Lãnh Địa Huyết Tộc

Chương 242


Cứ thế cuộc phỏng vấn tuyển nhân viên mới đầu tiên và có lẽ cũng là cuối cùng của huyết tổ đại nhân cũng đã kết thúc.
Dĩ nhiên cuộc phỏng vấn kia, xuất phát điểm cũng chỉ là trò mèo của Trần Lâm.
Với độ bá đạo của trích huyết, Trần Lâm chỉ cần thấy đối phương đạt yêu cầu là được, nào cần phỏng vấn hỏi hang nhiều làm gì.
Kết quả, hiển nhiên là cả bốn người Long Ngữ Yên, Phóng Mỵ Nương, Hàn Thiên Lam và Trương Tố Nga đều được nhận, ngoài ra còn có sự gia nhập tạm thời của Thái Văn Cơ.
Dĩ nhiên đó là do Thái Văn Cơ của hiện tại nghĩ vậy, còn ngày mai chắc chắn nàng sẽ nghĩ khác.
Tuy nhiên người mô giới làm ăn trong chuyện này, Tiền Đa Đa lại không lấy một xu nào tiền của Trần Lâm.
Dù trên cơ bản lão đã làm đúng theo giao kèo, đã kiếm về những người rất có tài trong nhiều lĩnh vực cho Trần Lâm, nhưng trên thực tế lão và Thái Văn Cơ đã lợi dụng Trần Lâm để tìm nơi nương tựa cho nhóm người Long Ngữ Yên, thế nên lão cũng không dám lấy tiền của cậu.
Tuy nhiên, người như Trần Lâm nào quan tâm chút tiền kia vẫn thanh toán cho lão.
Ngoài ra Trần Lâm còn yêu cầu Tiền Đa Đa làm một việc, chỉ là việc đó là việc gì thì chỉ có hai người biết.
Kết thúc mọi việc, Trần Lâm cùng Thu Thảo dẫn theo đoàn người Thái Văn Cơ rời khỏi trung tâm mua bán của Tiền Đa Đa trở về ngôi nhà của mình.
Thái dương đã khuất sâu sau những hẻm núi, bầu trời cũng đã tối đen như mực bao trùm lấy cả ngoại thành.
Chỉ có ánh lửa bập bùng trong các ngồi nhà là còn chiếu sáng như những vì sao nhỏ trong đêm và các cánh quân đang tuần tra trên đường.
Lúc đầu Trần Lâm không rõ lắm, nhưng bây giờ cậu đã biết mục đích của cánh quân kia chính là để tìm kiếm người đang đi theo sau cậu...!Thái Văn Cơ...
Tuy nhiên, lúc này Thái Văn Cơ đã hoàn toàn biến mất, nhìn từ bên ngoài chỉ thấy nhóm 6 người Trần Lâm, Thu Thảo, Long Ngữ Yên, Hàn Thiên Lam, Phó Mỵ Nương và Trương Tố Nga, không hề có sự xuất hiện của Thái Văn Cơ, nhưng không phải là do nàng ta vẫn còn ở lại chỗ Tiền Đa Đa hay là đã bỏ trốn.
- Quả thật là một năng lực ẩn thân khủng kiếp, thảo nào Thái Văn Cơ có thể tự tin lẫn trốn được Thái Trọng.
Liếc nhìn một vòng xung quanh, Trần Lâm không nhịn được lắc đầu thang thở.
Phải, Thái Văn Cơ không hề đi đâu khác, thực tế nàng vẫn đi theo nhóm người Trần Lâm, chỉ là nàng đã phát động năng lực của mình nên nhìn từ bề ngoài không ai trông thấy được nàng.
Có một số năng lực có tính duy triền, khiến cho những người cùng huyết thống đều có năng lực tương tự nhau.
Ví dụ điểm nhìn chính là các đại gia tộc như Lôi gia sở trường lôi điện, Long gia Liệt Hoả, Lý gia Thần Hầu Phụ Thể và Thái gia Thạch Tả Cự Nhân...
Tuy nhiên, điều đó không hề có nghĩa là tất cả các thành viên trong gia tộc đều sẽ đồng bộ có cùng một năng lực, vẫn có một số trường hợp cá biệt không hề sở hữu năng lực giống với gia tộc mình, chỉ là tỷ lệ khá thấp nhưng không phải là không có.
Và Thái Văn Cơ chính là trường hợp đó.
Tuy Thái Văn Cơ họ Thái nhưng nàng không hề sở hữu năng lực đặc trung của Thái gia Thạch Tản Cư Nhân.
Mà lại sở hữu một loại năng lực thuộc dạng ẩn thân gọi là Hắc Ám Ẩn Thân.
Hắc Ám Ẩn Thân, ý nghĩa như tên chính là ẩn thân vào hắc ám, khiến cho không ai có thể nhìn thấy hay cảm nhận được sự tồn tại của bản thân.

