Ngay sau đó, bên kia gửi đến một tin nhắn khác: Đại tiền bối nói, hoặc là phá vỡ trận pháp, hoặc là Thiên Dương Đạo Nhân tự mình đến, nếu không đừng mong rời đi. ͏ ͏ ͏
Phải trả thù lao gấp ba. ͏ ͏ ͏
Thấy vậy, Hắc Bào ma tu lập tức đáp: Gấp ba? Không thể. ͏ ͏ ͏
Đối phương nổi giận, tuy nhiên trước khi hắn tức giận Hắc Bào ma tu đã gửi một tin: Tôi cho mấy người gấp năm lần. ͏ ͏ ͏
Hắc Bào ma tu thấy mình đời này chưa bao giờ hào phóng như vậy. ͏ ͏ ͏
Nhưng vụ làm ăn này rất đáng giá. ͏ ͏ ͏
Phía đối diện tất nhiên cũng vui vẻ. ͏ ͏ ͏
Tuy nhiên vì lý do an toàn nên cũng không dám nói thêm cái gì. ͏ ͏ ͏
Nói chung chuyện bọn họ làm đã xong. ͏ ͏ ͏
Hiện tại đến phiên Hắc Bào ma tu xoắn xuýt, biện pháp tốt nhất là tìm Thiên Dương Đạo Nhân, nhưng người ở cấp bậc đó, làm sao có thể gặp hắn ta được. ͏ ͏ ͏
Liên lạc lại càng không liên lạc được. ͏ ͏ ͏
Cho nên chỉ có một biện pháp, đó là trợ giúp bọn họ phá vỡ Thất Tinh đại trận. ͏ ͏ ͏
Mà người có thể giúp về phương diện này, đúng lúc hắn quen biết một người. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa chỉ cần mồm mép chút thôi, là xác xuất thành công rất cao. ͏ ͏ ͏
Điều duy nhất cần phải cầu nguyện, là hy vọng liên lạc được. ͏ ͏ ͏
Hắn cũng biết rằng bình thường không thể liên lạc được với bên kia, đây là một vận may, lần làm ăn này có thể không lỗ vốn hay không phụ thuộc vào cuộc điện thoại này. ͏ ͏ ͏
Điều làm cho Hắc Bào ma tu vui vẻ là, cuộc điện thoại lần này không bị đóng máy, cũng không có máy bận. ͏ ͏ ͏
Nói cách khác, chờ đối phương nghe máy thôi. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Bên Giang Tả đột nhiên liền nghe được tiếng điện thoại di động vang lên, vừa nhìn liền thấy là Hắc Bào ma tu. ͏ ͏ ͏
Giang Tả còn tưởng đối phương tìm đã được cái khe hở nên lập tức nhận điện thoại, nhưng, hoàn toàn không phải như vậy. ͏ ͏ ͏
- Phá Hiểu đạo hữu, tôi có chuyện muốn mời ngài giúp một tay, làm như thế nào để phá Thất Tinh đại trận? ͏ ͏ ͏
Giọng nói Hắc Bào ma tu truyền tới. ͏ ͏ ͏
Giang Tả cũng không nhiều, trực tiếp trả lời vấn đề của hắn: ͏ ͏ ͏
- Bắt được trung tâm, phá vỡ nó là được. Nếu không đảo ngược ấn ký rồi phản khống chế cũng được. ͏ ͏ ͏
Hắc Bào ma tu hơi sửng sốt. ͏ ͏ ͏
Hắn không biết là Phá Hiểu biểu đạt có vấn đề, hay là hắn nghe không hiểu. ͏ ͏ ͏
Vì sao hắn lại cảm thấy, Phá Hiểu nói tương đương với không nói? ͏ ͏ ͏
Sau đó, hắn lại cẩn thận hỏi: ͏ ͏ ͏
- Là như vậy, Phá Hiểu đạo hữu có thể nói về việc phương thức người bình thường phá trận không? À, thù lao nhất định sẽ không để đạo hữu thất vọng. ͏ ͏ ͏
Giang Tả suy nghĩ một chút rồi nói: ͏ ͏ ͏
- Vậy thất tinh đánh đâu thì theo đánh đó là được rồi. ͏ ͏ ͏
Hắc Bào ma tu nói: ͏ ͏ ͏
- Chỉ vậy? ͏ ͏ ͏
Phá Hiểu hỏi lại: ͏ ͏ ͏
- Nếu không thì còn gì? ͏ ͏ ͏
Hắc Bào ma tu nói không ra lời. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng vẫn cám ơn Phá Hiểu, bảo sẽ đưa thù lao sau. ͏ ͏ ͏
Hiện tại Hắc Bào ma tu không còn lựa chọn nào khác, tuy hắn hoàn toàn không hiểu, nhưng hắn có thể truyền nó đi. ͏ ͏ ͏
Nghe theo số trời vậy. ͏ ͏ ͏
Sau đó, Hắc Bào ma tu gọi điện thoại cho vị tiền bối kia. ͏ ͏ ͏
Ở rừng rậm quỷ tu. ͏ ͏ ͏
Vẫn Tinh ma tu mang theo Nam Huyên ma tu cật lực tránh né đòn công kích, hắn không đối kháng chính diện được, mà tránh né cũng không phải biện pháp, vậy đây không phải là muốn lấy mạng của hắn sao? ͏ ͏ ͏
Mà lúc này, điện thoại di động trên người Vẫn Tinh ma tu vang lên, Vẫn Tinh ma tu vô cùng khó chịu, có trời biết đây là ai gọi điện thoại cho hắn. ͏ ͏ ͏
Không có việc gì còn đi quấy rối. ͏ ͏ ͏
Nhưng điện thoại cứ vang lên nhiều lần, một lần lại một lần nữa. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng Vẫn Tinh ma tu không chịu nổi, hắn nói với Nam Huyên ma tu: ͏ ͏ ͏
- Cô có thể đừng như người chết không? Giúp tôi xem là ai gọi điện thoại. ͏ ͏ ͏
Nam Huyên ma tu không nói chuyện, thậm chí còn không ngẩng đầu, nhưng cô vẫn tìm điện thoại di động từ trên người Vẫn Tinh ma tu. ͏ ͏ ͏
Cô vừa nhìn, ra là người quen gọi điện thoại tới. ͏ ͏ ͏
Là đại đồ đệ của cô, Hắc Bào ma tu. ͏ ͏ ͏
Sau đó, Nam Huyên ma tu không nói gì mà trực tiếp nhận điện thoại. ͏ ͏ ͏
Lúc cô chưa nói gì, đối phương đã nói thẳng: ͏ ͏ ͏
- Tiền bối, thất tinh công kích chỗ nào, ông nghĩ biện pháp công kích chỗ đó là có thể phá trận. Đừng hỏi vì sao, tôi cũng không biết. ͏ ͏ ͏
Nghe xong đồ đệ nhà mình nói, Nam Huyên ma tu cúp điện thoại. ͏ ͏ ͏
Nghĩ thầm, đồ đệ của mình có lắm mánh khoé vậy? ͏ ͏ ͏
Đến cái này mà cũng biết. ͏ ͏ ͏
Không nghĩ tới, ngay tại lúc này, hắn vẫn có thể mang tin tức tới đây, quả là làm ăn rất rộng. ͏ ͏ ͏
Xem ra hắn biết còn nhiều hơn hắn nói. ͏ ͏ ͏
Sau đó, Nam Huyên ma tu thấp giọng nói: ͏ ͏ ͏
- Công kích vào chỗ thất tinh công kích là có thể phá trận. ͏ ͏ ͏
Vẫn Tinh ma tu hơi sửng sốt, hắn cũng không hỏi nhiều, mà trực tiếp làm như vậy. ͏ ͏ ͏
Tuy hắn cũng không hiểu chuyện gì xảy ra. ͏ ͏ ͏
Lúc này, Vẫn Tinh ma tu né tránh công kích, một phút sau lại trực tiếp công kích theo. ͏ ͏ ͏
Chỉ là lúc hắn vẫn chưa dùng hết toàn lực, thất tinh lại công kích. ͏ ͏ ͏
Lúc này, hắn mới phát hiện ra, công kích theo chân thất tinh cũng không dễ dàng. ͏ ͏ ͏
Tuy nhiên tuy uy lực vừa rồi hơi nhỏ, nhưng lại thật sự đánh vào trận pháp. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa còn dẫn đến sự rung chuyển nhất định. ͏ ͏ ͏
Chương 1341Vẫn Tinh ma tu vui vẻ, vừa rồi hắn không tìm được những bộ phận khác của trận pháp, rốt cuộc hiện tại cũng tìm được. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa còn gây ra công kích khá lớn. ͏ ͏ ͏
Khi Vẫn Tinh ma tu công kích được trận pháp, vị tiền bối quỷ tu kia nhíu mày: ͏ ͏ ͏
- Thì ra lại có sơ hở như vậy, thật là tài tình. ͏ ͏ ͏
Uy lực của Thất Tinh đại trận vô cùng lớn, điều này cho thấy nó sẽ phải tiêu hao rất lớn. ͏ ͏ ͏
Nếu có thể tiết kiệm năng lượng, tất nhiên cần tiết kiệm. ͏ ͏ ͏
Mà một số đòn tấn công không trúng sẽ tự nhiên được trận pháp thu về, lợi dụng thêm được một bước. ͏ ͏ ͏
Không ngờ, đối phương lại dùng biện pháp như thế để công kích trận pháp. ͏ ͏ ͏
Người bình thường sẽ không nghĩ ra ý tưởng này. ͏ ͏ ͏
Đương nhiên, hầu hết người không hiểu trận pháp này thì sẽ không biết chuyện này. ͏ ͏ ͏
Nói tới nói lui, vẫn là vấn đề quá nhỏ. ͏ ͏ ͏
Chút đại khí của trận pháp này sẽ không dễ bị phá như vậy. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng vị quỷ tu này thu trận pháp, nói: ͏ ͏ ͏
- Mấy người đi đi. ͏ ͏ ͏
Đúng vậy, không cần thiết tiếp tục nữa. ͏ ͏ ͏
Đối phương tất nhiên có thể phá trận, cũng coi như đã thấy kết quả, tốt hơn hết là nên rộng lượng. ͏ ͏ ͏
Về phần Ngũ Quang Thập Sắc tông, tạm thời không thể chọc vào, cũng không cần thiết tự mình gây thù chuốc oán. ͏ ͏ ͏
Sau đó, quỷ tu lại nói: ͏ ͏ ͏
- Nhớ kỹ, không có có lần sau. ͏ ͏ ͏
Lúc này, thấy trận pháp biến mất, Vẫn Tinh ma tu thở phào nhẹ nhõm, nói: ͏ ͏ ͏
- Đa tạ tiền bối. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng hắn mang theo Nam Huyên ma tu biến mất ở cuối tầm nhìn của quỷ tu. ͏ ͏ ͏
Mặc dù quỷ tu Tam Diện không cam tâm, nhưng tiền bối đã quyết định, bọn họ cũng đành bất lực. ͏ ͏ ͏
Chì cần lo cho sau này thôi. ͏ ͏ ͏
Tuy nhiên chỉ cần đạt được Thất giai Nhập đạo thì sẽ là lúc bọn họ thật sự đi giết Nam Huyên ma tu. ͏ ͏ ͏
Đến lúc đó họ sẽ cùng nhau giải quyết Vẫn Tinh ma tu. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Vẫn Tinh ma tu mang theo Nam Huyên ma tu đi về phía xa xong, hắn đáp xuống đất. ͏ ͏ ͏
Nhưng vừa đáp xuống đất, Nam Huyên ma tu trở tay tát một bạt tai. ͏ ͏ ͏
Chát! ͏ ͏ ͏
Tiếng rõ ràng và to.. ͏ ͏ ͏
Vẻ mặt Vẫn Tinh ma tu mơ hồ, người này có bị bệnh không? ͏ ͏ ͏
Bệnh còn nặng hơn đồ đệ ma tu Mặc Ngôn của cô. ͏ ͏ ͏
Sau đó, Nam Huyên ma tu trực tiếp quay đầu bỏ đi, nhìn cũng không thèm nhìn sư phụ của Mặc Ngôn. ͏ ͏ ͏
Sư phụ của Mặc Ngôn bất đắc dĩ nói: ͏ ͏ ͏
- Tốt nhất cô vẫn nên trở về chữa thương. ͏ ͏ ͏
Nam Huyên ma tu nói: ͏ ͏ ͏
- Tôi muốn đi bịt miệng trước. ͏ ͏ ͏
Đúng, bà muốn đi bịt miệng. ͏ ͏ ͏
Đồ đệ nhà bà biết quá nhiều, ngày nào đó nó bán tin tức đi thì làm sao bây giờ. ͏ ͏ ͏
Sư phụ của Mặc Ngôn thở dài, người này có bệnh thật, đồ đệ mình cũng giết. ͏ ͏ ͏
Sau đó, sư phụ của Mặc Ngôn nói: ͏ ͏ ͏
- Tôi đã lĩnh ngộ được đạo hóa tiên thiên, có một số việc cô không cần quan tâm. ͏ ͏ ͏
Nam Huyên ma tu không trả lời, vẫn đi tiếp. ͏ ͏ ͏
Tuy nhiên sau khi Nam Huyên ma tu đi được một đoạn, bà không còn sức lực ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh. ͏ ͏ ͏
Đối với chuyện của sư phụ Mặc Ngôn ở bên kia, Giang Tả và Thiên Dương Đạo Nhân không hay biết. ͏ ͏ ͏
Cũng không có ai tới nói cho bọn họ biết. ͏ ͏ ͏
Hắc Bào ma tu cũng chỉ hỏi chuyện Thất Tinh đại trận thôi. ͏ ͏ ͏
Đương nhiên, dù biết, hai người kia đại khái cũng sẽ không làm gì. ͏ ͏ ͏
Lúc trời sắp tối, rốt cuộc Thiên Dương Đạo Nhân cũng điều tức gần xong, lúc này hắn ta đứng lên không có vấn đề gì. ͏ ͏ ͏
Sau khi Thiên Dương Đạo Nhân đứng lên, hắn ta không hiểu hỏi Giang Tả: ͏ ͏ ͏
- Phá Hiểu đạo hữu có chuyện gì quan trọng muốn nói? ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhìn Thiên Dương Đạo Nhân, hắn hỏi: ͏ ͏ ͏
- Hỏi ông một việc. ͏ ͏ ͏
Thiên Dương Đạo Nhân trở nên nghiêm túc. ͏ ͏ ͏
Có thể khiến cho người như Phá Hiểu đợi lâu như vậy mới nói, thì hẳn không phải là chuyện bình thường. ͏ ͏ ͏
- Đạo hữu, mời nói. ͏ ͏ ͏
Giang Tả quay đầu nhìn hoàng hôn sắp chìm ở cuối ngọn núi, hắn nói: ͏ ͏ ͏
- Nếu có một ngày, Thiên Địa của chúng ta bị tấn công, nhân loại sắp bị diệt vong, ông có muốn xông pha chiến trường không? ͏ ͏ ͏
Nghe Giang Tả nói, Thiên Dương Đạo Nhân ngây ngẩn cả người. ͏ ͏ ͏
Hắn ta trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mở miệng hỏi: ͏ ͏ ͏
- Phá Hiểu đạo hữu nói, là Thiên Bi thần chiến? ͏ ͏ ͏
Giang Tả hơi kinh ngạc nhìn về phía Thiên Dương Đạo Nhân: ͏ ͏ ͏
- Ông biết? ͏ ͏ ͏
Thiên Dương Đạo Nhân gật đầu rồi lại lắc đầu, hắn ta cười khổ nói: ͏ ͏ ͏
- Tôi biết rất ít, thời gian quá lâu, truyền thừa đã đoạn tuyệt, nên chỉ còn sót lại một chút. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không nói gì, hắn muốn nghe một chút xem truyền thừa đối phương nói là cái gì. ͏ ͏ ͏
Thiên Dương Đạo Nhân lại nói tiếp. ͏ ͏ ͏
- Trong truyền thừa có ghi lại Thiên Bi thần chiến mở ra, nhân tộc đối mặt với sự diệt vong, người mạnh nhất thời viễn cổ thật dẫn theo toàn bộ cường giả của tu luyện giới tham dự thần chiến. Người cuối cùng đã không trở lại. Ngũ Quang Thập Sắc tông đã xuất hiện vào lúc đó, người của tông môn chúng tôi luôn rất ít. nhưng tông môn chúng tôi chỉ để lại một mình sư tổ. Bởi vì sư tổ là nhỏ nhất. Sư tổ từng ghi chép một câu như vậy: đến bây giờ ta vẫn nhớ sư phụ sư huynh sư tỷ trước khi rời đi đã nói với ta câu nói kia, tiểu sư đệ, đệ phải sống thật tốt, tương lai của đệ, các sư huynh sư tỷ giúp đệ tạo ra. ͏ ͏ ͏
Chương 1342Giang Tả trầm mặc trong khoảng phút, cuối cùng hắn nói: ͏ ͏ ͏
- Còn nữa không? ͏ ͏ ͏
Thiên Dương Đạo Nhân lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Không có, tình huống cụ thể là như thế nào, đã bị thất truyền rồi. Tuy nhiên tông môn còn ghi lại, đạo hiệu của sư tổ sáng lập Ngũ Quang Thập Sắc tông, là Tửu Sinh chân nhân. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Đạo tu Tửu Sinh? ͏ ͏ ͏
Thiên Dương Đạo Nhân gật đầu. ͏ ͏ ͏
Cái tên này Giang Tả đã nghe qua, khi đó hắn nghe được rất nhiều cái tên, rất nhiều chủng tu sĩ. ͏ ͏ ͏
Hắn suy nghĩ kỹ một chút, phần lớn tu sĩ đều tham gia. ͏ ͏ ͏
Chỉ là vài cái đã sớm bị thất truyền, hoặc là tu sĩ bị diệt sạch cũng tham gia. ͏ ͏ ͏
Có thể dẫn dắt nhiều tu sĩ như vậy, quả không bình thường. ͏ ͏ ͏
Không nói tu vi, Giang Tả cũng không có sức hấp dẫn này. ͏ ͏ ͏
Hắn cũng có thể làm một mình thôi. ͏ ͏ ͏
Sau đó, Giang Tả hỏi: ͏ ͏ ͏
- Như vậy câu trả lời của ông? ͏ ͏ ͏
Thiên Dương Đạo Nhân cười nói: ͏ ͏ ͏
