Lãnh Địa Huyết Tộc

Chương 568


Cứ như thế sau quyết sách cuối cùng của Lôi Minh…
Trần Lâm vinh dự được nhận trách nhiệm tìm diệt những nhóm thây ma lạc đàn đang hoành hành bên ngoài Viễn Đông.
Một công việc có thể nói là sướng tới cục shit khiến cả hai đại bang hội thợ săn là Chiến Thần bang và Thiên Tuyệt bang cũng không dám nhận.
Sướng quá mà ai nhận cho được…

Tuy nhiên dù công việc rất là “sướng”, nhưng để giải giáp từng nhóm thây ma số lượng dù không đến mức thi triều nhưng sương sương cũng vài trăm thậm chí cả nghìn con là một công việc không thể chơi một mình được.
Lôi Minh cũng xem như còn có nhân tính cho Trần Lâm một ngày để tập hợp anh em rồi mới ra ngoài kia lao động khổ sai.
Dĩ nhiên nếu sau một ngày mà không tập hợp được ma nào giúp sức thì Lôi Minh hoàn toàn không chịu trách nhiệm...
Rất may chuyện gì khó đã có Mã đại nhân lo, kiểu gì thì Mã Hán vị trọng tài vô dụng cũng sẽ đứng ra giúp Trần Lâm kèo này, chỉ là khi không lại phải lao động khổ sai không lương còn khá là nguy hiểm Trần Lâm sao mà vui cho được.

Nhìn lão gì khốn kiếp Lôi Minh đang dẫn theo Lôi Phúc cùng hai người Lôi Triết và Châu lão nhân nghênh ngang rời đi, bộ dáng vô cùng là bố láo khoái trá ít nhất trong mắt Trần Lâm là như thế.
Trần Lâm không khỏi tức khí ra mặt quay đầu lại híp mắt nhìn Bích Ngọc hừ lạnh nói:
- Bích Ngọc tiểu thư đúng là hảo thủ đoạn nha…
- Không chỉ “ăn” người của ta mà đến cả ta cũng ám hại…
- Hừ...!thù này ta nhớ…
.
Thật là tức quá đó mà…
Rõ ràng con yêu nữ Bích Ngọc này đã đạp một chân vào Tạo Phản Hội của con heo ngu kia mà chơi Huyết tổ đại nhân một vố hơi bị đau.
Tội này nhất định phải nghiêm trị, còn trị như thế nào thì chắc độc giả đều biết.

Tuy nhiên Mã Hán đại nhân lại không biết được cái sự thật bị che giấu kia.
Trông thấy Trần Lâm phùng mang trợn má nhìn Bích Ngọc, Mã Hán đại nhân không nhịn được đứng ra nói lý:
- Đại Kê không nên trách Bích Ngọc tiểu thư…
- Nàng làm như vậy thật ra là đang giúp ngươi đó.
- Tiểu quỷ nhà ngươi lần này đúng là chơi lớn chọc giận Lôi đại nhân rồi, cái mạng nhỏ của ngươi chỉ sợ khó giữ.
- Lần này ra bên ngoài ngươi vừa có thể tránh được sóng gió chờ Lôi đại nhân nguôi giận, lại vừa có cơ hội lập công.
- Đợi khi sóng gió qua đi lại khải hoàng trở về không phải vẹn cả đôi đường sao???
.
Nói xong Mã Hán đại nhân vô cùng thâm tình nhìn quan Bích Ngọc.
Phải nói chính Mã Hán cũng không ngờ được lúc đôi bên đang nóng nhất, Bích Ngọc lại mở lời giúp tên không mấy thân thiết Trần Đại Kê này khiến ai nấy đều bất không khỏi bất ngờ.
Nhưng với uy tín của Bích Ngọc một lời nói ra vừa hợp tình lại hợp lý lập tức dẫn đến một đối sách vô cùng êm đẹp cũng như có lợi cho đôi bên, Lôi Minh cũng vì thế mà tạm gác lại chuyện trừng phạt những tên thích gây rối này.

