Lăng Uyên Cầu Mặc

Chương 65

Edit: Genus

–––––––––––

Túc Lăng Uyên cảm thấy tâm mình đã sắp nhảy ngược ra ngoài, hiện tại Tiêu Mặc Hàm đã mang thai tám tháng, lại hoài song thai. Lộc Ngôn từng nói qua cần phải cẩn thận chú ý, không thể có bất kỳ sơ suất nào, nếu không tùy thời có khả năng sinh non. Không biết hôm nay hoàng hậu làm Hàm Nhi tiến cung là vì chuyện gì, không biết có gây khó dễ cho Hàm Nhi hay không.

Túc Lăng Uyên lại nghĩ, sau khi Tiêu quý phi bị biếm vào lãnh cung thì hoàng hậu cũng liên tiếp hành động, cũng bắt đầu nhúng tay tiếp quản chuyện trong hậu cung, rất có khí thế chấp chưởng hậu cung, lần trước chuyện tứ hôn ở Ngự Thư Phòng, không biết đó là ý của phụ hoàng, hay vẫn là chủ ý của hoàng hậu. Lúc ấy, Túc Lăng Uyên nhìn thấy thái độ của hoàng hậu có chút kỳ quái, thế nhưng tựa hồ đối với mình biểu hiện rất tốt, cũng thay hắn nói chuyện, nhưng vì sao lần này lại muốn...

Túc Lăng Uyên cảm thấy tim mình đập mạnh không ngừng, trong đầu loạn thành một khối, thúc giục xe ngựa đi nhanh về phía trước, hận không thể trực tiếp bay đến cung điện.

Vội vàng chạy đến Cam Tuyền Cung nơi hoàng hậu ở, thái giám còn chưa kịp thông truyền, thì đã gấp không chờ nổi xông vào cửa cung.

"Hàm Nhi!" Vào chính điện, thấy hoàng hậu ngồi ở chủ vị, Tiêu Mặc Hàm thì ngồi ở bên dưới, bên cạnh còn có một vị tiểu thư vô cùng trẻ tuổi.

Túc Lăng Uyên bước nhanh đi đến bên cạnh Tiêu Mặc Hàm, đánh giá sắc mặt của đối phương, thấy y không có gì khác thường, thì tâm tình treo cao nửa ngày cuối cùng cũng đã hạ xuống.

"Nhi thần tham kiến mẫu hậu..." Cùng ánh mắt Tiêu Mặc Hàm giao nhau, biết được Tiêu Mặc Hàm không có chuyện gì, thì Túc Lăng Uyên xoay người hướng hoàng hậu hành lễ.

"Đứng lên đi..." Khuôn mặt hoàng hậu mang theo tươi cười, hiển nhiên vừa rồi đã nói đến tận hứng: "Uyên Nhi sao lại đến đây rồi? Không yên tâm để vương phi ra cửa sao?"

"Thân hình của Hàm Nhi không thể so sánh với ngày thường. Nhi thần biết tin Hàm Nhi đến chỗ của mẫu hậu...cho nên sau khi hạ triều liền nhanh chóng đến đây tiếp Hàm Nhi cùng nhau hồi phủ..." Túc Lăng Uyên không rõ ý định của hoàng hậu, trên mặt không lộ ra biểu tình gì, cung kính đáp lời.

Hoàng hậu gật đầu, ý bảo Túc Lăng Uyên ngồi xuống.

"Biểu huynh săn sóc biểu tẩu như vậy. Biểu tẩu thật là một người có phúc, thật sự là khiến người hâm mộ..." Thiếu nữ ngồi ở bên cạnh đột nhiên mở miệng nói.

Túc Lăng Uyên ngồi xuống bên cạnh Tiêu Mặc Hàm, cầm lấy tay đối phương, nghe vậy thì nhìn thiếu nữ kia: "Biểu huynh?"

"Nàng là Trình Linh, cháu gái của bổn cung..." Hoàng hậu thấy Túc Lăng Uyên khó hiểu, thì giải thích.

Nàng là Trình Linh... Hoàng hậu vẫn còn chưa chết tâm? Muốn đem cháu gái gả cho mình? Nhân lúc mình không ở, thì nghĩ muốn xuống tay với Hàm Nhi sao? Vậy thì Hàm Nhi có chịu ủy khuất gì chưa?

