Lão Bà Ta Là Thánh Nữ (Dịch Full)

Chương 8 - Chương 93

Chương 93

Ăn xong một bữa cơm, Tô Kỳ xui xẻo những ba lần, trong đó có một lần làm cháy cả nồi.

Phải biết, hai người chỉ ăn cơm bình thường, cháy nồi không phải do quên, mà là do lửa đột nhiên bùng to mà không để ý.

Chờ ăn cơm xong, Tô Kỳ định đi rửa bát, Giang Tả liền ngăn lại:

- Để anh làm!

- Không, để em làm, không sao, nhất định là không sao!

Tô Kỳ nói.

Không sao sao?

Vừa mới rơi một cái a, Giang Tả nhìn bát vỡ trong thùng rác.

Tô Kỳ vẫy vẫy tóc:

- Buộc tóc giúp em, em không tin, rửa cái bát cũng còn xui xẻo được.

Giang Tả sững sờ, sau đó trở về phòng ngủ, lấy cái dây buộc tóc kia ra.

Vừa hay, hắn vốn định đem thứ này cho Tô Kỳ dùng, pháp bảo hộ mệnh mà thôi, Giang Tả hắn chưa từng lo bản thân sẽ xảy ra chuyện.

Hắn chỉ lo Tô Kỳ ngày ngày ra ngoài, nhất là Tô Kỳ còn đang trúng Tai Ách tiền tệ, vậy càng thêm cần pháp bảo hộ mệnh.

Lấy dây buộc tóc ra, Giang Tả liền thản nhiên đi tới sau lưng Tô Kỳ, giúp Tô Kỳ vuốt lại tóc, sau đó dùng dây buộc tóc buộc hộ.

Vì dây buộc tóc rất dài, cho nên buộc xong vẫn còn thừa một đoạn, Giang Tả liền để hai cái đuôi buông theo chiều tóc.

Nhìn qua, Giang Tả cũng hài lòng.

Tô Kỳ nghiêng đầu nhìn một chút, kinh ngạc:

- Ồ, đây là cái gì? Thật đẹp nha!

Giang Tả đứng một bên:

- Dây buộc tóc!

Tô Kỳ vui vẻ nói:

- Lấy ở đây vậy? Cho em sao? Em rất thích!

“…”

Một câu nói này, trực tiếp trả lời tất cả vấn đề, cộng thêm còn nói sẵn là thứ này cho cô.

Có điều vốn là vậy, Giang Tả cũng không muốn giải thích thì thêm.

Chỉ nhàn nhạt nói:

- Thích là được!

Tô Kỳ vui vẻ cười:

- Đã lâu anh không mua đồ cho em rồi, đúng là chả lãng mạn gì cả.

Phanh một tiếng, một cái bát từ trong tay Tô Kỳ rơi xuống.

Sau đó, nó vỡ.

Chỉ hai cái bát, trực tiếp vỡ một cái.

Giang Tả: “…”

Tô Kỳ: “…”

Tô Kỳ nhìn Giang Tả, cười khan hai tiếng:

- Không sao, nổ pháo ăn mừng đồ mới!

Giang Tả không còn gì để nói, có điều vỡ thì vỡ, ai bảo hắn là kẻ gây chuyện đây, nếu để Tô Kỳ biết, tuyệt đối sẽ không có thái độ này.

Chờ làm xong, Tô Kỳ lại chạy vào nhà vệ sinh, không vì làm gì khác, chỉ là muốn xem dây buộc tóc.

Sợi dây này thực sự rất đẹp, mặc dù màu sắc sặc sỡ, nhưng tương đối mà nói lại không hề tục chút nào, hơn nữa sờ lên còn thấy rất thoải mái.

Giang Tả đang bình thản nhìn Hồng Thự cẩn thận ăn Lê, đột nhiên nghe Tô Kỳ gọi lớn:

- Tả ca, vào đây, vào đây!

Giang Tả bất đắc dĩ đi tới, lúc này Tô Kỳ đang cầm dây buộc tóc, đầy ủy khuất:

- Vừa rồi anh buộc thế nào, dạy em!

Giang Tả không nói, đi thẳng tới sau lưng Tô Kỳ, sau đó cầm dây, từng bước chỉ dạy:

- Trước như vậy, sau quẹo qua, tiếp đó kéo hai bên là được.

Tô Kỳ nhìn Giang Tả trong gương:

- cái này là cách buộc sao? Anh học lúc nào vậy?

Giang Tả bản năng:

- Ừm!

Chẳng qua lời vừa tới miệng, Giang Tả liền cảm thấy bản thân thiếu chút liền lộ, lúc trước để bắt Đa Linh khuyển, hắn chuyên dùng cái này để buộc bốn chân nó.

- Học trên mạng a!

Tô Kỳ cười cười, sau đó lại thử tự buộc lại, thiên tư của Tô Kỳ thực không tồi, vừa học liền biết.

Sau đó liền ngửa đầu nhìn sau, nhìn Giang Tả nói:

- Đẹp không?

Giang Tả gật đầu một cái:

- Đẹp!

Tô Kỳ lại nói:

- Em hỏi là, bà xã của anh đẹp không?

Giang Tả vẫn gật đầu:

- Ý anh chính là như thế!

Điều này là thực, Tô Kỳ thực sự đẹp, toàn thân trên dưới, không tìm được khuyết điểm, mà hợp vào thì lại càng thêm hoàn mỹ.

Đương nhiên, đây là ánh mắt bình thường nhìn tới, người đẹp hơn Tô Kỳ cũng không ít, ví như Thánh nữ, Ma tu Thánh nữ, hoặc Lục Nguyệt Tuyết…

Nhưng trong mắt Giang Tả, những người đó hoàn toàn không thể so với Tô Kỳ.

Giang Tả sống nhiều năm như vậy, người có thể khiến hắn nhìn chăm chú, cũng chỉ có một mình Tô Kỳ.

Dù là Cửu Tịch, cũng không thể, thù là thù, kiếp trước hắn chưa từng thay đổi ý định đuổi giết Cửu Tịch, cũng chưa từng đi lệch hướng bao giờ.

Vạn sự vạn vật, đều không thể nào xúc động nội tâm hắn.

- Này!

Tô Kỳ làm nũng một tiếng, sau đó nói:

- Anh đang nghĩ gì vậy? Không khí thật tốt nha.

Giang Tả phục hồi tinh thần, lắc đầu:

- Không có!

Tô Kỳ dựa đầu vào ngực Giang Tả, ngước đầu nhìn lên.

- Em nói làm bà xã của anh đã xinh đẹp như vậy, anh không cúi đầu hôn một cái sao? Người ta đã đưa tới cửa rồi…

Giang Tả sững sờ, lúc này Tô Kỳ thực sự đẹp…

Giang Tả cúi đầu nhìn lại, khoảng cách thực gần, còn có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng, nhưng muốn hắn cúi đầu hôn một cái?

Nói thế nào đây?

Không biết bao nhiêu năm rồi, từ khi ly hôn với Tô Kỳ, thế giới của Giang Tả cơ bản không có tình yêu nam nữ, càng chưa từng nghĩ tới chuyện nam nữ.

Bây giờ đột nhiên muốn hắn hôn, cảm giác này, có chút xa lạ.

Xa lạ khiến hắn có chút, dè dặt? Luống cuống?

Tóm lại, tạm không làm được.

Thấy Giang Tả chậm chạp không phản ứng, Tô Kỳ lập tức quay người nhìn thẳng, hai tay đặt lên cổ Giang Tả, sau đó hỏi:

- Còn giận em sao?

Giang Tả lắc đầu.

Quả thực, hắn không hề tức giận.

- Không giận, vậy mà thờ ơ không động? Lúc trước, anh có như vậy đâu.

Nói xong, Tô Kỳ không để Giang Tả phản ứng, trực tiếp nhón chân đụng tới miệng Giang Tả.

Chỉ trong chớp mắt, tinh thần căng cứng của Giang Tả lập tức mềm lại.

Trong nháy mắt này, nếu có người đánh lén hắn, đảm bảo có thể đơn giản đắc thủ.

Nhưng chỉ một chớp mắt, hắn liền khôi phục tỉnh táo, hơn nữa thời khắc cảnh báo bản thân, phải bình tĩnh, phải thích ứng.

Đổi thành lúc trước, đây là chuyện rất bình thường.

Có điều, không lâu sau Tô Kỳ liền buông ra, nhìn Giang Tả không chớp mắt.

Lại kéo kéo quần áo:

- Chúng ta đi ngủ đi!

Giang Tả khó hiểu:

- Giờ còn sớm mà?

- Không sớm, ngủ sớm dậy sớm người khỏe mạnh, đi thôi!

Vừa nói, liền muốn kéo Giang Tả đi, chỉ là vừa mới xoay người, phanh một tiếng, đụng vào tường.

- Em… không sao chứ?

- Không sao, ngủ một giấc là được.

Vừa nói phải đi, đúng lúc này điện thoại của cô lại vang lên.

- Em có điện thoại kìa, hay là nghe trước đã?

Tô Kỳ lấy điện thoại ra, Giang Tả thấy là chị họ gọi tới, có điều Tô Kỳ trực tiếp tắt máy, sau đó tắt luôn nguồn.

Tiếp đó lại mò lấy điện thoại của Giang Tả, vừa cầm liền trực tiếp tắt nguồn.

- Được rồi, giờ có thể an tâm ngủ rồi!

Sau đó liền kéo Giang Tả đi, chẳng qua lại phát hiện Giang Tả không hề động, Tô Kỳ nhìn Giang Tả, lại nhìn nhà vệ sinh, tiếp đó liền kinh ngạc:

- Anh muốn ở đây luôn!!

Sau đó liền ngượng ngùng:

- Thực ra có thể thử một chút!

Giang Tả đổ mồ hôi lạnh:

- Không, lại nghĩ lung tung rồi!

-----------

Chương 94

Tĩnh Nguyệt nhìn điện thoại, lắc đầu:

- Xem ra là quấy rầy chuyện tốt của con bé rồi, lại còn tắt nguồn? Cần gấp gáp như vậy sao?

Lúc này, Tĩnh Nguyệt đang trong bộ dạng bình thường, cô quay sang nhìn sư phụ trên giường:

- Thánh nữ đúng là chán, không thể làm bậy được, đúng là cần nhanh chóng tống cái vị trí Thánh nữ này cho người khác, sau đó mới có thể làm bậy, đúng không sư phụ? A, quên mất, ngài kém chút làm bậy mà chết, bây giờ không tiện nói chuyện.

Nguyệt Tịch: “…”

Trở về, bà muốn đánh chết nha đầu thối này.

Sau đó Tĩnh Nguyệt nhìn ra ngoài cửa, lẩm bẩm:

- Những, con vẫn có cảm giác không khoa học, rõ ràng hai đứa nó đang chiến tranh lạnh, sao đột nhiên không cãi nhau nữa đây? Rõ ràng là đang muốn ly hôn, giờ lại quấn lấy nhau không buông, tựa như chẳng có chuyện gì vậy?

Tĩnh Nguyệt đột nhiên sáng mắt lên:

- Chẳng lẽ Giang Tả biết bí mật của sư muội rồi? Sao đó cố ý không vạch trần? Nhưng, tiểu tử họ Giang này, có trí tuệ lớn vậy sao?

Tĩnh Nguyệt lại lắc đầu:

- hẳn là không, không thể nào!

Sớm ngày thứ hai.

Giang Tả nằm trên giường, lúc này Tô Kỳ đang nằm úp trên người hắn mà ngủ.

Trong đầu hắn không ngừng cảnh tỉnh bản thân, phải tỉnh táo, không thể vì việc này mà ảnh hưởng tới chỉ số thông minh được.

Có điều.

Thế giới thực biến hóa, hắn đã trở lại, hết thảy bắt đầu lại, hơn nữa còn phát triển theo triều hướng tốt.

Lúc này, Tô Kỳ đã tỉnh lại, cô híp mắt nhìn Giang Tả, vui vẻ nói:

- Anh cần bồi bổ thân thể nha!

Giang Tả: “…”

Sau đó Tô Kỳ đứng lên, vừa ngâm nga vừa mặc lại đồ:

- Muốn ăn gì, để em đi nấu.

Giang Tả không lên tiếng, chỉ nhìn Tô Kỳ, từ lúc Tô Kỳ mặc đồ, đánh răng rửa mặt, tới lúc đi làm đồ ăn, một chút xui xẻo cũng không có.

Vấn đề này, Giang Tả đã bắt đầu quan sát từ tối qua.

Sau đó hắn lại lấy đồng xu, lăn qua lăn lại một hồi, sau đó liền cười.

Có lẽ Song su đại pháp của lão đạo kia thực sự hữu dụng, nhưng song tu chẳng qua chỉ là quy trình, thứ thay đổi tai ách, là chính bản thân hắn.

Phải biết, hắn là người may mắn cỡ nào, đi lạc vào Tiên Linh động phủ, lại vào chiến trường Viễn Cổ, Ngộ Đạo quả, Ngộ Đạo thạch… một đống tuyệt thế đạo cơ, có cái nào mắt hắn thiếu?

Thẳng đến đại đạo đỉnh phong, có bao giờ hắn thiếu kỳ ngộ?

Tính ra, vận may của hắn đúng là không bình thường, có hắn ở bên, một viên Tai Ách tiền tệ có là gì?

Song tu chỉ là cách, thậm chí chỉ cần hắn nắm tay, Tô Kỳ cũng có thể tránh xa tai ách.

Nếu ngày ngày ở nhà, có lẽ chỉ cần ở quanh hắn, Tai Ách tiền tệ cũng không thể phát huy được tác dụng.

Đương nhiên, cái gọi là song tu mới có thể kéo dài lâu, để Tô Kỳ tránh được Tai Ách tiền tệ ảnh hưởng.

Lúc này, Tô Kỳ lại tới hỏi:

- Anh muốn ăn gì?

Tùy tiện trả lời, Giang Tả lại nằm xuống.

Thân thể mới bị móc sạch.

Gần đây, có vẻ là hắn thức đêm nhiều, cho nên thận không được tốt a.

Nhóm Cảm Tri số 1.

Tiêu Tiểu Mặc:

- Đại lão không online sao?

Lục Nguyệt Tuyết gửi icon gật đầu:

- Tối qua Sơ Thanh nhắc hắn cả đêm, Phá Hiểu đạo hữu lại không chút phản ứng.

Liễu Y Y gửi một like:

- Sơ Tình sao vậy? Sơ Thanh còn sống không?

Lục Nguyệt Tuyết:

- Chưa chết, Sơ Thanh có thể chất đắc thù, không chết được, nhưng bóng ma trong lòng thì biến lớn rồi. Hây giờ nó đang ở chỗ tôi, Ma Tu Mặc Ngôn có thể tạm thời trấn an nó.

Mặc Ngôn Tiên Tử gửi sticker lật bàn:

- Tôi là ma tu, cô lại muốn tôi làm bác sĩ tâm lý, bộ ma tu không có sĩ diện sao?

Tiêu Tiểu Mặc:

- Khổ cực tiên tử, Sơ Tình vì không thể dùng Lôi Ngân chùy mà lại động thủ với Sơ Thanh. Có điều, không ai có cách sử dụng Lôi Ngân chùy sao? Cái này không phải là pháp bảo bình thường thôi sao?

Xích Huyết Đồng Tử gửi một sticker lắc đầu:

- Vô dụng, cách thì có, nhưng có vẻ bên trong còn có một tầng phong ấn, cho nên Sơ Tình không thể nào dùng được.

Tiêu Tiểu Mặc thở dài:

- Ủy thác đã lên, nhưng vẫn không có người có thể giải quyết.

Biên Hải Đao Khách cũng lập tức nói:

- Tôi đã tìm mấy người bạn là Đoán Tạo sư, hai ngày sau sẽ tới, có điều tôi đề nghị tìm Phá Hiểu đạo hữu thì tốt hơn.

Mặc Ngôn Tiên Tử:

- Tôi cũng thấy vậy, Phá Hiểu đại lão dù hơi kiêu, mặc dù khiến người chán ghét, nhiền lúc muốn làm chết hắn, nhưng hắn đúng là lợi hại nha.

Tiêu Tiểu Mặc thở dài:

- Nhưng không tìm được, không biết Phá Hiểu đại lão chạy đi đâu rồi.

Đây là sự thực, bọn họ đều biết, Phá Hiểu rất hay chạy đi lung tung.

Tiên Linh động phủ, đi trước người một bước.

Cứ điểm Huyết yêu, cũng tìm ra trước mọi người.

Hơn nữa, hai chỗ này ban đầu đều không thể truyền tin, cho nên việc không liên lạc được này cũng thường thấy.

Về phần số điện thoại, rất ít người biết, biết đã gọi, gọi cũng không được.

Mà hiện tại, Giang Tả không đi đâu mạo hiểm cả, hắn đang đứng trên sân thương chơi với Hồng Thự.

Hồng Thự sải cánh luyện thể dục, thi thoảng lắc lắc cái mông, thi thoảng lại tiến về trước, lùi về sai.

Giang Tả hỏi:

- Ngươi đang làm gì vậy? Rèn luyện để lộn mèo sao?

Giang Tả gật đầu một cái:

- Cạc!

Giang Tả hiếu kỳ nói:

- Học cái này làm gì? Học xong lại đi phá bình hoa? Sau đó không cần lo Tô Kỳ sẽ bắt phạt?

