Kỳ thật Thần Long vừa mới suy nghĩ một chút, liên hôn khá tốt, nhưng bọn họ không có ai thích hợp cả. ͏ ͏ ͏
Thế nhưng Địa Cốc Long Uyên của bọn họ vốn có liên hệ cùng Thánh Địa. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa nghe nói Đại tiểu thư cũng ở Thánh Địa. ͏ ͏ ͏
Đáng tiếc không thấy được. ͏ ͏ ͏
Chỉ cần Đại tiểu thư ra lệnh một tiếng, toàn bộ Địa Cốc Long Uyên đều sẽ đứng về phía Thánh Địa. ͏ ͏ ͏
Cho nên, dường như liên hôn cũng không phải là tất yếu. ͏ ͏ ͏
Nghe được Thần Long nói như vậy, đôi mắt Tứ Nguyệt Thiên tỏa sáng: ͏ ͏ ͏
- Tiền bối yêu cầu cái gì? ͏ ͏ ͏
Thần Long nghĩ nghĩ nói: ͏ ͏ ͏
- Nếu không thì chọn cho ta chút trò chơi đi, bây giờ ở chỗ ta cũng có mạng, lúc nhàn rỗi nhàm chán cũng có thể giải trí. ͏ ͏ ͏
Thiên Dương Đạo Nhân: “...” ͏ ͏ ͏
Tứ Nguyệt Thiên: “...” ͏ ͏ ͏
Tiền bối, như vậy không tốt lắm đâu, sẽ hỏng người. ͏ ͏ ͏
Đương nhiên, việc này không có quá nhiều khả năng xảy ra, một người tu luyện sẽ không bị mấy thứ này mê hoặc. ͏ ͏ ͏
Đặc biệt là tu vi cao thâm. ͏ ͏ ͏
Đại khái chỉ thật sự là muốn giết thời gian thôi. ͏ ͏ ͏
Lúc này Giang Tả đi đến bên cạnh Thần Long, nói: ͏ ͏ ͏
- Mang ta đi Thánh Thú Hồ một chuyến. ͏ ͏ ͏
Thần Long không dám cự tuyệt, trực tiếp mở không gian chi môn. ͏ ͏ ͏
Sau đó hai người bọn họ trực tiếp đi qua, để lại Tứ Nguyệt Thiên cùng Thiên Dương Đạo Nhân đứng đó ngơ ngác. ͏ ͏ ͏
Tứ Nguyệt Thiên hỏi: ͏ ͏ ͏
- Chúng ta, tự do rồi? ͏ ͏ ͏
Thiên Dương Đạo Nhân gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Đừng nói nữa, rời đi trước đã. ͏ ͏ ͏
Dứt lời, hai người liền thoát khỏi chỗ này, miễn bàn nhanh tới cỡ nào. ͏ ͏ ͏
Có chạy trốn cũng không nhanh được như thế. ͏ ͏ ͏
Mạc Danh Bắc ở trong cửa hàng cũng nhẹ nhàng thở ra, dù sao đi rồi. ͏ ͏ ͏
Lại không đi, hắn cũng phải đi. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Giang Tả đi vào Thánh Thú Hồ, tự nhiên là vì trứng Trường Sinh Long mà đến. ͏ ͏ ͏
Lúc này, Thánh Thú Hồ vẫn không có Tiểu Huyền Vũ như cũ. ͏ ͏ ͏
Mà trứng Trường Sinh Long ở dưới Nghịch Long phù văn, cũng ảm đạm không ánh sáng. ͏ ͏ ͏
Sau khi bảo Thần Long vớt trứng Trường Sinh Long lên, Giang Tả liền tẩy sạch Nghịch Long phù văn. ͏ ͏ ͏
Trứng rồng này còn tạm được, ít nhất còn biết cống hiến một chút sức mạnh. ͏ ͏ ͏
Thế nhưng trong tương lai, nếu nó muốn bình yên trưởng thành, đại khái cũng cần có Kiếm Thập Tam che chở. ͏ ͏ ͏
Bằng không sớm hay muộn cũng sẽ chết. ͏ ͏ ͏
Lúc này Giang Tả đột nhiên nhíu mày, tiếp theo lấy Mê Vụ mang theo ra. ͏ ͏ ͏
Thần Long khó hiểu. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Có cường giả nhập bàn. ͏ ͏ ͏
Rất nhanh, Thần Long cũng đã nhận ra, hai cường giả không kém hắn là bao đang đi đến chỗ này. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa không phải đám người Thánh Địa kia. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Giang Tả sớm biết có cường giả nhập bàn, cũng không phải do hắn đã cảm tri trước được điều đó. Dù hắn lại nghịch thiên, cũng không thể dùng cảm tri Tứ giai so sánh với cảm tri Cửu giai. ͏ ͏ ͏
Thế nhưng, Giang Tả cũng không dùng cảm tri gì cả. ͏ ͏ ͏
Mà là cảm giác. ͏ ͏ ͏
Cảm giác được có việc sắp phát sinh, cảm giác được có cường giả sắp xuất hiện. Thứ cảm giác này hắn như một thứ siêu hình, giống như hắn có thể sớm biết được nguy hiểm sẽ đến vậy. ͏ ͏ ͏
Đương nhiên, cũng có thể biến cái loại cảm giác này trở thành cảm tri. Hơn nữa, người khác không cách nào học tập hay bắt chước được. ͏ ͏ ͏
Cảm giác không chuẩn, đó chính là nghi thần nghi quỷ. ͏ ͏ ͏
Hoặc là nói tinh thần quá mẫn cảm. ͏ ͏ ͏
Ặc, hẳn là thần kinh quá nhạy cảm. ͏ ͏ ͏
Lúc này Giang Tả cùng Thần Long đều ngẩng đầu nhìn lên trời. ͏ ͏ ͏
Chẳng qua khoảng cách có hơi xa, mà dường như đối phương cũng không vội. ͏ ͏ ͏
Lúc này Thần Long rất tò mò, đương nhiên không phải tò mò vì sao Giang Tả phát hiện có người đến trước, thứ này cũng chẳng có gì là kì quái cả. Xem khí thế liền biết, chính mình căn bản không phải cùng một cấp bậc với hắn. ͏ ͏ ͏
Chủ yếu vẫn là mặt nạ. ͏ ͏ ͏
Mặt nạ này, Thần Long cư nhiên không cách nào nhìn thấu. ͏ ͏ ͏
Đương nhiên, chỗ tốt hơn nữa chính là, mặt nạ này đã che khuất khí thế của Giang Tả, khí thế của hắn bị giảm bớt rất nhiều. ͏ ͏ ͏
Cũng coi như một chuyện tốt. ͏ ͏ ͏
Nhưng vẫn rất là khó chịu. ͏ ͏ ͏
Cuộc sống này khi nào mới yên ổn đây, thật nhớ Địa Cốc Long Uyên, thật nhớ địa phương nhỏ không có cường giả kia quá. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhìn không trung hỏi: ͏ ͏ ͏
- Có cảm giác được là ai đến không? ͏ ͏ ͏
Thần Long nghĩ nghĩ nói: ͏ ͏ ͏
- Nếu cảm giác của ta không có sai, hẳn là hai người của Thánh Thú Huyền Vũ tộc. Thực lực không kém ta là bao. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhíu mày, có Huyền Vũ mạnh như vậy sao? ͏ ͏ ͏
Thôi được, cái này cũng bình thường. ͏ ͏ ͏
Chủ yếu là do mới đây Giang Tả gặp phải tiểu Ô Quy, người này quả thực làm mất mặt Thánh Thú tộc. Khiến hắn cho rằng toàn bộ Thánh Thú Huyền Vũ tộc đều ngu ngốc như vậy. ͏ ͏ ͏
Chương 1394Nếu là Thánh Thú Huyền Vũ tộc, ắt hẳn có quan hệ với Tiểu Huyền Vũ. Bằng không cũng sẽ không hướng về phía này. ͏ ͏ ͏
Lúc này Giang Tả cảm giác được, có người đi ra khỏi Thánh Địa. ͏ ͏ ͏
Là đám người Ngân Giáp đó. ͏ ͏ ͏
- Không có chiến ý, xem ra thật sự là người của Thánh Địa. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói. ͏ ͏ ͏
Thần Long hỏi Giang Tả: ͏ ͏ ͏
- Phải rời khỏi nơi này sao? ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Xem tình huống đi, nếu chỉ có hai người Huyền Vũ, thì khoan quan tâm vội. Ta cần chút thời gian để làm một vài thứ cho trứng Trường Sinh Long. ͏ ͏ ͏
Nếu có quá nhiều người tới đây thì lập tức mang ta rời đi, sau này làm tiếp. ͏ ͏ ͏
Không biết hai Huyền Vũ này có năng lực không gian hay không, nếu có sẽ rất phiền toái. Thế nhưng bọn họ bay, hẳn là không có năng lực không gian. ͏ ͏ ͏
Tuy nhiên, thánh thú với chỉ số thông minh bình thường, có cấp bậc xung quanh Cửu giai mà lại không có năng lực không gian thì có chút quá đáng, cho nên rất có khả năng là bọn họ sẽ làm được. ͏ ͏ ͏
Lúc sau Giang Tả cũng không thèm để ý, nhiều lắm là phiền toái một chút, muốn thoát khỏi chỗ này vẫn không thành vấn đề. ͏ ͏ ͏
Bấy giờ, Giang Tả ngồi xổm xuống bên cạnh trứng Trường Sinh Long, sau đó bắt đầu vẽ trận pháp. ͏ ͏ ͏
Chủ yếu là để khôi phục trứng Trường Sinh Long. ͏ ͏ ͏
Tuy rằng không có khả năng khôi phục toàn bộ, nhưng được chút nào hay chút ấy. Nhưng nếu muốn nó tham gia cuộc phân tranh của tứ thánh thú, đại khái không có hi vọng gì. ͏ ͏ ͏
Chẳng qua dì nhỏ đã là Thất giai Nhập đạo, như vậy cũng không sao, bên này giảm bên kia tăng mà. Còn về cuộc phân tranh của tứ thánh thú, đương nhiên trung tâm là tiểu Ô Quy ͏ ͏ ͏
Nó chính là thánh thú đầu tiên bước ra khỏi giới hạn chủng tộc. Thậm chí có thể là thánh thú duy nhất. Dù sao Giang Tả cũng sẽ không giúp đỡ thánh thú thứ hai bước ra. ͏ ͏ ͏
Thần Long đưa lưng về phía Giang Tả, tiếp tục nhìn trời. ͏ ͏ ͏
Nói giỡn, nhìn trời thoải mái biết bao nhiêu, chứ còn nhìn người ở đằng sau, quả thật khó chịu muốn chết. ͏ ͏ ͏
Có đôi khi Thần Long cũng tò mò, không biết cái người đằng sau mình nếu như bùng nổ toàn bộ khí tức, dù sao sẽ là cái dạng gì đây. ͏ ͏ ͏
Chính mình có khi nào quỳ thẳng xuống không? ͏ ͏ ͏
Nhân loại luôn tốt nhất, lúc nào cũng có cơ hội tiến về phía trước. Còn bọn họ, cho dù là Long tộc, con đường tương lai vẫn có giới hạn. Cảnh giới trong truyền thuyết, chưa bao giờ xuất hiện một con thú nào cả. ͏ ͏ ͏
Nghe nói tứ tộc thánh thú đều có hạn chế chủng tộc, chỉ cần phá vỡ hạn chế chủng tộc là có thể tiến vào cảnh giới trong truyền thuyết. ͏ ͏ ͏
Những thần thú khác căn bản không có cơ hội như vậy. Bọn họ chỉ có hạn mức cao nhất, không có hạn chế. Bởi vì hạn mức cao nhất không cách nào phá vỡ, nhưng hạn chế thì có thể. ͏ ͏ ͏
Vì vậy, đứng trên đỉnh cao nhất thường là nhân loại. ͏ ͏ ͏
Cái vị ở phía sau hắn đây hẳn cũng là một trong số những người đó, chẳng qua không biết hạn mức cao nhất của hắn là ở đâu. ͏ ͏ ͏
Lúc này, Thần Long nhìn thấy đám người Ngân Giáp đã bay đi, nhưng hai Huyền Vũ kia thì vẫn hướng về phía này như cũ. ͏ ͏ ͏
Thần Long lập tức nhắc nhở Giang Tả: ͏ ͏ ͏
- Bọn họ lại đây, Ngân Giáp không ở. ͏ ͏ ͏
Giang Tả ừ một tiếng, sau đó tiếp tục vẽ trận pháp. ͏ ͏ ͏
Hắn đã xem xét kĩ trứng Trường Sinh Long, tiêu hao thật sự không nhỏ. Thật là đáng thương, chủ nhân cái gì kia chứ. Còn không bằng nhận tiểu Ô Quy cho xong. ͏ ͏ ͏
Ít nhất bình an không có việc gì, cũng không cần chịu khổ sở. ͏ ͏ ͏
Lúc này hai Huyền Vũ đã bay tới trên không Thánh Thú Hồ. ͏ ͏ ͏
Lúc tới, họ cũng không cảm tri được hai cô nhóc kia, không những không cảm tri được mà còn bất ngờ phát hiện những người khác. ͏ ͏ ͏
Có một kẻ cực mạnh. ͏ ͏ ͏
Còn có một kẻ khác thoạt nhìn không mạnh, nhưng lại cho bọn họ một loại cảm giác cực kì khủng bố, giống như ngay cả thở cũng không dám lớn tiếng. ͏ ͏ ͏
Hô hấp có chút khó khăn. ͏ ͏ ͏
Dạng cường giả gì đây? ͏ ͏ ͏
Còn tiểu kình ngư trong Thánh Thú Hồ thì bị bọn họ trực tiếp bỏ qua. ͏ ͏ ͏
Yếu muốn chết. ͏ ͏ ͏
Đương nhiên, lúc Giang Tả vớt trứng Trường Sinh Long, tiểu kình ngư cũng muốn xông ra. ͏ ͏ ͏
Dù sao cũng là trộm tới nhà. ͏ ͏ ͏
Chính là vừa mới tới gần, nó liền bị dọa sảng. ͏ ͏ ͏
Thật sự, đời này chưa bao giờ bị dọa sợ đến thế. ͏ ͏ ͏
Thật là đáng sợ, chỉ ở trong nước nhìn thoáng qua thôi, mà dường như cả thế giới muốn sụp đổ. Loại người này, loại cường giả này, nó không có dũng khí tiến lên. ͏ ͏ ͏
Nếu như có bị đánh, thôi thì nhận mệnh. Còn đỡ hơn là xông lên rồi lại bị hù chết. ͏ ͏ ͏
Hai Huyền Vũ liếc mắt nhìn nhau, sau đó hạ xuống. ͏ ͏ ͏
Ngoại trừ Thần Long, Giang Tả không thèm liếc mắt nhìn bọn họ lấy một cái, hiện tại hắn còn đang giúp trứng Trường Sinh Long vẽ trận pháp. ͏ ͏ ͏
Dù sao cũng tương đối nghiêm trọng, hắn cần phải vẽ nhiều một chút. ͏ ͏ ͏
Hai Huyền Vũ nhìn nhau, bọn họ hoàn toàn không biết sao lại thế này. Vừa mới nãy giao lưu với Ngân Giáp, đối phương cũng đâu có nói nơi này có vấn đề đâu. ͏ ͏ ͏
Đáng lẽ nên hỏi kĩ một chút mới phải. ͏ ͏ ͏
Thế nhưng hẳn là không có nguy hiểm gì, dù sao nơi này không có chút khí tức nào của đám nhỏ. ͏ ͏ ͏
Càng không có dấu vết đánh nhau. ͏ ͏ ͏
Lúc này, có một Huyền Vũ nhịn không được, nói: ͏ ͏ ͏
- Hai vị đạo hữu, tại hạ thuộc Huyền Vũ tộc, Huyền Lâu. Không biết hai vị là? ͏ ͏ ͏
Thần Long cũng thực khách khí nói: ͏ ͏ ͏
- Thần Long tộc, Thiên Trọng. Không cần lo lắng, chúng tôi không phải địch nhân. ͏ ͏ ͏
Thần Long nói như vậy, Huyền Lâu cùng Huyền Trúc đều nhẹ nhàng thở ra, đương nhiên cũng không có hoàn toàn tin tưởng. ͏ ͏ ͏
Thế nhưng quả thực trong hồ có long châu Thần Long, mức độ đáng tin phi thường cao. ͏ ͏ ͏
Huyền Lâu hỏi: ͏ ͏ ͏
- Trong Thánh Thú Hồ, đạo hữu có từng gặp qua con gái tôi chưa? ͏ ͏ ͏
Nghe câu hỏi đó, Giang Tả đột nhiên xoay người lại, hỏi: ͏ ͏ ͏
- Tiểu Ô Quy ngu ngốc kia là con của các người? ͏ ͏ ͏
Ngốc, tiểu ô quy ngu ngốc? ͏ ͏ ͏
Nghe thế, Huyền Lâu cùng Huyền Trúc đều có chút bực bội. ͏ ͏ ͏
Nếu không phải người này quỷ dị đến cực điểm, nếu không phải chính mình có chút không dám phản kháng, bọn họ thật sự sẽ ra tay. ͏ ͏ ͏
Con gái bọn họ có hơi ngốc thật, nhưng cậu làm trò trước mặt cha mẹ nó như thế, đây không phải rõ ràng là đang đánh vào mặt người ta sao? ͏ ͏ ͏
Chương 1395Đối với Giang Tả kia, đám Huyền Lâu thực sự không thích chút nào. Nhưng càng nhiều hơn cả là sợ hãi. ͏ ͏ ͏
Cảm giác đó thật là kỳ lạ, đặc biệt là trong nháy mắt lúc đối phương nhìn qua, nó liền xuyên thẳng qua người bọn họ. Mặc kệ bọn họ vận chuyển tu vi như thế nào, ý thức chống cự ra sao, tất cả đều không có hiệu quả. ͏ ͏ ͏
Cái loại sợ hãi này, cảm giác tim đập nhanh này thật sự tồn tại. Thậm chí còn có chút đứng không vững. ͏ ͏ ͏
Đáng sợ, quả thực đáng sợ đến cực điểm. Trên đời này sao lại có người đáng sợ đến thế? ͏ ͏ ͏