Trong lòng Túc Lăng Uyên trầm xuống, không khỏi nắm tay Tiêu Mặc Hàm càng thêm chặt, lạnh lùng nói: "Thì ra là biểu muội..."

"Đúng vậy. Trước đây chưa thấy qua biểu huynh. Về sau, phải tới lui nhiều một chút mới được. Muội với biểu tẩu vô cùng hợp ý nhau đó." Trình Linh nói xong câu cuối cùng thì khuôn mặt hơi hơi ửng đỏ.

Túc Lăng Uyên nghe thấy thì càng không vui: "Mẫu hậu, thân thể Hàm Nhi nặng nề. Nhi thần sợ y mệt mỏi, hôm nay đến đây thôi..."

Hoàng hậu liếc nhìn Túc Lăng Uyên một cái, thần sắc không rõ: "Cũng được. Cũng đã nói một buổi sáng, Mặc Hàm quả thật cần phải nghỉ ngơi..." Hoàng hậu cũng không tiếp tục dây dưa, nhanh chóng cho hai người cáo lui hồi phủ.

Trên đường hồi phủ, Túc Lăng Uyên cẩn thận kiểm tra Tiêu Mặc Hàm từ trên xuống dưới, thấy người không có bị thương, nghĩ đến chuyện ban nãy mà lo sợ đem người ôm vào trong lòng ngực: "Ngươi có biết lúc nãy ta lo lắng cho ngươi biết bao nhiêu không? Ta sợ hoàng hậu sẽ làm khó ngươi..."

Trong lòng Tiêu Mặc Hàm tràn đầy ngọt ngào, mặt hơi hởi ửng đỏ, nằm ở trong ngực Túc Lăng Uyên nhỏ giọng nói: "Khiến tướng công lo lắng. Thế nhưng hoàng hậu nương nương đối xử với ta rất tốt. Cũng không làm ta khó xử."

"Cả ngày đều ngồi eo có mỏi không? Ta giúp ngươi xoa..." Túc Lăng Uyên một bên nhẹ nhàng xoa ấn cái eo Tiêu Mặc Hàm, một bên nói: "Hôm nay hoàng hậu tìm ngươi là có chuyện gì? Vì sao còn gọi Trình Linh đến? Chẳng lẽ là..." Muốn cho Trình Linh gả vào trong vương phủ?

"Hoàng hậu tìm ta là có nguyên nhân, sau khi nói ra ta đều chấn động không thôi." Tiêu Mặc Hàm cố ý dừng lại.

"Hửm? Nguyên nhân gì?" Túc Lăng Uyên tò mò.

Tiêu Mặc Hàm ngẩng đầu, nhìn vào Túc Lăng Uyên không thể tin được mà nói: "Hoàng hậu là muốn đem Trình Linh gả cho nhị ca...."

"Mặc Ngọc?" Túc Lăng Uyên cũng kinh ngạc.

Tiêu Mặc Hàm gật đầu: "Tìm ta là muốn hỏi tình huống ở trong nhà, còn có...sở thích ngày thường của nhị ca. Hình như Trình Linh đã quen biết nhị ca từ sớm..."

Tiêu Mặc Ngọc là được trắc phu nhân Trương thị sinh ra, lớn hơn Tiêu Mặc Hàm một tuổi, từ nhỏ đã tập võ, vẫn luôn nhậm chức ở thú vệ quân. Bởi vì bản thân sinh ra trong gia đình võ tướng, cho nên năng lực cũng vô cùng xuất chúng, hơn nữa "đệ tế"* lại có uy vọng rất cao trong quân đội và triều đình, vì vậy mà vài năm nay lên như diều gặp gió, tiền đồ vô hạn.

(Đệ tế*: em rể, mị hay nhầm mấy cái xưng hô em dâu, anh rể lắm)

"Nhị ca của ngươi là con vợ lẽ... Hoàng hậu sao lại chịu để cháu mình gả thấp?" Hơn nữa Tiêu thị nhất tộc đã xuống dốc, hiện tại chỉ còn lại một nhà Tiêu Kham, cũng không phải không thể lựa chọn nhà có gia thế tốt hơn, hoàng hậu làm như vậy đến cuối cùng là có ý gì?

"Chuyện này, ta cũng không rõ..." Tiêu Mặc Hàm lắc đầu: "Ta cảm thấy hoàng hậu sẽ tìm ta thêm lần nữa, nàng làm như vậy khẳng định là có lý của nàng. Hơn nữa, tựa hồ có liên quan đến Tiêu quý phi..." Khẽ nhíu mày, nỗ lực suy nghĩ.

