Lãnh Chủ Tận Thế

Chương 54

Kể từ khi Vân Lăng nhận ra tài nguyên không hề sinh trưởng vào mùa đông, cũng không hề tạo mới, mỗi khi Vân Lăng dẫn đội đi ra ngoài cô đều sẽ cố ý đi xa một chút.

Đối với bọn họ thì đi xa cùng lắm là tốn nhiều thời gian hơn.

Còn đối với người chơi bình thường mà nói, rời khỏi lãnh địa quá xa có khả năng bị bệnh, còn có thể mất mạng.

Do đó, các nguồn tài nguyên gần lãnh địa cô đều để lại cho các cư dân bình thường, những người không được trang bị phòng chống lạnh để chống rét.

Trên đường đi, thi thoảng Vân Lăng sẽ gặp được từ những tiểu đội thu thập của người chơi. Một bộ phận thành viên phụ trách thủ vệ, một bộ phận thành viên phụ trách thu thập, phân công cực kỳ rõ ràng.

Cũng có người cầm xẻng, chui vào hang động giống như đi đào quặng.

Vân Lăng nhìn lướt qua, cũng không nói gì.

Đi bộ hơn nửa giờ, mọi người tìm được một hồ nước. Thấy chơi nước có nhiều cá sống, lại còn to mập, cô dừng bước chân bọt giỏ rơm xuống rồi lấy cần câu ra chuẩn bị thả câu.

Thấy thế, NPC và Bàng Vũ tự động tản ra bận rộn làm việc ở xung quanh.

**

Cư dân mua tư cách cư dân chính thức, dự trữ lương thực, làm quần áo mùa đông từ trước thì chỉ cần thoải mái dễ chịu trú ở lãnh địa, nhưng cũng có một số người không chuẩn bị đầy đủ trước khi mùa đông đến.

Ví dụ như Đổng Hạo Thiên.

Anh ta định cư ở thị trấn Lăng Vân muộn, những người khác đã dự trữ lương thực, củi lửa, quần áo mùa đông xong xuôi thì anh ta mới mua được tư cách cư dân chính thức, cũng vì vậy mà đã tiêu hết số tiền tiết kiệm của mình.

Ngay cả vào mùa đông, thời tiết rét lạnh không thích hợp để ra ngoài anh ta cũng không thể không vì sinh kế mà chạy đi bôn ba.

Cư dân tụ bên nhau đánh bà, tán gẫu, còn anh ta thì xách khảm đao đi ra ngoài đào rau dại, chặt cành cây, nhặt rơm rạ. Thi thoảng vận khí tốt còn tìm được thỏ hoang, gà rừng, giết xong có thể nhặt một ít thịt bán lấy tiền.

Gió bắc gào thét, cư dân lười ra khỏi cửa, thậm chí có khi không muốn xuống suối lấy nước nên trúc tiếp bỏ ra 1 đồng xu lấy nước từ giếng.

Đổng Hạo Thiên ngửi thấy cơ hội làm ăn nên xung phong nhận việc làm chân chạy đi đến dòng suối múc nước, 2 thùng chỉ 1 đồng xu.

Có mấy cư dân cảm thấy hợp lý nên đã đồng ý.

Thường xuyên đi đi về về, Đổng Hạo Thiên đã tiết kiệm được một khoảng tiền nhỏ nhờ giúp mọi người đi lấy nước. Thêm vào đó, trong nhà anh ta cũng chất thêm không ít củi lửa, ngay cả lương thực dự trữ cũng càng ngày càng tăng.

“May mà mình chuyển đến thị trấn Lăng Vân.” Đổng Hạo Thiên vô số lần thổn thức cảm khái: “Lỡ mà ở lại thôn Vãn Hà thì liệu có còn sống nổi không?”

Không phải người chơi nào cũng hạnh phúc như cư dân của thị trấn Lăng Vân. Mùa thu là thời điểm thuận lợi, nếu chăm chỉ nỗ lực thì có thể đủ ăn, nhưng không dừng lại ở đó. Muốn có lương thực dự trữ để tích trữ là điều vô cùng khó khăn.

Chờ đến mùa đông, tất cả cư dân trong lãnh địa đều thiếu quần áo thiếu lương thực, không thể không đi ra ngoài thu thập trường hợp đó…

Đổng Hạo Thiên không dám nghĩ thêm. Mỗi lần vừa nghĩ đến là đáy lòng anh ta liền lạnh lẽo.

