Lão Bà Ta Là Thánh Nữ (Dịch Full)

Chương 48 - Chương 784

Chương 784

Nhưng mà Tây Môn chưởng môn lại kinh ngạc, lão luôn cảm thấy những lời này có vấn đề. Thế nhưng không biểu hiện ra, mà nghiêm túc nói: ͏ ͏ ͏

- Con cảm thấy trên núi có vấn đề hay không? ͏ ͏ ͏

Tây Môn Xuy Hỏa lắc đầu: ͏ ͏ ͏

- Cái này con cũng không biết, hay con đi lên xem một chút? ͏ ͏ ͏

Theo Tây Môn Xuy Hỏa, cha của hắn đứng ở chỗ này, hiển nhiên là đang chờ người, canh gác hoặc là chặn lại. ͏ ͏ ͏

Nếu lúc này để cho hắn đi lên, như vậy hắn sẽ có xác suất tìm được linh thú trước những người khác. ͏ ͏ ͏

Sau đó dời bọn chúng đi. ͏ ͏ ͏

Như vậy thì có thể an toàn qua một kiếp. ͏ ͏ ͏

Việc cần làm bây giờ, chính là không để cho cha hắn hoài nghi phía trên có linh thú hắn tích góp nhiều năm. ͏ ͏ ͏

Nhưng Tây Môn chưởng môn nghe được lời nói của con mình, thì càng ngày càng cảm thấy kỳ quái. ͏ ͏ ͏

Lão luôn cảm giác con của lão có hiểu lầm gì đó với ngọn núi này. Hoặc có lẽ là có cái gì lão không biết? ͏ ͏ ͏

Còn nữa, lên núi là chuyện bình thường, tại sao con trai lão lại xin phép lão chứ? ͏ ͏ ͏

Có vấn đề, mà còn là vấn đề lớn. ͏ ͏ ͏

Tây Môn chưởng môn lặng lẽ nói: ͏ ͏ ͏

- Đi đi. ͏ ͏ ͏

Tây Môn Xuy Hỏa lập tức đáp ứng, khi hắn đi về phía trước, khóe miệng không khỏi lộ ra vẻ mỉm cười. ͏ ͏ ͏

Thành công đột phá phòng tuyến. ͏ ͏ ͏

Việc còn lại chính là dời linh thú đi, vấn đề này không lớn lắm. ͏ ͏ ͏

Mặc dù Tây Môn Xuy Hỏa có chút cuống cuồng, nhưng hắn cũng không có quá nhanh, mà vững vàng bước vào trận pháp, vững vàng đi lên đỉnh núi. ͏ ͏ ͏

Cũng tương tự để cho cha hắn ngoác mồm kinh ngạc. ͏ ͏ ͏

Tây Môn chưởng môn không thể tin được đây là thật, tuyệt đối là trận pháp xảy ra vấn đề. ͏ ͏ ͏

Nhưng lão không có ngây ngốc mà đi lên thử, lão không ngu. ͏ ͏ ͏

Trận pháp có vấn đề hay không, lão còn nhìn lầm ư? ͏ ͏ ͏

Cho nên, con của lão có thể lên núi? ͏ ͏ ͏

Hơn nữa có thể là người thứ nhất của Ngự Linh Tông lên núi qua bao năm. ͏ ͏ ͏

Trời ạ, vậy mà bây giờ lão mới biết. ͏ ͏ ͏

Hơn nữa nhìn con của lão như vậy, đã không phải là lần thứ nhất lên núi? ͏ ͏ ͏

Ha ha, giấu thật là tốt, nếu không phải hôm nay cảm giác thái độ có điểm lạ, không chừng lão cũng mất đi uy nghiêm của người cha. ͏ ͏ ͏

- Bị dọa sợ sao? Lúc đầu ta cũng bị hù sợ, khi đó còn muốn nhìn hắn làm trò mèo, không nghĩ tới trực tiếp mở ra thế giới quan của ta, hoá ra thật sự có thể lên. ͏ ͏ ͏

Con linh thú nằm trên đất kia nói. ͏ ͏ ͏

Giống như thấy đối phương bị giật mình, rất vui vậy. ͏ ͏ ͏

Tây Môn chưởng môn nhìn con linh thú này nói: ͏ ͏ ͏

- Ngươi biết sao? Nó lên núi lúc nào? ͏ ͏ ͏

Con linh thú này nói: ͏ ͏ ͏

- Lần đầu tiên lên núi hẳn là sáu năm trước. ͏ ͏ ͏

Tây Môn chưởng môn: ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Vậy mà là chuyện nhiều năm như vậy, lão làm cha, đúng là thất bại mà. ͏ ͏ ͏

Thế nhưng vợ lão cũng thất bại. ͏ ͏ ͏

Khẳng định bà ấy cũng không biết, nếu không đã sớm khoe khoang con của bọn họ với lão. ͏ ͏ ͏

Dù sao mấy năm nay bọn họ không ít lần tức giận với Tây Môn Xuy Hỏa. ͏ ͏ ͏

Đến nỗi thành thói quen treo ngược lên đánh. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà còn có một việc lão không hiểu, con của lão lên núi sáu năm làm gì? ͏ ͏ ͏

Chẳng lẽ vì vậy tu vi mới vượt xa cùng lứa? ͏ ͏ ͏

Lão không quá rõ ràng, thế nhưng không có ý định hỏi, thậm chí không có ý định để cho người khác biết. ͏ ͏ ͏

Có lúc biết càng ít, khả năng chưa tới càng lớn hơn. ͏ ͏ ͏

Chỉ cần thỉnh thoảng lão chú ý đến là được. ͏ ͏ ͏

Đột nhiên có chút vui vẻ yên tâm. ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Bây giờ Giang Tả đã vào trong sơn động, trong này hắn thấy mấy con linh thú. Mấy con linh thú này cũng được, đều có tu vi Nhị giai, hơn nữa không có suy yếu. ͏ ͏ ͏

Có điều khi bọn nó nhìn thấy Giang Tả đều đứng an tĩnh ở một bên. ͏ ͏ ͏

Không có một con linh thú nào sau khi nhìn thấy Giang Tả, còn dám có chút phản kháng. ͏ ͏ ͏

Tất cả bọn nó đều cúi đầu, mặc cho Giang Tả đi qua bên người. ͏ ͏ ͏

Sau khi vượt qua những con linh thú này, Giang Tả không khỏi cúi xuống nói: ͏ ͏ ͏

- Xem ra, nơi nào đó đã xảy ra vấn đề, hậu di chứng chế tạo sao? ͏ ͏ ͏

Giang Tả không cho rằng mình mỉm cười có thể hù được những linh thú này, hẳn là do thứ khác. ͏ ͏ ͏

Nhưng hắn không cảm giác được. ͏ ͏ ͏

Có lẽ là một loại thứ hắn đã sớm quen. ͏ ͏ ͏

Giang Tả không suy nghĩ quá nhiều, hiện tại càng lúc càng đến gần Tẫn Linh Thu, hắn không thể phân tâm. ͏ ͏ ͏

Cái sơn động này không ngắn, hẳn là bên trong còn có động khác. ͏ ͏ ͏

Mà những linh thú này có lẽ là do Linh Thu chọn giữ lại trông chừng. ͏ ͏ ͏

Đi một lúc, Giang Tả liền dừng lại. ͏ ͏ ͏

Không phải là đến đích, mà là hắn cảm giác được một tia nguy hiểm. ͏ ͏ ͏

- Nhận ra sao? ͏ ͏ ͏

Giang Tả tự nói. ͏ ͏ ͏

Đúng, hắn nhận ra được một đạo cấm chế cường đại, đó chính là không phải người chỉ định thì không được đi vào. ͏ ͏ ͏

Cấm chế này rất mạnh, muốn hoàn toàn phá giải cần một ít thời gian. ͏ ͏ ͏

Cái này cũng giống như đại trận ở cửa Thánh Địa lúc trước vậy, đều cần chứng nhận. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà Giang Tả bây giờ đã không phải là Giang Tả lúc ấy, hơn nữa hắn cũng không cần đi phá giải. ͏ ͏ ͏

Xóa bỏ cấm chế, không nhất định cần phá giải. ͏ ͏ ͏

Cho nên Giang Tả trực tiếp đi tới chỗ cấm chế. ͏ ͏ ͏

Thời điểm Giang Tả đi vào cấm chế, bên trong có một giọng nói khinh miệt vang lên: ͏ ͏ ͏

- Đúng là tự tìm đường chết, thật không biết ngươi lên ngọn núi này như thế nào. ͏ ͏ ͏

Giang Tả không cảm thấy kinh ngạc với cái âm thanh này, cấp bậc Tẫn Linh Thu cao như vậy, biết nói chuyện cũng không có gì kỳ quái. ͏ ͏ ͏

- ͏ ͏ ͏

͏ ͏

Chương 785

Giang Tả không có trả lời đối phương. ͏ ͏ ͏

Hắn vẫn đang đi về hướng cấm chế, rất nhanh cấm chế bắt đầu rung động, giống như một khắc sau sẽ trực tiếp tiêu diệt Giang Tả. ͏ ͏ ͏

- Ngươi lui ra ngoài đi, đạo cấm chế thứ nhất còn không đến mức đuổi tận giết tuyệt, lui về phía sau còn kịp. ͏ ͏ ͏

Bên trong lại vang lên âm thanh. ͏ ͏ ͏

Giang Tả tiếp tục đi về phía trước, hắn không để ý tất cả công kích, mà mở miệng nói: ͏ ͏ ͏

- Ta không hiểu rõ lắm, ngươi không dùng những lực lượng kia, vậy ngươi muốn làm gì? ͏ ͏ ͏

Lúc này đạo công kích thứ nhất đã đánh tới, nhìn công kích chằng chịt, Giang Tả chỉ nghiêng người hai lần, sau đó nhẹ nhàng điểm vào đâu đó một cái, liền tránh được. ͏ ͏ ͏

Sau đó tiếp tục đi về phía trước. ͏ ͏ ͏

Cấm chế này không tệ, nhưng so với đại trận Thánh Địa mà nói vẫn còn kém nhiều. ͏ ͏ ͏

Hơn nữa người bố trí, không hiểu thấu triệt về trận pháp và cấm chế, có rất nhiều chỗ sơ hở không có tu bổ, hoàn toàn không cách nào mở ra uy lực chân chính của cấm chế này. ͏ ͏ ͏

Đương nhiên, những chỗ sơ hở này cũng không quan trọng, nhưng mà chống lại người như Giang Tả, thì vấn đề lại có chút lớn. ͏ ͏ ͏

Hành động của Giang Tả kinh động đến người bên trong, nhưng đối phương cũng không nói gì, dù sao cái này nó cũng làm được. ͏ ͏ ͏

Nó cũng từ chỗ này đi vào. ͏ ͏ ͏

Ai mà không biết tránh, cấm chế này thô sơ như vậy. ͏ ͏ ͏

- Làm sao ngươi biết ta muốn làm gì? Ngộ nhỡ ta chỉ là muốn đùa vui một chút đây thì sao? Ở trong động phủ lâu như vậy, ta không thể nghịch ngợm một chút sao? Dù sao cũng không ai quản. ͏ ͏ ͏

Lời nói của đối phương, khiến cho Giang Tả chắc chắn, nó chính là Tẫn Linh Thu. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà địa phương nó nói là ở đâu? ͏ ͏ ͏

Động phủ? ͏ ͏ ͏

Nếu như không có nhớ lầm mà nói, có lẽ là chỗ đám người Tần Thiên ở lúc sống. ͏ ͏ ͏

Rất nhanh hắn lại nghĩ tới thời điểm ra khỏi động phủ, Ngự Linh Tông mang đi một nhóm linh thú. ͏ ͏ ͏

Xem ra con Tẫn Linh Thu này cũng là một trong số đó. ͏ ͏ ͏

Sau đó Giang Tả hỏi: ͏ ͏ ͏

- Vịnh Tê cũng ở Ngự Linh Tông sao? ͏ ͏ ͏

Khi đó linh thú chất thành núi, hắn cũng không biết Vịnh Tê có ở đó hay không. ͏ ͏ ͏

- Không có ở đây. ͏ ͏ ͏

Tẫn Linh Thu bất mãn nói: ͏ ͏ ͏

- Nó có một cái bảo vệ, có lẽ là bị giam lại. Đáng đời. ͏ ͏ ͏

Lúc này Giang Tả cũng đi tới đạo cấm chế thứ hai. ͏ ͏ ͏

Thấy Giang Tả đến đạo cấm chế thứ hai, Tẫn Linh Thu nói: ͏ ͏ ͏

- Nhìn dáng vẻ ngươi không phải là quá đáng ghét, khuyên ngươi hãy rời đi, lấy tu vi của ngươi không có khả năng đi tới, hơn nữa cấm chế phía sau cũng không phải đơn giản như vậy, ngươi không chống được đâu. ͏ ͏ ͏

Giang Tả không để ý lời nói của Tẫn Linh Thu, Vịnh Tê không có ở Ngự Linh Tông, cũng không tính là chuyện tốt. ͏ ͏ ͏

Nếu như ở chỗ này, lần sau cần cũng thuận lợi hơn một ít. ͏ ͏ ͏

Lúc suy nghĩ đến vấn đề này, đột nhiên Giang Tả thấy có cấm chế đánh tới. ͏ ͏ ͏

Sau đó Giang Tả giơ tay lên, trực tiếp đánh tan công kích của cấm chế. ͏ ͏ ͏

Chỉ là công kích mà thôi, tác dụng của trận pháp công kích hoặc là cấm chế công kích có tác dụng vô cùng thấp đối với Giang Tả. ͏ ͏ ͏

Chỉ cần tìm được điểm mấu chốt, nói phá là phá. ͏ ͏ ͏

Sau đó Giang Tả tùy ý bước qua cấm chế. ͏ ͏ ͏

Tẫn Linh Thu vốn còn muốn nhặt xác lập tức ngạc nhiên. ͏ ͏ ͏

Cuối cùng nó không thể không bội phục nói: ͏ ͏ ͏

- Hình như ngươi cũng có chút lợi hại. ͏ ͏ ͏

Giang Tả cũng nói: ͏ ͏ ͏

- Chẳng qua chỉ là một ít cấm chế không có tác dụng gì đối với ta mà thôi. ͏ ͏ ͏

- Ngươi là người bốc phét nhất mà ta đã thấy, không đúng, da mặt ngươi còn dầy hơn cả Vịnh Tê. ͏ ͏ ͏

Tẫn Linh Thu nói. ͏ ͏ ͏

Trình độ không biết xấu hổ và ti tiện của Vịnh Tê vượt xa sự hiểu biết của Tẫn Linh Thu, nếu không phải tên kia xem bói thấy mình sắp diệt tuyệt, thì đã sớm ngoẻo rồi. ͏ ͏ ͏

Giang Tả không để ý tới nó, mà nhanh chóng đi qua toàn bộ cấm chế, thậm chí có thời điểm cấm chế không kịp phản ứng, chuyện này làm cho cấm chế đặc biệt lúng túng, rõ ràng muốn nổi đóa, nhưng không có người. ͏ ͏ ͏

Vậy đánh vào đâu? ͏ ͏ ͏

Còn Tẫn Linh Thu thì càng trợn mắt hốc mồm. ͏ ͏ ͏

Nó phát hiện người này thật sự không phải là khoa trương. ͏ ͏ ͏

Thế nhưng một tên Tam giai, làm sao lại làm được? ͏ ͏ ͏

Chuyện này không đúng chút nào. ͏ ͏ ͏

Cấm chế cũng cần mặt mũi mà. ͏ ͏ ͏

Giang Tả vượt qua cấm chế, đi đến một mảnh đất trống. ͏ ͏ ͏

Khiến cho Giang Tả cảm thấy kinh ngạc là phía cuối bãi đất có thềm đá rất dài, về phần thềm đá đi thông nơi nào, Giang Tả không biết được. ͏ ͏ ͏

Bên cạnh thềm đá có một con lươn trắng tinh không lớn, không nhỏ lơ lửng. ͏ ͏ ͏

Dài chừng một thước. ͏ ͏ ͏

Nó sững sờ nhìn về phía Giang Tả, ngay sau đó cảnh giác lui về phía sau. ͏ ͏ ͏

Vừa rồi không thấy, cho nên không có cảm giác, lúc này tận mắt thấy, cảm giác liền thay đổi. ͏ ͏ ͏

Trên người đối phương có một cỗ khí thế, khiến nó không dám khinh thường, thậm chí có chút sợ hãi. ͏ ͏ ͏

- Ngươi là ai? ͏ ͏ ͏

Tẫn Linh Thu hỏi. ͏ ͏ ͏

Giang Tả cau mày: ͏ ͏ ͏

- Ngay cả ngươi cũng như vậy, trên người của ta có gì không đúng sao? ͏ ͏ ͏

Tẫn Linh Thu không nói gì: ͏ ͏ ͏

- Ngay cả ngươi cũng không biết? ͏ ͏ ͏

Giang Tả lắc đầu, hắn thật sự không biết. ͏ ͏ ͏

- Ngươi không cảm thấy, trên người ngươi có một cỗ khí thế miệt thị chúng sinh thiên hạ sao? Giống như chỉ cần vạn vật sinh linh dám phản kháng ngươi, đều sẽ bị tiêu diệt, hơn nữa vô cùng mãnh liệt. Nhất là cộng thêm nụ cười quỷ dị kia. ͏ ͏ ͏

Tẫn Linh Thu nói. ͏ ͏ ͏

Hiện tại nó không dám buông lỏng chút nào. ͏ ͏ ͏

Người này thật sự vượt qua dự liệu của nó. ͏ ͏ ͏

- ͏ ͏ ͏

͏ ͏

Chương 786

Nghe thấy Tẫn Linh Thu trả lời, Giang Tả liền nghĩ đến kiếp trước, có lẽ lúc trước hắn có loại khí thế này. ͏ ͏ ͏

Hơn nữa đã hoàn toàn dung hợp với hắn, trở nên tự nhiên. ͏ ͏ ͏

Nhưng kiếp này hắn không có, loại khí thế này không phải muốn có là có. ͏ ͏ ͏

Rất nhanh Giang Tả liền nghĩ đến chế tạo, bởi vì chế tạo vong tình, khiến cho hắn không ngừng thả ra loại khí thế này, nhưng khí thế kia hữu hình vô thực, sẽ không tồn tại bao lâu, không quá dọa người. ͏ ͏ ͏