Nghe thì có vẻ “phèn” khi đã trốn trong bóng tối rồi thì còn sợ gì người khác thấy.
Nhưng thực tế nó lại khá bá đạo khi ẩn thân kia lại là ẩn thân tuyệt đối, có thể xem như gần như hoà làm một với bóng tối.
Đến cả song đồng quỷ nhãn của Trần Lâm, hai trang bị tím cộng lại nhưng cũng chỉ có thể thấy được mơ hồ vị trí đứng của Thái Văn Cơ mà thôi, không hề xác định được vị trí chính xác của nàng.
Tuy nhiên nó vẫn có khuyết điểm...
Hắc Ám Ẩn Thân cái tên không chỉ nói lên ý nghĩ của nó mà còn nói lên khuyết điểm của nó, đó là hắc ám.
Điều kiện để Thái Văn Cơ có thể ẩn thân được đó là hắc ám, thế nên có thể nói năng lực này chỉ có thể dùng vào ban đêm, ban ngày coi như bỏ.
Ngoài ra ánh sáng nhân tạo cũng có thể phá đi kỹ năng này, đó cũng là nguyên nhân lão già Thái Trọng để đèn đuốc sáng cả cổng ngoại thành, mục đích là để phòng ngừa Thái Văn Cơ trốn đi.
Tuy nhiên nói gì thì nói đêm đen vẫn là thiên đường của Thái Văn Cơ.
Rất nhanh dưới sự dẫn đường của Trần Lâm, đoàn người cũng trở về ngôi nhà của Trần Lâm, tổng bộ hiện tại của cả nhóm...
Lúc này đứng trước cửa toà nhà không ai khác là nhóm người Yến Nhi cùng chị em Phương Tuyết đang chờ đợi...
Tuy nhiên, khi thấy Trần Lâm lúc đi chỉ có mấy người nhưng lúc về đã kéo đến một đám, nhóm người Phương Tuyết đều không nhịn được liếc mắt nhìn nhau.
Ngược lại, nhóm người Thái Văn Cơ khi thấy ba người Phương Tuyết đang đứng đợi cũng không nhịn được nhìn nhau âm thầm trao đổi.
Không ngờ ngoài nhóm người của mình ra, Trần Lâm còn thu về một nhóm nữ nhân khác, tuy cậu nói đó là yêu cầu của Trương Tiểu Vũ thành chủ Đại Ca thành, nhưng họ vẫn cảm thấy chuyện này có vấn đề, dường như mình đang rơi vào miệng sói.
Liếc nhìn Trần Lâm, nam nhân duy nhất trong nhóm...
Thái Văn Cơ hiển nhiên cảm thấy không ổn âm thầm đứng bên cạnh Long Ngữ Yên phân phó.
- Long tỷ tối nay người chịu khó âm thầm cảnh giới tên kia một chút...
Nghe thấy âm thanh đột nhiên xuất hiện bên tai mình, Long Ngữ Yên mặt không chút biết sắc chỉ khẽ gật đầu.
Bên kia Trần Lâm như cũng cảm nhận được gì đó khẽ liếc nhìn Long Ngữ Yên cười nói.
- Được rồi đừng đứng đó nhìn nhau nữa, tất cả đều là người nhà cả...
- Đây là Phương Tuyết, Phương Ngân và cả Yến Nhi, đều giống như các nàng là những người ta thu nhận khi đến Vũng Hải này.
Nghe thấy những nữ nhân kia cũng giống như mình, đều là những người được Trần Lâm mới thu nhân, nhóm người Hàn Thiên Lam cũng khẽ thở ra một hơi...
Xem ra họ đã nghĩ nhiều Trần Lâm thu toàn một đám nữ nhân đúng là về cho Trường Tiểu Vũ thành chủ Đại Ca thành thật.
Chỉ có Long Ngữ Yên, người có thể xem như có chiến lực mạnh nhất trong nhóm “năm chị em siêu nhân” cảm thấy không thích hợp trầm giọng hỏi.
- Trần đại nhân, ngài nói họ đều là người của Vũng Hải vừa được ngài thu nhân.
- Tuy nhiên ta lại cảm nhân được tia nguy hiểm từ họ, không biết cấp độ của họ thế nào.