Mặc khác, sở dĩ anh ta có thể ra ngoài thu thập, múc nước ít nhiều cũng nhờ vào trang bị rơi xuống khi đánh quái lúc trước.

[ Tên: Bao đầu gối (vật phẩm chống rét) ]

Phẩm chất: Phổ thông

Độ bền: 13/20

Hiệu quả trang bị: Thể lực +1.

[ Tên: Giày vải bông (vật phẩm chống rét) ]

Phẩm chất: Hoàn mỹ

Độ bền: 27/40

Hiệu quả trang bị: Nhanh nhẹn +4.

[ Tên: Bao tay da thỏ (vật phẩm chống rét) ]

Phẩm chất: Phổ thông

Độ bền: 15/20

Hiệu quả trang bị: Thể lực +1.

Đừng nhìn thấy chỉ là trang bị trắng, trang bị xanh, thuộc tính trung bình, khi mùa đông đến chúng mới có thể phát huy tác dụng lớn! Chưa nói đến việc mặc ấm như thế nào, ít nhất cũng chống rét hơn người bình thường.

Đổng Hạo Thiên tính toán: “Chờ đến khi tích góp đủ tiền mua một ba lô sợi đay sẽ tiện lợi cho việc ra ngoài thu thập hơn. Sau đó mua thêm một cái bình nước nóng, trước khi ngủ đựng đầy nước ấm bỏ vào ổ chăn, đến lúc đó cuộc sống sẽ khá hơn.”

Nghĩ đến tương lai tốt đẹp, anh ta cầm lòng không đậu mà nhoẻn miệng cười.

**

Thị trấn Lăng Vân.

Điền Triết Hãn ngồi ở bên ao cá mà phát sầu.

Nuôi cá thật sự không phải là một kế sinh nhai nhẹ nhàng. Đầu tiên phải bỏ tiền ra đào ao cá, sau đó phải đi vớt cá con ở ngoài tự nhiên mang về, tiếp theo còn phải thường xuyên cho cá con ăn thức ăn chăn nuôi.

Thông thường, đào một số thực vật phù du và cho vào một ít bã đậu, trấu, cám là có thể ứng phó cho qua. Từ lúc vào đông, thức ăn chăn nuôi dần dần thành một vấn đề lớn.

Không chỉ cá con mà gà, vịt, lợn nuôi sau nhà cũng khó cho ăn.

Vẻ mặt của Điền Triết Hãn thay đổi, cuối cùng đạ đớn hạ quyết tâm —– không nuôi nữa, bán hết toàn bộ cá sống, gà vịt heo giấy hết!

Nghĩ xong liền làm.

Điền Triết Hãn kêu những thành viên trong đoàn đội đến bảo bọn họ hỗ trợ anh ta vớt lên.

Hệ thống dò hỏi, [ Bạn có chắc chắn muốn ngừng nuôi và bắt đầu vớt không? ]

Điền Triết Hãn nhấn vào “Có”.

Hệ thống nhắc nhở, [ Bạn cần nộp 10% thuế cá tươi, bạn có muốn thanh toán ngay bây giờ không? ]

Một phần mười! Tổng số cá con thả xuống cũng không nhiều lắm…

Trái tim Điền Triết Hãn ẩn ẩn đau nhưng lại không chút do dự nhấn vào “Có”.

Hệ thống nhắc nhở thay đổi thành, [ Bạn đã nộp thuế, bạn có thể tùy ý vớt. ]

“Lại đây phụ một chút.” Điền Triết Hãn tiếp đón đồng đội.

Vài người cầm lấy lưới đánh cá, vớt một cái đã mau chóng bắt được cá ra khỏi ao.

Do đã nuôi được một thời gian nên cá con được ăn ngon ngủ ngon, cho dù là cá mè, cá rô hay là cá trích đều rất to, mỗi con chừng hai ba cân.

Điền Triết Hãn vớt một phần để đồng đội mang ra chợ bán. Anh ta dắt những người khác quay lại nhà mổ gà, vịt và lợn.

“Bán cá rô đây! Cá rô tươi đây!” Người phụ trách bày quán chính là một người đàn ông ngăm đen, lúc này tận chức tận trách hét thật to.

Cư dân rảnh rỗi không có việc gì làm, nghe thấy liền nhịn không được mà chạy tới: “Con cá trích này thoạt nhìn không tồi, bán thế nào vậy?”

Người đàn ông trả lời: “Cá mè 3 đồng xu một cân, cá trích 5 đồng xu một cân, cá rô 10 đồng xu một cân.”