Hồng Thự ngoẹo đầu, cạc một tiếng không rõ.

Được rồi, Giang Tả cũng không hiểu nó nói gì, có điều, muốn tìm chết thì cứ việc.

Giang Tả lại nhìn lại Tô Kỳ đang trong bếp, phát hiện bây giờ Tô Kỳ cũng không bị xui nữa, như vậy, chắc chắn trong người Tô Kỳ có Tai Ách tiền tệ.

Lúc này, Tô Kỳ lại hô:

- Tả ca, tới thái thịt.

- Đây!

Giang Tả ứng tiếng đi vào.

Trên thực tế, ở nhà không nói chuyện làm việc, bây giờ, Giang Tả không cãi nhau với Tô Kỳ nữa.

Trừ phi, bây giờ Tô Kỳ phát hiện Tai Ách tiền tệ là hắn gây ra.

Có điều, nếu một trận chiến tranh lạnh có thể hóa giải được việc này, vậy hắn không ngại làm một trận.

Đi tới phòng bếp, Tô Kỳ đưa dây buộc tóc cho Giang Tả.

Giang Tả: “…”

- Buộc cho em.

- Em không biết tự buộc sao?

- Nhưng không chắc như anh làm, hơn nữa, anh không thể lãng mạn một chút sao? Buộc tóc cho bà xã của mình mà khó thế sao?

“…”

Sau đó Giang Tả nhận lấy dây buộc tóc:

- Nhớ, sau này bất luận đi đâu, bất kể làm gì, cũng không thể tháo dây buộc tóc này xuống.

- Gội đầu cũng không được sao?

“…”

- Vậy lúc ngủ thì sao? Như tối qua vậy đó. A, không thể tháo, xóa tóc sẽ không nhìn rõ “đồ”. Được rồi, nhất định sẽ luôn buộc.

Giang Tả nhìn Tô Kỳ, nghiêm túc nói:

- Anh nói nghiêm túc!

Tô Kỳ trịnh trọng gật đầu:

- Tuân lệnh, sau này dây buộc tóc này chính là bùa hộ mệnh của bà xã anh, được chưa?

Đây vốn là bùa hộ mệnh, Giang Tả thầm nghĩ, nhưng cũng không nói ra.

Bởi, việc này sẽ dẫn tới rất nhiều vấn đề không cần thiết.

Có điều hắn vẫn giúp Tô Kỳ buộc chắc, sau đó thái thức ăn.

Lúc này, Tô Kỳ nhìn Giang Tả, nói:

- Vừa rồi chị họ gọi tới, hai ngày nữa em phải về nhà một chuyến. Anh cũng biết rồi đấy, mỗi hai năm có một lần tế tổ, năm nay em phải về.

Giang Tả thái đồ ăn, tâm không chút động:

- Anh nhớ, mỗi lần về hình như đều cần một tháng?

-----------

Chương 95

Nhà Tô Kỳ đúng là có hoạt động tế tự hai năm một lần, trước kia Giang Tả từng hỏi qua, nhưng cũng không biết được cặn kẽ.

Chỉ nói là tập tục của quê hương, không về không được.

Có mấy lần Giang Tả muốn theo về, nhưng cũng không được, cho nên hắn cũng chỉ hiếu kỳ, dù sao từ lúc chưa kết hôn, hoạt động này đã tồn tại sẵn.

Cho tới lúc trước, hắn cũng không nghĩ nhiều.

Nhưng giờ nghĩ lại, cái tế tự này, hẳn là nghi thức hoặc hoạt động nào đó của Thánh địa đi.

Nói tóm lại, lần này trở về không có nguy hiểm, Giang Tả cũng không quan tâm.

Vừa hay, hắn cũng có việc cần làm.

Tô Kỳ đi tới cạnh Giang Tả:

- Một tháng, liệu có hơi dài không?

Giang Tả nhìn Tô Kỳ:

- Ừm, quả thực có chút dài.

Thực ra đối với Giang Tả mà nói, việc này cũng không có gì, hắn cũng không có khái niệm thời gian, dù sao, trước kia hắn còn không nhớ bản thân đã tồn tại bao lâu.

Ánh mắt Tô Kỳ khẽ đảo, sau đó cười nói:

- Lần này, em sẽ lấy mấy thứ tốt trở lại, ví như, bồi bổ cho anh, cái này đảm bảo hiệu quả không tác dụng phụ.

“…”

- Mau im miệng!

Giang Tả xạm mặt lại.

Giang Tả không đi làm, Tô Kỳ cũng không đi làm, hai ngày này cơ bản chỉ ăn cơm, ngủ, đi dạo, xem Hồng Thự lộn mèo.

Hai ngày thoáng cái liền qua, Giang Tả lần nữa xác nhận, sự may mắn của hắn có thể áp chế tai ách trên người Tô Kỳ.

Có điều cũng không biết, sau khi rời khỏi hắn, Tô Kỳ có thể duy trì trạng thái này được bao lâu.

Cũng may là Tai Ách tiền tệ này cũng không quá khoa trương, không khiến Tô Kỳ lâm vào nguy hiểm.

Huống chi đã có dây buộc tóc, cho nên vấn đề càng khó xảy ra.

Ngày hôm nay, Tô Kỳ ôm Giang Tả, ủ rũ nói:

- Em không muốn về, ô, hay là chúng ta bỏ trốn đi?!

Giang Tả bất đắc dĩ:

- Chúng ta đã kết hôn, hơn nữa người lớn trong nhà cũng không có phản đối.

Giang Tả cảm thấy, nếu người Thánh địa lúc trước phản đối hôn sự này, không chừng hai người đã thực sự bỏ trốn, người này, đúng là cái gì cũng không sợ a.

- Nhưng một tháng là rất lâu a, đi công tác năm ba ngày thôi cũng đã khó chịu rồi.

Hai ngày qua, Tô Kỳ đã rất vui.

Mọi thứ như trở lại hồi mới yêu, ngoại trừ đấu võ mồm một chút, cơ bản không cãi nhau.

Nhưng từ khi tốt nghiệp, đi làm, Tô Kỳ phải ra ngoài liên tục, hai người không ngừng cãi nhau, rất ít được an nhàn như vậy.

Vất vả lắm mới an nhàn một chút, lại phải xa nhau một tháng.

Một năm cũng chỉ có mười hai tháng a.

Rất khó nhịn.

Sau đó, điện thoại của Tô Kỳ liền vang lên, là chị họ gọi tới.

- Chị lái xe tới rồi nhé, đang ở dưới lầu rồi.

Tô Kỳ bản năng hỏi:

- Chị không sợ nửa đường đứt phanh sao?

Tĩnh Nguyệt: “…”

Giang Tả: “…”

Sự thực lần nữa chứng minh, Tô Kỳ cũng biết bản thân gần đây xui xẻo, đại khái cũng biết tồn tại của Tai Ách tiền tệ.

Chờ Tô Kỳ tắt điện thoại, Giang Tả nói:

- để anh đưa em xuống.

Lúc này, Hồng Thự cũng chạy vào, nó phất cánh la lên:

- Cạc!

Tô Kỳ buông Giang Tả ra, quay sang mỉm cười với hty:

- Ngươi phải nhớ kỹ, nếu còn làm loạn, lần sau không phải lộn một vòng nữa, mà là lộn liền hai vòng. Cho nên phải cố lên, phải làm một con vịt dũng cảm, không ngừng đột phá bản thân, đến lúc đó, ta phạt ngươi quay một vòng, ngươi liền quay một cái mười vòng, như vậy mới thú vị.

Hồng Thự ngoẹo đầu, dứt khoát không hiểu.

Giang Tả để Hồng Thự lên vai, sau đó nói với Tô Kỳ:

- Đi thôi, anh đưa em xuống.

Giang Tả kéo Tô Kỳ xuống lầu, trên đường, Tô Kỳ hỏi:

- Làm gì mà cứ như đuổi em đi vậy.

- Đi sớm về sớm.

Giang Tả nhàn nhạt trả lời.

Tô Kỳ nha một tiếng, đại khái cũng hài lòng về câu trả lời, sau đó lại nói:

- Hồng Thự rất có linh tính, anh đừng có đem nó ra ngoài khoe khoang, sẽ bị người khác để ý…

Tô Kỳ là người tu luyện, tự nhiên cũng biết Hồng Thự là Linh thú.

Mặc dù không có Linh khí trên người, nhưng con vịt mà có chỉ số thông minh cao như vậy, không thể là con vịt bình thường được.

Có điều, Linh thú vịt, cô chưa từng nghe nói qua.

Giang Tả tùy ý gật đầu, nói:

- Nhớ sợi dây buộc tóc, không cho phép tháo ra.

Còn không chờ Tô Kỳ mở miệng, Giang Tả nói thêm:

- Gội đầu cũng không được tháo!

Tô Kỳ: “…”

Đương nhiên, cái này là Giang Tả thuận miệng nói, chỉ là không muốn để Tô Kỳ tranh cãi với hắn mà thôi.

- Dạ dạ dạ, có điều em cũng có một thứ cho anh, hơn nữa cũng không được tháo. Đừng nói gội đầu, dù là tắm cũng không thể tháo, đời này đều phải mang trên người.

Tô Kỳ nghiêm túc nói.

Giang Tả cau mày, hắn ghét nhất là đem đồ trên người, nhất là cái loại không thể tháo.

Thấy Giang Tả không phản ứng, Tô Kỳ lập tức nói:

- Có nghe hay không? Mau mau gật đầu, nếu không bản cô nương sẽ tức giận!

“…”

- Được rồi, đồ đâu?

Giang Tả hỏi.

Tô Kỳ cười nói:

- Để trên đầu giường, chút nữa anh về tìm là được.

Đối với việc này, Giang Tả cũng không nói gì, tám phần là thứ tương tự thứ hắn đưa cho Tô Kỳ.

Nhớ trước kia, mỗi lần Tô Kỳ đi công tác, đều để cho hắn một tờ giấy trắng nhỏ, sau đó cãi nhau thì đều bị hắn ném đi, bây giờ nghĩ lại, hẳn cũng là thứ tương tự.

Về phần là cái gì, giờ đã không có cơ hội biết.

Chờ Giang Tả cùng Tô Kỳ đi xuống, bọn họ liền thấy một cô gái xinh đẹp đứng từ xa đang vẫy tay.

Là chị họ của Tô Kỳ, thực tế, Giang Tả chưa từng gặp mặt, có gặp cũng chỉ là nhìn từ xa, hoặc là lần Tô Kỳ gửi ảnh tới.

Lúc này, Tô Kỳ cũng vẫy tay lại, sau đó cùng Giang Tả đi tới.

- Đây là chị họ, gọi chị ấy là Tĩnh Tĩnh là được.

Tô Kỳ giới thiệu.

- Gọi têm làm gì, gọi là chị là được.

Tĩnh Nguyệt cười nói.

Giang Tả nhìn vị chị họ này, chật vật mở miệng:

- Chị họ!

Tĩnh Nguyệt nhìn Giang Tả:

- Chị mang Tô Kỳ nhà chú đi, yên tâm, một tháng là có thể về, khẳng định trả về nguyên đai nguyên kiện, dù sao cũng là của chú, không ai có thể mang đi được.

“…”

Hắn cảm thấy, vị chị họ này nói rất đúng, Tô Kỳ là người của hắn, không ai có thể mang đi.

Sau đó Tô Kỳ liền định lên xe rời đi, may mà vị chị họ này cũng là người tu luyện, nhưng Giang Tả vẫn có chút lo lắng.

Có điều cả hai đều là người tu luyện, hẳn là không có vấn đề chứ?

Coi như là Tô Kỳ lại gặp xui xẻo, cũng không thành vấn đề chứ?

Nhiều lắm, cũng chỉ là đứt chân phanh?

Được rồi, Giang Tả không nghĩ nhiều nữa, nhìn xe chậm rãi khởi động.

Lúc này, Hồng Thự vỗ vỗ cánh:

- Cạc cạc!

Tô Kỳ cũng phất tay:

- Lần sau trở lại, nhớ lộn ngược nha!

Hồng Thự sửng sốt, sau đó liền thu cánh, không bao giờ muốn gặp vị nữ chủ nhân này nữa.

Tô Kỳ ngồi trên xe cười khanh khách, sau đó từ từ đi xa, chẳng qua không lâu, ánh mắt Tô Kỳ liền lóe lên vẻ kiên quyết.

Ấn mở cửa kính, Tô Kỳ la lên:

- Ông xa, nói cho anh một việc, bà xã của anh là tiên nữ, là kiểu có thể bay, lần sau về dẫn anh đi bay. Nhớ đó…

Nói xong, Tô Kỳ liền kéo cửa.

Giang Tả tự nhiên nghe thấy, nhưng hắn cũng không phản ứng, chỉ vẫy tay tạm biệt.

Lúc này, hắn không khỏi nói nhỏ:

- Mới Nhị giai, chính em cũng không bay nổi nha. Vẫn là chờ anh dẫn em đi bay đi.

Đi bay?! Nghe có chút mùi nha!

-------------

Chương 96

Hô lớn xong, Tô Kỳ cũng không dám nhìn Giang Tả nữa, ở trong xe hỏi:

- Sư tỷ, ông xã em phản ứng thế nào?

Tĩnh Nguyệt nhàn nhạt nói:

- Phản ứng rất bình thản, bình thản tới mức chị cũng cho rằng hắn không nghe thấy. Như vậy có thể thấy được, hoặc là hắn đã sớm biết, hoặc là hắn hoàn toàn không tin. Tiểu oán phụ, không chừng em bị lừa rồi.

Tĩnh Nguyệt lại nói:

- Không đúng, giờ em không chút oán nào nữa, biến thánh hạnh phúc thiếu phụ rồi sao?

Tô Kỳ nhàn nhạt nói:

- Bây giờ mới là trạng thái bình thường được không? Tình cảm của bọn em vẫn rất tốt, mười năm nay vẫn tốt.

- Sao cũng được, chỉ là không hiểu, lúc trước sao em lại nhìn trúng tiểu tử họ Giang đó chứ?

- Cái này, không cần lý do! Dù sao em thích là được. Sư tỷ, độc thân Thánh nữ không thể hiểu cảm giác này đâu nha!

Tô Kỳ vuốt vuốt tóc, nghịch dây buộc tóc nói.

“…”

Sau đó, Tĩnh Nguyệt liền hiếu kỳ:

- Trên đầu em có gì vậy? Thật đẹp nha.

- Là đồ Tả ca tặng, có phải rất đẹp hay không?

Tô Kỳ hưng phấn nói:

- Hơn nữa còn là anh ấy tự mình buộc, cho nên em rất thích nha.

Tĩnh Nguyệt không thể hiểu nổi, đã kết hôn mấy năm trời, sao còn yêu cháy bỏng như thế được chứ?

Cô cảm thấy, sau này bớt nói về đề tài này thì hơn.

Sau đó lại nói sang chuyện khác:

- Còn nhớ tên Phá Hiểu kia không?

- Phá Hiểu? Là ai?

- Là tên muốn ăn cơm với em lần trước đó.

- Ồ!

Tĩnh Nguyệt mặc kệ thái độ của Tô Kỳ, lại nói:

- Gần đây nghe được mấy chuyện của hắn, nghe nói hắn mới gia nhập bộ phận thị trường. Rất nổi danh, mà chuyện nổi danh đầu tiên, chính là lúc khảo hạch tu vi, dùng tu vi 1.1 ngược giám khảo 1.5 thành chó.

Tô Kỳ kinh ngạc:

- Lợi hại vậy sao?

Tĩnh Nguyệt lắc đầu:

- Đây chỉ là bắt đầu, hai ngày trước lại có chuyện mới, hắn đánh một tên 2.3 tới mức sinh hoạt không thể tự lo. Mà theo người xem nói, lúc đó hắn cũng chỉ có tu vi 1.4.

Tô Kỳ cau mày, không tin:

- Giả sao?

Tĩnh Nguyệt lắc đầu:

- Chị cho người hỏi thăm người bị hại, chuyện này là thực. Tên Phá Hiểu kia, trong mắt hắn chính là một tên ác ma.

- Khủng bố như vậy?

- Đúng vậy, cho nên mới phải nhắc em một chút, trước đó hắn từng chỉ đích danh em. Không chừng là có mưu đồ gì đó, nếu như hắn có lòng điều tra, nếu điều tra được Tả ca của em, không chừng sẽ nguy hiểm.

Nói tới đây, ánh mắt Tô Kỳ liền lạnh xuống:

- Hắn dám? Đừng nói là xuất thủ với Giang Tả, dù là hắn dám tra, em liền dám giết hắn.

Tĩnh Nguyệt cười nói:

- Ừm ừm, lúc đó chị đây sẽ giúp, loại không có ánh mắt này, tốt nhất không nên tốn ôxi.

- Sư tỷ, chị chẳng có phong độ Thánh nữ gì cả.

- Thánh nữ cũng là người, Thánh nữ chỉ không được tìm đối tượng khác phái mà thôi. Đúng rồi, chị còn muốn xem tên Phá Hiểu này thế nào đây, nhưng tìm mãi mà không tìm được hình của hắn, tựa như tên Phá Hiểu này đặc biệt biết né vậy, mà người biết cụ thể Phá Hiểu là ai, cũng không nhiều. Đủ thần bí.

Tĩnh Nguyệt cười hì hì nói.

