Edit + Beta: Krizak
Đàm phán bên trong đã đạt thành hiệp ước, hẳn là trước kia cũng đã hỗ trợ lẫn nhau rồi, lần này hoàng đế cùng Đột Quyết thân vương đối mặt hội đàm, chỉ là vì ra quyết định cuối cùng, đồng thời còn ký kết.
Một canh giờ sau, hội đàm lần này kết thúc, hoàng đế Mạc Vũ Hạo xuất ra ngọc tỷ chuẩn bị ban đầu ấn thượng lên công văn, A Sử Thừa Tĩnh cũng lấy ra tín vật của tộc vương Đột Quyết cùng con dấu thân vương ra.
Như vậy, một lần hai phần hiệp ước được ký kết, kế tiếp lợi ích quốc gia cũng chính là tờ giấy này.
Sở Tụ không có xem qua phần hiệp ước, mà trong đó hoàng đế cùng thân vương Đột Quyết cũng nói đến vài phần bất đồng ý kiến, cậu theo vài điểm trong đó là có thể nhìn ra được, hoàng đế dự định thỏa hiệp cùng Đột Quyết, lấy tài vật đổi đến hậu phương yên ổn, lại thủ phía nam.
Sở Tụ đã muốn đi theo hoàng đế hơn mười ngày, cậu tự nhận là cũng khá hiểu rõ hoàng đế, Thịnh Nguyên đế Mạc Vũ Hạo từ đáy lòng là một người cực kỳ bá đạo, hắn không có khả năng sau khi nhất thống Tam quốc, vẫn còn nhân nhượng Đột Quyết phía sau, hắn hẳn trước hết là yên bên trong bài trừ bên ngoài, còn Đột Quyết cho Thừa quốc cơ hội phát triển lớn mạnh, có lẽ cũng muốn gieo gió gặt bão.
Sở Tụ giao cho hoàng đế phần công văn ghi chép đàm phán, được hoàng đế đem cùng minh ước khóa trong một cái hộp nhỏ.
Sở Tụ hiểu, hoàng đế cho cậu tham gia mật đàm lần này, là đã quyết định tin tưởng cậu, đồng thời còn đưa cậu làm mưu thần tâm phúc.
Sở Tụ cùng hoàng đế ra khỏi mật thất, bên ngoài là một bầu trời cuối xuân xa xăm thăm thẳm, hương thơm hoa đào tươi mát tràn ngập trong không gian, một loại cảm giác tự nhiên mà đến, hoàng đế cho cậu tham gia đại kế, thì cậu có khả năng thực hiện trả thù.
Nguyên lai bất luận ân oán vào lúc này đều trở nên nhỏ bé, cậu thật cảm kích hoàng đế, chưa bao giờ có bất luận kẻ nào đạt được cảm kích từ đáy lòng cậu, cho dù là phụ mẫu sinh dưỡng. Bởi vì đây là lần đầu tiên có người nhận thức con người cậu, cũng đồng thời nhận thức năng lực của cậu.
Vô luận là minh quân hay hôn quân, thì nhân đức chi quân vẫn là tàn bạo chi quân, làm hoàng đế, địa vị của bọn họ chính là được người ngưỡng vọng đặc chất, loại đặc chất này hấp dẫn mọi người phải nguyện thuần phục, vô luận là hiền thần hay gian thần, bọn họ cũng mong muốn hoàng đế khẳng định, đây là tận đáy lòng bọn họ truy tìm một cái phương hướng.
Cho nên, hoàng đế lấy hành động thực tế biểu thị ra đối Sở Tụ tín nhiệm, mang đến cho Sở Tụ bao nhiêu là cổ vũ, chúng ta cũng có thể nghĩ như vậy.
Dùng qua ngọ thiện, Sở Tụ hướng hoàng đế xin nghỉ, chuẩn bị cùng Tần Nguyệt đi leo núi.
Nhìn Tần Nguyệt ghé vào hoa đào trên cây, trong lòng Sở Tụ sinh ra một cổ chua xót. Tần Nguyệt không biết chuyện hoàng đế cùng Đột Quyết thân vương mật đàm, A Sử Thừa Tĩnh dùng bí danh Trần Tĩnh, còn Lý Minh Xa thì mang đến bằng hữu thương nhân ngoại quốc. Trong đầu Tần Nguyệt, cậu cùng hoàng đế bất quá cũng chỉ là thảo luận chuyện chiến mã.
