Rất đơn giản, đúng lúc cả đám đều rảnh, nên tới đây ăn ké uống ké, Liễu Y Y cũng ở đây, căn bản không cần trả tiền. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này Sơ Tình buộc cái khăn lau miệng quanh cổ rồi ngoan ngoãn ngồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Sơ Tình là một cô bé ngoan ngoãn MAX điểm. ͏ ͏ ͏ ͏
Vô cùng lễ phép. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiêu Tiêu Mặc tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mặc Ngôn bị nhốt lại á? ͏ ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử gật đầu: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừ, nghe sư phụ nói sư thúc muốn tấn chức bát giai, dưới tình huống này Mặc Ngôn không phù hợp ra ngoài chạy loạn. ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Y Y hiếu kỳ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vì sao lại liên quan đến Mặc Ngôn? ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết đánh chữ: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bởi vì Mặc Ngôn thường xuyên gây hoạ, luôn có người nhớ thương muốn đi thu phục sư phụ Mặc Ngôn, Mặc Ngôn sư phụ nói có vài lần cảm thấy sau lưng lạnh toát, đây chắc chắn đều nguyên nhân làm cho hắn tiến giai thất bại. Cho nên nếu muốn thành công, phải cấm túc Mặc Ngôn lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Mọi người vẻ mặt mờ mịt, còn phải như vậy? ͏ ͏ ͏ ͏
Nói như thế, Mặc Ngôn cũng đủ lợi hại. ͏ ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử nhìn Sơ Thanh ngồi một bên đăng gì đó, hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Long tiền bối đi rồi? ͏ ͏ ͏ ͏
Trên thực tế, bọn họ tông môn vẫn muốn cảm ơn Sơ Thanh và Long. ͏ ͏ ͏ ͏
Chỉ là không nói rõ thôi. ͏ ͏ ͏ ͏
Sơ Thanh cắn thứ trong miệng, một hồi lâu mới nuốt xuống, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đi về rồi, Long tiền bối nói về chỗ đó có cảm giác như về nhà. Tạm thời không muốn ra ngoài. Phá Hiểu tiền bối cũng qua đó một lần, nói lần này Long tiền bối làm rất tốt. Nếu muốn cái gì có thể nói thẳng. ͏ ͏ ͏ ͏
Tất cả mọi người tò mò, Long tiền bối sẽ muốn cái gì đây? ͏ ͏ ͏ ͏
Sơ Thanh nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Long tiền bối chưa nói muốn gì cả, chỉ là hắn nói hắn muốn giữ lại yêu cầu lần này. Phá Hiểu tiền bối đồng ý rồi. Sau đó Phá Hiểu tiền bối hỏi tôi muốn gì, nói là thù lao cho việc hỗ trợ cứu giúp năm vị tiền bối bên trong, cùng với chịu đựng lực lượng tiết ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiêu Tiêu Mặc hiếu kỳ hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cậu muốn gì thế? ͏ ͏ ͏ ͏
Rất nhiều người cũng không biết chuyện này, bọn họ đều chưa được nghe Sơ Thanh kể. ͏ ͏ ͏ ͏
Sơ Thanh liếc Sơ Tình một cái, khó chịu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Phá Hiểu tiền bối trực tiếp cự tuyệt, nói chuyện này không làm được. ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Y Y tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Rốt cuộc là chuyện gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Sơ Thanh cúi đầu không dám nói, hắn sợ trên cổ đột nhiên xuất hiện một cây đao. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Nhìn thấy Sơ Thanh cả đám liền hiểu được đại khái, chín phần mười, Sơ Thanh sẽ ngừng đánh sắt. ͏ ͏ ͏ ͏
Hoặc đánh sắt sẽ không điên. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó Lục Nguyệt Tuyết nhìn Liễu Y Y gõ chữ: ͏ ͏ ͏ ͏