- Đây không phải là đạo hữu nói giỡn sao? Ngũ Quang Thập Sắc tông tôi tất nhiên là tham chiến, nhưng vẫn cần để lại một người. Truyền thừa của Ngũ Quang Thập Sắc tông không thể ngừng được. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không biết nói gì cho phải, chỉ mấy người đệ tử kia mà truyền thừa có thể không bị ngừng, đã là rất khó có lắm rồi. ͏ ͏ ͏
Nhưng khi đó hắn cũng không làm sao thấy được người của Ngũ Quang Thập Sắc tông. ͏ ͏ ͏
Suy nghĩ một chút thấy cũng phải thôi, Thiên Dương Đạo Nhân bởi vì Mặc Ngôn mà bị phế đi, nên thời điểm toàn bộ Ngũ Quang Thập Sắc tông có hắn ta ở đó, không một ai địch nổi hắn ta. ͏ ͏ ͏
Bây giờ người mạnh nhất chỗ này là Tử Phong, cho hắn ta một trăm năm cũng không đột phá nổi Thất giai. ͏ ͏ ͏
Càng chưa nói đến những người khác. ͏ ͏ ͏
Lập tức Giang Tả lấy hạt giống sức mạnh ra, nói: ͏ ͏ ͏
- Sử dụng thứ này, ông có thể sẽ lấy lại đạo cơ, thậm chí có thể tiến thêm một bước. ͏ ͏ ͏
Thiên Dương Đạo Nhân vô cùng kinh ngạc, đương nhiên kinh hãi nhiều hơn, vật này lại có thể giúp hắn ta lấy lại đạo cơ? ͏ ͏ ͏
Nhưng vật này cũng quá quý trọng? ͏ ͏ ͏
Thiên Dương Đạo Nhân là Bát giai Vấn đạo, có nhãn giới mà người thường không có, trong nháy mắt thấy loại mầm mống này, hắn ta có một loại cảm giác kỳ lạ, đó là cảm giác về sức mạnh. ͏ ͏ ͏
Đó là cảm giác về sức mạnh mà trước mắt hắn ta không có cách nào nắm giữ được, thậm chí tương lai cũng không có cách nắm giữ. ͏ ͏ ͏
Nhưng chỉ cần có nó, rất có thể hắn ta sẽ có cơ hội nắm giữ loại sức mạnh này. ͏ ͏ ͏
Nó huyền diệu không gì sánh được, khó mà nói thành lời. ͏ ͏ ͏
Người nào có thể có được nó, chính là đại cơ duyên, đại khí vận, huyền diệu hơn sơ cả Đại đạo. ͏ ͏ ͏
- Phá Hiểu đạo hữu, cái này... ͏ ͏ ͏
Thiên Dương Đạo Nhân không thể tin được, hắn ta cũng không dám nhận. ͏ ͏ ͏
Đồ đối phương đưa ra thật sự vượt quá sự tưởng tượng của hắn ta. ͏ ͏ ͏
- Không cần để ý, cái hạt giống sức mạnh này không có một chút tác dụng nào đối với tôi, người để lại hạt giống chỉ có một yêu cầu. Nếu Thiên Bi thần chiến mở ra, phải ra chiến trường chiến đấu vì nhân loại. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói. ͏ ͏ ͏
Đây chính là hạt giống sức mạnh mà Tiên linh Phủ chủ lưu lại. ͏ ͏ ͏
Cái mầm mống này đối với Giang Tả không có bất kỳ tác dụng nào, Kiếm Thập Tam cũng không cần. ͏ ͏ ͏
Những người khác thì không thích hợp. ͏ ͏ ͏
Chí ít là Giang Tả cảm thấy không thích hợp. ͏ ͏ ͏
Trong những tên không thích hợp kia, toàn một đám xấu xa, chúng không cần thiết tiếp nhận nhiều như vậy. ͏ ͏ ͏
Mà Thiên Dương Đạo Nhân lại khác, năng lực hắn ta khá ổn, tâm tính cũng không tệ, quan trọng nhất là tương đối nhiều tuổi. ͏ ͏ ͏
Rất phù hợp với yêu cầu của Tiên linh Phủ chủ. ͏ ͏ ͏
Có thể nói đó là người thích hợp nhất trong tất cả những người mà Giang Tả đã gặp phải hiện nay. ͏ ͏ ͏
Hạt giống sức mạnh để đó cũng không dùng, còn không bằng đưa trực tiếp cho người thích hợp hơn. ͏ ͏ ͏
Thiên Dương Đạo Nhân cũng không kiểu cách nữa, lập tức nhận lấy mầm mống, sau đó ôm quyền nói: ͏ ͏ ͏
- Nhớ lời đạo hữu, ân tái tạo không dám nói cảm ơn. ͏ ͏ ͏
Lúc này, Giang Tả đã cất bước rời khỏi, lúc đi hắn cũng không quay đầu lại, nói: ͏ ͏ ͏
- Nhớ kỹ, gieo xuống vật này, tương lai ông không có lựa chọn nào khác. Nghĩ cho kỹ đi, nếu cuối cùng ông sợ hãi mà không chiến đấu, tôi sẽ đích thân tới lấy mạng của ông. Tự giải quyết cho tốt. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không thích nửa sau, nhưng có nếu cần, hắn không ngại nửa sau. ͏ ͏ ͏
Đây là những gì hắn nhận được từ Tiên linh Phủ chủ. ͏ ͏ ͏
Như vậy sẽ bảo đảm được người của hắn làm được yêu cầu của Tiên linh Phủ chủ. ͏ ͏ ͏
Làm không được thì không ngại ra tay thu lại. ͏ ͏ ͏
Thiên Dương Đạo Nhân vẫn cung kính cúi đầu, hắn ta không vì lời nói của Giang Tả mà có bất kỳ bất mãn nào, cũng không có bất kỳ sự thay đổi nào. ͏ ͏ ͏
Hắn ta không ngại, nếu hắn ta sợ hãi mà không chiến đấu, thì đó là sự vũ nhục với Ngũ Quang Thập Sắc tông, tông môn bọn họ không lớn, nhưng quyết không cho phép xảy ra loại chuyện này. ͏ ͏ ͏
Mà tham chiến là nghĩa vụ của bọn họ, nếu nó thực sự tái diễn. ͏ ͏ ͏
Kẻ nhút nhát không đủ tư cách làm người của Ngũ Quang Thập Sắc tông họ. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Chương 1343Giang Tả rời khỏi Ngũ Quang Thập Sắc tông, hiện tại hắn tất nhiên cần phải về. ͏ ͏ ͏
Mặt trời đã lặn, nếu không về sớm chút nhất định sẽ bị Tô Kỳ nói. ͏ ͏ ͏
Đương nhiên, nói một chút cũng không sao. ͏ ͏ ͏
Miễn không động tay động chân là được. ͏ ͏ ͏
Lại nói tiếp, nếu Thiên Bi thần chiến xảy ra thì Tô Kỳ sẽ tham gia sao? ͏ ͏ ͏
Nghĩ xong, Giang Tả nở nụ cười, tham gia? ͏ ͏ ͏
Không phải, chỉ cần Thiên Bi thần chiến lại dám xuất hiện nữa, hắn sẽ đánh Thiên Bi thần chiến tới mức không thể mở ra được nữa. ͏ ͏ ͏
Nhân tiện nhìn xem tại sao Thiên Bi thần chiến lại mở ra, để giải quyết vấn đề từ gốc rễ. ͏ ͏ ͏
Ép vợ hắn đi đánh nhau? ͏ ͏ ͏
Cũng không biết có phải Thiên Bi thần chiến này ăn gan hùm mật báo không. ͏ ͏ ͏
Chờ xem, chỉ vài tháng nữa thôi. ͏ ͏ ͏
Lúc trở về đã hơi muộn, Tô Kỳ nhìn chằm chằm Giang Tả, hỏi: ͏ ͏ ͏
- Ăn rồi? ͏ ͏ ͏
Giang Tả lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Công việc bận rộn, vừa mới kết thúc, chưa ăn. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ hừ một tiếng nói: ͏ ͏ ͏
- Nếu anh ăn rồi, vậy cũng phải ăn với em, em đã chờ anh về cùng nhau ăn cơm. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ lập tức vui vẻ nói: ͏ ͏ ͏
- Anh xem đi, em đã tỉa tót cho cái cây kia đấy, như vậy có thể nuôi rất lâu. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không hiểu, sau đó hắn đi tới sân thượng nhìn xuống, phát hiện ra lá cây đang tươi tốt của Bồng Lai Tiên đã trơ trụi chỉ còn cành hết rồi. ͏ ͏ ͏
Năng lực tu bổ của Tô Kỳ thật là tệ. ͏ ͏ ͏
Về phần lá và cành cây bị ném vào thùng rác, Giang Tả không để ý đến. ͏ ͏ ͏
Những thứ đó vốn cũng không có ích gì. ͏ ͏ ͏
Cho dù có ích cũng không sao cả, chẳng lẽ hắn còn đánh Tô Kỳ? ͏ ͏ ͏
Ừm, ngẫm lại cũng không đúng, Tô Kỳ hẳn là rất để ý những thứ này? ͏ ͏ ͏
Vậy hắn có thể giả vờ mình rất quan tâm không, sau đó sẽ nói cho cô biết giá trị của chúng, rồi lại thẹn quá thành giận đánh cô một trận? ͏ ͏ ͏
Rất rõ ràng rành mạch. ͏ ͏ ͏
Chỗ khác không đánh, đánh mông chắc có thể? ͏ ͏ ͏
Nghĩ đến đó hắn thấy rất kích động. ͏ ͏ ͏
Chậc chậc, đáng tiếc thật, chỉ có thể tưởng tượng thôi. ͏ ͏ ͏
Có đôi khi, thật là luyến tiếc. ͏ ͏ ͏
Sau đó, Giang Tả đi vào, Tô Kỳ đã cơm nước xong xuôi. ͏ ͏ ͏
Mà Đoạn Kiều thì đau lòng nhìn lá cây của Bồng Lai Tiên, nó rất muốn đi nhặt thùng rác. ͏ ͏ ͏
Nếu người khác biết đó là lá cây Bồng Lai Tiên, trái tim cũng sẽ rỉ máu? ͏ ͏ ͏
Cũng may Bồng Lai Tiên còn nhỏ còn nên không có linh trí, nếu không nó sẽ hoài nghi nhân sinh mất? ͏ ͏ ͏
Không phải, là cây sinh. ͏ ͏ ͏
Sau khi suy nghĩ, Đoạn Kiều nhớ Ngộ Đạo thụ có linh trí sao? ͏ ͏ ͏
Đột nhiên đang chờ mong Ngộ Đạo thụ ở sân thượng, sau đó bị nữ chủ nhân tỉa tót lại lá cây hình dáng. ͏ ͏ ͏
Sẽ hoài nghi cây sinh? ͏ ͏ ͏
Sẽ giận mà không dám nói gì? ͏ ͏ ͏
Dù sao lá cây của Ngộ Đạo thụ có thể pha trà, cũng là ngộ đạo trà rồi. ͏ ͏ ͏
Còn ném thùng rác, tất cả đều bị ném thùng rác. ͏ ͏ ͏
Ngộ đạo cũng không còn. ͏ ͏ ͏
Ngẫm lại Đoạn Kiều chỉ biết thở dài. ͏ ͏ ͏
Rõ ràng chúng nó tài giỏi như vậy, truyền kỳ như vậy, lại không bằng kỳ trân dị bảo bình thường. ͏ ͏ ͏
Bởi vì nữ chủ nhân không phân biệt được hàng tốt xấu. ͏ ͏ ͏
Mà đại ma đầu thì hoàn toàn không thèm ngó ngàng. ͏ ͏ ͏
Hắn chỉ quan tâm ăn có ngon hay không, chỉ quan tâm nữ chủ nhân có vui vẻ hay không. ͏ ͏ ͏
Làm gì có chuyện sẽ để ý đến cảm thụ của những bảo vật chúng nó chứ. ͏ ͏ ͏
Ví dụ như chí bảo Thủy Chi Tâm, lúc này Tiểu Thủy đang chơi đùa phun nước, quên đi, Tiểu Thủy đang rất vui vẻ. ͏ ͏ ͏
Lại ví dụ như Tiểu Hồng là hậu duệ của thánh thú, ừm, con ruột không có gì đáng nói. ͏ ͏ ͏
Bảo vật truyền kỳ Tất Trúng Đản, quên đi, vỏ bị đánh nứt ra rồi. ͏ ͏ ͏
m Dương ngư, ừm, hai con cá mắm mà thôi. ͏ ͏ ͏
Thần dược Thiên Thần hoa, ầy, không có linh trí. ͏ ͏ ͏
Tố Thân quả thụ linh dược hiếm có... vẫn không có linh trí. ͏ ͏ ͏
Ngộ Đạo thạch, Bồng Lai Tiên, hừ, cũng không có linh trí. ͏ ͏ ͏
Đoạn Kiều phát hiện ra, trên cả sân thượng này dường như chỉ có nó oan ức nhất. ͏ ͏ ͏
Chỉ là, suy nghĩ lại thì cũng không phải, nữ chủ nhân coi trọng nó nhất, biết phần nào năng lực của nó. ͏ ͏ ͏
Đối với điều này, nó hẳn nên vui vẻ mới đúng. ͏ ͏ ͏
Kiều sinh tràn đầy do dự. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Tối nay Tô Kỳ nấu rất nhiều món, hải sản các món, cùng với vài đồ ăn bình thường. ͏ ͏ ͏
À, lúc này Giang Tả mới nhớ tới một việc. ͏ ͏ ͏
Tuy nhiên Tô Kỳ không nói, Giang Tả cũng không có ý định nói. ͏ ͏ ͏
Hắn yên tâm mà ăn, ngày mai thì nói. ͏ ͏ ͏
Nhưng Tô Kỳ nhìn hải sản cũng nghĩ tới: ͏ ͏ ͏
- Em nhớ sáng nay có bảo anh mang hai con cá về? ͏ ͏ ͏
Nghe Tô Kỳ hỏi như vậy, Giang Tả nghiêm túc nói: ͏ ͏ ͏
- Trời tối, cá không tươi, hay là em dùng cá trữ trong tủ thử xem. ͏ ͏ ͏
Cá này khác với cá bình thường, cho nên Tô Kỳ vốn không muốn dùng. ͏ ͏ ͏
Nếu không sao cô lại để Giang Tả đi mua? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nhìn chằm chằm Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Anh quên rồi? Anh quên thì trực tiếp nói cho em biết là được rồi, anh bận rộn công việc, em có thể hiểu mà. ͏ ͏ ͏
Giang Tả thử hỏi: ͏ ͏ ͏
- Thật sao? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ gật đầu cười nói: ͏ ͏ ͏
- Thật. ͏ ͏ ͏
Giang Tả cười hì hì, sau đó hắn nghiêm mặt nói: ͏ ͏ ͏
- Anh không tin. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ đanh mặt lại: ͏ ͏ ͏
- Cho nên, là anh quên? ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhất thời không biết nói gì: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏
Chương 1344Tuy nhiên hắn nhanh chóng lấy cuốn vở ra, nói: ͏ ͏ ͏
- Anh lấy về cho em cái này. ͏ ͏ ͏
Vẫn nói sang chuyện khác. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ hiếu kỳ, sau đó cô mở ra nhìn, rồi lập tức kinh ngạc nói: ͏ ͏ ͏
- Chi tiết vậy sao? ͏ ͏ ͏
Giang Tả đang ăn cơm gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Anh lo em xem không hiểu, nên bảo anh ta có thể viết càng chi tiết càng tốt, nếu không hiểu, anh sẽ bảo anh ta ghi âm quay video. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ bưng bát ngồi vào bên cạnh Giang Tả, cô bất mãn nói: ͏ ͏ ͏
- Vợ anh rất ngốc sao? ͏ ͏ ͏
Giang Tả suy nghĩ một chút rồi nói: ͏ ͏ ͏
- Cũng không phải, anh có cảm giác nấu ăn rất khó, nên hẳn là cần chi tiết chút. ͏ ͏ ͏
Đúng vậy, Giang Tả cảm thấy nấu ăn rất khó. ͏ ͏ ͏
Đẳng cấp nấu ăn ngang ngửa với cấp bậc phải làm như thế nào để giết chết Cửu Tịch. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nghe xong cũng hiểu, Giang Tả quả thực không có thiên phú về phương diện này. ͏ ͏ ͏
Tuy nhiên cũng may cô có thiên phú về phương diện này. ͏ ͏ ͏
Lập tức Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Ngày mai em tự mua cá, chờ anh trở về để nấu cho anh ăn. ͏ ͏ ͏
Giang Tả gật đầu, tốt, qua cửa này thì tốt rồi. ͏ ͏ ͏
Có ăn cá hay không cũng không sao, mà trở về có thể ăn đồ ăn Tô Kỳ làm cho hắn là được rồi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả rất thích ăn ngon, nhưng cho hắn chọn một trong hai, hắn thà chọn món của Tô Kỳ làm. ͏ ͏ ͏
Muốn hỏi vì sao sao? ͏ ͏ ͏
Đương nhiên là bởi vì yêu. ͏ ͏ ͏
Nghĩ tới đây, Giang Tả không khỏi cười cười. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ tò mò nhìn Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Anh nghĩ gì thế? Còn cười. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Đang suy nghĩ, nếu so đồ ăn em nấu cùng đồ ăn đầu bếp đỉnh cấp nấu, anh sẽ không do dự chọn vợ mình. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ bĩu môi: ͏ ͏ ͏
- Điêu. ͏ ͏ ͏
Giang Tả cười nói: ͏ ͏ ͏
- Không hỏi vì sao sao? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ hỏi: ͏ ͏ ͏
- Vì sao? ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Bởi vì yêu. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ đặt bát xuống nói: ͏ ͏ ͏
- Em cảm thấy no rồi. ͏ ͏ ͏
Sau đó, Tô Kỳ cũng đặt bát của Giang Tả buông, sau đó lôi Giang Tả về phòng, cô nói: ͏ ͏ ͏