Sở Tụ đoán, có lẽ hoàng đế mang theo Tần Nguyệt đến đây, chính là muốn cho nàng cùng A Sử Thừa Tĩnh gặp mặt, muốn tăng cường hiệp ước, phương pháp tốt nhất chính là thông gia. Mà hiện tại trong hoàng cung chỉ còn một Chi Linh công chúa chưa kết hôn, đó chính là Tần Nguyệt, còn trưởng công chúa của hoàng đế chỉ mới sáu bảy tuổi.
Tần Nguyệt thích nhất cười đùa, chơi trò quái đản, nhưng lại có chút ngây thơ, có nàng trong cung chính là náo nhiệt vui vẻ. Sở Tụ không biết hoàng đế thật muốn đem Tần Nguyệt gả đến Đột Quyết quốc đi, cậu thì có biện pháp gì để vãn hồi; cậu cũng không biết lúc đó Tần Nguyệt sẽ thế nào, cậu sẽ đối mắt với nàng ra sao __ cậu tại thế giới này đệ nhất một người bằng hữu cũng là duy nhất một người bằng hữu.
Dương quang tươi sáng, gió mát hây hây, Sở Tụ cùng Tần Nguyệt dọc theo đường nhỏ hướng đỉnh núi mà đi, phía sau theo hai người thị vệ.
Một đường đạp thanh như thế, Sở Tụ khẽ ngâm nga một bài hát.
Nhìn Tần Nguyệt đã đi lên phía trước một sườn núi nhỏ, Sở Tụ chỉ có thể cảm thán thể lực của nàng.
“Tần Nguyệt, nghỉ ngơi một chút đi!” Sở Tụ cũng đi lên trên đó, nơi này một mảnh đất bằng phẳng, vài cây hoa đào dọc theo hai bên dòng suối nhỏ, càng lên trên hoa đào càng thưa thớt, xen lẫn trong đó còn có một ít cây tùng bách
(thông).
“Ngươi thế nào lại nhược như vậy, cũng không giống một nam nhân! Còn không xa đã đến đỉnh núi, nơi đó có thể thấy được Quỳnh Anh thành, loại cảm giác bệ nghễ thiên hạ này, cũng không có nhiều người hưởng được. Cho nên nhanh lên một chút a~!” Tần Nguyệt đứng ở phía trước, nhìn nhìn Sở Tụ, đối cậu lộ ra vẻ mặt xem thường, lại nói đến sau đó, một cổ khí phách thản nhiên du trên người nàng.
Sở Tụ nhìn Tần Nguyệt như vậy, trong lòng không biết là tư vị gì, giả như nàng là nữ nhân được sinh ở thời đại văn minh lại càng mang nhiều màu sắc, cậu tin rằng nàng có thể trở thành một người mạnh mẽ, bởi vì trên thân thể nàng cũng mang theo một loại khí tức vương giả. Tuy rằng, nàng thích vui đùa cười nói, nhưng Sở Tụ hiểu rõ lòng nàng rất bình tĩnh không giống mặt ngoài, bằng không nàng như thế nào sống được dễ chịu trong hoàng cung sâm nghiêm lạnh lùng như thế.
“Ngươi không biết thể lực đừng nên tốt quá như vậy, đi nhanh như thế cũng không phiền hà sao?” Sở Tụ thở hổn hển ngồi tựa vào một khối đá bên dòng suối.
“Đó là ngươi quá không được, ta chưa từng thấy người nào vô dụng như vậy. Mau đứng lên cho cô nãi nãi, lên đến đỉnh núi tùy ngươi nghỉ ngơi.” Tần Nguyệt đứng ở một bên lạnh lùng khi dễ cậu nói.
“Ngươi bộ dáng này, xem ra không ai dám thú ngươi!” Sở Tụ xem thường Tần Nguyệt nói, đưa tay cáo suối nước cảm nhận dòng nước buốt lạnh.
“Bổn đại gia không cầu người khác thú, sau này ta phải dựng một cái sơn trang, dưỡng đủ loại nam sủng, chẳng phải tốt hơn sao!” Tần Nguyệt trợn trắng hai mắt nhìn Sở Tụ, nhìn đến hai gã thị vệ đứng xa xa đang cúi đầu nhìn chằm chằm bàn chân, trong đầu có lẽ nghĩ công chúa chúng ta làm sao có thể như vậy. Tần Nguyệt đi tới trước mặt Sở Tụ, vuốt mặt cậu, tà mị nói, “Ngươi nếu nguyện ý, ta cũng có thể miễn cưỡng đem ngươi thu vào.”