“Ông chủ Chung đi cầu hôn rồi?” ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Y Y gật đầu: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nói rồi, nghe nói lúc hắn vừa mới nói với sư phụ, suýt nữa bị sư phụ đánh chết, đó không phải là đòi cái mạng già của hắn hả? ͏ ͏ ͏ ͏
Trần Triệu: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sau đó thì sao? Gần đây không thấy Ông chủ Chung online. ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Y Y suy nghĩ một chút, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sau đó đương nhiên là vẫn nói ra. Hai người bọn họ giống nhau như lên pháp trường hành quyết vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
- Kết quả thì sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Tiêu Tiểu Mặc hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Y Y thở dài: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cha tôi đồng ý rồi, gần như không có gì khó xử. ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết gõ chữ, sau đó lại phát ra tiếng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy tại sao còn thở dài? ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Y Y bất lực: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cha tôi cố ý làm vậy, ông ấy đã đồng ý cho đính hôn, nhưng không đồng ý cho kết hôn bây giờ. Ông ấy đưa ra hai điều kiện, một trong hai điều kiện phải đáp ứng thì mới được kết hôn. ͏ ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử: ͏ ͏ ͏ ͏
- Là gì vậy? ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Y Y: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thứ nhất, trong vòng trăm năm, hai người đều phải Thất Giai Nhập Đạo. Loại chuyện này, cho dù Phá Hiểu đạo hữu có chỉ đạo cũng không thể, trừ phi nghịch thiên giống như Cửu Tịch tiên tử. Nhưng nó có khả thi không? Rõ ràng là không thể. ͏ ͏ ͏ ͏
- Thứ hai thì sao? ͏ ͏ ͏ ͏
- Thứ hai là ngươi có thể trực tiếp kết hôn sau một trăm năm. Ý tứ rất rõ ràng, có thể đính hôn, nhưng nhất định phải kết hôn sau một trăm năm. ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Y Y nói. ͏ ͏ ͏ ͏
Cô kết hôn chính là vì để sinh con, và để thừa kế Cố Mộng Đại Môn. ͏ ͏ ͏ ͏
Bây giờ không cho kết hôn, đính hôn còn có ích gì chứ ͏ ͏ ͏ ͏
Tất nhiên, việc đính hôn thì cô chẳng ngại. ͏ ͏ ͏ ͏
Nghĩ đến đây, Liễu Y Y lại nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ồ, còn có cái quá đáng hơn nữa, cha tôi nói, kết hôn, nếu hai người không phải cùng nhau là Lục giai thì không được phép sinh con. ͏ ͏ ͏ ͏
Tất cả mọi người: ͏ ͏ ͏ ͏
"..." ͏ ͏ ͏ ͏
Đây thực sự là cố ý ngăn cản kế thừa Cố Mộng Đại Môn. ͏ ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy còn gả cho Ông chủ Chung không? ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Y Y lập tức đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tại sao không gả? Dù sao cũng chỉ là chuyện trăm năm. Khó lắm mới được cha đồng ý, lỡ đổi thành người khác ông ấy lại từ chối thì sao. ͏ ͏ ͏ ͏
Rốt cuộc là ai mới từ chối hả? ͏ ͏ ͏ ͏
- À, còn chuyện này nữa, sau này tôi là bà chủ của cửa tiệm này rồi. Sau này hai người ăn cơm thì trả tiền. ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Y Y nói thêm. ͏ ͏ ͏ ͏
Tất cả mọi người: ͏ ͏ ͏ ͏
"..." ͏ ͏ ͏ ͏
Chương 2189Quên đi, để bọn họ tranh thủ thời gian chia cho nhanh. ͏ ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử không thèm quan tâm nữa, hắn chưa từng có tiền, còn có mặt mũi nào đến đây ăn. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng điều đáng buồn hơn nữa là Ông chủ Chung sắp lấy vợ rồi, hắn còn chưa gặp được ngã rẽ tình yêu. ͏ ͏ ͏ ͏
