Lão Công, Ly Hôn Đi!

Chương 20

Edit:
Beta: Myy


___


"Tạch tạch tạch." Tiếng bàn phím vang lên ở trong căn phòng yên tĩnh có vẻ đặc biệt rõ ràng, Phó Thời Giác nhíu mày quay đầu nhìn người đang nằm ở trên giường, "Có phải ầm ĩ tới cô rồi không?"


Dư An An xua tay, "Không không không, anh cứ tiếp tục đi."


Phó Thời Giác tận lực kiềm chế lực đạo trên tay, cũng cố gắng hoàn thành nốt công việc nhanh hơn. Dư An An bọc chăn đưa lưng về phía hắn, cơn buồn ngủ bắt đầu ập tới.


Phó Thời Giác xốc chăn lên, rón ra rón rén trèo lên giường. Dư An An ở bên cạnh đột nhiên xoay người lại lẩm bẩm nói mấy lời vô nghĩa, Phó Thời Giác nghiêng người qua lắng nghe, mơ hồ nghe được tiếng "ba mẹ". Sắc mặt của hắn hơi trầm xuống, biết cô chắc là đang nhớ tới bọn họ. Ngoại trừ lúc vừa mới biết tin tức có chút ngạc nhiên ra, khoảng thời gian còn lại Phó Thời Giác không nhận ra thêm được điều gì bất thường trên khuôn mặt cô. Hắn không nhịn được lại nghĩ đến lúc xảy ra tai nạn năm đó, tinh thần cô đã sa sút rất lâu. Hắn cúi xuống nhìn dáng vẻ của cô ở trong mộng chau mày lại, tay hắn vô thức giơ lên, cho đến khi ngón tay chạm vào mày của Dư An An, hắn liền lập tức rụt tay lại. Vừa rồi có phải là hắn muốn vuốt mày của cô hay không? Phó Thời Giác bị ý nghĩ của chính mình doạ phát hoảng, hắn vội vã nằm vào ổ chăn phía mình. Lúc nãy nhất định chỉ là do hắn cảm thấy đồng tình mà thôi, nói như thế nào thì bọn họ cũng cùng nhau lớn lên từ nhỏ, lúc ấy mình cũng không khi dễ cô, cho nên vừa rồi hắn làm vậy nhất định là bởi vì đồng tình. Đúng, nhất định là như vậy! Phó Thời Giác xiết chặt nắm tay mình, trong lòng thầm nhủ.


Buổi sáng, lúc Dư An An tỉnh lại, bản thân có chút đau đầu, đêm qua cô vất vả lắm mới mơ thấy ba mẹ , nhưng chỉ trong nháy mắt bọn họ liền biến mất không thấy đâu nữa. Cô cố đuổi theo bóng lưng của bọn họ, nhưngđù chạy nhanh đến đâu cũng không nhìn thấy người. Dư An An nhíu mày, cái này có phải là điều mà mọi người hay nói, ngày nghĩ gì thì đêm mộng nấy, hay không?


Phó Thời Giác vừa mở mắt liền nhìn thấy Dư An An ngồi ở trên giường nhíu mày, hắn đột nhiên nhớ tới chuyện tối hôm qua, vì thế biểu cảm giống như không có việc gì đi vào phòng tắm, vừa vào cửa liền bỏ lại một câu, "Không phải muốn đưa Gia Bảo Gia Bối đi học sao? Còn ở trên giường ngơ ngác cái gì."


Dư An An xì một tiếng khinh miệt với cánh cửa đã đóng lại, đây là cô đang ở trong quá trình tỉnh ngủ, hắn biết cái gì mà nói? Nhưng nhờ câu nói này của hắn mà cô mới nhớ lại chuyện quan trọng, thế nên đứng dậy tìm quần áo cho mấy đứa nhỏ thay.


***


"Mẹ!" Dư An An vừa khép lại cửa phòng, chợt nghe thấy giọng nói tràn đầy tinh thần phấn chấn của Gia Bối đằng sau.