Thôi được rồi, bỏ qua chuyện hắn mắng con gái bọn họ ngốc vậy. ͏ ͏ ͏
Không bỏ qua cũng không được, cũng chẳng có cách nào đòi lại công bằng. Nhưng điều đó không hề ảnh hưởng chuyện bọn họ chán ghét hắn. ͏ ͏ ͏
Tuy rằng vẫn luôn không nhớ được bộ dáng, ắt hẳn có bí pháp hoặc bí bảo nào đó. ͏ ͏ ͏
Chuyện này cũng không cần để ý. ͏ ͏ ͏
Huyền Lâu nói với Giang Tả: ͏ ͏ ͏
- Quả thực con gái tôi có hơi ngốc, không biết có mang đến phiền toái gì cho đạo hữu hay không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Kia thật không có, bởi vì quá ngu ngốc nên khá là dễ lừa. ͏ ͏ ͏
Thật sự, khi nghe thấy một câu như vậy, cha mẹ nào cũng không vui nổi. Con gái bọn họ có ngốc thật, cũng đâu phải để cậu có thể tùy tiện lừa chứ? ͏ ͏ ͏
Nhưng là, đối mặt áp lực cực lớn và khí thế đáng sợ ấy, bọn họ cũng không thể nói thêm cái gì. Dù sao chỉ là lừa dối, không có gì nguy hiểm là được. ͏ ͏ ͏
Nếu ngày nào đó bọn họ biết, nội dung lừa dối là cái gì, nhất định sẽ rơi nước mắt quỳ xuống cảm ơn. Đó là điều mong mỏi nhất, vĩ đại nhất và cũng là may mắn hiếm có nhất của tứ tộc thánh thú qua các thời đại. ͏ ͏ ͏
Lừa dối kiểu đó, bọn họ thật không ngại lừa dối đứa con gái ngu ngốc nhà mình mỗi ngày. ͏ ͏ ͏
Lúc này Giang Tả cũng đã vẽ gần xong. ͏ ͏ ͏
Chờ đến khi hắn thu tay lại, trứng Trường Sinh Long cũng bắt đầu khôi phục nhanh chóng. Không đến mấy ngày, khí sắc hẳn sẽ khôi phục gần ổn. ͏ ͏ ͏
Dù sao đồ vật bị tổn thương, muốn bổ trở lại cũng không dễ dàng như thế. Chú định là một con rồng suy dinh dưỡng rồi. ͏ ͏ ͏
Lúc này, Giang Tả lại nói với hai Huyền Vũ kia: ͏ ͏ ͏
- Nguyệt Tịch vừa mới độ kiếp xong, hẳn đang nghỉ ngơi đâu đó. ͏ ͏ ͏
Huyền Lâu cùng Huyền Trúc nhìn nhau, con nhóc kia độ kiếp? ͏ ͏ ͏
Thế nhưng cũng may mà bình an không có việc gì, ngay sau đó Huyền Lâu hỏi Giang Tả: ͏ ͏ ͏
- Đạo hữu là ai? Có quan hệ thế nào với Thánh Địa? Cái trứng kia lại là cái gì? ͏ ͏ ͏
Cái người Giang Tả này không rõ lai lịch, hơn nữa cái trứng kia thoạt nhìn cũng quái quái. Không thể không khiến cho bọn họ để ý. ͏ ͏ ͏
Bây giờ lập tức rời đi tìm con gái mình? Bọn họ còn không có ngây thơ đến thế. ͏ ͏ ͏
Giang Tả gõ gõ trứng Trường Sinh Long nói: ͏ ͏ ͏
- Đây là trứng Trường Sinh Long, sẽ ấp ra Trường Sinh Long, nghe qua sao? ͏ ͏ ͏
Trường Sinh Long? ͏ ͏ ͏
Chưa từng nghe qua, bọn họ tự nhận bản thân biết không ít chuyện, nhưng chưa bao giờ nghe qua Trường Sinh Long. ͏ ͏ ͏
Lúc này Thần Long nói: ͏ ͏ ͏
- Ăn xong Trường Sinh Long là có thể trường sinh bất tử, ăn máu thịt có thể gia tăng thọ mệnh, thậm chí tăng hơn mấy vạn năm cũng đều có khả năng. ͏ ͏ ͏
Nghe được Thần Long giảng giải, hai Huyền Vũ kia sửng sốt. ͏ ͏ ͏
Thiệt hay giả? ͏ ͏ ͏
Nếu đây là sự thật, Thánh Địa không bị vô số người nhòm ngó sao? Như vậy, hai người nọ tới đây cũng là vì trứng Trường Sinh Long? ͏ ͏ ͏
Đây quả thực là bom hẹn giờ. ͏ ͏ ͏
Nếu Trường Sinh Long nghe được Thần Long giới thiệu như vậy, khẳng định rất khổ sở. ͏ ͏ ͏
Loại sự tình này không nên cất giấu sao? Vì sao không giới thiệu nó đại loại như lúc trưởng thành có thể giống như Thánh Thú Thủy Tổ linh tinh gì đó kia chứ? ͏ ͏ ͏
Còn nữa, vì sao lại muốn gọi là Trường Sinh Long? Đổi cái tên khác cho an toàn hơn được không? Loại chuyện trường sinh này nói ra để làm gì? Thật sự không sợ có kẻ tới cửa đoạt sao? ͏ ͏ ͏
Cài này kỳ thật là do Giang Tả truyền ra ngoài, nhưng hắn hoàn toàn không có suy nghĩ nào khác. Đời trước Trường Sinh Long có tên là Trường Sinh Long, tự nhiên không cần sửa tên làm gì cả. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa hắn cũng đâu sợ ai tới đoạt, dù sao hắn cũng không cần. ͏ ͏ ͏
Tóm lại, Trường Sinh Long gặp được Giang Tả, là phúc cũng là họa. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhìn thấy hai Huyền Vũ này không có ý định rời đi, không khỏi hỏi: ͏ ͏ ͏
- Các người không đi xem Nguyệt Tịch? ͏ ͏ ͏
Giang Tả biết, Nguyệt Tịch là tỷ muội của tiểu Ô Quy. ͏ ͏ ͏
Tiểu Ô Quy là con gái của hai người này, theo lý thì bọn họ cũng có quan hệ với Nguyệt Tịch. ͏ ͏ ͏
Cư nhiên không đi quan tâm chút sao. ͏ ͏ ͏
Huyền Lâu nhìn Giang Tả, tuy rằng rất khó chịu, nhưng hắn vẫn hỏi: ͏ ͏ ͏
- Rốt cục đạo hữu là ai? Vì sao lại ở chỗ này? Nếu không biết được rõ ràng, chúng tôi không thể cứ thế mà rời đi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả câm nín, chao ôi thì ra là đang phòng bị hắn. Nơi này có cái gì đáng giá khiến hắn đặc biệt để ý? ͏ ͏ ͏
Đừng nói nơi này, cho dù là toàn bộ Thánh Địa, hắn cũng chỉ muốn một mình Tô Kỳ thôi. ͏ ͏ ͏
Càng đừng nói bây giờ Tô Kỳ đã là của hắn, cho nên trong Thánh Địa không có thứ gì khiến hắn đặc biệt ham muốn cả. ͏ ͏ ͏
Giang Tả là nghĩ như vậy, nhưng không phải ai cũng có cùng suy nghĩ với hắn, cho nên đối với cái loại không rõ thân phận như Giang Tả, Huyền Lâu vẫn thật để ý. ͏ ͏ ͏
Động thủ thì không thể động thủ, nhưng mở miệng dò hỏi là cần thiết. Có khó thế nào cũng không đến mức không dám hỏi. ͏ ͏ ͏
Thôi được, Giang Tả không có biện pháp giải thích, thế nhưng hắn cũng không tính toán lưu lại. Vì thế hắn nói luôn với Thần Long: ͏ ͏ ͏
- Đi thôi. ͏ ͏ ͏
Thần Long hiểu ý, trực tiếp mở ra không gian chi môn. ͏ ͏ ͏
Giang Tả phải rời khỏi, đám Huyền Lâu tự nhiên vô pháp ngăn cản, cũng vô pháp động thủ. Đối mặt với người này, bọn họ căn bản là vô pháp động thủ, bọn họ cũng không biết vì sao lại thế. ͏ ͏ ͏
Giống như một kiểu sợ hãi theo bản năng. ͏ ͏ ͏
Lúc Giang Tả bước vào không gian chi môn, hắn quay đầu lại nhìn hai Huyền Vũ kia. Đám Huyền Lâu lập tức hoảng sợ, dường như lúc người kia quay đầu lại, khí thế đột nhiên bạo phát. ͏ ͏ ͏
Bất chợt thấy hoảng hốt. ͏ ͏ ͏
- Đúng rồi, nói cho Nguyệt Tịch biết, dược hiệu miễn dịch Thiên Phạt đã hết, muốn miễn dịch Thiên Phạt khi đang từ Thất giai tiến lên Bát giai thì phải kiếm một gốc Thiên Thần Hoa. Không có Thiên Thần Hoa thì tìm một gốc cây cũng là thần dược để thay thế. ͏ ͏ ͏
Nói xong Giang Tả liền đi vào, căn bản không cho bọn họ thời gian đặt câu hỏi. ͏ ͏ ͏
Chờ cánh cửa không gian biến mất, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. ͏ ͏ ͏
Chương 1396Huyền Lâu nói: ͏ ͏ ͏
- Nhân loại thật nguy hiểm, chưa bao giờ xuất hiện cảm giác này, rốt cục hắn ta là ai? Vì sao Ngân Giáp không hể nhắc qua? ͏ ͏ ͏
Huyền Trúc lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Đến lúc đó hỏi một chút đi, không ngờ con nhóc kia lại độ kiếp, mới nãy người kia có ý gì? Thiên Phạt? ͏ ͏ ͏
Huyền Lâu thở dài: ͏ ͏ ͏
- Hy vọng không phải là đại sự gì, đi thôi. ͏ ͏ ͏
Rất nhanh, bọn họ đã cảm tri được, chủ yếu là cảm tri được Tiểu Huyền Vũ, còn có một khí tức rất loạn khác. ͏ ͏ ͏
Lúc tìm được Tiểu Huyền Vũ, là ở sau ngọn núi của Thánh Địa. Nơi đó có một chỗ chữa thương. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam ở chỗ này chữa thương, Nguyệt Tịch cũng ở chỗ này chữa thương. ͏ ͏ ͏
Dĩ nhiên những người còn lại thì chăm sóc. ͏ ͏ ͏
Tiểu Huyền Vũ ở bên cạnh Nguyệt Tịch: ͏ ͏ ͏
- Lão Thất, còn đau không? ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch bị thương không nhẹ, nhưng khôi phục rất mau. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cũng nói: ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, người độ kiếp muốn hù chết người ta. Cũng may bình an không có việc gì. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ vẫn thật cao hứng, sư phụ mình vẫn tốt. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, mới nãy con đã hỏi, phía bên sư bá không có trở ngại gì. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch vốn đang muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên có hai cổ khí tức quen thuộc xông vào cảm tri của cô. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch không khỏi ngây ngẩn cả người. ͏ ͏ ͏
- Lão Thất? Lão Thất? ͏ ͏ ͏
Nhìn thấy Nguyệt Tịch sững sờ, Tiểu Huyền Vũ không khỏi kêu hai tiếng, e có vấn đề gì xảy ra. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch lấy lại tinh thần, cười nói với Tiểu Huyền Vũ: ͏ ͏ ͏
- Tiểu tỷ tỷ, quy mụ mụ đã trở lại. ͏ ͏ ͏
Tiểu Huyền Vũ sửng sốt, không vui chút nào. Sau đó nhanh chóng bò ra phía sau: ͏ ͏ ͏
- Tôi khát nước, đi uống nước. ͏ ͏ ͏
Chỉ là Tiểu Huyền Vũ còn chưa đi được mấy bước đã cảm thấy vô pháp nhúc nhích. ͏ ͏ ͏
Sau đó giãy giụa kêu to: ͏ ͏ ͏
- Con không có trốn, con chỉ khát nước. ͏ ͏ ͏
- Chúng ta có nói con trốn sao? Con vội vã thừa nhận như vậy làm gì? ͏ ͏ ͏
Lúc này, hai Huyền Vũ kia xuất hiện. ͏ ͏ ͏
Sự xuất hiện của bọn họ không làm kinh động đến những người khác, cũng chỉ có mình bọn Nguyệt Tịch mới biết bọn họ đến. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch thì vui vẻ nói: ͏ ͏ ͏
- Quy mụ mụ, con ở đây, không cần để ý tiểu tỷ tỷ. ͏ ͏ ͏
Nếu bọn họ nhìn thấy tiểu tiểu tỷ tỷ còn không có tiền đồ đến như thế, nói không chừng dưới cơn nóng giận lại lôi tiểu tỷ tỷ ra đánh. ͏ ͏ ͏
Trước kia đặc biệt thường xuyên đánh. ͏ ͏ ͏
Lúc này đám Huyền Lâu đi đến bên cạnh Nguyệt Tịch, Tĩnh Nguyệt cùng Tô Kỳ lập tức cung kính nói: ͏ ͏ ͏
- Xin ra mắt tiền bối. ͏ ͏ ͏
Tuy rằng không biết là ở đâu ra, nhưng sư phụ nhà mình kêu là mụ mụ, không cần phải nói, nhất định là cha mẹ của Huyền Vũ tiền bối. ͏ ͏ ͏
Đây chính là đại tiền bối đó. ͏ ͏ ͏
Huyền Trúc cau mày nhìn Tĩnh Nguyệt, sau đó tò mò nhìn về phía Nguyệt Tịch: ͏ ͏ ͏
- Tiểu Thất, con thoái vị? ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch gật gật đầu, cười nói: ͏ ͏ ͏
- Không muốn làm nữa nên lui. ͏ ͏ ͏
Huyền Trúc nói: ͏ ͏ ͏
- Chuyện khi nào? ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch: ͏ ͏ ͏
- Mười năm trước. ͏ ͏ ͏
Nghe được lời này, Huyền Trúc cùng Huyền Lâu đều sửng sốt. ͏ ͏ ͏
Sau đó Huyền Lâu hỏi: ͏ ͏ ͏
- Mười năm trước thoái vị, như vậy vừa mới độ kiếp thành công, Thiên kiếp của con không biến dị sao? ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch kinh ngạc nhìn Huyền Lâu: ͏ ͏ ͏
- Sao Quy ba ba lại biết Thiên kiếp của con sẽ biến dị? Quả thật có biến dị, biến thành Cửu Chuyển Thiên kiếp. ͏ ͏ ͏
Huyền Trúc kinh hô: ͏ ͏ ͏
- Vậy con vượt qua như thế nào? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏
- Bởi vì dường như Cửu Chuyển Thiên kiếp lại biến dị, biến thành Cửu Chuyển Thiên Phạt. Sau đó sư bá nhập bàn, một mình hắn lực kháng Thiên Phạt, giúp sư phụ vượt qua Thiên Phạt. ͏ ͏ ͏
Thiên Phạt? ͏ ͏ ͏
Sư bá? ͏ ͏ ͏
Nhập bàn? ͏ ͏ ͏
Ý là xâm nhập Thiên kiếp? ͏ ͏ ͏
Huyền Lâu và Huyền Trúc liếc mắt nhìn nhau, bọn họ cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng. ͏ ͏ ͏
Giống như đã xảy ra chuyện khó lường nào đó. ͏ ͏ ͏
Sau đó đám Huyền Lâu tìm hiểu toàn bộ quá trình sự việc. ͏ ͏ ͏
Sau một hồi. ͏ ͏ ͏
Huyền Lâu ban đầu là khiếp sợ, sau đó lại cảm khái, đương nhiên, càng nhiều hơn cả là may mắn, dù sao tiểu Thất không có việc gì. ͏ ͏ ͏
Bọn họ sống thật lâu, tuy không chắn chắn là bao, nhưng mỗi một Thánh nữ sau khi thoái vị, chỉ cần độ kiếp thì gần như Thiên kiếp sẽ biến dị. ͏ ͏ ͏
Đương nhiên, đại bộ phận Thánh nữ đều là đại nạn buông xuống mới thoái vị, cho nên dù sao chỗ này có phải là trùng hợp hay không thì cũng rất khó nói. Nhưng bọn họ cũng có cơ sở lý luận, vốn lần này trở về liền tính toán nói cho Nguyệt Tịch biết những chuyện đó, ai ngờ đã chậm một bước. ͏ ͏ ͏
Chương 1397Sau đó Huyền Lâu nói: ͏ ͏ ͏
- Thằng nhóc vẫn luôn ôm kiếm kia cư nhiên chỉ trong thời gian ngắn lại có thể tiến xa như thế, nếu lại cho nó thêm chút thời gian, trong giới tu luyệnu còn có ai là đối thủ của nó được sao? Thiên phú thật đáng sợ, nhân loại đúng là được chiếu cố quá. ͏ ͏ ͏
- Rõ ràng là Thánh Thú Tứ Tộc ngu dốt không chịu nổi, uổng cho có bảo bối lại nghĩ mình bần cùng. ͏ ͏ ͏
Đột nhiên, có tiếng lẩm bẩm truyền tới. ͏ ͏ ͏
Vừa thấy, cư nhiên là Tiểu Huyền Vũ ở phía sau đang thầm thì. ͏ ͏ ͏
Huyền Lâu nhăn mày lại nói: ͏ ͏ ͏
- Con vừa mới nói cái gì? ͏ ͏ ͏
Tiểu Huyền Vũ lập tức nói: ͏ ͏ ͏
- Không có, con vừa rồi không nói gì cả. ͏ ͏ ͏
