Lão Công Của Ta Là Cổ Nhân

Chương 120

Sản khoa đều là một cái củ cải một cái hố, Đỗ Khanh nghỉ ngơi, công việc cô phụ trách sẽ chia đến đầu các bác sĩ còn lại, người bệnh ủa cô cũng vậy.

Cô sợ mình cứ không quay về đi làm, chờ tới khi cô trở về, trong lòng mọi người sẽ có oán khí với cô.

Rốt cuộc vết thương của cô ra sao mọi người đều thấy được, đều là bác sĩ, miệng vết thương như vậy cần dưỡng mấy ngày, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, cô nghỉ ngơi thêm một ngày, người khác liền phải giúp cô làm việc thêm một ngày.

Tuy rằng nghe hơi phũ phàng, nhưng đây là hiện thực.

Về chuyện công việc, Đỗ Khanh cũng đã thương lượng với Tống Gia Thành, hắn cũng đồng ý chuyển trọng tâm cuộc sống ở hiện đại.

Dù sao hiện tại Tống Gia Thành cũng còn rất nhiều thứ cần học tập, cho nên hắn ở hiện đại lâu hơn.

Bất quá Tống Gia Thành là con trai độc nhất, Đỗ Khanh cũng không dám mơ xa, bắt hắn ở hiện đại mãi.

Bởi vì giường gỗ, Tống Gia Thành đã từ chức quan của mình ở Khánh triều, Đỗ Khanh cũng không thể đúng lý hợp tình yêu cầu hắn luôn nhân nhượng cho sinh hoạt và công việc của mình.

Dù sao với tình thế phát triển như hiện tại, tôi có thể tiếp tục làm việc ở bệnh viện.

Nếu là có một ngày không thể cân bằng giữa sinh hoạt và công việv, Đỗ Khanh cũng sẽ suy xét việc từ chức.

Anan

Bất quá cũng không phải nói cô không làm bác sĩ nữa, cả đời này cô không có sở trường nào khác, cũng chỉ có thân phận bác sĩ có thể làm cô tự hào hơn một chút, cô suy nghĩ có thể tự mở một bệnh viện tư nhân, tự mình làm viện trưởng, như vậy thời gian sẽ tự do nhiều hơn, cũng có thể dành thời gian cùng Tống Gia Thành về cổ đại phụng dưỡng cha mẹ.

Bất quá mở bệnh viện tư nhân cần tài chính vững chắc, Đỗ Khanh cũng chỉ mới có kế hoạch mơ hồ trong lòng, chờ đến khi thành sự thật, phỏng chừng còn cần nhiều năm nữa.

Cũng may hiện tại Tần thị cùng Tống Quốc công đều còn trẻ, thân thể cũng khỏe mạnh, cho nên Tống Gia Thành còn có thể nhẹ nhàng thêm mấy năm.

Đỗ Hùng Hoa là người tận tâm với công việc, tuy rằng ông làm ở bộ phận nổi danh hưu nhàn, nhưng mỗi ngày ông đều là người tới đơn vị sớm nhất, đi về muộn nhất, con gái làm việc có trách nhiệm, ông đương nhiên cao hứng, bất quá Tống Gia Thành lại là không thể trở về cùng cô.

Đỗ Hùng Hoa bưng chén trà lên, không nhanh không chậm nói: “Con có thể trở về, nhưng tiểu Ngôn phải ở lại nhà cha mẹ, sáng mai ba muốn dẫn hắn đi chứng thực hộ khẩu.”

Đỗ Khanh nghe vậy vừa mừng vừa sợ, vội vàng hỏi: “Cái gì? Có biện pháp giải quyết vấn đề hộ khẩu sao ạ?”

Đỗ Hùng Hoa gật đầu nói: “Đúng vậy, ngày hôm qua ba đã tìm người hỏi thăm một chút, vấn đề của tiểu Ngôn có biện pháp giải quyết, bất quá ba còn muốn thảo luận một số chi tiết với hai đứa cho rõ ràng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-120-cong-viec-2.html.]