Cá tươi không thường thấy, hiếm có ai câu được, nhìn chung giá cả hơi cao giá nên chủ sạp đề ra cũng không đắt.

“Lấy cho tôi con cá trích.” Lập tức có người động tâm bỏ tiền mua.

“Tôi muốn một con cá mè.” Người nọ vừa nói vừa li3m môi: “Đã lâu không được ăn canh cá, thèm thật.”

“Hãy chọn cho tôi một con cá rô nặng ba cân!” Một người đàn ông nhiều tiền đến nói.

“Được.” Người đàn ông ngăm đen hưng phấn lấy tiền, sau đó dùng dây cỏ xuyên qua con cá rồi đưa qua.

Khách hàng cầm theo con cá tươi, trong lòng vui vẻ không nói nên lời, hưng phấn đi về nhà làm xanh.

“Bán cá đây! Cá tươi ngon đây! Hấp, om, nướng than, tùy khách hàng lựa chọn!” Giọng nói của người đàn ông rất to, thanh âm lớn vang dội, tiếng rao hàng truyền đi thật xa.

Không bao lâu, sạp hàng bị cư dân vây quanh. Người đàn ông lấy tiền, giao cá, bận đến túi bụi.

Chia ra hai cái đầu nói cũng không kịp.

Điền Triết Hãn dẫn đồng đội quay về phòng ở, anh ta tính toán dùng phương thức giết quái để đánh chết lợn nuôi trong nhà.

Trước khi anh ta động thủ thì hệ thống dò hỏi, [ Bạn có chắc chắn ngừng nuôi và bắt đầu giết mổ không? ]

Lại nữa.

Điền Triết Hãn trong lòng rơi lệ đầy mặt nhưng động tác tay vẫn không ngừng lại, anh ta nhấn vào “Có”.

Hệ thống nhắc nhở, [ Bạn cần phải trả 10% thu thập dưới dạng thuế, giao nộp như thế nào? (Lưu ý: Có thể chấp nhận thanh toán bằng hiện vật hoặc tiền tệ.) ]

Điền Triết Hãn giật giật lông mày. Anh ta đơn giản không xem, nhắm mắt nhấn vào “Thanh toán bằng hiện vật”.

[ Sau khi xác nhận, người chơi có thể tùy ý giết mổ. ]

“Bắt đầu đi.” Nói xong Điền Triết Hãn liền ra ray đầu tiên.

Khi tấn công, các đồng đội không ngừng nhắc mãi: “Còn những vật nuôi trong nhà thì sao?

Chúng sẽ không rơi ra trang bị và nguyên liệu như động vật ngoài hoang dã khi bị giết đúng không? Phí tâm phí lực chăn nuôi, nếu không rơi ra thứ gì tốt một chút thì chúng ta có thể gặp chuyện lớn!”

Vừa dứt lời thì nhận được được thịt vai *10, thịt thịt trước *30, thịt lưng *30, thịt ba chỉ *40, thịt chân trước *40, thịt chân sau 50.

Những khối thịt khá to, cộng lại cũng gần cả trăm cân.

“Có ý gì đây?” Đồng đội buồn bực: “Hệ thống giúp chúng ta giết luôn sao? Đầu heo, chân, ruột gan phổi, xương cốt đều mất hết chỉ còn mỗi thịt?”

“Vậy chẳng phải tốt sao?” Điền Triết Hãn thả lỏng: “Nếu nuôi suốt 3-40 ngày thì chỉ được mười mấy cân thịt thì quá cực! Sau này còn ai nuôi gia cầm, gia súc nữa?”

Đồng đội suy nghĩ thấy cũng đúng.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, một phần thịt đã biến mất trong không khí, hiển nhiên là đã bị nộp lại dưới dạng thuế.

Sau đó mấy người cùng nhau hợp lực giết luôn cả gà vịt, cuối cùng thu được cánh gà, chân gà đùi gà, thịt lưng, cổ vịt, cánh vịt, chân vịt và các loại thịt ăn sẵn khác.

Thấy đồ ăn ngon chất đầy đất, cuối cùng Điền Triết Hãn cũng lộ ra ý cười: “Mọi người vất vả rồi, đêm nay ăn tiệc chúc mừng đi.”

“Lão đại vạn tuế!” Mọi người cùng kêu lên hoan hô.

