Lão Bà Ta Là Thánh Nữ (Dịch Full)

Chương 92 - Chương 1539

Chương 1539

Bởi vì Thánh nữ sư tỷ nói, sư tỷ là thiên tài lợi hại nhất trên đời, sư tỷ chỉ thiếu lực lượng, nếu không đã sớm một bước lên trời.

Cho nên, Thanh Liên cảm thấy, nếu bản thân đã không có cách nào hấp thu toàn bộ lực lượng, chi bằng quyết đoán đưa cho Cửu Tịch sư tỷ.

Xem như giúp sư tỷ thêm ít lửa đi.

Dưới bình huống bình thường cô cũng không dám đưa, dù sao sư tỷ là người đã kết hôn, nếu bị ảnh hưởng thì không tốt.

Ngẫm lại, hình như ngay lúc này đây, lực lượng dư thừa đều bị ấn ký phân hóa hấp thu hết.

Vốn dĩ lúc này Tô Kỳ đang thăng cấp rất tốt, đột nhiên cô phát hiện Thanh Liên đang chuyển lực lượng sang cho mình.

Điều này khiến Tô Kỳ sửng sốt, cũng không phải vì Thanh Liên làm chậm trễ thời gian của cô, mà dưới tình huống bình thường các cô sẽ không chuyển giao lực lượng cho nhau.

Điều này có nghĩa là, có thể Thanh Liên đang gặp nguy hiểm.

Tô Kỳ có hơi lo lắng.

Cô nhanh chóng nhắn qua một tin, chủ yếu là hỏi xem có phải Thanh Liên đang gặp nguy hiểm hay không, có bao nhiêu nguy hiểm.

Thanh Liên phản hồi tin nhắn rất nhanh.

Nội dung tin nhắn lại khái là: Không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng không có cách nào ổn định được.

Đọc xong, Tô Kỳ cũng nhẹ nhàng thở ra.

May mà không có việc gì, nếu không cũng không biết qua đó giúp đỡ Thanh Liên như thế nào.

Còn về lực lượng, cô hấp thu nhiều thì cứ hấp thu nhiều thôi, không thể để Thanh Liên đang ở trong trạng thái không cách nào hấp thu mà còn phải mang theo gánh nặng này được.

Rất dễ xảy ra chuyện.

Thế nhưng bây giờ Tô Kỳ có hơi đau đầu, bởi vì khoảng cách của cô gần, nên cô là người nhận được nhiều lực lượng nhất, nếu cứ tiếp tục như vậy, rất có thể cô sẽ dột phá Tứ giai.

Nếu đột phá Tứ giai, có phải sẽ độ kiếp không?

Độ kiếp sẽ rất nguy hiểm đúng không?

Đặc biệt là dưới tình huống đột ngột như thế này.

Chỉ là tưởng tượng, hình như Thiên kiếp cũng không mạnh lắm.

Mà không chỉ riêng Tô Kỳ mới có loại buồn phiền này, vì Tĩnh Nguyệt sư tỷ cũng đang bối rối y hệt.

- Xong rồi xong rồi, mình sắp không áp chế nổi nữa.

Tĩnh Nguyệt tỷ ở trong đất kêu to.

Bây giờ còn tạm ổn, phía trên có hai hình chiếu hung thú đang đè nặng, nếu không cô thật sự sẽ thăng Tứ giai.

Không được, cô phải chuẩn bị một chút, hay chí ít là khiến bản thân cường đại hơn.

Nếu không chờ độ kiếp hạ xuống là sẽ chết người.

Đặc biệt là cô đã từng nhìn thấy sư phụ mình độ kiếp, có chút bóng ma tâm lý.

Thế nhưng hiện tại không có đại trận, nếu Tĩnh Nguyệt độ kiếp quả thật sẽ khó khăn hơn rất nhiều.

Cho nên chỉ có thể không ngừng võ trang chính mình.

Không có biện pháp, cô thiếu thốn mọi thứ, bây giờ chỉ không thiếu linh khí và lực lượng để thăng cấp mà thôi.

Cô phát hiện, nếu bây giờ bản thân thăng cấp, nhất định có thể thăng lên đến 4.3

Cô có thể thăng 4.3, nghĩ đến đây cô liền sửng sốt:

- Mình thăng lên 4.3, như vậy có phải tiểu oán phụ cũng sẽ thăng lên Tứ giai không?

Chúng ta cách nhau rất xa đúng không?

Khó mà liên kết với nhau được?

Sau đó Tĩnh Nguyệt tỷ liền cười nói:

- Sao có thể chứ, mọi người độ kiếp đều là tự thân một mình, làm gì có chuyện cùng nhau độ kiếp chứ, điều đó là không thể.

Sau đó sắc mặt Tĩnh Nguyệt sư tỷ u ám hẳn đi:

- Mình nghĩ chỉ có một mình mình có thể thăng lên Tứ giai, tiểu oán phụ không thể, nhất định là thế.

Tĩnh Nguyệt tỷ ở phía dưới mặt đất, không ngừng an ủi chính mình.

Đương nhiên, hiện tại cô vẫn đang không ngừng áp chế, cô quyết định, cô không độ kiếp, cũng không hấp thu nữa.

Như vậy là được rồi, chờ đến khi Dự khuyết Thánh nữ bắt được Vạn Diệp Tiên Linh, sau đó các cô về nhà ngay là tốt nhất.

Đến lúc đó lại độ kiếp.

Hoàn mỹ.

...

Tầng thứ sáu

Sư phụ Mặc Ngôn mang theo Tử Phong đứng bên cạnh một cái hố thật lớn.

Bên trong cái hố có một con linh thú rất to, nó đang giãy dụa không ngừng, rống giận không ngừng, nó muốn ra ngoài, nhưng nó không ra được.

Nó phẫn nộ, nó hò hét, nó không cam lòng, ba người bên trên lừa nó, nếu không nhất định nó có thể xé xác ba người kia.

Tử Phong nhìn linh thú nói:

- Suy nghĩ của nó thật đơn giản, chúng ta mới lừa nhẹ một cái đã rơi ngay xuống hố, còn đơn thuần hơn tiểu sư đệ lúc trước nữa.

Lam Nguyệt cũng gật đầu:

- Không hề có tâm đề phòng chút nào, khó trách sẽ rơi vào kết cục này.

Sư phụ Mặc Ngôn lắc đầu nói:

- Lúc Mặc Ngôn 6 tuổi còn thông minh hơn nó, uổng cho nó có thực lực Thất giai.

Linh thú: “...”

Ngao ~

Chương 1540

Phẫn nộ, nó phi thường phẫn nộ, nhưng lại không thể làm gì.

Nhân loại quá giảo hoạt quá đáng sợ.

Rõ ràng nó đơn thuần như vậy, yếu ớt như vậy.

Lúc này Tử Phong nói:

- Sư muội, em... ặc, sao sư muội lại ăn sớm thế chứ?

Lam Nguyệt vừa nuốt chửng thứ vừa bắt được, tại sao vậy?

Vì cô không có ngây thơ, cô sẽ không để sư huynh mình bảo quản nó.

- Sư huynh không cần bảo quản giúp em, em ăn ngay tại chỗ, sư huynh muốn có thể giữ lại phần thừa.

Lam Nguyệt nói.

Tử Phong cười cười nói:

- Sư muội nói đùa, thứ này bây giờ ăn thì còn ngon, không nên bảo quản gì cả.

Sau đó Tử Phong cũng ăn theo.

Sư phụ Mặc Ngôn cảm thấy thật đáng tiếc.

Ăn vội thế làm gì.

Lúc sau sư phụ Mặc Ngôn nói:

- Đi thôi, vừa rồi ở đây hiển thị một tấm bản đồ, ở đây có ba chỗ giống nhau, hẳn là có rất nhiều thứ tốt.

Sau đó bọn họ tiếp tục đi, còn linh thú gì đó, chỉ cần tìm được một cái hố thích hợp sau đó lừa, à không, dỗ đi vào là tốt rồi.

Đánh đánh giết giết nhiều phiền toái.

Mà trên một thân cây, đạo sĩ cứ như vậy nhìn đám người này rời đi.

Hắn không khỏi nói:

- Ngũ Quang Thập Sắc Tông, thật đúng là... Khó có người có duyên.

Lúc sau đạo sĩ ngẩng đầu nhìn lên không trung, nói:

- Cuối cùng người có duyên vẫn không xuất hiện. Duyên tàn phận tẫn rồi sao?

Sau đó đạo sĩ xuất hiện phía trên trời cao, hắn phóng tầm mắt xuống tầng thứ ba:

- Người có duyên quả thật không xuất hiện, nhưng duyên phận vẫn rất vi diệu.

Duyên sinh duyên diệt, duyên khó có thể nhìn thấu.

Chỉ là khi hắn đưa mắt nhìn về phía tầng thứ tư, sắc mặt liền trở nên khó coi:

- Cái người tàn nhẫn kia cư nhiên đưa cái cánh của mình cho một con vịt? Hắn bị sao vậy?

Đạo sĩ vốn định tính toàn một chút, nhưng cuối cùng vẫn thôi:

- Duyên phận, chung quy là thứ rất vi diệu.

Lắc lắc đầu, đạo sĩ liền muốn tìm người có duyên tiếp theo, lần này hắn định đi bày quán.

Chỉ là vừa mới tính toán rời đi, một bàn chân to từ trên trời giáng xuống.

Trực tiếp đạp hắn vào trong đất.

Đạo sĩ: “...”

Này là linh thú mẫu?

Đáng chết.

...

Hiện tại Hồng Thự mang theo Đoạn Kiều xuyên qua tầng thứ tư.

Hồng Thự cùng Đoạn Kiều đã thích ứng tốc độ kiểu này, thế nhưng Hồng Thự không đủ linh trí nên dùng không được thạo lắm, cũng may có Đoạn Kiều giúp Hồng Thự khống chế phương hướng.

Hồng Thự chỉ cần nhấn ga thì tốt rồi.

- Tiểu Hồng, gia tốc, gia tốc, đang bị đuổi theo.

Đoạn Kiều kêu lên.

Bởi vì chúng nó hầu như là chạy vội trong bụi cỏ, nên khiến rất nhiều Xuyên Tâm Xà đuổi theo phía sau.

Còn cách nào khác sao?

Hồng Thư đâu có dám bay cao quá đâu, nó chỉ dám bay là là trên mặt đất.

Sau đó, phía sau lưng tối đen một khoảng, đều là Xuyên Tâm Xà.

Nếu không phải Đoạn Kiều khống chế phương hướng tốt, không chừng đã bị đuổi kịp.

- Cạc!

Hồng Thự kêu một tiếng.

- Hết sức rồi? Hết sức rồi thì đừng chạy nữa, cũng đừng ăn quả táo, ta đưa ngươi trở về chỗ của đại ma đầu kia.

Đoạn Kiều kêu lên.

Đúng vậy, Đoạn Kiều còn có năng lực truyền tống, muốn thoát đi rất đơn giản.

Nhưng rõ ràng Hồng Thự có cánh, việc gì nó phải dùng tới năng lực không gian?

Nó là lão đại hay Hồng Thự là lão đại?

Hồng Thự cúi đầu:

- Cạc.

Sau đó bắt đầu gia tốc.

Tốc độ lập tức tăng gấp mấy lần, trực tiếp bỏ xa đám Xuyên Tâm Xà.

Số Xuyên Tâm Xà đó không có khả năng đuổi kịp một Hồng Thự đã thêm cánh.

Đông ~

Chúng nó trực tiếp vọt vào biên giới.

Biên giới căn bản không ngăn được chúng nó.

Đây là năng lực của Đoạn Kiều.

Người khác không cách nào vượt qua rào chắn ở biên giới, nhưng đối với nó, rào chắn gần như vô tác dụng.

Đương nhiên, nó cũng chỉ có chút năng lực đó thôi.

Hơn nữa bình thường cũng chẳng dùng được vào việc gì.

Bởi vì đã không ngăn được nó tất nhiên cũng không ngăn được đại ma đầu, căn bản không tớt lượt nó xuất lực.

Hồng Thự cùng Đoạn Kiều đến tầng thứ năm, trước tiên chính là đi tìm cái cây ăn quả kia.

Chẳng qua còn chưa tìm thấy cái cây kia chúng nó đã nhìn thấy thứ khác trước.

Đó là một quả táo siêu to khổng lồ.

Khổng lồ tới mức nào?

Bán kính tầm khoảng trên dưới hai mét, chiều cao tầm khoảng ba mét.

Vừa thấy đã biết đây không phải là một quả táo bình thường.

Lúc Hồng Thự vừa nhìn thấy quả táo này liền bất động ngay tại chỗ, sau đó nó nói với Đoạn Kiều:

- Cạc cạc cạc.

Thật ra Đoạn Kiều thấy cũng bình thường thôi, nhưng vừa nghe Hồng Thự kêu lên như thế, nó bình tĩnh nói:

- Ăn rất ngon? Vậy ngươi nuốt trôi nổi sao?

Hồng Thự dùng cánh khoa tay múa chân:

- Cạc cạc cạc, cạc cạc.

Đoạn Kiều nói:

- Mang về? Ngươi nghĩ cũng hay lắm.

Thế nhưng có quả táo lớn như vậy, nhất định có thể khiến Hồng Thự an tĩnh thật lâu.

Chương 1541

Lúc sau Đoạn Kiều nói:

- Qua nhìn thử xem, ta cứ cảm thấy quả táo này không hề đơn giản, hẳn sẽ không dễ mang về như ngươi tưởng.

Nghe được Đoạn Kiều đáp ứng rồi, tất nhiên Hồng Thự thật vui vẻ, sau đó ngay lập tức chạy về phía quả táo.

Đây chính là một táo vừa bự vừa ngon, có ăn nó cũng thấy tiếc.

Thế nhưng không sao, táo này lớn như thế, nó có thể từ từ ăn, ăn trong ngày lễ ngày tết.

Ừ, không thể bị nữ chủ nhân phát hiện, bằng không sẽ bị ăn luôn.

Hồng Thự cảm thấy lần này tới đây nó đã kiếm lớn, nó tự tìm được một quả táo siêu to khổng lồ, cái này có thể xem là tự lực cánh sinh không?

Hồng Thự nó đã trưởng thành rồi đúng không?

Nghĩ như thế, Hồng Thự càng thêm hăng hái chạy về phía quả táo.

Vốn dĩ Hồng Thự cùng Đoạn Kiều đã nhỏ, đứng trước quả táo này lại càng chẳng khác nào sâu mọt.

Chẳng qua Đoạn Kiều đặt tay lên trên quả táo rất nhanh, nó muốn thử xem có thể thu hồi quả táo được không.

Chỉ là mới thử một chút nó đã thu tay về, sau đó nói với Hồng Thự:

- Tiểu Hồng, ngươi ăn luôn bây giờ đi.

Hồng Thự không hiểu:

- Cạc?

Đoạn Kiều nói:

- Đây không phải quả táo bình thường, ta không thể thu hồi nó, hình như nó chịu ảnh hưởng của nơi này.

Hồng Thự khó chịu, đặc biệt khó chịu.

Nó dùng đầu cọ cọ quả táo, không ăn hết được mà.

Nó muốn mang trở về.

Nếu có thể mang về, chia cho nữ chủ nhân một nửa cũng được.

Đoạn Kiều nói:

- Nếu không chúng ta đi gọi đại ma đầu, có thể hắn có biện pháp. Nhưng một quả táo tốt như vậy, gần như là chắc chắn đại ma đầu sẽ đưa cho nữ chủ nhân, ngươi đừng mong được mẩu nào.

Nghe Đoạn Kiều nói như vậy, Hồng Thự ôm quả táo, một bước cũng không chịu rời đi, cái này là của nó.

Đoạn Kiều nói:

- Ngươi cứ ôm đi, đúng rồi, có người lại đây, hình như cũng đang nghiên cứu quả táo này.

Quả nhiên, Hồng Thự đã nghe thấy tiếng người nói chuyện.

- Đại ca nhị ca, cái này thật sự là quả táo sao? Có thể ăn sao?

Là thanh âm của Thủy Diện.

Bọn họ đã đi tới chỗ này, ban đầu bọn họ cũng rất kinh ngạc, không ngờ lại có quả táo lớn như vậy.

Sau đó bọn họ liền phát hiện, quả táo này không đơn giản, bên trong ẩn chứa lực lượng không yếu.

Hỏa Diện nói:

- Lúc nãy chúng ta nhìn thấy một vật rơi xuống, chắc là cái này rồi?

Sở dĩ bọn họ đi về phía này là vì đột nhiên nhìn thấy thứ gì đó từ trên trời rơi xuống, sau đó nhất thời tò mò mới lại đây xem xét.

Ai biết đụng phải quả táo, tiếp theo nghĩ lại, phát hiện thật sự rất có khả năng là quả táo.

