Lăng Uyên Cầu Mặc

Chương 21

Không có thu hoạch gì, Túc Lăng Uyên đành phải trở về doanh trại, kéo thân thể mệt mỏi nằm lên giường, tuy bản thân thật sự vô cùng mệt mỏi, nhưng vẫn không thể nào an giấc. Đang nửa mê nửa tỉnh, bỗng nghe thấy chút tiếng động.

"Ai?"

"Vương gia, là thuộc hạ, Ảnh Bát." Ảnh Bát hiện thân, quỳ xuống cạnh giường.

"Ân? Có việc?"

"Thuộc hạ đi về hướng Tây Bắc tìm kiếm tung tích của công tử, ngẫu nhiên gặp một nhóm người đang giả dạng dân chăn nuôi, qua lời đối thoại của bọn họ mà tìm được chút manh mối, liền lập tức quay về bẩm báo với Vương gia."

Túc Lăng Uyên nghe vậy liền ngồi bật dậy: "Manh mối gì?"

"Một đội chăn nuôi khoảng mười người, thuộc hạ ẩn mình trong tối nghe bọn họ nói, lời nói để lộ ra việc bọn họ có một miếng ngọc bội màu đen."

"Ngọc bội....Màu đen?" Ngọc bội mà hắn đưa cho Tiêu Mặc Hàm là màu đen, Túc Lăng Uyên ngăn lại nỗi kích động trong lòng: "Bọn họ có nói lấy ngọc bội để làm gì không?"

"Hình như là thử lấy ngọc bội đó, xem xem có thể điều động ảnh vệ hay không.....Thuộc hạ cho rằng chuyện này hẳn là có liên quan đến công tử."

Ảnh vệ? Đầu óc Túc Lăng Uyên nhanh chóng xoay chuyển, trên thảo nguyên này mang theo ảnh vệ chỉ có mỗi hắn, mà biết hắn có ảnh vệ cũng chỉ có Mặc Hàm.

Thật là Mặc Hàm!

"Bọn họ cách nơi này bao xa? Khoảng bao nhiêu ngày nữa sẽ đến?"

"Theo lộ trình hẳn là ba ngày. Thuộc hạ phi ngựa chạy về là một ngày, bọn họ giả trang làm dân chăn nuôi, chắc là sẽ không đi nhanh, ngày mốt có lẽ sẽ đến phụ cận quân doanh."

"Tốt, trước không cần rút dây động rừng, cho tất cả ảnh vệ rút lui."

"Vâng."

Ảnh Bát đi rồi, Túc Lăng Uyên một lần nữa lên giường nằm xuống.

Mặc Hàm hẳn là đã lừa quân Hung Nô nói ngọc bội có thể điều động ảnh vệ, nhưng mà bọn họ điều động ảnh vệ làm gì? Xem ra, nếu muốn biết ý đồ của bọn chúng, thì phải tương kế tựu kế.....

Trong lòng đã có kế sách, biết Tiêu Mặc Hàm tạm thời không gặp nguy hiểm, hơn nữa rất nhanh sẽ biết được tung tích của y, tâm thần Túc Lăng Uyên cuối cùng cũng được thả lỏng, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Trát Na mang theo thủ hạ giả trang thành dân chăn nuôi, dọc đường đi đi dừng dừng, đến ngày thứ tư mới đến doanh trại phụ cận Túc quốc, đợi thêm hai ngày, thừa dịp bóng đêm tiến vào doanh trại tra xét, biết được tin Túc Lăng Uyên hai ngày trước đã mang theo binh mã ra ngoài thao luyện, hiện tại không ở trong doanh.

"Các ngươi lui ra ngoài, nếu một canh giờ sau ta vẫn chưa ra, phải nhanh chóng rút lui." Trát Na phân phó thuộc hạ.

"Đầu nhi, vẫn là để chúng ta vào đi. Quá nguy hiểm."

"Không cần, nếu ta bị bắt, chỉ là tổn thất một mình ta, huống chi dựa vào thân thủ của ta, vẫn có thể nắm chắc rút lui an toàn." Thân thủ của Trát Na trong quân mà được công nhận là thứ hai thì không ai dám đứng nhất.

