Lãnh Thảo Hàm Trì

Chương 95

Edit: Krizak

Beta: Suzaku

Thừa An năm thứ mười hai.

Thừa An đánh hạ phía nam Cẩm quốc, giảm nhẹ thuế má lao dịch, tu sửa thủy cừ, phát triển thủ công nghiệp cùng thương nghiệp. Trải qua mười hai năm phát triển, thiên hạ thanh bình, quốc gia giàu có đông đúc, nhân dân an cư lạc nghiệp.

Phía nam so với phía bắc vốn là giàu có đông đúc hơn, vả lại đất nước cũng phát triển mạnh ở phía nam, mặc dù nơi này trải qua chiến loạn, nhưng mười mấy năm phát triển làm cho nó khôi phục rất tốt, tơ lụa, lá trà, đồ sứ, lương thực… Phía nam biến thành kho lúa và quốc khố của Thừa quốc.

Đối lập với phía nam, phương bắc phát triển chậm chạp hơn nhiều, rất nhiều quý tộc phương bắc hướng tới khí hậu cùng phong sơn minh thủy tú của phía nam, hướng đến phía nam mà đi. Quốc gia mua lại đất phong ruộng vườn của quý tộc, ở phương bắc tiến hành điền chế, nông nghiệp phía bắc cũng bắt đầu thay đổi chế độ xả hội mà phát triển.

Đến thời điểm này, đại bộ phận chính vụ của triều đình đều dời về Phong Kính thành, mà Quỳnh Anh nơi phương bắc được lưu lại cho Đại hoàng tử Mạc Thành Hi trấn thủ, về sau vi Thái tử.

Hữu Thừa tướng mỗi đầu năm sẽ đến Phong Kính thành, lúc này cũng kết thúc bốn năm hai người sống tách biệt.

Nhắc tới một năm có đại sự gì, chính là Hoàng đế hướng Hữu Thừa tướng cầu thân, lập Hữu Thừa tướng đại nhân vi Hoàng hậu.

Chuyện này làm cho thiên hạ xôn xao.

Lập Hoàng hậu vốn là một đại sự, lập nam Hoàng hậu người khác sẽ cho rằng vớ vẩn, lập Thừa tướng trong triều vi Hoàng hậu, thì lại càng hoang đường.

So với việc vớ vẩn lập nam hậu, mọi người càng lo lắng chính là thế lực trong triều có biến hóa. Nhất phái đại thần của Hữu Thừa tướng đều lo lắng Hữu Thừa tướng sau khi được vi hậu sẽ không thể tái tham dự chính sự trong triều hoặc bị hạn chế tham chính.

Cho dù mọi người đều biết Hoàng đế cùng Hữu Thừa tướng thực chất là phu thê, nhưng mọi người lại cho rằng tình cảm hai vị này sẽ có ngày đi xuống, không nghĩ tới Hoàng đế cư nhiên tuyên bố hai người muốn thành hôn, lập Hữu Thừa tướng vi hậu.

Dù sao điều này cũng làm cho người trong thiên hạ không tưởng được.

Lập hậu lần này, người phản đối đương nhiên là có, nhưng là không nhiều lắm, đại đa số người đều bảo trì trầm mặc.

Bởi vì Hữu Thừa tướng đại nhân mỗi ngày đều vào triều như cũ, gặp quan liêu cấp dưới, cùng phụ tá thảo luận chính sự, cùng Hoàng đế thương lượng công vụ, còn có chính mình ở chung một chỗ cùng Hoàng đế, cùng với trước kia không có biến hóa gì, nhìn không ra cậu có bao nhiêu cao hứng, cũng nhìn không thấy cậu có ý tứ phản đối.

Mọi người phỏng đoán tâm tư Hoàng đế cùng Sở Tụ, sau một tháng nhân tâm hoảng sợ, Hoàng đế đã cho lễ bộ xem ngày tốt, chuẩn bị hiến tế, lễ phục hôn lễ linh tinh, chuẩn bị mười lăm Đông Nguyệt* lập Hữu Thừa tướng vi hậu.