Lãnh Diện nói:

- Chẳng lẽ trên bầu trời còn có chỗ nào đó? Không thì tại sao lại rớt xuống một quả táo?

Thủy Diện nói:

- Đại ca, nhị ca, rốt cuộc cái này có thể ăn được hay không?

Ba người bọn họ nhìn nhau, sau đó Hỏa Diện nói:

- Ai thử xem?

Lãnh Diện nói:

- Để tôi đi.

Sau đó hắn dùng tiểu đao cắt xuống một khối nhỏ, rồi bỏ vào trong miệng.

Lãnh Diện lập tức nhíu mày, sau đó kinh ngạc hô lên:

- Ồ... ăn hơi bị ngon là đằng khác.

Hỏa Diện lập tức nói:

- Cảm giác thế nào?

Lãnh Diện cảm thụ một chút mới đáp:

- Hình như có chút ích lợi cho tu vi.

Hỏa Diện lập tức nói:

- Thử xem có thể mang đi không.

Ba người bận rộn một hồi, phát hiện không thể mang đi.

- Bây giờ phải làm sao đây?

Thủy Diện hỏi.

Hỏa Diện nói:

- Bây giờ có thể làm sao ư? Ăn thôi.

Sau đó ba người bắt đầu nhanh chóng ăn quả táo, vì để không chậm trễ thời gian, bọn họ ăn rất nhanh.

Lúc này Hồng Thự đang bị Đoạn Kiều tống lên phía trên quả táo, nó vừa vặn thấy ba quỷ tu kia đang ra sức ăn táo.

Hồng Thự kêu lên thảm thiết:

- Cạc cạc.

Đó là của nó mà.

Sự xuất hiện của Hồng Thự làm kinh động ba quỷ tu kia.

- Người nào?

Bọn họ lui ra phía sau một chút, sau đó thấy được Hồng Thự cùng Đoạn Kiều.

Linh thú nhỏ như vậy?

Còn có một người nhỏ xíu bên cạnh?

Đoạn Kiều nhìn bọn họ nói:

- Các ngươi ăn của các ngươi, chúng ta ăn của chúng ta, không xâm phạm lẫn nhau.

Hỏa Diện nói:

- Nếu chúng ta không đáp ứng thì sao?

Lúc này Đoạn Kiều mang theo Hồng Thự dịch chuyển tới trước mặt ba quỷ tu, nói:

- Các ngươi không thể cự tuyệt.

Thủ đoạn của Đoạn Kiều đã dọa sợ ba quỷ tu.

Năng lực không gian?

Có vẻ không hề đơn giản.

Rất nhanh, Đoạn Kiều lại mang theo Hồng Thự dịch chuyển về bên trên quả táo, nói:

- Chúng ta có chủ nhân, hắn là người các ngươi không thể trêu vào.

Cho nên các ngươi có muốn, các ngươi ăn của các ngươi, bọn ta ăn của bọn ta?

Hỏa Diện không có chút nào do dự:

- Thành giao.

Rốt cuộc cuộc sống đã mài mòn bản tính của bọn họ.

Trước kia bọn họ cũng từng rất khí phách và hăng hái.

Thế nhưng đi Thiên Tinh động phủ, đi Cốc Long Uyên, sau lại rơi vào tay Hắc Bào ma tu, bọn họ đã trở nên vô cùng kính sợ giới Tu luyện này.

Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Tồn tại mới là quan trọng nhất.

Chương 1542

Đặc biệt là hiện tại, bị đại tiền bối phái tới đây, rất có thể sẽ mất mạng bất kì lúc nào.

Nào dám cùng người tranh cái gì, đặc biệt lại còn là sủng vật có thủ đoạn không gian.

Vậy chủ nhân của nó cũng không cần phải nghĩ, nhất định không hề tầm thường, bọn họ chọc vào sẽ chết.

Trước kia mỗi lần tiền bối phái đi làm việc cũng đều như vậy, rất dễ mất mạng.

Bọn họ phải nhún nhường một chút.

Lúc này Đoạn Kiều nói với Hồng Thự:

- Được rồi tiểu Hồng, ăn đi, nhưng ăn không lại người khác là chuyện của ngươi nhé.

Sau đó Hồng Thự không nói hai lời dùng tốc độ nhanh nhất của bản thân bắt đầu gặm quả táo.

Ba quỷ tu cũng không để bản thân chậm lại phía sau, cũng đang điên cuồng cắt quả táo ăn.

Đoạn Kiều thì nhìn bọn họ ăn, nó lại không cần ăn cái gì.

Hiện tại lưng dựa đại ma đầu, tự tin đầy đủ.

Ai dám khi dễ chúng nó?

Về nhà cáo trạng ngay.

Chà chà, nó cũng chả sợ bị kẻ không thể trêu vào nào theo dõi.

Đương nhiên Đoạn Kiều cũng không muốn gây chuyện, nếu không bị người đánh chết cũng sẽ bị đại ma đầu đánh chết.

...

Lúc này Ma tu Nam Huyên đã trở lại bên người Mặc Ngôn.

Mặc Ngôn đang dùng mặt bắt cá, nhìn thấy ma tu Nam Huyên trở về liền hưng phấn nói:

- Mẹ ơi, Ngôn Ngôn đã đói bụng, con cá cũng đói bụng, chúng ta muốn ăn sủi cảo.

Ma tu Nam Huyên đã hiểu rõ cách làm sủi cảo, cho nên cô cười ngay:

- Ừ, lần này mẹ sẽ làm sủi cảo cho Ngôn Ngôn ăn.

Cuối cùng còn thêm vào một câu:

- Là sủi cảo ăn ngon nữa.

Nghe câu nói đó, Mặc Ngôn liền hưng phấn nhảy dựng lên.

Rốt cuộc có thể ăn sủi cảo ngon rồi.

Nhìn thấy Mặc Ngôn vui vẻ như vậy, ma tu Nam Huyên cũng thật vui vẻ.

Lần này thứ gì cũng chuẩn bị tốt, khẳng định sẽ không thất bại.

Cô có đầy đủ gia vị, nhất định sẽ ăn rất ngon.

Là ông trời ưu ái cô, giúp cô gặp được một đầu bếp ngay lúc này.

Sau đó Mặc Ngôn không chơi với cá nữa, cô chạy qua một bên nhóm lửa.

Ừ, thêm sức thêm nhanh, cô cũng có thể nhanh nhanh ăn được sủi cảo.

Ma tu Nam Huyên chuẩn bị tất cả mọi thứ cần thiết, sau khi Mặc Ngôn nổi lửa lên, cô bắt đầu chuẩn bị thịt và gia vị.

Còn chuyện băm nhuyễn thịt gì gì đấy, với tu vi của cô thì làm không chút khó khăn.

Sau đó chính là gia vị, cô dựa theo lượng yêu cầu của Chung Dịch Dương mà nêm nếm, lúc nêm nếm cô hết sức cẩn thận, vừa lo dư vừa lo thiếu.

Thử vài lần, phát hiện vừa phải mới tiếp tục bước tiếp theo.

Bây giờ Mặc Ngôn còn đang thêm củi lửa, không có cách nào khác, cô cảm giác chơi trò này rất vui, không chơi nhiều không được.

Vậy chẳng phải là lãng phí đám lửa kia sao.

Nếu không đủ củi, cô sẽ đi nhặt.

Hiện tại vừa lúc hết sạch củi, Mặc Ngôn định đi nhặt.

Sau đó Mặc Ngôn liền bước một bước vào trong Mộng yểm không gian.

Hiện tại cô không hiểu Mộng yểm không gian là gì, cô chỉ biết vào đó sẽ có thể đến một nơi xa hơn chút.

Tuy cô có hơi tò mò, nhưng có tò mò mới có thú vị chứ.

Sau đó Mặc Ngôn nháy mắt biến mất.

Mộng yểm không gian cũng đóng lại.

Mà trong nháy mắt lúc Mặc Ngôn biến mất, ma tu Nam Huyên sửng sốt.

Cô lập tức ngẩng đầu nhìn về vị trí của Mặc Ngôn, giờ khắc này cô phát hiện không thấy Mặc Ngôn đâu cả.

Ánh mắt cô ngây ra, cô không thấy bóng dáng con gái mình đâu.

Trong nháy mắt cô luống cuống.

Loảng xoảng.

Chương 1543

Những thứ cô đang chuẩn bị rơi luôn xuống đất.

Nhưng lấy tu vi của cô vẫn nhanh chóng tìm được dấu vết Mộng yểm không gian, sau đó cô bước ra một bước, vói thẳng một bàn tay vào trong Mộng yểm không gian.

Tiếp theo cô vui vẻ, bắt được rồi.

Ngay sau đó, Mặc Ngôn trực tiếp bị ma tu Nam Huyên kéo ra ngoài.

Mặc Ngôn mê mang nhìn ma tu Nam Huyên, nói:

- Mẹ làm gì thế?

Thấy Mặc Ngôn không bị làm sao, ma tu Nam Huyên nhẹ nhàng thở ra.

Vừa mới nãy cô thật sự lo lắng rất nhiều.

Ma tu Nam Huyên nói:

- Ngôn Ngôn muốn làm gì?

Mặc Ngôn nói:

- Ngôn Ngôn giúp mẹ nhóm lửa, hết củi rồi.

Lúc này ma tu Nam Huyên mới thấy toàn bộ củi đã bị Mặc Ngôn ném vào trong đống lửa, chẳng qua với thực lực của cô căn bản không cần củi lửa, một mình cô là đủ rồi.

Lúc sau ma tu Nam Huyên nói:

- Chờ lát nữa mẹ sẽ đi nhặt, Ngôn Ngôn ngồi chờ ăn sủi cảo là được rồi.

Nghe được ăn sủi cảo, Mặc Ngôn liền ngoan ngoãn ngồi ở một bên.

Nhìn thấy Mặc Ngôn không định làm gì khác, ma tu Nam Huyên cũng an tâm.

Còn nhân thịt bị lãng phí ban nãy, mặc kệ đi, làm lại là được rồi.

Rất nhanh, ma tu Nam Huyên lại một lần nữa bắt đầu chuẩn bị nhân thịt.

Lần này cô thường xuyên nhìn về phía Mặc Ngôn, cô sợ con gái mình sẽ lại biến mất.

Mặc Ngôn thì vẫn ngồi như vậy nhìn ma tu Nam Huyên, lâu lâu lại cười lên ngây ngô.

Ừ, cô ngửi thấy được, là mùi ăn ngon.

Ngôn Ngôn muốn được ăn sủi cảo ngon ngon.

Ma tu Nam Huyên nhanh chóng chuẩn bị tốt nhân thịt, vỏ sủi cảo thì cô đã có sẵn.

Nhưng cô cũng chuẩn bị bột mì, cô muốn tự tay làm thử xem sao.

Mà thấy ma tu Nam Huyên đang chuẩn bị bột mì, Mặc Ngôn liền nhào qua:

- Mẹ ơi, để Ngôn Ngôn tới đi, Ngôn Ngôn biết làm.

Ma tu Nam Huyên có chút kinh ngạc:

- Ngôn Ngôn biết làm?

Mặc Ngôn gật đầu, sau đó bắt đầu đổ bột mì, tiếp theo thêm nước... tóm lại mỗi một bước đều rất ra dáng ra hình.

Điều này làm cho ma tu Nam Huyên kinh ngạc thật sự, cô không khỏi hỏi:

- Sao Ngôn Ngôn lại biết làm thế?

Mặc Ngôn nghĩ nghĩ, nói:

- Con quên rồi.

Ma tu Nam Huyên cũng không hỏi nhiều, sau đó cô cùng nhào bột mì với Mặc Ngôn.

Mặc Ngôn chơi rất vui.

Lúc sau các cô làm ra một ít vỏ sủi cảo rất hoàn mỹ.

Lúc làm vằn thắn, Mặc Ngôn lại kêu lên:

- Ngôn Ngôn tới.

Sau đó hai người lại cùng nhau làm vằn thắn.

Ma tu Nam Huyên vẫn luôn mỉm cười nhìn Mặc Ngôn, cô cảm giác chính mình thực may mắn.

Cuối cùng là bước bắc nồi nấu sủi cảo.

Mặc Ngôn chờ ở một bên rất nôn nóng:

- Mẹ ơi Ngôn Ngôn đã đói bụng, có thể để Ngôn Ngôn ăn nó trước không?

Ma tu Nam Huyên nói:

- Không thể, phải đợi nó chín.

Mặc Ngôn nói:

- Nhưng mà Ngôn Ngôn đợi đã lâu.

Ma tu Nam Huyên sờ sờ đầu Mặc Ngôn, không nói gì cả.

Đợi hồi lâu, rốt cuộc sủi cảo cũng chín.

Lúc này ma tu Nam Huyên mới múc một chén cho Mặc Ngôn.

- Cẩn thận chút, nóng đấy.

Ma tu Nam Huyên dặn dò.

Mặc Ngôn chỉ gật đầu, hiện tại cô chỉ muốn ăn sủi cảo, hoàn toàn không hiểu ma tu Nam Huyên nói gì.

Nhìn sủi cảo, Mặc Ngôn gấp gáp chờ không chờ nổi gắp một cái bỏ vào trong miệng.

Chỉ là vừa mới bỏ vào trong miệng cô đã kêu to:

- Oa oa oa, nóng nóng nóng nóng, oa oa oa.

Kêu đến mức làm ma tu Nam Huyên nhảy dựng.

Rốt cuộc Mặc Ngôn cũng học được cách ăn từ từ, sau khi cắn được một miếng, Mặc Ngôn tỏ ra rất hưng phấn.

Ma tu Nam Huyên khẩn trương hỏi:

- Ăn ngon không?

Mặc Ngôn hưng phấn nói:

- Ăn ngon, ăn ngon lắm, Ngôn Ngôn muốn ăn hết.

Ma tu Nam Huyên cười nhìn Mặc Ngôn, chỉ là cười xong lại khóc.

...

Ở tầng thứ nhất

Tốn một lúc lâu, rốt cuộc La Ảnh cũng đốt sang được bố cục thứ hai.

Lúc này hắn lại đi vào xem xét lần nữa, hắn muốn nhìn xem tiến độ những chỗ khác như thế nào.

Hắn nhanh chóng thấy được, tiến độ của tầng hai không nhanh bằng hắn, ít nhất bố cục thứ hai vẫn tối đen như cũ.

Tầng thứ ba không nói, tầng thứ tư cũng đã thắp sáng một chỗ.

Làm hắn kinh ngạc chính là, rốt cuộc xuất hiện tầng thứ năm.

Lúc này tầng thứ năm có một điểm sáng nho nhỏ, xem ra bên kia cũng có người.

Chỉ là thực mau, hắn liền phát hiện qua hết năm tầng thì tầng thứ sáu cũng xuất hiện theo.

Mà tiến độ của tầng thứ sáu không nhanh lắm, tổng cộng có ba chỗ sáng lên.

Vì sao lại nhanh như vậy?

Ngoại trừ vị kia ra, đây chính là chỗ nhanh nhất.

Dựa theo những gì hắn biết, càng vào trong phải càng khó hơn mới đúng.

Vì sao bọn họ có thể nhanh như vậy?

Sau đó tầng thứ bảy cũng xuất hiện, hơn nữa hình như cũng đang trong quá trình thắp sáng.

Sau khi tầng thứ bảy xuất hiện, tầng thứ tám cũng xuất hiện, nhưng không có tầng nào sáng lên, không thể nhìn ra nó đang được thắp sáng.

Tại trung tâm, La Anh đã đợi rất lâu, cuối cùng vẫn không xuất hiện kết nối.

Sau khi rời đi, hắn không khỏi hoài nghi, rốt cuộc bọn họ đang làm gì?

Là muốn mở khóa Tiên Linh động phủ sao?

Hay có điều gì đó ẩn đằng sau tất cả những điều này?

Hắn tính toán một chút, thế nhưng mặc kệ hắn tính như thế nào cũng tìm không ra có cái gì dị thường.

Cũng không cảm giác có cái gì không đúng.

- Ảo giác sao? Không, khẳng định có thứ gì đó, nếu toàn bộ đều được thắp sáng, nhất định sẽ xảy ra chuyện gì đó.

La Ảnh lẩm bẩm.

Nhưng rốt cuộc sẽ xảy ra cái gì, hắn không thể nào biết được.

Điều duy nhất hắn biết chính là, nếu hắn từ bỏ cơ hội lần này, rất có khả năng hắn phải tốn vô số thời gian mới có thể lại tiến thêm một bước.

Loại cơ hội này chỉ có thể gặp không thể cầu.

Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ vĩnh viễn.

Cho nên mặc kệ là cái gì, đều đáng giá hắn mạo hiểm thử một lần.

