Lãnh Vương Sủng Tặc Phi

Chương 25

Mạch Trục Vân tinh tế đánh giá Ca Thư Hàm Tuyết: Quả nhiên như lời đồn đại, một cô gái xinh đẹp.

Tóc đen như mực, được búi nhẹ qua một bên không quá cầu kì với kiểu thắt bướm, đeo một viên ngọc trai tinh xảo trên cổ, cả người mặc một bộ y phục màu đỏ rực như lửa, từng đường chỉ thêu trên hoa văn đó đều tỉ mỉ sắc nét, màu đỏ ấy như màu nền chủ đạo tôn lên làn da trắng trẻo, cùng với gương mặt thanh tú, dáng người của nàng trông rất mỹ mạo, cân đối. Chỉ có điều, gương mặt của nàng kia vẫn không hết trắng bệch, trông có vẻ như bị chuyện vừa rồi dọa cho khiếp sợ.

Ca Thư Hàm Tuyết còn bày ra bộ mặt phẫn hận nhìn Mạch Trục Vân: Chuyện này cho dù có liên quan hay không liên quan đến cô ta, nàng cũng không muốn thả người đi dễ dàng như vậy.”Hoàng huynh, giết cả hai đi!”

Nàng vươn tay ra run rẩy chỉ vào Mạch Trục Vân, sau đó lại dời tay về phía Hoa Khải Lương.

Dám quấy nhiễu nàng, đừng hòng nàng bỏ qua chuyện này, nếu như vậy thì còn đâu là tác phong thường ngày của công chúa Phương Ảnh này chứ!

Ca Thư Nhược Ly nhíu mày đưa mắt nhìn hoàng muội, nhẹ giọng nói:“Tuyết Nhi, quên đi, tha cho bọn họ!”

“Không được!” Ca Thư Hàm Tuyết kiên quyết.

Mạch Trục Vân nhìn xuyên qua đôi mắt mờ mờ hơi nước đánh giá nàng, trong mắt không có một chút cảm tình: công chúa Phượng Ảnh, hừ, đây là cô cố tình làm to chuyện! Vốn bổn cô nương ta chỉ định tính trộm đi tín vật đám hỏi của cô, nhưng vì thái độ của cô đối với ta hôm nay, vậy về sau đừng trách ta ngoan độc.

Nhưng bởi vì khi nãy làm kinh động đến cô công chúa hống hách này cho nên Ca Thư Hàm Tuyết đã bị một đám thị vệ bảo vệ xung quanh, mà nàng thì lại bị hai tên lính này áp giữ. Mà bên cạnh công chúa kia còn có tên Thư Ca đang nhìn mình, bây giờ nàng phải làm như thế nào mới có thể dạy dỗ Ca Thư Hàm Tuyết làm lại không bị Thư Ca hoài nghi?

Đang suy nghĩ đến kế thoát thân thì đột nhiên phía sau truyền đến tiếng bước chân, trong mắt Mạch Trục Vân hiện lên một tia sung sướng: Để xem ta dạy dỗ chết các ngươi!

Sở Tùy Phong mang theo một thân lãnh ý đi đến trước mắt mọi người, dáng vẻ của hắn vô cùng hấp dẫn, ngay mỗi đường nét trên con người hắn đều toát lên phong thái ưu nhã cùng cao quý, nhìn thấy một màn lộn xộn này, đôi mắt sâu thẳm mê hoặc lòng người kia phảng phất có một ma lực khiến người khác nhìn vào phải hồn xiêu phách lạc, cả người tỏa ra hơi thở vô cùng nguy hiểm khiến người ta khó có thể kháng cự, hắn nhíu mày nhìn Tề Ân lên tiếng quát Hoa ngự sử:“Sao lại thế này?”

Âm thanh trầm thấp đầy áp lực căng thẳng của Phong vương khiến cho Hoa ngự sử sợ tới mức hai chân mềm nhũn, lôi kéo con trai mình quỳ xuống,

“Vương gia, tất cả đều là cho yêu nữ này gây ra, cô ta không chỉ hại con trai của hạ quan thành ra thế này, còn cố ý làm trì hoãn đoàn rước, gây kinh hãi đến công chúa......”

