Lặng Yêu

Chương 8

Chân ái là cái mà cho đến bây giờ ta vẫn không tin. Trong con mắt người ngoài, cha mẹ ta là một đôi vợ chồng vô cùng ân ái, nhưng trong ấn tượng của ta chỉ có căn nhà lạnh lẽo, phòng ốc vắng vẻ. Cha mẹ ta đều tất bật với công việc mà đầu tắt mặt tối chẳng mấy khi có mặt ở nhà. Về sau cha ta chơi cổ phiếu thất bại, từ đó trong nhà luôn vang lên tiếng cãi vã giữa một bên là người cha đáng kính nhưng thất bại trong sự nghiệp và một bên là người mẹ xinh đẹp, diễm lệ của ta. Họ cãi nhau suốt ngày, họ khắc khẩu không ngừng đối với mọi chuyện, từ nhỏ đến bé. Cho đến cuối cùng bọn họ ly hôn, mẫu thân ta tái giá theo một người đàn ông khác.

Cho nên trong suy nghĩ của ta, tình yêu là một điều thực buồn cười và mục tiêu của cả đời ta đó là theo đuổi con đường sự nghiệp.

Đứng ở trên tầng cao nhất của tòa nhà, ta lặng lẽ ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài, thả hồn vào dòng suy nghĩ miên man.

- trong từ điển của ta không bao giờ có từ ngoài ý muốn, vậy nhưng Nhiếp Như lại chính là điều ngoài ý muốn thứ nhất và cũng là duy nhất trong cuộc đời ta.

Hồi còn học đại học, ta thường ngồi bên cạnh cửa sổ, nơi mà vừa nhấc đầu một cái liền có thể nhìn thấy một cô gái đang trốn bên cửa lén lút nhìn ta. Ta có chút tức cười bởi mỗi khi ta nhìn, em thường mắc cỡ mà đỏ mặt, ánh mắt luôn trốn tránh cái nhìn của ta.

Có đôi khi nhìn ra ngoài cửa sổ, ta thấy em cùng một nữ sinh khác nói chuyện rất vui vẻ.

Ngay cả sau khi tan học, chúng ta cũng thường xuyên đi lướt qua nhau, cũng chẳng biết là do vô tình hay hữu ý. Chẳng biết từ bao giờ, em âm thầm trở thành một điểm thứ hai trên con đường cuộc sống của ta.

Có một ngày kia, cô gái xinh đẹp, ôn nhu như đóa hoa kia bỗng đối ta nói:

“ Đan Lê, mình thích bạn đã lâu … Mình … ” Em ấp úng một hồi lâu , tựa hồ như vắt hết óc suy nghĩ mà cũng không thể tìm ra điều gì để nói thêm nữa. Vẻ mặt em vô cùng ảo não, xem ra đã vì lời tỏ tình này mà phải chuẩn bị không ít thời gian.

Trong lòng ta cười lạnh không thôi. Một nữ sinh mà ngay đến cả một lần nói chuyện cũng chưa từng có vậy mà lại đối anh thốt ra một từ “ thích ”, nhưng thích là cái gì ? Ta cũng phải trả giá tương ứng đối với cảm tình sao ?

Ta nhìn nàng một hồi, sau lại ác độc nói: “ Cô giỡn sao ? Vẫn là trong cái đầu nhỏ bé này ngoài luyến ái ra thì cũng chẳng có cái gì khác. ”

“ Mình … ” Em ấp úng, hướng vẻ mặt lo lắng tựa như sắp khóc đến nơi nhìn về phía ta:

“ Đan Lê, mình thật sự rất thích bạn, mình không nói giỡn đâu. ”

“ Đáp án của tôi là từ chối. ”

Khi đó ta không biết, một lời cự tuyệt của ta hôm ấy lại đẩy cuộc đời mình rẽ sang một bước ngoặt mới.

Người phỏng vấn nhìn sơ yếu lí lịch trong hồ sơ của ta, nét mặt có chút khó xử hỏi: “ Anh tên là Đan Lê ? ”

“ Vâng. ” Ta cực tự tin mà gật đầu, sau người đó do dự cả nửa ngày trời mới nói ra được 1 câu: “ Thực xin lỗi, chỗ chúng tôi không thể nhận anh vào làm. ”

Liên tục đến mấy nơi khác đều nhận được đáp án tương tự khiến ta thực sự tức giận, liền hướng trường học đi đến.

