Lãnh Vương Sủng Tặc Phi

Chương 4

Bị ánh nhìn thâm thúy lạnh lùng như vừa bắt được con mồi của hắn làm cho hoảng sợ, nàng chưa từng gặp phải tình huống bị ai đó bắt thóp thế này, trong lòng càng thêm bất an. Khuôn mặt tuấn mỹ khuynh đảo chúng sinh kia khẽ tia gần đến mặt nàng. Từ góc nhìn của Mạch Trục Vân có thể vừa vặn nhìn thấy đường cong hoàn mỹ trên gương mặt hắn tuấn dật, lãnh băng đến run người, hắn bình thản nhưng có một độ sát thương cực lớn, giống như cất giấu một thứ quyền uy, khiến người đối diện toàn thân toát ra một cảm giác tôn quý rất không chân thực.

Đôi chân dài thẳng tắp, bóng dáng người đàn ông cao lớn mạnh mẽ, mùi hương bạc hạ thoang thoảng trong không khí len lỏi qua chóp mũi nàng.

Sở Tùy Phong cũng tỉ mỉ đánh giá Mạch Trục Vân: Khuôn mặt thanh tú trong trẻo nhưng lạnh lùng, với bộ áo giáp dày vừa đủ để khiến bản thân hắn nổi bật mất đi tà khí của một tên trộm, hơn nữa còn có vài phần trịnh trọng; hàng mi thon dài khẽ chớp động, đôi mắt to tròn trong suốt sáng ngời lại có chút kinh ngạc nhưng không chút sợ hãi. Sống mũi cao miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, cằm được nâng cao lộ ra chiếc cổ thon dài.

Dáng người nhìn thoáng qua thì giống với một nam thanh niên lanh lợi, bộ áo giáp trên người hắn có vẻ quá khổ với hắn, bên trong còn lộ ra một góc áo màu xanh...... Bộ dáng của hắn thật thanh tú, tướng mạo cũng có thể miễn cưỡng nhận xét rất ổn, chỉ có điều tại sao hắn lại có cảm giác sau khi nhìn tên thanh niên này lại có nét giống với một người con gái.

Có điều, Bạch Lộng Ảnh à, cậu vốn chẳng có mắt nhìn người. Sở Tùy Phong đưa đôi mắt sắc lạnh của mình nhìn chằm chằm vào Mạch Trục Vân không có một tia hoài nghi.

Hắn chợt lên tiếng khiến cho Mạch Trục Vân lập tức tỉnh táo lại:“Thần trộm, Mạch Trục Vân?”

Chỉ ngắn ngủn năm chữ, đã ngay tức khắc đập nát lớp mặt nạ ngụy trang thân phận của nàng, cũng đánh vỡ một bầu không khí trầm tĩnh nơi hoa viên.

Sao lại có thể bị người khác nhận diện ở đây chứ? Mạch Trục Vân cảm thấy kinh ngạc: bản thân nàng thân phận cũng có chút thành tựu, nhiều người phải kiêng nể, e dè thế mà bây giờ không những mặc y phục thuộc hạ của hắn mà hắn còn không chút đắn đo nói thẳng ra danh tính của mình?

Không được bây giờ không phải lúc để lo lắng chuyện mặt mũi của mình, Mạch Trục Vân cầm thanh kiếm trong tay giơ lên, xoay người dùng thân kiếm tạm thời chặn cánh tay đang muốn chộp giữ mình lại của Sở Tùy Phong, đồng thời, cả người theo quán tính lui về phía sau từng bước, rồi lập tức đứng lên, chân nhất thời có chút xiên vẹo nhưng đủ lực đẩy lui đòn tiến công của Sở Tùy Phong, sau đó rất nhanh xoay người bay ra ngoài.

Nhưng đột nhiên từ phía sau nhảy ra một toán người áo đen chợt lóe, nhanh chóng vây quanh Mạch Trục Vân.

Thì ra hắn đã sớm mai phục chuẩn bị nàng sa lưới, Mạch Trục Vân khẽ nhíu mày thoáng quay đầu, dùng khóe mắt nhìn về phía người đàn ông trầm ổn bất động Sở Tùy Phong.

Ban đầu cứ nghĩ rằng mình sẽ giả dạng thành một trong số binh lính trong đội tuần tra thì sẽ có thể che mắt được người trong phủ đang truy đuổi mình. Nào ngờ ngay lập tức lại bị bọn họ bắt được.Nàng lại muốn dùng điệu hổ ly sơn, muốn dụ tên Phong vương đó ra khỏi thư phòng của hắn sau đó tìm kiếm chút đồ tốt trộm lấy, nhưng vẫn bị hắn nhìn thấu tâm cơ mình bây giờ lại rơi vào tình cảnh vây khốn này đây.

