Lão Bà Nô

Chương 4

Thời gian trôi đi như hành vân lưu thủy, trong nháy mắt đã tới tháng tư ngày mười sáu. Vừa sáng tinh mơ, Bình vương phủ giăng đèn kết hoa bắt đầu nghênh đón từng nhóm từng nhóm khách nhân. Ngay cả Hiên Viên Thanh cũng không thèm để ý đến Dịch Tà Chi ở Đại Danh quốc đang la hét đòi san bằng biên ải để bắt giữ mình mà vội an bài ổn thỏa hết thảy rồi trở về.

Gần đến buổi trưa, đột nhiên từ cuối phố xuất hiện vài trăm thái giám đứng hầu hai bên đường. Tất cả mọi người liền minh bạch, đây là hoàng đế muốn ngự giá thân chinh tới, từ đó có thể thấy rõ sự sủng hạnh với Bình vương phủ.

Hiên Viên Thanh cùng Bình Vương gia và Hiên Viên Chiếu sớm đã đứng ở trước đại môn. Trong phút chốc, một cỗ long kiệu hoa lệ chậm rãi tiến tới cửa. Hoàng đế tuổi trẻ anh tuấn, cao quý bất phàm được thiếp thân thái giám dìu đỡ hạ bước xuống long kiệu, nhìn thấy Hiên Viên Thanh, liền cười nói: “Cám ơn trời đất. Trước đây trẫm nghe nói cái tên Dịch Tà Chi kia muốn dốc toàn quân đi bắt ái khanh, vốn có chút lo lắng, hiện giờ ái khanh mạnh khỏe, vậy là trẫm yên tâm rồi.”

Mặt Hiên Viên Thanh đỏ lên, rồi lập tức khôi phục thái độ bình thường, thản nhiên nói: “Tên Dịch Tà Chi kia muốn xâm chiếm đất đai Lộc quốc, bắt giữ kẻ bề tôi, chỉ sợ không có bản lãnh lớn như vậy. Hoàng thượng cứ yên tâm, chờ đến cuối mùa xuân, thần sẽ mang đại quân quét sạch thảo nguyên Đại Danh quốc, mang Trường Thọ Ngư nơi đó về chúc thọ bệ hạ.” [ko biết có chuyện về a của Chiếu nhi ko, ta rất muốn xem chuyện tình của a này chắc sẽ thú vị lắm, hôm nào đẹp trời ta sẽ tìm thử!!!]

Hoàng đế cười nói: “Đã định như vậy rồi, trẫm chờ ngươi.” Hắn nói xong lại chuyển hướng sang Bình Vương gia cùng Hiên Viên Chiếu, bên khóe miệng ẩn chứa một nét cười thoáng hiện nói: “Mắt nhìn người của lão vương gia đúng là chuẩn xác thần kì. Tứ hôn vừa mới ban, bẵng một vài ngày, chữ viết ma chê quỷ hờn của Chiếu nhi đã trở nên thật có tiền đồ. Trẫm nhìn thiếp mời, trong lòng quả thực vui mừng a.”

Hiên Viên Chiếu khụ một tiếng, nét mặt không khỏi hơi hơi phiếm hồng: “Hoàng đế ca ca, cái kia…Ngươi không nên vui mừng, đó là chữ của vương phi ta viết. Y sợ các ngươi xem không hiểu chữ của ta rồi đến nhầm nhà cho nên mới giành phần viết thiếp. Thế nào? Chữ đó rất đẹp sao?”

“Nga, thì ra là thế.” Hoàng đế mị mắt, khóe miệng hơi co rút mấy cái.

“Còn nữa còn nữa, Ly Lạc là mỹ nhân do ta coi trọng, không quan hệ gì đến mắt nhìn người của cha ta. Hoàng đế ca ca ngươi phải biết rõ ràng chân tướng sự thật a.” Hiên Viên Chiếu tiếp tục đắc ý bổ sung.

“Nga, nguyên lai là trẫm không biết rõ chân tướng.” Khóe miệng hoàng đế lại vừa co rút.

“Khụ khụ, sắp đến trưa rồi, vẫn thỉnh hoàng thượng dời long bước đến đại đường chủ hôn cho hai đứa nhỏ.” Bình vương gia khụ hai tiếng, nhanh chóng giảng hòa. Ai, con trai thành hôn thật không dễ dàng a. Thế mà tiểu tử hỗn láo này còn muốn nạp thiếp. Miễn đi, vừa mệt vừa đói, hắn không muốn phải chịu cái tội cái vạ này.

Bất quá nghĩ đến còn có hôn lễ của đứa con lớn cần xử lý, nói gì cũng không tránh khỏi. Hơn nữa khẳng định hoàng đế còn có thể đích thân tới. Bình vương gia nghĩ đến đó, hận không thể đóng gói luôn Hiên Viên Thanh đưa cho Dịch Tà Chi. Lập tức, ý nghĩ ích kỉ này khiến hắn áy náy không thôi. Đấy là con mình a, sao có thể nguyền rủa hắn như vậy.

Hoàng đế đích thân tới là vinh quang chói lọi đến mức nào, lúc này địa vị Bình vương phủ ở kinh thành trong mắt người khác là cực kì lớn. Đại tiệc bày ra hơn trăm bàn, xếp đầy đường cái quan, chiêu đãi dân thường cùng tăng lữ khất cái qua lại. Trời cũng chiều lòng người, thời tiết đẹp lại vắng gió, người trên đường bu lại như ong hút mật, ăn uống tưng bừng vui vẻ.

Đến tối, trong phủ lại bày ra mấy chục bàn tiệc dùng để chiêu đãi những quý môn quan hệ thân tình. Náo nhiệt đến giờ tuất mới chấm dứt, Hiên Viên Chiếu trong lòng sớm đã chờ đến không nhịn được. Hết lần này tới lần khác luôn xuất hiện mấy tên phú quý công tử thối tha cùng đám ca nhi mèo mả gà đồng xắn tay áo lên đòi nháo động phòng.