Huyền Lâu cả giận nói: ͏ ͏ ͏
- Con cho là ta điếc sao? ͏ ͏ ͏
Nói xong phất tay, trực tiếp đánh một đòn lên trên người Tiểu Huyền Vũ. ͏ ͏ ͏
Tiểu Huyền Vũ thét lên một tiếng quái dị, rúc luôn vào trong mai, đau chết người. ͏ ͏ ͏
Huyền Lâu nói: ͏ ͏ ͏
- Con còn không biết xấu hổ nói Thánh Thú Tứ Tộc ngu dốt không chịu nổi? Thế con để mình vào đâu? Con cũng không nghĩ mình ngu xuẩn cỡ nào sao? ͏ ͏ ͏
Nhìn thấy con gái mình đến tận bây giờ mới được có Ngũ giai, hắn giận sôi máu: ͏ ͏ ͏
- Con nhìn bản thân mình đi, Thánh Thú Tứ tộc đều có người bước ra khỏi hạn chế chủng tộc, con thì sao? Ngu dốt đến độ không thành niên nổi, mấy trăm năm cư nhiên chỉ được có Ngũ giai, mà Ngũ giai này là dựa vào huyết mạch mới có được đúng chứ? Con không thể nỗ lực một chút sao? Thôi, con có nỗ lực cũng chả được gì. ͏ ͏ ͏
Tiểu Huyền Vũ cũng rất khổ sở, nó không nhớ kỹ cái gì cả, chỉ nhớ kỹ câu nói kia. Sau đó nó không phục lắm, liền yếu ớt phản biện: ͏ ͏ ͏
- Con rất lợi hại, con có thể bảo hộ lão Thất. ͏ ͏ ͏
- Con sao? ͏ ͏ ͏
Huyền Lâu hỏi xong lại muốn đánh tiếp, đánh cái đứa không biết trời cao đất dày là gì này. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch nhanh chóng bảo vệ tiểu tỷ tỷ, sau đó nói: ͏ ͏ ͏
- Quy ba ba, tiểu tỷ tỷ thật sự rất lợi hại, đừng đánh. ͏ ͏ ͏
Huyền Lâu tức giận không giảm: ͏ ͏ ͏
- Nếu không phải thấy con bị thương, ta đã đánh cho con một trận, nó chính là bị con bảo bọc đến hỏng rồi. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch: “...” ͏ ͏ ͏
Cho nên, đáng ra cô nên làm tỷ tỷ, đáng tiếc tiểu tỷ tỷ không đồng ý. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cùng Tĩnh Nguyệt khiếp sợ, thì ra sư phụ cũng sẽ bị người ta đánh. ͏ ͏ ͏
Sư phụ, uy nghiêm của ngài đâu? ͏ ͏ ͏
Mau, treo đối phương lên đánh. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt cùng Tô Kỳ nghĩ như vậy. ͏ ͏ ͏
Thế nhưng nhìn vị tiền bối này, giống như muốn lướt qua sư phụ nhà mình đánh tiếp Tiểu Huyền Vũ, Tĩnh Nguyệt cùng Tô Kỳ liền lập tức đứng lên đi qua. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏
- Tiền bối, Huyền Vũ tiền bối vẫn rất lợi hại. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cũng nói: ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy, Huyền Vũ tiền bối còn bảo hộ chúng con. ͏ ͏ ͏
Huyền Vũ tiền bối tốt thật mà, ngẫu nhiên còn thực đáng yêu. ͏ ͏ ͏
Lúc này Huyền Lâu buông tay, nhìn Tĩnh Nguyệt cùng Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Huyền Vũ tiền bối? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt cùng Tô Kỳ gật đầu. ͏ ͏ ͏
Đúng vậy, Huyền Vũ tiền bối, không sai mà? ͏ ͏ ͏
Sau đó Huyền Lâu nhìn về phía Huyền Trúc nói: ͏ ͏ ͏
- Bà xem đi. ͏ ͏ ͏
Tất cả mọi người không thể hiểu được, không đúng chỗ nào sao? ͏ ͏ ͏
Huyền Trúc hỏi Tiểu Huyền Vũ: ͏ ͏ ͏
- Tên của con đâu? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt: “???” ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ: “???” ͏ ͏ ͏
Gì? ͏ ͏ ͏
Huyền Vũ tiền bối còn có tên? ͏ ͏ ͏
Tiểu Huyền Vũ yếu ớt nói: ͏ ͏ ͏
- Tên chỉ là danh hiệu, không quan trọng mà. ͏ ͏ ͏
Chỉ là lúc nói ra mấy lời này, Tiểu Huyền Vũ càng cố sức rúc vào trong mai. ͏ ͏ ͏
Huyền Trúc nói: ͏ ͏ ͏
- Ừ, danh hiệu con đâu? Là cái gì? ͏ ͏ ͏
Tiểu Huyền Vũ bị bức bách với áp lực quá, chỉ có thể nói: ͏ ͏ ͏
- Danh hiệu quá phức tạp, đã quên. ͏ ͏ ͏
Đã quên? ͏ ͏ ͏
Huyền Trúc liền biết là thế mà. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt cùng Tô Kỳ cũng khiếp sợ, Huyền Vũ tiền bối quên mất tên của mình? ͏ ͏ ͏
Thật đúng là thái quá. ͏ ͏ ͏
Sau đó Nguyệt Tịch cũng không bảo hộ được tiểu tỷ tỷ nữa, chỉ có thể rời đi. ͏ ͏ ͏
Tiếp theo chính là tiểu tỷ tỷ thét to. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Giáo huấn xong Tiểu Huyền Vũ, bọn họ cũng liền nghỉ ngơi. ͏ ͏ ͏
Sau đó trở lại vấn đề lúc trước. ͏ ͏ ͏
Bọn họ để ý một vài chi tiết của Thiên kiếp. Đương nhiên, càng làm cho bọn họ kinh ngạc chính là, Thiên kiếp của Nguyệt Tịch cư nhiên là cái loại Thiên Phạt đáng sợ đó. ͏ ͏ ͏
Cũng may độ kiếp thành công, bằng không bọn họ có chết cũng không an lòng. ͏ ͏ ͏
Chương 1398Huyền Trúc hỏi Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏
- Nhóc con, hoa mà con vứt là gì? Từ đâu ra? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Không biết là hoa gì, nhưng do ông chủ bán đậu hũ cho con. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch nói: ͏ ͏ ͏
- Muốn đi hỏi một chút không? ͏ ͏ ͏
Huyền Trúc lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Không được, rất có thể chúng ta đã gặp qua người luyện chế hoa kia. ͏ ͏ ͏
Bọn họ cũng biết ông chủ bán đậu hũ, một đầu bếp đâu thể nghịch thiên được, đúng không? Cho nên bọn họ liền liên tưởng đến cái người kia. ͏ ͏ ͏
Tiếp theo Huyền Trúc liền kể lại chuyện ở Thánh Thú Hồ nhìn thấy Giang Tả, nhưng lại không đề cập đến Thần Long. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch thở dài, thì ra là Thiên Thần Hoa, hơn nữa lần sau còn phải có Thiên Thần Hoa. ͏ ͏ ͏
Thế nhưng cô cũng không để ý, Bát giai còn xa lắm. ͏ ͏ ͏
Cùng lắm thì không độ. ͏ ͏ ͏
Đương nhiên, nếu sư huynh cô biết được, nhất định sẽ đi tìm thần dược. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt hỏi: ͏ ͏ ͏
- Tiền bối, hắn rất mạnh sao? ͏ ͏ ͏
Huyền Trúc lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Nhìn thì là tu vi Tứ giai, nhưng rất đáng sợ, đáng sợ đến mức không dám nhìn thẳng hắn, càng đừng nói là động thủ. Hắn đứng ở nơi đó, chẳng khác nào cắt đứt mọi ý niệm động thủ của đối phương. Hoặc có thể nói, là không có tư cách động thủ. Tu vi yếu mà bị hắn nhìn chăm chú, có khi còn hỏng mất. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt vốn dĩ muốn nói có thể là Nam Thánh nữ dự khuyết hay không, nhưng rõ ràng Nam Thánh nữ dự khuyết không có loại uy thế này. ͏ ͏ ͏
Dù sao các cô cũng đã gặp qua Nam Thánh nữ dự khuyết. Nếu đối phương có loại uy thế này, lúc trước ở Linh Hồ bí cảnh căn bản không cần ra tay. ͏ ͏ ͏
Một ánh mắt là đủ rồi. ͏ ͏ ͏
Phải biết rằng, hai vị tiền bối này có thể mạnh hơn địch nhân lúc trước nhiều. ͏ ͏ ͏
Cho nên, phỏng đoán không chính xác. ͏ ͏ ͏
Lúc sau bọn cũng không thảo luận tiếp, dù sao Nguyệt Tịch còn bị thương, chờ nghỉ ngơi tốt lại nói. Còn Tiểu Huyền Vũ thì vẫn luôn núp ở phía sau không dám nói lời nào, sợ đề tài lại dẫn tới trên người nó. ͏ ͏ ͏
Đang yên đang lành, trưởng bối trở về làm gì. ͏ ͏ ͏
Vừa mới tới còn đánh nó một trận. ͏ ͏ ͏
Đau quá. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Ở chỗ của Kiếm Thập Tam, ông chủ bán đậu hũ đang đứng xa xa trông chừng y. ͏ ͏ ͏
Cũng không phải là hắn nhất định phải ở chỗ này trông chừng mới được, dù sao có người của Thánh Địa ở đây, có hắn hay không cũng chẳng sao cả. Hơn nữa Kiếm Thập Tam cũng không cần người ta trông chừng mình. Mặc kệ là ông chủ bán đậu hũ hay là người của Thánh Địa, ở chỗ này đều có chút dư thừa. ͏ ͏ ͏
Trên thực tế, ông chủ bán đậu hũ cũng không muốn chờ ở đây làm gì. Chỉ là tưởng tượng đến viễn cảnh lại phải chạm mặt với Giang Tả, hắn liền chịu không nổi. ͏ ͏ ͏
Thật sự có bóng ma tâm lý. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không thu hồi khí thế kia lại, hắn nghĩ có thể không thấy vẫn là đừng thấy. ͏ ͏ ͏
Thấy, cho dù có không chết cũng sẽ giảm thọ thật nhiều năm, hắn vẫn còn muốn sống lâu một chút. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam ngồi ở bên kia chữa thương. Thương thế của hắn rất nặng, đặc biệt là vết thương do Thiên Phạt tạo ra cơ bản vô pháp chữa khỏi. Nếu không phải lực lượng trên người hắn không ngừng tuôn trào ra, vết thương đã không còn khả năng khôi phục. ͏ ͏ ͏
Đây là thứ duy nhất có thể đối kháng với Thiên Phạt. Bằng không, cho dù là đạo thuật vô song, cũng khó có thể chống cự Thiên Phạt. ͏ ͏ ͏
Ngay cả đã bước vào cảnh giới trong truyền thuyết, cũng đều không thể tùy ý chống cự Thiên Phạt. ͏ ͏ ͏
Đương nhiên, nếu có thể tiến bộ thật nhanh thì có thể. ͏ ͏ ͏
Thậm chí còn có thể đùa giỡn với Thiên Phạt như giỡn chơi một trái bóng. ͏ ͏ ͏
Tỷ như Giang Tả đời trước. ͏ ͏ ͏
Áp ngang cảnh giới đều có thể đánh ngang, đừng nói hắn dùng cảnh giới của chính hắn. Cảnh giới của hắn là cảnh giới mà đám người Kiếm Thập Tam có ra roi thúc ngựa cỡ nào cũng đuổi không kịp. ͏ ͏ ͏
Lúc này Kiếm Thập Tam mở bừng mắt, nhìn về phía ông chủ bán đậu hũ, hỏi: ͏ ͏ ͏
- Sư muội không có việc gì chứ? ͏ ͏ ͏
Ông chủ bán đậu hũ nói: ͏ ͏ ͏
- Yên tâm, không có gì trở ngại. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam nói: ͏ ͏ ͏
- Là Giang tiểu hữu ra tay? ͏ ͏ ͏
Ông chủ bán đậu hũ gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Ừ, thế nhưng dùng Thiên Thần Hoa, hơn nữa trứng Trường Sinh Long giống như cũng phế đi rồi. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam gật đầu, cái này thì hắn cũng không thể nói gì. ͏ ͏ ͏
Hắn cũng biết trứng Trường Sinh Long kia. ͏ ͏ ͏
Dùng Thiên Thần Hoa rồi, lại tìm là được. ͏ ͏ ͏
- Đạo hữu không quay về mở cửa hàng sao? ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam hỏi. ͏ ͏ ͏
Trước kia ông chủ bán đậu hũ căn bản không muốn lãng phí thời gian ở chỗ hắn, lúc nào cũng đi nhanh về nhanh. ͏ ͏ ͏
Ông chủ bán đậu hũ có chút xấu hổ: ͏ ͏ ͏
- Nói ra có thể cậu không tin, hiện tại tôi không dám gặp Giang tiểu hữu, có hơi đáng sợ. À, chắc cậu không biết, hắn luyện xong đan, khí tức cũng thay đổi, đời này của tôi chưa bao giờ gặp qua một khí tức như thế. Nó khiến người ta sợ hãi, quan trọng nhất chính là, hắn còn bảo đang tạm thời mất khống chế. ͏ ͏ ͏
Nếu là cố ý phóng thích thì cũng thôi đi, dù sao cũng thu về được. Còn vô tình mất đi khống chế, đó chính là muốn thu cũng thu không nổi. Qua một thời gian sẽ ổn, thế nhưng muốn qua bao lâu đây? ͏ ͏ ͏
Cho nên ông chủ bán đậu hũ không muốn trở về, cứ chờ ở chỗ này mấy ngày đi. ͏ ͏ ͏
Còn về đám người Lộ Chân, chắc cũng phải tự biết cách tránh né chứ. Cửa hàng thì cứ để đó, không mở. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam kinh ngạc, đáng sợ? ͏ ͏ ͏
Sau đó hắn nhớ tới hội ở Ngự Linh Tông kia, hắn cũng đã gặp qua. Quả thực rất đáng sợ. ͏ ͏ ͏
Có thể hiểu được ông chủ bán đậu hũ. ͏ ͏ ͏
Cho nên hắn liền không nói cái gì nữa, an tâm chữa thương. ͏ ͏ ͏
Hắn nhất định phải khôi phục thật nhanh, Tiểu Huyền Vũ muốn đi một bước kia, đến lúc đó chắc chắn không yên ổn. ͏ ͏ ͏
Hắn cảm giác năm nay Thánh Địa có rất nhiều chuyện. ͏ ͏ ͏
Hoặc là nói, giới tu luyện có rất nhiều chuyện. ͏ ͏ ͏
Cũng may mà thực lực của hắn tăng lên khá nhanh, cơ hồ có thể đối mặt với rất nhiều chuyện. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Chương 1399Lúc này, Giang Tả ở trong phòng Tô Kỳ, hắn phát hiện bản thân đang đứng ở trước nhật ký. ͏ ͏ ͏
Còn về Thần Long, hắn đã bảo Thần Long trở về. ͏ ͏ ͏
Thần Long đi rất nhanh. ͏ ͏ ͏
Không có cách nào khác, khí tức quá mức đáng sợ, một người thấy là một người quỳ. ͏ ͏ ͏
Hắn cũng rất khó chịu. ͏ ͏ ͏
Trừ bỏ nơi này, cũng chẳng có chỗ nào an toàn. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ trở về cũng sẽ không chịu ảnh hưởng của hắn, bình thường cũng sẽ không có người khác đến đây. ͏ ͏ ͏
Cái này gọi là, phi thường hoàn mỹ. ͏ ͏ ͏
Chỉ cần đừng dùng đôi mắt để nhìn hắn, hẳn sẽ không có vấn đề gì lớn. ͏ ͏ ͏
Đương nhiên, cái này có thể đặt sang một bên trước. ͏ ͏ ͏
Còn lựa chọn gian nan trước mắt hắn lúc này, đó chính là có nên xem nhật ký hay không? ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả duỗi tay cầm lấy nhật ký, cái này còn phải phân vân sao? Đương nhiên là xem. ͏ ͏ ͏
Lần trước hắn xem đến đâu nhỉ? ͏ ͏ ͏
Hình như nhìn đến đoạn đưa khăn quàng cổ, sau khi nhớ ra, Giang Tả liền mở ra trang đầu tiên. ͏ ͏ ͏
Hắn phát hiện trang đầu tiên có rất nhiều chữ. ͏ ͏ ͏
“Ông xã thân yêu của em, hiện tại hối hận còn kịp đó. ͏ ͏ ͏
Nếu không em mang thai liền chết cho anh xem, khóc chết anh.” ͏ ͏ ͏