- Đi, ngày mai dậy ăn cơm. ͏ ͏ ͏
Giang Tả bị kéo trở về phòng, mặt hắn trở nên mơ màng. ͏ ͏ ͏
Hắn có phải làm gì sai không? ͏ ͏ ͏
Ban đêm, Tô Kỳ gối lên cánh tay Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Lúc trước cũng như vậy, nhưng tối nay bỏ qua cho anh, hài lòng không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả hỏi: ͏ ͏ ͏
- Vậy ăn cơm? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Không, nằm xuống, nói chuyện. ͏ ͏ ͏
Được rồi, Giang Tả chỉ có thể làm theo. ͏ ͏ ͏
Lúc này, Tô Kỳ hỏi: ͏ ͏ ͏
- Quen em có vui hay không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Rất vui vẻ. ͏ ͏ ͏
Đây là thật lòng, từ khi hắn bắt đầu biết Tô Kỳ, cuộc đời của hắn cũng khác đi. ͏ ͏ ͏
Chí ít mười năm nay vô cùng vô cùng hài lòng. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cười nói: ͏ ͏ ͏
- Vui vẻ sớm thế, lúc kết hôn càng vui vẻ hơn. ͏ ͏ ͏
Giang Tả hơi sửng sốt, kết hôn đúng là hài lòng, nhưng... ͏ ͏ ͏
Không vui nhất, cũng là sau khi cưới. ͏ ͏ ͏
Lúc này, Tô Kỳ cũng nghĩ đến, cô cuộn trong lòng Giang Tả không nói gì. ͏ ͏ ͏
Sau một hồi cô mới mở miệng nói: ͏ ͏ ͏
- Em thích anh, anh trước kia, anh bây giờ, anh hăm hở, anh khó khăn chán chường, anh già đi trong tương lai. Tình yêu sẽ không bởi vì năm tháng trôi qua mà héo rũ, em muốn nắm anh thật chặt. Nếu không thể, em sẽ nhìn anh từ xa. Tuy nhiên, người khác cũng đừng mơ tưởng tới gần anh. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Em cảm thấy em không có gì cũng được, duy chỉ không thể không có anh. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhìn Tô Kỳ vẫn không nói gì. ͏ ͏ ͏
Cửu Tịch theo dõi hắn như vậy sao? ͏ ͏ ͏
Lúc này, mắt Tô Kỳ long lanh nước, cô nói: ͏ ͏ ͏
- Anh nên hôn em, sau đó chiều chuộng em. ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏
Nói thật hay, ngủ thật ngon, đêm nay cứ như vậy nói xong. ͏ ͏ ͏
Tuy nhiên Giang Tả không từ chối. ͏ ͏ ͏
Ban đêm, Giang Tả có cảm giác có người lắc lắc hắn, lúc mở mắt ra thì thấy Tô Kỳ mặc đồ ngủ kín mít với vẻ mặt sốt ruột. ͏ ͏ ͏
Giang Tả vô cùng kinh ngạc, Tô Kỳ ngủ lúc nào mà mặc nhiều như vậy? ͏ ͏ ͏
Chỗ khác cũng như vậy? ͏ ͏ ͏
Hơn nữa vì sao cô gấp gáp như vậy? ͏ ͏ ͏
Giang Tả hỏi: ͏ ͏ ͏
- Đã xảy ra chuyện gì? ͏ ͏ ͏
Vừa rồi Giang Tả đã thử cảm giác, cũng không có chuyện lớn gì, càng không có bất kỳ cảm giác nguy cơ nào. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Cái kia tới. ͏ ͏ ͏
Giang Tả bối rối, sau đó hỏi: ͏ ͏ ͏
- Bị dây ra? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ trợn mắt: ͏ ͏ ͏
- Không phải, sắp tới sẽ xui xẻo, sư tỷ nói rất nguy hiểm. Ban đầu ở Thánh nữ trì thì như vậy, nhưng bây giờ đang ở nhà, giường sẽ dễ sập, phòng ở cũng sẽ dễ xảy ra chuyện. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhìn Tô Kỳ, lại nhìn xung quanh, sau đó nói: ͏ ͏ ͏
- Mấy người không phải nói vận may anh tốt, đè ép được sao? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ hơi bất an, sau đó cô trốn trong lòng Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Nhưng em vẫn lo lắng, sư tỷ nói phải đủ vận may mới có thể cân đối vận rủi. Nhưng bây giờ lại không thể. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Không phải vừa mới làm sao? Sẽ không có vấn đề gì đâu. ͏ ͏ ͏
- Thật sao? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ rõ ràng không biết, cô lo lắng không biết sẽ mang đến vận rủi gì. ͏ ͏ ͏
Ví dụ như thiên thạch giáng xuống gì gì đó. ͏ ͏ ͏
Chương 1345Giang Tả vuốt tóc Tô Kỳ, nói: ͏ ͏ ͏
- Thật mà, ngủ đi, có vấn đề nói sau. ͏ ͏ ͏
Lúc này, tay Giang Tả đã mò tới đồng tiền xu ở tủ đầu giường. ͏ ͏ ͏
Hắn thử xoay, phát hiện ra cũng không có vấn đề gì lớn. ͏ ͏ ͏
Nhưng sức cản lớn đến mức đáng sợ. ͏ ͏ ͏
Nói cách khác, quả thực vận rủi của Tô Kỳ tới rồi, may mà hiện tại hắn vẫn có thể áp chế nó. ͏ ͏ ͏
Có thể là kết quả của sự nỗ lực trước khi ngủ, cũng có thể là kết quả ở chung với nhau. ͏ ͏ ͏
Nói chung mấy ngày nay Giang Tả không định rời khỏi Tô Kỳ, rất nguy hiểm. ͏ ͏ ͏
Sau đó, Giang Tả ôm Tô Kỳ đi ngủ. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Mà lúc này, ở trên bầu trời nhà Giang Tả bọn họ, có hai luồng khí đang chiến đấu điên cuồng. ͏ ͏ ͏
Rất nhanh sau đó, chúng nó trực tiếp bao phủ cả thành phố. ͏ ͏ ͏
Sau một chốc, thiên địa thay đổi, mây đen giăng đầy trên bầu trời của thành phố, mây đen dày đặc. ͏ ͏ ͏
Ầm ầm!!! ͏ ͏ ͏
Một cơn giông tố đã đánh thức nhiều người. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt chính là một người trong số đó. ͏ ͏ ͏
Cô mở mắt ra đi tới sân thượng nhìn xem, phát hiện ra bầu trời đen đến đáng sợ. ͏ ͏ ͏
Dường như có một bầu không khí không rõ bao phủ tất cả. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏
- Sẽ không là vận rủi của Tiểu oán phụ phát tác đấy chứ? Thế này cũng quá khoa trương? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt lập tức nhíu mày: ͏ ͏ ͏
- Nhưng không thể nào, trước đây không phải như thế, trước đây sẽ không xuất hiện dị tượng gì đó. Không phải là vận rủi thay đổi chứ? Hay là tình hình của Tiểu oán phụ thay đổi phức tạp? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt lắc đầu, cô cũng không đoán được, ngày mai qua đó hỏi một chút. ͏ ͏ ͏
Sau đó, Tĩnh Nguyệt quay về ngủ tiếp. ͏ ͏ ͏
Cô không thể lập gia đình cũng có sống về đêm, cô cũng không phải là tu luyện giả hai tư giờ. ͏ ͏ ͏
Lần sau, sư phụ cô lại gọi điện thoại lúc nửa đêm, cũng chọc cô điên lên. ͏ ͏ ͏
Trời cao Hoàng Đế xa, muốn treo ngược cô lên, cũng phải đợi cô trở về. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Thiên Dương Đạo Nhân cũng mở mắt, hắn ta đi ra, nhìn bầu trời Giang thành, không khỏi nhíu mày. ͏ ͏ ͏
Đám mây đen này tới rất quỷ dị. ͏ ͏ ͏
Đáng tiếc tu vi mình quá thấp, nên nhìn không ra bản chất. ͏ ͏ ͏
- Giang thành gần đây rất nguy hiểm, cũng không biết có thể vượt qua cửa ải khó khăn lần này hay không. ͏ ͏ ͏
Thiên Dương Đạo Nhân thở dài. ͏ ͏ ͏
- A, sư phụ? Sao người lại ở đây? ͏ ͏ ͏
Lúc này, Xích Huyết Đồng Tử đi tới hỏi. ͏ ͏ ͏
Hắn vừa mới nghe tin bên này có người, nên tới xem một chút. ͏ ͏ ͏
Ai biết sư phụ vẫn luôn bế quan rất ít khi đi ra, lại đột nhiên xuất hiện. ͏ ͏ ͏
Thiên Dương Đạo Nhân nhìn Xích Huyết Đồng Tử nói: ͏ ͏ ͏
- Không tu luyện, không ngủ được sao? ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử gặm kem que thở dài: ͏ ͏ ͏
- Chỗ ở bị Mặc Ngôn và Lục Nguyệt Tuyết phá hủy. ͏ ͏ ͏
Thiên Dương Đạo Nhân mỉm cười, cũng không truy cứu, chỉ hỏi: ͏ ͏ ͏
- Những người khác đâu? ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử nói: ͏ ͏ ͏
- Sư huynh sư tỷ xuống núi, Mặc Ngôn đi giúp Phá Hiểu tìm cái gì rồi. ͏ ͏ ͏
Thiên Dương Đạo Nhân kinh ngạc: ͏ ͏ ͏
- Phá Hiểu? ͏ ͏ ͏
Lúc này, Thiên Dương Đạo Nhân nghĩ, trước đây quả thực có nghe bọn họ nói về cái tên Phá Hiểu. ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử không suy nghĩ nhiều, mà chỉ nói: ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy, không phải gần đây Giang thành xuất hiện Mộng Chi Hoa? Phá Hiểu đạo hữu nói Mộng Chi Hoa xuất hiện có nghĩa là Quốc độ nào đó tiến đến, một khi bọn họ tiến đến thành công, đến lúc đó rất có thể chúng ta sẽ chết hết. Cho nên Phá Hiểu đạo hữu bắt đầu bố trí. ͏ ͏ ͏
Thiên Dương Đạo Nhân không nói gì thêm, đồ đệ của hắn ta hình như ngang hàng với Phá Hiểu, lão ngang hàng với Phá Hiểu. ͏ ͏ ͏
Thở dài một tiếng, Thiên Dương Đạo Nhân cảm thấy, sau này lão vẫn nên ít xuất quan. ͏ ͏ ͏
Như vậy để tránh cho bản thân xấu hổ. ͏ ͏ ͏
Về phần chuyện của đồ đệ hắn ta cùng Phá Hiểu, hắn ta đương nhiên sẽ không can thiệp, đây cũng là cơ duyên. ͏ ͏ ͏
Nhưng dáng vẻ lại không nhỏ. ͏ ͏ ͏
Sau đó, Thiên Dương Đạo Nhân nói: ͏ ͏ ͏
- Vi sư muốn bế quan, nếu sư phụ của Mặc Ngôn tới, con nói vi sư không rảnh. Không có chuyện gì lớn thì đừng tới tìm vi sư. Nhớ kỹ, ai cũng không gặp. ͏ ͏ ͏
Nói xong, Thiên Dương Đạo Nhân định rời đi. ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử cũng không để ý, chỉ là gặm gặm kem que, còn ngáp hỏi: ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, nếu bảo khố của người bị lấy sạch, có thông báo cho người không? ͏ ͏ ͏
Thiên Dương Đạo Nhân dừng bước lại. ͏ ͏ ͏
Sau đó, hắn ta lâm vào trầm tư. ͏ ͏ ͏
Xong đời, bảo khố không suy xét. ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử hoàn toàn không suy nghĩ, hắn không có tiền, có tiền cũng mất. ͏ ͏ ͏
Quen rồi. ͏ ͏ ͏
Hắn cảm thấy đến bây giờ hắn vẫn không tìm được đạo lữ, đều là vì nghèo. ͏ ͏ ͏
Mà hắn nghèo, đều vì sư huynh sư tỷ cùng với Mặc Ngôn. ͏ ͏ ͏
Cho nên hắn không tìm được đạo lữ, chủ yếu là lỗi của sư huynh hắn. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Lúc Giang Tả dậy vào ngày hôm sau, Tô Kỳ đã dậy sớm hơn. ͏ ͏ ͏
Lúc này, Tô Kỳ đang thay quần áo. ͏ ͏ ͏
Giang Tả hỏi: ͏ ͏ ͏
- Em đang làm gì thế? ͏ ͏ ͏
Giang Tả đột nhiên lên tiếng, khiến Tô Kỳ hoảng sợ. ͏ ͏ ͏
Sau đó, cô che quần áo trước người, nói: ͏ ͏ ͏
- Nhìn lén em thay quần áo, còn dọa em. ͏ ͏ ͏
Giang Tả bất đắc dĩ, vậy sau khi hắn xem xong nên nói cái gì? ͏ ͏ ͏
Lúc này, Tô Kỳ lấy chăn bông lên che kín cả người Giang Tả: ͏ ͏ ͏
- Không cho nhìn lén, thay xong mới được nhìn. ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏
Chương 1346Hắn thật sự không hiểu Tô Kỳ nghĩ gì. ͏ ͏ ͏
Hắn thấy gì đâu, thay quần áo còn không cho hắn xem. ͏ ͏ ͏
Lại nói, hắn nhìn lén lúc nào? ͏ ͏ ͏
Có cho hắn xem, hắn đâu nhất định sẽ xem? ͏ ͏ ͏
Giang Tả bây giờ không muốn động, không nhìn cũng không xem, lại không có gì. ͏ ͏ ͏
Nếu muốn nhìn hắn hoàn toàn có thể tự mình ra tay. ͏ ͏ ͏
Lúc này, Giang Tả cảm thấy chăn bông bị kéo ra, chờ lúc hắn thấy, Tô Kỳ đã thay xong quần áo và ngồi ở bên giường rồi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không biết Tô Kỳ muốn làm gì. ͏ ͏ ͏
Hắn chỉ có thể cầm dây cột tóc giúp cô buộc tóc. ͏ ͏ ͏
- Sao sớm vậy đã thay quần áo? ͏ ͏ ͏
Giang Tả hỏi. ͏ ͏ ͏
- Ai biết sẽ gặp xui xẻo không, nhỡ đi hết, anh không may chết. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ vừa cười vừa nói. ͏ ͏ ͏
Hiện giờ cô không có cảm giác mình xui xẻo. ͏ ͏ ͏
Ngoại trừ sáng sớm không ngờ vô tình rơi xuống gầm giường, cùng với lúc thức dậy đầu ngón chân bị đập vào. ͏ ͏ ͏
Giang Tả coi nhẹ, hắn cảm thấy Tô Kỳ ở trong căn phòng này, cũng sẽ không quá xui. ͏ ͏ ͏
Phải biết rằng nơi này là nhà của bọn họ. ͏ ͏ ͏
Nếu nhà bị phá hủy, vậy không đơn giản là Tô Kỳ xui xẻo, mà là Giang Tả không may. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không tin rằng một Tai Ách tiền tệ cộng thêm một xúc xắc vận mệnh có thể trực tiếp ảnh hưởng đến hắn. ͏ ͏ ͏
Cho nên Tô Kỳ không cần lo lắng chuyện nhà sẽ xảy ra vấn đề mà chạy đi. ͏ ͏ ͏
Đương nhiên, có mấy lời Giang Tả cũng không dám nói ra hết, đến lúc đó xảy ra vấn đề, Tô Kỳ sẽ trách chết hắn. ͏ ͏ ͏
Hắn vẫn hơi không chịu nổi sự nổi giận của Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Cho nên đừng nói vẫn tốt hơn. ͏ ͏ ͏
Cứ để cô mặc đi. ͏ ͏ ͏
Lúc này, Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Anh không dậy đi làm sao? ͏ ͏ ͏
Giang Tả lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Vì an toàn của em, mấy ngày nay anh muốn đi theo em. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ vui vẻ gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Ừ, ba ngày là đủ rồi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không nói gì, ba ngày đúng là đủ rồi. ͏ ͏ ͏
Nếu không đủ hắn sẽ tiếp tục đi theo, chuyện khác cũng không quan trọng bằng chuyện này. ͏ ͏ ͏
Dù sao nếu hai thứ đồng thời phát tác thì không biết tình huống ra sao. ͏ ͏ ͏
Nếu có chuyện không hay, Giang Tả khóc cũng không kịp. ͏ ͏ ͏
Bị chịu tổn thương cũng rất khó chịu. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Anh buộc mau lên, em nấu bữa sáng cho anh, được rồi, em vừa nhận được tin tức của sư tỷ, sư tỷ nói buổi trưa sẽ qua chỗ chúng ta ăn, thuận tiện nói một chút về chuyện của em. ͏ ͏ ͏
Giang Tả hiếu kỳ: ͏ ͏ ͏
- Chuyện của em? ͏ ͏ ͏