“ Nhiếp Như … ” Ta từ xa đã thấy nữ nhân kia đang nhàn nhã tản bộ dưới tàng cây to, lửa giận lại bừng bừng bốc lên: “ Cô đùa như vậy đã đủ chưa ? Mặc kệ cô có bao nhiêu thứ, mặc kệ là bao lâu, tôi cũng sẽ không bao giờ thích cái loại bình hoa ngốc nghếch như cô. ”

Vừa thấy ta xuất hiện, em khẽ nhếch môi chuẩn bị nở một nụ cười nhưng khi nghe xong câu nói của ta, khuôn mặt lập tức bị dọa đến trắng bệch: “ Anh nói vậy là có ý gì ? ”

Anh từ trên cao nhìn xuống, biểu tình lạnh như băng hướng em châm chọc: “ Đến hỏi cha cô ấy. ”

Thế nhưng cho đến cuối cùng ta vẫn chấp nhận cưới Nhiếp Như vì ích kỉ, dã tâm của chính mình.

Đêm trước hôn lễ một ngày, em lẳng lặng nhìn ta, trên mặt không còn nét vui tươi như trước chỉ còn lại một loại thản nhiên sầu bi. Sau bốn năm đại học, em đã từ một cô gái vui tươi, hồn nhiên trở thành một nữ nhân vô cùng xinh đẹp.

“ Cha em bị bệnh ung thư não, chỉ sống thêm được nhiều nhất là ba năm nữa. Sau khi cha em qua đời chúng ta liền lập tức ly hôn … ” Vừa nói em vừa chìa ra một tờ giấy, trên đó là những nét chữ tinh tế, ngay ngắn gọn gàng. “ Đây là đơn ly hôn em đã kí rồi, anh cầm lấy đi, đến lúc đó cũng không phải lo em sẽ trói chân anh. ”

Trong hôn lễ, trước mặt cha sứ cùng đông đảo bạn bè, khách khứa ta ngạo mạn, chậm rãi đến bên cạnh Nhiếp Như. Sau khi tuyên thệ chúng ta trở thành vợ chồng, ta chậm rãi cúi đầu lạc thượng một nụ hôn lên môi em. Nụ hôn ấy chỉ đơn giản là một cái hôn phớt nhẹ, môi chạm môi, không còn gì hơn. Trong đôi mắt ta lúc ấy chỉ có vẻ mặt bi thương của Nhiếp Như.

Trước mặt mọi người, cha Nhiếp Như tuyên bố trao lại cương vị tổng giám đốc tương viên cho ta, ta không nói gì chỉ dửng dưng đứng đó, khóe miệng hơi gợn lên lộ ra một mạt cười châm chọc nếu không ở gần thì cũng không thể thấy rõ.

Chúng ta trong lúc đó là kết hôn không tình yêu, có lẽ chính bản thân ta cũng không tin tưởng vào tình yêu cho nên ta tận lực biểu hiện ra đủ loại thái độ lãnh đạm, lạnh lùng thậm chí nói những lời lẽ châm chọc, khiêu khích đối với em. Chính ta cũng nghĩ chẳng cần đến ba năm, cứ như vậy hai chúng ta cũng đủ chán ghét nhau lắm rồi.

Từ lúc kết hôn tới nay ta chưa bao giờ uống cùng một chén nước, dùng chung một đôi đũa cũng không để Nhiếp Như chạm vào bất cứ đồ vật gì của ta. Ta luôn hy vọng 2 chúng ta có thể tách nhau càng xa càng tốt, giống như hai người xa lạ vậy, như thế sau này có ly hôn hai người mới có thể thoải mái sống cuộc đời của mình.

Ta thích những nữ nhân có năng lực, kiên cường, tự chủ trong mọi chuyện. Trong suy nghĩ của ta những nữ nhân yếu đuối, vô năng, không học vấn, không nghề nghiệp không khiến ta khơi dậy dù chỉ là nửa điểm hứng thú.