Cũng may bên người Hiên Viên Chiếu còn có hai nô tài võ công cao cường, liên hiệp với Bình Đại, Bình Tứ, Bình Ngũ thành Ngũ Tôn thần giữ cửa Hà Phong Hiên. Đừng nói đến người, ngay cả một con ruồi cũng không bay lọt.

Nói đùa, ai chẳng biết tâm tình chú rể đêm động phòng hoa chúc a. Bọn họ còn muốn đem điểm tâm vào ăn sao?

Ly Lạc mặc dù là tân nương, nhưng lại không đội phượng quan, chỉ mặc một bộ hồng bào, lẳng lặng ngồi nơi đó. Ánh đèn chiếu rọi, càng làm cho y tăng thêm vài phần quyến rũ. [cái này gọi là người tình trong mắt hóa tây thi nha]

Lẳng lặng nhìn xung quanh căn phòng, mười hai năm trước, y từng ở chỗ này cùng Chiếu nhi chung chăn chung gối, ưng thuận cả đời hẹn ước. Mặc dù chỉ là câu nói đùa khi bé, nhưng mãi cho đến bây giờ, trong lòng y vẫn ấm áp vô cùng. Không nghĩ tới mười hai năm sau, y lại có cơ hội kéo dài giấc mộng mười hai năm trước. Giờ khắc này, Ly Lạc đang cảm nhận được niềm hạnh phúc trước nay chưa từng có.

“Dưới đèn ngắm mỹ nhân, quả nhiên là càng xem càng đẹp a.” Cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, khác với những chú rể khác bộ dáng say khướt, Hiên Viên Chiếu thần thanh khí sảng bước vào.

Ly Lạc không nhịn được cười ra tiếng: “Ta còn tưởng tiểu vương gia sẽ phải sấp ngửa đi vào, nào ngờ nhìn thấy vẫn hoàn hảo lắm, chẳng lẽ ta đánh giá thấp ngươi, kì thật tửu lượng ngươi rất cao?” Y cố ý chế nhạo, không ngờ vừa mới đứng dậy, đã bị Hiên Viên Chiếu nhào vào trên giường.

“Tửu lượng ta mặc dù không cao, nhưng tâm cơ không thiếu. Những người đó muốn ngăn cản ta, đạo hạnh hãy còn kém lắm.” Hiên Viên Chiếu rốt cuộc có thể quang minh chính đại vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của Ly Lạc. Càng nhìn ngắm vẻ mặt y, hắn lại càng mê mẩn.

“Kì quái, Ly Lạc cũng không phải người đẹp nhất ta từng thấy, thậm chí không thể xem như một tiểu mỹ nhân diễm lệ. Nhưng tại sao ta đối với ngươi lại có loại dục vọng muốn chiếm giữ? Chẳng lẽ chỉ bởi vì trường múa kiếm nọ? Không…không phải vậy…Đến tận cùng là vì sao?” Hắn thì thào những lời vô nghĩa: “Tựa hồ…tựa hồ từ rất lâu trước kia, rất lâu rất lâu trước kia, trong lòng đã có ngươi, có ngươi như vậy…” Hắn đột nhiên cúi xuống hôn người ở dưới.

Môi cùng môi, lưỡi cùng lưỡi, thay nhau quấn quýt triền miên. Không tới nửa khắc, cả hai người cùng thở dốc, hai gò má Ly Lạc cũng nhuộm một nét hồng thoáng hiện động lòng người.

“Chờ đã…chờ đã…ngươi biết không…kì thật…kì thật rất nhiều người đều bỏ qua đêm động phòng hoa chúc.” Ly Lạc thở dốc nhìn Hiên Viên Chiếu, mị nhãn như tơ: “Chẳng lẽ…ngươi tối nay…tối nay không thể để cho ta chuẩn bị sao?” Một ngón tay thon dài của y nhấn nhấn vào môi Hiên Viên Chiếu, nét mặt mang ý cười, vẻ nhu mị nói không thành lời.

“Ngươi cho ta là loại nhược phu sao?” Hiên Viên Chiếu thật là không nhịn được, một phen giật ra bào phục của hai người: “Ly Lạc, thật không biết ngươi còn có vẻ mặt như vậy. Ta chỉ mới nhìn thấy bộ dáng ngươi múa kiếm dưới hoa. Thành thật mà nói, mặc dù như vậy cực kì đẹp, nhưng quá lẫm liệt, sẽ làm lòng ta phát run.”

Ly Lạc ngấm ngầm cười, thầm nghĩ: Yên tâm đi, tối nay ngươi để cho ta phát run, ngày mai đến lượt ta làm cho ngươi run lên. Bất quá lời này đương nhiên không thể nói ra, y chỉ lộ ra vẻ mặt tươi cười sáng lạn, khiến cho Hiên Viên Chiếu lại một lần nữa trầm mê trong thân thể nóng bỏng của y, đồng thời làm cho chính mình cũng lại một lần nữa thất thủ.

Phù dung trướng ấm đêm xuân ngắn ngủi. Trong Hà Phong Hiên ấm áp, Hiên Viên Chiếu vẻ mặt thỏa mãn vẫn đương say ngủ, khóe miệng hắn lộ ra một nét cười thoáng hiện như con chồn vừa ăn vụng được đại công kê (gà trống lớn), lại liên tục có nước miếng đáng xấu hổ nhỏ giọt, làm cho người ta không thể không hoài nghi hắn làm loại chuyện gì trong mộng.

“Tiểu vương gia, rời giường.” Ngoài trướng đột nhiên vang lên một tiếng nói thanh thúy như ngọc, thoáng cái đã khiến Hiên Viên Chiếu bừng tỉnh, he hé mắt nhìn trướng tử vừa được vén lên, chỉ thấy Ly Lạc thần thanh khí sảng đứng ở đầu giường, trên tay cầm một cây roi liễu mềm dẻo như vừa mới vót, vẻ mặt nghiêm túc như đang đứng trước mặt kẻ cần chấp hành gia pháp. [quay đầu là bờ ai ngờ là Biển, bể khổ cô biên  kỳ này Chiếu nhi sẽ biết thế nào là giẫm phải gai   ]

“Ly Lạc…ngươi…làm cái gì vậy?” Hiên Viên Chiếu kinh hãi, dự cảm không tốt trong lòng càng lúc càng gia tăng mãnh liệt.

