Lão Bà Ta Là Thánh Nữ (Dịch Full)

Chương 78 - Chương 1288

Chương 1288

Giang Tả hoàn toàn không tin lời Tô Kỳ và Tĩnh Nguyệt nói. ͏ ͏ ͏

Nhưng cũng không có tâm trạng để nói gì. ͏ ͏ ͏

Chủ yếu là nếu thật sự ngon, Ngũ phẩm cũng có thể mua. ͏ ͏ ͏

Linh thạch chỉ là vật ngoài thân. ͏ ͏ ͏

Cuối cùng Tô Kỳ nhận lấy hải sản rồi đưa cho Tĩnh Nguyệt hơn một nửa, để Tĩnh Nguyệt đưa cho ông chủ quán đậu hũ, đến lúc đó đi qua đó ăn. ͏ ͏ ͏

Gần đây bọn họ đều làm như vậy. ͏ ͏ ͏

Rất lâu trước, ông chủ bán đậu hũ không thỏa hiệp, gần đây càng ngày càng dễ thỏa hiệp. ͏ ͏ ͏

Đặc biệt là có hai người trong quán ông chủ bán đậu hũ. ͏ ͏ ͏

Trông rất cẩn thận. ͏ ͏ ͏

Dù sao bọn họ cũng muốn ăn. ͏ ͏ ͏

Đưa những hải sản này qua, ông chủ bán đậu hũ chắc chắn không từ chối. ͏ ͏ ͏

Ừm, chắc chắn sẽ không từ chối. ͏ ͏ ͏

Sau đó, bọn Giang Tả đi theo đạo sĩ rời khỏi đây. ͏ ͏ ͏

Khi đến giao lộ, đạo sĩ nói: ͏ ͏ ͏

- Lúc rảnh nhớ quan tâm nhiều hơn. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏

- Lần sau đến, còn có thể xem Vạn Lịch môn không? ͏ ͏ ͏

Đạo sĩ cười bí hiểm nói: ͏ ͏ ͏

- Đợi lần sau đến, tôi sẽ trả lời câu hỏi của cô. ͏ ͏ ͏

Cuối cùng, đạo sĩ chắp tay: ͏ ͏ ͏

- Ba vị đạo hữu, có duyên gặp lại. ͏ ͏ ͏

Giang Tả gật đầu, cuối cùng đi theo Tô Kỳ và Tĩnh Nguyệt rời khỏi Kỳ Vực Thâm hải. ͏ ͏ ͏

Sau khi đợi bọn họ rời đi, trận pháp vốn tồn tại, lập tức biến mất, không để lại chút dấu vết nào. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Còn thật phải dựa vào duyên phận, xem ra chúng ta rất may mắn. ͏ ͏ ͏

Giang Tả không muốn nói gì. ͏ ͏ ͏

Đời này vẫn chưa làm gì, nếu không tám phần là không gặp được. ͏ ͏ ͏

Đời trước nếu dốc toàn lực tìm kiếm, có lẽ có thể tìm được. ͏ ͏ ͏

Đáng tiếc, đối với hắn ở đời trước, Vạn Lịch môn này, không hề có chút hấp dẫn nào. ͏ ͏ ͏

Hắn căn bản không biết thủy chi tâm ở đây. ͏ ͏ ͏

Trên đường đi Giang Tả hỏi: ͏ ͏ ͏

- Mọi không phải đến làm việc sao? Làm xong chưa? ͏ ͏ ͏

Giang Tả không nói, Tô Kỳ và Tĩnh Nguyệt cũng quên mất rồi. ͏ ͏ ͏

Sau đó, liếc nhìn nhau. ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Hoàn toàn chưa nha. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏

- Đi lên hỏi Trí Tuệ lão nhân thử, có lẽ lão biết. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Lão sẽ nói sao? ͏ ͏ ͏

- Hỏi một chút là được rồi để khi trở về còn có cái giao phó, nếu không cực nhọc đi để mua hải sản sao? Mặc dù không tệ nhưng sẽ bị mắng chết. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nói. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ gật đầu. ͏ ͏ ͏

Lúc đi long trọng như vậy, lúc về mang theo hải sản trở về. ͏ ͏ ͏

Chắc chắn không có trái ngọt để ăn. ͏ ͏ ͏

Chuyến đi này đã làm được gì. ͏ ͏ ͏

Giang Tả im lặng không nói, dù sao hắn thu hoạch rất nhiều. ͏ ͏ ͏

Hoàn toàn không lỗ. ͏ ͏ ͏

Một lúc lâu sau, mấy người Giang Tả rời khỏi biển. ͏ ͏ ͏

Lúc này, người của Tiên Sơn đã chuyển đến vùng lân cận Tiên Sơn. ͏ ͏ ͏

Phải biết Tiên Sơn có ba tòa, khoảng cách rất xa. ͏ ͏ ͏

Bây giờ Trí Tuệ lão nhân nói không thể trở về nhà mình, phải mất một thời gian để xây dựng lại. ͏ ͏ ͏

Cho nên, chỉ có thể đến ở tạm nhà bên cạnh. ͏ ͏ ͏

Nhưng Trí Tuệ lão nhân luôn không rời đi, lão vẫn như cũ đứng ở đó nhìn Tiên Sơn. ͏ ͏ ͏

Nhìn như đang suy nghĩ chuyện gì, nhưng ai có thể hiểu được đây. ͏ ͏ ͏

Hoa Hinh đương nhiên ở phía sau cùng với Trí Tuệ lão nhân. ͏ ͏ ͏

Trí Tuệ lão nhân nói: ͏ ͏ ͏

- Tiên Chủ vẫn còn sống, nhưng cuối cùng có thể tránh được kiếp nạn không thì khó nói. ͏ ͏ ͏

Hoa Hinh mừng rỡ: ͏ ͏ ͏

- Tôi sẽ đi đón sư phụ. ͏ ͏ ͏

Trí Tuệ lão nhân lắc đầu: ͏ ͏ ͏

- Không cần, đợi, đợi đáp án cuối cùng. ͏ ͏ ͏

Hoa Hinh không hiểu: ͏ ͏ ͏

- Vì sao? Mà phải đợi bao lâu? ͏ ͏ ͏

Trí Tuệ lão nhân thở dài, cũng chỉ mấy tháng thôi, kiếp Đại Đạo, không dễ dàng trôi qua như vậy. ͏ ͏ ͏

Lúc này, Thanh Liên cũng ở gần Trí Tuệ lão nhân, cô phải đợi hai sư tỷ và Giang đại ca. ͏ ͏ ͏

Nhưng hai nhóm người cũng không quay lại. ͏ ͏ ͏

Lúc này, Thanh Liên đã lo lắng có phải mình bị bỏ quên ở đây rồi không. ͏ ͏ ͏

Hai sư tỷ có thể làm ra chuyện này. ͏ ͏ ͏

Giang đại ca càng không cần nói. ͏ ͏ ͏

Nhưng thời gian của sự lo lắng này kéo dài rất ngắn, bởi vì cô ấy cuối cùng nhìn thấy sư tỷ mình quay lại, hơn nữa còn là ba người cùng quay lại. ͏ ͏ ͏

Lúc này, Trí Tuệ lão nhân cũng đã nhìn thấy. ͏ ͏ ͏

Giang Tả vừa đi ra, Trí Tuệ lão nhân đi qua nói: ͏ ͏ ͏

- Tiểu hữu đem gì về vậy? ͏ ͏ ͏

Giang Tả không cảm xúc nói: ͏ ͏ ͏

- Hải sản. ͏ ͏ ͏

Vẻ mặt của Trí Tuệ lão nhân rất tự nhiên, cười ha ha: ͏ ͏ ͏

- Vậy cho lão phu một chút, cây tiểu hữu muốn cũng đã chuần bị xong rồi. ͏ ͏ ͏

Sau đó, Trí Tuệ lão nhân lấy ra một cái cây nhỏ cao một mét. ͏ ͏ ͏

Giang Tả đương nhiên là biết cây này, đúng là Bồng Lai Tiên. ͏ ͏ ͏

Chỉ là ở đây, không có ai biết. ͏ ͏ ͏

Hoa Hinh cũng được nói cho mới biết được, nhưng lúc này, cô ta cũng không hề nói gì. ͏ ͏ ͏

Trí Tuệ lão nhân nói chuyện có mức độ với người này, cô ta cũng không nói thêm lời nào. ͏ ͏ ͏

Điều Trí Tuệ lão nhân nhìn thấy, không phải điều cô có thể nhìn thấy. ͏ ͏ ͏

Cô cũng không phải ngu ngốc, không có cách nào giúp, vậy không nên phá hoại. ͏ ͏ ͏

Tự cho là thông minh, rất nhiều lúc là tự chịu chết. ͏ ͏ ͏

Lúc này, Tô Kỳ cũng lấy ra một phần hải sản cho Trí Tuệ lão nhân. ͏ ͏ ͏

Về phần cái cây, cô tự nhiên cất đi. ͏ ͏ ͏

Chương 1289

Trông có vẻ chỉ là một cái cây bình thường. ͏ ͏ ͏

Cô cảm thấy Giang Tả lỗ to rồi, chọn cái cây bình thường như thế. ͏ ͏ ͏

Nhưng cô cũng biết nó là để đặt trên ban công. ͏ ͏ ͏

Kích thước rất phù hợp, cho nên không có gì thiệt thòi. ͏ ͏ ͏

Ngày nào đó phát triển quá lớn thì bán một ngàn đồng cho Tĩnh Nguyệt tỷ. ͏ ͏ ͏

Dù sao cũng là cây của Tiên Sơn. ͏ ͏ ͏

Một cây khó cầu. ͏ ͏ ͏

Sau khi giao cây cho Tô Kỳ, trong lòng Trí Tuệ lão nhân thở dài nhẹ nhõm, lão từ sau khi Giang Tả đi, vẫn luôn cảm thấy Bồng Lai Tiên là củ khoai lang nóng phỏng tay, bây giờ tống đi là tốt rồi. ͏ ͏ ͏

Chẳng phải là một cái cây sao, lão không để ý. ͏ ͏ ͏

Lúc này, Tĩnh Nguyệt hỏi: ͏ ͏ ͏

- Tiền bối, chúng tôi căn cứ theo tổ huấn đến, nói có thể để chúng tôi có được một tạo hóa, không biết tạo hóa này còn không? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt không nói rõ ràng, nhưng cô cảm thấy Trí Tuệ lão nhân có thể hiểu được. ͏ ͏ ͏

Trí Tuệ lão nhân lắc đầu: ͏ ͏ ͏

- Không còn, sau khi Huyết Sát tiến vào không gian Thiên kiếp, thì hoàn toàn mất rồi. Nguyên nhân chủ yếu là vì Thiên kiếp dị biến, nếu không nó vẫn có thể tồn tại. ͏ ͏ ͏

Huyết Sát đem đồ vật vào, vậy cho dù hắn ta thất bại hay là thành công, đồ vật kia đều sẽ không tồn tại nữa. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt có chút ủ rủ, quà nhiên là đến để mua hải sản. ͏ ͏ ͏

Nhiều nhất là thấy một số hình ảnh. ͏ ͏ ͏

Nhưng hình ảnh không đủ để làm thu hoạch. ͏ ͏ ͏

Trí Tuệ lão nhân nhìn bọn Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏

- Chuyện này xác thực xem là sai lầm của Tiên Sơn, để đền bù, tôi sẽ để lại cho mỗi người các ngươi một lần trải nghiệm Khám Phá chi nhãn, ở đây có tu luyện mà lão phu tâm đắc, có thể giúp các người xem xét đường lối tu luyện đúng đắn và nhược điểm của đối thủ. Nhưng chỉ có thể duy trì đến Ngũ giai. ͏ ͏ ͏

Ba người Tĩnh Nguyệt nhìn nhau. ͏ ͏ ͏

Thứ này tuyệt đối có lợi đối với sự trưởng thành của các cô. ͏ ͏ ͏

Mất đi chiến lực tuyệt đối, đổi thành cái này có thể chấp nhận được, ͏ ͏ ͏

Sau đó, các cô đồng ý. ͏ ͏ ͏

Giang Tả ở bên cạnh nhìn, đặc biệt nhìn tỉ mỉ Khám Phá chi nhãn. ͏ ͏ ͏

Không thấy bất kỳ vấn đề gì mới không mở miệng nói chuyện. ͏ ͏ ͏

Nếu có vấn đề, thù này kết định rồi. ͏ ͏ ͏

Trí Tuệ lão nhân đương nhiên cũng biết đạo lý này, lão sẽ không mạo hiểm làm chuyện ngu xuẩn. ͏ ͏ ͏

Nhất là có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm. ͏ ͏ ͏

Thật sự, Trí Tuệ lão nhân cảm thấy mình sống nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng chịu áp lực lớn như vậy. ͏ ͏ ͏

Thật đau khổ. ͏ ͏ ͏

Hi vọng sau này sẽ tốt hơn. ͏ ͏ ͏

Đợi sau này có một ngày hắn nói ra đau khổ của mình, có lẽ sẽ tốt hơn rất nhiều. ͏ ͏ ͏

Lúc này, Giang Tả đang ngồi trên Tiên Minh thuyền câu cá, sau khi Trí Tuệ lão nhân để lại ba Khám Phá chi nhãn, bọn họ liền từ biệt Trí Tuệ lão nhân. ͏ ͏ ͏

Vẻ mặt Trí Tuệ lão nhân cũng tươi cười tiễn họ đi. ͏ ͏ ͏

Vẻ vui vẻ đó, như thể tiễn ôn thần đi vậy. ͏ ͏ ͏

Mấy người Tĩnh Nguyệt đương nhiên cũng không muốn ở lâu, xong xuôi chuyện vẫn là nên trở về nhà. ͏ ͏ ͏

Dù sao Tiên Sơn đã hủy rồi, ở lại cũng không cần thiết. ͏ ͏ ͏

Về phần hai tòa Tiên Sơn khác, các cô cũng không muốn ở lại. ͏ ͏ ͏

Ai biết được sẽ có mối nguy nào mới. ͏ ͏ ͏

Ngộ nhỡ còn bị sét đánh thì sao? ͏ ͏ ͏

Giang Tả đã biết về chuyện Tĩnh Nguyệt tỷ bị sét đánh và chuyện Tô Kỳ ngăn chặn. ͏ ͏ ͏

Hắn có chút lo lắng, lại có chút bất lực. ͏ ͏ ͏

Đây không phải là trực tiếp nói rõ Tô Kỳ là Thiên quyến sao? ͏ ͏ ͏

Nhưng Cửu Tịch có bị Thiên phạt đánh không, Giang Tả thật sự không biết. ͏ ͏ ͏

Dù sao Thiên kiếp chắc chắn sẽ không đánh cô. ͏ ͏ ͏

Chuyện này Giang Tả cũng không để trong lòng, đây cũng coi là chuyện tốt, ít nhất tránh được nguy hiểm của Thiên phạt. ͏ ͏ ͏

Thiên phạt thích bổ hắn, lại hết lần đến lần khác không bổ được vợ của hắn, cũng xem là kỳ lạ. ͏ ͏ ͏

Lúc này, Tô Kỳ đang quay, nướng trên boong tàu, nguyên liệu chính là hải sản. ͏ ͏ ͏

Dù sao khoảng một nghìn cân, có thể ăn rất lâu, nhất định phải thử đủ loại cách ăn. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt kinh ngạc nói: ͏ ͏ ͏

- Gia vị nấu ăn em đều đem theo sao? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ cười nói: ͏ ͏ ͏

- Đúng vậy, chức vụ chủ yếu của người vợ, lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, tu luyện giả là chức phó. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt bất lực: ͏ ͏ ͏

- Biết rồi, em đã nói bao nhiêu lần rồi, người khác chỉ mong sao được tu luyện, em lại hay, chỉ mong sao làm bà nội trợ. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ lật con tôm nói: ͏ ͏ ͏

- Bà nội trợ nghe không êm tai, thiếu nữ trong căn phòng dễ nghe biết bao, ôi là người phụ nữ có chồng. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt không nói nên lời, sau đó hỏi: ͏ ͏ ͏

- Lúc nào có thể ăn? ͏ ͏ ͏

Lúc này, Thanh Liên đang giúp đỡ: ͏ ͏ ͏

- Thánh nữ sư tỷ, lập gia đình sẽ kỳ quái như sư tỷ sao? Dường như chỉ mong sao không tu luyện. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt không quay đầu nói: ͏ ͏ ͏

- Không giống, đừng học sư tỷ của em. ͏ ͏ ͏

Chương 1290

Tiểu oán phụ đâu chỉ là ước gì không tu luyện, người ta hoàn toàn không cần tu luyện, hiểu không? ͏ ͏ ͏

Nhưng tu vi lại không ngừng tăng lên, bản thân ngay từ đầu đã có vấn đề. ͏ ͏ ͏

Nhưng Tĩnh Nguyệt cũng không để ý lắm, chỉ cần không ngộ đạo như lần trước là được rồi. ͏ ͏ ͏

Lần đó thật khiến người ta phải lo lắng. ͏ ͏ ͏

Thanh Liên gật gật đầu, cô cũng cảm thấy không thể học theo sư tỷ. ͏ ͏ ͏

Nhưng Tô Kỳ lại không để ý, dù sao cô vui vẻ là được rồi, còn về chuyện tu luyện, tùy duyên thôi. ͏ ͏ ͏