Huống chi tầng ba đã được thắp sáng hoàn toàn, hắn cũng không có gì phải lo lắng cả.

Sau khi quyết định, La Ảnh liền đi đến chỗ tiếp theo.

Chương 1544

Tầng thứ nhất rất lớn, lại không thể tùy tiện động đến không trung, nên muốn đi qua phải tốn chút thời gian.

Thời gian cần có để phá giải bố cục là không ít, nhưng hắn sẽ không thua kém bất kì kẻ nào.

Hiện tại hắn cũng rất tò mò, không biết sau khi tất cả đều được thắp sáng lên thì sẽ xảy ra chuyện gì.

Cái động phủ này là đặc thù, như vậy thứ có thể liên kết toàn bộ động phủ tất nhiên phải bất phàm.

Chỉ cần vị kia còn ở, ắt hẳn hắn có thể an tâm làm hết tất cả mọi thứ, thậm chí chờ mong tất cả mọi chuyện.

Rốt cuộc hình như vị kia cũng đang chờ mong.

Thời gian ba ngày thoáng qua.

Hiện tại Biên Hải Đao Khách đang cùng Thanh Liên đi ra khỏi lãnh địa của một vị Hải Yêu.

Bọn họ có chút may mắn.

- Không nghĩ tới giúp bọn họ chữa thương còn có được chuyện tốt như vậy.

Thanh Liên nói.

Ban đầu là Biên Hải Đao Khách không còn biện pháp nào mới mang theo Thanh Liên đi tới chỗ này.

Sau khi tới đây cũng vừa lúc Thanh Liên từ bỏ thăng cấp.

Sau đó bọn họ gặp được một vị Hải Yêu, cũng chính là linh thú trong biển, Hải Yêu đó bị thương.

Nhưng cho dù nó bị thương, nơi này vẫn là lãnh địa của nó, bởi vậy đám cá miệng rộng đó mới không dám vào theo.

Lúc sau vì được đối phương tán thành, Thanh Liên cùng Biên Hải Đao Khách bắt đầu chữa thương cho Hải Yêu kia.

May mắn là chỉ tốn thời gian ba ngày, rốt cuộc giải quyết được thương thế của đối phương, còn lại chỉ cần để đối phương chậm rãi tự hồi phục.

Mà bọn họ cũng nhận được sự đồng ý.

Sau khi được đồng ý, bọn họ còn được cho một loại lực lượng đặc thù.

Biên Hải Đao Khách phát hiện luyện thể của hắn lại tăng thêm một bậc.

Vón dĩ luyện thể của hắn đã đủ mạnh, bây giờ lại càng mạnh hơn, hình như còn sắp thăng cấp.

Thứ Thanh Liên có được chính là lực lượng chữa bệnh.

Con đường vú em càng ngày càng đi xa.

- Lúc tôi vừa mới hấp thu có thấy được một tấm bản đồ, hình như nơi này có bố cục riêng biệt, chỗ của chúng ta là nằm ở bên trong, nếu xem xét kĩ càng, rất có thể là tầng thứ bảy.

Biên Hải Đao Khách nói.

Hắn hơi bất đắc dĩ một chút, không phải Phá Hiểu đã nói càng yếu thì càng ở bên ngoài sao?

Sao hắn lại ở bên trong chứ?

Thanh Liên nói:

- Vậy có phải càng ở bên trong sẽ càng nguy hiểm không?

Có thể không nguy hiểm sao?

Hải Yêu bị thương lúc trước mạnh đến không tưởng tượng nổi.

Đây cũng chính là nguyên nhân cho dù nó có bị thương, đám cá miệng rộng đó vẫn kính sợ nó như cũ.

- Chắc thế, nhưng chúng ta không có nhiều thời gian, phải tranh thủ mới được.

Biên Hải Đao Khách nói.

Vì sao chứ?

Bởi vì cá miệng rộng lại đuổi đến đây.

Lúc sau Biên Hải Đao Khách mang theo Thanh Liên nhanh chóng rời đi.

Trên đường Thanh Liên hỏi:

- Phải được cả ba vị tán thành, đám cá miệng rộng đó mới không đuổi theo chúng ta nữa sao?

Biên Hải Đao Khách nói:

- Chắc thế, trước đó vị Hải Yêu tiền bối kia đã nói, cá miệng rộng không thuộc quản hạt của hắn, chỉ khi được các thủ lĩnh khác tán thành thì chúng mới không đuổi theo chúng ta.

Dù sao tổng cộng có ba vị, nếu tất cả đều tán thành thì tốt rồi.

Đối với điều Biên Hải Đao Khách nói, dĩ nhiên Thanh Liên không có ý kiến gì, những Hải Yêu thủ lĩnh đó đều bị thương, mà cô lại rất thích giúp đỡ người khác.

Hơn nữa giúp đỡ người khác lại còn có thể giúp được Biên Hải đạo hữu, vậy đúng là tốt càng thêm tốt.

Thanh Liên cười nói:

- Chúng ta đi nhanh thôi.

Biên Hải Đao Khách gật đầu, lúc sau trực tiếp gia tốc đi đến nơi ở của một vị Hải Yêu khác.

...

Thời gian ba ngày, nói dài không dài mà nói ngắn cũng không ngắn.

Đối với đám người Tử Phong ở tầng sáu mà nói, ba ngày là quá dài, lại còn chỉ lừa được có mấy linh thú, quá ít.

Bọn họ đã lừa xong từ sớm, cũng phân chia mọi thứ từ sớm.

Bây giờ bọn họ chỉ có thể đi dạo khắp nơi, thuận tiện tu luyện.

Lam Nguyệt nói:

- Hình như tôi sắp thăng cấp rồi.

Tử Phong nói:

- Thăng cấp thì thăng cấp, cũng đâu phải chuyện chết người gì.

Chỉ cần không chết người, hắn liền không thèm để ý.

Lúc sau Lam Nguyệt nói:

- Là bốn tiến lên năm.

Sau đó Tử Phong cùng sư phụ Mặc Ngôn liền ngừng lại.

Mặc Ngôn sư phụ nói:

- Muốn độ kiếp?

Lam Nguyệt gật đầu:

- Ừ, đại khái còn mấy ngày nữa.

Tử Phong hết chỗ nói rồi, này thật đúng là sẽ người chết đó.

Sư phụ Mặc Ngôn nói:

- Xem ra phải chuẩn bị một chút, tìm địa phương thích hợp bày trận đi.

Tử Phong nhìn về phía Lam Nguyệt, Lam Nguyệt lập tức nói:

- Em không có Linh thạch không có tài liệu.

Tử Phong thở dài, sớm biết thế thì đã không mang Lam Nguyệt vào theo rồi, đổi thành một sư đệ khác cũng tốt hơn.

Không đúng, đưa bọn họ tới đây chính là Tứ Nguyệt Thiên tiền bối.

Sớm biết thế thì đã cưỡng chế giữ hộ đồ cho sư muội rồi, cũng không đến mức gây ra độ kiếp như này.

Chương 1545

Lúc sau Tử Phong nghĩ tới cái gì, hắn nói với Lam Nguyệt:

- Sư muội, em có biết bị trọc cũng sẽ trở nên mạnh hơn không? Tiểu sư đệ chính là một ví dụ.

Lam Nguyệt ôm đầu nói:

- Sư huynh, em không quen độ kiếp mà không có tóc, rét lạnh căm căm, hơn nữa nhỡ đâu bị bổ vào đầu, ngay cả chút vật phòng ngự cũng không có, trực tiếp vào luôn sọ não thì sao?

Tử Phong sửng sốt, nghe cũng rất có lý.

Cuối cùng Tử Phong thở dài, nói như vậy hắn phải tốn tiền?

Không, Tử Phong nhìn về phía sư phụ Mặc Ngôn, có sư thúc ở đây, không tới phiên hắn.

Sư phụ Mặc Ngôn thấy Tử Phong nhìn về phía mình, lập tức nói:

- Tôi đã phản bội Ngũ Quang Thập Sắc Tông.

Tử Phong:

“...”

- Đã biết, bày trận đi, dù sao chỉ cần không chết là đủ rồi.

...

Tiến độ thong thả nhất vẫn là Hồng Thự cùng Đoạn Kiều ở tầng thứ năm.

Bốn người bọn họ vây quanh một quả táo, Hồng Thự có thể không ngừng ăn, nhưng vì nó quá nhỏ lại thành ra chậm.

Ba quỷ tu kia thì phải ngừng lại để luyện quá sau khi ăn được một lúc, rất mất thời gian.

Mất hơn ba ngày bọn họ mới miễn cưỡng ăn xong một quả táo.

Đối với Hồng Thự mà nói là chưa đã thèm.

Mà đối với quỷ tu Tam Diện mà nói, đó là đời này cũng không muốn ăn lại táo nữa, ghê tởm chết đi được.

Sau khi bọn họ ăn xong, Đoạn Kiều tiến vào trong trạng thái đó, sau đó biết được bản đồ nơi này.

Đặc biệt là thấy được tám tầng kết nối.

- Qủa là trận pháp lợi hại, thật sự muốn tập thể cộng minh sau đó mở ra thứ được che giấu ư? Đại ma đầu biết chuyện này không?

Đoạn Kiều nghĩ một hồi cũng không thèm để ý nữa, có biết hay không còn không phải là cái dạng kia sao.

Không phải không xâm phạm lẫn nhau, mà là ngồi chờ làm ngư ông đắc lợi.

Chẳng qua tiến độ rất nhanh, tầng sáu đã hòan thành, tầng ba cũng hoàn thành, tầng một mới hơn nửa, tầng bốn cũng gần được một nửa, tầng bảy một phần ba, tầng tám quá nửa.

Chỗ bọn họ mới được một phần năm, quá ảnh hưởng tiến độ.

Nhưng tầng chín lại không thấy xuất hiện gì cả.

Với kiến thức của Đoạn Kiều, thứ bị che giấu không có quá nhiều khả năng nằm ở tầng chín, tầng chín cũng chỉ là một tầng bình thường.

À, còn có một loại khả năng, chính là tầng tám thắp sáng tầng chín, tầng chín hô ứng toàn bộ trình tự, cuối cùng mở ra thứ được giấu ở phía sau.

- Thứ gì có thể ẩn giấu sâu đến vậy? Nếu một nửa kia của mình cũng bị cất giấu như thế, mình còn tìm ra sao?

Đoạn Kiều thở dài.

Nhiều năm như vậy rồi, nó vẫn không có được tin tức bên kia.

Sau đó Đoạn Kiều buông cần câu, đi theo đại ma đầu.

Quả thật đại ma đầu có khả năng giúp nó tìm được nửa kia, nhưng đại ma đầu của nó rất tùy ý, muốn hắn giúp nó tìm nửa kia, trừ phi nữ chủ nhân mở miệng.

Ừ, ngẫm lại cũng phải, sớm hay muộn đại ma đầu cũng sẽ bại lộ, đến khi đó có thể giả vờ đáng thương trước mặt nữ chủ nhân.

Thật sự không được, không phải còn sẽ có tiểu ma đầu sao?

Hồng Thự thì không trông cậy được gì, nhưng nhỡ đâu nó có quan hệ thân thiết với tiểu ma đầu, nhất định tiểu ma đầu sẽ giúp nó đúng không?

Lập tức cảm giác kiều sinh tràn ngập hy vọng.

Sau đó Đoạn Kiều nói với những người kia:

- Xuất phát tới quả táo tiếp theo, tổng cộng năm quả, tăng tốc ăn cho xong.

Thủy Diện hoảng sợ:

- Còn ăn táo?

Đoạn Kiều nói:

- Muốn thăng cấp không? Một quả táo tương đương ngươi khổ tu mười năm, không ăn ngươi có thể đứng nhìn.

Hiện tại xuất phát.

Tiểu Hồng tăng tốc.

- Cạc.

Sau đó Hồng Thự nhanh như chớp bay mất dạng.

Quỷ tu Tam Diện ba mặt nhìn nhau, cuối cùng Hỏa Diện nói:

- Xuất phát, chỉ cần ăn xong toàn bộ táo, cõ lẽ chúng ta chỉ cần mấy năm là có thể tiến vào Ngũ giai.

Cùng lắm thì vài thập niên không ăn táo nữa thôi, vấn đề không lớn.

Nhoáng lên lại là ba ngày.

Tầng thứ ba

Hắc Bào ma tu cùng Đan Tuyết ma nữ lại có được không ít thứ tốt.

Đan Tuyết ma nữ nói với Hắc Bào ma tu:

- Sư huynh, bán mấy thứ anh kiếm được cho em nhé?

Hắc Bào ma tu cự tuyệt nói:

- Đây là hàng không bán.

Đan Tuyết ma nữ nói:

- Còn có thứ anh không bán ư?

Hắc Bào ma tu nhìn Đan Tuyết ma nữ nói:

- Sư muội, em động não chút đi, đây là thứ có thể giúp tu vi tăng tiến, em có biết một thương nhân lương thiện yếu ớt muốn kiếm sống trong giới Tu luyện khó khăn đến cỡ nào không?

Điều kiện căn bản là phải có đủ tu vi.

Không đủ tu vi, kiếm nhiều tiền hơn nữa cũng có ích lợi gì?

Có khi sau này còn trở thành mình làm mà người khác hưởng nữa.

Hơn nữa không đủ tu vi, nếu có một ngày em chơi xấu không trả tiền cho anh thì biết làm thế nào?

Cho nên vật có lợi cho tu luyện của anh, nhất định anh không bán.

Đan Tuyết ma nữ lạnh nhạt nói:

- Một viên Cửu giai.

Hắc Bào ma tu lập tức nói:

- Muốn bao nhiêu? Chỗ anh có rất nhiều.

Chương 1546

Đan Tuyết ma nữ nói:

- Tu vi chính là căn bản để sống, bán thì không hay lắm đâu?

Hắc Bào ma tu nghiêm trang nói:

- Người chết vì tiền chim chết vì mồi, không chịu nguy hiểm sao kiếm được phú quý?

Đạo kinh thương không thể cứ ăn chắc mặc bền mãi, nếu không dám liều lĩnh một phen, lấy đâu ra làm giàu?

Mà anh lại là một thương nhân đủ tư cách, nên anh chấp nhận liều lĩnh.

Đan Tuyết ma nữ:

“...”

- Thôi anh cứ giữ lại mà dùng.

Hắc Bào ma tu: “...”

Vốn dĩ Hắc Bào ma tu còn muốn khuyên Đan Tuyết ma nữ một chút, Cửu giai không được thì Bát giai hắn cũng gắng chấp nhận, nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng, đột nhiên một lực lượng cường đại chiếu đến đây.

Mưa sa gió giật, lôi hỏa bay múa, ánh sáng lóa mắt chiếu rọi tứ phương.

Biến hóa bất thình lình này dọa đám người Hắc Bào ma tu nhảy dựng.

Nhưng rất nhanh, bọn họ bình tĩnh lại.

Đan Tuyết ma nữ nói:

- Hắn lại thăng cấp?

Hắc Bào ma tu gật đầu:

- Nhất định là vậy, lần đầu tiên anh nhìn thấy một người thăng có cái cảnh giới bé xíu xiu cũng làm ầm ĩ đến thế.

Có thể không ầm ĩ sao, hiện tại cây cối chung quanh Giang Tả đều đã bị san bằng.

Đại quân Hỏa Nguyên tố đã tập hợp đông đảo đồng minh, lần trước bọn chúng cảm thấy bị sỉ nhục, lần này liền tăng quân số lên gấp mấy lần, quả thực cuồn cuộn vô biên.

Ngay lúc ban đầu, Giang Tả cũng phải ngây ra, hắn không nghĩ lại đến nhiều như thế.

Nếu không phải có hắn chỉ huy ở trong, đám Hỏa Nguyên tố tiểu đệ vừa đối trận đã bị chôn sống.

Hơn nữa hiện tại một đám Hỏa Nguyên tố cụ bị cực kì đầy đủ, nào là áo giáp, chiến xa, còn có cả cung tiễn. Nếu tiếp tục thế này, phải chăng muốn tiến hóa lên vũ khí hiện đại?

Nếu vũ khí hiện đại xuất hiện, có phải đại quân Hỏa Nguyên tố muốn vác súng mang pháo hay không?

Liệu lúc đó vũ khí hòa bình có xuất hiện?

Điều này là không khoa học, cấp độ Nguyên tố không được phép sử dụng sức mạnh ma pháp, cho nên tất cả mọi người chỉ có thể dùng nắm tay chọi nắm tay.

Tuy nhiên, khả năng xảy ra thực sự là thấp, phương hướng tiến hóa của đại quân Hỏa Nguyên tố khó có thể nằm trên khía cạnh khoa học công nghệ.

Phải biết rằng, vũ khí mang tính nổ mạnh đã không thuộc về cấp độ Nguyên tố, đó đã là một dạng của ma pháp.

