Lãnh Vương Sủng Tặc Phi

Chương 76

"Mạch Trục Vân, nàng thật sự phải gả cho hắn?" Ca Thư Nhược Ly đứng ở một góc được bài trí chỉ với một màu đỏ thẫm, nhìn người con gái mang mũ phượng với bộ giá y lộng lẫy ngồi trên giường, đây là lần thứ hai hắn nhìn thấy nàng mặc nữ trang, nhưng nàng của lúc này, so với lần đầu, còn xinh đẹp và kiều diễm hơn trước, khiến con tim hắn rung lên từng nhịp.

"Thư ca, ngươi tới đây làm gì? Ngươi không sợ, bị chúng ta bắt được à?" Mạch Trục Vân đứng lên, lười biếng đánh giá Ca Thư Nhược Ly.

Hắn mặc một bộ y phục màu trắng, hoàn toàn nổi bật giữa một biển đỏ xung quanh, chỉ là biểu tình trên gương mặt kia, dường như có chút đau xót.

Mạch Trục Vân lại ngẩng đầu, nhìn một mảng nóc nhà bị hở bên trên, chả trách hắn vào được đây.

"Ta tới đây là muốn hỏi nàng một câu, nàng có bao giờ thích ta chưa?" Hắn vẫn đứng lặng nơi đó, nhưng rõ ràng các khớp xương nơi mu bàn tay dần dần nổi lên, dường như đang biểu lộ sự khẩn trương đang dâng trào nơi lồng ngực hắn.

Mạch Trục Vân chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, làm gì có chuyện nàng thích hắn? Bọn họ chỉ gặp nhau có vài lần a, hơn nữa, hắn làm ra biết bao chuyện gây bất lợi cho nàng, làm gì có chuyện nàng có cảm tình với hắn?

"Ngươi hỏi sai người rồi, chúng ta không quen, ta không thích ngươi!"

"Ha ha!" Ca Thư Nhược Ly ngửa mặt lên trời cười khẽ hai tiếng, trong mắt thống khổ dần dần khuếch tán:"Không thích, là vì không quen sao? Nếu như, cho nàng thời gian hiểu rõ con người ta, liệu nàng có thích ta không?"

"Không, ta chỉ thích Sở Tùy Phong!" Mạch Trục Vân kiên định nói:"Thư ca, ngươi cũng biết, đêm lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, ta đã có chút ấn tượng tốt về ngươi, bởi vì ngươi giúp ta, nhưng về sau, những việc mà ngươi thao túng đằng sau thật khiến ta thất vọng vô cùng, cho đến bây giờ, ta không thích bị người khác lợi dụng, càng không thích bị người khác uy hiếp!"

"Đối với việc lợi dụng nàng, đó là bởi vì thời điểm đó chúng ta chưa quen biết nhau! Hơn nữa, không phải vốn dĩ Sở Tùy Phong cũng lợi dụng nàng, đi trộm ngọc Thiên Long sao? Vậy thì vì sao, nàng còn có thể thích hắn, giờ lại gả cho hắn?"

"Chuyện này hoàn toàn không giống như ngươi nghĩ, chàng không hề lợi dụng ta, ngay từ đầu, chàng đã nói rõ mục đích của mình cho ta, tuy lúc đó thủ đoạn của chàng cũng chả tốt đẹp gì, nhưng ta ngưỡng mộ cách đối nhân xử thế của chàng, chàng đã sớm biết các ngươi vốn không muốn đám cưới đó được tiến hành, cũng liệu đến việc Sở Lâm Uyên sẽ lợi dụng ta, nhưng chàng vẫn chịu đem hết tình hình thực tế nói cho ta biết...Về điểm này, hai người không giống nhau!"

"Nhưng, nàng cũng sẽ không bởi vì một chút chuyện này mà thích hắn, đúng không? Nếu như đêm đó, ta đưa nàng về Phượng Ảnh quốc, có lẽ mọi chuyện cũng không đi đến ngày hôm nay!" Ca Thư Nhược Ly vẫn ngoan cố, hắn không hề đánh mất đi tia hy vọng cuối cùng của mình. Đồng thời, đây cũng chính là mục đích hắn đột nhập vào đây.