Mặc dù chưa ai quy định, nhưng hỏi về cấm độ của người khác là điều không hay, huống chi là người mới gia nhập như Long Ngữ Yên.
Tuy nhiên Trần Lâm lại không mấy quan tâm cười nói.
- Cũng không có gì, hai chị em Phương Tuyết đều đạt cấp 16, còn Yến Nhi thì tốt hơn một chút đạt cấp 17.
Nghe thấy Trần Lâm nói rõ cấp độ của nhóm người Phương Tuyết, không chỉ Long Ngữ Yên mà cả Thái Văn Cơ đang đứng trong bóng tối cũng không nhịn được nhíu mày.
Cấp độ của nhóm người này cũng quá cao đi, không tính Trần Lâm và nữ nhân ít nói Thu Thảo kia, thì những người kia tuy không đạt cấp 20 nhưng vẫn được tính là một người chơi cao cấp, thậm chí khoảng cách để họ đột phát cấp 20 cũng không xa.
Đây hoàn toàn là một tổ đội cực mạnh, chỉ là Thái Văn Cơ chưa hề nghe nói đến một tổ đội như thế trước đây.
Từ trong bóng tối chầm chậm bước ra...
Thái Văn Cơ đứng trước người Trần Lâm liếc nhìn ba người Phương Tuyết hỏi.
- Cho phép ta mạo muội hỏi một câu.
- Ngài nói họ đều là người của Vũng Hải, nhưng ta lại không hề nghe thấy về một nhóm nữ người chơi nào như vậy cả.
- Rốt cuộc là tình báo của Thái Trọng sai hay là ngài...
Rõ ràng lời nói của Trần Lâm không mấy thực tế.
Một người chơi muốn tăng cấp chỉ có đúng một cách quy nhất là đánh quái, không hề có chuyện cắn thuốc lên level được.
Thế nên, hành tung của những người chơi đang định cư tại Vũng Hải luôn bị chính quyền Vũng Hải, hay chính xác hơn là Thái Trọng chú ý.

Từ đó Vũng Hải có thể đoán được cấp độ của những người chơi kia rồi đưa ra lời mời chào, không hề có chuyện lọt sổ được.
Vì thế chuyện ba người Phương Tuyết là người của Vũng Hải là hoàn toàn vô lý, nếu họ thực sự là những người chơi ở Vũng Hải tự cày cấp lên thật thì chắc chắn Thái Văn Cơ phải nghe nói đến, còn đằng này nàng không hề biết gì về họ.
Điều đó hoàn toàn chứng tỏ, ba người Phương Tuyết đến từ nơi khác và Trần Lâm đang nói dối.
Quả thật, suy luận của Thái Văn Cơ hoàn toàn đúng.
Chỉ là nàng không thể nào biết được, trên đời tồn tại những trang bị giúp người khác vượt cấp chiến đấu, từ đó giảm thiểu tối đa thời gian bỏ ra để cày cấp như bình thường.
Hiểu được ý nghĩ của Thái Văn Cơ, Trần Lâm chỉ cười nhạt lắc đầu nói.
- Họ đúng là người của sống ở Vũng Hải, còn về cấp độ thì đó là bí mật...
- Đợi sau khi các người “vượt qua thử thách” ta sẽ nói rõ cho các ngươi.
Nghe thấy Trần Lâm nói thế, Thái Văn Cơ cảm thấy khó hiểu khẽ nhíu mày trầm ngâm.