Giang Tả cười mà không nói, ngày nào cũng uy hiếp kiểu này, không có chút đổi mới nào. ͏ ͏ ͏
Hắn còn chưa có chết đâu, sao Tô Kỳ có thể chết được. ͏ ͏ ͏
Không tồn tại. ͏ ͏ ͏
Giang Tả chính là không hề sợ hãi như thế. ͏ ͏ ͏
“4.2.2009 ͏ ͏ ͏
Hôm nay thức dậy, điều đầu tiên mình làm chính là nhìn vào chiếc khăn, mặc dù nó khá là bình thường nhưng cảm giác rất thích nó. ͏ ͏ ͏
Mình muốn quàng nó, nhưng lại sợ làm hỏng nó. Sau khi suy nghĩ, mình vẫn quàng nó lên, bởi vì cảm giác rất hạnh phúc. ͏ ͏ ͏
Sắp khai giảng rồi, quàng khăn đến trường, liệu cậu ta có nói gì với mình không?” ͏ ͏ ͏
“6.2.2009 ͏ ͏ ͏
Khai giảng, do dự đã lâu, vẫn là quàng khăn quàng cổ đi. ͏ ͏ ͏
Chúng mình vẫn ngồi chung với nhau, giáo viên đã phân chia vị trí rõ ràng, vẫn ngồi chung với nhau như cũ. ͏ ͏ ͏
Cảm giác có chút xíu không vui. ͏ ͏ ͏
Ừ, hầu hết đều rất vui. ͏ ͏ ͏
Chủ yếu là ngồi cùng bàn với bạn nam khác còn không bằng ngồi với cậu ta, tốt xấu gì cậu ta cũng từng giúp mình. ͏ ͏ ͏
Thế nhưng vẫn ghét cậu ta quá đi. ͏ ͏ ͏
Cũng thật là, rõ ràng mình đã quàng khăn lên cổ như thế rồi còn không chịu khen lấy một tiếng, đẹp thế kia mà. ͏ ͏ ͏
Chán ghét cậu ta.” ͏ ͏ ͏
“10.2.2009 ͏ ͏ ͏
Hôm nay cảm giác không thoải mái, rất ghét người đó. ͏ ͏ ͏
Cậu ta cư nhiên chạy đi giúp bạn nữ khác làm bài tập. ͏ ͏ ͏
Có phải cậu ta cũng ghét mình lắm không? ͏ ͏ ͏
Ghét thì ghét đi, dù sao mình cũng ghét cậu ta. ͏ ͏ ͏
Cực kì chán ghét, ghét như hồi thấy cậu ta lần đầu tiên vậy. ͏ ͏ ͏
Không muốn nhìn thấy cậu ta nữa.” ͏ ͏ ͏
Đọc đến chỗ này, Giang Tả không khỏi tò mò, chính mình khi đó thích người khác sao? ͏ ͏ ͏
Không có khả năng, không hề có ấn tượng gì cả. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa khi đó còn có cô gái khác đẹp hơn cả Tô Kỳ? ͏ ͏ ͏
Khi đó lòng hắn chỉ hướng về Tô Kỳ mới đúng. ͏ ͏ ͏
Đương nhiên, bây giờ cũng thế, sau này cũng thế. ͏ ͏ ͏
Con cái có thể sẽ phân bớt một chút, nhưng cũng không bao nhiêu. ͏ ͏ ͏
Quả nhiên vẫn là Tô Kỳ tốt, mà hắn thì rất có mắt nhìn người, vận khí cũng tốt nữa. ͏ ͏ ͏
Đáng tiếc đời trước hắn quá ngu xuẩn. ͏ ͏ ͏
Lắc đầu, Giang Tả liền tiếp tục đọc. ͏ ͏ ͏
“11.2. 2009 ͏ ͏ ͏
Hôm nay cậu ta lại giúp người khác bổ túc bài tập, vẫn là nữ. ͏ ͏ ͏
Quả nhiên con trai đều khiến người ta chán ghét không chịu nổi. ͏ ͏ ͏
Chẳng qua không tới làm phiền mình lại càng hay, cũng chỉ là một kẻ bình thường, mình là một người tu luyện, chăm chỉ tu luyện mới là chuyện mình phải làm. ͏ ͏ ͏
Bây giờ yên tâm tu luyện.” ͏ ͏ ͏
“12.2.2009 ͏ ͏ ͏
Đêm khuya, không tĩnh tâm tu luyện nổi, không được, không tu luyện liền không đuổi kịp sư tỷ. ͏ ͏ ͏
Không đuổi kịp sư tỷ, sau này liền không thể làm Thánh nữ. ͏ ͏ ͏
Đều là người kia sai, nếu không phải ghê tởm như vậy, đã không ảnh hưởng mình tu luyện rồi. ͏ ͏ ͏
Cuối tuần đập cho cậu ta một trận, như vậy không cần nhìn thấy cậu ta nữa. ͏ ͏ ͏
Không nhìn thấy cậu ta sẽ không ghê tởm, sau đó có thể yên tâm tu luyện rồi.” ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhíu mày, Tô Kỳ đánh hắn? ͏ ͏ ͏
Sao hắn lại không có ấn tượng được, lúc Tô Kỳ bắt đầu đánh hắn, quan hệ giữa hai người đã cực kì tốt. ͏ ͏ ͏
Có thể nói cho dù vẫn chưa có thổ lộ, dưới con mắt của người khác, bọn họ cũng là người yêu của nhau rồi. ͏ ͏ ͏
Đương nhiên, sau khi xác nhận quan hệ, Tô Kỳ càng không hề sợ hãi, hễ không vui là đánh hắn. Hễ hắn không cẩn thận chọc tới cô ấy là bị đánh ngay. ͏ ͏ ͏
Tính tình rất kém. ͏ ͏ ͏
Xuống tay còn nặng nữa chứ, khi đó hắn còn hoài nghi có phải Tô Kỳ đã từng học qua võ thuật hay không. ͏ ͏ ͏
Dù sao cực kì đau, nhưng cũng không bị thương gì mấy. ͏ ͏ ͏
Cũng không biết vì sao khi đó mình lại thích như vậy nữa. ͏ ͏ ͏
Đại khái là bởi vì cô ấy xinh đẹp đi. ͏ ͏ ͏
Cộng thêm có chút đáng yêu nữa. ͏ ͏ ͏
Chương 1400Không nghĩ nhiều, Giang Tả tiếp tục xem tiếp, xem hai người yêu đương nhau từ một góc độ khác, cảm giác rất thú vị. ͏ ͏ ͏
“14.2.2009 ͏ ͏ ͏
Hôm nay cuối tuần, dậy rất sớm, chính là muốn nhân lúc còn sớm đi qua đánh cậu ta một trận, sau đó trở về tu luyện cho tốt. ͏ ͏ ͏
Thế nhưng hôm nay cậu ta lại tới tìm mình, thật là ngoài ý muốn. ͏ ͏ ͏
Nói là muốn mang mình tới một chỗ. ͏ ͏ ͏
Mình cũng không từ chối, cảm thấy có đổi chỗ nào cũng chẳng có gì khác, nếu hẻo lánh một chút lại càng tốt, càng dễ đánh. ͏ ͏ ͏
Sau đó cậu ta mang mình ra phía sau công viên, ở chỗ đó có một vườn hoa rất đẹp. ͏ ͏ ͏
Cậu ta nói cho mình biết, vì để biết được chỗ này, cậu ta đã giúp người ta làm bài tập cả tuần. ͏ ͏ ͏
Còn hỏi mình có thích hay không. ͏ ͏ ͏
Kỳ thật rất thích, nhưng mình không nói gì cả, đều là do cậu ta sai, cứ nhìn mình chằm chằm. ͏ ͏ ͏
Thế nhưng cũng may mà mình cười với cậu ta một cái, nhất định cậu ta sẽ không cảm thấy mình không thích. ͏ ͏ ͏
Nếu để cậu ta hiểu lầm thì không hay, may mà không có, thật vui. ͏ ͏ ͏
Chúng mình chơi ở chỗ đó rất lâu, cậu ta còn nói không cần giúp những người khác làm bài tập nữa. ͏ ͏ ͏
Cảm thấy trong lòng có chút vui vẻ. ͏ ͏ ͏
Cũng không biết sao lại thế này, đại khái là do vườn hoa quá đẹp. ͏ ͏ ͏
Thế nhưng cũng có chút không tốt, trời đã tối rồi, vẫn là không có cách nào tu luyện cho tốt được. ͏ ͏ ͏
Thế nhưng ngẫm lại cũng không có việc gì, dù sao mình cũng không phải là Thánh nữ, sư tỷ còn lâu lắm mới thoái vị. ͏ ͏ ͏
Ngủ. ͏ ͏ ͏
Ừ, nhất định cậu ấy cũng sắp ngủ, ngủ ngon.” ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Xem xong cái này, Giang Tả không ngừng lắc đầu. ͏ ͏ ͏
- Chậc chậc chậc, tư tưởng của nữ sinh thật đúng là phức tạp. ͏ ͏ ͏
Khi đó Giang Tả nhớ rõ, hắn không hề suy nghĩ gì nhiều. ͏ ͏ ͏
Cũng may mà lúc đó hắn nhanh nhạy, nếu không thật sự bị đánh một trận rồi. ͏ ͏ ͏
Trên thực tế, hắn cũng không nghĩ tới Tô Kỳ sẽ không vui, càng không nghĩ tới cô ấy sẽ đánh người. Dù sao cô ấy thoạt nhìn rất nhu nhược, thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ không chỉ đẹp, mà còn có thể đánh người. ͏ ͏ ͏
Uhm, hiện tại còn đánh rất được. ͏ ͏ ͏
Vốn Giang Tả còn muốn đọc tiếp, thế nhưng theo bản năng liếc mắt nhìn qua, tuy rằng đã cất lại rất nhanh, nhưng hình như vừa rồi thấy có bóng người ở cửa. ͏ ͏ ͏
Nghi hoặc, Giang Tả quay đầu nhìn lại, sau đó trong lòng lại có loại khổ sở nói không nên lời. ͏ ͏ ͏
Bởi vì bên cửa quả thật có một người đang đứng, còn là một cô gái cực kì xinh đẹp. ͏ ͏ ͏
Chỉ là thoạt nhìn lại có chút âm u. ͏ ͏ ͏
Không sai, một người không sợ hắn chút nào, khẳng định chính là Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Giang Tả khép nhật ký lại, ngay sau đó trả nó về chỗ cũ, sau đó nói với Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏
- Lần sau lúc xuất hiện nhớ tạo chút tiếng động, nếu không phải lá gan anh không nhỏ, có thể đã bị dọa thành bóng ma trong lòng rồi. ͏ ͏ ͏
Lúc này, Tô Kỳ ngoài cười trong không cười, nói: ͏ ͏ ͏
- Giang Tả tiên sinh, đọc đến đâu rồi? ͏ ͏ ͏
Giang Tả mặt mày bình tĩnh, nói: ͏ ͏ ͏
- Nhìn đến chỗ em ghen tị, nói thật, anh rất để ý đến đoạn phát triển tiếp theo. ͏ ͏ ͏
Giang Tả cũng không quan tâm, dù sao chạy trời không khỏi nắng, Tô Kỳ có thể làm gì hắn nào? ͏ ͏ ͏
Có bản lĩnh thì đánh gãy chân của hắn đi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ đến bên cạnh Giang Tả, nói: ͏ ͏ ͏
- Có phải anh mới vừa suy nghĩ, xem cũng đã xem rồi, còn có thể làm gì? Có bản lĩnh thì đánh gãy chân đi, đúng chứ? ͏ ͏ ͏
Giang Tả vẫn bình tĩnh như cũ, đáp: ͏ ͏ ͏
- Không phải. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ ôm cổ Giang Tả cười nói: ͏ ͏ ͏
- Sắc trời không còn sớm. ͏ ͏ ͏
Giang Tả: “...” ͏ ͏ ͏
Không sợ, cả đêm mà thôi, không chết người được. ͏ ͏ ͏
Dạo gần đây nghỉ ngơi dưỡng sức rất nhiều, hoàn toàn không thành vấn đề. ͏ ͏ ͏
Ngày đầu tiên trôi qua. ͏ ͏ ͏
Ngày thứ hai trôi qua. ͏ ͏ ͏
Ngày thứ ba, cuối cùng vẫn không thể trôi qua. ͏ ͏ ͏
- Muốn tiếp tục xem nhật ký hay không? ͏ ͏ ͏
Trong phòng, Tô Kỳ hỏi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả cũng không có trả lời. ͏ ͏ ͏
Ngay sau đó lại truyền đến thanh âm của Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏
- Không nói lời nào, em xem như anh còn muốn xem. ͏ ͏ ͏
- Không, không xem không bao giờ xem nữa. ͏ ͏ ͏
Thanh âm của Giang Tả thanh biệt suy yếu, còn đặc biệt túng quẫn. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Lúc sau, Tô Kỳ mới chịu bỏ qua. ͏ ͏ ͏
- Mau buộc tóc giúp em, sư phụ sắp mắng chết em, đều do anh sai. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ mặc xong quần áo ngồi bên người Giang Tả nói. ͏ ͏ ͏
Hiện tại thần sắc Giang Tả cực kì không tốt, cảm giác thân thể đều bị đào rỗng, phi thường khó chịu. ͏ ͏ ͏
Còn có chút ghê tởm muốn nôn khan. ͏ ͏ ͏
Hắn đột nhiên phát hiện, bản thân lúc trước quá ngây thơ rồi. ͏ ͏ ͏
Giúp Tô Kỳ buộc tóc xong, Tô Kỳ hôn Giang Tả một cái, vui vẻ nói: ͏ ͏ ͏
- Lần sau còn chọc đến em, cho anh uống thuốc. ͏ ͏ ͏
Tay Giang Tả run nhẹ. ͏ ͏ ͏
Đột nhiên cảm giác tương lai đặc biệt nguy hiểm. ͏ ͏ ͏
Yêu cầu chuẩn bị tâm lý thật tốt. ͏ ͏ ͏
Không biết vì cái gì, chuẩn bị một chút vẫn tốt hơn. ͏ ͏ ͏
Chương 1401Bảo hắn đối kháng với ai, thật sự hắn đều không sợ. ͏ ͏ ͏
Tuy rằng bị đánh gãy chân tay có hơi đau thật, nhưng chút thống khổ này vẫn có thể chịu đựng được. ͏ ͏ ͏
Tuy có hơi thê thảm, nhưng thống khổ chỉ là nhất thời. ͏ ͏ ͏
Dù sao Tô Kỳ cũng sẽ không làm hắn tàn tật thật. ͏ ͏ ͏
Thế nhưng hiện tại thì không giống thế, có chút chịu không nổi loại thống khổ này. ͏ ͏ ͏
Cái này cũng giống như thức đêm, mới ban đầu tinh thần đặc biệt thống khoái. Nhưng sau ba giờ đêm liền có chút mệt nhọc, đến 8 giờ sáng hôm sau liền có cảm giác chỉ cần ngã xuống giường một cái là không còn biết trời trăng mây gió gì. ͏ ͏ ͏
Đến giữa trưa ngày hôm sau, cảm giác có đứng cũng ngủ được, khi đêm xuống, tinh thần uể oải, không cách nào tập trung lực chú ý. ͏ ͏ ͏
Nhưng vẫn không được ngủ, lại tiếp tục thức đêm. ͏ ͏ ͏
Đây quả là đả kích to lớn đối với tinh thần lẫn thân thể. ͏ ͏ ͏
Quá thống khổ. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả liền tính toán đi ngủ. ͏ ͏ ͏
Chỉ là vừa mới nằm xuống hắn lại lập tức nhỏm dậy, sau đó liếc mắt nhìn về phía vị trí đặt nhật ký. ͏ ͏ ͏
Thật tốt quá, nhật ký vẫn còn ở đó. ͏ ͏ ͏
Lúc này hẳn là an toàn nhất rồi? ͏ ͏ ͏
Liệu có thể là bẫy rập hay không? ͏ ͏ ͏
Nghĩ nghĩ, khả năng không cao lắm, bèn duỗi tay đi lấy nhật ký. ͏ ͏ ͏
Chỉ là vừa mới duỗi tay, di động của hắn liền vang lên, vừa nhìn vào, cư nhiên là Tô Kỳ gửi tin nhắn cho hắn: ͏ ͏ ͏
“Đừng chạm vào nhật ký nha, sẽ xui xẻo đó.” ͏ ͏ ͏
Giang Tả khinh thường, uy hiếp hắn? ͏ ͏ ͏
Hắn khi nào thì sợ uy hiếp? ͏ ͏ ͏
Hạng nữ lưu mà thôi. ͏ ͏ ͏
Cách nhìn của đàn bà. ͏ ͏ ͏
Nghĩ như vậy, Giang Tả trực tiếp duỗi tay đi lấy nhật ký. ͏ ͏ ͏
Chỉ là vừa mới đụng tới nhật ký, cửa đột nhiên mở ra, Tô Kỳ bất đắc dĩ nhìn Giang Tả: ͏ ͏ ͏
- Sao anh không thèm sợ thế nhỉ? ͏ ͏ ͏
Giang Tả: “...” ͏ ͏ ͏
Giang Tả thu hồi tay nói: ͏ ͏ ͏
- Nếu không, chúng ta chờ đến lần sau lại tính. ͏ ͏ ͏
Lần này quả thật Tô Kỳ buông tha Giang Tả, xem ra là thật sự có việc. ͏ ͏ ͏
Thế nhưng Giang Tả cũng bị kéo đi. ͏ ͏ ͏
Hắn còn buồn ngủ... ͏ ͏ ͏
- Em không thể cất luôn nhật ký cho xong ư? ͏ ͏ ͏
Không lấy nhật ký, cho nên Tô Kỳ chỉ có thể kéo Giang Tả đi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Không cần, sẽ tổn thương tình cảm vợ chồng. ͏ ͏ ͏
Giang Tả có chút bất đắc dĩ, em không cho anh ngủ, không tổn thương tình cảm vợ chồng sao? ͏ ͏ ͏
Nhưng mà Giang Tả nghĩ sai rồi, hắn phát hiện Tô Kỳ cư nhiên trực tiếp đưa hắn đến phòng khác, để hắn ngủ ở đó. ͏ ͏ ͏
Lúc này Tô Kỳ mới nói: ͏ ͏ ͏
- Được rồi, anh ngủ đi, em đi tìm sư phụ, dường như có việc gì gấp lắm. ͏ ͏ ͏
Giang Tả gật đầu. ͏ ͏ ͏
Không đợi Tô Kỳ đi ra ngoài, hắn đã nằm xuống ngủ ngay. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ lại gần đắp chăn cho Giang Tả, sau đó hôn Giang Tả một cái, vui vẻ nói: ͏ ͏ ͏
- Ngủ ngon, ông xã. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Chờ Giang Tả tỉnh lại, lúc này đã vào khuya, Tô Kỳ không có ở đây. ͏ ͏ ͏