Thôi bỏ đi, ăn kem cái đã. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Cố Kiếm Sinh hiện tại rất đau khổ, cũng không biết Tiểu Lê lại đi đâu rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Hơn nữa tập đoàn Thiên Hòa hơn 30 người tới đây, đều không thể tìm được. ͏ ͏ ͏ ͏
- Cậu có thể đi tìm cái người kia. ͏ ͏ ͏ ͏
An Khê vừa ăn vặt vừa nói. ͏ ͏ ͏ ͏
Cô vẫn sử dụng tiếng bụng, hoàn toàn không có ý định mở miệng. ͏ ͏ ͏ ͏
Thiên Bi Thần Chiến đã qua, hơn nữa Thiên Bi Thần Chiến cũng hoàn toàn kết thúc. ͏ ͏ ͏ ͏
Cô được coi là hoàn toàn an toàn, hơn nữa cũng sẽ không có ai xem cô là người ngoại lai mà tới đối phó cô nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
Cô có thể yên tâm sống ở Nhân Tộc Đại Địa. ͏ ͏ ͏ ͏
Cố Kiếm Sinh lắc đầu: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không được, Phá Hiểu càng ngày càng mạnh, ra tay cũng càng ngày càng khoa trương. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc trước có sự uy hiếp của Phá Hiểu, Tiểu Lê rất ngoan ngoãn, gần đây, Phá Hiểu đã lâu không xuất hiện, lại càng to gan hơn. ͏ ͏ ͏ ͏
An Khê: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tìm không được thì không cần nữa, chỉ là con hồ ly thôi mà. ͏ ͏ ͏ ͏
Cố Kiếm Sinh cũng không để ý, ngược lại nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiền bối cũng biết mà, tôi không thể vứt bỏ Tiểu Lê. ͏ ͏ ͏ ͏
An Khê: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không có bảo cậu vứt bỏ, chỉ bảo cậu đừng cần nó nữa thôi. ͏ ͏ ͏ ͏
Cố Kiếm Sinh: ͏ ͏ ͏ ͏
"..." ͏ ͏ ͏ ͏
Cái này có gì khác nhau sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Tại sao hắn không thể cảm nhận được? ͏ ͏ ͏ ͏
Một lúc sau, An Khê nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tôi đói bụng. ͏ ͏ ͏ ͏
Cố Kiếm Sinh lập tức nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiền bối... ͏ ͏ ͏ ͏
Cố Kiếm Sinh chưa kịp nói xong, An Khê đã lên tiếng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tôi biết con hồ ly thối kia ở đâu. Nếu cậu để tôi đói, tôi sẽ ăn nó. ͏ ͏ ͏ ͏
Cố Kiếm Sinh: ͏ ͏ ͏ ͏
"..." ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này An Khê lại nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu như tôi ăn no rồi, tôi có thể bảo đảm con hồ ly thối kia vẫn sống yên ổn. ͏ ͏ ͏ ͏
Cố Kiếm Sinh: ͏ ͏ ͏ ͏
- ... tiền bối chờ một chút, tôi đi ngay. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Thánh Địa Cấm Địa. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngay khi Nguyệt Tịch vừa đến đây, Chí Thiện liền quay đầu sang một bên. ͏ ͏ ͏ ͏
Chí Ác nhìn cô chằm chằm như hổ rình mồi, suýt nữa lao tới cắn xé. ͏ ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch: ͏ ͏ ͏ ͏
- Có cần tới mức đó không? Chí Thiện đã hẹn trước đâu rồi? ͏ ͏ ͏ ͏
Chí Thiện chậm rãi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ý thức chủ quan bảo tôi làm thế này. ͏ ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi còn như thế nữa thì ta, gọi ta vào để nhìn sắc mặt của ngươi à? ͏ ͏ ͏ ͏
Chí Thiện quay đầu nhìn Nguyệt Tịch: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ý thức chủ quan nói, ta hồi sinh thì việc đầu tiên sẽ là đánh ngươi, ngươi không thể dùng thân phận đàn áp ta. ͏ ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch mỉm cười, sau đó ngồi bên hồ: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy thì phải xem ta có đánh lại ngươi hay không. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ý thức chủ quan khinh thường nói, ngươi làm như thế là chơi xấu. ͏ ͏ ͏ ͏