Ở công ty ta phải chịu đủ khinh miệt cùng kì thị, những lời đồn nhảm, … vậy nên ta càng chú tâm vào công việc để cho những kẻ hôm nay khinh khi, miệt thị ta phải thừa nhận năng lực của ta, vì vậy vốn đã ít khi về nhà nay ta lại càng về ít hơn.

Nhiếp Như cái gì cũng không biết, vào làm ở công ty mấy hôm mà luôn sống dở chết dở với công việc, lúc ấy ta cười nhạo không thôi, ta thường châm chọc nói em là nữ nhân không có tiền đồ. Em sẽ không bao giờ biết trong sâu thẳm tâm hồn ta khát cầu điều gì …

Nhưng rồi ta dần dần phát hiện, bản thân có điểm không thích hợp.

Ta áp chế không được cái cảm giác rung động, cảm giác sau khi tan tầm được mau mau trở về nhà. Nhìn đến nhà bếp bị thiêu phân nửa, trong lòng ta chợt có điểm lo lắng, em liệu có bị thương ở đâu không. Có một thời gian, em nhàn rỗi không có việc liền tập thêu, lúc cầm tác phẩm thêu đôi chim uyên ương mà thoạt nhìn thì tưởng một đôi gà của Nhiếp Như, ta bề ngoài tỏ vẻ chán ghét nhưng trong bụng thì âm thầm lo lắng cho hai bàn tay đây vết kim châm của em.

Bởi vì nhàm chán nên em muốn ra ngoài tùm việc hoặc đến công ty giúp việc này việc nọ nhưng bị ta ngăn lại.

Sống với em lâu như vậy ta rốt cuộc cũng hiểu tại sao cha em lại luôn luôn sủng em tận trời như vậy. Đó là do ông không đành lòng để em chịu một chút ủy khuất nào, không đành lòng nhìn em phải vất vả. Xã hội loạn như vậy, nội bộ công ty cũng lục đục chẳng kém, em làm sao có thể một mình ứng phó lại được.

Ta thế nhưng lại muốn đem Nhiếp Như bảo hộ thật kĩ trong vòng tay mình, vì em mà ngăn gió ngăn mưa, làm cho em tiếp tục sống một cuộc sống vô ưu vô lo.

Ta thường trái lòng mà nói ra những lời châm chọc khiêu khích, tựa hồ như ta thập phần chán ghét em, nhưng đâu đó sâu thẳm trong trái tim ta thì biết rõ là không phải như vậy.

Có một lần, vừa bước vào văn phòng ta liền thấy Nhiếp Như đang cúi người nhặt một tờ văn kiện rơi dưới đất, mặt ta nhanh chóng đen lại, lập tức xông lên đem em mắng cho một trận. Em yên lặng, ủy khuất cúi gằm mặt xuống không nói gì. Ta cầm tờ văn kiện trong tay mà tim đập thình thịch không thôi.

Có hôm em hỏi ta tại sao không mang theo chiếc khăn mà em theo bên người, ta lạnh lùng nói, rớt.

Ta sao có thể để cho em biết ta đã nâng niu chiếc khăn thêu rối tinh rối mù kia như bảo bối thế nào.

Từ khi nào, trong lòng ta công việc không còn chiếm vị trí trọng yếu nhất, ta cũng không biết nữa.

Nguyên bản yêu chính là yêu, ta không nên tìm cớ gì để chối bỏ.

Nhưng ta lại không ngừng chối bỏ, không ngừng phủ nhận tình cảm mình dành cho Nhiếp Như là tình yêu.

Cùng em kết hôn là chuyện ngoài ý muốn, cùng em ly hôn là chuyện đã sớm định trước, nhưng là anh không hiểu vì sao không thể ngăn được bản thân thích em.

Gặp em, tiếp xúc với em, anh không còn là một người lý trí, bình tĩnh như thường lệ.

Ngay từ xa, anh đã có thể nhận ra em kể cả khi em chỉ mặc trên người một kiện quần áo đơn bạc, giản dị, dầu tóc bù xù, rối tung che kín phân nửa khuôn mặt. Nhìn em cứ như vậy đứng ở một góc công ty, anh ngăn không nổi cơn giận dữ trong lòng.

