Lãnh Địa Huyết Tộc

Chương 200


Bước vào phòng chứa đồ.
Khung cảnh có phần ngăn nắp hơn khiến Trần Lâm không khỏi gật đầu đánh giá từng món trang bị tím độc nhất để trên kệ.
Dù sao Bạch Sa quá mức hàm hồ, đặc niềm tin vào trí nhớ của nàng ta là tự sát, biết đâu nàng ta có những trang bị kia mà lại quên mất cũng không chừng.
Thế nên Trần Lâm đành phải tự thân xuất thủ lên đây tìm kiếm.
Tuy nhiên, Bạch Sa dù có chút điên khùng nhưng trí nhớ lại không tệ.
Sau một hồi tìm kiếm, Trần Lâm đành phải lắc đầu xác nhận đúng là không có những trang bị giúp tăng khả năng hấp thụ năng lượng mà mình đang cần đến thật.
May thay không tìm được thứ mình cần, nhưng Trần Lâm lại tìm được những thứ khác khá hay ho.
Trong không ít các trang bị tím độc nhất của Bạch Sa, Trần Lâm vô tình phát hiện hai cái bia đá, chúng chính là bia đá Trấn Áp Bát Hoang mà huyết tộc từng thu về được một cái, sau đó Trần Lâm đã tăng nó cho Tiểu Hắc sử dụng, không ngời Bạch Sa lại có đến hai cái.
Trấn Áp Bát Hoang là một bộ gồm năm bia đá, thế nên nếu Trần Lâm “mượn tạm” luôn hai cá bia đá này của Bạch Sa thì cậu đã có đến ba cái trong bộ năm.
Mặc dù năng lực của nó khá giống gọi siêu thú trong phim siêu nhân gao không được xem là quá mạnh mẽ nhưng team hung thú lại khá thích, Trần Lâm cũng không ngại kiếm về cho các nàng.
Huống hồ, dăm ba cái bia đá vô dụng này để đây chi cho chật chỗ, thế nên Trần Lâm thương bạn không có chỗ để nên quyết định thu lấy...!( thật là...!hảo huynh đệ....!^_^”)
Vô cùng thương bạn rồi không khách khí thu luôn đồ của bạn, Trần Lâm ma nhãn quét nhìn các trang bị còn lại.
Tuy nhiên hiện tại Trần Lâm lại không cần dùng đến, Bạch Sa lại giàu đến độ trừ chuyện dùng chúng để đổi rượu uống qua ngày thì chỉ để đó không thèm bán, thế nên Trần Lâm cứ tạm để đó...
Rời khỏi phòng chứa đồi, Trần Lâm một lần nữa quay lại phòng khác...
Lúc này bợm nhậu Bạch Sa đã say bí tỷ quê luôn mình họ gì, nằm dài trên ghế ôm lấy bình rượu.
Chiếc khăn quấn quanh eo tựa như chiếc váy cũng vì thể tốc lên, để lộ ra chiếc quần nhỏ màu xanh biến cùng cấm địa huyền bí trước mặt Trần Lâm.
Tuy nhiên Trần Lâm không để con kiu là mù con mắt, khẽ cắn mạnh vào đầu lưỡi rồi ngồi xuống nhìn Bạch Sa cười nói.
- Ta không tìm được thứ mình cần, nhưng thấy hai cái bia đá này khá ứng ý.