"Đúng là thế, có điều, trước đó ta nghĩ vốn dĩ hai ta có thể làm bằng hữu tốt, nếu như đêm đó, Sở Tùy Phong không xuất hiện, mà ngươi lại dùng bạo lực ép ta đến Phượng Ảnh quốc, ta chỉ sẽ hận ngươi mà thôi!"

"Hận ta?" Hắn cười đến mặt mày tái nhợt, chân tiến về phía trước hai bước, đôi mắt nhuộm màu tanh của máu nhìn chằm chằm Mạch Trục Vân:"Nếu đã như vậy, ta sẽ khiến cho nàng hận ta cả đời!"

Mạch Trục Vân nhìn thấy mỗi bước chân của hắn như đang dần ăn mòn lý trí mình, trong lòng có chút hoảng hốt, nàng nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, lại không biết đám thị vệ Vương phủ đã đi đâu, làm sao bọn họ có thể để Ca Thư Nhược Ly trà trộn vào được?

"Ngươi, ngươi muốn làm gì?"

"Mạch Trục Vân, ta cho nàng hai sự lựa chọn, hoặc là đi cùng ta đến Phượng Ảnh quốc, hoặc là bây giờ cùng ta động phòng!" Hai mắt hắn, dần dần tản ra mùi vị chết chóc, khí lạnh như bao trùm cả tân phòng.

Hắn chậm rãi tiến về phía nàng còn nàng hơi lo sợ chân lui về phía sau, rồi đột nhiên mất phương hướng, ngã ngồi trên giường.

"Ca Thư Nhược Ly, ta nói rồi, ta không thích bị người khác uy hiếp!"

"Ha ha ha, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì? Ta đã đánh đổi rất nhiều để có được nàng, nhưng cuối cùng, trái tim nàng lại không thuộc về ta?"

"Đánh đổi? Ngươi có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của ta không? Ngươi có bao giờ nghĩ, sự đánh đổi của ngươi, ta có cần không? Từ đầu tới cuối, ngươi đều chỉ biết nghĩ cho bản thân ngươi, cho đến tận bây giờ, ngươi vốn dĩ không hề quan tâm đến cảm nhận của người khác." Nghe nàng nói ra những lời này, bước chân của Ca Thư Nhược Ly có hơi chững lại.

Mạch Trục Vân liếc mắt nhìn thấy dải lụa hồng trước chân hắn, trong lòng nảy sinh kế:"Ca Thư Nhược Ly, ngay từ đầu, là ngươi sai. Ngươi vì muốn thống nhất thiên hạ mà không tiếc, để cho hoàng muội mình gả đến Nam Ninh, rồi sau đó, thấy kế hoạch không thể thành công, lại đánh chủ ý lên người ta. Ngươi nói ngươi thích ta, thực ra ngươi không hề. Ta đoán có lẽ vì ta thích Phong nên ngươi muốn chứng tỏ rằng, so với hắn, ngươi mạnh hơn, ngươi xứng đáng hơn, nên ngươi mới ngộ nhận rằng mình yêu ta."

"Nàng biết mà, đó không phải là sự thật!" Ca Thư Nhược Ly liều mạng lắc đầu, làm sao có thể giống như nàng nói được?

Nhưng mà lúc này, đột nhiên hắn nhận ra có gì đó bất thường, hắn lập tức nhíu mày lãnh đạm hỏi:"Nàng muốn dùng chiêu này để phân tán suy nghĩ của ta, sau đó đánh lén?"

Hắn híp mắt, linh hoạt né tránh đòn công kích bên dưới chân mình.

"Mạch Trục Vân, nếu nàng cho rằng, bằng chút trò vặt của nàng cũng có thể đánh lén được ta thì nàng sai rồi!" Hắn hừ lạnh một tiếng.

"Hì hì, cũng chưa nói trước được đâu!"