Nếu có thể sử dụng thì đã dùng từ sớm.

Mỗi người toàn Pháp, mỗi người vì Thần, cuối cùng hình thành đại quân Pháp Thần.

Tưởng tượng như thế, rất thú vị.

Giang Tả có hơi mong đợi.

Thế nhưng Giang Tả phát hiện, chính mình thực sự phải mất tới mất sáu ngày để thăng lên hai cảnh giới nhỏ, mặc dù việc thăng cấp cần có thời gian, nhưng trên lý thuyết hắn chỉ cần bốn ngày là đủ.

Hình như nguyên nhân là vì hắn bị đè nén bởi Thiên Tiên tam khí.

E ngại thăng cấp quá nhanh sẽ ảnh hưởng xấu đến thân thể chăng?

Quả thật vậy, nếu hắn vẫn là người thường, thăng cấp kiểu đó sẽ rất nguy hiểm.

Hơn nữa nội tại không đủ, tu vi có tăng tiến cũng chẳng được gì, vẫn là yếu nhất trong cùng cấp.

Cấp bậc càng cao, càng không thể nóng vội.

Nhị giai Tam giai còn đỡ.

Chẳng qua đây là linh khí và lực lượng tinh thuần nhất, cho nên ảnh hưởng không lớn.

Giang Tả cảm thấy, nếu hắn dùng linh dược bình thường, rất có thể sự áp chế sẽ lớn đến đáng sợ.

Hiện tại hắn vẫn chưa đủ lực để chống lại sự áp chế của Thiên Tiên tam khí bởi toàn bộ Tiên Linh động phủ.

Chẳng qua sức mạnh ma pháp của hắn càng ngày càng mạnh, rất có thể sẽ sớm bước vào cảnh giới Pháp Thần, cũng chính là Thất giai Nhập đạo.

Rốt cuộc, chỉ cần Nguyên tố đại quân hoặc là Nguyên tố tiểu đệ tiến hóa thành Pháp Thần thì tốt rồi.

Hắn sẽ tự nhiên trở thành Pháp Thần.

Có hơi nhanh, nhưng hình như Tô Kỳ không thèm để ý.

Hắn sắp đạt đến Ngũ giai rồi mà Tô Kỳ vẫn cho là hắn yếu.

Chờ hắn thành Pháp Thần, Tô Kỳ sẽ thấy thế nào?

Có thể sẽ nói thế này: Không được đâu, cái Pháp Thần này của anh còn yếu lắm, nhất định phải chờ ở nhà, không được chạy lung tung.

Trong khi đó có thể Tô Kỳ mới đạt được Tứ giai.

Ngẫm lại cũng rất là thú vị.

Chẳng qua hiện tại hắn mới 4.7, cách Ngũ giai không còn xa.

Nhưng muốn tiếp tục trì hoãn sao?

Nghĩ một hồi Giang Tả cũng không để ý nữa, hắn tiếp tục thăng cấp, đương nhiên, hiện tại phải đánh đại quân Hỏa Nguyên tố một trận cái đã.

Hắn có chút muốn trở thành Pháp Thần cho Tô Kỳ nhìn trước.

Đây đại khái là lạc thú duy nhất khi tu luyện ma pháp của hắn.

Chương 1547

Còn vì sao lại muốn tiếp tục trì hoãn, là vì Giang Tả hắn đã quan sát lực lượng được tách ra từ tầng thứ chín.

Tuy không nhiều lắm, nhưng với tốc độ hấp thu của đám người Tô Kỳ, tất nhiên không thể nhanh như vậy được.

Giang Tả biết năng lực lĩnh ngộ của Tô Kỳ rất mạnh, nhưng loại chuyện hấp thu này, cô có mau đến cỡ nào cũng không mau bằng hắn.

Cho dù các cô chỉ cách đó có một tầng thì cũng vẫn vậy thôi.

Về mặt lý luận quả thật là như thế, nhưng Giang Tả đã suy nghĩ sai một việc, đó chính là thời gian hắn đánh Hỏa Nguyên tố cũng rất lâu.

Cho nên lúc Giang Tả được 4.7, Tô Kỳ cũng thành công bước vào 3.7.

Phải biết rằng tu vi bản thân Tô Kỳ chính là 3.5, sáu ngày bước vào 3.7 là hết sức bình thường.

Chủ yếu là Tô Kỳ không hề có chút ý niệm nào về việc củng cố tu vi cho bản thân, cũng chưa bao giờ nghĩ liệu mình có thể vô địch trong cùng cấp, hay yếu nhất trong cùng cấp hay không.

Cô chỉ cảm thấy nếu bản thân không có vấn đề gì thì thăng cấp cũng không sao.

Cấp bậc cao, cô có thể đi khoe khoang với sư tỷ hoặc tỏ vẻ với Giang Tả.

Dù gì cũng chỉ là kèm theo thôi mà.

Thế nhưng Tô Kỳ thăng cấp, nhìn thì có vẻ là chuyện đương nhiên, trên thực tế đã nhanh hơn người khác không biết bao nhiêu lần.

Tô Kỳ lại không có khái niệm gì với chuyện này, cô nghĩ sư tỷ mình cũng thăng cấp như thế này thôi.

Dù sao Tĩnh Nguyệt tỷ cũng là một người trung thực.

Mặc kệ như thế nào, lúc này, Giang Tả đang tiến thẳng lên Ngũ giai, Tô Kỳ cũng tiến thẳng lên Tứ giai.

Mọi người đều rất bận.

Mà ở một tầng là náo nhiệt nhất.

Lúc này Mặc Ngôn còn đang đi theo bên cạnh ma tu Nam Huyên, có thể nói, trong vòng mấy ngày ngắn ngủi ma tu Nam Huyên đã hoàn toàn dung nhập vào trong nhân vật “mẹ”.

Mặc Ngôn thì chỉ cần ăn ngủ ngủ ăn, hoàn toàn không cần để ý bất cứ thứ gì.

Đáng thương nhất vẫn là Lục Nguyệt Tuyết cùng Xích Huyết Đồng Tử.

- Vẫn không tìm thấy, không biết đã chạy đi đâu. Cô ấy đói bụng thì nên ngồi dưới đất mới đúng chứ, vì sao chúng ta lại tìm không thấy?

Lục Nguyệt Tuyết gõ chữ đưa cho Xích Huyết Đồng Tử xem.

Xích Huyết Đồng Tử nhìn Lục Nguyệt Tuyết, nói:

- Có thể cô đã quá coi thường một Mặc Ngôn biến ngốc rồi. Không có ai bên cạnh, cô ấy sẽ tự mình tìm thức ăn, thấy gì đuổi đó, đuổi một con sâu thôi cũng có thể đuổi tới chân trời góc biển.

Lục Nguyệt Tuyết: “...”

Xích Huyết Đồng Tử cùng Lục Nguyệt Tuyết tìm khắp chung quanh rất lâu, nhưng vẫn không tìm thấy Mặc Ngôn.

Bây giờ có một thân cây cũng vô dụng.

Không thể bay ra khỏi tầng này.

Chỉ có thể xem xét khắp nơi, tách ra lại không thể liên hệ với nhau, chỉ có thể cùng tìm kiếm.

Thế nhưng trên đường tìm kiếm lại tìm được không ít thứ tốt, đáng tiếc không cách nào dùng ngay tại chỗ.

Cho nên đều bị Lục Nguyệt Tuyết lấy sạch.

Vốn dĩ Lục Nguyệt Tuyết không có pháp bảo trữ vật, nhưng gần đây kiếm được rất nhiều nên cũng có mua một cái nhỏ.

Còn Xích Huyết Đồng Tử thì không có gì cả.

Nếu có, hẳn có thể cất rất nhiều que kem, Xích Huyết Đồng Tử cảm giác có chút đáng tiếc.

Xích Huyết Đồng Tử nói:

- Xích Kiếm có thể cảm giác huyết khí chung quanh, nếu Mặc Ngôn xảy ra chuyện, hẳn Xích Kiếm có thể cảm giác được.

Cho nên trước mắt Mặc Ngôn vẫn còn an toàn.

Lục Nguyệt Tuyết đánh chữ:

- Vậy nếu Mặc Ngôn bị nội thương thì sao?

Chịu nội thương mà không xuất huyết, như vậy Xích Kiếm liền không thể cảm giác được.

Thế là tìm không thấy.

Xích Huyết Đồng Tử nói:

- Tôi cảm thấy khả năng này không quá cao, mặc kệ là cùng cấp hay cao hơn, khi động thủ cơ bản đều muốn đánh ra máu, nếu không thấy sẽ cảm giác đối phương chưa bị thương, không đạt được khoái cảm.

Lục Nguyệt Tuyết: “...”

Thấy huyết mới đạt được khoái cảm?

Quả nhiên, Xích Huyết Đồng Tử bị Xích Kiếm dạy hư rồi.

Mà ngay tại lúc này, đột nhiên Xích Kiếm rung động mãnh liệt.

Xích Huyết Đồng Tử nhanh chóng cầm lấy Xích Kiếm, sau đó quay đầu chạy ngay:

- Mau chạy, phía trước có nguy hiểm.

Tu vi Lục Nguyệt Tuyết không hề thua kém Xích Huyết Đồng Tử là bao, cho nên cô hoàn toàn đuổi kịp tốc độ của Xích Huyết Đồng Tử.

Sau đó Xích Huyết Đồng Tử nhíu mày, không nói hai lời triệu hoán cái cây kia ra, mang theo Lục Nguyệt Tuyết bay nhanh rời xa nơi này.

Xích Huyết Đồng Tử vừa rời đi, một năng lượng cực lớn quét tới.

Một con phi ưng khổng lồ đang không ngừng công kích ba người.

Ba người này đều đã bị thương, nhưng nhờ bọn họ vừa đánh vừa lui nên cũng không chịu ảnh hưởng quá lớn.

Ba người này dĩ nhiên là quỷ tu Tam Diện.

- Vừa mới phát hiện ra hai đứa nhóc, chẳng qua chúng chạy thoát rồi.

Thủy Diện nghĩ nghĩ lại nói:

- Muốn dẫn qua không?

Hỏa Diện tranh thủ thời gian hỏi:

- Đại khái là tu vi gì?

Thủy Diện nói:

- Nhị giai, hẳn là trong người có bảo vật, phạm vi cảm tri vô cùng rộng, tốc độ thoát đi cũng rất nhanh.

Chương 1548

Hỏa Diện nói:

- Không đủ, không cần phải xen vào bọn họ, thoát khỏi nguy cơ trước mắt hẵng tính tiếp, ít nhất cũng phải tìm được người Tu luyện Lục giai.

Thủy Diện nói:

- Đã biết, tôi tiếp tục điều tra.

Lãnh Diện nói:

- Nhanh lên.

Thủy Diện nói:

- Được.

Thủy Diện bị thương nhẹ nhất, hiện tại việc hắn cần làm là tìm được một người phù hợp để đánh lạc hướng con phi ưng này.

Còn đối phương là ai, không quan trọng, chỉ cần đủ thực lực là được.

Nếu cứ tiếp tục tình trạng này, không biết bọn họ còn cầm cự được bao lâu.

Tốn một lúc lâu, ánh mắt Thủy Diện sáng lên, hắn nói:

- Cảm tri được khí tức của ma tu Nam Huyên.

Nghe được Thủy Diện nói như vậy, Hỏa Diện cùng Lãnh Diện đều vui vẻ, thật là oan gia ngõ hẹp mà.

Hỏa Diện nói:

- Lợi dụng linh thú này giết ma tu Nam Huyên luôn.

Mới chưa được bao lâu, nhất định trong người cô ta vẫn còn mang thương tích, nếu thật sự không giết được chúng ta lại bồi thêm một đao nữa.

Lãnh Diện cùng Thủy Diện cũng gật đầu đồng ý.

Thật là may quá, cư nhiên đụng phải kẻ thù ở chỗ này.

Bọn họ không tin lần này còn có ma tu Vẫn Tinh nhảy ra phá đám.

Lúc này đây, có nói cái gì cũng phải giết cho bằng được ma tu Nam Huyên, dù sao cũng có thù oán với nhau, bọn họ không muốn lúc bản thân độ kiếp bị người ta nhìn chằm chằm.

Người Thất giai Nhập đạo không phải là dễ chọc, đặc biệt là hiện tại bọn họ đã mất đi hạt châu kia.

Thủy Diện nói:

- Tôi dẫn đường.

...

Lúc này La Ảnh đang giải cái bố cục thứ năm, nhưng hắn phát hiện hắn giải mãi vẫn không được.

Suy nghĩ xem thiếu cái gì nhỉ?

Nếu không với tiến độ của hắn, đã sớm giải quyết xong cái bố cục thứ năm này rồi.

Trong mấy ngày này, bố cục thứ năm đã khiến hắn tốn rất nhiều thời gian.

- Không đúng, hình như là bị chỗ nào đó chặn lại, hay đúng hơn là có nơi nào đó cần lực lượng.

Lúc sau La Ảnh tính toán, nhưng trước sau vẫn không tính ra được gì.

- Là phương hướng sai rồi sao?

Dứt lời La Ảnh ngẩng đầu nhìn trời.

Lúc này hắn mới nhìn thấy, thì ra trên không trung xuất hiện biến hóa rất nhỏ.

Biến hóa rất nhỏ đó như đang không ngừng hấp thu lực lượng chung quanh.

Sau đó La Ảnh đã biết.

- Không có đủ lực lượng để kích hoạt cùng một lúc sao? Nhưng phải bổ sung lực lượng như thế nào?

La Ảnh lại bắt đầu bói toán, nhưng hắn vẫn tính không ra.

Hắn phát hiện chỉ cần những thứ liên quan đến Tiên Linh động phủ hắn đều không thể xem xét, đây là một loại cảm giác rất kì quái.

Rõ ràng tính một chút cảm thấy mọi thứ đều bình thường, nhưng lại cảm giác trong đó có gì đó không bình thường.

Vô pháp lý giải, vô pháp chạm đến.

Một thứ sâu xa đến như vậy, có lẽ khi hắn đi đến bước tiếp theo sẽ tìm hiểu được.

Nhưng khi nào mới đến được bước tiếp theo đây?

Chẳng lẽ cứ phải chờ đợi mãi sao?

Cuối cùng La Ảnh lựa chọn chờ đợi.

Không có gì khác, chỉ có thể chờ đợi biến hóa mới, lúc không còn cách nào cũng chỉ có thể xem xét tình thế, hành sự dựa theo hoàn cảnh.

...

Lúc này ma tu Nam Huyên ngồi ở trên cỏ.

Mà Mặc Ngôn đang gối lên chân cô ngủ.

Ma tu Nam Huyên vuốt ve đầu Mặc Ngôn, cưng chiều hiện rõ trong mắt không thể nghi ngờ.

Cô rất thích cuộc sống như thế này, hay nói đúng hơn đây là cuộc sống cô đã mong đợi rất nhiều năm.

Thế nhưng lại không dám mong ước xa vời.

Mặc Ngôn trở mình, sau đó lẩm bẩm nói:

- Mẹ ơi, Ngôn Ngôn muốn ăn sủi cảo.

Ma tu Nam Huyên nhìn Mặc Ngôn cười cười, cô dùng tay vuốt ve gương mặt Mặc Ngôn.

Đây là con gái cô.

Con gái cô kêu cô là mẹ.

Còn gối chân cô ngủ.

Đời này, cô thấy đáng giá rồi.

- Con gái mẹ...

Ma tu Nam Huyên trầm mặc một hồi lại nói tiếp:

- Mẹ xin lỗi con, rất xin lỗi con.

Cô không dám cầu xin tha thứ, đã biết rõ bên đó không có người, vậy chẳng khác nào tự tay mình giết chết con gái mình, cô không có tư cách được tha thứ.

Mà ma tu Vẫn Tinh vẫn có thể được tha thứ, vì kéo Mặc Ngôn từ trong Qủy Môn Quan trở về là trưởng bối nhà hắn.

Điều duy nhất cô có thể làm, là trong mấy năm nay đánh cho sợ những kẻ dám ăn hiếp Mặc Ngôn.

Làm Mặc Ngôn có thể vui vẻ an toàn lớn lên.

Ma tu Nam Huyên phục hồi lại tinh thần, ít nhất hiện tại Ngôn Ngôn còn ở bên cô.

Chỉ là rất nhanh, cô nhíu mày lại.

Cô cảm giác được khí tức quen thuộc.

Quỷ tu Tam Diện.

- Tới thật nhanh, hơn nữa có cả thứ khác.

Chương 1549

Ma tu Nam Huyên nhíu mày.

Cô rất muốn đánh một trận với ba tên kia, nhưng hiện tại Mặc Ngôn còn đang ở cạnh, cô không muốn để Mặc Ngôn gặp phải bất kì nguy hiểm nào.