Trong mắt Hán Hán, tên khốn kíp Trần Đại Kê xem như nợ Bích Ngọc lần này...
.
Dĩ nhiên đó chỉ là bên ngoài thấy thế, còn bên trong Bích Ngọc làm như vậy hoàn toàn là để tạo điều cho Trần Lâm an ổn rút lui.
Đồ đã đến tay Bích Ngọc, người cũng đã vào tay Trần Lâm, thứ cần lấy đều đã lấy, đại pháo đài Viễn Đông cũng đã không còn gì chơi nữa đến lúc phải đi rồi.
Lần này ra ngoài không chỉ là đi đánh thây ma mà còn là một đi không trở lại.
Về phần Trần Lâm cũng biết rõ việc này, thế nên đôi gian phụ dâm phụ này thức tế chỉ là đang diễn cho người ta xem.
Đáng thương cho Mã Hán đại nhân không hề biết rằng hình thức “trả thù” mà Trần Lâm nói kia chính là dùng cây gậy thịt chất lượng cao của hắn đâm hứ… hứ… vào cái khe hẹp giữa đùi Bích Ngọc xem như trả thù.

Thế nên nghe Mã Hán nói thế, Bích Ngọc chỉ cười “tủm..

tủm…” liếc nhìn Trần Lâm cười nói:
- Phải đó, ngươi còn không mau cảm tạ ta…
- Hư… bổn tiểu thư mà không nhảy ra gánh thì ngươi không xanh cỏ cũng là mồi cho chuột rồi, đâu được vui vẻ chạy ra ngoài như thế…
...
Nói xong Bích Ngọc vô cũng khoái trá cười đểu nhìn Trần Lâm khiến lão Mã Hán đột nhiên cảm thấy cặp này không hiểu sao lại thân đến vậy...
Thấy thế Trần Lâm đột nhiên hừ một tiếng khủng bỉ rồi liếc nhìn Lâm Mỹ Anh đang khoang tay làm mặt lạnh đứng cạnh Bích Ngọc bĩu môi nói:
- Hư… đừng nghĩ ta không biết Tiểu Mỹ nhờ ngươi giúp ta…
- Tiểu Mỹ ngoan có nhớ vi phu không???
- Đến đây cho ta ôm một cái…
.
Mồm nói thì chậm nhưng bàn tay heo lại rất nhanh…
Ngay khi còn chưa nói xong Trần Lâm đã xuất thủ nhắm ngay bờ mông căn tròn nhựa sống của Lâm Mỹ Anh vỗ tới, phải nói đúng là siêu người mẫu bờ mông kia cập đùi kia luôn thu hút người nhìn.
Đáng tiếc trướng khi ma trào của Trần Lâm kịp đắc thủ, Lâm Mỹ Anh đã lách người tráng thoát một vỗ kia rồi đưa ánh mắt kinh bỉ nhìn Trần Lâm cười như không cười nói:
- Đã cạo đầu đi tu rồi còn không biết giữ giới…
- Hư...!ba cô nhóc này còn không đủ sao???

.
Mùi giấm chua thoang thoảng quan đây…
Lâm Mỹ Anh ánh mắt vô cùng là kinh bỉ không khác gì nhìn con chó liếc nhìn Trần Lâm một cái rồi nhìn qua ba cô bé Đào Nhi ánh mắt chứa chan sự thương hại.
Hiển nhiên chỉ chia tay được một thời gian ngắn, Trần Lâm đã lượm về ba cô nhóc khả ái đáng yêu thế này thì không cần dùng đến cái đầu để nghĩ Lâm Mỹ Anh cũng biết tên trọc này là loại người như thế nào.
Dù hai từ rác rưởi để hình dùng còn là sỉ nhục rác rưởi.