Hắn biết cường ngạnh, công minh là tác phong điển hình của Phong vương, nói không chừng sẽ giúp hắn tra rõ ràng mọi chuyện, chém đầu loại phụ nữ ác độc này, cho nên mới đem toàn bộ mọi chuyện đổi trắng thay đen nói với hắn.Sở Tùy Phong liếc mắt một cái nhận ra Mạch Trục Vân, thấy kèm cặp bên nàng có hai tên lính tay khoác lên vai trái nàng, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống, còn chưa nghe xong tên Hoa ngự sử kia báo cáo trạng thì lạnh lùng hạ lệnh:“Thả người!”

Mạch Trục Vân không khỏi cảm kích hắn, hai tay được giải phóng, nàng có chút ngẩng đầu, trên mặt lộ ra bộ dáng ủy khuất mặt mày thấm đẫm nước mắt, thút tha thút thít chạy về phía Sở Tùy Phong......Trong khi mọi người còn chưa kịp thích nghi với tình huống vừa rồi thì nàng đã lập tức nhào vào lòng hắn.

Ách...... Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người liền mở tròn hai mắt, miệng há hốc, phát hiện cô dân nữ này đột nhiên bổ nhào vào lòng người nào đó.

“Vương gia, dân nữ oan uổng a!” Nàng cố ý vòng tay, ôm chặt Sở Tùy Phong, mặt chôn sâu trước ngực hắn, cọ qua cọ lại vài cái, lau toàn bộ nước mắt nước mũi đang tèm lem trên mặt mình, rồi sau đó, mặt mày nhăn lại ngẩng đầu, kiềm chế nước mắt, chớp ánh mắt ngây thơ nhìn hắn, như đang cầu sự giúp đỡ của hắn.”Vương gia, phải vì dân nữ làm chủ a!”

Thấy bộ dáng khóc thê khóc thảm của Mạch Trục Vân, hắn đương nhiên biết rõ nàng lại đang giở trò, nhưng trong lòng hắn vẫn sinh ra một loại cảm giác thương xót, đau lòng, hô hấp căng thẳng, vươn tay, không chút do dự ôm lấy thắt lưng nàng, cũng không quan tâm bộ y phục quý giá của mình bị nàng làm cho dơ bẩn, lộn xộn...... Ánh mắt sắc lạnh như chim ưng phóng về phía hai cha con nhà họ Hoa kia, khiến cho bọn họ không khỏi rét run lên.

Miệng vết thương của nàng hẳn rất đau!

Nghĩ vậy, cánh tay rắn chắc tráng kiện của người đàn ông vươn ra, ôm chặt nàng lại. Mùi hương nhàn nhạt dễ chịu bao vây lấy nàng, khiến tâm nàng đột nhiên co rút lại, hoàn toàn khó thở, Mạch Trục Vân thân thể cứng đờ, đến phiên nàng giật mình: Hắn hắn hắn...... Hắn không phải đồng tính sao? Hành động này của hắn rốt cuộc mang ý gì?

Trong lòng đột nhiên sinh ra ý muốn kháng cự, tuy rằng là nàng chủ động, nhưng bây giờ nàng muốn đổi ý, cố giãy dụa, muốn đẩy ra hắn.

Sở Tùy Phong biết được ý đồ của cô gái trong lòng mình, sợ chạm phải vết thương trên vai nàng, liền đè thấp âm thanh dặn dò:“Đừng nhúc nhích!”

Hơi thở ấm áp của người đàn ông phun vào xuyên qua màng nhĩ nàng, nhịp nhàng mà đều đặn, bên tai cô đã nhạy cảm phát hiện bờ môi anh sát lại gần. Làn môi mỏng ấy như vô tình hời hợt lướt qua từng đường nét bên tai nàng. Mạch Trục Vân bỗng nhiên căng thẳng, vai bất chợt run lên, tim đập nhanh hơn mọi khi, mặt mày đỏ ửng lan đến tận mang tai, cả người cứng ngắt trong vòng tay của hắn.

Hắn hắn hắn...... Hắn rốt cuộc muốn làm gì?

Hắn không phải là tên yêu thích đàn ông, không bao giờ gần phụ nữ sao? Lần trước ôm hắn còn bị hắn đẩy ra xa, nhưng lần thử này, thì hắn lại chủ động......

Mạch Trục Vân cả người run rẩy, đột nhiên nghĩ đến Ca Thư Hàm Tuyết đang đứng sau lưng mình, hắn không muốn cưới cô ta, vậy diễn kịch tình tay ba cho cô ta xem đi, đương nhiên nàng là nữ chính rồi.

