Lão Bà Ta Là Thánh Nữ (Dịch Full)

Chương 110 - Chương 1879

Chương 1879

Lúc sau, Tô Kỳ không cùng Tiêu Tiểu Mặc tám chuyện khiến người đau lòng này nữa. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ gửi tin nhắn cho Tiêu Tiểu Mặc: Tiểu Mặc, cô ở Giang thành hả? Ngày mai có muốn cùng đi bắn pháo hoa không? ͏ ͏ ͏

Bởi vì chỗ Tĩnh Nguyệt tỷ có không ít người Thánh Địa, cho nên kêu đi chung cũng không sao. ͏ ͏ ͏

Sẽ không ảnh hưởng đến Giang Tả. ͏ ͏ ͏

Rất nhanh, Tiêu Tiểu Mặc nhắn lại: Không được, chúng tôi đang ở Thiên Linh Cửu Phong, qua Tết mới về được. Nhưng chúng tôi đang bắn pháo hoa. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ kinh ngạc, những người này tại sao chạy tới Thiên Linh Cửu Phong? ͏ ͏ ͏

Bọn họ không nên quen thuộc Thiên Linh Cửu Phong mới đúng. ͏ ͏ ͏

Nhưng đây là chuyện cá nhân, cho nên Tô Kỳ cũng không hỏi nhiều. ͏ ͏ ͏

Gửi câu năm mới vui vẻ xong, không tán dóc nữa. ͏ ͏ ͏

Dù sao người ta còn muốn chơi trò bắn pháo hoa. ͏ ͏ ͏

Còn cô? ͏ ͏ ͏

Chỉ có thể ở cùng người mình yêu, nhưng ngẫm lại hạnh phúc hơn bắn pháo hoa nhiều. ͏ ͏ ͏

Sau đó Tô Kỳ vui vẻ nói với Giang Tả: ͏ ͏ ͏

-͏ Anh nói xem, về sau chúng ta có con thì cảnh tượng sẽ là anh ôm em, còn em ôm con? ͏ ͏ ͏

-͏ Sau đó người một nhà vui vẻ hạnh phúc? ͏ ͏ ͏

Giang Tả liếc qua Tô Kỳ, sau đó nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Phỏng chừng em suy nghĩ nhiều, khi đó con sẽ khóc sẽ quấy, mà em thì không biết nó muốn gì. ͏ ͏ ͏

-͏ Rơi vào đường cùng, em chỉ có thể cho nó ăn đòn. ͏ ͏ ͏

-͏ Sau đó càu nhàu với anh rằng nuôi con thật khó. ͏ ͏ ͏

-͏ Anh sẽ nói, chính mình sinh, khóc cũng phải nuôi đến lớn. ͏ ͏ ͏

-͏ Rồi em sẽ cãi lộn với anh, cãi không lại thì đánh anh. ͏ ͏ ͏

-͏ Vòng đi vòng lại. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ vẻ mặt không biết nên nói cái gì, xoay người đẩy ngã Giang Tả, cô nằm đè lên hắn: ͏ ͏ ͏

-͏ Sao em cảm giác trong tình tiết anh nói thì chỉ mình anh là ủy khuất nhất? ͏ ͏ ͏

-͏ Em ngược đãi anh sao? ͏ ͏ ͏

Giang Tả nhìn sợi tóc của Tô Kỳ rơi xuống: ͏ ͏ ͏

-͏ Chẳng lẽ anh sẽ làm em chịu ủy khuất? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ vui vẻ nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Về sau sinh hoạt sẽ không lãng mạn? ͏ ͏ ͏

Giang Tả gật đầu. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ vùi đầu vào ngực Giang Tả, nhỏ giọng nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Vậy về sau anh không được chọc em, chọc vào em thì không chừng em sẽ giận. ͏ ͏ ͏

Giang Tả hỏi: ͏ ͏ ͏

-͏ Thí dụ như? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ ngẩng đầu nhìn Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Thí dụ như em nói có thể tìm một công việc làm tại nhà được không, anh không thể viết hai chữ ‘nằm mơ’ lên mặt, giống như hiện tại vậy. ͏ ͏ ͏

Giang Tả: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Tiếp theo, giọng của Tô Kỳ lại cất lên: ͏ ͏ ͏

-͏ Còn nữa, hôm nay em nói đi ngủ thì anh không thể phản bác. ͏ ͏ ͏

-͏ Cho nên, đi nào, về phòng. ͏ ͏ ͏

Giang Tả: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

. . . ͏ ͏ ͏

Bùm! ͏ ͏ ͏

Bùm chíu chíu! ͏ ͏ ͏

Trong Thiên Linh Cửu Phong, nhóm Liễu Y Y đốt lửa pháo hoa, vì không ảnh hưởng đến người khác, Yên Vân đặc biệt cách âm nơi này. ͏ ͏ ͏

Tình Tình nhìn pháo hoa nổ tung, vẻ mặt vui sướng. ͏ ͏ ͏

Cô lớn như vậy, đây là lần đầu tiên thấy pháo hoa, có nhiều chuyện cô không hiểu, nhưng mà cô cảm giác thực vui vẻ. ͏ ͏ ͏

Tuy rằng mỗi ngày phải ăn trứng luộc nước trà, nhưng sau đó vẫn thực vui vẻ. ͏ ͏ ͏

Tình Tình vui vì Yên Vân trưởng lão luôn cùng cô, Tình Tình vui vì có Liễu tỷ và Hi Mạt sư tỷ dạy cô tu luyện, vui vì thân thể ngày càng khỏe hơn. ͏ ͏ ͏

Dù xem Liễu tỷ oán trách anh Chung nấu trứng luộc nước trà dở thì Tình Tình vẫn thấy vui. ͏ ͏ ͏

Sau đó có một vị ma tu đến, được tiếp xúc gần gũi với ma tu khiến Tình Tình vui vẻ. ͏ ͏ ͏

Cô thích thú vì bên này náo nhiệt, cũng rất vui khi lần đầu tiên trông thấy pháo hoa. ͏ ͏ ͏

Tình Tình biết chính mình bệnh rất nặng, cũng biết có lẽ sau này mình sẽ chết, càng biết Yên Vân trưởng lão rất cố gắng vì cô. ͏ ͏ ͏

Tình Tình chưa bao giờ thấy khổ sở. ͏ ͏ ͏

Được làm con gái của Yên Vân trưởng lão là cô đã vô cùng thỏa mãn. ͏ ͏ ͏

Phương xa, Mộng Vưu nhìn Tình Tình, hỏi Yên Vân bên cạnh mình: ͏ ͏ ͏

-͏ Có phải đầu óc của con gái cô không được bình thường không? ͏ ͏ ͏

Yên Vân lườm Mộng Vưu, sau đó cúi đầu nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Tình Tình hiểu chuyện nhiều một chút thôi, nếu con bé sinh ra ở nhà người khác thì tốt rồi, không cần chịu nhiều khổ như vậy. ͏ ͏ ͏

Mộng Vưu hỏi: ͏ ͏ ͏

-͏ Cha của cô bé đâu? ͏ ͏ ͏

Yên Vân không trả lời, rõ ràng không muốn đàm luận cái này. ͏ ͏ ͏

Theo sau, Yên Vân hỏi: ͏ ͏ ͏

-͏ Cô nói xem chúng ta thật sự có thể sống sót sao? ͏ ͏ ͏

Mộng Vưu lắc đầu: ͏ ͏ ͏

-͏ Không biết, nhưng hẳn là không thành vấn đề, nhân tộc đáng sợ hơn dự đoán của bất cứ ai. ͏ ͏ ͏

Yên Vân khẽ thở dài: ͏ ͏ ͏

-͏ Hy vọng được như vậy. ͏ ͏ ͏

Theo sau, Yên Vân nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Hình như mấy năm nay cô sống khá tốt. ͏ ͏ ͏

Mộng Vưu lắc đầu, nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Chẳng qua hơi may mắn, và có người thân bên cạnh. ͏ ͏ ͏

Bà có thể sống bình yên như vậy cơ hồ đều là Quỷ Nhị Trí giúp đỡ, lo chuyện trong chuyện ngoài. ͏ ͏ ͏

Chương 1880

Nhưng trở thành tọa độ, năng lực của đối phương có hạn, vẫn không quên tìm con đường sống cho bà. ͏ ͏ ͏

Đúng là bà thoải mái hơn Yên Vân nhiều. ͏ ͏ ͏

Yên Vân nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Tuy tôi không được ai giúp, nhưng tôi ít nhất muốn cho Tình Tình sống tốt, có cuộc sống tốt hơn tôi. ͏ ͏ ͏

Yên Vân nhìn nụ cười của Tình Tình, càng thêm kiên định ý tưởng này. ͏ ͏ ͏

Ngày Tết đã qua, về sau được thêm ngày nào là lời ngày đó, người kia đứng sau lưng những người này dù mạnh đến đâu không thể nào dễ dàng thắng lợi. ͏ ͏ ͏

Trong thời gian này, bà sẽ liều mạng bảo hộ Tình Tình. ͏ ͏ ͏

Cô chỉ có thể đánh cuộc người kia sẽ không đổi ý, sẽ không thật sự xuống tay với tọa độ. ͏ ͏ ͏

Nhân tộc tuy mạnh, nhưng rất nhiều lúc loài người càng đáng sợ hơn, gian trá hơn. ͏ ͏ ͏

Trong khi bắn pháo hoa, Biên Hải Đao Khách nhận được một tin nhắn, là Thanh Liên gửi. ͏ ͏ ͏

Nội dung là cô thành công độ kiếp tiến vào Tam giai. ͏ ͏ ͏

Trông thấy tin nhắn này, tâm trạng của Biên Hải Đao Khách thực phức tạp. ͏ ͏ ͏

Vừa rồi là Cửu Tịch, hiện tại là Thanh Liên, Thánh Địa đều là một đám biến thái sao? ͏ ͏ ͏

Thanh Liên mới mười tám tuổi. ͏ ͏ ͏

. . . ͏ ͏ ͏

Hôm sau, Giang Tả thức dậy muộn. ͏ ͏ ͏

Chờ khi hắn tỉnh lại thì Tô Kỳ đang hai tay nâng gò má, nằm trên giường nhìn hắn, thỉnh thoảng đá chân. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nhìn Tô Kỳ, hỏi: ͏ ͏ ͏

-͏ Em làm gì đấy? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ vui vẻ nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Ngắm tướng ngủ của Tả ca. ͏ ͏ ͏

Lúc này, Tô Kỳ mặc váy ngủ trễ ngực, nhưng Giang Tả chỉ nhìn thoáng qua, không xem lâu. ͏ ͏ ͏

Không có chút nào hứng thú, còn không bằng suy nghĩ đêm nay ăn cái gì. ͏ ͏ ͏

Thấy Giang Tả không nhìn mình, Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Này, sao anh không xem? Em đã tìm góc độ dẹp nhất rồi. ͏ ͏ ͏

Giang Tả không muốn nói chuyện, kéo chăn che người cô: ͏ ͏ ͏

-͏ Nên xem thì tối hôm qua đều nhìn rồi, không nên xem cũng nhìn. ͏ ͏ ͏

Tuy rằng không có gì không nên xem. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ chui ra khỏi chăn: ͏ ͏ ͏

-͏ Về sau không cho anh nhìn, đúng rồi, đêm nay đi chỗ sư tỷ ăn cơm, nhóm Thanh Liên cũng đến. ͏ ͏ ͏

-͏ Thanh Liên mới vượt qua Thiên kiếp Tam giai. ͏ ͏ ͏

-͏ Thanh Liên là thiên tài số một của đoàn Thánh nữ chúng em. ͏ ͏ ͏

Giang Tả kinh ngạc hỏi: ͏ ͏ ͏

-͏ Từ khi nào Thanh Liên thành thiên tài số một? ͏ ͏ ͏

Thiên tài số một nên là Tô Kỳ và Tĩnh Nguyệt tỷ chứ? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ đáp: ͏ ͏ ͏

-͏ Bởi vì Thanh Liên trở thành người tu luyện Tam giai vào năm mười tám tuổi, kỷ lục này chưa từng có. ͏ ͏ ͏

-͏ Các đời Thánh nữ không có ai làm được. ͏ ͏ ͏

-͏ Không phải thiên tài số một thì là cái gì? ͏ ͏ ͏

Giang Tả nghe xong, trong một chốc không cách nào phản bác. ͏ ͏ ͏

Tam giai mười tám tuổi, Tĩnh Nguyệt không làm được, Tô Kỳ cũng không thể, dì không làm được, Kiếm Thập Tam cũng không thể, bản thân Giang Tả đều không thể. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà Thanh Liên làm được, vậy thì kết luận Thanh Liên là thiên tài số một Thánh Địa có gì vô lý sao? ͏ ͏ ͏

Hình như không có vấn đề. ͏ ͏ ͏

Giang Tả: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Vậy phải chăng qua thêm thời gian nữa, Tô Kỳ là thiên tài số một? ͏ ͏ ͏

Dù sao Tĩnh Nguyệt tỷ lớn hơn Tô Kỳ mấy tháng, cảnh giới của Tĩnh Nguyệt tỷ cao hai cảnh giới nhỏ cũng vô dụng. ͏ ͏ ͏

Qua mấy trăm năm thì Kiếm Thập Tam là thiên tài số một. ͏ ͏ ͏

Dù sao Kiếm Thập Tam dùng mấy trăm năm Cửu giai Chứng đạo thậm chí là Đại Đạo giả, Tô Kỳ cùng Tĩnh Nguyệt đều rất khó làm được. ͏ ͏ ͏

Đây đúng là thay phiên làm thiên tài, sang năm đến nhà của tôi. ͏ ͏ ͏

Không nghe Giang Tả phản bác, Tô Kỳ dịu dàng nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Vợ của anh tuy không phải thiên tài số một nhưng không kém chút nào, vợ của anh ưu tú lắm biết không? ͏ ͏ ͏

-͏ Đương nhiên, không ưu tú thì vẫn là vợ của anh, muốn chối cũng chối không được. ͏ ͏ ͏

-͏ Rồi, dậy nào, nếu còn không dậy thì anh sẽ không khách khí với em. ͏ ͏ ͏

Giang Tả: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Ha ha. ͏ ͏ ͏

Buổi chiều, Giang Tả lại cùng Tô Kỳ đi mua sắm. ͏ ͏ ͏

Mùng một, chỉ có một ít siêu thị còn mở ra. ͏ ͏ ͏

Giang Tả hỏi Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏

-͏ Chúng ta đến ăn cơm, còn phải tự mang nguyên liệu nấu ăn? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ cười nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Đúng vậy, không chỉ có như thế, chúng ta còn phải tự nấu. ͏ ͏ ͏

Giang Tả: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

-͏ vậy em kêu các cô ấy đến nhà chúng ta ăn cho rồi. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ lắc đầu, nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Không được, đông người, gái xinh đầy phòng, em sợ anh nhìn không hết. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Anh cảm thấy em cho anh mang theo TV thì anh không thèm nhìn mấy người đó một cái nào. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ bĩu môi nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Cũng không thèm ngắm vợ của anh sao? ͏ ͏ ͏

Giang Tả không muốn nói chuyện. ͏ ͏ ͏

Nhưng sáu người vào nhà hắn thì đúng là hơi chật chội. ͏ ͏ ͏

Nếu cản trở hắn xem TV, không chừng hắn sẽ ném cả đám ra ban công. ͏ ͏ ͏

Đây không phải thói quen tốt, nếu bị kích phát ra thì đến lúc đó sẽ bị Tô Kỳ mắng chết. ͏ ͏ ͏

Ngẫm lại đi chỗ Tĩnh Nguyệt tỷ cũng hay. ͏ ͏ ͏

Dù sao nhà của chị ấy đủ lớn. ͏ ͏ ͏

Trông thấy Giang Tả không nói lời nào, Tô Kỳ cũng không ngại, mà là nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Trên đời có nhiều gái xinh như vậy, vợ của anh nằm trong số đó, có thấy vui không? ͏ ͏ ͏

Giang Tả theo bản năng nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Em cũng nói có nhiều gái đẹp, em có mặt trong số đó chẳng phải thực bình thường sao? ͏ ͏ ͏

Chương 1881

Tô Kỳ bất mãn nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Nhưng không được vài người đẹp như vợ của anh! ͏ ͏ ͏

Không được vài người? ͏ ͏ ͏

Giang Tả khó tin nhìn Tô Kỳ, lời như vậy cũng nói ra được? ͏ ͏ ͏

Rõ ràng là không có ai giống như cô. ͏ ͏ ͏

Nhìn ánh mắt của Giang Tả, Tô Kỳ đột nhiên vui vẻ nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Anh đang nghĩ chuyện gì khiến người vui vẻ hả? ͏ ͏ ͏

Giang Tả bình tĩnh nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Không có. ͏ ͏ ͏

-͏ Nói đi mà, nói đi. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ kéo cánh tay Giang Tả, làm nũng. ͏ ͏ ͏

Giang Tả làm lơ Tô Kỳ, em cũng đoán được rồi mà? ͏ ͏ ͏

Em tự nói ra không được sao? ͏ ͏ ͏

Sau khi bỏ ra chút thời gian, Giang Tả lại xách một đống túi đồ. ͏ ͏ ͏

Chắc đủ cho bảy người ăn rồi. ͏ ͏ ͏

Mua đủ thức ăn rồi, Giang Tả và Tô Kỳ liền đi tới biệt thự của Tĩnh Nguyệt, bởi vì cách siêu thị không xa nên đi bộ cũng được. ͏ ͏ ͏

