Lãnh Chủ Tận Thế

Chương 48

Cũng không biết có phải do kiến trúc “Đồng ruộng” đã được mở khóa hay không, buổi sáng hôm sau, Vân Lăng liền làm mới ra nhân tài chuyên nghiệp tương ứng.

Cấp bậc: 0

Thuộc tính: Sức mạnh 6, nhanh nhẹn 5, thể lực 6, trí lực 5, tinh thần 5.

Kỹ năng chiến đấu: 0

Kỹ năng sinh hoạt: Trồng trọt trung cấp.

Lưu ý: Trồng trọt sơ cấp chăm sóc tối đa 2 mẫu đồng ruộng, trồng trọt trung cấp chăm sóc tối đa 5 mẫu đồng ruộng, trồng trọt cao cấp chăm sóc tối đa 10 mẫu đồng ruộng.

Gieo giống xuống cần phải tưới nước, làm cỏ và bón phân.

Vân Lăng đặt tên cho NPC mới được thuê là “Nông Dân Giáp*, sau đó cô phái anh ta xuống ruộng làm việc.

Cô xem xét đồng ruộng, chỉ thấy giao diện thuộc tính hiển thị

[ Tên: Đồng ruộng ]

Phẩm chất: Phổ thể

Hiệu quả sử dụng: Cứ cách 5-10 ngày có thể thu hoạch một đợt.

Lưu ý 1: Hạt giống sẽ rơi ra khi săn thú và tiểu quái. Gieo giống khác nhau sẽ thu hoạch được các nguyên liệu khác nhau.

Lưu ý 2: Người trồng trọt có kỹ năng “trồng trọt sơ cấp”, năng suất đạt khoảng 80%-100% mức trung bình.

Lưu ý 3: Người trồng trọt có kỹ năng “trồng trọt trung cấp”, năng suất đạt khoảng 90%-100% mức trung bình.

Lưu ý 4: Người trồng trọt có kỹ năng “trồng trọt cao cấp”, năng suất đạt khoảng 100%-200% mức trung bình.

“Muốn thuê nhân tài trồng trọt thì phải lựa chọn kỹ càng, chọn những người có trình độ cao mới có thể phát huy tốt tác dụng của đồng ruộng.” Vân Lăng suy nghĩ.

Thấy sắc trời vẫn còn sớm, cô không suy nghĩ nhiều liền kêu gọi NPC cùng cô đi ra ngoài, tranh thủ thời gian nhổ cây bụi đi trồng.

**

Cấy cây bụi không khó, cái khó là làm sao tìm được cây bụi trong rừng rậm vô biên vô hạn.

Liên tục ba ngày, Vân Lăng dẫn đội xuất phát từ sáng sớm, buổi tối mới quay về thị trấn Lăng Vân. Đi rất nhiều chỗ nhưng chỉ tìm thấy bốn cây bụi.

Đây là do có một số quái vật gặm ăn cây bụi. Có đôi khi mới nhìn thấy đám cây bụi cách đây vài ngày, nhưng mấy ngày sau chạy tới thì phát hiện đã không còn.

Nay mà lùm cây rậm rạp có mười mấy cây, ít hơn cũng có bảy tám cây, toàn bộ nhổ về trồng cũng miễn cưỡng đủ dùng.

Hơn nữa…

Bây giờ không gặp được, sau này gặp còn có thể tiếp tục nhổ trồng, không cần phải nóng vội nhất thời.

Mấy ngày vất vả bận rộn như vậy, khu dân cư gần đó mọc lên mấy hàng bụi cây, trông gọn gàng chỉnh tề, hết sức mê người.

Cư dân cũng học theo đi nhổ cây trồng lại.

Còn có người muốn mở ruộng rau gần nhà để dễ hái cho mình ăn.

Vân Lăng chỉ cần giao cho NPC xây hàng rào gỗ bên cạnh mỗi ngôi nhà gỗ. Tất cả phần đất được bao bọc bởi hàng rào gỗ đều thuộc quyền sở hữu của cư dân, tùy ý bọn họ lăn lộn.

Thật không tin được!

Những người chơi nuôi gà, nuôi vịt, nuôi ngỗng, nuôi heo và nai.

Có một số người không thích nuôi động vật nên họ trồng cây bụi ở sau nhà, dự tính đến mùa mưa năm sau sẽ dựa vào hái quả mọng sau nhà để sống qua ngày.

Một số người giỏi làm nông, bọn họ đã quen chăm sóc hoa màu. Sau khi mua nhà ở đã lập tức trồng những loại cây có năng suất cao như ngô, khoai tây, khoai lang chờ thu hoạch. Sau đó đếm ngày chờ được mùa, chờ có thể nuôi sống một nhà già trẻ.