"Nếu sau này hoàng hậu lại tìm ngươi, thì ta sẽ đi cùng." Túc Lăng Uyên không yên lòng căn dặn.

"Được..." Tiêu Mặc Hàm cười đến khóe mắt cong cong, cố ý ở trong lòng Túc Lăng Uyên làm nũng: "Bọn nhóc...lại đá ta. Tướng công giúp ta xoa xoa..."

"Được... Được... Xoa xoa... xoa xoa..." Túc Lăng Uyên khẽ cong khóe môi, hôn lên môi của người trong lòng, bàn tay đặt lên trên bụng đối phương nhẹ nhàng đánh vòng.

Tiêu Mặc Hàm ở trong lòng của Túc Lăng Uyên thoải mái đến híp hai mắt lại, Túc Lăng Uyên còn suy nghĩ gì đó, chỉ cần không để Trình Linh gả vào trong phủ là được, hoàng hậu là địch hay bạn... Thì chỉ có thể âm thầm thử, gặp chiêu thì phá chiêu.

Túc Lăng Uyên được sắc phong làm thái tử là việc đã được ấn định, Phủ Nội Vụ cũng định ngày sắc phong thái tử cùng với ngày đại hôn là ngày 8 tháng 10.

Túc Lăng Uyên đối với ngày đó vô cùng hài lòng, thứ nhất là có ba tháng thời gian dư dả cho Phủ Nội Vụ chuẩn bị, thứ hai, chính mình cũng nương theo việc chuẩn bị đại hôn mà xin nghỉ ở nhà, an tâm ở bên cạnh Tiêu Mặc Hàm chờ sinh, thứ ba, ba tháng sau thì bọn nhỏ cũng đã được sinh ra, thân thể của Tiêu Mặc Hàm lúc đó cũng đã khôi phục không sai biệt lắm, đến lúc đó có thể bổ sung một cái hôn lễ long trọng cho Hàm Nhi....

Túc Lăng Uyên nói được làm được, ngày hôm sau đã xin Túc Viễn nghỉ phép dài hạn. Túc Viễn cũng biết Tiêu Mặc Hàm sắp sinh, mà đại hôn quả thật cũng cần phải chuẩn bị, cho nên đã đáp ứng không hề can thiệp vào. Mà sau ngày hoàng hậu mời Tiêu Mặc Hàm tiến cung xong, thì cũng không tiếp tục mời vào cung, nghĩ là để cho Tiêu Mặc Hàm sau khi sinh sản xong, thân thể khỏe lại, thì tính tiếp.

Mỗi ngày Túc Lăng Uyên đều ở trong vương phủ làm bạn với Tiêu Mặc Hàm, đọc sách, chơi cờ, tản bộ, rãnh rỗi không có chuyện gì thì sẽ đi trêu chọc Tiểu Mặc Nhi. Tiểu Mặc Nhi cũng vô cùng hiếu động, gần đây cũng đã học xong cách đi bộ, còn sẽ nói một chút từ ngữ mới học được, chỉ là từ "phụ thân" học thế nào cũng không học được, làm cho Túc Lăng Uyên buồn rầu không thôi.

Có kinh nghiệm cho lần trước, Ánh Đường cùng An Sinh đã chuẩn bị hai vị vú nuôi, phòng sinh cũng đã dọn dẹp thỏa đáng, Túc Lăng Uyên cũng mang Tiêu Mặc Hàm vào đây trước thời hạn. Bởi vì lần này là mang song thai, cho nên Lộc Ngôn một ngày hai lần đều đến bắt mạch cho Tiêu Mặc Hàm, hiện tại bên trong vương phủ đều chìm đắm trong sự khẩn trương và mong chờ.

Mà người khẩn trương nhất trong vương phủ đó chính là Túc Lăng Uyên. Tuy rằng không phải lần đầu lên chức phụ thân, nhưng mà nhìn cái bụng của Tiêu Mặc Hàm càng ngày càng lớn như một tòa núi nhỏ, thì trong lòng của Túc Lăng Uyên vẫn là lo lắng không thôi, hiện giờ chỉ cần Tiêu Mặc Hàm nhăn mày một cái, hoặc là xoa xoa cái bụng, thì Túc Lăng Uyên sẽ vô cùng khẩn trương đi đến dò hỏi, chọc cho Tiêu Mặc Hàm dở khóc dở cười.