Xét cho cùng Trần Lâm cũng không có lý do gì để nói dối cả, huống chi nhóm người kia thực sự quá mạnh nếu muốn Trần Lâm có thể trực tiếp cưởng ép các nàng cần gì phải bày trò.
Tuy nhiên một giọng nói có phần lạnh lùng đột nhiên vang lên bên tai nàng.
- Văn Cơ, tên kia không nói dối, ta nhận ra một người trong số họ, đúng là nàng ta đang sống tại Vũng Hải.
Hàn Thiên Lam không biết từ lúc nào đã đứng cạnh Thái Văn Cơ nhỏ giọng nói.
Nghe thấy Hàn Thiên Lam nói thế.
Thái Văn Cơ khẽ liếc nhìn nàng rồi nhìn lại Trần Lâm thầm nghĩ.
Xem ra Đại Ca thành kia đúng là có nhiều bí mật, thảo nào dám đương đầu với Vũng Hải.
Liếc nhìn đám nữ nhân đang thì thầm to nhỏ, Trần Lâm khẽ mỉm cười làm ra động tác mời nói.
- Được rồi...!được rồi...
- Trời cũng đã tối, chúng ta cũng nên vào nhà thôi.
Thấy thế nhóm Thái Văn Cơ cũng không có ý kiến gì thêm từ từ bước vào trong toà nhà, tổng bộ làm thời của Trần Lâm.
Cảnh cửa nặng nề từ từ đóng lại ngăn cách đêm đen bên ngoài.
...
Cứ thế bầu trởi đêm bao trùm lấy cả ngoài thành và cả toà nhà nhỏ của Trần Lâm, cho đến giữa đêm một con mắt sắc bén đột nhiên mở ra...
Trên hành lang dài của toà nhà, Trần Lâm không khác gì một tên trộm cẩn thận tiến đến căn phòng nhỏ rồi nhẹ nhàng mở cửa bước vào trong.
Bên trong căn phòng nhỏ tối đen như mực, chỉ có thể mơ hồ trông thấy một người đang cuộn mình trên giường say ngủ...
Tuy nhiên, khi nhìn thấy khung cảnh bên trong căn phòng, Trần Lâm lại nhìu mày chầm chậm nhìn quanh căn phòng.
- Không ngờ người ngài muốn xuất thủ đầu tiên lại là ta.
Bất chợt từ trong bóng tối, một âm thanh thỏ thẻ đầy ai oán vang lên.
Hiển nhiên đây là căn phòng của Thái Văn Cơ và chủ nhân của giọng nói kia cũng chính là nàng.
Từ đầu Thái Văn Cơ đã cảm nhận được Trần Lâm có chút vấn đề, nên đã yêu cầu Long Ngũ Yên bảo về cho nhóm người Hàn Thiên Lam.
Tuy nhiên, nàng lại không thể ngờ đến người mà Trần Lâm sẽ xuất thủ đầu tiền lại làm mình, kẻ rõ ràng là khó ăn nhất khi để tìm được nàng Trần Lâm phải thấp sáng cả căn phòng, đến lúc đó không phải đánh động những người khác sao.
Nghe thấy âm thanh của Thái Văn Cơ vang lên trong bóng tối, Trần Lâm cũng không chút hoảng sợ gật đầu.
- Phải, người ra nhắm đến luôn là nàng...
- Thất tế là vì nàng ta mới chấp nhận thu những người kia.
- Tại sao, ngài biết rõ ta đã là nữ nhân của Thái Trọng, nó trăng ra là đã qua tay kẻ khác, ngài không tìm thứ tốt hơn tìm ta làm gì?
Thái Văn Cơ thật lòng không hiểu nổi, tại sao Trần Lâm vừa mới nhìn một lần đã châm châm nhắm vào nàng.

Rõ ràng với điều kiện của Trần Lâm dư sức tìm về những “cống phẩm” chưa từng bị ai đụng đến kia.

