Trương Minh Thắng cuối cùng cũng đã trải qua được cơn song gió này. mấy tên cảnh sát Nhật Bản kia chẳng khác gì mấy thằng cháu ngoan ngoãn hết cúi đầu xin lỗi. rồi lại nịnh nọt. rồi tự trách bản thân mình không tốt. hy vọng Trương Minh Thắng không nên vì chuyện này mà tức giận. cũng không nên trách cứ cảnh sát Nhật Bản, vì cảnh sát cũng là con người, mà con người ai chẳng có lúc sai lầm. sau đó bọn họ lại còn giúp Trương Minh Thắng mặc lại quần áo. thậm chí còn đích thân đưa cả ba về nhà. làm cho những người đứng xung quanh đó phải kinh ngạc về mức độ lịch thiệp, cũng như cách cư xử nhã nhặn của cảnh sát Nhật. làm cho bọn họ cũng cảm thấy phải ghen tị.
Cảnh sát đúng là sính ngoại quá đáng. đối với người nước ngoài sao mà lịch sự thế? Còn
đối với người trong nước thì đúng là khác nhau một tròi một vực? Xem ra thích được hơn
người thì không nên sinh ra tại quốc gia của mình, mà nên đi nước ngoài sẽ tốt hơn.
"Ý... Mấy người vừa đi đâu về vậy?" Ba người Lâm Bắc Phàm vừa về đến cổng biệt thự. thì đã gặp Tiểu Điền Anh Tử và Y Đẳng Thanh Tử đứng chờ ở ngay cổng. cả hai người bọn họ đều vô cùng lo lắng. nên vừa trông thấy ba người về đến nơi liền chạy tới hỏi thăm.
"Chúng tôi vừa ra ngoài chơi một chút!" Lâm Bắc Phàm quay sang Vũ Điền Mỹ Tử cười
nói. Text được lấy tại TruyenGG
Vũ Điền Mỹ Tử lúc này như một đứa trẻ mắc lỗi. e thẹn cúi đầu hai tay cấu cấu gấu áo ngượng ngùng nói: "Hai vị sư tỷ! Em thấy Lâm tiên sinh vừa mới đến Nhật Bản. chưa đi chơi đâu cả nên đưa bọn họ đi dạo một chút!" Vũ Điền Mỹ Tử nhớ tới điều kiện mà mình phải đền bù cho Lâm Bắc Phàm mà tim đập thình thịch, người hừng hực như lửa đốt Mặc dù mình đã chủ động hiến cái ngàn vàng đó cho Lâm tiên sinh. nhưng đối phương cũng không nói là đồng ý. hay từ chối gì cả. mình phải làm thế nào đây? Vũ Điền Mỹ Tử thầm nghĩ.
Tuy tuổi đời của Vũ Điền Mỹ Tử không lớn. nhưng cô là người nói được làm được, không bao giờ nuốt lời hứa, cô đã tự lên kế hoạch, chờ có cơ hội là sẽ tự mình. hiến dâng cái đầu tiên của đời con gái cho Lâm Bắc Phàm để thực hiện lời hứa. nhưng khi nghĩ tới chuyện được quan hệ với một người đàn ông vĩ đại như Lâm Bắc Phàm. thì cô cũng cảm thấy đó là một niềm hưởng thụ. một niềm vinh dự. nếu như mà cô được ở mãi bên cạnh hắn thì lại càng tốt. tiếc rằng điều đó rất khó có thể xẩy ra.