(*) 15 tháng 11 âm lịch.

Như vậy mọi người mới nóng nảy, Thượng thư bắt đầu chú trọng lời nói khuyên can, vừa không kích thích Hoàng đế, cũng không đắc tội Thừa tướng, còn phải biểu đạt rõ ràng ý tứ của mình —– lập Thừa tướng vi hậu là không được.

Bất quá, Hoàng đế vẫn không để ý đến người chống lại, vì Sở Tụ không cho chuyện này nhiễm thượng huyết tinh, hắn lần này mới sửa lại phong cách làm việc tàn nhẫn lúc bình thường, chỉ cho Thượng thư phản đối cấm ở nhà không cho vào triều, chứ không xuất hiện sự tình dập đầu đến chết, hay lưu đày ngàn dặm.

Bên phía Hoàng đế không được, liền có đại thần bắt đàu đi khuyên bảo Thừa tướng, nói một tràng, từ lễ nghi đến nhân luân đến sự phát triển của đất nước thanh danh Thừa tướng cùng danh đến uy nghi đế vương được sử sách ghi lại, có thể nói đều nói, bất quá, trên mặt Thừa tướng vẫn nhìn không ra ý tứ, cậu nghiêm túc mà nghe, đến cuối cùng cũng không tỏ thái độ rốt cuộc có muốn phản đối hành vi hoang đường của Hoàng đế hay không.

Lại qua nửa tháng, thời điểm Sở Tụ cùng lễ bộ thượng thư nói chuyện, do dù nhiều hơn một thân phận, nhưng cũng giống như đại thần khác cưới thê thiếp vào nhà, cậu ở trong triều vẫn làm việc không thay đổi. Hơn nữa Hữu Thừa tướng đại nhân xuất thân mồ côi, trong nhà không có thân nhân nào khác, đối với vấn đề hậu thích loạn quyền không cần lo lắng, thậm chí cậu cũng không có nhi tử, cũng không có khả năng có nhi tử, phương diện Thái tử cũng không cần lo lắng giống thời Tiên hoàng, chuyện tình Tiên hoàng sủng ái Dịch quý phi muốn phế thái tử lập nhi tử của Dịch quý phi vi Thái tử sẽ không xảy ra. Cho nên, nhiều người phản đối, nhưng lập trường cũng không kiên định, tiếng hô cũng rất yếu.

Nếu Thừa tướng đã có biểu thái ám chỉ như vậy, nhất phái phía Thừa tướng liền đại lực duy trì Hoàng đế lập hậu, người phản đối liền tứ cố vô thân, hơn nữa cố sức không lấy lòng, bên ngoài trừ bỏ vài đại thần ngoan cố xuất phát từ vấn đề lễ chế không tiếp thu, tiếng hô phản đối trong triều xem như thấp xuống.

Trong toàn bộ quá trình, Hoàng đế vẫn không để ý tới ý kiến phản đối, ngẫm lại cho dù người khắp thiên hạ đều phản đối, hắn cũng có thể lo liệu cho sự tình lắng xuống.

Sự tình lập hậu vẫn luôn được chuẩn bị, đến tháng mười một, xuất phát từ lễ chế, Thừa tướng và Hoàng đế phải ở riêng. Sở Tụ ở trong Vũ Trúc viên, chờ lập hậu xong, chính là cùng Hoàng đế danh chính ngôn thuận ở chung một chỗ.

Đối với lập hậu, Sở Tụ không có bao nhiêu ý kiến, cậu cho rằng chuyện này không tất yếu, nhưng là, Hoàng đế nhiệt tâm chờ mong mà kích tình như vậy, cậu cũng sẽ không phản đối.

Cuối cùng, cứ như vậy đáp ứng rồi.

Cái gọi là thanh danh, sử sách ghi lại, so với ái nhân, đối với cậu mà nói chính là sự tình xa xôi nhìn không thấy sờ không được, cho nên không tất yếu phải để ý.

Bắt đầu từ mười hai tháng mười một, là các loại hiến tế và lễ nghi, mười lăm là chính thức đại điển. Một ngày lễ nghi rườm rà qua đi, Sở Tụ ngồi trên tháp thượng trong Phượng Hi cung, như trút được gánh nặng mà nhẹ nhàng thở ra.