Sở dĩ có chuyện giống như bây giờ, hẳn là do lôi đình có uy nghiêm không kém Thiên kiếp kia, chính sự uy nghiêm này đã gia tăng khí thế của hắn, cộng thêm nụ cười toét miệng, đã khiến cho hắn hoàn toàn biến thành đáng sợ. ͏ ͏ ͏

Có lẽ chính là như vậy. ͏ ͏ ͏

Thế nhưng những khí thế kia không phải là của bản thân hắn, cho nên sẽ không tồn tại quá lâu, vấn đề không lớn. ͏ ͏ ͏

Trước khi Tô Kỳ trở về có thể khôi phục là được. ͏ ͏ ͏

Sau đó Giang Tả không quan tâm nữa. ͏ ͏ ͏

Hắn nhìn Hồng Thự một chút, ồ, Hồng Thự lại sững sờ nữa rồi. ͏ ͏ ͏

Ngay cả lê cũng không dám ăn ở trước mặt Giang Tả. ͏ ͏ ͏

Hiệu quả này không tệ. ͏ ͏ ͏

Còn Đoạn Kiều ở bên cạnh thì sắp suy sụp luôn rồi, lần này đi ra ngoài quá mệt. ͏ ͏ ͏

Nó thật sự nhớ sân thượng. ͏ ͏ ͏

Đột nhiên nó phát hiện, chỉ có sân thượng mới có thể cho nó cảm giác an toàn, thoải mái. ͏ ͏ ͏

- Có phải Tiểu Hồng hay không? ͏ ͏ ͏

Đoạn Kiều đụng đụng Hồng Thự nói nhỏ. ͏ ͏ ͏

- Cạc? ͏ ͏ ͏

Hồng Thự không hiểu Đoạn Kiều hỏi cái gì. ͏ ͏ ͏

Không đầu không đuôi. ͏ ͏ ͏

- Quả nhiên ngươi là con vịt, không có chút biết nào. ͏ ͏ ͏

Đoạn Kiều thở dài. ͏ ͏ ͏

- Cạc? ͏ ͏ ͏

Thật ra thì Hồng Thự cũng không để ý mình là cái gì, bởi vì nó không có loại khái niệm này. ͏ ͏ ͏

Chỉ cần có lê ăn là được. ͏ ͏ ͏

Vì sao lại không cho nó mang lê theo. ͏ ͏ ͏

Tất nhiên Giang Tả không để ý đến hai sinh vật trên sân thượng này nói chuyện, hắn đi thẳng tới trước thềm đá, hỏi Tẫn Linh Thu: ͏ ͏ ͏

- Nơi này dẫn đi đâu? ͏ ͏ ͏

- Ngự Linh Đỉnh. ͏ ͏ ͏

Tẫn Linh Thu nói. ͏ ͏ ͏

Người này cho nó áp lực quá lớn, hoàn toàn không có cách nào không trả lời. ͏ ͏ ͏

Ngự Linh Đỉnh? ͏ ͏ ͏

Cái này Giang Tả thật sự không biết, đây là địa danh hay là cảnh giới? ͏ ͏ ͏

- Ta cũng không biết là cái gì, cho nên dự định đi lên xem một chút. ͏ ͏ ͏

Thấy Giang Tả suy tư, Tẫn Linh Thu lại nói. ͏ ͏ ͏

Giang Tả gật đầu: ͏ ͏ ͏

- Đây chính là nguyên nhân ngươi giữ những lực lượng kia? ͏ ͏ ͏

- Đúng, nhưng không phải hoàn toàn, ta không cố ý gây hại Ngự Linh Tông. ͏ ͏ ͏

Tẫn Linh Thu nói. ͏ ͏ ͏

Giang Tả rất không hài lòng với câu trả lời nước đôi của Tẫn Linh Thu. ͏ ͏ ͏

Hắn tới chủ yếu là vì giải quyết vấn đề này. ͏ ͏ ͏

Theo như thực lực của Tẫn Linh Thu, lực lượng này còn có thể giữ gìn không ít ngày. ͏ ͏ ͏

- Là như vậy, thật ra thì Ngự Linh Tông có một con linh thú rất lợi hại còn sống, vốn để lại cho tiểu bối đời sau. ͏ ͏ ͏

Tẫn Linh Thu rất sợ người trước mắt này nghĩ mình nói sai cái gì. ͏ ͏ ͏

Nhắc tới cũng kỳ quái, nó cũng không biết mình đang sợ cái gì, rõ ràng đối phương không mạnh, nhưng không dám phản kháng. ͏ ͏ ͏

Hắn đứng ở nơi đó, giống như đứng ở trên đỉnh thế giới, giống như có thể trấn áp hết thảy, coi chúng sinh là chó mèo, vạn vật như cát đá. ͏ ͏ ͏

Rất vi diệu, nhưng cảm giác lại không có nguy hiểm như vậy. ͏ ͏ ͏

Sau đó Tẫn Linh Thu nói: ͏ ͏ ͏

- Lúc đầu ta không có ý định mượn lực lượng, nhưng đoạn thời gian trước ta nhận ra, có thể con linh thú này bị phong ấn hắc hóa, nó có khả năng gây hại đối với Ngự Linh Tông, nên ta chuẩn bị ngăn cản nó. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nhìn Tẫn Linh Thu, sau đó bắt đầu bước lên thềm đá. ͏ ͏ ͏

Mà Tẫn Linh Thu cũng đi theo, nó không dám bước lên cái thềm đá này, bây giờ có người mở đường tự nhiên không có đạo lý bỏ lỡ. ͏ ͏ ͏

Giang Tả đi ở phía trước, nói: ͏ ͏ ͏

- Ngươi rất quen thuộc Ngự Linh Tông sao? ͏ ͏ ͏

Một con linh thú ngoại lai, đi tới Ngự Linh Tông, phát hiện vấn đề, sau đó muốn giúp ư? ͏ ͏ ͏

Có phải cái này quá ngây thơ hay không? ͏ ͏ ͏

- À không, lần đầu tiên tới. ͏ ͏ ͏

Tẫn Linh Thu ở phía sau nói. ͏ ͏ ͏

Nó phát hiện, chỉ cần không đối mặt chính diện với người này, sẽ không đáng sợ như vậy. ͏ ͏ ͏

Mặc dù nhìn bóng lưng rất lớn, nhưng so với chính diện vẫn tốt hơn rất nhiều. ͏ ͏ ͏

Ngay sau đó Tẫn Linh Thu lại nói: ͏ ͏ ͏

- Nhưng nhất định phải giúp Ngự Linh Tông, ít nhất đối với chúng ta mà nói là như vậy. ͏ ͏ ͏

- Tại sao? ͏ ͏ ͏

Giang Tả hiếu kỳ. ͏ ͏ ͏

Giang Tả biết Tần Thiên cùng với Tiên Linh phủ chủ quen biết người sáng lập Ngự Linh Tông, nhưng tốt tới mức này sao? ͏ ͏ ͏

Sau đó Giang Tả nghĩ đến cái gì, lại nói: ͏ ͏ ͏

- Vì ăn sao? ͏ ͏ ͏

Từ việc đám người Tần Thiên nuôi dưỡng Vịnh Tê đến xem, chắc là cũng thích ăn. ͏ ͏ ͏

- ͏ ͏ ͏

͏ ͏

Chương 787

- Dĩ nhiên không phải, ͏ ͏ ͏

Linh Thu nói: ͏ ͏ ͏

- Chủ nhân có Vịnh Tê, nhưng làm sao có thể dựa vào cái trang trại này chăn nuôi, lão ăn mày Ngự Linh Tông kia còn muốn đến ăn chùa đấy. ͏ ͏ ͏

Giang Tả quay đầu nhìn Tẫn Linh Thu, chuyện này khiến cho Tẫn Linh Thu bị dọa giật mình, trong đầu nghĩ không phải mình nói sai cái gì chứ? ͏ ͏ ͏

Giang Tả không biết suy nghĩ của Tẫn Linh Thu, nhưng vẫn mở miệng nói: ͏ ͏ ͏

- Ngươi biết rất nhiều sao? ͏ ͏ ͏

Phải biết rằng hắn cũng đã hỏi qua Vịnh Tê vài thứ, nhưng nó cái gì cũng không biết. ͏ ͏ ͏

- Biết một ít. ͏ ͏ ͏

Tẫn Linh Thu cúi đầu trả lời. ͏ ͏ ͏

Giang Tả quay đầu lại, tiếp theo đi về phía trước: ͏ ͏ ͏

- Tần Vũ Vương là Tần Thiên sao? ͏ ͏ ͏

- Đương nhiên rồi. ͏ ͏ ͏

Nói tới chỗ này Tẫn Linh Thu đặc biệt tự hào: ͏ ͏ ͏

- Trừ chủ nhân, ai có thể xưng vương? ͏ ͏ ͏

- Vịnh Tê không biết những thứ này, làm sao ngươi biết? ͏ ͏ ͏

Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏

Vừa nhắc tới Vịnh Tê, Tẫn Linh Thu liền bất mãn, nó tức giận mở miệng: ͏ ͏ ͏

- Đồ ăn ngon, không cần bảo vệ, là bình hoa nuông chiều từ bé. Ta là nhân viên tham chiến, tự nhiên biết nhiều hơn một chút. ͏ ͏ ͏

Rất rõ ràng, nó ăn không ngon, chỉ có thể bán mạng. ͏ ͏ ͏

- Tham chiến? Chiến trường thời viễn cổ? Thiên Bi thần chiến? ͏ ͏ ͏

Giang Tả định quay đầu, nhưng suy nghĩ một chút lại thôi. ͏ ͏ ͏

Tẫn Linh Thu lắc đầu: ͏ ͏ ͏

- Chắc là không phải, chúng ta chỉ ổn định tình huống các địa phương, về phần chiến trường ngươi nói, có thể là địa phương cuối cùng chủ nhân đi. Trưởng bối trong nhà không cho ta đi. ͏ ͏ ͏

- Thật sao. ͏ ͏ ͏

Giang Tả bình tĩnh nói. ͏ ͏ ͏

- Thế nhưng ta chỉ đánh một trận, sau đó trọng thương bị đuổi về, khi đó thiên hạ đại loạn, vạn vật sinh linh gần như bị diệt tuyệt, nếu không phải chủ nhân, thì làm gì có an bình như bây giờ. Nhưng mà ta ra lâu như vậy, bỏ chút thời gian khôi phục, lại tốn thời gian kiểm tra, phát hiện các ngươi đều đã quên mất chuyện khi đó. Không biết cảm ơn là cái gì. ͏ ͏ ͏

Tẫn Linh Thu có chút tức giận. ͏ ͏ ͏

Vậy mà không có ai nhớ công lao vĩ đại của chủ nhân bọn họ. ͏ ͏ ͏

Giang Tả không để ý đến lúc đó loạn như nào, tất nhiên, hắn cũng không có chối cái gì. ͏ ͏ ͏

Giang Tả không phủ nhận cái thế giới này an bình là do bọn họ mang đến. ͏ ͏ ͏

- Tại sao các ngươi bị phong ấn? ͏ ͏ ͏

Giang Tả hỏi. ͏ ͏ ͏

- Không biết. ͏ ͏ ͏

Tẫn Linh Thu trả lời. ͏ ͏ ͏

- Trở lại vấn đề vừa rồi, tại sao ngươi giúp Ngự Linh Tông? ͏ ͏ ͏

Giang Tả hỏi. ͏ ͏ ͏

Cái này mới là vấn đề hắn muốn biết từ đầu. ͏ ͏ ͏

- Bởi vì được bàn giao lại, thời điểm lên đường tham chiến thì được bàn giao. ͏ ͏ ͏

Tẫn Linh Thu nói. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏

- Là ai bàn giao? ͏ ͏ ͏

Tẫn Linh Thu trả lời: ͏ ͏ ͏

- Chủ nhân. ͏ ͏ ͏

Giang Tả không tiếp tục hỏi, nói cách khác, ban đầu Tần Thiên muốn giúp Ngự Linh Tông. ͏ ͏ ͏

Về phần lý do... ͏ ͏ ͏

Ai mà biết được. ͏ ͏ ͏

Thế nhưng Ngự Linh Tông nuôi nhiều linh thú như vậy, có lẽ những linh thú kia cũng có một bộ phận giống như Vịnh Tê và Tẫn Linh Thu, đều sống sót từ thời kỳ viễn cổ, cái này đối với Ngự Linh Tông mà nói chính là chuyện tốt. ͏ ͏ ͏

Mặc dù bị phong ấn, thực lực mất đi không ít, nhưng chỉ cần đủ thời gian, trở về đỉnh phong là không thành vấn đề. ͏ ͏ ͏

Về phần Tẫn Linh Thu lại khác, bởi vì bản thân nó rất yếu, cho nên khôi phục nhanh một chút. ͏ ͏ ͏

Sau đó Giang Tả không nói gì thêm nữa, đã tới đây rồi, tự nhiên sẽ nghĩ biện pháp đi lên xem một chút. ͏ ͏ ͏

Hơn nữa không giải quyết được con linh thú kia, thì không giải quyết được vấn đề Ngự Linh Tông. ͏ ͏ ͏

Hắn thích trực tiếp giải quyết căn bản vấn đề, không thích bảo hành hậu mãi. ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lúc này Tây Môn Xuy Hỏa đã tới đỉnh núi. ͏ ͏ ͏

Nhưng khi hắn tìm địa điểm linh thú ẩn núp, thì không phát hiện linh thú ở chỗ này. ͏ ͏ ͏

Sắc mặc hắn không tốt. ͏ ͏ ͏

Hiện tại hắn chỉ có thể hy vọng những con linh thú kia đủ thông minh. ͏ ͏ ͏

Nếu để bị bắt, những linh thú không có việc gì, nhưng hắn sẽ xảy ra chuyện lớn. ͏ ͏ ͏

Lúc Tây Môn Xuy Hỏa định đi tìm khắp nơi, thì đột nhiên sững sờ, sau đó hắn lấy ra Bát Hoang Độc Tôn Vạn Vật Thiết Cát, phát hiện pháp bảo này lại xuất hiện khác thường. ͏ ͏ ͏

Ngay từ đầu hắn đã thiết lập, chỉ cần có người vào núi hắn sẽ biết. ͏ ͏ ͏

Dù sao cũng là tổ tiên lưu lại, cho nên có chút chức năng này không có gì là không bình thường. ͏ ͏ ͏

Nhưng bây giờ lại xuất hiện dị động mà hắn không hiểu. ͏ ͏ ͏

Luôn cảm giác có vật gì đang kêu gọi hắn đến. ͏ ͏ ͏

Ngay sau đó Tây Môn Xuy Hỏa nhìn về phía sườn núi, hắn có thể cảm giác được, đồ vật đang kêu gọi hắn ở nơi đó. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà hắn có chút không dám chắc, không biết có phải người nào đó của Ngự Linh Tông đặt bẫy hắn hay không. ͏ ͏ ͏

Nhưng hắn chỉ do dự một chút, rồi vẫn đi. ͏ ͏ ͏

Lòng hiếu kỳ luôn tồn tại, hơn nữa có chết hay không chẳng phải đi là sẽ biết sao, lo lắng suông rất khó chịu. ͏ ͏ ͏

Làm tốt chuẩn bị, bị treo lên đánh là được. ͏ ͏ ͏

Rất nhanh, Tây Môn Xuy Hỏa đã đến sườn núi, có lẽ trước đây hắn không đi qua. ͏ ͏ ͏

Nên lúc này hơi có chút giật mình. ͏ ͏ ͏

Ở trên này, có một nhóm tượng đá, phần lớn những tượng đá này là linh thú, mà những linh thú này đang quỳ bái về phía chính giữa. ͏ ͏ ͏

Tây Môn Xuy Hỏa không hiểu, ngay sau đó đi tới trung tâm, phát hiện trung tâm là tượng đá một người. ͏ ͏ ͏

Người này một thân quần áo hư hại, trong tay cầm pháp bảo hình cầu. ͏ ͏ ͏

Khuôn mặt mỉm cười, nhìn về phía trước, giống như đang nhìn một nhóm thức ăn ngon vậy. ͏ ͏ ͏

Tây Môn Xuy Hỏa khiếp sợ, hắn không nhận ra chủ nhân cái tượng đá này, nhưng ánh mắt người đó rất sống động, hơn nữa vật trên tay của hắn, chẳng phải là Bát Hoang Độc Tôn Vạn Vật Thiết Cát sao? ͏ ͏ ͏

Chính là cái vật kia, đang cộng hưởng cùng Vạn Vật Thiết Cát trên tay hắn. ͏ ͏ ͏

- ͏ ͏ ͏

͏ ͏

Chương 788

Tây Môn Xuy Hoả hơi kinh ngạc, không nghĩ tới ở đây còn có những thứ này. ͏ ͏ ͏

Nhưng cái Vạn Vật Thiết Cát trong tay tượng đá này với trong tay hắn cộng hưởng, lại khiến cho hắn do dự bất định. ͏ ͏ ͏

Bởi vì một khi đến gần, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, bây giờ hắn còn phải đi tìm linh thú. ͏ ͏ ͏

Tây Môn Xuy Hỏa có chút muốn rời đi, nhưng bước lại không lui về phía sau. ͏ ͏ ͏

Phải biết Vạn Vật Thiết Cát là do tổ tiên Ngự Linh Tông lưu lại, theo Phá Hiểu từng nói, vật này là đạo khí. ͏ ͏ ͏

Bây giờ xuất hiện cộng hưởng, rất có khả năng liên quan tới tổ tiên Ngự Linh Tông. ͏ ͏ ͏

Đây là cơ hội ngàn năm có một, nếu như bỏ qua, có lẽ là cả đời bỏ qua. ͏ ͏ ͏

Như vậy, thoát treo lên đánh ba tháng quan trọng, hay là nhìn trộm cơ mật của tổ tiên quan trọng, còn cần phải chọn sao? ͏ ͏ ͏