Nhưng…khó có khả năng. Rõ ràng đêm qua thân thể Ly Lạc còn muôn vàn quyến rũ phong tình vạn chủng, từng lời nói từng nụ cười đều lộ vẻ thâm tình quyến luyến. Nhược như chuyển biến, cũng không thể chuyển biến nhanh như vậy.

Sư tử Hà Đông gầm thét như trong điển cố nguyên đã là một con sư tử cái. Chưa từng nghe nói đến chuyện một con cừu ôn thuần xinh đẹp sau một đêm lại biến thành sư tử Hà Đông, chuyện quá ly kỳ a.

Bất quá sau một khắc, Hiên Viên Chiếu phát hiện ra bất hạnh thay mình đã đoán đúng.

Ly Lạc vung cây roi trong tay, mặt không chút thay đổi nói: “Nhiệm vụ của tiểu vương gia hôm nay, đọc nửa thiên tam tự kinh, viết mười thiên thư pháp, đọc một thiên luận ngữ, một thiên Tôn Tử binh pháp, nửa canh giờ đứng trung bình tấn.” Y thu roi, cười tủm tỉm nhìn Hiên Viên Chiếu: “Bởi vì đêm qua vương gia vận động có chút kịch liệt, cho nên ta đặc biệt gọi ngươi chậm nửa canh giờ. Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày sáng sớm canh năm phải rời giường, rửa mặt xong đến thư phòng hoặc hậu hoa viên.” 

“Để…làm gì?” Hiên Viên Chiếu thật sự hoàn toàn ngỡ ngàng, không cách nào tiếp nhận chuyện này, vẫn mơ mơ màng màng hỏi.

“Làm gì? Đương nhiên là tập văn luyện võ. Tất cả sư phụ đều nói ngươi căn cốt hiếm thấy đầu óc thông minh, chỉ là không chịu học tập nghiêm túc, cho nên ta bắt đầu từ hôm nay sẽ chuẩn bị hảo hảo đốc thúc ngươi một phen…”

Không chờ y nói xong, Hiên Viên Chiếu đã nhảy dựng lên, nổi giận đùng đùng nói: “ Là tên khốn khiếp lưỡi dài nào vậy? Dám nói ta căn cốt hiếm thấy đầu óc thông minh, ta…ta rõ ràng chỉ là một người rất tầm thường rất tục tằng.” Hắn vì trốn tránh học tập mà không tiếc lời hạ thấp chính mình, sau đó vừa cười hì hì vừa nhìn Ly Lạc: “Ly Lạc, ngươi nghìn vạn lần đừng nghe tên đó nói. Bọn họ là vu cáo, tuyệt đối là vu cáo…”

“Cái này…ta chờ ngươi học rồi hãy nói đi.” Ly Lạc hắng giọng, nhìn Hiên Viên Chiếu bộ dáng như gặp đại nạn trước mắt, trong lòng âm thầm buồn cười. Không biết chờ chút nữa hắn còn có thể xuất ra thủ đoạn cáo già gì nữa đây.

Hiên Viên Chiếu nghiêm túc nhìn Ly Lạc, ý thức được đây không phải chuyện trêu cợt hay tán tỉnh giữa vợ với chồng. Tiếng còi cảnh báo trong lòng hắn lập tức kêu vang, thầm nghĩ không được, nếu như hiện tại đã bị Ly Lạc hàng phục, sau này ta sao còn có thể có cuộc sống sung sướng nữa?

Nghĩ tới đây, thái độ hi hi cười cợt vừa rồi lập tức thu hồi, Hiên Viên Chiếu giống như con gà trống bảo vệ lãnh thổ cùng quyền lợi bản thân, run rẩy dựng ngược lông vũ toàn thân, phát ra cước trảo sắc bén, hung tợn chằm chằm nhìn Ly Lạc: “Đừng quên ngươi là thê tử của ta, ngươi đối với trượng phu phải tuân thủ tam tòng tứ đức.”

“Xin lỗi, bởi vì ta cũng là nam nhân, trước đây chưa từng nghĩ sẽ bị người khác chiếm đoạt làm vợ, cho nên không học qua tam tòng tứ đức, hơn nữa sau này cũng không có ý định học. Tiểu vương gia, ngươi không có tư cách thị uy với ta, kiếm thuật của ta qua đêm trước ngươi cũng biết rồi.”

Ly Lạc nhìn sắc mặt từ từ trắng bệch của Hiên Viên Chiếu, cuối cùng bỏ thêm một câu: “Đi nhanh đi, đừng ép ta vận dụng vũ lực nha.”

“Ngươi…ngươi đây là tạo phản.” Hiên Viên Chiếu nổi trận lôi đình: “Võ công giỏi thì sao? Đại ca ta là đại tướng quân, võ công của hắn so với ngươi còn cao hơn một ngàn lần, ta hiện tại phải đi tìm hắn đến giáo huấn tên ác thê ngươi.”

“Chậc chậc…ta khuyên ngươi không nên đi thì hơn.” Ly Lạc tỏ vẻ thông cảm lắc đầu: “Lúc đầu có thể đại tướng quân sẽ bênh vực đệ đệ chịu bất công của mình,nhưng nếu biết tiền nhân hậu quả, a a, ta nghĩ đại tướng quân tuổi trẻ thành danh, khiêm cẩn ôn nhu, nhất định sẽ biết người nào làm sai.”