Nhưng không sao trộm được ngọc của hắn coi như chuyến này nàng ra tay cũng không lãng phí.

Nhìn những tên ám vệ với áo giáp dày dũng mãnh trên người, Mạch Trục Vân hừ nhẹ một tiếng, bay nhanh rút thanh kiếm trong tay. Hai tên áo đen đầu tiên nhanh chóng bay lên tiến công, chiêu thức thay đổi linh hoạt, dáng người biến ảo như gió, gặp chiêu nào phá giải được chiêu đó, phản công phòng thủ vô cùng nhanh nhẹn lợi hại. Mặc dù biết không thể thắng được mười hai vị ám vệ này nhưng không có nghĩa là nàng không thể đánh ngang tay cùng với bọn họ.

Đánh được vài chục chiêu, Sở Tùy Phong đạm mạc thản nhiên đứng một bên xem trận chiến, trên mặt không có bất kì cảm xúc dao động nào. Ám vệ trong Vương phủ hắn đều là những người do đích thân hắn lựa chọn, với khóa huấn luyện đặc biệt khắc nghiệt, võ công đương nhiên sẽ vô cùng thâm hậu.

Hơn nữa, sự phối hợp ăn ý giữa mười hai tên ám vệ này vô cùng hoàn hảo, cho dù có tự chính bản thân hắn cùng với bọn họ đọ sức, chỉ trong vòng trăm chiêu thì cũng không chắc sẽ thắng bọn hắn. Nhưng hắn đã từng nghe nói qua một chút tiếng tăm của Mạch Trục Vân, cho nên, thấy tên Mạch Trục Vân này có thể chống đỡ được đòn tấn công của bọn họ hắn cũng không lấy làm ngạc nhiên.

Quả như giang hồ đồn thổi: Nhạn đến không tiếng động, mây vờn tựa vô ngân.

( vô ngân: kiểu như mây đi mà không để lại dấu vết, kiểu như bà này bả hành động mà không để lại vết tích gì í...)

Một năm sáu tháng trước, trên giang hồ không ít món bảo vật đột nhiên bị mất trộm, không ít mật thất kho bạc kho vàng của các vị thương gia tài phú dù cho có bao nhiêu cơ quan cạm bẫy đều bị tên trộm khét tiếng nào đó phá vỡ, trân bảo cũng không cánh mà bay.

Quan phủ truy lùng điều tra mấy ngày, vẫn không tìm ra được một chút manh mối.

Sau đó tên trộm này còn đem hết tất cả những gì mình đã trộm được trả lại cho chính chủ, còn bồi thêm vài dòng “Có vay có trả”, kí tên Mạch Trục Vân.

Vì thế, cái tên thần trộm này được người đời lưu danh vào sử sách, các vị thương gia, hào phú trong kinh thành khắp nơi đều thấp thỏm lo sợ đứng ngồi không yên.

Truy nã đã được hơn một năm nhưng lúc này mọi người mới khẳng định một điều rằng không phải quan phủ là đám người vô dụng mà vị thần trộm kia quá thông minh quá thâm hậu.

Nam Truy Nguyệt thân là chủ nhân của Nam Ninh phủ, thủ hạ của hắn ở khách môn không dưới vạn người, sơn trang ở ngoại ô kinh thành được hắn trang bị phòng vệ nghiêm ngặt, kho chứa đồ cùng với kho ngân lượng của hắn được lắp đặt cơ quan vô cùng tỉ mỉ, nhưng cũng không thể ngăn được bước chân của Mạch Trục Vân......

Mạch Trục Vân khẽ cau mày, trước mắt vẫn cứ nên dùng hết toàn bộ sức lực, mới có thể đánh ngang tay với đám người này, nếu như có thể thoát thân thì có vẻ như không được dễ dàng cho mấy, hơn nữa, sau lưng còn có ba người.Hai tên thị vệ kia hẳn võ công cũng thâm hậu không kém cho nên khinh thường không thèm ra tay nhưng lại không đủ gây cho nàng sợ hãi, vị Phong vương kia mới chính là đối thủ đáng sợ nhất, mới vừa cùng hắn đọ sức một chiêu liền nhận ra công phu hắn so với mình mà nói còn lợi hại hơn gấp nhiều lần, nếu là hắn ra tay, nhất định kết cục chỉ có thể là đại bại.

Cho nên, phải nhanh chóng chuồn khỏi đây bảo toàn tính mạng!

Từ trong ống tay áo lấy ra vài thanh phi tiêu, khóe miệng Mạch Trục Vân khẽ nhếch lên, một tay thu kiếm, tay còn lại rất nhanh vung phi tiêu lên ném về phía đám ám vệ đó. Vài tên ám vệ vừa thấy có ám khí đột kích liền không một chút kinh hoảng, hoặc lắc mình tránh đi, hoặc lấy tay ngăn lại, hoặc dùng chân đá văng ra. Nhưng có một chuyện mà bọn họ không nhìn ra được, ngay khi vừa chạm vào thanh phi tiêu kia thì một làn khói trắng từ bên trong phi tiêu đột ngột phun ra.