Cũng có một số người chơi sinh hoạt đã sớm chán ghét thám hiểm ở bên ngoài, thấy vậy đã thuê người đến hỗ trợ, chặt cây tre, cỏ dại về nhà trồng trọt. Chờ tương lai cây tre biến thành rừng, cỏ dại mọc thành dụng thì sẽ không cần phải lo lắng nguyên vật liệu sau này nữa.

Thời tiết oi bức như cũ nhưng tâm lý đã có hy vọng, làm việc cũng nhanh nhẹn hơn nhiều.

Khắp nơi ở thị trấn Lăng Vân tràn đầy không khó vui sướng hoạt bát.

Cùng lúc đó, cư dân khu ổ chuột nhìn cư dân khu nhà ở một cách hâm mộ.

“Tôi đã thử cấu những bụi cây ở cạnh lều nhưng hệ thống không cho phép.”

“Tôi bắt được hai con gà muốn giữ chúng lại nuôi nhưng hệ thống cũng không cho phép.”

“Chỉ có cách trở thành cư dân chính thức của thị trấn Lăng Vân, mua nhà, có hàng rào gỗ mới có thể nuôi gà và trồng trọt. Đừng nghĩ tới chuyện đó nữa, không có phim đâu!”

Vừa dứt lời, một đôi vợ chồng cõng hành lý khoác tay nhau bước ra ngoài.

Có người nhận ra bọn họ, không khỏi tò mò hỏi: “Bàng Vũ, tại sao lại phá bỏ lều trại thế? Đêm nay ngủ ở đâu?”

Giữa lông mày Bàng Vũ tràn đầy vẻ vui mừng không gì che lấp được: “Đã mua nhà rồi! Hôm nay chuyển nhà! Hôm nào mời mọi người đến ăn tân gia!”

Mọi người khiếp sợ kinh ngạc, tất cả đều hóa thành tượng đá.

Một người hừ lạnh: “Tạm thời sống trong xóm nghèo thì có sao? Ai mà chẳng có thời gian gặp nạn? Chờ đi, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày tôi mua được phòng ở của riêng mình!”

Lời nói vang vang mạnh mẽ biểu lộ sự quyết tâm.

Những người khác được cổ vũ, phấn khích như được tiêm máu gà.

Trong một thời gian, những ngôi nhà gỗ ở thị trấn Lăng Vân bán đắt như tôm tươi, thu nhập của lãnh địa tăng cao.

**

Đừng thấy hầm chứa đá mỗi ngày sản xuất được 1250 viên đá, kỳ thật tính tổng lại cũng không nhiều bao nhiêu.

Một ly nước đá phải cho hai viên đá vào uống mới thấy sảng khoái mát mẻ.

Một ly trà sữa lạnh cũng phải cho ba bốn viên đá mới đủ mát.

Đến mức nước dưa hấu ướp lạnh, đá bào đậu đỏ càng phải dùng nhiều đá hơn nữa.

Thỉnh thoảng còn sót lại một ít đá dự trữ, đặt một chậu nước đá trong nhà có thể làm giảm nhiệt độ trong nhà rất nhiều.

Sau một thời gian, đá viên do hầm chứa đá sản xuất mỗi ngày đều dùng hết, không bao giờ dư thừa.

Vân Lăng chờ rồi chờ, đợi rồi đợi, cuối cùng cũng gom đủ 10.000 đồng.

Cô gấp không chờ nổi bèn nâng hầm chứa đá lên cấp 2, vì vậy thuộc tính lãnh địa đã thay đổi thành:

[ Các kiến trúc có thể mở khóa: 10 ]

[ Các kiến trúc hiện có: 9 ]

[ Chi tiết cụ thể các kiến trúc hiện có:

Kho hàng (cấp 2): Bỏ qua.

Nhiệm vụ Đại Sảng (cấp 2): Bỏ qua.

Xưởng gỗ (cấp 1): Bỏ qua.

Tiệm may (cấp 2): Bỏ qua.

Nhà ở (cấp 1): Bỏ qua.

Lớp phòng hộ (cấp 2): Bỏ qua.

Tiệm cơm (cấp 2): Bỏ qua.

Hầm chứa đá (cấp 2): Diện tích 500 mét vuông, có thể sản xuất 100ml đá viên mỗi ngày, có thể làm lạnh thực phẩm và kéo dài thời gian bảo quản. (Lưu ý: Lãnh chủ có thể thiết lập danh sách truy cập để cho phép các nhóm người cụ thể sử dụng.)