Hiên Viên Chiếu thoắt rụt lại: Không sai, đại ca vốn đã rất bất mãn với chuyện mình không chịu học tập, nếu không phải do hàng năm trấn giữ biên ải bên ngoài, chưa chắc cuộc sống của mình đã được tự do tự tại như vậy, cho nên tuyệt đối không thể đi trêu chọc đại ca. Phụ vương?  Lão già kia so với đại ca lại càng ngóng trông hắn thành tài, cũng không thể trông cậy được. Nói không chừng cha thống khoái đáp ứng cho mình lấy Ly Lạc chính là vì hôm nay, hừ, khó trách lão hồ ly hôm đó biểu hiện thật luống cuống.

Bất quá hiện tại mới nghĩ ra đã là quá muộn. Hiên Viên Chiếu trái lo phải nghĩ, đột nhiên nhớ tới hai người nô tài thường ngày luôn ở bên mình mà hôm nay chẳng thấy bóng dáng: “Bình Nhị Bình Tam…” Hắn hả họng hô lớn, sau đó đắc ý nhìn Ly Lạc cười lạnh: “Đừng trách bổn vương không cảnh báo ngươi trước, hai người tùy tùng đó của ta đều là võ lâm đệ nhất cao thủ. Thức thời nên nhanh chóng xin lỗi ta, bổn vương có thể tha không truy cứu.”

“Nga, ta quên nói cho tiểu vương gia, Bình Nhị Bình Tam sáng nay liên thủ cùng ta so kiếm, kết quả thua, bọn họ không thể làm gì khác ngoài việc đi đến ngọn núi phía đông kinh thành đào cho ta nhân sâm ngàn năm. Mặt trời xuống núi có thể trở về hay không, thật sự là khó nói a.” Ly Lạc vẻ mặt trịnh trọng, nhìn thấy Hiên Viên Chiếu ngây ra như phỗng, y nhún vai: “Huống chi ta hiện tại là vương phi do hoàng thượng ngự ban cho ngươi, là chủ nhân của bọn hắn. Dù là tiểu vương gia hạ lệnh, e rằng bọn họ cũng không dám tùy tiện đụng đến ta.” [quả đúng là Chiếu nhi tự đào hố chôn mình rồi, chúc e bình an toàn vẹn ]

“Sao…lại có thể như thế?” Hiên Viên Chiếu trợn mắt há mồm, không dám tin nhìn Ly Lạc, vương phi hắn mới nạp hôm qua. Sau đó hắn đột nhiên đứng vụt dậy: “Mặc kệ, bổn vương sẽ không để ngươi tùy tiện…” Lời còn chưa dứt liền hướng Ly Lạc đánh tới, đáng tiếc võ công của hắn thật sự quá thấp, chẳng có chút lực đạo nào hết.

Ly Lạc chỉ nhẹ nhàng nghiêng người một cái, sau đó đầu gối nhẹ nâng, cầm trụ thân thể hắn để hắn không ngã sấp mặt, tay bên này nhanh như điện, đem cánh tay của hắn bẻ ra sau lưng, tươi cười nói: “Tiểu vương gia, đừng lề mề nữa, nếu không ta liền phải dụng hình nha.”

“Ngươi cứ việc dụng hình đi, xem cha ta có bỏ qua cho ngươi không.” Hiên Viên Chiếu la hét, bộ dáng vô lại như lợn chết không sợ nước sôi. Hắn cũng không tin Ly Lạc thực có can đảm đả thương hắn. Nếu lão cha nhẫn tâm được như vậy, còn phải chờ tới ngày hôm nay mới để tiểu tử này đến thu thập mình sao?

“Chậc chậc, xem ra tiểu vương gia chưa đụng tường nam chưa quay đầu, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.” Ly Lạc nói xong, ra tay như gió điểm mấy huyệt đạo trên người hắn. Lập tức, từ trong Hà Phong Hiên phát ra một trận cười lớn kinh thiên động địa: “A ha ha ha…ngứa chết ta…Ha ha ha…Ly Lạc…A ha ha ha ha…Ngươi tên khốn…Người chờ cho ta…A ha ha ha ha …U u ô…ta đi học …ta đi còn không được sao…Ha ha ha ha…mau cho ta dừng lại…Ha ha ha…”

Ly Lạc hài lòng thu tay, Hiên Viên Chiếu trong giây lát lại khôi phục bộ dáng nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi ngươi ngươi…ngươi dám vận dụng loại hình cụ tàn khốc này với ta…Ngươi…ngươi chờ cho ta…” Hắn nhìn thấy Ly Lạc một lần nữa lại giơ hai ngón tay lên quơ quơ trước mắt mình, không thể làm gì khác ngoài lập tức im miệng, hơn nữa còn phi thường không có tiền đồ rụt rụt cổ.

“Tiểu vương gia, ta nói cho ngươi biết, ta cũng không muốn dụng hình đối với ngươi. Hôm nay ta ở chỗ này cùng ngươi là muốn cho ngươi ngoan ngoãn nghe lời. Biện pháp dụng hình ta có đến ba mươi sáu loại, nhược như tính hình cụ, một trăm loại cũng không thiếu. Nếu như ngươi không phục, chúng ta đại khái thử xem, đến ngày nào đó ngươi thành tài, có phải dùng hết một trăm loại biện pháp này hay không.”

“Ngươi…ngươi…ngươi…đây là thái độ người vợ nên có sao? Ngươi…” Hiên Viên Chiếu toàn thân tức giận đến phát run, mà Ly Lạc cũng không muốn tiếp tục lề mề với hắn, nhắm khớp xương trên cánh tay bẻ một cái, nghe thấy hắn kêu thảm một tiếng như heo bị chọc tiết, mới lạnh lùng nói: “Nói, bây giờ muốn đi thư phòng học tập hay để ta ở chỗ này tiếp tục cho ngươi thư giãn gân cốt?”

“Đi…đi thì đi…Nam tử hán đại trượng phu, không…không phải chỉ có nửa thiên Tam tự kinh sao? Có cái gì khó chứ?” Hiên Viên Chiếu nuốt nước miếng, quyết định kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, chỉ bất quá mặt mũi uy phong vẫn cần phải có.