Nữ quan trong cung phân thành hai hàng hầu hạ, Sở Tụ lẳng lặng ngồi, chờ đợi Hoàng đế đến, tuy rằng thực mệt mỏi, nhưng nghĩ đến thời điểm mười sáu tuổi lần đầu tiên cậu thấy Hoàng đế, hiện tại, cậu đã muốn ba mươi bốn tuổi, trải qua thời gian mười tám năm, thế sự biến thiên, hai người còn chung một chỗ, có đôi khi có chút mâu thuẫn, nhưng đều có thể lý giải cho nhau, cho dù không thể hiểu được, cũng có thể dễ dàng tha thứ.

Cả đời có thể có bao nhiêu cái mười tám năm, đặc biệt là thời điểm mười tám năm thanh xuân này.

Còn nhớ rõ năm đó chính mình đi vào đại điện, Hoàng đế ngồi ngay ngắn ở trên long ỷ, khí thế bễ nghễ thiên hạ, thân ảnh cao lớn của hắn chính là ấn vào lòng cậu như vậy.

Còn nhớ rõ chính mình khi đó vẫn còn ngây thơ, ở trước mặt Hoàng đế nghĩ muốn trở nên nổi bật, thay đổi vận mệnh, tính ra cũng là đi một bước Hoàng đế giúp đỡ một bước mới được như vậy.

Còn nhớ rõ cậu rời đi bốn năm lại trở về, tại ánh hoàng hôn kia, ở trong gió nhìn hắn, còn nhớ rõ bộ dạng hắn đi tới.

Nhớ rõ ở chung cùng hắn có thật nhiều khoái hoạt, cũng có thống khổ, có tâm chua xót, cũng có ghen tị cùng bồi hồi, nhưng là, cuối cùng hai người vẫn ở cùng nhau.

Cậu tin tưởng, này không quan hệ đến vấn đề giới tình, cậu tin tưởng linh hồn con người là không có giới tính, cậu thương hắn, tựa như vận mệnh đã định, cậu xuyên qua không gian và thời gian, cậu tin tưởng, cậu đến nơi này là vì để gặp đối phương.

Thiên địa mênh mông, nhân thế nhỏ bé, đời người không quá một trăm năm, trong dòng sông lịch sử, cả một đời người ngắn ngủi như giây lát lướt qua, như vậy, chúng ta sống vì cái gì, có lẽ là vì thân nhân, có lẽ vì sự nghiệp, vì danh, vì lợi…

Chúng ta ở thế gian này khắc lại ấn ký của chính mình, nhìn theo mọi nút thắt của thời gian, chúng ta có tình yêu, có một người gắn bó như vậy, có một người tương thủ như vậy, có một người để tưởng niệm như vậy, có một người để có vướng bận như vậy… Sau đó, nhân sinh mới không còn cô đơn, mới có thể viên mãn…

Sở Tụ đoan chính ngồi đó, từ áo lót đến áo kép bên ngoài mũ miện phục sức có tổng cộng mười hai tầng, nặng nề làm cậu có chút không dễ dàng.

Y phục bên ngoài là một màu đỏ thẫm, được thêu dệt tinh tế tuyệt vời, phi thường xinh đẹp.

Hoàng đế từ bên ngoài tiến vào, Sở Tụ ngẩng đầu nhìn hắn, hướng hắn lộ ra mỉm cười.

Toàn thân Sở Tụ sắc hồng, khuôn mặt như ngọc, dung mạo tinh tế, vẻ mặt đoan chính, Hoàng đế nhìn, tâm động không thôi.

Uống rượu giao bôi, nữ quan hầu hạ Hoàng đế cởi đi miện phục* trên người, thời điểm cung nhân đang muốn hầu hạ cởi miện phục cho Hoàng hậu, Hoàng đế phất tay cho nhóm các nàng đều lui xuống.