Ngày sinh càng lúc càng gần, tuy rằng thân thể có chút vất vả, nhưng mà có Túc Lăng Uyên ở bên làm bạn chăm sóc, thì Tiêu Mặc Hàm cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

"Công tử..." Hôm nay hai người đang ở trong phòng chơi cờ, thì Ánh Đường bưng một hộp điểm tâm đến, có chút buồn rầu nói: "Vương phu nhân lại phái người tặng đồ..."

"Lần này là gì?" Tiêu Mặc Hàm nhìn hộp đồ trong tay Ánh Đường.

"Bánh hoa quế, là món ăn hồi nhỏ công tử yêu thích nhất." Ánh Đường đem điểm tâm đưa đến trước mặt Tiêu Mặc Hàm.

"Quy tắc cũ, cho Lộc Ngôn kiểm tra." Túc Lăng Uyên cũng không ngẩng đầu lêm, phân phó.

"Vâng." Ánh Đường nghe vậy thì lui ra ngoài.

Lát sau, chỉ thấy Ánh Đường hoang mang rối loạn đi vào hồi báo: "Vương...vương gia. Lộc đại phu nói, bên trong điểm tâm kia, có độc...."

"Bang" một tiếng, quân cờ trong tay Tiêu Mặc Hàm rơi xuống bàn cờ.

"Hàm Nhi...." Túc Lăng Uyên nắm lấy tay của Tiêu Mặc Hàm, khẩn trương nói: "Có sao không?"

Tiêu Mặc Hàm lắc đầu cười khổ: "Không sao.. Đã sớm đoán ra được sẽ có ngày như vậy, chỉ là không nghĩ.... Sẽ hạ độc trực tiếp...." Chỉ nghĩ nhiều lắm là đưa thuốc lạc thai*.

(Thuốc lạc thai*: thuốc sảy thai)

Bởi vì trong khoảng thời gian này Túc Lăng Uyên cùng Tiêu Mặc Hàm đều không có ra khỏi vương phủ, cho nên Vương phu nhân không có cơ hội ra tay. Sau đó, Vương phu nhân sẽ lâu lâu đưa đến đủ loại thức ăn, đồ dùng, những món trẻ con cần dùng, cái gì cần thiết đều đưa vào trong vương phủ, chỉ là tất cả các đồ vật ấy đều được kiểm tra kỹ càng, không hề có bất kỳ vấn đề gì, không ngờ hôm nay lại phát hiện bánh hoa quế có độc.

"Xem ra nàng đã không còn kế sách nào khác..." Có khả năng Vương phu nhân vẫn chưa nghĩ đến Túc Lăng Uyên đã sớm biết nàng sẽ gây bất lợi cho Tiêu Mặc Hàm, thế nhưng lại nghĩ ra cái biện pháp ngu đần như vậy... Xem ra cũng chẳng phải là một người thông minh.

Lúc này, Túc Lăng Uyên lại nhận được tin tức nhắc nhở hắn chú ý cẩn thận, hơn nữa bây giờ, còn điểm ra đích danh của Vương phu nhân. Người này... Sẽ là ai đây?

Ban đêm, Túc Lăng Uyên theo lệ thường ngồi ở mép giường giúp Tiêu Mặc Hàm xoa eo ấn bụng.

"Ách...." Tiêu Mặc Hàm phát ra tiếng rên rỉ.

"Ta....Làm đau ngươi sao?" Túc Lăng Uyên nhanh chóng thu tay. Vừa rồi đang suy nghĩ là ai truyền tin cho mình, trong lúc nhất thời đã thất thần, xuống tay không biết nặng nhẹ, vội vàng cúi xuống tự trách: “Rất đau sao?"

Tiêu Mặc Hàm nhíu mày, nhấp miệng, nắm tay Túc Lăng Uyên đặt lên trên bụnh mình: "Không.... Không phải....Là con....Muốn ra đời...."

"Có phải....Đau bụng không? Đừng sợ...." Túc Lăng Uyên vội vàng đối với bên ngoài hô to: "An Sinh, mau gọi Lộc Ngôn, còn có....Chuẩn bị nước ấm cùng thức ăn...."

"Vâng." An Sinh cùng nhóm người đứng ở bên ngoài đều biết rõ Tiêu Mặc Hàm sắp sinh, vì vậy không hề hoang mang mà rời đi chuẩn bị.
Bình Luận (0)
Comment