Đồng ruộng (cấp 1): Bỏ qua. ]

Như vậy là mỗi ngày hầm chứa đá sản xuất được 12500 viên đá, cũng đủ sử dụng hằng ngày.

Còn lại 1 chỗ trống kiến trúc có thể mở khóa tiệm rèn bất cứ lúc nào.

Nhưng thứ nhất là không có người đào quặng, tinh luyện kim loại và rèn, thứ hai là không có mỏ quặng phù hợp ở gần đó, vì thế Vân Lăng quyết định tạm thời hoãn việc giải khóa lại.

Trước mắt là cần thuê nhân thủ chăm sóc đồng ruộng. Sau đó thu thập quặng khoáng thạch rồi rèn trang bị cao cấp.

Thấy việc buôn bán nhà ở sẽ bùng nổ sắp tới, nhà gỗ sắp bị lấy đầy, Vân Lăng dự định sẽ nâng cấp khu dân cư lên thành cấp 2.

Đồng ruộng và cây bụi đều là 5-10 ngày thu hoạch một lần.

Vân Lăng vẫn luôn suy nghĩ, chẳng lẽ thời gian trưởng thành mỗi lần đều là ngẫu nhiên sao?

Để kiểm chứng những suy đoán của mình, hàng ngày cô đều quan sát và ghi chép cẩn thận.

Sau 10 ngày, cây đay và cây bông gieo dưới đồng ruộng rốt cuộc cũng lớn. Cùng lúc đó lùm cây vừa kết quả mọng chờ người ta đến hái.

Vân Lăng không nhịn nổi mà hoài nghi nhân sinh: “Vận may của mình kém như vậy sao? Cứ cách 5-10 ngày là có thu hoạch một lần, không hơn không kém lại vừa đúng ngày thứ 10?”

Sau khi sững sờ một lúc, cô pháo NPC đi hái xuống đưa vào kho hàng bảo tồn, tiếp theo bắt đầu gieo một đợt mới.

Giống như lúc mùa xuân, ngày thứ 61, dòng chữ ở góc trên bên phải có thay đổi:

[ Ngày thứ 61, mùa hè, ngày bình an. ]

Vân Lăng suy nghĩ: “Theo tình hình trước mắt, xuân, hạ, thu, đông, mỗi mùa có 30 ngày. 20 ngày đầu là chế độ thảm họa, 10 ngày tiếp theo là chế độ bình an cho người chơi thời gian để nghỉ ngơi, chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón đợt khiêu chiến kế tiếp.”

Cũng không biết mùa thu sẽ có tai nạn gì xảy ra.

**

Trưa hôm đó, đông tây nam bắc và ở giữa, năm miệng giếng đều được khoan xong.

Hồ Đại Thành: “Cô xem thử có vừa ý không?”

Vân Lăng kiểm tra từng cái một, trong lòng quyết định: “Anh làm tốt lắm.”

Lãnh địa có năm cái giếng, cho dù sau này có hạn hán cũng không cần quá sốt ruột.

Dựa vào bản chất của trò chơi, cô tuyệt đối có lý do tin sau này có thể gặp phải hạn hán, ngập lụt và nạn côn trùng, thậm chí đất đai mất mùa, tài nguyên hoang dã suy giảm nghiêm trọng.

Sau khi kiểm tra, Vân Lăng không chút do sự thanh toán số dư trong tài khoản.

Hồ Đại Thành vui mừng khôn xiết, vội nói cảm liên tục.

“Là tôi cảm ơn anh mới đúng.” Vân Lăng ôn hòa nói: “Giếng nước được xây xong đã giúp tôi rất nhiều.”

“Cô khách khí quá rồi.” Hồ Đại Thành ngượng ngùng nói: “Có yêu cầu gì cần hỗ trợ cứ việc nói.

Tôi ở nông thôn hơn mười năm, có thể làm được rất nhiều việc.”

Vân Lăng cười gật đầu: “Được, sau này có việc tôi lại tìm đến anh.”

Thương lượng thỏa đáng, Hồ Đại Thành hưng phấn chạy về nhà. Anh ta gấp không chờ nổi muốn nói cho người nhà rằng chúng ta có tiền rồi! Có thể mua nhà ở được rồi!

**

Ngày thứ 63.

Sáng sớm, Vân Lăng nấu cho mình một nồi bắp ngọt để ăn sáng.

Bắp thơm ngon giòn, nhai rất hăng hái, bất tri bất giác cô đã gặm xong một trái.

Vân Lăng đang kiểm kê hàng tồn kho thì hệ thống đột nhiên lên tiếng nhắc nhở: [ Người chơi “Vưu Tình Văn” đã yêu cầu vào nhà, có cho phép không? ]

Cô ấy đến làm gì?

