Lăng Uyên Cầu Mặc

Chương 37

Trong lòng Túc Lăng Uyên mềm mại, nâng mặt Tiêu Mặc Hàm lên, nhẹ vỗ về mái tóc dài nhu thuận, rồi hôn lên cánh môi mềm mại của y.

Hô hấp hai người đứt quãng, sắc mặt Tiêu Mặc Hàm đỏ bừng, mở mắt ra thấy Túc Lăng Uyên tinh thần hăng hái xấu hổ nói: “Tướng….. Tướng công…… Bằng không…….Ta giúp ngươi……”

“Hàm nhi gọi ta là gì?” Túc Lăng Uyên nghe vậy kinh hỉ hỏi lại.

“Tướng công……” Quay đầu đi, đỏ mặt nhỏ giọng nói.

“Lại gọi một tiếng……” Cuối đầu, hôn lên mặt y.

“Tướng công!” Cuối cùng Tiêu Mặc Hàm cũng quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt Túc Lăng Uyên, mỉm cười gọi.

“Ai!” Túc Lăng Uyên nở nụ cười rộng đến mang tai: “Ta không sao, không muốn Hàm Nhi mệt mỏi…..Muốn ngủ hay không?”

Quả thật Tiêu Mặc Hàm có chút mệt mỏi: “Vậy được rồi……Ta đi ngủ một chút…..” Mỉm cười nhắm lại hai mắt.

Túc Lăng Uyên giúp y đắp một tấm chăn mỏng, sau đó nhẹ nhàng vỗ lưng Tiêu Mặc Hàm. Nghe thấy tiếng hít thở dần nhẹ nhàng đều nhịp của y, mới hạ lệnh đội ngũ thông thả đi về hướng Huyện Phúc.

Nhóm người Cung Cửu lên đường không ngừng nghỉ, cuối cùng dùng thời gian một ngày một đêm mới đến Huyện Phúc. Trước khi vào thành, tìm một sơn động không người, ba người đơn giản dịch dung hóa trang. Vốn Cung Cửu lớn lên cường tráng thô bạo, chỉ cần đem mặt mày tân trang thêm một chút, liền có vài phần giống nam nhân Tây Bắc, hai người khác thì đem đôi mắt sắc bén như ưng giấu đi, trên da thêm chút dấu vết năm tháng phong sương, liền biến thành hai người hộ vệ Tây Bắc bình thường.

Dịch dung thỏa đáng, ba người lại giả tạo một phần thông văn, nghên ngang đi đến cửa thành Huyện Phúc.

“Từ nơi nào đến? Muốn đi đến nơi nào?” Thông quan ngồi trước cái bàn ở cửa thành đánh ngáp một cái, cúi đầu không chút để ý hỏi.

“Từ Tây Bắc đến, liền đến Huyện Phúc, đây là….Thông văn….Thỉnh quan gia xem qua….” Cung Cửu giả vờ nịnh hót, từ trong lòng ngực lấy ra thông văn, trên tờ thông văn còn có một thỏi bạc trắng.

Trong mắt Thông quan sáng ngời, cũng không thèm liếc mắt nhìn thông văn kia một cái, ngẩng đầu nhìn Cung Cửu, thay đổi thành biểu tình hòa ái: “Thì ra là từ Tây Bắc đến….. Đi đường xa xôi, hẳn là cũng bôn ba mệt nhọc….” Nói rồi hướng về thủ vệ bên cạnh phân phó: “Cho bọn họ vào thành…..Không cần tra xét……”

“Tạ ơn quan gia.” Cung Cửu chắp tay nói lời cảm tạ, tiếp theo dắt ngựa, thuận lợi vào thành. Tìm một khách điếm, nghỉ ngơi chỉnh đốn một phen, sau đó ba người lại đến kỹ viện lớn nhất Huyện Phúc.

“Mấy vị đại gia không quen mặt, là lần đầu tiên đến đây đi…..” Tú bà nhiệt tình đi lên tiếp đón: “Đại gia thích kiểu cô nương nào nha…..Để lão thân đưa đến cho ngài…..” Vừa nói, vừa mang bọn họ vào một gian phòng.

Vào cửa, không còn người ngoài, Cung Cửu liền lấy ra tín vật.

“Cung đại nhân, ngài đã đến.” Tú bà nhìn thấy tín vật, sửa đổi biểu tình, cung kính nói.