Đối với những kẻ thần bí, cô rất hứng thú muốn xem.

Tô Kỳ nhàn nhạt nói:

- Nếu hắn dám tra Tả ca, em sẽ liền động thủ, còn lại không hứng thú. Từ giờ, không cho phép chị nhắc tới hắn.

- Được rồi, có điều lần này về một tháng, chỗ Tả ca của em không thành vấn đề chứ?

Tô Kỳ cười nói:

- Nhất định là không có vấn đề, lần này em để lại đồ tốt cho anh ấy. Có điều, sư tỷ, chị không thể nhìn đường mà lái xe sao? Sắp xuống rãi rồi...

“…”

Trên tủ đầu giường trong phòng ngủ, Giang Tả nhìn thấy một miếng ngọc với một tờ giấy.

Ngọc thì giống cái lần trước dì nhỏ đưa hắn, nhưng trên khối ngọc này có khắc một chữ Kỳ, hẳn là dành riêng cho Tô Kỳ.

Sau đó Giang Tả lại nhìn tờ giấy: Đeo lên cổ, không được phép cởi.

“…”

Thở dài một tiếng, Giang Tả vẫn đeo lên cổ.

Cái này đúng là hộ thân pháp bảo, hơn nữa cũng không tệ lắm, có thể đỡ được nguy hiểm dưới Tứ giai.

Sau đó Giang Tả cười cười, từ hôm nay, hắn đã có một tháng tuyệt đối tự do, một tháng này, hắn có thể an tâm phát triển thực lực.

Giang Tả nhìn thời gian một chút, cười nói:

- Tính toán thời gian, hẳn là đầu tháng sau thời điểm là Tiên Linh tuyền nhãn phun ra đi. Vừa hay có thời gian chuẩn bị…

Tiên Linh tuyền nhãn là một bảo địa trong Tiên Linh động phủ, hơn nữa còn có thể phun ra ngoài.

Thực tế, địa điểm của Tiên Linh tuyền nhãn cũng không phải cố định, nó không ngừng du đãng, tới thời điểm nhất định sẽ phun ra.

Năm đó, lúc hắn ở Tiên Linh động phủ, hắn cũng không quan tâm việc này, có rảnh cũng chỉ là nhìn cho đẹp mắt.

Nhưng giờ thì khác, trong tuyền nhãn sẽ phun ra thứ tốt, đáng để hắn đi một chuyến.

Vấn đề duy nhất, đó là cần tính toán vị trí.

Có điều chỉ cần biết kẽ hở, cửa vào cùng với trung tâm động phủ, muốn tìm ra cũng không phải không thể.

Dù sao lúc hắn ở Tiên Linh động phủ, cũng đã nhìn ra quỹ tích của tuyền nhãn.

Chẳng qua hiện tại, hắn mới biết kẽ hở tiến vào, còn cửa ra vào thì lại chưa biết.

Cho nên, vẫn cần phải hỏi những người trong nhóm.

Bọn họ từng đi vào, cũng biết lối đi ra.

Sau đó Giang Tả liền mở nhóm chat, còn chưa kịp gõ, đã thấy Mặc Ngôn điên cuồng nhắc tới hắn.

- @Phá Hiểu!

- @Phá Hiểu!

- @Phá Hiểu!

Giang Tả lập tức gõ chữ:

- Sống đủ?

Nhất thời, Mặc Ngôn liền an tĩnh lại, Giang Tả thực kỳ quái, đám người này gần đây cứ thích @ hắn vậy?

Lúc này, Mặc Ngôn lại nhắn tới:

- Đại lão, cuối cùng anh cũng xuất hiện, chúng tôi tìm anh rất lâu nha.

Vừa nói, Mặc Ngôn còn gửi sticker lệ rơi đầy mặt.

Phá Hiểu:

- Chuyện gì?

- Bóng ma trong lòng Sơ Thanh đặc biệt lớn, sắp bao phủ cả thế giới mộng yểm của tôi rồi, tôi có chút không làm được nữa rồi.

Mặc Ngôn biết điều, lập tức gửi trọng tâm.

Lúc này, Tiêu Tiểu Mặc cũng nói:

- Phá Hiểu đại lão, cụ thể là như này, còn nhớ Lôi Ngân chùy không? Bởi vì một số nguyên nhân, Sơ Tình không thể sử dụng được, bởi vì tinh thần Sơ Tình tương đối không ổn định, cho nên mỗi lần bị thương đều là Sơ Thanh.

Liễu Y Y:

- Nói nhảm gì vậy, Phá Hiểu đạo hữu, có một ủy thác muốn giao cho anh, liên quan tới phương thức sử dụng Lôi Ngân chùy, @ Biên Hải Đao Khách, Biên Hải đạo hữu, gửi ủy thác tới đi.

Rất nhanh, Giang Tả đã biết nội dung ủy thác, nhưng hắn có chút kỳ quái, những người này đều là đệ tử đại môn phái, không có lý gì mà không biết cách sử dụng Lôi Ngân chùy nha?

Coi như không biết, vậy đã phát ủy thác rồi, bộ phận thị trường của cả Tập đoàn Thiên Hòa mà cũng không có ai biết sao?

Nếu như vậy, sao Mặc Ngôn có thể nhận ra Lôi Ngân chùy?

Cho nên, có vấn đề gì đó trong đó?

Lôi Ngân chùy có vấn đề gì, Giang Tả cũng không xác định, dù sao hắn cũng không đặc biệt kiểm tra qua.

Nhưng với ánh mắt của hắn, hắn sẽ không nhìn lầm, đó chỉ là Lôi Ngân chùy bình thường mà thôi.

-------------

Chương 97

Giang Tả nghĩ một hồi, cũng không trả lời luôn.

Hắn cần xem lại Lôi Ngân chùy.

Giang Tả yên lặng một hồi, lại nhắn:

- Các người xoắn xuýt đâu như vậy, chỉ vì tìm cách sử dụng Lôi Ngân chùy?

Tiêu Tiểu Mặc lập tức trả lời:

- Ừm.

Phá Hiểu:

- Một cái Lôi Ngân chùy không đắt chứ? Trực tiếp đổi một cái không phải là được sao?

Cả nhóm lập tức yên lặng.

Không phải chưa có ai nghĩ qua vấn đề này.

Lôi Ngân chùy dù không nhiều, nhưng bọn họ muốn mua, vậy cũng không phải là vấn đề.

Huống chi Biên Hải Đao Khách còn biết một vị Đại sư.

Lúc này, Tiêu Tiểu Mặc nhắn tới:

- Không được, tinh thần của Sơ Tình có vấn đề, nếu không thể dùng cái Lôi Ngân chùy này, cô ấy liền không chịu dùng cái khác.

Mặc Ngôn Tiên Tử:

- Là một người để tâm chi tiết, không đâm đầu vào tường tuyệt không thôi, nhìn thấy hoàng tuyền tâm bất tử.

Giang Tả gật đầu, những người có thiên phú về đoán tạo, đa phần đều như vậy.

Cho nên, năm đó Giang Tả quyết đoán bỏ qua đoán tạo, hoàn toàn bỏ qua.

Người có thiên phú, chính là tinh thần có vấn đề, rất dễ tự ngược chết bản thân.

Giang Tả lấy được địa chỉ, sau đó liền định qua xem, hắn có chút tò mò, một cái Lôi Ngân chùy bình thường, có thứ gì ẩn núp được chứ?

Lần này, Giang Tả thuận tay đem Hồng Thự ra ngoài, đem ra ngoài hóng gió một chút, có lẽ sau này sẽ không nghịch nữa.

Nửa đường mua thêm một đống Lê, sau đó Giang Tả liền gọi xem, cũng may là đường không xa, chỉ tốn nửa tiếng đi đường.

Điều khiến Giang Tả kinh ngạc, là Sơ Tình không ở khu ngoại thành, cũng không trong khu biệt thự, mà là trong một khu dân cư.

Rất nhanh, Giang Tả đã đi tới trước cửa nhà, gõ gõ cửa.

Sau đó cửa liền mở ra, Trần Ức đi ra.

- Tả ca, cuối cùng anh cũng đến, nếu anh còn không đến nữa, đoán chừng Sơ Thanh sẽ bị đánh chết mất.

Giang Tả dù không rõ lắm, nhưng đại khái cũng hiểu, mỗi lần Sơ Tình tinh thần thất thường, thường sẽ tìm tới chỗ phát tiết.

Mà chỗ phát tiết này, đại khái chính là Sơ Thanh.

Sau đó, Giang Tả cùng Trần Ức xuống tầng ngầm, nơi này có một gian Đoán Tạo thất.

Lúc vào trong, Giang Tả liền thấy một cảnh kinh người, một cô bé khả ái đáng yêu, cầm một cái thiết chùy không ngừng gõ.

Đối tượng gõ chính là một cậu bé máu thịt be bét, mà bên cạnh là một đám người trưởng thành.

Cô bé kia vừa gõ vừa nói:

- Sao có thể, sao có thể, ta sai? Đúng, ta sai, nhưng sai thì sao? Sai thì sao?

Hình ảnh này thực sự có chút đáng sợ, nhất là cậu bé kia, mặt đầy tuyệt vọng.

Thấy Giang Tả đi vào, Tiêu Tiểu Mặc liền đi tới giải thích:

- Sơ Thanh có thể chất đặc thù, bất kỳ thương thế thế nào, chỉ cần nghỉ ngơi hai ba ngày là có thể khôi phục, cho nên vấn đề không lớn, chỉ là tạo thành bóng ma trong lòng, có điều có Mặc Ngôn Tiên Tử, vấn đề cũng không lớn.

Lúc này, Xích Huyết Đồng Tử, Lục Nguyệt Tuyết ở bên cũng gật đầu.

Dùng câu này để chứng minh, họ cũng không có ngược đãi trẻ em.

Giang Tả cũng không quá để ý, chỉ hỏi:

- Lục Nguyệt Tuyết đâu?

Trực tiếp vào chủ đề, đó mới là tính cách của hắn.

Lúc này, một tên to con mặc đồ rèn đem Lôi Ngân chùy cho Giang Tả:

- Lão phu đánh sắt cả đời, biết bao nhiêu loại pháp bảo, nhưng cũng không hiểu chuyện gì xảy ra.

Giang Tả không nói, trực tiếp nhận lấy Lôi Ngân chùy.

Giang Tả không thái độ, nhưng không thái độ chính là thái độ không tốt, vị Đoán Tạo sư này cũng có chút bất mãn, dù sao tu vi của Giang Tả mới chỉ là 1.4.

Tu vi 1.4, đối với người khác mà nói, rất thấp.

Đương nhiên người khác cũng không biết, tu vi 1.4 này mới chỉ mất một tuần mà có được.

Tên to con này không ở trong nhóm, hắn cũng là nhận ủy thác mà tới, bên cạnh hắn còn có một người mà Biên Hải Đao Khách mời tới.

Bọn họ đều không coi trọng Giang Tả.

Mà Giang Tả cũng chỉ nhìn Lôi Ngân chùy, Tiên Thiên nhị khí xâm nhập kiểm tra, sau đó liền phát hiện một đạo phong ấn.

Chính là cái phong ấn này ảnh hưởng tới việc sử dụng Lôi Ngân chùy.

Thu lại Tiên Thiên nhị khí, Giang Tả nhìn về phía Sơ Tình:

- Biết chế tạo?

Sơ Tình nhìn về phía Giang Tả, cô cũng biết Giang Tả, hơn nữa còn thường xuyên nghe Sơ Thanh khen người này.

Cho nên bản năng trả lời:

- Biết một chút.

- Thích chế tạo sao?

- Rất thích!

Cả đám đều không hiểu Giang Tả đang làm gì, chẳng qua vấn đề tiếp theo của Giang Tả, lại khiến cả đám phải nín thở:

- Vì chế tạo, sợ chết không?

Sơ Tình không chút do dự:

- Sợ!

Nghe được câu trả lời này, đám người mới thở nhẹ, thực sự sợ hai người này làm bậy.

Một người có vấn đề về tinh thần, một người hoàn toàn không để ý tới hậu quả.

Nhưng Giang Tả lại nói một câu, khiến đám người chết tâm:

- Vậy có dám liều mạng, tiến hành chế tạo không?

Cũng là một câu trả lời không chút do dự:

- Dám!

Giang Tả khẽ mỉm cười:

- Rất tốt!

Sau đó Giang Tả lại nhìn Xích Huyết Đồng Tử:

- Có tài liệu cơ sở như Thiết mộc không?

Xích Huyết Đồng Tử nhìn sang Mặc Ngôn:

- Có không?

Mặc Ngôn đầy đau lòng:

- Sao anh không lấy?

Liễu Y Y ở bên nói:

- Vì chúng tôi nghèo, căn bản không có không gian pháp bảo. Ai như cô, có sư phụ lợi hại, vì một đệ tử liều lĩnh mà cái gì cũng xa xỉ.

Mặc Ngôn không chút khách khí:

- Đương nhiên, không chừng tôi chính là con tư sinh của sư phụ. Trừ không cho Linh thạch ra, lão nhân gia chưa từng keo kiệt pháp bảo.

Đám người: “…”

Ma tu đúng là ma tu, lời như vậy cũng dám nói.

Mặc dù sư phụ của Mặc Ngôn không keo kiệt, nhưng đường đường là ma tu, bỏ không một căn Thiết mộc, cũng rất là đau lòng.

Một căn Thiết mộc, cũng đáng ba, năm viên Nhất phẩm Linh thạch a.

Nhận lấy Thiết mộc, Giang Tả hỏi Sơ Tình:

- Có thể đem cái này luyện thành Thiết kiếm không?

Sơ Tình gật đầu:

- Biết!

Giang Tả cầm Thiết mộc cho Sơ Tình:

- Dùng nó để chế tạo một cái chủy thủ bình thường.

Sau đó Giang Tả lại đưa Lôi Ngân chùy qua:

- Dùng cái búa này, tới lúc thích hợp, sẽ để em dùng Lôi ngân. Nhớ, nhiệm vụ này, trừ phi em chết, còn không không được phép dừng. Cự tuyệt, chính là buông tha chế tạo. Cho nên một khi đã làm, hoặc là thành công, hoặc là chết trên đường thành công.

Sơ Tình tự lẩm bẩm:

- Trên trên đường thành công? Chết trên đường?

Lúc này, tên to con bên kia nói:

- Cậu điên rồi, con bé vẫn còn là con nít, làm như vậy là hại chết nó.

Biên Hải Đao Khách cũng ủng hộ:

- Có phải là nên thương thảo một chút không? Có lẽ còn có cách khác.

Giang Tả không để ý tới đám người, chỉ nhìn Sơ Tình:

- Thứ anh có thể nói cho em không nhiều, nhưng có thể khẳng định cho em biết, đường của anh, là chính xác. Tin tưởng anh, sẽ đi tới thành công, nhưng cũng có thể chết trên đường thành công. Lựa chọn đi.

Lúc này, Tiêu Tiểu Mặc lo lắng nói:

- Phá Hiểu đại lão, cái này có quá tàn nhẫn không? Sơ Tình còn nhỏ, hơn nữa con bé…

Tiêu Tiểu Mặc còn chưa nói hết lớn, Sơ Tình liền đứng lên, cười với Tiêu Tiểu Mặc:

- Tiêu tỷ tỷ không cần lo lắng, em có thể tự chịu trách nhiệm với bản thân, em chọn, tiếp nhận.

Chương 97

Giang Tả nghĩ một hồi, cũng không trả lời luôn.

Hắn cần xem lại Lôi Ngân chùy.

Giang Tả yên lặng một hồi, lại nhắn:

- Các người xoắn xuýt đâu như vậy, chỉ vì tìm cách sử dụng Lôi Ngân chùy?

Tiêu Tiểu Mặc lập tức trả lời:

- Ừm.

Phá Hiểu:

- Một cái Lôi Ngân chùy không đắt chứ? Trực tiếp đổi một cái không phải là được sao?

Cả nhóm lập tức yên lặng.

Không phải chưa có ai nghĩ qua vấn đề này.

Lôi Ngân chùy dù không nhiều, nhưng bọn họ muốn mua, vậy cũng không phải là vấn đề.

Huống chi Biên Hải Đao Khách còn biết một vị Đại sư.

Lúc này, Tiêu Tiểu Mặc nhắn tới:

- Không được, tinh thần của Sơ Tình có vấn đề, nếu không thể dùng cái Lôi Ngân chùy này, cô ấy liền không chịu dùng cái khác.

Mặc Ngôn Tiên Tử:

- Là một người để tâm chi tiết, không đâm đầu vào tường tuyệt không thôi, nhìn thấy hoàng tuyền tâm bất tử.

Giang Tả gật đầu, những người có thiên phú về đoán tạo, đa phần đều như vậy.

Cho nên, năm đó Giang Tả quyết đoán bỏ qua đoán tạo, hoàn toàn bỏ qua.

Người có thiên phú, chính là tinh thần có vấn đề, rất dễ tự ngược chết bản thân.

Giang Tả lấy được địa chỉ, sau đó liền định qua xem, hắn có chút tò mò, một cái Lôi Ngân chùy bình thường, có thứ gì ẩn núp được chứ?

Lần này, Giang Tả thuận tay đem Hồng Thự ra ngoài, đem ra ngoài hóng gió một chút, có lẽ sau này sẽ không nghịch nữa.

