Chu Ý Nhiên nàng ôm bụng cười nghiêng ngả không dừng lại được, mà Niệm Niệm nằm trong lòng nàng bĩu môi, trừng mắt nhìn Mộc Thư Đồng. Chẳng qua, Mộc Thư Đồng không có để ý đến con gái, cô chỉ lo trừng mắt hung ác nhìn Chu Ý Nhiên nàng, hận không thể cắn nuốt cả xương tủy nàng vào trong bụng mình.
Kì thật, nếu không phải có con gái ở đây, cô đã phi đến sofa, cho cái con người đang cười nức nẻ ở đó một trận nhừ tử, xem nàng còn sức cười hay không.
Mắt nổi lửa, Mộc Thư Đồng xốc chăn chui vào, cô chọn cách mắt mù tai điếc, chỉ cần không thấy nàng cười thì sẽ không bị chọc cho tức nữa. Chỉ là sau khi cô chui vào chăn thì con gái cô lại quay qua nhìn Chu Ý Nhiên nàng, sau đó oa lên òa khóc lớn, càng khóc càng dữ dội, giống như phải chịu rất nhiều uất ức.
Chu Ý Nhiên nàng lo lắng, vội vàng hỏi con gái: " Niệm Niệm, con làm sao vậy? Có chỗ nào không khỏe hả con? ".
Bé con không để ý tới nàng, ngửa đầu đối điện trần nhà oa oa khóc lớn hơn nữa.
Chu Ý Nhiên nàng sốt ruột, ôm con đứng dậy dỗ dành: " Bảo bảo ngoan, làm sao vậy con? Tại sao con lại khóc hả? ".
Mộc Thư Đồng nghe tiếng con gái khóc cũng chui đầu khỏi ổ chăn lo lắng nhìn, nhưng khi Niệm Niệm nhìn thấy cô liền chỉ tay về phía cô, khóc lớn: " Mommy, xấu ... ".
Mộc Thư Đồng sợ run vài giây, cô đắc tội con gái cưng khi nào đây. Mà Niệm Niệm nhìn cô, miệng oa oa khóc càng lớn lên, sau đó úp mặt lên vai Chu Ý Nhiên nàng, khóc mãi không dứt.
Chu Ý Nhiên nàng cũng không biết con gái bị làm sao, chỉ đành ôm bé con ra ban công. Mộc Thư Đồng nhân lúc này liền tranh thủ mặc đồ rồi phóng nhanh ra theo.
Con gái cưng vẫn còn đang khóc, Chu Ý Nhiên nàng cũng vì vậy mà hai mắt hồng hồng như muốn khóc theo, ai oán nhìn cô. Cô bước tới, đem con gái ôm vào trong lòng nhưng Niệm Niệm lại vùng vẫy khóc lớn, loạn đạp không cho cô ôm.
Chu Ý Nhiên nàng nhìn một lớn một nhỏ giằng co hết sức, nàng thở dài lắc đầu: " Đầu heo, em xem, em chọc con gái khóc không dừng ".
" Là chị chọc con giận " - Mộc Thư Đồng cũng bực dọc phản ứng, cô làm sao biết tiểu tổ tông nhà cô chụp cái tội gì lên đầu cô chứ.
" Chị mặc kệ hai người " - Chu Ý Nhiên nàng cũng tức giận, bỏ đi vào phòng. Mà bé con vừa nhìn thấy nàng bỏ đi liền khóc lên hô lớn: " Mẹ, mẹ ơi, con không cần mommy ôm, con chán ghét mommy ".
Chu Ý Nhiên nàng kiên quyết không để ý, đi lại sofa ngồi bấm điện thoại. Mộc Thư Đồng bất đắc dĩ nhìn Niệm Niệm: " Tiểu quỷ thúi, con nói mommy nghe, mommy chọc giận con khi nào?! ".
" Mommy là người xấu, mommy hung ác với mẹ và Niệm Niệm " - tiểu tổ tông nhà cô vừa khóc nức nở vừa oa oa cái miệng nhỏ chống trả, trừng mắt nhìn cô.
Mộc Thư Đồng có chút bất đắc dĩ, dở khóc dở cười nhìn bộ dạng hung dữ của con gái hoàn toàn không có một điểm nữ vương băng lãnh của Chu Ý Nhiên nàng. Cô hơi thoáng suy nghĩ câu nói của con liền hiểu vì sao bé con khóc lóc ầm ĩ nửa ngày. Thì ra là vì cô kêu Chu Ý Nhiên nàng biến đi, nhưng phải biết là cô chỉ vì tức giận chút xíu thôi, nào có đâu hung ác. Chẳng qua bé con còn quá nhỏ để hiểu nên nhìn thấy cái gì liền cho là cái đó. Mộc Thư Đồng lau sạch nước mắt trên mặt con gái, nhẹ giọng dỗ con: " Là mommy không tốt, bảo bảo đừng khóc nữa nha! ".