Lúc này, Giang Tả đã giúp Tô Kỳ cột chắc tóc xong, Tô Kỳ buộc thêm nhiều dây buộc tóc phía sau, sau đó đi tới bên cửa sổ, kéo rèm ra, nói: ͏ ͏ ͏
- Xem kìa, bầu trời bên ngoài đã thay đổi, mây đen bao phủ thành phố, nghe nói chỉ chỉ có sấm mà không mưa. Nó xuất hiện vào đêm qua, sư tỷ nói nó có thể liên quan tới em. ͏ ͏ ͏
Lúc này, Giang Tả cũng tới đến bên cửa sổ, khi hắn ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, hắn phát hiện ra đám mây đen này quả thực không bình thường. ͏ ͏ ͏
Thứ bất ngờ nào đó sắp xuất hiện. ͏ ͏ ͏
Rất có thể liên quan tới Tô Kỳ thật. ͏ ͏ ͏
Giang Tả chỉ có thể gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Đã biết. ͏ ͏ ͏
Hắn hơi kinh ngạc, thế này thì quá mức rồi? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ rụng dâu, sẽ có mây đen bao phủ thành phố? ͏ ͏ ͏
Vậy lần sau có phải là thiên lôi đánh xuống không? ͏ ͏ ͏
Hoặc là đất rung núi chuyển? ͏ ͏ ͏
Giang Tả cảm thấy toát ra mồ hôi lạnh, nếu một ngày kia Tô Kỳ mà biết những điều này đều do hắn gây nên, cô sẽ có suy nghĩ cực đoan gì không? ͏ ͏ ͏
Thực ra ngẫm lại, như vậy để bọn họ ở cùng một chỗ sẽ tốt hơn, cho nên chắc là chuyện tốt? ͏ ͏ ͏
Cuối cùng Giang Tả lắc đầu, chính hắn cũng không tin. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cười nói: ͏ ͏ ͏
- Không nghĩ lung tung nữa, dù sao em không sao, người sư tỷ này cũng nói nhảm thôi, không nên tin chị ấy. Em đi chuẩn bị bữa sáng. À, đúng rồi, chờ chút anh đi cùng em ra ngoài mua cá. Một mình em không dám đi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả gật đầu. ͏ ͏ ͏
Một mình cô không dám đi, hắn cũng không yên tâm để cô đi một mình. ͏ ͏ ͏
Lúc này, ngoại trừ ở nhà, Giang Tả tuyệt đối sẽ theo sát Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Sau đó, Tô Kỳ chuẩn bị bữa sáng, Giang Tả thay quần áo rửa mặt. ͏ ͏ ͏
Thời gian còn sớm, hắn không sốt ruột. ͏ ͏ ͏
Giang Tả soi gương đánh răng, hắn đang nghĩ đến cùng mây đen bao phủ thành phố có quan hệ gì với Tô Kỳ hay không. ͏ ͏ ͏
Hoặc có lẽ đấy thực ra là dị tượng của Cổ Mộng quốc độ mở ra? ͏ ͏ ͏
Hai chuyện vừa rồi, Giang Tả không dám xác định. ͏ ͏ ͏
Tuy nhiên căn cứ theo ghi chép, hắn không nghe nói có mây đen bao phủ thành phố như vậy. ͏ ͏ ͏
Không có biện pháp, khi đó hắn suy yếu, vốn không để ý chuyện bên ngoài. ͏ ͏ ͏
Nếu không phải là người trong mộng giết hắn trong mộng, Giang Tả cũng không không đến mức đáp trả bọn họ. ͏ ͏ ͏
Ngẫm lại mà xem, cùng lắm đợi ba ngày, nếu ba ngày sau mây đen bao phủ thành phố biến mất, như vậy tám chín phần mười nguyên nhân là do Tô Kỳ rồi. ͏ ͏ ͏
Vậy cần phải nhanh lên Thất giai rồi, Thất giai là có thể nghĩ cách lấy hai thứ này ra. ͏ ͏ ͏
Tai Ách tiền tệ dễ xử lý, nhưng xúc xắc vận mệnh thì phiền toái chút. ͏ ͏ ͏
Nhưng vẫn có biện pháp. ͏ ͏ ͏
Theo cái tốc độ lên cấp hiện tại này, hình như phải năm sau. ͏ ͏ ͏
Chương 1347Giang Tả thở dài, ráng nhịn chút nữa đi. ͏ ͏ ͏
Lúc này, Tô Kỳ kêu lên: ͏ ͏ ͏
- Xong rồi, ra ăn đi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
“???” ͏ ͏ ͏
Tốc độ này có phải hơi nhanh không? ͏ ͏ ͏
Đợi Giang Tả đi ra, hắn phát hiện ra đồ tối hôm qua chưa ăn hết đã được hâm nóng. ͏ ͏ ͏
Thảo nào nhanh như vậy. ͏ ͏ ͏
Tuy nhiên cũng không sao, cũng không phải là không thể ăn. ͏ ͏ ͏
Tối hôm qua Tô Kỳ vui vẻ, hai người vốn không ăn cơm. ͏ ͏ ͏
Giang Tả cảm thấy mình vẫn nên cẩn thận hơn trong lời nói. ͏ ͏ ͏
- Tả ca, lát nữa gội đầu giúp em, sau đó sấy tóc giúp em. ͏ ͏ ͏
Lúc ăn cơm, Tô Kỳ nói. ͏ ͏ ͏
Giang Tả gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Có thể chạm vào nước sao? Anh nhớ trước đây em không chạm. ͏ ͏ ͏
Lúc này, Tô Kỳ mới tỉnh ra nên nói: ͏ ͏ ͏
- Anh không nói em cũng quên. ͏ ͏ ͏
- Ai da, sớm biết vậy hôm qua gội đầu rồi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ có cảm giác đặc biệt khó chịu. ͏ ͏ ͏
Lập tức Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Tu luyện giả nên vấn đề không lớn. Thể chất em còn tốt như vậy. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ quay đầu nói: ͏ ͏ ͏
- Nói lung tung, em chỉ là một người vợ bình thường, cùng lắm là hơi đẹp. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không nói gì, hơi đẹp là thật. ͏ ͏ ͏
Người vợ bình thường cũng là thật. ͏ ͏ ͏
Nói lung tung thì là giả. ͏ ͏ ͏
Tuy nhiên Tô Kỳ không gội đầu cũng không sao, dù sao gần đây cô thường không gội đầu. ͏ ͏ ͏
Giang Tả cũng đã quen rồi. ͏ ͏ ͏
Sau khi ăn xong, Giang Tả nắm tay Tô Kỳ đi chợ. ͏ ͏ ͏
Lần này chủ yếu là đi mua cá, những thứ khác trong nhà của hắn dường như không thiếu. ͏ ͏ ͏
Chợ cách khu cư xá của bọn họ cũng không xa, đi bộ gần mười phút đã đến. ͏ ͏ ͏
Lúc này, còn sớm, nhưng đã có rất nhiều người đi chợ. ͏ ͏ ͏
Loại chuyện mây đen bao phủ thành phố này, đối với bọn họ mà nói không có bất kỳ ảnh hưởng gì, nhiều lắm là cho rằng trời sắp mưa. ͏ ͏ ͏
Đương nhiên, đối với Giang Tả bọn họ mà nói, hiện tại họ cũng nghĩ là ảnh hưởng này. ͏ ͏ ͏
Bởi vì hai người cũng không biết rốt cuộc chuyện này là gì. ͏ ͏ ͏
Mặc dù Giang Tả hơi có cảm giác vi diệu, nhưng hắn cũng không tính ra đáp án chuẩn xác. ͏ ͏ ͏
Lúc này, Tô Kỳ đã kéo Giang Tả đi tới cửa hàng bán cá. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Ông chủ, cho tôi tới hai con cá to, đừng chặt nhé. ͏ ͏ ͏
Chủ cửa hàng là một đôi vợ chồng trung niên, bọn họ bây giờ đang tương đối bận rộn. ͏ ͏ ͏
Bà chủ nói: ͏ ͏ ͏
- Được, chờ một chút nhé. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cùng Giang Tả tất nhiên không có vấn đề gì, đợi cũng được. ͏ ͏ ͏
Dù sao có hai hoặc ba người tới sớm hơn họ. ͏ ͏ ͏
Không biết là cùng nhóm hay đi riêng. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói với Giang Tả: ͏ ͏ ͏
- Lát về, anh chặt cá, chặt đẹp chút. ͏ ͏ ͏
Giang Tả gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Ừm. ͏ ͏ ͏
Chỉ là chuyện nhỏ, dù sao đao thuật của hắn rất giỏi. ͏ ͏ ͏
Lúc này, Tô Kỳ đụng Giang Tả một cái, vui vẻ nói: ͏ ͏ ͏
- Tả ca, anh xem cái kia. ͏ ͏ ͏
Giang Tả khó hiểu, sau đó nhìn sang chỗ Tô Kỳ chỉ. ͏ ͏ ͏
Sau đó, Giang Tả nhìn thấy, cách đó không xa có một sạp hàng nhỏ, người bày sạp là một đạo sĩ. ͏ ͏ ͏
Lúc Giang Tả nhìn về phía hắn ta, hắn ta cũng nhìn về phía Giang Tả. ͏ ͏ ͏
Đạo sĩ kia hơi bất đắc dĩ mà nhìn Giang Tả cười một cái, Giang Tả tất nhiên cũng cười lại. ͏ ͏ ͏
Đời người nơi nào không gặp lại. ͏ ͏ ͏
Lúc này, Tô Kỳ quơ quơ tay trước mắt ở Giang Tả, cô nói: ͏ ͏ ͏
- Nhìn cái gì thế? Em nói bên kia, bên kia có xe bán bánh dày. Đã nhiều năm không thấy rồi, chúng ta đi mua một cái đi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏
Hắn còn tưởng rằng Tô Kỳ thấy vị đạo sĩ kia. ͏ ͏ ͏
Vị đạo sĩ kia cũng bị oan. ͏ ͏ ͏
Thực ra sáng sớm hắn ta đã thấy Tô Kỳ và Giang Tả rồi, sau khi nhìn thấy Giang Tả, hắn ta thét to cũng không thét to nổi. ͏ ͏ ͏
Thậm chí còn bắt đầu giấu khí tức, còn dùng biện pháp ẩn nấp, chỉ sợ bị Giang Tả thấy. ͏ ͏ ͏
Nhưng cuối cùng vẫn bị thấy. ͏ ͏ ͏
Chỉ là lúc thấy đôi vợ chồng Giang Tả đi qua hắn a, đạo sĩ hơi kinh hỉ. ͏ ͏ ͏
Người hung ác kía không nhắm về phía lão? ͏ ͏ ͏
Người hung ác kía bị vợ hắn hạn chế? ͏ ͏ ͏
Dấu hiệu tốt, phải nhanh chóng dẹp quầy rời đi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả hơi bất đắc dĩ, Tô Kỳ lại không thấy được vị đạo sĩ kia, xem ra đạo sĩ kia dùng ẩn nấp pháp với hắn. ͏ ͏ ͏
Đáng tiếc, nếu không hắn có thể sẽ nhận được những thứ hữu ích từ đạo sĩ kia. ͏ ͏ ͏
Ví dụ như đối phó với vận rủi trên người Tô Kỳ, hoặc là đối phó với Cổ Mộng quốc độ sắp tiến đến. ͏ ͏ ͏
Chỉ là hiện tại Giang Tả không dám buông tay Tô Kỳ ra. ͏ ͏ ͏
Cho nên, bỏ qua thì bỏ qua. ͏ ͏ ͏
Đây là lần hiếm hoi hắn thấy vị đạo sĩ kia bày sạp, nhìn tận mắt hắn ta chạy trốn. ͏ ͏ ͏
Sau khi đoán rằng Giang Tả bị vợ hạn chế, đạo sĩ vẫy Giang Tả một cách vô cùng ngạo mạn, bày ra tư thái tôi đi trước, cậu và tôi không có duyên. ͏ ͏ ͏
Thật bất đắc dĩ, nhưng ngẫm lại thì thôi quên đi. ͏ ͏ ͏
Vị đạo sĩ kia không đơn giản lạ thường, đáng tiếc đời trước hắn không gặp phải, không thì sẽ biết chút chuyện rồi. ͏ ͏ ͏
Nhưng cho dù đối phương không đơn giản như thế nào đi nữa, pháp bảo trên người có nhiều hơn nữa, Giang Tả cũng không có khả năng vì hắn ta mà buông Tô Kỳ ra. ͏ ͏ ͏
Lúc này, Tô Kỳ đã tới quầy bán bánh dày: ͏ ͏ ͏
- Ông chủ, cho một cái to. ͏ ͏ ͏
Mà lúc này, đạo sĩ cũng đã biến mất. ͏ ͏ ͏
Chương 1348Nếu nơi đây không phải Giang thành, Giang Tả sẽ hoài nghi nơi đây sắp gặp đại nạn. ͏ ͏ ͏
Không chừng hắn ta thật sự có khả năng ở trong tình hình của Tô Kỳ này, mang theo Tô Kỳ rời đi nơi này. ͏ ͏ ͏
Dù sao hắn không có biện pháp, cũng không dám rời khỏi Tô Kỳ lúc này,. ͏ ͏ ͏
Lúc Giang Tả nghĩ như vậy, vị đạo sĩ cũng có ý nghĩ đó. ͏ ͏ ͏
Nếu không phải là nơi này là Giang thành, đạo sĩ đã sớm chạy rồi. ͏ ͏ ͏
Ở đâu thấy người hung ác, nơi đó sắp xảy ra chuyện. ͏ ͏ ͏
Tiên sơn còn bị hắn làm nổ thì người này còn có cái gì không thể nổ? ͏ ͏ ͏
Tuy nhiên Giang thành đặc thù, bọn họ đã gặp rất nhiều lần ở chỗ này, chưa từng xảy ra chuyện lớn gì. ͏ ͏ ͏
Cho nên, hai người đều không lo lắng. ͏ ͏ ͏
Rất nhanh sau đó, Tô Kỳ nhận lấy bánh dày, trả tiền là Giang Tả. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ vốn không có tiền. ͏ ͏ ͏
Sau lần trước, Tô Kỳ ngừng nói về vấn đề quản lý tiền bạc. ͏ ͏ ͏
Cô có cảm giác mình bị Giang Tả bẫy, nhưng cũng không sao cả, cũng vậy thôi. ͏ ͏ ͏
Vui vẻ là được rồi. ͏ ͏ ͏
Sau đó, Tô Kỳ muốn đi ăn bây giờ, Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Nơi đây nhiều người như vậy, không thích hợp nhỉ? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ hiếu kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Ăn gì không thích hợp? ͏ ͏ ͏
Giang Tả giơ cái nắm tay với Tô Kỳ lên nói: ͏ ͏ ͏
- Vì cái này. ͏ ͏ ͏
Hai người bọn họ nắm tay, ý nói mỗi người chỉ còn lại một tay, như vậy khi ăn thì phải một người bê, một người ăn. ͏ ͏ ͏
Đây lại là chợ lớn, nên rất làm người khác chú ý. ͏ ͏ ͏
Được rồi, Tô Kỳ từ bỏ ý định ăn bây giờ, quá nhiều người, cô rất ngượng ngùng. ͏ ͏ ͏
Tuy nhiên đây đều là lỗi của Giang Tả. ͏ ͏ ͏
Nói cái gì mà đi ra ngoài tuyệt đối không thể buông tay anh ra, nhỡ sẽ có nguy hiểm. ͏ ͏ ͏
Chiêu trò, cũng là vì có thể nắm tay cô, đây là điều cần làm khi yêu. ͏ ͏ ͏
Ví dụ như, quá nhiều người sẽ bị lạc, nên tay trong tay an toàn hơn, không chịu buông ra. ͏ ͏ ͏
Đương nhiên, cô cũng không nguyện ý buông ra, ngay từ đầu đã rất ngốc như thế sao. ͏ ͏ ͏
Cảm giác buông tay ra thì lại ngượng ngùng cầm lại, khi đó còn ngây ngốc, lúc nắm tay còn muốn hỏi một tiếng. ͏ ͏ ͏
Nghĩ lại mà cảm thấy đặc biệt thẹn. ͏ ͏ ͏
Ừm, là Giang Tả hỏi, cô vì Giang Tả mà cảm thấy thẹn. ͏ ͏ ͏
Lúc này, Tô Kỳ đột nhiên hỏi: ͏ ͏ ͏
- Khi còn trẻ anh nghĩ như thế nào? ͏ ͏ ͏
Giang Tả khó hiểu: ͏ ͏ ͏
- Cái gì nghĩ như thế nào? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Lúc theo đuổi em á, lúc muốn nắm tay em, muốn hôn em. ͏ ͏ ͏
Giang Tả mặt không chút thay đổi nói: ͏ ͏ ͏
- Xem TV thấy nhiều rồi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ không tin: ͏ ͏ ͏
- Khi đó cũng bao tuổi rồi, không có ý nghĩ khác? ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhìn cũng không nhìn Tô Kỳ, anh đáp: ͏ ͏ ͏
- Không có, lẽ nào em có? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ trừng Giang Tả, nói: ͏ ͏ ͏
- Không có, khi đó em có hiểu cái gì đâu. Sau đó, không hiểu sao lại bị anh lừa. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói thật, điều này Giang Tả vẫn biết. ͏ ͏ ͏
Lúc Giang Tả quen Tô Kỳ, ngoại trừ tính tình không tốt một chút thì cô đúng là một tờ giấy trắng. ͏ ͏ ͏
Hoặc có lẽ là xinh đẹp thuần khiết như giấy trắng. ͏ ͏ ͏
Cho nên ngẫm lại, khi đó hắn rất bình thường, theo đuổi được Tô Kỳ quả nhiên là dựa vào vận may. ͏ ͏ ͏
Dù sao người ưu tú nhiều hơn hắn rất nhiều. ͏ ͏ ͏
Đáng tiếc họ không vào bệnh viện thì đã chuyển trường rồi. ͏ ͏ ͏
Sau đó, Giang Tả bọn họ mua cá, rồi đi thẳng về, đồ còn dư lại trong nhà đều có, không có thì đến siêu thị cũng có thể mua được. ͏ ͏ ͏