Nhưng đột nhiên trong lòng cảm thấy có chút rối rắm, nàng đang làm lá chắn cho hắn?

( chả là cô này nghĩ khờ rằng vì chàng không thích công chúa cho nên mới lấy nàng ra làm bia đỡ đạn)Mạch Trục Vân cắn răng, mặc kệ đi, lần này thuận theo hắn!

Dù sao nàng cũng không hề ưa gì cái cô công chúa nhu nhược yếu đuối kia cho nên chọc cô ta tức lên cũng tốt! Hơn nữa, tiếp xúc với Sở Tùy Phong, xem thử có chọc tức được cô ta không.

Sở Tùy Phong, đây là ý tưởng của ngươi đó nha!

Trong mắt Mạch Trục Vân vẫn giữ một tia oan ức, cầu tình, thuận thế, nhẹ nhàng nhích gần áp sát vào lòng hắn, cố ý khóc lên lanh lảnh, phối hợp nói:“Vương gia, ngài phải đứng ra làm chủ cho dân nữ a!”

Nghe âm thanh uất nghẹn của nàng, sắc mặt của Sở Tùy Phong không thể u ám hơn được nữa, lạnh giọng ra lệnh: “Bắt người lại!”

Ngay khi âm thanh trầm thấp mà lạnh lẽo như hàn băng của hắn vang lên, ngay cả khi ở trong lòng của hắn, hắn vẫn có đủ năng lực khiến nàng phải rùng mình sợ hãi. Xùy, bổn cô nương đây không phải kiểu người dễ dàng bị dọa như vậy đâu, cứ việc ra lệnh làm gì làm đi. Nhưng hắn cũng không nói rõ, kẻ mà hắn muốn bắt lại là ai?

“Vương gia......” Tề Ân, Tề Cần rối rắm khó hiểu liếc nhau, cũng không biết ý của vương gia phân phó là gì: Vương gia rốt cuộc là muốn bắt ai?

Nếu như theo lời cái tên Hoa ngự sử kia cáo trạng cộng thêm việc hành động của cô ta lúc này thì hẳn vị cô nương kia là người chết đầu tiên rồi...... Nhưng khi bọn hắn đi lên định lôi cô ta đi thì một khoảnh khắc phá lệ mà trước nay không bao giờ bọn hắn thấy được từ vị vương gia lạnh lùng này, khuôn mặt đầy nhu tình, thương xót, quan tâm.

Và đương sự - chính là bọn họ đây không thể hiểu nổi bốn mắt nhìn nhau: Không phải chứ, vương gia mặt lạnh của bọn họ ôm một cô gái?

Hai người dùng sức nháy mắt mấy cái, nhưng một màn như vậy vẫn rõ mồn một: Vương gia giữ chặt lấy thắt lưng cô gái đó, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực......

Mạch Trục Vân vụng trộm ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ, thấy bọn họ biểu tình kinh ngạc không thôi, sắc mặt vô cùng khó coi. Đột nhiên trong lòng nàng nảy sinh ra một cái ý nghĩ đầy ghê tởm trong đầu: Đừng nói là hai tên này đang ganh tị với nàng đó chứ? Sở Tùy Phong là tên biến thái yêu đàn ông, mà bọn họ từ lâu vẫn luôn đi theo hầu hạ chủ tử của mình, đừng nói với nàng là......

Có chút ngẩng đầu xem xét gương mặt hàn băng lạnh lùng của Sở Tùy Phong, tuy rằng trong lòng cảm thấy ghê tởm, nhưng nàng vẫn ôm chặt hắn không buông.

Khụ khụ khụ, không thể tưởng tượng được, một động tác này của Sở Tùy Phong thôi đã khiến cho nàng nhận ra một bí mật kinh hoàng giữa ba vị chủ tớ này—là chủ tớ luyến ái

Ha ha ha, thì ra lần trước Sở Tùy Phong nói “Không thích phụ nữ”, chậc, chuyện này không thể nghi ngờ được nữa!

Mạch Trục Vân đắc ý nhìn về phía bọn người Tề Ân, Tề Cần đang căng mắt nhìn mình, hai tay còn bày dạng khiêu khích chốt hạ địa bàn của mình quấn chặt hông Sở Tùy Phong......