Thì ra, là do trước đây Túc Lăng Đào đến Đông Nam cứu tế thì phát hiện lương thảo có vấn đề, sau đó về kinh thành cùng Túc Lăng Uyên thương nghị, Túc Lăng Uyên nghe xong ngay lập tức cho người âm thầm ở Việt Châu thiết lập ám cọc, lấy tình báo cùng tin tức rải rác, mà kỹ viện này là một trong số đó. Ngày hôm trước, Cung Cửu đã truyền tin đến đây, tú bà không nghĩ tới nhanh như vậy đã đến rồi.

“Đại nhân có gì căn dặn?”

“Mấy ngày nay, ta sẽ ở lại trong thành, ngươi thay ta truyền tin ra ngoài, nói có ba vị khách nhân đến từ Tây Bắc, đang khắp nơi tìm kiếm….. Vương Canh ở Tài thông thương hào….Sau khi có tin tức gì thì lập tức thông báo cho ta.” Cung Cửu suy nghĩ một lát rồi hướng tú bà nói: “Còn có, thay ta tìm một người có khả năng miêu tả chữ viết, nhất định phải đáng tin cậy.”

“Vâng.” Tú bà đem phân phó nhất nhất ghi nhớ, liền tức khắc đi làm.

Để tránh người ngoài nghi ngờ, ba người Cung Cửu vẫn chỉ định ba vị cô nương bồi rượu nói chuyện phiếm, mãi cho đến tối, mới say khướt một bước thành ba bước mà loạng choạng trở về khách điếm.

Cứ như vậy, ở Huyện Phúc 5 ngày, một hàng đội ngũ của Túc Lăng Uyêm mới đến Huyện Phúc. Giống với Huyện Nhạc, biết được quan viên địa phương cho dù không phải được Túc Lăng Tiềm thu mua, thì cũng chẳng phải là quan thanh liêm gì, Túc Lăng Uyên quyết định làm một bộ không xem ai ra gì, đem hình tượng tin đồn của mình trong chuyến đi này làm thành thật, cũng làm cho bọn họ thả lỏng cảnh giác.

Ba mươi dặm ngoại thành, Lương Văn Tài cùng đám quan viên đã ở đây chờ đúng hai ngày, cuối cùng mới thấy lão phật gia từ phương bắc đang chậm rãi đi đến. Hắn vội vàng chạy đến trước ngựa liễn, hành lễ: “Hạ quan, tham kiến Vương gia.”

Túc Lăng Uyên phất tay, thần sắc buồn ngủ nói: “Các vị đại nhân miễn lễ, bổn vương có chút mệt, mau vào thành đi…..”

“Vâng…..” Lương Văn Tài không dám chậm trễ, vội vàng đứng dậy, tự mình dẫn đường. Các vị đại nhân cũng lục đục đi theo phía sau đoàn xe.

Lần này Túc Lăng Uyên phụng chỉ nam hạ, địa điểm cần đến chính là cảnh nội di sơn ở Việt Châu, di sơn tọa lạc cách Huyện Phúc năm mươi dặm đường, muốn đi di sơn, phải qua Huyện Phúc. Tuy rằng, Lương Văn Tài không muốn, nhưng mà cũng chẳng thể thoái khác, may mà hắn biết được Túc Lăng Uyên một đường nam hạ đều là du sơn ngoạn thủy, thậm chí còn làm chậm trễ hành trình, mà người bên kinh thành lại không có chỉ thị tiếp theo, chỉ bảo chính mình phối hợp giám sát nhất cử nhất động của Túc Lăng Uyên. Cho nên, Lương Văn Tài liền căng da đầu, vừa phải nghĩ cách không thể để Túc Lăng Uyên biết được việc mình đang làm, vừa phải hầu hạ Túc Lăng Uyên cho tốt, sau khi xong việc còn phải mau mau tiễn vị phật sống này đi, lúc ấy hắn mới có thể tính là hoàn thành nhiệm vụ.

Thật vất vả mới đi vào thành, xe ngựa dừng lại, Lương Văn Tài hạ kiệu ở cạnh xe ngựa nói: “Hạ quan đã vì Vương gia tìm được một nơi ở tốt, Vương gia….. Sao lại không ở lại Huyện Phúc? Chờ tin tức ở di sơn, sau đó lại đến…..”