Giang Tả lấy di động ra nhìn. ͏ ͏ ͏
Có tin nhắn của Tô Kỳ: Thánh nữ trì xuất hiện dị động, bọn em không thể rời đi, còn bị nhốt ở bên trong. Không biết muốn mấy ngày, phải nhớ em đó. ͏ ͏ ͏
Giang Tả kinh ngạc, sao Thánh nữ trì lại đột nhiên xuất hiện dị động? Sau đó Giang Tả gọi điện thoại cho Kiếm Thập Tam. ͏ ͏ ͏
Dù sao đã qua bốn ngày, hiện tại Kiếm Thập Tam đã phục hồi gần như hoàn toàn, nếu đổi lại là người khác, nói không chừng phải mất cả trăm năm. ͏ ͏ ͏
Rất nhanh, Giang Tả liền nghe được thanh âm của Kiếm Thập Tam: ͏ ͏ ͏
- Giang tiểu hữu? ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Thánh nữ trì xuất hiện dị động? ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam nói: ͏ ͏ ͏
- Đột nhiên dị động, giống như có thứ gì muốn chui từ dưới đất lên. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhíu mày, hắn nhớ rõ Tiên Linh khí chính là từ phía dưới đi lên. Mà trừ bỏ Tiên Linh khí, còn có một khối đá đặc thù khác. ͏ ͏ ͏
- Tình huống đại khái là thề nào? ͏ ͏ ͏
Giang Tả hỏi. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam không có giấu giếm, nói: ͏ ͏ ͏
- Tiểu hữu còn nhớ rõ Vạn Linh thạch không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhíu mày: ͏ ͏ ͏
- Có quan hệ với Vạn Linh thạch? ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam nói: ͏ ͏ ͏
- Ừ, lần trước bảo bọn Ngân Giáp tra tìm Vạn Linh thạch. Ban đầu chỉ biết Vạn Linh thạch là một trong những vật quan trọng nhất, chờ đến khi Thánh nữ trì dị biến mới cảm giác được khí tức của Vạn Linh thạch, cho nên rất có khả năng là Vạn Linh thạch sắp hiện thế. ͏ ͏ ͏
Giang Tả hiếu kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Một trong những vật quan trọng nhất? Có ý gì? ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam trả lời: ͏ ͏ ͏
- Hôm nay bọn họ mới nói cho tôi biết, nói Vạn Linh thạch là dấu chấm hết cho mọi thứ, nhưng cũng là một loại dự báo. ͏ ͏ ͏
- Cụ thể chút? ͏ ͏ ͏
Giang Tả hỏi. ͏ ͏ ͏
- Nói đơn giản một chút, nếu chúng ta chiếu theo tình huống bình thường, Vạn Linh thạch là bước chuẩn bị cuối cùng cho Thánh Địa. Còn chiếu theo tình huống không bình thường, có nghĩa là tai nạn. Cụ thể không rõ lắm. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam trả lời. ͏ ͏ ͏
Chương 1403Loại người như Kiếm Thập Tam đây cũng chỉ có thể nói chuyện bình thường, càng đừng nói đến người khác. ͏ ͏ ͏
Nhưng chỉ cần nấp đi chỗ khác thì vấn đề cũng lớn, chẳng qua một khi biết hắn tồn tại, cái loại cảm giác này vẫn hiện diện như cũ. ͏ ͏ ͏
Hoặc là nói, miễn đôi mắt còn nhìn thấy mọi vật, ảnh hưởng vẫn tiếp tục ͏ ͏ ͏
Lúc này Giang Tả nói với ông chủ bán đậu hũ: ͏ ͏ ͏
- Hay là anh móc mắt ra thử xem, nói không chừng sẽ không còn cảm giác đó. ͏ ͏ ͏
Ông chủ bán đậu hũ: “...” ͏ ͏ ͏
Chưa đến mức phải vậy chứ. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng hắn chỉ có thể nói: ͏ ͏ ͏
- Ăn cái gì? ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Hải sản. ͏ ͏ ͏
Vốn dĩ ông chủ bán đậu hũ muốn cự tuyệt, nhưng khí thế đáng sợ kia lại làm hắn không dám cự tuyệt. ͏ ͏ ͏
Khó chịu quá. ͏ ͏ ͏
Lúc sau, ông chủ bán đậu hũ liền đi vào trong bếp. ͏ ͏ ͏
Giang Tả còn tưởng rằng phải nhờ Kiếm Thập Tam ra mặt nữa chứ, xem ra không cần. ͏ ͏ ͏
Lúc này, Kiếm Thập Tam nghiêm túc nói với Giang Tả: ͏ ͏ ͏
- Lúc trước cảm ơn tiểu hữu. ͏ ͏ ͏
Giang Tả gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Cũng có chút phiền phức. ͏ ͏ ͏
Thế nhưng Giang Tả ra tay là chuyện hiển nhiên, dù sao dì nhỏ cũng thật sự là trưởng bối. ͏ ͏ ͏
Hắn có thể cưới được Tô Kỳ, có thể nói phần lớn công lao là của dì nhỏ. Giang Tả ngoại trừ cảm thấy có hơi phiền toái ra thì cũng không làm sao cả. ͏ ͏ ͏
Chuyện hắn phải làm thì hắn không quan tâm đó là ai, cũng chẳng xa cầu bất cứ thứ gì. Thậm chí giúp đối phương, đối phương trực tiếp rút đao chém hắn, hắn cũng không thèm để ý. ͏ ͏ ͏
Đương nhiên, miễn là đối phương có thể chấp nhận đại giới phải trả khi rút đao là được. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam cũng chưa nói cái gì, có một số việc là không cần nói ra. ͏ ͏ ͏
Sau đó hắn lại hỏi: ͏ ͏ ͏
- Độ kiếp lần sau vẫn cần có thần dược như cũ ư? ͏ ͏ ͏
Giang Tả gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Ừ, nhưng vấn đề về thần dược không lớn, vấn đề thật sự chính là Thiên kiếp Bát giai của dì nhỏ sẽ phải tiến vào không gian Thiên kiếp, đúng không? ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam không do dự, nói thẳng: ͏ ͏ ͏
- Tôi sẽ có biện pháp đi vào. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Vậy không có vấn đề gì. ͏ ͏ ͏
Thần dược mà thôi, người thường không tìm được không có nghĩa là hắn cũng không tìm được. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả lại hỏi: ͏ ͏ ͏
- Vì sao Thiên kiếp của dì nhỏ lại biến dị? ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam thở dài, nói: ͏ ͏ ͏
- Có thể là bởi vì hai hình thái của Thánh nữ, hơn nữa còn là Thánh nữ thoái vị. Nói đơn giản chút, là không được thiên địa tiếp nhận. Không thoái vị thì vì cấm địa nào đó nên có thể tồn tại, nhưng thoái vị thì chẳng khác nào nghịch lại thế giới, bởi vậy cần giáng xuống Thiên Phạt để diệt sát. ͏ ͏ ͏
Giang Tả đã hơi hiểu, hình thái Thánh nữ quả thực là hai người, xác thật có chút dị thường. ͏ ͏ ͏
Giang Tả hiếu kì hỏi: ͏ ͏ ͏
- Trước đó các anh không biết loại chuyện này sao? ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Không biết, nếu không phải cha mẹ Tiểu Huyền Vũ trở về, chúng tôi vẫn không biết như cũ. Đây là kết luận qua nhiều năm của bọn họ, nhưng cũng không biết có phải là trùng hợp hay không. ͏ ͏ ͏
Giang Tả có chút kinh ngạc: ͏ ͏ ͏
- Có vẻ bọn họ biết không ít chuyện, bọn họ vẫn luôn ở bên ngoài sao? ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy, kêu tiểu hữu đến đây, chủ yếu là để nói chuyện này. ͏ ͏ ͏
Giang Tả tò mò, hắn cho rằng Kiếm Thập Tam tới tìm hắn chủ yếu là vì chuyện của dì nhỏ. Không nghĩ tới chuyện của cha mẹ tiểu Ô Quy còn quan trọng hơn. ͏ ͏ ͏
Thế nhưng hắn cũng chưa nói gì, chỉ chờ Kiếm Thập Tam nói tiếp. ͏ ͏ ͏
Thông thường những chuyện Kiếm Thập Tam nói với hắn đều không phải chuyện bình thường. Đương nhiên, đối với Kiếm Thập Tam mà nói, thỉnh giáo Giang Tả phải làm thế nào để có thể theo đuổi được dì nhỏ mới là chuyện lớn nhất. ͏ ͏ ͏
- Thánh Địa vẫn luôn có thánh thú Huyền Vũ tồn tại, nhưng cứ cách một đoạn thời gian là sẽ thay đổi. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam nghĩ nghĩ, nói tiếp: ͏ ͏ ͏
- Ngoại trừ thánh thú thế hệ này có hơi yếu, những thánh thú Huyền Vũ thế hệ trước đều cực kỳ mạnh. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Có thể nhìn ra được, quả thật tiểu Ô Quy làm mất mặt thánh thú. ͏ ͏ ͏
Thế nhưng ngẫm lại, Hồng Thự mới là sự sỉ nhục thật sự của thánh thú, đó đâu chỉ là mất mặt, uy nghiêm thánh thú hoàn toàn bị ném sạch. ͏ ͏ ͏
Lát sau Giang Tả lại hỏi: ͏ ͏ ͏
- Cho nên, thay đổi triều đại là bởi vì thánh thú trước đó muốn ra ngoài? ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy, bọn họ cần ra ngoài, hoặc nói đúng hơn là bọn họ cần đi canh giữ một chỗ. ͏ ͏ ͏
Giang Tả hiếu kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Chỗ nào? ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Cụ thể cũng không biết được, nhưng bọn họ gọi là biên giới của thế giới. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nghĩ nghĩ, biên giới của thế giới? ͏ ͏ ͏
Có chỗ như thế này sao? ͏ ͏ ͏
Giang Tả không nhớ ra gì cả, bèn hỏi tiếp: ͏ ͏ ͏
- Có đặc điểm gì không? ͏ ͏ ͏
- Nghe bọn họ nói, không trung bên đó sẽ vỡ ra, hiện ra hắc quang, mà Huyền Vũ nhất tộc cần phải canh chừng nơi đó, tu bổ vết rách trước khi không trung vỡ ra. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam nói. ͏ ͏ ͏
Chương 1404Trên thực tế những chuyện hắn biết được vô cùng nhỏ, nhưng những người khác cũng không biết được bao nhiêu. ͏ ͏ ͏
Giang Tả hiếu kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Là dùng mệnh để tu bổ? Khó trách phải thay phiên. ͏ ͏ ͏
Trên thực tế, Huyền Vũ nhất tộc có thọ mệnh cực kì dài, dưới tình huống bình thường, cho dù tu vi không cao cũng có thể sống thật lâu. ͏ ͏ ͏
Càng đừng nói là tu vi cao. ͏ ͏ ͏
Sau đó, Thánh Địa vẫn thay đổi. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Xác thật là như thế này, hai vị tiền bối kia trở về, chính là bởi vì vết rách lại xuất hiện. Nhưng vết rách lớn hơn rất nhiều so với trước kia, cho dù được bọn họ tu bổ cũng không kiên trì được mấy năm. ͏ ͏ ͏
Giang Tả hỏi: ͏ ͏ ͏
- Nếu không tu bổ thì sẽ phát sinh chuyện gì? ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam lắc đầu, cái này bọn họ thật đúng là không biết. ͏ ͏ ͏
Giang Tả uống ngụm trà, rũ mi nhìn nước trà, không khỏi bắt đầu suy nghĩ. ͏ ͏ ͏
Biên giới của thế giới? ͏ ͏ ͏
Không tồn tại, biên giới của thế giới chân chính không phải bọn người kia có thể tìm được. ͏ ͏ ͏
Đương nhiên, biên giới của thế giới càng không thể ở chỗ này ͏ ͏ ͏
Như vậy hắc quang là cái gì? ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả nhíu mày, hình như hắn thật sự từng gặp qua hắc quang, thời điểm lần đầu tiên xuất thế ở kiếp trước. ͏ ͏ ͏
- Anh có biết chiến trường viễn cổ không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả ngẩng đầu nhìn về phía Kiếm Thập Tam. ͏ ͏ ͏
- Chiến trường viễn cổ? ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam lẩm bẩm, sau đó hỏi lại: ͏ ͏ ͏
- Nghe nói là mấy năm gần đây chiến trường viễn cổ sẽ mở ra? ͏ ͏ ͏
Giang Tả gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy, nói thế là trước kia các người từng đi vào rồi sao? Sao lại biết được chiến trường viễn cổ sẽ mở ra? ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam nhíu mày, hắn nghĩ tới rất nhiều thứ. ͏ ͏ ͏
Sau đó nói: ͏ ͏ ͏
- Tôi cần phải kiểm tra một chút, thuận tiện thẩm tra đối chiếu một số việc. Nhưng có điều muốn hỏi tiểu hữu trước, nếu chiến trường viễn cổ trực tiếp mở ra thì sẽ xảy ra chuyện gì? ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Ảnh hưởng khá lớn, những thứ ở chiến trường viễn cổ rất khốc liệt. Nếu có thứ gì đó từ trong chiến trường viễn cổ chạy ra, đại khái tu luyện giới sẽ phải chuẩn bị run rẩy một phen. ͏ ͏ ͏
Những gì Giang Tả nói hoàn toàn là sự thật, tuy rằng hắn không sợ, nhưng đó không phải là do hắn phi thường cường hãn mà là hắn có biện pháp khắc chế, cũng quen thuộc với chiến trường viễn cổ. ͏ ͏ ͏
Nhưng kiếp trước, cho dù là hắn đi nữa cũng chưa thăm dò hoàn chỉnh chiến trường viễn cổ. ͏ ͏ ͏
Lại nói, điều kiện cần thiết đầu tiên để hắn bước ra chiến trường viễn cổ chính là phong ấn nó. ͏ ͏ ͏
Xem ra phải làm công miễn phí cho Tiên Linh phủ chủ rồi. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Tôi đã biết, tiểu hữu có việc cứ liên hệ tôi là được, tôi cần phải trở về một chuyến. ͏ ͏ ͏
Sau đó Kiếm Thập Tam đứng dậy, định rời đi. ͏ ͏ ͏
Chỉ là vừa mới đứng lên, Kiếm Thập Tam liền có chút do dự, giống như có chuyện gì muốn nói, nhưng lại cảm giác không nên nói. ͏ ͏ ͏
Giang Tả cảm giác quái quái: ͏ ͏ ͏
- Anh muốn nói cái gì sao? ͏ ͏ ͏
Nghe được Giang Tả mở miệng hỏi, Kiếm Thập Tam vẫn là mở miệng nói: ͏ ͏ ͏
- Thời điểm độ kiếp, sư muội có nói với tôi một câu. ͏ ͏ ͏
Giang Tả rất có hứng thú nói: ͏ ͏ ͏
- Dì nhỏ nói cái gì? ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam do dự một lát, nói: ͏ ͏ ͏
- Lần sau lại nói với tiểu hữu vậy, tôi cảm giác có thể là tôi nghe lầm. ͏ ͏ ͏
Nói xong Kiếm Thập Tam liền rời đi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả: “...” ͏ ͏ ͏
Lúc này ông chủ bán đậu hũ đã bưng hải sản lên. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Vừa mới nãy Kiếm Thập Tam có bảo, lúc độ kiếp dì nhỏ có nói với hắn một câu. ͏ ͏ ͏
Đậu hủ lảo bản lập tức hứng thú, hỏi ngay: ͏ ͏ ͏