Dư An An quay đầu nhìn Gia Bối, không nhịn được nhướng mày, hôm nay bé lợn lười vậy mà không nằm ườn thêm, "Hôm nay Gia Bối dậy thật sớm, giỏi quá!"


Vừa dứt lời, chỉ thấy Gia Bối kiêu ngạo ưỡn ngực lên, đắc ý nói, "Mẹ, hôm nay con không có ngủ nướng nha."


Dư An An cúi người hôn hôn gương mặt bé, "Giỏi quá! Đây là phần thưởng của con." Dư An An hôn một tiếng thật kêu, Gia Bối nghe thấy thanh âm phát ra không nhịn được cười "Khanh khách".


Lúc này Lâm Uyển Uyển nắm tay Gia Bảo cười mỉm đến gần bọn họ, "Có chuyện gì mà cười vui vẻ vậy?"


Dư An An cúi đầu, thấy Gia Bảo cũng tò mò nhìn cô, bộ dáng ngốc manh như vậy là lần đầu tiên Dư An An thấy xuất hiện trên khuôn mặt Gia Bảo. Cô liền lập tức ngồi xổm xuống ở trước mặt nhóc, kế tiếp hôn mạnh vào khuôn mặt non nớt của Gia Bảo, hài lòng nhìn nhóc ngượng ngùng cúi cúi đầu. Dư An An lúc này mới đứng dậy giải thích với Lâm Uyển Uyển, "Mới vừa thưởng cho Gia Bối ạ, bởi vì hôm nay nó không ngủ nướng."


"Ha ha, ra là vậy. Lúc mẹ mở cửa đã thấy nó tỉnh rồi, còn chỉ vào cái áo khoác nói muốn nhờ mặc giúp nó!" Lâm Uyển Uyển ý cười đầy mặt.


Dư An An nắm tay Gia Bối xoay một vòng trước mặt Lâm Uyển Uyển, "Mẹ xem, có phải rất xinh không?"


Gia Bối nắm một góc áo, mong đợi nhìn Lâm Uyển Uyển, cũng học theo Dư An An nói, "Bà ơi, có đẹp không ạ?"


"Đẹp lắm. Hôm nay Gia Bối nhà chúng ta nhìn rất giống một tiểu tiên nữ!" Ý cười trên mặt Lâm Uyển Uyển càng sâu thêm.


Được khen khiến Gia Bối càng cười rạng rỡ hơn, đồng thời còn không quên nói ngọt, "Còn mẹ chính là đại tiên nữ nha!"


Dư An An sờ sờ đầu Gia Bảo bên cạnh Lâm Uyển Uyển, "Gia Bảo nhà ta hôm nay cũng rất đẹp trai." Áo bành tô màu tím càng làm nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn thanh tú của bé.


Gia Bối cũng gật đầu phụ họa, "Đúng, anh rất đẹp trai!"


"Được được được, các cháu đều là tiên nữ và hoàng tử. Nhưng tiên nữ và hoàng tử cũng phải ăn sáng, chúng ta mau xuống ăn bữa sáng đi, nếu không sẽ muộn mất." Lâm Uyển Uyển cười nhắc nhở bọn họ.


Gia Bối chạy nhanh tiến lên trước kéo tay Lâm Uyển Uyển, "Bà nội cũng là đại tiên nữ nha!"


Chờ bốn người bọn họ vừa cười đùa vừa xuống lầu thì đã phát hiện ba người kia cũng đã chờ ở trước bàn ăn. Gia Bối trèo lên trên ghế bên cạnh Phó Thời Giác, kéo kéo quần áo của mình nhìn về phía Phó Thời Giác, "Ba ba mau nhìn đi, quần áo đẹp thế này mà ba ba không có!"


Phó Thời Giác nhàn nhạt nhìn lướt qua quần áo của ba người bọn họ, không lên tiếng.