Cho nên bọn họ không định lãng phí thời gian ở chỗ này, dù sao bây giờ là thời kỳ đặc biệt. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Ngày hôm nay, Đan Tuyết ma nữ vẫn canh giữ ở cửa nhà sư phụ cô. ͏ ͏ ͏
Ngày hôm qua sư huynh cô nói cho cô biết, hai ngày này sư phụ cô sẽ trở lại. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa rất có thể bị thương nặng. ͏ ͏ ͏
Cho nên sáng sớm cô đã chờ ở chỗ này, còn chờ bao nhiêu ngày thì cô cũng không biết, dù sao trước đó cô cũng đợi rồi, sư phụ cô không quay về, cô không yên lòng. ͏ ͏ ͏
Đương nhiên, nếu bây giờ có người thấy Đan Tuyết ma nữ, hầu hết mọi người sẽ không thể nhận ra. ͏ ͏ ͏
Nhưng tuyệt đối có một điều, đó là mọi người sẽ bị vẻ đẹp của cô thu hút. ͏ ͏ ͏
Cô bây giờ, gọi là nghiêng nước nghiêng thành không quá đáng chút nào, vóc người và vẻ ngoài của cô hoàn toàn không kém Lục Nguyệt Tuyết và Tĩnh Nguyệt. ͏ ͏ ͏
Đây là Đan Tuyết ma nữ không trang điểm. ͏ ͏ ͏
Hôm nay cô đợi cả buổi sáng tới trưa, đột nhiên cô nghe thấy có giọng nói truyền ra trong phòng, sau đó cô lập tức mở cửa đi vào. ͏ ͏ ͏
Đi vào quả nhiên liền thấy sư phụ cô Nam Huyên ma tu. ͏ ͏ ͏
- Sư phụ? ͏ ͏ ͏
Đan Tuyết ma nữ chạy đến cạnh Nam Huyên ma tu la lớn. ͏ ͏ ͏
Lúc này, Nam Huyên ma tu đã tỉnh, cô nhìn Đan Tuyết ma nữ nói: ͏ ͏ ͏
- Là Tuyết nhi, di thư của vi sư vẫn còn chứ? ͏ ͏ ͏
Đan Tuyết ma nữ lập tức nói: ͏ ͏ ͏
- Không thấy, bị con trực tiếp đốt rồi. ͏ ͏ ͏
Nam Huyên ma tu thở dài, cũng không để ý xem có phải thật vậy hay không, chỉ hỏi: ͏ ͏ ͏
- Giận vi sư? ͏ ͏ ͏
Đan Tuyết ma nữ chận nộ: ͏ ͏ ͏
- Không có. ͏ ͏ ͏
Nam Huyên ma tu nói: ͏ ͏ ͏
- Không có là tốt rồi. ͏ ͏ ͏
Đan Tuyết ma nữ: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏
Chương 1349Cô chỉ nói bừa một chút, sao sư phụ cô lại tin? ͏ ͏ ͏
Nam Huyên ma tu cười cười nói: ͏ ͏ ͏
- Đỡ vi sư đứng lên. ͏ ͏ ͏
Đan Tuyết ma nữ đỡ sư phụ nhà mình dậy tựa vào đầu giường. ͏ ͏ ͏
Nam Huyên ma tu nhìn Đan Tuyết ma nữ nói: ͏ ͏ ͏
- Nếu không tức giận, sao ngày hôm nay lại không trang điểm? ͏ ͏ ͏
Nghe lời nói của sư phụ cô, Đan Tuyết ma nữ hơi sửng sốt, sau đó cô sờ sờ mặt mình, lập tức nói: ͏ ͏ ͏
- Con trở về trang điểm. ͏ ͏ ͏
- Đợi đã, đợi đã. ͏ ͏ ͏
Nam Huyên ma tu gọi Đan Tuyết ma nữ lại, nói: ͏ ͏ ͏
- Hai thầy trò chúng ta, không thay đổi cũng sẽ không có chuyện. ͏ ͏ ͏
Nghe sư phụ cô nói như vậy, Đan Tuyết ma nữ không rời đi. ͏ ͏ ͏
Nam Huyên ma tu hiếu kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Tuyết nhi, vì sao con thích trang điểm như thế? ͏ ͏ ͏
Đan Tuyết ma nữ lập tức nói: ͏ ͏ ͏
- Bởi vì đẹp. ͏ ͏ ͏
Nam Huyên ma tu hơi khó chịu, có phải đồ đệ cô hiểu lầm với cái đẹp không? ͏ ͏ ͏
Tuy nhiên vấn đề này cô đã hỏi rất nhiều lần, nhưng vẫn là đáp án như nhau. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng Nam Huyên ma tu nghĩ tới điều gì, hỏi: ͏ ͏ ͏
- Được rồi, lần đầu tiên con trang điểm, là lấy đồ trang điểm ở đâu ra? ͏ ͏ ͏
Phải biết rằng, nơi này của cô không có những thứ này. ͏ ͏ ͏
Cô lại không cần gì đến đồ trang điểm. ͏ ͏ ͏
Đương nhiên, cô có cảm giác đồ đệ này của mình càng không cần đồ trang điểm. ͏ ͏ ͏
Nhưng tạo hóa trêu ngươi. ͏ ͏ ͏
- Sư huynh cho con, huynh ấy nói trang điểm sẽ rất đẹp mắt. ͏ ͏ ͏
Đan Tuyết ma nữ tùy ý nói. ͏ ͏ ͏
Tuy nhiên cô cảm thấy sư huynh cô nói rất có lý. ͏ ͏ ͏
Nam Huyên ma tu: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏
Cuối cùng Nam Huyên ma tu hỏi: ͏ ͏ ͏
- Sư huynh con đâu? ͏ ͏ ͏
Đan Tuyết ma nữ nói: ͏ ͏ ͏
- Sư huynh liên lạc với con nói, vì an toàn của huynh ấy, trong thời gian ngắn sẽ không trở lại, có vụ làm ăn thì có thể liên hệ huynh ấy. ͏ ͏ ͏
Thực ra Đan Tuyết ma nữ không biết vì sao, nhưng cô không hỏi, nếu hỏi thì đó là một cái giá lớn, còn có thể là cái hố chôn cô. ͏ ͏ ͏
Nam Huyên ma tu cười ha ha, xem ra nó vẫn rất tự biết mình. ͏ ͏ ͏
Đương nhiên, hiện tại bà cũng sẽ không giết nó, bà bị thương rất nghiêm trọng, một ít linh đan thần dược vốn không đủ để chữa khỏi cho bà. ͏ ͏ ͏
Đạo cơ của bà bị hao tổn, nên cần thời gian mới có thể chữa trị. ͏ ͏ ͏
Tuy nhiên cũng không cần lâu lắm, nói chung, đồ đệ bà sẽ sớm gặp lại bà. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Sau khi về đến nhà, Giang Tả rửa qua cá, sau đó cạo vảy chặt thành miếng. ͏ ͏ ͏
Hoàn tất việc, Giang Tả thả dao xuống, mặc dù không mỏng, nhưng Giang Tả có cảm giác vô cùng hoàn mỹ. ͏ ͏ ͏
Đến lúc xem tài nấu nướng của Tô Kỳ thôi. ͏ ͏ ͏
Đương nhiên, chắc chắn cũng ăn ngon như bình thường. ͏ ͏ ͏
Nhưng cũng được rồi. ͏ ͏ ͏
Vừa liếc nhìn miếng cá, Giang Tả hơi bất đắc dĩ, đao thuật tốt thì có ích lợi gì? ͏ ͏ ͏
Cũng không biết nấu ăn. ͏ ͏ ͏
- Chặt rất tốt, đáng tiếc sẽ không nấu. Có cảm giác rất tiếc không? ͏ ͏ ͏
Lúc này, Tô Kỳ giậm chân, đầu lướt qua vai Giang Tả, cô nhìn con cá đã chặt gọn nói. ͏ ͏ ͏
Giang Tả quay đầu nhìn Tô Kỳ, lúc này Tô Kỳ ở gần ngay trước mắt. ͏ ͏ ͏
- Sao em không đứng bên cạnh? ͏ ͏ ͏
Giang Tả hỏi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cũng quay đầu nhìn Giang Tả, sau đó mỉm cười nói: ͏ ͏ ͏
- Bởi vì tiện cho anh hôn. ͏ ͏ ͏
Được rồi, hôn một chút thôi mà, Giang Tả cũng không keo kiệt. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện. ͏ ͏ ͏
Hôn xong, Tô Kỳ mới hài lòng đẩy Giang Tả ra khỏi phòng bếp, cô nói: ͏ ͏ ͏
- Được rồi, còn lại giao cho vợ anh. ͏ ͏ ͏
Điều này tất nhiên Giang Tả không có ý kiến, dù sao hắn cũng sẽ không ở phía sau. ͏ ͏ ͏
Chỉ là vừa quay người đi chưa được mấy bước, Giang Tả đã nghe thấy tiếng loảng xoảng. ͏ ͏ ͏
Giang Tả lập tức quay đầu, sau đó hắn thấy bát sứ trên đất vỡ nát... ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cũng nhìn hắn với vẻ mặt muốn khóc. ͏ ͏ ͏
Không chần chờ chút nào, Giang Tả đỡ Tô Kỳ ra ngoài. ͏ ͏ ͏
- Bị thương chỗ nào? ͏ ͏ ͏
Giang Tả hỏi. ͏ ͏ ͏
Bình thường vốn Tô Kỳ sẽ không xảy ra những chuyện như thế này, lần này chuyện gì cũng có thể. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ ngồi trên ghế, nói: ͏ ͏ ͏
- Đập trúng mu bàn chân, đau quá. ͏ ͏ ͏
Giang Tả ngồi xổm xuống, nâng đôi chân trắng của Tô Kỳ lên xem, phát hiện đã xanh một mảng. ͏ ͏ ͏
Thế này có phải quá mức rồi không? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ là tu luyện giả. ͏ ͏ ͏
Quả nhiên là do Tai Ách tiền tệ, tuy nhiên cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng va va chạm chạm, vết thương lớn không có, vết thương nhỏ liên tục cũng khó chịu. ͏ ͏ ͏
Giúp Tô Kỳ xoa nhẹ, Giang Tả tiện thể nói: ͏ ͏ ͏
- Hay là để anh đi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ trừng mắt nhìn, hơi khó tin nói: ͏ ͏ ͏
- Anh muốn đích thân xuống bếp? ͏ ͏ ͏
Giang Tả lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Chuyện này không có khả năng, anh nhìn em, có chuyện sẽ ra tay trước. ͏ ͏ ͏
Để hắn uống bếp? ͏ ͏ ͏
Hắn nguyện ý, nhưng Tô Kỳ không muốn, đến lúc đó không chừng Tĩnh Nguyệt tỷ còn nếm ra bệnh gì. ͏ ͏ ͏
Ảnh hưởng tới hình tượng Giang Tả ở nhà ngoại. ͏ ͏ ͏
Nghe hắn chỉ hỗ trợ, Tô Kỳ không có ý kiến. ͏ ͏ ͏
Sau đó, hai người cùng đi vào phòng bếp, Tô Kỳ chuyên tâm nấu cơm, Giang Tả chuyên tâm dõi mắt trên người Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Có rớt đồ, Giang Tả tiếp được ngay, lấy đồ ở chỗ cao, có cái gì rơi xuống, tự nhiên có Giang Tả đỡ hộ. ͏ ͏ ͏
Lửa quá lớn, suýt chút nữa bị bỏng, Giang Tả có thể kịp lúc giúp Tô Kỳ rút tay về. ͏ ͏ ͏
Nếu bất ngờ bị ngã sấp xuống, Giang Tả cũng có thể vững vàng mà ôm lấy Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Chương 1350Nói chung, ngoại trừ Giang Tả có đôi khi e ngại Tô Kỳ ra ngoài, cô hoàn toàn có thể yên tâm xào rau. ͏ ͏ ͏
Đương nhiên, có một số việc không dễ khống chế. ͏ ͏ ͏
Ví dụ như rắc bột mì, thì hai người cùng nhau gặp nạn. ͏ ͏ ͏
Hay là lái vòi nước, góc độ xịt đúng lúc xịt lên cả hai người, cái này Giang Tả cũng không có biện pháp. ͏ ͏ ͏
Sau khi bị nước xả ướt, Tô Kỳ nhìn Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Vừa rồi anh nên cản phía trước em. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Sao em không cản phía trước anh. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Khi ôm nhau, là em trốn trong lòng anh, hay là anh trốn trong lòng em? Vẫn là anh trốn trong ngực em được không? Em ngăn không được có được không? Vợ anh xinh xắn dễ thương. ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
- Không cảm giác được, chừng một mét sáu mươi lăm, không được coi là nhỏ nhắn xinh xắn? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏
Cô có đôi khi đặc biệt muốn cắn Giang Tả. ͏ ͏ ͏
Hiện tại cũng chuẩn bị sắp xong, chờ chút thì có thể để sư tỷ cô tới ăn. ͏ ͏ ͏
Tuy nhiên phải thay quần áo. ͏ ͏ ͏
Hiện tại quần áo ướt hết rồi. ͏ ͏ ͏
Thấy quần áo ướt, Tô Kỳ đắc ý nói: ͏ ͏ ͏
- Xem đi, nếu không phải em thay quần áo, thì váy ngủ đã bị nước bắn vào rồi. Em ngoan chứ? ͏ ͏ ͏
Giang Tả có thể nói cái gì? ͏ ͏ ͏
Hắn ý tứ đáp một câu: ͏ ͏ ͏
- Ngoan. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cười cười, vui vẻ đi vào nhà tắm, cô thuận tiện nói: ͏ ͏ ͏
- Giúp em lấy quần áo, em muốn màu vàng nhạt. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không nói gì, hắn đi vào phòng ngủ lấy quần áo. ͏ ͏ ͏
Vốn còn định lấy quần áo bên trong, hắn suy nghĩ một chút, chắc là không bị ướt. ͏ ͏ ͏
Sau đó, Giang Tả đi vào nhà tắm đưa quần áo. ͏ ͏ ͏
Lúc này, Tô Kỳ vừa cởi quần áo, sau đó thấy Giang Tả, cô lại che. ͏ ͏ ͏
Làm sao Giang Tả lại có cảm giác cảnh này khá quen nhỉ. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Tại sao em có cảm giác đây không phải lần thứ hai anh nhìn em thay quần áo? ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
- Vậy sao em còn muốn che? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cười cười nói: ͏ ͏ ͏
- Để làm gì? Muốn nhìn sao? ͏ ͏ ͏
Giang Tả trực tiếp vứt quần áo lên mặt Tô Kỳ, nói: ͏ ͏ ͏
- Nhìn rồi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cầm lấy quần áo nói: ͏ ͏ ͏
- Nhìn rồi thì không muốn xem nữa? ͏ ͏ ͏
Giang Tả trực tiếp trở về phòng khách, thuận tiện nói: ͏ ͏ ͏
- Hiện tại không muốn xem. ͏ ͏ ͏
Thấy Giang Tả muốn đi, Tô Kỳ làm bộ miễn cưỡng nói: ͏ ͏ ͏
- Được rồi, được rồi, cho anh xem. ͏ ͏ ͏
- Không nhìn. ͏ ͏ ͏
Giang Tả đi không quay đầu. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cũng không để ý, một số lúc, không nhìn cũng phải không sao. ͏ ͏ ͏
Sau đó, Tô Kỳ thay quần áo xong. ͏ ͏ ͏
Còn tóc, cô lau lau, sau đó tháo dây cột tóc xuống, đi ra ngoài bảo Giang Tả buộc lại. ͏ ͏ ͏
Như vậy Tô Kỳ đã rất vui vẻ rồi. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Lúc này, Tĩnh Nguyệt đi tới tập đoàn Thiên Hòa. ͏ ͏ ͏
Cô đi thẳng tới quầy đánh giá của Thiên Hòa. ͏ ͏ ͏
Cô không có lấy ảnh chụp ra, mà trực tiếp hỏi: ͏ ͏ ͏
- Tiểu tiên tử, hỏi cô chuyện, có phải cô mới được điều tới không? Tôi chưa thấy cô trước đây. ͏ ͏ ͏
Đây là một vị tiên tử rất tuổi trẻ, đại khái mới vừa thành niên. ͏ ͏ ͏
Thoạt nhìn hơi nhỏ, tu vi cũng rất thấp. ͏ ͏ ͏
Cô nhìn Tĩnh Nguyệt với ánh mắt lộ ra vẻ khó hiểu. ͏ ͏ ͏
Quả thực đôi khi có đàn ông sẽ đến gần cô, nhưng tiên tử xinh đẹp như vậy, tại sao lại đột nhiên đến gần? ͏ ͏ ͏
Bởi đối phương quá đẹp, tiểu tiên tử ở quầy gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Vâng, mấy ngày hôm trước tôi vừa mới được điều tới. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt sáng tỏ, quả nhiên là như vậy. ͏ ͏ ͏
Sau đó, Tĩnh Nguyệt hỏi: ͏ ͏ ͏
- Tiên tử trước đó đâu? ͏ ͏ ͏
Tiểu tiên tử đáp: ͏ ͏ ͏
- Đến phòng nhân sự, tiền bối có chuyện gì sao? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt mỉm cười, nói: ͏ ͏ ͏
- Không có việc gì, tôi tự xuống đó tìm cô ấy. ͏ ͏ ͏
Nói xong Tĩnh Nguyệt định đi đến phòng nhân sự. ͏ ͏ ͏
Nhưng đi được nửa đường, cô lại dừng lại. ͏ ͏ ͏
Cô vốn có thể chắc chắn một việc, vận may của Giang Tả rất tốt, vận may của Phá Hiểu cũng tốt. ͏ ͏ ͏
Nếu hai người là cùng một người, như vậy vận may của bọn họ là ngang hàng. ͏ ͏ ͏
Để cô không có cách nào tra được thân phận cần vận may, mà áp chế tình huống của tiểu oán phụ cũng cần vận may. ͏ ͏ ͏