***

[ Ao xá ngừng nuôi cá và bắt đầu vớt. ]

[ Số thuế bạn nhận được như sau: Cá mè *23, cá trích *15, cá rô *8. ]

Sau khi nhận được lời nhắc nhở của hệ thống, đầu tiên Vân Lăng sững sờ một lúc rồi mới nhận ra chỗ ao cá đó đến từ đâu. “10% thuế mà nhiều như vậy sao? Hẳn là thu hoạch không tồi đi.” Cô thầm nghĩ.

Nghĩ đi nghĩ lại, đào ao cá rồi lại còn phải nuôi cá, toàn bộ quá trình người chơi tốn nhiều sức lực, kiếm được tiền cũng phải.

Trên thực tế, cô còn muốn người chơi nuôi nhiều loại cá hơn nữa. Như vậy lãnh địa có thể nhận được nhiều thuế hơn, cư dân có nhiều lựa chọn hơn, người chơi có thể kiếm được đầy bồn đầy chén, mọi người đều hạnh phúc.

Đáng tiếc là ngoài Điền Triết Hãn ra cô chẳng gặp được ai có tài chăn nuôi.

À không, Vân Lăng đột nhiên nhớ lại, thật ra là có. Đáng tiếc lựa chọn vị trí ao cá chẳng ra gì.

Sau khi bị từ chối cũng không đi tìm được địa điểm nào khác mà lại xin thêm lần nữa.

Giá như có nhiều nhân tài đáng tin cậy hơn thì tốt rồi.

Đang lúc than tiếc thì tiếng nhắc nhở của hệ thống hiện lên, [ Gia súc, gia cầm ngừng nuôi nấng, bắt đầu giết. ]

[ Bạn nhận được khoản thuế như sau: Thịt vai *1, thịt phía trước *3, thịt lưng *3,…. ]

Đúng rồi, cư dân chăn nuôi gia súc, gia cầm, thân là làm lãnh chủ cô cũng có thể thu thuế!

Vân Lăng vui mừng rạo rực cười cong mắt.

Thôn Văn Hà.

Hà Khách ngồi trong lều gãi da đầu, vẻ mặt mang theo một tia nôn nóng, một tia tuyệt vọng, giống con thú mắc kẹt bị dồn vào đường cùng.

Anh ta không phải người chơi chiến đấu gì ghê gớm, chỉ là một trong số trăm ngàn chúng sinh mà thôi.

Sau khi no bụng vào mùa thu, anh ta chuẩn bị một ít lương thực ở trong lều trại. Trong lòng anh ta tin chắc rằng mùa xuân đã đi qua, mùa hạ cũng đi vua thì mùa đông anh ta cũng sẽ thuận lợi vượt qua.

Ai ngờ vừa mới vào mùa đông, trò chơi đã hung hăng tát cho anh ta một cái.

Thời tiết lạnh quá.

Cho dù là có đợi ở lãnh địa anh ta cũng đông lạnh đến run bần bật. Càng miễn bàn đi ra ngoài lãnh địa thu thập.

[ Tên: Áo len lông dê (vật phẩm chống rét) ]

Phẩm chất: Hoàn mỹ

Độ bền: 31/40

Hiệu quả trang bị: Thể lực +4.

Khắp người anh ta chỉ có một món trang bị chống rét như vậy.

Đi ra ngoài hoạt động hai mươi phút là trạng thái tiêu cực nhất định sẽ xuất hiện.

Xui xẻo hơn nữa là tiểu quái đều ngủ đông vào mùa đông. Cho dù có mạo hiểm gió mạnh đi ra ngoài du đãng khắp nơi cũng rất khó tìm được con mồi thích hợp.

Tất cả rơi vào đường cùng, anh ta chỉ biết đào khoai lang và nhặt những cành cây khô ở gần đó, hy vọng có thể vượt qua mùa đông muốn giết người này.

Không ngờ có quá nhiều người chơi đi ra khỏi thôn! Không chỉ có tranh đào nguyên liệu nấu ăn mà còn cướp nhặt nhánh cây.

Bất tri bất giác, trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng.

Hà Khánh thấy thời cơ không ổn bèn lui đi sớm. Sau khi anh ta đi khỏi, thỉnh thoảng có mấy người chơi sống mái đánh nhau đã vĩnh viễn ngã vào trong đất.