Lời vừa dứt, Ca Thư Nhược Ly liền phát hiện, bốn phía đã bị đám tơ lụa đỏ vây quanh, dài ngắn không đồng nhất, dường như đang muốn tụ tập lại thành một trận pháp, không ngừng bủa vây người hắn, khiến hắn hoa mắt chóng mặt không thôi.

"Đây là trận pháp gì?" Ca Thư Nhược Ly ôm đầu, mê muội hỏi.

"Ha ha, cái này ấy à, là ta tự mình nghĩ ra, "Hồng trù linh lung trận". Ngươi cứ từ từ chơi đi!" Mạch Trục Vân hất cằm bật cười vài tiếng, sau đó chậm rãi ngồi lên giường, cầm quả táo hưởng thụ.

......

Trong sảnh chính, Sở Tùy Phong đang nhận rượu mừng từ khách mời.

Vì niềm vui hôm nay nên so với dáng vẻ lạnh lùng ngày thường thì ôn hòa hơn rất nhiều, mọi người cũng vì thế mà không câu nệ, hướng hắn kính rượu.

Tư Lăng Thanh ngồi bên cạnh hắn, nâng tay kính hắn một ly:"Đa tạ vương gia, từ hôm nay Vân nhi có thể nhận người cha này, vẫn là nhờ có vương gia......"

"Nhạc phụ đại nhân, không cần phải nói những lời khách sáo đó, người là phụ thân của Vân nhi, nàng công nhận người, là chuyện hiển nhiên!"

Lời nói rõ ràng lưu loát, một ngụm ẩm hoàn.

"Con bé Vân nhi đó, từ nhỏ đã không có ta bên cạnh, phận làm phụ thân, cũng chưa bao giờ làm tròn nghĩa vụ, về sau, mong Phong vương có thể quan tâm chăm sóc con bé nhiều hơn." Nhắc tới chuyện xưa, Tư Lăng Thanh không khỏi áy náy.

"Ta sẽ!"

"Chuyện trước kia, là ta có lỗi với con nhiều...." Hắn lại bưng lên một chén rượu, theo như lời Mạch Trục Vân nói, đúng là hắn đã lấy tâm tiểu nhân đo lòng quân tử.

"Lập trường bất đồng, bổn vương hiểu!"

Bạch Lộng Ảnh bưng chén rượu, đứng lên, mặt mang ý cười:"Về sau, giao nàng cho ngươi, phải đối xử tốt với nàng đó!"

"Được!"

Hai người ngửa đầu, uống cạn chén rượu.

Bạch Lộng Ảnh ngồi xuống, nhìn Sở Tùy Phong tiếp tục uống, còn mình hắn, tự cầm bầu rượu, tự rót cho bản thân.

Mục Thanh Tuyền nhìn thấy hắn không ngừng uống rượu, trong lòng cũng có chút đau xót: Vì sao huynh vẫn chưa chịu buông tay?

Thật ra, chính bản thân nàng cũng có chịu buông tay đâu?

Đoạt lấy bầu rượu trong tay hắn, giữ chặt chén rượu trên tay hắn:"Ngọc ca ca, đừng uống nữa, huynh sẽ say mất!"

"Nha đầu ngốc, mới đó, làm sao say được? Buông tay ra!" Rút tay về, lại liên tục uống không ít, chỉ là không hiểu sao, hắn càng uống càng tỉnh.

"Vậy muội uống cùng huynh!" Nếu nói rượu có thể giải sầu thì vậy nàng cũng dùng cách này để quên sầu đi.

Nàng đoạt lấy bầu rượu, bắt đầu học bộ dáng của hắn, uống hết.

"Khụ khụ khụ......" Mùi cay nồng của rượu xộc thẳng vào mũi và cổ họng khiến nàng không nhịn được mà ho khan.

Bạch Lộng Ảnh thở dài, lấy chén rượu đi, một tay nhẹ nhàng vỗ lưng nàng:"Không cần cưỡng ép bản thân, muội còn chưa khỏe hẳn. Được rồi, ta không uống nữa là được!"

Mục Thanh Tuyền nhịn không được muốn khóc, nhìn hắn thở dài:"Ngọc ca ca, huynh cũng cảm thấy rất khó, phải không?"