Thanh Liên tò mò nói: ͏ ͏ ͏

- Tốc độ của Tiên Minh thuyền rất nhanh, Giang đại ca có thể câu được cá không? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt lấy một xiên tôm chín nói: ͏ ͏ ͏

- Vậy phải xem Giang đại ca của em muốn câu được không, cậu ta vốn may mắn, ý niệm mạnh mẽ, chắc chắn có thể câu được thứ gì đó. Đây là kết quả suy luận của lý thuyết vận may của chị. ͏ ͏ ͏

Nghe thấy lời của Tĩnh Nguyệt, Tô Kỳ theo bản năng nghĩ đến lúc lần đầu Giang Tả nhìn thấy bóng lưng của cô, lúc đó Giang Tả rất muốn cô quay lại đúng không? ͏ ͏ ͏

Sau đó, cô thật sự quay lại. ͏ ͏ ͏

Nghĩ đến đây Tô Kỳ không khỏi mỉm cười, ha, xem ra Giang Tả thật sự rất may mắn. ͏ ͏ ͏

Ừm, vận may của cô cũng không tệ. ͏ ͏ ͏

Mặc dù lúc đó cảm thấy xui xẻo ghê tởm nhưng sự thật chứng minh, có thể xoay người thật sự quá khéo. ͏ ͏ ͏

Sau đó, Tô Kỳ lấy đồ đạc đi qua ngồi bên cạnh Giang Tả, cười nói: ͏ ͏ ͏

- Muốn em đút anh ăn không? ͏ ͏ ͏

Nếu ở nhà, Giang Tả không sao cả, nhưng bây giờ vẫn là quên đi: ͏ ͏ ͏

- Tự anh ăn. ͏ ͏ ͏

Giang Tả tùy tiện để dựa cần câu vào bên cạnh thuyền, chỉ cần không rơi xuống là được, dù sao cũng không mong câu được gì. ͏ ͏ ͏

Vốn ngồi đây là để tiêu hao thời gian. ͏ ͏ ͏

Sau đó, Giang Tả nhận đồ Tô Kỳ mang qua, có vỏ lột vỏ, có mai bỏ mai. ͏ ͏ ͏

Đợi lúc Giang Tả lột xong một con tôm, Tô Kỳ liền sáp lại gần, há miệng: ͏ ͏ ͏

- A. ͏ ͏ ͏

Giang Tả: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Cuối cùng, nếu không phải thấy thuyền chạy quá nhanh, nước quá siết, thì Giang Tả đã bỏ tôm vào trong miệng mình rồi. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ ăn tôm, thì vui vẻ nói: ͏ ͏ ͏

- Ừm, tay nghề thật tốt, anh nói đúng không? ͏ ͏ ͏

Giang Tả không hề lên tiếng, vấn đề như vậy, hắn không có chút ham muốn trả lời. ͏ ͏ ͏

- Nè, cho anh. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ cũng lột một con tôm cho Giang Tả. ͏ ͏ ͏

Lúc được đưa vào miệng Giang Tả, Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Ăn một con tôm của anh, nhìn chằm chằm vào nước biển, nghĩ ngã xuống có thể bình an không có chuyện gì sao? Đến mức đó sao? Một con tôm mà thôi, vợ của anh còn có thể đẩy anh xuống được sao? ͏ ͏ ͏

Trong lòng Giang Tả cười ha ha. ͏ ͏ ͏

Nhưng hương vị của con tôm này thực sự không tệ, tất nhiên, tay nghề cũng được. ͏ ͏ ͏

- Ngon không? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ sát đến hỏi. ͏ ͏ ͏

Vẻ mặt chờ đợi được khen ngợi. ͏ ͏ ͏

Giang Tả chỉ có thể gật đầu đồng ý: ͏ ͏ ͏

- Ừm, rất ngon. ͏ ͏ ͏

- Hừ, có lệ. ͏ ͏ ͏

Nói xong lại vui vẻ chạy đi tiếp tục nướng. ͏ ͏ ͏

Có lúc, Giang Tả không nói nhiều, có thể khiến hắn trả lời có lệ, đã rất không tệ rồi. ͏ ͏ ͏

Đương nhiên, dám nói dở thì hắn xong đời. ͏ ͏ ͏

Ở nhà nấu cơm không cho thêm muối, để hắn hiểu được cái gì gọi là thức ăn vô vị. ͏ ͏ ͏

Giang Tả cũng không để ý, bản thân còn ngồi ở đây, bình thường cũng không thực sự chọc giận Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏

Nhưng sắp tới tháng, vận đen của Tô Kỳ cũng sắp bộc phát rồi. ͏ ͏ ͏

Giang Tả quan tâm điều này nhiều hơn. ͏ ͏ ͏

Bởi vì lần này không chỉ một Tai Ách tiền tệ, còn có xúc xắc vận mệnh. ͏ ͏ ͏

Lần này bộc phát, cũng không biết phải nguy hiểm đến mức nào. ͏ ͏ ͏

Nếu lúc đó hắn không ở đó, vậy Tô Kỳ sẽ khóc. ͏ ͏ ͏

Cho nên trong khoảng thời gian này, Giang Tả cũng không dám cách Tô Kỳ quá xa, nhất định phải giúp đỡ bất cứ lúc nào. ͏ ͏ ͏

Nhưng... lúc vừa mới bắt đầu, hắn cũng không có cách nào? ͏ ͏ ͏

Quên đi, chỉ cần hắn vẫn còn ở đó, hẳn là có thể xoa dịu rất nhiều. ͏ ͏ ͏

Sau đó, Giang Tả định cầm cần câu lên, không muốn câu nữa, ăn chút gì để tiêu hao thời gian thôi. ͏ ͏ ͏

Dù sao Tô Kỳ nướng rất nhiều. ͏ ͏ ͏

Nhưng lúc vừa mới cầm cần câu lên, Giang Tả cảm thấy cần câu trầm xuống. ͏ ͏ ͏

Giang Tả cau mày, có thứ gì mắc câu sao? ͏ ͏ ͏

Nước xiết như vậy, thứ này thật là mệnh không tốt. ͏ ͏ ͏

Sau đó, Giang Tả thử kéo lên, bởi vì không sâu, cộng thêm cần câu đủ tốt, Giang Tả rất nhanh đã kéo thứ đó lên. ͏ ͏ ͏

Nhưng vừa nhìn, Giang Tả đã muốn trực tiếp quăng vào. ͏ ͏ ͏

Lại là một người sắp chết đuối, hơn nữa còn là Ma pháp sư. ͏ ͏ ͏

Đây là chuyện gì vậy. ͏ ͏ ͏

Thanh Liên lúc này, nhìn thấy, cô ấy lập tức nói: ͏ ͏ ͏

- Giang đại ca, mau, mau kéo lên, ôi, để em. ͏ ͏ ͏

Giang Tả không nói gì, để mặc Thanh Liên cướp lấy cần câu kéo người lên. ͏ ͏ ͏

Hắn có chút biết về Thanh Liên, người này chính là thánh mẫu, cũng may không khiến người khác ghét. ͏ ͏ ͏

Ít nhất sẽ không vào lúc Tô Kỳ đang nướng tôm, nói như thế này không đúng. ͏ ͏ ͏

Ừm, có vẻ như còn có thể giúp giết cá. ͏ ͏ ͏

Chương 1291

Rất nhanh Ma pháp sư đó đã được Thanh Liên kéo lên, Thanh Liên trước tiên trả cần câu lại cho Giang Tả. ͏ ͏ ͏

Giang Tả không nói chuyện nhưng đã kéo lên rồi, chỉ có thể thuận tiện nhìn xem xảy ra chuyện gì. ͏ ͏ ͏

Dưới sự điều trị của Thanh Liên, người đó đã tỉnh lại. ͏ ͏ ͏

Đây là một nữ Ma pháp sư, còn là thiếu nữ, có là khoảng mười bảy hoặc mười tám tuổi. ͏ ͏ ͏

Vừa tỉnh lại, cô ấy đã nắm lấy tay Thanh Liên nói: ͏ ͏ ͏

- Cứu, cứu chúng tôi. ͏ ͏ ͏

Lúc này, Thanh Liên không nói gì, cô ấy muốn cứu nhưng không thể đồng ý. ͏ ͏ ͏

Lúc này, phải là lời của Thánh nữ sư tỷ. ͏ ͏ ͏

Cho nên Thanh Liên nhìn về phía Tĩnh Nguyệt, đợi Tĩnh Nguyệt căn dặn. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt đương nhiên biết Thanh Liên muốn cứu, nhưng tình huống không rõ ràng, cô sẽ không để Thanh Liên mạo hiểm. ͏ ͏ ͏

Ừm, hoặc là nói bọn họ mạo hiểm. ͏ ͏ ͏

Dù sao là phải cùng nhau đi. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt ngồi xổm xuống nhìn Ma pháp sư nói: ͏ ͏ ͏

- Cô gái nhỏ, cô đừng vội, trước tiên hãy nói rõ mọi chuyện. ͏ ͏ ͏

Khi nói lời này, Tĩnh Nguyệt gỡ bàn tay của Ma pháp sư ra khỏi người Thanh Liên. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt lo lắng rằng sự việc quá nghiêm trọng, đến cuối cùng không thể giúp được gì. ͏ ͏ ͏

Khi đó, Ma pháp sư nắm lấy Thanh Liên, vậy Thanh Liên sẽ khó chịu. ͏ ͏ ͏

Cho nên trước tiên nên tách ra mới ổn. ͏ ͏ ͏

- Tôi, tên tôi là Lệ Nhĩ, tôi đến đây rèn luyện cùng với đạo sư, chúng tôi gặp phải Nguyên tố phong bạo. ͏ ͏ ͏

Lôi Lệ Nhĩ nói. ͏ ͏ ͏

Cô cũng biết mình chỉ có thể trông cậy vào những người này, lo lắng cũng vô ích, điều quan trọng nhất là thuyết phục họ đi. ͏ ͏ ͏

Dù sao, con thuyền này cổ quái như thế, những người này mặc dù không phải Ma pháp sư nhưng có thể là tu luyện giả phương Đông. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ hỏi: ͏ ͏ ͏

- Các cô gặp phải Nguyên tố phong bạo? Vậy không thể thoát được sao? Hoặc là không tránh được trước sao? ͏ ͏ ͏

Nghe thấy Tô Kỳ hỏi như vậy, Lôi Lệ Nhĩ hoảng sợ nói: ͏ ͏ ͏

- Nó, nó đang đuổi theo chúng ta? ͏ ͏ ͏

- Hả? ͏ ͏ ͏

Ba người Tĩnh Nguyệt hoang mang. ͏ ͏ ͏

Ý gì vậy? ͏ ͏ ͏

Nguyên tố phong bạo còn đuổi theo người để đánh sao? ͏ ͏ ͏

Lệ Nhĩ nói: ͏ ͏ ͏

- Đó là sự thật. Khi chúng tôi mới bắt đầu nhận thấy phong bạo, đã lập tức xoay đầu tránh đi, trên lý thuyết Nguyên tố phong bạo là phong bạo thiên nhiên được hình thành vì một nguyên nhân nào đó. Nó không tồn tại ý thức. Nhưng khi chúng tôi tránh đi, Nguyên tố phong bạo lại đuổi theo. ͏ ͏ ͏

Thanh Liên nói: ͏ ͏ ͏

- Có thể là ảo giác của các cô không? Phong bạo sẽ không di chuyển có ý thức chứ? ͏ ͏ ͏

Lôi Lệ Nhĩ lắc đầu, kiên quyết nói: ͏ ͏ ͏

- Không thể, nó cố ý. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ rất tò mò: ͏ ͏ ͏

- Tại sao? Sao không thể là suy đoán của các cô? Suy đoán cũng phải có nguyên lý đúng không? ͏ ͏ ͏

Lôi Lệ Nhĩ rối rắm một hồi, cuối cùng nói: ͏ ͏ ͏

- Nó, nó vừa đuổi theo chúng tôi vừa kêu gào, còn bảo chúng tôi dừng, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. ͏ ͏ ͏

- Hả? ͏ ͏ ͏

Lần này ngay cả Giang Tả cũng kinh ngạc. ͏ ͏ ͏

Nguyên tố phong bạo đuổi theo người thì thôi, còn mở miệng kêu gào? ͏ ͏ ͏

Là Nguyên tố phong bạo gì đây? ͏ ͏ ͏

Là có thứ gì đang giả mạo chăng? ͏ ͏ ͏

Lôi Lệ Nhĩ vội vàng nói: ͏ ͏ ͏

- Tôi nói thật, tôi không lừa các người. Tôi thề. ͏ ͏ ͏

Nói rồi cô ta giơ tay lên, chỉ chờ thề. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏

- Không, không, chúng tôi tin, vậy sau đó thì sao? ͏ ͏ ͏

Tin không Tĩnh Nguyệt không dám chắc chắn, nhưng cô ấy thật sự rất muốn biết tiếp theo xảy ra chuyện gì. ͏ ͏ ͏

Dù sao người này đã rơi xuống biển, chắc chắn là bị đuổi theo rồi. ͏ ͏ ͏

Lôi Lệ Nhĩ cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục nói: ͏ ͏ ͏

- Chúng tôi rất kinh ngạc, hơn nữa thử câu thông với nó, nhưng kết quả không hề thuận lợi. Vừa bắt đầu nó nói có thể tha cho chúng tôi rời đi, nhưng phải gọi nó, gọi nó... ͏ ͏ ͏

Ma pháp sư trẻ tuổi nhất thời không thốt nên lời. ͏ ͏ ͏

Làm bọn Tĩnh Nguyệt sốt ruột, lập tức thúc giục: ͏ ͏ ͏

- Phải gọi nó là gì? ͏ ͏ ͏

Lôi Lệ Nhĩ thấp giọng ngượng ngập nói: ͏ ͏ ͏

- Ba. ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Mấy người Tĩnh Nguyệt bị dọa, Nguyên tố phong bạo buồn nôn, thú vị này là gì vậy. ͏ ͏ ͏

Đây là Phong bạo lưu manh. ͏ ͏ ͏

Giang Tả ở một bên nghe thấy cũng thấy kỳ lạ, gọi ba? ͏ ͏ ͏

Phong cách này thực sự có chút quen thuộc. ͏ ͏ ͏

Đồ vật bây giờ tính nết xấu xa như vậy sao? ͏ ͏ ͏

Nhưng Giang Tả cũng không để ý, dù sao Nguyên tố có linh, tính cách chắc chắn không giống người. ͏ ͏ ͏

Dáng vẻ gì cũng có thể có. ͏ ͏ ͏

Hơn nữa, người cũng không phải là đều tốt. ͏ ͏ ͏

Ví dụ như đại ma đầu ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt lại thúc giục: ͏ ͏ ͏

- Sau đó thì sao? Các cô gọi không? ͏ ͏ ͏

Lôi Lệ Nhĩ lắc đầu: ͏ ͏ ͏

- Không, chuyện như vậy chúng tôi làm sao gọi ra được, các người không phải có một câu nói, thà chết vinh hơn sống nhục. Cho nên chúng tôi chiến đấu với nó. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ hỏi: ͏ ͏ ͏

- Sau đó thì sao? ͏ ͏ ͏

Các cô chút bất đắc dĩ, Ma pháp sư này nói chuyện sao cứ không thể một lần nói hết chứ. ͏ ͏ ͏

Phải nói từng câu, các cô nghe muốn gấp. ͏ ͏ ͏

Lôi Lệ Nhĩ xấu hổ nói: ͏ ͏ ͏

- Không, không đánh lại. ͏ ͏ ͏

- Vậy cô làm sao thoát ra được? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt hỏi. ͏ ͏ ͏

Chuyện này Lôi Lệ Nhĩ càng xấu hổ hơn, dùng một giọng không thể nghe được nói: ͏ ͏ ͏

- Tôi, tôi gọi ba. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Thanh Liên: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Giang Tả: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Chương 1292

Vừa nãy còn nói thà chết vinh hơn sống nhục, mà đã gọi ba rồi? ͏ ͏ ͏

Đây cũng là người có dũng khí lớn. ͏ ͏ ͏

Lôi Lệ Nhĩ thấy bọn họ không nói gì, lập tức giải thích: ͏ ͏ ͏

- Cái này không phải đều nói về đàn ông sao, tôi, tôi vẫn là cô bé. ͏ ͏ ͏

- Cho nên có thể nhịn? ͏ ͏ ͏

Giang Tả vô thức nói. ͏ ͏ ͏

Nhưng hắn vừa mở miệng Tô Kỳ đã trừng mắt qua, dường như đang nói, làm sao có thể nói như vậy chứ? ͏ ͏ ͏

Giang Tả ngay lập tức ngậm miệng. ͏ ͏ ͏

Hắn chỉ nói thuận theo lời của Ma pháp sư này thôi. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói với Lôi Lệ Nhĩ: ͏ ͏ ͏

- Giang Tả không biết ăn nói, nhưng cô làm vậy là đúng, gọi ba mà thôi, chung quy vẫn tốt hơn chết. ͏ ͏ ͏