Không phải anh giận vì em ăn mặc như vậy, mà anh không muốn nhiều người trông thấy dáng vẻ của em lúc ấy.

Anh cũng vì sự xuất hiện đột ngột của em ở trước cổng công ty mà sớm an bài xong hết thảy mọi chuyện trong công ty. Thậm chí trước khi đến quán café anh còn cố ý cầm theo một chiếc dây buộc tóc …

Trên đường đến chỗ hẹn, trong đầu anh xuất hiện hàng tá lí do khiến em phải xuất hiện ở công ty anh lúc này. Nhưng anh cũng không biết đâu là một trong hàng tá nguyên do ấy nữa.

Ngồi trước mặt nhìn em thỉnh thoảng vụng trộm liếc nhìn mình, anh một bụng đầy thắc mắc, nhịn không được mà hỏi: “ Em còn có chuyện gì cần, cứ nói ra một thể ? ”

Em mỉm cười nói: “ Quần áo cùng đồ mỹ phẩm ở nhà cũng đã dùng hết rồi … ”

Ta có chút ảo não, nhớ đến dạo gần đây vì chuyện làm ăn ở công ty mà tựa hồ như đã vắng vẻ em.

Làm bộ như cứng rắn, ta nói: “ Nếu muốn mua đồ trang điểm cùng quần áo mới, em liền cứ vậy mà đi mua … Chuyện này có gì đâu mà phải nói với anh ? ”

Em chưa bao giờ đưa ra những yêu cầu quá đáng đối với ta, trước nay vẫn như vậy. Nhìn ánh mắt đã không còn si mê cùng say đắm như nhiều năm trước trong lòng ta có điểm chua sót. Đây không phải là điều mà anh hằng mong muốn hay sao ?

Kiều Sương thích anh, anh biết. Cô ấy đã ba lần bảy lượt âm thầm biểu lộ tâm ý của bản thân nhưng mỗi lần như vậy anh đều giả ngu không biết. Cố ý tiếp cận cô ngoại trừ vì chuyện làm ăn của công ty ra thì cũng chỉ là muốn xem phản ứng của Nhiếp Như mà thôi.

Cha Nhiếp Như ngày càng yếu, ta cố ý dặn bác sĩ không nói cho em biết thực trạng bệnh tình của cha em. Đối với Nhiếp Như mà nói, cha là người thân quan trọng nhất với em trên đời này, ta sợ biết được sự thật em sẽ chịu không nổi mà suy sụp mất.

Ta vẫn thực hối hận, hối hận ngày đó chính mình không thể ở bên cùng Nhiếp Như vượt qua cái ngày thống khổ kia.

Qua Ý đàm phán một hạng mục của công ty, sau khi kết thúc một buổi hội nghị quan trọng, trong thời gian nghỉ ngơi ta nhận được điện thoại của Nhiếp Như. Thanh âm khàn khàn từ bên kia điện thoại truyền đến khiến ta thực lo lắng, không tự chủ mà hỏi xem em có phải là đang bị ốm.

“ Ân. ”

Nghe được câu trả lời của em, ta giật mình không biết là phải nói gì.

“ Bệnh nhỏ thì cũng không nên chủ quan, giờ em đến chỗ Bách Cầm để cô ấy nhìn qua tình trạng bản thân một chút. ” Ta do dự một hồi, cuối cùng nói: “ Hảo hảo chiếu cố chính mình. Anh hiện giờ đang họp. ”

Kiều Sương ở bên cạnh nhìn ta thật lâu sau lại đi đến gần hỏi: “ Đan Lê, ai gọi vậy ? ”

Ta lo lắng liếc mắt nhìn vào màn hình điện thoại, may mắn em đã cúp rồi.

“ Ai mà lại có thể khiến cho vị tổng tài lạnh lùng, kiêu ngạo của chúng ta thất thần, mất hồn mất vía vậy ? ” Kiều Sương trêu đùa.

Nhưng là chẳng hiểu sao càng nghĩ ta càng cảm thấy bất an, không khỏi gọi lại cho Nhiếp Như.