" Hôngggg " - Niệm Niệm hét lớn, trợn tròn mắt trừng cô, bộ dạng vô cùng tức giận.
Mộc Thư Đồng không ngừng chớp mắt nhìn con gái, bộ dạng tức giận khiến bé con trông thật sự rất khả ái nha, điểm khả ái này ngược lại thì rất giống 'chị mẹ' nhà cô. Mộc Thư Đồng lúc này ra vẻ đáng thương dụ dỗ Niệm Niệm: " Vậy bảo bảo nhà ta muốn như thế nào mới ngưng khóc nè?! ".
" Mẹ đã dạy, nếu phạm lỗi phải nhận lỗi và sửa sai ".
Tiểu tổ tông nhà cô lại được dịp lên mặt rồi á. Mộc Thư Đồng nhịn cười, phối hợp diễn lấy lòng con gái: " Mommy sai rồi, mommy nhận sai, bảo bảo đừng khóc nữa nha?! ".
" Còn thiếu, mommy phải nhận sai với mẹ nữa, và mommy phải hứa là không phạm phải lỗi lầm này nữa " - Niệm Niệm nói xong liền nhìn Mộc Thư Đồng cô chằm chằm không chớp mắt.
Chu Ý Nhiên nàng mặc ngoài bấm điện thoại nhưng trong lòng ngầm để ý cuộc đối thoại của một lớn một nhỏ ngoài ban công. Nàng nghẹn cười nãy giờ cốt ý là muốn xem bảo bối của nàng làm cách nào để đối phó tiểu quỷ linh tinh nhà nàng đây. Phải biết, nếu chọc giận con gái thì hậu quả không phải nghiêm trọng bình thường đâu. Quả nhiên, bảo bối nhà nàng rất lợi hại, mà cô cũng rất yêu chiều con gái, khoé miệng nàng bất giác cong lên, tự mình chìm đắm trong cảm xúc gia đình hạnh phúc, hoàn toàn không biết một lớn một nhỏ nhà mình xuất hiện bên cạnh mình từ lâu.
" Haaa... " - nàng đột nhiên bật cười khiến Mộc Thư Đồng cô tò mò, liền nhìn vào điện thoại của nàng, chỉ là bản tin mua sắm thôi mà, có cần phải vui đến vậy không?! Cô vốn định lớn tiếng một chút gọi hồn nàng về nhưng ngại con gái trong lòng phát hỏa nữa nên đành đè thấp giọng lại: " Chu Ý Nhiên, chị bị mê sảng hả?! ".
Chu Ý Nhiên nàng ngẩng đầu, nâng khóe miệng, cười khanh khách nhìn cô: " Cho dù chị bị mê sảng thật, thì em cũng còn ghen tuông được mà ".
Mặt Mộc Thư Đồng nháy mắt một cái liền đỏ lên, đang muốn phản bác lại thì giọng nói lanh lảnh của con gái vang lên: " Mẹ, mommy muốn nhận lỗi với mẹ ".
Mộc Thư Đồng cảm thấy quá không công bằng cho cô rồi, hai mẹ con nhà này rõ ràng là liên kết lại để khi dễ cô mà. Đang lúc muốn đem bé con trả lại cho Chu Ý Nhiên nàng thì bé con đột nhiên đứng dậy, cắn vào má của cô, kêu lớn: " Mommy, mommy mau nhận lỗi với mẹ".
Trong lòng Mộc Thư Đồng càng không ngừng rên la oan uổng "ôi, cái má của tôi" thì khoé môi Chu Ý Nhiên nàng càng cong lớn, mi mắt dương dương tự đắc, một bộ dạng tràn ngập mong chờ nhìn cô sẽ mở miệng nhận lỗi ra sao.
Mộc Thư Đồng mím môi, đưa tay xoa dịu cơn đau ở má, nội tâm ai thán suy nghĩ, sau này cô tuyệt đối sẽ không tái diễn miệng lưỡi thô bạo ở trước mặt con gái nữa, bằng không hậu quả thật nghiêm trọng. Qua một lúc, cuối cùng cô cũng mở miệng nhỏ giọng: " Lão bà đại nhân, em sai rồi, em không nên lớn tiếng rống chị, em hứa là từ này về sau sẽ không như vậy nữa, chị đại nhân đại lượng tha thứ cho tiểu nhân như em ".
Chu Ý Nhiên nàng bị bộ dạng oan uổng của Mộc Thư Đồng chọc cho cười khanh khách không ngừng, mà Niệm Niệm ở một cũng vui vẻ cười theo, sau đó bé con hôn một cái lên bên má khi nãy bị cắn của Mộc Thư Đồng, ngọt ngào hướng Chu Ý Nhiên nàng kêu: " Mẹ, mommy giờ đã là bé ngoan, sau này mommy và con sẽ nghe theo lời mẹ ".