- Ừm. ͏ ͏ ͏

Lôi Lệ Nhĩ gật đầu. ͏ ͏ ͏

Xem ra, cô ấy vẫn là rất để ý. ͏ ͏ ͏

Dù sao chỉ một mình cô ta gọi. ͏ ͏ ͏

Nghe xong những gì Lôi Lệ Nhĩ nói, Tô Kỳ hỏi Tĩnh Nguyệt: ͏ ͏ ͏

- Sư tỷ, vậy chúng ta đi không? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏

- Đi gọi ba sao? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Nghĩ lại thật ra cũng không sao cả, dù sao chúng ta đều là trẻ mồ côi, hơn nữa gọi ba cũng không phải gọi mẹ, sư phụ chắc chắn sẽ không ghen đâu. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt kinh ngạc nhìn Tô Kỳ, nói: ͏ ͏ ͏

- Tiểu oán phụ, em nói rất có đạo lý đó. Được, vậy đổi phương hướng, đi xem thử là tình huống gì. ͏ ͏ ͏

Thanh Liên: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Giang Tả: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Các cô đã suy nghĩ đến cảm nhận của người khác chưa? ͏ ͏ ͏

Lôi Lệ Nhĩ cũng choáng váng, cô vốn dự định quỳ xuống cầu người. ͏ ͏ ͏

Nhưng không ngờ được, mấy người này vì chuyện như thế này, lại có thể trực tiếp đi qua. ͏ ͏ ͏

Người thật kỳ lạ, ý nghĩ thật khó mà hiểu được. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ và Tĩnh Nguyệt cũng không phải nói chơi, các cô trực tiếp thay đổi phương hướng của Tiên Minh thuyền, trực tiếp tiến tới theo phương hướng mà Lôi Lệ Nhĩ chỉ. ͏ ͏ ͏

Cũng may có thể thay đổi phương hướng, nếu không không thể đi được. ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏

Sau khi Giang Tả bọn họ rời khỏi Tiên Sơn, Trí Tuệ lão nhân đi đến một Tiên Sơn khác. ͏ ͏ ͏

Đến trên một đỉnh núi trong đó, Trí Tuệ lão nhân đã sắp xếp Tàng Thư Các của lão ở trên. ͏ ͏ ͏

Tàng Thư Các không đứng yên, hoặc là nói Tàng Thư Các là một cái pháp bảo, một pháp bảo người bình thường không thể vào. ͏ ͏ ͏

Sau khi làm xong, Trí Tuệ lão nhân dự định tiến vào xem thử. ͏ ͏ ͏

Lúc này, Hoa Hinh cũng không đi theo đằng sau Trí Tuệ lão nhân. ͏ ͏ ͏

Tiên Sơn của bọn họ cần phải xây dựng lại, Hoa Hinh lại là nhân vật quan trọng, đương nhiên không có thời gian luôn đi theo sau Trí Tuệ lão nhân. ͏ ͏ ͏

Sau đó, Trí Tuệ lão nhân vào bên trong Tàng Thư Các. ͏ ͏ ͏

Lão cũng không dừng lại ở tầng một, mà đi thẳng lên tầng hai, rồi bắt đầu chậm rãi đi dọc theo giá sách ở tầng hai. ͏ ͏ ͏

Lão cũng không nhìn sách trên giá sách, có lẽ vẫn chưa đến được giá sách mà lão muốn đến. ͏ ͏ ͏

Đi được một lúc, Trí Tuệ lão nhân đừng lại. ͏ ͏ ͏

Giá sách này đúng là giá sách mà Giang Tả dừng lại. ͏ ͏ ͏

Sau đó, Trí Tuệ lão nhân dùng tay sờ xuống vị trí trống trên giá sách, vị trí trống này vốn có một cuốn sách. ͏ ͏ ͏

Nhưng cuốn sách đó đã mất rồi. ͏ ͏ ͏

Trí Tuệ lão nhân nhìn vị trí trống đó rất lâu, không nói gì. ͏ ͏ ͏

Trong mắt của lão lộ ra sự tưởng nhớ, nhưng cuối cùng lại hóa thành một tiếng thở dài bất lực. ͏ ͏ ͏

Thời gian trôi qua rất rất lâu rồi, lâu đến mức lão đã quên đi rất nhiều chuyện. ͏ ͏ ͏

Sau khi đứng rất lâu, Trí Tuệ lão nhân từ trên người lấy ra một cuốn sách, sau đó đặt lên. ͏ ͏ ͏

Đây là một thư tịch có văn tự kỳ dị, nếu Giang Tả ở đây, vậy hắn sẽ hiểu được cuốn sách này. ͏ ͏ ͏

Nếu mở ra nội dung, hắn sẽ phát hiện, hắn đã xem phần sau. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt và Tô Kỳ cũng không phải là kẻ ngốc, lại càng không phải là kẻ dễ dàng bị hù dọa. ͏ ͏ ͏

Tự nhiên sẽ không nhất thời nóng đầu mà bỏ chạy đi xem náo nhiệt. ͏ ͏ ͏

Cho dù Tĩnh Nguyệt phóng túng, Tô Kỳ cũng sẽ suy nghĩ đến Giang Tả. ͏ ͏ ͏

Đây là nơi rất nguy hiểm, cô sẽ không đi đâu. ͏ ͏ ͏

Lần này đi, chủ yếu vẫn là bởi vì có Tiên Minh thuyền. ͏ ͏ ͏

Tiên Minh thuyền cũng không phải là thuyền bình thường, nó rất nhanh, là cực kì nhanh. ͏ ͏ ͏

Nhanh đến mức Nguyên tố phong bạo cũng không đủ để đuổi theo nó. ͏ ͏ ͏

Về phần công kích, chỉ Nguyên tố phong bạo làm sao có thể lay động Tiên Minh thuyền. ͏ ͏ ͏

Đây là chính Giang Tả cam đoan với các cô. ͏ ͏ ͏

Bởi thế nên chiếc thuyền này có thể xem là bất khả chiến bại, cho nên Tĩnh Nguyệt cùng Tô Kỳ sẽ không có quá băn khoăn. ͏ ͏ ͏

Đừng nói Phong bạo đuổi không kịp bọn họ, cho dù bọn họ lái thuyền vào giữa Nguyên tố phong bạo, cũng không thành vấn đề gì. ͏ ͏ ͏

Đương nhiên, chuyện dọa người như vậy, vẫn là đừng làm, an toàn là trên hết. ͏ ͏ ͏

Tốc độ của mấy người rất nhanh, nhanh đến mức làm cho Lôi Lệ Nhĩ sợ ngây người. ͏ ͏ ͏

Nếu chiếc thuyền bọn họ có thể nhanh như vậy lời, vậy sẽ không bị bỏ lại. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt hiếu kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Đạo sư của các cô mạnh không? ͏ ͏ ͏

Lôi lệ người lập tức nói: ͏ ͏ ͏

- Đạo sư là Ma pháp sư, một Ma pháp sư rất lợi hại. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nghe không hiểu: ͏ ͏ ͏

- Vậy là Ma pháp sư cấp bậc gì? ͏ ͏ ͏

Chương 1293

Thanh Liên nghĩ nghĩ nói: ͏ ͏ ͏

- Hẳn là Ma pháp sư Tứ giai. Em nhớ Ma pháp sư Nhất giai gọi là Ma pháp học đồ, Nhị giai gọi Ma pháp sĩ, Tam giai gọi Đại Ma pháp sĩ, Tứ giai gọi Ma pháp sư, Ngũ giai gọi là Đại Ma pháp sư. ͏ ͏ ͏

Lôi Lệ Nhĩ lập tức gật đầu: ͏ ͏ ͏

- Đúng vậy. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt không khỏi nói: ͏ ͏ ͏

- Mới Tứ giai, nơi này nguy hiểm như vậy, không có Lục giai Thất giai, cảm giác có vẻ không an toàn. ͏ ͏ ͏

Nhất là gặp được Thiên kiếp, Tĩnh Nguyệt lòng còn sợ hãi. ͏ ͏ ͏

Thiếu chút nữa đã bị đánh chết. ͏ ͏ ͏

Lôi Lệ Nhĩ người không nói gì, Ma pháp sư đã rất lợi hại rồi có được không. ͏ ͏ ͏

Đương nhiên, lời này, không dám nói ra. ͏ ͏ ͏

Những người này khinh thường đạo sư của cô, thực có thể là tu luyện giả lợi hại hơn đạo sư của cô. ͏ ͏ ͏

Chọc không nổi. ͏ ͏ ͏

Hiện tại, cứu người quan trọng hơn. ͏ ͏ ͏

Các cô nói cái gì thì là cái đó. ͏ ͏ ͏

Nhưng chuyện này tính là một chuyện tốt, dù sao bọn họ mạnh, như vậy đạo sư của mình sẽ không xảy ra chuyện. ͏ ͏ ͏

Sẽ được cứu đi. ͏ ͏ ͏

Nhưng không biết hiện tại tình huống gì. ͏ ͏ ͏

Sau đó, Lôi Lệ Nhĩ có một chút tâm tư: liệu sẽ có người cùng cô kêu ba không? ͏ ͏ ͏

Nếu có thì tốt rồi, cô sẽ không phải người duy nhất bị mọi người cười nhạo. ͏ ͏ ͏

Sau đó, mấy người Tĩnh Nguyệt nhìn về phía trước, Ma pháp sư Tứ giai, dưới tình huống bình thường ngay cả cô cũng đánh cũng không lại. ͏ ͏ ͏

Nếu dựa vào Tứ giai, vậy phải gọi hung thú lên sân khấu. ͏ ͏ ͏

Nói cho cùng thì, kỳ thật Tứ giai đã hoàn toàn không phải đối thủ của các cô. ͏ ͏ ͏

Có Đào Ngột và Hỗn Độn, Tứ giai nào một mình đánh lại các cô chứ? ͏ ͏ ͏

Ừ, phải là cô và Tiểu oán phụ. ͏ ͏ ͏

Thánh nữ dự khuyết khác thì không được. ͏ ͏ ͏

Mạnh nhất là Thanh Liên cũng mới 2.1, thăng cấp cực chậm. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt không có buff cũng nhanh hơn nhiều so với cô ấy. ͏ ͏ ͏

Dù sao Tĩnh Nguyệt sau khi thăng Tam giai mới bắt đầu có buff. ͏ ͏ ͏

Hiện tại đã sắp Tứ giai, cuối năm nói không chừng sẽ Ngũ giai. ͏ ͏ ͏

Ngẫm lại đều đáng sợ. ͏ ͏ ͏

Rất nhanh Mấy người Tĩnh Nguyệt liền thấy được Phong bạo ở phía trước. ͏ ͏ ͏

Lúc nhìn thấy, Tĩnh Nguyệt cùng Mấy người Tô Kỳ đều sửng sốt. ͏ ͏ ͏

Nói như thế nào nhỉ, cái này Phong bạo có chút không giống với bình thường. ͏ ͏ ͏

Nó không phải Phong bạo, cũng không phải Nguyên tố bạo động, mà là một đoàn phong bạo cỡ lớn. ͏ ͏ ͏

Đúng, đây là Nguyên tố phong bạo tạo thành đoàn, hơn nữa nó không phải đứng yên, mà là không ngừng lắc lư trên mặt biển. ͏ ͏ ͏

Nếu nói nó đang nhảy múa, kỳ thật cũng có thể. ͏ ͏ ͏

Hơn nữa nhảy còn rất nhanh rất có nhịp điệu. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ không khỏi nói: ͏ ͏ ͏

- Nếu mở nhạc, có phải tính là nó đang nhảy trên quảng trường không? Thấy có chút dẻo dai nhỉ. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏

- Không dẻo dai có thể bảo người khác gọi nó là ba sao? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ gật gật đầu, ngẫm lại cũng đúng. ͏ ͏ ͏

Rồi sau đó, các cô đến gần, vừa đến gần đã nghe thấy vang lên tiếng nhạc cực lớn mà còn đầy tiếp tấu. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt: ͏ ͏ ͏

“..." ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Thanh Liên: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Cho dù là Giang Tả cũng có chút bất đắc dĩ, Nguyên tố phong bạo này, thật đúng là ầm ĩ. ͏ ͏ ͏

Thật muốn đánh gãy chân nó. ͏ ͏ ͏

Lúc này, Tĩnh Nguyệt nói với Lôi Lệ Nhĩ: ͏ ͏ ͏

- Các cô chính là bị cái này, Nguyên tố phong bạo không chút nghiêm cẩn này, bức đến mức đường cùng sao? ͏ ͏ ͏

Nói như thế nào nhỉ, Lôi Lệ Nhĩ cảm giác người trước mắt này, rất thất vọng đối với bọn họ. ͏ ͏ ͏

Nhưng Lôi Lệ Nhĩ có cách nào chứ? ͏ ͏ ͏

Nếu Nguyên tố phong bạo nghiêm túc chút, khí thế mạnh một chút, bọn họ không chừng sẽ không phản kháng. ͏ ͏ ͏

Nguyên tố phong bạo như thế này, ai lại muốn gọi là ba chứ. ͏ ͏ ͏

Lôi Lệ Nhĩ không thể không giải thích một chút. ͏ ͏ ͏

Nghe thấy Lôi Lệ Nhĩ giải thích, Tĩnh Nguyệt ngược lại không lời nào để nói. ͏ ͏ ͏

Tỏ vẻ cô nói rất có đạo lý. ͏ ͏ ͏

Rất nhanh Tiên Minh thuyền tới bên Nguyên tố Phong bạo cách đó không xa. ͏ ͏ ͏

Phía sau Giang Tả nhìn thấy có vụn gỗ rơi rụng ở trên mặt biển, hẳn là thuyền của bọn họ, về phần người thì... ͏ ͏ ͏

Giang Tả ngẩng đầu nhìn não của Quang côn, hẳn là toàn bộ đều ở trên mặt. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ cũng nhìn thấy vụn gỗ, cô không khỏi hỏi Lôi Lệ Nhĩ: ͏ ͏ ͏

- Các cô rời bến dùng thuyền gỗ? Không phải đều là sắt sao? ͏ ͏ ͏

Giang Tả nghe xong, cảm thấy rất có đạo lý. ͏ ͏ ͏

Lôi Lệ Nhĩ cũng rất bất đắc dĩ nói: ͏ ͏ ͏

- Chúng tôi là Ma pháp sư, thuyền gỗ là đặc thù, chịu lực Ma pháp càng dễ dàng chút. Thuyền của chúng tôi có thể so sánh với thuyền sắt bình thường, thậm chí còn cứng rắn hơn. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nghĩ cũng đúng, dù sao dưới chân cô cũng là thuyền gỗ. ͏ ͏ ͏

Nguyên tố phong bạo lúc này, cũng nhìn thấy thuyền mới đến. ͏ ͏ ͏

Giọng nói của lập tức truyền đi: ͏ ͏ ͏

- Các ngươi cũng muốn đến chơi với ta sao? Những người kia chơi không vui. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt ngẩng đầu nói: ͏ ͏ ͏

- Nếu chơi không vui thì thả bọn họ đi. ͏ ͏ ͏

Nguyên tố phong bạo khinh thường: ͏ ͏ ͏

- Thả các ngươi chạy thì làm sao bây giờ? Các ngươi tốc độ nhanh như vậy, tôi cũng không phải không biết, cũng không phải không thấy được. Xem ta ngốc sao? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Vậy ngươi làm sao mới đồng ý thả người ra? ͏ ͏ ͏

Lúc này, trong không trung vâng lên giọng nói rất vang dội: ͏ ͏ ͏

- Gọi ba. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Chương 1294

Không biết vì sao, lúc đến đây cô vẫn nghĩ rất tốt, nhưng khi nghe thấy câu này, cô thực muốn rút kiếm chém qua. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏

- Tiểu oán phụ, chúng ta liên kết đi. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ gật đầu: ͏ ͏ ͏

- Em đi đánh gãy chân nó. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏

- Chị đi đánh vỡ đầu nó. ͏ ͏ ͏

Hai người trực tiếp bay ra tấn công. ͏ ͏ ͏

Nhưng lúc xuất phát, Tô Kỳ làm mặt với Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏

- Chỉ là một tên tầm thường, không cần lo lắng. ͏ ͏ ͏

Giang Tả chỉ có thể gật đầu, hắn cũng biết một tên tầm thường. ͏ ͏ ͏

Phong bạo này vốn rất yếu, trông được nhưng không dùng được. ͏ ͏ ͏

Còn không đánh nổi Hỏa Nguyên tố thủ lĩnh. ͏ ͏ ͏

Nhưng trung tâm, thì có chút khó nói. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ bay ra, trực tiếp vung kiếm hướng chém hai chân của Phong bạo, Phong bạo rất linh hoạt, nó vốn muốn tránh đi. ͏ ͏ ͏

Nhưng kiếm pháp của Tô Kỳ rất quỷ dị, hoặc là nói thân pháp của cô rất quỷ dị, hoàn toàn không phải một Phong bạo như nó có thể né tránh được. ͏ ͏ ͏

Sau đó, xẹt một tiếng, chân gầy của Phong bạo trực tiếp bị chặt đấy. ͏ ͏ ͏

- A a a a. ͏ ͏ ͏

Phong bạo kêu lớn, dường như rất đau đớn. ͏ ͏ ͏

Sau đó, tiếp theo vang lên tiếng kêu gào của Phong bạo: ͏ ͏ ͏

- Các ngươi cho rằng ta phải kêu như vậy đúng không? Ha ha các ngươi nghĩ nhiều rồi, ta hoàn toàn không đau. ͏ ͏ ͏