Tây Môn Xuy Hỏa không chút do dự, đến gần tượng đá, sau đó cầm Vạn Vật Thiết Cát của mình thả vào Vạn Vật Thiết Cát trong tay tượng đá. ͏ ͏ ͏

Một khắc sau cộng hưởng lên đến đỉnh phong, mà Tây Môn Xuy Hỏa cũng bị hút vào trong tượng đá. ͏ ͏ ͏

Thời điểm Tây Môn Xuy Hỏa bị hút vào tượng đá, Giang Tả liền dừng lại. ͏ ͏ ͏

Hắn phát hiện thềm đá dưới chân bắt đầu xuất hiện biến hóa. ͏ ͏ ͏

Thềm đá vốn rất ảm đạm, bắt đầu toả ra ánh sáng. ͏ ͏ ͏

Trong nháy mắt thềm đá như một vệt ánh sáng thông thiên hiện ra ở trước mắt Giang Tả. ͏ ͏ ͏

- Ồ, nơi này đợi đúng người đến? ͏ ͏ ͏

Giang Tả hứng thú nói. ͏ ͏ ͏

Tẫn Linh Thu trả lời: ͏ ͏ ͏

- Có lẽ là như vậy, nơi này đã bị mở ra, chắc chắn con linh thú kia cũng biết, có điều không biết tại sao nó không ra tay can dự. Nếu nó ra tay, ta cũng sẽ ra tay, dù sao nơi này cũng đợi rất lâu mới có một người đến, xảy ra chuyện sẽ không tốt. ͏ ͏ ͏

Tây Môn chưởng môn ở trước đỉnh núi, cũng cau mày nhìn lên. ͏ ͏ ͏

Không biết vừa rồi có phải là ảo giác hay không, lão cảm thấy cả ngọn núi đang biến hóa. ͏ ͏ ͏

Ngọn núi này giống như sống lại. ͏ ͏ ͏

Con linh thú canh cửa cũng rất kinh ngạc, sau đó nói: ͏ ͏ ͏

- Hình như nơi này có cái gì đó không đúng, dường như đỉnh núi tỉnh lại thì phải. ͏ ͏ ͏

Tỉnh lại? ͏ ͏ ͏

Tây Môn chưởng môn nghe thấy con linh thú này nói, cũng cảm thấy ngọn núi giống như đang tỉnh lại, hoàn toàn khác với lúc ban đầu. ͏ ͏ ͏

Hơn nữa chói mắt hơn rất nhiều. ͏ ͏ ͏

Lúc này Tây Môn phu nhân cũng tới, bà ta lập tức nói: ͏ ͏ ͏

- Xảy ra chuyện gì sao? Vị tiểu hữu kia còn chưa có đi ư? ͏ ͏ ͏

Tây Môn chưởng môn liếc mắt nhìn vợ mình nói: ͏ ͏ ͏

- Đúng là có chuyện xảy ra nhưng không phải là Phá Hiểu, mà là tên nghịch tử kia? ͏ ͏ ͏

- Nghịch tử? ͏ ͏ ͏

Trong lúc nhất thời Tây Môn phu nhân không phản ứng kịp, sau đó kinh hô: ͏ ͏ ͏

- Ông nói Xuy Hoả xảy ra chuyện? Ông đã làm gì nó rồi? ͏ ͏ ͏

Tây Môn phu nhân có chút bất đắc dĩ, chồng bà ấy chính là như vậy, khiến lão không vừa ý, tiếp theo sẽ có khả năng ra tay. ͏ ͏ ͏

Con ruột mà cũng đánh, thì thân là người mẹ sẽ đau lòng. ͏ ͏ ͏

- Bà cảm thấy tôi giống như đã làm gì nó sao? ͏ ͏ ͏

Tây Môn chưởng môn hỏi ngược lại. ͏ ͏ ͏

Tây Môn phu nhân sửng sốt, không phải sao? ͏ ͏ ͏

Không trước đây toàn như vậy à? ͏ ͏ ͏

Sau đó Tây Môn chưởng môn nói: ͏ ͏ ͏

- Bà nhìn ngọn núi này một chút, xem có thay đổi gì không? ͏ ͏ ͏

Tây Môn phu nhân kinh ngạc, không có việc gì nhắc tới đỉnh núi làm gì, ngay sau đó bà nhìn lên đỉnh núi, nhưng không có nhìn ra cái gì. ͏ ͏ ͏

Có điều nhìn một hồi bà liền nhíu mày, ngọn núi này so với trước kia có chút không giống, bởi vì nó quá bình thường rồi. ͏ ͏ ͏

Lúc trước ngọn núi này không nhìn rõ ràng như thế. ͏ ͏ ͏

Sau đó bà ấy hỏi: ͏ ͏ ͏

- Nơi này xảy ra chuyện gì sao? Cảm giác không giống nhau. ͏ ͏ ͏

Tiếp theo bà ấy mới kịp phản ứng nói: ͏ ͏ ͏

- Chuyện này có quan hệ gì với Xuy Hoả? ͏ ͏ ͏

- Nó vừa mới đi vào. ͏ ͏ ͏

Tây Môn chưởng môn không vòng vo, nói thẳng. ͏ ͏ ͏

- Đi vào mà thôi, cũng không phải... Ông nói cái gì? ͏ ͏ ͏

Tây Môn phu nhân đang trả lời theo bản năng đột nhiên khiếp sợ kêu to. ͏ ͏ ͏

Con trai của bà ta tiến vào đỉnh núi mà vô số năm qua không ai có thể tiến vào? ͏ ͏ ͏

Mặc dù chuyện này khiến cho bà ta khiếp sợ, nhưng đây là chuyện tốt mà. ͏ ͏ ͏

- Thật hay giả, vậy không phải là Xuy Hoả tạo sĩ diện cho ông sao? ͏ ͏ ͏

Tây Môn phu nhân có chút vui vẻ, có ai không nghĩ vọng con mình thành rồng chứ. ͏ ͏ ͏

Sau đó Tây Môn chưởng môn lại nói: ͏ ͏ ͏

- Sáu năm trước nó đã đi vào. ͏ ͏ ͏

Tây Môn phu nhân: ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thằng ranh bất hiếu, vậy mà giấu bọn họ nhiều năm như vậy. ͏ ͏ ͏

- Đến bây giờ nó vẫn còn cho rằng nơi này là đỉnh núi bình thường, có thể tùy tiện đi vào. ͏ ͏ ͏

Tây Môn chưởng môn lại mở miệng một lần nữa. ͏ ͏ ͏

Tây Môn phu nhân không còn gì để nói: ͏ ͏ ͏

- Ông có thể nói rõ ràng ra một chút hay không? ͏ ͏ ͏

Tây Môn chưởng môn hừ lạnh: ͏ ͏ ͏

- Nhớ rõ, không cần phải để ý đến nghịch tử này, chúng ta cứ làm như không biết. ͏ ͏ ͏

Tây Môn phu nhân sững sờ, sau đó khẽ mỉm cười, không nói gì nhiều. ͏ ͏ ͏

Hiện tại đỉnh núi xảy ra chuyện, cũng không biết con trai của bà như thế nào. ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏ ͏ ͏

͏ ͏

Chương 789

Mà ở bên trong, Tây Môn Xuy Hỏa cũng thấy thềm đá, khác với Giang Tả là, hắn thấy một khối bia. ͏ ͏ ͏

- Đăng Thiên Thê? ͏ ͏ ͏

Tây Môn Xuy Hỏa kinh ngạc. ͏ ͏ ͏

Ngay sau đó phát hiện bên cạnh còn có chữ nhỏ: Ngự Linh đỉnh Duy Ngã Độc Tôn, Bát Hoang Lục Hợp Vạn Vật Thiết Cát, chào mừng tới truyền thừa của ta. ͏ ͏ ͏

- Thật ngông nha, có điều nếu như thật sự là Vạn Vật Thiết Cát của tổ tiên, thì có chút bình thường. ͏ ͏ ͏

Tây Môn Xuy Hoả nhìn Vạn Vật Thiết Cát tự nói. ͏ ͏ ͏

Thế nhưng để cho hắn không nghĩ tới là, nơi này lại là truyền thừa chi địa của vị tổ tiên kia. ͏ ͏ ͏

Mà cha hắn lại không đề cập tới địa phương trọng yếu như vậy. ͏ ͏ ͏

Hơn nữa không phải truyền thừa nên mở ra cho một ít đệ tử sao? ͏ ͏ ͏

Em gái hắn tài giỏi như vậy, trời sinh đã thân thiện với linh thú, không tới đây thì quá đáng tiếc. ͏ ͏ ͏

Về phần hắn, hắn thật sự không thích hợp truyền thừa Ngự Linh Tông. ͏ ͏ ͏

Hắn chỉ muốn ăn mà thôi. ͏ ͏ ͏

Như vậy có cần đi lên xem một chút hay không? ͏ ͏ ͏

Tây Môn Xuy Hỏa nhìn bốn phía một chút, phát hiện nơi này không có đường khác, thềm đá là lựa chọn duy nhất của hắn. ͏ ͏ ͏

Sau đó hắn không do dự nữa, trực tiếp bước lên Thiên Thê. ͏ ͏ ͏

Chỉ là vừa mới đạp lên thềm đá, một cỗ uy áp cường đại đánh tới, uy áp rất đáng sợ, nhưng cũng rất yếu ớt. ͏ ͏ ͏

Đối với linh thú quá sợ con người, chỉ có thể càng lún càng sâu, thậm chí không đi được nửa bước. ͏ ͏ ͏

Tây Môn Xuy Hỏa ngược lại không có cảm giác, linh thú mà thôi, không phải dùng để ăn sao. ͏ ͏ ͏

Sau đó hắn chống đỡ uy áp một đường đi lên trên. ͏ ͏ ͏

Trong nháy mắt uy áp xuất hiện, Giang Tả cũng nhận ra được. ͏ ͏ ͏

- Linh thú bị phong ấn xuất thủ, hèn hạ vô sỉ, xem ta đè chết nó không. ͏ ͏ ͏

Vừa nói Tẫn Linh Thu vừa định ra tay. ͏ ͏ ͏

Nhưng bị Giang Tả ngăn cản: ͏ ͏ ͏

- Không được nhúc nhích. ͏ ͏ ͏

Tẫn Linh Thu nghi ngờ: ͏ ͏ ͏

- Tại sao? ͏ ͏ ͏

- Uy áp của nó ở mức độ có thể thừa nhận, không tính là quá đáng. ͏ ͏ ͏

Giang Tả bình thản mở miệng. ͏ ͏ ͏

Tẫn Linh Thu bất mãn, thế nhưng cuối cùng không nói gì. ͏ ͏ ͏

Người này mở miệng, không dễ cãi lại. ͏ ͏ ͏

Nếu như là người bình thường, nó khẳng định không quan tâm. ͏ ͏ ͏

Áp lực cũng có tác dụng đối với Giang Tả và Tẫn Linh Thu, đáng tiếc, hai tên này không phải là người bình thường. ͏ ͏ ͏

Tẫn Linh Thu thì không cần phải nói, khí thế trên người Giang Tả, không phải là thứ mà uy áp này có thể so sánh với, một chút tác dụng cũng không có. ͏ ͏ ͏

Nếu như uy áp có linh, không biết đã sớm tránh Giang Tả bao xa. ͏ ͏ ͏

Giang Tả đi trên thềm đá, cảm giác cái thềm đá này thật không đơn giản, vậy mà lại dài như vậy, không biết lúc đầu người bố trí ở đây, nghĩ cái gì. ͏ ͏ ͏

Thềm đá này rất dài, không phải là trận pháp hay huyễn cảnh gì, thật sự lãng phí không gian mà. ͏ ͏ ͏

Có không gian thuật, cũng không phải dùng như vậy. ͏ ͏ ͏

May mà Giang Tả có nhiều thời gian, nếu không thật sự không tính đi lên. ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thánh Địa ͏ ͏ ͏

Lúc này Tĩnh Nguyệt đã ở trong Thánh nữ trì. ͏ ͏ ͏

Trong ao có các đài sen khác, mỗi một đài sen có một vị Thánh nữ dự khuyết ngồi. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ cũng ở trong đó. ͏ ͏ ͏

Tất cả đang hấp thu Tiên Linh Chi Khí. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà phần lớn đều bị Tĩnh Nguyệt hấp thu. ͏ ͏ ͏

Thời điểm đang hấp thu, Tô Kỳ mở một con mắt ra, giống như đang quan sát những người khác có vấn đề hay không. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt cũng mở một con mắt ra. ͏ ͏ ͏

Sau đó Tô Kỳ vốn ở bên cạnh Tĩnh Nguyệt, liền mắt đối mắt với Tĩnh Nguyệt. ͏ ͏ ͏

Hai người bọn họ đều lộ ra vẻ bình tĩnh, Tĩnh Nguyệt nháy mắt hai cái mắt: “Có ai không?” ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nháy mắt một cái: “Không có.” ͏ ͏ ͏

Lúc này Tĩnh Nguyệt lại nháy mắt ba cái: “Đứng lên hoạt động một chút?” ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ híp mắt lại: “Được, sư tỷ.” ͏ ͏ ͏

Lúc này hai người bọn họ mở mắt, tiếp theo nhẹ nhàng đứng dậy, giống như sợ quấy rầy đến những người khác. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nhẹ nhàng nhảy lên một cái, trực tiếp rời khỏi phạm vi Thánh nữ trì. ͏ ͏ ͏

Bởi vì Tĩnh Nguyệt ở trong nước nên cần nhẹ nhàng hơn một chút, hơn nữa cô ấy còn không mặc quần áo. ͏ ͏ ͏

Thời điểm Tĩnh Nguyệt không một tiếng động rời khỏi Thánh nữ trì, sắp rơi xuống đất, đã mặc xong một bộ quần áo. ͏ ͏ ͏

Trừ hai tay hai chân ra, không có bộ phận nào trên người bị hở. ͏ ͏ ͏

Đương nhiên, hở cũng không sao, vì không ai có thể thấy nơi này. ͏ ͏ ͏

Nếu không lúc trước làm sao bọn họ dám tắm. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà bọn họ vừa mới chạy qua một bên, Nguyệt Tịch đã ở đó. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt: ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Vẻ mặt Nguyệt Tịch không chút thay đổi nói: ͏ ͏ ͏

- Trở về. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏

- Sư phụ tới nhanh vậy. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ cũng nói: ͏ ͏ ͏

- Đúng vậy sư phụ, chúng con chỉ đi bộ một chút. ͏ ͏ ͏

Nguyệt Tịch không nói gì, mà đi thẳng tới bên người Tĩnh Nguyệt và Tô Kỳ, sau đó đưa tay chộp một cái. ͏ ͏ ͏

Trực tiếp ném hai người trở về. ͏ ͏ ͏

Bọn họ căn bản không có chút năng lực phản kháng nào. ͏ ͏ ͏

Sau đó Nguyệt Tịch mới mỉm cười nói: ͏ ͏ ͏

- Quả nhiên là đồ đệ ngoan của sư phụ, nghe lời như vậy. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt: ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏ ͏ ͏

͏ ͏

Chương 790

- Gần đây các sư điệt trông coi cấm địa, có chút buồn chán, nhìn đáng thương quá. Quả thực là không được, sau khi các ngươi rời khỏi đây, phải đi theo hai người bọn họ một tháng. ͏ ͏ ͏

Nguyệt Tịch nói xong câu đó liền đi ra ngoài. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt, Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sư phụ bọn họ đang uy hiếp bọn họ. ͏ ͏ ͏

Cho nên, ngoan ngoãn hấp thu tiếp đi. ͏ ͏ ͏

Mà Nguyệt Tịch vừa ra, liền bất đắc dĩ thở dài, phải biết Tiên Linh Khí quá to lớn, sáu người bọn họ căn bản không hấp thu được, nếu không phải có Ngân Giáp ở bên ngoài điều chỉnh, không biết đã lãng phí bao nhiêu. ͏ ͏ ͏

Ngân Giáp hỏi: ͏ ͏ ͏

- Bên trong như thế nào rồi? ͏ ͏ ͏

Nguyệt Tịch nói: ͏ ͏ ͏

- Coi như ổn định, chắc là không có vấn đề gì. ͏ ͏ ͏

Ngân Giáp lắc đầu: ͏ ͏ ͏

- Vẫn quá chậm, nếu như lãng phí Tiên Linh Khí, chính là tổn thất to lớn, phải nghĩ biện pháp tăng nhanh hấp thu. ͏ ͏ ͏

Lúc này Kiếm Thập Tam vẫn còn ở đây, hắn nhìn Ngân Giáp nói: ͏ ͏ ͏

- Trừ Thánh nữ hoặc là Thánh nữ dự khuyết ra, những người khác có thể hấp thu sao? ͏ ͏ ͏

Ngân Giáp lắc đầu: ͏ ͏ ͏

- Không được, hấp thu Tiên Linh Khí gần như đều tác dụng ở trên ấn ký, nếu như vị kia đi ra, có thể hấp thu cực nhanh, nhưng dù sao cũng không phải là cô ấy, chênh lệch quá lớn. ͏ ͏ ͏

Kiếm Thập Tam đưa tay ra, trực tiếp bắt lấy ra một đoàn Tiên Linh Khí, tiếp theo hắn thử hấp thu xuống. ͏ ͏ ͏

Quả nhiên, phát hiện cái Tiên Linh Khí này gần giống với Vô Khẩn Chi Khí, không có bất kỳ vật gì có thể hấp thu nó. ͏ ͏ ͏

Ừm, có chút giống lực lượng Thánh Thú Tứ Tộc. Gần như không giống với con người. ͏ ͏ ͏

Nguyệt Tịch nhìn Kiếm Thập Tam do dự, cuối cùng vẫn không nói gì. ͏ ͏ ͏

Thật ra thì còn có một vị Thánh nữ dự khuyết, nếu để cho đối phương tới, chắc là sẽ không kém bao nhiêu. ͏ ͏ ͏

Thế nhưng đối phương lại không nghĩ ra. ͏ ͏ ͏

Cô cũng không muốn làm khó sư huynh mình. ͏ ͏ ͏

Kiếm Thập Tam suy nghĩ chốc lát, cuối cùng nhìn về phía Nguyệt Tịch nói: ͏ ͏ ͏

- Ta, ta ra, ra ngoài tìm, tìm người, hỏi một chút. Hắn, hắn kiến thức rộng, chắc là có biện pháp. ͏ ͏ ͏

