Lãnh Thảo Hàm Trì

Chương 82

Edit: Krizak

Beta: Suzaku

Liên tiếp ba ngày không có nhìn thấy Hoàng đế, Sở Tụ bị cấm túc ở trong tẩm cung Hoàng đế dưỡng bệnh không cho phép ra ngoài. Sở Tụ có rất nhiều vấn đề muốn nói muốn hỏi Hoàng đế, nhưng người lại không thấy đâu, không còn cách nào có thể hỏi.

Sở Tụ chiều nào cũng luyện luyện thái cực, duỗi duỗi thân thể, xem sách giải trí, đại bộ phận thời gian đều dùng để ngủ, nên thân thể tốt lên rất nhanh, chí ít qua ba ngày, thân thể cũng không còn đau nhức giống ban đầu, thức ăn cũng từ nước canh biến thành cháo đủ loại kiểu dáng.

Sở Tụ tựa vào trên giường, quyển sách cầm trong tay một tờ cũng không có lật xem, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chữ đến xuất thần, những nét chữ rất quen thuộc bỗng nhiên giống như trở thành quái vật, cậu nhìn vào đều cảm thấy kì quái, giống như đã không còn nhận ra.

Chờ trong tẩm cung, căn bản không biết tình huống của Hoàng đế, tuy rằng cậu bóng gió hỏi cung nữ thái giám hầu hạ có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, cho nên Hoàng đế mới không trở về tẩm cung mà ngủ.

Bọn thái giám cung nữ bị hỏi chỉ làm ra thái độ cung kính mà nói không biết, kỳ thật, trong lòng Sở Tụ không thể không nghĩ, Hoàng đế chính là qua đêm cùng hậu phi nam sủng của hắn, thậm chí còn không thể tới nhìn cậu.

Tuy rằng khi đó trúng dược, ban đầu Sở Tụ cũng không nghĩ ra lúc đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng là, thân thể chịu thương tổn như vậy, sau bao nhiêu hồi tưởng. Lại nói, Sở Tụ là người tinh thần thanh minh kiên cường dẻo dai, sau khi nhớ lại đại khái cũng là chắc chắn. Người muốn hại cậu như vậy,  Sở Tụ chỉ có thể nghĩ tới hậu cung phi tử.

Tâm Sở Tụ vừa đau vừa mệt, từ khi phát hiện trong lòng có đối phương, lại không thể giống như bình thường tâm bình khí hòa mà đối đãi với hắn, đối đãi với sự tình phi tử của hắn.

Sở Tụ cảm thấy lòng dạ chính mình nhỏ hẹp có biết bao nhiêu không ổn, nhưng là lại đè nén không được mà tâm phiền ý loạn.

Đối với Sở Tụ, ái tình là ích kỷ, nơi đó chỉ có thể dung dưới hai người, một cái là chính mình, một cái là người trong lòng mình, cậu không thể nào trong vùng thiên địa cùng người khác chia sẻ ái nhân, vô luận là tâm hay là thân thể, bầu trời trong cậu quá mức nhỏ hẹp, vô pháp có thể dung kẻ khác. Mà Hoàng đế lại không suy nghĩ như vậy, hắn cho rằng yêu một người là sủng ái cưng chiều, là chiếm giữ nắm lấy, là phó xuất chân tâm, nhưng mà, hắn sẽ không lo nghĩ quá nhiều trong đó, hắn tùy tính mà đi, trong ý thức hắn, yêu Sở Tụ, cùng chính mình nắm giữ hậu cung cũng không bất cứ quan hệ nào, chỉ khi thời điểm Sở Tụ bị nhóm phi tần làm cho thương tổn, hắn mới nghĩ tới nhưng thật ra chính nó vẫn là gây phiền phức trở ngại.

Yêu là một loại tâm tình ích kỷ, nó không hề hiểu được trong lòng đối phương, không hiểu như thế nào là yêu, nó chỉ biết được đối phương chính là ái nhân của nó, biết được yêu chỉ có thể là người này.

Thân thể giao hòa, tâm cũng không chắc sẽ kéo lại; Ánh mắt giao hội, chúng ta cũng không chắc mỗi lần đều biết suy nghĩ của đối phương; Chúng ta cần lời nói, cần biểu đạt suy nghĩ chính mình, cần lý giải suy nghĩ phía bên kia.