Còn chưa hết, điều khiến cho anh ta kinh hãi hơn nữa là nghe nói sau khi ở bên ngoài quá lâu, chịu gió chịu rét, hệ thống sẽ phát ra âm thanh nhắc nhở, [ Bởi vì bị cảm lạnh nên bạn bị bệnh, sức mạnh -5, nhanh nhẹn -5, thể lực -5, trí lực -5, tinh thần -5. ]

Nếu muốn khôi phục khỏe mạnh chỉ có thể ở lại lãnh địa tĩnh dưỡng ba ngày, đồng thời đảm bảo không bị lạnh, thời gian làm việc < 1 giờ. Đối với những người chơi không có lương thực dự trữ ở nhà thì điều này là hoàn toàn không thể.

Nếu không đi ra ngoài kiếm thức ăn hoặc kiếm củi, chưa quá hai ngày bọn họ sẽ chết đói và chết cóng.

Cả người Hà Khánh lạnh lẽo nhưng trong lòng càng rét lạnh hơn.

Ở lại là con đường chết, nhưng rời đi thì lại không biết đi chỗ nào.

Di cư sang lãnh địa khác liệu có thể sống sót không? Anh ta không chắc.

Phía trước không có đường để đi, quay người thì không đường lui. Ngoại trừ chờ chết thì anh ta dường như không làm được gì khác.

Hà Khánh bối rối và bất lực, vẫn luôn ở lại thôn Văn Hà cho đến ngày thứ 109.

Hôm nay anh ta vẫn ra ngoài theo thường lệ. Vì để tránh tranh chấp, anh ta đã cố ý đi xa hơn một chút.

Đi bộ hơn mười lăm phút, Hà Khánh thấy một mảnh ruộng lúa mạch, nhất thời anh ta vừa mừng vừa sợ, bước nhanh về phía trước thu thập.

“Đứng lại, chúng tôi nhìn thấy ruộng lúa mạch này trước tiên!” Sau lưng vang lên một tiếng quát.

Hà Khánh quay đầu lại nhìn thì phát hiện đối phương là một đoàn đội có tám người. Mỗi người hai món trang phục mùa đông, có vô số trang bị lam, trang bị tím.

Đánh không lại.

Hà Khánh thức thời giơ hai tay lên chậm rãi lùi bước.

Đối phương cũng không có làm khó dễ, hoặc là không có thời gian để làm khó dễ. Sau khi tới gần ruộng lúa mạch, bọn họ nhanh chóng thu thập, tùy ý để cho Hà Khánh rời đi.

Trong miệng Hà Khánh hơi đắng, thấp giọng tự nhủ: “Người chơi đơn độc thật quá khó lăn lộn.”

Anh ta tiếp tục đi xa hơn, không biết đã đi bao lâu nhưng cuối cùng cũng nhìn thấy một mảng khoai lang nhỏ.

Hà Khánh vui mừng khôn xiết, cởi ba lô ra chăm chỉ đào.

May mắn thay, lần này không có ai tranh đấu với anh ta.

Đương nhiên cũng có thể là vì chỗ này hẻo lánh, cách xa lãnh địa cho nên xung quanh không có một bóng người…

Mấy phút đồng hồ sau, bỗng chốc vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống, [ Gió lạnh thấu xương, tay chân lạnh băng. Người chơi đã dính trạng thái tiêu cực, sức mạnh -1, nhanh nhẹn -1, thể lực -2.]

Hà Khánh không thèm quan tâm mà tiếp tục đào đất.

Sau một lúc lâu, lời nhắc nhở thay đổi thành, [ Bạn cảm thấy thân thể rất lạnh, tay chân bị đông cứng. Người chơi đã dính trạng thái tiêu cực, sức mạnh -2, nhanh nhẹn -2, thể lực -4. ]

Trong lòng Hà Khánh biết tình hình không ổn, đành phải trở về thôn. Nhưng anh ta lại luyến tiếc lương thực, vì thế vẫn dây dưa một lát nữa.

Sau khi đào hết sạch khoai lang và ba lô đã đầy ắp, anh ta mới chạy chậm rãi quay về lãnh địa.

Nhưng mà vẫn muộn.

Trước khi anh ta kịp về đến lãnh địa, hệ thống truyền đến tin dữ, rốt cuộc anh ta vẫn đang bệnh.

Nhìn thấy lời nhắc nhở, Hà Khánh lập tức thay đổi sắc mặt. Trong lòng anh ta hiểu rõ, đối với một người chơi bình thường như anh ta mà nói, bị bệnh và cái chết cơ bản là như nhau.

Trước đó thôn Văn Hà đã có mấy chục người chết vì “Bệnh lâu không khỏi”.

Anh ta có thể sẽ là người tiếp theo.