Nguyệt Tịch gật đầu, sau đó nói: ͏ ͏ ͏

- Lúc nào thích hợp, sư huynh nhớ giới thiệu đối phương cho muội biết, có thể kết giao với sư huynh, chắc cũng có chỗ đặc biệt. ͏ ͏ ͏

Phải biết rằng Kiếm Thập Tam không có bạn bè gì. ͏ ͏ ͏

Ở Thánh Địa, có vẻ như cũng chỉ có ông chủ quán đậu phụ. ͏ ͏ ͏

Kiếm Thập Tam gật đầu, không nói gì. ͏ ͏ ͏

Chỗ đặc biệt nhất định là có, hơn nữa còn là mục tiêu hắn một mực theo đuổi. ͏ ͏ ͏

Đó chính là cưới Thánh nữ. ͏ ͏ ͏

Rất nhanh Kiếm Thập Tam đã rời đi, ở chỗ không có người, hắn lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Giang Tả. ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Giang Tả đang đi trên thềm đá đột nhiên kinh ngạc dừng lại, điện thoại di động của hắn rung. ͏ ͏ ͏

Người khác không sao, hắn lo lắng nhất là Tô Kỳ gọi tới. ͏ ͏ ͏

Rất nhanh hắn lấy điện thoại di động ra, phát hiện là Kiếm Thập Tam, như này cũng còn tốt. ͏ ͏ ͏

Điện thoại kết nối: ͏ ͏ ͏

- Có chuyện sao? ͏ ͏ ͏

- Tiểu hữu, có một vấn đề muốn thỉnh giáo cậu. ͏ ͏ ͏

Giọng nói Kiếm Thập Tam truyền tới. ͏ ͏ ͏

Giang Tả bước trên thềm đá, hỏi: ͏ ͏ ͏

- Là chuyện gì? Vấn đề gì nhỏ sao? ͏ ͏ ͏

- Không phải. ͏ ͏ ͏

Kiếm Thập Tam nói thẳng: ͏ ͏ ͏

- Tiên Linh Khí có chút nhiều quá, Thánh nữ không hấp thu được, thế nhưng cũng không ép được, nếu không nhanh sẽ trôi đi mất. Nghĩ tiểu hữu cũng biết Tiên Linh Khí quan trọng. ͏ ͏ ͏

Giang Tả không phủ nhận chuyện này, Tiên Linh Khí không phải là linh khí bình thường, đối với bọn họ mà nói là đồ vật có chỗ tốt cực lớn. ͏ ͏ ͏

Tu vi tăng nhanh như gió, có không ít thủ đoạn tự vệ, cũng là chuyện quan trọng nhất. ͏ ͏ ͏

Giang Tả suy nghĩ rồi nói: ͏ ͏ ͏

- Muốn nhanh chóng hấp thu là không có khả năng, trừ phi tôi tự mình đi qua. Năng lực của bọn họ có hạn. Như vậy thì nghĩ biện pháp đè xuống đi. ͏ ͏ ͏

Kiếm Thập Tam không nói gì, hắn đợi Giang Tả cho phương án hữu hiệu. ͏ ͏ ͏

Giang Tả không dừng lại, nói thẳng: ͏ ͏ ͏

- Mở đại trận đi, lấy năng lực của mấy người, bày trận không khó lắm, thế nhưng tốt nhất là hỗ trợ với trận pháp Thánh Địa, hơi phức tạp chút. ͏ ͏ ͏

Kiếm Thập Tam nói: ͏ ͏ ͏

- Cái vấn đề này không lớn. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏

- Chờ tôi chút, tôi vẽ ra, sau đó đưa cho anh. ͏ ͏ ͏

Tiếp theo bọn họ liền cúp điện thoại. ͏ ͏ ͏

Trận pháp bình thường không có tác dụng khơi thông Tiên Linh Khí, như vậy thì phải khiến Tiên Linh Khí trở thành bản thân đại trận, lấy lực lượng bày trận, lấy lực lượng tụ tập lực lượng. ͏ ͏ ͏

Nếu dùng tốt, thì đây cũng là một loại thủ đoạn chiến đấu. ͏ ͏ ͏

Chỉ là có rất ít người dùng đến mà thôi. ͏ ͏ ͏

Giang Tả dừng tại chỗ, mặc dù Tẫn Linh Thu không biết, nhưng vẫn không có mở miệng hỏi. ͏ ͏ ͏

Giang Tả lấy giấy bút ra, bắt đầu vẽ trận pháp. ͏ ͏ ͏

Tự nhiên Tẫn Linh Thu ở một bên nhìn. ͏ ͏ ͏

Đoạn Kiều cũng vậy. ͏ ͏ ͏

Thật ra thì nó cũng biết, bây giờ nó đặc biệt hy vọng Giang Tả xảy ra vấn đề, sau đó bảo nó tới hướng dẫn một phen. ͏ ͏ ͏

Tẫn Linh Thu cũng có ý tưởng này. ͏ ͏ ͏

Nó cảm giác người này đặc biệt khó chịu. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà rất nhanh bọn nó liền ngơ ngác, bởi vì chúng nó xem không hiểu, bọn nó luôn cảm giác chỗ nào đó có vấn đề, trận pháp này căn bản không có bất kỳ cơ sở, trận pháp không có cơ sở chẳng khác nào dùng để trang trí. ͏ ͏ ͏

Vậy có cần mở miệng nhắc nhở không? ͏ ͏ ͏

Đoạn Kiều không có ý nghĩ mở miệng, Tẫn Linh Thu liếc mắt nhìn Giang Tả, lại nhìn Đoạn Kiều, cuối cùng cũng không mở miệng. ͏ ͏ ͏

An toàn là hơn, nhìn xong lại nói. ͏ ͏ ͏

Giang Tả vẽ rất nhanh, chẳng qua là khi hắn vẽ xong, toàn bộ trận pháp vẫn sai. ͏ ͏ ͏

Đồ chơi này cũng có thể là trận pháp sao? ͏ ͏ ͏

Đây là ý nghĩ của Đoạn Kiều và Tẫn Linh Thu. ͏ ͏ ͏

Nhưng Đoạn Kiều không có mở miệng, nó vẫn đang chờ. ͏ ͏ ͏

Tẫn Linh Thu không nhịn được: ͏ ͏ ͏

- Trận pháp này của ngươi có vấn đề. ͏ ͏ ͏

- ͏ ͏ ͏

͏ ͏

Chương 791

- Trận pháp này của ngươi có vấn đề. ͏ ͏ ͏

Đối mặt với lời nói của Tẫn Linh Thu, Giang Tả không có bất kỳ phản ứng gì. ͏ ͏ ͏

Hắn tiếp tục vẽ, phía dưới còn có chú thích. ͏ ͏ ͏

Thấy Giang Tả không để ý tới mình, Tẫn Linh Thu lại nói: ͏ ͏ ͏

- Thật đấy, trận pháp này thiếu năng lượng truyền vào, trận pháp không có năng lượng thì chỉ để trưng bày. Có phải ngươi không nghe lọt hay không. ͏ ͏ ͏

Thật ra thì Tẫn Linh Thu nói rất uyển chuyển. ͏ ͏ ͏

Không nói rắm chó không kêu, đã là rất nể mặt rồi. ͏ ͏ ͏

Thế nhưng Giang Tả vẫn không có để ý tới Tẫn Linh Thu, mà chỉ ở một bên viết. ͏ ͏ ͏

Tẫn Linh Thu còn muốn mở miệng, nhưng khi nó thấy Giang Tả viết xong hàng chữ thứ nhất nó liền sửng sốt. ͏ ͏ ͏

Lấy năng lượng bên ngoài làm trụ cột, khắc họa Cố Phong Đại Trận. Khiến cho tự cấp, tự mãn, tự phong. ͏ ͏ ͏

- Không thể nào. ͏ ͏ ͏

Tẫn Linh Thu nghẹn ngào kêu lên. ͏ ͏ ͏

Làm sao loại phương thức này có thể bố trí trận pháp. ͏ ͏ ͏

Nếu như có thể làm được, người khác còn dùng trận thạch hoặc là Linh thạch phụ trợ làm gì? ͏ ͏ ͏

Cái này không phải là trực tiếp khắc phù văn. Mà rõ ràng là đại trận, loại đại trận này làm sao có thể dùng sức mạnh làm tuyến chứ? ͏ ͏ ͏

Nó sống lâu như thế cũng chưa từng nghe nói qua, chớ đừng nói tới gặp qua. ͏ ͏ ͏

Nói bậy nói bạ, đây tuyệt đối là nói bậy nói bạ. ͏ ͏ ͏

Sau đó nó tiếp tục xem, nhưng mà càng xem càng giật mình, càng xem càng không tưởng tượng nổi. ͏ ͏ ͏

Không thể nào, cái này căn bản không có khả năng, làm sao có thể như vậy được. ͏ ͏ ͏

Không có vấn đề, không hề có một chút vấn đề, người này giải thích một chút mâu thuẫn cũng không có, giống như có thể thật sự làm được. ͏ ͏ ͏

Thế nhưng cái này không đúng mà, nó vẫn kiên định với suy nghĩ của nó, ở trong nhận biết của nó, không tồn tại loại biện pháp này. ͏ ͏ ͏

Không có ai có thể làm được. ͏ ͏ ͏

Nếu quả thật có người làm được, đã sớm khiếp sợ toàn bộ Giới tu luyện rồi. ͏ ͏ ͏

Trở thành truyền kỳ cũng không quá đáng. ͏ ͏ ͏

Tẫn Linh Thu cảm giác thế giới quan của mình sắp sụp, người này xảy ra chuyện gì vậy? ͏ ͏ ͏

Vì sao hắn lại có thể viết ra lý luận đại nghịch bất đạo như thế? ͏ ͏ ͏

Còn để cho người ta không tìm ra một chỗ sơ hở. ͏ ͏ ͏

Đoạn Kiều cũng khiếp sợ không thôi, chỉ riêng loại ý nghĩ này, đã khiến cho nó chùn bước, thành tựu trận pháp người này đâu chỉ là siêu phàm nhập thánh. ͏ ͏ ͏

Quả thực là quái vật. ͏ ͏ ͏

Giang Tả liếc mắt nhìn những người này, ngạc nhiên. ͏ ͏ ͏

Sau đó hắn nhanh chóng viết xong, rồi dùng điện thoại di động chụp hình gửi cho Kiếm Thập Tam. ͏ ͏ ͏

Làm xong những thứ này, hắn tiếp tục đi tới đỉnh thềm đá, về phần Thánh Địa làm như nào, hắn không quản được, dù sao cũng đưa phương pháp cho bọn họ rồi. ͏ ͏ ͏

Lấy thực lực của bọn họ, tuyệt đối có thể bày được. ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi Kiếm Thập Tam nhận được trận pháp Giang Tả gửi tới, đầu tiên là cau mày, tiếp theo liền sửng sốt. ͏ ͏ ͏

Cuối cùng hắn thở dài: ͏ ͏ ͏

- Thật là khiến người ta mở rộng tầm mắt. ͏ ͏ ͏

Rất nhanh hắn đã trở lại chỗ Nguyệt Tịch. ͏ ͏ ͏

Thấy Kiếm Thập Tam trở lại, Nguyệt Tịch lập tức nói: ͏ ͏ ͏

- Sư huynh có biện pháp sao? ͏ ͏ ͏

Kiếm Thập Tam gật đầu: ͏ ͏ ͏

- Bày, bày trận. ͏ ͏ ͏

Ngân Giáp lại lắc đầu: ͏ ͏ ͏

- Vô dụng, trừ phi trận pháp lưu lại dấu vết của đạo, nếu không, không cách nào khống chế Tiên Linh Khí. Mà trong chúng ta, không có một ai hiểu trận pháp thuộc về phạm trù đạo. Huống chi những người như vậy vốn ít lại càng ít. ͏ ͏ ͏

Muốn trận pháp lưu lại dấu vết của đạo, hoặc là hiểu biết trận pháp đạt tới cảnh giới Nhập đạo trở lên, hoặc là hoàn toàn đánh ra Đạo thuộc về mình. ͏ ͏ ͏

Mà hiện tại ở đây, còn không có người như vậy. ͏ ͏ ͏

Kiếm Thập Tam không nói gì, trực tiếp vẽ thứ mình nhìn thấy lên không trung. ͏ ͏ ͏

Lúc trận pháp vừa mới xuất hiện, Nguyệt Tịch liền cau mày, cái này không đúng. ͏ ͏ ͏

Coi như sư huynh cô là kiếm tu, thì cũng biết một chút về trận pháp, không thể nào phạm sai lầm như vậy. ͏ ͏ ͏

Ngân Giáp cũng cau mày, hắn cảm thấy Kiếm Thập Tam đang đùa hắn. ͏ ͏ ͏

Sau đó Kiếm Thập Tam nhanh chóng viết chú thích ra. ͏ ͏ ͏

Nguyệt Tịch sửng sốt, con ngươi Ngân Giáp co rụt lại. ͏ ͏ ͏

Hoàn toàn có thể được, thật sự là có thể được. ͏ ͏ ͏

Chưa có ai thử qua biện pháp này, bởi vì nhất định sẽ thất bại. ͏ ͏ ͏

Nhưng cái chú thích này, đã giải quyết tai họa ngầm đó, bởi vì lấy lực lượng làm tuyến không có khả năng ổn định, nhưng hắn lại đi ngược con đường cũ, không khống chế tỉ mỉ trạng thái, rồi sau đó hỗ trợ lẫn nhau. ͏ ͏ ͏

Lúc nhìn chú thích, nhìn lại trận pháp xong, bọn họ lại có một loại cảm giác hóa tầm thường thành thần kỳ. ͏ ͏ ͏

Cái cảm giác này chính là Đạo. ͏ ͏ ͏

Đúng, sự hiểu biết của người tạo ra trận pháp này đối với trận pháp, đã sớm bước vào phạm trù Đạo. ͏ ͏ ͏

Chân chính siêu phàm nhập thánh. ͏ ͏ ͏

- Người tạo ra trận pháp này là ai? ͏ ͏ ͏

Ngân Giáp lập tức hỏi. ͏ ͏ ͏

Kiếm Thập Tam không trả lời, chỉ nói: ͏ ͏ ͏

- Trễ nãi gì nữa, mau bố trí trận pháp ra đi? ͏ ͏ ͏

Nguyệt Tịch nhìn Kiếm Thập Tam, sau đó khẽ mỉm cười. ͏ ͏ ͏

Cũng may sư huynh cô hơn người, nếu không thật sự phải lo lắng rồi. ͏ ͏ ͏

Bởi vì cô cảm thấy, người kia có thể là nam Thánh nữ dự khuyết. ͏ ͏ ͏

Nếu như người này không biết, vậy thì thật sự là buồn chết Thánh Địa. ͏ ͏ ͏

May mà vấn đề không lớn. ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏ ͏ ͏

͏ ͏

Chương 792

Sau khi Thánh Địa bày trận, Giang Tả cũng đi qua giai đoạn thứ nhất, nơi này có tấm bia, phía trên viết giai đoạn thứ nhất. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà bên cạnh còn có một câu nói khác: Bước lên thiên thê vô tận, ta muốn đạp bước lên trời. ͏ ͏ ͏

- Trẻ trâu. ͏ ͏ ͏

Sau đó Giang Tả phun ra hai chữ, rồi trực tiếp vượt qua bia đá giai đoạn thứ nhất. ͏ ͏ ͏

Tẫn Linh Thu hiếu kỳ, nhìn Đoạn Kiều nói: ͏ ͏ ͏

- Trẻ trâu là ý gì? ͏ ͏ ͏

Đoạn Kiều nói: ͏ ͏ ͏

- Ý là mười bốn tuổi. ͏ ͏ ͏

- Khả năng là lão ăn mày kia, có lẽ thật sự là lão. ͏ ͏ ͏

Tẫn Linh Thu nói. ͏ ͏ ͏

Đoạn Kiều liếc mắt nhìn Tẫn Linh Thu, trong đầu nghĩ, đây là một con lươn biết điều. ͏ ͏ ͏

- Tiểu cô nương, ta cảm thấy ngươi đang suy nghĩ chuyện rất thất lễ. ͏ ͏ ͏

Tẫn Linh Thu có chút sợ người đàn ông quái dị này. ͏ ͏ ͏

Nhưng không có nghĩa là nó sợ sủng vật của hắn. ͏ ͏ ͏

Mọi người đều là sủng vật, chủ nhân của nó còn là Vũ Vương đấy. ͏ ͏ ͏

Luận thân phận, nó còn cao hơn một chút. ͏ ͏ ͏

Hơn nữa tu vi nó là Cửu giai, mặc dù mới khôi phục tới Bát giai, nhưng tuyệt đối mạnh hơn so với tiểu cô nương này. ͏ ͏ ͏

Khinh bỉ nó, làm sao nó có thể im lặng được. ͏ ͏ ͏

Đoạn Kiều khinh thường, con lươn nhỏ này xứng so sánh với nó sao? ͏ ͏ ͏

Ngay sau đó Đoạn Kiều lấy ra một bồn nước nhỏ để cho Hồng Thự bưng, tiếp theo dùng cần câu, câu cá ở trong nước. ͏ ͏ ͏

Tẫn Linh Thu kinh ngạc, nó không hiểu tiểu cô nương này đang làm cái gì. ͏ ͏ ͏

Còn tưởng rằng không nhìn nó, khi nó muốn mở miệng, lại kinh ngạc phát hiện, cái cần câu treo một quả linh quả từ trong nước nổi lên. ͏ ͏ ͏

Mặc dù chỉ là một quả linh quả bình thường, nhưng lấy nhãn lực Tẫn Linh Thu, tự nhiên có thể thấy được, đối phương vận dụng lực lượng không gian. ͏ ͏ ͏