Giang Tả ở phía dưới cau mày, hắn cảm thấy thằng cha này rất giống Vịnh Tê đê tiện. ͏ ͏ ͏

Cái này là đang giễu cợt vợ hắn, Giang Tả rất muốn đi tới cho nó biết thế nào là thảm hại. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà hắn vẫn nhịn được. ͏ ͏ ͏

Mà lúc này, Tĩnh Nguyệt đã đi lên trên đầu Phong bạo, cô không nói hai lời liền xuất một kích trí mạng. ͏ ͏ ͏

Công kích mạnh mẽ trực tiếp đánh nổ đầu của Phong bạo. ͏ ͏ ͏

Thanh Liên nhìn qua, nhịn không được nói: ͏ ͏ ͏

- Thánh nữ sư tỷ đúng là bạo lực. ͏ ͏ ͏

Lôi Lệ Nhĩ sững sờ nói: ͏ ͏ ͏

- Mạnh, vô cùng mạnh. ͏ ͏ ͏

Giang Tả chú ý nhất tất nhiên là Tô Kỳ, thấy cô cắt đứt chân của Phong bạo liền tự nhiên cảm thấy không tốt. ͏ ͏ ͏

Hắn sợ người bị đánh gãy chân tiếp theo có lẽ chính là hắn. ͏ ͏ ͏

Nói đến, Tô Kỳ dẫu sao cũng tốt như vậy, không đến mức thật sự đánh gãy chân của hắn chứ? ͏ ͏ ͏

Ừm, ừm, chắc chắn không đến mức đó. ͏ ͏ ͏

Ha ha. ͏ ͏ ͏

- Ôi ôi ôi, đầu của ta, tất nhiên không sao rồi. ͏ ͏ ͏

Đầu tiên Phong bạo kêu lên thảm thiết sau đó, thì nghiêm chỉnh trả lời. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà Tĩnh Nguyệt cũng không còn công kích nữa. ͏ ͏ ͏

Bởi vì người cần ra đã ra. ͏ ͏ ͏

Mặc dù chỉ một người nhưng cũng không thể thấy chết không cứu. ͏ ͏ ͏

Cho nên trực tiếp mang người về trên boong tàu. ͏ ͏ ͏

Lúc này, Tô Kỳ cũng đã quay về. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ vừa về tới bên cạnh Giang Tả, biểu hiện của cô cho thấy cô không hề bị thương gì cả. ͏ ͏ ͏

Giang Tả tự nhiên cũng sẽ không nói gì, dù có bị thương mà cô vẫn muốn đi, Giang Tả cũng sẽ không ngăn lại. ͏ ͏ ͏

Tu luyện giả mà không bị thương mới là không bình thường. ͏ ͏ ͏

Đương nhiên, nếu có người đuổi theo hành hạ Tô Kỳ thì tất nhiên là không được. ͏ ͏ ͏

Sau khi Tĩnh Nguyệt cứu người trở về liền thả xuống mặt đất. ͏ ͏ ͏

Lôi Lệ Nhĩ thấy được lập tức kêu lên: ͏ ͏ ͏

- Đạo sư? ͏ ͏ ͏

Đạo sư của Lôi Lệ Nhĩ là một nữ Ma pháp sư trung niên, sắc mặt của bà trắng bệch, vẻ mặt có chút hoảng hốt. ͏ ͏ ͏

Trong lúc mơ màng, bà ấy há miệng kêu: ͏ ͏ ͏

- Ba. ͏ ͏ ͏

Lôi Lệ Nhĩ sửng sốt một chút, nhưng cũng rất thông minh giả vờ lướt qua. ͏ ͏ ͏

Sau đó, cô lắc lắc đạo sư mình, nói: ͏ ͏ ͏

- Đạo sư, là con, con tìm người tới cứu chúng ta đó. ͏ ͏ ͏

Thanh Liên nhìn thấy đạo sư này còn mơ hồ, liền đưa qua một cái khẩu quyết tĩnh tâm, sau đó vị đạo sư kia liền tỉnh táo lại. ͏ ͏ ͏

Đương nhiên sau khi bà ấy thấy Lôi Lệ Nhĩ, lập tức hô lên: ͏ ͏ ͏

- Lôi Lệ Nhĩ? Con còn sống? Hay là đã chết? ͏ ͏ ͏

Lôi Lệ Nhĩ lập tức lắc đầu: ͏ ͏ ͏

- Không có, không có đâu, chúng ta được cứu rồi. ͏ ͏ ͏

Lúc này, vị đạo sư kia mới nhìn qua mấy người Tĩnh Nguyệt. ͏ ͏ ͏

Sau đó, cung kính nói: ͏ ͏ ͏

- Đa tạ ân cứu mạng của các vị, đúng rồi, có chuyện mà có lẽ các vị còn chưa biết. Tên Nguyên tố phong bạo kia thị lực có hạn, hắn thật ra không thấy chúng ta, toàn bộ đều là nhờ vào cảm giác. Chỉ cần không phát ra Nguyên tố Ma pháp thì hắn sẽ khó biết chúng ta ở đâu. ͏ ͏ ͏

Nhóm người Tĩnh Nguyệt sững sờ, vậy có phải nên nói rằng cái tên Nguyên tố phong bạo này sẽ không nhìn thấy tu luyện giả? ͏ ͏ ͏

Các cô ấy tự ẩn có hiệu quả đúng không? ͏ ͏ ͏

Lúc này, Thanh Liên nói: ͏ ͏ ͏

Các người còn có bao nhiêu người ở bên trong? ͏ ͏ ͏

Đạo sư nói: ͏ ͏ ͏

- Còn có bảy người, các người có thể... ͏ ͏ ͏

Chỉ là đạo sư còn chưa nói hết câu, Nguyên tố phong bạo đã cười nói: ͏ ͏ ͏

- Ha ha, vây quanh các người. Các người liền cho thị lực của ta kém thật sao? Không sai, các người đúng, thị lực của ta đúng là kém. Nhưng chiếc thuyền lớn như vậy, dù thị lực của ra có kém tới đâu cũng sẽ nhìn thấy được. Các người có phải ngớ ngẩn quá rồi không? ͏ ͏ ͏

Giang Tả: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Thanh Liên: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Người này thật sự là quá buồn nôn mà. ͏ ͏ ͏

Chương 1295

Lúc này, các cô nhận ra, Nguyên tố phong bạo đã bao vây cả Tiên Minh thuyền. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ hỏi: ͏ ͏ ͏

- Muốn xông ra không? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt suy nghĩ một chút nói: ͏ ͏ ͏

- Mặc dù bây giờ đánh lên là tốt nhất, nhưng vì an toàn vẫn ra ngoài rồi nói sau. ͏ ͏ ͏

Giang Tả đột nhiên nói: ͏ ͏ ͏

- Chờ một chút. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ ngạc nhiên hỏi: ͏ ͏ ͏

- Sao vậy? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt cũng khó hiểu, em rể muốn phát huy sao? ͏ ͏ ͏

Nhóm người Lôi Lệ Nhĩ không biết Giang Tả là ai, chỉ biết những người này đều rất mạnh. ͏ ͏ ͏

Phân biệt không nổi. ͏ ͏ ͏

Giang Tả bình tĩnh nói: ͏ ͏ ͏

- Để anh đi xem trước một chút. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ lên tiếng từ chối: ͏ ͏ ͏

- Không được, quá nguy hiểm. ͏ ͏ ͏

Giang Tả xuất ra pháp bảo hộ thân rồi nói: ͏ ͏ ͏

- Còn có cái này không sao đâu. Hơn nữa, anh đối phó với mấy thứ như Nguyên tố phong bạo này có nhiều kinh nghiệm lắm. ͏ ͏ ͏

Lúc này, Tô Kỳ và Tĩnh Nguyệt mới nhớ tới, Giang Tả chính là nhờ đánh Nguyên tố mà nổi danh. ͏ ͏ ͏

Nghĩ lại Nguyên tố phong bạo cũng là một loại Nguyên tố, như vậy chắc đánh được mà nhỉ? ͏ ͏ ͏

Có lẽ có thể. ͏ ͏ ͏

Nhưng Tô Kỳ vẫn rất lo lắng, rối rắm nói: ͏ ͏ ͏

- Em cùng anh tiến lên. ͏ ͏ ͏

Giang Tả lắc đầu: ͏ ͏ ͏

- Không cần, khi nào gặp nguy hiểm em hãy lên. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ không tình nguyện, cuối cùng vẫn nhờ Tĩnh Nguyệt lôi kéo Tô Kỳ lại, nói với Giang Tả: ͏ ͏ ͏

- Vừa có cái gì không đúng thì chúng tôi liền xông lên. ͏ ͏ ͏

Giang Tả gật đầu, sau đó sờ sờ lên đầu Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ duỗi một ngón tay ra, nói: ͏ ͏ ͏

- Một phút, một phút không xuống được thì em liền xông lên. ͏ ͏ ͏

Giang Tả: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Được rồi, một phút thì một phút đi. ͏ ͏ ͏

Cho nên điểm này chính là điểm phiền phức nhất của Tô Kỳ, ra tay không tiện chút nào. ͏ ͏ ͏

Mà sau khi Giang Tả đi lên, muốn nhìn xem thử Nguyên tố phong bạo tới cùng là cái gì. ͏ ͏ ͏

Có thể nói chuyện được như Nguyên tố phong bạo này là rất hiếm thấy, chớ nói chi là nói được tới vậy. ͏ ͏ ͏

Sau khi Giang Tả phóng ra, liền trực tiếp đạp lên không bay lên. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏

- Quả nhiên, không mang theo Tiểu oán phụ là đúng, không phải đi rất phóng khoáng đó sao. ͏ ͏ ͏

Một người và hai người không hề giống nhau. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Sư tỷ, em cảm thấy chị béo hơn em rồi đấy. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt lập tức trả lời lại: ͏ ͏ ͏

- Nói lung tung, dáng người của chị có thể nói là tỷ lệ hoàn mỹ đó. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Nhưng em lại gầy hơn. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Không muốn cùng Tiểu oán phụ này so đo. ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏

Lúc này, Giang Tả đã đi vào trong Nguyên tố phong bạo. ͏ ͏ ͏

Hắn đi không nhanh, nhưng Nguyên tố phong bạo cũng sẽ không công kích hắn. ͏ ͏ ͏

Chỉ là hắn đi tới đâu, Nguyên tố phong bạo liền tản ra tới đó. ͏ ͏ ͏

Nói đùa à, những đồ chơi này mà cũng dám tới sao? ͏ ͏ ͏

Hỏa Nguyên tố tiểu đệ đã sắp đặt sẵn trận địa chờ đón quân địch rồi, chỉ là Nguyên tố phong bạo lại không đáng nhắc tới trước mặt họ. ͏ ͏ ͏

Vì đại ca, vì tiêu diệt kẻ địch của đại ca, bọn chúng không sợ đi thẳng về phía trước, không lùi bước. ͏ ͏ ͏

Ánh lửa đột nhiên xuất hiện xung quanh Giang Tả, xua tan hết Nguyên tố phong bạo, chỉ là Nguyên tố phong bạo sao có thể ngăn cản được lửa giận và sự nhiệt tình của Hỏa Nguyên tố. ͏ ͏ ͏

Nhóm người Lôi Lệ Nhĩ nhìn mà ngây người, cuối cùng không thể tin được mà nói: ͏ ͏ ͏

- Anh ta, anh ta là Pháp thần sao? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Chỉ là một Ma pháp sư bình thường thôi. ͏ ͏ ͏

Đạo sư nhìn qua Tô Kỳ, không nhịn được nói: ͏ ͏ ͏

- Ma pháp Sư bình thường có thể xua tan được Nguyên tố phong bạo sao? Trên người cậu ta có vầng sáng là do được các Nguyên tố công nhận, chẳng lẽ là Quang Nguyên tố? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ rất muốn nói, đây chẳng qua là nhiệt tình của Hỏa Nguyên tố thôi. ͏ ͏ ͏

Giang Tả vẫn luôn nói với cô rằng, dùng Nguyên tố rất phiền phức, nhất là Hỏa Nguyên tố tiểu đệ này. ͏ ͏ ͏

Vô cùng ồn ào. ͏ ͏ ͏

Líu ríu không ngừng. ͏ ͏ ͏

Cho nên, Giang Tả không thích Ma pháp là như vậy. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà cô cũng không có ý định giải thích, mà chuyện này cũng đã nhanh chóng được bỏ qua. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ cảm thấy không thể để cho Ma pháp sư tiếp cận Giang Tả, nghe nói những người này đều tương đối cởi mở. ͏ ͏ ͏

Không an toàn lắm. ͏ ͏ ͏

Đối với suy nghĩ của Tô Kỳ, Giang Tả không biết. ͏ ͏ ͏

Biết chắc cũng chỉ cười một tiếng, hắn cũng sẽ không có ý kiến gì. ͏ ͏ ͏

Với Giang Tả, người khác đều là râu ria. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà người khiến Tô Kỳ để ý thì nhiều, Tĩnh Nguyệt tỷ, dì nhỏ và Thanh Liên. ͏ ͏ ͏

Giang Tả cảm thấy hắn rất thua thiệt. ͏ ͏ ͏

Lúc này, Giang Tả đã đi tới phía trên Nguyên tố phong bạo. ͏ ͏ ͏

Giang Tả vừa đi lên liền nghe thấy có tiếng người kêu gào nói: ͏ ͏ ͏

- Cho dù là tới gần ta thì có thể làm gì ta được? Nói thật cho ngươi biết, ta cũng có ba đấy. ͏ ͏ ͏

Chương 1296

Khi Giang Tả nghe thấy tiếng ồn ào, hắn không biết phải nói gì. ͏ ͏ ͏

Có lẽ ba của Nguyên tố phong bạo tương đối lợi hại. ͏ ͏ ͏

Sau khi rẽ mấy chỗ ngoặt, cuối cùng Giang Tả đã đến trung tâm của Nguyên tố phong bạo. ͏ ͏ ͏

Lọt vào trong tầm mắt là một thanh cự kiếm, thanh cự kiếm trong suốt sáng long lanh, phát ra ánh sáng nhạt, nhưng thanh cự kiếm này không có mũi nhọn. ͏ ͏ ͏

Điều mà Giang Tả quan tâm là trên thanh kiếm này có hai con mắt, hai mắt sáng rực. ͏ ͏ ͏

Thảo nào thị lực kém, hóa ra bị lòa. ͏ ͏ ͏

- Nhân loại ngu ngốc, ngươi định đến gọi ba sao? Ngươi cho rằng ngươi rất lợi hại? Để ta nói cho ngươi biết, ta cũng có ba, ngươi chỉ cần gọi ta là ba, đến lúc đó...ơ, ba? ͏ ͏ ͏

Khi Giang Tả đến gần, thanh kiếm liền ngẩn người. ͏ ͏ ͏

Sau đó, đôi mắt phía trên thanh kiếm đột nhiên mở to. ͏ ͏ ͏

Nó phủ nhận: ͏ ͏ ͏

- Không, ngươi không phải là ba ta, ba tôi cũng không dễ gần như ngươi. Ngươi xong rồi, dám giả làm ba ta, hãy chờ sự trừng phạt của ta. ͏ ͏ ͏

Thực tế, Giang Tả đã rất sửng sốt khi nghe thấy thanh kiếm gọi ba. ͏ ͏ ͏

Sau đó, phản ứng của thanh kiếm khiến hắn nhớ đến Môn Linh. ͏ ͏ ͏

Nhưng làm sao môn linh có thể ở đây? ͏ ͏ ͏

Điều đó không quan trọng, nếu nó động thủ. ͏ ͏ ͏

Vậy không có gì phải khách sáo. ͏ ͏ ͏

Giang Tả lãnh đạm nói: ͏ ͏ ͏

- Đánh chết. ͏ ͏ ͏

Vào lúc này, thanh cự kiếm đã phát ra ánh sáng chói mắt. ͏ ͏ ͏

Sức mạnh rất lớn. ͏ ͏ ͏

Bên ngoài, Tô Kỳ và những người khác tự nhiên nhìn thấy ánh sáng. ͏ ͏ ͏

Uy áp của ánh sáng này quá mạnh mẽ, Tô Kỳ có chút lo lắng. ͏ ͏ ͏

Cả đạo sư cũng nói: ͏ ͏ ͏

- Trong Nguyên tố phong bạo, có một Quang ma pháp rất mạnh, có thể cắt đứt mọi thứ. Chúng tôi đã bị bắt bởi Quang ma pháp này. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ hỏi: ͏ ͏ ͏

- Mạnh như thế nào? ͏ ͏ ͏

Đạo sư nói: ͏ ͏ ͏

- Không phải ma đạo sư thì không thể đánh lại. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ bị dọa sợ, không nói hai lời lập tức ngự kiếm bay lên, chuyện quan trọng như vậy, người này sao có thể không có nói trước chứ. ͏ ͏ ͏