Vân Lăng nhấp vào “Có”.

Vừa vào cửa, Vưu Tình Văn đã nở một nụ cười rạng rỡ: “Tôi mang đồ ăn ngon đến cho cô đây.”

Vân Lăng khó hiểu: “Cái gì ngon?”

“Bánh hoa quế củ sen!” “Bánh đậu xanh!”

“Trứng gà cuốn!”

Mỗi lần Vưu Tình Văn báo ra một cái tên, cô ấy liền lấy ra một món ăn tương ứng ra từ trong ba lô của mình.

Xem xét vật phẩm, Vân Lăng phát hiện giao diện hiển thị:

[ Tên: Bánh hoa quế củ sen (điểm tâm giải nhiệt) ]

Phẩm chất: Phổ thông

Hiệu quả sử dụng: Tốc độ hồi phục cơ bản: +1 HP/phút, +1 mana/phút. (liên tục trong 1 giờ)

[ Tên: Bánh đậu xanh (điểm tâm giải nhiệt) ]

Phẩm chất: Phổ thông

Hiệu quả sử dụng: Tốc độ hồi phục cơ bản: +1 HP/phút, +1 mana/phút. (liên tục trong 1 giờ)

[ Tên: Trứng gà cuốn ]

Phẩm chất: Phổ thông

Hiệu quả sử dụng: Tốc độ hồi phục cơ bản: +2 HP/phút. (liên tục trong 1 giờ)

Đây đều là những vật phẩm thêm trạng thái buff hồi phục sau khi ăn.

Vân Lăng không chịu nhận: “Đắt quá.”

“Cầm lấy đi.” Vưu Tình Văn tỏ thái độ kiên quyết: “Trước đây không phải tôi đã ăn cá nướng của cô sao? Trong lòng tôi đã nghĩ, lần sau mà có cơ hội nhất định tôi phải đãi cô một bữa thật ngon.”

“Kết quả là vừa vào mùa hè, lương thực dự trữ thối gần một nửa. Vì để tích trữ lương thực lần nữa, tôi bận đến túi bụi, cũng không gặp phải được thứ tốt gì.” “Bây giờ xem như có cơ hội đáp lễ.”

Thấy Vân Lăng không tiếp, Vưu Tình Văn ra sức đẩy mạnh: “Bánh hoa quế củ sen này ăn rất ngon. Không chỉ ngọt lành mềm mại mà còn có hương thơm nữa, càng ăn càng muốn ăn.”

“Bánh đậu xanh có vị tinh tế, bỏ vào miệng là tan ra, có mùi thơm của đậu xanh.”

“Trứng gà cuốn đặc biệt xốp giòn. Cắn một cái là thơm lừng mùi trứng sữa.”

Thấy đối phương vẫn không động tâm, Vưu Tình Văn nghĩ cách khác, nếu thực sự ép cô ấy nóng nảy đến vứt bỏ mặt mũi, ôm lấy đùi Vân Lăng cưỡng ép cô nhận lấy cũng không phải là không thể!

“Khó khăn lắm mới tìm được đồ ăn ngon, cô vẫn nên tự mình giữ lấy nó đi.” Vân Lăng khuyên bảo.

Vưu Tình Văn nghiêm túc nói: “Trước kia tôi thực sự không kiếm được nhiều thứ tốt, nhưng sau này sẽ khác. Cô cứ thoải mái ăn đi, tôi còn mà.”

Vân Lăng hơi giật mình.

Vưu Tình Văn đặt bánh ngọt lên bàn, sau đó từ trong ba lô lấy ra một cái lọ gỗ dài hai ngón tay rưỡi, nói: “Lần này đến đây chủ yếu là mang muối cho cô.”

Muối?

Khi mở lọ gỗ ra, cô thấy bên trong chứa đầy tinh thể màu trắng, đúng là muối ăn.

Xem xét vật phẩm, chỉ thấy giao diện hiển thị:

[ Tên: Muối ăn ]

Phẩm chất: Phổ thông

Hiệu quả sử dụng: Làm mặn thức ăn, có thể dùng để ướp thức ăn.

“Phẩm chất: Phổ thông”, là mô tả vật phẩm trong trò chơi.

“Phẩm chất: 0”, nghĩa là nó không phải vật phẩm trong trò chơi.

“Ở đâu ra nhiều muối ăn như vậy?” Vân Lăng kinh ngạc.

Trong đôi mắt Vưu Tình Văn hiện lên một ý cười: “Cách đây không lâu, tôi đã ra ngoài thám hiểm và cứu được một người. Nghe nói là nhân viên nghiên cứu cái gì đó, chuyên môn trước đây là công nghiệp hóa học.”

