Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 217


"Trần Như Ngọc, cô rất tốt, nhưng giữa chúng ta không có tình cảm, cô cứ nói cô yêu tôi, nhưng mà cô đang yêu, chỉ có bản thân mình thôi!"
Một lời nói đứt của anh, khiến cô ta cảm thấy không còn đường cãi lại.

Trần Như Ngọc bụm chặt môi, sau đó cười lớn: “Lâm Hoàng Phong, anh đúng là kẻ xấu xa."
"Trần Như Ngọc, chúng ta hãy buông tha cho nhau, tôi sẽ trở về, xử lý ổn thỏa chuyện của chúng ta."
Sau khi Đỗ Minh Nguyệt bỏ đi, thần sắc cô vẫn luôn hoảng loạn, giống như có người đang đuổi theo cô vậy.

Đỗ Thanh Vy hơi khó hiểu hỏi: "Mẹ ơi, mẹ có chuyện gì vậy? Không đợi ba sao?"
Đỗ Thanh Vy không nói, cô quay lại phòng như thể đang bỏ trốn, rồi khóa cửa lại.

Lúc này cô mới cảm thấy nhẹ nhõm, dựa vào cửa, thở hồng hộc nhưng nước mắt lại không ngừng chảy xuống.

Đỗ Thanh Vy lo lắng hỏi: "Mẹ ơi, mẹ bị sao vậy? Mẹ đừng làm con sợ!"
Đỗ Minh Nguyệt nhìn cô bé, bất ngờ ôm cô vào lòng.

"Thanh Vy, Thanh Vy..." Cô run rẩy và liên tục gọi tên Đỗ Thanh Vy.

Đỗ Thanh Vy không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nhìn thấy mẹ mình như vậy khiến cô bé cảm thấy sợ hãi.

Cô bé vỗ vai nhẹ nhàng an ủi: "Mẹ ơi, Thanh Vy ở đây, Thanh Vy ở đây, đừng sợ đừng sợ."
Sau đó Lâm Hoàng Phong vội vã chạy đến, anh nhìn chằm chằm vào cánh cửa, nhưng lại không can đảm gõ vào.


Anh cúi đầu, không biết nên an ủi cô như thế nào, có lẽ, bây giờ cô không muốn gặp lại anh!
“Minh Nguyệt, em có ở đó không?” Anh trầm giọng hỏi.

Đỗ Thanh Vy nghe thấy giọng của Lâm Hoàng Phong, chớp mắt nói: “Mẹ ơi, là ba, là giọng của ba."
“Đừng mở, Thanh Vy đừng mở, mẹ xin con!” Đỗ Minh Nguyệt mặt đầy nước mắt.

Đỗ Thanh Vy nhìn thấy mẹ như thế này, mắt cô bé đỏ hoe, giọng nghẹn ngào nói: "Được rồi, mẹ, con không mở cửa đâu, mẹ đừng khóc, Thanh Vy ở đây!"
Lâm Hoàng Phong không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, vẻ mặt có chút buồn bã, nắm chặt lấy tay mình.

"Minh Nguyệt, ngày mai anh quay về, xử lý chuyện giữa anh và Trần Như Ngọc, em ở lại đây đợi anh, em tin anh một lần được không? Anh không muốn mất em nữa, thời gian năm năm, anh đã chịu đựng đủ rồi."
Anh không thể tiếp tục mất đi cô năm năm nữa, anh sẽ sụp đổ mất.

Anh không biết Đỗ Minh Nguyệt có nghe thấy lời này hay không, quả quyết mà nói: "Nếu em dám chạy, anh sẽ tìm em, năm năm, mười năm, hai mươi năm, anh sẽ không từ bỏ."
Anh nhìn vào cửa, nhưng không nhận được phản hồi.

Anh cũng không rời đi, không biết là, người phụ nữ phía sau cánh cửa ấy, sớm đã khóc lóc thảm thiết biết nhường nào.

Đợi cho đến khi trời sáng, anh mới xoay người bỏ đi.

Đỗ Minh Nguyệt tỉnh dậy, trời đã rạng sáng, Đỗ Thanh Vy đã ngủ quên trên đùi cô, Đỗ Minh Nguyệt có chút phiền não vội ôm cô bé vào phòng.

Trên khuôn mặt của Đỗ Thanh Vy vẫn còn vương những vết hằn của nước mắt, cho thấy hôm qua cô bé đã rất sợ hãi.

Cô đưa tay sờ lên má Đỗ Thanh Vy, mỉm cười ôn hòa, nói: “Xin lỗi Thanh Vy, mẹ lại không thể chăm sóc tốt cho con."
Đỗ Thanh Vy chặc lưỡi, thì thầm một câu: "Mẹ ơi, mẹ đừng khóc."
Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy trong lòng ấm áp: “Mẹ sẽ không khóc nữa, sẽ không khiến Thanh Vy phải lo lắng nữa."
Sau đó cô đi vào phòng tắm, lúc này mới nhận ra hai mắt đã khóc sưng lên rồi, cô che mặt mình lại, sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần.