Cho nên cô định rời đi ngay.

Thế nhưng cô đã xem nhẹ ba người kia, bọn họ là cố tình tới đây tìm cô.

Hơn nữa tốc độ cực nhanh.

Ngay lập tức, Thủy Diện trực tiếp công kích lại đây, phạm vi công kích rất rộng.

Ma tu Nam Huyên trực tiếp duỗi tay ngăn chặn công kích của đối phương.

Một tên Lục giai hèn mọn, cô căn bản không thèm để ý.

Oanh!!!

Một tiếng nổ lớn vang lên, sau đó ma tu Nam Huyên mang theo Mặc Ngôn lui về phía sau, chỉ là lúc này ma tu Mặc Ngôn đã bị đánh thức.

Còn không chờ Mặc Ngôn mở mắt ra, một con phi ưng thật lớn đã nhào tới công kích ma tu Nam Huyên.

Thực lực phi ưng này rất mạnh.

Ma tu Nam Huyên chỉ có thể đưa Mặc Ngôn cách xa chỗ này, sau đó một mình đối chọi phi ưng kia.

Thực lực phi ưng này hoàn toàn không thua kém gì ma tu Nam Huyên, cho nên sau khi nhận xong một kích, cô không thể thoát thân ngay được.

Điều này khiến ma tu Nam Huyên có chút kinh ngạc.

Đối phương kiếm đâu ra trợ thủ này vậy?

Chỉ là cô lập tức phát hiện ra, đối phương chỉ dùng cô để đánh lạc hướng con ưng này thôi.

Bởi vì rõ ràng quỷ tu Tam Diện cũng bị thương, hơn nữa còn có vẻ không nhẹ.

Lúc này quỷ tu Tam Diện đứng một bên nhìn, Hỏa Diện nói:

- Chậc chậc, thương thế khỏi hẳn rồi? Thật không tin được.

Lãnh Diện nhìn về phía Mặc Ngôn:

- Bên kia có một con nhóc, hình như ma tu Nam Huyên muốn bảo vệ cô ta, vì để diệt trừ hậu hoạn, chúng ta dùng nó khiến ma tu Nam Huyên phân tâm đi.

Hỏa Diện gật đầu:

- Động thủ đi.

Bọn họ không thể chờ lâu, chỉ có thể dùng biện pháp đơn giản nhất đánh chết ma tu Nam Huyên.

Mối thù giữa hai bên không có khả năng hóa giải, nên nếu có sẵn tài nguyên thì cứ việc tận dụng.

Còn tài nguyên là ai, việc này không cần để ý.

Chờ lần này qua đi, bọn họ có thể tiến vào Thất giai Nhập đạo.

Toàn bộ giới Tu luyện có mấy ai dám đối địch với bọn họ?

Toàn bộ giới Ma Tu có mấy ai dám không nể mặt bọn họ?

Lúc này Lãnh Diện trực tiếp nhào về phía Mặc Ngôn còn đang mơ hồ.

Hắn còn không ngừng tản mát ra thực lực, đây là cố tình làm cho ma tu Nam Huyên thấy.

Lúc ma tu Nam Huyên chú ý về phía này, hắn lập tức gia tốc vọt về phía Mặc Ngôn, ý đồ một kích giết chết.

Chính là vì muốn nhìn ma tu Nam Huyên thấy mà cứu không được, muốn nhìn ma tu Nam Huyên điên cuồng.

Chỉ khi mất đi lý trí, bọn họ mới có hy vọng đánh chết ma tu Nam Huyên.

Chiêu này có thể mang lại hiểu quả hay không thì bọn họ không chắc, nhưng đã là cơ hội thì bọn họ vẫn muốn thử một lần.

Quả thật ma tu Nam Huyên thấy được.

Cô sửng sốt một chút, sau đó nổi giận:

- Mi dám!

Ma tu Nam Huyên hét lớn một tiếng, cô trực tiếp từ bỏ phi ưng khổng lồ kia, sau đó như không muốn sống mà bất chấp tất cả nhào về phía Mặc Ngôn.

Không kịp, tốc độ không đủ, làm sao bây giờ?

Thiêu đi, thiêu đốt đi, thiêu đốt tiềm lực của cô đi, thiêu đốt tất cả của cô đi, như vậy là có thể đuổi kịp.

Tuyệt đối không thể không đuổi kịp.

Tuyệt đối không thể không đuổi kịp, tuyệt đối.

Giờ khắc này ma tu Nam Huyên giống như trung tâm lực lượng khổng lồ, nháy mắt bùng nổ.

Tốc độ của cô nhanh chóng đạt đến cực hạn, chỉ trong phút chốc, cô đã xuất hiện trước mặt Mặc Ngôn..

Giây phút này Lãnh Diện ngây ngẩn cả người, hắn phát hiện sự tình có điểm vượt qua dự đoán của hắn.

Nhưng tên đã lên dây không thể không bắn.

Hắn cần phải toàn lực công kích, hơn nữa phi ưng kia cũng đã bạo phát lực lượng cường đại.

Ngay lúc này, toàn bộ công kích đều tập trung trên người ma tu Nam Huyên.

Công kích vô cùng cường đại, trực tiếp thổi quét về phía ma tu Nam Huyên, cô có thể làm được chỉ là miễn cưỡng phòng ngự.

Oanh!!!!

Công kích khủng bố đánh lui ma tu Nam Huyên, mà Mặc Ngôn tuy không bị dính đòn công kích nhưng dư chấn đủ để đánh văng Mặc Ngôn.

Thậm chí còn hộc ra một ngụm máu tươi.

Ma tu Nam Huyên không có cách nào tiếp được Mặc Ngôn, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mặc Ngôn bay đi.

Cô lạnh lẽo nhìn về phía đám người kia, sát ý hoàn toàn bùng nổ:

- Chúng mày, tất cả đều, đáng chết.

Ngay lúc này, trên người ma tu Nam Huyên bộc phát lực lượng cường đại xưa nay chưa từng có, lực lượng này trực tiếp hòa tan mọi thứ chung quanh, ngay cả lực lượng dao động của phi ưng khổng lồ kia cũng bị tan rã.

Ngay lúc này, lực lượng của ma tu Nam Huyên vượt ra ngoài Thất giai.

Ngay lúc này cô chính là kẻ cường đại nhất ở đây.

Cô có thể hủy diệt mọi người.

- Đều chết hết cho ta!

Lực lượng khổng lồ bóp méo không gian, đây là công kích mạnh nhất của ma tu Nam Huyên, là toàn bộ phẫn nộ trút xuống của cô.

Những người này năm lần bảy lượt ra tay với con gái cô, bọn họ đáng chết.

Chương 1550

Đối mặt với công kích của ma tu Nam Huyên, đừng nói là đám người quỷ tu, ngay cả phi ưng kia cũng ngơ ngác, cường đại, đột nhiên cường đại.

Rất nhanh, bản năng nói cho bọn họ: Trốn, mau trốn, nhất định trốn ngay đi.

Quỷ tu Tam Diện lập tức chạy trốn.

Nhưng bọn họ thông minh hơn phi ưng, bọn họ trốn ra phía sau phi ưng.

Oanh!!!

Công kích của ma tu Nam Huyên trực tiếp đánh về phía bọn họ.

Phi ưng kia đứng mũi chịu sào, lập tức bị tan rã.

Mà quỷ tu Tam Diện cũng bị ảnh hưởng của công kích làm cho trọng thương.

Nhưng là cuối cùng bọn họ cũng sống sót.

Chỉ là khi bọn họ cho rằng ma tu Nam Huyên sẽ đuổi cùng giết tận thì lại phát hiện một chuyện ngoài ý muốn, ma tu Nam Huyên cư nhiên nhào tới phương hướng khác.

Phốc ~

Lãnh Diện phun ra một búng máu tươi, nói:

- Cô ta trọng thương? Không thể tiếp tục đuổi giết chúng ta?

Thủy Diện cũng phun ra một búng máu, nói:

- Muốn ập đến giết chết cô ta không?

Hỏa Diện lắc đầu:

- Không, có thể cô ta chỉ đi tìm thứ khác càng quan trọng hơn thôi, tôi cảm thấy bản thân sắp đột phá rồi, hai người thì sao?

Lãnh Diện cùng Thủy Diện gật đầu:

- Chúng tôi cũng thế.

Hỏa Diện nói:

- Chuẩn bị tốt mọi thứ rồi? Phân công nhau bế quan độ kiếp, một lần đột phá Thất giai, sau đó đánh chết ma tu Nam Huyên.

Lúc sau ba người trực tiếp phân công nhau rời đi.

...

Quả thật ma tu Nam Huyên không để ý tới ba người kia, ai quản bọn họ chết hay sống chứ.

Cho dù cô có thật sự muốn giết cũng sẽ lãng phí rất nhiều thời gian, dù sao cô đã bị trọng thương.

Huống chi hiện tại cô chỉ muốn biết Mặc Ngôn có bị thương hay không.

Cô lo Mặc Ngôn xảy ra chuyển.

Cho nên cô chỉ có thể từ bỏ việc giết thù địch, chỉ muốn xác định Mặc Ngôn có an toàn không.

Rất nhanh, ma tu Nam Huyên tìm được Mặc Ngôn.

Mặc Ngôn bị thương, nhưng là không có gì trở ngại.

Tiếp theo ma tu Nam Huyên liền xuất hiện ở trước mặt Mặc Ngôn, cô vừa mới muốn đi đỡ Mặc Ngôn, còn muốn hỏi Mặc Ngôn có làm sao không.

Chỉ là lời vừa đến bên miệng đã không cách nào nói ra.

Cũng không phải là do thân thể cô có vấn đề, mà vì Mặc Ngôn đang dùng vẻ mặt sợ hãi nhìn cô, sau đó đôi tay không ngừng chống đỡ thân thể lui về phía sau.

- Lão yêu bà? Phi phi, tiền, tiền, tiền bối, tôi, tôi còn nhỏ, ngài cũng đã đánh trọng thương tôi rồi, cầu ngài đừng giết tôi.

Tôi nhớ tôi còn gọi ngài là mẹ, nói thế nào cũng xem như là con gái ngài, ngài thả tôi đi đi.

Tôi biết sư phụ tôi không xứng với ngài, nhưng tôi khẳng định là do sư phụ tu luyện bị tẩu hỏa nhập ma. Mộng yểm ma tu ấy mà, hay bị như vậy lắm, à, sau này tôi cũng không nói mình là con riêng của sư phụ nữa.

Nói thế quả là vũ nhục tiền bối.

Ma tu Mặc Ngôn chịu đựng thương tích, lập tức nói.

Ma tu Nam Huyên sửng sốt, lúc sau trong thần sắc có một tia cô đơn.

Nhưng cô đã che giấu rất tốt.

Thì ra Mặc Ngôn khôi phục rồi.

Nhưng sao lời nó nói lại không có logic như thế?

Ngẫm lại ma tu Nam Huyên cũng không nghĩ để ý nhiều làm gì.

Lúc này, cô thu lại toàn bộ cưng chiều và lo lắng của bản thân, dùng giọng điệu có chút lạnh nhạt nói:

- Cô thật ấu trĩ.

Ma tu Nam Huyên không biết vì sao bản thân lại nói ra mấy lời này, nhưng cô cũng không biết phải nói cái gì, chỉ có thể nói đại ra câu gì đó.

Ma tu Mặc Ngôn lập tức nói:

- Đúng đúng, tiền bối nói rất đúng, lời con nít không nên chấp nhặt, thế tiền bối... tôi có thể rời đi không?

Ma tu Nam Huyên nói:

- Cô bị trọng thương.

Nghe vậy Mặc Ngôn trực tiếp nhảy dựng lên, sau đó vỗ vỗ ngực nói:

- Không có việc gì, không thành vấn đề, tiền bối không cần để ý.

Ma tu Nam Huyên nhíu mày, cô không có mù:

- Khóe miệng cô còn dính máu.

Mặc Ngôn lập tức liếm liếm khóe miệng, nói:

- Là nước cà chua, ma tu Mặc Ngôn tôi rất thích nước cà chua, tiền bối không cần để ý.

Vốn dĩ ma tu Nam Huyên còn muốn nói cái gì, nhưng ngay lúc này có một thân cây bay tới.

Lập tức có hai người đứng ở trước mặt Mặc Ngôn.

Người tới đúng là Xích Huyết Đồng Tử cùng Lục Nguyệt Tuyết vừa cảm tri thấy khí huyết Mặc Ngôn.

Nhìn thấy Xích Huyết Đồng Tử cùng Lục Nguyệt Tuyết tới, Mặc Ngôn liền chạy nhanh trốn đến phía sau Xích Huyết Đồng Tử cùng Lục Nguyệt Tuyết.

- Ôi má ơi, rốt cuộc các người cũng tới, thiếu chút nữa là tôi chết rồi.

Xích Huyết Đồng Tử cùng Lục Nguyệt Tuyết cũng không có để ý tới Mặc Ngôn.

Không gọi ba mẹ, chứng minh đã ổn, không cần để ý.

Người thật sự cần để ý chính là người trước mắt này.

Xích Huyết Đồng Tử biết người này.

Chẳng qua đối phương bị thương, hơn nữa còn đứng ở trước mặt một Mặc Ngôn cũng bị thương.

Ai biết đã xảy ra chuyện gì, nếu là do Mặc Ngôn làm hại thì sao?

Kia quả thực muốn chết.

Chương 1551

Cuối cùng Xích Huyết Đồng Tử cung kính mở miệng nói:

- Tiền bối, có phải Mặc Ngôn quấy rầy tiền bối hay không? Lúc trước Mặc Ngôn bị thương ảnh hưởng đầu óc, nếu có làm ra chuyện gì sai lầm, hy vọng tiền bối nhắm một mắt mở một mắt, bỏ qua cho cô ấy.

Đến lúc đó vãn bối sẽ nhờ sư phụ và sư thúc tự mình tới cửa xin lỗi tiền bối.

Nhất định trả cho tiền bối một sự công bằng hoàn mỹ.

Lúc này Mặc Ngôn còn muốn giải thích, nói không phải do mình làm.

Chỉ là còn chưa kịp mở miệng, cô đã bị Lục Nguyệt Tuyết bit kín miệng lại.

Cô oan quá, cô nhớ rõ bản thân vừa mới tỉnh lại đã nhìn thấy người này, tiếp theo cô bị thương văng ra ngoài.

Cũng không biết đối thương nghĩ như thế nào mà lại xuống tay nặng như vậy.

Ban đầu cô còn tưởng đối phương muốn giết cô rửa hận nữa kìa.

Ma tu Nam Huyên nhìn Lục Nguyệt Tuyết cùng Xích Huyết Đồng Tử, nói:

- Tôi bị thương không liên quan tới cô ta.

Sau đó ma tu Nam Huyên lại bổ sung một câu:

- Ma tu Mặc Ngôn cũng không phải do tôi đánh bị thương.

Nghe được ma tu Nam Huyên nói thế, Mặc Ngôn liền gạt tay Lục Nguyệt Tuyết ra, nói:

- Thật vậy chăng? Tôi còn tưởng rằng do tôi ăn hiếp Đan Tuyết ma nữ nên bà liền thẹn quá thành giận.

Xích Huyết Đồng Tử: “...”

Lục Nguyệt Tuyết: “...”

Ngay cả ma tu Nam Huyên cũng có chút bất đắc dĩ, đối với cái chuyện ăn hiếp kia, có thể là Mặc Ngôn hiểu lầm gì rồi.

Lúc sau ma tu Nam Huyên liền nói:

- Nếu không còn chuyện gì khác, các người mau đi đi.

Đám Xích Huyết Đồng Tử cũng nghĩ như vậy.

Còn về nguyên nhân bên trong, vị tiền bối này đã không muốn nói, bọn họ cũng không dám hỏi nhiều.

Nhỡ đâu chọc giận đối phương thì phải làm sao.

- Vậy bọn vãn bối không quấy rầy tiền bối nữa.

Nói xong, Xích Huyết Đồng Tử mang theo hai cô gái rời đi ngay.

Ma tu Nam Huyên là nhìn bọn họ rời đi.

Trên đường đều có thể nghe được Mặc Ngôn đang nói:

- Ôi má ơi, tôi nhớ rõ tôi kêu lão yêu bà kia là mẹ, hai người nói xem, nếu như Đan Tuyết ma nữ biết được chuyện này, có khi nào cô ta sẽ nói tôi là em gái cô ta không?

Không, tôi phải làm chị!

Không đúng, cô ta sẽ cười nhạo tôi thật nhiều năm, uy danh của ma tu Mặc Ngôn tôi sẽ bị tổn hại.

Bảo mật, cần phải bảo mật.