Nghĩ đến đây sắc mặt của Hà Khanh tái nhợt. Trong đầu anh ta chỉ có một ý niệm gắng gượng lâu như vậy chung quy vẫn không trốn được.

“Chết thì cũng sẽ phải chết, chi bằng đi đến thị trấn Lăng Vân ở bên cạnh nhìn xem.” Hà Khánh cười tự giễu: “Chơi lâu như vậy, bôn ba khắp nơi vì kế sinh nhai, vẫn còn chưa được thấy tận mắt lãnh địa nằm kiên định trên vị trí đầu của bảng xếp hạng là dáng vẻ như thế nào.”

Sinh mệnh sắp đi đến cuối, anh ta không hề do dự thu thập hành lý chuẩn bị đi ngắm thị trấn Lăng Vân.

Bởi vì bị bệnh, sức mạnh -5, nhanh nhẹn -5, thể lực -5, tinh thần -5. Tốc độ hồi phục cơ bản: 1 HP/5 phút, 1 mana/5 phút, trạng thái coi như không tốt.

Nhưng cũng may mắn là quái vật đều đi ngủ đông. Một đường đi thẳng mà không gặp phải một con tiểu quái nào cả.

“Lỡ như có chết cóng trên đường đi cũng là số mệnh.” Hà Khánh tiến về phía trước với quyết tâm muốn chết.

Trên bản đồ nhỏ, biểu tượng của thị trấn Lăng Vân càng ngày càng gần, trong khu dã ngoại sẽ nhìn thấy người chơi độc hành hoặc đoàn đội thám hiểm. Bọn họ hoặc là đi vào hang động, hoặc là từng người thu thập, không ai thèm nhìn nhau.

Hà Khánh kinh ngạc, nghi hoặc đầy mình: “Vì sao chỉ có vài người chơi ra ngoài như vậy? Chẳng lẽ cư dân của lãnh địa đã chết sạch rồi sao? Không phải chứ?”

“Tại sao có nhiều thực vật ăn được ở xung quanh lãnh địa như vậy? Tại sao không tranh đoạt? Tại sao không đánh nhau?”

“Cmn! Vừa rồi tùy tiện nhìn lướt qua không thấy rõ, hóa ra những người này mặc đến mấy món trang phục mùa đông!!”

“Mang ba lô sợi đay hoặc là ba lô vải bông! Ba lô đựng đồ đã trở nên phổ biến như vậy từ khi nào? Chẳng lẽ không phải chỉ rơi xuống khi đánh quái, hơn nữa tỷ lệ rơi cực thấp hay sao?”

Hà Khánh càng đi về phía trước càng hoài nghi nhân sinh.

Sau đó anh ta giác không phải mình đi đến lãnh địa xếp hạng nhất mà là đi xuyên thời không, đi đến dị giới….

Lúc anh ta bước chân vào thị trấn, hệ thống đột nhiên vang lên tiếng nhắc nhở, [ Bạn đã phát hiện ra “Thị trấn Lăng Vân”. ]

Nhiệt độ trong lãnh địa cao hơn đáng kể, và rõ ràng là không rét lạnh như ở khu dã ngoại.

“Chuyện gì thế này?” Hà Khánh kinh ngạc đến mức không khép được miệng.

Đi sâu hơn vào bên trong, cư dân ngồi quây quần bên đống lửa sưởi ấm, trong tay hoặc cầm lò sưởi tay hoặc ôm bình nước nóng.

Phụ nữ, cô gái và trẻ con ngồi vây quanh ở bên nhau nghiêm túc đan khăn quàng cổ, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm vài câu.

Cách đó không xa có vài vị đại nương đang làm áo bông, làm quần bông, không hề nghỉ tay lấy một khắc.

“Súp tiêu cay! Súp tiêu cay rất ngon! Vị cay ngon miệng, giúp lưu thông máu đuổi hàn!”

“Canh gừng bí chế, công thức độc nhất vô nhị! Một chén chỉ 10 đồng xu!”

“Bánh mì nướng lò thơm phúc đây! Muốn ăn mau đến đây mua đi!”

Tiếng rao hàng rong liên tục vang lên dọc theo đường phố. Hiển nhiên là người chơi sinh hoạt không ít.

Ở phía xa, nhà gỗ chỉnh tề xếp hàng. Có người đứng ở sau nhà xắn tay áo, tư thế đang chuẩn bị giết lợn.