Như vậy, sẽ xung đột sao? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt tự nghĩ ra các loại lý luận, tuy không có chứng thực, nhưng cô cảm thấy rất có lý. ͏ ͏ ͏
Thứ vận may này quá mức huyền học, không thể nói lý. ͏ ͏ ͏
Cô cũng không chắc nó có ảnh hưởng gì không. ͏ ͏ ͏
Nhưng cô cảm thấy có hai khả năng, một là lấy tiểu oán phụ làm chủ, thì bên này có thể không lo được, cho nên đây là cơ hội trước nay chưa có. ͏ ͏ ͏
Hai là lấy bên này làm chủ, tiểu oán phụ bên kia sẽ gặp phải nguy hiểm. ͏ ͏ ͏
Buổi sáng cô nghe Tô Kỳ nói, ngày hôm nay rất suôn sẻ, nhiều lắm giống với thời điểm Tai Ách tiền tệ. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt cũng không nhận ra, đây là ngoài ý muốn, chắc chắn là do Giang Tả. ͏ ͏ ͏
Cho nên, cô hơi xoắn xuýt, rốt cuộc muốn hay không muốn đi xuống tìm người hỏi? ͏ ͏ ͏
Một bên là Tiểu oán phụ một bên lập tức phải công bố đáp án. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt muốn cho Tiểu oán phụ ức một chút, cùng lắm là bị sét đánh không phải sao? ͏ ͏ ͏
Quyết định xong, để tiểu oán phụ bị sét đánh một chút đi. ͏ ͏ ͏
Chương 1351Rất nhanh sau đó, Tĩnh Nguyệt tỷ đi tới trước phòng nhân sự, nhưng vừa tới, cô đột nhiên nghĩ tới một chuyện. ͏ ͏ ͏
Cái người làm ở quầy trước đó tên gì? ͏ ͏ ͏
Cô không biết. ͏ ͏ ͏
Vậy hỏi thế nào giờ? ͏ ͏ ͏
Nói thẳng mình tìm người ở bộ phận thẩm định lễ tân bị điều xuống mấy ngày hôm trước? ͏ ͏ ͏
Thích hợp sao? ͏ ͏ ͏
Suy nghĩ một chút, Tĩnh Nguyệt vẫn muốn đi hỏi một chút, tìm được người kia trước rồi lại nói. ͏ ͏ ͏
Nếu không tìm được ảnh chụp thì đừng để cho người khác nhìn thấy. ͏ ͏ ͏
Sau đó, Tĩnh Nguyệt đi tới cái bàn nhân sự thứ nhất, hỏi: ͏ ͏ ͏
- Tiên tử, hỏi cô chuyện này, tiên tử ở bộ phận thẩm định lễ tân bị điều xuống mấy ngày hôm trước ngồi ở đâu? ͏ ͏ ͏
Người ở vị trí này nhìn Tĩnh Nguyệt, nói: ͏ ͏ ͏
- Bên trong góc. ͏ ͏ ͏
Sau khi cảm ơn, Tĩnh Nguyệt trực tiếp tìm thấy ở bên trong góc, quả thật có một tiên tử ở đó. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt đi tới bàn cô, hỏi: ͏ ͏ ͏
- Tiên tử là người ở bộ phận thẩm định lễ tân điều xuống mấy ngày trước? ͏ ͏ ͏
Tiên tử kia nghi hoặc nhìn Tĩnh Nguyệt, sau đó gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Tiền bối có việc gì? ͏ ͏ ͏
Trên người Tĩnh Nguyệt rõ ràng lộ ra khí tức mạnh mẽ, chí ít là Nhị giai, cho nên được gọi là tiền bối. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt lấy hình ra hỏi: ͏ ͏ ͏
- Người này, cô có biết đi thẩm định cấp mấy không? ͏ ͏ ͏
Tiên tử kia nhìn chằm chằm ảnh chụp, sau đó nhìn về phía Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏
- Tiền bối biết bọn họ? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Có quen biết. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng tiên tử kia lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Tôi không biết. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt hơi sửng sốt, câu trả lời này rất không rõ ràng. ͏ ͏ ͏
Tuy Tĩnh Nguyệt hỏi cũng rất không rõ ràng, nhưng cô chủ yếu không muốn nhằm vào Giang Tả. ͏ ͏ ͏
Rơi vào đường cùng, Tĩnh Nguyệt chỉ có thể chỉ vào Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Anh ta đâu? Gần đây có thấy anh ta đến phòng thẩm định không? ͏ ͏ ͏
Tiên tử kia lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Khi đó có khá nhiều người, cũng không nhớ rõ. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt cũng không hỏi nhiều, sau khi cảm ơn, cô lập tức rời đi. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt rất ảo não, cô luôn có cảm giác người này nói dối. ͏ ͏ ͏
Nhưng mình lại không thể hỏi nhiều, là chỗ nào có vấn đề sao? ͏ ͏ ͏
Nhưng người bên kia không phản bác mình chưa từng nhìn thấy nó bao giờ... Ừm, cái này cũng vô dụng. ͏ ͏ ͏
Mà tiên tử kia nhìn Tĩnh Nguyệt đi ra, khinh thường nói: ͏ ͏ ͏
- Photoshop sao? Phá Hiểu tu Luyện Thất Tình Lục Dục quyết, làm sao có thể chụp ảnh gần phụ nữ như vậy? Hơn nữa ảnh chụp còn tệ như vậy, hoàn toàn không giống Phá Hiểu mặt không chút thay đổi. Người còn xinh đẹp như vậy, chắc chắn có vấn đề. ͏ ͏ ͏
Cô cảm thấy ảnh chụp gốc chắc là ba người, ba người nữ. ͏ ͏ ͏
Phá Hiểu là bị photoshop. ͏ ͏ ͏
Lại nói, Phá Hiểu có tiếng tăm lớn như vậy, hỏi nơi nào không hỏi, lại chạy tới hỏi cô, rõ ràng cho thấy muốn thăm dò tin tức. ͏ ͏ ͏
Rất có thể là mối thù truyền kiếp với Phá Hiểu. ͏ ͏ ͏
Cô càng không thể nói ra. ͏ ͏ ͏
Lúc rảnh, cô còn phải nhắc nhở Phá Hiểu một chút. ͏ ͏ ͏
Sau đó, nói ra một yêu cầu nhỏ, chụp ảnh chung một tấm, ôi, tương lai cô cũng có thể đi khoe, mình chụp ảnh chung cùng đại lão. ͏ ͏ ͏
Sau khi ra khỏi tập đoàn Thiên Hòa, Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏
- Vừa rồi có phải mình nên cho tiền không? Thua thiệt, quên chuyện quan trọng như thế rồi. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt cảm thấy, tiên tử không nhớ rõ vừa rồi kia, vậy cho một Ngũ phẩm Linh thạch, trí nhớ có thể tốt hơn chút không? ͏ ͏ ͏
Ngũ phẩm không đủ, Lục phẩm chắc đủ chứ? ͏ ͏ ͏
Cô có thể lại đi vào lần nữa không? ͏ ͏ ͏
Rất nhanh sau đó, Tĩnh Nguyệt từ bỏ ý định này. ͏ ͏ ͏
Hiện tại mà đi thì có vẻ cô hơi bị điên. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt thở dài, cô có thể tin Giang Tả không là người bình thường, nhưng đến cùng hắn là không bình thường như thế nào, Tĩnh Nguyệt không biết. ͏ ͏ ͏
Chỉ có một mình Phá Hiểu là gần giống. ͏ ͏ ͏
Nhưng làm thế nào cũng không có cách có được chứng thực cuối cùng. ͏ ͏ ͏
- Lẽ nào cần vô tâm cắm liễu, liễu thành rừng sao? Như vậy biết từ trong miệng người nào? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt hơi bất lực, cô gần như phải vẽ bằng số cho Giang Tả cùng Phá Hiểu. ͏ ͏ ͏
Nhưng cũng không có cách nào đặt bút. ͏ ͏ ͏
Lúc này, điện thoại di động của Tĩnh Nguyệt vang lên. ͏ ͏ ͏
Vừa nhìn ra là tiểu oán phụ. ͏ ͏ ͏
- Sư tỷ, tới dùng cơm, em làm cho chị đồ ăn ngon rồi. ͏ ͏ ͏
Giọng nói của Tô Kỳ vang lên. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt cười nói: ͏ ͏ ͏
- Chị tới đây. ͏ ͏ ͏
Còn chuyện Phá Hiểu cùng Giang Tả, Tĩnh Nguyệt chỉ có thể đặt xuống một chút. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Giang Tả và Tô Kỳ đã chuẩn bị xong một bàn ăn ngon rồi. ͏ ͏ ͏
Tuy nhiên đun hoặc là hấp đều do Giang Tả làm. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ ở một bên đứng nhìn là được. ͏ ͏ ͏
Không có biện pháp, không chừng sẽ bị ngã, nên chỉ có thể để một mình Giang Tả làm. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ muốn làm, Giang Tả cũng không vui. ͏ ͏ ͏
Lúc này, Tô Kỳ ăn bánh dày nói: ͏ ͏ ͏
- Vừa rồi cãi nhau với anh, quên ăn cái này rồi, khi còn bé em đặc biệt thích ăn. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Anh chỉ thích khi còn bé? Nhất trước mười hai tuổi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ hừ một tiếng nói: ͏ ͏ ͏
- Anh trước hai mươi tuổi cũng thích, em là bị anh làm hư. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không nói gì, tiếp tục làm việc của hắn. ͏ ͏ ͏
Chủ nếu là vì trước kia thứ này rất hiếm thấy. ͏ ͏ ͏
Hắn vốn chưa bao giờ gặp trong cửa hàng, chỉ thỉnh thoảng thấy trên đường. ͏ ͏ ͏
Chương 1352Tô Kỳ còn muốn nói điều gì, cửa vang lên. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ lập tức chạy đi mở cửa. ͏ ͏ ͏
Giang Tả lập tức kêu lên: ͏ ͏ ͏
- Chậm một chút... ͏ ͏ ͏
Bịch ͏ ͏ ͏
Giang Tả vừa nói xong, Tô Kỳ trực tiếp ngã về phía sô pha. ͏ ͏ ͏
Cũng may là trực tiếp ngã trên ghế sô pha, nếu không sẽ ngã đau lắm. ͏ ͏ ͏
Giang Tả thở dài: ͏ ͏ ͏
- Em ngồi đi, anh ra. ͏ ͏ ͏
Làm hắn vừa rồi bị hoảng sợ. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ đúng là tiểu yêu tinh dằn vặt người. ͏ ͏ ͏
Lúc này, Tô Kỳ nằm trên ghế sô pha oan ức nhìn Giang Tả. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không nhìn cô, hắn đi mở cửa trước. ͏ ͏ ͏
Người tới quả nhiên là Tĩnh Nguyệt tỷ. ͏ ͏ ͏
Lúc này, Tô Kỳ chạy sang xem, sau đó hỏi: ͏ ͏ ͏
- Sư tỷ, làm sao chị lại tay không tới? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt hơi sửng sốt: ͏ ͏ ͏
- Chị xuống dưới mua hai cân lê nhé? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Sư tỷ đi sớm về sớm. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏
Cuối cùng Tĩnh Nguyệt không xuống dưới mua lê, mà đưa ảnh chụp đã được rửa trước đó cho Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
- Sư tỷ, chị rửa ít vậy? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt liếc cô rồi nói: ͏ ͏ ͏
- Có đồ ăn không? ͏ ͏ ͏
Lúc bắt đầu ăn cơm, Tô Kỳ hỏi: ͏ ͏ ͏
- Sư tỷ, không phải chị nói muốn nói về vấn đề của em sao? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt hỏi: ͏ ͏ ͏
- Em cảm thấy em xui xẻo vô cùng thì sẽ như thế nào? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ thử hỏi: ͏ ͏ ͏
- Bị đá đập? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Không thực tế, nơi đây không phải Thánh địa mà đập chết em. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ suy nghĩ một chút rồi nói: ͏ ͏ ͏
- Vậy là các kiểu té ngã, sau đó là các kiểu phá hoại nhà. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy, vận rủi của em có khả năng làm hại ngôi nhà này. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏
- Vậy tại sao mọi chuyện lại ổn? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt: ͏ ͏ ͏
- Bởi vì tiểu Giang, đừng trừng chị, hãy nghe chị nói hết. Đầu tiên nơi đây không chỉ là nhà em, cũng là nhà tiểu Giang. Tiểu Giang có vận may tốt, với vận may tốt của cậu ấy thì làm sao có thể để nhà cậu ấy xảy ra vấn đề? Nếu cái nhà này xảy ra vấn đề, như vậy không chỉ là em xui xẻo, thì nói theo cách hoán đổi, là tiểu Giang xui xẻo. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nhấc tay: ͏ ͏ ͏
- Em cũng là Tả ca, em xui xẻo, vậy có tính là Tả ca xui xẻo? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt lập tức nghẹn họng. ͏ ͏ ͏
Cô chăm chú suy tư rồi nói: ͏ ͏ ͏
- Hỏi em, khi có khác người nhìn, Hồng Thự bình thường bị sư phụ hành hạ, bọn họ sẽ nói gì? ͏ ͏ ͏
Giang Tả vô thức nói: ͏ ͏ ͏
- Cái con vịt này thật là xui xẻo, theo lầm chủ nhân? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt tỷ vỗ tay phát ra tiếng: ͏ ͏ ͏
- Bingo. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cau mày: ͏ ͏ ͏
- Em luôn có cảm giác nơi nào đó không đúng lắm, sư tỷ, chắc chắn chị đang lừa dối em. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ luôn có cảm giác không đúng lắm, không phải nhà cô cũng là nhà Giang Tả sao? ͏ ͏ ͏
Vì sao nhà gặp nạn là Giang Tả không may, mà cô gặn nạn là mình không may? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt lại nói: ͏ ͏ ͏
- Nếu không, em hiểu như vậy, nhà với em đều là tiểu Giang. Như vậy tiểu Giang là của em, đúng không? Tiểu Giang có thể là nhà sao? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Không thể. ͏ ͏ ͏
- Cho nên đúng rồi, không giống nhau thì không thể so sánh. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt nói. ͏ ͏ ͏
Được rồi, Tô Kỳ đã có thể hiểu rồi. ͏ ͏ ͏
Thấy Tô Kỳ hiểu, Tĩnh Nguyệt tiếp tục nói: ͏ ͏ ͏
- Nếu quan điểm này được thành lập, nó có nghĩa là vận rủi mạnh mẽ của Tai Ách tiền tệ muốn khiến em xui xẻo hơn, nên nó phải vượt qua nhà ở, khởi xướng tiến công em rể trước. Đây là lý do tại sao em ở đây cũng giống như phá nhà vậy, ở nơi này chỉ là cá nhân không may. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cảm thấy có đạo lí. ͏ ͏ ͏
Dù sao trong nhà ngoại trừ vỡ vài cái bát thì không có thay đổi gì. ͏ ͏ ͏
Sau đó, Tô Kỳ hỏi: ͏ ͏ ͏
- Sau đó, thì sao? ͏ ͏ ͏
- Sau đó? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt chỉ chỉ bầu trời nói: ͏ ͏ ͏
- Đại khái ở trên kia đấu lực tay, chờ phân thắng bại. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ hỏi: ͏ ͏ ͏
- Anh không thể trực tiếp bóp chết sao? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt cắn một con tôm rồi buông tay, cô vốn định muốn nói chuyện, lại phát hiện không thể mở lời. ͏ ͏ ͏
Bỏ tôm trong bát xong, cô lại nói: ͏ ͏ ͏