“Thời điểm tôi gặp anh ta, bên người mang theo rất nhiều bình thủy tinh và dụng cụ. Tôi bảo anh ta vứt đồ đi nhưng anh ta nhất quyết không chịu, nói những đồ đó đều là đồ kiếm cơm.”

“Vốn dĩ chỉ thuận tay cứu người, cũng không để trong lòng, ai ngờ qua mấy ngày sau, anh ta cầm một vại muối ăn tới cửa, nói anh ta vô cùng cảm ơn chúng tôi đã cứu. Lễ vật nho nhỏ, không thành kính ý.”

Đến hôm nay nhắc lại, Vưu Tình Văn vẫn cảm thấy tim đập nhanh một trận: “Một hũ muối lớn! Vật phẩm thuần trong trò chơi! Nói tặng liền tặng không một chút do dự. Tôi và Trịnh Minh Nhạc đều bị dọa sợ, ngầm nói đây không phải cứu một người về mà là nhặt về một phần mềm hỗ trợ…”

“Sau đó thì sao?” Vân Lăng truy vấn.

“Người được cứu không chỉ là một đại lão nghiên cứu khoa học mà còn biết làm bánh.” Vưu Tình Văn dùng giọng điệu kính ngưỡng để nói: “Bánh nướng cao cấp và nhiều kiểu điểm tâm Trung Quốc anh ta đều biết.”

“Chúng tôi đạt thỏa thuận, đoàn đội cung cấp vật liệu, anh ta cũng cấp đồ tay nghề, thành phẩm làm được thì hưởng một nửa.”

“Nghe có vẻ như là một nhân tài kỹ thuật, là người chơi sinh hoạt cao cấp không am hiểu đánh nhau.” Vân Lăng nói.

Vưu Tình Văn liên tục gật đầu: “Đúng là vậy không sai.”

“Anh ta nói ở các lãnh địa khác không an toàn, muốn đi đến thị trấn Lăng Vân, lãnh địa phồn vinh nhất. Kết quả lại bị lừa bị cướp trên đường, còn bị truy đuổi, thật sự quá thê thảm.”

“Nếu không phải bọn chúng coi thường dụng cụ của anh ta thì đã bị cướp từ lâu rồi.” Nói xong lời cuối cùng, cô ấy đổi chuyện: “Điểm tâm và muối ăn yên tâm nhận lấy. Chúng tôi không thiếu đâu. Chỉ là cảm thấy cô cũng sẽ cần nên tôi mới đến đưa riêng cho cô một phần.”

Nụ cười của Vưu Tình Văn vô cùng trong trẻo, không có một chút tạp niệm.

Vân Lăng nghĩ thầm, nếu là người này, nói thật cũng không thành vấn đề đâu đúng không?

“Sao vậy?” Thấy Vân Lăng không nói lời nào, Vưu Tình Văn không khỏi mở miệng dò hỏi.

“Có một số việc vẫn luôn gạt cô, tự nhiên cảm thấy rất có lỗi.” Vân Lăng thở dài.

“Người chơi cao cấp ai lại không có vài bí mật chứ?”

Vưu Tình Văn không để ý lắm: “Tôi cũng chỉ nói thật với mình cô thôi. Khi giao dịch với người khác, trước giờ tôi luôn tùy tiện lừa gạt, tuyệt không lộ một tiếng gió nào.”

Hỏi muối ăn ở đâu ra? Mua ở tiệm cơm.

Sao lại nhiều như vậy? Ngày nào cũng mua, tích tiểu thành đại.

Ngay cả khi người khác biết có vấn đề cũng hỏi không ra, không còn cách nào khác với cô ấy.

Vốn dĩ nhân sinh trên đời ai mà chẳng từng nói dối? Có khi vừa há mồm ra nói dối theo hành vi bản năng.

“Nhưng vì cô thẳng thắn thành khẩn với tôi thì tôi cũng nên thẳng thắn thành khẩn lại với cô, như vậy mới công bằng.” Vân Lăng hạ quyết tâm nói sự thật: “Thực ra, tôi là một người chơi phiên bản thử nghiệm công khai, đồng thời cũng là lãnh chủ của thị trấn Lăng Vân này.”

Vưu Tình Văn: “???”

Một tiếng sét đánh ngang giữa trời, cô ấy trực tiếp biến thành kẻ ngốc.

Hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần: “Người chơi thử nghiệm công khai là gì? Cô là lãnh chủ thị trấn Lăng Vân nghĩa là sao?”