Đỗ Khanh vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Từ từ, từ từ.”

Xác định bên ngoài không có người phục vụ hay thực khách khác đi qua, Đỗ Khanh mới đè thấp thanh âm nói: “Đừng nói ở chỗ này, hôm nay không về nhà con nữa, chờ ba tan tầm chúng ta về nhà thảo luận kỹ càng tỉ mỉ.”

Vấn đề thân phận của Tống Gia Thành là chuyện quan trọng, hiện giờ có thể giải quyết hộ khẩu cho hắn, thì không có chuyện gì khác quan trong hơn, vì thế tới bệnh viện muộn một hơn cũng không sao.

Đỗ Hùng Hoa nghĩ mình già rồi, không còn cẩn thận bằng con gái, ông vỗ vỗ đầu mình, nói: “Được, về nhà lại nói tỉ mỉ, thời gian cũng không sai biệt lắm, ba với mẹ con về đơn vị trước.”

Sắp giải quyết phiền não lớn nhất trong lòng, tâm tình Đỗ Khanh rất tốt, vội vàng xua tay: “Đi thôi, đi thôi, chúng con ăn thêm một lát.”

Không cần đi bệnh viện, chiều nay bọn họ rất thư thả, có thể chậm rì rì ăn cơm trưa, sau đó lại đi dạo phố.

Đỗ Hùng Hoa không nói cái gì, lúc đi ra ngoài thuận tay tính tiền trước.

Hai người Đỗ Khanh ở lại tiệm lẩu thêm một lúc, cuối cùng cũng nguyện ý ôm bụng no căng đi ra ngoài.

Lúc gần đi Tống Gia Thành còn chưa đã thèm nói: “Lần sau chúng ta trở về mang một ít hạt giống cây ớt, sau đó có thể ăn lẩu ngay trong phủ.”

Đỗ Khanh không cho là đúng nói: “Đâu cần phiền toái như vậy, trực tiếp mua mấy bao nước cốt lẩu mang đi là được, nấu gói nước cốt lên cũng không khác nước lẩu chúng ta ăn trong tiệm, bất quá mang hạt giống về cũng được.”

Rốt cuộc chua ngọt đắng cay, vị cay cũng là một vị quan trọng.

Đem hạt giống cây ớt về, cũng coi như làm phong phú nền ẩm thực Khánh triều, làm cho nhân dân Khánh triều nếm thêm một vị mới, hơn nữa ớt cay trừ lạnh, ăn một chút cũng tốt cho cơ thể.

Tống Gia Thành nói được thì làm được, quả nhiên mang Đỗ Khanh tới trung tâm mua sắm lần trước.

Tiền bán ngọc bội và trâm ngọc tuy rằng còn chưa tới tay, nhưng tiền bán hoàng kim thì ông chủ Trần đã đưa rồi, cho nên cũng có thể nói, hôm nay Đỗ Khanh có thể thoải mái mua.

Trung tâm thương mại này không phải trung tâm thương mại lớn nhất thành phố Vân, hàng xa xỉ phẩm cũng không nhiều, phần lớn đều là hàng hiệu, hơn một trăm vạn là có thể mua rất nhiều đồ.

Thẻ ngân hàng Đỗ Khanh đưa cho Tống Gia Thành, lúc này mới qua hai tiếng, tấm thẻ lại trở về tay của cô.

Tống Gia Thành nửa thật nửa đùa nói: “Em thích mua gì thì mua, không tiêu hết tiền trong thẻ thì không được về nhà.”

Đỗ Khanh che trái tim nhỏ bị kinh hoàng của mình lại, tuy rằng có chút xấu hổ, nhưng cô không thể không thừa nhận, nhưng khi hắn nói lời thoại kinh điển của bá đạo tổng tài, trái tim cô thật sự đập nhanh hơn.

Bình Luận (0)
Comment