Nghe Mặc Ngôn nói thế, ma tu Nam Huyên chỉ có thể miễn cưỡng cười cười.

Thật ra cô rất muốn nói với bọn họ rằng: Mặc Ngôn bị thương rồi, nhớ phải chữa thương cho nó, đừng cho nó chạy nhảy nhiều quá, phải xem kĩ nó, đặc biệt là xung quanh đây rất nguy hiểm.

Thế nhưng cô không thể nói.

Đã không thể nói.

Sau đó ma tu Nam Huyên đến bên cạnh một cái cây, chậm rãi ngồi xuống.

Cô thật sự bị trọng thương rồi.

Nhưng khi nhìn thấy Mặc Ngôn không có vấn đề gì, cô liền rất vui vẻ.

Chỉ cần Mặc Ngôn không có việc gì là tốt rồi.

Cô không dám hi vọng xa vời quá nhiều, càng không dám hi vọng.

Sau đó cô nâng tay lên, trong tay cô lập tức xuất hiện một quả cầu pháp thuật, trong quả cầu này có hình ảnh đang chuyển động không ngừng.

Đó là hình ảnh cô và Mặc Ngôn ở chung với nhau mấy ngày nay.

Mặc Ngôn sẽ làm nũng sẽ cáu kỉnh, càng có rất nhiều vui vẻ.

Pháp thuật lưu ảnh.

Đây là món quà an ủi ma tu Nam Huyên chuẩn bị cho chính mình.

Mà món quà tốt nhất, dĩ nhiên là có Mặc Ngôn làm bạn mấy ngày nay.

Cô cảm thấy bản thân đã không còn gì tiếc nuối.

Mà ở tầng thứ bảy, sư phụ Mặc Ngôn đột nhiên nhíu mày.

Sau đó hắn thử duỗi tay xuyên qua không gian, muốn tới không gian bên kia.

Nhưng lại bị cách trở.

Mà trở ngại hắn chính là rào chắn biên giới.

Cuối cùng Mặc Ngôn sư phụ tự nói:

- Cần nghĩ cách giải quyết rào chắn.

...

Sau khi ma tu Nam Huyên đại chiến, bố cục vốn dĩ đang không đủ năng lượng đột nhiên bắt đầu vận chuyển.

La Ảnh là người biết trước tiên.

Sau đó hắn nhìn về phía lực lượng, mặc dù hắn không biết điều gì đang xảy ra, nhưng sau tất cả, nó vẫn tiếp tục.

Hắn không để ý quá nhiều mà tiếp tục bắt đầu bố cục.

Sau khi bước này được thông qua, hắn có thể sử dụng tốc độ nhanh nhất để mở khóa bố cục.

Những nơi khác cũng tiến triển nhanh chóng không kém.

Ừm, ngoại trừ tầng năm.

- Xem ra sẽ nhanh thôi, chỉ trong vòng mấy ngày nữa là có thể vạch trần lớp màn che cuối cùng.

La Ảnh cúi đầu nói.

Quỷ Kiến Sầu ở tầng hai cũng nói:

- Xem ra chỉ cần hai ngày, hoặc chính xác hơn là dựa vào tốc độ của tầng 5.

Long Trảm nói:

- Trận pháp này nếu thiếu đi một tầng thì thế nào?

Quỷ Kiến Sầu lắc đầu:

- Không biết, có lẽ cũng sẽ mở ra.

Chương 1552

Long Trảm nói:

- Có phải có nghĩa là, cuối cùng sẽ có ít nhất 8 người được tiếp xúc với truyền thừa?

Quỷ Kiến Sầu cười như không cười nói:

- Đúng vậy, đương nhiên trừ phi các thế lực khác nội chiến rồi cùng chết, như vậy mới có thể ít hơn 8 người.

Nghe được Quỷ Kiến Sầu nói như vậy, Long Trảm liền nhíu mày.

Quỷ Kiến Sầu có ý gì, dĩ nhiên hắn hiểu rõ.

Cuối cùng Long Trảm nói:

- Quỷ đạo hữu không cần đa tâm, tôi là Long, không giống với ông. Huống hồ chẳng lẽ Qủy đạo hữu không tự tin vào thực lực của mình?

Quỷ Kiến Sầu nói:

- Cũng phải.

Kỳ thật Quỷ Kiến Sầu cũng không lo lắng Long Trảm ra tay với mình, nếu hắn ra tay với mình vào lúc này, chỉ có thể nói là ngu xuẩn đến cực điểm.

Tuy bọn họ chỉ là liên minh tạm thời, nhưng bảy người khác mới là địch nhân thực sự.

Nếu giết mình, tương đương làm suy giảm lực lượng bản thân.

Muốn trừ cũng nên để lại phía sau hẵng tính.

...

Tầng thứ tám

Dĩ nhiên Tứ Nguyệt Thiên đã luyện ra Đại Nhật Quy Nguyên Đan Thất giai.

Điều đáng tiếc duy nhất chính là, cô vẫn không thể đầu độc Thiên Dương Đạo Nhân.

Cuối cùng Thiên Dương Đạo Nhân còn nói với cô, muốn đầu độc cần phải sáng tạo thêm.

Tứ Nguyệt Thiên vô cùng câm nín.

Sáng tạo?

Không, thứ cô cần không phải là sáng tạo, thứ cô cần là sự cường đại, chỉ cần cô đủ cường đại, hạ độc còn tùy theo hắn có chịu ăn hay không ư?

Nhưng cô có khả năng sẽ cường đại hơn Thiên Dương Đạo Nhân sao?

Không, đây là không có khả năng.

- Cho nên tôi cần sáng tạo chứ gì? Được lắm, lần này tôi sẽ sáng tạo cho ông xem.

Nói xong Tứ Nguyệt Thiên liền nhìn về phía tấm bia đá thứ hai mà cô đã cảm tri được trước đó.

Tấm bia đá này chỉ có một câu, không biết phương thuốc của Đại Nhật Quy Nguyên Đan Cửu giai.

Nếu như vậy sẽ tương tự, dâng lên một viên Đại Nhật Quy Nguyên Đan Bát giai mới có phương thuốc của Đại Nhật Quy Nguyên Đan Cửu giai.

Đương nhiên, điều làm Tứ Nguyệt Thiên để ý chính là thứ cô vừa mới thấy được.

Vị trí của cô hóa ra là nằm ở hai tầng trong cùng.

Nếu vậy, rất có thể đây chính là tầng tám.

Tầng tám cần chiếu sáng hai nơi.

Đó là hai tấm bia này.

- Nếu mỗi một tầng đều đốt sáng lên, sẽ thế nào?

Tứ Nguyệt Thiên không khỏi hỏi.

Cô không biết liệu việc thắp sáng lên có phải là chuyện gì tốt hay không.

Nhưng thân là một thành viên của giới Tu luyện, lòng hiếu kỳ của cô cực kì lớn.

Đặt biệt là với tạo hóa vô tình bắt gặp này, không một ai dừng bước cả.

Nghĩ nghĩ, Tứ Nguyệt Thiên liền cười:

- Mặc kệ, đến lúc đó cứ kéo theo Thiên Dương, có tay đấm còn sợ cái gì?

Hiện tại Thiên Dương Đạo Nhân đã khôi phục Thất giai, tốc độ khôi phục rất nhanh.

Đương nhiên, chủ yếu vẫn là do công hiệu của Đại Nhật Quy Nguyên Đan.

Càng làm cho Tứ Nguyệt Thiên kinh ngạc chính là, cô có thể cảm giác được lực lượng của Thiên Dương Đạo Nhân biến hóa.

Giống như trở nên càng thêm tinh thuần, tinh thuần hơn cả những gì bọn họ từng biết trước đây.

Giống như có một loại ánh sáng sắp tỏa ra vậy.

Thời gian lại qua hai ngày.

Hai ngày này Đoạn Kiều có chút bất đắc dĩ nhìn Hồng Thự ăn quả táo.

Hình như Hồng Thực càng lúc càng ăn nhanh, vậy mà Đoạn Kiều còn tưởng nó không đuổi kịp tiến độ.

Hôm nay đã là quả táo cuối cùng, trước khi trời tối hẳn là có thể ăn xong.

Còn đối với những nơi khác, chỉ có thể nói rằng đã sắp đến lúc kết thúc.

Mỗi người đều chỉ còn chút ít cuối cùng.

Đoạn Kiều có chút chờ mong, rốt cuộc sẽ nhìn thấy cái gì đây nhỉ?

Chẳng qua nó không thể đi.

Thật đáng tiếc.

Vì sao?

Bởi vì đám người của nữ chủ nhân cũng tới đây không ít.

Ai biết được, trong tám tầng này thì tầng nào là của các cô ấy chứ?

Còn cả tầng thứ chín bí ẩn kia nữa, tóm lại khả năng rất cao.

Chúng nó không thể lộ mặt, nếu lộ mặt sẽ phải chịu lửa giận của đại ma đầu.

Hồng Thự chịu nổi, nó thì không.

Chờ Hồng Thự ăn xong quả táo này, nó sẽ mang cả hai về lại chỗ đại ma đầu.

Sau đó? Dĩ nhiên là nhanh chóng về nhà, đã nhiều ngày lắm rồi.

Đoạn Kiều nhìn lên không trung, nói:

- Biến hóa càng lúc càng lớn, có vẻ như sắp lập tức mở ra rồi.

Lúc sau Đoạn Kiều lại nhìn khắp chung quanh, ánh mắt nó như vượt qua vô số khoảng cách mà thấy được rào chắn:

- Hơn nữa rào chắn cũng đã biến mất, xem ra tất cả nơi này chỉ vừa mới bắt đầu thôi.

Cùng lúc đó, Tứ Nguyệt Thiên ở tầng thứ tám cười ha ha:

- Hoàn thành, rốt cuộc hoàn thành rồi!

Một lò này cô luyện ba viên Đại Nhật Quy Nguyên Đan Bát giai.

Nộp lên một viên, dư lại dĩ nhiên đưa cho Thiên Dương Đạo Nhân khôi phục thực lực.

Chương 1553

Cô đi đến bên cạnh Thiên Dương Đạo Nhân, ném Đại Nhật Quy Nguyên Đan qua rồi nói:

- Mau khôi phục thực lực, đến lúc đó chúng ta đi xem thử phía sau trận pháp này là gì.

Thiên Dương Đạo Nhân trước khoan trả lời Tứ Nguyệt Thiên, hắn cầm đan dược lên ngửi thử, ừ, không phát hiện có độc.

Cái này lại khiến người ta không yên tâm nổi.

Sáng tạo hoàn mỹ vậy sao?

Tứ Nguyệt Thiên hiếu kỳ nói:

- Sao ông không ăn?

Thiên Dương Đạo Nhân nhìn Tứ Nguyệt Thiên nói:

- Có phải cô quên cái gì rồi không?

Tứ Nguyệt Thiên sửng sốt một chút, sau đó nghĩ tới cái gì, thế nhưng chỉ nói:

- Tôi không hạ độc, tôi còn muốn để ông làm tay đấm kia mà.

Nếu như vậy thì Thiên Dương Đạo Nhân liền yên tâm ăn Đại Nhật Quy Nguyên Đan.

Ừ, thông thường Tứ Nguyệt Thiên tiên tử sẽ không nói dối.

Nếu nói dối, tất nhiên sẽ vô tình tạo ra những động tác rất nhỏ.

Ví dụ như kiễng chân, ví dụ như ánh mắt mơ hồ.

Sau khi xác định đối phương không hề nói dối, nếu hắn vẫn trúng độc, vậy thì hắn chỉ có thể cảm khái: Tiên tử lại thay đổi rồi.

Tứ Nguyệt Thiên ngồi ở một bên nói:

- Tôi cảm thấy sắc thái gương mặt của tôi rất không hòan mỹ, phải chăng tôi bị bệnh?

Thiên Dương Đạo Nhân gật đầu:

- Tôi đã phát hiện ra từ sớm.

Tứ Nguyệt Thiên nhíu mày, sau đó nói:

- Có biết vì sao hầu như Tông Môn các ông đều độc thân không?

Thiên Dương Đạo Nhân nói:

- Bởi vì chúng tôi không đủ biến thái, không thể dung nhập nổi vào đề tài của các người.

“...” Hạ độc không được, vậy động thủ đi, giết chết hắn là được.

Vì chuyện tay đấm, cô quên mất việc hạ độc.

Thật là mệt mỏi.

Trong tầng bảy, Biên Hải Đao Khách cùng Thanh Liên cũng ngồi một chỗ trên đường nhỏ, bọn họ đều đang hấp thu lực lượng nào đó.

Lúc này bọn họ mới biết được, thì ra lúc trước các lĩnh chủ đó đều bị nhốt ở trên trời.

Thương thế vẫn luôn bị phong ấn, sau khi xuống dưới mới bắt đầu có cơ hội khôi phục.

Hiện tại bọn họ đã được toàn bộ các lĩnh chủ tán thành, nên không còn con cá nào đuổi giết bọn họ.

Có thể nói, bọ họ không gặp bất kì nguy hiểm nào ở tầng bảy nữa.

Hiện tại bọn họ chỉ là đang chờ đợi, chờ đợi mọi thứ dần dần mở ra.

Sau đó nhìn xem có chuyện gì đặc thù không.

Nếu quá nguy hiểm, bọn họ sẽ không dính dáng vào.

Nếu không nguy hiểm, dĩ nhiên là đi xem náo nhiệt rồi.

Ít nhất, Biên Hải Đao Khách là suy nghĩ như vậy.

Vì sao?

Bởi vì Phá Hiểu cũng ở chỗ này, thứ gì có thể chạy thoát khỏi Ngũ Chỉ Sơn của Phá Hiểu chứ?

Không có khả năng.

Ở tầng sáu, Lam Nguyệt đã bố trí xong trận pháp, hiện tại sắp phải độ kiếp.

Ở tầng 4, m Dương Ngư trong Tiên Linh Tuyền Nhãn đã chuẩn bị xong vị trí cố định.

Bốn tầng đã được chiếu sáng đầy đủ.

Ở tầng hai, Quỷ Kiến Sầu thu tay lại nói:

- Hoàn thành.

Long Trảm không nói gì thêm, mà là đi đến bên cạnh Quỷ Kiến Sầu.

Nói cách khác, cuối cùng bọn họ đã mở ra trận pháp thượng đẳng.

Trước mắt bọn họ không có dấu hiệu khai chiến.

Nhưng có thể đánh lén hay không thì khó nói.

Tầng một, La Ảnh cũng đã thu tay lại, hoàn thành.

Lúc đứng ở trong bố cục hắn cũng thấy được, ngoại trừ tầng năm, mọi trình tự đều đã được chuẩn bị tốt.

Tất cả mọi người đang chờ đợi tầng thứ năm mở ra.

Không cần bao lâu, hôm nay tất nhiên sẽ mở ra.

Nhưng khi hắn còn đang chờ đợi tầng thứ năm, thì tầng thứ chín đột nhiên sáng lên.

Đúng vậy, tầng thứ chín trực tiếp sáng lên.

Cho nên có thể nói, tầng thứ chín không phải là trung tâm, nó cũng là một tầng bình thường thôi.

Như vậy chín tầng về một, rốt cuộc sẽ phát sinh chuyện gì đây?

La Ảnh vô cùng chờ mong.

Chỉ là ngay lúc này, hắn đột nhiên thấy được trên bầu trời xuất hiện mây đen, không, loại cảm giác khiến người ta kinh hãi này...

Là Kiếp Vân.

- Sáu tiến bảy?

La Ảnh kinh ngạc nói:

- Nơi này thế mà lại có người độ Thiên kiếp Lục giai lên Thất giai?

Sau đó hắn lại cảm nhận được ở một nơi khác:

- Thật ra có nhiều hơn một, cũng may là không gần lắm. Nếu gần quá, nhất định sẽ có ảnh hưởng.

Sau đó La Ảnh bấm tay tính toán, kinh ngạc nói:

- Quỷ tu Tam Diện đồng thời độ kiếp? Một lần Thất giai Nhập đạo?

Xem ra ba người này muốn quật khởi rồi đây.

Đúng vậy, quỷ tu Tam Diện đang chuẩn bị độ kiếp.

Bọn họ chuẩn bị thật lâu, thương thế cũng khôi phục gần ổn.

Chỉ cần có thể Nhập đạo, đến lúc đó ba người liên thủ, ma tu Nam Huyên hẳn phải chết.

Chương 1554

Chỉ là tất cả mọi người đều không nghĩ tới, độ kiếp tuyệt đối không chỉ có ba người bọn họ.

Lúc này, Giang Tả ở tầng thứ ba mở mắt, hắn đứng lên, ngẩng đầu nhìn bầu trời nói:

- Chà, lại độ kiếp sao? Lần này lại là phiên bản tiến hóa?