Nhưng vừa mới nhảy lên, đã có một tiếng hét lớn trên bầu trời: ͏ ͏ ͏

- Ah, đừng đánh, đừng đánh, dừng lại đi. Ah ah ah, ba, ba, con sai rồi, con thật sự sai rồi. Dừng lại đi. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ liền dừng lại. ͏ ͏ ͏

Những người khác lại nhìn nhau. ͏ ͏ ͏

Giọng nói quen thuộc, ai cũng đã từng nghe qua. ͏ ͏ ͏

Mà sao nó hét thảm dữ vậy, hơn nữa, hình như nó đang kêu ba. ͏ ͏ ͏

Lúc này, Tĩnh Nguyệt hỏi Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏

- Tiểu Giang, thật sự không đánh em sao? ͏ ͏ ͏

Xu hướng bạo lực này hơi nặng, làm Nguyên tố phong bạo trực tiếp kêu gào, trực tiếp đánh cho đến gọi là ba. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ suy nghĩ một chút nói: ͏ ͏ ͏

- Không sai, anh ấy nhiều nhất chỉ trợn mắt với em, sau đó không đếm xỉa em, làm sao có thể đánh em? Em không đánh anh ấy là tốt rồi. ͏ ͏ ͏

Tĩnh nguyệt không thể không nói: N ͏ ͏ ͏

- Tiểu Giang thật thương em. ͏ ͏ ͏

Nói đến đây, Tô Kỳ rất tự hào: ͏ ͏ ͏

- Đúng, đúng, em cũng nghĩ vậy. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ không còn lo lắng khi nghe thấy tiếng hét thảm của Nguyên tố phong bạo. ͏ ͏ ͏

Cô đột nhiên cảm thấy rằng có thể hiểu được lý do tại sao mấy Nguyên tố tiểu đệ kia nghe lời. ͏ ͏ ͏

Bạo quân. ͏ ͏ ͏

Nhưng nó sẽ cắn trả lại? ͏ ͏ ͏

Đối với còn đường Ma pháp của Giang Tả, Tô Kỳ có chút lo lắng. ͏ ͏ ͏

Mặc dù hắn rất lợi hại rất yêu nghiệt, nhưng vẫn lo lắng. ͏ ͏ ͏

Lúc này, thanh cự kiếm đã không còn mạnh nữa, nó sắp bị đánh gãy. ͏ ͏ ͏

Đánh phía trước có thể khó, nhưng Giang Tả phát hiện ra thanh cự kiếm này lại cùng tồn tại cùng cấp độ Nguyên tố, đã là vật của Ma pháp, lại là bản chất của Quang Nguyên tố. ͏ ͏ ͏

Vì vậy, nó ở cấp độ nguyên tố bị ngược như chó. ͏ ͏ ͏

Phải biết rằng Nguyên tố tiểu đệ của Giang Tả đều là những người có kinh nghiệm chinh chiến, một thanh cự kiếm Quang Nguyên tố cũng không đủ để vào mắt. ͏ ͏ ͏

Có thể đánh đến nó hoài nghi cuộc đời, dù sao cấp độ Nguyên tố, mọi người cũng chỉ có thể đánh tay đôi. ͏ ͏ ͏

Thanh cự kiếm chỉ có thể run rẩy, Giang Tả mới dừng lại. ͏ ͏ ͏

Hắn hỏi: ͏ ͏ ͏

- Môn linh? ͏ ͏ ͏

Cự kiếm nói ngay: ͏ ͏ ͏

- Ba, ba nhận ra con rồi sao? ͏ ͏ ͏

Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏

- Tại sao ngươi lại ở đây? Không phải ở Thiên Thư Lăng sao? ͏ ͏ ͏

Cự kiếm giải thích: ͏ ͏ ͏

- Chính là như vậy, Thiên Thư Lăng có thứ gì đó, cho phép biến đổi hình dạng đi ra ngoài. Chờ Thiên Thư Lăng chuẩn bị mở cửa, chạy nhanh trở lại là được rồi. ͏ ͏ ͏

- Sau đó, biến thành như thế này? ͏ ͏ ͏

Giang Tả nói. ͏ ͏ ͏

Nhưng cụ thể là cái gì, hắn cũng không biết. ͏ ͏ ͏

Biến cánh cửa thành một cự kiếm, còn thành Nguyên tố, hẳn không phải thứ bình thường. ͏ ͏ ͏

Tất nhiên, hắn cũng có thể tạo ra thứ đó. ͏ ͏ ͏

Nhưng là, ai đủ rảnh rỗi để tạo ra thứ đồ chơi này, còn không bằng tạo ra thứ gì đó hay hơn. ͏ ͏ ͏

Trực tiếp biến ra người là được rồi. ͏ ͏ ͏

Cự kiếm nói: ͏ ͏ ͏

- Đúng vậy ba, vừa rồi con chơi với mấy người đó, đùa giỡn thôi. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏

- Không thể nhắc đến chuyện trước đó. ͏ ͏ ͏

Cự kiếm cười gượng nói: ͏ ͏ ͏

- Ba nói gì vậy, hôm nay con lần đầu tiên nhìn thấy ba. ͏ ͏ ͏

Chương 1297

Sau đó, Giang Tả mang theo cự kiếm rời khỏi Nguyên tố phong bạo. ͏ ͏ ͏

Ngay khi hắn rời đi, Nguyên tố phong bạo dừng lại, sau đó biến mất. ͏ ͏ ͏

Bảy Ma pháp sư khác trực tiếp rơi xuống biển. ͏ ͏ ͏

Thấy vậy, Thanh Liên lập tức bảo Miện Vân đưa cô đi cứu người. ͏ ͏ ͏

Thanh Liên chính là nhiệt tình như vậy, còn quan tâm đến những người đó hơn hai người Lôi Lệ Nhĩ. ͏ ͏ ͏

Giang Tả cũng trước tiên trở lại boong tàu, sau đó ném cự kiếm trên mặt đất, nói: ͏ ͏ ͏

- Nhặt được. ͏ ͏ ͏

Cự kiếm nói: ͏ ͏ ͏

- Ba, nhẹ nhẹ thôi. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ cau mày hỏi cự kiếm: ͏ ͏ ͏

- Ngươi tại sao gọi anh ấy là ba? ͏ ͏ ͏

Cự kiếm: ͏ ͏ ͏

- Ngươi muốn biết? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ gật đầu: ͏ ͏ ͏

- Ừm. ͏ ͏ ͏

Cự kiếm: ͏ ͏ ͏

- Gọi tôi ba, tôi sẽ nói cho cô. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nhướng mày, nhưng không tức giận, đặc biệt nhìn về phía Giang Tả, không cho hắn xen vào. ͏ ͏ ͏

Sau đó, Tô Kỳ nhìn cự kiếm, nói: ͏ ͏ ͏

- Ngươi có biết ba của ngươi là gì của ta không? ͏ ͏ ͏

Cự kiếm cảnh giác nói: ͏ ͏ ͏

- Ba tôi cũng là ba của cô sao? ͏ ͏ ͏

Ha ha. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt không thể nhịn được nữa. ͏ ͏ ͏

Nhưng vẫn phải kìm lại. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ sắc mặt đặc biệt tối tăm, sau đó nói: ͏ ͏ ͏

- Không phải, hắn là lão công của ta. Lão công, ngươi có biết nó nghĩa là gì không? Nó có nghĩa là song tu đạo lữ, đơn giản hơn nghĩa là chúng ta là vợ chồng. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ còn chưa kịp nói xong, cự kiếm đã quỳ xuống đất, nó lập tức nói: ͏ ͏ ͏

- Mẹ, vừa rồi mặt trời quá to, con trai nhìn không rõ, mẹ đã vất vả rồi. ͏ ͏ ͏

- Hahaha, ôi không được rồi, Tiểu oán phụ thành mẹ thành rồi. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt không thể nhịn được cười. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ cũng rất phiền muộn, cự kiếm này một chút tiền đồ cũng không có, như thế đã trực tiếp gọi mẹ. ͏ ͏ ͏

Không biết xấu hổ, cô vẫn là một cô gái. ͏ ͏ ͏

Phi phi phi, cô vẫn còn là một phụ nữ có chồng trẻ, chưa có sinh con. ͏ ͏ ͏

Ừm, sớm đã không còn là cô gái nữa. ͏ ͏ ͏

Tất nhiên, nếu Giang Tả sẵn sàng coi cô như cô gái, cô không phản đối. ͏ ͏ ͏

Mấy người Lôi Lệ Nhĩ ở một bên nhìn sững sờ. ͏ ͏ ͏

Đây có phải là Nguyên tố phong bạo buộc họ phải gọi là ba? ͏ ͏ ͏

Quả nhiên, cảm giác thật mất mặt. ͏ ͏ ͏

Nhưng sức mạnh của nó là không cần bàn cãi, nhưng tại sao nhìn thấy những người này, không phải gọi là ba thì gọi mẹ? ͏ ͏ ͏

Vậy Ma pháp sư bọn họ là gì? ͏ ͏ ͏

Hay nói bây giờ bọn họ được xem là cái gì? ͏ ͏ ͏

Con cháu cả sảnh đường chưa? ͏ ͏ ͏

Bọn Tô Kỳ không rối rắm chuyện này, các cô muốn biết cự kiếm này xảy ra chuyện gì. ͏ ͏ ͏

Giang Tả suy nghĩ một chút rồi nói: ͏ ͏ ͏

- Xem như Nguyên tố pháp bảo đi, là hình thái đặc biệt của Quang Nguyên tố. Không biết có ghi trong sách hay không. ͏ ͏ ͏

Trên thực tế, Giang Tả cũng chưa từng thấy hình thái này. ͏ ͏ ͏

Đời trước, hắn sẽ không đi Nguyên tố tầng diện gì đó. ͏ ͏ ͏

Lúc này, Giang Tả lấy sách ra, hắn lật lật mấy trang, sau đó đóng quyển sách Ma pháp lại rồi đưa cho Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏

- Anh không hiểu. ͏ ͏ ͏

Trên đó đều là các văn tự cổ, xem hiểu mới có vấn đề. ͏ ͏ ͏

Ngay sau đó, Giang Tả lại nói: ͏ ͏ ͏

- Không nên mở những cái không thể mở, mấy thứ trong đó đều là những Nguyên tố chưa được học qua. Nếu cưỡng ép sẽ rất nguy hiểm. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ gật đầu, sau đó đưa sách cho Tĩnh Nguyệt tỷ: ͏ ͏ ͏

- Sư tỷ, chị biết là em ít đọc sách mà. ͏ ͏ ͏

Mặt Tĩnh Nguyệt tràn đầy vẻ bất lực, em mà ít đọc sách? ͏ ͏ ͏

Đi khắp cái Thánh địa này cũng không tìm ra ai học nhiều hơn em đâu. ͏ ͏ ͏

Tuy nhiên, quả thực Tô Kỳ không hiểu nhiều về văn tự cổ. ͏ ͏ ͏

Nhiều nhất cũng chỉ được Đoạn Kiều chỉ điểm cho một chút mà thôi. ͏ ͏ ͏

Ngay lập tức Tĩnh Nguyệt không nhiều lời nữa, bắt đầu tra tìm cuốn sách Ma pháp. ͏ ͏ ͏

Lúc này, Tô Kỳ hỏi thanh cự kiếm: ͏ ͏ ͏

- Ngươi có thể làm gì? ͏ ͏ ͏

Thanh cự kiếm nói: ͏ ͏ ͏

- Ta có thể bay, hơn nữa bay rất nhanh, còn có sức tấn công của ta là siêu cấp lợi hại, tốc độ công kích bằng mắt thường không thể thấy được. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói ͏ ͏ ͏

- Còn gì nữa không? ͏ ͏ ͏

Thanh cự kiếm suy nghĩ một lúc rồi trả lời ͏ ͏ ͏

- Ồ, ta còn rất sáng, có thể xua tan mọi tà ma. Những người khác cũng gọi ta là Quang chi thần kiếm. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Chỉ thế thôi sao? ͏ ͏ ͏

Thanh cự kiếm rất xấu hổ, sau khi suy nghĩ một chút nó lại nói: ͏ ͏ ͏

- Không đao thương nào có thể tổn hại tới ta, dù nước hay lửa cũng không thể ảnh hưởng đến, ta còn có thể thủ có thể đánh. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏

- Cảm thấy vẫn thật vô dụng. ͏ ͏ ͏

Thanh cự kiếm hơi lo lắng nói: ͏ ͏ ͏

- Mẹ của ta ơi, ta nghĩ rằng ta còn có thể sống lâu hơn một chút. ͏ ͏ ͏

Lúc này, thanh kiếm đang lơ lửng giữa không trung, vì chứng tỏ rằng nó không có ý nào khác nên nó bay rất thấp. ͏ ͏ ͏

Dù sao thì ba vẫn đang quan sát ở bên cạnh, ba quá đáng sợ. ͏ ͏ ͏

Chương 1298

Lúc này, Hồng Thự trực tiếp nhảy đến cự kiếm ở phía trên hai lần, phát hiện ở chỗ này vô cùng thoải mái. ͏ ͏ ͏

Sau đó, lập tức kêu lên với Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏

- Cạc cạc. ͏ ͏ ͏

Cùng lúc, Đoạn Kiều cũng đi tới bên thanh cự kiếm, nói với Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏

- Nữ chủ nhân, Tiểu Hồng nói ở đây thật thoải mái. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ không còn cách nào khác đành phải bảo: ͏ ͏ ͏

- Vậy các người chơi trước, nhưng không được phép mang về nhà. Thứ này quá ồn ào. ͏ ͏ ͏

Giang Tả ở một bên gật đầu, đúng vậy, quá ồn ào. ͏ ͏ ͏

Vẫn nên bỏ nó ở lại Thánh địa này đi. ͏ ͏ ͏

Ai thích chơi thì lấy chơi, không thì để nó tự chạy đi cũng được. ͏ ͏ ͏

Sau đó, Tô Kỳ đi đến bên người Giang Tả và nói với vẻ mặt nhăn nhó: ͏ ͏ ͏

- Con trai anh sao? ͏ ͏ ͏

Giang Tả mặt đầy hắc tuyến: ͏ ͏ ͏

- Không liên quan gì đến anh. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ bẻ ngón tay nói: ͏ ͏ ͏

- Em tính toán một chút, nếu đầu năm sau em có thai, chắc cuối năm là có thể sinh. Khi anh đưa con trai thực sự của anh ra ngoài, cẩn thận thanh kiếm đó lại oán trách anh. ͏ ͏ ͏

Giang Tả bình thản nói: ͏ ͏ ͏

- Chúng ta đều giống nhau. ͏ ͏ ͏

Nghe Giang Tả nói thế, Tô Kỳ liền nhéo eo của hắn. ͏ ͏ ͏

Khi thấy Giang Tả đau đớn, cô mới buông tay. ͏ ͏ ͏

Nếu không có người ngoài ở đây, cô sẽ không bỏ qua cho Giang Tả dễ dàng như vậy đâu. ͏ ͏ ͏

Còn Hồng Thự thì đã bảo thanh cự kiếm đưa chúng bay đi chơi rồi. ͏ ͏ ͏

Ai mà biết bọn chúng đang đi đâu. ͏ ͏ ͏

Lúc này, Thanh Liên cuối cùng đã cứu tất cả mọi người lên. ͏ ͏ ͏

Từ đầu đến cuối, Lôi Lệ Nhĩ và những người khác cũng không đi hỗ trợ. ͏ ͏ ͏

Chờ mọi người đều được cứu lên họ mới bắt đầu có phản ứng. ͏ ͏ ͏

Bọn họ đều quên mất chuyện này. ͏ ͏ ͏

May mắn Thanh Liên không bận tâm chút nào. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt và Tô Kỳ thậm chí càng không rảnh để đi quan tâm mấy người này có giúp đỡ hay không. ͏ ͏ ͏

Về phần Giang Tả, mong đợi hắn để ý tới người khác? ͏ ͏ ͏

Trừ khi Tô Kỳ không có ở bên cạnh. ͏ ͏ ͏

Mới có thể liếc qua một cái. ͏ ͏ ͏

Thời điểm những người này được đưa lên boong tàu, Tĩnh Nguyệt đã không ngại mệt mỏi để giúp họ lấy lại sự tỉnh táo. ͏ ͏ ͏

Tất cả những người bị thanh cự kiếm tra tấn đến thần trí mơ hồ. ͏ ͏ ͏

Có thể tưởng tượng được cự kiếm kia tàn bạo như thế nào. ͏ ͏ ͏

Lúc này, Tĩnh Nguyệt cũng đóng quyển sách Ma pháp lại trả cho Giang Tả. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ hỏi ͏ ͏ ͏

- Sư tỷ, tìm ra đáp án rồi sao? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt gật đầu nói ͏ ͏ ͏

- Vật chất biến hóa rất bình thường, cùng lắm là Ma pháp do pháp khí cấp cao sử dụng, nhưng cũng không khải là loại pháp khí tốt nhất. Tuy nhiên cũng có một chút giá trị. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ gật đầu không nói gì. ͏ ͏ ͏

Giang Tả im lặng, Tĩnh Nguyệt tỷ nói dối. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nghe nội dung cũng đủ biết. ͏ ͏ ͏

Hắn không phải là người mù, đao kiếm thông thường như thế nào hắn còn không biết sao? ͏ ͏ ͏