“Ngày 1 tháng 4, trò chơi Thiên Tai Tận Thế chính thức online. Thật ra trước đó đã có một bộ phận người được lựa chọn tham dự vào bản thử nghiệm.” Vân Lăng từ từ kể ra, giải thích những gì cô hiểu biết về bản thử nghiệm và phần thưởng cho người may mắn còn tồn tại.

“Thảo nào, vào ngày đầu tiên trong trò chơi, tôi và Trịnh Minh Nhạc mơ màng hồ đồ không biết phải chạy đi đâu, nhưng cô lại biết chính xác cách ứng phó.” Vưu Tình Văn bừng tỉnh đại ngộ.

Hóa ra hết thảy đã có gợi ý từ trước nhưng cô ấy chưa bao giờ suy ngẫm lại.

Hoặc nói cách khác là vì cô ấy quá tin tưởng Vân Lăng, không muốn miệt mài truy xét làm đối phương khó xử.

Sau khi biết được chân tướng, cô ấy lập tức hồi tưởng lại nhiều chi tiết hơn: “Khó trách cô tên là Vân Lăng, lãnh địa lại tên là Lăng Vân, tôi còn tưởng chỉ là trùng hợp.”

Vân Lăng bất đắc dĩ cười: “Lúc đặt tên cũng không để ý, thuận miệng báo một cái tên, sau đó có muốn sửa cũng không kịp.”

“Thảo nào cô là người đầu tiên trồng cây xanh, còn phái người đào giếng, thảo nào cô tìm người xây đài phun nước, chẳng trách cô lại thích sưu tầm đủ loại vật liệu như vậy.”

Vưu Tình Văn nhớ lại: “Những người khác chơi trò nhập vai đánh quái thám hiểm, còn cô là chơi trò kinh doanh.”

Nói như vậy cũng không sai. Vân Lăng thầm nghĩ.

Vưu Tình Văn có cảm xúc phập phồng lên xuống, rất lâu sau cô ấy vẫn không thể bình tĩnh lại. Qua một lúc lâu mới hỏi: “Sao cô không nói thẳng với mọi người cô là lãnh chủ của thị trấn Lăng Vân?”

“Khó nói lắm.” Văn Lăng nghĩ nghĩ: “Đại khái vì tôi có thói quen chơi game một mình chăng?

Tôi không thích tiếp xúc với quá nhiều người nên chỉ muốn an tĩnh chơi trò chơi của chính mình.”

Trong mắt cô, thị trấn Lăng Vân cũng không khác gì những lãnh địa khác thuộc hệ thống. Cô giống như một hệ thống, tùy hứng mở khóa các kiến trúc tạo ra “bản sắc” của lãnh địa. Người chơi ở được thì ở, ở không quen thì đổi địa điểm.

Sự từng đơn giản như vậy, không cần làm quá phức tạp.

Vưu Tình Văn: “…”

Vĩnh viễn đơn độc, cự tuyệt kết giao, đột nhiên có thể hiểu được rồi.

“Tại sao lại nói với tôi?” Vưu Tình Văn lại hỏi.

Vân Lăng cười nhạt: “Trò chơi tận thế, trong thời đại thiếu ăn mà cô còn sẵn sàng đưa cho tôi điểm tâm và muối ăn, còn có gì không tin tưởng được?”

Cô lấy một cái túi hình chữ nhật ra từ trong ba lô vải bông, bên trong đầy đá viên, ước tính sơ sơ khoảng chừng mấy chục khối: “Lãnh địa đã mở khóa hầm chứa đá, có thể sản xuất ra đá viên. Tôi vốn đã muốn đưa cho cô từ lâu nhưng tôi không biết phải giải thích thế nào. Bây giờ thì tốt rồi, nói hết mọi sự tình, muốn đưa là có thể đưa.”

Vưu Tình Văn lẩm bẩm tự nói: “Cuối cùng thì tôi cũng hiểu tại sao khi trước cô lại từ chối nhận điểm tâm.”

Toàn bộ lãnh địa đều là của người ta, sao lại thèm mấy khối điểm tâm đó?

Nói không chừng cô cảm thấy nhận lấy giống như đang bóc lột người nghèo khổ.

Vưu Tình Văn suy nghĩ muôn vàn, trong đầu loạn như hồ nhão.

“Đừng khách khí, cầm lấy đi.” Vân Lăng nhét túi vải chứa đầy đá viên vào tay Vưu Tình Văn.

“Vậy thì… tôi sẽ nhận.” Vưu Tình Văn thật sự cần nó, vì vậy cô ấy cũng không khách sáo nữa: “Hôm nào thiếu muối cứ nói một tiếng, tôi sẽ mang đến cho cô.”

Hiện giờ thứ duy nhất cô ấy có thể ra tay dường như chỉ có muối ăn.