Nửa đường mua thêm một đống Lê, sau đó Giang Tả liền gọi xem, cũng may là đường không xa, chỉ tốn nửa tiếng đi đường.

Điều khiến Giang Tả kinh ngạc, là Sơ Tình không ở khu ngoại thành, cũng không trong khu biệt thự, mà là trong một khu dân cư.

Rất nhanh, Giang Tả đã đi tới trước cửa nhà, gõ gõ cửa.

Sau đó cửa liền mở ra, Trần Ức đi ra.

- Tả ca, cuối cùng anh cũng đến, nếu anh còn không đến nữa, đoán chừng Sơ Thanh sẽ bị đánh chết mất.

Giang Tả dù không rõ lắm, nhưng đại khái cũng hiểu, mỗi lần Sơ Tình tinh thần thất thường, thường sẽ tìm tới chỗ phát tiết.

Mà chỗ phát tiết này, đại khái chính là Sơ Thanh.

Sau đó, Giang Tả cùng Trần Ức xuống tầng ngầm, nơi này có một gian Đoán Tạo thất.

Lúc vào trong, Giang Tả liền thấy một cảnh kinh người, một cô bé khả ái đáng yêu, cầm một cái thiết chùy không ngừng gõ.

Đối tượng gõ chính là một cậu bé máu thịt be bét, mà bên cạnh là một đám người trưởng thành.

Cô bé kia vừa gõ vừa nói:

- Sao có thể, sao có thể, ta sai? Đúng, ta sai, nhưng sai thì sao? Sai thì sao?

Hình ảnh này thực sự có chút đáng sợ, nhất là cậu bé kia, mặt đầy tuyệt vọng.

Thấy Giang Tả đi vào, Tiêu Tiểu Mặc liền đi tới giải thích:

- Sơ Thanh có thể chất đặc thù, bất kỳ thương thế thế nào, chỉ cần nghỉ ngơi hai ba ngày là có thể khôi phục, cho nên vấn đề không lớn, chỉ là tạo thành bóng ma trong lòng, có điều có Mặc Ngôn Tiên Tử, vấn đề cũng không lớn.

Lúc này, Xích Huyết Đồng Tử, Lục Nguyệt Tuyết ở bên cũng gật đầu.

Dùng câu này để chứng minh, họ cũng không có ngược đãi trẻ em.

Giang Tả cũng không quá để ý, chỉ hỏi:

- Lục Nguyệt Tuyết đâu?

Trực tiếp vào chủ đề, đó mới là tính cách của hắn.

Lúc này, một tên to con mặc đồ rèn đem Lôi Ngân chùy cho Giang Tả:

- Lão phu đánh sắt cả đời, biết bao nhiêu loại pháp bảo, nhưng cũng không hiểu chuyện gì xảy ra.

Giang Tả không nói, trực tiếp nhận lấy Lôi Ngân chùy.

Giang Tả không thái độ, nhưng không thái độ chính là thái độ không tốt, vị Đoán Tạo sư này cũng có chút bất mãn, dù sao tu vi của Giang Tả mới chỉ là 1.4.

Tu vi 1.4, đối với người khác mà nói, rất thấp.

Đương nhiên người khác cũng không biết, tu vi 1.4 này mới chỉ mất một tuần mà có được.

Tên to con này không ở trong nhóm, hắn cũng là nhận ủy thác mà tới, bên cạnh hắn còn có một người mà Biên Hải Đao Khách mời tới.

Bọn họ đều không coi trọng Giang Tả.

Mà Giang Tả cũng chỉ nhìn Lôi Ngân chùy, Tiên Thiên nhị khí xâm nhập kiểm tra, sau đó liền phát hiện một đạo phong ấn.

Chính là cái phong ấn này ảnh hưởng tới việc sử dụng Lôi Ngân chùy.

Thu lại Tiên Thiên nhị khí, Giang Tả nhìn về phía Sơ Tình:

- Biết chế tạo?

Sơ Tình nhìn về phía Giang Tả, cô cũng biết Giang Tả, hơn nữa còn thường xuyên nghe Sơ Thanh khen người này.

Cho nên bản năng trả lời:

- Biết một chút.

- Thích chế tạo sao?

- Rất thích!

Cả đám đều không hiểu Giang Tả đang làm gì, chẳng qua vấn đề tiếp theo của Giang Tả, lại khiến cả đám phải nín thở:

- Vì chế tạo, sợ chết không?

Sơ Tình không chút do dự:

- Sợ!

Nghe được câu trả lời này, đám người mới thở nhẹ, thực sự sợ hai người này làm bậy.

Một người có vấn đề về tinh thần, một người hoàn toàn không để ý tới hậu quả.

Nhưng Giang Tả lại nói một câu, khiến đám người chết tâm:

- Vậy có dám liều mạng, tiến hành chế tạo không?

Cũng là một câu trả lời không chút do dự:

- Dám!

Giang Tả khẽ mỉm cười:

- Rất tốt!

Sau đó Giang Tả lại nhìn Xích Huyết Đồng Tử:

- Có tài liệu cơ sở như Thiết mộc không?

Xích Huyết Đồng Tử nhìn sang Mặc Ngôn:

- Có không?

Mặc Ngôn đầy đau lòng:

- Sao anh không lấy?

Liễu Y Y ở bên nói:

- Vì chúng tôi nghèo, căn bản không có không gian pháp bảo. Ai như cô, có sư phụ lợi hại, vì một đệ tử liều lĩnh mà cái gì cũng xa xỉ.

Mặc Ngôn không chút khách khí:

- Đương nhiên, không chừng tôi chính là con tư sinh của sư phụ. Trừ không cho Linh thạch ra, lão nhân gia chưa từng keo kiệt pháp bảo.

Đám người: “…”

Ma tu đúng là ma tu, lời như vậy cũng dám nói.

Mặc dù sư phụ của Mặc Ngôn không keo kiệt, nhưng đường đường là ma tu, bỏ không một căn Thiết mộc, cũng rất là đau lòng.

Một căn Thiết mộc, cũng đáng ba, năm viên Nhất phẩm Linh thạch a.

Nhận lấy Thiết mộc, Giang Tả hỏi Sơ Tình:

- Có thể đem cái này luyện thành Thiết kiếm không?

Sơ Tình gật đầu:

- Biết!

Giang Tả cầm Thiết mộc cho Sơ Tình:

- Dùng nó để chế tạo một cái chủy thủ bình thường.

Sau đó Giang Tả lại đưa Lôi Ngân chùy qua:

- Dùng cái búa này, tới lúc thích hợp, sẽ để em dùng Lôi ngân. Nhớ, nhiệm vụ này, trừ phi em chết, còn không không được phép dừng. Cự tuyệt, chính là buông tha chế tạo. Cho nên một khi đã làm, hoặc là thành công, hoặc là chết trên đường thành công.

Sơ Tình tự lẩm bẩm:

- Trên trên đường thành công? Chết trên đường?

Lúc này, tên to con bên kia nói:

- Cậu điên rồi, con bé vẫn còn là con nít, làm như vậy là hại chết nó.

Biên Hải Đao Khách cũng ủng hộ:

- Có phải là nên thương thảo một chút không? Có lẽ còn có cách khác.

Giang Tả không để ý tới đám người, chỉ nhìn Sơ Tình:

- Thứ anh có thể nói cho em không nhiều, nhưng có thể khẳng định cho em biết, đường của anh, là chính xác. Tin tưởng anh, sẽ đi tới thành công, nhưng cũng có thể chết trên đường thành công. Lựa chọn đi.

Lúc này, Tiêu Tiểu Mặc lo lắng nói:

- Phá Hiểu đại lão, cái này có quá tàn nhẫn không? Sơ Tình còn nhỏ, hơn nữa con bé…

Tiêu Tiểu Mặc còn chưa nói hết lớn, Sơ Tình liền đứng lên, cười với Tiêu Tiểu Mặc:

- Tiêu tỷ tỷ không cần lo lắng, em có thể tự chịu trách nhiệm với bản thân, em chọn, tiếp nhận.

------------

Chương 98

- Em chọn, tiếp nhận.

Lời Sơ Tình nói khiến đám người kinh ngạc, cái này không phải là liều mạng sao?

Lúc này, Mặc Ngôn hỏi:

- Đại lão, nếu như nửa đường buông tha thì sao? Sẽ không nguy hiểm tính mạng chứ?

Rất nhiều người nhìn tới Giang Tả, theo lý đúng là vậy, nửa đường buông tha, sẽ không có nguy hiểm gì tới tính mạng.

Giang Tả nhìn Mặc Ngôn, nhàn nhạt nói:

- Vừa rồi cô nói, tính tình Sơ Tình thế nào?

- Ách.

Mặc Ngôn nghĩ một chút, nói:

- Chưa tới phút cuối chưa từng bỏ, dù đến hoàng tuyền tâm bất tử?

Được rồi, Mặc Ngôn biết, chỉ cần Sơ Tình quyết tâm liều mạng, nó nhất định sẽ không buông tha, buông tha cũng có nghĩa là buông bỏ chế tạo, đây là dùng tính mạng để đánh cược con đường chế tạo trong tương lai.

Sơ Tình cẩm thiết mộc cùng Lôi Ngân chùy, sau đó nhìn tới Tiêu Tiểu Mặc, nói:

- Tiêu tỷ tỷ, em biết chị tốt cho em, nhưng nếu chị nửa đường ngăn cản em, em sẽ lập tức chết cho mọi người xem.

Tiêu Tiểu Mặc: “…”

Cô vô tội, thân làm tỷ tỷ, liều mạng kéo nhiều người tới giúp như vậy, không cảm kích thì thôi, lại còn uy hiếp cô.

Rèn sắt, đúng là lòng dạ cứng rắn.

Lục Nguyệt Tuyết lại không để ý, thứ cô lo lắng là Sơ Thanh, lấy điện thoại ra gõ một hàng chứ, để Xích Huyết Đồng Tử bên cạnh xem.

Sau khi xem xong, Xích Huyết Đồng Tử liền hỏi Sơ Tình:

- Vậy, bọn anh có thể hỗ trợ chữa trị cho Sơ Thanh không?

Cái này Sơ Tình tự nhiên không phản đối, có những người này hỗ trợ, Sơ Thanh sẽ khỏi nhanh hơn.

Mà khôi phục nhanh hơn, cũng là cô có thể dễ gõ hơn, hì hì.

Sau đó, Sơ Tình tới bên cạnh lò lửa, bắt đầu để Thiết mộc vào nung đỏ, mà Lôi Ngân chùy cũng đã chuẩn bị ổn thỏa, ánh mắt tỉnh táo chuyên chú.

Đây là Sơ Tình lúc chế tạo, cũng là ánh mắt bình thường của Đoán Tạo sư nên có.

Một bên, vị Đoán Tạo sư to con kia thở dài:

- Thiên tư phi phàm, đáng tiếc quá cố chấp, cứng quá dễ gãy a.

Người do Biên Hải Đao Khách mời tới cũng thở dài:

- Quả thực hơi lỗ mãng.

Những người khác cũng không tiện nói gì, một là Sơ Tình sẽ không chịu nghe khuyên, hai là Giang Tả do bọn họ mời tới, lúc này nói gì cũng vô dụng, còn không bằng không nói, tránh cho bị bắt bẻ.

Mà Giang Tả chỉ nhàn nhạt nhìn Sơ Tình, những người này nói không sai, đại đạo ba ngàn, không cần phải tới mức tới hoàng hà mà còn không đổi, Sơ Tình quả thực còn trẻ, đường để đi rất dài, liều mạng chế tạo, quả thực không đáng.

Nhưng, trên đời này không có chuyện gì cứ không đáng giá là không làm.

Huống chi, tinh thần Sơ Tình còn có vấn đề?

Tuyệt cảnh, sao lại không thể phùng sinh?

Cứng quá dễ gãy, chí cương mới có thể chọc trời.

Coong, coong, coong.

Sơ Tình đã quơ Lôi Ngân chùy, tiến vào trạng thái chế tạo.

Thanh âm gõ búa đầy tiết đấu.

Sau một hồi, Thiết mộc vốn dài một mét, đã chỉ còn lại chừng mười phân, hình thức ban đầu đã sắp hiện.

Nhìn tới đây, Giang Tả cũng hiểu, đã sắp tới lúc mấu chốt.

Là lúc nên vận dụng lôi đình để chế tạo.

Quả nhiên Sơ Tình bắt đầu vận dụng Lôi đình, mặc dù chậm hơn thời điểm Giang Tả tính toán một chút, nhưng không không phải vấn đề, hắn tới đây, không phải để xem năng lực chế tạo của Sơ Tình.

Mà trong lúc Sơ Tình định lùng Lôi đình chế tạo, đột nhiên lại ngừng huy Lôi Ngân chùy, cô không dùng được Lôi đình, không thể tiếp tục chế tạo.

- Đã bắt đầu liền không thể ngừng, không dùng được cũng phải tiếp tục. Em phải nhớ kỹ, mỗi một chùy, đều là thất bại trên đường thành công.

Hoặc là, em có thể hiểu, mỗi một chùy, là một lần giãy giụa trên đường thành công.

Mặc Ngôn ở bên huých Xích Huyết Đồng Tử, lẩm bẩm:

- Vòng tới vòng lui, không phải là một câu nói sao.

Xích Huyết Đồng Tử trợn mắt với Mặc Ngôn, không để ý tới cô.

Sơ Tình cắn răng, một chùy này như bị đánh ngược lại, khiến cô không thể hạ xuống được, nhưng dù có bị đánh nổ, Sơ Tình cũng muốn đánh một chùy này xuống.

Pháp môn của pnc trở ngại Sơ Tình, cưỡng ép vận chuyển không chỉ khiến thất bại, mà còn khiến Sơ Tình bị thương.

- A!

Sơ Tình hét lớn một tiếng, Lôi Ngân chùy đánh xuống, coong.

Lôi Ngân chùy đánh xuống, nhưng không tạo được Lôi đình.

Không chỉ như thế, Sơ Tình còn phun tiên huyết.

Giờ khắc này, Sơ Tình mới hiểu cái gì là liều mạng chế tạo, cũng hiểu cái gì là đến chết mới thôi.

Sơ Tình lần nữa giơ chùy, một lần nữa đánh xuống, một lần nữa phun tiên huyết.

Không ngừng lặp lại, không ngừng bị thương, không ngừng đi tới tử vong.

Nhìn Sơ Tình như vậy, đám người đều lo âu, Biên Hải Đao Khách lần đầu mở miệng:

- Phá Hiểu đạo hữu, thực sự được chứ?

Giang Tả nhàn nhạt nói:

- Đường là do con bé chọn, sinh tử cũng là do con bé chịu.

- Nhưng…

Nhưng Sơ Tình còn nhỏ, không cần phải như thế.

Đám người đều biết đạo lý này, nhưng giờ nói ra cũng vô dụng.

Ánh mắt điên cuồng của Sơ Tình đã nói rõ, ai cản cũng không được.

Dù là cha mẹ Sơ Tình lại đây, cũng vô dụng.

Trước giờ, Sơ Tình đã vốn vậy.

Hiện tại, trên da dẻ trên người Sơ Tình đã nứt ra, nhưng ánh mắt điên cuồng lại mang theo vẻ hưng phấn, dữ tợn.

Một cô gái nhỏ bình thường, không có khả năng như vậy, nhưng từ nhỏ, Sơ Tình đã không bình thường.

Coong, coong, coong.

Thanh âm như tiếng tử thần, kêu gọi Sơ Tình đi tới.

Trong lúc tất cả cùng cho rằng, nếu tiếp tục như vậy, Sơ Tình sẽ chết chắc.

Đúng lúc này, Sơ Tình lại bật cười.

- Ha ha, ha ha ha, ha ha ha.

Tiếng cười như sấm, nhưng tay càng lúc càng nhanh, tốc độ gõ càng lúc càng có tiết tấu.

Tiếp đó Sơ Tình liền hoàn toàn cất tiếng cười to:

- Ha ha ha, ha ha ha ha, ha ha ha ha. Tới, tới, ta cảm giác tới, ta cảm giác tới. Ha ha ha.

Giờ khắc này, Sơ Tình đánh một búa xuống, coong.

Một tia sét đánh ra.

- Tôi không nhìn lầm chứ?

Đoán Tạo sư to con nói.

- Điều này sao có thể?

Người do Biên Hải Đao Khách mời tới cũng khiếp sợ.

Ngay khi tất cả cùng không hiểu, Giang Tả liền nói:

- Thời điểm đã tới, có thể nắm được không, hết thảy phải xem tạo hóa của Sơ Tình.

Lần này, đám người càng không hiểu.

Còn Lôi ngân do Sơ Tình đánh xuống càng lúc càng sáng, càng lúc càng lóng lánh.

Tiếng cười của Sơ Tình không hề dừng lại.

Lôi Ngân chùy nhanh chóng đánh xuống, một vệt sáng từ Lôi Ngân chùy nở rộ.

Phóng ấn bên trong hoàn toàn vỡ nát, vô số điểm sáng bao lấy Sơ Tình, mà lôi đình thủ pháp trong tay cô cũng hoàn toàn biến hóa.

Đó là thủ pháp mà hai vị Đoán Tạo sư ở đây chưa từng thấy qua.

Giờ khắc này, người do Biên Hải Đao Khách mời tới, rốt cục khiếp sợ:

- Đây là truyền thừa? Điều này sao có thể?