Mà nói, cứ điểm của Thánh Địa thông thường không có ai. ͏ ͏ ͏

Nhưng hiện tại hình như hơi đông người. ͏ ͏ ͏

Ngẫu nhiên còn có thể trông thấy tiên tử kết bè kết đội ra vào. ͏ ͏ ͏

Những người này định thừa dịp ăn Tết để nghỉ xả hơi à? ͏ ͏ ͏

Nhưng không nhiều người biết Tô Kỳ, cho nên không ai chào hỏi cô. ͏ ͏ ͏

Hơn nữa không ít người cũng không phải người của Thánh Địa. ͏ ͏ ͏

Có một điều có thể xác định, Thánh Địa có số lượng tiên tử khá nhiều. ͏ ͏ ͏

Tu sĩ nam thật sự ít đến tội. ͏ ͏ ͏

Nguyệt Liên Thánh Địa cũng không phải không thu nam tu sĩ, Bách Linh cốc chỉ thu nữ không thu nam, mà Thánh Địa thì chỉ cần phù hợp là được nhận vào. ͏ ͏ ͏

Chẳng qua nam giới rất ít. ͏ ͏ ͏

Có lẽ bọn họ thu đệ tử ưu tiên xem mặt. ͏ ͏ ͏

Dù sao những người đó đẹp còn hơn tiên tử. ͏ ͏ ͏

Giang Tả hoài nghi những người đó thay đồ tiên tử thì có lẽ không ai biết là nam hay nữ, à không, là cho rằng đối phương là nữ. ͏ ͏ ͏

Đợi người đi xa, Giang Tả hỏi Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏

-͏ Thánh Địa mấy người có yêu cầu gì khi thu đệ tử nam? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ hỏi lại: ͏ ͏ ͏

-͏ Hỏi làm chi? Muốn bái sư Thánh Địa? ͏ ͏ ͏

Giang Tả lắc đầu: ͏ ͏ ͏

-͏ Không, bọn họ không dạy được anh. ͏ ͏ ͏

Đương nhiên, nếu là ông chủ bán đậu hũ và Chung Dịch Dương có thể bảo đảm cho hắn học được nấu cơm, hắn không ngại bái sư. ͏ ͏ ͏

Nếu không dạy dỗ ra nghề được thì hắn đành diệt sư. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ gật đầu, nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Cũng đúng, trong Thánh Địa không ai biết ma pháp. ͏ ͏ ͏

-͏ Nhưng điều kiện nhập môn thì thiên phú là thứ nhất, hình như phần lớn là phải lọt vào mắt các vị trưởng bối. ͏ ͏ ͏

Giang Tả: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Vậy thì hắn có lẽ vĩnh viễn không cách nào bái vào Thánh Địa. ͏ ͏ ͏

Ai sẽ thấy hắn thuận mắt? ͏ ͏ ͏

Trừ bỏ Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏

Lúc sau, Giang Tả hỏi: ͏ ͏ ͏

-͏ Kiếm Thập Tam làm cách nào bái vào Nguyệt Liên Thánh Địa? ͏ ͏ ͏

Hắn chưa bao giờ nghe Kiếm Thập Tam kể chuyện này, đương nhiên, hắn cũng không hỏi qua. ͏ ͏ ͏

Hiện tại chỉ là một thoáng tò mò. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ ngẫm nghĩ nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Không biết nữa, nghe sư phụ nói khi sư phụ còn nhỏ vừa ra khỏi hồ thì sư bá cũng đã là đệ tử của Thánh Địa. ͏ ͏ ͏

-͏ Khi đó bọn họ đều là con nít mới có vài tuổi. ͏ ͏ ͏

-͏ Còn về sư bá làm sao vào Thánh Địa thì sư phụ chưa từng kể. ͏ ͏ ͏

-͏ Chắc là vào bằng thiên phú. ͏ ͏ ͏

Giang Tả gật đầu. ͏ ͏ ͏

Điều này cũng không quan trọng, hắn hỏi chơi thôi. ͏ ͏ ͏

Tiếp theo, Tô Kỳ cốc trán Giang Tả, nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Suýt bị anh kêu riết nghe quen, phải gọi là sư bá, đừng suốt ngày gọi thẳng tên sư bá. ͏ ͏ ͏

Giang Tả câm nín, hắn kêu tên Kiếm Thập Tam, bản thân ông ta không có ý kiến gì. ͏ ͏ ͏

Nhưng ai kêu người có ý kiến là vợ nhà mình? ͏ ͏ ͏

Hai người Giang Tả đi tới biệt thự của Tĩnh Nguyệt, phát hiện đoàn Thánh nữ đã ở trong sân chơi pháo hoa nhỏ. ͏ ͏ ͏

Pháo hoa nhỏ này gọi là gì nhỉ? ͏ ͏ ͏

Giang Tả vẫn luôn không biết gọi tên. ͏ ͏ ͏

Lúc hắn xem manga, anime thường xuyên thấy người ta cầm chúng chơi ở bờ biển. ͏ ͏ ͏

Nhưng bắt hắn gọi tên chúng nó thì hắn không trả lời được. ͏ ͏ ͏

Lúc nhỏ hắn từng chơi nó, còn mang theo Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏

Hắn nhớ rõ Tô Kỳ lần đầu tiên chơi nó thì đặc biệt vui vẻ. ͏ ͏ ͏

Chờ Giang Tả cùng Tô Kỳ tiến vào, Thanh Liên là người phát hiện đầu tiên, chạy lại chào: ͏ ͏ ͏

-͏ Sư tỷ, Giang đại ca, hai người đến rồi. ͏ ͏ ͏

Mấy Thánh nữ dự khuyết khác cũng chạy tới. ͏ ͏ ͏

Tiểu Tiểu nhìn họ, hỏi: ͏ ͏ ͏

-͏ Sư tỷ, có thể cho bọn em chơi với Hồng Thự không? ͏ ͏ ͏

Các cô sớm nghe tiếng tăm của Hồng Thự, nhưng ít có cơ hội nhìn thấy chúng nó. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ ngẫm nghĩ nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Cũng được, ban công còn có nhiều thú cưng, chị đi về mang tới cho mấy đứa chơi, nhanh thôi. ͏ ͏ ͏

Sau đó cô kéo Giang Tả bay lên trời. ͏ ͏ ͏

Giang Tả: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Em có dám đợi anh buông đồ vật rồi đi không? ͏ ͏ ͏

Lăn lộn một hồi lâu, Giang Tả cùng Tô Kỳ rốt cuộc thành công đi vào phòng bếp nhà Tĩnh Nguyệt tỷ. ͏ ͏ ͏

Nhóm thú cưng Hồng Thự cũng được mang đến. ͏ ͏ ͏

Bao gồm Đoạn Kiều, Đản Đản, Tiểu Thủy, Thập Thất, Thập Bát. ͏ ͏ ͏

Có thể nói trừ bỏ Ngộ Đạo thụ, thứ gì có ý thức đều bị đưa đến. ͏ ͏ ͏

Chương 1882

Thanh Liên khá ngoan, hỏi Tô Kỳ muốn giúp một tay không. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ đương nhiên là từ chối, dù sao có Giang Tả hỗ trợ. ͏ ͏ ͏

Nhưng Tĩnh Nguyệt đột nhiên tiến vào nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Để Thanh Liên hỗ trợ đi, em rể có thể lên lầu xem TV. ͏ ͏ ͏

Sau đó Giang Tả nhìn về phía Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt tỷ đưa ra đề nghị cực kỳ tốt. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ bất đắc dĩ nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Được rồi, tới lúc ăn cơm sẽ gọi anh. ͏ ͏ ͏

Giang Tả lĩnh mệnh lệnh của Tô Kỳ, bỏ chạy ngay. ͏ ͏ ͏

Đang xem tới khúc hay, lần này hẳn là có thể trực tiếp xem đoạn kết. ͏ ͏ ͏

Nhưng khi Giang Tả lên lầu, phát hiện nhóm Hồng Thự chơi rất vui với các cô bé. ͏ ͏ ͏

Đoạn Kiều lạnh lùng xa cách liên tục né qua né lại. ͏ ͏ ͏

Nhưng như vậy chơi càng vui. ͏ ͏ ͏

Chờ Giang Tả rời đi, Tô Kỳ tò mò hỏi Tĩnh Nguyệt: ͏ ͏ ͏

-͏ Sư tỷ, sao đột nhiên cho Thanh Liên hỗ trợ? Mấy người đâu cần làm đồ ăn? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Học tập cũng tốt, lỡ như về sau phải gả cho người thì làm sao bây giờ? ͏ ͏ ͏

Thanh Liên ở một bên nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Thánh nữ sư tỷ, tại sao em phải gả đi? Em cảm thấy về sau mình có thể làm Thánh nữ. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ cũng nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Cho dù Thanh Liên gả chồng thì chắc chắn sẽ gả cho người tu luyện, người tu luyện không cần ăn cơm. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt đen mặt nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Tiểu oán phụ, vậy em đang nấu cái gì cho bọn chị? Thức ăn cho chó à? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Ý của cô không phải như vậy, chẳng qua cảm thấy người tu luyện bình thường chắc chắn sẽ không giống như nhà của cô. ͏ ͏ ͏

Dù sao cô và hắn từ nhỏ đã sinh hoạt như người thường. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Vấn đề không phải nấu ăn mà là hiểu biết. ͏ ͏ ͏

-͏ Có nói em cũng không hiểu, nghe lời là được. ͏ ͏ ͏

-͏ Chị chơi với Hồng Thự đây. ͏ ͏ ͏

Giang Tả đương nhiên đi căn phòng cũ của Tô Kỳ, bọn họ vẫn luôn ở căn phòng này. ͏ ͏ ͏

Nhưng vào phòng, Giang Tả không đi xem TV, mà là ra ban công, nhìn ra bên ngoài. ͏ ͏ ͏

Lúc mới vào cửa hắn có nhìn thoáng qua cửa sổ, nói sao đây, có cảm giác khó chịu hơi lạ. ͏ ͏ ͏

Cho nên, hắn định đi xem thử. ͏ ͏ ͏

Đoạn Kiều ở phòng khách biệt thự đột nhiên ngây ngẩn cả người. ͏ ͏ ͏

Sau đó bị Tĩnh Nguyệt chặn lại. ͏ ͏ ͏

Còn về Hồng Thự, vừa thấy bóng Tĩnh Nguyệt đã bỏ chạy. ͏ ͏ ͏

Hồng Thự biết rõ người này nguy hiểm cỡ nào. ͏ ͏ ͏

Đó là người mang lại một nửa bóng tối đời vịt. ͏ ͏ ͏

Đoạn Kiều bị Tĩnh Nguyệt bắt lấy nhưng không có cảm giác gì, nó ngơ ngẩn ngửa đầu, dường như xuyên thấu qua phòng ở nhìn về phía phương xa. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏

-͏ Ngươi đang xem cái gì? ͏ ͏ ͏

Đoạn Kiều nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Cảm giác quen thuộc, nhưng không quá rõ ràng. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt hỏi: ͏ ͏ ͏

-͏ Ví dụ? ͏ ͏ ͏

Đoạn Kiều ngẫm nghĩ nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Giống như cánh cửa chư thiên đang bị đẩy mở. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nhíu mày, nhưng mà rất nhanh liền bình thường trở lại: ͏ ͏ ͏

-͏ Chuyện này bình thường thôi. ͏ ͏ ͏

Đến lượt Đoạn Kiều tò mò, chư thiên đang bị kết nối, loại sự tình này không nên bị khiếp sợ sao? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Thiên Bi Thần Chiến đang mở ra, cánh cửa chư thiên nếu không mở ra thì làm sao đánh Thiên Bi Thần Chiến? ͏ ͏ ͏

-͏ Ngươi đang buồn lo vô cớ, bởi vì không tới lượt ngươi đi đánh. ͏ ͏ ͏

Đoạn Kiều: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Người này nói rất có lý, nhưng vì sao nó nghe thật khó chịu? ͏ ͏ ͏

Nó là Đoạn Kiều, chỉ cần không phải đại ma đầu, nó là tồn tại thông hiểu từ xưa đến nay. ͏ ͏ ͏

Sau đó Đoạn Kiều hỏi: ͏ ͏ ͏

-͏ Có muốn học thuật không gian không? ͏ ͏ ͏

-͏ Ta có thể dạy cho ngươi. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt lắc đầu: ͏ ͏ ͏

-͏ Không học. ͏ ͏ ͏

Đoạn Kiều hoang mang hỏi: ͏ ͏ ͏

-͏ Tại sao? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nở nụ cười ưu nhã đáp: ͏ ͏ ͏

-͏ Chúng ta câu cá nào, không chừng ngươi có thể câu ra bảo bối lớn. ͏ ͏ ͏

-͏ Thuật không gian không phải một sớm một chiều có thể học được, câu cá thực dụng hơn. ͏ ͏ ͏

Đoạn Kiều: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Nó từ chối, lần trước câu ra long châu cũng là vì câu cá với người này. ͏ ͏ ͏

Cứ cảm giác câu cá với người này rất nguy hiểm. ͏ ͏ ͏

Nói đến thì Tiểu Hồng cũng rất sợ cô, cô là sát thủ của sinh vật ban công sao? ͏ ͏ ͏

. . . ͏ ͏ ͏

Giang Tả đang đứng ngoài ban công nhìn không trung. ͏ ͏ ͏

Hắn cảm giác phía cuối trời xuất hiện một loại dao động khó thể miêu tả, khó mà bắt giữ. ͏ ͏ ͏

Dao động này có quan hệ với không gian. ͏ ͏ ͏

Lấy thực lực của Giang Tả vốn không thể bắt giữ loại dao động này. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà hắn cảm giác được. ͏ ͏ ͏

Đó là thứ không liên quan đến tu vi, giống như hắn cảm giác được nguy hiểm vậy. ͏ ͏ ͏

Là thuộc về bói toán cũng là bản năng. ͏ ͏ ͏

-͏ Xem ra hàng rào thế giới sắp bị suy yếu, tác dụng của tọa độ cũng sắp hiện ra. ͏ ͏ ͏

Sau đó Giang Tả không quan tâm nữa, tuy sắp tới lúc, nhưng hắn vẫn muốn chờ sang đầu tháng sau. ͏ ͏ ͏

Hắn cần tìm chút thời gian thăng cấp. ͏ ͏ ͏

Hiện tại hắn có thể trực tiếp thăng 6.3, chỉ thiếu thời gian ra ngoài. ͏ ͏ ͏

Hành trình Thiên Linh Cửu Phong là cơ hội cho hắn lên Thất giai. ͏ ͏ ͏

“Thất giai Nhập đạo, chậc chậc, chắc Thiên kiếp mong đợi lắm đây.” ͏ ͏ ͏

Giang Tả nhủ thầm trong bụng. ͏ ͏ ͏

Rất nhanh hắn liền tiến vào hình thức xem TV, lần này là cơ hội hiếm có, lát nữa sẽ không có thời gian xem. ͏ ͏ ͏

Chương 1883

Nghe nói thai phụ không thể xem mấy thứ linh tinh, về sau Tô Kỳ chắc chắn không cho hắn xem. ͏ ͏ ͏

Muốn cứng rắn xem chắc chắn không được, đến lúc đó sẽ hỏi hắn một câu con quan trọng hay anh xem TV quan trọng. ͏ ͏ ͏

Thật khó trả lời. ͏ ͏ ͏

Còn về ra ngoài? ͏ ͏ ͏

Loại sự tình này càng không thể, trong lúc Tô Kỳ mang thai thì hắn không thể nào ra ngoài. ͏ ͏ ͏

Một phần là vì bảo hộ Tô Kỳ, một phần nữa là nghe nói cảm xúc của bà bầu không quá ổn định. ͏ ͏ ͏

Nên ở bên cạnh cô. ͏ ͏ ͏

. . . ͏ ͏ ͏

Khi trời tối, Giang Tả đã bị kêu xuống lầu. ͏ ͏ ͏

Hình như có thể ăn cơm rồi. ͏ ͏ ͏

Lần này không cần phải nói, chắc chắn vẫn ăn lẩu. ͏ ͏ ͏

Đơn giản mà tiện lợi. ͏ ͏ ͏

Dù sao có bảy người. ͏ ͏ ͏

Lúc Giang Tả xuống dưới, trông thấy các cô gái Tiểu Tiểu, Y Nhược đều là vẻ mặt vui sướng. ͏ ͏ ͏

Xem ra ở trong Thánh Địa chưa ăn cái này. ͏ ͏ ͏

Có thể nói là các cô lần đầu tiên ra Thánh Địa. ͏ ͏ ͏

Hình như Kiếm Thập Tam trực tiếp đưa bọn họ lại đây. ͏ ͏ ͏

Kiếm Thập Tam biến mạnh, về mặt vận chuyển khá tiện lợi. ͏ ͏ ͏

Chỉ việc mở cửa không gian. ͏ ͏ ͏

Trước kia Thánh Địa không có người biết mở cửa không gian. ͏ ͏ ͏

Để một người tu luyện Cửu giai Chứng đạo khiến người vận chuyển, toàn bộ Tu Luyện giới cũng không môn phái nào đều dám làm như thế. ͏ ͏ ͏

Nhưng dì chỉ cần nói một câu. ͏ ͏ ͏

Chậc chậc, không tiền đồ. ͏ ͏ ͏

Tuy rằng Kiếm Thập Tam một câu thì dì cũng sẽ làm bất cứ chuyện gì, mỗi tội Kiếm Thập Tam nói lắp, chắc chắn chịu thiệt. ͏ ͏ ͏