- Cái này ai biết được, ít nhất là ngăn chặn được, dù sao cũng không xảy ra chuyện gì, hơn nữa cũng không ai biết mây đen là do mấy người đưa tới. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ hiếu kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Sư tỷ lý luận nhiều như vậy, chẳng lẽ không thể nghiệm chứng sao? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Những lý luận này đều là chị biên, nên vốn không có căn cứ, nói khó nghe đó là nói mò. ͏ ͏ ͏
Dù sao thứ gọi là số mệnh này rất khó để nắm lấy, chị tra chút tài liệu lịch sử thì phát hiện đại lão Cửu giai cũng không thể thấy được số mệnh. ͏ ͏ ͏
Tuy nhiên, đại lão chân chính hình như có thể thấy được vận rủi cùng vận may, giống với Tai Ách tiền tệ của em. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ khó hiểu: ͏ ͏ ͏
- Có gì khác không? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Không biết, môn huyền học này, có đôi khi là giải thích không ra. Ví dụ như đại khí vận có thể coi là một hồ nước, vận may hoặc vận rủi có thể coi là cá tôm trong hồ. ͏ ͏ ͏
Nhưng thứ này thấu hiểu rồi lại cảm thấy không đúng, mà chúng ta cũng không cần đi tìm hiểu chúng, có tìm cũng không hiểu được. Nó có thể là một cái gì đó mà chỉ hiểu mà không diễn đạt được bằng lời nói. Hay là giống như Tiên linh Phủ chủ nói với Thiên Ngưng vậy, nói cũng nghe không hiểu. ͏ ͏ ͏
Chương 1353Điều này Tô Kỳ hiểu, quả thực khi đó Tiên linh Phủ chủ có nói, nhưng cô nghe không hiểu. ͏ ͏ ͏
Sau đó, Tô Kỳ hỏi: ͏ ͏ ͏
- Không thể làm thực nghiệm sao? ͏ ͏ ͏
- Thực nghiệm? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt ăn miếng cá, hơi sửng sốt, rồi lập tức kinh hô: ͏ ͏ ͏
- Món này ăn ngon thế, Tiểu oán phụ, tài nấu ăn của em bùng phát sao? ͏ ͏ ͏
Được sư tỷ khen, Tô Kỳ vẫn rất vui vẻ, sau đó cô nhìn về phía Giang Tả: ͏ ͏ ͏
- Ăn ngon như vậy sao? ͏ ͏ ͏
Thực ra ăn thật ngon, hầu như hắn chỉ ở đây ăn cá. ͏ ͏ ͏
Nghe Tô Kỳ hỏi, Giang Tả tự nhiên gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Quả thực ăn cực kỳ ngon. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói thêm từ cực kỳ, vậy không phải là nói có lệ với cô. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ rất vui vẻ. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt cảm thấy Tiểu oán phụ không yêu người chị là cô này, rõ ràng người khích lệ là cô mà. ͏ ͏ ͏
Tuy nhiên cô cũng không để ý, Tiểu oán phụ cũng không gả cho cô. ͏ ͏ ͏
Sau đó, Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏
- Thực nghiệm cũng không thích hợp, hiện tại đánh đã đánh nhau rồi, vốn sẽ không xuất hiện thay đổi gì quá lớn. Còn tiếp theo, khả năng chắc là trùng hợp. Tuy nhiên nếu nhà ở đây còn xuất hiện tình huống này, thì có thể chứng tỏ rằng nó thực sự có liên quan đến mấy người. ͏ ͏ ͏
- Vậy nếu không xuất hiện? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ hỏi. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt uống một hớp canh, rồi lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Không biết, nhưng chị vẫn cảm thấy, lần sau nên trốn ở đây sẽ an toàn hơn. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ vốn không muốn rời khỏi nơi này, còn không phải là bởi vì Thánh địa có những chuyện hư hỏng kia. ͏ ͏ ͏
Còn cái nữa là Tai Ách tiền tệ, mỗi tháng tới một lần, một lần này còn khoa trương hơn một lần trước. ͏ ͏ ͏
Còn phải lo lắng đề phòng. ͏ ͏ ͏
- Đều là lỗi của Tai Ách tiền tệ kia. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ tức giận nói: ͏ ͏ ͏
- Đợi em tóm được nó, em sẽ chặt ra cho Huyền Vũ tiền bối nhắm rượu. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt tức giận nói: ͏ ͏ ͏
- Huyền Vũ tiền bối không uống rượu, cũng không ăn thịt, em dám đưa qua, sư phụ sẽ dám đánh gãy chân em. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt lại gắp miếng cá nói: ͏ ͏ ͏
- Nhân tiện, nếu tiểu Giang thả nó cho em, vậy nên làm sao bây giờ? ͏ ͏ ͏
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý. ͏ ͏ ͏
Đương nhiên cô để ý nhất là Giang Tả. ͏ ͏ ͏
Hắn đang ăn cơm, trong lòng hơi lo lắng. ͏ ͏ ͏
Tuy nhiên hắn đang tính toán xem nên chôn Tĩnh Nguyệt tỷ ở nơi nào thì thích hợp. ͏ ͏ ͏
Người như thế, quá nguy hiểm. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt tỷ lý luận nhìn như chuyện phiếm, nhưng thật ra rất có lý. ͏ ͏ ͏
Nhất là câu cuối cùng, đúng là nói đúng còn nói to. ͏ ͏ ͏
Giang Tả dám đánh cuộc, trên cái Thiên Địa này, không có người thứ hai biết Tai Ách tiền tệ là do hắn thả ra. ͏ ͏ ͏
Không tính vị đạo sĩ kia thì La Ảnh cũng không tính ra. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt tỷ lại càng không thể nào biết. ͏ ͏ ͏
Dù sao trộm tủ, không nhất định là Tai Ách tiền tệ. ͏ ͏ ͏
Lúc này, Tô Kỳ nhìn Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Nếu là anh sao? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nhíu mày. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhìn như bình tĩnh ăn, nhưng trên thực tế cũng hơi lo lắng. ͏ ͏ ͏
Nhỡ cô hoài nghi hắn thật thì làm sao bây giờ? ͏ ͏ ͏
Được rồi, hắn cũng muốn biết Tô Kỳ nói cái gì. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nhìn Giang Tả lâm vào trầm tư, sau đó cười nói: ͏ ͏ ͏
- Chắc chắn sẽ không trách anh. ͏ ͏ ͏
Không biết vì sao, nghe những lời này của Tô Kỳ, Giang Tả có cảm giác sự lạnh lẽo đang khuếch tán một cách điên cuồng. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa Tô Kỳ cười không bình thường gì cả. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏
- Có cảm giác em đang suy nghĩ chuyện gì không tốt. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ chỉ thè lưỡi không nói chuyện. ͏ ͏ ͏
Trời mới biết cô đang suy nghĩ gì. ͏ ͏ ͏
Tuy nhiên Giang Tả không có khả năng tin vào lời nói của Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Hắn nhất định phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, có chuẩn bị tâm lý mới có thể bình tĩnh chấp nhận. ͏ ͏ ͏
Sau đó, Tĩnh Nguyệt cùng Tô Kỳ không thảo luận chuyện này nữa, dù sao cũng chỉ là thuận miệng nhắc tới. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏
- Nghe nói Hắc Ám quốc độ thật sự muốn tấn công xuống, Mộng Chi Hoa ở đây đã xác định, tuy nhiên em ở đây lại không có một bông hoa nào. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt vừa nhìn rồi, quả thực không có. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Không có rất không bình thường sao? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Cũng không phải, chủ yếu là cái này gần đây rất nhiều, nơi đây của em không có, nên rất hiếm thấy. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cũng không để ý, còn hỏi: ͏ ͏ ͏
- Hắc Ám quốc độ ở đây của chúng ta gọi là gì? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Không nghe nói, tuy nhiên có người nói tin tức là nhận biết bộ phận truyền tới, em có thể đi hỏi Tiêu Tiêu Mặc một chút. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ vô cùng kinh ngạc: ͏ ͏ ͏
- Tiêu Mặc sao? Cô ấy biết sao? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏
- Có phải em đã quên không? Trong nhóm cô ấy có một đại lão thần bí, chúng ta muốn tham gia, nhưng bị cô ấy từ chối cả rồi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- A, nhớ ra rồi, không nói cũng quên. Vậy em sẽ đi hỏi Tiêu Mặc một chút, gặp nguy hiểm bọn em sẽ trở về Thánh địa trước. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt nói không thành vấn đề. ͏ ͏ ͏
Trong lòng Giang Tả thở dài, các cô lại còn muốn tham gia? ͏ ͏ ͏
Cũng may Tô Kỳ chưa vào nhóm, nếu không không hắn sẽ phải ra ngoài ánh sáng sao? ͏ ͏ ͏
Nhớ vừa rồi Tô Kỳ nói không trách hắn, Giang Tả lo lắng. ͏ ͏ ͏
Chương 1354Tô Kỳ không để ý đến người khác, có lẽ cô cũng không muốn quan tâm đến người khác. ͏ ͏ ͏
Nhưng duy chỉ có chuyện của Giang Tả hắn, cô tuyệt đối sẽ không một câu nói không có việc gì mà bỏ qua. ͏ ͏ ͏
Chuyện vợ chồng, đương nhiên là dựa theo thói quen giữa vợ chồng để giải quyết rồi. ͏ ͏ ͏
Nhiều năm như vậy, hắn đắc tội với Tô Kỳ, có lần nào rơi vào kết cục tốt? ͏ ͏ ͏
Không, không có. ͏ ͏ ͏
Cho nên Giang Tả có cảm giác rất nguy hiểm. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt ăn rất vui vẻ, cô có cảm giác tài nấu nướng của Tô Kỳ tiến bộ tốt hơn nhiều. ͏ ͏ ͏
Tuy nhiên ăn xong Tĩnh Nguyệt liền về, ở lại không có gì, dù sao ngồi đó cô cảm giác mình giống như bóng đèn. ͏ ͏ ͏
Hai người kia ở bên nhau đã lâu như vậy, kết hôn đã nửa năm rồi, nhưng vẫn còn khiến người ta cảm thấy có phải hai người này đang yêu đương không. ͏ ͏ ͏
Khó chịu chết. ͏ ͏ ͏
Cũng may là khi ăn vẫn bình thường, nếu không Tĩnh Nguyệt tỷ đã ném đũa rời đi. ͏ ͏ ͏
Cô còn lâu mới cần chịu bất bình này, cái cảm giác này thật giống như hai người kia nhét thức ăn cho chó vào trong miệng cô. ͏ ͏ ͏
Rất không được tự nhiên. ͏ ͏ ͏
Cô còn không thể ra tay giết chết hai người này. ͏ ͏ ͏
Lại nói tiếp, Tĩnh Nguyệt rất muốn biết, hai vợ chồng này mà liên thủ thì cô có thể đánh thắng được không? ͏ ͏ ͏
Rất nhanh sau đó, Tĩnh Nguyệt đã có đáp án. ͏ ͏ ͏
Trên lý thuyết là có thể, nhưng trên thực tế, cũng không thể. ͏ ͏ ͏
Vì sao? ͏ ͏ ͏
Bởi vì Thánh nữ đường đường cô chỉ là người thường, mà vợ chồng nhà này là biến thái yêu nghiệt, vốn không thể so sánh. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt tỷ vừa đi, Giang Tả lập tức dọn bàn. ͏ ͏ ͏
Đừng có nói, Tĩnh Nguyệt tỷ vẫn rất có thể ăn. ͏ ͏ ͏
Nghĩ một chút thấy cũng phải, ban đầu lúc ở cửa hàng đậu hũ, gói đem về khá nhiều. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nằm trên ghế sô pha, đầu gối lên chân Giang Tả, oán giận nói: ͏ ͏ ͏
- Rõ ràng em chỉ có thể là của anh, hơn nữa còn là toàn bộ, vì sao lại cảm thấy em còn không bằng nhà ở? ͏ ͏ ͏
Giang Tả xem ti vi không cúi đầu xuống, hắn nói: ͏ ͏ ͏
- Có thể là Tĩnh Nguyệt tỷ đã đoán sai. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không muốn xoắn xuýt cái đề tài này, hai bên không thể so sánh. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ hỏi: ͏ ͏ ͏
- Nhà với em, anh đây ý là ai? ͏ ͏ ͏
Giang Tả ừ bừa một tiếng. ͏ ͏ ͏
Ừ, lúc này tình tiết tương đối đặc sắc, đúng lúc đến đoạn then chốt nhất, Giang Tả không muốn phân tâm. ͏ ͏ ͏
Nhưng Tô Kỳ không hài lòng chút nào với câu trả lời của Giang Tả. ͏ ͏ ͏
Ừ là có ý gì? ͏ ͏ ͏
Hoàn toàn không nghe cô nói mà. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cũng không nói gì, cô chuyển mình, sau đó hai cái tay ôm lấy hông của Giang Tả, tiếp đó cô vặn không chút khách khí. ͏ ͏ ͏
Trong nháy mắt, Giang Tả cảm thấy thắt lưng mình như bị điện giật một cái vậy. ͏ ͏ ͏
Cũng may nó tới nhanh, đi cũng nhanh. ͏ ͏ ͏
Lúc này, Tô Kỳ mới nói: ͏ ͏ ͏
- Em đẹp hay TV đẹp? ͏ ͏ ͏
Giang Tả vô thức nói: ͏ ͏ ͏
- TV. ͏ ͏ ͏
Rất nhanh, Giang Tả đã phát hiện mình nói sai, hắn lại bỏ thêm một câu: ͏ ͏ ͏
- TV chắc chắn không bằng em, tất cả đều là giả. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nhìn Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Ý của anh là, nếu là thật, là em bị thất sủng rồi? ͏ ͏ ͏
Giang Tả lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Điều này không đúng, anh thật sự không thích. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nháy mắt mấy cái, cô hoàn toàn không hiểu Giang Tả nói gì. ͏ ͏ ͏
Giang Tả thấy Tô Kỳ không hiểu, hắn lại nói: ͏ ͏ ͏
- Bởi vì đều là giả, cho nên không so được với em. Nhưng nếu là thật, không gì có thể so sánh với em. ͏ ͏ ͏
Lúc đầu Tô Kỳ còn tức giận, tuy nhiên khi nghe Giang Tả nói như vậy, cô lại cảm thấy vui vẻ. ͏ ͏ ͏
Sau đó, cô hỏi: ͏ ͏ ͏
- Hôm nay có đánh răng không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
- Đánh rồi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏
- Ăn kẹo chưa? ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
- Được em hôn một cái, tính không? ͏ ͏ ͏
- Tính ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cười nói: ͏ ͏ ͏
- Có muốn cái nữa không. ͏ ͏ ͏
Giang Tả gật đầu, tùy ý nói: ͏ ͏ ͏
- Đợi anh xem nốt tập này. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏
Người này không biết không khí gì hết, nhưng Tô Kỳ cũng không quan tâm. ͏ ͏ ͏
