Lão Công Của Ta Thực Trẻ Tuổi

Chương 20

Ngoài cửa sổ, ánh sáng mặt trời thong thả tràn vào phòng, một ngày mới đã tới.

« Linh… »

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên có vẻ rất khẩn cấp, nháy mắt Chi Yên bị giật mình bất ngờ nhổm người tỉnh dậy, suýt nữa thì ngã khỏi sofa.

Nàng vội vàng ổn định lại chính mình, mờ mịt nhìn xung quanh, tựa hồ không rõ đã có chuyện gì xảy ra, hiện giờ mình đang ở nơi nào, bỗng tiếng chuông điện thoại tiến thẳng vào tai làm nàng quay đầu lại, bây giờ mới hiểu rõ mình đang ở đâu đang làm sao.

Nàng rướn người khỏi sofa, nhanh tay nhấc ống nghe lên.

« Alo ? » Sao họng nàng có vẻ đau đau nhỉ ?

« Alo ? Cho hỏi có Quan Chi Yên tiểu thư ở đó không ? » Giọng nói đầu dây bên kia hơi do dự.

« Tiểu Lí hả ? » Nàng nghe thấy giọng nói quen thuộc.

« Quan tỷ ? Là ngươi à ? Sao giọng của ngươi có vẻ kì vậy, không giống như thường ngày, ta còn tưởng mình gọi nhầm số. » Tiểu Lí nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

« Họng có hơi không thoải mái. » Nàng bâng quơ giải thích 1 cách nhẹ nhàng « Sao ngươi lại gọi điện thoại đến đây, có việc gì sao ? »

« Quan tỷ, không phải ngươi đã quên buổi hẹn với Lưu tiểu thư lúc 10 giờ đó chứ? Vị kia đã gần tới rồi, mới nãy còn gọi điện hỏi đường đi như thế nào ? »

Chi Yên nghe vậy nhanh chóng nhìn về phía đồng hồ trên tường, chỉ thấy nó đã gần điểm 10 giờ.

Trời ơi, gần 10 giờ rồi !

« Tiểu Lí, trước tiên ngươi giúp ta đón tiếp Lưu tiểu thư 1 chút, trong vòng 30’ nữa ta sẽ có mặt. » Nàng nói thật nhanh rồi gác ống nghe, nhảy khỏi sofa bằng 1 tốc độ nhanh nhất, thu dọn hết các giấy tờ tài liệu trên mặt bàn, sau đó xoay người bước nhanh về phòng ngủ.

« A ! » Bởi vì quá luống cuống chân tay, đột nhiên ngón chân nàng đá vào chân bàn, hại nàng thống khổ ngồi xổm xuống,khuôn mặt vặn vẹo biến sắc.

Nàng cúi đầu nhìn ngón chân của mình, chỉ thấy móng chân đã bị bật ra, bắt đầu chảy máu.

Đau quá !

Nàng nhịn không được rơi lệ, nhanh chóng với tay lấy mấy tờ khăn giấy gần đó, ra sức chặn miệng vết thương.

Còn có vị khách đang đợi nàng, nàng phải nhanh chóng tới công ty mới được. Tự nhắc nhở mình, sau đó lấy tay lau đi nước mắt trên mặt, tự buộc mình phải bước nhanh về phía phòng ngủ.

Nhanh nhẹn thay quần áo, đeo túi xách lên, nàng đổi chân lao nhanh ra khỏi nhà, lại phát hiện chính mình chưa gọi taxi.

Bỗng chốc hốc mắt đỏ lên rồi bị nước bao phủ làm mờ, nàng giận mình đã quá vô dụng, thật sự tức giận tức giận…

Nhưng cho dù có như thế thì nàng cũng không có thời gian để vô dụng nữa vì có người đang chờ nàng.

Vừa nhấc cái chân đau bước đi vừa lau nước mắt, nàng tiến tới đường lớn, nơi đó chắc sẽ bắt được taxi.