-͏ Ông xã, lấy bát đũa giúp em. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ trông thấy Giang Tả xuống dưới, lập tức kêu lên. ͏ ͏ ͏

Giang Tả không hề nghĩ ngợi đáp lại: ͏ ͏ ͏

-͏ Biết rồi, tới ngay! ͏ ͏ ͏

Lúc sau, bọn họ ngồi cạnh trên bàn, chuẩn bị ăn. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ và Giang Tả ngồi cạnh nhau, sau đó ngồi xuống ghế, cô nói với nhóm cô gái Tiểu Tiểu: ͏ ͏ ͏

-͏ Thích ăn cái gì thì tự gắp, cái nào chưa ăn bao giờ thì lấy ít thôi, đừng để không ăn được cũng bỏ vào. ͏ ͏ ͏

Nhóm người lên tiếng rồi bắt đầu ăn. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt vẫn ăn đậu hủ thúi khai vị, không biết cô lấy ở đâu ra. ͏ ͏ ͏

Theo sau, Tĩnh Nguyệt hỏi Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏

-͏ Đúng rồi, Thanh Liên giúp đỡ cũng ổn chứ hả? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ ngẫm nghĩ nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Tâm linh khéo tay, giỏi hơn sư tỷ nhiều. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt tức giận hỏi: ͏ ͏ ͏

-͏ Chị đã bao giờ bỏ đói em chưa? ͏ ͏ ͏

Đôi lúc dì không rảnh thì đều là Tĩnh Nguyệt mang theo Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏

Tuy rằng không có lần nào bị bỏ đói, nhưng không biết tại sao cô luôn bị đuổi theo, bị trừng phạt. ͏ ͏ ͏

Rõ ràng bình thường đi nhà ăn là được. ͏ ͏ ͏

Lần nào nấu ăn cũng kinh tâm động phách. ͏ ͏ ͏

Lấy cớ là: Thánh nữ không nước chảy bèo trôi. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ cũng không muốn nói nhiều với sư tỷ nhà mình, cô nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Nhưng em cảm thấy Thanh Liên cũng không thích hợp vào phòng bếp. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏

-͏ Tại sao? Em mới khen Thanh Liên xong mà? ͏ ͏ ͏

Lúc này Thanh Liên cúi đầu, vẻ mặt làm sai sự. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ khẽ thở dài: ͏ ͏ ͏

-͏ Thanh Liên thấy con cá sắp chết sẽ theo bản năng ném trị liệu cho nó. ͏ ͏ ͏

-͏ Sau đó sẽ làm nét mặt như sư tỷ, chúng ta phóng sinh chúng nó đi. ͏ ͏ ͏

-͏ Lúc có người ở thì còn đỡ chút, thoáng cái đi ra rồi vào lại, thấy tất cả thứ gì có thể nhúc nhích được đều hoạt bát nhảy. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Giang Tả bội phục, cứu hết tất cả sao? ͏ ͏ ͏

Trong tình huống bình thường Thanh Liên sẽ không làm như vậy, dù sao cô không ảnh hưởng đến người khác. ͏ ͏ ͏

Nhưng khi xung quanh không có ai, miễn là cô cảm giác sẽ không ảnh hưởng đến người liền cứu hết. ͏ ͏ ͏

Thanh Liên nhỏ giọng nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Lần sau chắc chắn sẽ không làm vậy nữa. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ cười nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Kỳ thật cũng không sao, ít nhất cảm giác ăn ngon hơn. ͏ ͏ ͏

-͏ Nói trắng ra là em khiến chúng nó càng ngon hơn. ͏ ͏ ͏

Thanh Liên: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Giang Tả ăn thử, phát hiện đúng như vậy. ͏ ͏ ͏

Thì ra tu luyện thuật trị liệu có thể dùng theo cách này. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Vậy chẳng phải chứng minh càng không thể một mình vào phòng bếp? ͏ ͏ ͏

-͏ Chữa lành lại giết thì tàn nhẫn biết bao. ͏ ͏ ͏

Mọi người: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Còn nói nữa là không ăn cơm ngon nổi. ͏ ͏ ͏

Trông thấy đám người nhìn mình chằm chằm, Tĩnh Nguyệt không nói nữa: ͏ ͏ ͏

-͏ Ăn thôi, có cấm mấy người ăn đâu. ͏ ͏ ͏

Giang Tả không tham gia vào đề tài của các cô gái, cũng không lo lắng bị vắng vẻ, dù sao có thể yên lặng ăn là được. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ ngẫu nhiên kẹp hai con tôm qua, cho hắn ăn? ͏ ͏ ͏

Không, là để Giang Tả lột cho cô ăn. ͏ ͏ ͏

Quá đáng hết sức. ͏ ͏ ͏

Lúc đang ăn, Tô Kỳ muốn hôn, nhưng rất nhanh kiềm chế lại. ͏ ͏ ͏

Bởi vì Tĩnh Nguyệt tỷ ném đũa. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ vẻ mặt ủy khuất. ͏ ͏ ͏

Ừm, còn có một chút ngượng ngùng, mất mặt. ͏ ͏ ͏

Chương 1884

Cơm nước xong, Tĩnh Nguyệt liền mang theo nhóm Giang Tả đi đến một chỗ quảng trường. ͏ ͏ ͏

Hiện tại tới nơi này tự nhiên là vì bắn pháo hoa. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nói với nhóm Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏

-͏ Muốn tự mình bắn hay đứng xa xem người ta bắn? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ lập tức nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Chúng em tự bắn đi. ͏ ͏ ͏

Thanh Liên cũng nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Chúng em cũng muốn tự bắn. ͏ ͏ ͏

Tuyết Ngọc, Y Nhược, Tiểu Tiểu đều muốn tự mình bắn. ͏ ͏ ͏

Lớn bé gì đều muốn tự bắn pháo hoa. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt tự nhiên cũng không từ chối, chỉ nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Vậy mấy người bắn, chị ở bên cạnh nhìn. ͏ ͏ ͏

-͏ Đúng rồi, chú ý xem giấy thuyết minh, không hiểu đừng làm lung tung, bị thương người nhà thì không hay. ͏ ͏ ͏

-͏ Biết rồi! ͏ ͏ ͏

Đám người lên tiếng, tự chạy đi tìm pháo hoa. ͏ ͏ ͏

Pháo hoa đã chuẩn bị sẵn, chất đống thành núi nhỏ. ͏ ͏ ͏

Dù sao nơi này không chỉ có nhóm người Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏

Còn có rất nhiều đệ tử Thánh Địa và bạn tốt của các đệ tử. ͏ ͏ ͏

Tóm lại có Thánh Địa bỏ tiền là được. ͏ ͏ ͏

Giang Tả và Tô Kỳ tự nhiên cũng đến chọn pháo hoa thích hợp. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nhìn pháo hoa, rục rịch muốn ném ra tiểu đệ Hỏa Nguyên tố, đến lúc đó chắc chắn sẽ rất đồ sộ? ͏ ͏ ͏

Nguy hiểm thì không cao, dù sao mọi người đều là người tu luyện. ͏ ͏ ͏

Càng đừng nói còn có Tĩnh Nguyệt tỷ là người tu luyện Ngũ giai ở bên cạnh nhìn. ͏ ͏ ͏

Nói đến thì trong cứ điểm Thánh Địa, sư thúc mạnh nhất phỏng chừng cũng chỉ cỡ Ngũ giai. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ và Tĩnh Nguyệt tỷ tăng cấp bậc hơi nhanh. ͏ ͏ ͏

Điều này khiến bao nhiêu tiền bối không mặt mũi thấy các cô. ͏ ͏ ͏

-͏ Chúng ta chơi cái nào? Lớn hay nhỏ? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ lôi kéo Giang Tả hỏi. ͏ ͏ ͏

Pháo hoa chia lớn nhỏ, kiểu dáng cũng có rất nhiều loại. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nhìn Tô Kỳ, nghiêm trang nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Con nít mới lựa chọn, người trưởng thành đương nhiên là lấy hết. ͏ ͏ ͏

Ngẫm nghĩ, hắn bổ sung thêm: ͏ ͏ ͏

-͏ Ý anh là pháo hoa. ͏ ͏ ͏

Thêm câu này là vì không cho Tô Kỳ có quá nhiều đề tài phát huy, thí dụ như cô và ai đó. ͏ ͏ ͏

Khi ấy tất nhiên không thể chọn cả hai. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ không suy nghĩ sâu xa, gặn hỏi: ͏ ͏ ͏

-͏ Vậy ý của anh là em là con nít? ͏ ͏ ͏

Giang Tả hỏi ngược lại: ͏ ͏ ͏

-͏ Không phải sao? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ ngẩng đầu ưỡn ngực nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Chỗ nào giống con nít? ͏ ͏ ͏

Giang Tả rũ mí mắt nhìn thoáng qua, nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Đại khái là IQ. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Theo sau, Tô Kỳ nhìn Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Chọn một cái, không thể tất cả đều muốn, người trưởng thành mới lấy hết, anh là vị thành niên. ͏ ͏ ͏

Giang Tả: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Hắn muốn phản bác. ͏ ͏ ͏

Trước khi Giang Tả mở miệng, Tô Kỳ nói ngay: ͏ ͏ ͏

-͏ Em nói anh là vị thành niên. ͏ ͏ ͏

Giang Tả: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Thôi, không thèm so đo với con nít, vậy thì chọn một cái. ͏ ͏ ͏

Giang Tả để sát vào đống pháo hoa, hỏi: ͏ ͏ ͏

-͏ Em lấy cái lớn hay nhỏ? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Lớn đi, có lẽ thật xinh đẹp. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nhíu mày nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Nhưng âm thanh rất lớn, hơi ồn. ͏ ͏ ͏

-͏ Em có thể che lỗ tai giúp anh! ͏ ͏ ͏

Nói rồi Tô Kỳ vươn tay ra thử che lỗ tai của Giang Tả: ͏ ͏ ͏

-͏ Sao nào? Có phải đỡ hơn nhiều không? ͏ ͏ ͏

Giang Tả gật đầu: ͏ ͏ ͏

-͏ Hơi hiệu quả, nhưng tay hơi lạnh, chờ chút anh ủ ấm cho em. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ cười nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Vậy mau lên nào, chúng ta bắn pháo hoa. ͏ ͏ ͏

. . . ͏ ͏ ͏

Bùm! ͏ ͏ ͏

-͏ Ôi, ông xã, anh xem, anh xem kìa! Có phải đẹp lắm không? Em đã bảo cái này được mà! ͏ ͏ ͏

Giọng của Tô Kỳ vang lên trong pháo hoa nở rộ. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ thực hưng phấn, cả người nhảy dựng lên. ͏ ͏ ͏

Dù sao trước kia cô chưa từng bắn pháo hoa như vậy. ͏ ͏ ͏

Một phần là vì đắt, một phần là vì không có chỗ. ͏ ͏ ͏

Đương nhiên, trước kia bọn họ cảm thấy hai người ở bên nhau là vui vẻ nhất, thứ khác đều là lãng phí thời gian. ͏ ͏ ͏

Hiện tại thì, ưm, cũng giống như vậy, đều đang cố gắng để hai người có thể vẫn luôn sống bên nhau. ͏ ͏ ͏

Nhưng Giang Tả không cho Tô Kỳ dùng tay che lỗ tai của hắn, tay cô hơi lạnh. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nhét tay Tô Kỳ vào túi của mình, giúp cô ủ ấm. ͏ ͏ ͏

Nhưng Tô Kỳ cứ nhảy lưng tưng làm hắn rất khó chịu. ͏ ͏ ͏

Em còn ủ ấm tay không hả? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ rất vui vẻ, nhóm Thanh Liên cũng vui vẻ. ͏ ͏ ͏

Nhưng trong lúc mọi người đang vui, đột nhiên có đốm lửa lóe lên bên cạnh các cô, sau đó nổ cái bùm làm mọi người hết hồn. ͏ ͏ ͏

Tất cả mọi người nhìn xuống đất, may mắn âm thanh lớn thôi chứ không có uy lực. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ hỏi: ͏ ͏ ͏

-͏ Chuyện gì xảy ra? ͏ ͏ ͏

Nhóm Thanh Liên lắc đầu, các cô không biết. ͏ ͏ ͏

Lúc này, bên cạnh các cô lại lóe lên tia lửa. ͏ ͏ ͏

Sau đó là tiếng nổ mạnh đì đùng. ͏ ͏ ͏

Lại hù sợ những người kia. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nhảy lên người Giang Tả. ͏ ͏ ͏

“Quả nhiên không che tay sao?” Giang Tả trong lòng nghĩ. ͏ ͏ ͏

Còn về tiếng nổ mạnh, đó là con nít chơi, hắn không quan tâm. ͏ ͏ ͏

Lúc này Tĩnh Nguyệt tỷ cầm một đống pháo trúc nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Thứ này vui lắm đúng không? ͏ ͏ ͏

Nhóm Tô Kỳ nhìn qua, phát hiện mấy con thú Hồng Thự đều bám trên người Tĩnh Nguyệt tỷ. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt tỷ cầm mấy cây pháo trúc, nói với nhóm Hồng Thự: ͏ ͏ ͏

-͏ Nào, đốt lửa. ͏ ͏ ͏

Hồng Thự bị buộc đốt lửa, Đản Đản cũng phát ra nhiệt độ cao. ͏ ͏ ͏

Sau khi đốt lửa, Tĩnh Nguyệt ném qua chỗ nhóm Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Nhóm người Thanh Liên: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Sư tỷ (Thánh nữ sư tỷ) thật quá đáng. ͏ ͏ ͏

Nhưng Tĩnh Nguyệt ném qua đã bị Tiểu Tiểu bắt được pháo trúc, sau đó ném trở về. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt: ͏ ͏ ͏

-͏ Í da??? ͏ ͏ ͏

Chốc lát sau, đám người ném vào nhau. ͏ ͏ ͏

Chương 1885

Mọi người đều là người tu luyện, cho nên cũng không lo lắng xảy ra chuyện. ͏ ͏ ͏

Có đôi khi dùng hiệu ứng pháp thuật, làm người nhìn mà sợ. ͏ ͏ ͏

Giang Tả đứng xem, không định tham dự vào. ͏ ͏ ͏

Một đám con nít ấu trĩ, quả nhiên chỉ có Tô Kỳ đáng yêu. ͏ ͏ ͏

. . . ͏ ͏ ͏

Lúc nửa đêm, các cô chơi đủ rồi, Tô Kỳ cũng trở lại bên cạnh Giang Tả. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ giận dỗi nói với Giang Tả: ͏ ͏ ͏

-͏ Sư tỷ chơi xấu, nếu không thì chắc chắn là chị ấy chịu thiệt rồi. ͏ ͏ ͏

Cô kéo tay Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Ông xã, có phải em đã vắng vẻ anh? ͏ ͏ ͏

Giang Tả hơi mỉm cười, trong mắt lộ ra cảm xúc tang thương: ͏ ͏ ͏

-͏ Em vui là được. ͏ ͏ ͏

Nếu mỗi ngày ngủ trễ như vậy, mỗi ngày em đều chơi với đám người kia thì anh sẽ rất vui. ͏ ͏ ͏

Giang Tả thầm nghĩ như vậy, nhưng không dám trực tiếp biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể dùng biểu cảm chỉ có trời mới biết chính mình vui vẻ mà nói chuyện với Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nhìn Giang Tả, nghiêng đầu, nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Mỗi ngày thức đêm kiểu này chỉ có trong mơ, nhưng hôm nay tha cho anh đấy. ͏ ͏ ͏

Giang Tả: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Lúc sau, những người này dọn dẹp đồ vật đi trở về. ͏ ͏ ͏

Giang Tả cùng Tô Kỳ trở về biệt thự nghỉ ngơi. ͏ ͏ ͏

Những người khác cũng đi theo. ͏ ͏ ͏

Dù sao biệt thự đủ lớn, phòng trống cũng nhiều. ͏ ͏ ͏

Càng đừng nói các cô ngủ chung phòng. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nhìn Tô Kỳ vừa thay váy ngủ, nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Em không ngủ chung với các cô ấy sao? Hôm nay vui vẻ như vậy, chắc chắn có thể tâm sự trắng đêm. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Vậy thì anh cũng có thể tìm đám bạn xấu tâm sự đêm khuya chứ gì? ͏ ͏ ͏

Giang Tả lắc đầu, nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Nói thật, gần đây người anh liên hệ thường xuyên nhất là Kiếm Thập Tam, nếu em cảm thấy anh có thể tán dóc với Kiếm Thập Tam thì anh không có ý kiến. ͏ ͏ ͏

-͏ Em có thể báo với dì, nhìn xem dì nói sao. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Kêu sư bá, mà sao anh nói chuyện với sư bá được vậy? ͏ ͏ ͏

Giang Tả ngẫm nghĩ nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Đại khái vì ông ta sùng bái anh. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Cô không hiểu tại sao Giang Tả tự kỷ như vậy. ͏ ͏ ͏

Dù sao Tô Kỳ không cảm thấy có cái gì để sùng bái. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ mặc kệ mấy chuyện này, tóm lại có chuyện để nói với nhau cũng hay. ͏ ͏ ͏

Theo sau, Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Em vốn cũng muốn tâm sự chị em với họ, để anh ở không một ngày, chắc chắn anh cũng vui, nhưng em không đi được. ͏ ͏ ͏