Đúng, trong một thanh Lôi Ngân chùy bình thường, sao có thể có truyền thừa? Cái này không khoa học.

Quả thực không khoa học, nhưng lại rất tu chân.

Bất cứ vật gì cũng có thể là kỳ ngộ, chỉ cần nắm chắc, một hạt châu, một cái bình, một chiếc nhẫn, một sợi dây chuyền… đều có thể là nghịch thiên chi vật.

Cho nên, Sơ Tình mua được một thanh Lôi Ngân chùy có truyền thừa từ chỗ Giang Tả, cũng không phải là việc gì quá kỳ lạ.

Trong mắt Giang Tả, hắn sẽ chỉ cảm thấy, đám Đoán Tạo sư đều là bệnh tâm thần, chỗ nào cũng có thể giấu truyền thừa.

Chương 99

Sơ Tình đánh xong một bộ chùy pháp, sau đó liền như cạn kiệt sức lực, trực tiếp ngã xuống đất, không biết sinh tử.

Lục Nguyệt Tuyết lập tức chạy tới kiểm tra, cuối cùng mới lắc đầu nhìn những người khác.

Mặc Ngôn liền hỏi:

- Không cứu được? Không thể cố gắng sao? Có lẽ còn có cơ hội.

Lục Nguyệt Tuyết: “…”

Xích Huyết Đồng Tử không nhìn Mặc Ngôn, hỏi:

- Là không có chuyện gì, đúng không?

Lục Nguyệt Tuyết gật đầu.

Lúc này, Giang Tả hỏi:

- Là ai phát ủy thác?

Mặc Ngôn nhấc tay:

- Là tôi!

Giang Tả đưa tay ra:

- Một viên Ngũ phẩm Linh thạch.

Thù lao của ủy thác là một viên Ngũ phẩm Linh thạch, Giang Tả không tăng giác, cũng không có khả năng bị ép giá.

Mặc Ngôn: “…”

Sau đó liền quay qua nhìn những người khác:

- Xoay tiền a!

Những người này đều là đệ tử đại môn phái, nhưng nghèo thì vẫn nghèo.

Đi một vòng, mới kiếm được một viên Tứ phẩm Linh thạch, cuối cùng vẫn phải để Biên Hải Đao Khách trực tiếp lấy ra một viên Ngũ phẩm Linh thạch, nếu không tối nay, đoán chừng đám người này ngủ cũng không yên rồi.

Tiêu Tiểu Mặc lúng túng nói với Biên Hải Đao Khách:

- Cái này, chờ cha mẹ bọn nó trở lại, tôi sẽ để họ trả tiền, chắc chắn sẽ không thiếu.

Trong thù lao còn có tiền mặt, nhưng Mặc Ngôn sẽ không quan tâm cái này. Linh thạch cô không có, nhưng tiền thì còn nhiều, không cần người khác góp.

Lúc này, Sơ Thanh mới tỉnh hồn lại, mặc dù có chút hoảng hốt, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể nói chuyện.

- Chị tôi sao rồi?

Mặc Ngôn nói:

- Yên tâm đi, chị của em ổn rồi, tạm thời em sẽ không cần bị đánh nữa.

Đây là một tin tức tốt, Sơ Thanh liền thanh tĩnh lại, cuối cùng cũng vượt qua.

Lúc này, Biên Hải Đao Khách thấy người bên cạnh đầy quấn quýt, cũng hiểu đối phương đang nghĩ gì, tiếp đó liền hỏi Giang Tả:

- Phá Hiểu đạo hữu, chuyện gì vậy?

Giang Tả thu Linh thạch, nhàn nhạt nói:

- Khảo nghiệm truyền thừa mà thôi.

Biên Hải Đao Khách lại hỏi:

- Nhưng, tại sao truyền thừa lại có khảo nghiệm này? Cảm giác có chút không đứng đắn a, huống chi chỉ là một cái pháp bảo bình thường, rất dễ làm mất, hoặc là làm hỏng.

- Ý tưởng của kẻ tâm thần, ai biết hắn nghĩ thế nào?

Ách, đám người không còn lời nào để nói, dù sao Sơ Tình, cũng là một đứa nhỏ có vấn đề về tinh thần.

Có điều, giờ Sơ Tình cũng coi như là nhân họa đắc phúc, nếu không có người hướng dẫn, vậy không chừng sẽ vì tinh thần có vấn đề mà đi hướng diệt vong.

Tính ra, Sơ Tình cũng may mắn.

Có một đệ đệ có thể chất đặc thù, chỉ cần đánh không chết, sẽ không có vấn đề.

Hơn nữa, mỗi lần bị thường, đều sẽ giúp Sơ Thanh tăng tu vi.

Một người muốn ngược người khác, một người cần ngược bản thân, một đôi chị em hoàn mỹ.

Mà yêu cầu duy nhất của Sơ Thanh là hóa giải áp lực, cho nên hắn mới bị kéo đi học.

Dù sao, áp lực khi đi học cũng rất lớn, rất dễ để tăng năng lực kháng áp, có khi bị gõ một hồi, nói không chừng lại là giải street.

Trên thực tế, đám người tu luyện, cơ bản đều khogn đi học.

Ví như Xích Huyết Đồng Tử, Lục Nguyệt Tuyết, Ma Tu Mặc Ngôn… nhữung người này tuổi cũng không lớn lắm, người tầm tuổi, cơ bản đều đang đi học.

Nhưng trong cả nhóm, đại khái cũng chỉ có mình Sơ Thanh đi học.

Cho nên, Giang Tả có chút tò mò, vì sao Tô Kỳ lại đi học? Nhất là sau đó bọn họ cùng ở chúng, như vậy, Tô Kỳ không có thời gian tu luyện mới đúng.

Mà như vậy, Tô Kỳ còn có tu vi cao như vậy?

“Là ta cưới thiên tài? Hay là cô ấy đem ta thải dương bổ âm?”

Giang Tả không khỏi nghĩ tới.

Lúc này, Mặc Ngôn đáng thương nói:

- Thiết mộc của tôi, lãng phí!

Đây là đương nhiên, tới lúc trọng yếu, cơ bản tương đương với không rèn nữa, nếu có thể tạo được chủy thủ, vậy đó mới là không bình thường.

Giang Tả trực tiếp ném một viên Nhị phẩm Linh thạch qua, với hắn mà nói, đây chỉ là đồ để biểu diễn.

Mặc Ngôn đương nhiên mừng rỡ nhận lấy, đám người này, ai cũng thiếu Linh thạch.

Sau đó, Giang Tả nói:

- Mấy người còn nhớ lối vào và lối ra Tiên Linh động phủ không?

Biên Hải Đao Khách lập tức nói:

- Là bí cảnh lần trước?

Giang Tả gật đầu.

Tiêu Tiểu Mặc lập tức nói:

- Tôi nhớ, hơn nữa có ký hiệu trên bản đồ.

Giang Tả nhìn về phía Tiêu Tiểu Mặc, cũng đúng, bộ phận Cảm Tri vốn nên có thứ này.

- Có mang bản đò không?

Trần Ức lấy ra một quả cầu máy chiếu:

- Có đây!

Sau đó liền chiếu bản đồ lên tường, trên bản đồ có hai ký hiệu, chênh lệch khá xa.

Người khác không nhìn ra, nhưng Giang Tả lại đem hai cái ký hiệu này cùng với công viên Rừng Rậm kết nối với nhau, cuối cùng tạo thành một đồ án hình tam giác.

Là một hình tam gia, đối với Giang Tả mà nói, đây là một tin tức tốt, chứ nếu là một đường thẳng, vậy thì nhức đầu.

Có thể phóng lên bản đồ thế giới không?

Giang Tả hỏi Trần Ức.

Không thành vấn đề.

Sau đó bản đồ thế giới liền xuất hiện, lúc này Trần Ức lại nói:

- Nếu cần mô hình địa cầu, tôi cũng có thể chuyển đổi.

Giang Tả nhìn cái máy chiếu nhỏ, thứ này đúng là tiện, sau đó gật đầu:

- Chiếu đi.

Tiếp đó, mô hình địa cầu liền xuất hiện bên cạnh Giang Tả, bản đồ bình diện ban đầu, thoáng cái liền hóa thành bản đồ 3D.

Giang Tả nhìn một hồi, cuối cùng đưa mắt nhìn tới một dãy núi.

Kết quả tính toán của hắn là cạnh dãy núi này, nhưng không cách nào tính được vị trí cụ thể.

Mặc dù dãy nũi này khá lớn, nhưng hẳn là cũng đủ, thời gian suối phun là mười ngày, hắn có chín ngày để đi tìm, còn lấy bảo vật, chỉ cần nửa ngày.

Như vậy, hiện hắn cần tăng tu vi, nếu không thể lên Nhị giai, cũng phải đạt tới 1.7.

Tính thời gian, hắn còn nửa tháng.

Nửa tháng tới Nhị giai, theo lý thì không khó.

Sau đó Giang Tả liền định rời đi, ở đây đã không còn việc của hắn.

Vốn còn định mua thuốc ở chỗ Lục Nguyệt Tuyết, nhưng Lục Nguyệt Tuyết chỉ có thể gõ chữ, cho nên về mới nhắn thì tiện hơn.

Giang Tả đi ra, Xích Huyết Đồng Tử cũng đi ra.

Lúc này hắn vẫn gặm kem, Giang Tả không hề có ý quay đầu, có điều Xích Huyết Đồng Tử cũng hiểu kẻ này hoàn toàn không hiểu đối nhân xử thế.

Cho nên liền chạy tới bên cạnh Giang Tả:

- Đạo hữu, tháng tới có thời gian không?

Giang Tả không chút nghĩ ngợi:

- Không có!

Xích Huyết Đồng Tử: “…”

Quả nhiên, không hiểu đối nhân sự thế, cự tuyệt người, lại sảng khoái như thế.

- Đạo hữu, làn như vậy, gần đây Thánh địa có sự kiện, mà sư phụ tôi thấy tôi độc thân vài chục năm, cho nên muốn tôi tới Thánh địa tham gia sự kiện, thuận tiện giải quyết nhân sinh đại sự. Anh biết đấy, chín phần đệ tử Thánh địa là tiên tử, tùy tiện một người cũng đẹp như thiên tiên.

Giang Tả nhìn Xích Huyết Đồng Tử:

- Mấy vị sư huynh của cậu, không phải cũng độc thân sao?

- Cái này thỉ đúng nha.

Vừa mở miệng, Xích Huyết Đồng Tử liền biết lỡ mồm lộ tin, lập tức nói:

- Không phải nha, bọn họ đều đã có người trong lòng, cho nên không thích hợp đi.

Vì là chuyện Thánh địa, cho nên Giang Tả hỏi thêm:

- Muốn tôi đi làm gì?

- Nổi tiếng, tôi đi với anh, dính chút ánh sáng, một khi có danh tiếng, tiên tử sẽ tự tới.

------------

Chương 100

Đi ra khoe mẽ? ͏ ͏ ͏

Giang Tả cười cười: ͏ ͏ ͏

- Không hứng thú. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau đó Giang Tả xoay người rời đi. ͏ ͏ ͏

Đối với Giang Tả thì Thánh Địa không phải chỗ tốt gì, một lần nữa đi Thánh Địa khoe mẽ? ͏ ͏ ͏

Trước kia có lẽ tạm được, còn bây giờ? ͏ ͏ ͏

Chẳng khác nào đi chịu chết. ͏ ͏ ͏

Nhìn Giang Tả rời đi, Xích Huyết Đồng Tử buông tiếng thở dài. Thật ra đi Thánh Địa khoe mẽ không phải chỉ ỷ vào vũ lực, hắn cảm thấy Giang Tả chắc chắn có thể nổi bật một phen. ͏ ͏ ͏

Xích Huyết Đồng Tử có thể thề bằng cây kem, trực giác của hắn là đúng. ͏ ͏ ͏

Lúc này Mặc Ngôn đi tới bên cạnh Xích Huyết Đồng Tử, cười nói: ͏ ͏ ͏

- Hay là anh mang theo tôi đi? Tôi cũng rất lợi hại, đừng nhìn tôi là ma tu, sư phụ của tôi biến tôi thành toàn năng, cái gì cũng cho học. ͏ ͏ ͏

Xích Huyết Đồng Tử trợn mắt nói: ͏ ͏ ͏

- Cô trừ chuyên tu mộng yểm ra còn biết cái gì? Trắc phong thủy tìm chỗ chôn sao? ͏ ͏ ͏

Mặc Ngôn: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Cô hiện tại ghét nhất người khác nhắc tới chuyện này, đây là sỉ nhục làm ma tu của cô. ͏ ͏ ͏

Xích Huyết Đồng Tử phớt lờ Mặc Ngôn, hắn nên đi bàn với người của Thánh Địa về việc ra nổi bật còn hơn là ở lại đây. ͏ ͏ ͏

Còn về Mặc Ngôn, cô là ma tu, Thánh Địa sẽ không mời, có thể trực tiếp loại trừ cô ra. ͏ ͏ ͏

Trên đường về, Giang Tả đi một lúc chợt ngừng lại. ͏ ͏ ͏

Hắn bỗng nhớ ra một việc, vị trí của Thánh Địa hình như rất gần với vị trí mà hắn tính toán ra. ͏ ͏ ͏

Giang Tả thở dài: ͏ ͏ ͏

- Hy vọng đừng gặp trúng Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏

Theo sau lại ngẫm nghĩ, Giang Tả cảm thấy, đến lúc đó nếu điều kiện cho phép thì hắn có thể đi thăm Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏

Hồng Thự đột nhiên kêu lên: ͏ ͏ ͏

- Cạc! ͏ ͏ ͏

Giang Tả liếc qua Hồng Thự, phát hiện không phải nó đòi ăn, sau đó Hồng Thự dùng cánh chỉ một phương hướng cho hắn. ͏ ͏ ͏

Giang Tả hơi sửng sốt, tiếp theo đi hướng bên kia, sự thật thì bên kia chỉ có một ngõ nhỏ. ͏ ͏ ͏

Khi Giang Tả đến gần, hắn ngửi được mùi của Huyết Yêu. ͏ ͏ ͏

Nhưng Hồng Thự cảm giác được Huyết Yêu sớm hơn hắn? ͏ ͏ ͏

Mặc kệ như thế nào thì Giang Tả cũng bước qua đó, trong ngõ nhỏ không có người, nhưng có cánh cửa. ͏ ͏ ͏

Bên trong có một sân nhỏ, đại khái là chỗ ẩn núp của Huyết Yêu. ͏ ͏ ͏

Không do dự, Giang Tả trực tiếp đi vào, nơi này không có nhiều Huyết Yêu, nếu không đoán sai thì ước chừng chỉ có hai Huyết Yêu. ͏ ͏ ͏

Một là Huyết Liệt Ngân, một là Huyết Đồ Điệp. ͏ ͏ ͏

Hai tên này đại khái cảm thấy nơi nguy hiểm nhất là chỗ an toàn nhất. ͏ ͏ ͏

Trốn trong đám người thì thôi đi, còn đến gần nhà của người tu luyện, đúng là sẽ không có ai hoài nghi nơi này, đặc biệt với công pháp ẩn núp mà chúng đã dày công tôi luyện. ͏ ͏ ͏

Đáng tiếc đụng phải Hồng Thự kỳ lạ, và Giang Tả phân rõ Huyết Yêu đã lên đến cảnh giới xuất sắc. ͏ ͏ ͏

Khi Giang Tả đi vào, hắn không cố ý ẩn nấp khí tức, cũng không cẩn thận dè dặt, cứ ngang nhiên mở cửa chính bước vào. ͏ ͏ ͏

Giang Tả không sợ hai người ở bên trong phát hiện ra mình, bởi vì áp chế về mặt tu vi khiến hắn có ẩn nấp kiểu gì thì đều không thể nào giấu được bọn họ. ͏ ͏ ͏

Cho dù Huyết Yêu ngốc đến mấy, trông thấy một tu sĩ 1.4 đưa lên cửa cũng sẽ không bị dọa chạy. ͏ ͏ ͏

Nhưng lúc này, hai người ở bên trong lại luống cuống. ͏ ͏ ͏

Huyết Liệt Ngân hoảng loạn hỏi: ͏ ͏ ͏

- Lão Lục, làm sao bây giờ? Có trốn không? ͏ ͏ ͏

Huyết Đồ Điệp sợ hãi nói: ͏ ͏ ͏

- Không biết, anh luôn vỗ ngực nói mình thông minh hơn ai hết mà? Có khi nào hắn ta đến hỏi tội không? Chúng ta hại chết nhiều đồng bào như vậy. ͏ ͏ ͏

Không sai, bọn họ sợ, bởi vì Giang Tả đi ra từ Huyết Yêu đại trận mà bọn họ không bước ra nổi. ͏ ͏ ͏

Tuy rằng không tận mắt nhìn thấy Giang Tả, nhưng năng lực vẽ tranh của Huyết Yêu giỏi, trong thời gian ngắn vẽ lại quá trình giống y như thật, hiện tại Huyết Đồ Điệp và Huyết Liệt Ngân đều cho rằng đối phương là đại boss. ͏ ͏ ͏

Nếu đối phương không phải đại lão ẩn giấu thì ai dám dùng tu vi 1.4 quang minh chính đại bước vào? ͏ ͏ ͏