“Thật thông minh, người đâu, giúp tiểu vương gia rửa mặt thay quần áo.” Ly Lạc cười hướng ra ngoài cửa hô, phút chốc, bọn nha hoàn cầm chậu nước rửa mặt cùng khăn áo đi vào.

Hiên Viên Chiếu oán hận rửa sạch mặt, đến khi chải tóc, chợt thấy Ly Lạc đoạt lấy lược trên tay nha đầu, ôn nhu nói: “Để ta, các ngươi đem quần áo đặt ở đây rồi lui đi.”

“Ngươi…ngươi lại muốn làm gì? Ta đã đáp ứng đi thư phòng, ngươi…ngươi không phải là muốn xé da đầu của ta đấy chứ?” Hiên Viên Chiếu bị dọa đến nhảy dựng lên, vẻ mặt không phục hoảng sợ nói.

Ánh mắt Ly Lạc thoáng ảm đạm, rồi ngay lập tức khôi phục thái độ bình thường, đem hắn ấn xuống trên ghế: “Yên tâm đi tiểu vương gia, chỉ cần ngươi thành thật học tập, ta cũng không hung dữ đối với ngươi làm gì.” Y từng chút từng chút chải đầu cho Hiên Viên Chiếu, tràn ngập nhu tình nhìn người kia.

Hiên Viên Chiếu chần chừ nhìn Ly Lạc, trong lòng thầm nghĩ không đến một nháy mắt đã chuyển thành bộ dáng thâm tình quyến luyến. Hắn hừ hai tiếng: “Này, ngươi đừng tưởng rằng đánh một cái lại dỗ ngọt một cái sẽ làm cho ta khuất phục, nói cho ngươi biết…”

“Nói cho ta biết cái gì?” Ly Lạc cúi đầu, khuôn mặt tuấn tú áp vào Hiên Viên Chiếu: “Ý tứ phu quân là, sau này cứ việc để cho ta đánh ngươi, không cần dỗ ngọt, như vậy ngươi mới có thể khuất phục đúng không? Có lẽ ngươi cho rằng ta hiện tại nên đứng ở bên cạnh quyền đấm cước đá với ngươi, thúc giục ngươi nhanh lên một chút sao?”

Y cười nói nhẹ nhàng, ánh mắt nhu tình như nước, nhất thời làm cho Hiên Viên Chiếu nhìn đến ngây người, song nhớ lại lời của y, tiểu vương gia phóng đãng không khỏi rùng mình một cái: “Không…không cần. Kì thật…kì thật ta phát hiện, đánh một cái xong cần phải dỗ ngọt một cái, giống như sách có câu: vừa đấm vừa xoa mới là đạo trong văn võ, có đúng hay không?”

“Tiểu vương gia thật là thông minh, khó trách sư phụ đối với thiên phú của ngươi đều khen không dứt miệng, nếu như quyết tâm chăm chỉ học tập, một thời gian sau tất có thành quả. Nói vậy, ngươi cũng sẽ không chê cười việc này, đạo vừa đấm vừa xoa trong văn võ đến cùng là xuất phát từ đâu, ngươi có thể dần dần tìm ra đáp án trong lúc học tập.”

Y búi gọn mớ tóc đen trong tay, sau đó cài vào tử kim minh châu, lại kéo Hiên Viên Chiếu đứng lên, thay hắn đổi lại áo ngoài, lúc này mới cười híp mắt nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Ngươi đã giở chiêu này, chẳng lẽ ta không thể tỏ vẻ bằng mặt không bằng lòng sao? Dọc trên đường đi, Hiên Viên Chiếu xoay chuyển con ngươi suy nghĩ, không ngừng cân nhắc cách thoát thân.

Hắn cũng không tin trong kinh thành này còn có sư phụ dám dạy mình. Đến lúc Ly Lạc đi khỏi, hắn chỉ cần trừng mắt, không tin lão phu tử không ngoan ngoãn từ bỏ. Chỉ cần không có sư phụ, Ly Lạc bản lãnh lớn cũng thành vô dụng, đến lúc đó hắn sẽ tìm lý do đem cọp cái này, không đúng, là lão hổ này bỏ đi.

Bất quá vừa nghĩ đến bỏ rơi Ly Lạc, không biết vì sao trước mắt Hiên Viên Chiếu lại hiện ra bộ dáng ẩn nhẫn mê người của y đêm qua, cùng nhu tình một khắc vừa rồi, hắn đột nhiên hết sức không nỡ.

Chợt liếc mắt một cái nhìn thấy thư phòng phía trước, trong lòng hắn đấu chí lại dâng lên: A a, không biết là tên hủ nho xui xẻo nào, chờ xem, Hiên Viên gia gia nhà ngươi đến đây. Nghĩ tới đó, trên mặt Hiên Viên Chiếu cơ hồ cười sáng lạn như hoa nở.

Tới thư phòng, bọn hạ nhân sớm đã thu dọn chỉnh tề sạch sẽ vô cùng.

Một lão tiên sinh đứng đó, rất có khí chất đại nho. Ly Lạc trước đây gặp qua lão, đối với một thân chính khí của lão rất hài lòng. Chỉ là lão tiên sinh nói cái gì cũng không chịu đi dạy học, là Ly Lạc khuyên can nhiều lần cùng liên tục cam đoan, nhân gia mới bằng lòng ở lại đây.

Thấy Hiên Viên Chiếu đến, lão tiên sinh vừa mới chính khí lẫm liệt đứng ở trước tượng Khổng tử, đã chuyển sang bộ dáng hận không thể tìm địa động chui vào, một mặt lui về phía sau vài bước, miễn cưỡng ngồi vào bàn, một mặt thấp giọng tự nói.