Sở Tụ chưa từng thấy qua vị công chúa nào như vậy, có thể so với Thái Bình công chúa thời Đường cao hơn một bậc. Cậu đối Tần Nguyệt từ chối cho ý kiến, lâm vào trầm tư, suy nghĩ bọn họ sau khi trở về, có thể sẽ phát sinh chuyện gì. Giữa dòng suối nhỏ hoa đào trôi dạt xuống thượng du, ở trong nước chìm nổi theo từng dòng.
Tần Nguyệt nhìn Sở Tụ thực sự cần nghỉ ngơi, nên đến bên cạnh cậu ngồi xuống, đã không còn sinh lực thô bạo như vừa rồi, lẳng lặng ngồi, nhìn cánh hoa trong nước, không có cảm tình nhẹ nhàng nói, “Hoàng huynh có thể sẽ đem ta đi làm thông gia! Ta không muốn, Sở Tụ, ngươi cùng ta bỏ trốn đi!”
Sở Tụ khi nghe được câu đầu tiên của Tần Nguyệt, rất kinh ngạc sửng sốt, công chúa này tính chuyện cũng quá nhanh. Sau khi nghe được một câu, cậu chỉ có thể thở dài, vị này đúng là cũng rất nhanh nhạy!
“Ngươi thế nào lại cho rằng hoàng thượng muốn cho ngươi đi làm thông gia chứ?” Sở Tụ đẩy đẩy cánh hoa trong nước.
“Ta biết nói một chút tiếng Đột Quyết, hôm nay ở cây đào phía sau sân, nghe được thủ hạ của thân vương dùng tiếng Đột Quyết nói chuyện, mà hoàng huynh còn chủ động tới gặp hắn, lại mang ta đem theo, cho nên ta nghĩ hoàng huynh là muốn bán ta đi Đột Quyết. Tuy rằng ta đối nơi đó cũng có hứng thú, nhưng mà bảo ta sống ở đó thời gian dài, ta chắc chắn là không muốn đi, dù sao nơi đó không có cái gì hay để ăn, mỗi ngày chỉ uống sữa ăn thịt. Ta nghĩ nếu sau này đều là sinh hoạt như vậy, thì ta đã muốn chạy trốn, sau đó nói hoàng huynh tùy tiện tìm một nữ nhân giả mạo ta đi thông gia là được.” Tần Nguyệt nói mang theo vẻ buồn bả, nhưng tuyệt không có bi thương.
Sở Tụ không tin được Tần Nguyệt đã thông suốt nhiều như vậy, rất là kinh ngạc. “Không nghĩ tới ngươi còn hiểu tiếng Đột Quyết?”
“Kia đương nhiên, ngươi cho rằng ta bất học vô thuật hả? Ta đường đường là công chúa, không có thể ăn không ngồi rồi như vậy.” Tần Nguyệt tinh thần lại nổi lên, lôi kéo Sở Tụ phải đi.
Sở Tụ một cước giẫm trượt, hướng con suối ngả xuống. Cậu đang nhắm mắt nhận mệnh chuẩn bị trở về thay y phục, đã bị một người kéo lên, sau đó nhẹ nhàng nhảy, có cảm giác như bay lên ra khỏi dòng nước.
Sở Tụ lần đầu tiên lĩnh hội được cái gọi là lực hút của địa tâm
(trái đất), còn chưa có phản ứng trở lại, thì thiếu chút nữa bị Tần Nguyệt mắng to đến chấn động thanh nhĩ, “Ngươi thật đúng là một cái thư sinh văn nhược a, thiếu chút nữa đem ta kéo luôn vào nước, may mắn ta thân thủ nhanh nhẹn, bằng không rơi xuống liền ướt như kê.”
Sở Tụ trong lòng kêu la bất bình, rõ ràng ngươi mới là người suýt mang ta kéo xuống. Bất quá. “Ngươi học võ công sao?”
“Đương nhiên, bằng không ngươi cho rằng ai cũng đều như ngươi sao!” Tần Nguyệt mang Sở Tụ nhảy trở về bờ bên kia.
Sở Tụ cảm thán, nhìn xem bề rộng dòng suối cũng ba bốn thước, nói thầm, “Trên đời thật có khinh công các loại gì đó, vậy có khác nào trái ngược định luật vật lý chứ?”
“Đừng càu nhàu, lần này chúng ta đi đại lộ, nếu không đi đường nhỏ, ngươi lại sẽ té ngã.” Sở Tụ theo Tần Nguyệt băng qua rừng đào, nhìn thấy có người cưỡi ngựa trên đường chính.
“Sở Tụ, ngươi vừa hát cái gì a, coi như thú vị, ngươi lại hát ta muốn học học nữa!” Tần Nguyệt đi bên cạnh Sở Tụ, trên tay hái một nhánh đào.