Nghĩ rằng hắn không biết nơi này có Huyết Yêu sao? ͏ ͏ ͏

Không thể nào, trận pháp bên ngoài bị xem như không thấy. ͏ ͏ ͏

Đây rõ ràng là tư thế đến hỏi tội. ͏ ͏ ͏

Huyết Liệt Ngân cắn răng nói: ͏ ͏ ͏

- Trốn, chờ chúng ta khôi phục rồi hãy trở lại, cùng lắm thì vĩnh viễn không trở lại, chúng ta không ngốc, đến đâu mà không xưng bá một phương được? ͏ ͏ ͏

- Lại dùng huyết độn? Tổn thương rất lớn. ͏ ͏ ͏

- Nếu không dùng thì anh có nắm chắc trốn thoát được không? ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Lúc này, Huyết Liệt Ngân lại nói: ͏ ͏ ͏

- Khoan đã, tôi để lại ít thứ cho hắn, tốt nhất làm hắn bỏ ý tưởng lại tìm chúng ta. ͏ ͏ ͏

Huyết Đồ Điệp gật đầu, dù sao đối phương có thể tìm được bọn họ một lần, tự nhiên có thể tìm được bọn họ lần thứ hai. ͏ ͏ ͏

Nhưng bọn họ thì không thể nào mỗi lần đều có thể huyết độn rời đi. ͏ ͏ ͏

Lúc này Giang Tả vừa đi đến cửa phòng, theo sau hắn nhẹ nhàng đẩy mở cửa, trong tay loay hoay tiền xu, cho nên hắn không lo lắng bị tập kích. ͏ ͏ ͏

Hai Huyết Yêu bị thương nặng sắp chết mà thôi, tuy có câu lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, nhưng Giang Tả không so kích cỡ với bọn họ. ͏ ͏ ͏

Tuy nhiên, khi Giang Tả bước vào, ngoài ý muốn phát hiện bên trong không có một bóng người. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nhíu mày xem xét bốn phía, nhìn Hồng Thự, hỏi: ͏ ͏ ͏

- Mới rồi bọn họ còn ở đây đúng không? ͏ ͏ ͏

Hồng Thự cắn Lê, không quay đầu lại, kêu một tiếng cạc. ͏ ͏ ͏

Giang Tả đại khái hiểu ý của nó. ͏ ͏ ͏

Chương 101

Giang Tả lại lần nữa xem xét phòng ốc, đây là một căn phòng hơi cũ kỹ, bên trong có bàn gỗ sứt mẻ, ánh sáng mặt trời chiếu xuống mặt bàn, có thể trông thấy tro bụi lơ lửng bốn phía. ͏ ͏ ͏

Lúc này, Giang Tả cảm giác trên mặt bàn thứ gì lóe sáng, khi hắn lại gần, phát hiện mặt bàn có chữ máu, cộng thêm hai chiếc nhẫn màu đỏ máu. ͏ ͏ ͏

Huyết thư: ͏ ͏ ͏

“Huyết Yêu đại tiền bối, chúng tôi tự biết tội nghiệt sâu nặng, xin tiền bối thứ tội. ͏ ͏ ͏

Vì đồng bào của tộc mình, chúng tôi cần giữ lại thân xác hữu dụng này, chờ khi tình trạng vết thương khôi phục, nhất định sẽ đòi Thánh Địa trả lại công đạo, đến lúc đó sẽ trở về tự mình xin tội với tiền bối. ͏ ͏ ͏

Tín vật của trưởng lão cũng xin giao cho tiền bối tạm giữ, chờ báo được thù lớn, sống chết toàn bằng tiền bối xử lý. ͏ ͏ ͏

Huyết Yêu Huyết Liệt Ngân, Huyết Đồ Điệp ký tên. ͏ ͏ ͏

Giang Tả: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Đại tiền bối là đang nói hắn? Bởi vì việc qua Huyết Yêu đại trận? ͏ ͏ ͏

Giang Tả lắc đầu, hắn nên cảm thấy hai Huyết Yêu này thông minh hay ngu xuẩn đây? ͏ ͏ ͏

Nhưng đã chạy rồi thì Giang Tả cũng không làm gì được họ. ͏ ͏ ͏

Sau đó Giang Tả đưa mắt nhìn hai chiếc nhẫn. ͏ ͏ ͏

- Tín vật của trưởng lão? Có lẽ hữu dụng. ͏ ͏ ͏

Cất nhẫn, Giang Tả lại tra tìm một vòng, xác định không có thứ gì mới ra khỏi sân. ͏ ͏ ͏

- Cạc! ͏ ͏ ͏

Lần này Hồng Thự kêu là vì hết đồ ăn. ͏ ͏ ͏

Làm Giang Tả mừng hụt. ͏ ͏ ͏

Tiếp đó, Giang Tả rời khỏi sân, không ai phát hiện chuyện ở đây. ͏ ͏ ͏

Nếu không nhờ Hồng Thự, bản thân Giang Tả nếu không đến gần thì cũng không biết có Huyết Yêu ẩn thân tại đây. ͏ ͏ ͏

Chờ Giang Tả đi xa một chút, phát hiện có một nhóm người nhắm thẳng phương hướng trong sân. ͏ ͏ ͏

Người của Thánh Địa? Bọn họ đi bắt Huyết Yêu? ͏ ͏ ͏

Giang Tả tò mò, hắn đứng yên tại chỗ nhìn qua, phát hiện bọn họ thật sự đi vào sân của nhóm Huyết Liệt Ngân. ͏ ͏ ͏

- Sao bọn họ biết được? ͏ ͏ ͏

Nghi hoặc giây lát rồi Giang Tả liền thoải mái, hắn trông thấy tên nằm vùng kia. ͏ ͏ ͏

Sau đó Giang Tả không chú ý bọn họ nữa, hắn không quan tâm những người kia có chết trong trận pháp hay không. ͏ ͏ ͏

Miễn là Tô Kỳ không ở trong nhóm đó là được. ͏ ͏ ͏

Nhưng Giang Tả mới đi không bao lâu thì bỗng cảm giác dao động linh khí mạnh mẽ. ͏ ͏ ͏

Mức độ này ít nhất cũng cỡ Tứ giai đỉnh. ͏ ͏ ͏

Được rồi, hắn có thể xác nhận, kẻ nằm vùng kia muốn mượn dao giết người. ͏ ͏ ͏

Nói vậy là hắn lại vô tình giúp Huyết Liệt Ngân và Huyết Đồ Điệp? ͏ ͏ ͏

Giang Tả phát hiện, hai người này đúng là chưa tới số, nhưng để tên nằm vùng kia ở lâu cũng là tai họa, đợi khi nào rảnh thì hắn định viếng thăm người này. ͏ ͏ ͏

Bên Thánh Địa rất nhanh nhận được tin tức. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt bất đắc dĩ nói: ͏ ͏ ͏

- Sư phụ, đối phương chạy rồi, nhưng hình như là bị một vị Huyết Yêu đại tiền bối dọa chạy. Sư phụ nói xem có khi nào hắn ta đánh lén chúng ta trên đường chúng ta trở lại không? ͏ ͏ ͏

Nguyệt Tịch vẫn nằm trên giường, không cách nào mở miệng nói chuyện. ͏ ͏ ͏

Cô càng lúc càng muốn bóp chết đồ đệ này của mình, biết rõ chính mình có ý thức nhưng nói không được mà cứ gợi chuyện bắt mình nói. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ không vui nói: ͏ ͏ ͏

- Em không muốn trở về, em đã trưởng thành, cũng gả cho người rồi, chỉ còn thiếu sinh con, sao cứ bắt em tham gia tế tự? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏

- Thánh nữ dự khuyết chỉ được về hưu sau đợt tuyển cử Thánh nữ lần thứ hai. Đây là quy định, em cũng biết điều này mà. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nhìn Tĩnh Nguyệt, nói: ͏ ͏ ͏

- Sư tỷ định khi nào về hưu? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt ngẫm nghĩ: ͏ ͏ ͏

- Nếu không chết yểu thì đợi thêm năm trăm năm. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ tuyệt vọng, Giang Tả cần phải sống năm trăm năm, cho dù có cô hỗ trợ thì hắn cùng lắm là sống được hai, ba trăm năm. ͏ ͏ ͏

Tuổi thọ của người thường đâu dễ kéo dài. ͏ ͏ ͏

- Vậy lần trước chị nói sư phụ định xin phép giúp em, việc này có kết quả gì chưa? ͏ ͏ ͏

- Cái đó em phải hỏi sư phụ, em cứ hỏi, sư phụ ở ngay bên cạnh. ͏ ͏ ͏

Nguyệt Tịch: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Cô cảm thấy hình như sư tỷ của mình gần đây hết muốn sống rồi. ͏ ͏ ͏

Sau đó Tô Kỳ nhớ đến cái gì, lập tức nói: ͏ ͏ ͏

- Sư tỷ, tên Bách Trường kia, em nghe nhóm Tiểu Mặc nói người này là gián điệp của Huyết Yêu, tốt nhất hãy đề phòng. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt đỡ cằm, khẽ thở dài: ͏ ͏ ͏

- Chuyện này thì chị cũng biết, nhưng hắn ta có người ở phía sau làm bảo đảm, chúng ta khó mà động vào hắn. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏

- Sư tỷ đang lo sao? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt gật đầu, nói: ͏ ͏ ͏

- Ừ, trạng thái Thánh nữ bị thương nặng, hiện tại còn chưa khôi phục hoàn toàn. Chị đã lâu không livestream, nghe nói ma nữ bên ma tu có số lượng fan vượt qua chị rồi, chị không nén được cơn tức này. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Tiếp đó, Tô Kỳ cũng nâng cằm thở dài: ͏ ͏ ͏

- Em muốn bên Tả ca của em, không muốn trở về, không muốn làm việc. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt, Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏

- Ài. ͏ ͏ ͏

Nguyệt Tịch: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

------------

Chương 102

Lúc trở về, Giang Tả đi ngang qua tập đoàn Thiên Hòa, hắn ngẫm nghĩ, rồi đi lên xem thử có ủy thác gì không, lúc này mà không nhận ủy thác thì cũng không có việc làm. ͏ ͏ ͏

Vừa ngồi xuống ghế, Giang Tả mở ra nhóm Cảm Tri số 1, vừa lúc đang ở đây, trực tiếp kêu Lục Nguyệt Tuyết sai người đưa thuốc lại đây, khiến hắn đỡ mất công tới lui một chuyến. ͏ ͏ ͏

Nhưng vào xem, Giang Tả trông thấy bọn họ đang thảo luận chuyện đi Thánh Địa. ͏ ͏ ͏

Mặc Ngôn tiên tử: ͏ ͏ ͏

“Dựa vào cái gì tôi không thể đi? Mấy người khinh thường ma tu.” ͏ ͏ ͏

“Đúng rồi, chúng tôi khinh thường ma tu, đặc biệt là Mặc Ngôn ma tu.” ͏ ͏ ͏

Xích Huyết Đồng Tử gửi hình ảnh kem cây, không chút nể mặt nói. ͏ ͏ ͏

Lục Nguyệt Tuyết trả lời lại: ͏ ͏ ͏

“Xích Huyết Đồng Tử đạo hữu, nhắc nhở đạo hữu một chút, Mặc Ngôn tiên tử đã bỏ thêm vài thứ vào kem cây nhà làm của đạo hữu, tốt nhất là đừng ăn.” ͏ ͏ ͏

Xích Huyết Đồng Tử đang trên đường về thoáng chốc hóa đá, lập tức gõ chữ trên di động: ͏ ͏ ͏

“Mặc Ngôn bỏ thêm cái gì vào? Tại sao tôi không nếm ra vị gì?” ͏ ͏ ͏

Liễu Y Y: ͏ ͏ ͏

“Nghe Chung Dịch Dương nói là thêm dầu cống vào.” ͏ ͏ ͏

Trần Ức để lại một hàng rung động mạnh: ͏ ͏ ͏

“Kem cây phiên bản dầu cống ngầm? Ăn ngon không?” ͏ ͏ ͏

Xích Huyết Đồng Tử gửi sticker táo bón: ͏ ͏ ͏

“Nói thật thì ... hơi khó mở miệng, hương vị khá ngon, không có chút cảm giác dầu mỡ gì.” ͏ ͏ ͏

Mặc Ngôn tiên tử: ͏ ͏ ͏

“ ...” ͏ ͏ ͏

Biên Hải Đao Khách: ͏ ͏ ͏

“Thôi hãy bàn về hoạt động tế tự của Thánh Địa đi. Lần này Thánh Địa rộng rãi, đại khái là vì mọi người hỗ trợ đánh Huyết Yêu, tán tu như tôi cũng có tư cách đi.” ͏ ͏ ͏

Mặc Ngôn tiên tử: ͏ ͏ ͏

“Vậy tại sao tôi không thể đi?” ͏ ͏ ͏

Lục Nguyệt Tuyết trực tiếp nói: ͏ ͏ ͏

“Bởi vì cô không ra sức đánh Huyết Yêu.” ͏ ͏ ͏

Tiêu Tiểu Mặc gửi biểu cảm vui vẻ lên: ͏ ͏ ͏

“Chúng tôi đều được đi, nghe nói lúc tế tự, đi câu cá cũng có thể tăng tu vi. Lần này chúng tôi không làm cá muối.” ͏ ͏ ͏

Giang Tả hơi ngạc nhiên, tế tự, câu cá, tăng tu vi? ͏ ͏ ͏

Có chuyện tốt như vậy? ͏ ͏ ͏

Nhưng Giang Tả vẫn không thể đi, hắn bận việc của mình, hơn nữa tăng tu vi không có chút sức hấp dẫn với hắn. ͏ ͏ ͏

Nhưng hắn khá bất ngờ với việc câu cá, đường đường Thánh Địa mà chơi trò câu cá, từ khi nào người tu luyện có thú vui tao nhã này? ͏ ͏ ͏

Mặc kệ những người kia, Giang Tả trực tiếp nhắn: ͏ ͏ ͏

“@Lục Nguyệt Tuyết, tiên tử, báo giá.” ͏ ͏ ͏

Tiếp theo, Giang Tả gửi một tấm hình qua, là danh sách thuốc mà hắn viết. ͏ ͏ ͏

Giang Tả vừa xuất hiện, Mặc Ngôn liền hỏi: ͏ ͏ ͏

“Phá Hiểu đại lão, cho hỏi một việc, câu cá có pháp môn đặc biệt gì không? Thí dụ như trận pháp câu cá, huyền học câu cá, bỏ tiền mua VIP câu cá. Tốt nhất là loại trăm phát trăm trúng.” ͏ ͏ ͏

Phá Hiểu: ͏ ͏ ͏

“Chẳng phải cô không được đi sao?” ͏ ͏ ͏

Tiếp theo, Mặc Ngôn yên lặng, cô quên, cô không đi được. ͏ ͏ ͏

Lục Nguyệt Tuyết lập tức nhắn lại: ͏ ͏ ͏

“Phá Hiểu đạo hữu, thuốc của đạo hữu mỗi lần lại đắt giá hơn, lần này cần ba viên Ngũ phẩm Linh thạch . À, pháp môn mà Mặc Ngôn tiên tử hỏi có tồn tại thật không?” ͏ ͏ ͏

Phá Hiểu: ͏ ͏ ͏

“Hiện nay chỉ biết huyền học câu cá.” ͏ ͏ ͏

Lời này khiến những người kia câm nín, Mặc Ngôn càng đau lòng, thật sự có pháp môn câu cá kỳ lạ. ͏ ͏ ͏

Rất nhanh, Giang Tả đáp lại: ͏ ͏ ͏

“Đúng rồi, tôi không định đi.” ͏ ͏ ͏

Mọi người: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Sau đó Giang Tả mặc kệ bọn họ, Lục Nguyệt Tuyết đã sai người đưa thuốc đến. ͏ ͏ ͏

May mắn gia nhập groupchat, chứ không thì kiếm thuốc sẽ làm lãng phí một ít thời gian của hắn. ͏ ͏ ͏

Lúc này Giang Tả mới rảnh rỗi xem xét ủy thác. ͏ ͏ ͏

Chờ Giang Tả mở ra, một bài đăng tìm chó hấp dẫn hắn. ͏ ͏ ͏

Đi vào xem, phát hiện mất tích là Đa Linh khuyển Kỳ Kỳ. ͏ ͏ ͏

Sau đó Giang Tả xem phần thưởng, một viên Tứ phẩm Linh thạch. ͏ ͏ ͏

Kỳ thực giá này đã đắt, hơn nữa trong ủy thác chỉ cần biết tung tích, hoàn toàn không cần ra tay bắt, báo cho chủ thuê là được. ͏ ͏ ͏

Đương nhiên, nếu một viên Tứ phẩm có thể đổi một con Đa Linh khuyển, Giang Tả cảm thấy hắn sẽ tiêu hết số Linh thạch trên người trong chớp mắt. ͏ ͏ ͏

Giang Tả xem bài đăng tìm chó này, hắn rất vui vẻ, nhưng không nhận đơn. ͏ ͏ ͏

Mà là dùng app liên hệ chủ thuê, chủ thuê tự nhiên là Tây Môn Linh Lung. ͏ ͏ ͏

“Một chân chó, tôi giúp cô tìm được nó.” ͏ ͏ ͏

Trong số các ủy thác, đây là ủy thác thứ hai đáng giá Giang Tả chủ động tiếp xúc. ͏ ͏ ͏