***

Đã 10 ngày rồi, tại sao nữ nhân kia ngay cả di động cũng không gọi cho hắn, nàng thật sẽ như vậy hay sao ? Thật sự là làm hắn tức chết a !

Ba ! Tiếng bút máy bị bẻ gãy trên tay, nó như muốn trả lời thay cho câu hỏi của hắn.

Cho dù hôm nay có cảm thấy tệ đi chăng nữa thì cần gì phải hại tới mấy cây bút máy vô tội ? Cho dù công ty lại kiếm tiền để mua bút máy thì với tốc độ phá hoại như thế cũng có thể sẽ không làm cho công ty xuống dốc mà chỉ tự làm mình mệt thôi a.

Không thể cứ như vậy mãi được.

Tiểu Trần cùng Dương Tử liếc mắt nhìn nhau 1 cái, đồng thời trong mắt của đối phương đã thấy quyết tâm [dìm thuyền đập nồi]*? (* :thành ngữ xuất hiện từ mệnh lệnh đập nồi nấu cơm và dìm thuyền sau khi đã qua sông đi cứu Triệu của Hạng Vũ. Câu này nói lên ý định quyết tâm tiến về phía trước để tử chiến chứ không chịu lùi lại phía sau. Vận dụng rộng hơn, “tình cảnh dìm thuyền đập nồi” là tình cảnh chỉ còn cách tiến chứ không còn đường lui)

Bọn họ không hẹn mà cùng nhau đẩy ghế đứng dậy, sau đó cùng bước về phía người đang có tâm trạng tích tụ suốt 10 ngày qua, làm cho bọn họ đi theo lão đại mà trong lòng run sợ suốt mấy ngày nay.

« Lão đại. » Dương Tử lên tiếng.

Tề Sóc quay đầu nhìn về phía 2 người bọn họ « Có chuyện gì ? »

« Ngươi liền đi nhận sai, xuống nước được không ? » Dương Tử hỏi.

Tề Sóc giận dữ trừng mắt lạnh băng.

« Đã qua 10 ngày rồi, nếu ngươi cứ tiếp tục như vậy, không cẩn thận thì đại tẩu chia tay thật thì sao, sau đó thì sẽ bắt đầu có người theo đuổi a. » Tiểu Trần nhìn hắn nói.

« Nàng dám ! » Tề Sóc đột nhiên thốt ra.

« Vì sao không dám, cả 2 người đều đã [chia tay] rồi không phải sao ? Vì sao nàng ấy lại không thể có bạn trai mới chứ ? » Tiểu Trần giải thích.

« Đó là giả ! »

« Nhưng đại tẩu đâu có biết đó là giả, hơn nữa đã qua 10 ngày ngươi không quan tâm tới nàng, nàng ấy sẽ cho đó là giả sao ? » Tiểu Trần nói rõ hơn.

« Quan trọng nhất là ngươi lại không chịu để cho chúng ta nhiều chuyện nói cho nàng biết ngươi yêu nàng ấy rất nhiều, kiếp này ngoại trừ nàng ấy ra sẽ không có khả năng yêu nữ nhân khác. » Dương Tử bổ sung.

« Cứ cho những điều các ngươi nói đều nói là thật đi, vậy tại sao nàng không biết, cũng không có động tĩnh gì ? » Tề Sóc giận không thể nói gì hơn được. Nếu thật như lời của mấy người kia nói, trong khoảng thời gian 10 ngày ngắn ngủi mà nàng dám vui đùa cùng nam nhân khác, hắn nhất định sẽ bóp chết nàng !

Tiểu Trần cùng Dương Tử lại liếc nhìn nhau, [hết nói nổi rồi].