Chí Thiện ưu tư. ͏ ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch không quan tâm, ngược lại nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhưng có lẽ ngươi không đánh được ta đâu. Ta đã hỏi. Phải rất lâu, rất lâu ngươi mới có thể hồi sinh. U Ti đã phân làm hai chạy khắp thế giới này rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Thuần Túy do dự một lúc: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đừng chạy lung tung có được không, nếu được ngươi nói với ca ca của ta chém chết hắn. Còn chẳng bằng an tâm ngủ một giấc. ͏ ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch: ͏ ͏ ͏ ͏
- ... Có lẽ không được rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Bởi vì Thiên Đại Đại Cục luôn luôn ở đó, cho nên hắn phải bảo vệ tới cùng. ͏ ͏ ͏ ͏
Xem ra thời gian hồi sinh vẫn chưa tới, cũng không biết phải đợi bao lâu. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng tốt một điều, chính là vẫn còn hi vọng, Tần Thiên Ngưng có hi vọng, ít nhất là không cần chờ đợi trong mơ hồ nữa, vì U Ti vẫn còn sống. ͏ ͏ ͏ ͏
Cuối cùng Nguyệt Tịch nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nghe nói ngươi sống lại sẽ có thể kết hôn, có phải là có chút sốt ruột rồi? Muốn sớm sống lại sao? Đáng tiếc ghê, vẫn là phải chờ đợi. ͏ ͏ ͏ ͏
Chí Thiện nhìn Nguyệt Tịch, Chí Ác bắt đầu gầm gừ. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ý Thức chủ quan đã quyết định rồi. Nói cho Thánh Địa biết việc ngươi tiến vào Cấm Địa, thỉnh bọn họ nhốt ngươi lại, để ngươi và sư huynh mười năm không gặp. Sau đó còn đem chuyện ngươi thích sư huynh ngươi phát thanh ở Thánh Địa. Ý Thức chủ quan vô cùng hung dữ nói. ͏ ͏ ͏ ͏
Chí Thiện nói. ͏ ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch: ͏ ͏ ͏ ͏
"..." ͏ ͏ ͏ ͏
Có phải không chơi nổi nữa rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lại đi làm những chuyện mà con người không bao giờ làm. ͏ ͏ ͏ ͏
Ở trong một thành phố nào đó, một đạo sĩ quay đầu nhìn về phía Thánh Địa, cuối cùng quay đầu lại mỉm cười: ͏ ͏ ͏ ͏
- Duyên, đúng là tuyệt không thể tả. ͏ ͏ ͏ ͏
Bộp! ͏ ͏ ͏ ͏
Ngay lúc quay đầu, hắn đã bị tát một phát ngược quay lại. ͏ ͏ ͏ ͏
- Hôm nay vẫn là đi mở hàng đi, hi vọng không đụng đến con người hung ác kia, hắn vẫn còn nợ ta Linh Thạch, có cơ hội thì đi đòi sau, hi vọng không có cơ hội. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Một vài tháng sau. ͏ ͏ ͏ ͏
Xuyên Hà Tiểu Trấn. ͏ ͏ ͏ ͏
Phía trên bầu trời vô tận của tiểu trấn, hai luồng khí tức không ngừng va chạm. ͏ ͏ ͏ ͏
Giữa bọn họ bế tắc hồi lâu, hai khí tức cuối cùng bắt đầu chậm rãi thay đổi, biến thành hai khí tức giống nhau như bóng người. ͏ ͏ ͏ ͏
Hai khí tức này dồn dập hơn nữa, như thể chúng đang nắm tay nhau và bắt đầu bẻ cổ tay. ͏ ͏ ͏ ͏
Để xem ai có thể bẻ ai. ͏ ͏ ͏ ͏
Chương 2190Mà hai bóng người này, một giống bóng bé trai, một giống bóng bé gái. ͏ ͏ ͏ ͏
Đánh giá tình hình hiện tại, bóng bé trai duy trì thể trạng tốt nhất và có lợi thế. ͏ ͏ ͏ ͏
Bé gái tuy có thiệt thòi nhưng vẫn vững vàng. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong một bệnh viện ở Xuyên Hà Tiểu Trấn, Giang Tả đang đi tới đi lui trên một tầng lầu nào đó, trong lòng có vẻ hơi lo lắng. ͏ ͏ ͏ ͏