Bạch Lộng Ảnh lắc đầu:"Hôm nay là ngày mừng của nàng, làm sao ta lại đau khổ cơ chứ?" Tay cũng không tự giác nắm chặt chén rượu.

Nam Truy Nguyệt ngồi đó, cũng không chịu nổi, một mình hắn, chỉ lấy rượu bầu bạn, giấu kín tâm tư vào tận đáy lòng.

Đối với chuyện xảy ra ở tân phòng, không một ai biết đến.

......

Trong phòng một màu đỏ thẫm, Ca Thư Nhược Ly còn đang loay hoay thoát khỏi trận pháp.

Mạch Trục Vân nhàm chán ngáp to, có chút mệt mỏi, Ca Thư Nhược Ly lâu vậy cũng chưa phá được trận pháp, nàng xem đến phát ngán. Mới vừa định nhắm mắt lại thì lại nghe được tiếng xé rách rõ chói tai vang lên, nàng lập tức mở tròn mắt, đã thấy đám tơ lụa đỏ bị Ca Thư Nhược Ly dùng nội lực xé tan, hóa thành từng mảnh nhỏ rơi xuống sàn nhà.

"Này, ai chơi thế hả? Phá không được thì thôi, dưng phá hủy cả pháp trận của ta thế hả?" Mạch Trục Vân căm tức quát.

Ca Thư Nhược Ly cười to:"Lo cho pháp trận của nàng, chi bằng lo cho nàng trước đi!" Nói xong, nhấp chân bay thẳng về phía Mạch Trục Vân.

Hắn chưa bao giờ tự nhận mình là quân tử, nếu đã trực tiếp dùng biện pháp ba mặt một lời nhưng vẫn không chiếm được nàng thì chẳng bằng làm ra chút chuyện tiểu nhân đi.

"Hừ, đúng là ta xem nhẹ trình độ vô sỉ của ngươi!"

"Bây giờ mới nhận ra, có phải quá muộn rồi không?" Chỉ còn cách một cái bàn là đã có thể chạm vào nàng, hắn sẽ không từ mọi thủ đoạn cưỡng ép mà có được nàng.

"Đây cũng là trận pháp?" Hắn khinh miệt liếc mắt nhìn, sau đó dùng một chưởng sắc bén đập nát bàn gỗ.

Nàng tỉ mỉ nghiên cứu trận pháp, cuối cùng lại bị hủy trong tay hắn.

"Ngươi......" Mạch Trục Vân lại ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, âm thanh lớn như vậy, liệu có người đến không?

"Đừng nhìn nữa, sẽ không có ai đến giúp nàng đâu? Mười hai ám vệ của Vương phủ, còn đang hôn mê bất tỉnh."

Hai mắt Mạch Trục Vân đột nhiên trợn to:"Ngươi dám kê đơn bọn họ?"

"Ha ha!" Hắn tiến thêm vài bước liền đứng trước mặt nàng, hài lòng với biểu hiện này của nàng, bèn kiên nhẫn đáp:"Nàng cho rằng, nếu không phải bị những người này cản trở thì hôn lễ của nàng sẽ được diễn ra suôn sẽ sao? Có điều, Sở Tùy Phong phòng ta được một lần, nhưng không phòng được lần hai đâu." Nói xong, bèn vươn tay chế trụ Mạch Trục Vân.

"Chàng sai rồi, Phong!" Mạch Trục Vân hướng ra phía sau, hét to.

Trải qua kinh nghiệm xương máu lần trước, Ca Thư Nhược Ly biết đằng sau mình có ngươi, nhưng khi quay đầu lại ý thức được bản thân bị lừa, nhìn lại trong ngực mình đã không thấy người đâu.

"Mạch Trục Vân, hôm nay nàng trốn không thoát đâu!"

"Ha ha, thật không? Ta nghĩ những lời này nên tặng cho ngươi mới phải!" Mạch Trục Vân đứng cách xa hắn mấy trượng, mang theo ý cười lém lỉnh nhìn hắn.