Giang Tả vừa nói xong, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện xoáy nước đáng sợ, theo sự xuất hiện của xoáy nước, Kiếp Vân cuồn cuộn mênh mang xuất hiện từ trong xoáy nước.

Ngay tại lúc xoáy nước xuất hiện, một cổ khí tức nhiếp nhân tâm phách, trấn áp vạn vật nháy mắt buông xuống

Bên đầu tiên nhận thấy tất cả những chuyện này chính là đám người Hắc Bào ma tu, sau khi nhận thấy được cổ khí tức đó, Hắc Bào ma tu cùng Đan Tuyết ma nữ lập tức sợ hãi.

Cảm giác vô lực, tim đập nhanh trong nháy mắt tràn ngập bọn họ.

Đối mặt với uy áp bất thình lình, bọn họ thậm chí sắp đứng không nổi.

Đan Tuyết ma nữ lập tức nói:

- Sư huynh?

Hắc Bào ma tu không nói bất kì điều gì, hắn trực tiếp triệu hoán đóa hoa kia về, sau đó lập tức bùng nổ, nương theo sức nổ hắn mới có sức lực mang Đan Tuyết ma nữ rời đi.

Giống như bùng nổ bên bờ tử vong.

Đúng vậy, một khi bị Thiên kiếp chiếu cố, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Chờ thoát đi cũng đủ xa xong, cả người Hắc Bào ma tu đều tê liệt ngã xuống mặt đất.

Đan Tuyết ma nữ cũng không tốt hơn chút nào.

Nhưng Kiếp Vân kia vẫn ở đó như cũ, chỉ là cách khá xa mà thôi.

Cái loại cảm giác tim đập thình thịch này không cách nào xua tan, hơi thở tử vong kia như vẫn vờn quanh họ.

- Này, đây là Thiên kiếp?

Đan Tuyết ma nữ có chút khó có thể tin.

Sắc mặt Hắc Bào ma tu tái nhợt:

- Hẳn là vậy, Phá Hiểu thăng một cảnh giới nhỏ còn khoa trương như thế, huống chi là thăng đại cảnh giới.

Đan Tuyết ma nữ nói:

- Chính là, hắn mới từ Tứ giai lên Ngũ giai mà, chẳng lẽ là...

Hắc Bào ma tu tiếp lời Đan Tuyết ma nữ nói:

- Thẩm phán Thiên Phạt.

Đúng vậy, từ trước đến nay Thiên kiếp của Giang Tả đều là Thiên Phạt.

Chỉ là lần này có hơi dữ dội quá, so với trước đây còn chấn động nhân tâm hơn.

Thế nhưng Giang Tả không thèm để ý, chuyện thường ngày mà thôi, về bản chất vẫn là giống nhau.

Còn đối với những kẻ vừa mới vừa ngơ, nhất định chịu ảnh hưởng không nhỏ.

Điều này cũng giống như một người lợi hại đột nhiên xuất hiện từ trên không trung, với không trung nứt ra rồi một người bay lên không trung đối mặt với sự hủy diệt vậy, giữa hai người có sự chênh lệch rất lớn.

Chỉ một câu thôi, có thêm hiệu ứng thì càng thêm đặc biệt.

Chỉ có người trong nghề như Giang Tả mới biết, kỳ thật về bản chất đều giống nhau.

Hoe hòe lòe loẹt mà thôi, có ích gì đâu.

Chỉ tay mạnh nhất của hắn còn chẳng có hiệu ứng đặc biệt nào.

Thế nhưng sau khi xoáy nước xuất hiện, Giang Tả liền có chút kinh ngạc, giống như có ba Kiếp Vân khác bị hút lại đây.

Sau đó Thiên kiếp của hắn thay đổi trong nháy mắt, trở nên mạnh hơn rất nhiều.

- Chỗ này còn có người độ kiếp? Vậy không phải bọn họ chết chắc rồi sao?

Đương nhiên, đối với chuyện này Giang Tả cũng không thèm để ý.

Tiếp tục chờ Thiên kiếp báo danh tự.

Giang Tả không thèm để ý, không có nghĩa là người khác không thèm để ý.

Qủy tu Tam Diện trực tiếp ngây ra.

Thiên kiếp của bọn họ đi đâu vậy?

Xoáy nước đáng sợ kia là chuyện thế nào?

Vì sao bọn họ cảm thấy sợ hãi thế này?

Giống như sẽ chết ngay tại chỗ?

Bấy giờ La Ảnh cũng khiếp sợ, chuyện này xảy ra khi nào?

Nhưng khi hắn muốn thử tính toán một phen, lập tức phun ra một búng máu.

Ngay cả la bàn cũng nứt tứ tung.

- Thiên cơ bất khả lộ, cố xem nhất định chết?

La Ảnh có chút hoảng sợ nhìn xoáy nước, đây là Thiên kiếp sao?

Chẳng lẽ là vị kia?

Đối với xoáy nước này, tất cả mọi người ở tầng một đều thấy được, tầng hai cũng như vậy.

Tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được loại cảm giác này, nhưng bọn họ cũng không biết nó từ đâu ra.

Đương nhiên, đám Xích Huyết Đồng Tử là ngoại lệ.

Mặc Ngôn nói:

- Có phải Phá Hiểu đại lão lại muốn độ kiếp hay không? Có phải chúng ta sẽ gặp xui xẻo?

Xích Huyết Đồng Tử chỉ huy cây, cố gắng bay thật xa.

Tới gần Phá Hiểu độ kiếp, cho dù không ở trong Thiên kiếp cũng là trí mạng.

Lúc này Tĩnh Nguyệt tỷ ở tầng năm vẫn luôn áp chế, cô cảm thấy mình còn có thể áp chế một thời gian nữa.

Đúng, hiện tại cô không thể độ kiếp, loại chuyện độ kiếp này khi nào về tới Thánh Địa hẵng tính tiếp.

Chỉ là khi cô đang miên man suy nghĩ như thế, đột nhiên có một cổ khí tức Thiên kiếp buông xuống, sau đó câu động Thiên kiếp của cô, ngay sau đó Tĩnh Nguyệt cảm giác Thiên kiếp của bản thân mất đi sự khống chế, buông xuống.

Trong nháy mắt, Thiên kiếp tỏa định Tĩnh Nguyệt, hai con hung thú hình chiếu kia lập tức biến mất.

Nhưng cũng vì thế mà Tĩnh Nguyệt thoát khỏi lòng đất.

Tuy đã thoát khỏi, Tĩnh Nguyệt lại không có chút cảm giác vui sướng nào.

Chương 1555

Cô không hề muốn độ kiếp.

Hơn nữa Thiên kiếp của cô là bị dẫn động, dẫn động là có ý gì?

Nghĩa là cũng có những người khác đang độ kiếp?

Đây là tiết tấu cùng nhau xuống mồ đấy trời ạ.

Hiện tại cô chỉ muốn được yên tĩnh chôn dưới đất.

Tầng thứ sáu, Lam Nguyệt cũng đã dẫn động Thiên kiếp, cô cảm thấy Thiên kiếp bản thân hẳn sẽ không khó.

Chỉ là Thiên kiếp vừa mới xuất hiện, một cổ xoáy nước thật lớn đã hiện ra, xoáy nước này trực tiếp cắn nuốt Thiên kiếp của cô.

Sau đó xoáy nước bao trùm lại đây.

Lam Nguyệt: “...”

Muốn chết.

Tầng thứ chín, lúc này Tô Kỳ đang đứng ở trên một đảo nhỏ.

Cô sắp độ kiếp.

Vì mau chóng hấp thu xong, cô không ngừng thăng cấp, cô cũng không thèm để ý củng cố gì cả.

Có thể nhanh chóng hấp thu, dĩ nhiên không cần lãng phí thời gian.

Sau đó cô lập tức thăng lên Tứ giai.

Cô rất vui vẻ.

Đối với cô mà nói, Thiên kiếp tuyệt đối không khó.

Cô tuyệt đối tin tưởng vào điều đó.

Thế nhưng cô vẫn làm chút chuẩn bị nhằm phòng ngừa chuyện xấu xảy ra.

Chỉ là sau đó rất nhanh, cô phát hiện những chuẩn bị này đều vô dụng.

Bởi vì Thiên kiếp của cô bị nuốt chửng.

Một xoáy nước thật lớn nuốt chửng Thiên kiếp của cô, làm Thiên kiếp của cô thay đổi.

Trở thành Kiếp Vân xoáy nước khủng bố.

Có thể Kiếp Vân xoáy nước này cũng là chuyện ngoài ý muốn, ai biết nơi này lại có nhiều người độ kiếp đến thế.

Ngay lúc này, Kiếp Vân xoáy nước trực tiếp bao phủ toàn bộ Tiên Linh động phủ.

Tất cả mọi người có chút nhũn chân.

Đây là muốn kéo mọi người vào trong phạm vi Thiên kiếp?

Đây là Thiên kiếp?

Đây có thực sự là Thiên kiếp của con người không?

Nhưng rất nhanh, Kiếp Vân xoáy nước đột nhiên biến mất.

Đúng, chính là như thế, trực tiếp, nhanh chóng, biến mất.

Đương nhiên, biến mất không chỉ riêng gì Thiên kiếp mà còn có cả những người độ kiếp.

Bởi vì có quá nhiều người độ kiếp, nên Thiên kiếp đã mở ra không gian.

...

Kỳ thật Giang Tả cũng có chút kinh ngạc.

Rốt cuộc có bao nhiêu cá nhân cùng nhau độ kiếp?

Ngày nào đó không chọn, một hai phải chọn hôm nay.

Không gian Thiên kiếp đã được mở ra, không gian Thiên kiếp có rất nhiều hình thức, ai biết có lãng phí thời gian hay không?

Hắn chỉ có thể hy vọng, người độ kiếp đừng có ảnh hưởng gì với hắn.

Rất nhanh, Giang Tả xuất hiện trong một không gian thật lớn.

Biên giới của không gian là một màu đen kịt, không biết nơi này lớn đến cỡ nào.

Còn vị trí của hắn, chắc là ở ngay chính giữa.

Hai bên trái phải hắn đều có những người khác. Tổng cộng là sáu người, ba trái và ba phải.

Tuy nhiên, có một điều chắc chắn rằng, lần này khác với lần trước, không phải là trả lời cho độ kiếp.

Ừ, mà Giang Tả cũng không quan tâm tới hình thức cho lắm.

Điều hắn để ý chính là, vì sao Tô Kỳ lại ở đây?

Vì sao cô ấy cũng thăng cấp nhanh như vậy?

Cho dù là Thiên Quyển cũng không thể nhanh như vậy.

Hắn từ 4.5 đến độ kiếp mất mười ngày, Tô Kỳ từ 3.5 đến độ kiếp... sao cũng mất mười ngày?

Là vì thời gian hắn đánh nhau với đại quân Hỏa Nguyên tố lâu lắm sao?

Nhưng Tô Kỳ thăng cấp thật sự là quá nhanh rồi.

Nếu cô ấy chuyên tâm tu luyện, cộng thêm Thiên Địa tề lực, cô ấy chỉ mất vài thập niên là có thể đạt tới Thất giai Nhập đạo, đúng không?

Tốc độ tu luyện còn vượt qua cả hắn trong giai đoạn đầu của kiếp trước.

Trong khoảng thời gian sau đó, tốc độ tu luyện của ai nấy đều chậm lại, nhưng Ginag Tả không hề chậm lại.

Chỉ là Tô Kỳ ở chỗ này khiến hắn rất bất đắc dĩ, nếu là Thiên kiếp bình thường thì cũng thôi đi.

Nhỡ đâu là Thiên Phạt thì biết làm sao?

Ngoại trừ Tô Kỳ, Giang Tả cũng thấy được Tĩnh Nguyệt tỷ cùng vị Lam Nguyệt kia.

Nhưng Giang Tả không quá để ý hai người đó.

Vì an toàn của Tô Kỳ, Giang Tả lặng lẽ tặng Tiên Thiên tam khí qua.

Hy vọng có thể phòng ngự cho Tô Kỳ trước sự công kích của Thiên Phạt.

Còn phía bên kia là ba vị Lục giai hoàn toàn không quen biết.

Hắn cũng không thèm để ý.

Hiện tại hắn bảo trì nhún nhường là tốt rồi, dù sao cũng sẽ bị Tô Kỳ nhìn thấy, trời mới biết được cô ấy có suy nghĩ gì hay không.

Rất nhanh, đám Tĩnh Nguyệt đều bắt đầu ổn định xuống.

Tô Kỳ nhìn thấy Tĩnh Nguyệt liền kinh ngạc, Tĩnh Nguyệt nhìn thấy Tô Kỳ cũng rất kinh ngạc.

Lam Nguyệt cũng y vậy, cực kì kinh ngạc.

Cuối cùng các cô không khỏi hỏi:

- Các người cũng độ kiếp sao?

Ba người: “...”

Cuối cùng Tĩnh Nguyệt nói:

- Cảm giác là Thiên Phạt, nhất định người kia lại độ kiếp rồi.

Dĩ nhiên Tô Kỳ biết cái người kia mà Tĩnh Nguyệt nói chính là ai, sau đó các cô liền thấy được, ở giữa có một kẻ mặt mũi không tõ ràng đang đứng.

Thậm chí bóng hình còn có chút mơ hồ.

Tĩnh Nguyệt chạm vào Tô Kỳ nói:

- Chị cảm thấy người này là tiểu Giang, em đi qua chôn hắn thử xem?

Tô Kỳ bất đắc dĩ:

- Sư tỷ, sắp phải độ kiếp rồi, không nói bậy không được sao?

Chương 1556

Tĩnh Nguyệt thở dài:

- Nếu là tiểu Giang thì hay quá, chị muốn nhìn thấy hắn bị em chôn.

Tô Kỳ tò mò:

- Sư tỷ, vì sao chị lại để ý đến vấn đề chôn hay không chôn thế? Không phải chị bị hắn chôn rồi đấy chứ?

Tĩnh Nguyệt nói:

- Cũng không phải, động thủ là hai con hung thú.

Tô Kỳ: “...”

Lam Nguyệt ở một bên không biết nói cái gì mới tốt, những người này so với Tông Môn bọn cô còn xuất sắc hơn.

Lúc này Lam Nguyệt nhịn không được nói:

- Không phải chuyện quan trọng lúc này của chúng ta là độ kiếp sao? Hình như Thiên kiếp lần này có chút khác lạ?

Kỳ thật Lam Nguyệt rất bất đắc dĩ, cũng không biết có phải là trùng hợp hay không, nhưng các cô đã chạm mặt nhau hai lần trong không gian Thiên kiếp.

Chẳng qua lần đầu tiên là sư huynh cô độ kiếp, lần trước nữa là Thánh nữ độ kiếp.

Bây giờ mới được mấy tháng đâu, chưa gì đã thăng lên Tứ giai?

Cửu Tịch càng khoa trương hơn, lần trước cô ấy làm gì có độ kiếp?

Bây giờ mới được mấy tháng mà cũng sắp đạt Tứ giai.

Nhất định hai người này bật bug, đúng không?

Vừa nghe Lam Nguyệt nhắc nhở như vậy, lúc này Tô Kỳ và Tĩnh Nguyệt mới bắt đầu nhìn vào không gian Thiên kiếp.

- Tiên tử nói rất có đạo lý, thế nhưng Thiên kiếp đổi tới đổi lui làm chúng ta đều không có kinh nghiệm.

Tĩnh Nguyệt nhìn bốn phía nói.

Hiện tại các cô đang quan sát những người có mặt trong không gian Thiên kiếp.

Trong không gian Thiên kiếp tổng cộng có bảy người, nhưng không giống với lần trước, bọn họ không bị tách ra theo trình tự, chẳng qua điểm trung tâm ở đây hình như chính là cái người ở giữa kia.

- Tiểu oán phụ, chị đột nhiên nghĩ tới, lần trước hắn độ kiếp từ Tam giai lên Tứ giai là khi nào?

Tĩnh Nguyệt đột nhiên hỏi.

Tô Kỳ nghĩ nghĩ nói:

- Là thời điểm ở Tiên Sơn đi? Em nhớ rõ mới có hơn nửa tháng.

Sau đó Tô Kỳ cũng ngây ngẩn cả người.

Hơn nửa tháng?

Nói cách khác còn chưa tới một tháng?

Hắn thăng cấp là giỡn chơi sao?

- Bật bug, nhất định là hắn bật bug.

Tĩnh Nguyệt nói.

Lam Nguyệt thực bất đắc dĩ, đây toàn là mấy kẻ gì vậy?

Sau đó Lam Nguyệt nói:

- Chẳng lẽ các cô không có bật bug sao?