Hà Khánh: “…”

Tôi hoài nghi mấy người chuẩn bị ăn năm mới quá trớn, hơn nữa còn nắm giữ chứng cứ vô cùng chính xác.

Ngẫm lại thì người ở thị trấn Lăng Vân dân phong thuần phác, an cư lạc nghiệp, còn mình lại trúng phong hàn sắp chết, Hà Khánh nghĩ tới mà cảm thấy chua xót.

“Sao cậu lại ở đây?” Phía sau vang lên một giọng nói quen tai.

Hà Khánh xoay người nhìn lại thì phát hiện là người quen: “Đổng Hạo Thiên? Sao lại là anh?”

Đổng Hạo Thiên nhún vai: “Chuyển nhà, mùa thu đã chuyển đến ở thị trấn Lăng Vân.”

Sao anh ta lại không giác ngộ được như thế! Sao cứ muốn đợi ở thôn Văn Hà chờ chết?! Trong lòng Hà Khánh tức xanh cả ruột.

“Vừa mới tới à?” Đổng Hạo Thiên hỏi.

“Đúng vậy.” Hà Khánh hít sâu một hơi, hốc mắt ửng đỏ: “Tôi bị lạnh, bị bệnh nên muốn đến thăm thị trấn Lăng Vân trước khi chết.”

“Chỉ bị bệnh thôi mà, sao lại nói như sắp chết vậy?” Đổng Hạo Thiên không thể hiểu được.

Anh ta thản nhiên trỏ ngón tay: “Có thấy súp tiêu cay không Có thấy sạp bán canh gừng không? Đó đều là thực phẩm đuổi hàn. Qua đó mua ba chén, chia ra uống hết vào sáng trưa chiều là có thể khỏi hẳn bệnh vào buổi tối.”

Hà Khánh: “???”

Có thể chữa khỏi dễ dàng như vậy sao?

Anh ta trừng lớn đôi mắt, khiếp sợ đến mức nói không nên lời.

Thấy Hà Khánh đứng ngây ngốc ở tại chỗ, Đổng Hạo Thiên thở dài, trong lòng thầm nghĩ tốt xấu gì cũng là người quen. Cậu ta mới tới thị trấn Lăng Vân, trời xa đất lạ, chi bằng để ông ta giới thiệu đơn giản sơ qua sẽ tốt hơn.

Nghĩ vậy, ông ta chậm rãi mở miệng: “Thị trấn Lăng Vân có cây xanh, có giếng nước, có thể điều tiết nhiệt độ trong lãnh địa cho nên trú ở trong lãnh địa sẽ thoải mái hơn đi ra bên ngoài.”

“Nhưng không có nghĩa là ở trong thị trấn sẽ không bị cảm lạnh. Nhưng vật phẩm không thuộc về trò chơi đều sẽ trở nên vô dụng, cần phải mặc những trang bị mùa phòng lạnh mới có thể giữ ấm. Nếu không mua trang bị phòng lạnh thì sưởi ấm, ôm lò sưởi tay, ôm bình nước nóng, ăn thực phẩm đuổi hàn đều là phương án lựa chọn không tồi.”

“Đúng rồi, lò sưởi tay, bình nước nóng, than đá, than củi thì mua ở chỗ tiệm rèn, trang bị phòng lạnh mua ở tiệm may. Giá cả tuy hơi cao nhưng đồ vật dùng thật sự rất tốt.”

“Chờ khi khỏi bệnh thì ra ngoài nhặt củi đem đi bán có thể kiếm được phí qua đêm. Tùy tiện đi đào đồ ăn, miễn sao ăn cho no bụng là được rồi.”

“Vào mùa đông, tất cả mọi người đều ở trong lãnh địa lười nhúc nhích, không có nhiều người đi ra ngoài, cạnh tranh không kịch liệt cho lắm. Chỉ cần đi bộ thêm vài bước là có thể tìm thấy lương thực.”

Hà Khánh nghe đến híp mắt lại.

Trăm triệu lần không ngờ được, bị bệnh ở thôn Vãn Hà chỉ có thể ngồi chờ chết, còn ở thị trấn Lăng Vân lại có nhiều biện pháp phòng ngừa và ứng phó như vậy.

Mức sống của cư dân ở hai nơi rất khác nhau!

Sau khi sửng sốt một chút, anh ta nói: “Còn một câu nữa.”

Đổng Hạo Thiên: “Nói đi.”

“Ven đường tôi thấy người ở thị trấn Lăng Văn hoặc là mang ba lô vải bông hoặc là ba lô sợi đay.