Từ cấu tạo cơ bản của thanh cự kiếm kia, hắn biết bản chất của nó không hề đơn giản, nhưng vẫn không biết lợi ích cụ thể của nó ra làm sao. ͏ ͏ ͏

Bất quá để cho hắn nghiên cứu một chút, hắn chắc chắn sẽ biết thôi. ͏ ͏ ͏

Giờ nghiên cứu không tiện. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ đương nhiên biết Tĩnh Nguyệt không nói thật, hai người họ trao đổi ánh mắt liền có thể giao tiếp với nhau. ͏ ͏ ͏

Huống chi là còn mở miệng nói. ͏ ͏ ͏

Nhưng nếu Tĩnh Nguyệt muốn nói dối thì chỉ có một khả năng. ͏ ͏ ͏

Thanh cự kiếm đặc biệt đến mức Tĩnh Nguyệt không thể nói ra được, ít nhất là bây giờ cũng không tiện. ͏ ͏ ͏

Trừ phi giết người diệt khẩu. ͏ ͏ ͏

Nhưng Tĩnh Nguyệt vẫn đánh giá thấp những người này. Sau khi Ma pháp sư kia thấy học sinh của của mình đều ổn, mới nhắm mắt nói với Tô Kỳ ͏ ͏ ͏

- Vị tiểu thư này, chúng tôi có một thỉnh cầu quá đáng. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nhìn Đạo sư kia nói ͏ ͏ ͏

- Là cái gì? ͏ ͏ ͏

Tiểu thư thật là khó nghe, gọi cô là tiên tử thì hay hơn đó. ͏ ͏ ͏

Vị Đạo sư kia nói ͏ ͏ ͏

- Cô có thể nhường lại cho chúng tôi thanh cự kiếm đó không? À, chúng tôi có thể bỏ tiền để mua nó. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ lắc lắc đầu, mặc dù cô ghét thứ đó, nhưng dù sao thì nó cũng là một thứ lợi hại, để lại ở Thánh địa cũng tốt. ͏ ͏ ͏

Tại sao phải bán? ͏ ͏ ͏

Thấy Tô Kỳ từ chối, đạo sĩ kia vẫn còn muốn tranh thủ cho bằng được. ͏ ͏ ͏

Lúc này, Tĩnh Nguyệt đột nhiên hỏi: ͏ ͏ ͏

- Tuy rằng thanh cự kiếm này không tệ, nhưng mấy người tại sao lại nghĩ muốn mua nó? Có lý do gì sao? ͏ ͏ ͏

Vị đạo sĩ do dự chốc lát rồi nói: ͏ ͏ ͏

- Quả thực là có lý do. Sở dĩ chúng tôi ra khơi, cũng vì muốn tìm ma vật Quang hệ hoặc pháp bảo Quang hệ. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏

- Tại sao hết lần này tới lần khác chỉ cần Quang hệ? ͏ ͏ ͏

Lúc này, đạo sĩ kia càng do dự, cuối cùng bất lực, chỉ có thể nói: ͏ ͏ ͏

- Không biết tu luyện giới có truyền tai nhau tin tức này không? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ và Tĩnh Nguyệt nhìn, họ cũng không biết được tin tức gì cả. ͏ ͏ ͏

Đạo sĩ tiếp tục: ͏ ͏ ͏

- Trong Thiên Địa Ma pháp của chúng ta, có một tin tức từ một Ma Pháp sư hắc ám trong truyền thuyết truyền ra, nói Hắc Ám quốc độ đang đến, chỉ có ánh sáng mới có thể xua tan mọi thứ. ͏ ͏ ͏

Bây giờ Tô Kỳ và Tĩnh Nguyệt lại càng bối rối, Hắc Ám quốc độ là cái gì? ͏ ͏ ͏

Chưa bao giờ nghe qua. ͏ ͏ ͏

Ma pháp sư phương Tây gọi như vậy, tu luyện giới phương Đông thì gọi như thế nào? ͏ ͏ ͏

Được rồi, hoàn toàn không biết. ͏ ͏ ͏

Chương 1299

Tĩnh Nguyệt lắc đầu: ͏ ͏ ͏

- Chưa từng nghe nói, nhưng mà chỉ dựa vào một thanh kiếm thì không thể làm được đúng không? Cũng cần không ít Ma pháp sư Quang hệ chứ? ͏ ͏ ͏

Đạo sư trả lời: ͏ ͏ ͏

- Tất nhiên càng nhiều càng tốt. ͏ ͏ ͏

- Như vậy à. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nói: ͏ ͏ ͏

- Đáng tiếc là chúng tôi không bán, càng không thể cho. ͏ ͏ ͏

Vị Đạo sư lập tức nói: ͏ ͏ ͏

- Tại sao? Chúng tôi cũng không phải vì lòng ích kỷ của chính mình, chỉ có ở trong tay chúng tôi uy lực của thanh kiếm này mới có thể phát huy một cách tốt nhất... ͏ ͏ ͏

Trước khi để cô ấy nói xong, Tĩnh Nguyệt đã cười và nói ͏ ͏ ͏

- Đúng rồi, còn một điều nữa mà tôi quên nói. ͏ ͏ ͏

Đạo sư khó hiểu: ͏ ͏ ͏

- Cái gì vậy? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nhẩm pháp quyết, sau đó một lực bài xích cực lớn từ tay cô quét ra ngoài. ͏ ͏ ͏

Trực tiếp đánh những pháp sư kia bay khỏi boong tàu, sau đó đẩy Tiên Minh thuyền ra. ͏ ͏ ͏

- Bye bye mọi người, tự chơi với nhau vui vẻ. ͏ ͏ ͏

Sau đó, Tĩnh Nguyệt nói với Tiểu oán phụ. ͏ ͏ ͏

- Đi thôi. ͏ ͏ ͏

Những pháp sư đó bị Tĩnh Nguyệt hất xuống nước, đầu tiên là chết lặng, sau đó là tức giận. ͏ ͏ ͏

Loại người gì đây. ͏ ͏ ͏

Nữ Đạo sư muốn lên tiếng mắng chửi, nhưng lại bị Lôi Lệ Nhĩ ngăn lại. ͏ ͏ ͏

- Giáo sư, quên đi. Dù gì họ cũng đã cứu chúng ta, hơn nữa nếu vô tình chọc giận họ, mạng chúng ta cũng có thể không còn. ͏ ͏ ͏

Đùa à, họ chỉ cần một chiêu đã có thể đánh bay tất cả bọn họ. ͏ ͏ ͏

Giết người khẳng định cũng như vậy. ͏ ͏ ͏

Không nhận ra tình hình, mạng nhỏ rất dễ mất đó. ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏

- Sư tỷ, như vậy có phải không tốt lắm không? ͏ ͏ ͏

Thanh Liên hỏi Tĩnh Nguyệt sau khi rời khỏi đó một quãng khá xa. ͏ ͏ ͏

Nhưng cô ấy không cảm thấy sư tỷ của mình đã làm sai điều gì, cô ấy biết cái gì phải hiểu. ͏ ͏ ͏

Sẽ không ngây ngốc đi trách người khác. ͏ ͏ ͏

Hơn nữa Thánh nữ sư tỷ cũng không sai. ͏ ͏ ͏

Họ đã cứu những người đó, đánh xuống biển thì như thế nào? ͏ ͏ ͏

Không quá phận, nhưng cô vẫn lo lắng về việc nó có ảnh hưởng xấu đến Thánh nữ sư tỷ hay không. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt xua tay nói: ͏ ͏ ͏

- Không phải hình dạng Thánh nữ nên làm chuyện gì xấu cũng không sao. Dù gì cùng lắm là một đệ tử nào đó của thánh địa đối với người khác ác độc, danh tiếng của thánh địa cũng không bị ảnh hưởng, những lão giả kia cũng không thể nói được gì. Quả nhiên có hai hình dạng thật là tốt. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt vô cùng vui vẻ. ͏ ͏ ͏

Tự nhiên cũng không quan tâm đến những điều nhỏ nhặt như vậy. ͏ ͏ ͏

Những người đó không có nhãn lực gì cả, thật ngây thơ. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ lúc này, mới hỏi: ͏ ͏ ͏

- Sư tỷ, cự kiếm rốt cuộc là cái gì? ͏ ͏ ͏

Khi được Tô Kỳ hỏi, Tĩnh Nguyệt bất lực nói: ͏ ͏ ͏

- Nói thế nào nhỉ, sách nói đó là một phương pháp rất cổ xưa, đã bị thất truyền từ lâu. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ hỏi: ͏ ͏ ͏

- Sau đó, thì sao? ͏ ͏ ͏

Giang Tả cũng đang nghe, ngay lập tức hắn đã có đáp án, vì vậy hắn cũng không cần phải tự nghiên cứu nó nữa. ͏ ͏ ͏

Đương nhiên là hắn sẽ không nghiên cứu, Ma pháp thì có gì tốt mà phải nghiên cứu. ͏ ͏ ͏

Khi đến thời điểm đạt được tu vi nhất định, chỉ cần nhìn vào là sẽ hiểu thôi. ͏ ͏ ͏

Ăn no để đi nghiên cứu. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt thở dài: ͏ ͏ ͏

- Sau đó, ư, sau đó trong sách nói, nếu một ngày nào đó may mắn gặp phải chuyện như thế này, người đó phát tài có. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ không hiểu: ͏ ͏ ͏

- Phát tài? Có thể bán được sao? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt lắc đầu: ͏ ͏ ͏

- Chỉ cần có thứ này, chờ cho tu vi đầy đủ thì có cơ hội tiến hóa hoàn chỉnh lên cấp bậc Đại Đạo. Theo như lời của chúng ta thì thứ này được coi là Đạo quả hoàn chỉnh. Nó có thể giúp người tu luyện ngộ đạo. Nếu là Đại Đạo giả thì có thể nhòm ngó dấu vết cấp độ trong truyền thuyết. Tuy chỉ là dấu vết, nhưng đó cũng là cơ hội. Vạn nhất có thể thành công thì sao? ͏ ͏ ͏

Chính là vậy, Tĩnh Nguyệt mới không nói ra, cô ấy phát hiện vận may của Giang Tả thật sự rất tốt. ͏ ͏ ͏

Số phận người đàn ông này phải chăng có thể trở thành Đại Đạo giả? ͏ ͏ ͏

Chỉ cần tùy tiện câu cá mà cũng có thể nhận được cái kiểu nghịch thiên này. ͏ ͏ ͏

Vận khí tốt cũng không thể bắt nạt người khác như vậy chứ. ͏ ͏ ͏

Cự kiếm ở một bên nghe vậy rất vui vẻ: ͏ ͏ ͏

- Mẫu thân đại nhân, như vậy ta rất an toàn có phải hay không? Mấy người hiện tại sẽ không giết ta chứ? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ và Tình Nguyệt mặt đầy hắc tuyến, ngươi cũng biết sau này chúng ta sẽ giết ngươi sao? ͏ ͏ ͏

Nhưng nó đã đúng, bọn họ thực sự sẽ không giết nó bây giờ. ͏ ͏ ͏

Giữ nó lại, nó có thể hữu ích trong tương lai. ͏ ͏ ͏

Chỉ có Giang Tả biết thứ này là vô dụng. ͏ ͏ ͏

Đại Đạo cái gì, cảnh giới trong truyền thuyết chính là Chí cao. ͏ ͏ ͏

Chỉ có một chút cơ hội, thực tế là chẳng có hy vọng gì. ͏ ͏ ͏

Cấp bậc Chí cao không dễ đạt được như vậy đâu. ͏ ͏ ͏

Dù sao, đời trước hắn cũng không thấy mấy ai có thể chạm tới được. ͏ ͏ ͏

Cửu Tịch cũng là cấp bậc Chí cao đỉnh phong thì sao? ͏ ͏ ͏

Còn không phải là bị một chưởng của hắn làm cho tan nát. ͏ ͏ ͏

Nếu không phải bất tử, không biết đã chết từ bao giờ ͏ ͏ ͏

Sau đó, Tô Kỳ tiếp tục nhìn chằm chằm vào Giang Tả, khiến hắn cả người dựng lông mao. ͏ ͏ ͏

- Em làm sao vậy? ͏ ͏ ͏

Giang Tả không nhịn được hỏi. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Sau này anh sẽ đánh vợ sao? ͏ ͏ ͏

Giang Tả theo bản năng nói: ͏ ͏ ͏

- Dự định sẽ như vậy, có chuyện gì? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ cười nói: ͏ ͏ ͏

- Không có. ͏ ͏ ͏

Giang Tả: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Chương 1300

Sau đó, Tô Kỳ vỗ về thanh cự kiếm , nói: ͏ ͏ ͏

- Ngươi có khao khát tự do không? ͏ ͏ ͏

Cự kiếm có chút luống cuống: ͏ ͏ ͏

- Ta khát vọng còn sống. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ mỉm cười nói: ͏ ͏ ͏

- Ừm, ngươi được tự do, đi thôi. ͏ ͏ ͏

Cự kiếm: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Giang Tả: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Sau đó, Tĩnh Nguyệt không quan tâm đến sự nghịch ngợm của Tô Kỳ nữa, mà nói: ͏ ͏ ͏

- Trước đừng nói về thanh cự kiếm, về phần nó có phải là thật hay không thì không cần phải nghi ngờ. Chị đã xem qua và thấy chất lượng của nó rất giống trong tranh. Bây giờ hãy nói về Hắc Ám quốc độ đó đã. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói chờ một chút, sau đó đẩy Giang Tả đi tới mạn thuyền. ͏ ͏ ͏

Điều này khiến Giang Tả có chút sợ hãi. ͏ ͏ ͏

May mắn là hắn còn đủ bình tĩnh. ͏ ͏ ͏

Quả nhiên, Tô Kỳ không muốn đẩy hắn xuống, mà là đè hắn xuống ghế ngồi nói: ͏ ͏ ͏

- Trước hết câu cá của anh đi. ͏ ͏ ͏

Giang Tả ờ một tiếng. ͏ ͏ ͏

Sau đó, Tô Kỳ đến bên cạnh Tĩnh Nguyệt, nói một cách nghiêm túc: ͏ ͏ ͏

- Được rồi, sư tỷ vừa nói về Hắc Ám quốc độ. Nói cách khác, những gì Ma pháp sư kia nói là sự thật? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt gật gật đầu: ͏ ͏ ͏

- Quả thực có chút đáng tin, nhưng chỗ chúng ta nhất định không gọi là Hắc Ám quốc độ. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Vị Ma pháp sư đó nói là do một Ma pháp sư hệ hắc ám phát hiện? Ma pháp sư hắc ám chủ yếu sử dụng không gian và nguyền rủa. Mà Hắc Ám quốc độ hẳn sẽ không phải lời nguyền, như vậy có vật gì liên quan gì đến không gian sao? ͏ ͏ ͏

Giang Tả vừa nghe liền nhướng mày một chút . ͏ ͏ ͏

Nhưng hắn không có biện pháp nhắc nhở. ͏ ͏ ͏

Thanh Liên nói: ͏ ͏ ͏

- Chẳng lẽ là Thiên Bi thần chiến? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ lắc đầu: ͏ ͏ ͏

- Không có cảm giác lắm, loại chuyện này rõ ràng nhất hẳn là Thánh địa. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt cũng gật đầu: ͏ ͏ ͏

- Chị cũng nghĩ vậy, đối với đại sự như Thiên Bi thần chiến, Thánh địa có thể có phương pháp điều tra của riêng mình. Không có ai không có niềm tin vào Thánh địa. Xét cho cùng, đám tiền bối của chúng ta ở Thánh địa thật quá mạnh. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ thở dài: ͏ ͏ ͏

- Em ít đọc, không nghĩ ra được gì, nhưng bên kia biết đến Hắc Ám quốc độ, hẳn là Thánh địa chúng ta cũng biết. Có thể quay lại tra cứu hoặc hỏi han một chút. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi đáp: ͏ ͏ ͏

- Chị đọc tài liệu cũng không thấy nói gì. Quên đi, lúc trở về thảo luận với sư phụ một chút, thật sự không tìm được người hỏi La Ảnh tiền bối. Nếu một sự kiện trọng đại như vậy thật sự xảy ra, mọi người đều không thể né tránh. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Sư tỷ nhớ báo tin cho em biết, để em đưa Tả ca đi sơ tán. ͏ ͏ ͏

Giang Tả muốn nói hắn thực sự không cần phải tị nạn hay sơ tán cái gì. ͏ ͏ ͏

Nhưng hắn sẽ không nói. ͏ ͏ ͏

Còn Tô Kỳ tuy khá thông minh, nhưng không may lại bị hắn gieo họa. ͏ ͏ ͏

Sau đó, Giang Tả suy nghĩ một chút, phát hiện bản thân cũng có vợ, nhưng cũng không ngốc như Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏

Chắc chắn, không liên quan gì đến hắn, đó là vấn đề của riêng của Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏

Mấy người Tô Kỳ lúc này mới dừng lại thảo luận, chờ trở về báo tin tức cho các trưởng lão. ͏ ͏ ͏

Là một vị Thánh nữ, nhưng đáng tiếc Tĩnh Nguyệt vẫn quá yếu để một mình gánh vác mọi chuyện. ͏ ͏ ͏