Tĩnh Nguyệt lắc đầu:

- Không giống nhau, tôi dùng bug xoát vàng vô hạn thôi, rất nhiều chuyện đều phải tự làm lấy. Tiểu oán phụ dùng bug tăng tốc, một bước liền ra tàn ảnh, không đuổi theo kịp. Còn người kia thì khác, bug của hắn là thấu thị, phi thiên, khóa huyết các loại, đã ảnh hưởng nặng tới sự công bằng

Lam Nguyệt: “...”

Tô Kỳ: ...”

Lúc này Tĩnh Nguyệt cũng khôi phục lại, nói:

- Chúng ta vẫn nên nói chính sự thôi. Thứ mà lần này chúng ta đối mặt rất có khả năng là Thiên Phạt.

Lam Nguyệt nhíu mày, sau đó:

- Vậy còn cơ hội sống sót không?

Tô Kỳ nói:

- Nếu chỉ là Thiên Phạt, thật ra vấn đề không lớn.

Lam Nguyệt ngơ ngác:

- Vì sao?

Tô Kỳ nói:

- Bởi vì Thiên Phạt không đánh vào tôi, đến lúc đó các người cứ trốn sau lưng tôi là được.

Lam Nguyệt không thể hiểu nổi, bug mà người này mở là bug vô địch đúng không?

Lam Nguyệt đột nhiên phát hiện, mình rất là bình thường.

Thực ra thiên phú của cô vốn không tồi, cái đám Tông Môn bọn cô đều rất lợi hại, nhưng khi so với những người này thì quả thật thảm không nỡ nhìn.

Từ khi nào Thánh Địa lại khoa trương như vậy?

Kỳ thật từ trước đến giờ Thánh Địa vẫn luôn không có thiên tài gì, bằng không cũng đã chẳng tới mức không có lấy một Thất giai Nhập đạo nào.

Nếu không phải Kiếm Thập Tam ngang trời xuất thế, thoạt nhìn bên ngoài Thánh Địa rất yếu.

Hiện tại không giống, Kiếm Thập Tam ngang trời xuất thế, Nguyệt Tịch bước vào Thất giai Nhập đạo, vị Thánh nữ cùng dự khuyết Thánh nữ này có thể nói là yêu nghiệt.

Thánh Địa đây là muốn quật khởi toàn diện sao?

Lam Nguyệt không thể không nghĩ vậy, vì Thánh Địa khoa trương quá mức mà.

Mấy tháng tăng một cấp, ai chịu cho cho nổi?

Hơn nữa các cô còn không thèm phủ nhận bản thân bật bug.

Lam Nguyệt cũng là gặp rất nhiều cơ duyên mói thăng lên được Ngũ giai, nhưng cô cũng dậm chân ở Tứ giai rất nhiều năm.

Đám quỷ tu Tam Diện đang đứng một bên cũng ngơ ngác.

Bọn họ không có loại kinh nghiệm này, nên hoàn toàn không biết được chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng bọn họ cũng đoán ra được rất nhanh, đây là hình thức mới của Thiên kiếp.

Hoặc có thể nói, vì có quá nhiều người độ kiếp nên Thiên kiếp mới tạo ra hình thức mới.

- Hiện tại Thiên kiếp vẫn chưa bắt đầu, nếu giết sạch bọn họ, có phải Thiên kiếp của chúng ta sẽ yếu hơn nhiều?

Lãnh Diện đột nhiên hỏi.

Hỏa Diện gật đầu:

- Nhất định có khả năng này, hơn nữa Thiên kiếp hiện tại đã khiến người ta hoảng hốt lo sợ rồi, một khi nó buông xuống, chúng ta hầu như không thể vượt qua.

Thủy Diện nói:

- Việc này không nên chậm trễ, trực tiếp động thủ.

Chương 1557

Ba người đạt thành nhận thức chung cực kì nhanh, sau đó lập tức nhích người chặn giết những người khác.

Lúc này căn bản không có thời gian cho bọn họ nghĩ nhiều, còn chuyện có thể mang lại hiệu quả hay không, ai cũng không biết.

Điều duy nhất có thể làm chính là liều thử một phen.

Còn gửi gắm hi vọng vào những người khác, đây là chuyện không có khả năng.

Trong bốn người kia, có hai kẻ Tam giai lên Tứ giai, hai kẻ Tứ giai lên Ngũ giai, quả thật không thể trông cậy được vào ai.

Ba người bọn họ lại đều là Lục giai lên Thất giai.

Nếu thật sự để cho Thiên kiếp xảy ra trong trạng thái này, nhất định không cách nào cản nổi.

Giết bốn người kia mới là lựa chọn chính xác nhất.

Đối với việc bọn họ động thủ, Giang Tã đã biết từ trước.

Chỉ là hắn có chút không hiểu, vì sao lại có kẻ ở thời điểm độ kiếp lựa chọn giết người?

Bọn họ không thù không oán mà?

Lại nói tiếp, ai là người đầu tiên giết hắn?

Ai đến từ Tiên Sơn?

Huyết Sát?

Lúc này Giang Tả mới nhớ tới, hình như Huyết Sát kia còn đang độ kiếp?

Hẳn là cũng ở trong không gian độ kiếp, như vậy người ta đang ở cách vách?

Ngẫm lại, Giang Tả cảm thấy có chút hưng phấn, vậy hắn có thể qua đó thăm hỏi không nhỉ?

Mà thôi, cùng nhau độ kiếp là tốt rồi.

Bằng không đến lúc đó còn phải đợi hắn ra ngoài, quá phiền toái.

Còn giữ hắn lại?

Đối với một kẻ có ý đồ với Thánh nữ trong Thánh Địa, tuyệt đối không thể lưu, huống chi còn là một kẻ xâm lấn ngoan cố.

Giang Tả nghĩ liên miên chút chuyện, quỷ tu Tam Diện cũng đã nhào tới.

Dĩ nhiên đám Tĩnh Nguyệt cũng thấy được.

Lam Nguyệt lập tức nói:

- Ba người kia muốn làm gì?

Tĩnh Nguyệt nghĩ nghĩ nói:

- Đại khái bọn họ cảm thấy giết chúng ta là có thể làm Thiên kiếp suy yếu đi.

Tô Kỳ gật đầu:

- Quả thật có loại khả năng này, nhưng phải chăng bọn họ đã nghĩ sai một chuyện?

Lam Nguyệt nói:

- Cái người ở giữa kia là kẻ không thể động vào?

Tĩnh Nguyệt gật đầu:

- Đúng vậy, tóm lại chọc ai đều được, nhưng ngàn vạn lần đừng chọc cái loại bật bug thành tự nhiên này.

Chúng ta đều có thể giết địch có cảnh giới cao hơn chúng ta, càng đừng nói chi tới hắn.

Haizz, ba người này quá trẻ, tuổi đời chưa sâu.

Tô Kỳ: “...”

Lam Nguyệt: “...”

Bởi vì không nhìn thấy khuôn mặt Giang Tả, cho nên quỷ tu Tam Diện cũng không biết người trước mắt này rốt cuộc đang nghĩ gì.

Chẳng qua đối phương vẫn cứ đứng im bất động, xem ra là chuyện tốt.

Còn ba người kia, sao lại có vẻ như đang chờ xem kịch vui thế?

Quỷ tu Tam Diện ập đến trước mặt Giang Tả rất nhanh.

Ba người được đà đánh tới, kẻ này không đủ mạnh để ngăn cản công kích của bọn họ.

Kẻ này thì chỉ cần một chiêu thôi, cũng không ảnh hưởng đến tốc độ giết luôn ba kẻ còn lại.

Chỉ là khi bọn họ sắp công kích tới Giang Tả, đột nhiên cả người đơ ra.

Vì sao?

Bởi vì bọn họ cảm giác Thiên kiếp tỏa định bọn họ, giống như ngay sau đó sẽ gặp phải tai họa ngập đầu.

Ngay trong nháy mắt đó, trong lòng bọn họ ngập tràn sợ hãi.

Nhưng ba người bọn họ không phải loại do dự không quyết đoán.

Trong nháy mắt lúc vừa cảm nhận được nguy hiểm, Hỏa Diện lập tức nói:

- Binh giải thoát thân.

Nghe được thanh âm của Hỏa Diện, ba người trực tiếp từ bỏ Giang Tả, sau đó đồng thời công kích chính mình.

Không một dấu hiệu báo trước nào.

Cứ như thế, ba người trực tiếp hóa nổ tung tóe thành mưa máu.

Việc xảy ra đột ngột này khiến tất cả những người còn lại đều sững sờ.

Đây là, tự sát?

Đương nhiên, Giang Tả cũng kinh ngạc.

Dĩ nhiên đó không phải tự sát mà còn ngược lại, ba người kia tìm đường sống từ trong cõi chết, hình như còn thành công.

- Phương pháp thoát thân đặc thù sao? Tuy rằng phải trả giá rất lớn, nhưng ít nhất còn sống.

Giang Tả lắc đầu nói.

Ở trong Tiên Linh động phủ, rất nhiều người đều đang chờ đợi, chờ đợi một bước hoàn thành cuối cùng.

Mà bước hoàn thành cuối cùng này nằm ở tầng năm.

Cũng chính là trên người đám Hồng Thự.

Quả thật Thiên kiếp mới vừa nãy đã dọa đến chúng, nhưng tới nhanh đi cũng nhanh, cũng không quá để ý nữa.

Rốt cuộc giống y như một giấc mơ.

Luôn muốn theo bản năng quên nó đi, không quên dễ xảy ra bóng ma tâm lí.

Đoạn Kiều nhìn Hồng Thự, không khỏi nói:

- Tiểu Hồng, ngươi ăn quá chậm.

Quả thực Hồng Thự ăn không nhanh, không thể so sánh với ba quỷ tu kia.

Nhưng Hồng Thự đã tận lực rồi, phải biết trước kia nó quen ăn táo nhỏ, khi nào thấy được quả táo lớn như vậy chứ.

Kỳ thật Đoạn Kiều rất muốn biết, sau khi một bước này hoàn thành xong, rốt cuộc sẽ phát sinh cái gì.

Chắc là rất nhiều người đều đang chờ đợi.

Không bao lâu sau, cuối cùng tiểu Hồng cũng ăn xong miếng táo cuối cùng.

Không có biện pháp, cô bé kia đã nói, miếng cuối cùng nhất định phải cho vịt ăn.

Đối phương là đại lão, đương nhiên phải nghe lời.

Chương 1558

Chẳng qua hầu hết lê đều do ba quỷ tu kia ăn, mà bọn họ cũng không bất mãn chút nào đối với việc này.

Đại khái là vì cái con vịt sủng vật này rất có cá tính, không ăn được miếng cuối cùng sẽ rất cáu kỉnh.

Ăn được rồi thì bình thường.

Đúng, nếu Hồng Thự không được ăn miếng cuối cùng nhất định sẽ rất bực bội.

Ăn được rồi nó liền vui vẻ.

Sau khi ăn xong miếng táo cuối cùng, Hồng Thự bị Đoạn Kiều kéo ngay ra ngoài

Mà sau khi Hồng Thự rời khỏi vị trí đó, vị trí đó đột ngột phát ra ánh sáng.

Lúc này ba quỷ tu kia cảm thấy kinh hãi.

- Không cần sợ hãi, chỗ này có đề cập đến một cơ duyên bí mật, chúng ta không thể lấy được, nhưng các ngươi thì khác. Các ngươi đã cùng ăn táo với tiểu Hồng vui vẻ như vậy, xem như tặng cho các ngươi.

Đương nhiên, nếu cảm thấy sợ hãi, các ngươi có thể ra ngoài.

Thanh âm Đoạn Kiều truyền tới.

Ba quỷ tu vốn định ra ngoài đột nhiên đứng lại.

Bọn họ không xác định được những gì Đoạn Kiều nói là thật hay giả.

Đoạn Kiều lại nói:

- Cảm tri cho tốt đi, có rất nhiều người, nhất định có nguy hiểm.

Rất nhanh, bọn họ cảm tri được quả thật có rất nhiều người.

Đương nhiên vài người đã là rất nhiều.

Cuối cùng bọn họ quyết định thử một chút, dù sao trong người không có công trạng gì cũng khó trở về ăn nói với đại tiền bối.

Mà khi ánh sáng bừng lên ở phía bên này, ở một chỗ khác cũng có ánh sáng bừng lên.

Từ tầng một đến tầng chín, có mấy tầng đều bừng sáng.

Những tia sáng này trực tiếp trở thành các cột sáng chiếu sáng toàn bộ Tiên Linh động phủ.

Những cột sáng đó ngưng tụ trên không trung, sau đó bắt đầu liên kết với nhau.

Chỉ trong chốc lát đã hình thành một trận pháp rất lớn.

Dường như phía trên trận pháp có cất giấu một không gian khác.

La Ảnh nhìn lên không trung, không khỏi cảm thán:

- Thật là kỳ diệu.

Long Trảm có chút hưng phấn:

- Không sai, khẳng định là chốn truyền thừa.

Quỷ Kiến Sầu cũng đang nhìn, hắn phát hiện trận pháp do chủ nhân động phủ tạo ra đã sớm siêu phàm nhập thánh.

Chủ nhân động phủ này thật sự đã chết sao?

Sao hắn cứ không tin nhỉ?

Sau khi trận pháp xuất hiện trên không trung, rào chắn nơi biên giới cũng biến mất theo, giống như muốn dốc hết sức lực để mở ra không gian nơi đó.

Trong tầng tám, Tứ Nguyệt Thiên vốn định kêu Thiên Dương Đạo Nhân cùng đi nhìn xem.

Động phủ này vậy mà lại có một cái động khác nữa.

Người khác sao mà không hiếu kì cho được?

Chỉ là Thiên Dương Đạo Nhân lại lắc đầu nói:

- Không được, tôi không đi.

Tứ Nguyệt Thiên hiếu kỳ hỏi:

- Vì sao?

Còn lâu cô mới tin người này đột nhiên không muốn đi.

Quả thật Thiên Dương Đạo Nhân không phải là đột nhiên không muốn đi. Trên lý thuyết, đáng lẽ hắn sẽ cùng đi xem với Tứ Nguyệt Thiên, dù sao gần đây vẫn luôn nhờ vả cô ấy nhiều.

- Vừa nãy trong lòng có sở cảm, lúc này là thời điểm giải quyết ân oán nhiều năm về trước.

Người của Ngũ Quang Thập Sắc Tông ta há có thể để bọn chúng tùy tiện ức hiếp?

Thiên Dương Đạo Nhân giải thích nói.

Tứ Nguyệt Thiên sửng sốt:

- Ồ, ra là chuyện của bọn họ, những người đó ở chỗ này?

Thiên Dương Đạo Nhân gật đầu:

- Lòng có sở cảm, sẽ không sai.

Tứ Nguyệt Thiên bội phục nói:

- Năm đó lúc sư phụ ông sắp cưỡi hạc quy thiên, ông cũng là lòng có sở cảm sau đó xa xôi vạn dặm chạy về, cuối cùng có thể gặp mặt người lần cuối.

Có đôi khi tôi thật hâm mộ cái lòng có sở cảm này của ông.

Thiên Dương Đạo Nhân nói:

- Bây giờ tìm sư đệ đã.

Tứ Nguyệt Thiên nói:

- Tìm như thế nào? Bay hướng nào ... Ông, ông có thể mở cánh cổng không gian?

Đúng vậy, lúc này Thiên Dương Đạo Nhân trực tiếp mở ra cánh cổng không gian.

- Kỳ ngộ mà thôi, dưới tình huống bình thường tôi phải thăng lên Cửu giai mới có thể mở được.

Thiên Dương Đạo Nhân vừa nói vừa bước luôn vào trong cánh cổng không gian.

Dĩ nhiên Tứ Nguyệt Thiên cũng đi theo.

Thiên Dương Đạo Nhân nhanh chóng xuất hiện ở tầng sáu, mà vừa bước ra ngoài hai người đã nhìn thấy được Tử Phong và sư phụ Mặc Ngôn.

Dĩ nhiên đám người Tử Phong cũng thấy được Thiên Dương Đạo Nhân.

- Sư phụ?

- Sư huynh?

Thiên Dương Đạo Nhân nhìn chung quanh, hỏi:

- Lam Nguyệt độ kiếp?

Tử Phong gật đầu:

- Sinh tử không rõ.

Thiên Dương Đạo Nhân nói:

- Đừng lo, khoảng thời gian trước vi sư tâm huyết dâng trào có tính cho Lam Nguyệt một quẻ, mệnh nó sống lâu trăm tuổi.

Tử Phong nhìn Thiên Dương Đạo Nhân nói:

- Sư phụ, hình như sư muội sắp một trăm tuổi rồi?

Thiên Dương Đạo Nhân:

“...”

- Thì ra Lam Nguyệt đã lớn như vậy.

Bình Luận (0)
Comment