Sau một hồi tắm rửa, Đỗ Minh Nguyệt mới nhìn ra ngoài cửa, những lời anh nói tối qua, cô đều nghe rất rõ ràng.

Nhưng có một số chuyện, không phải họ muốn là có thể giải quyết được.

Cô hít một hơi thật sâu và mở cửa ra.

Ngoài cửa không còn Lâm Hoàng Phong, không biết tại sao, cô lại cảm thấy hơi trống trải.

Có một bó hoa hồng trên mặt đất, rõ ràng là hoa của hôm qua, màu sắc của nó đã tối sầm lại, như thể càng ngày càng khô héo.

Cô cúi xuống nhặt đóa hoa lên, rồi nhìn thấy trên đó có một tờ giấy.


Cô nhớ rất rõ, đó là nét chữ của anh.

Nét chữ của anh thanh lịch và tao nhã, giống như con người anh vậy
"Đợi anh quay lại!"
Chỉ cần bốn chữ này, cô đã cảm thấy mãn nguyện rồi, sau này dù bọn họ không thể ở bên nhau, cô cũng sẽ không trách bất kỳ ai.

Tiếng thang máy vang lên, một người đàn ông trung niên bước ra khỏi đó, Từ Lâm cũng theo sau anh ta.

Trong tay cậu bé có rất nhiều đồ chơi, nghĩ chắc là cậu của cậu bé vừa mới mua cho nó.

Từ Lâm nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt, ngay lập tức chạy đến bên cô.

"Cô Nguyệt, cháu về rồi!"
Đỗ Minh Nguyệt sờ đầu đứa nhỏ: “Thế nào? Đến nhà cậu có vui không?"
Từ Lâm ậm à ậm ự, Đỗ Minh Nguyệt biết, chắc là không vui rồi.

Sau đó, nhìn thấy cậu bé đưa món đồ chơi trong tay lên: “Cậu mua mấy cái này cho cháu, đúng rồi, còn có của Thanh Vy nữa!"
Đỗ Minh Nguyệt cong môi, nhìn người đàn ông trung niên.

"Cảm ơn anh!"
Cậu của Từ Lâm mỉm cười: “Người nói lời cảm ơn, lẽ ra là chúng tôi, Từ Lâm đến chỗ các người, tôi thấy mập lên không ít, thật sự cảm ơn nhiều lắm!"
"Phải rồi, có muốn vào trong ngồi một lát không?"
Cậu của Từ Lâm xua tay: “Không cần đâu, vợ tôi vẫn còn đang đợi ở nhà, Từ Lâm à, cậu đi nhé!"
Từ Lâm gật đầu: “Ừm, tạm biệt cậu!"
“Mợ của cháu không làm khó cháu chứ?” Đỗ Minh Nguyệt kiểm tra khắp người cậu bé một phen.


Thấy không có thương tích gì, cô cũng cảm thấy yên tâm.

Từ Lâm rất cảm động, lắc đầu: “Mợ cháu không có làm khó cháu, thật ra mợ cháu chỉ là khẩu xà tâm phật, đối xử với cháu rất tốt, chỉ là anh trai, không mấy thân thiện!"
"Không sao, chúng ta đừng để ý cậu ta là được rồi."
“Vâng vâng, chị Thanh Vy đâu rồi ạ?” Từ Lâm rất hào hứng và muốn cho Thanh Vy xem đồ chơi.

Đỗ Minh Nguyệt sao lại không hiểu suy nghĩ của cậu bé, cô cười: “Thanh Vy vẫn đang ngủ, đừng quấy rầy con bé, ngoan!"
Từ Lâm gật đầu: “Vâng, cháu biết rồi, cô Nguyệt!"
Đỗ Minh Nguyệt xoa đầu cậu bé, rồi nhìn thấy cậu mỉm cười chạy đi.

Cô nhìn sang phòng bên cạnh, vẫn đóng chặt của như thể không có gì xảy ra.

Chẳng qua là cô vừa mới mơ một giấc mơ mà thôi, tỉnh rồi, thì không còn gì nữa cả.

Đỗ Minh Nguyệt trở lại công ty làm việc, quản lý Triệu vẫn thích làm khó dễ cô, nhưng Đỗ Minh Nguyệt không mấy để tâm lắm.

Vũ Quỳnh Như nhìn theo bóng dáng của Đỗ Minh Nguyệt, chỉ vào cô, và nói: “Chính là người phụ nữ đó, cô đưa Usb kế hoạch hằng quý cho tôi, bỏ vào trong túi cô ta."
Người đó nghe xong, lập tức xua tay: “Chị Quỳnh Như, như thế không hay lắm?"
"Có gì mà không hay, hậu quả như thế nào, tôi sẽ gánh chịu, sao, muốn tôi nói chuyện anh làm kết toán giả cho cấp trên biết sao?"
Người đó thấy vậy, lập tức thay đổi thái độ: “Đừng đừng đừng, em sai rồi, chị, em làm là được chứ gì?"
Vũ Quỳnh Như mỉm cười: “Vậy mới ngoan chứ!".

Bình Luận (0)
Comment