Nhưng ra ngoài chỉ có một mình, điều này đã rất khá rồi. ͏ ͏ ͏

Tuy nhiên, nếu ngay cả khi ra ngoài còn cần có người chăm nom, vậy chẳng khác nào hoa nuôi trong nhà kính, không thể tiếp tục phát triển nữa. ͏ ͏ ͏

Ban đầu khi Tĩnh Nguyệt đi ra ngoài một mình, một nhóm người ở Thánh địa đều rớt mồ hôi hột. ͏ ͏ ͏

Đừng vừa chọn được Thánh nữ, lại phải đổi sang Thánh nữ khác. ͏ ͏ ͏

Những vị Thánh nữ khác cũng không để người bất an như Tĩnh Nguyệt. ͏ ͏ ͏

May mắn thay, bây giờ cô vẫn còn sống. ͏ ͏ ͏

- Hạnh phúc không? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ đột nhiên ngồi ở bên cạnh Giang Tả hỏi. ͏ ͏ ͏

Câu nói vô căn cứ này khiến Giang Tả cảm thấy có chút nguy hiểm, sau đó hắn mở miệng nói: ͏ ͏ ͏

- Cái này còn phải xem đang ở cùng với ai. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ cười nói: ͏ ͏ ͏

- Không ở cùng em có phải hạnh phúc hơn không? ͏ ͏ ͏

Giang Tả suy nghĩ một chút rồi nói: ͏ ͏ ͏

- Ừm, hãy lấy câu cá làm ví dụ, khi em ở đó, câu cá bằng lưỡi câu thẳng cũng rất vui vẻ. nhưng khi em không có ở đó, anh bắt đầy một chiếc thuyền cá thì nó vẫn chỉ là một chiếc thuyền cá mà thôi. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ bóp chặt khuôn mặt của Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏

- Nói tiếng người. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nhìn Tô Kỳ, sau đó nghiêm túc nói: ͏ ͏ ͏

- Không có em ở đây, cái gì cũng đều là thừa thãi, không có chuyện vui hay không vui. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nghe xong câu này liền ngơ ngác nhìn Giang Tả. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nói xong liền nghiêm túc cầm lấy cần câu câu cá. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ cũng không nói thêm gì nữa, mà quay lại nhìn Tĩnh Nguyệt và Thanh Liên. ͏ ͏ ͏

Lúc này, Tĩnh Nguyệt và Thanh Liên lập tức cúi đầu thảo luận, tựa như cuộc thảo luận đang diễn ra rất hăng say. ͏ ͏ ͏

Chương 1301

Tô Kỳ chớp chớp mắt, sau đó tiến đến bên gần Giang Tả, nhanh chóng hôn lên môi Giang Tả một cái. ͏ ͏ ͏

Sau nụ hôn, Tô Kỳ bỏ chạy với vẻ mặt ngại ngùng, đàn chị và em gái vẫn còn ở đó nên cảm thấy rất xấu hổ. ͏ ͏ ͏

Nhưng trước khi đi, cô có nói với Giang Tả: ͏ ͏ ͏

- Lần này bỏ qua cho anh, hừ. ͏ ͏ ͏

Cự kiếm ở một bên nhìn tất cả một màn này, nó nói: ͏ ͏ ͏

- Ta cảm giác mẫu thân bị ba dỗ một hồi đến mức ngốc rồi. ͏ ͏ ͏

Nghe được câu này, Đoạn Kiều không nói lời nào đã cùng Hồng Thự truyền tống bỏ đi. ͏ ͏ ͏

Sau đó, một tia lôi điện đánh vào thanh cự kiếm, đánh nó rơi mạnh xuống nước, không thấy dấu vết. ͏ ͏ ͏

Điều này làm cho đám người Tô Kỳ kinh ngạc, thanh cự kiếm này là một bảo vật rất lợi hại, nếu mất đi sẽ là một tổn thất lớn. ͏ ͏ ͏

Giang Tả cầm lấy một thứ gì đó bên hông, đánh dấu trên mạn thuyền, nói: ͏ ͏ ͏

- Không sao, kiếm từ đây rơi xuống. Chúng ta khi lên bờ có thể tới chỗ này nhặt lại. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Thanh Liên: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Nghe những gì Giang Tả nói, cả ba người họ đều cạn lời. ͏ ͏ ͏

Họ không biết phải nói gì cho phải. ͏ ͏ ͏

Hắn nói có đạo lý như vậy, hắn đây là đang xúc phạm IQ của người khác sao? ͏ ͏ ͏

Thanh Liên không nhịn được nói: ͏ ͏ ͏

- Giang đại ca, em không có đi học nhiều, câu nói này có sai chỗ nào không? ͏ ͏ ͏

Giang Tả cũng không quay đầu lại đáp: ͏ ͏ ͏

- Không sao, anh học nhiều, sẽ không nói dối mọi người. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Em cũng học nhiều, anh không lừa được em đâu. ͏ ͏ ͏

Lúc này, Giang Tả mới nhìn lại Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Em học tiểu học sao? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Đúng vậy, tiểu học cô vẫn luôn học ở Thánh địa, cũng không có đi ra ngoài học. ͏ ͏ ͏

Vì vậy, không có đọc nhiều sách như Giang Tả. ͏ ͏ ͏

Nếu không phải vì nước chảy quá xiết, cô thực sự có xúc động muốn đạp Giang Tả xuống. ͏ ͏ ͏

Cuối cùng họ vẫn tiếp tục nướng thịt, mất thì mất vậy. ͏ ͏ ͏

Dù sao, Đại Đạo vẫn còn xa lắm. ͏ ͏ ͏

Tuy rằng rất đáng tiếc, nhưng Tô Kỳ không có loại khát vọng đó. ͏ ͏ ͏

Cô cũng có thể cảm thấy rằng Giang Tả cũng không muốn. ͏ ͏ ͏

Dẫu sao sự khác biệt lớn về cấp bậc không quan trọng, điều quan trọng là được ở bên nhau. ͏ ͏ ͏

Còn Tĩnh Nguyệt và Thanh Liên thì lo lắng hơn về lời Giang Tả nói, hoặc họ thực sự muốn xem làm thế nào Giang Tả có thể tìm được thanh cự kiếm sau khi họ lên bờ. ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏

Giang Tả tự nhiên sẽ không quan tâm đến những vấn đề tầm thường như vậy, chỉ là một thanh cự kiếm nát mà thôi. ͏ ͏ ͏

Nó lại ồn ào, không có cũng chẳng làm sao. ͏ ͏ ͏

Cấp bậc Đại Đạo cái gì, có đưa hắn cũng chẳng thèm. ͏ ͏ ͏

Chưa kể chỉ là đến cấp Đại Đạo, thậm chí nếu là cấp bậc Chí cao, hắn cũng một mực coi thường. ͏ ͏ ͏

Hơn nữa, ai đã nói rằng mọi người có thể nhờ nó mà tiếp xúc với Chí cao? ͏ ͏ ͏

Con đường tốt, nhưng không có nghĩa là có thể đi đến cùng. ͏ ͏ ͏

Giống như Lục Tuyết Nguyệt, cô ta đã có thể Nhập đạo. ͏ ͏ ͏

Nhưng nếu cô ta không thể vượt qua cửa ải sáu lên bảy thì cô ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ có thể Nhập Đạo. ͏ ͏ ͏

Có thanh cự kiếm này trong tay, đối với các pháp sư khác, cùng lắm là đường núi trở thành đường cao tốc mà thôi. ͏ ͏ ͏

Thật tiếc khi Giang Tả không bao giờ đi bộ, hắn luôn bay. ͏ ͏ ͏

Hồng Thự đứng mà không có thanh cự kiếm, bất quá nó cũng không quan tâm, điều mà nó quan tâm là nó đã chén xong lê. ͏ ͏ ͏

Sau đó, lao đến chỗ Tô Kỳ và kêu lên: ͏ ͏ ͏

- Cạc. ͏ ͏ ͏

Trước khi Tô Kỳ kịp phản ứng, Tĩnh Nguyệt đã chuyển động, cô quay người lại bước đến chỗ của Hồng Thự, trong tay còn cầm một trái linh quả: ͏ ͏ ͏

- Có muốn ăn không? ͏ ͏ ͏

Đây là cám dỗ tà ác. ͏ ͏ ͏

Đoạn Kiều đã hiểu. ͏ ͏ ͏

Hồng Thự nhìn Tĩnh Nguyệt một chút, sau đó lại nhìn trái cây trong tay Tĩnh Nguyệt một chút. ͏ ͏ ͏

Nó bắt đầu do dự. ͏ ͏ ͏

Nghiêng đầu như có điều suy nghĩ. ͏ ͏ ͏

Một bên là người đặc biệt nguy hiểm, một bên là trái cây mà nó đặc biệt muốn ăn, khi hai thứ kết hợp lại, có an toàn hay không? ͏ ͏ ͏

Sau đó, Hồng Thự đưa ra quyết định, dĩ nhiên là an toàn, người nguy hiểm không phải quả ngon, lấy quả ngon rồi bỏ chạy là an toàn rồi. ͏ ͏ ͏

Sau đó, Hồng Thự không nói hai lời nhận lấy trái quả. ͏ ͏ ͏

Lập tức lên kế hoạch vừa chạy vừa ăn. ͏ ͏ ͏

Chỉ là trước khi bỏ chạy, Hồng Thự đã phát hiện ra mình bị bắt lại. ͏ ͏ ͏

Lúc này, Tĩnh Nguyệt cũng lấy cần câu ra trực tiếp trói chặt lấy Hồng Thự. ͏ ͏ ͏

- Chị đi câu cá, khi nào thịt chín nhớ báo cho chị một tiếng. ͏ ͏ ͏

Nói xong Tĩnh Nguyệt lập tức chạy đi câu cá, hay nói đó là câu thánh thú đi. ͏ ͏ ͏

Rốt cuộc, Hồng Thự chỉ thích hợp để câu thánh thú. ͏ ͏ ͏

"Cạc cạc” ͏ ͏ ͏

Chương 1302

Đoạn Kiều nhìn thấy Hồng Thự chật vật giãy dụa, nhưng dường như chỉ là phí công vô ích. ͏ ͏ ͏

Nhưng suy nghĩ một chút cũng không sao, đây không phải là Thánh thú hồ, hẳn là không có thánh thú tồn tại. ͏ ͏ ͏

Nghĩ thế này thì Đoạn Kiều không còn thấy lo lắng nữa. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt dừng lại giữa đường và nói với Đoạn Kiều: ͏ ͏ ͏

- Có muốn cùng nhau đi câu cá không? Nếu có thể bắt được một mẻ lớn thì bội thu rồi. ͏ ͏ ͏

Đoạn Kiều trực tiếp từ chối: ͏ ͏ ͏

- Cái đó, ta còn có chút chuyện, bụng ta có vẻ không khỏe. ͏ ͏ ͏

Nó không biết tại sao, nhưng khi nghe Tĩnh Nguyệt nói điều này, nó chợt cảm thấy hoảng sợ. ͏ ͏ ͏

Tốt hơn là nên tỏ vẻ ngây ngô cho tinh thần thoải mái. ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏

Thánh địa. ͏ ͏ ͏

Nguyệt Tịch ngồi bên hồ linh thú, bàng hoàng nhìn lên bầu trời. ͏ ͏ ͏

- Lão thất, ngươi đang suy nghĩ gì vậy? ͏ ͏ ͏

Huyền Vũ phun nước hỏi. ͏ ͏ ͏

Con cá kình nhỏ ở đây cũng phun nước cách đó không xa. ͏ ͏ ͏

Huyền Vũ cảm thấy mình bị coi thường. ͏ ͏ ͏

Nguyệt Tịch vẫn vô ích nhìn trời nói: ͏ ͏ ͏

- Tiểu tỷ, ngươi nghĩ ta có thể vượt qua Thiên kiếp không? Ta có loại dự cảm bất an rằng Thiên kiếp lần này mình sẽ không qua được. ͏ ͏ ͏

Phì ~ ͏ ͏ ͏

Huyền Vũ trực tiếp phun nước vào mặt Nguyệt Tịch. ͏ ͏ ͏

Nguyệt Tịch bị kinh động, sau đó lau lau mặt ghét bỏ nói: ͏ ͏ ͏

- Tiểu tỷ, đây là nước miếng, nước miếng ngươi có biết không? Lớn già đầu rồi mà còn khạc nhổ bừa bãi. ͏ ͏ ͏

Huyền Vũ bất mãn: ͏ ͏ ͏

- Ai bảo Lão Thất ngươi nói nhảm? ͏ ͏ ͏

Nguyệt Tịch lau lau đống nước trên mặt: ͏ ͏ ͏

- Tiểu tỷ, ta có cơ sở. Ta kiểm tra những quyển sách cổ Thánh nữ, sau đó phát hiện ra một điều đáng chú ý. Trong quá khứ các Thánh nữ, chỉ cần họ thoái vị, sẽ không có ai thành công sống sót sau Thiên kiếp tiếp theo. Thánh nữ ngày xưa tuy thoái vị rất muộn, độ kiếp cũng không ít người, nhưng chưa một ai có thể thành công. Vì vậy, ta nghi ngờ do nguyên nhân có hai trạng thái. ͏ ͏ ͏

- Ta không quan tâm. ͏ ͏ ͏

Huyền Vũ làm sao có thể hiểu được điều này: ͏ ͏ ͏

- Bất quá ngươi sẽ không có chuyện gì đâu, ta sẽ bảo vệ Lão Thất. ͏ ͏ ͏

Nguyệt Tịch cười nói với Huyền Vũ: ͏ ͏ ͏

- Tiểu tỷ, chúng ta nói với nhau rồi mà, thời điểm độ kiếp đừng tự tiện xông vào, sẽ hại chết ta đó. ͏ ͏ ͏

Huyền Vũ quay đầu lại, dù có ngu xuẩn thế nào, nó cũng biết độ kiếp không thể tự ý xông vào. ͏ ͏ ͏

Nó cũng không phải là một đứa trẻ. ͏ ͏ ͏

- Dù sao thì Lão Thất nhất định sẽ sống sót sau Thiên kiếp, không nên suy nghĩ lung tung. Lão ba nói ngươi thông minh, tư chất lại rất cao, ta còn không sợ Thiên kiếp, Lão Thất càng không sợ hãi. ͏ ͏ ͏

Huyền Vũ nói. ͏ ͏ ͏

Hai người vốn cùng nhau lớn lên, Huyền Vũ còn nhớ khi còn bé Nguyệt Tịch không biết bơi, thế là nó dắt Nguyệt Tịch tập bơi trong hồ. ͏ ͏ ͏

Nguyệt Tịch học rất là nhanh, lão ba vô cùng vui vẻ, Nguyệt Tịnh cũng thật cao hứng. ͏ ͏ ͏

Làm thế nào mà một cô gái thông minh như vậy có thể không sống sót qua lần độ kiếp sắp tới chứ. ͏ ͏ ͏

Tất cả đều chứng tỏ rằng Nguyệt Tịch nói nhảm. ͏ ͏ ͏

Chắc chắn muốn nói dối Huyền Vũ cô một lần nữa. ͏ ͏ ͏

Nguyệt Tịch không nói gì, chỉ là hai tay ôm má nhìn phía trước nói: ͏ ͏ ͏

- Không biết bọn họ khi nào mới trở lại, nếu như sớm một chút thì thật tốt, ta có chút nhớ bọn họ rồi. ͏ ͏ ͏

Giang Tả ngồi bên mạn thuyền có chút bất lực. ͏ ͏ ͏

Chủ yếu là nó quá ồn ào. ͏ ͏ ͏

Hồng Thự đã hét một lúc lâu rồi. ͏ ͏ ͏

Hắn không muốn câu cá nữa, chỉ có thể ném cần câu sang một bên, đi nướng thịt. ͏ ͏ ͏

Sau khi tìm được một cái ghế đẩu, Giang Tả trực tiếp ngồi trên mép lò nướng thịt. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ cũng đang nướng ở đây, vì vậy Giang Tả nghĩ sẽ rất tốt khi ngồi ở chỗ này. ͏ ͏ ͏

Có thể ngửi thấy mùi cơ thể của Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏

Mặc dù nó rất nhẹ, nhưng lại rất dễ ngửi. ͏ ͏ ͏

Giang Tả vẫn nhớ tới trước đây chính mình ngu xuẩn như thế nào, đặc biệt muốn ngửi xem mùi hương trên thân thể Tô Kỳ là từ đâu ra. ͏ ͏ ͏

Sau đó, thừa dịp lúc Tô Kỳ đang ngủ, hắn đã ngửi khắp cơ thể của cô. ͏ ͏ ͏

Sau đó, bị đánh cho rất thảm. ͏ ͏ ͏

Cũng bị mắng là biến thái. ͏ ͏ ͏

Nghĩ đến đây quả thực rất biến thái, nhưng ai biết được lúc đó hắn chỉ là tò mò chứ? ͏ ͏ ͏

Bất quá hiện tại bọn họ đã sống với nhau, điều đó bây giờ cũng trở nên quá bình thường. ͏ ͏ ͏

Hai vợ chồng, muốn đùa bỡn lưu manh một chút còn thành vấn đề sao? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ đụng người Giang Tả một cái rồi nói: ͏ ͏ ͏

