Lãnh Thảo Hàm Trì

Chương 26

Edit: Krizak

Beta: akirasuzaku

Hoàng đế nghe được hoảng loạn trong lời nói của Sở Tụ, trong lòng lại càng không biết là tư vị gì. Nhìn Sở Tụ cung kính đứng một bên, nhớ đến những hành vi thân mật của cậu cùng Tần Nguyệt lại càng thêm khó chịu, tuy rằng đáp ứng hôn sự của Tần Nguyệt, nhưng là, bọn họ còn chưa có thành thân, thế mà mỗi ngày cùng một chỗ liếc mắt đưa tình, rõ ràng ngày ngày đều gặp, còn ở đây viết loạn thất bát tao gì đó, “Tương kiến thì nan biệt diệc nan”, chẳng lẽ vài canh giờ không gặp lại tương tư thành họa?

Trong lòng Hoàng đế cực độ phiền muộn, thậm chí còn tức giận, bất quá, hắn là Hoàng đế, cũng không thể để lộ cảm xúc, hơn nữa loại cảm xúc này đối với hắn quả thực là mạt danh kỳ diệu. Hắn ngồi một bên, nhìn Sở Tụ một thân trắng thuần, còn nghe được từ khúc mà Tần Nguyệt đang hát bên ngoài. Âm điệu kỳ lạ như vậy, hắn đã từng nghe qua từ miệng Sở Tụ.

“A! Phải không? Trẫm tưởng ngươi viết cho Tần Nguyệt. Ngươi được Tần Nguyệt coi trọng quả thực không sai, nàng mỗi ngày đều ở trong cung học làm nữ nhi, cầm kì thi họa. Những chuyện này trước kia nàng đều khinh thường, nay nàng vì ngươi mà cái gì cũng học.” Ngữ khí Hoàng đế tuy rằng vững vàng, nhưng mà chỉ cần là người có tâm thì đều nghe ra vị chua xót trong đó.

Tâm tư Sở Tụ đương nhiên sẽ không nghĩ đường khác, chỉ đơn thuần nghĩ Hoàng đế là vì muội muội nên mới nói thế, giống như mẫu thân gả nữ nhi đi lấy chồng.

Cậu cực kỳ cảm động mà nói, “Tần Nguyệt là công chúa kim chi ngọc diệp, tính cách lại hào sảng hiệp nghĩa, thái độ cũng rất tốt, có thể cùng nàng chính là phần phúc rất lớn của vi thần, thần sẽ không cô phụ sự tín nhiệm của Hoàng Thượng, cũng sẽ không phụ tấm lòng của Tần Nguyệt.”

Hoàng đế tự mình chuốc lấy đau khổ, biết rằng Sở Tụ sẽ nói như vậy nhưng còn giả vờ muốn hỏi, bài thơ trong tay cũng đều bị nhăn nhúm, đến cuối cùng còn nói, “Ngươi nhớ kỹ lời nói ngày hôm nay, về sau chớ có cô phụ Tần Nguyệt! Nàng là một cô nương tốt, còn là thân muội của trẫm!”

Hoàng đế không biết chính mình là Thiên tử vì sao lại phải chịu sự dày vò như vậy, mỗi ngày nhìn Sở Tụ sáng chói trước mặt, khơi mào gốc rễ trong lòng hắn, lúc nghĩ muốn thân cận cậu, thì chỉ đành xem cậu như muội phu của mình, đôi khi còn phải chịu đựng mà nhìn cậu cùng muội muội tâm đầu ý hợp ôn nhu dịu dàng.

Ban đầu, còn có thể nghĩ Sở Tụ như một món đồ chơi, thế nhưng, chính hắn cũng không ngờ được chính món đồ chơi này lại làm tâm tình hắn phập phồng lên xuống, trong tâm mỗi ngày đều tâm tâm niệm niệm mà nhớ cậu, làm cho hắn thấy hắn không còn là hắn như ngày trước nữa rồi.