Giang Tả tò mò nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Tại sao? Không yên lòng anh hả? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ chui vào trong ổ chăn nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Không phải, là bởi vì các cô ấy thường xuyên hỏi một ít chuyện làm người ta thẹn thùng, cho nên chắc chắn không thể đi chỗ bọn họ. ͏ ͏ ͏

-͏ Cho nên còn không bằng cùng anh ngủ một giấc. ͏ ͏ ͏

Giang Tả rất muốn hỏi một chút, chuyện làm người thẹn thùng là chuyện gì. ͏ ͏ ͏

Nhưng ngẫm lại thì không hỏi nữa, thẹn thùng với người khác, nhưng với hắn thì chưa chắc. ͏ ͏ ͏

Biến khéo thành vụng liền không hay, đêm nay lo ngủ yên đi. ͏ ͏ ͏

Lúc sau, Giang Tả ôm Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Ngủ đi, chạy cả đêm. ͏ ͏ ͏

-͏ Ừ. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ khẽ ừ, an tâm nhắm lại, thiếp ngủ. ͏ ͏ ͏

Đêm nay thực an tĩnh, trừ bỏ bên ngoài rải rác tiếng nổ pháo hoa, pháo trúc, cơ bản không có âm thanh nào khác. ͏ ͏ ͏

Bên Giang Tả và Tô Kỳ cũng không phát sinh chuyện gì, bọn họ ôm nhau mà ngủ. ͏ ͏ ͏

Nhưng Tô Kỳ đôi khi lôi kéo chăn, Giang Tả sẽ gác chân lên người Tô Kỳ, cô không khách khí đập tay vào mặt hắn. ͏ ͏ ͏

Khi ngủ say luôn phát sinh một ít chuyện mà bọn họ cho rằng không thể nào xảy ra. ͏ ͏ ͏

Thí dụ như cướp chăn. ͏ ͏ ͏

Cứ việc như thế, hết thảy vẫn yên lặng như cũ. ͏ ͏ ͏

Mãi khi trời hửng sáng. ͏ ͏ ͏

Tia ban mai đầu tiên của buổi sáng chiếu rọi xuống, bóng đêm bị xé nát rời khỏi sân khấu. ͏ ͏ ͏

-͏ Ôi, hôm nay may mắn đấy, không ngờ có thể trông thấy mặt trời mọc rõ ràng như vậy. ͏ ͏ ͏

Giọng của Tĩnh Nguyệt từ sân thượng truyền xuống dưới. ͏ ͏ ͏

-͏ Đúng vậy, đáng tiếc sư tỷ còn đang ngủ. ͏ ͏ ͏

Giọng của Tuyết Ngọc cũng vọng xuống. ͏ ͏ ͏

-͏ Mấy đứa thì biết cái gì, sinh hoạt vợ chồng chắc chắn khác với chúng ta, hơn nữa bọn họ xem mặt trời mọc không phải vì đẹp, là vì lãng mạn. ͏ ͏ ͏

-͏ Đây là một môn học vấn. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nói có sách mách có chứng, phân tích cho các cô gái nghe. ͏ ͏ ͏

Giang Tả đang mở to mắt, thật ra hắn ban đầu định mang Tô Kỳ đi xem mặt trời mọc. ͏ ͏ ͏

Nhưng phát hiện trên sân thượng có một đám người đang đợi mặt trời mọc, hắn liền từ bỏ loại ý tưởng này. ͏ ͏ ͏

Ngắm ảnh mặt trời mọc với những người này thì có gì vui? ͏ ͏ ͏

Mình hắn và Tô Kỳ ngắm cảnh mới vui. ͏ ͏ ͏

Cho nên Giang Tả lựa chọn tiếp tục ngủ. ͏ ͏ ͏

Ai biết những người này đứng trên sân thượng nhắc tới họ. ͏ ͏ ͏

Lúc này Tô Kỳ cũng tỉnh lại, cô từ trong ngực Giang Tả ngửa đầu hỏi: ͏ ͏ ͏

-͏ Có phải sư tỷ cố ý không? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt tỷ không thích hai người khoe ân ái tại đây. ͏ ͏ ͏

Hơn nữa khi xem mặt trời mọc chắc chắn sẽ ngọt ngào chết người. ͏ ͏ ͏

Chương 1886

Vì ngăn cản hai người, Tĩnh Nguyệt tỷ tám chín phần mười sẽ tổ chức các cô xem mặt trời mọc. ͏ ͏ ͏

Người tu luyện tinh lực tràn đầy là chuyện thực bình thường, đặc biệt còn là cún độc thân. ͏ ͏ ͏

Cho nên biết rõ mấu chốt khoe ân ái của Giang Tả và Tô Kỳ, Tĩnh Nguyệt tỷ trực tiếp bóp chết manh mối từ trong trứng nước. ͏ ͏ ͏

Giang Tả gật đầu, nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Khả năng này rất cao. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nhìn bả vai Giang Tả nhô ra khỏi chăn, nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Hay là chúng ta... ͏ ͏ ͏

Giang Tả trả lời thẳng thừng: ͏ ͏ ͏

-͏ Không cần. ͏ ͏ ͏

Vì không cho Tô Kỳ nghĩ nhiều, Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Kính cửa sổ chưa đóng, chỉ kéo bức màn, cách âm không tốt, thiếu nhi không nên xem. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ hừ một tiếng, sau đó tiếp tục ngủ. ͏ ͏ ͏

Vậy chờ trở về rồi làm. ͏ ͏ ͏

Nhưng còn chưa trở về, Tô Kỳ liền nhận được tin khiến người không vui nổi. ͏ ͏ ͏

Lúc ăn sáng, Tĩnh Nguyệt nói cho Tô Kỳ phải đi Thiên Linh Cửu Phong. ͏ ͏ ͏

Hôm nay hoặc là ngày mai, hoặc xuất hiện ngay bây giờ cũng được. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ không vui nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Sư tỷ, mới đầu năm mà đã ra ngoài rồi sao? Có phải hơi quá đáng không? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏

-͏ À thì em có thể mang theo Tả ca, vậy là xong. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ lắc đầu, nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Không được, nghe chị nói cứ cảm giác bên kia rất nguy hiểm, đến lúc đó có chỗ nào Tả ca không thể đi vào, em sẽ lo lắng chết mất. ͏ ͏ ͏

-͏ Không đúng, em chắc chắn cũng sẽ không đi vào. ͏ ͏ ͏

Đi Thiên Linh Cửu Phong vì con hung thú thứ bốn, vậy chắc chắn không phải chuyện an toàn. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ không dám làm cho Giang Tả không có chút kinh nghiệm đi theo. ͏ ͏ ͏

Tuy là Pháp thần, nhưng chỉ có cái vỏ ngoài. ͏ ͏ ͏

Đối phương yếu một chút thì có lẽ không có việc gì, nhưng đụng phải những kẻ mạnh thì kinh nghiệm là rất quan trọng. ͏ ͏ ͏

Giang Tả hơi bất đắc dĩ, không ngờ Tô Kỳ không đồng ý hắn đi. ͏ ͏ ͏

Phải chăng Pháp thần như vậy không đáng tin cậy đến thế sao? ͏ ͏ ͏

Hắn vài lần ra tay, rõ ràng biểu hiện mạnh mẽ như vậy mà, có phải Tô Kỳ mù mắt không? ͏ ͏ ͏

Đương nhiên, những lời này hắn cũng không thể nói ra. ͏ ͏ ͏

Dù sao nếu cô không mù thì sao vừa mắt hắn? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Không cho theo thì thôi, nhưng chúng ta vẫn phải đi. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt tỷ không đưa ra đạo lý lớn gì, tóm lại bắt Tô Kỳ phải đi. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ các loại từ chối nhưng cuối cùng vẫn phải đi. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà lúc này mới ăn Tết, Tô Kỳ nhìn Giang Tả, vẻ mặt ủy khuất. ͏ ͏ ͏

Giang Tả ước gì Tô Kỳ mau rời đi, cánh cửa chư thiên đang bị mở ra, còn kéo dài thì tọa độ sẽ bị người bắt. ͏ ͏ ͏

Đến lúc đó sự tình liền phức tạp. ͏ ͏ ͏

Đối với ánh mắt của Tô Kỳ, Giang Tả chỉ hỏi: ͏ ͏ ͏

-͏ Muốn đi bao lâu? ͏ ͏ ͏

Mọi người đều biết chuyện Thiên Bi Thần Chiến, cho nên không ai có thể từ chối, dù là Giang Tả cũng không thể. ͏ ͏ ͏

Nhóm Tô Kỳ là phần mấu chốt, dù có lòng ích kỷ cũng không thể ngăn cản. ͏ ͏ ͏

Đương nhiên, Giang Tả là ích kỷ, hắn không ngăn cản, nhưng cũng không tùy ý Tô Kỳ rơi vào nguy hiểm. ͏ ͏ ͏

Hắn sẽ bình ổn hết tất cả. ͏ ͏ ͏

Khó khăn thật sự cứ để mình hắn đối mặt. ͏ ͏ ͏

Nghe được Giang Tả hỏi chuyện, Tô Kỳ nhìn về phía Tĩnh Nguyệt. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt vẻ mặt khó xử, cuối cùng ngẫm nghĩ nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Chị cảm thấy muốn nhanh thì cũng nhanh, còn chậm thì chậm có lẽ mười ngày, nửa tháng. ͏ ͏ ͏

-͏ Em rể yên tâm, chị sẽ trông chừng tiểu oán phụ giúp em. ͏ ͏ ͏

-͏ Có xảy ra chuyện gì thì chị sẽ bị trước. ͏ ͏ ͏

-͏ À, cũng sẽ không làm cho khác phái nào tới gần tiểu oán phụ, cái này thì tự tiểu oán phụ sẽ ra tay. ͏ ͏ ͏

-͏ Em đừng lo gì hết, em chỉ cần đừng làm cho khác khác phái tới gần mình là được. ͏ ͏ ͏

-͏ Vậy thì trạng thái của tiểu oán phụ trong suốt hành trình sẽ luôn tốt nhất, nếu em ngẫu nhiên nhớ đến cô ấy thì trạng thái sẽ bảo trì 200%. ͏ ͏ ͏

-͏ Ai xảy ra chuyện cũng không tới lượt tiểu oán phụ bị gì. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Giang Tả: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Thì ra tôi là dụng cụ tăng buff à? ͏ ͏ ͏

Tuy Giang Tả muốn nói như vậy, nhưng cảm giác Tĩnh Nguyệt tỷ nói đúng. ͏ ͏ ͏

Cuối cùng Giang Tả chỉ có thể gật đầu: ͏ ͏ ͏

-͏ Vậy mấy người khi nào xuất phát? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt cười nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Đi sớm về sớm, hiện tại đi không chừng còn có thể trở về đúng ngày rằm. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Sư tỷ của cô thật xấu, cô còn chưa ngọt ngào với Giang Tả bao lâu. ͏ ͏ ͏

Cuối cùng Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Buổi chiều đi, tóm lại không đi ngay bây giờ. ͏ ͏ ͏

-͏ Chúng em trở về chuẩn bị đã. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt tự nhiên không có ý kiến gì, bộ dáng chị hiểu mà. ͏ ͏ ͏

Thanh Liên hỏi: ͏ ͏ ͏

-͏ Thánh nữ sư tỷ, chúng em cũng phải đi hả? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt lắc đầu: ͏ ͏ ͏

-͏ Không, mấy người về Thánh Địa hết, lần này thì mấy người không tham dự vào được. ͏ ͏ ͏

Thanh Liên muốn hỏi, trước kia mấy người cũng mới có Nhị giai, Tam giai mà chạy lung tung, cô đã Tam giai rồi, tại sao không thể tham dự? ͏ ͏ ͏

Nhưng Thanh Liên không hỏi được, bởi vì Thánh nữ sư tỷ cùng sư tỷ đã Ngũ giai, chênh lệch quá lớn. ͏ ͏ ͏

Trước kia mọi người đều là Nhị giai, hiện tại không giống nhau, kém hai cảnh giới lớn. ͏ ͏ ͏

Xưa đâu bằng nay. ͏ ͏ ͏

Giang Tả rũ mí mắt thở dài, tại sao không đi ngay bây giờ chứ? ͏ ͏ ͏

Hắn quá rành suy nghĩ trong đầu Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏

Giang Tả cảm thấy hắn sẽ xuất phát muộn. ͏ ͏ ͏

Chương 1887

Lúc chạng vạng, Tô Kỳ nói với Giang Tả: ͏ ͏ ͏

-͏ Em đi đây, anh phải luôn nhớ em đó, không cho đi ra ngoài chạy loạn, biết không? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ đứng ở cửa lưu luyến không rời. ͏ ͏ ͏

Giang Tả gật đầu, nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Biết rồi. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ chu môi: ͏ ͏ ͏

-͏ Mỗi ngày chỉ biết nói là biết rồi, sau đó ở sau lưng em lén làm chuyện không muốn người biết. ͏ ͏ ͏

Giang Tả: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Hắn không cách nào phản bác. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ lại đây ôm lấy Giang Tả, nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Em không muốn đi, lỗi tại sư tỷ hết. ͏ ͏ ͏

Giang Tả lắc đầu, trong lòng phản bác một câu, không, đều là lỗi của thế giới. ͏ ͏ ͏

Giang Tả chỉ có thể thúc giục một chút: ͏ ͏ ͏

-͏ Được rồi, đi đi. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ kích động nhảy dựng lên: ͏ ͏ ͏

-͏ Bây giờ anh thậm chí thúc giục em đi ra ngoài, anh hẳn là tức giận mới đúng, anh có còn yêu em không hả? ͏ ͏ ͏

Giang Tả: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Giang Tả rất muốn làm lơ Tô Kỳ, cuối cùng chỉ có thể nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Yêu chứ, xuân hạ thu đông, với anh mà nói không có gì khác nhau, bởi vì chỉ cần có em thì mỗi ngày đều là mùa xuân. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ lại một lần nữa ôm lấy Giang Tả, nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Em không muốn rời xa anh, em muốn anh tức giận, vừa không muốn anh giận, sợ anh nghĩ lung tung. ͏ ͏ ͏

-͏ Nhưng khi anh không giận thì em lại cảm thấy anh không quan tâm em. ͏ ͏ ͏

-͏ Làm sao bây giờ? ͏ ͏ ͏

Giang Tả hít sâu một hơi, nâng mặt Tô Kỳ lên, không nói một câu trực tiếp hôn cô. ͏ ͏ ͏

Sau một hồi Giang Tả mới buông ra, nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Nhớ rõ, sớm một chút trở về, đừng tiếp xúc với khác phái. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ lập tức nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Tuân mệnh. ͏ ͏ ͏

Lúc sau, Tô Kỳ mới bằng lòng yên tâm rời đi. ͏ ͏ ͏

Giang Tả thở dài một tiếng, ngồi nghỉ lấy sức. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ cố ý đây mà, hiện tại đừng nói khác phái, nhìn Tô Kỳ đã cảm thấy tựa như nữ thần rồi. ͏ ͏ ͏

. . . ͏ ͏ ͏

Sau khi Tô Kỳ hội hợp với Tĩnh Nguyệt, liền nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Sư tỷ, chúng ta đi nhanh về nhanh, lần này dốc sức một hơi bắt giữ hung thú thứ bốn rồi về nhà. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt gật đầu: ͏ ͏ ͏

-͏ Đã biết. ͏ ͏ ͏

Hiện tại trên mây mềm chỉ có hai người. ͏ ͏ ͏

Những người khác đã bị đưa về Thánh Địa, chỉ mình Tĩnh Nguyệt và Tô Kỳ là hơi tư cách tham dự. ͏ ͏ ͏

Chủ yếu không tham dự không được, hung thú thứ bốn cần bọn họ đến thu về. ͏ ͏ ͏

Những người khác thì không được. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ hỏi: ͏ ͏ ͏

-͏ Sư tỷ, ngay cả sư bá cũng sẽ tham dự sao? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt gật đầu, nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Ừ, lần này rất nguy hiểm, kỳ thật không cho tiểu Giang tham gia là đúng. ͏ ͏ ͏

-͏ Dù tiểu Giang là Pháp thần cũng có chút nguy hiểm. ͏ ͏ ͏

-͏ Vì chỉ có thể đánh ra một kích. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ gật đầu, nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Em cũng cảm thấy vậy, tiểu đệ Hỏa Nguyên tố không đáng tin cậy, chỉ có thể ăn hiếp tu sĩ nhỏ như sư tỷ. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Em có thể nói tiếng người được không? ͏ ͏ ͏

Khoe khoang chồng à? ͏ ͏ ͏

Nhưng đúng là cô không đánh lại Giang Tả. ͏ ͏ ͏

Dù dùng hình chiếu hai con hung thú thì cũng không đủ. ͏ ͏ ͏

Trừ phi cô lên Lục giai, sau đó hai con hung thú là Thất giai đỉnh phong thậm chí Bát giai, vậy thì có thể nhét hành cái gia đình mở hack này. ͏ ͏ ͏

Ngẫm lại cảm giác thành tựu tràn đầy, đáng tiếc, hẳn là không có cơ hội. ͏ ͏ ͏

Lúc này Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Sư tỷ cố gắng lên, không chừng có thể thắng. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt trợn trắng mắt: ͏ ͏ ͏

-͏ Cố gắng hả? Kêu chị so sánh với mở hack? Chị điên rồi hay sao? ͏ ͏ ͏

-͏ Chờ chúng ta lên Lục giai, chị sợ tiểu Giang đã trở thành Ma Pháp thần Vương. ͏ ͏ ͏