Bên kia được Lâm Mỹ Anh “khai sáng” lão Mã Hán cũng nhận ra vấn đề đôi mắt không mấy thiện chí liếc nhìn Trần Lâm rồi nhìn lại ba cô bé Đào Nhi thầm nghĩ:
“Một thằng đực rựa đầu trọc nhìn đúng là hơi giống ấu d@m thật, lại...!dẫn theo ba cô bé quả là hơi cấn… cấn…”
Liếc nhìn ba cô bé Đào Nhi rồi lắc đầu thờ dài một tiếng, lão Mã Hán vô cùng trịnh trọng vỗ vai Trần Lâm nghiêm giọng nói:
- Mặc dù bây giờ là mạt thế có những chuyện không thể… cấm…
- Nhưng các nàng thật sự quá nhỏ ngươi tốt nhất là nên tiết chế đừng để bản thân thành cầm thú…
Nói rồi Mã Hán vô cùng thâm tìm hình ba cô bé còn đang ngơ nhác không hiểu truyện gì đang diễn ra, trong đầu vô thức tưởng tượng ra những hình ảnh không dành cho lưới tuổi học sinh.
.
Ngược lại bị những lời xuyên tạc có chủ đích của lão già dịch Mã Hán cùng ánh mắt kinh bỉ của Lâm Mỹ Anh và Bích Ngọc nhìn đến…
Trần Lâm vô cùng oan uổng nhướng mày nhìn lão Mã Hán rồi tức giận gầm lên:
- Hè… hè… lão nói như vậy là có ý gì đây…
- Đm lão tử và ba con nhóc này hoàn toàn trong sạch, chúng ta là tình thầy trò thuần khiết…
- Các...!các ngươi không được xúc phạm tinh thần nhà giáo cao đẹp của ta…

Tuy nhiên trước lời biện hộ rất là chí phải… chí phải… đến chó còn không tin của Trần Lâm.
Lão Mà Hán chỉ vuốt cằm ý vị thâm trường nói:
- Trên đời này không có bông tuyết nào là trong sạch…
...
.
Nói xong lão Mã Hán vô cùng ra dáng đắc đạo cao nhân vuốt cằm thở dài, ánh mắt đượm buồn nhìn về miền xa xăm.
Không chỉ thế trước những lời nói chó má kia của lão già dịch Mã Hán, hai dâm nữ phản phúc Lâm Mỹ Anh và Bích Ngọc cùng ba con mắm Đào Lan Phượng không hiểu con mẹ gì cũng gật đầu phụ họa khiến Huyết tổ đại nhân không nhịn được phun ra một ngụm lão huyết.
Một đời thanh bạch của Huyết tổ đại nhân xem như bỏ.
.
Rất may lão Mã Hán cũng không chơi nhây chỉ trêu chọc Trần Lâm đôi chút, dù sao chuyện thế này ở trong chính nội bộ Viễn Đông thật ra cũng hiếm.
Trần Lâm có bản lãnh muốn chơi như thế nào Mã Hán đều không quan tâm nên không tiếp tục hạ bệ uy tín vốn đã âm điểm của hắn nữa.
Chuyện quan trọng trước mắt chính là giải quyết cái nhiệm vụ của Trần Lâm, mà thực tế đây cũng là nhiệm vụ của Mã Hán lão, nếu không phải có đàn chuột đen đột nhiên xuất hiện lão chính là người phải ra ngoài giải giáp thây ma.
Hiện tại Trần Lâm thay thế Mã Hán ngược lại an lòng đi phần nào tình hình bên ngoài, dù hơi điên nhưng tên này thật sự là có bản lãnh.
Cứ thế dưới sự sắp xếp từ trước của Mã Hán, Trần Lâm thực tế chả làm con mẹ gì chỉ cần chờ ngày mai lên đường, người Mã Hán đã tập hợp từ lâu chỉ thiếu tên cường giả theo hộ tống này.
…..
...
Trở lại với tổng bộ Kim Ngưu bang…