Sở Tụ ngẩng đầu lên nhìn về phía Hoàng đế, thấy hắn có những hành động kỳ lạ, nghĩ rằng chuyện cậu thú Tần Nguyệt còn phải đợi đến lúc cậu cập quan, Tần Nguyệt cập kê, còn những lời này giống như là muốn lập tức gả Tần Nguyệt cho cậu, hơn nữa, Hoàng đế chính sự luôn bề bộn, sẽ không rỗi mà đến đây chỉ nói chuyện này.

“Thần sẽ không cô phụ Tần Nguyệt.” Sở Tụ nghe Hoàng đế nói xong thì đáp bằng một lời thề son sắt. Cậu nghĩ về sau sẽ có thêm một người chung tựa vào cuộc sống của cậu, bản thân không được tiêu cực, phải làm ra một phen sự nghiệp, như vậy mới không làm thất vọng một mảnh tâm ý của Tần Nguyệt; chỉ nghĩ như thế mà hào khí đã bổng nhiên trỗi dậy. Trên mặt cậu lộ ra ý cười, như hoa đào tháng ba bừng nở, trải một mảnh sáng lạn, lóa mắt rực rỡ,  lại vô tình đem yêu thương của Hoàng đế đối với cậu càng thêm dấn sâu, làm hắn nghĩ thật muốn đem cậu ôm vào ngực, nhưng là, phần ngọt ngào kia trong nháy mắt lại biến thành khổ tâm ảm đạm, chua xót trong lòng.

Tần Nguyệt vốn đang ở bên ngoài ăn đào, nhưng lại lo lắng tình huống trong phòng, liền lặng lẽ hướng vào, đứng cạnh cửa nghe trộm.

Hoàng đế giữ tâm tư với Sở Tụ, Tần Nguyệt không phải không nhìn ra, nhưng là, nữ nhân đi theo Hoàng đế đều không có kết quả tốt, huống chi là nam nhân. Tần Nguyệt lo lắng cho Sở Tụ, nên liền đem cậu liệt vào vật sở hữu của mình, như vậy cũng có thể giải cứu cho cậu, mà chính mình cũng tốt, đẹp cả đôi đường. Hoàng huynh nàng nhiều cung phi nam sủng như vậy, chẳng lẽ còn cùng muội muội đoạt nam nhân hay sao.

Ở chung cùng Sở Tụ lâu ngày, loại quan tâm lo lắng nhàn nhạt này lại thản nhiên mở ra một con đường mới trong lòng nàng, cậu đối với nàng dung túng thông cảm, đều làm nàng thâm luyến không kềm chế được, nghĩ rằng về sau thành thân cùng Sở Tụ, sẽ ở nhà làm một hiền thê, lương mẫu cũng tốt.

Hiện tại, nàng không thể nào buông Sở Tụ, cho dù là hoàng huynh, cũng không thể cướp cậu đi.

Nghe được lời nói của Sở Tụ, Tần Nguyệt đương nhiên thực vui vẻ, sôi nổi đi vào phòng, lôi kéo tay Sở Tụ rồi nói với Hoàng đế, “Hoàng huynh, huynh không cần lo lắng!”

Mọi người cùng nói chuyện trong chốc lát, hoàng đế liền rời đi.

Tần Nguyệt nhìn đến bài thơ đã bị nhăn nhúm kia thì phi thường cảm động. Khi rời đi còn nói sẽ khuyên Hoàng đế nhanh chóng ban hôn sự.

Sở Tụ không nghĩ tới, Tần Nguyệt đôi khi thật tinh quái, nhưng khi đứng đắn cũng là một công chúa cao quý, có lẽ sau khi thành thân nàng sẽ trở thành một hảo thê tử và hảo mẫu thân, Sở Tụ ngây ngất vui sướng với ước mơ cùng tương lai sau này, cảm thấy cho dù thiên hạ có muôn vàn khó khăn thì cậu cũng không sợ.

Hoàng đế mấy ngày nay buồn bực không vui, cả ngày âm trầm khó đoán, tuy rằng trên mặt không có biểu hiện gì, nhưng là, Sở Tụ ở cùng hắn một chỗ, mỗi ngày đều chịu không khí trầm thấp đè nặng, nên vẫn có thể thấy được Hoàng đế không vui.