-͏ Thần Vương là cấp bậc cao nhất có thể so Cửu giai Chứng đạo, nói đến thì tiểu Giang không chừng không lâu sau về mặt cảnh giới sẽ sóng vai với sư bá. ͏ ͏ ͏

-͏ Chậc chậc, bọn họ hẳn là có tiếng nói chung. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏

-͏ Tiếng nói chung về cái gì? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt vô lực nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Cưới Thánh nữ, Thánh nữ dự khuyết và Thánh nữ cũ. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ phớt lờ điều này, hỏi: ͏ ͏ ͏

-͏ Sư tỷ muốn gả người? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt liếc Tô Kỳ một cái, lắc đầu, nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Không, chị là độc thân quý tộc, chị sợ gả chồng rồi sẽ giống như em, xem làm người nổi da gà. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Giống cô thì như thế nào? ͏ ͏ ͏

. . . ͏ ͏ ͏

Giang Tả nghỉ ngơi đến trời tối, lúc này hắn mới đứng dậy đi ra ban công, sau đó Hồng Thự cùng Đoạn Kiều trực tiếp bị hắn thu vào. ͏ ͏ ͏

Lần trước quên mang Đoạn Kiều, thiếu chút nữa xảy ra chuyện, lần này Tô Kỳ có mang theo di động, tuyệt đối không thể để xảy ra sơ sót. ͏ ͏ ͏

Đoạn Kiều cùng Hồng Thự chưa kịp phản ứng đã đi vào không gian quen thuộc. ͏ ͏ ͏

Đây không phải tin tức tốt. ͏ ͏ ͏

Nhưng Hồng Thự cũng không thèm để ý, dù sao có quả lê ăn thì tốt rồi. ͏ ͏ ͏

Đoạn Kiều cảm giác Hồng Thự trước nay không hề thay đổi, thật là thuần túy. ͏ ͏ ͏

Cho nên, khi nhóm đại ma đầu vắng nhà, nó xem trọng Hồng Thự, cũng không biết khi nào thì con vịt này học khôn ra. ͏ ͏ ͏

Chương 1888

Nếu không phải là con trai ruột, Đoạn Kiều cảm thấy Hồng Thự đã sớm bị bỏ vào dạ dày. ͏ ͏ ͏

Lúc này Giang Tả đi ra cửa nhà. ͏ ͏ ͏

Theo sau, hắn đi lên một ngọn núi không người. ͏ ͏ ͏

Hắn cần thăng cấp ngay, dù sao tùy thời đều có thể lên tới 6.3. ͏ ͏ ͏

Lên núi, hắn liền bố trí trận pháp, để ngừa ngăn nơi này bị người tra xét được. ͏ ͏ ͏

Lúc sau, trực tiếp bắt đầu thăng cấp. ͏ ͏ ͏

Ảnh hưởng lớn nhất khi thăng cấp là đại quân Hỏa nguyên tố, lần này chúng nó đúng hẹn tìm tới, chưa bao giờ vắng họp. ͏ ͏ ͏

Đúng giờ còn hơn Thiên kiếp. ͏ ͏ ͏

Thiên kiếp từng vắng mặt, nhưng chúng nó thì không. ͏ ͏ ͏

Chờ hắn thăng cấp xong sẽ trực tiếp đi Thiên Linh Cửu Phong, vừa vặn khiến nhóm Tô Kỳ bay lâu một chút, đỡ khỏi phải bọn họ quá chậm, đến lúc đó gặp được. ͏ ͏ ͏

. . . ͏ ͏ ͏

Thiên Linh Cửu Phong. ͏ ͏ ͏

Một vị đạo sĩ xuất hiện ở chân núi, ngẩng đầu nhìn, nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Người có duyên ở đâu? ͏ ͏ ͏

-͏ Đạp một bước chân, nhìn thấy ai thì đó là người có duyên. ͏ ͏ ͏

Đạo sĩ nói như vậy, sau đó định nhấc chân lên. ͏ ͏ ͏

Không gian dường như vặn vẹo ở trước mặt đạo sĩ. ͏ ͏ ͏

Nhưng còn chưa đạp xuống, đột nhiên liền có người hỏi: ͏ ͏ ͏

-͏ Vị đạo hữu này, đang làm gì? ͏ ͏ ͏

Nghe được âm thanh, đạo sĩ cười tươi, lập tức xoay người nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Vị tiểu hữu này, hôm nay cậu và bổn đạo có duyên, bổn đạo có một tạo hóa to lớn muốn tặng cho... ôi chao? ͏ ͏ ͏

Đạo sĩ vốn định nói tiếp nhưng khi trông thấy một con hồ ly thì thộn mặt ra. ͏ ͏ ͏

Tiên Thiên Cửu Vĩ Hồ? ͏ ͏ ͏

Hơi thở của kẻ tàn nhẫn kia, hắn lại cướp người có duyên của mình? ͏ ͏ ͏

Người đến là Đường Thủy, hắn vốn đi cùng Tây Môn Xuy Hỏa, nhưng giữa đường bận làm một việc cho nên chậm một chút. ͏ ͏ ͏

Mới nãy đến đây, Đường Thủy trông thấy có người ở đằng trước đứng im không nhúc nhích nên lại gần hỏi thăm. ͏ ͏ ͏

Hơn nữa nơi này là Thiên Linh Cửu Phong, hắn dù sao không biết đường đi, có lẽ có thể hỏi đường. ͏ ͏ ͏

Nhưng lời nói của đối phương khiến Đường Thủy không hiểu gì hết. ͏ ͏ ͏

Nhưng hắn trông thấy Tiểu Lục kinh ngạc là thật. ͏ ͏ ͏

Tiểu Lục là Tiên Thiên Cửu Vĩ, hắn tự nhiên biết điều này không nên lộ ra ngoài. ͏ ͏ ͏

Hiện tại đối phương rõ ràng là đã biết, khiến Đường Thủy hơi căng thẳng. ͏ ͏ ͏

Lúc này đạo sĩ hít sâu một hơi nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Tiểu hồ ly của tiểu hữu trở thành Tiên Thiên Cửu Vĩ Hồ đúng không? Người trợ giúp nó trở thành Tiên Thiên Cửu Vĩ có ý đồ đáng chết. ͏ ͏ ͏

Đường Thủy: ͏ ͏ ͏

-͏ ??? ͏ ͏ ͏

Tình huống gì? ͏ ͏ ͏

Đạo sĩ không để ý đến Đường Thủy, nói tiếp: ͏ ͏ ͏

-͏ Đưa Phật không đưa lên trời, chưa nói tới tạo hóa, hôm nay bổn đạo muốn đưa cho cả hai một tạo hóa to lớn. ͏ ͏ ͏

Nói rồi đạo sĩ vươn một bàn tay, trên tay xuất hiện một hạt châu màu vàng sậm, nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Tiên Thiên Cửu Vĩ Hồ nội tức hư vô, tiêu hao thật lớn. ͏ ͏ ͏

-͏ Đây là Thiên Địa Tạo Hóa Châu. ͏ ͏ ͏

-͏ Lấy châu này hóa thành nội đan, có thể bổ khuyết nội tức hư vô, từ đây một bước lên trời. ͏ ͏ ͏

Lục Vĩ hồ và Đường Thủy đều ngẩn ngơ, hơi không dám tin tưởng. ͏ ͏ ͏

Lúc này đạo sĩ lật tay lại, một cuốn sách cổ xưa hiện ra: ͏ ͏ ͏

-͏ Sách này do một vị Hồ tiên đắc đạo thời kỳ viễn cổ viết ra, bên trong ẩn chứa công pháp thích hợp nhất cho Tiên Thiên Cửu Vĩ Hồ, tu được pháp này có thể phi thăng ngay lập tức. ͏ ͏ ͏

Tiếp theo là một nhánh cây hiện ra, đạo sĩ nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Vật này ẩn chứa một phòng ngự cực mạnh của Tần Vũ Vương thời kỳ viễn cổ, có thể an thần, định hồn, cố thủ không gian, ở thế bất bại. ͏ ͏ ͏

-͏ Ba món chí bảo này, tạo hóa lớn này, cậu có muốn hay không? ͏ ͏ ͏

-͏ Ba món chí bảo này, tạo hóa lớn này, cậu có muốn hay không? ͏ ͏ ͏

Đường Thủy nghe ngây người, thậm chí hơi khó có thể tự hỏi. ͏ ͏ ͏

Mỗi món báu vật hoàn toàn vượt sức tưởng tượng của hắn. ͏ ͏ ͏

Hắn muốn hay không muốn? ͏ ͏ ͏

Hắn muốn chứ, nhưng không dám. ͏ ͏ ͏

Theo sau, Đường Thủy nuốt nước miếng nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Tiền bối, tôi... tôi... ͏ ͏ ͏

Đạo sĩ kia nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Cậu phải nhớ kỹ, qua thôn này là không còn cửa hàng nữa, bổn đạo du lịch khắp nơi, ai gặp được bổn đạo đều là người có duyên, bổn đạo tùy tay tặng tạo hóa tầm thường. ͏ ͏ ͏

-͏ Mơ ra thiên phú Tiên Thiên Cửu Vĩ cho Linh Hồ, thủ đoạn của người này không đáng giá nhắc tới. ͏ ͏ ͏

-͏ Hắn cho cái gì thì bổn đạo cũng có thể cho thứ ấy, hắn không thể cho thì bổn đạo vẫn cho được. ͏ ͏ ͏

-͏ Vậy thì, cậu có dám lấy hay không? ͏ ͏ ͏

Không biết tại sao, Đường Thủy cảm giác là lạ. ͏ ͏ ͏

Theo sau, Đường Thủy cắn chặt răng nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Không biết vãn bối cần trả giá bằng cái gì? ͏ ͏ ͏

Không có trả giá thì không chân thật. ͏ ͏ ͏

Đạo sĩ nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Một món báu vật một viên Tam phẩm Linh thạch, ba món chí bảo là ba viên Tam phẩm Linh thạch. ͏ ͏ ͏

-͏ Chỉ cần ba viên Tam phẩm Linh thạch, mang báu vật nghịch thiên về nhà, tạo hóa to lớn tùy tiện lấy. ͏ ͏ ͏

-͏ Tiểu hữu có muốn không? ͏ ͏ ͏

-͏ A??? ͏ ͏ ͏

Đường Thủy nghệch mặt ra. ͏ ͏ ͏

Đây là bọn bịp bợm giang hồ thì phải? ͏ ͏ ͏

Cộng lại không bằng một viên Tứ phẩm Linh thạch, tuy không rẻ nhưng cũng không đắt. ͏ ͏ ͏

Chương 1889

Thôi hãy mua đi, ai biết vị tiền bối này có dễ dây vào hay không. ͏ ͏ ͏

Dù bị lừa thì cứ coi như bỏ tiền tiêu tai. ͏ ͏ ͏

Dù sao vị tiền bối này thoạt nhìn không quá đơn giản. ͏ ͏ ͏

Còn về chí bảo, nói thật, Đường Thủy đã nghi ngờ hơn phân nửa. ͏ ͏ ͏

Quá rẻ, nhưng ngẫm lại cũng đúng, nếu là hàng thật thì hắn làm gì có tiền mà mua. ͏ ͏ ͏

Theo sau, Đường Thủy giao Linh thạch, ba món báu vật về tay hắn. ͏ ͏ ͏

Đường Thủy thực tự nhiên cất vào, dù không muốn cũng không thể lộ ra ngoài mặt ngay lúc này. ͏ ͏ ͏

Sau khi cất đồ, Đường Thủy định chào từ biệt đạo sĩ, nhưng khoảnh khắc ngước đầu lên, trước mắt đã không có một bóng người. ͏ ͏ ͏

Đường Thủy sửng sốt, lập tức hỏi Lục Vĩ: ͏ ͏ ͏

-͏ Tiểu Lục, cái... cái người vừa rồi...? ͏ ͏ ͏

Chỉ trong tích tắc, ký ức chuyện vừa rồi trở nên mơ hồ, Đường Thủy nhớ rõ đằng trước có người, nhưng người đó là ai, bề ngoài như thế nào thì hắn đã quên. ͏ ͏ ͏

Nếu không phải ba món báu vật còn đây, Đường Thủy hoài nghi phải chăng chính mình xuất hiện tâm ma. ͏ ͏ ͏

Lúc sau, Đường Thủy cầm Thiên Địa Tạo Hóa Châu, nói với Tiểu Lục: ͏ ͏ ͏

-͏ Muốn thử không? Có lẽ nó thật sự có thể giải quyết việc ngươi đói bụng. ͏ ͏ ͏

Lục Vĩ tự nhiên sẽ không từ chối, khi nó chạm vào Thiên Địa Tạo Hóa Châu, hạt châu trực tiếp bị nó hấp thu vào trong cơ thể. ͏ ͏ ͏

Trong khoảnh khắc, nó cảm giác được ấm no mà lâu rồi không có. ͏ ͏ ͏

Sau đó, Lục Vĩ vẻ mặt hưng phấn nhìn Đường Thủy. ͏ ͏ ͏

Đường Thủy cũng là kích động hỏi: ͏ ͏ ͏

-͏ Thật sự hữu dụng? ͏ ͏ ͏

Lục Vĩ hú lên hai tiếng, gật đầu lia. ͏ ͏ ͏

Nó hiện tại là Tiên Thiên Cửu Vĩ Linh Hồ, tuy rằng thiên phú lợi hại, nhưng muốn nói chuyện còn phải chờ một ít thời gian. ͏ ͏ ͏

Đường Thủy tự nhiên không nóng nảy. ͏ ͏ ͏

Biết được Thiên Địa Tạo Hóa Châu là thật sự, Đường Thủy cất kỹ hai món khác. ͏ ͏ ͏

Sợ ra ngoài ý muốn. ͏ ͏ ͏

. . . ͏ ͏ ͏

Trên Thiên Linh Cửu Phong, Duyên Hạo vô cùng lo âu. ͏ ͏ ͏

Ông đã đi ba vòng rồi lại ba vòng. ͏ ͏ ͏

Dạo gần đây ông cảm giác Yên Vân không bình thường, nhưng mà Yên Vân thân phận vốn đã cao, không bình thường thì mới là bình thường. ͏ ͏ ͏

Nhưng nên nói sao đây, từ khi Yên Vân giữ lại Liễu Y Y, đón đám người Xích Huyết Đồng Tử, Lục Nguyệt Tuyết, Mặc Ngôn ma tu, Hắc Bào ma tu qua thì Duyên Hạo phát hiện sự tình có lẽ chơi lớn rồi. ͏ ͏ ͏

Tại sao? ͏ ͏ ͏

Bởi vì những người này thuần một sắc có quan hệ với vị tiền bối kia. ͏ ͏ ͏

Tuy rằng là một đám vãn bối, nhưng mà Duyên Hạo biết chân tướng cũng không dám xem thường bọn họ, bọn họ chính là một loại tín hiệu. ͏ ͏ ͏

Tín hiệu vị tiền bối kia sắp xuất hiện. ͏ ͏ ͏

Duyên Hạo biết rõ vị tiền bối kia mạnh cỡ nào, hơn nữa hắn vừa xuất hiện thông thường đều sẽ phát sinh một ít việc lớn. ͏ ͏ ͏

Càng đừng nói những người này lục tục tụ tập. ͏ ͏ ͏

Nhưng ông có thể làm sao bây giờ? ͏ ͏ ͏

Đi hỏi Yên Vân? ͏ ͏ ͏

Không, việc này không thích hợp, bà chịu nói hay không cũng chưa biết. ͏ ͏ ͏

Lúc trước bọn họ cảm giác chung quanh có chút không thích hợp, cũng đi hỏi qua La Ảnh, được đến kết quả là bất lực. ͏ ͏ ͏

Lúc sau, La Ảnh đưa ra một ý kiến, đó chính là từ bỏ đỉnh núi tông môn, có lẽ có thể phá giải thứ không thích hợp. ͏ ͏ ͏

Từ bỏ đỉnh núi? ͏ ͏ ͏

Đây là thể diện, sao Thiên Linh Cửu Phong có thể làm chuyện ngu xuẩn này? ͏ ͏ ͏

Thiên Linh Cửu Phong mạnh hơn Thiên Hằng thất mạch nhiều, dù sao Thiên Hằng thất mạch thì có được bao nhiêu Liễu Hàn? ͏ ͏ ͏

Thiên Linh Cửu Phong của ông có đến vài người. ͏ ͏ ͏

Cho nên Duyên Hạo thực lo âu. ͏ ͏ ͏

Cuối cùng Duyên Hạo ngừng lại, lẩm bẩm: ͏ ͏ ͏

-͏ Không thể lại đợi nữa, trực tiếp hỏi cho rồi. ͏ ͏ ͏

Đương nhiên, ông không định hỏi Yên Vân, có lẽ Yên Vân chỉ là người ngoài nghề. ͏ ͏ ͏

Muốn hỏi thì phải hỏi trong nghề. ͏ ͏ ͏

Duyên Hạo trực tiếp tìm Chung Dịch Dương. ͏ ͏ ͏

Lúc này Chung Dịch Dương đang tự hỏi, cực kỳ giật mình với sự xuất hiện của Duyên Hạo. ͏ ͏ ͏

-͏ Vãn bối kính chào tiền bối. ͏ ͏ ͏

Chung Dịch Dương lập tức đứng dậy cung kính hành lễ. ͏ ͏ ͏

Duyên Hạo cũng không lên mặt, nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Chung tiểu hữu không cần khách khí, ở Liễu gia chúng ta cũng coi như có chút giao tình. ͏ ͏ ͏