Tiểu Điền Anh Tử và Y Đẳng Thanh Tử hai người thấy ba người Lâm Bắc Phàm bình an quay về thì cũng thấy an tâm. Tiều Điền Anh Tử lúc này nói với giọng trách móc: "Mấy người cũng thật là.... Đi ra ngoài cũng không nói cho chúng tôi biết để chúng tôi còn phái người đi bảo hộ. tuy đây là Tokỵo của Nhật Bản. nhưng thế lực của Nguyệt Chi Lưu cũng không nên xem thường, nếu như bọn chúng phái sát Thủ đến ám sát. thì ba người không có cơ hội sống sót đâu! Tôi và sư tỷ ngày trước cũng bị mấy trăm tên sát thủ truy sát, suýt nữa thì phải bỏ mạng rồi! Cho dù anh có tài giỏi đến đâu thì cũng khó lòng mà thoát khỏi thiên la địa võng của bọn chúng! Vì vậy mà về sau các anh đi đâu, hy vọng các anh thông báo cho chúng tôi trước một câu, để chúng tôi còn có Thời gian chuẩn bị!"
"Sư tỷ Em sai rồi!" Vũ Điền Mỹ Tử cúi đầu lí nhí nói.
Lâm Bác Phàm cũng nghiêng nghiêng đầu ngại ngùng nói: "Anh Tử! Anh xin lỗi... Lần sau anh ra ngoài sẽ thông báo cho em biết!"
Tiểu Điền Anh Tử nghe vậy cũng cảm thấy ngại ngùng, lẽ nào mình đang ghen ư? Có lẽ đúng là mình đang ghen thật. Khi cô mới nghe tin Lâm Bắc Phàm cùng Trương Minh Thắng và Vũ Điền Mỹ Tử mất tích thì trong bụng đã nổi cơn ghen rồi.
Tại sao Lâm Bắc Phàm đi chơi bên ngoài lại không gọi mình đi cùng chứ? Mình tuy ngày nào cũng luyện tập kỹ năng bài bạc. nhưng mình cũng rất rành Tokyo. hơn nữa còn có thể bảo vệ được cho Lâm Bắc Phàm. còn Vũ Điền Mỹ Tử thì lấy gì để bảo vệ cho Bắc Phàm? Có khi lại còn gây thêm rắc rối cho đối phương cũng nên. nhưng nghĩ thì nghĩ vậy chứ Tiểu Điền Anh Tử không dám nói toét ra ngoài cô chỉ ngượng ngùng nói: "Ý của em không phải như vậy! Em chỉ là lo cho sự an toàn của anh mà thôi!'1
Lâm Bắc Phàm nghe vậy liền tiến lên ôm lấy bờ vai của Tiểu Điền Anh Tử. âu yếm nói: "Anh Tử! Có em ở đây lo cho anh, nhớ đến anh, cho dù anh có vào thế dầu xôi lửa bỏng thì cũng chẳng cảm thấy nguy hiểm gì cả!"
"Khụ... khụ..." Trương Minh Thắng suýt chút nữa thì mắc nghẹn nước bọt
Hắn không ngờ cái trò cũ rích, câu nói củ chuối này mà lão đại cũng nói ra được? Cái trò này sao mà có thể lừa được chị em cơ chứ? Xem ra về sau có thời gian mình phải dạy thêm cho lão đại vài chiêu mới được. đảm bảo lão đại học xong chẳng khác nào hổ thêm cánh cả.
Nhưng ai ngờ Tiểu Điền Anh Tử nghe Lâm Bác Phàm nói vậy thì hai tròng mắt đò hoe. ôm chầm lấy Lâm Bắc Phàm. nấc lên nói: "Bắc Phàm.... Anh nói vậy thì em yên tâm vô cùng.... Hu hu hu..." Tiểu Điền Anh Tử cảm thấy những nỗ lực của cô mấy ngày hôm nay không hề hoang phí chút nào, trong trái tim của đối phương chắc chắn đã có vị trí của cô, điều này cũng đủ làm cô vui sướng đến mấy ngày liền.
Còn Y Đằng Thanh Tử đứng bên cạnh thấy cảnh tượng này cũng chỉ nhếch môi hừ lên một tiếng bất mãn.