Đúng, hôm nay Tô Kỳ sinh, hắn đang ở ngay trước cửa phòng sinh. ͏ ͏ ͏ ͏
Điều khiến hắn không yên tâm là Tô Kỳ vào đã lâu, cũng không có tin tức gì. ͏ ͏ ͏ ͏
Bây giờ Nguyệt Tịch, Kiếm Thập Tam, Tĩnh Nguyệt sư tỷ, Thanh Liên và những người khác đều ở đó. ͏ ͏ ͏ ͏
Tất cả mọi người đều đang chờ Tô Kỳ sinh em bé, sau đó sẽ xem em bé ra sao. ͏ ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu Giang, con có thể ngồi một lát được không? ͏ ͏ ͏ ͏
Giang Tả lắc đầu: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngồi không yên. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn làm sao có thể ngồi yên được chứ. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ sắp sinh, hắn sắp làm cha, sao có thể ngồi yên được? ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng hắn muốn biết, tại sao còn chưa ra chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
Đã hơn một tiếng rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Theo lý thuyết, Tô Kỳ là Tu Chân Giả, thân thể chắc chắn không có vấn đề gì, theo lý thuyết thì sinh con sẽ chẳng có vấn đề gì cả. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cũng đã hỏi Tây Môn phu nhân, Tu Chân Giả sinh con chắc chắn sẽ có ưu thế. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng mà, nhưng mà vẫn còn chưa đi ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt đột nhiên nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Em rể, cậu đừng di chuyển nữa. Trước tiên hãy nghĩ xem khi Tiểu oán phụ ra đây, cậu sẽ nhìn Tiểu oán phụ trước hay nhìn đứa nhỏ trước. ͏ ͏ ͏ ͏
Giang Tả sửng sốt: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không thể nhìn đứa nhỏ trước sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Thực ra hắn rất tò mò không biết đứa trẻ vừa sinh ra trông sẽ như thế nào. ͏ ͏ ͏ ͏
- Cạc cạc. ͏ ͏ ͏ ͏
Hồng Thự đột nhiên ở một bên kêu lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Cả đám người đều nhìn về phía nó. ͏ ͏ ͏ ͏
Điều này làm cho Đoạn Kiều ở một bên sợ hãi, nó lập tức đưa cho Hồng Thự một quả lê: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ăn lê của ngươi đi, ngậm miệng lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Hồng Thự: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cạc ͏ ͏ ͏ ͏
Giống như nó định hỏi, ngậm miệng thì làm sao ăn lê được? ͏ ͏ ͏ ͏
Đoạn Kiều không thèm quan tâm chuyện của Hồng Thự nữa, nhưng chuyện nữ chủ nhân sinh em bé thì nó nhất định phải quan tâm. ͏ ͏ ͏ ͏
Cậu chủ nhỏ là niềm hy vọng của nó, nó vô cùng hi vọng đó là con trai. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng con gái cũng không sao, không chừng lại càng dễ bồi dưỡng hơn. ͏ ͏ ͏ ͏
Giang Tả không để ý tới Hồng Thự nữa, nhìn Tĩnh Nguyệt tỷ, chờ đợi câu trả lời của Tĩnh Nguyệt tỷ. ͏ ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhìn đứa bé trước đi, tiểu oán phụ sẽ cảm thấy, con bé sinh con vất cả như vậy, mà cậu cũng chả thèm nhìn con bé trước. ͏ ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏ ͏
"..." ͏ ͏ ͏ ͏
Bị Tĩnh Nguyệt nói như vậy, Giang Tả nghĩ mình nên nhìn Tô Kỳ trước, nhưng trong lòng vẫn rất tò mò đứa trẻ sơ sinh trông như thế nào. ͏ ͏ ͏ ͏
Giang Tả thở dài, thật khó chịu. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng điều càng khó chịu hơn là, tại sao vẫn còn chưa ra nữa? ͏ ͏ ͏ ͏
Ngay sau đó có người đột ngột bước ra khỏi phòng sinh. ͏ ͏ ͏ ͏