Một ngày chạng vạng, Sở Tụ cũng đã hoàn thành xong công việc của mình, đem tấu chương phân loại tốt, đang muốn chuẩn bị quay về, vì hôm nay Tần Nguyệt nói muốn cùng cậu dùng bữa tối, Sở Tụ đương nhiên là phải trở về.

Nhưng mà, Hoàng đế vẫn ngồi một bên, ý tứ giống như không muốn cho cậu đi, Sở Tụ cũng chỉ có thể vì Hoàng đế mà thêm trà, đứng một bên chờ hắn lên tiếng.

Hoàng đế nhìn nửa ngày, đến một trang giấy cũng không lật, thấy Sở Tụ đứng bên cạnh chờ, cũng không kêu cậu rời đi.

Đầu tiên Sở Tụ cũng trầm trầm mà cung kính hỏi, “Hoàng Thượng, đã đến giờ vãn thiện, muốn thần đến kêu Di tổng quản không?”

Sở Tụ không phải thái giám bên cạnh Hoàng đế, cũng không phải cung nữ bên cạnh, lại càng không phải là các cung phi, Hoàng đế đương nhiên không thể quản cậu, chẳng qua, trong ngự thư phòng này chỉ còn cậu cùng Hoàng đế, cũng không biết Di Nhuận tổng quản bị làm sao, mà đã quá giờ dùng vãn thiện cũng không đến báo, hại cậu phải ở lại nhắc giờ.

Hoàng đế cũng không trả lời, mà chỉ buông quyển sách trên tay, trầm tĩnh thật lâu, mới đứng lên đến cạnh Sở Tụ, nói “Dịch khanh, việc khoa thi, vòng ngoài vẫn là để Thái úy cùng Lễ bộ quản, nhưng là, ngươi so với họ thì hiểu rõ hơn rất nhiều, trẫm muốn phái ngươi đến Lễ bộ để giám thị, ái khanh ý như thế nào?”

“Đây là ưu ái cùng tín nhiệm của Hoàng thượng đối với thần, thần nhận mệnh tạ ơn!” Sở Tụ không biết tại sao mà được phái đi, cũng không biết Hoàng đế là vì nguyên nhân nào mà muốn phái cậu đến Lễ bộ, nhưng là, không thể không đi.

“Trẫm cho ngươi một phủ đệ ngoài cung, ngươi chuyển ra ngoài đi!” Hoàng đế thấy vẻ mặt Sở Tụ lộ ra kinh ngạc, còn nói thêm, “Lúc ra ngoài, đem theo cung nữ đang hầu hạ ngươi cũng không vấn đề gì. Trẫm còn rất nhiều chuyện chờ ngươi, nên trước hãy ở Lễ bộ hảo hảo tôi luyện một chút, về sau sẽ tiếp nhận trọng trách.”

“Tạ Hoàng Thượng!” Ở hiện đại muốn các lão bản vì nhân viên mà suy nghĩ đã rất ít, huống chi là ở thời kỳ này, hơn nửa, đối phương còn là Hoàng đế. Sở Tụ đại lễ tạ ơn rồi hỏi, “Hoàng thượng là muốn thần chuyển ra ngoài hôm nay luôn hay sao? Vậy còn công việc hiện tại?”

“Ân, ba ngày sau hãy chuyển! Ngươi đi xử lý chuyện trẫm nói là được!” Hoàng đế thực sự không muốn tiếp tục nhìn đến Sở Tụ, cũng không muốn nghe người khác mật báo chuyện cậu cùng Tần Nguyệt thân mật. Nhưng mà, Sở Tụ thật sự rất có năng lực, hắn vẫn hy vọng Sở Tụ có thể giúp hắn nan kham trọng trách thống trị quốc gia. Có lẽ, xa cách, không nhìn thấy được, những tâm tư trong lòng cũng dần phai nhạt.