“Ta đã nói không đến không đến mà còn bức ta, tên tổ tông này đúng là ngưu ma vương chuyển thế. Tiểu ca nhi này có bản lãnh thông thiên, một Ly Lạc không phải đã xui xẻo cho ta rồi sao?” Vừa nói vừa thở vắn than dài, không có biện pháp, Bình vương gia thế lực rất lớn, người ta đã không ngần ngại thỉnh mình mười lần, thật sự là không thể tiếp tục chối từ, Gia Cát Lượng bất quá cũng chỉ từ chối Lưu Bị ba lần mà thôi.

Ly Lạc công lực cao, tất cả những lời tiên sinh tự nói đều nghe vào tai, lại dùng khóe mắt dư quang ngắm nhìn Hiên Viên Chiếu, chỉ thấy tiểu tử này một đôi mắt hoa đào chuyển không ngừng hiển nhiên không có chủ ý gì hay. Y trong lòng ầm thầm buồn cười: Chiếu nhi còn không biết vương gia lần này là muốn hành động dứt khoát, được thôi, xem ngươi còn có chiêu gì.

“Tiên sinh, ta biết, đến trước tượng Khổng tử phải dập đầu đúng không?” Hiên Viên Chiếu tùy tiến nghênh ngang đi tới trước tượng Khổng tử, bước đi tư thế đúng tiêu chuẩn đệ tử áo gấm, như thể ý nói không muốn dập đầu.

“Khụ khụ, Hiên Viên, ngươi nghiêm chỉnh cho ta.” Ly Lạc khụ hai tiếng, thấy đối phương rõ ràng là lỗ tai bị điếc tạm thời, y hừ lạnh, vung roi liễu trong tay, “ba” một tiếng đánh thẳng vào mông Hiên Viên Chiếu.

“A…” Hiên Viên Chiếu đau nhức kêu lên, nhảy dựng người, vừa mới quay đầu nhe răng với Ly Lạc, liếc mắt nhìn thấy y đặt ở bên môi hai ngón tay, không thể làm gì khác ngoài ngượng ngùng đem răng thu về, không cam lòng trước tượng chí thánh tiên sư cung kính dập đầu lạy ba cái.

Hừ, hảo hán không để ý thua thiệt trước mắt, ta nhẫn ta nhẫn ta nhẫn nhẫn nại nhẫn nại, ngươi cũng không thể ở trong thư phòng cả ngày để quản ta.

Hiên Viên Chiếu đắc ý nghĩ, khệnh khạng tiến về chỗ ngồi.

“Ba” một tiếng, roi liễu chưa chạm vào, nhưng Hiên Viên Chiếu như chim sợ cành cong giật mình nhảy lên, tức giận quay đầu liếc mắt nhìn Ly Lạc, cuối cùng vẫn phải lựa chọn nhẫn nại, dáng người đoan chính ngồi xuống bàn.

Nhìn thấy vậy, Ly Lạc cũng đi tới ngồi trên cửa sổ thư phòng, cúi đầu loay hoay cây roi liễu, trong lòng yên lặng nhẩm tính một, hai… không chờ đếm đến ba, quả nhiên nghe thấy Hiên Viên Chiếu sợ hãi cà lăm kêu to.

“Ngươi…ngươi ngươi ngươi…ngươi…” Ngón tay hắn run rẩy chỉ vào Ly Lạc: “Ngươi…ngươi sao lại còn ở đây?”

Ly Lạc tỏ vẻ khó hiểu nhìn hắn: “Tại sao ta không thể ở đây? Ta thân là vương phi, không cần phải làm việc nhà, hơn nữa vương gia giao cho ta nhiệm vụ đốc thúc ngươi học tập, ta đương nhiên phải có bổn phận ngồi lại chỗ này. Sao? Chẳng lẽ tiểu vương gia có ý kiến gì?” Y lần lượt dùng ngón cái điểm qua bốn ngón tay, động tác như nước chảy đẹp đẽ vô cùng.

“Không phải…không phải…ta không phải có ý này.” Kiêu ngạo của Hiên Viên Chiếu giảm thấy rõ. “Cái kia…ta là nói…bên ngoài cảnh xuân tươi đẹp, thích hợp ra ngoài đạp thanh, cũng có thể…cũng có thể theo hầu phụ vương ta đánh cờ. Cái kia…ta nếu ở đây đọc sách, phụ vương ở đó không có ai trông nom, ngươi cũng nên thay ta đi làm việc hiếu.”

Ly Lạc nhướng cao lông mày, gật đầu nói: “Nga, tiểu vương gia quả là đối đáp nhanh nhẹn, ngươi nói không sai chút nào.” Y vẻ mặt tươi cười, đúng lúc Hiên Viên Chiếu thở phào nhẹ nhõm tưởng rằng y sẽ làm theo, y lại đem roi liễu ra vụt nhẹ nhàng lên cửa sổ: “Có phải chăng đẩy ta đi rồi, ngươi có thể làm khó cho phu tử, làm cho nhân gia chủ động từ quán? Ngươi bỏ ý đó đi cho ta, ngoan ngoãn ngồi đọc sách.”

“Ngươi…” Hiên Viên Chiếu chán nản, không tưởng được Ly Lạc lại khó chơi như thế. Tính nóng của hắn lại nổi lên: “Không được, mặc kệ, ngươi nhanh chóng đi ra ngoài cho ta, nếu không ta không thể tĩnh tâm đọc sách…” Không chờ hắn nói xong, Ly Lạc nhẹ nhàng nhảy đến bên cạnh hắn, nhanh như chớp bắt lấy cổ tay hắn.

Thủ pháp phân cân thác cốt này không phải đau đớn bình thường, cho dù Ly Lạc không đành lòng, cổ tay Hiên Viên Chiếu cũng đau đến mức phải kêu lên như heo bị chọc tiết, tiểu vương gia sống sung sướng an nhàn đã bao giờ phải khổ sở như thế đâu, hả họng kêu gào một hồi, mới nghe thấy thanh âm Ly Lạc xót xa bùi ngùi hỏi hắn: “Thế nào? Có thể tĩnh tâm hay không?”