“Tôi cũng có thuê người làm muối, chính mình dùng đủ rồi.” Vân Lăng cười nói: “Tôi thấy các cô có rất nhiều muối, chắc là tự mình sử dụng cũng không hết đúng không?”

Vưu Tình Văn thừa nhận: “Không dùng hết được. Tôi đã bàn bạc với Minh Nhạc dự tính giữ lại một phần để tự dùng rồi đem bán số còn lại.”

Nói xong, cô ấy lộ ra vẻ buồn rầu: “Chỉ là đồ đựng khó kiếm, nguồn tiêu thụ cũng là một vấn đề. Các thành viên trong đội đều bận rộn săn thú, thu thập, hoặc là làm nghề nghiệp sinh hoạt, làm gì có ai có thời gian lập quầy bán muối đâu?”

“Cô có muốn hợp tác không?” Vân Lăng gửi lời mời rất đúng lúc: “Muối sẽ được bán trong tiệm cơm, bao bì giấy sẽ do tôi cũng cấp. Sau khi bán xong, hai phần tiền thu được sẽ về tay tôi, tám phần về tay cô.”

Vưu Tình Văn ngơ ngác nhìn Vân Lăng, sững sờ một lúc.

….

Vưu Tình Văn mơ màng hồ đồ trở về nhà, vẻ mặt cực kì hoảng hốt.

“Làm sao vậy?” Thấy bạn gái thất hồn lạc phách, Trịnh Minh Nhạc không khỏi quan tâm dò hỏi.

“Không có gì.” Vưu Tình Văn giật giật môi, biểu cảm cứng đờ: “Chỉ là chúng em thương lượng chuyện lớn kiếm mấy ngàn, mấy chục vạn đồng, chúng ta một sớm một chiều sẽ trở nên giàu có.

Trịnh Minh Nhạc: “???”

Sao một người bình thường chỉ đi ra ngoài một chuyến mà lúc trở về có thể bắt đầu nói sảng vậy?

**

Trong một đêm, lượng muối bán ra một ngày của tiệm cơm tăng vọt. Mặc dù mỗi người vẫn chỉ mua được một túi mỗi ngày nhưng ít nhất không cần phải tranh giành nữa. Cư dân hàng ngày bận rộn với công việc, dành chút thời gian qua mua một phần là được.

Cùng lúc đó mỗi ngày có 4000 đồng thu vào, Trịnh Minh Nhạc kinh ngạc không nói nên lời.

Nghĩ đến lượng muối tiệm cơm cung ứng lượng tăng lên nhiều, anh ta phản ứng lại: “Tiệm cơm bán muối của nhà chúng ta sao?”

“Đúng vậy.” Vưu Tình Văn tính toán nói chuyện của Vân Lăng, ngẫm lại thì thấy không cần thiết, chỉ nói: “Em đã hoàn thành một nhiệm vụ đặc thù và được cho phép bán muối ở tiệm cơm. Ngày đó thật sự vui quá nên mới nhất thời không thể kìm lại.”

Trịnh Minh Nhạc hiểu được.

Giờ phút này anh ta cũng kích động không biết phải làm thế nào cho đúng, cả người đều choáng váng.

Hít sâu mấy hơi, anh ta mới miễn cưỡng bình tĩnh lại: “Đi, chúng ta đi tìm đại lão làm nghiên cứu khoa học. Muối là do anh ta làm, số tiền kiếm được chia cho anh ta một nửa.”

Vưu Tình Văn không khỏi cảm thán: “Khó trách anh ta khăng khăng nói mấy đồ tùy thân mang theo được là cần câu cơm nên không ném đi được.”

Bây giờ nghĩ lại quả thật có vài phần đạo lý.

**

Những ngày bình yên luôn trôi qua nhanh chóng.

Không bao lâu sau Vân Lăng đã tích góp đủ đồng xu, nâng khu dân cư lên thành cấp 2.

Dân cư (cấp 2): Nhà gỗ đơn giản, thạch ốc, người chơi có thể cư trú. Cần 100/500 đồng xu để xây một ngôi nhà. (Mức hiện tại có thể xây dựng tối đa 1000 phòng)

Vân Lăng suy nghĩ, nhà gỗ và thạch ốc đều chiếm cùng một không gian ở. Đa số người chơi đều mong có nhà ở, rất ít người chơi muốn mở rộng không gian, tốt nhất là tăng không gian dự trữ lương thực rộng lên hơn nữa.

Sau khi suy nghĩ, cô đã xây dựng 20 thạch ốc và 80 gian nhà gỗ để cung cấp cho người chơi nhiều sự lựa chọn.