- Nói cái gì? ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Hắn bảo lần sau hắn sẽ nói với tôi, có thể là hắn nghe lầm. ͏ ͏ ͏
Ông chủ bán đậu hũ: “...” ͏ ͏ ͏
Vậy cậu nói với tôi làm gì, cũng chẳng có đáp án. ͏ ͏ ͏
Giang Tả lại nói: ͏ ͏ ͏
- Có phải hắn muốn khiến tôi buồn nôn hay không? ͏ ͏ ͏
Ông chủ bán đậu hũ càng hết chỗ nói nổi. ͏ ͏ ͏
Hắn có muốn khiến cậu buồn nôn hay không tôi không biết, nhưng tôi biết cậu đang khiến tôi chán ăn. ͏ ͏ ͏
Lát sau ông chủ bán đậu hũ thẳng thắn làm lơ Giang Tả, tiếp tục buôn bán. ͏ ͏ ͏
Giang Tả cũng không thèm để ý, vẫn là ăn thôi, lâu rồi không ăn. ͏ ͏ ͏
Đều là Tô Kỳ sai. ͏ ͏ ͏
Chỉ là trong lúc ăn, đột nhiên trên mặt bàn nở ra một đóa hoa. Một đóa hoa đen trắng đan xen. ͏ ͏ ͏
Giang Tả kinh ngạc: ͏ ͏ ͏
- Lan tới đây rồi? Xem ra không bao lâu nữa sẽ bắt đầu. ͏ ͏ ͏
Theo suy nghĩ của Giang Tả, hiện tại Mộng Chi Hoa đại khái sẽ lấy Giang thành làm trung tâm mà bắt đầu nở rộ. ͏ ͏ ͏
Chỉ cần không ai để ý là được. ͏ ͏ ͏
Lúc này, Giang Tả hỏi Mạc Danh Bắc đang ở một bên: ͏ ͏ ͏
- Ông biết Cổ Mộng quốc không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả đột nhiên nhìn về phía Mạc Danh Bắc, điều này làm cho Mạc Danh Bắc khủng hoảng một hồi. ͏ ͏ ͏
Chương 1405Tuy biết Giang Tả nhất định sẽ không ra tay với mình, nhưng sợ thì vẫn cứ sợ chứ. ͏ ͏ ͏
Đối phương quá đáng sợ, trong mắt hắn, đây chính là người khổng lồ sánh vai cùng thiên địa, mà mình chẳng qua như một con kiến hôi mà thôi. ͏ ͏ ͏
Giống như đối phương tùy tiện bóp một cái cũng đủ khiến hắn hoàn toàn biến mất. ͏ ͏ ͏
Điều này sao có thể không làm hắn sợ cho được. ͏ ͏ ͏
Nhưng hắn đáp lời Giang Tả rất nhanh: ͏ ͏ ͏
- Không có, chưa bao giờ nghe nói qua. ͏ ͏ ͏
- Vậy sao. ͏ ͏ ͏
Giang Tả lạnh nhạt đáp lại. ͏ ͏ ͏
Mạc Danh Bắc cũng không mạnh, cho nên có thể chưa thấy qua nhiều chuyện. ͏ ͏ ͏
Có lẽ An Khê sẽ biết nhiều hơn. ͏ ͏ ͏
Nhưng có phải hay không cũng không quan trọng, dù sao hắn cũng không thể để cho người của Cổ Mộng quốc làm chuyện bậy được. ͏ ͏ ͏
Vừa lúc Tô Kỳ không ra được, thừa dịp này giải quyết Cổ Mộng quốc luôn. ͏ ͏ ͏
Lúc này Giang Tả mở nhóm chat ra xem, hắn muốn biết những người trong nhóm đã làm xong chuyện hắn giao hay chưa. ͏ ͏ ͏
Nhóm cảm tri số 1: ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn tiên tử: “Oa, dạo gần đây không biết sao lại thế này, nơi nơi đều là Mộng Chi Hoa, hơn nữa lúc tiến vào trong mộng của người khác, cứ cảm giác sẽ bị hoa ảnh hưởng.” ͏ ͏ ͏
Biên Hải Đao Khách: “Hắc Bào ma tu cũng gặp trở ngại ở phương diện này.” ͏ ͏ ͏
Chung lão bản: “Là hương hoa, chúng ta vẫn chưa ngửi được hương hoa, nhưng người trong tiệm của tôi đã bắt đầu ngửi được rồi. Đáng tiếc vẫn không liên hệ được với Phá Hiểu đạo hữu, đã mấy ngày rồi.” ͏ ͏ ͏
Liễu Y Y: “Chỗ tôi còn ổn, không có Mộng Chi Hoa gì cả, các người có muốn đến đây tị nạn hay không?” ͏ ͏ ͏
Trần Ức: “Tôi phát hiện một sự kiện, loại bỏ trận thạch là sẽ ngửi được hương hoa.” ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhíu mày nhìn cuộc trò chuyện trong nhóm, hắn phát hiện, hương hoa đã lan xa vậy sao? ͏ ͏ ͏
Cũng khó trách, nếu hương hoa không lan xa, bên Thánh Địa này cũng sẽ không có khả năng xuất hiện Mộng Chi Hoa. ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn tiên tử: “Tôi cũng thử rồi, nhưng không ngửi được.” ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử: “Tôi cũng không ngửi được.” ͏ ͏ ͏
Sơ Thanh: “Tôi ngửi thấy, nhưng chị của tôi lại không ngửi thấy.” ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết: “Tôi hỏi một chút, hình như dưới Nhị giai đều ngửi thấy được, còn trên Nhị giai là không ngửi thấy?” ͏ ͏ ͏
Biên Hải Đao Khách: “Chỗ chúng tôi đã thử qua, đến Nhị giai Mộng Cảnh cũng không gặp bất kì trở ngại nào, nên có nghĩa là, sau khi ngửi phải hương hoa mới có thể hình thành trở ngại?” ͏ ͏ ͏
Phá Hiểu: “Không sai mấy, chủ yếu là hương hoa của Mộng Chi Hoa có thể cung cấp tọa độ của mộng cảnh. Khi Cổ Mộng đại môn mở ra, Mộng nhân sẽ dựa theo hương hoa buông xuống mộng canh của đối phương. Người không có tọa độ thì có thể sống lâu thêm một chút. Nhưng nếu tất cả mọi người đều không có tọa độ, đó chính là buông xuống ngẫu nhiên, cho nên bản chất chênh lệch không lớn.” ͏ ͏ ͏
Biên Hải Đao Khách: “Phá Hiểu đạo hữu, rốt cục anh rảnh rồi sao?” ͏ ͏ ͏
Nhìn thấy Phá Hiểu tới, cả nhóm đều vui vẻ. ͏ ͏ ͏
Có Phá Hiểu ở đây, vấn đề nào cũng có thể giải quyết, cho dù tạm thời không giải quyết được thì cũng sẽ có đối sách. ͏ ͏ ͏
Vẫn tốt hơn bọn hắn không có chút biện pháp nào. ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết: “Phá Hiểu đạo hữu, hiện tại hương hoa đã xuất hiện, chúng ta phải làm sao bây giờ?” ͏ ͏ ͏
Phá Hiểu: “Có tìm được cái khe nào không? Hoặc là thứ gì đó khác?” ͏ ͏ ͏
Nghe được Phá Hiểu hỏi như vậy, Mặc Ngôn cơ trí không nói gì. ͏ ͏ ͏
Hiện tại cô đang ở trong công viên, cô nói với Xích Huyết Đồng Tử đang gặm que kem cách đó không xa: ͏ ͏ ͏
- Xích Huyết Đồng Tử, anh mau nói là tôi tạm thời không phát hiện ra đi. ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử nói: ͏ ͏ ͏
- Vì sao cô lại không tự nói? ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn nói: ͏ ͏ ͏
- Hắc Bào ma tu cũng chưa tự nói, tôi nói không phải là làm mất thể diện của ma tu Mặc Ngôn sao? ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử: “...” ͏ ͏ ͏
Hắc Bào ma tu là muốn nói cũng không nói được, đúng chứ? ͏ ͏ ͏
Thế nhưng Xích Huyết Đồng Tử cũng không muốn lãng phí thời gian với Mặc Ngôn, hắn trực tiếp cầm di động gõ chữ: “Chỗ Mặc Ngôn không có phát hiện gì, nhưng hình như Hắc Bào ma tu phát hiện ra chút gì đó.” ͏ ͏ ͏
Biên Hải Đao Khách: “Đúng vậy, Hắc Bào ma tu phát hiện ra một cái cái khe, nhưng hắn nói cái cái khe kia bị phong ấn rất chặt, khi đó chúng ta còn thảo luận với nhau, à, còn có cả một bức ảnh.” ͏ ͏ ͏
Sau đó Biên Hải Đao Khách gửi lên một tấm ảnh. ͏ ͏ ͏
Xác thật là một cái khe bị phong ấn rất chặt. ͏ ͏ ͏
Nhìn thấy cái khe này, Giang Tả hơi nhăn mày, thật quen mắt quá. ͏ ͏ ͏
Rất nhanh sau đó hắn liền nhớ tới, đúng là lần trước hắn có nhìn thấy cái khe này, hơn nữa còn thuận tay phong ấn. ͏ ͏ ͏
Chủ yếu là vì ủy thác. ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn tiên tử: “Phá Hiểu đại lão, cái khe này có dùng được gì hay không? Có phải nó vốn dĩ là hữu dụng, nhưng bị phong ấn rồi mới trở nên vô dụng? Cũng không biết là ai ăn no rảnh rỗi đè nó ra phong ấn, nếu không chúng ta có thể vào đó xem thử dù sao tình huống là như thế nào.” ͏ ͏ ͏
Phá Hiểu: “Tôi phong ấn.” ͏ ͏ ͏
Vừa mới nãy Mạc Ngôn còn hứng thú bừng bừng, trong nháy mắt ngây ngẩn cả người. ͏ ͏ ͏
Những người khác cũng đều trầm mặc. ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn phát hiện những người này thật ác độc, cũng không biết yểm hộ cô. ͏ ͏ ͏
Cho nên mình vẫn phải tự cứu lấy mình thôi. ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn tiên tử: “Ma tu Mặc Ngôn đã bị đá ra khỏi cuộc trò chuyện.” ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử: “...” ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết: “...” ͏ ͏ ͏
Biên Hải Đao Khách: “...” ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Hắc Bào ma tu nhìn vào giao diện cuộc trò chuyện, không khỏi hỏi Biên Hải Đao Khách: “Ma tu Mặc Ngôn có ngốc không thế? Cô ta có thể sống quá ba ngày trong nhóm sao?” ͏ ͏ ͏
Biên Hải Đao Khách nói: “Cô ấy đã sống được ba tháng, còn có thể sống bao lâu nữa thì tôi cũng không biết.” ͏ ͏ ͏
Hắc Bào ma tu cũng không tiếp tục rối rắm, mà là nói: “Vẫn nên hỏi một chút xem cái khe kia có ích lợi gì không, còn nữa, chúng ta vẫn phải tiếp tục tìm kiếm sao? Đúng rồi, có thể thêm tôi vào hay không, giá cả dễ thương lượng.” ͏ ͏ ͏
Biên Hải Đao Khách không chút do dự nói: “Hình như không vào được.” ͏ ͏ ͏
Hắc Bào ma tu nói: “Chuẩn bị một chút đi chứ, nghe nói đàn chủ là Nhất giai, ở chỗ tôi có không ít thứ tốt, có thể giúp bọn họ trong vòng một tháng tiến lên Nhị giai.” ͏ ͏ ͏
Biên Hải Đao Khách nhìn Hắc Bào ma tu nói: “Kỳ thật bọn họ chỉ cần chăm chỉ một chút thì đã sớm tiến vào Nhị giai, nhưng bọn họ còn bận đánh bài chơi game.” ͏ ͏ ͏
Hắc Bào ma tu: “...” ͏ ͏ ͏
Thật là gỗ mục không thể đẽo mà. ͏ ͏ ͏
Chương 1406Không hề có lòng cầu tiến. ͏ ͏ ͏
Đối với một kẻ không có lòng cầu tiến, hắn cơ bản không có biện pháp nào. ͏ ͏ ͏
Không thể dụ hoặc bằng đồ vật. ͏ ͏ ͏
Uy hiếp? ͏ ͏ ͏
Chẳng phải mình ngốc ngang Mặc Ngôn? ͏ ͏ ͏
Nhưng mà Mặc Ngôn ngốc có thể sống ba tháng, hắn khả năng sống không được ba ngày. ͏ ͏ ͏
Cho dù có thể sống được ba tháng, hắn cũng không có đại tâm như vậy, dù sao không phải ai cũng có thể giống như ma tu Mặc Ngôn. ͏ ͏ ͏
Có thể nói hai người bọn họ đều nhân vật trong giới ma tu, nhưng kết cục là, hắn cần trốn, còn Mặc Ngôn chưa bao giờ trốn. ͏ ͏ ͏
Không chỉ có như thế, người khác nhìn thấy cô còn phải nghiến răng nghiến lợi đi đường vòng. ͏ ͏ ͏
Mọi người đều có sư phụ lợi hại, sao chênh lệch lại lớn như vậy. ͏ ͏ ͏
Đại khái là vì hắn còn có một sư muội đi. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Mà ở chỗ Mặc Ngôn, cô đang dùng vẻ mặt khó chịu nhìn Xích Huyết Đồng Tử. ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử gặm que kem, cũng không ngẩng đầu lên nói: ͏ ͏ ͏
- Cô vẫn đừng nên nói chuyện là hơn. ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn nhìn Xích Huyết Đồng Tử nói: ͏ ͏ ͏
- Anh nói xem, nếu tôi lại nói thêm vài câu, Phá Hiểu đại lão có thể tới gây phiền toái cho tôi không? ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử nghĩ nghĩ, nhìn Mặc Ngôn nói: ͏ ͏ ͏
- Hẳn là không đến mức đó, thế nhưng không phải nói có Mộng nhân sẽ chạy đến Mộng cảnh sao? Cùng lắm thì Phá Hiểu sẽ biến cô thành thiểu năng trí tuệ. ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn nhìn Xích Huyết Đồng Tử, nói: ͏ ͏ ͏
- Xích Huyết Đồng Tử, chúng ta thương lượng chút đi... ͏ ͏ ͏
Không đợi Mặc Ngôn nói xong, Xích Huyết Đồng Tử nói thẳng: ͏ ͏ ͏
- Không thể, cô tìm Lục Nguyệt Tuyết đi thôi. ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn: “...” ͏ ͏ ͏
Nhớ lần này đó, chờ tôi vượt qua được một kiếp này, nhất định trả thù! ͏ ͏ ͏
Thế nhưng lúc này cô thật sự không dám nói thêm lời nào. ͏ ͏ ͏
Ai biết Phá Hiểu sẽ ăn no rảnh rỗi đi phong ấn một cái khe kia chứ. ͏ ͏ ͏
Hiện tại Biên Hải Đao Khách cũng đang hỏi vấn đề của Hắc Bào ma tu. ͏ ͏ ͏
Phá Hiểu: “Trùng hợp mà thôi, thế nhưng cái khe xuất hiện, mang ý nghĩa Mộng nhân ra ngoài, khi đó gặp được liền giết. Về mặt lý luận, không có khả năng chỉ xuất hiện duy nhất một cái khe. Cũng không có khả năng chỉ có một Mộng nhân, mà những Mộng nhân đó xuất hiện, chính là vì tìm được Cổ Mộng đại môn.” ͏ ͏ ͏
Liễu Y Y: “Vậy bọn họ tìm được rồi sao?” ͏ ͏ ͏
Phá Hiểu: “Hẳn còn chưa có, nếu tìm được rồi thì quá trình sẽ không êm ả như vậy.” ͏ ͏ ͏
Lúc ấy điều làm Giang Tả thấy kỳ quái chính là, đời trước hình như Cổ Mộng quốc không có như vậy. ͏ ͏ ͏
Cho nên nói, cho dù hắn không làm gì cả, cuối cùng Cổ Mộng quốc vẫn sẽ như cũ? ͏ ͏ ͏
Dù sao Mộng nhân đã bị hắn giết mất một, nếu Mộng nhân thật sự tìm được, không có khả năng lâu như vậy rồi mà đại môn còn chưa mở ra. ͏ ͏ ͏
Cho nên, dù là Mộng nhân bất tử, dựa theo hướng đi của đời trước, Cổ Mộng quốc vẫn sẽ không đến. ͏ ͏ ͏
Càng đừng nói là hiện tại Mộng nhân đã bị hắn giết. ͏ ͏ ͏
Thế nhưng Giang Tả cũng không tính toán thả lỏng, dù sao điều này cũng ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của hắn cùng Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Biên Hải Đao Khách: “Ý của Phá Hiểu đạo hữu là còn phải tìm tiếp sao?” ͏ ͏ ͏
Phá Hiểu: “Tiếp tục tìm đi, trừ phi xác định được đại môn ở đâu.” ͏ ͏ ͏
Chung Dịch Dương: “Tìm được đại môn rồi, có phải sẽ có biện pháp hay không?” ͏ ͏ ͏
Phá Hiểu: “Ừm.” ͏ ͏ ͏
Khẳng định là có biện pháp, nhưng biện pháp gì thì Giang Tả chưa nói. ͏ ͏ ͏
Trên thực tế hắn không tính toán dùng biện pháp kia. ͏ ͏ ͏