Ngay khi nhìn thấy cô gái trong lòng vương gia kia Tề Ân, Tề Cần lập tức bắn ánh mắt đầy khinh thường về phía nàng: Lại là cô gái này, tại sao cứ có chuyện rắc rối đều gặp phải nàng vậy? Hơn nữa, cứ mỗi lần gặp vương gia, nàng luôn chạy đến ôm chầm lấy ngài...... Vương gia có thể chịu đựng được sao?!

Nhìn thấy tay nàng đang sờ soạng trên lưng vương gia mình, trong lòng hai người bọn họ không khỏi dâng lên ác cảm, nhưng vì biết rõ tác phong làm việc của vương gia cho nên lập tức lấy ánh mắt cảm thông, đồng tình nhìn về phía nàng: Cô nương, cô sẽ sớm gặp được các cụ ngay thôi! Vương gia nhà chúng ta là sát thủ mặt lạnh đó!

Nhưng mà, chờ mãi chờ mãi vẫn không thấy vương gia có bất kỳ động tĩnh gì, bọn họ kinh ngạc: Phản ứng của vương gia hôm nay, so với ngày xưa khiến cho hai người đầy tới bọn họ kinh ngạc không thôi a......

Cảm nhận được ý đồ của Mạch Trục Vân, Sở Tùy Phong nhẹ cúi đầu nâng mi, trong lòng có chút khó chịu: Mạch Trục Vân, nàng chủ động bày ra mấy động tác yêu thương này là vì muốn lấy khối ngọc bội của bổn vương sao? Nhưng hắn cũng chỉ bất đắc dĩ, cố tình làm bộ như không biết, thấp giọng với hai người kia:“Muốn bổn vương tự mình ra tay?”

Tề Ân, Tề Cần nhất thời tỉnh táo lại, vẫy tay một cái, phía sau vài tên hộ vệ tiến lên, áp giữ hai cha con Hoa ngự sử kia xuống đất, đương nhiên, còn hai tên thị vệ khi nãy áp giữ Mạch Trục Vân kia thì tạm tha mạng cho bọn hắn.

“Vương gia, lão thần oan uổng a...... Là cô ta..... Mọi chuyện đều do cô gái ác độc đó gây ra!” Hoa ngự sử hung tợn chỉ tay thẳng vào Mạch Trục Vân, kêu oan.

Cô gái ác độc? Sở Tùy Phong nâng mi nhìn người con gái trong lòng mình, trùng hợp bắt gặp được ánh mắt mở to đen láy của Mạch Trục Vân chớp chớp đầy vô tội, còn tỏ vẻ khinh hoảng nhìn hắn, có chút bĩu môi, lại đáng thương, nũng nịu nói:“Vương gia biết không, bọn họ nói dân nữ ném Hoa công tử từ lầu hai xuống đây, người nghĩ xem, một cô gái yếu đuối như dân nữ giống loại cô gái như ông ta nói sao?”

Nói xong, rút tay về, đáy mắt hiện lên ý cười tà mị, cất khối ngọc bội kia vào trong tay áo, cả người lui ra khỏi người một chút, giơ hai cánh tay lên cười với hắn.

Sở Tùy Phong, khối ngọc của ngươi đã thuộc về ta!

Mạch Trục Vân cố gắng che dấu ánh mắt đắc ý cùng vui sướng trong lòng, hai mắt ủy khuất nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lãnh khốc mà lại tuấn tú khiến cho không biết bao nhiêu cô gái si mê ngày đêm mơ tưởng - Sở Tùy Phong.

Tề Ân, Tề Cần thấy tình cảnh như vậy da đầu run lên, nổi da gà nghĩ mông lung: Óe...... Đừng nói với bọn họ rằng Vương gia thật sự bị cô gái này mê hoặc nha?

Ca Thư Nhược Ly bày ra bộ dạng như đang xem kịch vui của mình, ôm lấy hoàng muội, mang theo ý cười nhìn Mạch Trục Vân đang đưa lưng về phía hắn.

Sở Tùy Phong biểu tình lãnh đạm dường như không nhìn thấy, lạnh lùng buông một câu mệnh lệnh:“Lôi xuống! Xét nhà, diệt tộc!”

P/s: Có chồng tương lai đứng ra bảo cơ thế kia thì ngại gì mà không tận dụng vắt cạn kiệt danh tiếng của anh nó..haizz còn bao chuyện tày trời nữa mà hắn phải gánh thay nàng nữa đây..
Bình Luận (0)
Comment