Nó cũng biết lực lượng không gian. ͏ ͏ ͏

Đoạn Kiều thu đồ vật lại, sau đó đưa linh quả cho Hồng Thự ăn. ͏ ͏ ͏

Cuối cùng nhìn Tẫn Linh Thu nói: ͏ ͏ ͏

- Nói cho ngươi biết một chuyện, bản thể ta vẫn còn ở trong phong ấn, bây giờ ta chỉ là tinh thần bình thường, đừng nói ngươi chưa khôi phục, cho dù khôi phục, ở trước mắt ta, vẫn chỉ là con cá lươn nhỏ mà thôi. ͏ ͏ ͏

Tẫn Linh Thu rất tức giận, sau đó nói: ͏ ͏ ͏

- Ngươi đánh thắng được ta sao? ͏ ͏ ͏

Đoạn Kiều bình thản nói: ͏ ͏ ͏

- Ngươi đánh không chết ta, lại nói, ngươi biết khống chế không gian sao? Chờ ta khôi phục, tùy tiện cũng có thể nhốt ngươi trong không gian. ͏ ͏ ͏

Ngay sau đó Đoạn Kiều không để ý tới Tẫn Linh Thu, đùa sao, nó là Đoạn Kiều mà, nó biết bao nhiêu thứ? ͏ ͏ ͏

Mặc dù bây giờ nó là tiểu sủng vật, thế nhưng phải xem nó ở trong tay ai, đổi thành người khác, nó chính là ngón tay vàng trong truyền thuyết. ͏ ͏ ͏

Một con lươn không hiểu được thể nào là không gian, làm sao có thể so sánh với nó. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà thời vận nó không tới, chỉ có thể đảm nhiệm tháp tín hiệu. ͏ ͏ ͏

Nhưng coi như là tháp tín hiệu, cũng là tháp tín hiệu mà người khác không cách nào thay thế. ͏ ͏ ͏

Đây chính là tiền vốn nó sống tiếp. ͏ ͏ ͏

Nếu Tiểu Nê Thu chống lại đại ma đầu, sớm muộn gì nó cũng sẽ biến thành thức ăn, chẳng có tác dụng gì. ͏ ͏ ͏

Cũng không phải là ai cũng giống như Hồng Thự. ͏ ͏ ͏

Hồng Thự thân là con ruột, hoàn toàn không cần thứ gì, chỉ cần không muốn chết, là có thể tùy tiện sống an ổn. ͏ ͏ ͏

Thật hâm mộ mà. ͏ ͏ ͏

Tẫn Linh Thu đi ở phía sau tính toán, lên lớp Đoạn Kiều. ͏ ͏ ͏

Nó không sợ hãi Đoạn Kiều. ͏ ͏ ͏

Bởi vì nó cảm giác mình không dùng tới những lực lượng giữ gìn kia, cũng có thể tùy tiện hành hạ tiểu cô nương này. ͏ ͏ ͏

Tây Môn Xuy Hỏa thở hổn hển đi tới cuối đoạn thứ nhất, hắn cũng thấy một tấm bia. ͏ ͏ ͏

Trên tấm bia đá có một câu: Tại sao ngươi lại muốn tới tiếp nhận truyền thừa? ͏ ͏ ͏

Một, vì thủ hộ Ngự Linh Tông ͏ ͏ ͏

Hai, vì thống trị linh thú thiên hạ ͏ ͏ ͏

Ba, vì trở nên mạnh mẽ ͏ ͏ ͏

Tây Môn Xuy Hỏa có chút không biết nói gì, sau đó trực tiếp vượt qua bia đá. ͏ ͏ ͏

Không phải cái này không có câu trả lời hắn muốn, mà là vì tấm bia đá này không cho hắn trả lời. ͏ ͏ ͏

Có lẽ đây là để hắn hỏi lòng mình. ͏ ͏ ͏

Cho nên hắn chỉ liếc mắt nhìn. ͏ ͏ ͏

Thời điểm Tây Môn Xuy Hỏa bước lên giai đoạn thứ hai, bia đá hiện ra một con mắt. ͏ ͏ ͏

Có chỗ nào xảy ra vấn đề sao? ͏ ͏ ͏

Tại sao không trả lời câu hỏi? ͏ ͏ ͏

Ngay sau đó bia đá dung nhập vào thềm đá hướng về giai đoạn tiếp theo. ͏ ͏ ͏

Nó cảm thấy cần phải để cho đối phương trả lời vấn đề, không trả lời, nó làm sao đuổi người này? ͏ ͏ ͏

Đối với Tây Môn Xuy Hỏa mà nói, bây giờ hắn cực kỳ mệt mỏi, mặc dù uy áp kia không quá mãnh liệt, nhưng vẫn mang đến cho hắn không ít áp lực. ͏ ͏ ͏

Áp lực này để cho hắn có chút không thở nổi. ͏ ͏ ͏

Thế nhưng nhất định phải đi lên, không nói nơi này có một con đường như vậy, riêng việc trên này có bí mật, hắn đã phải đi một chuyến. ͏ ͏ ͏

Tây Môn Xuy Hỏa đi rất lâu, thời điểm thể xác và tinh thần hắn mệt mỏi, hắn phát hiện điểm cuối. ͏ ͏ ͏

Phía trước có một tảng đá lớn. ͏ ͏ ͏

Trong nháy mắt Tây Môn Xuy Hỏa sửng sốt, kết thúc rồi sao? ͏ ͏ ͏

Nhưng không có đường mà. ͏ ͏ ͏

Vậy hắn đi lên là vô ích sao? ͏ ͏ ͏

Còn không chờ Tây Môn Xuy Hỏa tuyệt vọng, đột nhiên hắn thấy trên đá xuất hiện một ít chữ: Phải trả lời vấn đề. ͏ ͏ ͏

“...” Tình huống gì đây? ͏ ͏ ͏

Hình như là khảo nghiệm truyền thừa, nhưng hắn không muốn nhận truyền thừa mà. ͏ ͏ ͏

Sau đó Tây Môn Xuy Hỏa nhìn xuống vấn đề phía dưới: Trước tiên tu sĩ chúng ta cần phải có khí thế uy hiếp, mời hậu bối ngâm một bài thơ có khí thế uy hiếp rung động. ͏ ͏ ͏

Tây Môn Xuy Hỏa ngơ ngác. ͏ ͏ ͏

Đây là thử thách gì vậy? ͏ ͏ ͏

Đùa giỡn sao? ͏ ͏ ͏

Thơ uy hiếp? ͏ ͏ ͏

Làm sao hắn có thể làm? ͏ ͏ ͏

Nhưng nếu không có liền ý nghĩa không thể ra ngoài hay không? ͏ ͏ ͏

Không thể đi lên thì thôi, không thể ra ngoài liền khó chịu, không có đồ ăn, hắn sẽ chết. ͏ ͏ ͏

Nghĩ tới đây, Tây Môn Xuy Hỏa liền nhớ ra cái gì, nói tiếp: ͏ ͏ ͏

- Ngự Linh Đỉnh Duy Ngã Độc Tôn, Bát Hoang Lục Hợp Vạn Vật Thiết Cát. ͏ ͏ ͏

- ͏ ͏ ͏

͏ ͏

Chương 793

Theo giọng nói Tây Môn Xuy Hỏa vang lên, toàn bộ bia đá cũng vì vậy mà run rẩy. ͏ ͏ ͏

Ngay sau đó trên tấm bia đá xuất hiện một hàng chữ: ͏ ͏ ͏

“Thơ hay, thật là ngang ngược vô song, có thể so với chủ nhân năm đó, quả thực ngươi chính là... Ặc, không đúng, đây không phải là thơ của chủ nhân ta sao? Hậu bối, ta là thiên thê chi linh, ngươi nhất định phải lấy ra câu thơ nguyên bản, nếu không, không có tư cách lên Ngự Linh đỉnh. ͏ ͏ ͏

Tây Môn Xuy Hỏa thực sự bất đắc dĩ. ͏ ͏ ͏

Quả nhiên, vị tổ tiên kia thực sự là trẻ trâu, nếu cái này truyền ra ngoài, hắn sẽ rất lúng túng. ͏ ͏ ͏

Thế nhưng muốn hắn suy nghĩ như trẻ trâu, hắn làm sao có thể chứ? ͏ ͏ ͏

Tây Môn Xuy Hỏa bắt đầu suy nghĩ. ͏ ͏ ͏

Bia đá không đợi được: ͏ ͏ ͏

“Hậu bối, thời gian của ngươi có hạn.” ͏ ͏ ͏

Tây Môn Xuy Hỏa bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nói: ͏ ͏ ͏

- Chờ thu đến tháng chín, hoa của ta nở ra lấn át tất cả muôn hoa. ͏ ͏ ͏

Bia đá: “Không tệ, rất ngang ngược, nhưng chưa đủ.” ͏ ͏ ͏

Tây Môn Xuy Hỏa: ͏ ͏ ͏

- Kiếm Khí Tung Hoành Ba Vạn Dặm, Một Kiếm Hàn Quang Thập Cửu Châu. ͏ ͏ ͏

Bia đá: “Không tệ không tệ, tiếp tục.” ͏ ͏ ͏

Tây Môn Xuy Hỏa cau mày, như vậy cũng không được? ͏ ͏ ͏

Tây Môn Xuy Hỏa lại nói: ͏ ͏ ͏

- Ta muốn thiên này, không giấu được mắt ta, muốn đất này, không chôn được lòng ta. Muốn chúng sinh, đều hiểu ta ý, muốn chư phật, đều tan thành mây khói. ͏ ͏ ͏

Bia đá: “Có phong độ của chủ nhân ta, tiếp tục.” ͏ ͏ ͏

Còn muốn nữa? ͏ ͏ ͏

Tây Môn Xuy Hỏa quyết định liều mạng, hắn điều chỉnh lại tâm tình, tiếp theo trầm thấp mà không mất phóng khoáng mở miệng nói: ͏ ͏ ͏

"Thiên thượng kiếm tiên tam bách vạn, kiến ngã dã tu tẫn đê mi. ͏ ͏ ͏

Đãi đáo âm dương nghịch chuyển thì, dĩ ngã ma huyết nhiễm thanh thiên. ͏ ͏ ͏

Mãn đường hoa túy tam thiên khách, nhất kiếm sương hàn thập tứ châu. ͏ ͏ ͏

Tiên lộ tẫn đầu thùy vi phong, nhất kiến Vô Thủy đạo thành không. ͏ ͏ ͏

Thủ trì nhật nguyệt trích tinh thần, thế gian vô ngã giá bàn nhân. ͏ ͏ ͏

Thiên bất sinh Tây Môn Xuy Hỏa, ngự linh vạn cổ như trường dạ” ͏ ͏ ͏

(Trên trời kiếm tiên ba trăm vạn, thấy ta cũng phải phục tùng. ͏ ͏ ͏

Đợi đến lúc âm dương nghịch chuyển, ta dựa vào ma huyết nhuộm thanh thiên. ͏ ͏ ͏

Cả sảnh đường hoa say ba nghìn khách, một kiếm sương hàn mười bốn châu. ͏ ͏ ͏

Ai ở cuối con đường thành tiên, vừa thấy vô thủy đạo thành không. ͏ ͏ ͏

Tay cầm nhật nguyệt tinh thần, thế gian không người như ta. ͏ ͏ ͏

Trời không sinh Tây Môn Xuy Hỏa ta, ngự linh vạn cổ như đêm dài.) ͏ ͏ ͏

Ầm! ! ! ͏ ͏ ͏

Ầm ầm ầm ầm ͏ ͏ ͏

Tây Môn Xuy Hỏa vừa dứt, toàn bộ thềm đá lập tức chấn động. ͏ ͏ ͏

Nó giống như bị kích thích to lớn, xúc động kia tới từ nội tâm. ͏ ͏ ͏

Dường như nội tâm muốn tản mát ra vô tận phóng khoáng. ͏ ͏ ͏

Bia đá kích động đến mức trực tiếp vỡ ra một nửa, nếu năm đó chủ nhân của nó được như vậy, nhất định sẽ chấn nhiếp cường giả thiên hạ. ͏ ͏ ͏

Toàn thân bia đá đang run rẩy, chữ hiện ra cũng có chút không yên, cho thấy tâm tình nó kích động: “Ngươi, ngươi tên là gì.” ͏ ͏ ͏

Tây Môn Xuy Hỏa chắp tay cung kính nói: ͏ ͏ ͏

- Vãn bối, Tây Môn Xuy Hỏa. ͏ ͏ ͏

Bia đá: “Tốt, tốt, ngươi có phong phạm của chủ nhân ta, lên Ngự Linh đỉnh đi.” ͏ ͏ ͏

Hay cho một câu trời không sinh Tây Môn Xuy Hỏa ta, ngự linh vạn cổ như trường dạ. ͏ ͏ ͏

Đúng rồi, Vô Thủy là ai ? ͏ ͏ ͏

Tây Môn Xuy Hỏa lúng túng, ngay sau đó cười nói: ͏ ͏ ͏

- Một vị tiền bối. Vậy vãn bối có thể lên không? ͏ ͏ ͏

Bia đá: “Có thể.” ͏ ͏ ͏

Sau đó bia đá dung nhập vào trong thềm đá. ͏ ͏ ͏

Tây Môn Xuy Hỏa thở phào, cũng may đọc qua mấy cuốn sách, nếu không hôm nay xong rồi. ͏ ͏ ͏

Vừa rồi thật sự là mất hết mặt mũi. ͏ ͏ ͏

Cũng may không ai nghe thấy. ͏ ͏ ͏

Nếu không phải giết người diệt khẩu. ͏ ͏ ͏

Sau đó Tây Môn Xuy Hỏa liền cất bước đi lên Ngự Linh đỉnh. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà để cho hắn không ngờ là, dường như uy áp đã biến mất. ͏ ͏ ͏

Như vậy hắn cũng dễ dàng hơn rất nhiều. ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mà Giang Tả bên này, cũng cảm thấy thềm đá chấn động. ͏ ͏ ͏

- Xem ra đối phương cũng không phải hạng người bình thường. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏

Tẫn Linh Thu nói: ͏ ͏ ͏

- Con linh thú kia đã thu hồi uy áp rồi, không biết nó muốn làm gì, nhưng địch ý vẫn còn, đánh một trận là không thể tránh được. ͏ ͏ ͏

Giang Tả không nói gì, có thể không đánh thì không đánh, tu vi có hạn, khó tránh khỏi bị thương. ͏ ͏ ͏

Hắn bị thương, Tô Kỳ rất dễ dàng gọi điện thoại tới. ͏ ͏ ͏

Đây là luật thép. ͏ ͏ ͏

Tâm linh tương thông thì hơi cường điệu quá. ͏ ͏ ͏

Thế nhưng Tô Kỳ có nguy hiểm gì, hắn cũng có thể cảm giác được. ͏ ͏ ͏

Hắn cũng không ghét loại cảm giác này. ͏ ͏ ͏

Giống như giữa bọn họ có một sợi dây không nhìn thấy, không có ai có thể chặt đứt sợi dây này. ͏ ͏ ͏

Ừ, nghĩ tới Tô Kỳ có chút tức giận, Giang Tả cũng cảm giác người thoải mái hơn nhiều. ͏ ͏ ͏

Sau đó khóe miệng hơi cong lên. ͏ ͏ ͏

Chuyện này khiến cho Hồng Thự, Đoạn Kiều cùng với Tẫn Linh Thu ở bên cạnh bị dọa cho sợ hãi, trong nháy mắt tất cả đều không động. ͏ ͏ ͏

Bọn chúng phát hiện một chuyện, tốt nhất người này không nên có biểu tình gì, vừa có sẽ đặc biệt kinh khủng. ͏ ͏ ͏

Đột nhiên uy thế toàn thân cuồn cuộn. ͏ ͏ ͏

- ͏ ͏ ͏

͏ ͏

Chương 794

Đúng lúc này bia đá cũng nhô ra, rất không may cho nó là nó cũng nhìn thấy nụ cười kia của Giang Tả. ͏ ͏ ͏

Người khác là khuynh thành, còn hắn thì kinh quốc. ͏ ͏ ͏

Khiến cho người ta sợ hãi, không, là để cho bia đá sợ hãi. ͏ ͏ ͏

Bia đá xuất hiện, tự nhiên bị Giang Tả nhìn thấy. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nhìn về phía bia đá nói: ͏ ͏ ͏

- Thân là thềm đá chi linh, nên ngươi tới ngăn cản chúng ta sao? ͏ ͏ ͏

Toàn thân bia đá run lên: ͏ ͏ ͏

“Không, không dám. Chủ yếu là thấy tiền bối đi bộ tương đối mệt mỏi, muốn giúp tiền bối đi lên, xin tiền bối chớ từ chối.” ͏ ͏ ͏

Sau đó bia đá lập tức nằm xuống đất, chờ Giang Tả đi lên. ͏ ͏ ͏

Tẫn Linh Thu ở một bên ngơ ngác nhìn, người này có đãi ngộ gì à? ͏ ͏ ͏

Mà cái thềm đá chi linh này lại kinh sợ như vậy. ͏ ͏ ͏

Chủ nhân nó có đá trông cửa như vậy, đúng là mắt mù mà. ͏ ͏ ͏

Đương nhiên, khi thấy Giang Tả đi lên, Tẫn Linh Thu cũng đi lên theo, dưới tình huống này, làm gì có đạo lý không đi theo. ͏ ͏ ͏

Giang Tả đứng trên bia đá nói: ͏ ͏ ͏

- Người nào Ngự Linh Tông tới vậy? ͏ ͏ ͏

Bia đá: ͏ ͏ ͏

“Là Tây Môn Xuy Hỏa, khí thế của hắn có thể so với chủ nhân ta. À, tự nhiên không thể so sánh với tiền bối.” ͏ ͏ ͏

Giang Tả biết, vậy mà lại là Tây Môn Xuy Hỏa, xem ra cũng đúng, Tây Môn Xuy Hỏa nắm giữ Vạn Vật Thiết Cát, mà Vạn Vật Thiết Cát rất có khả năng chính là do người này chế tạo ra. ͏ ͏ ͏