Túc Lăng Uyên xuống xe một mình, nhìn thoáng qua Lương Văn Tài, mặt vô biểu tình nói: “Không cần……. Bổn vương đã cho người chuẩn bị nhà cửa ở dưới chân núi, bổn vương phụng mệnh điều tra chuyện long mạch, đương nhiên là phải ở dưới chân núi, vào núi mới tiện……” Vì không làm cho người khác hoài nghi, tạo điều kiện cho Cung Cửu hành động, Túc Lăng Uyên quyết định ở dưới chân núi, tuy rằng giao thông không thuận tiện, nhưng cũng may là hoàn cảnh thanh tĩnh, có thể trợ giúp Hàm Nhi an tâm sinh sản.

“Này……” Lương Văn Tài một bộ biểu tình tiếc hận: “Vậy……Hôm nay, Vương gia có thể ở lại Huyện Phúc dùng bữa rồi mới tiếp tục lên đường được không? Hạ quan đã chuẩn bị tiệc rượu đón gió tẩy trần cho Vương gia.”

Túc Lăng Uyên vốn dĩ không nghĩ sẽ ở lại lâu trong Huyện Phúc, nhưng mà gần đến trưa rồi, buổi sáng Hàm Nhi ăn không nhiều lắm, sợ người bị đói, Túc Lăng Uyên nghĩ nghĩ, trả lời: “Cũng được, vậy thì dùng cơm trưa ở đây đi.”

Thấy Lương Văn Tài vội vàng phân phó xuống dưới, Túc Lăng Uyên mới nói: “Món ăn thanh đạm một chút, nội tử không thích món tanh.”

Lương Văn Tài sửng sốt: “Nhất định, nhất định.” Vương phi cũng đến? Quả nhiên là du sơn ngoạn thủy…..Tin tức không có giả! Trong lòng Lương Văn Tài cười lạnh.

Đoàn người đi đến Tửu Lâu tốt nhất ở Huyện Phúc, Lương Văn Tài chờ ở cửa, vốn nghĩ rằng sẽ trông thấy vị Vương phi trong truyền thuyết kia. Ai ngờ lại bị thị vệ ngăn cách ở xa xa, chỉ có thể nhìn thấy Vương gia tự mình đỡ một người xuống ngựa, sau đó hai người được thị vệ vây quanh bước vào tửu lầu, Lương Văn Tài chỉ xem được một cái bóng thanh lệ.

Làm sao lại giống như là nam nhân? Chưa từng nghe nói Vương phi là nam nhân mà!

Thật vất vả mới được hộ vệ cho đi, Lương Văn Tài đi vào tửu lầu thì mặt mày cũng đã choáng váng, phòng mình chuẩn bị thì bị Túc Lăng Uyên chiếm, hơn nữa còn hạ lệnh không cho bất cứ ai đến gần.

Túc Lăng Uyên đã đáp ứng cùng mình đón gió tẩy trần……Thì ra, không phải là cùng mình ngồi chung một bàn dùng bữa?

Lương Văn Tài:……

Vì thế mà ngày đón gió tẩy trần liền biến thành Vương gia cùng Vương phi trong truyền thuyết ở cùng một phòng dùng bữa, đương nhiên còn có Ánh Đường cùng An Sinh ở bên cạnh hầu hạ, mà Lương Văn Tài cùng các vị đại nhân khác thì đành phải ở trong một căn phòng khác cách vách, vì Vương gia cách không ‘đón gió’, nhiều vị đại nhân còn chưa gặp được mặt của Vương gia.

Các vị đại nhân:…….

Cơm nước xong, hai người lại được vây quanh lên xe ngựa. Thấy đoàn xe đi về hướng nam, Lương Văn Tài không biết là nên vui hay buồn.

“Đại nhân…..Có một chuyện…….” Sư gia bên người Lương Văn Tài nhỏ giọng thì thầm bên tai hắn.

“Có nói là người phương nào?” Lương Văn Tài nhướng mày, thấp giọng hỏi.

“Cũng không quen biết, từ Tây Bắc đến, không rõ là cùng với bên kia có quan hệ gì, chỉ nghe nói là đã đến Huyện Phúc vài ngày, vẫn luôn tìm kiếm Vương Canh……” Sư gia trả lời.