Tên Lâm Bác Phàm này sao lại có sức hút kinh người đến vậy nhỉ? Ngay cả sư muội của mình cũng phải điên đảo vì hắn. tại sao tên khốn này không nói gì với mình? Lẽ nào trông mình xấu xí hay sao? Không thể nào. chắc chắn là mắt của hắn có vấn đề.
Y Đằng Thanh Tử mới nghĩ đến đây thì Lâm Bắc Phàm đột nhiên ngoái đầu sang nhìn cô một cái rồi nói: 'Thanh Tử! Anh cũng phải cám ơn em rất nhiều em đã lo cho anh! Sau này, bất kỳ
ở nơi đâu anh cũng sẽ gọi điện cho em. nói cho em biết anh đang ở đâu!"
Y Đằng Thanh Tử nghe Lâm Bắc Phàm nói vậy bất giác hai má đỏ ửng lên. tim đập thình thịch cứ như là cô gái mới yêu gặp được người tình trong mộng vậy. tuy trong lòng có cảm xúc trào dâng mãnh liệt, nhưng Y Đẳng Thanh Tử ngoài miệng vẫn nói cứng: "Ai lo lắng cho anh cơ chứ? Chỉ là sư muội quan tâm đến anh thôi!" Tuy cô nói như vậy. nhưng lúc nãy khi phát hiện Lâm Bắc Phàm mất tích thì cô cũng lo sốt vó lên, suýt chút nữa thì điều động toàn bộ nhân viên của Nhật Chi Lưu để đi tìm hắn.
"Hả? Em không lo lắng cho anh? Thế thì anh rút lại lời nói ban nãy, xem ra chỉ có mỗi Anh tử là thật sự làm cho anh cảm động thôi!" Lâm Bắc Phàm mĩm cười nói.
"Anh....TY Đẳng Thanh Tử tức đến hộc máu. mình chỉ là làm bộ một chút thôi mà. thế mà tên này lại đổi xử với mình như vậy, cô bây giờ chỉ muốn đánh cho tên khốn này vài nhát để hả giận.
"Thôi được rồi! Đừng giận nữa. phụ nữ hay tức giận dễ già nhanh lắm, anh khôngmuốn các em xinh đẹp của anh lại biến thành bà già chút nào đâu! Đúng rồi, bây giờ có đồ gì ăn không? Anh đói quá rồi... ỉ" Lâm Bắc Phàm sau đó cũng tặng cho Y Đằng Thanh Tử một cái ôm thắm thiết, rồi hôn luôn lên đôi môi của đối phương.
Cả thân hình của Y Đẳng Thanh Tử như mềm nhũn hẳn ra, mặt đỏ lựng lên vì ngượng.
Tên này dám hôn môi mình? Đây là lần đầu tiên của mình. Y Đẳng Thanh Tử bất giác không tự chủ được bản thân mình, cô quàng tay ra ôm lấy hông của Lâm Bắc Phàm cảm nhận khí chất đàn ông của hắn, cả thân hình cô bỗng trở nên mềm như bún đổ ập vào lồng ngực của đối phương, nếu như không phải Lâm Bắc Phàm đang ôm lấy thân hình của cô. thì e rằng cô đã nằm dưới đất rồi
Tất cả những ấm ức. hờn dỗi trong người Y Đẳng Thanh Tử phút chốc đã tan thành mây khói.
"ơ? Mấy người có nghe anh nói gì không vậy? Anh đói quá!' Lâm Bắc hàm nói
Trong tim của Lâm Bắc Phàm đúng là không chỉ có sư muội của mình, mà còn có chổ cả cho mình nữa. còn Tiểu Điền Anh Tử trông thấy bộ dạng của sư tỷ mình như vậy, thì cũng chỉ mĩm cười chứ không nói câu gì cả.