Kiếp trước Giang Tả không có gặp qua vị tổ tiên Ngự Linh Tông này. ͏ ͏ ͏

Thế nhưng một cái Vạn Vật Thiết Cát, đủ để Giang Tả nhớ rõ hắn. ͏ ͏ ͏

- Chủ nhân ngươi đâu? ͏ ͏ ͏

Giang Tả hỏi. ͏ ͏ ͏

“Không biết, chủ nhân để ta trông coi nơi này, chờ đợi truyền nhân của hắn, hắn còn để lại Phần Thiên linh thú, nhưng hình như nó đã không nghe lời chủ nhân." ͏ ͏ ͏

Trên tấm bia đá xuất hiện những chữ này. ͏ ͏ ͏

Phần Thiên linh thú? ͏ ͏ ͏

Giang Tả đã gặp qua mấy con, nhưng không có một con nào có thể đánh. ͏ ͏ ͏

Lúc trước nghe tên còn tưởng rằng rất lợi hại, đáng tiếc quá bình thường. ͏ ͏ ͏

Thế nhưng khẳng định khi đó Ngự Linh Tông không có Phần Thiên linh thú. ͏ ͏ ͏

Tẫn Linh Thu hỏi: ͏ ͏ ͏

- Tu vi Phần Thiên linh thú mất nhiều không? Nó còn bao nhiêu tu vi? ͏ ͏ ͏

Đám linh thú bọn chúng đều bị phong ấn, tu vi sẽ hạ xuống, mà xuống bao nhiêu sẽ thấy chủ nhân bọn nó đối với bọn nó tốt bấy nhiêu. ͏ ͏ ͏

Tẫn Linh Thu không biết tại sao bọn nó bị phong ấn, gần như là bị phong ấn ở dưới tình huống không tỉnh táo. ͏ ͏ ͏

Hơn nữa đối xử bình đẳng, đãi ngộ cũng không tốt, có một cỗ phong ấn cực kỳ mạnh mẽ đè ép bọn nó. ͏ ͏ ͏

Chủ yếu vẫn là bị Hỗn Độn liên lụy. ͏ ͏ ͏

Ngay cả Vịnh Tê cũng không được ưu ái. ͏ ͏ ͏

Cho nên không ai cảm giác không phục. ͏ ͏ ͏

Có nói, cũng chỉ là con Vịnh Tê hèn hạ kia. ͏ ͏ ͏

Bia đá: ͏ ͏ ͏

“Ta không có đi qua, không biết tình huống phía trên, thế nhưng chắc là không yếu.” ͏ ͏ ͏

Dù sao nó cũng không suy yếu nhiều lắm, có lẽ phía trên cũng không quá yếu. ͏ ͏ ͏

Tẫn Linh Thu cau mày, nó không xác định lực lượng mình cất giữ có đủ hay không, nhưng nói thế nào cũng phải ngăn cản đối phương. ͏ ͏ ͏

Nếu như không được, bảo vệ Ngự Linh Tông là được. ͏ ͏ ͏

Lúc này bia đá lại xuất hiện mấy chữ: “Tiền bối có hứng thú trả lời câu hỏi hay không?” ͏ ͏ ͏

Mặt Giang Tả không chút thay đổi nói: ͏ ͏ ͏

- Không có hứng thú. ͏ ͏ ͏

Tự nhiên bia đá không dám nói gì. ͏ ͏ ͏

Nhưng tại sao lại như vậy? ͏ ͏ ͏

Ngay cả bia đá cũng không thể nào hiểu được, nhưng khí thế trên người Giang Tả, thật sự khiến cho nó không dám phản kháng. ͏ ͏ ͏

So với chủ nhân nó, mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. ͏ ͏ ͏

Nó đã cố hết sức, không thể làm cho đối phương trả lời cũng không phải lỗi của nó, lỗi là ở cái thế giới này. ͏ ͏ ͏

Vì sao lại có người như vậy tới nơi này. ͏ ͏ ͏

Tốc độ bia đá rất nhanh, chỉ một thoáng thời gian nữa, đám người Giang Tả sẽ đến Ngự Linh đỉnh. ͏ ͏ ͏

Sau khi bia đá để Giang Tả xuống, liền trực tiếp cáo từ, có thể không ở lại lâu thêm, tự nhiên không nên ở. ͏ ͏ ͏

Giang Tả cũng không để ý nó, vừa lên tới nơi Giang Tả liền bắt đầu quan sát Ngự Linh đỉnh. ͏ ͏ ͏

Để cho Giang Tả không nghĩ tới là, Ngự Linh đỉnh tương đối bình thường. ͏ ͏ ͏

Ở trên này, không có lực lượng đan dệt, không có cảnh tượng rực rỡ tươi đẹp, có chỉ là một ao nước nhỏ, cùng với một căn nhà lá. ͏ ͏ ͏

Mà mặt đất cũng không có bất kỳ đồ vật quái dị đặc thù nào, chỉ có bãi cỏ bình thường, thậm chí còn mang theo từng hạt sương sớm. ͏ ͏ ͏

Tẫn Linh Thu kinh ngạc: ͏ ͏ ͏

- Đây là Ngự Linh đỉnh sao? ͏ ͏ ͏

Nó cảm thấy không giống như ý nghĩ của nó, kém quá nhiều, nó còn tưởng rằng tầm mắt sẽ bao quát non sông cơ. ͏ ͏ ͏

Giang Tả đi đến bên hồ nước, phát hiện bên trong có cá đang bơi. ͏ ͏ ͏

Nhiều năm như vậy, mà cá vẫn còn còn sống, thật là không dễ dàng. ͏ ͏ ͏

Vậy nơi này có người ở sao? ͏ ͏ ͏

Lúc này Giang Tả nghe được một tiếng cót Cạc từ trong nhà gỗ truyền ra. ͏ ͏ ͏

Ngay sau đó cửa nhà bị mở. ͏ ͏ ͏

Bên trong có một người đàn ông trung niên đi ra. ͏ ͏ ͏

Quần áo trên người hắn hư hại, rõ ràng là bộ dạng trung niên, nhưng lại khiến người ta cảm thấy như là một lão ăn mày. ͏ ͏ ͏

Trong nháy mắt Tẫn Linh Thu nhìn thấy liền kêu to: ͏ ͏ ͏

- Là hắn, lão ăn mày. Hắn không chết sao? ͏ ͏ ͏

͏ ͏ ͏

- ͏ ͏ ͏

͏ ͏

Chương 795

- Hắn không phải là người. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nhìn lão già kia nói. ͏ ͏ ͏

Tẫn Linh Thu nghi ngờ, ở trong mắt nó, lão giả này chính là một người. ͏ ͏ ͏

- Chỉ là khôi lỗi mà thôi, hơn nữa thân thể này cũng sắp phai diệt. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nói. ͏ ͏ ͏

Có lẽ cái thân thể này do vị tổ tiên Ngự Linh Tông kia lưu lại, vô cùng cường đại, nhưng theo thời gian trôi qua, đã không còn tồn tại được bao lâu nữa. ͏ ͏ ͏

Không lâu sau nữa, sẽ phải biến mất. ͏ ͏ ͏

Lúc này lão ăn mày kia đi ra, ánh mắt của hắn không có tiêu cự, nhưng mà vẫn xử lý bãi cỏ theo thói quen, sau đó cho cá ăn. ͏ ͏ ͏

Cuối cùng lấy ra một cái cần câu, an tĩnh ngồi ở bên hồ nước câu cá. ͏ ͏ ͏

- Hắn đang làm gì vậy? ͏ ͏ ͏

Tẫn Linh Thu hỏi. ͏ ͏ ͏

Tẫn Linh Thu thực sự không hiểu, nơi này có nhà lá thì cũng thôi đi, tại sao lại để một con rối xử lý. ͏ ͏ ͏

Hơn nữa cho cá ăn sau đó lại câu cá, có thể câu được cá sao? ͏ ͏ ͏

Câu được rồi, có ăn không? ͏ ͏ ͏

Giang Tả lắc đầu, hắn cũng không hiểu, ͏ ͏ ͏

Có lẽ chỉ là một loại thú vui khi còn sống. ͏ ͏ ͏

Hoặc là chỉ đơn thuần thiết lập ra. ͏ ͏ ͏

Thế nhưng đồ vật trên người lão ăn mày này. Chắc là truyền thừa của Ngự Linh Tông, nói chung cũng có chút giống. ͏ ͏ ͏

Giang Tả không có ý định động vào vật này, dù sao Tây Môn Xuy Hỏa sắp lên đây. ͏ ͏ ͏

- Đi tìm Phần Thiên linh thú đi. ͏ ͏ ͏

Giang Tả xoay người rời khỏi cái ao. ͏ ͏ ͏

Thật ra thì nơi này không nhỏ, đường Tây Môn Xuy Hỏa đi lên, hẳn là ở ngay phía sau nhà gỗ cách đó không xa. ͏ ͏ ͏

Giang Tả cũng cảm giác được lực lượng cường đại ở bên đó. ͏ ͏ ͏

Đúng là thuộc về Phần Thiên linh thú. ͏ ͏ ͏

- Rất mạnh, thế nhưng ta vẫn có niềm tin thắng nó. ͏ ͏ ͏

Tẫn Linh Thu cũng cảm giác được. ͏ ͏ ͏

Hơn nữa nó còn có thể cảm giác được thực lực đối phương cũng bị giảm nhiều. ͏ ͏ ͏

Nếu thật sự đánh, nó nắm chắc tám phần mười chiến thắng. ͏ ͏ ͏

Đừng chỉ xem nó là một con lươn, nó có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, cùng với kinh nghiệm lâm trận giết địch. ͏ ͏ ͏

Nhưng suy nghĩ một chút, Phần Thiên linh thú cũng không kém chút nào. ͏ ͏ ͏

- Con lươn, ngươi đang lo lắng sao? ͏ ͏ ͏

Đoạn Kiều nhảy lên trên đầu Tẫn Linh Thu hỏi. ͏ ͏ ͏

Tẫn Linh Thu không quen Đoạn Kiều, trực tiếp quẫy đuôi một cái, hất Đoạn Kiều ra. ͏ ͏ ͏

Nó muốn đánh tiểu cô nương này rất lâu rồi. ͏ ͏ ͏

Đoạn Kiều bị ném qua một bên, sau đó an tĩnh nằm ở nơi đó. ͏ ͏ ͏

Ừ, không đứng lên được. ͏ ͏ ͏

Thoải mái hơn. ͏ ͏ ͏

Hồng Thự nhìn Giang Tả một chút, rồi lại nhìn Đoạn Kiều, sau đó ôm lê nhảy xuống, chạy đến chỗ Đoạn Kiều. ͏ ͏ ͏

Giang Tả cũng không nói gì, hai đứa này vì thoát khỏi hắn, vậy mà lại chạy trốn. ͏ ͏ ͏

Đoạn Kiều thì thôi, nhưng Hồng Thự cũng chạy, hắn thật sự đáng sợ như vậy sao? ͏ ͏ ͏

Dù sao hắn cũng là sống lại mà, dựa theo lý thuyết hẳn là chênh lệch rất lớn mới đúng. ͏ ͏ ͏

Nhưng hắn cũng không để ý nhiều, dù sao có chúng nó với không có đều giống nhau, chỉ cần có tín hiệu là được. ͏ ͏ ͏

Tẫn Linh Thu liếc mắt nhìn Đoạn Kiều, phát hiện Đoạn Kiều lại đang vui vẻ cười. ͏ ͏ ͏

Tên này bị ngốc sao? ͏ ͏ ͏

Bị nó đánh lại còn cười. ͏ ͏ ͏

Sau đó nó ngẩng đầu nhìn nụ cười quỷ dị kia của Giang Tả. ͏ ͏ ͏

Tâm lý không khỏi run lên, luôn cảm giác thật là nguy hiểm. ͏ ͏ ͏

Rất nhanh nó liền phát hiện, mình bị tiểu nhân kia lợi dụng, đối với bọn nó mà nói, trừng phạt tàn nhẫn nhất chính là ở bên cạnh Giang Tả. ͏ ͏ ͏

Nhất là trên bả vai. ͏ ͏ ͏

Tẫn Linh Thu tức giận, vậy mà lại bị dắt mũi một lần. ͏ ͏ ͏

Nhưng lần đảo qua kia lại đặc biệt thoải mái, thật mâu thuẫn mà. ͏ ͏ ͏

Quả nhiên không thể lấy được cá cùng tay gấu, thập toàn khó mà thập mỹ. ͏ ͏ ͏

Giang Tả cũng sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy, mà trực tiếp hướng về phía Phần Thiên linh thú, hắn không lo lắng đối phương quá mạnh mẽ. ͏ ͏ ͏

Bởi vì có Tẫn Linh Thu ở đây. ͏ ͏ ͏

Lực lượng nó cất giữ, cũng không phải chỉ nó mới có thể dùng. ͏ ͏ ͏

Có lẽ người khác không được, nhưng Giang Tả muốn đoạt lại vẫn rất dễ dàng. ͏ ͏ ͏

Chỉ cần là lực lượng ngang hàng, Phần Thiên linh thú có mạnh hơn gấp mười lần, cũng không đủ để hắn trấn áp. ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tây Môn Xuy Hỏa vốn đang một đường hướng lên, đột nhiên lại thấy bia đá xuất hiện. ͏ ͏ ͏

Vừa nhìn thấy nó xuất hiện, Tây Môn Xuy Hỏa liền nhức đầu. ͏ ͏ ͏

Hiện tại hắn không nghĩ ra được câu thơ gì ngang ngược nữa rồi. ͏ ͏ ͏

Hắn có không cần mặt mũi cũng vô dụng. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà khiến Tây Môn Xuy Hỏa ngạc nhiên là, bia đá trực tiếp nằm ngang bên cạnh hắn, phía trên còn hiện lên một hàng chữ: ͏ ͏ ͏

“Không có thời gian giải thích, lên trước lại nói.” ͏ ͏ ͏

Tây Môn Xuy Hỏa ngu nữa cũng không thể không biết bia đá muốn làm gì, đây là muốn trở hắn đi lên? ͏ ͏ ͏

Vậy thì tốt. ͏ ͏ ͏

- ͏ ͏ ͏

͏ ͏

Chương 796

Thánh Địa ͏ ͏ ͏

Trận pháp Giang Tả cho không có sai lầm chút nào, về phần điều chỉnh, tùy tiện một người trong bọn họ cũng có thể hoàn thành. ͏ ͏ ͏

Kiếm Thập Tam, Nguyệt Tịch, Ngân Giáp, không có ai là ngu si cả. ͏ ͏ ͏

Mà theo đại trận càng ngày càng hoàn thiện, bọn họ lại càng giật mình. ͏ ͏ ͏

Trận pháp biến hóa vượt xa hiểu biết của bọn họ. ͏ ͏ ͏

Người như nào mới có thể cung cấp một trận pháp như vậy, người này thật là nguy hiểm. ͏ ͏ ͏

Nguyệt Tịch thở dài, càng ngày cô càng xác nhận. ͏ ͏ ͏

Nam Thánh nữ dự khuyết, chính là một trận pháp sư siêu phàm nhập thánh. ͏ ͏ ͏

Thiếu nữ trong cấm địa lợi dụng trận pháp Thánh Địa, cũng không cách nào thương tổn đối phương mảy may. ͏ ͏ ͏

Còn bị đối phương cưỡng ép vận dụng trận pháp phản công. ͏ ͏ ͏

Lấy trình độ hiện tại của đối phương, cho ra trận pháp này, quả thật không tính là chuyện gì khó. ͏ ͏ ͏

Vì sao sư huynh lại kết giao với nam Thánh nữ dự khuyết kia? ͏ ͏ ͏

Khả năng duy nhất chính là Ly Uyên đảo. ͏ ͏ ͏

Lúc này Huyền Vũ cũng ở gần đây, nó đến tìm Nguyệt Tịch, thế nhưng khi nó thấy những người này ở đây bày trận, liền ngẩn ra. ͏ ͏ ͏

Luồng năng lượng bày trận này, thật giống Di Giới Thánh Tượng. ͏ ͏ ͏

Tiếp theo Huyền Vũ nhớ, Giang Tả đã giảng giải qua cho nó. ͏ ͏ ͏

Di Giới Thánh Tượng có thể một biến thành hai, hai biến thành ba, ba biến thành vạn vật sinh linh. ͏ ͏ ͏

Bản thân Di Giới Thánh Tượng là pháp tướng, có thể mô phỏng tất cả sinh linh, có thể tu luyện tất cả công pháp, hiểu rõ tất cả bản nguyên. ͏ ͏ ͏

Mà biện pháp miêu tả, chính là dùng sức mạnh phác họa. ͏ ͏ ͏

Đúng rồi, Giang Tả còn nói cho nó biết phương pháp phác họa thuận lợi nhất. ͏ ͏ ͏

Nhưng nó không nhớ nổi ͏ ͏ ͏

Mà nhớ những thứ này cũng đủ rồi, nó cảm giác cả người đang biến hóa, giống như mình muốn bước ra đi. ͏ ͏ ͏

Có chút hài lòng, lại có chút căng thẳng, thật giống như sắp phát sinh chuyện gì vậy. ͏ ͏ ͏

Thế nhưng nó không hiểu, cũng sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy. ͏ ͏ ͏

Nằm tu luyện một hồi đi. ͏ ͏ ͏

Mà Huyền Vũ tu luyện, lập tức kinh động đến Ngân Giáp và Kiếm Thập Tam. ͏ ͏ ͏

Tu vi Nguyệt Tịch không đủ, quan sát không ra. ͏ ͏ ͏

Nhưng bọn họ có thể. ͏ ͏ ͏

Nguyệt Tịch thấy Kiếm Thập Tam đột nhiên nhìn về phía Huyền Vũ, có chút lo lắng nói: ͏ ͏ ͏

- Lão Ngũ xảy ra chuyện sao? ͏ ͏ ͏

Kiếm Thập Tam lắc đầu: ͏ ͏ ͏

- Không, không phải. ͏ ͏ ͏

Nguyệt Tịch nói: ͏ ͏ ͏

- Vậy là chuyện gì? Tại sao hai người lại nhìn sang. ͏ ͏ ͏

- Là, là... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Kiếm Thập Tam còn chưa nói hết, Ngân Giáp đã trực tiếp nói: ͏ ͏ ͏