“Này…..Trước tiên phái người lưu ý nhất cử nhất động của bọn họ, điều tra chi tiết.” Lương Văn Tài không yên tâm lại phân phó: “Việc này, trước không cần nói với người kia, chờ sau khi tra được chút manh mối rồi lại nói.”

Sư gia đối với Lương Văn Tài nói gì nghe nấy: “Vâng.”

Trên đường đi đến Di Sơn….

Túc Lăng Uyên vuốt cái bụng hình như lại lớn thêm một vòng của Tiêu Mặc Hàm, vẻ mặt tràn đầy sủng nịch: “Ta ở dưới chân núi có một cái biệt viện, dựa núi gần sông, Hàm Nhi nhất định sẽ thích….”

Tiêu Mặc Hàm dựa vào trên vách xe, đôi tay chống eo, gật đầu mỉm cười: “Tốt…..”

Đang nói chuyện, thì bên ngoài truyền đến thanh âm: “Vương gia…..Thuộc hạ Ảnh Thập…..”

“Vào đi.” Túc Lăng Uyên biết là có tin tức, liền cho người đi vào.

“Như thế nào?”

“Hồi vương gia, Cung đại nhân truyền đến tin tức, sự tình đang tiến hành theo kế hoạch, hết thảy thuận lợi.” Ảnh Thập đáp.

Túc Lăng Uyên nhếch môi: “Tốt lắm……. Ngươi cùng Cung Cửu tiếp tục âm thầm tiếp ứng lẫn nhau, còn có….. Trông chừng Lương Văn Tài cùng Hà Vân Sinh, một khi phát hiện bọn họ truyền tin đến kinh thành, thì phải cắt đứt.”

“Vâng.” Ảnh Thập lĩnh mệnh: “Còn có một chuyện, Tây Nam đưa đến một phong thư….. Thỉnh Vương gia xem qua.” Nói rồi lấy thư từ trong lòng ngực ra, giao cho Túc Lăng Uyên.

Túc Lăng Uyên tiếp nhận: “Đi đi.”

“Vâng.” Ảnh Thập mở cửa xe, ẩn thân rời đi.

Trước đây, Túc Lăng Uyên đã đem hành động cùng kế hoạch của Cung Cửu, nói cho Tiêu Mặc Hàm biết, Tiêu Mặc Hàm lại đưa ra vài phương án làm cho kế hoạch càng thêm thỏa đáng, lúc này, nghe thấy mọi chuyện thuận lợi, mặt cũng lộ ra vui vẻ: “Thư của Tam hoàng huynh?”

“Ừm.” Túc Lăng Uyên đem thư đọc qua một lần, rồi đưa cho Tiêu Mặc Hàm: “Hoàng huynh nói……Bên kia hết thảy điều thuận lợi, y đã vào núi, không bao lâu sau sẽ tìm được manh mối của linh chi. Còn có….. Hoàng tẩu đã thuận lợi sinh hạ một vị công tử…..”

“Thật sự!? Vậy thì phải chúc mừng Hoàng huynh cho thật tốt…..” Tiêu Mặc Hàm đọc xong thư, cũng vui vẻ theo: “Đúng rồi, còn phải nhắc nhở Hoàng huynh chuyện tử sĩ của Túc Lăng Tiềm…..” Túc Lăng Tiềm phái tử sĩ trông chừng Túc Lăng Uyên, ai biết hắn sẽ không làm thế với Túc Lăng Đào.

“Hàm Nhi nói đúng, ta ngay lập tức viết một bức.”

Nói xong Túc Lăng Uyên liền lập tức tự tay viết một phong thư, giao cho ảnh vệ, truyền về Tây Nam.

Giao xong thư tín, thấy khóe môi Tiêu Mặc Hàm mang theo ý cười, liền điểm lên cái mũi tinh xảo: “Vui như vậy…… Hài tử của chúng ta khẳng định cũng là nhi tử…..”

Tiêu Mặc Hàm nghe vậy đỏ mặt đáp: “Ngươi chỉ thích nhi tử sao?”

“Không…..Chỉ cần là Hàm Nhi sinh,ta đều thích……” Hôn lên khuôn mặt đỏ bừng: “Nhưng mà, ta thích nhất vẫn là Hàm Nhi…..”

“Nói chính sự đâu…..”

“Ta là đang nói chính sự đó……”
Bình Luận (0)
Comment