Lãnh Thảo Hàm Trì

Chương 92

Edit: Krizak

Beta: Suzaku

“Tần Nguyệt, thật xin lỗi!” Sở Tụ đứng ở trước mặt Tần Nguyệt, “Ta nghĩ, ta phải hướng ngươi xin lỗi, ta phụ ngươi lời hứa hẹn năm đó, ta biết ta là một người rất kém cỏi,……”

Sở Tụ nói xong cúi cầu, cái loại này, “Ta và ngươi không xứng, lời nói năm đó xin ngươi quên đi”, “Ngươi là một hảo cô nương, sẽ có một nam nhân tốt yêu thương ngươi”…… Những lời này, Sở Tụ làm sao cũng không nói được ra lời, chỉ cảm thấy trong lòng như tẩm hoàng liên, khổ không nói nên lời. Cậu thực xin lỗi Tần Nguyệt, làm chậm trễ nhân sinh của nàng, còn cùng ca ca nàng chung một chỗ, thật sự rất kém cỏi.

“Nói ngốc cái gì chứ!” Trong thanh âm Tần Nguyệt mang theo ý cười nhu hòa, “Ngươi đã là nam nhân ôn nhu nhất ta thấy, ta chính là thích điểm này của ngươi, ngươi cũng không cần hướng ta xin lỗi, này có đáng giá cái gì.”

“Khi đó ta nghịch ngợm như vậy, ngươi vẫn có thể chịu được, thực hiện lời hứa nguyện ý tiếp thu ta, hiện tại nghĩ lại ta còn cảm thấy bất khả tư nghị. Ngươi chính là một người quá tốt, cho nên mới luôn sủng ta, cũng không nhẫn tâm cự tuyệt ta. Kỳ thật ngươi không yêu ta đi, khi đó ngươi rất tốt với ta, nên ta cảm thấy ngươi là người yêu của ta……”

“Mọi người đều phải lớn lên, dù sao khi đó ta cũng là đứa nhỏ, sau lại trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng đã hiểu được rất nhiều chuyện, hiểu được kỳ thật tình cảm ngươi đối với ta căn bản không phải là yêu, nếu cưỡng cầu như vậy cũng đâu dùng được gì.”

“Ta cũng hiểu được chúng ta không xứng đôi.” Tần Nguyệt nhìn Sở Tụ cười rộ lên, trên mặt hiện ra một loại hào khí  nắm thiên hạ trong tay, rồi lại trộn lẫn một loại nhu hòa ngọt ngào của nữ tử, “Hiện tại ngẫm lại, ta thích nam tử khí trọng một chút, có thể cùng ta cưỡi ngựa khắp thiên hạ, thời điểm ta mệt mỏi có thể cõng ta, địch nhân ở phía trước, năng lực của hắn bảo vệ ta, ta nghĩ muốn uống rượu ca hát, hắn có thể châm rượu gõ nhịp cho ta, hắn không để ý ta thô lỗ, nhưng sẽ vì ta ngăn trở bộ hạ truyền rượu, ta nghĩ thời điểm ta muốn ở riêng một mình, hắn sẽ vì ta canh chừng không cho người đến quấy rầy…”

“Nha đầu Việt Đào chiếu cố bên người ta cũng là nữ nhân không tồi, trước kia ta viết thư cho ngươi, có mấy phong là nàng chấp bút. Nàng nói thời điểm ta viết thư cho ngươi mới là nữ hài làm nũng người yêu, tính trẻ con không hết. Ta nghĩ cũng phải, bởi vì khi nhìn đến ngươi, kỳ thật là nghĩ muốn khi dễ ngươi, không hướng ngươi làm nũng, ngươi căn bản không cho ta khi dễ.”

“Nhưng là, nữ nhân cũng phải lớn lên, làm nũng là việc làm của tiểu cô nương, ta sẽ không là nữ hài nhi như thế. Trừ ngươi ra, ta không thích bị người xem thành nữ hài. Ta càng thích tư vị làm đại tướng quân, nhiệt huyết sôi trào mới làm ta cảm thấy cuộc sống chân thật, hiện tại ta nghĩ, ta càng thích cảm giác ngồi trên lưng ngựa, mà không phải ngồi trong xe ngựa. Ta nghĩ, có lẽ ta đã muốn trưởng thành, nên không thể quay về bộ dạng ban đầu.”

Ngọn đèn mờ nhạt chiếu trên mặt Tần Nguyệt, tựa như ánh nắng ban mai, Sở Tụ cảm thấy, Tần Nguyệt hào khí muôn vàn mới là Tần Nguyệt, nàng đã có cuộc sống mới cùng nhân sinh muốn theo đuổi, chính như lời nói của Hoàng đế, chính mình căn bản không có lý do gì lo lắng cho nàng.

“Không phải là ngươi có người trong lòng, là bộ hạ ngươi sao?”

“Ách, rõ ràng như vậy à, ngươi làm sao mà biết?” Tần Nguyệt mở to hai mắt, một đôi mắt hạnh sáng ngời làm nhu hòa đường cong gương mặt kiên nghị do gió thổi nắng phơi nơi chiến trường.

“Vừa rồi không phải tự ngươi nói sao?” Sở Tụ nhẹ nhàng nở nụ cười, vì Tần Nguyệt mà cảm thấy cao hứng.

“Ngươi gian lận đúng không!” Tần Nguyệt nghĩ thông một chút, nguyên lai là Sở Tụ thử nàng, “Cũng không có, ta còn không biết có nên đáp ứng hắn hay không, việc sinh đứa nhỏ ta cũng không biết, lại nói, trừ bỏ vài người bên cạnh ta thì chưa có ai biết ta là nữ nhân, để cho mọi người biết, cuối cùng ta cảm thấy sẽ là lạ.”