Ca Thư Nhược Ly đột nhiên cúi đầu, lại phát hiện ván giường đột nhiên dịch chuyển, Mạch Trục Vân thuận tay đánh một chưởng, muốn dồn hắn vào bẫy, không có hắn có cơ hội chạy thoát, bất ngờ, dưới chân Ca Thư Nhược Ly không có điểm tựa, không kịp phòng bị bèn tuyệt vọng rơi xuống.

Nhìn ván giường chậm rãi khép lại, Mạch Trục Vân vỗ tay cười vui vẻ, ha ha, thành công. Cơ quan này, là thứ mà nàng hao tổn tâm tư nhất, bên dưới ván giường chính là một chiếc hộp cỡ bự, được bao bọc xung quanh bởi lớp bảo vệ chắc chắn, chỉ cần ngã xuống, mặt trên ván giường không có mở ra, hắn tuyệt đối không có đường thoát thân.

Đang mải đắc ý thì cửa cũng truyền đến động tĩnh.

"Vân nhi!" Âm thanh pha chút lo lắng quen thuộc vang lên, đúng là Sở Tùy Phong.

Khi Sở Tùy Phong đi vào trong viện thì đột nhiên nghe được tiếng động lạ thường bên trong, nhưng hắn lại bị đám thạch trận ngoài cửa ngăn cản khiến hắn không thể vào được.

Bạch Lộng Ảnh, Mục Thanh Tuyền, Nam Truy Nguyệt cũng đi theo Sở Tùy Phong, nghe được tiếng vang trong phòng phát ra, bọn họ ai nấy đều cũng chấn kinh, nhưng tốc độ vẫn không thể bằng Sở Tùy Phong.

Rồi bọn họ chợt phát hiện Sở Tùy Phong gặp khó khăn trong việc giải quyết pháp trận bão cát, có làm sao cũng không dừng lại được.

Bạch Lộng Ảnh nhanh chóng quét mắt nhìn chung quanh, chợt phát hiện bên trên có một lỗ hổng lớn, mặt mày lúc này mới tái mét, hô to:"Không xong rồi, có người đột nhập."

Có thể không kinh động đến đám hộ vệ của Phong vương phủ, xông thẳng vào tận tân phòng, người này võ công nhất định rất cao!

Sở Tùy Phong vội vàng bứt ra, lao thẳng lên nóc nhà, đám Bạch Lộng Ảnh cũng nhanh chóng đuổi kịp.

Một lát sau, mấy người vào phòng, chỉ nhìn thấy mỗi một mình Mạch Trục Vân.

Thấy nàng mặc một thân hỷ phục đỏ thẫm, lại không mang khăn voan, Sở Tùy Phong mới vội vàng đi qua, kéo nàng vào ngực mình siết chặt, đồng thời cũng không cho đám người phía sau có cơ hội ngắm nghía:"Không có việc gì chứ?"

Đám người Bạch Lộng Ảnh vừa đến liền nhìn thấy những mảnh vải vụn nát cùng nhiều vụn gỗ dưới sàn, trong phòng một mảng lộn xộn, giống như vừa mới trải qua một trận đại chiến kịch liệt.

Thật ra bọn họ không biết, tân phòng của Sở Tùy Phong, cho dù không có Ca Thư Nhược Ly xông vào, cũng đã loạn không khác tình trạng lúc này là mấy.

Mạch Trục Vân từ trong lòng ngẩng đầu quan sát hắn, chống lại con ngươi tăm tối tia, nhất thời mất đi sĩ khí.

Nàng nhìn ngắm Sở Tùy Phong, bình thường mặc một thân trường bào trắng, nàng nghĩ, Sở Tùy Phong mặc màu trắng là đẹp nhất, vừa toát ra vẻ thanh cao, thoát tục, lại vừa uy nghiêm, lãnh đạm, rất anh tuấn, không giống với vẻ đẹp yêu nghiệt của Bạch Lộng Ảnh.