Giang Tả lập tức vây quanh bọn họ, chờ nghe tin tức. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng y tá vẻ mặt lo lắng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tình hình không ổn, xem ra, xem ra là khó sinh. ͏ ͏ ͏ ͏
Nghe được những lời này, Giang Tả sững sờ, khó sinh? ͏ ͏ ͏ ͏
Đùa cái gì vậy? ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ là ngũ giai Tu Chân Giả, làm sao có chuyện như vậy? ͏ ͏ ͏ ͏
Dì nhỏ lúc này lập tức lên tiếng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tạm thời đừng lo lắng, để dì vào xem. ͏ ͏ ͏ ͏
Giang Tả gật đầu. ͏ ͏ ͏ ͏
Bây giờ tâm trạng của hắn rất tệ, nhưng hắn cũng vô cùng lo lắng. ͏ ͏ ͏ ͏
Tu vi của Tô Kỳ cao như vậy, hơn nữa còn là Thiên Quyến, làm sao lại khó sinh? ͏ ͏ ͏ ͏
Dì nhỏ và những người khác đi vào, Giang Tả đi nhanh hơn. ͏ ͏ ͏ ͏
Những người khác cũng lo lắng. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiểu Tiểu kéo Thanh Liên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thanh Liên sư tỷ, Sư tỷ sẽ không sao, đúng không? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Liên gật đầu: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhất định sẽ không sao. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiểu Tiểu yên tâm. ͏ ͏ ͏ ͏
Thánh Nữ Đoàn đều ở đây. ͏ ͏ ͏ ͏
Mà trên bầu trời cao rộng vô tận, hai khí tức kia vẫn giằng co không ngớt. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng theo sự thay đổi tâm trạng của Giang Tả, bên của cậu bé dần dần áp chế cô bé. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên bé gái cảm thấy sắp thua, liền nóng lòng hiếu thắng. ͏ ͏ ͏ ͏
Tất cả ánh mắt, cùng đổ về phía Tĩnh Nguyệt đang dựa trên tường. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong khi tất cả mọi người hồi hộp chờ đợi kết quả, Tĩnh Nguyệt tỷ lại sửng sốt. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó bước ra, giơ ngón tay chỉ trời: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thiên Địa tề lực, thời cơ vận đến, tiểu oán phụ sinh con gái. ͏ ͏ ͏ ͏
Giờ phút này, Giang Tả, Kiếm Thập Tam cùng mấy người Thanh Liên đều nhìn về phía Tĩnh Nguyệt. ͏ ͏ ͏ ͏
Giang Tả ngớ người, người này đang làm cái gì vậy? ͏ ͏ ͏ ͏
Ngay lúc Giang Tả đang choáng váng, cậu bé trong bầu trời vô tận đột nhiên mất đi lực lượng chống đỡ, cô bé chuyển bại thành thắng. ͏ ͏ ͏ ͏
Mà ngay lúc bên cô bé chiến thắng. ͏ ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch bước ra khỏi phòng sinh. ͏ ͏ ͏ ͏
Mấy người Giang Tả lập tức vây quanh bọn họ. ͏ ͏ ͏ ͏
- Tô Kỳ thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏
Giang Tả hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy, Sư tỷ không sao chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
Tuyết Ngọc hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch cười: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sinh rồi, con gái, bốn cân sáu, mẹ con bình an vô sự. ͏ ͏ ͏ ͏
Giang Tả thở phào nhẹ nhõm, cả người đều thả lỏng. ͏ ͏ ͏ ͏
Thiếu chút nữa là dọa chết hắn rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Còn chuyện con trai, con gái không quan trọng, bình an vô sự là ổn rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Phiền toái thì phiền toái, cứ nuôi lớn là được rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Mà nghe tin Tô Kỳ đã sinh, cả đám Thánh Nữ Dự Khuyết đều cười. ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư tỷ sinh rồi, lập tức có thể nhìn em bé. ͏ ͏ ͏ ͏
- Em muốn bé. ͏ ͏ ͏ ͏
- Em cũng muốn bé. ͏ ͏ ͏ ͏
- Em trước. ͏ ͏ ͏ ͏