Mọi người nghe vậy cũng không tiếp tục nói nữa, Trát Na phân phó vài câu, liền ẩn thân, đi vào doanh trại Túc quân.

Dựa theo vị trí thủ hạ trước đây cung cấp, rất nhanh đã đến được doanh trướng của Túc Lăng Uyên, tránh đi thủ vệ ngoài trướng mà chậm rãi tiến vào, phát hiện bên trong không người, thì cố tình làm ra vài động tĩnh nhỏ.

"Ai?" Trong bóng đêm có người hỏi, ngoài ra còn có âm thanh rút đao.

Thật sự có ảnh vệ: "Khoan đã, ta phụng mệnh Vương gia đến đây."

"Phụng mệnh Vương gia đến? Có tín vật không?"

"Cái này." Trát Na lấy ngọc bội ra.

Ảnh Bát hiện thân, cũng không buông lỏng cảnh giác, tiếp nhận ngọc bội, làm bộ làm tịch nhìn thật kỹ, rồi quỳ xuống: "Thấy ngọc bội như thấy Vương gia, thuộc hạ Ảnh Bát."

Ngọc bội này quả nhiên hữu dụng.....Trong lòng Trát Na mừng thầm: "Các ngươi có mấy người lưu lại."

"Chỉ có mỗi ta, Vương gia.....Không nói?"

"Vương gia chỉ là.... Bảo ta mang theo người còn lại, không có nói qua nhân số cụ thể với ta, có nhiệm vụ khẩn....Ngươi đi theo ta." Trát Na bình tĩnh đáp.

"Vâng."

Trát Na mang theo người rời khỏi quân doanh, cùng với thủ hạ hội hợp, đoàn người chạy về hướng bắc, không hề hay biết phía sau có một đội ảnh vệ đang lẳng lặng theo sát phía sau.

Tiêu Mặc Hàm ở trong doanh địa Hung Nô đã được một đoạn thời gian, Hải Sơn cũng không làm khó dễ y, đối xử với y như khách, trừ bỏ lúc nào cũng có người giám sát, còn những người khác cũng tính là khách khí đối với y.

Hôm nay, Hải Sơn đột nhiên gọi y vào trong doanh trướng của hắn.

"Ngọc bội kia xác thật là hữu dụng." Hiện tại Hải Sơn đối với y tin tưởng vài phần.

"Lời ta nói đều là sự thật." Đã nhiều ngày trôi qua Tiêu Mặc Hàm vẫn luôn lo lắng bất an, hiện tại đã yên lòng. Còn tốt, Lăng Uyên còn nhớ rõ ngọc bội này, cũng đoán được dụng ý của y, xem ra hiện tại đối phương đã biết mình đang ở trong tay ai, nói không chừng, là đang trên đường đến....

"Tốt, về sau chúng ta sẽ là bằng hữu, đêm nay mở tiệc, hảo hảo chiêu đãi khách quý." Hải Sơn mạnh mẽ vỗ lên bả vai Tiêu Mặc Hàm: "Ta sẽ nghĩ cách cho ngươi nhanh chóng trở về Túc doanh, chỉ là.... Ngươi đã rời đi nhiều ngày......" Túc Lăng Uyên có thể nghi ngờ ngươi hay không?

"Ta sẽ có cách khiến cho Túc Lăng Uyên không nghi ngờ." Chỉ cần mau mau trở về là tốt rồi.

"Ha ha....Tốt! Đến lúc đó ta sẽ chờ tin tốt của ngươi!"

Tiêu Mặc Hàm xoa xoa bả vai bị Hải Sơn chụp đau đi ra doanh trướng, gặp được Trát Na. Trát Na cũng nhìn y một cái, khẽ gật đầu, bước nhanh vào doanh trướng của Hải Sơn.

"Đại Hãn, ta đã mang tên ảnh vệ kia đến chỗ bộ lạc của Hải Nhật Cổ, hiện tại bọn họ ở thượng du sông Cổ Nạp, người muốn xử trí như thế nào?" Trát Na là kẻ tương đối cẩn thận, không dám mang ảnh vệ trực tiếp trở về chủ doanh.

Hải Sơn vuốt cằm, suy tư chốc lát: "Hướng Túc quân truyền ra tin tức, người của Hải Nhật Cổ tóm được nam sủng cùng ảnh vệ của Túc Lăng Uyên.....Còn có, đem vị trí của bọn họ bại lộ ra ngoài."

