Lão Công Là Sói

Chương 2

4

Lăn lộn một hồi cuối cùng Lục Lâm Đình mang theo nhóm người hùng hổ rời đi.

Tôi chết lặng tại chỗ, đúng là không còn gì luyến tiếc.

Thể loại này tôi công lược không nổi.

“Ơ, cái này là của cậu à?” Giọng nói An Mộc vang lên khiến tôi hoàn hồn, quay đầu lại thấy cô ấy đang nhặt một chiếc túi dưới đất lên.

Con sói nhỏ trên túi nhìn vào tôi tỏ vẻ không hài lòng.

“Là của tớ, vừa nãy hẳn là không cẩn thận làm rơi”

An Mộc đưa lên mũi ngửi “Khịt khịt, sao nó có mùi khá lạ, tớ có thể mở ra xem thử không?”

Tôi nói “Mở ra đi”

“Qủa nhiên!” Sắc mặt cô ấy bừng tỉnh “Tớ nói vì sao nó lại có mùi dã thú, hoá ra là cho thêm cái này!”

Tôi nhoài người về phía trước, trong túi ngoài đống hoa khô còn có....

Một nhúm lông sói?

Tôi nhắn tin cho Cố Cảnh “Sao anh lại để lông sói vào túi vậy?”

Chỉ sau vài giây anh ấy lập tức trả lời với vẻ tự tin “Sói thích để lại mùi trên lãnh thổ của chúng”

Lông mày tôi giựt giựt “Vậy thì em còn phải thực sự cảm ơn anh nhé!”

Cố Cảnh “?”

Tôi: “Vì còn không có tiểu trực tiếp vào người em”

Giữa trưa, thời tiết bên ngoài bắt đầu thay đổi dữ dội, mây đen ùn ùn kéo tới, đám sương mù lập tức ngưng đọng trong không trung, rất nhanh sau đó trời đổ mưa như trút nước.

Những hạt mưa to bằng hạt đậu lập tức đập vào cửa sổ tạo ra những âm thanh bộp bộp nặng nề.

Tôi đứng ở sảnh tầng một của công ty gọi điện cho Cố Cảnh nhưng anh ấy lại không bắt máy.

Chẳng nhẽ trời mưa như vậy anh ấy vẫn tới?

“Phù Thuỷ tiểu thư đang đợi ai sao?”

Lục Lâm Đình không biết từ nơi nào xuất hiện, đặt tay lên vai tôi một cách quen thuộc rồi mỉm cười đầy cợt nhả.

“Anh Lục? Anh.....” Tôi giật mình lùi lại vài bước, tránh thoát khỏi sự đụng chạm của anh ta.

Đầu ngón tay Lục Lâm Đình hơi lạnh, khẽ ấn lên môi tôi ngăn cản tôi nói những lời sau “Suỵt, gọi vậy rất buồn cười...”

“Gọi tôi là Lâm Đình được rồi”

Nụ cười trên môi anh ta vẫn còn, nhưng đôi mắt đã trở nên lạnh lùng lướt qua tôi nhìn về phía cửa ra vào.

Anh ta đang nhìn ai vậy?

Tôi theo bản năng quay đầu lại, nhưng lại bị anh ta nhéo cằm “Anh thấy trên đời này sẽ không có người nào có thể từ chối lời cầu xin giúp đỡ của một ông chủ đẹp trai giàu có, ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng giống như anh đâu?”

Tuy rằng là câu hỏi, nhưng ngữ khí của Lục Lâm Đình lại vô cùng kiên định.

Khi anh ta cúi người nghiêng đầu về phía tôi.

Tôi lập tức đóng băng tại chỗ.

Dù có đần độn đến đâu tôi cũng biết rằng hành động như vậy trong mắt người khác sẽ bị hiểu nhầm là hôn.

Giây tiếp theo, các cửa sổ phía sau tôi nổ tung, những mảnh kính sắc nhọn văng tứ tung. Lục Lâm Đình lập tức ôm tôi vào lòng xoay lưng lại hứng những mảnh kính đó.

Lờ mờ ở cuối phố, một bóng người lướt qua.

Chín phần mười tôi đã bị Lục Lâm Đình xem như là công cụ làm việc xấu.

Khi quay lại lần nữa, tôi nhìn thấy một chú chó ngớ ngẩn ướt sũng trong mưa nhìn mình với đôi mắt đầy tức giận.

Anh ấy đang cắn hộp cơm được gói sẵn trong miệng, trên đầu là những sợi lông sói không an phận vểnh lên, nước mưa thuận theo gương mặt chảy xuống.

Tuy rất chật vật nhưng điều đáng chú ý là ánh mắt hung ác hận không thể lập tức lao tới cắt đứt cổ con chim khổng tước đang líu lo bên cạnh tôi.

“Làm sao vậy?” Lục Lâm Đình phát hiện trạng thái khác lạ của tôi, thuận theo hướng nhìn của tôi nhìn sang.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau.

Sau một hồi trầm mặc, anh ta hỏi “Em nuôi?”

Tôi gật đầu.

Lục Lâm Đình “Con chó Husky em nuôi khá béo”

“Chắc sờ khá thoải mái?”

5

“Có phải anh ta là người mà em luôn tìm kiếm không?” Cố Cảnh đặt bàn chân sói nhỏ lên chiếc vòng tay phát sáng của tôi.

“A” Anh ấy cười giễu cợt “Cuối cùng cũng đến ngày này”

Cố Cảnh sắc mặt âm trầm, lỗ tai nhỏ cụp xuống ỉu xìu, chiếc đuôi sói cũng bị anh gắt gao đè dưới mông.