Gia Bối cầm thìa múc một ngụm cháo trước mặt, không nhanh không chậm tiếp tục nói, "Ai bảo lần trước ba tăng ca cơ, mẹ dẫn bọn con đi mua đó, không có của ba đâu. Hừ, ba ba nên thấy hối hận đi!"


Phó Thời Giác nghĩ hắn thật sự không biết nên hối hận cái gì, nhưng nhớ lại chuyện lần trước đúng là hắn đuối lý, vì thế hắn tiếp tục cúi đầu ăn cháo không nói lời nào.


"Quần áo gia đình sao? Lần sau A Giác cùng mặc với các cháu, lúc mặc ra ngoài chơi nhất định sẽ rất đẹp!" Phó Thời Cẩn ngồi đối diện tràn đầy phấn khởi nói.


"Anh mau chóng kết hôn sinh con là có thể mặc quần áo đôi với gia đình rồi, cho nên không cần phải hâm mộ nhà em làm gì." Phó Thời Giác buông bát trong tay xuống, nhìn Phó Thời Cẩn chậm rãi nói.


Cảm nhận được ánh mắt của Lâm Uyển Uyển và Phó Siêu Minh phóng tới, Phó Thời Cẩn vội vàng xua tay, "Không vội, không vội!"


Thấy anh ta rốt cục cũng ngậm miệng, Phó Thời Giác mới tiếp tục bưng chén trước mặt lên húp cháo.


***


"Ba ba, không được quên lời hứa ngày hôm qua đó!" Xuống xe, Gia Bối lay chân Phó Thời Giác nhắc nhở hắn.


Phó Thời Giác xoa đầu nhỏ của bé, "Yên tâm, ba ba nhớ mà."


"Thế thì con yên tâm rồi." Gia Bối dường như nhẹ nhàng phào, sau đó lôi kéo tay Dư An An, "Mẹ, hôm nay mẹ có thể dẫn bọn con đi học được không ạ?"


"Đương nhiên là được." Dư An An quay đầu nhìn Phó Thời Giác đang đứng sau lưng, "Anh đi làm trước đi, tí tôi tự về được."


"Tôi gọi điện thoại kêu bác lái xe trong nhà tới đón cô." Nói xong liền muốn đi gọi điện thoại, Dư An An vội vàng ngăn cản động tác của hắn, "Không cần, tôi có thể tự mình về mà."


Dư An An nắm tay Gia Bối đi một đường đến phòng học. Dọc theo đường đi, bé không ngừng giới thiệu với bạn bè đây là mẹ của mình, thấy thế Dư An An vừa buồn cười lại vừa xót xa.


***


Rất nhanh đã đến ngày sinh nhật của Gia Bảo và Gia Bối, Phó Siêu Minh và Lâm Uyển Uyển quả nhiên nói được là làm được, tổ chức hẳn một bữa tiệc long trọng. Tuy rằng trước kia bởi vì công việc nên Dư An An rất thường xuyên có mặt ở những bữa tiệc như vậy, nhưng không có nghĩa là cô thích như thế. Dù không vui, nhưng nghĩ tới hôm nay chính là sinh nhật của Gia Bảo và Gia Bối, khóe môi cô liền tự giác cong lên, hơn nữa tuy bữa tiệc được làm long trọng, nhưng Phó Siêu Minh và Lâm Uyển Uyển cũng không biến bữa tiệc thành buổi giao lưu làm ăn. Dư An An biết điều này có nghĩa là bọn họ thật sự rất yêu thương Gia Bảo và Gia Bối.


Dư An An đứng một bên nhìn Gia Bảo và Gia Bối chơi vui vẻ với đám bạn bè. Ngay cả Gia Bảo bình thường không thích cười mà giờ khóe miệng cũng bất giác cong lên, trong lòng cô nhất thời xúc động, nghiêng đầu đi. Không biết từ khi nào mà bản thân đã đứng ở bên cạnh Phó Thời Giác, cô nhẹ giọng nói, "Phó Thời Giác, chúng ta thử xem đi."


@Cooking_Team

Bình Luận (0)
Comment