Tuy nhiên Trần Lâm lại cười lớn nói.
- Ta là fan của Tàu Mạnh Đức tiên sinh, thế nên mới học hỏi Idol một chút mà thôi.
Nghe thấy Trần Lâm nói thế, Thái Văn Cơ không hề lên tiếng nữa, cả căn phòng chỉ là một khoảng không yên lặng, hiển hiện Thái Văn Cơ không tin lời nói kia là thật.
Thấy thế Trần Lâm chỉ cười nhạt lắc đầu nói.
- He...!he...!ta đùa thôi...
- Ta đến đây đúng là để là một việc, nhưng lại là một việc tốt đừng đừng chính chính không phải cái việc nàng đang nghĩ kia.
Nghe thấy Trần Lâm rốt cuộc cũng nghiêm túc Thái Văn Cơ mới trầm giọng hỏi.
- Đêm hôm khuya khoắt, ngài đến đây để bàn việc, ngài nghĩ ta là con nít sao?
Rõ ràng Trần Lâm nửa đêm nửa hôm mò vào phòng con gái nhà người ta chỉ đề bàn việc thì có chó nó còn không tin.
Tuy nhiên Trần Lâm chỉ cười nhạt nói.
- Ta nếu muốn làm bậy thì nàng có thể làm gì được ta, đám người của nàng có thể ngăn cản được ta sao.
- Ta nói rồi ta không có ý định kia, chỉ là ta muốn bàn một chuyện riêng với nàng không muốn đánh động đám người kia.
Nghe Trần Lâm nói thế Thái Văn Cơ thoáng trầm ngâm, tính ra Trần Lâm nói không sai, nếu cậu ta muốn làm bậy thật thì có đánh động đến đám người kia cũng chả sao...
Dù sao chiến lực mạnh nhất bên phen nàng Long Ngữ Yên mới chỉ cấp 14 còn thua bên phe người ta một đoạn.
Khẽ thở dài một tiếng Thái Văn Cơ chầm chầm bước ra đứng đối diện với Trần Lâm nói.
- Được rồi ngài có gì mau nói, ta còn phải nghĩ ngơi.
Tuy nhiên Trần Lâm lại không hề lên tiếng mà chỉ lặng ngắm Thái Văn Cơ.
Trong đêm tối mờ mịt chỉ có những ánh lửa chỉ sáng một góc màn đêm.
Thái Văn Cơ đột nhiên trở nên lung linh xinh đẹp lạ thường, thảo nào Thái Trọng lại chấp mê với cô cháu gái của mình như vậy.
Thái Văn Cơ không có body bóc lửa như Phó Mỵ Nương, nhưng lại có một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, lại sở hữu khí chất thanh cao mà lại u buồn khiến những kẻ từng đứng trên đầu ngừoi khác đều vô thức muốn chở che cho nàng, xoa diệu sự u buồn bất tận đó của nàng và Trần Lâm hiển nhiên cũng không ngoại lệ.
Lặng ngắm Thái Văn Cơ một lúc Trần Lâm mới lắc đầu mỉm cười nói.
- Xin lỗi, ta nói dối nàng đó, ta muốn làm chuyện kia với nàng.
Nói xong Trần Lâm lập tức xuất thủ như hổ đói lao đến Thái Văn Cơ.
Thấy thế Thái Văn Cơ thoáng hoảng sợ vội vàng lui ra sau muốn ẩn thân vào bóng tối.
Tuy nhiên chuyện nào có dể như thế, với sự chênh lệch về tốc độ của đôi bên khi Thái Văn Cơ còn chưa kia làm gì thì đã bị Trần Lâm ôm vào lòng.
Thấy thế Thái Văn Cơ vội vàng vùng vẫy muốn tránh thoát ma trảo của Trần Lâm, tuy nhiên Trần Lâm đã nhanh tay đánh vào gáy của nàng khiến nàng ngất xỉu tại chỗ.
Liếc nhìn nữ nhân trong lồng ngực mình, Trần Lâm khẽ mỉm cười đê tiện, đêm nay sẽ là một đêm rất dài...

Bình Luận (0)
Comment