Lão Công Của Ta Là Cổ Nhân

Chương 147

Đỗ Khanh lật xem hồ sơ khám bệnh của thai phụ, lắc lắc đầu; “Hiện tại vợ anh cũng đã đủ tháng, hiện tại thai nhi lại bị cuống rốn cuốn cổ ba vòng, nguy cơ thai nhi bị ngạt thở rất cao, cho nên tôi kiến nghị tốt nhất là nhanh chóng sinh mổ.”

“Đúng rồi, ngươi sáng cô ăn gì chưa?”

Thai phụ thất thần lắc lắc đầu: “Chưa, buổi sáng thức dậy tôi kiểm tra số lần thai động, phát hiện không ổn liền tới bệnh viện ngay lập tức, còn chưa kịp ăn bữa sáng.”

Vốn dĩ cô rất nghiêm khắc dựa theo lời dặn của bác sĩ, mỗi ngày đều đếm số lần thai động, lần trước kiểm tra biết đứa bé bị cuống rốn cuốn cổ, cô càng không dám thả lỏng quá, cho nên mới có thể kịp thời phát hiện dị thường.

Vừa rồi chờ đợi kết quả kiểm tra, chồng cô định đi ra ngoài cổng bệnh viện mua bữa sáng, bất quá trong lòng cô sốt ruột, không có tâm tình ăn uống, nên không để hắn mất công chạy một chuyến.

Đỗ Khanh nghe vậy hoàn toàn yên tâm, không ăn bữa sáng cũng tốt, vừa lúc không dùng lo lắng dạ dày sản phụ bị trướng.

“Vậy tôi lập tức an bài phòng giải phẫu cho cô, nhanh chóng lấy đứa bé ra cô cũng có thể sớm yên tâm, hai người đồng ý không?”

“Mổ ngay bây giờ?”

Anan

Một buổi sáng binh hoang mã loạn, làm chồng sản phụ vẫn đang trong trạng thái hoang mang.

Bọn họ vốn chỉ nghĩ tới bệnh viện kiểm tra một chút thôi, chưa kịp chuẩn bị gì hết, bác sĩ liền bảo bọn họ đi làm giải phẫu?

Mọi chuyện phát sinh đột nhiên, người nhà hoảng loạn cũng là bình thường, Đỗ Khanh kiên nhẫn giải thích cho hai người: “Không sai, tình huống hiện tại của thai nhi không tốt, có nguy cơ bị ngạt khí rất cao, bởi vì hiện tại vợ anh cũng đã đủ tháng, đứa nhỏ có thể ra bất cứ lúc nào, cuống rốn đã bị cuốn cổ ba vòng, chỉ cần đứa nhỏ tụt xuống, cuống rốn trên cổ vì trọng lực sẽ càng thít chặt……”

Kế tiếp không cần Đỗ Khanh nói rõ, hai người đều minh bạch, sản phụ nhanh chóng quyết định: “Mổ, lập tức mổ, sinh sớm giải phóng sớm, tôi cũng đã chịu đủ những ngày lo lắng, đề phòng rồi.”

Tuy rằng cô và người nhà ban đầu đều hy vọng có thể sinh thường, nhưng hiện tại tình huống khẩn cấp, cũng không lo được nhiều như vậy, có sẹo thì có sẹo, không có gì quan trọng bằng sinh mệnh đứa nhỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-147-cung-di-lam-2.html.]

Đỗ Khanh gật gật đầu, lập tức gọi y tá tới lấy m.á.u làm xét nghiệm trước khi phẫu thuật cho thai phụ, đồng thời bắt đầu đóng dấu giấy phẫu thuật.

Khi chờ Đỗ Khanh soạn tư liệu, thai phụ vươn ngón tay nhẹ chạm chạm trên bụng: “Tên nhóc nghịch ngợm này, nghịch cuống rốn còn làm bản thân không thở được, chờ con ra xem mẹ có đánh m.ô.n.g con không.”

Thấy hai người phụ nữ đã quyết định xong, chồng sản phụ lo lắng hỏi: “Vợ, mổ ngay lập tức sao? Em thật sự chuẩn bị tốt rồi?”

Lập tức liền phải làm phẫu thuật, trong lòng sản phụ vốn rất hoảng loạn.

Phải rạch bụng lấy đứa nhỏ ra, chuyện như vậy ai mà không khẩn trương? Cho nên cô mới nói chuyện với đứa nhỏ trong bụng để dời lực chú ý, cố tình ông chồng khờ của mình không để ý thì thôi, còn hỏi đông hỏi tây bên lỗ tai, cô cố gắng giữ bình tĩnh mới không quay qua đập chồng một cái.

Ngữ khí thai phụ không vui hỏi: “Anh không nghe thấy bác sĩ vừa nói sao, tình huống của con đang rất nguy hiểm, kéo dài thêm một phút đều thêm một phần nguy hiểm sao?”

Người đàn ông nhìn vợ đột nhiên bùng nổ, lắp bắp nói: “Nhưng mà, nhưng mà, chúng ta chưa kịp mang gì hết, túi đồ đi sinh, túi đồ sinh còn để ở nhà, việc này cũng gấp quá.”

Vào thời điểm nguy cấp, thai phụ còn bình tĩnh hơn chồng, cô nhìn Đỗ Khanh đưa hồ sơ phẫu thuật, một bên dựa theo lời bác sĩ nói để ký tên, một bên nói với chồng: “Anh đừng hoảng hốt, anh mau đi gọi điện cho ba, nhờ ba xách túi đồ đi sinh tới đây, em đã thu thập hết rồi, đồ cho người lớn, trẻ con đều xếp hết vào rồi, chỉ cần xách túi đi là được.”

Đỗ Khanh đúng lúc nhắc nhở: “Nếu không kịp, dưới lầu một bệnh viện cũng có bán, tã giấy, đệm lót cái gì cũng có.”

Nam nhân cảm kích nhìn Đỗ Khanh lung tung gật gật đầu, sau đó vội vàng duỗi tay lau mặt một phen, móc di động ra gọi điện thoại cho người nhà.

“Alo, ba, tiểu Mẫn muốn sinh.”

“Thật đó ba, chúng con vốn chỉ định tới kiểm tra một chút, nhưng tình huống đứa nhỏ không tốt lắm, bác sĩ bảo phải mổ.”

“Ai nha, một hai câu con cũng không nói rõ được, tiểu Mẫn phải vào phòng mổ ngay lập tức, con không rời bệnh viện được, ba qua nhà lấy túi đồ đi sinh mang tới bệnh viện giúp con, để ngay trong ngăn tủ, cái túi màu hồng nhạt,ba cứ xách cả túi tới bệnh viện là được.”

“Con bên này cũng đang rất gấp, ba cứ mang đồ tới đây trước, ba đến thì khác biết chi tiết mọi việc.”

Bình Luận (0)
Comment