Người khác không thiếu hắn, hắn cũng không muốn thiếu người khác. ͏ ͏ ͏
Hắn đã không còn là tên trẻ trâu ngáo đá khi trước. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Biết được tình huống cơ bản, hiện tại Giang Tả muốn biết trận pháp Giang thành bố trí ra sao. ͏ ͏ ͏
Sơ Thanh phản hồi rất nhanh: “Phá Hiểu tiền bối, cha tôi nói nhanh thôi, mất khoảng một hai ngày, ông ấy hỏi liệu có kịp hay không.” ͏ ͏ ͏
Phá Hiểu: “Về mặt lý thuyết thì không thành vấn đề.” ͏ ͏ ͏
Ai biết được sẽ có bất kỳ tình huống bất ngờ nào không, thế nhưng quả thực không có vấn đề gì, bởi vì có khả năng Cổ Mộng đại môn đã bị ngăn chặn. ͏ ͏ ͏
Thế nhưng ngăn chặn cũng tương đương với việc bị người khác biết được, ngoại trừ hắn ra, Mộng nhân cũng có thể nhận thấy, cho nên Giang Tả cũng không biết là có cần gấp hay không. ͏ ͏ ͏
Bởi vì nếu Mộng nhân tìm được Cổ Mộng đại môn, vậy thì đại môn sẽ nhanh chóng mở ra. ͏ ͏ ͏
Đương nhiên, cho dù có thể bị nhận thấy, muốn thật sự tìm ra cũng cần có thời gian, ngay cả Giang Tả cũng không có khả năng tìm được trong chớp mắt. ͏ ͏ ͏
Cho nên Giang Tả hoàn toàn không có ý định quay trở lại. ͏ ͏ ͏
Dù sao trận pháp đều muốn xong, hắn cũng không cần thiết lại đi lãng phí thời gian. ͏ ͏ ͏
Còn về việc bảo đám Hắc Bào ma tu tiếp tục tìm kiếm, hoàn toàn là dựa vào vận may, nếu tìm được, có thể khống chế được tự nhiên càng tốt. ͏ ͏ ͏
Tìm không thấy cũng không sao cả. ͏ ͏ ͏
Lúc sau Giang Tả nói với Sơ Thanh, trận pháp hoàn thành xong thì nói cho hắn biết một tiếng là tốt rồi. ͏ ͏ ͏
Chờ trận pháp hoàn thành, hắn định sẽ đi qua. ͏ ͏ ͏
Đương nhiên, thời gian không thành vấn đề, có thể tìm Thần Long trực tiếp mở cửa, cũng có thể tìm Kiếm Thập Tam trực tiếp đưa hắn qua đó. ͏ ͏ ͏
Ngẫm lại, vẫn là tìm Kiếm Thập Tam tới sẽ thích hợp hơn. ͏ ͏ ͏
Dù sao chuyện hắn rời khỏi Thánh Địa nhất định sẽ bị biết được, nếu ra ngoài cùng Kiếm Thập Tam thì hẳn là Tô Kỳ sẽ không lo lắng. ͏ ͏ ͏
Tuy tu vi của Thần Long rất cao, nhưng đối với Tô Kỳ mà nói thì Thần Long không có cảm giác an toàn. Tốt xấu gì Kiếm Thập Tam cũng là sư bá, khẳng định sẽ không hại người. ͏ ͏ ͏
Thần Long lại khó mà nói được. ͏ ͏ ͏
Không để ý tới chuyện trong nhóm nữa, Giang Tả lại tiếp tục ăn đồ ăn của hắn. ͏ ͏ ͏
Hắn phát hiện khả năng nấu nướng của ông chủ bán đậu hũ quả thật rất tốt. Ăn thức ăn Tô Kỳ nấu, đó là hương vị gia định. Ăn đồ ăn của ông chủ bán đậu hũ, đó là hương vị khách sạn. ͏ ͏ ͏
Còn là cái loại đặc biệt cao cấp nữa. ͏ ͏ ͏
Giang Tả ngồi ở đó, Mạc Danh Bắc cũng không châm trà, Lộ Chân cũng không biết đã đi đâu. ͏ ͏ ͏
Liền chỉ còn một mình ông chủ bán đậu hũ, tự mình xào rau tự mình mang lên. ͏ ͏ ͏
Hắn vốn là một ông chủ mà. ͏ ͏ ͏
Cảm giác có chút uất ức. ͏ ͏ ͏
Nhưng không thể không cam chịu, hiện tại không thể trêu vào Giang Tả được. ͏ ͏ ͏
Chương 1407Giang Tả cứ nói với hắn là không có việc gì, nói thì dễ lắm, làm lại không được. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Đêm nay Giang thành không có ánh trăng. ͏ ͏ ͏
Trên đường phố cũng đã không còn dấu chân ai. ͏ ͏ ͏
Lúc này, trên đường phố đột nhiên xuất hiện hai bóng người, nam có chút chật vật, còn nữ thì vẫn ưu nhã đoan trang. ͏ ͏ ͏
- Rốt cục đã trở lại, thiếu chút nữa cho rằng không về được, cũng không biết Tiểu Lê có sốt ruột hay không. ͏ ͏ ͏
Không sai, xuất hiện trên đường phố Giang thành đúng là Cố Kiếm Sinh cùng An Khê mới vừa từ Tiên Sơn trở về. ͏ ͏ ͏
Lúc này An Khê nhìn bốn phía, nhíu mày nói: ͏ ͏ ͏
- Cảm giác nơi này có điểm không đúng. ͏ ͏ ͏
Cố Kiếm Sinh ngồi xổm xuống, dưới chân hắn có một đóa hoa đen trắng xen kẽ. ͏ ͏ ͏
Hắn không biết loại hoa này. ͏ ͏ ͏
Hắn nhìn về phía An Khê, nói: ͏ ͏ ͏
- Tiền bối, người có biết hoa này không? ͏ ͏ ͏
An Khê lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Không biết, nhưng hoa này trông không thật, có vẻ hư ảo. Có lẽ Giang thành sắp xảy ra vài chuyện lớn rồi. ͏ ͏ ͏
Cố Kiếm Sinh lấy di động ra ấn vài cái, sau đó đặt ở bên lỗ tai: ͏ ͏ ͏
- Để tôi hỏi mấy người kia một chút, bọn họ quen biết với Phá Hiểu, hẳn sẽ biết được vài chuyện. ͏ ͏ ͏
Cố Kiếm Sinh vốn quen đám người Xích Huyết Đồng Tử, bằng không bọn họ cũng sẽ không biết Tiểu Lê. ͏ ͏ ͏
Mà lần này Cố Kiếm Sinh cũng là gọi cho Xích Huyết Đồng Tử. ͏ ͏ ͏
Vốn dĩ đám người Trần Ức tương đối rảnh rỗi, nên bọn họ cũng biết được khá nhiều việc, nhưng đã tối rồi, những người này cần ngủ. Còn về việc tu luyện, những người này căn bản không có lòng cầu tiến, cứ buổi tối là sẽ không tu luyện. ͏ ͏ ͏
Rất nhanh, phía bên Xích Huyết Đồng Tử đã bắt máy. ͏ ͏ ͏
- Cố tiền bối? Nghe nói ngài mất tích đã lâu. ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử nói. ͏ ͏ ͏
Cố Kiếm Sinh thở dài một tiếng: ͏ ͏ ͏
- Bị Phá Hiểu bắt gặp, Tiên Sơn đã nổ tung, may mà được Phá Hiểu cứu một mạng. ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử ngây ngẩn cả người, hắn nghe được cái gì? ͏ ͏ ͏
Cố Kiếm Sinh cùng Phá Hiểu gặp nhau ở Tiên Sơn? ͏ ͏ ͏
Bọn họ đi Tiên Sơn? ͏ ͏ ͏
Tiên Sơn còn nổ tung? ͏ ͏ ͏
Còn được cứu một mạng, cái này Xích Huyết Đồng Tử không kinh ngạc chút nào. ͏ ͏ ͏
Quá bình thường. ͏ ͏ ͏
Cố Kiếm Sinh nói: ͏ ͏ ͏
- Hôm nay tôi mới vừa trở về, có phải Giang thành đã xảy ra chuyện rồi? ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Ừ, là chuyện lớn. Cổ Mộng quốc sắp đến đây. ͏ ͏ ͏
Lúc sau Xích Huyết Đồng Tử nói đại khái mọi chuyện. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng Cố Kiếm Sinh tắt máy, hắn có chút không thể tin nổi. ͏ ͏ ͏
An Khê hỏi: ͏ ͏ ͏
- Đã xảy ra chuyện? ͏ ͏ ͏
Cố Kiếm Sinh gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Cổ Mộng quốc sắp đến đây, nếu bọn họ thật sự đến, giới tu luyện sẽ chết gần hết. ͏ ͏ ͏
An Khê không nói gì, Cổ Mộng quốc? ͏ ͏ ͏
Cô chưa bao giờ nghe nói qua. ͏ ͏ ͏
Nghe được Cố Kiếm Sinh giải thích kỹ càng tỉ mỉ, An Khê liền nhíu mày, Mộng cảnh? ͏ ͏ ͏
Cái chỗ này cô cũng không đến được. ͏ ͏ ͏
Cố Kiếm Sinh khôi phục lại rất nhanh: ͏ ͏ ͏
- Đi tìm Tiểu Lê trước, sau đó nhìn xem có giúp sức phần nào được không? ͏ ͏ ͏
An Khê lại hỏi: ͏ ͏ ͏
- Sau đó thì sao? ͏ ͏ ͏
Cố Kiếm Sinh nói: ͏ ͏ ͏
- Sau đó liền xem thử Phá Hiểu có thể lật ngược tình thế hay không. Năng lực chúng ta hữu hạn, chỉ có thể dựa vào Phá Hiểu. Tuy hắn đi đâu cũng xảy ra chuyện, nhưng thực lực là không thể nghi ngờ. Những gì chúng ta có thể làm, cũng chỉ là trợ thủ. ͏ ͏ ͏
Cố Kiếm Sinh không nghĩ đến những người khác, vì sao vậy? ͏ ͏ ͏
Mấy đại tiền bối đó không đáng tin cậy chút nào, chỉ có Phá Hiểu, tuy thoạt nhìn yếu ớt, nhưng gần như là toàn năng. ͏ ͏ ͏
Thế nhưng hắn cũng sẽ không ngồi yên, chuyện có thể giúp được, hắn tất nhiên đạo nghĩa không thể chối từ. ͏ ͏ ͏
Đương nhiên, tiền đề là hắn phải tìm được Tiểu Lê cái đã. ͏ ͏ ͏
Đang nghĩ đến đó, An Khê đột nhiên nói: ͏ ͏ ͏
- Cảm tri được con hồ ly kia. ͏ ͏ ͏
Cố Kiếm Sinh vui vẻ: ͏ ͏ ͏
- Tiểu Lê ngửi được hương vị của tôi nên tới đón? ͏ ͏ ͏
An Khê nhìn Cố Kiếm Sinh như đang nhìn một thằng ngu, cô vẫn lạnh nhạt như cũ, ít nhất thoạt nhìn thật lạnh nhạt. ͏ ͏ ͏
Sau đó An Khê chỉ vào không trung nói: ͏ ͏ ͏
- Từ chỗ kia đến đây, hồ ly của anh lại không bay được, đại khái là bị con ưng nào bắt đi rồi, khả năng không sống được bao lâu. ͏ ͏ ͏
Vừa nghe được An Khê nói như vậy, Cố Kiếm Sinh lập tức bị dọa sợ, hắn không nói hai lời chạy như bay về hướng đối phương chỉ. ͏ ͏ ͏
An Khê nhìn hắn, sau đó cũng đi theo. Chỉ là lúc rời đi, cô vẫn nhìn Mộng Chi Hoa ở chung quanh. ͏ ͏ ͏
Cô không giống với Cố Kiếm Sinh, cô muốn sống sót, trước nay đều là dựa vào chính mình. Cô nhất định phải tìm được biện pháp lúc Cổ Mộng quốc đến đây. ͏ ͏ ͏
Ít nhất phải tự bảo vệ mình. ͏ ͏ ͏
Chỉ là, sự tồn tại của cô tương đối đặc thù, sẽ có Mộng cảnh thật sao? ͏ ͏ ͏
Như vậy cũng không thể thông qua Mộng cảnh để giết cô đúng không? ͏ ͏ ͏
Những chuyện đó đều không biết được, quan trọng là phải chống đỡ. ͏ ͏ ͏
Thế nhưng nếu thuận tay, cô cảm thấy có thể thuận tiện cứu Cố Kiếm Sinh. ͏ ͏ ͏
- Kêu ba ba, ta liền giảm tốc độ, ngươi xem ngươi sắp bị thổi trọc rồi. Thế nhưng nhà ngươi ở đâu? Bay nhiều ngày lắm rồi, chơi không vui chút nào. ͏ ͏ ͏
Đây là những gì mà Cố Kiếm Sinh nghe được lúc vừa chạy tới nơi. ͏ ͏ ͏
Chương 1408Sau đó, thứ đầu tiên mà hắn nhìn thấy là vẻ mặt hoảng sợ của Tiểu Lê. Tiểu Lê đáng thương vô cùng ghé vào trên cự kiếm, lông tóc trên người cũng thưa rất nhiều. ͏ ͏ ͏
Toàn thân lại càng run rẩy. ͏ ͏ ͏
Thấy một màn như vậy, Cố Kiếm Sinh liền nổi giận. ͏ ͏ ͏
Hắn không nói hai lời rút kiếm giết tới: ͏ ͏ ͏
- Súc sinh! Nhận lấy cái chết! ͏ ͏ ͏
Đột nhiên nhảy ra một người, dọa cự kiếm nhảy dựng, sau đó không nói hai lời xoay người bỏ chạy. ͏ ͏ ͏
Sau đó Cố Kiếm Sinh khiếp sợ phát hiện, chính mình đuổi không kịp. ͏ ͏ ͏
Lập tức nổi giận: ͏ ͏ ͏
- Súc sinh! Đứng lại! ͏ ͏ ͏
- Muốn ta đứng lại? Có thể, kêu ba ba. ͏ ͏ ͏
- Kêu ba ba. ͏ ͏ ͏
Thanh âm này tràn ngập đại não của Cố Kiếm Sinh. ͏ ͏ ͏
Hắn thật sự muốn đánh chết cự kiếm kia, cư nhiên làm cho Tiểu Lê của hắn phải chịu kinh hách lớn đến như thế. ͏ ͏ ͏
Tuy rằng Tiểu Lê có chút nghịch ngợm, nhưng cũng chưa phạm phải sai lầm lớn nào. Dù sao vẫn là một đứa nhỏ, vậy mà cự kiếm kia ngang nhiên ngược đãi nó. ͏ ͏ ͏
Cố Kiếm Sinh nổi giận. ͏ ͏ ͏
Thế nhưng đuổi không kịp. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng Cố Kiếm Sinh thở dài, sau đó liền tính toán vẽ bùa, thứ này mà vẽ hỏng một lần, lần sau cũng rất dễ dàng vẽ hỏng. ͏ ͏ ͏
Cực kì khó chịu. ͏ ͏ ͏
Thế nhưng khó chịu cỡ nào cũng không thể nhìn Tiểu Lê bị ngược đãi tới khó chịu. ͏ ͏ ͏
Còn quá đáng hơn cả Phá Hiểu. ͏ ͏ ͏
Nhưng lúc mà hắn vừa mới định vẽ bùa, đột nhiên xuất hiện một bàn tay chụp lấy cự kiếm. ͏ ͏ ͏
Tốc độ của bàn tay không hề nhanh, nhưng lại khiến người ta có cảm giác bị bao vây chặt chẽ. ͏ ͏ ͏
Cự kiếm trốn không thoát. ͏ ͏ ͏
Nhưng cự kiếm khinh thường: ͏ ͏ ͏
- Ngươi cho rằng ngươi là ai? Có thế mà đòi bắt ta? Ngoại trừ ba ba ra, ta chưa từng sợ ai hết! ͏ ͏ ͏
Nói xong, cự kiếm hóa thành một luồng ánh sáng, nháy mắt thoát khỏi phạm vi bắt giữ của bàn tay kia. ͏ ͏ ͏
Chỉ là vừa mới thoát ra ngoài, nó liền thấy choáng váng một trận, hồ ly ngã xuống ͏ ͏ ͏
Cự kiếm: “...” ͏ ͏ ͏
Xong rồi, không hoàn thành nhiệm vụ của ba ba, sẽ bị đánh chết. ͏ ͏ ͏
Mà nhìn thấy Tiểu Lê thoát khỏi cự kiếm, Cố Kiếm Sinh không nói hai lời, nhanh chóng tiếp được Tiểu Lê. ͏ ͏ ͏
Tiểu Lê nhìn thấy là chủ nhân nhà mình, oa một tiếng khóc ra. ͏ ͏ ͏
Bên ngoài thật nhiều ác ma. ͏ ͏ ͏
Hù chết nó. ͏ ͏ ͏
Nó đã kêu ba ba rồi, thế mà cự kiếm vẫn cứ bảo “kêu ba ba đi”. ͏ ͏ ͏
Nó cũng đâu nói được tiếng người. ͏ ͏ ͏
Cố Kiếm Sinh vuốt ve Tiểu Lê, tuy rằng đã không còn lông, nhưng hắn vẫn thật dịu dàng như cũ: ͏ ͏ ͏
- Không có việc gì. ͏ ͏ ͏
Lúc này An Khê xuất hiện ở bên người Cố Kiếm Sinh, cô lạnh lùng nhìn Tiểu Lê, không nói câu nào. ͏ ͏ ͏
Nhưng Tiểu Lê cảm giác toàn thân lạnh lẽo. ͏ ͏ ͏
Run rẩy một hồi, nó co người lại thành một cục. ͏ ͏ ͏
An Khê không để ý tới Tiểu Lê, mà là nhìn cự kiếm, cô cảm giác có chút khó giải quyết. ͏ ͏ ͏
Đúng vậy, cự kiếm không có rời đi. ͏ ͏ ͏
An Khê phát hiện chính mình cư nhiên không bắt giữ được cự kiếm này. ͏ ͏ ͏
Cự kiếm nhìn Cố Kiếm Sinh nói: ͏ ͏ ͏
- Nhân loại, mau giao ra hồ ly, nếu không ba ba ta mà trách tội, ngươi không đảm đương nổi đâu. ͏ ͏ ͏
Cố Kiếm Sinh có chút phẫn nộ, cự kiếm này cư nhiên bảo hắn giao ra Tiểu Lê? ͏ ͏ ͏
Nằm mơ đi. ͏ ͏ ͏
Có phải giao ra tính mạng hắn cũng không bao giờ giao Tiểu Lê ra. ͏ ͏ ͏
Thế nhưng cự kiếm này vậy mà lại có ba ba. ͏ ͏ ͏
Cố Kiếm Sinh rất kinh ngạc. ͏ ͏ ͏
Lúc này cự kiếm lại nói: ͏ ͏ ͏
- Nhân loại, ngươi không thể trêu vào ba ba ta đâu. ͏ ͏ ͏
Mắt Cố Kiếm Sinh giật giật, không khỏi hỏi: ͏ ͏ ͏
- Ba ba ngươi là ai? ͏ ͏ ͏
- Hỏi thật hay. ͏ ͏ ͏
Cự kiếm hưng phấn nói: ͏ ͏ ͏
- Đành cho ngươi xem tư thế oai vũ kiêu hùng của ba ba ta một chút vậy. ͏ ͏ ͏