****

Vưu Tình Văn và Trịnh Minh Nhạc chân trước mới vừa tìm đến chỗ đại lão khoa học kỹ thuật chia tiền, sau lưng đã thấy ngay cạnh khu dân cư mọc lên một khu biệt thự cao cấp.

[ Tên: Thạch ốc ]

Hiệu quả sử dụng: Sau khi mua, người chọe có thể sở hữu 100 mét vuông không gian riêng tư, những người khác không được phép xâm phạm nếu không được phép.

Giá bán: 5000 đồng xu.

Lưu ý: Đạo cụ đặc thù, mỗi cư dân chính thức chỉ được mua 1 phòng.

5000 đồng xu!

Đối với bọn họ lúc trước mà nói đây là con số trên trời, nhưng bây giờ mỗi ngày thu vào 4000 đồng, sau khi chia đều còn 2000 đồng, chỉ cần 2-3 ngày là có thể tích góp được.

“Hay là khi tiết kiệm đủ chúng ta chuyển nhà đi.” Trịnh Minh Nhạc nhẹ giọng đề nghị.

Vưu Tình Văn gật đầu: “Được.”

**

Nếu có nhà lớn để ở thì không cần làm khó bản thân mà sống trong nhà nhỏ.

Vân Lăng ở thạch ốc đầu tiên, cô cũng gọi NPC tới giúp mình chuyển nhà, thuận tiện mang lùm cây, cây tùng cây bách ra hoa viên phía sau.

So với nhà gỗ thì thạch ốc có diện tích lớn hơn. Khu vườn ở sau nhà rộng ước chừng bằng nửa sân bóng.

NPC vất vả đi nhổ cây bụi để trồng lại, Vân Lăng phát hiện hoa viên phía sau thạch ốc cách vách cũng có động tĩnh.

“Khéo thật.” Hàng xóm nhìn thấy cô thì tử tế chào hỏi.

Vân Lăng: “…” Sao lại là anh?

“Không ngờ lại trở thành hàng xóm.” Vân Lăng khá kinh ngạc.

Lục Xuyên tỏ vẻ: “Quá nhiều đồ tạp nham, phòng ở sắp chứa không nổi. Vừa vặn thấy đang có bán thạch ốc nên dứt khoát thay đổi chỗ ở.”

“Thật là trùng hợp, tôi cũng nghĩ vậy.” Vân Lăng nói.

Lục Xuyên lại nói: “Thạch ốc giá cao, rất ít người có thể mua được. Nói không chừng hàng xóm sau này đều là người quen.”

Hàn huyện vài câu, anh quay người vào phòng thu xếp hành lý.

“Vậy nên…” Vừa nghe anh nói, trong lòng Vân Lăng vô duyên vô cớ hiện lên một ý nghĩ: “Sau này khu lều trại sẽ là khu dân nghèo, khu nhà gỗ là khu dân cư, khu thạch ốc là khu cho đại lão, khu biệt thự cao cấp? ”

Nghĩ vậy, cô không khỏi trầm mặc.

Cô vốn không muốn chia cư dân thành ba bảy loại. Thế nhưng căn cứ vào năng lực cá nhân và điều kiện kinh tế, dường như bất tri bất giác đã kéo ra một sự chênh lệch giữa họ mà không hề hay biết….

**

Nông Dân Giáp, trồng trọt trung cấp, chăm sóc 5 công ruộng.

Nông Dân Ất, trồng trọt cao cấp, chăm sóc 10 công ruộng.

Nông Dân Bính, trồng trọt trung cấp, chăm sóc công ruộng.

Như thế này thì toàn bộ đồng ruộng đều được NPC phụ trách chăm sóc, không dư lại công nào.

Vì để tạo mới ra nhân tài chuyên nghiệp, Vân Lăng thực sự đã chờ đợi một thời gian. Đôi khi có các NPC “trồng trọt sơ cấp “, cô thà từ bỏ chứ không muốn thuê.

Cũng may là vận khí của cô không tồi, không mất quá nhiều thời gian.

****

Trong nháy mắt, 10 ngày nữa trôi qua.

Cây bụi kết trái đúng thời gian, đồng ruộng đúng giờ được mùa.

Một lần sinh hai lần chín, Vân Lăng đại khái đoán được không phải do cô xui xẻo mà là cây từ lúc trồng đến khu chín phải mất 10 ngày.

Cô hết sức cạn lời: “10 ngày trưởng thành thì để là 10 ngày trưởng thành, sao lại viết là 5-10 ngày?”

Làm cô từ ngày thứ 6 đã bắt đầu tràn ngập chờ mong mỗi ngày.
Bình Luận (0)
Comment