" What? " - Mộc Thư Đồng quát to một tiếng, cô cuối cùng cũng hiểu được mối quan hệ khắng khít của hai mẹ con nhà này, sau này cô phải lung lay suy nghĩ của con gái bảo bối về phía mình, bằng không ở trong nhà, cô sẽ bị ăn hiếp đến thảm hại: " Chu Ý Nhiên, là chị cố ý? ".
Chu Ý Nhiên nàng thong thả nhìn Mộc Thư Đồng, mặc dù trong lòng thừa nhận việc này cũng có thể xem như do một tay nàng làm ra nhưng nàng không nhận, xem thử bảo bối nhà nàng sẽ làm gì nàng: " Chị cố ý cái gì? ".
Chu Ý Nhiên nàng nhìn bóng dáng Mộc Thư Đồng ôm con xuống lầu, trước khi đi còn không quên liếc nàng một cái, trong lòng liền ngọt ngào, môi mĩm cười hạnh phúc.
Hai ngày cuối tuần, Mộc Thư Đồng cắm rễ ở trong biệt thự của Chu Ý Nhiên nàng, cả nhà ba người hưởng trọn niềm vui gia đình, cuộc sống như thế này làm Mộc Thư Đồng cảm thấy thỏa mãn. Chỉ cần một ánh mắt vô tình chạm phải Chu Ý Nhiên nàng, môi cô tự nhiên sẽ cong lên ngây ngô cười, bất giác cô liền biến thành kẻ si ngốc mê mang. Chu Ý Nhiên nàng sẽ có những lúc giống như cô vậy nhưng chỉ là lúc cô nói nàng mê sảng thì nàng vẻ mặt ung dung thong thả, còn cô thì ngược lại, mặt đỏ như mây chiều. Điểm này làm cô cảm thấy quá bi ai cho chính mình.
Thứ hai là ngày đầu tuần làm việc, Mộc Thư Đồng hôm nay có lịch học nhưng mà cô không đi, nguyên nhân bởi vì tối hôm qua mây mưa quá độ. Chờ tới khi cô mở mắt thì đồng hồ đã chỉ hơn mười giờ, vươn tay duỗi mình đứng dậy, nguyên căn phòng rộng lớn chỉ có một mình cô, cô đi vào vệ sinh cá nhân sau đó là dọn dẹp nhà cửa. Mộc Thư Đồng tự mình nói chuyện phiếm, đột nhiên tâm huyết sôi trào, cô muốn đi hầm canh cho Chu Ý Nhiên nàng uống, còn là đích thân mang đến công ty cho nàng. Hai ngày nay, nàng có vẻ đã thấm mệt mỏi, mặc dù không biểu hiện ra ngoài nhưng cô cũng là phụ nữ, hiển nhiên cũng hiểu chút tâm tư của nàng, cô nhất định phải quan tâm đến nàng nhiều hơn. Từ ngày nàng xuất hiện, cuộc sống của cô cũng dần dần biến, mỗi một ngày trôi qua đều tràn ngập mong chờ.
Tất bật đến giữa trưa, cuối cùng món canh sườn hầm hạt sen cũng hoàn thành, cô tỉ mỉ cho nó vào gamelle (*), sau đó vội vàng phóng đi nhưng khi ra tới cửa, cô đột nhiên khựng lại, nhìn bộ đồ mình mặc trên người. Cái này mà đến công ty của nàng, chẳng khác nào là cô giúp việc đưa cơm cho bà chủ. Cô vòng lại vào nhà, nghiêm túc lựa chọn đồ phù hợp, cuối cùng cô lựa cho mình một cái áo sơ - mi trắng, một cái quần tây ống suông, tóc thì cột cao lên, sau đó đội thêm cái nón lưỡi trai bao trùm hết tóc. Bộ dáng hoàn hảo là một thanh niên cool ngầu đầy soái khí. Mộc Thư Đồng hài lòng với hình ảnh của mình, tay liền làm động tác bingo (*), cầm theo gamelle tình yêu thẳng tiến đến công ty của Chu Ý Nhiên nàng.
(*) Gamelle: Cà - mèn.
(*) Động tác Bingo: Đại khái được hiểu như là một cái búng tay hoặc ngón trỏ và ngón cái tạo thành chữ V.
*** Bình loạn drama ***
Tui càng ngày càng mê cái gia đình này rồi nha. Ngọt sâu răng luôn ấy chẳng đùa . Hai mẹ con "chị mẹ" nhà này ăn hiếp Đồng Đồng dễ sợ. Khổ thân Đồng thê nô
Mà tui nói nghe nè, tui nên để nguyên từ 'lão công' lúc CYN gọi MTĐ hay edit thuần Việt luôn, vd: Mình ơi, em xã ơi ( tui không thích cái từ ông xã trong mối quan hệ của hai người nữ nên tui tuyệt nhiên sẽ không edit nó vào ). Nếu để 'lão công' thì tui sẽ beta lại những chương trước để đổi từ vợ sang 'lão bà' cho chung tông.
22:35 21/07