- Ta lấy nó nhé.
Đang nhậu mà bị làm phiền, Bạch Sa tức giận liếc nhìn Trần Lâm gật đầu cho qua chuyện, thậm chí không thèm nhìn đến hai cái bia đá khiến Trần Lâm khéo miệng co giật.
Xem ra trình độ phá gia chi tử của Bạch Sa đến lên đến một tầm cao mới, huyết tổ đại nhân chắc chỉ có thể xách dép cho nàng.
Khẽ vổ tráng, lương tâm cắn rứt không cho phép Trần Lâm chơi xỏ bạn bè, huống chi là bạn bè chơi máu đến như vậy nêu chỉ có thể cười khổ nói.
- Hai cái bia đá này giá trị khá cao.
- Một trăm bình rượu không đủ để đổi nó, thế nên ta quyết định cho nàng 2000 bình rượu.
- Nàng thấy thế nào.
Nghe thấy con số 2000 bình rượu Bạch Sa giật mình té xuống ghế...
Lúc này nàng đã hoàn toàn tỉnh rượu gật đầu như gà mổ thóc nói.
- Được, được dĩ nhiên là được.
- Nhanh lên đem rượu ra đây, rượu của ta...
Nhìn con bơm nhậu trước mặt, Trần Lâm không khỏi lắc đầu vung tay lên lấy ra 400 bình rượu rồi nói.
- Ta không có nhiều rượu như vậy, tạm thời đưa trước cho nàng 500 bình còn lại xem như ta thiếu nàng.
- Sau này sẽ đưa cho nàng 1500 bình còn lại.
Ôm lấy gần 500 bình rượu, Bạch Sa vui đến quên luôn trời đất nào còn quan tâm đến Trần Lâm nói gì.
Thấy thế Trần Lâm đột nhiên cảm thấy cắn rứt lương tâm...
Một bình rượu của huyết tộc Trần Lâm chỉ định bán với giá 3-4 thần tệ, thế nên 2000 bình rượu tương đường với 8000 thần tệ, tính kiểu gì vẫn không thể bằng với 2 trang bị tím độc nhất.
Mặt mo thoảng đỏ lên, Trần Lâm ngượng ngùng cười nói.

- Nàng uống chỉ rượu không ngon đâu.
- Phải có thêm mấy món nhắm nữa, may là ta có đem theo.
- Chúng ta nhậu một bữa.
Nói xong Trần Lâm vung tay lên lấy ra một bếp lửa cùng một nồi thịt đã ướp sẵn.
Đây là thịt xiên do đầu bép mập ở Đại Ca thôn chuẩn bị cho Trần Lâm, hôm nay cắn rứt lương tâm lắm Trần Lâm mới đem ra khao Bạch Sa xem như bù đắp.
Ngược lại Bạch Sa lại không nghĩ nhiều, thấy những xiên thịt trên bếp lửa không ngừng tỏa ra mùi thơm quyến rũ khiến nàng chảy cả nước miếng.
Tuy nhiên thịt chưa chính Trần Lâm không cho nàng động đến chỉ có thể ngồi chờ.
Ngồi nhìn những xiên thịt nướng trên bếp lửa hồng, Bạch Sa đã thèm đến mức nước miếng chảy ròng, dĩ nhiên Bạch Sa không hề biết rằng ngồi chờ mới chính là sức hút chết người của thịt nướng.
Chứng kiến cảnh đó, Trần Lâm chỉ có thể lắc đầu lấy ra một hình rượu uống một ngụm.
Bên kia Bạch Sa thấy Trần Lâm vừa uống rượu vừa nướng thịt trông có vẻ vô cùng thú vị nên cũng bắt chước làm theo, chỉ làm một ngụm rượu của nàng là hết nửa bình.
Rất nhanh thịt đã chín mùi thịt nướng thơm phức lang tỏa khắp căn phòng.
Tuy nhiên, thừa lúc Bạch Sa không chú ý Trần Lâm không khách khí cướp lấy, vừa uống rượu vừa ăn thích làm Bạch Sa tức điên lên có xúc động muốn solo với Trần Lâm.
Thấy thế Trần Lâm chỉ mỉm cười nói.
- Trên bàn thịt nướng ai nhanh tay hơn thì có ăn, gà thì tự chịu đi trách ai giờ.
Nghe thấy thế Bạch Sa nghiến răng nghiên lợi nhìn chằm chằm Trần Lâm, rồi nhìn lại xiên thịt nướng đang gần chín không chút sợ hãi cầm lấy nó bất chấp bếp lửa bên đười đang cháy.
Dĩ nhiên với sức mạnh nhục thân của Bạch Sa, chút lửa kia không có khả năng làm nàng bị thương, nhưng mà chơi như thế thì ai chơi lại.
Rất nhanh xiên thịt trong tay Bạch Sa đã chín, nàng cũng không khách khí cầm lên cắn một miếng to, mùi thịt nướng thơm ngon khiến Bạch Sa ngất ngây thoát chóc đã ăn hết xiên thịt.