Sở Tụ lĩnh mệnh, lúc quay về Thu Phong điện, Tần Nguyệt cũng đã đứng ngoài cửa chờ cậu.

Nói với Tần Nguyệt chuyện Hoàng đế phái cậu ra ngoài công tác, Tần Nguyệt liền nhíu mi, chu miệng, rầu rĩ nói, “Về sau phải xuất cung mới có thể tìm ngươi, hoàng huynh thật đáng ghét.”

“Hoàng thượng cũng vì muốn ta được rèn luyện thôi, ra cung trải nghiệm cũng tốt, nhưng ta vẫn là người viết chiếu thư bên cạnh Hoàng Thượng mà! Chờ ta sự nghiệp đã thành, sẽ hướng Hoàng Thượng cầu hôn.” Thấy bộ dạng Tần Nguyệt vẫn còn ỉu xìu, Sở Tụ cười nói, “Ngươi không cần lo lắng như vậy, ta sẽ không để ngươi chờ thành lão bà đâu!”

“Hừ! Bản cung không biết tìm một người tốt hơn ngươi à! Lẽ nào ta lại kiên trinh mà chờ ngươi để thành lão bà?” Tần Nguyệt hừ lạnh, bất quá sắc mặt đã tốt hơn lúc trước rất nhiều.

“Ngươi nói như vậy ta sẽ càng cố gắng, bằng không ngươi sẽ bị người khác cướp đi mất!” Sở Tụ cười, một bên cầm lấy dao nhỏ mà tước vỏ quả đào cho Tần Nguyệt.

“Ta sẽ cầu hoàng huynh cho ta ra ngoài chơi với ngươi, ngươi cũng không cần lo lắng!” Mặt Tần Nguyệt bình thường so với tường thành còn muốn dày hơn, thế nhưng bây giờ cư nhiên lại đỏ, còn vuốt vuốt tóc mà nhìn ra ngoài, “Ta chỉ nói đùa thôi, ta sẽ chờ ngươi mà!”

Tần Nguyệt lấy khối ngọc trên cổ xuống, đưa tới trước mặt Sở Tụ, “Cái này là lúc mẫu hậu sinh tiền cho ta, giờ cho ngươi đó!”

“Trọng yếu như vậy, vẫn là không cần…” Sở Tụ nhìn đến bạch ngọc Tần Nguyệt đưa cho cậu, nó giống như là một vật tín ước. Nhưng cậu lại không có vật gì để trao đổi nên đành cự tuyệt.

Tần Nguyệt thấy thế, lập tức nổi giận, “Cho ngươi thì nhanh mà lấy, mè nheo từ từ giống nam nhân cái gì!”

Sở Tụ buông dao, lấy khăn lau tay rồi tiếp nhận mảnh ngọc, nghĩ nghĩ còn nói, “Ngươi đợi chút, ta cũng lấy cái này cho ngươi!”

Sở Tụ chạy vào phòng, cầm ra một cái hộp gỗ, giao cho Tần Nguyệt, nói “Đây là kế hoạch sau này của ta, ngươi giúp ta bảo quản đi! Nghe nói gần đây ngươi học thơ, ta thấy có thể ngươi sẽ thích đó. Nhưng là, ngươi về hãy xem có được không?”

Tần Nguyệt nghe Sở tụ nói đến đỏ mặt, ngượng ngùng mà gật đầu đáp ứng.

Ôn nhu ái muội cứ như vậy mà quanh quẩn trong phòng, thiếu niên cùng cô gái nồng nàn yêu thương, tựa như xuân thủy nhu hòa, đơn giản kích động mà ngọt ngào hạnh phúc.

Hai người cùng ước mơ, giống như hạnh phúc kia đã chạm đến gần, nhưng là, thời gian cùng tương lai, chúng ta ai có thể biết được sẽ như thế nào!

Bọn họ đắm chìm trong hạnh phúc, nhưng lại không nghĩ đến thời gian sẽ làm thay đổi tất cả. Cảnh còn mà người mất.
Bình Luận (0)
Comment