Tuy rằng nữ nhân yêu nam nhân thường nói nam nhân có đôi lúc khó hiểu, nhưng nghĩ kĩ lại thì kỳ thực nữ nhân quá thông minh mất rồi, nhất là hay để tâm vào những chuyện nhỏ nhặt ! Khi yêu thì luôn đem chuyện đơn giản làm cho trở nên phức tạp, bất quá nói rằng quay lại, bọn lão đại cũng thật là, vì tuổi tác mà ngại mối quan hệ này sao ?

Suy đi nghĩ lại 1 tí thì thật sự là giống như vậy a, dù sao năm nay lão đại cũng chỉ mới 25 tuổi mà thôi, ước chừng còn nhỏ hơn bọn họ đến 6-7 tuổi, cũng khó trách bọn họ luôn cảm thấy thái độ hiện giờ của hắn có hơi trẻ con.

« Rốt cuộc đại tẩu có hay không có bạn trai mới thì chuyện này ta không biết, bất quá mấy ngày hôm trước có gặp nàng, nhưng phát hiện nàng đã gầy đi rất nhiều. » Tiểu Trần lơ đãng nhắc tới.

« Hơn nữa còn hơi hốc hác, sắc mặt xanh xao. » Dương Tử phụ họa theo.

Mặt Tề Sóc nhất thời trầm xuống.

« Ngươi cũng đã gặp nàng rồi ? »

« Ta gặp nàng vào ngày hôm qua, còn phát hiện nàng đi cà nhắc, giống như chân bị thương hay gì đó. »

« Nhưng mấy ngày trước thấy nàng vẫn bình thường, chân tay đâu có làm sao, còn rất tốt nữa, đã xảy ra chuyện gì ? Không phải là tai nạn giao thông đó chứ ? »

Cằm Tề Sóc đột nhiên rung nhẹ.

« Không phải, vừa rồi khi ta ra ngoài ăn trưa có gặp Tiểu Bình, nghe nàng ấy nói Chi Yên không cẩn thận đá trúng chân bàn, tuy không có việc gì nguy hiểm nhưng cũng bị bật mất móng chân. »

Tề Sóc nghiến chặt răng, nắm chặt tay, càng lúc càng tức giận. Cái nữ nhân kia thật… !

« Trời a, chỉ nghĩ thôi cũng đã cảm thấy đau chết người, khó trách nàng lại đi cà nhắc như vậy. » Tiểu Trần không hỏi rùng mình.

« Cho dù chân thọt vì vết thương nhỏ đó thì vẫn còn tốt, nhưng ta lại lo lắng tới chuyện khác nữa. » Dương Tử nhăn trán nói.

« Chuyện gì ? »

Tề Sóc không tự chủ được, căng thẳng thần kinh.

« Thân thể đại tẩu. »

« Là ý gì ? »

« Nghe nói sáng hôm nay tại văn phòng, đại tẩu té xỉu. »

Phanh ! Văn phòng đang yên lặng bất thình lình có âm thanh đồ đạc rơi rớt lung tung rồi tiếp tới là 1 tiếng vang thật lớn.

Một bóng người phóng ra như bay trước mắt mọi người, giây tiếp theo là 1 tiếng động lớn như nổ tung ở cửa chính, sau đó phòng làm việc liền khôi phục lại không gian yên tĩnh.

« Động tác thật mau. » Tiểu Trần mở miệng nói.

« Ta còn nghĩ hắn sẽ còn lâu mới phản ứng chứ. » Dương Tử nói.

« Nếu lão đại biết hai người các ngươi đánh lừa hắn, 2 người các ngươi nhất định chết chắc rồi. » A Thác đang ngồi phía trước đột nhiên lên tiếng.

« Ngươi có nói dối sao ? » Dương Tử hỏi Tiểu Trần.

« Không có. » Tiểu Trần đáp.

« Ta cũng không có. » Dương Tử lắc đầu.

« Vậy thì càng thảm hơn rồi, biết mà không báo tội càng thêm nặng, các ngươi chết chắc rồi. » A Thác nói.

Tiểu Trần cùng Dương Tử im lặng, không tự chủ được quay sang liếc mắt nhìn nhau một cái, sẽ không thảm như vậy thật chứ?