Vừa uống rượu vừa ăn thịt, Bạch Sa như một chị đại vỗ vỗ lên cái bụng phẳng lỳ của mình nói.
- Ngon thật...
- Tiểu Trần ngươi kiếm mấy thứ này ở đâu vậy.
Nghe thấy thế Trần Lâm không khỏi bật cười, rõ ràng là muốn đào góc tường của ta, tuy nhiên Trần Lâm không hề giấu diếm nói.
- Số thịt này ta lấy được từ nhân loại, nhìn chung khả năng ẩm thực của tộc này không tệ.
Nghe thấy Trần Lâm nhắc đến nhân loại, Bạch Sa không khỏi đâm chiêu rồi cười phá lên nói.
- Nhìn như lãnh thổ mà ta quản lý tiếp giáp với một đám nhân loại.
- Ta sẽ bắt bọn chúng cống nạp cho mình...!ha...!ha...!quả là diệu kế....
- Sao người không bắt mấy tên về nấu cho mình, cần gì phải cống nạp.
Trấn Lâm không nhịn được bật cười nói.
Tuy nhiên Bạch Sa lại lắc đầu nói.
- Ta sống dưới nước đám nhân loại kia không xuống nước được...
- Ta lại không thích lên bờ.
Nghe thấy thế Trần Lâm không khỏi vỗ đầu, rượu vào làm quên hết mọi chuyện.
Theo như Trần Lâm biết, Bạch Sa là một sinh vật biển nào đó, thế nên không thích lên bờ là hợp lý.

Tuy nhiên Trần Lâm lại thắc mắc tên nào xui đến như vậy đụng phải bà cô này.
- Đám nhân loại nào xui xẻo tiếp giáp lãnh thổ với nàng vậy?
Trần Lâm không nhịn được tò mò hỏi.
Nghe thấy thế Bạch Sa thoáng suy nghĩ rồi chỉ vào Trần Lâm nói.
- Cái gì mà xui xẻo chứ...!gần lãnh thổ với lão nương mới lắc sướng nhất đó...

- À...!ngoại hình thì khá giống ngươi, chỉ khác chỗ có một chùm lông đen trên đầu.
- Dĩ nhiên bọn chúng là nhân loại không có con mắt cùng cánh tay kỳ dị như ngươi.
Nhận được câu trả lời của Bạch Sa, Trần Lâm không khỏi ngạc nhiên, chùm lông đen mà Bạch Sa nói dĩ nhiên là tóc, mà tóc đen là đặc trưng của người phương đông.
Không ngờ lãnh thổ của Bạch Sa quản lý nằm ở phương đông.
Nghĩ đến đây Trần Lâm lại càng tò mò hỏi.
- Như vậy ngươi có biết đám nhân loại kia ở đâu không?
Nghe Trần Lâm hỏi Bạch Sa thoáng trầm ngân rồi lắc đầu nói.
- Cái đó ta không rõ lắm, chỉ biết lãnh thổ trên đất liền kia có rất nhiều cây ngập nước.
- Đám nhân loại kia toàn sống trên cây, ta cũng lười quản bọn chúng.
- À mà phải rồi...!có một hôm, một con rùa bự chà bá đi ngan qua đạp chết không ít nhân loại, máu tươi chảy ra làm bẩn cả vùng biển của ta.
- Thật là đáng ghét, nếu không phải con rùa ngốc kia không dám ra biến ta đã ăn thịt nó cho hả giận.
Nhìn thấy Bạch Sa nghiến răng nghiến lợi Trần Lâm không khỏi bật cười...
Nhưng khi nàng nhắc đến một con rùa cạn to lớn ánh mắt Trần Lâm không khỏi co rút lại.
Con rùa kia rất có thể là cự quy bác tài củ của Trần Lâm, nếu như thế thật thì lãnh thổ toàn cây ngập nước mà Bạch Sa nói đến không phải là đồng bằng phía nam huyết tộc sao.
Ý thức được tình báo vô tình có được kia, Trần Lâm không khỏi nhếch mép cười quỷ dị.
Ngược lại Bạch Sa cũng mỉm cười không kém...
Thừ cơ Trần Lâm trầm tư suy nghĩ, Bạch Sa cũng không ngóc tranh thủ cướp hết thịt nướng, vừa uống rượu vừa ăn thịt vui không thể tả.
Quả thật là người vui nhất là người hồn nhiên nhất...
Mấy thằng tính toán nhiều, hay chơi xấu bạn tóc ưu bạc...

Bình Luận (0)
Comment