Mà nay hắn lại khoác trên mình một bộ hỷ bào, vạt áo chỉ thêu đen thêu thành những áng mây lưu ảnh, khi lại dùng kim tuyến đính lên, hắn của bây giờ, không phải là vẻ đẹp uy nghiêm, thanh tao như trước, mà là một sự quyến rũ, mị hoặc cùng với sắc đỏ khiến gương mặt điển trai vốn ít cười của hắn thêm khí chất và hoàn mỹ đến lạ.

Mạch Trục Vân ngắm hắn đến ngây ngẩn. Nàng không nhận ra đối phương hơi sốt ruột đẩy nàng ra, áp trán mình vào trán nàng, rồi tự hỏi xem nàng có phát sốt hay không!

Kỳ lạ, đâu có sốt???

"Khụ khụ!" Nam Truy Nguyệt ho khan, cắt ngang một màn tình ái thắm thiết.

"Mạch Trục Vân, đã xảy ra chuyện gì?" Nam Truy Nguyệt ngẩng đầu nhìn nóc nhà bị đục một lỗ to tướng, lại quét mắt nhìn đống hỗn độn xung quanh, liền lo lắng mở miệng hỏi nàng.

Mạch Trục Vân giơ hai tay ôm chặt thắt lưng Sở Tùy Phong, đầu tựa vào ngực hắn, tham luyến cảm giác ấm áp, che chở từ hắn, không thèm để ý đám người xung quanh, lơ đễnh đáp:"Ca Thư Nhược Ly đột nhập vào!"

Sở Tùy Phong biết nàng không phải đối thủ của Ca Thư Nhược Ly, nhớ lại cảnh tượng hoàng cung đêm đó, suýt chút nữa hắn đã vuột mất Vân nhi, nhất thời có chút nổi giận:"Nàng không sao chứ."

Mạch Trục Vân ngẩng đầu, cười nói:"Hì hì, ta không sao, hắn mới là người có sao!"

Sở Tùy Phong nhanh chóng nhìn lướt quanh bốn phía, có chút hoài nghi:"Hửm?"

Mạch Trục Vân lúc này mới chịu buông tay, đưa mắt nhìn ba người phía sau, cười nói:"Ta đánh không lại hắn, nhưng về đấu thì hắn không lại ta nha!"

Nhìn trên mặt nàng tràn đầy vui vẻ và sung sướng, Bạch Lộng Ảnh và Nam Truy Nguyệt cũng tiêu tan đi nỗi lo lắng.

Mạch Trục Vân nói xong, kéo Sở Tùy Phong về phía giường.

"Hắn bị ta nhốt trong này này.... Há há, may là ta thông minh, sớm bố trí cơ quan hoàn hảo, sau đó áp chế hắn..." Mạch Trục Vân đứng một bên vui vẻ khoe khoang, lại không biết, Sở Tùy Phong đã biến sắc tự khi nào.

Vân nhi không biết Ca Thư Nhược Ly sẽ xuất hiện ở đây, nói vậy, số cơ quan vừa bị phá này, là chuẩn bị cho hắn. Nghĩ vậy, hắn không khỏi rùng mình: Nếu Vân nhi có thể vây khốn được Ca Thư Nhược Ly, vậy cũng có thể khống chế hắn......

Thì ra nàng không cho hắn vào là vì muốn chuẩn bị cho hắn một đêm "động phòng hoa chúc thật đặc biệt"!

Bạch Lộng Ảnh và hai vị kia cũng đưa đôi mắt đồng cảm nhìn Sở Tùy Phong.

Khụ khụ khụ, nếu đại hôn hôm nay, bị chính nương tử mình ngăn cản ở ngoài tân phòng, hay là nếu có đi bằng cửa sau, bị rơi vào bẫy ván giường bên dưới, nói vậy, chiến thần Phong vương tiếng tăm, còn mặt mũi nào sống trên đời.

Mục Thanh Tuyền có chút khó hiểu mở tròn hai mắt, nhìn đám người phía trước, ngây thơ hỏi:"Trêu đùa phu quân, đây cũng là tập tục ở Nam Ninh quốc sao?"
Bình Luận (0)
Comment