- Chị là sư tỷ, chị trước. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này, Tĩnh Nguyệt bước tới: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chị lớn nhất, chị trước, hơn nữa chị còn là Thánh Nữ. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Liên: "..." ͏ ͏ ͏ ͏
Thánh nữ sư tỷ quá đáng thật, vậy mà lại dùng thân phận thánh nữ để đàn áp bọn họ. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó Thanh Liên tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vừa khi nãy tại sao Thánh Nữ đột nhiên lại hét lên câu kia? ͏ ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt lắc đầu: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chị không biết, chị cảm thấy có người cần chị giúp đỡ một tay, nên chẳng hiểu tại sao lại hét lên câu nói kia. Tuy rằng có chút kì quái nhưng thôi cũng chẳng sao, cháu gái của chị cuối cùng cũng ra đời rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Giang Tả lúc này chờ Tô Kỳ đi ra, hắn bây giờ không thấy Tô Kỳ cũng chẳng an tâm. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó Tô Kỳ bị đẩy ra, ôm một đứa trẻ trông có chút xấu xí, làn da của đứa trẻ rất khô , còn nhăn nheo nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
Không đẹp, vẫn là ngắm Tô Kỳ thì tốt hơn. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng mà vừa nhìn tới Tô Kỳ, Tô Kỳ đã có chút yếu ớt nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sao anh lại dùng bộ mặt chán ghét đó nhìn con gái của anh vậy? ͏ ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cảm thấy không đẹp bằng em. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ bĩu môi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chuyện đó cũng do anh gây, em đẹp hơn anh nhiều. Nếu đứa bé không ưa nhìn, đều là giống anh hết. ͏ ͏ ͏ ͏
Giang Tả theo bản nằn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Em sinh chứ đâu có phải anh sinh. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ há mồm muốn cắn Giang Tả: ͏ ͏ ͏ ͏
- Anh làm cho em mang thai. Đứa bé là con của anh. Em chỉ giúp anh sinh thôi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Hai đứa có sức để cãi nhau hả, có thể đợi về tới phòng hồi sức rồi cãi tiếp không? ͏ ͏ ͏ ͏
Dì nhỏ lập tức nói. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó, Giang Tả liền phụ giúp đẩy Tô Kỳ đến phòng bệnh, tay không nắm lấy tay Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nhìn Giang Tả, cứ muốn trước tiên cắn một miếng đã, nhưng lại không có bao nhiêu sức lực. ͏ ͏ ͏ ͏
Chờ đã, không được để ông xã mình mất mặt. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Buổi chiều cùng ngày, sau khi sắp xếp xong cho Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch mang theo một giỏ trứng luộc trong nước Ngộ Đạo trà, định đem đi phát một chút. ͏ ͏ ͏ ͏
Dù sao thì Tiểu Cửu nhà bà sinh rồi, đây là chuyện vui. ͏ ͏ ͏ ͏
Sinh ra một cô bé hết sức dễ thương. ͏ ͏ ͏ ͏
Dù bây giờ chưa đủ đáng yêu nhưng vài ngày nữa nó sẽ rất đáng yêu. ͏ ͏ ͏ ͏
Có Giang Tả ở đó, Nguyệt Tịch cũng không lo lắng, dù sao Giang Tả cũng không thiếu sức. ͏ ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam cùng Nguyệt Tịch đi phát trứng luộc trong nước Ngộ Đạo trà. ͏ ͏ ͏ ͏
Trứng luộc trong nước Ngộ Đạo trà này là vô giá, hơn nữa còn ngon, cũng chỉ có mỗi nhà bọn họ là đi phát ra thôi. ͏ ͏ ͏ ͏
