Ngày hôm sau khi Tần thị đưa đồ vật tới, Đỗ Khanh còn ở trong phòng của mình ăn cơm sáng.
Vân nhi lại đây mời cô đến nhà chính, nói Tần thị đang chờ ở nhà chính.
Đỗ Khanh thu thập xong liền đến nhà chính, liền thấy Tống Gia Thành ôm một bức họa như đạt được chí bảo, động tác trong tay vô cùng nhẹ nhàng, giống như rất sợ chỉ hơi dùng sức sẽ hủy hoại trân bảo.
Cuốn họa này cũng không biết làm từ loại giấy gì, chỉ nhìn cũng đã cảm thấy thô ráp.
Dù sao Đỗ Khanh không biết vì sao Tống Gia Thành trân trọng bức họa này tới thế.
Chào hỏi với Tần thị xong, Đỗ Khanh xoay người nhìn về phía Tống Gia Thành, trêu ghẹo: “Anh làm gì mà như ôm b.o.m vậy?”
Nói xong cô còn tò mò tiến đến trước người hắn nhìn.
Đỗ Khanh không có tu dưỡng về hội họa, chỉ có thể nhìn ra được đây là một bức tranh chữ, cô không phải họa sĩ, cũng phân biệt được tốt xấu.
Tranh sơn dầu treo trong nhà cô cũng là cô tìm mua khắp nơi trên mạng, một ngàn năm một bức, cô nhìn cảm thấy khá tốt, cho nên chỉ thô sơ giản lược nhìn qua thôi.
Tống Gia Thành lại bởi vì thấy cô tới gần xem lại tưởng cô cảm thấy có hứng thú, hắn cẩn thận cuộn tròn bức họa trong tay rồi đặt lên khay trên bàn, tác động nhẹ nhàng, ngữ khí vui vẻ giới thiệu:
“Bức Tử thiên vương đồ là tác phẩm tiêu biểu nhất của họa gia Ngô Đạo Tử, là hắn dựa trên kinh Phật 《 thụy ứng bổn khởi kinh 》 hội họa, Ngô Đạo Tử họa kỹ cao siêu, bút pháp thành thạo, hành bút lỗi lạc, tiêu xài như thuần lai điều, viên gian tương đương, phạm vi lồi lõm……”
Tống Gia Thành nói một loạt từ tối nghĩa, Đỗ Khanh nghe xong chỉ thấy mờ mịt, cô giơ tay ngăn bài giảng của thầy giáo Tống lại, tự mình lẩm bẩm:
“Từ từ, tên họa gia này sao lại quen tai như vậy, cứ cảm thấy như từng nghe ở đâu đó rồi?”
Nghe Đỗ Khanh nói như vậy, trong lòng Tống Gia Thành cũng cả kinh: “Cô từng nghe qua?”
Anan
Lúc trước nói chuyện phiếm Tống Gia Thành nghe Đỗ Khanh nói qua.
Khánh triều không phải triều đại xuất hiện trong thế giới của Đỗ Khanh, cho nên Tống Gia Thành căn bản không nghĩ tới hai thế giới còn có chung một nhân vật.
Đỗ Khanh có chút không xác định lắc lắc đầu: “Tôi cũng nhớ không rõ, Hoa Hạ trên dưới 5000 năm, người nổi tiếng thật sự quá nhiều, không chừng chỉ là trùng tên, chờ trở về tôi lên mạng tìm kiếm lại một chút liền biết.”
Tống Gia Thành cẩn thận cuốn tròn bức họa lại, gật gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-64-ban-thuong.html.]
Tống Quốc công chọn hai bức tranh chữ, hai cuốn sách cổ cho con trai.
Tranh chữ bị Tống Gia Thành cẩn thận đặt ở rên án thư trong phòng, sách cổ bị hắn đặt ở trong ngăn kéo đầu giường.
Bởi vì Tống Quốc công xuất huyết nhiều, Tống Gia Thành cũng bỏ tính toán dùng đồng hồ quả lắc để đổi lấy tự do của bản thân.
Không tặng đồng hồ quả lắc được, cũng chỉ có thể đưa đồng hồ.
Cũng may bọn họ mua hai mươi cái đồng hồ, Tống Gia Thành để Tần thị chọn ra 2 cái đồng hồ cho chính bà và Tống Quốc công, lại đưa nhị tỷ Tống Mẫn Tuệ và nhị tỷ phu hai cái.
Còn lại mười sáu cái đồng hồ hắn chuẩn bị mang tiến cung dâng cho Hoàng Thượng hết.
Chỉ hy vọng bệ hạ nhìn thấy chỗ đồng hồ này có thể cao hứng, có thể thống khoái đồng ý cho hắn từ chức.
Hôm nay Tần thị và Tống Gia Thành đều có kế hoạch vào cung, Đỗ Khanh không muốn tiến cung, cho nên ở lại Nghênh Phong viện.
Trước khi đi, Tần thị lo lắng lần này mình đưa vải dệt Đỗ Khanh cũng sẽ không độngvào, còn không quên dặn dò nói: “Tiểu Hạ, đợi chút nữa quản sự tú phòng sẽ lại đây đo thân may áo cho cháu, cháu nhớ bảo nha đầu Vân nhi giúp cháu nhìn một chút.”
Đỗ Khanh nghĩ thầm quần áo của mình đã đủ mặc, nhưng Tần thị như phảng phất biết suy nghĩ của cô, căn bản là không có cho cô cơ hội cự tuyệt, trước khi cô kịp mở miệng, kéo Tống Gia Thành vội vàng rời đi.
Nhìn bóng dáng Tần thị như sợ có người đuổi theo bà, Vân nhi bên cạnh Đỗ Khanh không khỏi che miệng cười khẽ ra tiếng.
Đỗ Khanh không hiểu ra sao quay đầu qua: “Em cười cái gì?”
Vân nhi vội vàng thu lại tươi cười trên mặt, nghiêm trang khen ngợi Đỗ Khanh: “Nô tỳ cười cô nương lợi hại.”
Đỗ Khanh nghe vậy càng khó hiểu, không dám tin tưởng chỉ chỉ chính mình: “Lợi hại? Tôi?”
Vân nhi gật gật đầu: “Đúng vậy, nô tỳ nói cô nương đó, phu nhân là ai, là Quốc công phu nhân, là mẫu thân của Hoàng Hậu, là bà ngoại của Thái Tử, ở kinh thành, trừ bỏ hoàng tộc, những người khác thấy phu nhân đều phải kính ba phần, cũng chỉ có cô nương, mới có thể làm phu nhân cẩn thận đối đãi như thế.”
Tuy Vân nhi ở chủ viện không phải đại a đầu được yêu thích nhất, nhưng cũng được coi là nha hoàn hàng đầu, nếu không phải chủ viện đã đủ đại nha hoàn, nàng đã sớm thăng thành nhất đẳng đại nha hoàn.
Nếu không phải như vậy, trước kia Tần thị không biết lai lịch Đỗ Khanh cũng sẽ không yên tâm để nàng tới chiếu cố ( theo dõi).
Bất quá sáng hôm nay Tần thị sửa lại chủ ý, cho Vân nhi chỉ phụ trách quần áo trang điểm cho Đỗ Khanh, những chuyện khác một mực giao cho ( người một nhà) Tống Hải xử lý, nhưng bà cũng không có thay đổi người tới chiếu cố Đỗ Khanh, liền đủ để thuyết minh bà vẫn coi trọng nha đầu Vân nhi này.