Sở Tụ ngồi tựa vào giường, ánh mắt nhìn sa mạn trong phòng, suy nghĩ phiêu đãng nơi đến xa xăm hư ảo.

Cậu muốn cùng Hoàng đế tương ái, muốn đi hiểu rõ những gì thuộc về Hoàng đế, muốn cho Hoàng đế biết được suy nghĩ trong lòng cậu. Cậu yêu một người, một người sinh động tên Mạc Vũ Hạo, người này vừa vặn ngồi trên ngôi vị Hoàng đế mà thôi, người cậu yêu không phải Hoàng đế lạnh lùng ngồi trên ngai vàng.

Sở Tụ dựa vào trên giường, ba ngày, ba ngày không  thấy như cách tam thu, tưởng niệm chi tình trong lòng như đem cậu bao phủ, cậu rất nhớ hắn, nhưng là, đối phương lại không nguyện ý đến.

Sở Tụ xuống giường, cầm y phục và hài miệt mang hảo, mái tóc rối tung cũng dùng dây cột buộc lên.

“Ta muốn đi ra ngoài một chút!” Sở Tụ đi ra ngoại điện, một đám người đã muốn quỳ xuống, khi chân cậu bước ra cánh cửa, nhưng không ai nguyện ý để cậu đi ra ngoài.

“Hoàng Thượng công đạo, đại nhân ngài không thể trúng gió, tốt nhất không cần đi ra, thỉnh đại nhân trở lại nội điện nghỉ ngơi đi! Ngài có chuyện gì cần muốn, chỉ cần dặn dò nô tài một tiếng là tốt rồi!” Thái giám tổng quản Sở Tùy trong tẩm cung Hoàng đế  ưỡn mặt nịnh nọt.

Sở Tùy tuy là thái giám, nhưng trong lòng cũng là tự cho mình thanh cao, bình thường sẽ không nịnh nọt người khác như vậy. Hắn tuy là cự tuyệt Sở Tụ, nhưng cũng là cho Sở Tụ mặt mũi rất lớn.

Những người này đối xử với cậu luôn không mặn không nhạt, đột nhiên bây giờ lại tăng lên một cấp bậc. Sở Tụ chỉ biết cậu được như vậy cũng là phân thượng do Hoàng đế sủng ái, mà Hoàng đế ba ngày nay ngay cả nhìn cậu cũng chưa từng đến liếc xem một cái, làm như vậy có cái gì đáng giá mà gió chiều nào theo chiều nấy đi đến nịnh nọt cậu chứ.

“Cảnh xuân bên ngoài tốt như vậy, chờ trong phòng rất là buồn bực, đi ra ngoài phơi nắng phơi nắng cũng tốt a!”

Thái dương ngoài phòng tươi đẹp long lanh, cảnh xuân sáng lạn rực rỡ, cỏ cây thức tỉnh, muôn hoa đua nở, còn có chú chim nhỏ hoan xướng. Sở Tụ đứng ở cạnh cửa, trong lòng lại nghĩ nơi nào, cậu có chuyện muốn cùng Hoàng đế nói, lại bị một câu của hắn giới hạn ở tại nơi này.

“Cửa sổ phía nam có thể có thái dương chiếu vào, đại nhân, ngài ngồi bên cửa sổ phơi nắng cũng là giống nhau!”

Sở Tụ liếc nhìn Sở Tùy đang khom người bên cạnh, nói thẳng, “Hoàng Thượng hiện tại đang ở ngự thư phòng xử lý chính vụ, ngươi có thể cho người đi đến hỏi giúp ta, nói ta muốn ra ngoài một chút, thỉnh hắn phê chuẩn, được không?”

Sở Tùy lúc này mới gật đầu nói được, phái một người thái giám đến ngự thư phòng.

Sở Tụ vào trong nội điện, tiếp tục ngồi nhìn sách, địa vị chênh lệch như vậy, kết quả này chỉ có thể là một người phụ thuộc vào một người khác.

Ngón tay đã muốn khôi phục chút thịt, hai đầu ngón tay đều ngứa, ngứa ngáy như vậy làm tâm Sở Tụ ngày càng thêm phiền thêm loạn.