Nhưng Chung Dịch Dương không dám tin vào lời này, cung kính hỏi: ͏ ͏ ͏

-͏ Không biết tiền bối tìm vãn bối có chuyện gì không? ͏ ͏ ͏

Duyên Hạo nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Chung tiểu hữu, có một số việc Duyên mỗ muốn hỏi tiểu hữu một chút, hy vọng tiểu hữu giải đáp giúp, nếu không tiện thì cứ nói thẳng. ͏ ͏ ͏

Duyên Hạo không dám sơ sẩy khi liên quan đến Phá Hiểu. ͏ ͏ ͏

Một khi phá hoại việc của đối phương, có lẽ chính mình không còn mẩu xương. ͏ ͏ ͏

Chung Dịch Dương gật đầu, nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Tiền bối cứ hỏi. ͏ ͏ ͏

Duyên Hạo hỏi: ͏ ͏ ͏

-͏ Mấy người đi chuyến này có liên quan với tiền bối kia không? ͏ ͏ ͏

-͏ Có. ͏ ͏ ͏

Chung Dịch Dương trả lời vô cùng ngắn gọn. ͏ ͏ ͏

Duyên Hạo hỏi: ͏ ͏ ͏

-͏ Vậy thì phải chăng Thiên Linh Cửu Phong sắp gặp nạn lớn? ͏ ͏ ͏

Chung Dịch Dương do dự một lát, cuối cùng gật đầu: ͏ ͏ ͏

-͏ Rất có thể, dù sao Phá Hiểu đạo hữu sắp đến rồi. ͏ ͏ ͏

Duyên Hạo trong lòng chợt lạnh, nhưng ông không hỏi cụ thể, mà là nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Tiểu hữu tương đối hiểu biết vị tiền bối kia, nói thử xem, Thiên Linh Cửu Phong sẽ như thế nào? ͏ ͏ ͏

Chương 1890

Hỏi đến vấn đề này, Chung Dịch Dương bị gợi lên hứng thú, nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Tiền bối, hãy nghe vãn bối đếm cho. ͏ ͏ ͏

-͏ Phá Hiểu từng đi Đông Thủy đảo, Đông Thủy đảo chìm. ͏ ͏ ͏

-͏ Sau lại đi qua Thất Tình hải, Thất Tình hải vỡ. ͏ ͏ ͏

-͏ Tiếp theo lại đi Ngự Linh tông, Ngự Linh tông biển lửa hừng hực. ͏ ͏ ͏

-͏ Sau đó đi mạch kiếm tu, cũng là tông môn của vãn bối, khi đó đỉnh núi của mạch kiếm tu bị mất. ͏ ͏ ͏

Duyên Hạo nhíu chặt chân mày, nhưng vẫn nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Không giống nhau, bọn họ đều không thể so sánh với Thiên Linh Cửu Phong, điều này không thể đại biểu Thiên Linh Cửu Phong cũng sẽ gặp nạn. ͏ ͏ ͏

Chung Dịch Dương không chút phật lòng, mà là hỏi: ͏ ͏ ͏

-͏ Tiền bối cảm thấy Thiên Linh Cửu Phong so với Tiên Sơn, Nguyệt Liên Thánh Địa thì như thế nào? ͏ ͏ ͏

Duyên Hạo ngẫm nghĩ nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Tiên Sơn thì tự nhiên là không cách nào so, còn về Nguyệt Liên Thánh Địa, tuy rằng không cam lòng nhưng mà vẫn không bằng họ. ͏ ͏ ͏

Kiếm Thập Tam thật sự quá mạnh, hơn nữa khoảng thời gian trước Thánh Địa biểu hiện ra chiến lực thật là đáng sợ. ͏ ͏ ͏

So sánh thì Thiên Linh Cửu Phong chỉ xứng xách giày. ͏ ͏ ͏

Theo sau, Duyên Hạo hỏi: ͏ ͏ ͏

-͏ Tiểu hữu hỏi mấy cái này làm gì? ͏ ͏ ͏

Chung Dịch Dương nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Theo vãn bối biết Phá Hiểu đi qua Tiên Sơn, khi đó Tiên Sơn sụp. ͏ ͏ ͏

-͏ Đi qua Thánh Địa, tham dự cuộc chiến Thánh Địa, hiện tại Thánh Địa đang xây dựng lại. ͏ ͏ ͏

Chung Dịch Dương không có nói thẳng, nhưng mà so nói thẳng thì càng thêm làm người ta khó có thể tiếp thu. ͏ ͏ ͏

Ý của hắn là Thiên Linh Cửu Phong đã tiêu đời. ͏ ͏ ͏

Nghe được Chung Dịch Dương nói, Duyên Hạo vốn đã lo âu bây giờ càng lên ruột. ͏ ͏ ͏

Lúc trước chỉ là suy đoán, hiện tại thì khác, cơ bản là chuyện ván đã đóng thuyền. ͏ ͏ ͏

Hiện tại ông nên làm sao bây giờ? ͏ ͏ ͏

Thật sự muốn mang theo toàn tông môn trốn sao? ͏ ͏ ͏

Bỏ luôn danh tiếng của Thiên Linh Cửu Phong? ͏ ͏ ͏

Phải biết rằng Thánh Địa đối mặt nhiều cường giả như vậy mà vẫn cứng rắn. ͏ ͏ ͏

Ai xông vào phải chết. ͏ ͏ ͏

Thiên Linh Cửu Phong đã chết ba Cửu giai thiểu năng trí tuệ. ͏ ͏ ͏

Thiên Linh Cửu Phong có người có thể khiêng lên lá cờ to này không? ͏ ͏ ͏

Mặc kệ Duyên Hạo nghĩ như thế nào đều không cảm giác có người có thể khiêng lên lá cờ to nữa. ͏ ͏ ͏

Nói đến nói đi, vẫn là Kiếm Thập Tam quá mạnh. ͏ ͏ ͏

Tại sao Thiên Linh Cửu Phong bọn họ không có cường giả như vậy? ͏ ͏ ͏

Khó chịu. ͏ ͏ ͏

Duyên Hạo thở dài một tiếng: ͏ ͏ ͏

-͏ Chung tiểu hữu cảm thấy chúng tôi nên làm như thế nào thì thích hợp? ͏ ͏ ͏

Chung Dịch Dương ngẫm nghĩ, nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Chiến lược tính lui lại? ͏ ͏ ͏

Duyên Hạo sửng sốt: ͏ ͏ ͏

-͏ Chiến lược tính lui lại? ͏ ͏ ͏

Chung Dịch Dương gật đầu: ͏ ͏ ͏

-͏ Phá Hiểu đạo hữu muốn nghênh chiến cường địch tại đây, Thiên Linh Cửu Phong phối hợp chiến đấu, lui lại, thế thì không phải là chiến lược tính phối hợp sao? ͏ ͏ ͏

Duyên Hạo cười nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Chung tiểu tử, cậu nói rất đúng. Chỗ tôi có một tiểu đồ đệ vừa có thiên phú tốt vừa xinh đẹp, không thua gì con bé của Liễu gia. ͏ ͏ ͏

-͏ Ông già Liễu Hàn không vừa mắt cậu thì có thể tới chỗ của tôi. ͏ ͏ ͏

-͏ Làm cho Liễu Hàn hối hận đi. ͏ ͏ ͏

Chung Dịch Dương xấu hổ cười cười: ͏ ͏ ͏

-͏ Cảm ơn tiền bối, vãn bối quen làm đầu bếp, không muốn nhiều như vậy. ͏ ͏ ͏

Đại tiền bối nói lời như vậy, nghe chơi thì được, cảm ơn rồi từ chối khéo thôi. ͏ ͏ ͏

Nghiêm túc liền thua. ͏ ͏ ͏

Không cần thiết tự rước lấy nhục. ͏ ͏ ͏

Chính mình có mấy cân mấy lượng, Chung Dịch Dương luôn tự biết tự hiểu. ͏ ͏ ͏

Duyên Hạo tự nhiên cũng không nói nhiều, thân phận như ông không cần phải nhiều lời. ͏ ͏ ͏

Theo sau, Duyên Hạo nhìn trứng luộc nước trà ở trước mặt Chung Dịch Dương, hỏi: ͏ ͏ ͏

-͏ Đây là cái gì? ͏ ͏ ͏

Chung Dịch Dương nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Trứng luộc nước trà. ͏ ͏ ͏

-͏ Không, tôi đang hỏi là nó làm bằng cái gì? Tại sao tôi cảm giác có chút đạo trong đó? ͏ ͏ ͏

Chung Dịch Dương cũng không giấu giếm: ͏ ͏ ͏

-͏ Là Ngộ Đạo trà. ͏ ͏ ͏

-͏ Gì? ͏ ͏ ͏

Duyên Hạo hơi nghệch mặt ra. ͏ ͏ ͏

Chung Dịch Dương đã nhìn quen loại vẻ mặt này. ͏ ͏ ͏

Người bình thường nghe được đều làm vẻ mặt đó. ͏ ͏ ͏

Tiền bối gì đó cũng không ngoại lệ. ͏ ͏ ͏

Duyên Hạo bình ổn cảm xúc thật lâu mới hỏi: ͏ ͏ ͏

-͏ Vị tiền bối kia yêu cầu? ͏ ͏ ͏

Chung Dịch Dương gật đầu, cho nên hắn cũng không lo lắng đối phương cướp. ͏ ͏ ͏

Bị cướp thì trực tiếp kêu Phá Hiểu đến, khi đó không biết vị tiền bối này còn nhảy nhót nổi không. ͏ ͏ ͏

Hơn nữa hắn có phù lục, không lo lắng bị cứng rắn cướp. ͏ ͏ ͏

Sau đó Duyên Hạo hỏi: ͏ ͏ ͏

-͏ Bán không? ͏ ͏ ͏

Chung Dịch Dương lắc đầu: ͏ ͏ ͏

-͏ Không bán, nhưng tiền bối nếu muốn, vãn bối có thể cho tiền bối một ít, đây là Phá Hiểu đạo hữu đồng ý tặng cho chúng tôi. ͏ ͏ ͏

Đúng là hắn có một chút, nhưng tặng cũng được. ͏ ͏ ͏

Đây dù gì là đại tiền bối. ͏ ͏ ͏

Duyên Hạo mừng rỡ: ͏ ͏ ͏

-͏ Thật không? ͏ ͏ ͏

Chung Dịch Dương gật đầu: ͏ ͏ ͏

-͏ Nhưng mà không nhiều lắm. ͏ ͏ ͏

Không nhiều cũng không sao, tôi không lòng tham. Duyên Hạo thầm nghĩ. ͏ ͏ ͏

Chương 1891

Ngộ Đạo trà, nó trợ giúp nhiều cho ông thăng lên Cửu giai. ͏ ͏ ͏

Người khác không có nhưng ông có, vậy suy ra ông oách hơn người ta. ͏ ͏ ͏

Theo sau, Duyên Hạo lấy ra một ít đồ vật nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Đây là một quyển kiếm phổ, cấp bậc tuyệt đối không thấp, tiểu hữu hãy nhận lấy. ͏ ͏ ͏

-͏ Đây là thực đơn tiên trân, cậu nhận luôn đi, ở đây còn có một ít pháp bảo hộ thân, cầm lấy. ͏ ͏ ͏

-͏ Đây là một ít linh đan diệu dược, tuyệt đối có chỗ lớn thật tốt cho cậu. ͏ ͏ ͏

-͏ Còn cái này nữa, hôn thiếp. ͏ ͏ ͏

-͏ Cậu muốn cưới bất cứ tiên tử nào trong Thiên Linh Cửu Phong thì bổn tọa đều có thể ghép đôi cho cậu. ͏ ͏ ͏

-͏ Đây là bí bảo của Thiên Linh Cửu Phong, có chỗ tốt khó thể tưởng tượng đối với các tiên tử, hiếm có ai lựa chọn từ chối. ͏ ͏ ͏

-͏ Đương nhiên, phải là độc thân. ͏ ͏ ͏

Chung Dịch Dương thộn mặt ra, hắn không muốn thứ này. ͏ ͏ ͏

Hoàn toàn vô dụng. ͏ ͏ ͏

Nhưng hắn cũng chỉ có thể nhận, sau đó chia một ít Ngộ Đạo trà cho Duyên Hạo. ͏ ͏ ͏

Duyên Hạo nhận lấy, tự nhiên cảm thấy mỹ mãn. ͏ ͏ ͏

Lúc sau, ông chỉ vào trứng luộc nước trà, hỏi: ͏ ͏ ͏

-͏ Mấy người còn ăn cái này không? ͏ ͏ ͏

Dù Duyên Hạo không ăn thứ này thì cũng có thể cho đệ tử ăn, mang lại ích lợi rất lớn. ͏ ͏ ͏

Chung Dịch Dương lắc đầu, nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Nếu tiền bối muốn có thể trực tiếp lấy đi. ͏ ͏ ͏

Những người đó ăn rất nhiều, hiện tại một đám đều tự bế. ͏ ͏ ͏

Căn bản không ai chịu ăn. ͏ ͏ ͏

Dù sao đa số người đều có Ngộ Đạo trà. ͏ ͏ ͏

Nên bọn họ không thèm thứ khó ăn chết người này. ͏ ͏ ͏

Lúc sau, Duyên Hạo liền rời đi. ͏ ͏ ͏

Nhưng ông vẫn để lại một câu: Về sau có chuyện gì cũng có thể tìm tôi, nếu giải quyết được chuyện gì thì tôi sẽ giải quyết giúp cậu. ͏ ͏ ͏

Sau khi Duyên Hạo đi, Chung Dịch Dương cũng nhẹ nhàng thở ra, giao tiếp với đại tiền bối thật mệt. ͏ ͏ ͏

Hắn không còn lại bao nhiêu Ngộ Đạo trà, còn dư phải hiếu kính sư phụ. ͏ ͏ ͏

Còn mớ đồ vật thu được, có vài món xác thật rất hữu dụng, thí dụ như thực đơn. ͏ ͏ ͏

Còn về kiếm pháp, nói đến thì hắn đã thu được khá nhiều. ͏ ͏ ͏

Mỗi quyển càng đáng giá hơn. ͏ ͏ ͏

Đợi chút nữa hỏi sư phụ có muốn lấy không. ͏ ͏ ͏

Thật sự không được thì hắn có thể học, nhưng chỉ dùng thời gian rảnh để học. ͏ ͏ ͏

Không biết có phải ảo giác hay không. Từ khi hắn luyện ra đao ý thì cảm giác luyện ra kiếm ý cũng sẽ không khó. ͏ ͏ ͏

Nhưng làm chuyện luyện ra kiếm ý rồi đi luyện ra đao ý, bọn họ đều lộ vẻ mặt đùa với tôi à. ͏ ͏ ͏

Lúc này, Chung Dịch Dương định thử nấu nồi thứ ba, hắn cảm thấy hẳn là có thể thành công. ͏ ͏ ͏

Nhưng chưa kịp ra tay thì Liễu Y Y đột nhiên vào được. ͏ ͏ ͏

Chung Dịch Dương tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏

-͏ Liễu tỷ, có chuyện gì không? ͏ ͏ ͏

Liễu Y Y nhìn Chung Dịch Dương nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Vừa rồi có tiền bối tìm cậu hả? Tôi không vào được. ͏ ͏ ͏

Chung Dịch Dương gật đầu, sau đó kể lại chuyện vừa rồi. ͏ ͏ ͏

Liễu Y Y nghe xong hỏi: ͏ ͏ ͏

-͏ Ông ấy cho cậu cái gì? Cho tôi xem. ͏ ͏ ͏

Chung Dịch Dương không từ chối, lấy đồ vật ra, Liễu Y Y nhìn chằm chằm hôn thiếp. ͏ ͏ ͏

Liễu Y Y cầm lấy hôn thiếp, nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Tôi lấy cái này. ͏ ͏ ͏

Chung Dịch Dương không chút nào để ý đáp lại: ͏ ͏ ͏

-͏ Ừ. ͏ ͏ ͏

Lúc sau, Chung Dịch Dương lại nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Nếu Liễu tỷ không có việc gì nữa thì tôi bắt đầu nấu nồi thứ ba đây. ͏ ͏ ͏

Lời ngầm là chị đi được rồi, tôi rất bận. ͏ ͏ ͏

Liễu Y Y ngẫm nghĩ nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Hay là cậu đưa một ít Ngộ Đạo trà cho cha của tôi đi, không chừng có thể được đến càng nhiều, cũng dễ nói vun vào bên chỗ sư phụ của cậu. ͏ ͏ ͏

-͏ Dù sao thân phận bày ra đó. ͏ ͏ ͏

Chung Dịch Dương nghe vậy ngẫm nghĩ, theo sau nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Tốt. ͏ ͏ ͏

Đây xác thật là chuyện tốt, chỉ cần Liễu tiền bối chịu nói chuyện, vậy thì mạch kiếm tu sẽ không có ai dùng cái cớ đầu bếp định tội hắn. ͏ ͏ ͏

Liễu Y Y cười hỏi: ͏ ͏ ͏

-͏ Vậy cậu không định tu luyện kiếm pháp kia sao? ͏ ͏ ͏

Chung Dịch Dương nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Đợi khi nào rảnh đã, có đao pháp mà Phá Hiểu đạo hữu dạy, tôi cảm giác mấy thứ khác không quá cần thiết. ͏ ͏ ͏