“Ly…Ly Lạc…” Nước mắt Hiên Viên Chiếu nhanh chóng chảy xuống, liên tục không ngừng gật đầu. Ly Lạc lúc này mới khôi phục bộ dáng mỉm cười, đưa cổ tay hắn quay về vị trí bình thường, sau đó điểm mũi chân, nhảy trở lại trên cửa sổ: “Được rồi, sư phụ, có thể bắt đầu rồi.”

Đại nho nọ trợn mắt há mồm nhìn, thầm nghĩ thật là chuyện lạ. Không hề để ý đến uy thế Bình vương phủ, dám giáo huấn như thế, đúng là tên ngưu ma vương. Chỉ bất quá…vương phi? Lão nhìn về phía Hiên Viên Chiếu, phát hiện bộ dáng hắn bụng đầy tử khí mà không dám đánh tới, trong lòng thống khoái cực kì, không thể ngừng nghĩ quả nhiên ác nhân tự có ác nhân trị. Tiểu vương gia này mỗi ngày đều tuyên bố muốn kết hôn với mỹ nhân, hiện giờ vương phi đích thực là mỹ nhân, chỉ bất quá đối với hắn mà nói, so với dạ xoa la sát không khác bao nhiêu.

Hiên Viên Chiếu hận đến ngứa răng, lại không dám động thủ với Ly Lạc, chỉ mấy chiêu tôm tép của mình, không cần nghĩ cũng biết không đủ động đến ngón tay út của người ta. Xem ra không thể làm gì khác ngoài tạm thời nhẫn nại, ngày sau tiếp tục phục thù.

Vừa nhìn thấy “Tam tự kinh”, “Luận ngữ” bày ra trước mắt, đầu hắn bắt đầu đau nhức, hận không thể dùng mắt đốt sạch cuốn sách bại hoại này đi.

Hắn nghĩ đến liền không khỏi hận lây sang Hán Vũ Đế: thiệt là, trước đó nhân gia đều là tuân theo Hoàng đế lão tổ, chỉ tại ngươi làm cái gì mà độc tôn Nho thuật, hại ta hiện giờ bi thảm. Ngẫm tiếp lại oán hận thêm cha mẹ của Khổng Mạnh nhị thánh: các ngươi không có việc gì hay ho sao, sinh ra hai người kia làm gì? Không phải cố tình quấy rối ta đấy chứ?

Đây đều là bài học nhập môn, cũng không có gì phức tạp, phu tử bất quá là giảng giải sơ qua cho Hiên Viên Chiếu, yêu cầu hắn học thuộc lòng.

Hiên Viên Chiếu lầm bầm hai tiếng, lại quay đầu nhìn Ly Lạc, nghĩ thầm ta giả bộ chuyên tâm đọc sách, đến lúc học không vô, nhìn xem ngươi có thể làm khó dễ được ta không. Ta lại ngoan ngoãn không gây sự, ngươi cũng không có lý do phạt ta chứ.

Hắn đến cùng vẫn có tâm tính tiểu hài nhi, vừa nghĩ đến đây, không khỏi hết sức cao hứng, lập tức cầm lấy sách che mặt, đi vào cõi thần tiên thiên ngoại. Nghĩ đến hôm nay chịu không ít tội, lão hổ đó dám ra oai phủ đầu với mình, vậy chính mình sẽ khiến cho y tại tân hôn yến liền biến thành khí phụ.

Đến chỗ nào thì tốt đây? Thiên Hồng lâu ở Vân Bắc phố tựa hồ thật lâu không tới, Hoa Mị Nhi khẳng định rất nhớ mình, nhưng Tần Ca Nhi ở Lạc Nhạn Quán cũng thiếu mình đã lâu, ai, nếu nói tiếp, tốt nhất vẫn nên đến Lương Ngọc Các, khúc đàn của Ngọc Nhuận cô nương là tuyệt nhất.

“Đang suy nghĩ đến cô nương nhà ai a?” Thanh âm mềm mại vang lên bên tai, mà Hiên Viên Chiếu còn chưa lấy lại tinh thần, tưởng Bình Nhị Bình Tam đang nói chuyện với mình.

“Ngọc Nhuận cô nương được không? Buổi tối hôm nay chúng ta đi, đến nghe nàng đánh đàn xướng một khúc…” [thôi rùi, e thật thà quá   ] Hiên Viên Chiếu hai mắt bắt đầu tỏa sáng, được một lúc đột nhiên cảm giác bầu không khí có điểm không bình thường, lúc này mới nhớ tới tình cảnh hiện tại của mình, vội vàng đổi sang bộ dáng bảo bảo thông minh chỉnh chỉnh vạt áo ngồi ngay ngắn.

“Nhân chi sơ tính bổn thiện, tính tương cận tập tương viễn…” Hắn lớn tiếng đọc thuộc lòng, mong rằng như vậy có thể khiến cho cho Ly Lạc quên đi hành vi vừa rồi của mình.

Nhìn trộm qua, chỉ thấy gương mặt trắng nõn của Ly Lạc đã biến thành không khác biệt đáy nồi bao lăm, cây roi liễu trong tay vụt vụt, tựa hồ đang háo hức tìm điểm tọa lạc trên thân mình. Hắn trong lòng cả kinh, đọc càng thêm hăng say, lòng lại chỉ để ý đến cây roi liễu.

“Không sai, đọc lớn tiếng như vậy, lúc nào nhớ kĩ thì im miệng.” Ly Lạc trở lại bên cửa sổ: “Còn tiếp tục để ta chứng kiến ngươi tiến hành phản kháng trong tinh thần thì đừng trách roi liễu không nhận người.”

A a, quả nhiên là mình với Hiên Viên Chiếu dụng tình quá sâu, nghĩ muốn đánh nhưng roi đến cùng vẫn không hạ xuống được. Quên đi, nhìn biểu hiện sau này của hắn rồi tính.