Đến khi anh ấy ngẩng đầu lại, trong mắt lộ ra hung quang “Anh nên cắn đứt cổ hắn, giết hắn, rồi đem em nhốt lại”

“Nhìn em kìa! Khắp người có đầy mùi của gã đàn ông khác”

Anh ấy gầm gừ, nhe ra hàm răng sắc nhọn.

Nhưng thật sự là trông anh ấy một chút lực sát thương cũng không có.

Bởi vì hiện tại trông Cố Cảnh chỉ giống như một chú sói con tầm 1 – 2 tháng tuổi.

Anh ấy ngao ngao, nhíu mày nhe răng thật sự vô cùng đáng yêu.

Ngoài trời mưa to gió lớn, tôi thực sự lo lắng nếu Cố Cảnh quay về. Với trạng thái cảm xúc hiện tại anh ấy cũng khó lòng có thể biến hình. Vì vậy tôi quyết định thu nhỏ anh ấy rồi đem về công ty.

Tôi lấy chiếc khăn khô giúp anh lau khô “ Giơ tay”

Anh ấy ngoan ngoãn giơ hai chân trước lên “ Anh ta hôn em?”

“Không, anh nhìn nhầm rồi” Tôi dùng khăn quấn lấy hai bàn chân nhỏ của Cố Cảnh lại, ra lệnh “ Nằm xuống, lật người lại”

Cố Cảnh “?”

Tôi “Lau cái bụng nhỏ bị ướt”

“Em!” Anh ấy dùng móng vuốt nhỏ nâng cằm tôi lên “ Anh đang nói chuyện với em!”

Nói xong, Cố Cảnh nhướn lên hôn tôi.

Tất nhiên tôi...

Trực tiếp ấn anh ấy xuống, rồi lau một cách thô bạo. Tôi nắm lấy gáy Cố Cảnh, và để chiếc bụng trắng nõn, mềm mại của anh ấy lộ diện trước mặt tôi.

Nó rất mềm, tôi thuận tay nhéo nhéo hai cái, ồ..còn có chút thịt.

“Ngao ô” Cố Cảnh không ngừng giãy dụa, trong mắt tràn đầy ấm ức.

“Có thể đừng chà xát không?”

Tôi một tay chế trụ hắn, nắm chặt lấy chiếc đuôi nhỏ đang không ngừng run rẩy của anh ấy “Nơi này còn ướt”

Cố Cảnh “ Ô ô ô”

Anh ấy kháng nghị nói “ Anh không thoải mái!”

Tôi: “Không thoải mái cũng phải nhịn”

6

Sau khi lau khô cho Cố Cảnh, bộ lông màu xám toàn thân anh ấy bông xù lên trông vô cùng mềm mại. Chú sói nhỏ nằm ngửa, bốn chiếc chân nhỏ dựng thẳng lên trời.

Tôi cúi xuống hôn lên chiếc đầu nhỏ của anh ấy, Cố Cảnh khẽ hừ hừ.

Khi chúng tôi mới hẹn hò, tôi cũng không biết anh ấy lại có một mặt đáng yêu như vậy.

Vừa chải lông cho anh, tôi vừa hỏi “Anh bao nhiêu tuổi?”

Cố Cảnh thân thể cứng đờ, ủ rũ đáp “ 97 tuổi”

Tuổi thọ trung bình của người trong lang tộc cũng trên dưới 1000 tuổi, vì vậy tôi khẽ thở dài “Anh thật trẻ”

Cố Cảnh liếc nhìn tôi một cái, ghé sát tai tôi nói “Anh cũng có thể biến lớn”

Tôi: “!”

Tôi tát anh ấy một cái rồi nói lớn “Đây là lời nói lang hổ gì vậy?”

Cố Cảnh nghiêng đầu nhìn tôi, đôi mắt màu hổ phách trong suốt tràn đầy vô tội “Anh vốn là sói mà”

“Còn có nếu như buổi sáng anh không biến lớn...” Cố Cảnh cười khẽ “Làm sao em cưỡi được?”

Khi An Mộc ăn trưa trở về, tôi vẫn đang vuốt v e sau gáy cho Cố Cảnh, anh ấy cắn môi phát ra tiếng kêu hừ hừ, đôi mắt ngập nước.

“Lần sau anh còn dám nữa không?” Tôi hỏi.

Nửa ngày không đánh liền leo lên nóc nhà lật ngói, Cố Cảnh chính là thiếu đánh.

“Dám!” Chỉ với một từ, anh ấy hừ hừ đúng ba lần. Nếu không phải trên mặt đang có lông, đoán chừng hiện tại khuôn mặt Cố Cảnh đã đỏ bừng.

An Mộc cúi người “Nhĩ Nhĩ, đây là người quen của cậu sao?”

Đôi khi phù thuỷ cũng sẽ nuôi một số yêu thú nhỏ để giúp đỡ bản thân, ví dụ như tắc kè hoa nằm trên vai An Mộc, hay con mèo đen trong nhà tôi, À không, đó là cha tôi.

“Là chồng cô ấy”

Trước khi tôi kịp đáp, Cố Cảnh đã trả lời trước.

An Mộc hiển nhiên không tin, khi nhéo tai Cố Cảnh thì suýt chút nữa bị anh ấy cắn vào tay “ Tiểu tử này rất hung dữ, lại có tính chiếm hữu rất mạnh”

“Nhưng nuôi husky làm vật cưng, không phải sự lựa chọn khôn ngoan”

Bị xem như Husky, khuôn mặt Cố Cảnh đen đến mức chảy cả mực.

Thấy bộ dáng tức đến hổn hển của anh ấy, tôi không nhịn được muốn trêu chọc, giả vờ nói “Tớ muốn thử thách bản thân một chút”
Bình Luận (0)
Comment