Điện thoại tắt máy !

Chết tiệt ! Ta thầm mắng.

Bất an trong lòng ngày càng lớn, ta mau chóng gọi đến số Bách Cầm, hy vọng Nhiếp Như có thể ngoan ngoãn nghe theo lời anh đến bệnh viện khám.

“ Cha Nhiếp Như vừa mới qua đời chiều nay, anh chưa biết sao ? ”

Bàn tay nắm di động càng thêm gắt gao, ta có điểm tức giận, nhưng lúc này ta càng thêm lo lắng cho tình trạng của Nhiếp Như nhiều hơn.

“ Phiền cô hảo hảo chiếu cố Nhiếp Như, tôi sẽ trở về ngay trong đêm nay. ”

Nói xong ta cúp máy luôn, lúc này chợt có tiếng Kiều Sương ở trong phòng vọng ra.

“ Đan Lê anh làm gì ngoài đó lâu vậy, mau mau vào trong đi. ”

“ Không được, tôi hiện phải về nước luôn. ” Ta kiên định nói.

“ Anh giỡn sao ? ” Kiều Sương sợ hãi kêu lên.

“ Chỉ là nhất bút sinh ý mà thôi, cũng không phải chuyện gì quá mức quan trọng. ”

“ Nhưng là dự án này lên đến mấy vạn tỷ đồng đó a ! ” Cô ta thập phần bất mãn nói.

Hiện giờ thì ta mặc kệ tất cả, trong đầu ta lúc này chỉ lo lắng cho tình trạng của Nhiếp Như mà thôi, sinh ý gì cũng mặc.

Lúc ta trở về đến nơi cũng đã là sáng hôm sau. Vừa xuống máy bay ta liền nhận được điện thoại của Bách Cầm. Nhiếp Như bệnh đã rất nặng, sốt đến 40o.

Sau khi nghe chuyện từ đầu đến cuối, ta không khỏi thầm mắng bản thân một tiếng.

Chết tiệt, em đừng nghĩ cứ như vậy mà rời xa tôi !

- Ta thường rất khó tưởng tượng, nếu như không có ta, em sẽ chiếu cố bản thân mình thế nào. Ta lại càng không dám nghĩ nếu như có một ngày không có Nhiếp Như, cuộc sống của ta sẽ ra sao.

Đem em trở về nhà, ta gọi điện mời bác sĩ đến khám, tự mình uy dược, tự mình tỷ mẩn ở bên chăm sóc em từng chút một, thay cho em bộ quần áo ngủ hoạt hình mà em thích nhất nữa.

Trong lúc mê man, em ngủ cũng không an ổn, đôi mày luôn nhíu lại, không phút nào giãn ra. Ta ngồi bên nhìn em mê man trong giấc ngủ dài, miệng vẫn không ngừng nỉ non điều gì đó. Ghé tai sát lại gần, ta nghe được vài từ đứt quãng: “ Đan Lê, vì sao lại không thích em … ”

- Ta yêu em rất nhiều nhưng mà em thủy chung không rõ …

“ Đan Lê … ” Cả một đem dài ta ngồi bên lặng lẽ nắm chặt tay em, có đôi khi kìm lòng không đậu mà hôn nhẹ lên khóe môi cong cong nhợt nhạt vì cơn sốt của em. Những gì em thì thào trong lúc ấy, ta nghe rõ không bỏ sót một từ. Từng từ … từng từ em thốt ra khiến lòng ta vui mừng, nhưng rồi ta lại ngậm ngùi đau lòng vì cô gái ngốc như em.

Ta nghĩ ta so với em càng ngốc nghếch hơn, ngốc đến luôn luôn phủ nhận tình cảm của bản thân, vì vậy mới khiến hai chúng ta lâm vào tình cảnh khổ sở như ngày hôm nay.

Nhiếp Như !! Em đã bước vào cuộc đời tôi, chọc phá hết thảy trái tim tôi rồi lại định cứ như vậy bỏ dở giữa chừng mà rời đi sao ?

Nếu em quyết định rời khỏi, liền đến lượt tôi, dù chết cũng không thể buông tay …
Bình Luận (0)
Comment