« Phanh ! »

Một tiếng nổ làm cho mọi người trong văn phòng nháy mắt ngẩng đầu, không hẹn mà đồng thời nhìn về phía cửa chính.

Tề Sóc thở hổn hển chạy từ phòng làm việc của mình tới. Mắt hắn lóe sáng như có tia lửa điện, trong nháy mắt liền đem mỗi một khuôn mặt trong văn phòng xem qua một lần. Người hắn muốn tìm không có ở đây.

« Cô ấy đâu rồi ? » Hắn nhanh chóng hỏi.

Mọi người mờ mịt không hiểu, chỉ có Tiểu Bình thông minh lập tức hiểu ra người hắn hỏi vừa rồi là ai.

« Quan tỷ trong người không thoải mái, bị chúng ta bắt về nghỉ ngơi rồi. » Tiểu Bình trả lời.

Tề Sóc rất nhanh hướng nàng gật đầu 1 cái, như muốn nói lời cảm ơn, giây tiếp theo nhanh như gió lại biến mất trước mặt mọi người.

Hắn lao ra cửa lớn, trực tiếp ngồi vào chiếc taxi đang đỗ bên đường, ngay cả việc chạy đến bãi đỗ lái xe cũng không nguyện ý sẽ làm lãng phí thêm thời gian, thầm nghĩ trong thời gian nhanh nhất, ngắn nhất nhìn thấy nàng.

Hắn thật là sắp bị nàng làm cho tức chết rồi!

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra với nàng vậy chứ? Rõ ràng đáp ứng hắn hảo hảo chiếu cố chính mình, kết quả chỉ mới qua 10 ngày mà thôi, thế nhưng nàng lại chăm sóc chính mình đến ngất xỉu, ý nàng nghĩ hắn sẽ tức chết, làm cho hắn tự trách, làm cho cuộc sống hằng ngày của hắn đau khổ hơn có phải hay không?

Kiếp trước nhất định hắn đã thiếu nợ nàng rất nhiều, nên kiếp này nàng mới có thể dùng phương pháp này ở bên cạnh hắn, làm cho hắn cam tâm tình nguyện vì nàng làm trâu làm ngựa, cho dù là bị nàng tức giận đến chết khiếp cũng không rời được nàng, không yên lòng, suốt ngày nhớ nàng lo lắng cho nàng.

Nàng thật là đáng ghét, tra tấn hắn như vậy!

Nhưng khi vừa nghe người ta thấy nàng gầy đi, bị thương, té xỉu, hắn lại thầm trách chính mình.

Chết tiệt ! Rốt cuộc vì sao hắn lại giận dỗi nàng chứ, vì sao lại giả bộ đồng ý chia tay và còn chuyển ra ở riêng ? Thật sự hắn muốn tự đánh chết mình a!

« Tiên sinh lái xe, có thể phiền ngươi chạy nhanh hơn được không ? » Hắn nhịn không được mở miệng yêu cầu.

« Tiên sinh, ta đã chạy đến 60km/h rồi, vậy là nhanh lắm rồi. » Người lái xe bất đắc dĩ trả lời.

Tề Sóc đột nhiên hít sâu một hơi, dùng sức áp chế lòng nóng như lửa đốt đến sốt ruột, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ taxi cảnh vật cứ vùn vụt lao nhanh.

Taxi vừa chờn tới nơi thì hắn đã mở bóp lấy tiền. Xe vừa dừng lại hắn không nói lời nào đã nhanh chóng quăng tiền rồi mở cửa bước xuống chạy, ngay cả người bảo vệ hướng hắn chào hỏi hắn cũng không đáp lại, sải những bước dài tiến thẳng tới lầu 9.

Đẩy cửa ra, trong phòng một mảnh trầm tĩnh, phòng khách trên bàn trà để đầy đồ ăn cùng tư liệu, đèn cũng không bật. Nàng đang ở trong phòng ngủ nghỉ ngơi sao?