Những người khác không có sức mạnh như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch đưa cho Kiếm Thập Tam một quả: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư huynh, cái này cho huynh. ͏ ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam đương nhiên nhận lấy. ͏ ͏ ͏ ͏
Bọn họ cứ thế đi tới nhà tiếp theo. ͏ ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam nhất định phải đi theo, bởi vì còn muốn đi phát ở nơi khác, dù sao Nguyệt Tịch cũng không mở được cửa không gian. ͏ ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam không ăn trứng, mà đang suy nghĩ những gì Giang Tả nói. ͏ ͏ ͏ ͏
Khi chỉ có hai người, khi thích hợp, có thể nói câu đó. ͏ ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam nghĩ bây giờ hẳn là có thể. ͏ ͏ ͏ ͏
Vì vậy, sau khi do dự, Kiếm Thập Tam mở miệng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư, sư muội ͏ ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch dừng lại nhìn Kiếm Thập Tam: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư huynh gọi muội? ͏ ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam nhìn Nguyệt Tịch, Nguyệt Tịch cũng nhìn Kiếm Thập Tam. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó Kiếm Thập Tam nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Huynh, ta, có chuyện, muốn, muốn, nói với sư muội. ͏ ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Có chuyện gì vậy? ͏ ͏ ͏ ͏
- Thế giới, thế giới, thế giới, lớn như vậy, ta, ta, ta muốn đem sư muội, đi, đi xem. ͏ ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam nói rất lắp bắp. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc nghe những lời này, Nguyệt Tịch sững sờ, hai mắt lập tức tràn đầy màu sắc. ͏ ͏ ͏ ͏
Bà cảm thấy tuyết xung quanh mình tan ngay lập tức, trăm hoa đua nở, chim hót hoa thơm. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó Nguyệt Tịch bật cười. ͏ ͏ ͏ ͏
Đợi hàng mấy trăm năm, cuối cùng cũng đợi được. ͏ ͏ ͏ ͏
Bà có chút lúng túng nhìn xung quanh, cuối cùng lại nhìn về rổ trà trong tay minh. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó lấy ra một quả trứng luộc trong nước Ngộ Đạo trà: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cái này cho sư huynh. ͏ ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam lập tức bắt được. ͏ ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch lần nữa cầm lấy trứng luộc trong nước Ngộ Đạo trà nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cái này cũng cho sư huynh. ͏ ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam cũng bắt được. ͏ ͏ ͏ ͏
Lập tức, Nguyệt Tịch lấy thêm một đống trứng luộc đưa cho Kiếm Thập Tam: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cái này, cái này, cái này, cái này, đều cho sư huynh. ͏ ͏ ͏ ͏
Cuối cùng, Nguyệt Tịch trực tiếp đặt cái giỏ vào tay Kiếm Thập Tam: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cái này cũng cho sư huynh. ͏ ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam hơi sững sờ, tuy rằng không hiểu, nhưng hắn biết rõ một điều, sư muội thật sự rất rất vui. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiểu hữu thật sự không có lừa dối hắn, trừ chuyện nấu ăn ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi đem tất cả mọi thứ giao cho Kiếm Thập Tam, Nguyệt Tịch chắp tay sau lưng, nhìn Kiếm Thập Tam cười: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy khi nào chúng ta xuất phát đây? ͏Mua ebook truyện giá rẻ tại: vipTruyenGG.com ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
͏ ͏ ͏ ͏