- Nó đang dẫn động thiên địa, chỉ cần thành công, Huyền Vũ sẽ nghịch thiên. Thuận lợi mà nói, không cần quá lâu, là nó có thể làm được, đến lúc đó Thánh Địa rối loạn. Cũng không nằm trong phạm vi quản lý của chúng ta. ͏ ͏ ͏

Nguyệt Tịch không nói gì, Ngân Giáp vốn ít xuất hiện, nếu không phải lần này cần Tiên Linh Khí, bọn họ cũng sẽ không xuất hiện. ͏ ͏ ͏

Thế nhưng tiểu tỷ tỷ của cô lại gạt cô làm ra chuyện khoa trương như vậy, đây là muốn hù dọa cô sao. ͏ ͏ ͏

Có điều làm sao hù được cô chứ, cô còn rất vui vẻ. ͏ ͏ ͏

Nhưng cô cảm thấy, có thể mượn Hồng Thự tới mấy ngày, theo tiểu tỷ tỷ chơi chơi đùa. ͏ ͏ ͏

Lúc này Kiếm Thập Tam mở miệng nói: ͏ ͏ ͏

- Có, có ta ở đây, không cần, không cần lo lắng. ͏ ͏ ͏

Nguyệt Tịch mỉm cười gật đầu không nói gì nhiều. ͏ ͏ ͏

Kiếm Thập Tam cũng không để ý. ͏ ͏ ͏

Ngân Giáp nhìn Kiếm Thập Tam, hắn rất kinh hãi, người này còn đáng sợ hơn so với dự đoán của hắn. ͏ ͏ ͏

Vậy mà hắn lại bắt đầu con đường Chứng đạo nhanh như vậy. ͏ ͏ ͏

Thiên tư người này đáng sợ như thế sao? ͏ ͏ ͏

Chờ đến khi tu vi đối phương đủ, là có thể trực tiếp Chứng đạo. ͏ ͏ ͏

Như vậy sẽ là nhân vật đáng sợ đến bực nào. ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ngự Linh Tông ͏ ͏ ͏

Vợ chồng Tây Môn chưởng môn vẫn đứng bên ngoài đỉnh núi. ͏ ͏ ͏

Hiện tại trời đã tối nhưng đỉnh núi không có biến hóa gì lớn. ͏ ͏ ͏

Có điều không ít người Ngự Linh Tông đã phát hiện ra nơi này. ͏ ͏ ͏

Rất nhiều người kinh ngạc, từ lúc nào mà nơi này lại nhiều ra một đỉnh núi, thế nhưng có rất ít người có thể đến gần, bởi vì bọn họ bị cấm. ͏ ͏ ͏

Lại nói linh thú nhược hóa càng ngày càng nghiêm trọng. ͏ ͏ ͏

Bọn họ không có quá nhiều thời gian đi tìm hiểu. ͏ ͏ ͏

Rất nhiều người đều cho rằng, là chưởng môn giải quyết vấn đề linh thú, mới làm ra. ͏ ͏ ͏

Dù sao, lúc trước đỉnh núi không hề hiện ra, đợi đến khi bọn họ bó tay toàn tập mới xuất hiện. ͏ ͏ ͏

Hơn nữa chưởng môn còn đi qua từ sớm. ͏ ͏ ͏

Có loại suy nghĩ này chẳng có gì là lạ. ͏ ͏ ͏

Biên Hải Đao Khách cũng thấy đỉnh núi, nhưng hắn khác với mọi người. ͏ ͏ ͏

Hắn cảm thấy ngọn núi này xuất hiện, rất có khả năng liên quan tới Phá Hiểu. ͏ ͏ ͏

Nơi nào có Phá Hiểu, bình thường cũng trở thành không bình thường. ͏ ͏ ͏

Hiện tại hắn đang nghĩ, có cần thông báo mọi người cách xa đỉnh núi một chút hay không. ͏ ͏ ͏

Dù sao chỗ hắn đứng cũng có chút gần. ͏ ͏ ͏

Không gần hắn cũng không nhìn thấy. ͏ ͏ ͏

Do dự một chút, Biên Hải Đao Khách nhắn tin tới nhóm chat: ͏ ͏ ͏

“Phá Hiểu đạo hữu vừa tới, liền xuất hiện một cảnh tượng rất dị thường. Là một ngọn núi, ngọn núi này giống như xuất hiện từ trong hư vô, tôi đang nghĩ, có cần mang theo linh thú tránh xa một chút hay không, khoảng cách lúc này hơi gần. Mọi ngươi có đề nghị gì không?” ͏ ͏ ͏

- ͏ ͏ ͏

͏ ͏

Chương 797

Lục Nguyệt Tuyết: ͏ ͏ ͏

"Ừ, suy cho cùng, nơi nào có Phá Hiểu, nơi đó cũng chưa an ổn qua thì phải?" ͏ ͏ ͏

Xích Huyết Đồng Tử: ͏ ͏ ͏

"Ngộ nhỡ là trùng hợp thì sao? Hơn nữa bình thường Phá Hiểu đạo hữu đều vì giải quyết vấn đề. Nơi nào có anh ta mới là an toàn." ͏ ͏ ͏

Liễu Y Y: ͏ ͏ ͏

"Nếu như yêu cầu Phá Hiểu đạo hữu ra tay, như vậy sẽ hơi loá mắt một chút, hoặc là ở bên cạnh Phá Hiểu đạo hữu, hoặc là cách xa phạm vi chiến trường." ͏ ͏ ͏

Mặc Ngôn Tiên Tử: ͏ ͏ ͏

"Mọi người nói xem Tiên Tử Mộng Yểm có tốt hay không? Ồ, mọi người đang thảo luận về Phá Hiểu đại lão sao? Căn cứ kinh nghiệm nhiều năm của tôi, Ngự Linh Tông có bị sao không tôi không biết, nhưng nơi Phá Hiểu đại lão đi, khẳng định sẽ phát sinh chuyện kinh thế hãi tục." ͏ ͏ ͏

Chuyện kinh thế hãi tục, không nhất định là chuyện xấu, nhưng nếu Phá Hiểu đi đến, có chuyện xấu cũng sẽ biến thành không việc gì. ͏ ͏ ͏

Đây chính là một cái tồn tại mâu thuẫn. ͏ ͏ ͏

Bọn họ cũng không cách nào định nghĩa chính xác. ͏ ͏ ͏

Tự nhiên định nghĩa của Ma Tu Mặc Ngôn chỉ là một mặt. ͏ ͏ ͏

Biên Hải Đao Khách suy nghĩ, sau đó nhắn: ͏ ͏ ͏

"Tôi quyết định rút lui, nhưng dùng cớ gì để có thể mang theo những người này đồng thời rút lui đây? Rất nhiều linh thú không nghe tôi." ͏ ͏ ͏

Trần Ức: ͏ ͏ ͏

"Lúc trước đã từng nói, sinh mạng quyết định ở vận động." ͏ ͏ ͏

Biên Hải Đao Khách: ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đây là nói thời điểm bị đuổi theo, chạy nhanh mới có thể sống sao? ͏ ͏ ͏

Khi đó đám người Trần Ức, cũng không phải là người tu luyện. ͏ ͏ ͏

Lăn lộn ở bên ngoài, cuối cùng cũng sẽ gặp phải người không đánh lại. ͏ ͏ ͏

Sinh mạng quyết định ở vận động, không vận động liền không chạy lại người khác, không chạy lại sẽ dễ mất mạng. ͏ ͏ ͏

Biên Hải Đao Khách thở dài, xem ra chỉ có cách tự nghĩ biện pháp. ͏ ͏ ͏

Ngay sau đó hắn tìm quản sự nơi này. ͏ ͏ ͏

- Đạo hữu có chuyện gì sao? ͏ ͏ ͏

Biên Hải Đao Khách nghiêm túc nói: ͏ ͏ ͏

- Không biết đạo hữu từng nghe qua câu nói, sinh mạng quyết định ở vận động chưa. ͏ ͏ ͏

Vị quản sự này tương đối già, bình thường rất ít tiếp xúc với thế hệ trước, nên lão nghe xong có chút ngơ ngác. ͏ ͏ ͏

Biên Hải Đao Khách giải thích: ͏ ͏ ͏

- Linh thú không phải là sủng vật, bọn chúng không được nuông chiều từ bé. Bây giờ khiến chúng nó vận động một chút, cố gắng vận chuyển linh khí, ít nhất có thể kéo dài tốc độ suy yếu. Hy vọng đạo hữu có thể cân nhắc một chút, bước đầu tôi nghĩ có thể chạy quanh Ngự Linh Tông mấy vòng. Nếm thử một chút hiệu quả. ͏ ͏ ͏

Quản sự cau mày, nói như thế nào đây. ͏ ͏ ͏

Tu luyện nhiều năm như vậy, chưa từng nghe nói qua chạy bộ có thể vận chuyển linh khí. ͏ ͏ ͏

Nhưng bây giờ không có thuốc trị, mà người này là người duy nhất có thể giúp linh thú giảm bớt suy yếu. ͏ ͏ ͏

Đề nghị của hắn rất có khả năng làm thử. ͏ ͏ ͏

Được rồi, quyết định, chạy trước đã. ͏ ͏ ͏

Dưới sự giúp đỡ của bia đá, rất nhanh Tây Môn Xuy Hỏa liền đi tới Ngự Linh đỉnh. ͏ ͏ ͏

Hơn nữa hắn còn biết đã có người xông tới trước, là ai thì không biết, thế nhưng nhất định không phải là người Ngự Linh Tông. ͏ ͏ ͏

Mặc dù bia đá sợ hãi Giang Tả, nhưng dù sao nó cũng là người Ngự Linh Tông, cho nên nhất định sẽ giúp Tây Môn Xuy Hỏa. ͏ ͏ ͏

Những cái khác không giúp được, nhưng đưa hắn đi lên và nói cho hắn biết Giang Tả tồn tại, vẫn có thể làm được. ͏ ͏ ͏

Sau đó đến lượt nó trốn. ͏ ͏ ͏

Bởi vì nó không lên được Ngự Linh đỉnh. ͏ ͏ ͏

Nó rất coi trọng tên đệ tử Ngự Linh Tông này, cuối cùng có thể bình an vô sự hay không, vậy thì phải nhìn tạo hóa của đối phương rồi. ͏ ͏ ͏

Thời điểm Tây Môn Xuy Hỏa bị đưa đến Ngự Linh đỉnh, bia đá liền rời đi. ͏ ͏ ͏

Nó chỉ là một khí linh, tham gia cái gì cũng không tham gia nổi. ͏ ͏ ͏

Mặc dù Tây Môn Xuy Hỏa là người mới tới, nhưng cũng không có mất đi chừng mực. ͏ ͏ ͏

Bắt đầu quan sát Ngự Linh đỉnh. ͏ ͏ ͏

Ngự Linh đỉnh cũng vượt qua tưởng tượng của hắn, dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới, Ngự Linh đỉnh sẽ bình thường như vậy. ͏ ͏ ͏

Tây Môn Xuy Hỏa kinh ngạc trong chốc lát, rồi định đi xem có đường đi ra ngoài hay không. ͏ ͏ ͏

Hắn tới không phải là vì truyền thừa, tự nhiên không cần phải đi tiếp xúc người khác. ͏ ͏ ͏

Từ bia đá, hắn có thể được biết, đối phương rất khủng bố. ͏ ͏ ͏

Cho nên có thể tránh thì tận lực tránh. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà còn không chờ Tây Môn Xuy Hỏa rời đi, một đạo khí tức nóng bỏng lập tức cuốn tới hắn. ͏ ͏ ͏

Tây Môn Xuy Hỏa kinh sợ, pháp bảo hộ mệnh chủ động mở ra. ͏ ͏ ͏

Nhưng vừa đối mặt, pháp bảo hộ mệnh lập tức bị vỡ, lúc này Tây Môn Xuy Hỏa cũng mở ra phòng ngự. ͏ ͏ ͏

Phanh một tiếng, Tây Môn Xuy Hỏa bị đánh bay. ͏ ͏ ͏

Phốc. ͏ ͏ ͏

Sau khi hạ xuống càng phun ra một ngụm máu tươi. ͏ ͏ ͏

Lực lượng này hoàn toàn vượt qua phạm vi thừa nhận của Tây Môn Xuy Hỏa. ͏ ͏ ͏

Hắn còn có thể sống sót, cũng coi như không tệ rồi. ͏ ͏ ͏

Tiếp tục như vậy nữa, sẽ chết. ͏ ͏ ͏

Nhưng đối thủ là ai, đến bây giờ hắn cũng không thấy được. ͏ ͏ ͏

Sau khi hơi thở kia đảo qua một cái, bên cạnh Tây Môn Xuy Hỏa bắt đầu ngưng tụ ra một đoàn hỏa diễm. ͏ ͏ ͏

- ͏ ͏ ͏

͏ ͏

Chương 798

Ngay sau đó một con linh thú tương tự như sư tử nhỏ từ trong ngọn lửa đi ra. ͏ ͏ ͏

Cả người sư tử nhỏ thiêu đốt hỏa diễm. ͏ ͏ ͏

Nó nhìn Tây Môn Xuy Hỏa, trong mắt mang theo vẻ khinh thường. ͏ ͏ ͏

Tây Môn Xuy Hỏa cũng nhìn nó, mặc dù sư tử nhỏ nhìn rất nhỏ, nhưng thời điểm nhìn về phía nó, luôn cảm giác là một con sư tử to lớn đang nhìn xuống. ͏ ͏ ͏

Linh thú thật là đáng sợ. ͏ ͏ ͏

Thịt này trưởng thành chưa? Đây là ý nghĩ đầu tiên của Tây Môn Xuy Hỏa. ͏ ͏ ͏

Nhưng rất nhanh hắn không dám nghĩ nữa. ͏ ͏ ͏

Lúc này mệnh quan trọng hơn. ͏ ͏ ͏

- Tiền bối là Phần Thiên linh thú? ͏ ͏ ͏

Tây Môn Xuy Hỏa suy yếu hỏi. ͏ ͏ ͏

Lúc hắn ở trên cao đã nghe nói, Phần Thiên linh thú do vị tổ tiên năm đó lưu lại. ͏ ͏ ͏

Thế nhưng đã hắc hóa. ͏ ͏ ͏

Đối với câu hỏi của Tây Môn Xuy Hỏa, sư tử nhỏ mở miệng nói tiếng người: ͏ ͏ ͏

- Ngươi có tư cách đến nơi này nhưng rất tiếc ta đã không cần người tới. Với lại không lâu nữa ta sẽ tự do, truyền thừa cũng sắp là của ta. Ngươi là đệ tử Ngự Linh Tông, ta không giết ngươi, nhưng từ nay về sau, Phần Thiên ta và Ngự Linh Tông không có quan hệ gì nữa. Nếu như các ngươi nhất định muốn lấy truyền thừa về, như vậy ta sẽ là địch với Ngự Linh Tông. ͏ ͏ ͏

Giọng nói Phần Thiên có chút trầm thấp, có chút thâm thúy, nhưng Tây Môn Xuy Hỏa lại thở phào. ͏ ͏ ͏

Ít nhất mình còn sống, về phần truyền thừa. ͏ ͏ ͏

Mất thì mất. ͏ ͏ ͏

Nếu như không phải cha hắn muốn cướp về, vậy hắn cũng không nói cái gì. ͏ ͏ ͏

Tóm lại nghĩ biện pháp rời đi trước rồi nói. ͏ ͏ ͏

Thời điểm Tây Môn Xuy Hỏa dự định hỏi lối ra ở đâu, sau lưng Phần Thiên truyền tới âm thanh: ͏ ͏ ͏

- Phi, chỉ dựa vào Phần Thiên linh thú ngươi, cũng dám cướp truyền thừa sao? ͏ ͏ ͏

Phần Thiên linh thú với Tây Môn Xuy Hỏa đều không khỏi nhìn sang. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà vừa nhìn, giống như có một loại uy áp vô hình hạ xuống, khiến bọn họ không dám phản kháng. ͏ ͏ ͏

Nhất là khi thấy khóe miệng người kia mang theo nụ cười quỷ dị, đơn giản là nụ cười trí mạng. ͏ ͏ ͏

Tây Môn Xuy Hỏa kinh hãi, lại là Phá Hiểu. ͏ ͏ ͏

Nhưng từ lúc nào mà Phá Hiểu lại đáng sợ như vậy? ͏ ͏ ͏

Phần Thiên linh thú cũng rất kinh ngạc. ͏ ͏ ͏

Nó biết có người đi lên, nhưng nó không quá để ý, ít nhất trước khí giải quyết đệ tử Ngự Linh Tông, còn chưa phải là thời điểm bọn họ xung đột. ͏ ͏ ͏

Nhưng vừa nhìn thấy đối phương, nó liền vô cùng khó chịu. ͏ ͏ ͏

Cảm giác bất cứ ý nghĩ nào cũng bị chế trụ. ͏ ͏ ͏

Thậm chí có chút không dám phản kháng. ͏ ͏ ͏

Tại sao lại như vậy? ͏ ͏ ͏

Bọn nó sống nhiều năm như vậy, uổng công chờ đợi nhiều năm như vậy, dựa vào cái gì mà nó phải bị tội này? ͏ ͏ ͏

Nó không hề có lỗi với bất luận kẻ nào, là Ngự Linh Tông có lỗi với nó. ͏ ͏ ͏

Tất cả đều là bọn họ sai. ͏ ͏ ͏

Tại sao phong ấn nó, nó đã làm gì sai? ͏ ͏ ͏

Nhiều năm trôi qua, nó tỉnh lại, sự cô độc khiến cho nó nổi điên. ͏ ͏ ͏

Hiện tại sắp kết thúc, tại sao lại có người ra quấy rối, nó đã định bỏ qua cho Ngự Linh Tông, tại sao lại có người theo chân nó gây khó dễ? ͏ ͏ ͏

Tại sao? ͏ ͏ ͏

Tại sao chứ? ͏ ͏ ͏

Nó đã sai chỗ nào sao? ͏ ͏ ͏

Là bọn hắn ép, đều là bọn hắn ép, vậy đừng trách nó phá hủy hết thảy. ͏ ͏ ͏

A a a a! ! ͏ ͏ ͏

Phần Thiên linh thú gào thét: ͏ ͏ ͏

- Đừng nói ngươi chỉ là người, cho dù là thiên, ta cũng thiêu hủy cho ngươi nhìn. ͏ ͏ ͏