(*) Mũ miện, y phục. (chắc đồ cưới)

Hoàng đế tự tay cởi ra khăng choàng trên người Sở Tụ, hỏi, “Có mệt hay không, lễ phục này thật nặng!”

“Hoàn hảo, chính là bả vai bị ép đến khó chịu, thắt lưng buộc cũng có chút chặt!” Sở Tụ đem áo kép từng kiện cởi hết, giải khai trói buộc, thân thể thư thái rất nhiều.

Trong phòng cưới nơi nơi đều là hồng sắc, tươi đẹp dị thường.

Sợ Sở Tụ lạnh, nhìn cậu chỉ mặc một lớp áo lót, Hoàng đế dùng chăn đem cậu bọc lại, hỏi, “Đói không, ăn chút điểm tâm thế nào?”

Sở Tụ cảm thấy mệt mỏi không thèm ăn bao nhiêu, nhưng đây dù sao cũng là đêm tân hôn, cũng không trái ý Hoàng đế, liền gật đầu.

Sở Tụ tựa vào trong ngực Hoàng đế, tùy ý Hoàng đế đem điểm tâm phân thành những khối nhỏ uy đến trong miệng, ăn hai ba khối thì không muốn ăn, uống một chút nước đã muốn ngủ.

Bên ngoài tiếng nhạc du dương, không ngừng bay vào trong phòng cưới, nhưng trong này cũng là không gian yên tĩnh.

Hoàng đế cũng ăn một chút điểm tâm, nhìn đôi mắt Sở Tụ đều muốn nhắm lại, hắn đem cậu thả vào ổ chăn.

Tân hôn ngủ trong tẩm phòng, Sở Tụ dựa vào trong lòng Hoàng đế ngủ đến rất ngon, Hoàng đế cũng thỏa mãn mà ôm Sở Tụ, nhìn dung nhan của cậu, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp ôn nhu.

Đồng hồ sinh học đã sớm hình thành, sáng sớm ngày hôm sau, đúng giờ mẹo Sở Tụ liền thức dậy.

Mới tỉnh dậy tinh thần còn mơ hồ, nghĩ đến chuẩn bị vào triều sớm, động một cái muốn giải khai bàn tay Hoàng đế đang ôm bên hông.

Vừa khẽ động Hoàng đế cũng thức giấc, bán mở mắt, hỏi, “Sao tỉnh sớm như vậy!”

“Phải lâm triều!” Sở Tụ thật sự rất thích ổ chăn ấm áp này, ghé vào bên cổ Hoàng đế hít một hơi thật sâu mà nói.

“Nghĩ cái gì đây, hôm nay không tảo triều!” Hoàng đế tiếp tục kéo Sở Tụ, nhét chặt vào chăn.

Hai ngọn nến đỏ trong phòng vẫn sáng, nhìn đến khắp phòng đều là sắc hồng, Sở Tụ mới nhớ tới, ngày hôm qua hai người vừa kết hôn. Ở chung lâu rồi, mỗi ngày đều tỉnh lại trong lòng Hoàng đế, thời điểm hôm nay thức giấc cậu ngược lại cũng không kịp phản ứng.

Sở Tụ trợn tròn mắt nhìn màn đỏ, trên mặt dùng kim tuyến thêu đồ án long phượng, hoa lệ tinh mỹ.

“Ngươi không ngủ sao?” Hoàng đế thấy Sở Tụ to mắt, hỏi.

“Ngủ không được!”

“Vậy bổ sung chuyện tối qua chưa có làm đi!” Hoàng đế khẽ cắn lỗ tai Sở Tụ nói ra.

“Bổ sung cái gì?” Sở Tụ gối đầu lên tay Hoàng đế hỏi.

“Hơn mười ngày như vậy, ngươi không nhớ trẫm sao?” Hoàng đế mỉm cười vươn tay vói vào áo lót của cậu niết niết thắt lưng.

Sở Tụ phản xạ né một chút nhưng vẫn tùy ý hắn. “Nhớ ngươi nha!” Cậu mang theo giọng mũi mà nói, thanh âm nhu nhu mềm mềm giống như làm nũng.
Bình Luận (0)
Comment