- Hồng Thự đang kêu la rất thảm phải không? ͏ ͏ ͏

Giang Tả vừa ăn cá nướng vừa nói: ͏ ͏ ͏

- Nó la hét, không sao, chẳng phải chỉ là bị một đám cá đuổi theo thôi sao, không thành vấn đề lớn. ͏ ͏ ͏

Đúng vậy, lúc này có một đám linh thú đang đuổi theo Hồng Thự. ͏ ͏ ͏

Lúc đầu Tĩnh Nguyệt thấy không có bất cứ vật gì đuổi theo, câu cá có ích lợi gì? ͏ ͏ ͏

Sau đó, Tĩnh Nguyệt cho một loại gia vị đặc biệt vào Hồng Thự, đây là hương vị đặc biệt mà linh ngư rất thích. ͏ ͏ ͏

Nó tương tự như hương vị thiên tài địa bảo. ͏ ͏ ͏

Vậy là một đám linh thú đuổi tới. ͏ ͏ ͏

Mặc dù tốc độ của bọn họ rất chậm, nhưng những linh thú cũng không thể nhịn được nữa mà lao tới. ͏ ͏ ͏

Hồng Thự từ đó liền chịu khổ. ͏ ͏ ͏

Chương 1303

Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Anh dù gì cũng là người nuôi Hồng Thự, không lo nó sẽ bị ăn sao? ͏ ͏ ͏

Giang Tả hờ hững đáp: ͏ ͏ ͏

- Để Đoạn Kiều na di qua mang nó trở lại là được. Hơn nữa, nếu không để nó phải chịu đựng một chút khổ sở ở bên ngoài, nó sẽ không biết ở nhà tốt như thế nào. ͏ ͏ ͏

Con vịt này hoàn toàn không sợ hắn, ngày ngày còn ở nhà phá hoại, Giang Tả muốn giáo dục nó thật tốt cũng không phải ngày một ngày hai. ͏ ͏ ͏

Bây giờ hắn nhận thấy, nhẹ nhàng giáo huấn nó không tốt bằng việc tàn nhẫn với nó. ͏ ͏ ͏

Mà là hắn trực tiếp ném nó cho Tĩnh Nguyệt tỷ và dì nhỏ. ͏ ͏ ͏

Nó sẽ nhận thức sâu sắc những sai lầm của chính mình. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ gật đầu: ͏ ͏ ͏

- Em cũng nghĩ như vậy. Hồng Thự đã đập nát vài cái TV, một cái hậu duệ của thánh thú, giống như kẻ ngốc vậy, không nỡ giết chết nó, nhưng không đánh lại thấy tức giận. ͏ ͏ ͏

Giang Tả ở một bên gật đầu. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói đúng. ͏ ͏ ͏

Đoạn Kiều không biết nói gì cho phải. ͏ ͏ ͏

Hồng Thự có xấu cũng là con ruột a. ͏ ͏ ͏

Một lúc lâu sau, trời dần tối. ͏ ͏ ͏

Lúc này, cũng đã tới gần Thánh địa. ͏ ͏ ͏

Sắp được về nhà, Tĩnh Nguyệt tự nhiên không chơi được nữa, chỉ có thể kéo Hồng Thự lên. ͏ ͏ ͏

Trên thân Hồng Thự lúc này, đã mất hết sự óng ả, lông vừa mọc lại lại tiếp tục rụng hết. ͏ ͏ ͏

Ngay khi vừa đi lên, Hồng Thự đã chạy đến chỗ Đoạn Kiều khóc lóc, trông đặc biệt đau khổ. ͏ ͏ ͏

Có một ác ma bên cạnh hai chủ nhân, nó không dám đi qua đâu. ͏ ͏ ͏

Tiểu đệ tới cầu an ủi, Đoạn Kiều có thể làm sao? ͏ ͏ ͏

Vỗ nhẹ đầu để chứng tỏ rằng mình rất yêu quý tiểu đệ. ͏ ͏ ͏

Với tư cách là bá chủ sân thượng, rốt cuộc nó cũng không thể chịu nổi. ͏ ͏ ͏

Khi mặt trăng chiếu sáng trên biển, Tĩnh Nguyệt và những người khác đã nhìn thấy những ngọn núi phủ tuyết trắng của Thánh địa ở xa xa. ͏ ͏ ͏

Mặt trăng nhìn thấy ở đây rất to và sáng. ͏ ͏ ͏

Dưới ánh trăng chiếu rọi, những ngọn núi phủ tuyết trắng của Thánh địa sẽ rất đẹp nếu tuyết liên nở ở đó. ͏ ͏ ͏

Đây là Nguyệt Liên Thánh địa. ͏ ͏ ͏

Nhưng mặt trăng hôm nay không tròn, khuyết một mảnh lớn ở bên cạnh. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn mặt trăng, nói: ͏ ͏ ͏

- Khi quay lại thực sự nhìn thấy mặt trăng, nhưng đó không phải là trăng tròn, có điều gì xấu sắp xảy ra hay sao? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ hừ một tiếng: ͏ ͏ ͏

- Sư tỷ chớ nói nhảm, chúng ta rất tốt, Thánh địa cũng rất tốt. Điều tồi tệ nào có thể xảy ra với chúng ta chứ? Nếu bị sư phụ nghe được, để người mà không vui một cái là chúng ta chúng ta sẽ xong đời đó. ͏ ͏ ͏

Trước đây, sư tỷ của cô là thế này, hở một tí là đem trăng sáng ra nói chuyện. ͏ ͏ ͏

Khi sư phụ của họ nghe thấy tâm trạng cũng không tốt, kết quả là họ đã bị treo ngược lên. ͏ ͏ ͏

Một tuổi thơ đặc biệt khốn khó. ͏ ͏ ͏

Lúc này, Tô Kỳ hỏi Giang Tả: ͏ ͏ ͏

- Lúc trước em đi học thường nghe nói chỉ tay lên mặt trăng lỗ tai sẽ bị cắt đứt, có thật không? ͏ ͏ ͏

Giang Tả suy nghĩ một chút nói: ͏ ͏ ͏

- Anh cũng không biết, khi anh còn bé cũng chỉ vào, lỗ tai cũng có bị thương, hiện tại nghĩ một chút thấy cũng không phải là bị cắt. ͏ ͏ ͏

Loại chuyện này đừng nói Tĩnh Nguyệt và Thanh Liên, ngay cả đến Tô Kỳ cũng không hiểu. ͏ ͏ ͏

Thanh Liên tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏

- Giang đại ca có biết chuyện gì xảy ra không? ͏ ͏ ͏

Nói cho cùng, Giang đại ca đi học nhiều, khẳng định là biết. ͏ ͏ ͏

Thanh Liên nghĩ như vậy. ͏ ͏ ͏

Thật không may, Giang Tả không biết. ͏ ͏ ͏

- Tôi không biết, nếu cô muốn biết, hãy tự mình search trên mạng đi. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nhàn nhạt đáp. ͏ ͏ ͏

Không biết đó là chuyện bình thường, hắn không cảm thấy lúng túng chút nào. ͏ ͏ ͏

Những việc hắn cảm thấy xấu hổ về cơ bản đều liên quan đến Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nhịn không được, vẫn đang thắc mắc tại sao nên chỉ có thể dùng điện thoại di động tìm kiếm. ͏ ͏ ͏

Mới chỉ vừa lấy điện thoại ra, còn chưa kịp tìm kiếm cái gì đã nhìn thấy ảnh của mình. ͏ ͏ ͏

Là mặt mèo mà Giang Tả đã vẽ. ͏ ͏ ͏

Sau đó, Giang Tả rơi xuống nước. ͏ ͏ ͏

Rốt cuộc, hiện tại không cần vội vàng nữa, bởi vì đã gần đến nơi, vì thế mà tốc độ của thuyền chậm hơn nhiều. ͏ ͏ ͏

Không mất nhiều thời gian để Tiên Minh thuyền cập bến. ͏ ͏ ͏

Bởi vì bọn họ không thông báo khi nào bọn họ quay trở lại, hơn nữa Tiên Minh thuyền rất khó bị nhận ra, nên không ai đến đón bọn họ. ͏ ͏ ͏

Cho dù Ngân giáp phát hiện ra bọn họ, cũng sẽ không chủ động đi ra. ͏ ͏ ͏

Bọn họ không có ý định chào đón mọi người. ͏ ͏ ͏

Càng không biết thông báo cho người của Thánh địa. ͏ ͏ ͏

Lúc này, bọn họ chuẩn bị xuống thuyền, Giang Tả vừa mới lau khô quần áo đột nhiên nói: ͏ ͏ ͏

- Chờ anh chút. ͏ ͏ ͏

Cả ba người dừng lại, tò mò nhìn Giang Tả. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Anh làm sao vậy? ͏ ͏ ͏

Giang Tả bình tĩnh nói: ͏ ͏ ͏

- Anh đi nhặt thanh kiếm kia về, chứ để mãi như vậy cũng không thích hợp. ͏ ͏ ͏

- Hả? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ sững sờ. ͏ ͏ ͏

Đâu chỉ riêng Tô Kỳ, ngay cả Tĩnh Nguyệt và Thanh Liên cũng chết lặng. ͏ ͏ ͏

Bọn họ cũng không còn là những đứa trẻ nữa, trên mạn thuyền có kiếm hay không họ còn không biết sao? ͏ ͏ ͏

Chương 1304

Lúc này, Tĩnh Nguyệt còn đặc biệt đi tới để xem xét, cô thấy rằng quả thật không có bóng dáng một thanh cự kiếm nào. ͏ ͏ ͏

Ngay cả khí tức cũng không có. ͏ ͏ ͏

Mặc dù vẫn ở trong nước, nhưng cô có thể biết rõ ràng rằng nó chắc chắn không có ở đó. ͏ ͏ ͏

Vậy Giang Tả đang trêu chọc ai? ͏ ͏ ͏

Hay Giang Tả có thể tìm thấy thanh cự kiếm ở đây? ͏ ͏ ͏

Nghĩ đến đây bọn họ cảm thấy thật khủng khiếp, Tô Kỳ cũng nghĩ tới. ͏ ͏ ͏

Nhưng Giang Tả có vẻ không ngốc đến vậy, nếu không nhìn thấy thanh kiếm, liệu hắn có bị sốc nặng không? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ không khỏi nở nụ cười: ͏ ͏ ͏

- Cũng không cần, chúng ta đi thôi. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt cũng nói: ͏ ͏ ͏

- Đúng vậy em rể, trong Thiên Địa này có ma khí đầy rẫy như sao trên trời, tại sao phải bận tâm đến một thanh cự kiếm chứ. ͏ ͏ ͏

Thanh Liên không nhịn được nói: ͏ ͏ ͏

- Đúng vậy, Giang đại ca, Thánh nữ sư tỷ và sư tỷ nói đúng. ͏ ͏ ͏

Giang Tả: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Hắn luôn cảm thấy suy nghĩ của mấy người này luôn làm hắn thấy tổn thương. ͏ ͏ ͏

Bất quá hắn không muốn nghe chút nào. ͏ ͏ ͏

Sau đó, lập tức nói: ͏ ͏ ͏

- Rất nhanh thôi. ͏ ͏ ͏

Sau đó, Giang Tả nhảy khỏi thuyền, đứng trên ấn ký trên mạn thuyền. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ và những người khác tự nhiên làm theo. ͏ ͏ ͏

Nói đến đây, cô vẫn rất lo lắng, tinh thần của hắn có phải hay không xảy ra vấn đề? ͏ ͏ ͏

Di chứng của việc luyện ma pháp chăng? ͏ ͏ ͏

Giang Tả mặc kệ bọn họ, hắn đưa tay vào nước và nói nhỏ: ͏ ͏ ͏

- Kiếm tới. ͏ ͏ ͏

Vào lúc này, một tia quang mang lấy tốc độ ánh sáng chiếu vào trong lòng biển. ͏ ͏ ͏

Khoảnh khắc tiếp theo, tia sáng này vụt đến tay của Giang Tả, cuối cùng biến thành một thanh cự kiếm. ͏ ͏ ͏

- Ba, ba gọi con sao? ͏ ͏ ͏

Cự kiếm lúc này, đã về tới tay Giang Tả. ͏ ͏ ͏

Giang Tả lấy kiếm ra khỏi mặt nước, nhảy trở lại boong thuyền. ͏ ͏ ͏

Điều này làm cho Tô Kỳ và những người khác choáng váng. ͏ ͏ ͏

Hắn đã thực sự lấy lại được thanh kiếm? ͏ ͏ ͏

Họ cảm thấy rằng chỉ số thông minh của bản thân bị xúc phạm. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏

- Được rồi, đã nhặt kiếm về, chúng ta đi thôi. ͏ ͏ ͏

Bây giờ họ cảm thấy rằng chỉ số thông minh của bản thân đã bị xúc phạm hơn nữa. ͏ ͏ ͏

Hơn nữa đối phương đang ra đòn vô hình. ͏ ͏ ͏

Lúc này, Thanh Liên nhịn không được hỏi: ͏ ͏ ͏

- Giang đại ca, có phải chỉ có anh mới có thể nhặt được kiếm đúng không? ͏ ͏ ͏

Nhất định là như vậy, nếu không thì làm sao có thể. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏

- Chỉ cần khắc xong kí hiệu, mọi người... ͏ ͏ ͏

- Câm miệng, em không muốn nghe nữa. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ không đợi Giang Tả nói xong, cô bịt miệng Giang Tả rồi nhảy xuống thuyền. ͏ ͏ ͏

Nếu còn nghe nữa chỉ số thông minh sẽ bị xúc phạm đến khóc. ͏ ͏ ͏

Cuối cùng Giang Tả chỉ có thể không nói gì, về phần Cự Kiếm trực tiếp ném tới Hồng Thự. ͏ ͏ ͏

Cũng dừng lại ở trên người hắn. ͏ ͏ ͏

Trên đường trở về, Tô Kỳ hỏi: ͏ ͏ ͏

- Có chuyện gì với Cự Kiếm? Lại nói là đánh dấu ấn ký thì em sẽ không khách khí nữa đâu. ͏ ͏ ͏

Giang Tả: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Sau đó, Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏

- Bởi vì nó là Nguyên tố vật chất, nó cũng sẽ ở Nguyên tố tầng diện, vì vậy chỉ cần kết nối là có thể. Hơn nữa nó có thể kích hoạt, tốc độ cực kỳ nhanh. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Thanh Liên: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Trong mắt Tĩnh Nguyệt và Thanh Liên, Giang Tả là một người ít nói, ít diễn đạt, không bao giờ làm những việc dư thừa. ͏ ͏ ͏

Không nghĩ tới có Tô Kỳ ở đây, không những biểu đạt nhiều hơn mà còn nói nhiều, bố cục đùa giỡn. ͏ ͏ ͏

Sức mạnh của tình yêu thật khủng khiếp. ͏ ͏ ͏

Hai người họ tự nhiên sẽ không cùng bọn họ nói giỡn. ͏ ͏ ͏

Nguyên nhân chính là Tô Kỳ có mặt ở đó, nếu không Giang Tả sẽ không thể đánh dấu, nhặt kiếm, thậm chí còn không đề cập đến nó. ͏ ͏ ͏

Đúng vậy, bọn họ đã không nghĩ sai chút nào. ͏ ͏ ͏

Trên đường đi, Tô Kỳ và Giang Tả tạm biệt Tĩnh Nguyệt và Thanh Liên. ͏ ͏ ͏

Họ không cùng đường, ừm, ngay cả cùng một con đường cũng có thể trở thành khác đường. ͏ ͏ ͏

Giang Tả và Tô Kỳ đi trên đường, không có bất kỳ ai làm phiền họ vào lúc này. ͏ ͏ ͏

Hồng Thự đã lấy Cự Kiếm đưa cho ông chủ bán đậu hũ, đồ vật không có chỗ ném đồ thì cứ việc ném về bên đó là được. ͏ ͏ ͏

Đương nhiên Tô Kỳ không phải loại người không hiểu chuyện đối nhân xử thế, cô vẫn để Đoạn Kiều mang về rất nhiều hải sản. ͏ ͏ ͏

Chưa kể đến hương vị, còn có thể nâng cao trình độ tu luyện, hơn nữa không có tác dụng phụ nào. ͏ ͏ ͏

Nhà ai có thể xa xỉ như vậy? ͏ ͏ ͏

Đặc biệt là những loại hải sản này có lai lịch bất phàm, nếu có lợi ích khác thì sao? ͏ ͏ ͏

Dù sao, giá trị rất lớn. ͏ ͏ ͏

Ông chủ bán đậu hũ sẽ không từ chối. ͏ ͏ ͏

Về phần Cự Kiếm, Giang Tả đã ra lệnh, nếu ồn ào quá sẽ ném đi ngay lập tức. ͏ ͏ ͏

Thực sự không được, nhưng nó có thể được phong ấn. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nắm tay Tô Kỳ, dọc đường không nói gì. ͏ ͏ ͏

Hắn không ngừng nhìn lên bầu trời, lúc này dưới Thánh địa chỉ có tuyết, tuy rằng không lớn, nhưng dưới ánh trăng thất rất rõ ràng. ͏ ͏ ͏

- Gần đến tháng mười hai, hình như sắp bước sang năm mới rồi. ͏ ͏ ͏

Giang Tả đột nhiên nói. ͏ ͏ ͏

Bình Luận (0)
Comment