"Vâng, Khả Hãn."

Sau khi Trát Na rời đi, Hải Sơn liền gọi Lạp Khắc Thân đến.

"Lạp Khắc Thân, ngày mai ngươi đem người đi đến bộ lạc của Hải Nhật Cổ, nghĩ cách cho bọn họ ở sông Cổ Nạp ngốc mấy ngày, nếu Túc quân đến.... Tìm cơ hội giết chết Hải Nhật Cổ." Hải Sơn trong mắt ánh lên vẻ tàn nhẫn, tâm tư xoay chuyển, bổ sung: "Làm việc sạch sẽ một chút, nhớ đổ lên đầu Túc quân."

"Vâng, Khả Hãn." Lạp Khắc Thân lĩnh mệnh rời khỏi doanh trướng.

Buổi tối, Hải Sơn thật sự mở tiệc chiêu đãi Tiêu Mặc Hàm. Doanh địa trung tâm nổi lên một đống lửa, thị nữ mỹ mạo vây quanh múa hát, thịt dê nướng nguyên con tản ra từng trận hương thơm, trong bữa tiệc lính Hung Nô nướng thịt dê thiết đãi rượu, uống rượu bằng chén lớn, mồm to ăn thịt dê, vô cùng hào sảng. Tựa như giờ khắc này, mọi người đều quên đi chiến tranh, chỉ lo hưởng thụ mỹ thực cùng rượu ngon. Tửu lượng của Tiêu Mặc Hàm không tốt, lại đang ở trong địch doanh nên càng không dám lơ là, vốn dĩ không tính toán sẽ uống rượu, nhưng mà Hải Sơn không biết là vô tình hay cố ý, liên tiếp mời rượu y, không còn cách nào khác y chỉ đành uống vài chén.

Từng chén rượu xuống bụng, cảnh tượng trước mắt dần trở nên mơ hồ, Tiêu Mặc Hàm chỉ cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, bước đi cũng không xong, trong lòng thầm than không ổn, giả vờ tỏ vẻ không có việc gì, nhanh đi đến chỗ Hải Sơn chào hỏi, rồi lảo đảo trở về doanh trướng của mình.

Mới vừa tiến vào doanh, còn chưa kịp đi đến mép giường, liền nghe phía sau có tiếng người bước vào.

"Tiểu mỹ nhân, chúng ta lại gặp nhau."

Tiêu Mặc Hàm quay đầu nhìn lại, thế nhưng là tên hỏa đầu binh kia. Lúc này hắn đã thay y phục binh lính Hung Nô, xem ra đã hoàn toàn đầu quân cho Hung Nô. Chỉ thấy người nọ tiến lên vài bước, bắt lấy bả vai của Tiêu Mặc Hàm, thuận thế hôn lên.

"Ngươi.....Tránh ra.....Hỗn đản......" Tiêu Mặc Hàm dùng hết toàn lực đẩy hắn ra, thật vất vả mới kéo ra được một ít khoảng cách. Toàn thân Tiêu Mặc Hàm mệt mỏi, thân hình không xong, đẩy như vậy, chính y cũng lảo đảo lùi về phía sau.

Người nọ thấy thế liền thuận tay, đem Tiêu Mặc Hàm đẩy lên giường: "Da thịt thật là non mịn, người ta lại chỉ xem ngươi là nam sủng, tiểu tư, thật đáng tiếc, nếu là ta..... Tiểu gia đảm bảo sẽ đối với ngươi thật tốt....." Vừa nói, vừa duỗi tay muốn kéo y phục Tiêu Mặc Hàm xuống.

Tiêu Mặc Hàm vừa hoảng lại tức, ra sức phản kháng, không rảnh quan tâm y phục đã bị xé, một chân đá vào tiểu huynh đệ của người nọ.

"A....." Người nọ kêu thảm một tiếng, lăn xuống giường. Giãy giụa bò lên, hung tợn nói: "Tính tình thật đủ quật cường, hôm nay tiểu gia không làm ngươi, liền không phải nam nhân!" Nói xong, lại muốn nhào lên.