Sau 7 ngày 7 đêm nếm mật nằm gai sống như con chó dưới đường hầm, Trần Lâm và đồng bọn rốt cuộc cũng đã trở về trong niềm hân hoan của tập thế Kim Ngưu bang.
Một trận chiến kia của ba cô nhóc cả Kim Ngưu bang đều chạy đến góp vui, thế nên đều chứng kiến được độ bá đạo của ba cô nhóc Đào Nhi, Ngưu Tam Nương vì thế càng thêm nhiệt tình mời chào Trần Lâm và bọn nhỏ.
Đáng tiếc lúc này Trần Lâm đang lo chuyện của Chu Lệ Đình nên không muốn dây dưa với nữ tráng sĩ Ngưu Tam Nương này quá lâu nhanh chân chạy về nhà của mình xem tình hình của Chu Lệ Đình thế nào rồi.
Bảy ngày qua đi Chu Lệ Đình chỉ sợ đã sớm ra lò và quả đúng như Trần Lâm nghĩ ngay khi vừa mở cửa đón chào Trần Lâm và ba cô nhóc không ai khác chính là lão bản nương Chu Lệ Đình.
.
Đêm tối trằng mờ thời cơ ngàn vàng để con người ta làm những đều nhân nghĩa...
Sau những ngày dài chinh chiến ba cô bé Đào Nhi đã sớm sức cùng lực kiệt, thế nên ngay khi vừa ngã vào chăn êm nệm ấm đã lăng ra ngủ không quản trời đất, càng không quản đến sự trở lại bất ngờ của Chu Lệ Đình.
Thật ra sao những ngày dài sống cùng Trần Lâm, các cô bé ranh ma này đã sớm nhận ra nhiều điều không thích hợp từ vị sư phụ trọc đầu của mình, nhưng đó không phải chuyện của các nàng càng không ảnh hưởng đến lợi ích ăn chơi của các nàng nên cả ba đều ngầm hiểu xem như không thấy không phiền ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của Trần Lâm.
Đúng là đôi khi kẻ không nghĩ nhiều mới chính là kẻ sướng nhất.
.
Ngược lại đầu sỏ của mọi chuyện Trần Lâm lúc này lại không thảnh thơi nằm ngủ như ba nha đầu vô lo vô nghĩ Đào Nhi, mà đang ngồi bên trong phòng của mình chầm chậm đánh giá nữ nhân trước mặt.
Đó không ai khác chính là Chu Lệ Đình lão bản nương của quán trọ Bò Sữa.
Nhưng Chu lão bản nay đã khác xưa, khác với một nhân loại Chu Lệ Đình và cũng khác luôn vị nữ ma đầu vảy giáp phú kín người đột nhiên xuất hiện trong cái đêm tối trời tối đất kia.
.
Có lẽ được giả nào cũng đã biết một nhân loại khi bị trích huyết sẽ được băng tặng thêm một năng lực gọi là huyết giáp và nhờ phước đức của ông bà tổ tiên mà huyết giáp sẽ là loại gì.
Tuy nhiên không biết phải gọi là may mắn hay xui xẻo khi huyết giáp của Chu Lệ Đình lại là giáp da, đồng nghĩa với đó sau khi bị trích huyết Chu Lệ Đình hóa thành một nữ kỵ sĩ hàng real toàn thâm bọc giáp kín người.
Mặc dù sở hữu một huyết giáp chất lượng cao bao bọc gần như toàn thân như thế có thể giúp Chu Lệ Đình tăng cường sức mạnh nhất lắc phòng thủ lên đáng kể, nhưng ác ở chỗ đây lại là trong nội thành Viễn Đông.
Cực chẳng đã Trần Lâm quyết định chơi lớn lợi dụng đặc tính phá hoại bá đạo của huyết hỏa đẩy mạnh quá trình tiếp hóa của huyết giáp.
Chỉ cần huyết giáp tiến cấp Chu Lệ Đình có thể thu lớp giáp xác màu đỏ đen cực kỳ bắt mắt kia ẩn xuống dưới da, phiền phức xem như được giải quyết.
Rất may lý thuyết của Trần Lâm đã đúng, dưới tác dụng của huyết hỏa huyết giáp của Chu Lệ Đình bị tàn phá nghiêm trọng, nhưng như một phép màu của tạo hóa từ trong hủy diệt chính là sáng tạo.
Như một đống tro tàn gió lớn thổi lại bừng cháy, huyết giáp tưởng chừng như bị phá nát như gặp gió xuân bắt đầu điên cuồng phát triển một lần nữa tái tạo lại ngạnh kháng cũng sức nóng khủng bố của huyết hỏa.
Từ đó huyết giáp đầu tiên được tiếp cấp bằng phương pháp nhân tạo xem như chân chính ra đời.
...
Lúc này Chu Lệ Đình lão bản nương phì mỹ đầy tính gợi dục của quá trọ Bò Sữa đã trở lại, có chăn chắc chỉ có thêm những đường vân quỷ dị như hình sâm trên làn da trắng sáng của nàng đã điểm khác biết duy nhất với trước kia.
Nhìn Chu Lệ Đình từ đầu đến chân nói chung là ngon, Trần Lâm thoáng cười cười gật đầu nói:
- Chúc mừng Chu lão bản gia nhập Huyết tộc ta…
- Sau này nàng cứ theo bổn Huyết tổ lăn lộn...!ha...!ha...
...
Mặc dù đã được trích huyết từ lâu nhưng đêm đó Trần Lâm thật sự bị dọa sợ cũng không có thời gian rảnh chỉ quan tâm giải quyết huyết giáp của Chu Lệ Đình.
Hôm nay Trần Lâm mới có dịp chân chính nói chuyện với thành viên mới vừa gia nhập tập thể ăn chơi Huyết tộc này.
Ngược lại huyết mạch tương liên, thông qua huyết mạch Huyết tộc Chu Lệ Đình trên cơ bản có thể nhận ra được nhiều điều nhất là vị thiếu niên đầu trọc trước mặt chính là đại ca của mình sau này.
Đôi mắt ngọc lung linh khẽ đảo một vòng, Chu Lệ Đình khẽ cười quyên rũ nhìn Trần Lâm hỏi:
- Vậy ở Huyết tộc ta sẽ là gì???
- Nói trước chức nhỏ quá ta không làm đâu đó nha…
...
.
Nói gì thì nói Chu Lệ Đình cũng là người từng có thân phân.