Đầu ngón tay trên trang sách không ngừng nhẹ vẽ, làm như vậy mới có thể hoãn bớt ngứa ngáy trên đó.

Sở Tụ đã trải qua không ít chuyện, sớm đã được luyện thành một người có nỗi lòng bình thản, nhưng là lần này bị người khác ám hại, hiện tại lại bị nhốt trong này, Hoàng đế đem cậu gạt sang một bên, trong lòng cũng không khỏi có chút sinh khí. Sách trên tay cũng không nhìn vào, Sở Tụ vô pháp áp chế phiền muộn trong lòng, đem sách một phen ném đi ra ngoài, chỉ nghe thấy thanh âm trang giấy loạt xoạt bay trong không trung rồi rơi trên mặt đất.

Có đôi khi con người luôn cần cách để phát tiết, quyển sách thứ nhất văng ra, tiểu thái giám hầu hạ bên ngoài nghe được thanh âm bên trong, tiến vào nhìn đến chính là một quyển sách, ngay lập tức quỳ xuống đi nhặt.

“Không cần nhặt, ta thích như vậy!” Sở Tụ đứng, thanh âm có chút lạnh.

Tiểu thái giám nhìn cậu một cái, vẫn cứ khom lưng xuống nhặt.

“Bảo ngươi không cần nhặt, ta thích như vậy!” Sở Tụ lại nói một câu.

“Này…” Trên mặt tiểu thái giám hiện ra khó xử, đành phải thu thập đống sách bên người Sở Tụ đem đi cất kỹ, không hề đi nhặt quyển sách kia.

“Ngươi đi ra ngoài đi!” Tâm tình Sở Tụ không tốt, lại cầm lấy sách ném đi ra ngoài.

Tiểu thái giám đành phải khó xử đi ra.

“Ngươi yêu tiếc nhất không phải là sách sao, hiện tại lại làm hư như vậy!” Hoàng đế đứng ở cửa.

“Ta yêu tiếc nhất chính là chính mình!” Sở Tụ nhìn hắn một cái, tức giận mà đem mấy quyển trong tay quăng ra. Sách ba ba mà rơi đầy trên đất, có vài trang giấy đã muốn bị rơi rách, còn một vài lại vắt vẻo bên trong.

“Ngươi lại sinh khí cái gì chứ? Thế nào lại đối với mình như vậy!” Hoàng đế đi đến bên người Sở Tụ, cầm lấy tay cậu, băng gạt phía trên bởi vì Sở Tụ phát tiết mà có chút bung ra.

“Ta muốn đi trở về, bị Hoàng Thượng giam giữ trong tẩm cung là có ý tứ gì?” Tuy rằng Sở Tụ gặp được Hoàng đế, nhưng cái loại muốn ra khỏi cửa phải phí thiên tân vạn khổ, muốn gặp người trong lòng phải đợi đối phương triệu kiến mới được, những điều này ở trong lòng cậu phiếm toan phiếm khổ. Cùng Hoàng đế nói qua nói lại, ngữ khí đương nhiên là không tốt.

Cậu cũng biết, chính mình tính là cái gì, đối phương là Hoàng đế, ta nên chờ đối phương, nên chờ hắn triệu kiến lâm hạnh, nhưng là, nghĩ như vậy, trong lòng chung quy vẫn đau đớn đến mức không bằng không cần cùng hắn tương ái, bởi vì yêu, là phải đem toàn bộ chính mình dâng lên, nhưng căn bản cậu không có biện pháp làm được.

“Trẫm không có bắt giam ngươi, ngươi chỉ đang dưỡng bệnh, chờ ngươi tốt hơn, muốn đi ra ngoài liền đi.”

“Ta vốn không có bệnh, căn bản không cần dưỡng.” Sở Tụ khổ sở nắm chặt tay, “Chỉ cần không phải dính dáng đến ngươi, ta chính là rất tốt. Ngươi đem ta nhốt ở trong này là có ý gì chứ, làm nhất kiện trang sức trong tẩm cung ngươi sao? Mỗi ngày ngồi ở chỗ này chờ ngươi đến, mỗi ngày ngồi ở chỗ này mong có thể cùng ngươi gặp mặt, mỗi ngày nhớ ngươi ngóng trông ngươi, ta đều biến thành…”

Hoàng đế lôi kéo tay Sở Tụ không cho cậu đem tay lộng thương, hắn cho rằng Sở Tụ căn bản không muốn gặp hắn, cho nên chỉ khi Sở Tụ đang ngủ mới đến nhìn cậu một lần.