Sau đó, phía trên cự kiếm xuất hiện một vầng hào quang, trong vầng hào quang đó có một chân dung nghiêm túc, đúng là Giang Tả. ͏ ͏ ͏
Cự kiếm nói: ͏ ͏ ͏
- Cảm nhận được thần uy của ba ba ta chưa. Cảm nhận được rồi, vậy mau kêu ba ba đi. ͏ ͏ ͏
Cố Kiếm Sinh nghiến răng nghiến lợi nhìn bức họa của Giang Tả. ͏ ͏ ͏
Lại là hắn, mỗi một lần đều là hắn. ͏ ͏ ͏
Lần sau so với lần trước càng quá đáng hơn. ͏ ͏ ͏
An Khê cũng kinh ngạc, xem ra Phá Hiểu đưa hồ ly trở về, nhưng nó đã bị tra tấn không ra hình dạng. ͏ ͏ ͏
Cái người Phá Hiểu này, đối với phi nhân loại... dường như rất tàn nhẫn. ͏ ͏ ͏
Cũng may hiện tại cô đang mang bộ dáng nhân loại. ͏ ͏ ͏
Lúc này Cố Kiếm Sinh giao Tiểu Lê cho An Khê: ͏ ͏ ͏
- Tiền bối trông chừng giúp tôi một lát, để tôi đi chém nó. ͏ ͏ ͏
An Khê: “...” ͏ ͏ ͏
Kỳ thật cô muốn nói Cố Kiếm Sinh không có khả năng chém được cự kiếm. ͏ ͏ ͏
Nó mà muốn đi thì không thể ngăn cản nổi. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Chương 1409Lúc hừng đông Giang Tả mới bước ra khỏi cửa hàng đậu hủ. ͏ ͏ ͏
Khi Giang Tả vừa mới ra khỏi, cửa hàng đậu hủ vốn dĩ không thể nào đóng cửa, nay lập tức đóng cửa. ͏ ͏ ͏
Thuận tiện dán thẻ bài tạm ngừng buôn bán ra ngoài cửa. ͏ ͏ ͏
Đây đều là bị Giang Tả bức bách mà ra. ͏ ͏ ͏
Toàn bộ cửa hàng, không một ai chịu nổi. ͏ ͏ ͏
Tiểu Sồ thì nấp vào trong phòng run rẩy, nó suýt chút nữa bị dọa ra bóng ma tâm lý. Nếu không phải Lộ Chân ở bên an ủi, tâm hồn bé nhỏ đã không cách nào bình ổn. ͏ ͏ ͏
Lộ Chân nói với Tiểu Sồ: ͏ ͏ ͏
- Mẹ anh nói sợ hãi là không thể giải quyết vấn đề, cho nên không cần sợ, dù sao cũng vẫn đáng sợ như cũ. ͏ ͏ ͏
Tiểu Sồ: “???” ͏ ͏ ͏
Cô có cảm giác những chuyện mà Lộ Chân nói với cô đều có chút gì đó không đúng, thế nhưng trong lúc nhất thời lại không biết không đúng chỗ nào. ͏ ͏ ͏
Lúc này, cửa đột nhiên bị mở ra. ͏ ͏ ͏
Là ông chủ bán đậu hũ. ͏ ͏ ͏
Ông chủ bán đậu hũ nhìn Lộ Chân nói: ͏ ͏ ͏
- Ra ngoài, mang cậu đi tu luyện. ͏ ͏ ͏
Lộ Chân tò mò: ͏ ͏ ͏
- Ông chủ, chúng ta... ͏ ͏ ͏
Chỉ là không đợi Lộ Chân nói xong, ông chủ bán đậu hũ đã nói thẳng: ͏ ͏ ͏
- Mẹ cậu không có dạy cậu lúc người lớn bảo mình làm việc thì nên nói ít làm nhiều hay sao. ͏ ͏ ͏
Lộ Chân sửng sốt nói: ͏ ͏ ͏
- Có. ͏ ͏ ͏
Đậu hủ lão nói: ͏ ͏ ͏
- Vậy đừng hỏi nữa, ra đây. ͏ ͏ ͏
Bán hắn? ͏ ͏ ͏
Thât sự, nếu bán hắn vì những chuyện khác, ông chủ bán đậu hũ sẽ chẳng nói gì, dù sao loại chuyện bán hắn này quả thực quá đáng. ͏ ͏ ͏
Mấy ngày này Lộ Chân cảm nhận được tình yêu của lão bản, giống hắn hệt lúc mẹ hắn tức giận. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Giang Tả đi ở trên tuyết địa, không phải hắn hành tẩu không có mục đích mà ngược lại, từ đầu tới cuối vẫn luôn hướng về nơi ở của Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ tiến vào Thánh nữ trì, về mặt lý luận, Giang Tả muốn nhìn nhật ký sẽ dễ như trở bàn tay. ͏ ͏ ͏
Lấy tính cách của Tô Kỳ, nhất định sẽ lưu lại chuẩn bị phía sau. ͏ ͏ ͏
Giang Tả suy nghĩ, nếu hắn gặp được tờ giấy thì phải làm sao bây giờ? ͏ ͏ ͏
Muốn xông vào hay không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả cũng không đi nhanh, hoặc là nói hắn cố ý đi chậm rãi. ͏ ͏ ͏
Dù sao có nhanh cũng không giải quyết được vấn đề. ͏ ͏ ͏
Đôi khi vấn đề phải đối mặt, có trốn cũng không thoát. ͏ ͏ ͏
Rất nhanh, Giang Tả tới được nơi ở của Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Lúc tới nơi, Giang Tả phi thường kinh ngạc. ͏ ͏ ͏
Bởi vì hắn phát hiện, bên ngoài chỗ ở của Tô Kỳ cư nhiên còn có người, thoạt nhìn không phải là đại tiên tử. ͏ ͏ ͏
Giống như còn có chút quen mắt. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhìn thấy cô, tự nhiên cô cũng thấy được Giang Tả. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không nói chuyện, cô cũng không nói chuyện, chỉ là vẫn luôn nhìn chăm chú vào Giang Tả. ͏ ͏ ͏
Giang Tả làm lơ cô, trực tiếp đi vào trong trận pháp. ͏ ͏ ͏
Thế nhưng Giang Tả có chút khó hiểu, khí tức của hắn biến mất rồi? ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả cũng không nghĩ nhiều nữa. ͏ ͏ ͏
Lúc này vị tiên tử kia cầm lấy di động, thuận miệng nói: ͏ ͏ ͏
- Gọi điện thoại cho Cửu Tịch sư tỷ, Tả ca ấy đã vào trong. ͏ ͏ ͏
Giang Tả dừng lại trong giây lát: “...” ͏ ͏ ͏
Chi bằng đem người này giết rồi chôn đi. ͏ ͏ ͏
Nhìn thấy Giang Tả ngừng lại, Diệu Ngôn nói: ͏ ͏ ͏
- Này, anh còn vào hay không? Anh không vào tôi cũng không tiện gọi điện thoại. ͏ ͏ ͏
Giang Tả xoay người nhìn Diệu Ngôn: ͏ ͏ ͏
- Gọi được điện thoại cho Cửu Tịch rồi sao? ͏ ͏ ͏
Diệu Ngôn nói: ͏ ͏ ͏
- Vẫn chưa. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhẹ nhàng thở ra, vốn định không để ý tới cô ta nữa. ͏ ͏ ͏
Nhưng mà Diệu Ngôn lại mở miệng lần nữa: ͏ ͏ ͏
- Thế nhưng điện thoại của Cửu Tịch sư tỷ ở chỗ của Thanh Việt sư thúc, Thanh Việt sư thúc sẽ thông tri cho Cửu Tịch sư tỷ. ͏ ͏ ͏
Cô sẽ không nói cho người này biết cô còn có một cái di động khác, có thể chat video với Cửu Tịch sư tỷ. ͏ ͏ ͏
Chủ yếu vẫn là sư tỷ nói nhớ chồng quá, muốn nhìn lén một chút. ͏ ͏ ͏
Giang Tả rất là câm nín: “...” ͏ ͏ ͏
Hắn phi thường không muốn quan tâm tới người này. ͏ ͏ ͏
Lúc này Diệu Ngôn hiếu kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Nghe nói anh biến thành ma pháp sư, là cái loại cực kì lợi hại, liệu có thể thi triển một chút cho tôi xem không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả liếc mắt nhìn Diệu Ngôn một cái, nói như thế nào đây? ͏ ͏ ͏
Vẫn luôn không tìm được lý do để động thủ với cô ta. ͏ ͏ ͏
Dù sao cũng là đồng môn sư muội của Tô Kỳ, chủ động động thủ chôn cô ta sẽ có chút khó ăn nói. ͏ ͏ ͏
Hiện tại đối phương đã nói ra, vậy dĩ nhiên không có lý do cự tuyệt. ͏ ͏ ͏
Là tự cô ta muốn xem, chẳng trách người khác được. ͏ ͏ ͏
Cho nên Giang Tả gật đầu đồng ý: ͏ ͏ ͏
- Được. ͏ ͏ ͏
Diệu Ngôn thật cao hứng: ͏ ͏ ͏
- Anh muốn thi triển ma pháp gì? ͏ ͏ ͏
Diệu Ngôn rất hoạt bát, còn là một thiếu nữ cực kì đáng yêu, người bình thường đều sẽ thỏa mãn yêu cầu nho nhỏ của cô. ͏ ͏ ͏
Dù sao cô cũng còn nhỏ. ͏ ͏ ͏
Giang Tả cũng không ngoại lệ: ͏ ͏ ͏
- Phong pháp đi. ͏ ͏ ͏
Diệu Ngôn thực vui vẻ, cô chờ Giang Tả thi triển Phong pháp. ͏ ͏ ͏
Cô lại chưa từng thấy qua ma pháp là như thế nào, tuy rằng rất giống với pháp thuật, nhưng vẫn có rất nhiều chỗ khác nhau. ͏ ͏ ͏
Lúc này Giang Tả búng tay một cái. ͏ ͏ ͏
Chương 1410Lúc Giang Tả rời đi, tuyết địa vẫn là tuyết địa kia, trúc ốc vẫn là trúc ốc nọ. ͏ ͏ ͏
Chỉ là không còn thân ảnh của Diệu Ngôn. ͏ ͏ ͏
Nếu ai đó có chút tu vi, đại khái đều có thể cảm tri được hiện tại Diệu Ngôn đang bị chôn sâu dưới tuyết địa. ͏ ͏ ͏
Lúc nãy Giang Tả biểu diễn Phong pháp cho cô ta xem, trực tiếp tiếp cuốn lấy cô ta bay lên trời, thuận tiện đào ra một cái hố sâu bên trong tuyết địa. Chờ đến khi Diệu Ngôn kêu la thảm thiết đủ rồi, Giang Tả liền chôn cô ta xuống dưới.. ͏ ͏ ͏
Tất cả đều vô cùng hoàn mỹ. ͏ ͏ ͏
Diệu Ngôn thân là Nhất giai, đối mặt với ma pháp của Giang Tả, căn bản không có chút sức phản kháng nào. ͏ ͏ ͏
Cho nên, bây giờ, cô ta đang ở sâu trong tuyết địa. ͏ ͏ ͏
Không có nguy hiểm đến tính mạng, nhiều nhất là khó chịu một chút thôi. Lấy thực lực của cô ta, tốn chút thời gian là có thể tự ra được, mà có không ra được cũng chẳng có việc gì. ͏ ͏ ͏
Giang Tả có để đồ lại trên người cô ta, có nằm ở dưới đó mười ngày nửa tháng cũng sẽ không xảy ra chuyện. ͏ ͏ ͏
Về mặt lý thuyết, Giang Tả không bao giờ xuống tay với loại trẻ nít này, nhưng trẻ nít đã tự mình tìm việc, hắn cũng sẽ không khách khí. ͏ ͏ ͏
Giang Tả quả thật đã rời đi, nếu không có Diệu Ngôn ở đây, nhất định hắn sẽ không rời đi. ͏ ͏ ͏
Nhưng nếu Tô Kỳ đã cho người thủ ở trước cửa, vậy không nhất thiết phải đi vào làm gì, lỡ đâu kinh động đến Tô Kỳ khiến cô ấy phải xuất quan, vậy hành động sau này liền trở thành xôi hỏng bỏng không. ͏ ͏ ͏
Đến lúc đó Cổ Mộng quốc đến đây, bọn họ còn làm người thường thế nào được? ͏ ͏ ͏
Thế nhưng trước khi đi hắn có nói với Diệu Ngôn rằng, đừng loạn báo tin. ͏ ͏ ͏
Bấy giờ Diệu Ngôn rất khổ sở, cảm giác không dễ chịu chút nào. ͏ ͏ ͏
Cô, một thiếu nữ đáng yêu mỹ mạo đến như vậy, cư nhiên dám làm ra chuyện quá đáng với cô như thế này. Loại người này sao có thể khiến Cửu Tịch sư tỷ thích đến thế? ͏ ͏ ͏
Thật là ăn may mà. ͏ ͏ ͏
Đợi qua một lát Diệu Ngôn mới từ dưới lòng đất chui lên, chủ yếu vẫn là muốn đối phương rời khỏi mới bò ra ngoài. ͏ ͏ ͏
Nếu ra sớm quá, đối phương lại muốn biểu diễn cho cô xem thì không hay. ͏ ͏ ͏
Khi ra ngoài, phát hiện Giang Tả cũng không có vào nhà, Diệu Ngôn liền thở phào nhẹ nhõm. ͏ ͏ ͏
Lúc này cái điện thoại có thể chat video đã đi đâu mất tiêu. ͏ ͏ ͏
Thế nhưng cô lại không hiểu vì sao Cửu Tịch sư tỷ lại muốn làm như thế, muốn xem thì cứ xem thôi, làm bộ làm tịch với mọi người như vậy để làm gì, cũng không bảo cô trốn nữa. ͏ ͏ ͏
Càng không có bảo cô ngăn cản. ͏ ͏ ͏
Không thể nào hiểu nổi một sư tỷ đã kết hôn. ͏ ͏ ͏
Vẫn là độc thân tốt hơn. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Hôm nay Liễu Hàn ngồi ở trong đại sảnh, hắn có chút tò mò, sao hôm nay con gái hắn còn chưa ra ngoài? ͏ ͏ ͏
Không ăn cơm? ͏ ͏ ͏
Phải biết rằng tu vi con gái hắn không cao, vẫn phải ăn cơm. ͏ ͏ ͏
Nếu con gái muốn ăn cơm, hắn làm cha dĩ nhiên sẽ ở bên cạnh. ͏ ͏ ͏
Chỉ là hôm nay sao lại chậm chạp chưa ra. ͏ ͏ ͏
Lúc này, một vị tiên tử trẻ tuổi bưng cơm đến, hiếu kì hỏi: ͏ ͏ ͏
- Y Y đâu? ͏ ͏ ͏
Liễu Hàn lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Có thể vẫn chưa dậy, hoặc đang mải tu luyện. ͏ ͏ ͏
Tiên tử này còn rất trẻ, tu vi cũng không phải rất cao, xung quanh Ngũ giai. ͏ ͏ ͏
Gả cho Liễu Hàn, đây quả thật là một việc ngoài ý muốn. ͏ ͏ ͏
Tiên tử tự nhiên là mẹ ruột của Liễu Y Y, Uyển Cầm tiên tử. ͏ ͏ ͏
Uyển Cầm nói: ͏ ͏ ͏
- Y Y nói hôm nay muốn lên ăn cơm sáng, không lý nào lại đi tu luyện, em đi xem. ͏ ͏ ͏
Liễu Hàn nói: ͏ ͏ ͏
- Nhẹ chút thôi, nếu đang tu luyện thì kệ nó, chúng ta ăn trước. ͏ ͏ ͏
Ứng tiếng đáp lời xong, Uyển Cầm tiên tử liền đi về phía phòng Liễu Y Y. ͏ ͏ ͏
Bọn họ ở trên núi, là một viện tử không lớn cũng không nhỏ. ͏ ͏ ͏
Tuy rằng có chút phục cổ, nhưng vẫn mang phong cách hiện đại ͏ ͏ ͏
Chủ yếu là cha mẹ Liễu Y Y đều xem như người cổ đại, nếu không phải cô không thích, không chừng nơi này ngay cả internet cũng không có. ͏ ͏ ͏
Người già không bao giờ theo kịp thời đại. ͏ ͏ ͏
Liễu Y Y chính là đánh giá cha mẹ mình như thế. ͏ ͏ ͏
Nếu người ngoài đánh giá Liễu Hàn như thế, không chết cũng bị lột da, thế nhưng lại là con gái của mình, hắn còn biết làm gì? Hắn còn cảm thấy con gái mình đã bị dạy hư, thế nhưng lại hoàn toàn bó tay hết cách. ͏ ͏ ͏
Anh phải theo ý nó, nếu không rất dễ nảy sinh cãi vã. ͏ ͏ ͏
Lần trước cô không chịu học kiếm, người lớn đến chừng đó rồi mà mới chỉ có chút xíu tu vi. Cho nên dưới cơn giận dữ, hắn liền mang theo đạo lữ ra ngoài du lịch. ͏ ͏ ͏
Vốn dĩ muốn tạo chút áp lực tâm lý cho con gái mình, ai ngờ dường như nó lại càng vui vẻ hơn, tu vi cũng tiến bộ vượt bậc. ͏ ͏ ͏
Đột phá được Tam giai. ͏ ͏ ͏
Nhớ đến việc đó, Liễu Hàn cũng chỉ biết lắc đầu thở dài. ͏ ͏ ͏
Lúc này hắn bỗng nhiên đứng lên. ͏ ͏ ͏
Lão bà vừa mới truyền âm cho hắn, nói hình như con gái xảy ra vấn đề. ͏ ͏ ͏
Làm cho Liễu Hàn bị dọa sợ. ͏ ͏ ͏
Không có khả năng, hắn vẫn luôn ở nhà, nếu có địch tập kích, hắn nhất định sẽ biết. ͏ ͏ ͏
Không có nghĩ nhiều, hắn trực tiếp đi tới phòng Liễu Y Y. ͏ ͏ ͏
Vừa mới tới hắn đã hỏi ngay: ͏ ͏ ͏
- Y Y làm sao vậy? ͏ ͏ ͏
Uyển Cầm lo lắng nói: ͏ ͏ ͏
- Vẫn chưa tỉnh lại, em đã thử qua rất nhiều biện pháp, đều không được, Y Y giống như hôn mê. ͏ ͏ ͏
Liễu Hàn nói: ͏ ͏ ͏
- Đừng nóng vội, để anh nhìn xem. ͏ ͏ ͏
Hắn đến cạnh mép giường, phát hiện sắc mặt con gái hắn có chút tái nhợt, nhưng có vẻ như không có trở ngại gì. ͏ ͏ ͏
Sau đó hắn vươn tay thử thăm dò mạch tượng, lại tiếp tục kiểm tra linh khí, không có bất kì vấn đề gì. ͏ ͏ ͏
Thật giống như ngủ một cách bình thường vậy. ͏ ͏ ͏