Toàn thân Phần Thiên linh thú bộc phát ra hoa diễm to lớn, sau đó nó dùng móng vuốt huỷ đi con mắt của mình. ͏ ͏ ͏

Đúng, không nhìn thấy là được. ͏ ͏ ͏

Chỉ cần không nhìn thấy, nó sẽ không sợ hãi. ͏ ͏ ͏

Giết bọn hắn, hoả thiêu Ngự Linh Tông. ͏ ͏ ͏

Thiêu hủy hết thảy. ͏ ͏ ͏

- A a a a, ta muốn đốt, muốn thiêu hủy hết thảy. ͏ ͏ ͏

Trong nháy mắt lực lượng trên người Phần Thiên linh thú nổ tung lên. ͏ ͏ ͏

Tây Môn Xuy Hỏa bị đánh bay ra ngoài. ͏ ͏ ͏

Hắn trở nên càng thêm suy yếu. ͏ ͏ ͏

Giang Tả không quá để ý, hắn nhìn về phía Tây Môn Xuy Hỏa nói: ͏ ͏ ͏

- Đi ra phía sau tôi, bên kia có một ngôi nhà lá, cậu qua đó sẽ biết truyền thừa ở đâu. Đi đi, không cần để ý nơi này. ͏ ͏ ͏

Tây Môn Xuy Hỏa chắp tay: ͏ ͏ ͏

- Đa tạ Phá Hiểu đạo hữu, đến lúc đó, nhất định sẽ đưa lên đủ loại thịt linh thú, coi như là quà cảm ơn. ͏ ͏ ͏

Giang Tả khẽ gật đầu, việc này, Tây Môn Xuy Hỏa làm rất tốt. ͏ ͏ ͏

Dù sao Tây Môn Xuy Hỏa cũng đã tự mình thử qua, hắn biết phân loại, loại nào không thể ăn, Tây Môn Xuy Hỏa sẽ không đưa tới. ͏ ͏ ͏

Quả nhiên, hắn vẫn rất coi trọng Tây Môn Xuy Hỏa. ͏ ͏ ͏

Thời điểm Phần Thiên linh thú nổi điên, Tẫn Linh Thu cũng vận dụng lực lượng cất giữ, giằng co cùng Phần Thiên linh thú. ͏ ͏ ͏

Song phương đang không ngừng bùng nổ lực lượng, thế nhưng không có ra tay. ͏ ͏ ͏

Đến khi Tây Môn Xuy Hỏa đi xa, Tẫn Linh Thu mới dự định chém giết Phần Thiên linh thú. ͏ ͏ ͏

Phần Thiên linh thú đã có sát tâm đối với Ngự Linh Tông. ͏ ͏ ͏

Không thể giữ lại được. ͏ ͏ ͏

Nhưng có một chuyện nó thật sự bội phục đối phương, vậy mà tên kia lại tìm được phương pháp phá giải nhanh như vậy. ͏ ͏ ͏

Mù là được. ͏ ͏ ͏

Cũng không biết nhắm mắt lại có được hay không. ͏ ͏ ͏

Thế nhưng nó không có thời gian thử, nó muốn đánh Phần Thiên linh thú. ͏ ͏ ͏

- ͏ ͏ ͏

͏ ͏

Chương 799

Phần Thiên linh thú nhìn Tẫn Linh Thu nói: ͏ ͏ ͏

- Ngươi nghĩ rằng ta chỉ có chút lực lượng đó thôi sao? Chớ xem thường người khác. ͏ ͏ ͏

Rống. ͏ ͏ ͏

Trong nháy mắt thanh âm Phần Thiên linh thú truyền khắp ngọn núi. ͏ ͏ ͏

Ngay sau đó trong ngọn núi có vô số nham thạch bắt đầu hòa tan. ͏ ͏ ͏

Mà tất cả nham thạch hòa tan đều chảy vào trong cơ thể Phần Thiên linh thú. ͏ ͏ ͏

Lực lượng của nó đang không ngừng đột phá, gần như sắp vượt qua Tẫn Linh Thu. ͏ ͏ ͏

Một khi vượt qua, Tẫn Linh Thu chỉ có thể tháo chạy. ͏ ͏ ͏

Tẫn Linh Thu thất bại, toàn bộ Ngự Linh Tông sẽ phải đối mặt tai họa diệt môn. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nhìn Ngự Linh đỉnh, hắn phát hiện nơi này sắp bị phá tan. ͏ ͏ ͏

Không, đã phá tan rồi. ͏ ͏ ͏

Vợ chồng Tây Môn ở bên ngoài Ngự Linh Tông thấy đỉnh núi đột nhiên chấn động. ͏ ͏ ͏

Tiếp theo tiếng gầm giận dữ từ trong ngọn núi truyền ra. ͏ ͏ ͏

Sau khi âm thanh gào thét xuất hiện, ngọn núi bắt đầu tan ra. ͏ ͏ ͏

Tất cả mọi thứ đều hướng lên đỉnh núi hội tụ. ͏ ͏ ͏

Trong nháy mắt khí tức kinh khủng khuếch tán ra. ͏ ͏ ͏

Tây Môn chưởng môn nhướng mày một cái. ͏ ͏ ͏

Ngay sau đó mang theo vợ mình và linh thú giữ cửa nhanh chóng lùi về phía sau. ͏ ͏ ͏

Nhưng lão càng lùi càng giật mình, bên trong hơi thở này mang theo uy áp đáng sợ, uy áp đến từ tu vi. ͏ ͏ ͏

Điều này nói rõ tu vi chủ nhân uy áp, đã vượt qua lão rất xa. ͏ ͏ ͏

Đại kiếp của Ngự Linh Tông buông xuống sao? ͏ ͏ ͏

Lão không cho rằng chuyện này là tạo hóa của con lão, dù sao bên trong cũng có rất nhiều nhân tố không biết, phải chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ. ͏ ͏ ͏

Ngay sau đó Tây Môn chưởng môn dừng lại, đặt linh thú xuống, để cho vợ mình lập tức rời đi. ͏ ͏ ͏

- Sắp xếp chuẩn bị chạy thoát thân, từ Tứ giai trở dưới phải làm xong chuẩn bị thoát đi. Thuận tiện bảo người khác làm xong chuẩn bị tử thủ. ͏ ͏ ͏

Tây Môn chưởng môn truyền âm cho vợ mình. ͏ ͏ ͏

Tây Môn phu nhân khó mà tin nổi nhìn chồng, cuối cùng vẫn trả lời: ͏ ͏ ͏

- Tôi sắp xếp xong sẽ trở lại đây. ͏ ͏ ͏

Con linh thú giữ cửa nói: ͏ ͏ ͏

- Tại sao không để cho ta rời đi? Hiện tại ta ngay cả Tứ giai cũng không bằng. ͏ ͏ ͏

Tây Môn chưởng môn nhẹ giọng nói: ͏ ͏ ͏

- Cùng sống chết với chúng ta đi. ͏ ͏ ͏

Con linh thú này: ͏ ͏ ͏

- Người lớn trong nhà ta đời đời tương truyền, nói người Ngự Linh Tông đều là một đám điên, ngu xuẩn. Quả nhiên không sai. ͏ ͏ ͏

Mặc dù nó nói như vậy, nhưng vẫn nằm xuống. ͏ ͏ ͏

Nó không sợ chết. ͏ ͏ ͏

Đây cũng là lời trưởng bối chúng nó nói, thân là linh thú Ngự Linh Tông, lúc đối ngoại địch chưa bao giờ sợ chết. ͏ ͏ ͏

Vì không muốn làm ngoại lệ, nằm chờ chết vậy. ͏ ͏ ͏

Tây Môn chưởng môn đưa tay khởi động pháp thuật, ngay sau đó một lớp bình phong xuất hiện. ͏ ͏ ͏

Lão muốn thử ngăn chặn hơi thở kia lại. ͏ ͏ ͏

Chỉ có chặn lại, mới có thể để cho người phía sau tranh thủ nhiều thời gian hơn. ͏ ͏ ͏

Thân là chưởng môn, cần phải gánh trách nhiệm tương ứng. ͏ ͏ ͏

Rất nhanh, bình chướng của Tây Môn chưởng môn và hơi thở kia đụng vào nhau. ͏ ͏ ͏

Chẳng qua là vừa mới đụng phải, lão đã biết không thể cứng đối cứng, chỉ có thể lui về phía sau giảm sóc. ͏ ͏ ͏

Sau khi lui lại vài trăm thước, khí tức mới bị lão ổn định. ͏ ͏ ͏

Linh thú giữ cửa chỉ biết chạy, suýt chút nữa khiến nó mệt chết. Nhưng mà không chờ Tây Môn chưởng môn thở phào, đỉnh núi lại ầm ầm nổ lên. ͏ ͏ ͏

Ầm! ! ! ͏ ͏ ͏

Theo đỉnh núi nổ mạnh, trong nháy mắt lực lượng mang tính thực chất càn quét khắp nơi. ͏ ͏ ͏

Bình chướng của Tây Môn chưởng môn lập tức tan rã, ngay cả lão cũng bị càn quét. ͏ ͏ ͏

Gần một nửa Ngự Linh Tông đều bị sức mạnh này bất ngờ bao phủ xuống. ͏ ͏ ͏

Tây Môn chưởng môn chật vật đứng dậy, lập tức nói: ͏ ͏ ͏

- Xong, một đống lớn linh thú đang ở xung quanh. ͏ ͏ ͏

Lão muốn đi kiểm tra, nhưng không thể đi, dư âm lực lượng đang không ngừng xuất hiện, lão phải ngăn cản, có thể ngăn chút nào hay chút đó. ͏ ͏ ͏

Mà lúc này, một vài vị trưởng lão chạy tới. ͏ ͏ ͏

Động tĩnh bên này lớn như vậy, đừng nói bọn họ, ngay cả đệ tử tầm thường cũng phát hiện. ͏ ͏ ͏

Chuyện này không gạt được cũng không có khả năng đi giấu giếm, bởi vì ngay cả Ngự Linh Tông cũng phải buông bỏ rồi. ͏ ͏ ͏

Đây chính là sự dứt khoát của Tây Môn chưởng môn, không có chút lưu luyến nào. ͏ ͏ ͏

Phải dẫn những đệ tử và linh thú đi trước. ͏ ͏ ͏

Những người này vừa đến, Tây Môn chưởng môn lập tức nói: ͏ ͏ ͏

- Linh thú trên bình nguyên đâu? Rút lui chưa? ͏ ͏ ͏

Một vị trưởng lão hơi nhỏ bé nói: ͏ ͏ ͏

- Đã rút lui, Biên Hải tiểu hữu mang bọn chúng ra khỏi Ngự Linh Tông trước rồi, phần lớn linh thú đều được mang đi. ͏ ͏ ͏

Tây Môn chưởng môn: ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏ ͏ ͏

͏ ͏

Chương 800

Tình huống gì vậy? ͏ ͏ ͏

Thế nhưng lão không suy nghĩ nhiều, tóm lại không việc gì là được, linh thú còn tồn tại, Ngự Linh Tông coi như đổi chỗ, vấn đề cũng không lớn. ͏ ͏ ͏

- Bây giờ ngươi còn là đối thủ của ta sao? ͏ ͏ ͏

Đột nhiên thanh âm mênh mông, trực tiếp truyền khắp toàn bộ Ngự Linh Tông. ͏ ͏ ͏

Trong nháy mắt thanh âm này xuất hiện, một áng lửa phóng lên cao, chiếu sáng cả Ngự Linh Tông, toàn bộ đệ tử Ngự Linh Tông đều nhìn thấy. ͏ ͏ ͏

Ánh lửa kia hóa thành một con linh thú sư tử to lớn đứng ở trong không trung. ͏ ͏ ͏

Nó nhìn xuống đỉnh núi, hướng về phía người khác mở miệng nói. ͏ ͏ ͏

Không nói người trong ngọn núi, chỉ riêng đám người Tây Môn chưởng môn ở bên ngoài, trong nháy mắt cảm thụ được uy thế kinh khủng này, cũng tê dại cả da đầu. ͏ ͏ ͏

Cường đại, linh thú này so với bọn hắn dự đoán càng mạnh mẽ hơn. ͏ ͏ ͏

Lấy thực lực của bọn họ, chỉ là châu chấu đá xe mà thôi. ͏ ͏ ͏

- Chưởng môn, làm sao bây giờ? ͏ ͏ ͏

Tây Môn chưởng môn quả quyết nói: ͏ ͏ ͏

- Rút lui, cái gì cũng không cần xen vào, mang theo đệ tử và linh thú rút lui. ͏ ͏ ͏

- Ngự Linh Tông muốn chạy trốn? Vô dụng, hôm nay ta muốn thiêu hủy toàn bộ Ngự Linh Tông hầu như không còn. ͏ ͏ ͏

Phần Thiên linh thú nhận ra Ngự Linh Tông đang rút lui, lại mở miệng một lần nữa. ͏ ͏ ͏

Tất cả mọi người đều lo lắng, chỉ có Tây Môn chưởng môn tĩnh lê nói: ͏ ͏ ͏

- Không cần để ý nó, toàn lực rút lui, có thể rút lui bao nhiêu tốt bấy nhiêu. ͏ ͏ ͏

- Nếu như rút lui không hết thì sao? ͏ ͏ ͏

Một vị trưởng lão hỏi: ͏ ͏ ͏

- Tốt nhất chưởng môn cũng nên suy nghĩ chuyện này. ͏ ͏ ͏

- Vậy thì người lớn ở lại, đưa trẻ nhỏ đi. ͏ ͏ ͏

Tây Môn chưởng môn không có bất kỳ chậm trễ gì. ͏ ͏ ͏

Mà các trưởng lão khác cũng gật đầu. ͏ ͏ ͏

Không nói thêm gì. ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Biên Hải Đao Khách nhìn con linh thú to lớn kia, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải. ͏ ͏ ͏

Đây là tai vạ rơi xuống sao? ͏ ͏ ͏

Cũng may là hắn trốn ra trước. ͏ ͏ ͏

Nếu không rất có thể sẽ ngỏm. ͏ ͏ ͏

Thế nhưng nhóm linh thú hắn mang theo, khả năng vẫn phải chết. ͏ ͏ ͏

- Đao Khách tiền bối, tìm được tiền bối rồi. ͏ ͏ ͏

Lúc này Sơ Thanh và Sơ Tình cũng đi tới chỗ Biên Hải Đao Khách. ͏ ͏ ͏

Biên Hải Đao Khách cau mày: ͏ ͏ ͏

- Sao hai đứa lại chạy sang bên này? Mau rời khỏi đây đã. ͏ ͏ ͏

- Đao Khách thúc thúc yên tâm, ba cháu bảo chúng cháu chờ đợi không nên chạy loạn, ba muốn đi giúp Ngự Linh Tông. Lát nữa mẹ sẽ tới đón chúng cháu, chắc là sắp tới rồi. ͏ ͏ ͏

Sơ Tình rất lễ phép nói. ͏ ͏ ͏

Sơ Tình rất lễ phép, lớn lên còn đáng yêu nữa. ͏ ͏ ͏

Mặc dù đã được coi như thiếu nữ thanh xuân. ͏ ͏ ͏

Hiện tại là tháng mười một, trời cũng bắt đầu lạnh, coi như mùa phù hợp. ͏ ͏ ͏

Cô gần như không có khuyết điểm. ͏ ͏ ͏

Thật sự là nhìn người không thể nhìn tướng mạo. ͏ ͏ ͏

- Mấy đứa đừng có chạy lung tung. ͏ ͏ ͏

Ngay sau đó Biên Hải Đao Khách nói: ͏ ͏ ͏

- Có lẽ vấn đề cũng sẽ không quá lớn, Phá Hiểu đạo hữu có thể giải quyết, chúng ta chỉ cần cách xa là được. ͏ ͏ ͏

Sơ Thanh và Sơ Tình đều ngoan ngoãn gật đầu. ͏ ͏ ͏

Chuyện này hai đứa cũng biết, chỗ nào có Phá Hiểu, cho dù có vấn đề cũng có thể giải quyết được. ͏ ͏ ͏

Tất cả mọi người đều nói vậy. ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mà ở trên đỉnh núi, Tẫn Linh Thu nhìn Phần Thiên linh thú, không nghĩ tới linh thú này lại ẩn giấu lực lượng trong ngọn núi. ͏ ͏ ͏

Chuyện này làm cho nó cảm giác khó giải quyết. ͏ ͏ ͏

Cũng may chỉ là khó giải quyết, không phải là nó tất bại. ͏ ͏ ͏

Chẳng qua là khi Tẫn Linh Thu dự định xông ra, Giang Tả đột nhiên nói: ͏ ͏ ͏

- Không cần cứng đối cứng với nó, chỉ cần kéo dài là được. ͏ ͏ ͏

Tẫn Linh Thu không hiểu: ͏ ͏ ͏

- Ý ngươi là ta không đánh lại nó, kéo dài thời gian để cho người Ngự Linh Tông trốn? Không thể nào, ta sẽ không... Ặc, được. ͏ ͏ ͏

Lúc đầu Tẫn Linh Thu còn muốn cự tuyệt, nhưng đột nhiên mắt Giang Tả lạnh xuống. ͏ ͏ ͏

Nói như thế nào đây, bị hù dọa. ͏ ͏ ͏

Quả nhiên, nên móc mắt mình ra. ͏ ͏ ͏

Nhưng nó không nỡ bỏ. ͏ ͏ ͏

Hình như nhắm mắt lại cũng không được. ͏ ͏ ͏

Thật giống như tất cả đã khắc ghi ở trong ánh mắt, chỉ cần ánh mắt vẫn còn, sẽ không cách nào thoát khỏi ảnh hưởng. ͏ ͏ ͏

Lúc này Tẫn Linh Thu gầm lên một tiếng rồng ngâm rung trời, nó vận dụng toàn bộ lực lượng trực tiếp hóa thành Giao Long phóng lên cao. ͏ ͏ ͏

- ͏ ͏ ͏

͏ ͏

Bình Luận (0)
Comment