Dù sao hôm nay cũng không thể, cứ để hắn xem đi, đỡ phải nói cô tiết kiệm TV cũng không cho xem. ͏ ͏ ͏
Tuy nhiên Tô Kỳ thật sự không thích hoạt hình, không biết có gì để xem đâu. ͏ ͏ ͏
Đương nhiên, chuyện này không cản trở cô xem cùng Giang Tả. ͏ ͏ ͏
Dù sao lúc cô thích xem, Giang Tả cũng phải xem cùng cô. ͏ ͏ ͏
Tuy hầu hết cô đều nằm trong lòng Giang Tả nghỉ ngơi, nhưng ở cạnh nhau là được. ͏ ͏ ͏
Lúc này, Tô Kỳ lấy điện thoại di động ra, đúng lúc có thể liên lạc với Tiêu Mặc vào lúc này,. ͏ ͏ ͏
Cô mở cửa sổ trò chuyện ra: ͏ ͏ ͏
- Tiêu Mặc, mấy người có biết chuyện của Hắc Ám quốc độ không? Biết tên cụ thể ở nơi của chúng tôi không? ͏ ͏ ͏
Tiêu Tiêu Mặc nhanh chóng trả lời Cửu Tịch: ͏ ͏ ͏
- Hắc Ám quốc độ? Tôi chưa nghe tên cụ thể, lần sau tôi giúp cô hỏi một chút. ͏ ͏ ͏
Cửu Tịch: ͏ ͏ ͏
- Bây giờ có bất tiện không? ͏ ͏ ͏
Tiêu Tiêu Mặc gửi một sticker khoanh tay: ͏ ͏ ͏
- Không có biện pháp, đã không liên lạc được với vị đại lão kia, vốn còn định nói với anh ta về tiến độ. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ vô cùng kinh ngạc, tiến độ? ͏ ͏ ͏
Sau đó, hỏi: ͏ ͏ ͏
- Là tiến độ gì? Có tiện nói không? ͏ ͏ ͏
Chương 1355Tiêu Tiêu Mặc: ͏ ͏ ͏
- Không có gì không thể nói, sau khi vị đại lão kia biết Hắc Ám quốc độ sắp đánh xuống, đã để chúng tôi đi chuẩn bị và với lục soát một chút. A, anh ta trả lại một loại trận pháp có thể áp chế Mộng Chi Hoa và giảm tác động, tuy nhiên đợi sau khi Hắc Ám quốc độ thực sự đánh xuống, thì nó cũng vô dụng. Còn nữa là, nó chỉ có thể áp dụng ở Giang thành. Tôi gửi cô đây. ͏ ͏ ͏
Lúc này, Tô Kỳ nhận được trận pháp Tiêu Tiêu Mặc gửi đến. ͏ ͏ ͏
Suy nghĩ một chút, Tô Kỳ định để sư tỷ cô giúp, sau đó sẽ mặc cho Giang Tả. ͏ ͏ ͏
Sau đó, Tô Kỳ lại hỏi thăm tình hình một chút. ͏ ͏ ͏
Tiêu Tiêu Mặc đều nói hết cho Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Đặc thù của Mộng Chi Hoa và tiến độ đều nói ra. ͏ ͏ ͏
Ví dụ như ngửi được mùi hoa có nghĩa là nguy hiểm. ͏ ͏ ͏
Hậu quả cũng nói ra. ͏ ͏ ͏
Nghe xong Tiêu Tiêu Mặc nói, Tô Kỳ cau mày, toàn bộ tu luyện giới đều xong rồi? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ hơi không thể tin được, đây đúng là nghe rợn cả người. ͏ ͏ ͏
Sau đó, Tô Kỳ hỏi: ͏ ͏ ͏
- Có thể nói cho chúng tôi biết anh ta là ai không? Tôi có thể để Thánh nữ của chúng tôi liên lạc với anh ta. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ có cảm giác danh tiếng của sư tỷ cô lớn như vậy, người lại xinh đẹp như vậy, vốn không ai có thể từ chối sư tỷ cô. ͏ ͏ ͏
Nhất là đàn ông, có ai không muốn đi ăn tối cùng Thánh nữ chứ. ͏ ͏ ͏
Ừm, nếu không kết hôn, cô cảm thấy Giang Tả cũng nguyện ý. ͏ ͏ ͏
Không thấy Tiêu Tiêu Mặc trả lời, Tô Kỳ hỏi Giang Tả: ͏ ͏ ͏
- Tả ca, hỏi anh nhé, nếu để anh cùng sư tỷ trong trạng thái Thánh nữ ăn một bữa, anh nguyện ý không? Ừm, lúc chưa kết hôn với em. ͏ ͏ ͏
Giang Ta không rời khỏi TV, anh đáp: ͏ ͏ ͏
- Không có hứng thú. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ hiếu kỳ: ͏ ͏ ͏
- Thật hay giả? Sư tỷ xinh đẹp như vậy. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhìn Tô Kỳ cau mày nói: ͏ ͏ ͏
- Chẳng lẽ là mắt anh mù? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏
- Anh có ý gì? Em rất xấu sao? ͏ ͏ ͏
Giang Tả lắc đầu, sau đó hắn vuốt mặt của Tô Kỳ, nói: ͏ ͏ ͏
- Cũng không phải, tuy nhiên trừ em ra, những cô gái khác ở trong mắt anh đều không khác gì nhau cả, đừng nói gì anh cảm thấy người khác xinh đẹp. Em phải hỏi trước mười hai tuổi, lúc anh chưa gặp được em ấy. Anh có thể sẽ cảm thấy người khác xinh đẹp, rồi thích người khác. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ hừ một tiếng nói: ͏ ͏ ͏
- Còn lâu mới tin, có khi anh thấy tiên tử xinh đẹp, ban đêm sẽ biểu hiện tốt. ͏ ͏ ͏
Nói là nói như vậy, nhưng trong lòng Tô Kỳ vẫn rất vui vẻ. ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏
Sai lầm, đây quả đúng là vô nghĩa.. ͏ ͏ ͏
Giang Tả hoàn toàn không muốn giải thích. ͏ ͏ ͏
Lúc này, Tô Kỳ đứng lên, tiến đến trước mặt Giang Tả nhìn anh, rồi nghiêm túc nói: ͏ ͏ ͏
- Em chỉ có thể là của anh. ͏ ͏ ͏
Giang Tả gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Ừm. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏
- Anh chỉ có thể là của em. ͏ ͏ ͏
Giang Tả vẫn gật đầu. ͏ ͏ ͏
Đây là chắc chắn. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nhìn Giang Tả đầy tình cảm nồng nàn, cô chờ Giang Tả tới hôn cô, sau đó ôm cô vào trong ngực. ͏ ͏ ͏
Lúc này, Giang Tả đưa tay ra, Tô Kỳ chờ được hôn. ͏ ͏ ͏
Rất nhanh, tay Giang Tả chạm vào mặt của Tô Kỳ, Tô Kỳ vốn tưởng Giang Tả muốn nâng mặt của cô lên hôn. ͏ ͏ ͏
Nhưng không nghĩ tới, Giang Tả lại trực tiếp hất mặt cô đi. ͏ ͏ ͏
- Chắn anh xem ti vi. ͏ ͏ ͏
Trong nháy mắt Tô Kỳ nắm chặt nắm đấm, đầu ngón tay kêu răng rắc răng rắc. ͏ ͏ ͏
Cô rất muốn đè Giang Tả xuống ghế sô pha đánh điên cuồng một trận. ͏ ͏ ͏
Ờm, cô nghĩ thế nào thì làm thế nấy luôn. ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏
Đang yên lành, sao lại đánh rồi? ͏ ͏ ͏
Không thể để người ta xem xong sao? ͏ ͏ ͏
Trên một đỉnh núi gần Giang thành, Liễu Y Y bất đắc dĩ nhổ Mộng Chi Hoa trong phòng. ͏ ͏ ͏
Tuy hoa này còn có thể hồi sinh, nhưng có trận pháp áp chế thì nó sẽ sống lại rất chậm. ͏ ͏ ͏
Có thế nào cũng phải mất một hai ngày. ͏ ͏ ͏
- Vì sao chỗ mình nhiều Mộng Chi Hoa như vậy? ͏ ͏ ͏
Liễu Y Y thở dài. ͏ ͏ ͏
Cô đã nhổ đầy một cái rổ rồi rồi. ͏ ͏ ͏
Ngày nào cũng nhiều như vậy, mà chỉ có một mình cô trong căn phòng. ͏ ͏ ͏
Khó chịu chết. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa hình như càng ngày càng nhiều. ͏ ͏ ͏
Cũng không biết cái đầu tiên có từ lúc nào. ͏ ͏ ͏
Càng bất đắc dĩ hơn là không ai biết Hắc Ám quốc độ là cái gì, cũng không ai biết đi phòng vệ như thế nào. ͏ ͏ ͏
Không chỉ có cha nhà cô không biết, Ma pháp đạo sư của cô cũng không biết. ͏ ͏ ͏
Điều duy nhất biết chính là dùng Ma pháp thánh quang. ͏ ͏ ͏
Cũng may cô biết, lại còn rất tài giỏi. ͏ ͏ ͏
Tuy nhiên mọi người không biết chuyện, mà Phá Hiểu lại biết. ͏ ͏ ͏
Đây cũng coi như là một chuyện tốt. ͏ ͏ ͏
Lúc đầu cha cô muốn gặp Phá Hiểu một lần, đáng tiếc, cô không liên lạc được với hắn ta. ͏ ͏ ͏
Bây giờ vì chuyện của Hắc Ám quốc độ, cha cô trở về kiếm tu nhất mạch rồi, chủ yếu là để tìm La Ảnh hỗ trợ, cũng không biết có hữu dụng hay không. ͏ ͏ ͏
Liễu Y Y lắc đầu, cô sẽ không quá quan tâm những thứ này, tu vi cô thấp, nên vô dụng. ͏ ͏ ͏
Lúc này, điện thoại di động của cô vang lên, là tin nhắn trong nhóm. ͏ ͏ ͏
Chương 1356Tiêu Tiêu Mặc: ͏ ͏ ͏
- Cửu Tịch nói có thể để Thánh nữ liên lạc với đại lão Phá Hiểu, còn để tôi nói cho cô biết đại lão là ai. Mấy người nói tôi đồng ý với cô ấy được không? ͏ ͏ ͏
Ma tu Mặc Ngôn: ͏ ͏ ͏
- Đại lão Phá Hiểu làm nhiều chuyện ở Thánh địa như vậy, nói vậy, có phải Thánh nữ muốn lấy thân báo đáp không? ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết: ͏ ͏ ͏
- Không phải lần trước Mặc Ngôn nói, Phá Hiểu đạo hữu có ý với Thánh nữ sao? Trên lý thuyết đây là chuyện tốt? Phá Hiểu đạo hữu sẽ không từ chối chứ? ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử: ͏ ͏ ͏
- Nhưng hình như Phá Hiểu đạo hữu thường từ chối Thánh địa, tôi cảm thấy rất rủi ro, nhưng Phá Hiểu đạo hữu mà vui vẻ thì đó chính là vận may lớn rồi. ͏ ͏ ͏
Liễu Y Y: ͏ ͏ ͏
- Tôi cảm thấy Mặc Ngôn nói không chuẩn, trước còn nói Phá Hiểu đạo hữu có ý với đạo sư của tôi. nhưng đến bây giờ đạo sư cũng chưa từng thấy Phá Hiểu đạo hữu, càng chưa nói hậu cung các gì đó. ͏ ͏ ͏
Ma tu Mặc Ngôn: ͏ ͏ ͏
- Chỗ nào tôi nói không chính xác chứ? Lập luận của tôi chắc chắn là đúng rồi. Có thể là Phá Hiểu đại lão thích cô gái trong sáng, sư phụ của cô lớn tuổi như vậy rồi, không chừng lúc còn trẻ đã làm gì đó kích thích rồi. Đại lão ấy à, rất sạch sẽ về phương diện này. Nhưng Thánh nữ lại khác, cô ấy chắc chắn không có vấn đề gì về phương diện này. ͏ ͏ ͏
Liễu Y Y nhìn mà muốn đánh Mặc Ngôn một trận. ͏ ͏ ͏
Tuy nhiên quả thực cô không biết sư phụ của cô đã gả hay chưa. ͏ ͏ ͏
Nhưng cô vẫn cảm thấy lời nói của Mặc Ngôn không đáng tin. ͏ ͏ ͏
Tiêu Tiêu Mặc: ͏ ͏ ͏
- Vậy tôi đồng ý nhé, thuận tiện nói cho Cửu Tịch chuyện của Phá Hiểu? Sau đó, ghi công cho mấy người, để mấy người đi theo đại lão Phá Hiểu nói Thánh nữ muốn gặp anh? ͏ ͏ ͏
Ma tu Mặc Ngôn: ͏ ͏ ͏
- Bên tôi tương đối bận rộn, cúi chào. ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử: ͏ ͏ ͏
- Tôi đi xây nhà. ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết: ͏ ͏ ͏
- Tôi xử lý đống thuốc. ͏ ͏ ͏
Sơ Thanh: ͏ ͏ ͏
- Tôi đi đọc sách. ͏ ͏ ͏
Tiêu Tiêu Mặc: ͏ ͏ ͏
- Sơ Thanh, vừa rồi cậu có nói câu nào đâu? ͏ ͏ ͏
Tiêu Tiêu Mặc rất bất đắc dĩ, sau đó cô chỉ có thể trả lời Cửu Tịch: ͏ ͏ ͏
- Đại lão là ai tôi không dám nói, tuy nhiên đợi khi có thể liên lạc được, tôi sẽ đi hỏi vị kia đại lão một chút. Xem xem có thể liên lạc được với mấy người hay không. Tuy nhiên mấy người tốt nhất nên có chuẩn bị tâm lý, vị đại lão kia rất không cho người ta mặt mũi. nhưng nếu có tin tức của Hắc Ám quốc độ, tôi sẽ báo tin cho mấy người trước tiên. ͏ ͏ ͏
Không có biện pháp, Tiêu Tiêu Mặc, không dám nói thẳng. ͏ ͏ ͏
Cô tương đối lo lắng cho Phá Hiểu ở bên kia. ͏ ͏ ͏
Đại lão không vui vẻ, bọn họ sẽ gặp tai họa. ͏ ͏ ͏
Sau đó, có đánh chết Tiêu Tiểu Mặc cũng không nghĩ tới, cái tin này sẽ bị người nào đó thấy. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Giang Tả bị Tô Kỳ đánh, tuy nhiên lúc này, điện thoại di động của Tô Kỳ bị rơi xuống đất, lúc thông báo vang lên, Giang Tả đúng lúc thấy được. ͏ ͏ ͏
Sau đó, hắn nhặt lên nhìn. ͏ ͏ ͏
Phát hiện ra đại lão bị cuốn theo Cổ Mộng quốc độ. ͏ ͏ ͏
Nhưng hắn cũng không để ý Tiêu Tiêu Mặc nói ra cái gì, cùng lắm là nói ra đạo hiệu Phá Hiểu. ͏ ͏ ͏
Vấn đề không quá lớn. ͏ ͏ ͏
Lúc này, Tô Kỳ cũng không đánh nữa, cô nằm trên người Giang Tả, nhìn điện thoại di động nói: ͏ ͏ ͏
- Tiêu Tiểu Mặc sao? ͏ ͏ ͏
Giang Tả trả điện thoại di động lại cho Tô Kỳ, hắn nói: ͏ ͏ ͏
- Hình như là có ý bất lực, tuy nhiên em bán Tĩnh Nguyệt tỷ như vậy, chị ấy không đánh em sao? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cười nói: ͏ ͏ ͏
- Chắc chắn sẽ không, em lập gia đình rồi. Sư tỷ chắc chắn sẽ không để em đi. ͏ ͏ ͏
Sau đó, Tô Kỳ không có ý tốt mà nhìn Giang Tả: ͏ ͏ ͏
- Anh cũng không thể hy vọng vợ anh đi đúng không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy. ͏ ͏ ͏
Nhưng nếu muốn gặp thật, Giang Tả hy vọng người hắn nhìn thấy là Tô Kỳ, mà không phải người khác. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ gật đầu, nằm bên cạnh Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Hơn nữa sư tỷ xinh đẹp như vậy, trong tình huống bình thường rất tiện dụng. Đáng tiếc vô dụng với người này. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không nói chuyện, vô dụng là bình thường. ͏ ͏ ͏
Ngoại trừ người nằm bên cạnh này, Phá Hiểu sẽ không đặc biệt đi gặp một người phụ nữ. ͏ ͏ ͏
Càng sẽ không đi ăn cơm gì đó, trừ phi là đi giết Cửu Tịch. ͏ ͏ ͏
Nhưng đó là trước đây. ͏ ͏ ͏
Dù sao người nằm bên cạnh hắn cũng là Cửu Tịch. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa cũng không thể giết. ͏ ͏ ͏
Không chỉ không thể giết, còn phải nhường cô. ͏ ͏ ͏
Lúc này, Tô Kỳ lại trò chuyện với Tiêu Tiêu Mặc, Giang Tả thì đứng dậy ngồi xuống, tiếp tục xem TV. ͏ ͏ ͏
Nhưng tay của hắn vẫn đặt ở trên người Tô Kỳ, ngoại trừ không che khuất mắt cô thì hắn để chỗ nào cũng được. ͏ ͏ ͏
Mà hắn không đặt, Tô Kỳ cũng sẽ đặt tay hắn trên bụng cô. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói cảm giác như vậy rất thoải mái. ͏ ͏ ͏
Giang Tả tự nhiên cũng không nói gì, vì như vậy hắn cũng thấy tốt vô cùng. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa hắn còn có thể xem ti vi một cách bình thường. ͏ ͏ ͏
Sau một hồi, Giang Tả xem liên tục mấy tập, cuối cùng hắn cũng nhớ ra mình có vợ, xem tiếp nữa sẽ bị đánh. ͏ ͏ ͏
Chỉ là lúc này, hắn nhìn Tô Kỳ, phát hiện ra cô đang gối lên bắp đùi hắn mà ngủ. ͏ ͏ ͏
Điện thoại di động thì rơi ở một bên. ͏ ͏ ͏