Bên ngoài, Tây Môn Linh Lung đang không ngừng dùng bí pháp tìm Kỳ Kỳ, nhưng vô dụng, cô sốt ruột muốn khóc. ͏ ͏ ͏

Kỳ Kỳ bỏ nhà đi mấy ngày rồi, cô thật sự không ngờ rằng Kỳ Kỳ sẽ bị dọa thành như vậy. ͏ ͏ ͏

Nếu biết trước thì đã không nói lung tung. ͏ ͏ ͏

Lúc này, app trong di động của cô bỗng nhận một tin nhắn, cô mở ra xem, cả người khó chịu, lại là Phá Hiểu này. ͏ ͏ ͏

Nếu không tại hắn thì Kỳ Kỳ nhà cô đã không mất tích. ͏ ͏ ͏

Sau đó, Tây Môn Linh Lung không chút do dự từ chối. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nhận được tin nhắn từ chối, hắn gõ bàn phím: ͏ ͏ ͏

“Tôi nói rồi, giá trị cao nhất của Đa Linh khuyển nằm ở trên bàn ăn. Cô có suy nghĩ chưa, lâu như vậy mà cô vẫn không tìm được nó là vì lý do gì? ͏ ͏ ͏

Bởi vì rất có thể nó đã bị đặt trên mâm hoặc đang trên đường bị bưng tới bàn ăn. ͏ ͏ ͏

Cô không tìm thấy nó, nhưng tôi thì có thể, cô có thời gian lãng phí, nhưng không đại biểu Đa Linh khuyển cũng có thời gian. ͏ ͏ ͏

Cô từ chối trả giá một chân, có lẽ sẽ cướp đoạt toàn bộ mạng chó của nó. ͏ ͏ ͏

Đúng rồi, cô lấy chân con chó khác đổi thì tôi cũng không ngại. ͏ ͏ ͏

Cho cô ba mươi giây suy xét.” ͏ ͏ ͏

Tây Môn Linh Lung xem tin nhắn này, rốt cuộc không kiềm được bật khóc. ͏ ͏ ͏

Trên đường phố rộn ràng, bóng dáng của cô trông thật bất lực. ͏ ͏ ͏

Tây Môn Linh Lung cảm thấy chính mình đặc biệt uất ức. ͏ ͏ ͏

Tại sao cô gặp ác ma này? Cô ra khỏi nhà rèn luyện, làm chi gặp phải khổ lớn như vậy? ͏ ͏ ͏

Cô nhớ cha mẹ của mình, cô muốn về nhà. ͏ ͏ ͏

Cuối cùng, Tây Môn Linh Lung đồng ý. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chương 103

Tây Môn Linh Lung đồng ý, Giang Tả không hề cảm thấy bất ngờ. ͏ ͏ ͏

Trên thực tế hắn hoàn toàn có thể tự mình tìm Đa Linh khuyển rồi nướng nó, nhưng đời trước khiến hắn hiểu được một đạo lý. ͏ ͏ ͏

Chảy nhỏ giọt dùng lâu dài, chân chó có thể mọc lại được, ăn ít thịt dùng nhiều lần tốt hơn là ăn quá nhiều rồi không còn gì để ăn. ͏ ͏ ͏

Tiếp theo, Giang Tả lại xem ủy thác, thật sự còn có ủy thác khác, nhưng chỉ là loại bình thường, hắn nhìn kỹ thì ra là ủy thác của Trần gia. ͏ ͏ ͏

Giang Tả còn nhớ ủy thác của Trần gia đăng lên thông qua Mặc Ngôn, tức là bài viết này do cô gửi lên? ͏ ͏ ͏

Sau đó, Giang Tả xem nội dung. ͏ ͏ ͏

Đặt lại cục phong thủy. ͏ ͏ ͏

Phần thưởng cho thành công: Một viên Lục phẩm Linh thạch, cộng thêm một triệu tiền mặt. ͏ ͏ ͏

Nhân viên chỉ định: Phá Hiểu. ͏ ͏ ͏

-͏ Nhân viên chỉ định? ͏ ͏ ͏

Tuy khá đặc biệt nhưng Giang Tả không lấy làm lạ, Mặc Ngôn cố ý muốn hắn nhận ủy thác này. ͏ ͏ ͏

Nhưng phong thủy trận cỡ Lục giai, với thực lực hiện tại của Giang Tả khó mà làm lại chỉ trong một lần, hắn không có nhiều thời gian để tiêu hao. ͏ ͏ ͏

Chuyện này không liên quan đến việc phá giải, với tài năng của hắn thì không mất nhiều công sức phá giải, nhưng sửa đổi cần vận dụng linh khí. ͏ ͏ ͏

Việc tốn sức còn hơn hắn vẽ trận pháp trên trận thể thiên nhiên. ͏ ͏ ͏

Lúc này Giang Tả đọc tin nhắn kèm theo: Sau khi nhận đơn, hoàn thành trong vòng ba mươi ngày là được. ͏ ͏ ͏

Thôi được, Giang Tả nhận. ͏ ͏ ͏

Giang Tả vừa nhận ủy thác, bên kia, Mặc Ngôn đã nhảy cẫng lên: ͏ ͏ ͏

-͏ Hoan hô! Nhận, nhận rồi! Kiếm bộn tiền rồi, ha ha ha! ͏ ͏ ͏

Lục Nguyệt Tuyết ở một bên nhìn Mặc Ngôn, gõ bàn phím đưa cho Mặc Ngôn xem: Ai gặp đều có phần. ͏ ͏ ͏

-͏ Cô làm vậy rõ ràng là ăn cướp, không cho! ͏ ͏ ͏

Sư phụ cho cô hai viên Lục phẩm, giờ tương đương với cô lời được một viên. ͏ ͏ ͏

Linh thạch hiếm có như thế, sao có thể ai gặp đều có phần? ͏ ͏ ͏

Lục Nguyệt Tuyết lại gõ chữ trên di động rồi đưa cho Mặc Ngôn xem: Tiền thuốc, một viên Lục phẩm. ͏ ͏ ͏

Mặc Ngôn hét to: ͏ ͏ ͏

-͏ Cô cướp kiểu này cũng rất quá đáng rồi? Không cho, trừ phi cô giết tôi! ͏ ͏ ͏

Khuôn mặt lạnh như băng của Lục Nguyệt Tuyết lại cau mày, tiếp tục gõ chữ trên di động: Năm viên Ngũ phẩm, mang cô đi Thánh Địa. ͏ ͏ ͏

Mặc Ngôn nhìn, sau đó do dự. ͏ ͏ ͏

Thánh Địa, đây là nơi mà ma tu chưa từng đi đến. ͏ ͏ ͏

Khi trở về cô có thể khoác lác mấy chục năm. ͏ ͏ ͏

Sau đó, Mặc Ngôn nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Tính luôn tiền thuốc. ͏ ͏ ͏

Lục Nguyệt Tuyết vui vẻ gật đầu. ͏ ͏ ͏

Bên Giang Tả thì bắt tay vào tìm Đa Linh khuyển. ͏ ͏ ͏

Giang Tả vốn định tìm ba người bên Cảm Tri bộ hỗ trợ, nhưng đến tìm thì biết bọn họ chưa trở về. ͏ ͏ ͏

Phỏng chừng còn ở chỗ Sơ Thanh. ͏ ͏ ͏

Không còn cách nào khác, Giang Tả chỉ có thể đi bên ngoài mua tấm bản đồ rồi tìm thử. ͏ ͏ ͏

Khiến Giang Tả ngoài ý muốn là Đa Linh khuyển ở gần đây. ͏ ͏ ͏

Tây Môn Linh Lung không phải kẻ bất tài, tu vi của cô hơi thấp nhưng về mặt ngự linh thì có thể nói là tuyệt đối tinh thông, ở khoảng cách gần như vậy, không thể nào không tìm thấy. ͏ ͏ ͏

Trừ phi nơi Đa Linh khuyển đang ở có vấn đề. ͏ ͏ ͏

Cất bản đồ, Giang Tả bắt đầu đi phương hướng có Đa Linh khuyển. ͏ ͏ ͏

Rất nhanh, hắn đến một bãi đỗ xe ngầm gần đó, rồi đi vào một tầng hầm. ͏ ͏ ͏

Tầng hầm này không nhỏ, nhưng hình như bị bỏ hoang, không biết vì lý do gì. ͏ ͏ ͏

Đi thêm một chốc, Giang Tả nhìn thấy một con Đa Linh khuyển mang theo chân giả run cầm cập ngồi xổm trong góc. ͏ ͏ ͏

Toàn thân của nó đều là vết roi, nhìn liền biết bị người ngược đãi thực thảm. ͏ ͏ ͏

Hơn nữa, ở gần Đa Linh khuyển có nhiều tầng cấm chế, có cả loại che chắn khí tức, hèn gì gần sát bên mà Tây Môn Linh Lung tìm không thấy. ͏ ͏ ͏

Đa Linh khuyển nằm sấp dưới đất, khi nó trông thấy Giang Tả thì vốn đã run lẩy bẩy, trong mắt càng lộ tia sợ hãi. ͏ ͏ ͏

Giang Tả không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng nhìn Đa Linh khuyển. ͏ ͏ ͏

Một lát sau, Giang Tả đi hướng Đa Linh khuyển. ͏ ͏ ͏

Nhưng Đa Linh khuyển nằm úp sấp liên tục lùi ra sau. ͏ ͏ ͏

Giang Tả mở miệng nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Ta muốn giết ngươi thì ngươi không trốn thoát được, ta muốn mang ngươi đi thì ngươi không thể cưỡng lại được, cho nên, ngươi tốt nhất hãy phối hợp với ta. ͏ ͏ ͏

Giọng của Giang Tả hơi lạnh, lạnh lùng khiến Đa Linh khuyển cảm thấy sợ, không, nó vốn đã sợ rồi. ͏ ͏ ͏

Nó không bao giờ muốn rời xa chủ nhân nữa, thế giới bên ngoài quá nguy hiểm. ͏ ͏ ͏

Lúc này Giang Tả đi tới trước mặt nó, sau đó xoay người rời đi, nhưng trước khi đi hắn nói một câu với Đa Linh khuyển: ͏ ͏ ͏

-͏ Đi theo. ͏ ͏ ͏

Đối diện Giang Tả, không có chủ nhân bên cạnh, Đa Linh khuyển không dám chống đối hắn. ͏ ͏ ͏

Giang Tả mang theo Đa Linh khuyển vừa mới đi ra trận pháp, đã bị người vây quanh. ͏ ͏ ͏

Bên đối phương có ba người, hai nam một nữ, tu vi không thấp cũng không cao, một người cỡ đầu Nhị giai, hai người Nhất giai cấp cao, đại khái 1.6. ͏ ͏ ͏

Người đàn ông hỏi Giang Tả: ͏ ͏ ͏

-͏ Đạo hữu, cậu đến từ đâu? ͏ ͏ ͏

Giang Tả mặt không cảm xúc nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Nhận người nhờ, mang con chó này về. ͏ ͏ ͏

Lúc này, Đa Linh khuyển tự nhiên tiềm thức trốn sau lưng Giang Tả. ͏ ͏ ͏

Ba người kia luôn quất nó. ͏ ͏ ͏

Chương 104

Người đàn ông lại nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Vậy sao? Chúng tôi nhặt được nó, ai nhờ đạo hữu? ͏ ͏ ͏

Giang Tả không trả lời người này mà là mang theo Đa Linh khuyển lùi lại mười mét, hắn vừa mới lui ra, một luồng lửa giáng xuống chỗ hắn vừa đứng. ͏ ͏ ͏

Nếu chậm một bước đại khái sẽ bốc cháy. ͏ ͏ ͏

Động tác của Giang Tả khiến những người kia cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng hắn thì không bất ngờ với kiểu tập kích này, cảm xúc của hắn không chút dao động: ͏ ͏ ͏

-͏ Tổng cộng sáu người, không cần trốn, tập kích vô dụng với tôi. ͏ ͏ ͏

Chốc lát sau, ba người đi ra từ xung quanh tầng hầm, cộng lại gồm sáu người, ba người đầu Nhị giai, ba người cỡ 1.6. ͏ ͏ ͏

Lúc Giang Tả đi vào đã cảm giác được sáu người này. ͏ ͏ ͏

Trông chừng một con chó mà vận động nhiều người như vậy, cũng vất vả cho bọn họ. ͏ ͏ ͏

Một người thoạt trông là cầm đầu trong nhóm nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Đạo hữu, để con chó lại, chúng tôi có thể thả cậu rời đi. ͏ ͏ ͏

Giang Tả gật đầu, nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Được. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Câu trả lời của Giang Tả khiến tập thể sửng sốt, bọn họ chưa từng thấy ai sảng khoái như vậy. ͏ ͏ ͏

-͏ Vậy mời đạo hữu đi. ͏ ͏ ͏

Nói rồi những người kia tách ra hai bên, tránh một con đường. ͏ ͏ ͏

Giang Tả cũng không từ chối, trực tiếp bỏ xuống Đa Linh khuyển, bước trên con đường này. ͏ ͏ ͏

Đa Linh khuyển cảm thấy tuyệt vọng, nó run rẩy, chỉ dám nằm sấp trên mặt đất. ͏ ͏ ͏

Chờ đợi nó sẽ là quất roi không ngừng nghỉ. ͏ ͏ ͏

Đang lúc Đa Linh khuyển tuyệt vọng thì nó cảm giác mặt đất rung rinh, sau đó linh khí xuất hiện chấn động hỗn loạn, linh khí chấn động khiến tinh thần của nó hoảng hốt. ͏ ͏ ͏

Tiếp theo, nó nghe thấy tiếng đánh nhau. ͏ ͏ ͏

Đợi khi nó tỉnh táo lại ngước đầu nhìn thì ngẩn ngơ. ͏ ͏ ͏

Vốn có bảy người, hiện giờ chỉ còn lại một người đứng thẳng. ͏ ͏ ͏

Người kia đứng ở nơi đó, trên người tản ra khí lạnh, chỉ một bóng lưng đã khiến nó có một loại cảm giác không rét mà run. ͏ ͏ ͏

Thậm chí có ảo giác muốn thần phục. ͏ ͏ ͏

Lúc này, bóng dáng kia chuyển sang nhìn về hướng nó, nó sợ, nó khủng hoảng. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà, khiến nó ngoài ý muốn là bóng dáng kia, hoặc nên nói là người kia không làm gì nó, thuận miệng nói một câu: ͏ ͏ ͏

-͏ Theo kịp. ͏ ͏ ͏

Không biết tại sao, nó một thoáng dâng lên xung động muốn đi theo người này. ͏ ͏ ͏

Nhưng câu nói tiếp theo khiến nó hoàn toàn bỏ đi loại cảm giác này, thậm chí lại một lần bắt đầu khủng hoảng. ͏ ͏ ͏

Người này tuyệt đối là kẻ địch lớn trong đời nó. ͏ ͏ ͏

-͏ Vì một chân chó mà phiền phức như vậy, thậm chí trả giá nặng như thế, lỗ vốn. ͏ ͏ ͏

Đúng vậy, vì ăn mà lần này Giang Tả lỗ vốn lớn. ͏ ͏ ͏

Dùng Chiến Linh bia thì thôi, bổ sung năng lượng là được, nhưng mới rồi hắn bị buộc dùng hai luồng Tiên Thiên khí. ͏ ͏ ͏

Giang Tả mang theo Đa Linh khuyển đi ra tầng hầm, vừa đi tới cửa thì thấy Tây Môn Linh Lung và con Thủy Kỳ lân nho nhỏ. ͏ ͏ ͏

Khoảnh khắc Tây Môn Linh Lung trông thấy Đa Linh khuyển, mắt đong đầy lệ, đặc biệt khi nhìn toàn thân nó nhiều vết thương, cô cực kỳ đau lòng, tất cả đều là lỗi của cô. ͏ ͏ ͏

Đa Linh khuyển trông thấy Tây Môn Linh Lung thì cũng sủa ư ử, chắc đang xin lỗi. ͏ ͏ ͏

Sau đó Tây Môn Linh Lung chạy thẳng tới chỗ Đa Linh khuyển, ôm nó, khóc ròng bảo: ͏ ͏ ͏

-͏ Đa Linh khuyển, thực xin lỗi, thực xin lỗi, khiến ngươi chịu khổ, ta sẽ không bao giờ nói lung tung nữa! ͏ ͏ ͏

Đa Linh khuyển vừa vui vẻ vừa áy náy sủa: ͏ ͏ ͏

-͏ Gâu gâu! ͏ ͏ ͏

Thủy Kỳ lân thì lơ lửng trước mặt Giang Tả: ͏ ͏ ͏

-͏ Đây là báo đáp cho ngươi. ͏ ͏ ͏

Một viên Lục phẩm Linh thạch hiện ra trước mặt Giang Tả, nhưng hắn không nhận mà là mở miệng nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Ta nói rồi, ta muốn một chân chó. ͏ ͏ ͏

Thủy Kỳ lân: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nó cảm thấy người này sao mà không hiểu cách đối nhân xử thế, hơn nữa Đa Linh khuyển tội nghiệp như vậy mà còn muốn lấy một chân của nó? ͏ ͏ ͏