Này dù đã đổi phe nhưng Chu Lệ Đình vẫn muốn là lão bản không muốn làm lính quèn, rất may hiện tại trước mặt nàng chính là đại lão uy quyền nhất Huyết tộc hiển nhiên là nên đòi chút ít quyền lợi.
Ngược lại nghe thấy bà cô phì mỹ này nói thế, Trần Lâm không khỏi bật cười lắc đầu rồi liếc nhìn bộ ngực to tròn đầy sữa của nàng nhếch mép cười đểu nói:
- Dĩ nhiên là có việc cho nàng, sau này nàng sẽ làm thị nữ… thị nữ riêng cho bổn Huyết tổ…
- Từ giờ nàng có thể đổi các xưng hô, gọi ta chủ nhân được rồi… he… he…
...
Nói xong Trần Lâm không nhịn được cười lớn thích thú, thanh viên cuối cùng trong thị nữ hội rốt cuộc cũng đông đủ, quả là một ngày đáng mừng.
Tuy nhiên có những người lại không nghĩ đó là đáng mừng, trong đó có Chu Lệ Đình.
Tưởng thế nào hóa ra là làm thị nữ cái chứng vụ nghe phát biết phèn rồi, Chu Lệ Đình không nhìn được chu mỏ hờn dỗi, bắt nàng làm thị nữ đây rõ ràng là muốn chơi Chu lão bản.
Nhưng rất nhanh Chu Lệ Đình đã nghĩ ra gì đó ánh mắt khẽ sang lên rồi cười duyên nói:
- Tốt...!quả là một công viện rất tốt...!ngài thật là biết chiếu cố người mới...
- Được rồi...!Chu Lệ Đình ra mắt chủ nhân...!được chưa...
Nhìn biểu hiện của Chu Lệ Đình, Trần Lâm không nhịn được thầm mắng một tiếng yêu nữ.
Bà cô dâm đãng này rõ ràng là muốn câu dẫn Huyết tổ đại nhân, muốn từ thị nữ lên làm chính thất đây mà.
Biết thế Trần Lâm thoáng cười cười đáp:
- Chưa được...!muốn làm thị nữ cho bổn Huyết tổ nào có đơn giản như vậy...
- Ít nhất phải vượt qua “khảo nghiêm” mới được...
.
Nói xong Trần Lâm mỉm cười đê tiện chầm chậm gian rộng hai chân mình ra, ý tử muốn Chu Lệ Đình thể hiện khả năng “thị nữ” của nàng rồi mới nhận vào làm việc.
Ngược lại trông thấy nụ cười xấu xa kia, cái điệu bộ chó má kia, người từng trải như Chu Lệ Đình sao mà không hiểu cho được khẽ liếc xéo Trần Lâm một cái.
Tuy nhiên sau một giây đấu tranh tư tưởng Chu Lệ Đình đã vui vẻ chấp nhận vận mệnh, mà thật ra cái vận mệnh này nàng đã chấp nhận từ lâu.