-͏ Về mặt lý luận thì tôi không cần lo cho đến khi Nhập đạo, điều duy nhất cần lo lắng là khi nào Phá Hiểu chịu dạy. ͏ ͏ ͏

Chung Dịch Dương cảm giác đao pháp của Phá Hiểu rất lạ, hình như không khó Nhập đạo. ͏ ͏ ͏

Liễu Y Y cũng không thèm để ý, cầm hôn thiếp rồi bỏ đi. ͏ ͏ ͏

Chung Dịch Dương không nghĩ nhiều, hiện tại hắn chỉ muốn làm ra trứng luộc nước trà bình thường mà ăn ngon. ͏ ͏ ͏

Đã bao lâu rồi mà sao mãi không thành công. ͏ ͏ ͏

Nấu ăn là sở trường của hắn, sao lại có thể lâu như vậy mà không có thành quả? ͏ ͏ ͏

Cho nên trong khoảng thời gian này hắn cơ hồ vùi đầu nghiên cứu, suy nghĩ nên phối hợp như vậy để nấu cho ngon. ͏ ͏ ͏

Nhưng cũng có chuyện tốt, đó là Tây Môn Xuy Hỏa đến, mang theo không ít nguyên liệu nấu ăn cho Chung Dịch Dương, đều là nguyên liệu tốt. ͏ ͏ ͏

Nếu lúc trước Tây Môn Xuy Hỏa không dùng đao uy hiếp hắn thì người này thật sự rất tốt. ͏ ͏ ͏

Hiện tại hắn đã nhìn thấu Tây Môn Xuy Hỏa, chẳng qua là muốn cho hắn cùng nhau làm việc xấu. ͏ ͏ ͏

Một ăn trộm, một nấu nướng. ͏ ͏ ͏

Hắn mới không muốn bị Ngự Linh tông đuổi giết đâu. ͏ ͏ ͏

Chương 1892

Ban đêm, Giang Tả đã tỉnh lại. ͏ ͏ ͏

Ngọn núi quanh hắn đã bình tĩnh. ͏ ͏ ͏

Trừ bỏ ngọn núi ghi lại dấu vết, hết thảy đều giống như mây khói tiêu tán. ͏ ͏ ͏

Mưa gió đã ngừng, sét lửa biến mất, ánh sáng và tối tăm không hề đan chéo. ͏ ͏ ͏

Hết thảy thật bình thường. ͏ ͏ ͏

Giang Tả đứng lên, cất bước rời khỏi đây, hiện tại hắn đã 6.3, khoảng cách 6.4 cũng không xa. ͏ ͏ ͏

Nhưng thăng cấp kiểu bình thường thì không mau như vậy, hắn cần thừa dịp lần này ra ngoài, trực tiếp lên tới Thất giai. ͏ ͏ ͏

Nếu nói có chỗ nào thích hợp thăng cấp nhất thì chắc chắn là nơi Tiên Linh Động Phủ để lại. ͏ ͏ ͏

Trong tình huống bình thường, nơi như thế đều có sức mạnh tồn tại. ͏ ͏ ͏

Nơi có hung thú thứ bốn có lẽ cũng là một chỗ tài nguyên mạnh. ͏ ͏ ͏

Cho nên, Giang Tả không ở lại mà đi thẳng đến Thiên Linh Cửu Phong. ͏ ͏ ͏

Nhưng không biết bên Thiên Linh Cửu Phong, người từ ngoài đến định khi nào ra tay, xem ra hắn phải hỏi bên kia xem tình huống như thế nào. ͏ ͏ ͏

Theo sau, Giang Tả lấy di động ra, mở ra nhóm chat. ͏ ͏ ͏

Vừa mở ra nhóm chat hắn liền trông thấy lịch sử trò chuyện trong nhóm. ͏ ͏ ͏

Lục Nguyệt Tuyết: ͏ ͏ ͏

“A, không ngờ người của Thiên Linh Cửu Phong bắt đầu trốn, sắp đánh nhau rồi sao?” ͏ ͏ ͏

Liễu Y Y: ͏ ͏ ͏

“Nói là phối hợp khai chiến, chiến lược tính lui lại, Chung Dịch Dương nói ra, ai biết bọn họ hành động nhanh như vậy.” ͏ ͏ ͏

Xích Huyết Đồng Tử: ͏ ͏ ͏

“Làm như vậy có khi nào kích thích đến những người đó không?” ͏ ͏ ͏

Biên Hải Đao Khách: ͏ ͏ ͏

“Chắc không đâu, chỉ cần chúng ta chưa lui là được, nhưng hình như có một tin xấu.” ͏ ͏ ͏

Lục Nguyệt Tuyết: ͏ ͏ ͏

“Tin gì?” ͏ ͏ ͏

Mặc Ngôn tiên tử: ͏ ͏ ͏

“Mấy người cách nhau xa lắm sao? Mở miệng thảo luận không được sao?” ͏ ͏ ͏

Chung Dịch Dương: ͏ ͏ ͏

“Tôi đang ở xa, không nghe được mấy người thảo luận.” ͏ ͏ ͏

Xích Huyết Đồng Tử: ͏ ͏ ͏

“Lục Nguyệt Tuyết cũng không nói chuyện.” ͏ ͏ ͏

Lục Nguyệt Tuyết: ͏ ͏ ͏

“Chủ yếu là cho Phá Hiểu đạo hữu nhìn thấy, lỡ như lúc nào đó anh ta rảnh rỗi thì sao?” ͏ ͏ ͏

Mặc Ngôn tiên tử: ͏ ͏ ͏

“Thôi, tôi lên núi nhìn xem có có thứ tốt gì không, tiện thể xem có chỗ nào đất tốt, chuẩn bị sẵn cho mấy người. ͏ ͏ ͏

“Nói đến thì nơi này là môn phái lớn, mấy người xác định không nhanh tay đào kho báu sao?” ͏ ͏ ͏

“. . .” ͏ ͏ ͏

Cô xem nơi này là bãi rác à? ͏ ͏ ͏

Cả đám rất muốn giữ Mặc Ngôn lại, nhưng bọn họ cũng không làm như vậy, dù sao hiện tại nên làm như thế nào mới là trọng điểm. ͏ ͏ ͏

Lúc này Lục Nguyệt Tuyết lên tiếng: ͏ ͏ ͏

“Tôi nhận được tin tức, nhóm Cửu Tịch bọn họ cũng lại đây, hình như là tới tìm hung thú.” ͏ ͏ ͏

“Đây không phải chuyện tốt, có khi nào trực tiếp kích phát chiến đấu không?” ͏ ͏ ͏

Liễu Y Y: ͏ ͏ ͏

“Có nên đi ngăn cản không? Bọn họ có biết chuyện nơi này rất nguy hiểm?” ͏ ͏ ͏

Tiêu Tiểu Mặc: ͏ ͏ ͏

“Họ biết, nhưng hình như Thánh Địa không ngăn cản.” ͏ ͏ ͏

Giang Tả xem đến đây thì lên tiếng. ͏ ͏ ͏

Phá Hiểu: ͏ ͏ ͏

“Cứ để bọn họ tiếp tục, mục tiêu của họ là hung thú, sẽ trực tiếp xúc động thần kinh của người từ ngoài đến, Kiếm Thập Tam đã đi qua, mấy người tốt nhất chuẩn bị sẵn sàng.” ͏ ͏ ͏

“Có phòng ngự trực tiếp dùng tới, không có tọa độ đến lúc đó có thể trực tiếp chạy thoát.” ͏ ͏ ͏

Có tọa độ thì không được, dễ dàng bị truy kích, dù ở xa cũng sẽ bị truy kích. ͏ ͏ ͏

Bên đối phương chắc chắn có nhiều người biết mở cửa không gian. ͏ ͏ ͏

Một người đuổi theo một người thì dễ dàng. ͏ ͏ ͏

Đến lúc đó chạy trốn chính là chịu chết. ͏ ͏ ͏

Có tọa độ ở, những người khác có trốn hay không thì có lẽ đều không sao cả. ͏ ͏ ͏

Bọn họ cần phải bảo chứng có thể thuận lợi chiếm được tọa độ. ͏ ͏ ͏

Đương nhiên, vừa không chạy vừa bảo vệ được tọa độ thì càng tốt. ͏ ͏ ͏

Biên Hải Đao Khách lập tức nói: ͏ ͏ ͏

“Phá Hiểu đạo hữu đã đến rồi sao?” ͏ ͏ ͏

Phá Hiểu: ͏ ͏ ͏

“Đang trên đường, nếu sẽ không quá khẩn cấp, tôi sẽ không ra tay.” ͏ ͏ ͏

“Mấy người tự tìm đường sống đi.” ͏ ͏ ͏

Biên Hải Đao Khách: ͏ ͏ ͏

“. . .” ͏ ͏ ͏

Xích Huyết Đồng Tử: ͏ ͏ ͏

“. . .” ͏ ͏ ͏

Lục Nguyệt Tuyết: ͏ ͏ ͏

“. . .” ͏ ͏ ͏

Mặc Ngôn tiên tử: ͏ ͏ ͏

-͏ Tôi phát hiện nơi này thật là đất phong thủy tốt, mấy người muốn tổ chức thành đoàn thể không? Tôi giảm giá 50% cho.” ͏ ͏ ͏

Lục Nguyệt Tuyết: ͏ ͏ ͏

“Tôi kêu Đan Tuyết ma nữ đi tìm cô, đánh gãy xương giúp cô.” ͏ ͏ ͏

Mặc Ngôn tiên tử gửi một icon khinh thường: ͏ ͏ ͏

“Xì, một Đan Tuyết ma nữ tầm thường, tôi...” ͏ ͏ ͏

Xích Huyết Đồng Tử: ͏ ͏ ͏

“Xem ra Đan Tuyết ma nữ tới rồi, Phá Hiểu đạo hữu định khi nào ra tay?” ͏ ͏ ͏

Phá Hiểu: ͏ ͏ ͏

“Tôi cần mượn dùng sức mạnh ở một chỗ để thăng cấp Thất giai, tôi sẽ luôn mở máy điện thoại, không có việc lớn thì đừng tìm tôi.” ͏ ͏ ͏

Cuối cùng Phá Hiểu lại bổ sung một câu: ͏ ͏ ͏

“Nếu không có việc gì mà kêu tôi thì tự đặt sẵn mộ chôn quần áo cho mình đi.” ͏ ͏ ͏

Tiêu Tiểu Mặc: ͏ ͏ ͏

“Phá Hiểu đại lão, vậy là bây giờ chúng tôi phải cố sống sót trong một đám đại lão Bát, Cửu giai?” ͏ ͏ ͏

“Cái này hơi khó, như vậy sẽ cho Mặc Ngôn phát tài.” ͏ ͏ ͏

Một lần đặt trước nhiều mộ chôn như vậy đương nhiên là phát tài. ͏ ͏ ͏

Chương 1893

Phá Hiểu: ͏ ͏ ͏

“Chủ lực sẽ bị Kiếm Thập Tam kiềm chế, kêu Yên Vân kia mang mấy người chạy.” ͏ ͏ ͏

“Đến phút sống chết hãy tìm tôi.” ͏ ͏ ͏

Phá Hiểu đại lão thật là nhẫn tâm. ͏ ͏ ͏

Sau đó đám người quay sang ngó nhau. ͏ ͏ ͏

Xích Huyết Đồng Tử nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Bây giờ tôi hiện tại cần chuyên chú ăn kem cây. ͏ ͏ ͏

Hiện tại không ăn chờ chút nữa không có thời gian ăn, phải chạy trốn khắp nơi. ͏ ͏ ͏

Chậc chậc, quá nguy hiểm. ͏ ͏ ͏

Lúc này Yên Vân cũng ở một bên, bà lập tức hỏi ͏ ͏ ͏

-͏ Người kia nói cái gì? Có tin tức tốt không? ͏ ͏ ͏

Liễu Y Y thở dài: ͏ ͏ ͏

-͏ Tin tức xấu, không tới phút sống chết thì Phá Hiểu đạo hữu không cho tìm. ͏ ͏ ͏

-͏ Chúng ta phải tự tìm đường sống. ͏ ͏ ͏

-͏ May mắn là chủ lực sẽ bị Kiếm Thập Tam tiền bối kiềm chế. ͏ ͏ ͏

Yên Vân vốn vẻ mặt căng thẳng, nghe câu cuối cùng thì thở phào nhẹ nhõm. ͏ ͏ ͏

Ít ra không phải tệ nhất. ͏ ͏ ͏

Có bà và Mộng Vưu, hẳn là có thể miễn cưỡng tự bảo vệ mình. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà người hơi nhiều. ͏ ͏ ͏

Lúc này Đường Thủy nói: ͏ ͏ ͏

-͏ A, có chuyện không biết có nên nói hay không. ͏ ͏ ͏

Lúc này tất cả mọi người nhìn về phía Đường Thủy, đa số người không quen hắn. ͏ ͏ ͏

Nhưng nghe nói tọa độ Linh Hồ của Đường Thủy là Phá Hiểu tìm tới. ͏ ͏ ͏

Hơn nữa xem con hồ ly kia không đơn giản, rõ ràng là một đuôi nhưng có cảm giác hùng vĩ. ͏ ͏ ͏

Hẳn là có chút quan hệ với Phá Hiểu. ͏ ͏ ͏

Tây Môn Xuy Hỏa hỏi: ͏ ͏ ͏

-͏ Đường Thủy sư huynh muốn nói chuyện gì? ͏ ͏ ͏

Lục Vĩ đang nằm trong ngực Tây Môn Linh Lung, cô có thể làm quen với bất cứ linh thú nào. ͏ ͏ ͏

Lúc này Phần Thiên linh thú và Tẫn Linh Thu đều ở chỗ Tây Môn Xuy Hỏa. ͏ ͏ ͏

Chúng nó cũng cảm giác nơi này không tầm thường. ͏ ͏ ͏

Trên thực tế, có chúng nó ở, đám người Yên Vân có thể đứng trong góc chơi. ͏ ͏ ͏

Lúc này Đường Thủy lấy ra một nhánh cây nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Cái này có lẽ có thể mang đến tác dụng phòng ngự. ͏ ͏ ͏

-͏ Có người nói cho tôi vật này ẩn chứa một phòng ngự cực mạnh của Tần Vũ Vưong thời kỳ viễn cổ, có thể an thần, định hồn, cố thủ không gian, ở thế bất bại. ͏ ͏ ͏

-͏ Nhưng mà tôi không biết có phải đúng như thế không. ͏ ͏ ͏

Tiêu Tiểu Mặc nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Rất đơn giản, chụp hình gửi cho Phá Hiểu đại lão xem liền biết. ͏ ͏ ͏

Nghe vậy Đường Thủy lập tức nói: ͏ ͏ ͏

-͏ A, có thể chụp luôn Tiểu Lục và quyển sách này không? ͏ ͏ ͏

Đường Thủy mở ra một trang sách, hỏi ý. ͏ ͏ ͏

Hắn luôn muốn biết đây có phải là hàng thật hay không. ͏ ͏ ͏

Chụp Lục Vĩ là vì xác định Thiên Địa Tạo Hóa Châu không có vấn đề. ͏ ͏ ͏

Tiêu Tiểu Mặc tự nhiên không có ý kiến gì. ͏ ͏ ͏

Rất nhanh, cô gửi hình qua, sau đó tag Phá Hiểu: ͏ ͏ ͏

“@Phá Hiểu, Phá Hiểu đại lão có thể hỗ trợ nhìn xem mấy thứ này được không?” ͏ ͏ ͏

“Nghe nói nhánh cây pháp bảo phòng ngự siêu cấp gì đó.” ͏ ͏ ͏

Giang Tả đang xem nhóm chat, hắn tự nhiên thấy được Lục Vĩ, hơi kinh ngạc. ͏ ͏ ͏

Con này có nội đan, hơn nữa không phải nội đan bình thường. ͏ ͏ ͏

Còn về mặt khác, hắn tự nhiên cũng có thể nhìn thấu hết. ͏ ͏ ͏

Mấy thứ này không đơn giản, nhưng mà Giang Tả không vui chút nào. ͏ ͏ ͏

Sau đó, hắn trả lời. ͏ ͏ ͏

Phá Hiểu: ͏ ͏ ͏

“Mấy người gặp đạo sĩ kia?” ͏ ͏ ͏

Với câu hỏi của Giang Tả, một đám đều là nghệch mặt ra, sau đó nhìn về phía Đường Thủy, Đường Thủy cũng thộn mặt ra. ͏ ͏ ͏

Đạo sĩ gì? ͏ ͏ ͏

Đám người không biết, vậy chỉ có thể nói đúng sự thật. ͏ ͏ ͏

Tiêu Tiểu Mặc: ͏ ͏ ͏

“Phá Hiểu đạo hữu, chúng tôi không biết đạo sĩ nào, nhưng Đường Thủy nói đó là anh ta mua được, cụ thể mua từ ai thì... ưm, anh ta nói quên mất rồi.” ͏ ͏ ͏

Quên mất thì đúng rồi, chắc chắn là đạo sĩ kia. ͏ ͏ ͏

Nhưng làm Giang Tả bất đắc dĩ là đạo sĩ kia nói đi chỗ khác mà sao chạy đến Thiên Linh Cửu Phong? ͏ ͏ ͏

Giữa người với người không có chút tín nhiệm nào sao? ͏ ͏ ͏

Sau đó Giang Tả trả lời lại: ͏ ͏ ͏

“Mấy người tốt nhất hơi chuẩn bị tâm lý, người kia xuất hiện, Thiên Linh Cửu Phong có chín mươi phần trăm sẽ nổ, tự cầu nhiều phúc đi.” ͏ ͏ ͏