"À....! Em.... em...em giờ đi chuẩn bị đồ ăn đây. nhanh...nhanh thôi!" Y Đẳng Thanh Tử nghe Lâm Bắc Phàm nói thì sực tỉnh vội vã thoát khỏi vòng tay đối phương chạy thẳng vào bên trong, cô cứ như là bị người khác bắt gặp khi đang quan hệ bất chính không bằng, vội vã bỏ đi không nói một lời làm cho Tiểu Điền Anh Tử thấy vậy chỉ biết cười nói: "Sư tỷ hôm nay đúng là vui phải biết!"
"Vậy em có vui không Anh Từ? Hay như thế thì em và sư tỷ đỡ phải chảnh…. đồng thời hôn luôn lên môi của Anh Từ.
hôn em một cái cho nó công bằng nhé. tu!" Lâm Bắc Phàm cười dâm đãng nói với)t cái.
"Đáng ghét! Em...em còn lâu mới chành chọe với sư tỷ!" Tiểu Điền Anh Tử khẽ nói nhưng nói xong thì cô mới ngớ người ra. vì nói vậy thì có nghĩa là cô không hề ghen. không ghen thì có nghĩa là cô chẳng có tình cảm gì với Lâm Bắc Phàm cả, nghĩ vậy nên cô vội vàng đẩy Lâm Bắc Phàm ra rồi chạy luôn vào bên trong nhà.
Lâm Bác Phàm thấy vậy chi biết xoa xoa đầu của mình cười khổ nói: "Hai vị sư tỷ của em hình như rất khó hạ thủ thì phải...!"
Vũ Điền Mỹ Tử nghe vậy cũng chỉ mĩm cười không nói sau đó cũng đi luôn vào bên trong.
Lâm Bắc Phàm cũng không hẳn là có hứng thú gì với đồ ăn của Nhật, nào là su si. nào là đồ biển. ăn vào mùi vị nó cứ ngai ngái sao đấy. nếu như không phải bụng của hắn đang đói thì hắn đã không ăn mấy cái loại thức ăn này rồi, vậy nhưng trong bữa ăn Tiểu Điền Anh Tử không ngừng liếc mắt đưa tình với hắn. làm cho hắn cảm thấy lâng lâng khác lạ.
Lẽ nào cô ả này muốn ám chỉ gì với mình? Có lẽ cô ả muốn phát sinh quan hệ gì đó với mình đây. Lâm Bắc Phàm nghĩ tới buổi tối ngọt ngào hôm nay. thì bỗng nhiên cảm thấy máu sôi lên sùng sục. suýt chút nữa thì rên lên thành tiếng, cái cảm giác lén lút quan hệ với nhau trong đêm đúng là làm người ta kích thích vô cùng.
ăn cơm xong, Lâm Bắc Phàm và Tùng Tinh Vũ ngồi nói chuyện với nhau vài câu xong rồi ai về phòng người đấy. Lâm Bắc Phàm đắc chí chỉ cần chờ đến đêm thôi là mình có thể tự do hành động rồi
Đồng hồ mới chỉ đúng chín giờ tối
Lâm Bắc Phàm liền lén lén lút lút nhẹ nhàng đi tới cửa phòng của Tiểu Điền Anh Tử, thấy cửa phòng không đóng. vẫn còn khe hở. xem ra cô nàng đã chuẩn bị khá là chu đáo rồi đây. điều này làm cho Lâm Bắc Phàm kích thích đến tột độ. hắn nhẹ nhàng mở cửa lẳng lặng chui vào bên trong phòng.
Lâm Bắc Phàm cảm thấy mình như sắp biến thành một con thú hung hãn đến nơi.
Trong phòng không có đèn. trên một chiếc giường to thoải mái có một thiếu nữ xinh đẹp đang say giấc nồng. tiếng thở nhè nhẹ thở ra đều đều. có lẽ do nóng quá nên chiếc chân đã bị hất văng sang một bên để lộ thân hình đầy đặn, nở nang của thiếu nữ, nhưng đường cong gợi cảm, và những vùng nhạy cảm hiện ra lồ lộ trước mắt vô cùng hấp dẫn.