Phu tử ở bên cạnh nhìn đến trợn mắt há mồm: Thật đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Hiên Viên Chiếu thực sự có thiên phú, bởi vì phải lớn tiếng đọc mà không có cơ hội chuồn đi, kết quả không tới hai canh giờ đã hoàn thành nhiệm vụ học thuộc lòng.

Ly Lạc trong lòng hết sức cao hứng, bất quá đợi đến lúc hắn viết chữ, phần cao hứng này dần dần biến thành tuyệt vọng.

“Tiên sinh…ngươi…ngươi xem chữ của đứa nhỏ này…còn có cách cứu vãn không?” Ly Lạc lo lắng buồn bã hỏi. Y có thể không lo lắng sao? Hiên Viên Chiếu viết một nét, trên giấy xuất hiện một con rắn nhỏ quanh co khúc khuỷu. Tuy đã xem qua thiếp mời vô cùng thê thảm đó, nhưng Ly Lạc vẫn ôm một phần tâm lý lạc quan, hy vọng đến lúc viết thư pháp, chữ của hắn so với trên thiếp mời nhìn sẽ tốt hơn.

Đến lúc này hy vọng liền tan biến, cũng may phu tử mỉm cười nói: “Không sao, vương phi không nên lo lắng, tiểu vương gia trước đây lười biếng, không có mấy lần viết chữ, so với trẻ con vừa học chỉ sợ còn ít hơn, bởi vậy chữ này tuy khó nhìn, may mắn còn chưa định hình, chỉ cần siêng năng luyện tập, nhất định sẽ có tiến bộ.”

Ly Lạc vừa vui mừng vừa buồn cười, roi liễu trên bàn điểm điểm: “Nghe được không vương gia? Phu tử bình luận về ngươi, ngươi mười tám tuổi, viết chữ còn thua đứa trẻ con vừa học, ngươi a ngươi a, ta sắp có việc gấp, ngươi nghiêm túc viết cho ta, nếu dám giở thủ đoạn, hậu quả ngươi cũng biết rồi đấy.”

Hiên Viên Chiếu lúc này xem như hoàn toàn thua trong tay Ly Lạc. Không có biện pháp, ai bảo hắn từ nhỏ đến lớn đều là trăng giữa bầy sao, dưỡng ra loại tính tình nóng nảy, chứ không dưỡng ra được ý chí muốn tự do không muốn sống lẫn công phu không sợ chết không sợ đau.

Sau khi thời gian cực khổ buổi sáng đã qua, đến buổi chiều, đối với việc học võ công trước kia chẳng thèm ngó tới, Hiên Viên Chiếu trở nên hưng phấn chưa từng có, ở trên sân luyện võ chạy đông chạy tây như con khỉ, thỉnh thoảng phát ra những trận cười kinh khủng không rõ nguyên do.

Ly Lạc, ngươi chờ đấy cho ta, chờ đến khi ta võ công đại thành, sẽ đem ngươi đánh thành đầu heo, không, không đúng, sẽ cho ngươi nếm thử tư vị phân cân thác cốt, cho ngươi ở trên giường lăn lộn kêu rên cả ngày…Ân, quên đi, kêu gào cả một ngày nghe không được, vậy…vậy nửa ngày đi…Ân…kì thật một canh giờ hẳn là đủ rồi…Nga, nửa canh giờ cũng được, dù sao y cũng không có phạm lỗi gì quá lớn. [Chiếu nhi mơ mộng nghĩ cách trị Lạc Lạc mà còn xót vợ như vầy chứng tỏ e yêu Lạc Lạc lắm phải ko]

“Tiểu vương gia, nghĩ cái gì mà cao hứng vậy?” Ly Lạc đến gần, tựa hồ hết sức cao hứng muốn chia sẻ chút tâm đắc của trượng phu lúc ban trưa.

“Ân, đang nghĩ chờ ta học thành võ công, sau phải đối phó với tên Ly Lạc ghê tởm kia thế nào, hắc hắc, ta muốn học môn phân cân thác cốt gì đó …” Hiên Viên Chiếu hai mắt lại bắt đầu tỏa sáng, không đến nửa chừng, hắn mẫn cảm nhận thấy được không khí bốn phía chợt lạnh đi.

Ngẩng đầu nhìn sang Ly Lạc vẻ mặt không chút thay đổi, Hiên Viên Chiếu hận không thể cho mình hai cái vả vào miệng: Người khác đều là ngã một lần khôn hơn một chút, hắn lại liên tục họa từ miệng mà ra, lần này xong rồi, người này làm sao còn thật tình truyền thụ cho mình nữa? Mặt của hắn dần dần trắng bệch: “Cái kia…ta không phải có ý này Ly Lạc…ta…” Quên đi, càng bôi càng đen, người ta cũng không phải ngốc tử.

“Nếu như thật sự có một ngày như vậy, đừng nói phân cân thác cốt, cho dù bị ngươi phanh thây, ta cũng cam tâm tình nguyện.” [nghe câu e nói mà ta đau sao ấy thật ra ta nghĩ Lạc Lạc của ta cũng muốn làm vợ hiền yêu thương chồng và vì chồng lắm nhưng tại hoàn cảnh đữa đẩy Chiếu nhi tồi tệ quá nên Lạc lạc phải nghiêm thế này] Ngoài ý muốn, Ly Lạc vừa trầm ngâm xong, lập tức liền ngẩng đầu, cười đến tươi sáng tựa ánh nắng, nhẹ nhàng như mây gió.

Hiên Viên Chiếu ngây ngẩn cả người, hắn tốt xấu cũng xuất thân từ trong nhà giàu có, đối với việc sát ngôn quan sắc hay thủ đoạn đấu đá đều am hiểu, nhưng bởi vì am hiểu, cho nên nhận ra được Ly Lạc nói những lời này là chân thành.

Trong lòng nhẹ nhàng run lên: Có thể sao? Sẽ có người như vậy sao? Lại có thể cam tâm vì người khác thành tài mà hi sinh bản thân mình?
Bình Luận (0)
Comment