Lục phẩm Linh thạch, ngươi không động lòng sao? ͏ ͏ ͏

Lúc này, Tây Môn Linh Lung che chở Kỳ Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Tôi đã kêu anh của tôi đến, anh ấy cũng có một con Đa Linh khuyển, trong vòng ba ngày sẽ trả một chân cho anh. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nhìn Tây Môn Linh Lung, nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Nếu mấy người không nỡ xuống tay thì kêu tôi làm cũng được. ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đây là một ác ma. ͏ ͏ ͏

Giang Tả rời đi, hắn có thể chờ ba ngày, hắn cũng không lo lắng bọn họ ăn quỵt, sớm muộn gì đều phải thanh toán phí dụng, cùng lắm thì kêu bọn họ thêm tiền lời. ͏ ͏ ͏

Sáu người vừa rồi đúng là mạnh mẽ. ͏ ͏ ͏

Khi hắn đi đến giữa đường thì không ngờ sáu người cùng nhau ra tay, xem ra bọn họ cũng thực có nguyên tắc, làm gì có chuyện để mặc mình đi. ͏ ͏ ͏

Đáng tiếc, bọn họ không có bất cứ pháp bảo hộ mệnh nào, đã định sẵn chọc sai người. ͏ ͏ ͏

Rời đi bãi đỗ xe, Giang Tả chợt nhớ một việc, Hồng Thự là con kỳ lân kia tặng, có lẽ nó biết con vịt này là thế nào. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nhìn qua Hồng Thự luôn đứng trên vai mình, cuối cùng lắc đầu rời đi. ͏ ͏ ͏

Có biết hay không đều không quan trọng, cứ nuôi trước đã. ͏ ͏ ͏

Sau khi lấy linh dược mà sư môn của Lục Nguyệt Tuyết đưa tới, Giang Tả định đi Trần gia một chuyến, bày lại cục phong thủy từ cơ sở vốn có thì không khó, nhưng cần đi hai, ba lần. ͏ ͏ ͏

Liên hệ Mặc Ngôn, Giang Tả đi tới cửa lớn Trần gia. ͏ ͏ ͏

Không lâu sau, Xích Huyết Đồng Tử đến. ͏ ͏ ͏

Xích Huyết Đồng Tử vẫn cắn kem cây, còn tiện thể đưa cho Giang Tả một cây: ͏ ͏ ͏

-͏ Kem cây làm bằng dầu cống ngầm cũng khá ngon. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nhìn Xích Huyết Đồng Tử: ͏ ͏ ͏

-͏ Thích ăn kem cây vậy sao? ͏ ͏ ͏

Xích Huyết Đồng Tử biết Giang Tả không ăn, thu lại kem: ͏ ͏ ͏

Chương 105

-͏ Cũng tàm tạm, lúc nhỏ muốn ăn kem, về sau sư phụ và sư huynh vẫn luôn đặc biệt nhắc nhở tôi phải biết tiết kiệm. ͏ ͏ ͏

-͏ Nói là vì chúng tôi nghèo nên không mua nổi kem, rồi sư phụ lão nhân gia dạy tôi làm kem cây. ͏ ͏ ͏

-͏ Ăn xong phát hiện khá ngon, thói quen luôn. ͏ ͏ ͏

-͏ Chờ khi tôi lớn lên mới biết bị bọn họ lừa dối. ͏ ͏ ͏

Khi Xích Huyết Đồng Tử nói những lời này thì không có vẻ gì là tức giận, hình như cảm giác thực bình thường. ͏ ͏ ͏

Sau đó Xích Huyết Đồng Tử lại nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Hết cách, truyền thống của sư môn là vậy, người nào vào là người đó bị hố, người duy nhất không bị lọt hố thì chỉ có Mặc Ngôn. Đại tiểu thư này, kêu cô ấy nấu cơm, suýt chút độc chết tất cả chúng tôi. ͏ ͏ ͏

-͏ Quả nhiên, bát tự của chúng tôi không hợp với ma tu. ͏ ͏ ͏

Giang Tả thì cảm thấy những người kia khá thú vị. ͏ ͏ ͏

Hắn nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Đi thôi. ͏ ͏ ͏

Giang Tả và Xích Huyết Đồng Tử lại lần nữa đến Trần gia. ͏ ͏ ͏

Còn về tại sao là Xích Huyết Đồng Tử đến chứ không phải Mặc Ngôn thì Giang Tả không hỏi, Mặc Ngôn có tới hay không đều không quan trọng, có người đến thay là được. ͏ ͏ ͏

Hai người Giang Tả đến nhà nhưng không chủ động báo cho người Trần gia biết. ͏ ͏ ͏

Khi đến cửa Xích Huyết Đồng Tử mới liên hệ với người Trần gia, rất nhanh, lão gia của Trần gia đi cùng Trần Diệu ra đón. ͏ ͏ ͏

Trần lão gia lập tức khách khí nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Hai tiên nhân... ͏ ͏ ͏

Ông còn chưa nói xong Giang Tả đã nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Đưa la bàn cho tôi, tiếp theo nói yêu cầu bố trí như thế nào, cái khác không cần nói. ͏ ͏ ͏

Xích Huyết Đồng Tử cũng cười nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Trần lão gia đừng để ý, dù sao chúng tôi xem như vãn bối, người có giao tình sâu với sư phụ của Mặc Ngôn, không cần thiết khách khí như vậy. ͏ ͏ ͏

Đây mới là nguyên nhân Mặc Ngôn không đến, cô gặp người lớn thì phải yên phận làm vãn bối, hết cách, Trần lão gia đúng là có quan hệ thân thiết với sư phụ của cô. ͏ ͏ ͏

Lúc này, Trần lão gia cười nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Vậy lão hủ đành ỷ lớn tuổi. ͏ ͏ ͏

Xích Huyết Đồng Tử mỉm cười, tiếp theo gật đầu. ͏ ͏ ͏

Giang Tả không quan tâm mấy chuyện này, chỉ cần những người kia có thể giao lưu bình thường, hơn nữa không ảnh hưởng đến hắn là được. ͏ ͏ ͏

Trần lão gia dặn dò Trần Diệu một ít chuyện rồi hỏi Giang Tả: ͏ ͏ ͏

-͏ Người bày lại phong thủy cục là vị tiểu hữu này? ͏ ͏ ͏

Giang Tả gật đầu. ͏ ͏ ͏

Trần lão gia nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Tôi đã kêu cháu trai đi lấy la bàn, hẳn là không mất nhiều thời gian. ͏ ͏ ͏

Giang Tả thản nhiên nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Hãy nói bố cục đi. ͏ ͏ ͏

Trần lão gia vốn muốn mời hai người vào trong ngồi nói chuyện, nhưng người này làm việc nhanh gọn như thế khiến ông bội phục. ͏ ͏ ͏

Trần lão gia nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Không cần thay đổi cái khác, chỉ cần sửa đổi hai điều. Một, tôi hy vọng có thể bổ sung đầy đủ cục phong thủy, nghe nói người bạn cũ kia của tôi bỏ sót một ít thứ đặc biệt quan trọng, lần này đặt ra lại, tôi hy vọng sẽ không bỏ sót. Thứ hai, hy vọng mắt trận di động ban đầu đổi từ người của tôi dời qua cháu trai Trần Diệu. ͏ ͏ ͏

Giang Tả hỏi: ͏ ͏ ͏

-͏ Chỉ có bấy nhiêu? ͏ ͏ ͏

Trần lão gia gật đầu: ͏ ͏ ͏

-͏ Chỉ có bấy nhiêu. ͏ ͏ ͏

Giang Tả đã hiểu, việc này đơn giản hơn dự đoán của hắn nhiều. ͏ ͏ ͏

Nếu cố gắng thì không chừng hôm nay liền có thể hoàn thành. ͏ ͏ ͏

Lúc này, Xích Huyết Đồng Tử nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Trần lão gia, người còn khỏe lắm mà sao vội vàng về hưu rồi? ͏ ͏ ͏

Trần lão gia cười nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Tôi đã là người một chân bước vào quan tài, hiện tại không về hưu thì chờ đến bao giờ? Gần đây tôi nhận lời mời của bạn cũ kia, định qua chỗ của anh ta dưỡng lão. Đại khái sẽ không trở lại nữa. ͏ ͏ ͏

-͏ Để lại phong thủy cục thì tôi không còn bận lòng gì nữa, chủ yếu là thằng nhóc Trần Diệu này đáng tin, giao Trần gia cho nó thì tôi rất yên tâm. ͏ ͏ ͏

Trần lão gia đã nói đến mức này thì Xích Huyết Đồng Tử tự nhiên không có gì để nói nữa. ͏ ͏ ͏

Phỏng chừng mấy năm sắp tới Mặc Ngôn sẽ không trở lại, có khách ở nhà, chắc chắn cô sẽ bị răn dạy mỗi ngày. ͏ ͏ ͏

Mặc Ngôn mà không về nhà thì tương đương với ở lại chỗ bọn họ, tiếp tục gây họa. ͏ ͏ ͏

Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng. ͏ ͏ ͏

Xích Huyết Đồng Tử cảm thấy đáng đời sư phụ, sư huynh của mình. ͏ ͏ ͏

Sau đó, Trần Diệu lấy la bàn ra, Giang Tả thì bắt đầu đặt lại cục phong thủy. ͏ ͏ ͏

Bởi vì không có nhiều yêu cầu cần làm, Giang Tả cảm thấy giải quyết trong vòng một lần, cho nên hắn làm việc đến ngày thứ hai. ͏ ͏ ͏

Khi mặt trời ló dạng hắn mới về ngủ. ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Dưới một dãy núi tuyết nào đó, có một trấn nhỏ dạt dào ý xuân. ͏ ͏ ͏

Trấn nhỏ này đầy đủ tiện nghi, hoàn toàn không có vẻ lạc hậu trong núi sâu nên có. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt đẩy Nguyệt Tịch ngồi trên xe lăn, cười nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Ha ha, không ngờ an toàn trở lại, nhưng chẳng ngờ hoạt động lần này ở gần trấn nhỏ, cách Thánh Địa khá xa. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ ở một bên nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Sư tỷ, em nhớ ra một vấn đề, trấn nhỏ ở đây có người thường và người tu luyện đúng không? Hơn nữa là Thánh Địa khai phá ra đúng chứ? ͏ ͏ ͏

-͏ Thì thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt ngẩn ra, nói tiếp: ͏ ͏ ͏

-͏ Chẳng lẽ em muốn...? ͏ ͏ ͏

Chương 106

Tĩnh Nguyệt lờ mờ đoán được Tô Kỳ muốn làm chi. ͏ ͏ ͏

Cho nên, cô không ngạc nhiên chút nào. ͏ ͏ ͏

Sau đó Tô Kỳ gật đầu, nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Ừ, em muốn làm như vậy. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Em phải suy nghĩ cho kỹ, làm như vậy thì không biết hậu quả thế nào, đến lúc đó chuyện đã rồi, em muốn khóc cũng không kịp. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

-͏ Em biết, nhưng sư tỷ cũng nói nếu không nói thì hậu quả chắc chắn chỉ có một loại. Hơn nữa trước khi rời khỏi nhà thì em đã nói rồi, hiện tại chẳng qua xác nhận sâu thêm một bước thôi. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt ngẫm nghĩ, cô vốn cảm thấy có vài chỗ kỳ lạ, thái độ của Giang Tả nằm ngoài dự liệu của họ. ͏ ͏ ͏

Bây giờ ngẫm lại, có lẽ lúc này nói ra, ảnh hưởng sẽ nhỏ nhất. ͏ ͏ ͏

Bởi vì hình như đối phương rất bình tĩnh, sự bình tĩnh này không phải nhìn thấu, là điềm báo trước khi bão táp ập đến. ͏ ͏ ͏

Sau đó Tĩnh Nguyệt nhìn Tô Kỳ, nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Vậy thì sư muội, muốn cho một người thường tiến vào không dễ dàng, phải được sư phụ đồng ý. Em cần thuyết phục sư phụ. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ cũng biết vấn đề này. ͏ ͏ ͏

Cô cực kỳ nghiêm túc nhìn sư phụ, rồi hỏi: ͏ ͏ ͏

-͏ Sư phụ thấy thế nào? Người có đồng ý không? ͏ ͏ ͏

Nguyệt Tịch: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hiện tại bà vẫn không thể nói chuyện. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt thì mở miệng nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Sư muội, hiện tại sư phụ bị thương nặng không thể nói chuyện, em cần dùng thành ý khiến sư phụ động lòng. ͏ ͏ ͏

-͏ Em hãy lấy tín vật ra, khiến sư phụ ấn dấu tay, ấn dấu đã nói lên đồng ý, đến lúc đó trực tiếp mua vé máy bay là có thể thuận lợi đi vào. ͏ ͏ ͏

Sau đó, Tô Kỳ lấy tín vật cần thiết ra, đặt ở trước mặt sư phụ, hai người nâng tay của sư phụ lên, ấn dấu tay lên tín vật. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ vui vẻ nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Sư phụ quả nhiên còn thương con, thế này là đồng ý rồi. ͏ ͏ ͏

Nguyệt Tịch: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ngẫm lại, còn bao nhiêu ngày bà có thể khôi phục? ͏ ͏ ͏

Đại khái ba ngày, ha ha, cứ quậy đi, các thiếu nữ, thiếu phụ. ͏ ͏ ͏

Rồi các con sẽ biết cái gì là chuộc tội. ͏ ͏ ͏

Vi sư sẽ cho các con hiểu nỗi sợ hãi bị tàn nhẫn bủa vây. ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chờ khi Giang Tả thức dậy thì đã gần chạng vạng. ͏ ͏ ͏

Lúc này không cần đi ra ngoài đường, hắn còn có một ít thuốc, nhưng khả năng lên 1.5 không lớn, hắn cần tiếp tục mua thuốc. ͏ ͏ ͏

Giờ đây hắn có một viên Lục phẩm Linh thạch, sau khi dùng hết có lẽ có thể lên 1.6, cho dù không được thì hẳn là chỉ kém một chút. ͏ ͏ ͏

Thăng cấp giai đoạn sau, muốn dựa vào những dược vật này thì càng lúc càng khó khăn. ͏ ͏ ͏

Phải chú trọng phát triển Ngũ hành thuộc tính. ͏ ͏ ͏

Có Hạo Nguyệt châu và Nhật Viêm thạch, có hy vọng rất lớn tiến giai Tiên Thiên Tam Khí, dù thất bại thì Nhị giai cũng không là vấn đề. ͏ ͏ ͏

Nhưng hắn hiện tại cần Ngũ hành thuộc tính , không dễ mua, dù có thì chắc chắn cũng mua không nổi. ͏ ͏ ͏

Giang Tả đứng lên nhìn Hồng Thự, ném cho nó hai Lê, hắn định tự nấu bữa tối cho mình. ͏ ͏ ͏

Nói đến thì, hắn hình như không đi ăn thứ tốt gì. ͏ ͏ ͏

Chỉ có lúc Tô Kỳ còn ở nhà là được ăn ngon một ít. ͏ ͏ ͏

Ngẫm lại có Tô Kỳ ở cũng khá tốt, nhưng không tiện đi ra ngoài. ͏ ͏ ͏

Vừa mới nghĩ đến đây, di động của hắn reo chuông, nhìn xem, không ngờ là Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏

Giang Tả hơi sửng sốt, về mặt lý luận thì chẳng phải là Tô Kỳ không thể gọi điện thoại sao? ͏ ͏ ͏

Nhận điện thoại, Giang Tả lập tức nghe được Tô Kỳ chất vấn: ͏ ͏ ͏

-͏ Em không gọi điện thoại cho anh thì có phải anh cũng không tính gọi cho em đúng không? ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Anh nhớ là khi em về nhà tế tự thì tắt máy suốt ngày. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ ngẩn ra, hình như đúng vậy, nhưng cô vẫn cãi lại: ͏ ͏ ͏

-͏ Anh có thể gọi thử, lỡ liên lạc được thì sao? ͏ ͏ ͏

Giang Tả khẽ ừ, không cãi lại cô, cứ tiếp tục đề tài này thì nói gì đều là lỗi của hắn. ͏ ͏ ͏

Chẳng bằng im luôn cho rồi. ͏ ͏ ͏

Sau đó Tô Kỳ lại nói: ͏ ͏ ͏

-͏ Anh đoán xem hiện tại em cùng chị của em đang làm gì? ͏ ͏ ͏

Giang Tả ngáp một cái, thuận miệng hỏi: ͏ ͏ ͏

-͏ Đang làm gì? ͏ ͏ ͏

-͏ Làm thủ tục cho anh, vé máy bay đặt vào ngày mốt, sẽ tự động bay tới chỗ của em. Tiếp theo cho anh kiến thức một thế giới khác. ͏ ͏ ͏

-͏ Hả? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Giang Tả đơ ra, sửng sốt hỏi: ͏ ͏ ͏

-͏ Em nói cái gì? Vé máy bay gì? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ không biết nên nói cái gì: ͏ ͏ ͏

-͏ Anh chỉ lo chú ý vé máy bay? ͏ ͏ ͏

Sao Giang Tả có thể không để ý vé máy bay? ͏ ͏ ͏

Đây là mua cho hắn, điều này nói lên hắn cần đi ra ngoài, vậy tiếp theo hắn phải sắp xếp hành trình của mình. ͏ ͏ ͏

Đột nhiên đi xa nhà làm rối loạn kế hoạch của hắn. ͏ ͏ ͏

Bình Luận (0)
Comment