Những ba lô đựng đồ này ở đâu ra vậy?” Hà Khánh khó hiểu.

“Chuyện đó.” Đổng Hạo Thiên không để ý lắm: “Ba lô sợi đay và ba lô vải bông chỉ là những hàng hóa thông thường ở thị trấn Lăng Vân. Công nhân NPC ở tiệm may mỗi ngày đều sẽ chế tác một mớ ba lô chứa đồ để bán, có tiền là mua được.”

Hà Khánh trầm mặc. Anh ta hoài nghi mình đã bệnh quá nặng, giờ phút này đã mệt ngất đi, còn đang nằm mơ.

Tiệm may có bán ba lô đựng đồ mỗi ngày, nếu có tiền là được sao? Nghe thử đi, đây là lời mà người ta sẽ nói sao!

Nhìn thấy biểu hiện hoài nghi của Hà Khánh, Đổng Hạo Thiên cũng là người từng trải qua nên rất thấu hiểu: “Thị trấn Lăng Vân không chỉ có số lượng kiến trúc thuộc hệ thống siêu nhiều mà các loại hàng hóa bán trong cửa hàng cũng khá phức tạp. Lần đầu nhìn thấy rất dễ chọn đến hoa mắt. Có điều cũng không thành vấn đề, ở lâu rồi thì sẽ thành quen.”

Hà Khánh mơ mơ hồ hồ, nghẹn nửa ngày mới nói ra một câu: “Tôi đi mua canh gừng trước.”

Bệnh tật có lẽ ảnh hưởng đến khả năng suy nghĩ, lúc này mình đã bị ảnh hưởng. Trong đầu chứa đầy hồ nhão, hoàn toàn không cách nào bình tĩnh lại.

“Đi đi, tôi cũng có việc cần làm.” Đổng Hạo Thiên vẫy tay từ biệt, nhanh chóng rời đi.

****

Ngày thứ 110.

Trên người phủ một cái chăn bông thật dày, trong ổ chăn có một bình nước nóng, còn chút than đang cháy trong chậu than.

Vân Lăng cảm thấy cả người ấm áp, không muốn động đậy tí nào.

Nghĩ đến công việc vất vả bấy lâu nay, cô đơn giản muốn lười biếng một hôm, cho bản thân nghỉ ngơi một ngày, để Hộ Vệ Giáp dẫn đội đi ra ngoài.

Còn cô thì núp mình ở trong chăn, mãi đến khi chiếc bụng đói reo lên.

“Ngày hôm qua bắt được gà vịt heo cá, hôm nay dứt khoát nấu lẩu ăn thôi.”

Nghĩ đến nồi lẩu nóng hầm hập thơm ngào ngạt, rốt cuộc Vân Lăng cũng chịu rời giường.

Muốn ăn lẩu trước hết phải có nước lèo thật ngon.

Vân Lăng lấy cá trích hầm canh, sau đó nấu với đậu hủ, đậu phụ lá, mì căn, thịt ba chỉ, miến dẹp và các loại nguyên liệu khác.

Điều đáng nói là đậu hũ, đậu phụ là, mì căn, miến dẹp đều là do cư dân tự làm ra.

Vân lăng không nắm rõ nguyên lý lắm, dù sao thì buổi tối nọ cô đi dạo chợ đêm đột nhiên nhìn thấy có người rao hàng.Cô hỏi đồ vật từ đâu ra, đối phương nói chỉ cần có nguyên vật liệu là làm ra được.

Vân Lăng á khẩu tại chỗ.

Chỉ có thể nói, cao thủ ở nhân gian.

Sau khi thêm các nguyên liệu và đun trên lửa nhỏ, Vân Lăng báo tin tức cho Lục Xuyên và Vưu Tình Văn, hỏi bọn họ có muốn cùng nhau ăn lẩu hay không.

Lục Xuyên trả lời trong vài giây “Muốn”.

Vưu Tình Văn một lúc sau mới đáp: “Chỗ tôi bên này có chút việc nên không đi được, hôm khác sẽ tìm cô.”

“Không sao đâu, cô cứ làm đi.”

Trả lời tin nhắn xong, hệ thống đột nhiên vang lên tiếng nhắc nhở:

[ Người chơi “Lục Xuyên” yêu cầu vào nhà, bạn có cho phép hay không? ]

“Đến rồi” Vân lăng vừa nói vừa cho anh hàng xóm vào nhà.
Bình Luận (0)
Comment