“Còn về nhánh cây, xác thật có năng lực vô cùng mạnh mẽ.” ͏ ͏ ͏

“Trong cơ thể Lục Vĩ hồ hiện tại hẳn là có Thiên Địa Tạo Hóa Châu, phối hợp quyển sách kia thì có thể tiến bộ vượt bậc.” ͏ ͏ ͏

Mấy thứ này tuy rằng tốt nhưng Giang Tả không thèm để ý. ͏ ͏ ͏

Nếu vào tay hắn thì căn bản không có tác dụng gì. ͏ ͏ ͏

Nhưng không ngờ sức mạnh của nhánh cây kia thuộc về Tần Vũ Vương, trước kia hắn không biết điều này. ͏ ͏ ͏

Sau đó, Giang Tả không giải thích nữa, hắn đã nói quá nhiều. ͏ ͏ ͏

Hiện tại nên xem nhóm Tô Kỳ tìm được chỗ hung thú ẩn núp hay chưa. ͏ ͏ ͏

Có Phá Hiểu khẳng định, nhóm Xích Huyết Đồng Tử cũng yên tâm rất nhiều. ͏ ͏ ͏

Phòng ngự này thật là đưa than trong ngày tuyết. ͏ ͏ ͏

Biên Hải Đao Khách lại hỏi: ͏ ͏ ͏

-͏ Đường Thủy đạo hữu, phạm vi phòng ngự của thứ này rộng cỡ nào? ͏ ͏ ͏

Đường Thủy dùng linh khí thử nghiệm, cuối cùng lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Hơi nhỏ, có lẽ chỉ có thể cất chứa bảy, tám người, nhưng ráng nhét thì cũng dư chút khoảng trống. ͏ ͏ ͏

Số lượng không đủ! ͏ ͏ ͏

Đoàn người khá đông. ͏ ͏ ͏

Cuối cùng Biên Hải Đao Khách nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Tách ra đi. ͏ ͏ ͏

Mọi người gật đầu, nhưng nên tách thế nào? ͏ ͏ ͏

Chương 1894

Tây Môn Xuy Hỏa mở miệng nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Đặt tất cả người nguy hiểm chung một chỗ, tức là tọa độ ở cùng nhau, còn những người khác thì tách ra, chỗ tôi có lực bảo hộ không yếu, có thể cung cấp bảo hộ. ͏ ͏ ͏

Chỉ có vài tọa độ, cộng thêm Đường Thủy thì vừa đủ chỗ. ͏ ͏ ͏

Yên Vân không có ý kiến gì với sắp xếp như vậy, bởi vì Tình Tình ở trong phạm vi bảo hộ, có điều không biết pháp bảo phòng ngự này có thật sự lợi hại như thế không. ͏ ͏ ͏

Đến lúc đó bà sẽ quan sát. ͏ ͏ ͏

Yên Vân hơi tò mò với bảo hộ của Tây Môn Xuy Hỏa: ͏ ͏ ͏

-͏ Thực lực của cậu hẳn là chẳng ra gì, cậu làm sao cung cấp bảo hộ? ͏ ͏ ͏

Nghe câu nói đó, Phần Thiên linh thú ở bên cạnh Tây Môn Xuy Hỏa nhảy lên đầu của hắn, nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Bởi vì có ta. ͏ ͏ ͏

Tẫn Linh Thu cũng không cam lòng yếu thế nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Đương nhiên còn có ta nữa! ͏ ͏ ͏

Yên Vân không hiểu lắm. ͏ ͏ ͏

Hai linh thú này thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt. ͏ ͏ ͏

Ít người hiểu biết, nhưng hình như Biên Hải Đao Khách hơi đoán được, hỏi: ͏ ͏ ͏

-͏ Chẳng lẽ đây là hai con linh thú Cửu giai lần trước đánh sập Ngự Linh tông? ͏ ͏ ͏

Tây Môn Xuy Hỏa gật đầu: ͏ ͏ ͏

-͏ Đúng vậy, chúng nó đều là linh thú Cửu giai, hơn nữa thời gian trôi qua lâu như vậy, đều có thể phát huy ra thực lực vốn có. ͏ ͏ ͏

-͏ Đến lúc đó sẽ là trợ lực không nhỏ, mà tôi cũng có thể phát huy ra thực lực không kém gì Ngũ giai. ͏ ͏ ͏

Hắn có thể mượn sức mạnh của Tẫn Linh Thu, nhưng khác với Phá Hiểu, hắn nhiều nhất chỉ có thể thừa nhận đến Ngũ giai. ͏ ͏ ͏

Nếu vượt mức sẽ phải suy xét mua mộ chôn quần áo từ Mặc Ngôn. ͏ ͏ ͏

Đám người ngây ra, linh thú Cửu giai? ͏ ͏ ͏

Chưa bao giờ gặp qua, Liễu Y Y cùng lắm là đã gặp cường giả Cửu giai, nhưng linh thú Cửu giai rất hiếm thấy. ͏ ͏ ͏

Thì ra Cửu giai cách bọn họ gần như thế. ͏ ͏ ͏

Tự nhiên không tính Phá Hiểu vào, Phá Hiểu mới chuẩn bị thăng Thất giai. ͏ ͏ ͏

Thất giai thực khoa trương, nhưng khả năng miễn dịch của bọn họ rất mạnh, đặc biệt là nhằm vào Phá Hiểu. ͏ ͏ ͏

Tuy nhiên, hiện tại chui ra một người sở hữu linh thú Cửu giai, điều này hoàn toàn khác, hơn nữa là Tam giai có thể phát huy thực lực Ngũ giai. ͏ ͏ ͏

Liễu Y Y không khỏi nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Đây là khuôn mẫu nhân vật chính. ͏ ͏ ͏

Xích Huyết Đồng Tử cắn kem cây, rất là bội phục, Tây Môn Xuy Hỏa cũng bằng tuổi của hắn mà thôi. ͏ ͏ ͏

Tây Môn Linh Lung vô cùng ngạc nhiên, thì ra nhóm Hỏa Hỏa là linh thú Cửu giai? ͏ ͏ ͏

May mà mình đối xử rất tốt với chúng nó. ͏ ͏ ͏

Nhưng hình như chúng nó chảy nước miếng lúc nhìn Hoa Hoa. ͏ ͏ ͏

May mà đã đưa Hoa Hoa trở về. ͏ ͏ ͏

Nhưng không ngờ anh của cô có thể phát huy thực lực Ngũ giai, ôi chao, rốt cuộc ai mới là thiên tài của Ngự Linh tông? ͏ ͏ ͏

Đến bây giờ cô còn chưa thăng cấp Nhị giai, tuy rằng có Nha Nha cùng Hoa Hoa thì rất nhiều người đều không đánh lại cô, nhưng thăng cấp vẫn là cần thiết. ͏ ͏ ͏

Phải cố gắng. ͏ ͏ ͏

Sau khi biết thực lực của Tây Môn Xuy Hỏa, Yên Vân cũng thực kinh ngạc, hèn gì hắn dám nói cung cấp bảo hộ. ͏ ͏ ͏

Nhưng bà cảm giác được hai con linh thú mang chút ý đối địch với bà. ͏ ͏ ͏

Ngay từ đầu cũng không biểu hiện ra ngoài rõ ràng, hiện tại thì không thèm che giấu. ͏ ͏ ͏

Lúc này Phần Thiên linh thú nhìn Yên Vân nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Ta mặc kệ ngươi hiện tại đứng ở bên nào, nhưng Ngự Linh tông của ta bởi vì mấy người mà trên chín mươi phần trăm chết ở trên chiến trường, muốn chúng ta phối hợp cũng được, nhưng đừng hòng chúng ta cứu ngươi. ͏ ͏ ͏

Yên Vân ngây người tại chỗ, không có cách nào nói cái gì. ͏ ͏ ͏

Người trong thời đại này có lẽ sẽ không nói cái gì, nhưng đối với người sống ở thời đại đó thì tuyệt đối không cách nào chấp nhận bà. ͏ ͏ ͏

Yên Vân không định biện giải cái gì, chỉ cần không ảnh hưởng đến Tình Tình là được. ͏ ͏ ͏

Yên Vân mở miệng nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Ta đã hiểu. ͏ ͏ ͏

Bà bỗng cảm giác có người nắm lấy tay mình. ͏ ͏ ͏

Xoay người lại xem, là Tình Tình cười tươi như hoa. ͏ ͏ ͏

Yên Vân trong lòng ấm áp. ͏ ͏ ͏

Tây Môn Xuy Hỏa cũng gửi Phần Thiên linh thú ở chỗ Tây Môn Linh Lung, hắn không muốn cho nó đi ra quấy rối, đương nhiên, hắn cũng sẽ không có ý kiến gì với ý tưởng của Phần Thiên linh thú. ͏ ͏ ͏

Điều này thực bình thường. ͏ ͏ ͏

Hắn không có quyền can thiệp vào thù hận của tiền bối. ͏ ͏ ͏

Nhưng chưa tự mình trải qua, cộng thêm thời đại quá xa xôi, hắn không hận được. ͏ ͏ ͏

Nhưng ai dám làm hại Ngự Linh tông thì hắn sẽ không khoanh tay ngồi nhìn! ͏ ͏ ͏

Lúc này Biên Hải Đao Khách cũng trực tiếp làm lơ chuyện này, nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Chúng ta nói chuyện khác đi, tôi đi ra ngoài một chuyến, cũng được một món đồ, hẳn là cũng có thể giúp một tay. ͏ ͏ ͏

Sau đó Biên Hải Đao Khách lấy ra một búp bê bằng đất, nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Đây là pháp tướng kim thân trong Phật môn, căn cứ ghi lại, nó có thể chặn lại công kích của cỡ Cửu giai, nhưng tiêu hao hơi lớn. ͏ ͏ ͏

Nói trắng ra là hao Linh thạch. ͏ ͏ ͏

Tiếc nuối là Biên Hải Đao Khách... nghèo. ͏ ͏ ͏

Người giàu nhất trong nhóm đại khái chính là Mặc Ngôn cùng Lục Nguyệt Tuyết, nhưng họ tiêu tiền cũng rất hoang đường. ͏ ͏ ͏

Chương 1895

Rõ ràng không nhận được gì mà đã hết tiền. ͏ ͏ ͏

Hỏi: Dùng vào chuyện gì? ͏ ͏ ͏

Đáp: Mặc Ngôn chữa thương. ͏ ͏ ͏

Hỏi: Tại sao bị thương? ͏ ͏ ͏

Đáp: Lục Nguyệt Tuyết đánh. ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

-͏ Tôi có Linh thạch, hẳn là có thể chống đỡ thời gian khá dài. ͏ ͏ ͏

Nói chuyện là Đan Tuyết ma nữ mới kéo Mặc Ngôn về. ͏ ͏ ͏

Đan Tuyết ma nữ trừ có tài hóa trang ‘lợi hại’, bề ngoài xinh đẹp ra thì ưu điểm duy nhất là giàu. ͏ ͏ ͏

Lần này cô nhờ phúc của sư huynh nhà mình cũng được đến một ít Ngộ Đạo trà, tuy rằng đưa không ít Linh thạch cho sư huynh, nhưng cô chung quy không tham dự vào. ͏ ͏ ͏

Cho nên, cô không ngại giúp đỡ khi cần thiết. ͏ ͏ ͏

Điều này sẽ làm cô không thấy khó chịu. ͏ ͏ ͏

Dù sao cô có góp sức. ͏ ͏ ͏

Thí dụ như tranh đua với Mặc Ngôn, chuyện gì cô đều phải tham dự vào và vượt qua. ͏ ͏ ͏

Hiện tại cô có song sắc cầu, Mặc Ngôn không có. ͏ ͏ ͏

Mặc Ngôn tìm được tọa độ, cô cũng tìm được tọa độ. ͏ ͏ ͏

Mặc Ngôn có Ngộ Đạo trà, cô cũng có Ngộ Đạo trà. ͏ ͏ ͏

Thứ duy nhất Mặc Ngôn tiên tử có thể khoe là cô giỏi tìm tọa độ hơn. ͏ ͏ ͏

Có Đan Tuyết ma nữ gia nhập, tiền đã không phải là vấn đề.

Mặc Ngôn lúc này ngồi dậy, cô lau máu trên mặt, nói:

-͏ Tại sao vẫn là Phật môn?

Biên Hải Đao Khách có chút xấu hổ, hắn có nhiều kỳ ngộ, nhưng cơ bản đều liên quan Phật môn.

Riết rồi hắn hoài nghi phải chăng mình có duyên với Phật môn.

Nhưng Mặc Ngôn không nói tiếp, cô chỉ thuận miệng dời sang đề tài khác.

Sau đó thừa dịp Đan Tuyết ma nữ không chú ý, Mặc Ngôn ôm chân Xích Huyết Đồng Tử, nói:

-͏ Xích Huyết Đồng Tử, mau cứu tôi đi! Đan Tuyết ma nữ thật quá đáng, không ngờ cô ấy tính cắt tóc của tôi, tôi nuôi tóc nhiều năm, có tình cảm với từng sợi.

Xích Huyết Đồng Tử:

“...”

Chẳng phải lần trước cô vừa bị Phá Hiểu đốt tóc rồi sao?

Lấy đâu ra tình cảm nhiều năm?

Trong khi bọn họ còn đang thảo luận, người Thiên Linh Cửu Phong hoàn toàn lui lại, một luồng sáng chiếu rọi toàn bộ Thiên Linh Cửu Phong.

Hi Mạt vừa rời khỏi Thiên Linh Cửu Phong, nhìn Thiên Linh Cửu Phong sáng dị tượng thì không khỏi có chút lo lắng.

Cô biết nhóm Liễu tỷ còn ở bên trong.

Hình như bọn họ không định rời đi.

Cô hỏi vì sao? Liễu tỷ cho đáp án là nếu bọn họ đi thì những người khác sẽ không đi được.

Cho nên, nguy hiểm ở trng bóng tối, nguy hiểm này nhằm vào nhóm Liễu tỷ?

Bao gồm Tình Tình sao?

Cô hoàn toàn không cách nào hiểu được.

Nhưng không có ai cho bọn họ đáp án.

Duyên Hạo trông thấy dị tượng liền bảo:

-͏ Tăng tốc độ rút lui, nhanh!

Ông cảm nhận được hơi thở vô cùng mạnh mẽ.

Hơi thở vô cùng mênh mông đè ép làm ông nghẹt thở, đây không phải Cửu giai, cái này hoàn toàn vượt qua Cửu giai.

-͏ Là Đại Đạo giả.

Đột nhiên một ông già xuất hiện bên cạnh Duyên Hạo.

Ông già nói với Duyên Hạo:

-͏ Cậu nói đúng, Thiên Linh Cửu Phong căn bản không đủ sức đối mặt nguy cơ sắp đến.

Lui lại xác thật là lựa chọn duy nhất.

Duyên Hạo thở dài:

-͏ Hy vọng bọn họ bình an khỏe mạnh.

. . .

Trên ngọn núi Thiên Linh Cửu Phong, một vị đạo sĩ trong tay cầm một cục đá, ném cục đá lên xuống, mở miệng nói:

-͏ Hơi thở của người tàn nhẫn đã đến, xem ra nơi này không có kết cục tốt, mình phải nhanh chóng rời khỏi đây.

-͏ Nhưng còn chưa tìm được người có duyên, lần này mình đưa tặng tạo hóa lớn bằng trời.

-͏ Vậy thì, người đó sẽ là ai?

Nói rồi đạo sĩ ném cục đá ra ngoài, nói:

-͏ Đây là vật chướng ngại duyên phận, ai đạp trúng thì đó là người có duyên.

-͏ Hoàn mỹ tránh đi người tàn nhẫn.

Trầm mặc một lát, đạo sĩ đột nhiên nói:

-͏ Mình nên thu phí thế nào đây?

-͏ Mợ nó, bị người tàn nhẫn chọc tức đến phát rồ.

Sau đó, đạo sĩ cười nói:

-͏ Duyên, tuyệt không thể tả.

Lúc sau, bên trên ngọn núi không có một người, đạo sĩ dường như chưa bao giờ xuất hiện.

Dưới chân núi, đám người Xích Huyết Đồng Tử nghệch mặt ra.

Đây là nói đến là đến?

Yên Vân lập tức nói:

-͏ Tất cả tọa độ tụ tập với nhau, mau mở ra phòng ngự!

Đám người không chút do dự, Tây Môn Linh Lung ôm Lục Vĩ đi tới bên cạnh Đường Thủy, Mộng Vưu cũng lại gần, Tình Tình tự nhiên cũng bị đưa lại đây, Uẩn Tú ma tu cũng yên lặng đi tới.

Sau khi tọa độ tụ tập lại, Đường Thủy liền kích hoạt nhánh cây kia.

Giờ phút này, một quầng sáng bao lại bọn họ, một luồng hơi thở kỳ lạ quay quanh họ.

Khi bọn họ lại nhìn về phía phòng ngự này, không hiểu sao có cảm giác an tâm.

Như thể có một người đủ sức bảo hộ bọn họ đang đứng ở trước mặt.

Yên Vân yên tâm rất nhiều, hình như bà đã gặp qua hơi thở này.

Có lẽ thật là Tần Vũ Vương.

Muốn hỏi dưới chư thiên ai là đáng tin cậy nhất, tất nhiên là nhân tộc Tần Vũ Vương.

Bình Luận (0)
Comment