Tề Sóc nhẹ nhàng đóng cửa lại sau đó không tự chủ được phóng tới phòng ngủ, đẩy cửa ra bên trong cũng không hề có một bóng người, bất ngờ sửng sốt.

Không phải nàng không thoải mái mới về nhà nghỉ ngơi sao? Vì sao không ai ở nhà vậy? Người đang ở nơi nào rồi?

« Chi Yên !» Đột nhiên hắn kêu lên, nghĩ rằng nàng có thể ở trong toilet?

Nhưng trong phòng vẫn như cũ yên ắng, không người đáp lại.

« Chi Yên. » Hắn ra khỏi phòng lại gọi thêm 1 lần nữa, vẫn không người trả lời.

Nàng quả nhiên không ở nhà, đã đi đâu mất rồi?

Di động. Đúng rồi.

Hắn lập tức cầm lấy điện thoại bấm số của nàng, 1 lúc sau trong phòng bỗng vang lên một hồi nhạc chuông, ngay bên cạnh sofa mà hắn đang đứng. Hắn tắt máy cất vào túi quần, rõ ràng điện thoại của nàng còn ở đây mà!

Đáng giận, nàng rốt cuộc chạy đi đâu, vì sao không mang theo di động ra ngoài?

Có phải lại chạy tới phòng làm việc rồi hay không?

Hắn lại lấy điện thoại gọi đến văn phòng làm việc của nàng, nhưng cũng được trả lời lại là không có. Hắn tiếp tục gọi cho văn phòng của mình, nghĩ rằng nàng có lẽ sẽ đi tìm hắn, nhưng vẫn chung 1 đáp án [không có tới]. Đáng giận, nàng rốt cuộc đi đâu vậy?!

Một ý nghĩ đột nhiên chui vào trong đầu hắn, làm cho hắn cứng đờ người.

Không phải rằng nàng cảm thấy thân thể không được tốt, đã đi bệnh viện khám rồi chứ, hiện giờ đang nằm trong phòng cấp cứu?

Không do dự hay tự hỏi nữa, hắn lập tức nắm lấy chùm chìa khóa đang đặt gần cửa lên, sau đó tông cửa xông ra.

Thang máy chuẩn bị hướng tới lầu 9, hiện đang di chuyển từ lầu 5 tới lầu 6 , sau đó tới lầu 7, lầu 8, lầu 9…

Khi hắn vừa lao ra, cửa thang máy vừa vặn ở trước mặt hắn chậm rãi mở ra, trong lòng hắn hiện giờ đang lo lắng suy nghĩ đến hình dáng Chi Yên nằm ở bệnh viện nên không hề để ý tới thang máy đã dừng ở lầu 9 rồi, hắn sốt ruột chuẩn bị phóng nhanh vào trong, rồi ngẩn đầu lên lại nhìn thấy người hắn đang tìm kiếm. Hắn bỗng nhiên đứng khựng lại, hai mắt kinh ngạc mở to.

“Ngươi chạy đi đâu vậy?” Hắn trợn mắt nhìn nàng lớn tiếng hỏi.

Quan Chi Yên trừng mắt nhìn, suýt bị sự đột nhiên xuất hiện của hắn dọa choáng váng « Ta…… Đi mua 1 số thức ăn.” Nàng ngơ ngác trả lời, nhắc tới món ăn đang để trong túi nilon.

Hắn trừng mắt với nàng, trên mặt vừa lộ vẻ rất tức giận, lo lắng, phẫn nộ tất cả các loại cảm xúc phức tạp ? « Đi ra. »Hắn dùng tay đè nặng cửa thang máy nhìn nàng nói.

Nàng thoáng do dự định ra thang máy, hắn lập tức nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng lôi ra, liền đem cả người nàng kéo vào trong lòng, thân thủ gắt gao ôm lấy nàng.
Bình Luận (0)
Comment