Vẻ mặt Tần Nguyệt khổ tướng, mở tay nắm tay giống như cái đứa nhỏ.

Sở Tụ nghĩ, Tần Nguyệt ở giữa một đám nam nhân tâm lý nhất định so với trước kia càng nam tính hơn, không nghĩ tới diện mạo nàng trở nên kiên nghị, nhưng nội tâm mềm mại so với trước kia lại càng mềm hơn.

Tựa như phụ thân nuôi được khuê nữ xuất sắc, Sở Tụ đột nhiên cảm thấy xúc động dị thường, “Ngươi kia là ai, ta có thể gặp mặt không?”

“Cái gì nga?” Da mặt Tần Nguyệt luôn luôn dày lúc này cư nhiên lại đỏ mặt, nhìn thấy ánh mắt Sở Tụ nóng bỏng, ấp a ấp úng nói một câu, “Nếu ngươi muốn gặp, có khả năng phải vài năm nữa, hắn ở lại trong quân, ta chỉ yên tâm đem quân đội của ta giao cho hắn.”

“Là phó tướng kiêm quân sư của ngươi, kêu Tằng Chấp Âm.” Sở Tụ cũng nhún thuận một phen, suy nghĩ một người có khả năng trong quân tây bộ, liền cảm thấy người này rất giống. Đầu tiên hắn cùng Tần Nguyệt có quan hệ rất gần, còn có hắn cũng là một người truyền kỳ, nói là có thể bày mưu nghĩ kế quyết thắng ngàn dặm, muốn nói công trạng, không chừng hắn còn ở trên Tần Nguyệt, nhưng vẫn cam tâm làm phó tướng của nàng, chờ bên người nàng, bất ly bất khí.

“Ngươi không thể làm bộ như không biết sao?” Trên mặt Tần Nguyệt đỏ ửng, thầm oán một câu, “Ta vẫn cảm thấy tên của hắn thực nữ khí, so với kêu ta Tần Nguyệt còn nữ khí một chút.”

“Chấp Âm, nhưng thật ra là cái tên rất chấp nhất, không có gì không tốt.” Giống như Tần Nguyệt một người, chỉ có khi để ý ai đó, mới có thể ngay cả người ta bất luận có cái gì cũng đều nguyện ý.

“Không cần nói việc này, ta xem hoàng huynh thật ra là chân tình đối với ngươi, ta viết thư cho ngươi, nghĩ đến một phong thư ngươi cũng không thu được, tại sao huynh ấy có thể như vậy chứ, cư nhiên làm thế với thư của ta, ngươi tốt nhất hảo hảo hỏi huynh ấy một chút, bằng không về sau ta không biết có nên viết thư cho ngươi nữa hay không, dù sao ngươi không nhận được, ta viết cũng không có ý nghĩa.” Tần Nguyệt nhìn Sở Tụ oán giận nói.

Sở Tụ ngồi một bên tháp thượng, nghe nàng nói thế, nghĩ Tần Nguyệt cũng coi như một người biết quan tâm, lập tức cười nói, “Ta sẽ hỏi.” Trong lòng lại nghĩ làm sao để hướng Hoàng đế hỏi tới chuyện này.

“Ngươi không cần cảm thấy có lỗi với ta, hôn ước trước kia của ngươi và ta, ta sẽ hướng hoàng huynh nói, để giải trừ là tốt rồi. Bằng không, hoàng huynh vẫn đề phòng ta, ta cũng nan lắm.” Tần Nguyệt nhìn về phía Sở Tụ, gương mặt Sở Tụ trắng gầy lại mang theo một loại mị hoặc nói không nên lời, cậu lẳng lặng ngồi đó, tựa như bức tranh phong cảnh vĩnh hằng. Trước kia nàng thực mê luyến loại u tĩnh tú mĩ này của cậu, tựa như mê luyến một loại mong mỏi vĩnh viễn không chiếm giữ được.

“Nhìn ngươi, ta lại muốn đem ngươi cười đùa, nhưng là ngươi thì không thể nào cười. Hy vọng hoàng huynh có thể làm cho ngươi cười. Ta phải xuất cung rồi, bây giờ ta là ngoại thần, ở trong cung lâu thật sự sẽdẫn đến nhàn thoại.”

Sở Tụ từ trong túi tay áo lấy ra một hộp gấm nhỏ, đưa đến trước mặt Tần Nguyệt, “Ta phải đem cái này trả lại cho ngươi, chúc ngươi hạnh phúc.”

Tần Nguyệt tiếp nhận hộp gấm, mở ra thì thấy bên trong là ngọc bội trước kia nàng đưa cho Sở Tụ, nàng cởi mở nở nụ cười, “Cái này ta cầm đi.”

“Ta ở trong kinh chừng một tháng, có thời gian ta sẽ tìm ngươi nói chuyện, ta có thật nhiều chuyện thú vị muốn kể cho ngươi.”

Sở Tụ đưa Tần Nguyệt ra cửa, nhìn nàng một thân tiêu sái, sải bước đi xa.

“Ngoài cửa gió lớn, thổi vào lại đau đầu, vào đi thôi!”

Một cái thanh âm trầm thấp ôn nhuận vang lên bên tai, tay cũng được một đôi bàn tay ấm áp hữu lực nắm lấy.

“Hoàng Thượng…” Sở Tụ nhẹ nhàng nỉ non một tiếng, bị Hoàng đế ôm vào trong ngực mang vào tiền điện
Bình Luận (0)
Comment