Sở Tụ nói xong, nước mắt đã không tự giác chảy ra, “Ta sợ hãi, ta rất sợ hãi, nếu ngươi không đến tìm ta, ta ngay cả ngươi cũng không thấy được, chúng ta làm tình nhân không thành, đến lúc đó, khẳng định là ngay cả quân thần cũng làm không được.”

“Sẽ không, sự tình như vậy sẽ không phát sinh!” Thanh âm Hoàng đế trầm thấp hùng hậu, như là lời thề làm cho người an tâm. “Là trẫm không rời được ngươi, cũng không phải ngươi không rời được trẫm, ngươi trước kia không phải đã đi bốn năm năm.”

“Nhưng ta lại đi không được. Ngươi làm ta đi không được.” Sở Tụ thì thào tự nói, ngẩng đầu lên hôn đôi môi Hoàng đế.

Cùng Hoàng đế một chỗ là những ngày bình đạm, mỗi ngày luôn là xử lý không xong công vụ, ngày hôm nay xử lý không xong, ngày mai lại có việc mới, ngày mai xử lý xong, còn có về sau, cứ như vậy, chỉ cần một ngày không chết, nhất định mỗi ngày đều làm như vậy. Thế giới này vận hành, tại nơi này chính là trung tâm, muốn thiên hạ phồn vinh nhân dân giàu có, hùng tài đại lược là quan trọng, nhưng trọng yếu hơn là ngày qua ngày làm việc tấp nập, là cùng các thần tử thương thảo, là đứng ở chỗ cao cô tịch không có bất luận tri âm cái gì.

Mỗi ngày sinh hoạt cùng một chỗ, làm tâm Sở Tụ chậm rãi thay đổi, không biết tại khi nào đã bắt đầu mang lên màu sắc không đồng dạng. Tình yêu này không có lúc ban đầu, cũng không có cao trào, chỉ có một giọt tích tụ khuếch trương, tích tụ đến mức tim của cậu cũng chịu không nổi.

Sở Tụ chưa từng ở trước mặt hắn chủ động, Hoàng đế kéo lấy thắt lưng Sở Tụ, đem cậu ôm đến trong lòng. “Ngươi làm hoàng hậu của trẫm được không? Trẫm muốn cùng ngươi tề hưởng giang sơn, về sau hai người ở chung một chỗ. Ngươi cũng không cần lo lắng ngươi già rồi trẫm không cần ngươi, ngươi so với trẫm nhỏ hơn mười tuổi mà, thời điểm ngươi già, trẫm so với ngươi còn già hơn. Khi đó trẫm mỗi ngày đều sẽ lo lắng ngươi chướng mắt trẫm, chứ nào dám đi ghét bỏ ngươi!”

Thanh âm Hoàng đế mềm mại dịu dàng, giống như gió mát ngày xuân, Sở Tụ tựa vào trong lòng ngực hắn, trong lòng rất là cảm động, “Ta chỉ là loạn giận mà thôi, gần đây tâm tình không tốt, cho nên mới nói những lời kia, ngươi không cần nghiêm túc như vậy. Hoàng hậu? Ta cũng không phải nữ tử, đó là không có khả năng. Ngươi còn có hoàng tử hoàng nữ, còn có đại thần cả triều, dân chúng thiên hạ, ngươi dưỡng một cái sủng thần cũng là có thể, dưỡng một cái nam hậu là không thể a. Ta hiểu rõ lòng ngươi, ta biết ngươi là thật tâm đợi ta, ta không hề hoài nghi ngươi, ngươi cũng không cần lấy Hoàng hậu để đến với ta.”

Hoàng đế lấy tay lau khô nước mắt trên mặt Sở Tụ, “Trẫm là nói thật, nói được sẽ làm được.”
Bình Luận (0)
Comment