“Cẩn thận, có độc!”

Phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là thế này. Sau đó lập tức lui về phía sau vài bước, che mặt, ngăn ngừa bản thân mình hít phải khí độc.

Thấy tình huống trên, Mạch Trục Vân bày ra bộ mặt đùa cợt tươi cười, chỉ là vôi phấn mà thôi, lên tiếng nói:“Bản công tử không còn hứng chơi cùng các ngươi nữa!” Sau đó xoay người rời đi.

Thế nhưng bay được còn chưa bao xa thì có thứ gì đó chợt lướt qua người mình, nhanh như tia chớp. Sở Tùy Phong cầm kiếm đứng trước mắt nàng, kiếm hắn tiêu sái giơ ra cách người nàng khoảng vài centi!

Tốc độ...thật nhanh a!

Mạch Trục Vân kinh ngạc, chỉ trong nháy mắt lại có thể đuổi kịp nàng đến tận đây mà chính mình cũng không hề phát hiện ra ngay từ đầu, hắn rốt cuộc công lực thâm hậu đến đâu!

Nhẹ nhàng đẩy trường kiếm của hắn trước mặt mình ra, cùng hắn giao chiến ở giữa không trung, mười chiêu đầu có thể miễn cưỡng tiếp được nhưng năm chiêu sau lại không đủ sức địch lại Sở Tùy Phong, ngay khi Mạch Trục Vân vừa lộ ra sơ hở, hắn lập tức nắm cơ hội đoạt lấy thanh kiếm của nàng.

“Ngươi muốn gì?” Mạch Trục Vân không chút khuất phục trịnh trọng, nhìn hắn.

Có điều, nàng biết rõ, trên người Sở Tùy Phong, không có sát khí.

Khi nói chuyện, âm thanh lãnh băng truyền đến, hai thanh kiếm phía sau ngay lập tức từ đâu đến đặt lên cổ nàng. Hai người ra tay rất nhanh rất chuẩn xác điểm huyệt nàng. Mạch Trục Vân lập tức cảm thấy nội lực trong cơ thể nhất thời tan biến, cả người đều xụi lơ đi.

Sở Tùy Phong buông kiếm trong tay, lạnh lùng nói:“Giải vào đại lao!”

“Đợi chút!” Mạch Trục Vân lên tiếng hỏi: “ Làm sao ngươi biết ta là ai? Lại có thể nhận ra ta chính là Mạch Trục Vân?”

Miệng của hắn bất giác cong lên ở một độ cong nhất định, có thể nói là rất nhỏ. Kiếm trên tay hắn vừa nãy còn mới hạ xuống đột ngột giơ lên nhẹ nhàng “Xoạch” một tiếng, cả người Mạch Trục Vân chợt lạnh, cúi đầu xuống mới phát hiện ra bộ áo giáp của mình bị cắt làm hai, mà áo xanh bên trong vẫn không một chút hư hại.

Miếng ngọc bên hông mình bị hắn cầm lấy.

“Âm thanh!”

“Ngoài ngươi ra, không ai có lá gan trộm đồ của bổn vương!”

Nghe được hắn giải thích, Mạch Trục Vân trên mặt lộ một tia cười mỉm, thì ra là thế!

Ngay cả tiếng ma sát giữa miếng ngọc cùng với bộ áp giáp kia mà hắn cũng nghe ra được, có thể nói người này có bao nhiêu cường đại a, thua trong tay hắn, cũng là chuyện bình thường!

Xoay người, Mạch Trục Vân bị hai tên ám vệ áp giải đi về phía đại lao ở Vương phủ.

Lần đầu tiên bị bắt, nhưng trên mặt của nàng một tia mất mát hay tức giận hay không cam lòng đều không có, ngược lại vẻ mặt của nàng chỉ là tia thoải mái cùng sung sướng, làm như chuyện nàng bị người khác bắt đi cũng là một loại hạnh phúc.

Sở Tùy Phong cũng chuẩn bị rời đi, nghe được âm thanh từ thuộc hạ bẩm báo ở phía sau truyền đến, bước chân có chút dừng lại, con ngươi rét lạnh đến run người thoáng chốc biến hóa khôn lường.

“Thì ra, cũng không chỉ có Mạch Trục Vân ta thích chơi trò 'Vừa ăn cướp vừa la làng'!”

P/s: Hứa hẹn với các nàng hai người này sẽ mang đến nhiều trò đặc sắc đây a
Bình Luận (0)
Comment