Có thể nói là mặc dù mang tiếng là quá trọ nhưng thực chất cái quán Bò Sữa của Chu Lệ Đình cũng kiêm luôn chuyện kia, nói trắng ra là động và Chu Lệ Đình chính là tú bà.
Thế nên dù không phải “hàng” nhưng Chu Lệ Đình hoàn toàn không ngại chuyện cô nam quả nữ, giờ phục vụ riêng cho Trần Lâm tính ra hơi bị ngon đó chứ.
...
- Chủ… chủ nhân… để ta hầu hạ ngươi...
Tự hồ như đã nhận mệnh Chu Lệ Đình rên lên một tiếng đầy kích dục mà trong giới còn gọi là khẩu dâm rồi chầm chậm đem chiếc vái dài trên người cỡi xuống.
.
Ngay lập tức dáng người phi thường gợi dục ma mỵ của Chu Lệ Đình hiện ra...
Đập vào mặt Trần Lâm cái bóp...!không gì khác chính là hai quả cầu thịt to tròn như hai quả dưa hấu chứa đầy sữa tươi nguyên chất trăm phần trăm căn tròn mọng nước, bên dưới là vòng eo tuy không phải eo con kiến thần thánh nhưng cũng rất thon gọn săn chắc phù hợp với hai hung vật bên trên.
Nhưng trên tất cả vẫn là bờ mông phì mỹ to tròn khiến Trần Lâm không nhịn được liên tưởng đến những động tác thể dục nhịp điệu từ phía sau tiến vào, động tác kia nhất định rất sảng khoái...
...
Tuy nhiên với Chu Lệ Đình thứ ăn tiền nhất không phải là dáng người mà là tâm tính...
Cả cơ thể trần truồng phới bày trước mặt Trần Lâm, nhưng Chu Lệ Đình lại không thấy ngại còn bày ra nụ cười yêu mị rồi chầm chậm quỳ xuống tựa như một con mẫu cẩu bò vào giữa hai chân Trần Lâm.
Động tác nhẹ nhàng mà thuần phục kia muốn bao nhiêu tiện có bấy nhiêu tiện, muốn bao nhiêu dâm đãng có bấy nhiêu dâm đãng khiến tiểu Trần Trần giật như kinh phong quyết đứng lên đồi quyền làm người.
Đúng là dâm đãng mỹ phụ, thành thục nữ nhân vẫn là nhất.


Bình Luận (0)
Comment