Lãnh Huyết Nữ Vương: Thất Phu Tranh Sủng

Chương 2

"Không..." Ngọc Băng tỉnh giấc từ cơn ác mộng đã theo cô gần 15 năm. Gương mặt non nớt của cô bé 10 tuổi ngày xưa giờ đã trưởng thành, gương mặt xinh đẹp phủ một tầng mồ hôi mỏng do vừa gặp ác mộng.

"Ba mẹ ngày mai sẽ là ngày chết của tên Bá Hạo kia, con gái sẽ chính tay giết hắn trả thù cho hai người." Ngọc Băng thì thào.

Ngày đó, cô nghĩ mình đã đi theo ba mẹ nhưng tỉnh lại chỉ thấy bản thân đang ở trong bệnh viện, một người tốt bụng nào đó đã mang cô vào đây. Sau này cô lại được tổ chức sát thủ nhìn thấy tiềm năng của cô nên được họ thu nhận. Cô đã phải sống 10 trong địa ngục trần gian. Một cô bé 10 tuổi được đưa đi huấn luyện trở thành sát thủ, họ để cô trong phòng tối chiến đấu với sói, đưa vào rừng rậm nhiệt đới mặc cô tự sinh tự diệt. Cô phải sống cùng rắn độc, bọ cạp, hổ đói rình rập khắp nơi. Ở đó suốt ba năm trời, tiếp đó lại được đưa đi châu Phi sống ở điều hiện khắc nghiệt cùng chiến đấu với bầy sư tử lâu năm ở đây....

Nhiều lúc cô thật mệt mỏi chỉ muốn đi gặp ba mẹ, cô từng nghĩ mình đã không còn là con người, cô sắp chết rồi. Nhưng nhờ vào tia kiên định: nhất định phải sống sót phải báo thù, cô đã thành công được họ lựa chọn, bắt đầu biến cô trở thành một sát thủ đa tài.

Cô luyện tập điên cuồng các kế hoạch tổ chức đề ra, lại phải học tập đủ mọi thứ từ y học, khoa học, đạn dược, kinh tế, âm nhạc..... Đến cả cách ẩn nấp trong bóng tối, cách che dấu thân phận sát thủ. Có thể nói cô là một sát thủ toàn năng mà tổ chức đã huấn luyện thành công.

Tiếp đó cô bắt đầu giết người, và cô bắt đầu thích màu đỏ màu của máu! Nhiệm vụ cô đảm nhận luôn hoàn thành xuất sắc nhưng cô không thể tự ý rời tổ chức giết kẻ thù. Đó là quy định của tổ chức, và đến hôm nay, qua ngày mai thôi cô sẽ được tự do đi giết chính kẻ thù hại chết ba mẹ mình ....

--- ------ ---------o0o---- ------ ------ ---

Ngày X, tháng Y, năm ABCD, bầu trời hôm nay âm u lạ thường. Tại thành phố A

"Bá Hạo không ngờ ông cũng có ngày hôm nay sao?" Ngọc Băng vừa nói, cây súng lục trong tay cũng kề sát đầu người đàn ông trung niên tên Bá Hạo

"Ngươi là ai? Tại sao vào được đây?" Bá Hạo đầy nghi ngờ hỏi, phải biết rằng công ty của ông khó mà lẻn vào được, nhưng là người từng trải vẻ mặt ông rất trấn định.

"Người tới giết ngươi. Ngươi còn nhớ Chu gia sao?" Ngọc Băng tiếu tựa phi tiếu nhìn kẻ thù của cô.

"Chu gia, không ngờ ngươi vẫn còn sống" Bá Hạo mặt tái mét nói. Năm đó ông lấy hết tài sản Chu gia, giết chết vợ chồng họ lại không ngờ để cho đứa nhỏ năm đó còn sống.

"Ha ha ta tất nhiên còn sống ngươi thất vọng đi" Ngọc Băng đang rất hưng phấn nói, mối thù ba mẹ rốt cuộc cũng có cơ hội trả thù.

"Nhóc con, mày nghĩ cứ như vậy mà giết tao được sao? Mày còn non lắm" Bá Hạo cười điên cuồng không ngờ lão cũng có ngày gặp báo ứng.

"Lão già, ngươi yên tâm ta đã đưa con cháu một nhà của ngươi xuống dưới trước rồi, bây giờ dù có đồng vu tận quy cùng ngươi ta cũng cam lòng ha ha"

"Ngươi ... Ngươi nói cái gì?" Bá Hạo trợn trắng mắt không thể tin hỏi: " Làm sao có thể ngươi chỉ là một oắc con làm sao có thể?"

"Lão già ngươi có nghe sát thủ Huyết Sát đi" Ngọc Bằng cười lạnh nói

"Lẽ nào ...ngươi ngươi..."

"Đúng vậy a, chính là ta... Và bây giờ ngươi nên đi gặp con cháu mình đi."

"Ầm ầm....."
Bình Luận (0)
Comment