Tiêu Mặc Hàm hướng sang một bên trốn, khó khăn tránh thoát. Nhìn thân hình người nọ cường tráng hơn so với y, mà trước mắt y lại thấy choáng đầu mệt mỏi, tự biết bản thân không phải là đối thủ của hắn, tâm tư Tiêu Mặc Hàm tựa như tro tàn. Lăng Uyên, kiếp sau tái kiến.....

"Cho dù có chết ta cũng sẽ không để ngươi được như nguyện!" Dứt lời, Tiêu Mặc Hàm hướng góc bàn đập đầu vào.

"Hàm nhi!" Đột nhiên bên tai xuất hiện âm thanh quen thuộc, là ảo giác trước khi chết sao?

Đau đớn không hề truyền đến như tưởng tượng, thân thể được người ôm lấy, đầu chạm vào lòng ngực ấm áp, hơi thở quen thuộc vây quanh.

"Hàm nhi.....Không sao....Mở mắt ra xem....Là ta...." Âm Thanh bên tai vẫn còn.

Tiêu Mặc Hàm mở mắt, thật sự là hắn! Lăng Uyên đã đến cứu y!

Người mình nhớ mong tưởng niệm nhiều ngày, đột nhiên gặp lại, vô cùng vui mừng, thiếu chút nữa sẽ vĩnh viễn không gặp được nhau, nỗi sợ hóa thành nước mắt, uốn lượn theo gương mặt y, tràn xuống như mưa, Tiêu Mặc Hàm ủy khuất ôm chặt lấy Túc Lăng Uyên, khóc ướt vạt áo hắn.

Túc Lăng Uyên nghĩ đến cũng sợ, còn may đã kịp thời đuổi đến, bằng không hắn sợ chính mình sẽ không còn dũng khí để tiếp tục sống sót: "May mắn....Ta đến kịp lúc.....Ta sẽ không bao giờ để ngươi ở lại một mình....May mắn....May mắn....." Nhẹ nhàng vỗ về người trong lòng, trấn an người đang chịu kinh hách.

Không biết qua bao lâu, cảm xúc của Tiêu Mặc Hàm mới dần trở nên bình phục. Túc Lăng Uyên cởi ngoại bào của mình, phủ thêm cho y, tỉ mỉ đánh giá người trong ngực, trong lòng từng trận co rút đau đớn. Người trước mắt quần áo xốc xếch, tóc tai hỗn độn, khóc đến hai mắt đỏ bừng, so với trước càng thêm tái nhợt thon gầy. Đều là do hắn, bắt Hàm nhi trải qua những chuyện này, về sau sẽ không..... Những kẻ đã tổn thương Hàm nhi, nhất định sẽ phải chịu thiên đao vạn quả!

Túc Lăng Uyên ôm Tiêu Mặc Hàm ngồi xuống, cũng không màn đến ảnh vệ, ôn nhu đem người ôm vào lòng, hôn hôn trán của đối phương: "Đừng sợ, có ta đây."

Tiêu Mặc Hàm gật đầu, đem mặt vùi vào cổ Túc Lăng Uyên, cái gì cũng không nghĩ, cái gì cũng không làm, nhiệt độ cơ thể quen thuộc làm y vô cùng an tâm, ở bên cạnh Túc Lăng Uyên, y cảm thấy mười phần an toàn. Mí mắt dần dần nặng trĩu, Tiêu Mặc Hàm an tĩnh nhắm lại hai mắt.

Thấy người trong lòng đã ngủ say, Túc Lăng Uyên nhìn lướt qua kẻ đã sớm bị ảnh vệ khống chế, đang quỳ ở một bên, trong mắt tràn đầy tức giận: "Đem người đi chôn sống, chết rồi thì lấy thi thể cho sói ăn."

"Vâng." Kẻ bị bắt trong miệng nhét miếng vải, không kịp phản kháng đã bị người lôi ra ngoài trướng.

Sắc trời dần sáng, Tiêu Mặc Hàm cảm thấy đầu đau vạn phần, giãy giụa mở mắt, phát hiện bản thân vẫn còn đang ở trong doanh trại Hung Nô, sờ giường đệm bên cạnh, không một bóng người.

Chẳng lẽ, hết thảy những chuyện đêm qua.....Là mơ sao? Lăng Uyên....Không hề đến?
Bình Luận (0)
Comment