Lão Công Một Vạn Tuổi - Bắc Phong Xuy

Chương 183

Yêu cầu của Tô Du nghe có vẻ không cao, nhưng nếu để tu sĩ khác nghe được tâm tư của hắn, không biết bao nhiêu người sẽ nhếch miệng cười nhạo. Bởi hiện trường đã có năm sáu mươi tu sĩ, mà còn một ngày nữa Thất Hà Liên Tử mới chín, trong thời gian này sẽ có thêm tu sĩ khác tới. Tổng cộng chỉ có mười tám hạt liên tử, chia mỗi người một hạt cũng không đủ.

 

Tất nhiên nếu chỉ có Tô Du, hắn không dám kỳ vọng như vậy. Nhưng có Đoàn Tử ở đây, Đoàn Tử cũng hứng thú với Thất Hà Liên này, Tô Du đương nhiên phải tranh thủ. Trong lúc truyền âm với Đoàn Tử, hắn còn nhìn thấy viên châu trấn áp trận pháp phía trên – chính là Thiên Thần Châu giả mà Hà Trác mang ra từ Thiên Thần bí cảnh, cũng là viên mà Đoàn Tử cảm ứng được. Biết Đoàn Tử có thể đoạt quyền khống chế Thiên Thần Châu giả từ tay Hà Trác, Tô Du mới dám nảy sinh ý niệm này.

 

Sau khi quan sát Thất Hà Liên và tình hình hiện trường, năm người bọn Tô Du lặng lẽ rút lui, tìm một góc nghỉ ngơi.

 

Hoài Hướng Tề truyền âm hỏi mọi người: "Các ngươi nghĩ sao? Có muốn đoạt Thất Hà Liên Tử không?"

 

Hoài Hướng Đằng nhiệt tình phát biểu nhất: "Tề ca hỏi thừa, hỏi tất cả tu sĩ hiện trường, ai mà không muốn đoạt liên tử chứ? Vấn đề là có đủ thực lực hay không. Ta cảm thấy đoạt liên tử từ tay Hà Trác của Huyền Thiên Tông và Hạ Cảnh Hoài của Thiên Kiếm Môn, khó khăn không kém gì đối phó Thôn Linh Quỷ Trùng."

 

Hoài Hướng Mẫn cũng cảm thán: "Liên tử tốt thật, nhưng e rằng không có duyên với chúng ta. Hiện giờ đã có nhiều tu sĩ nhòm ngó liên tử, đến ngày mai, số tu sĩ tranh đoạt chắc không dưới trăm người."

 

Hoài Hướng Tề: "Vậy chúng ta rút lui? Từ bỏ tranh đoạt?"

 

Chà, nghe sao mà khó chịu thế.

 

Tô Du truyền âm đề nghị: "Chi bằng tạm thời ở lại, ngày mai xem tình hình. Trong điều kiện đảm bảo an toàn, nếu có cơ hội tranh đoạt thì ra tay. Theo tình hình hiện tại, ngày mai chắc chắn sẽ hỗn loạn, cơ hội duy nhất của chúng ta có lẽ là mò cá trong đục."

 

"Nhân tiện, Tề thiếu, nếu có người lập tức dùng liên tử, có thể tại Vân Hải Cung đột phá Kim Đan không?"

 

Hoài Hướng Tề lắc đầu: "Không được, Vân Hải Cung không thể đột phá Kim Đan, có cấm chế áp chế. Dùng liên tử sẽ ra sao không ai biết, trước đây chưa có tu sĩ nào thử. Trước đây cũng chưa ai phát hiện cây Thất Hà Liên này, nên an toàn nhất là mang liên tử rời Vân Hải Cung rồi mới dùng. Tu sĩ Trúc Cơ đỉnh phong, có lẽ thật sự có thể đột phá thành công kết đan."

 

Hoài Hướng Tề cũng thèm muốn liên tử, có nó hỗ trợ, hắn trăm phần trăm kết đan, quá trình cũng thuận lợi hơn nhiều. Nhưng hắn cũng hiểu rõ, tỷ lệ đoạt được cực thấp, thậm chí có thể mất mạng ở đây. Nhưng không thử một phen thì không cam lòng, nên đề nghị của Tô Du rất hợp ý hắn. Nhìn biểu cảm những người khác cũng biết, họ đều nghĩ như vậy.

 

Vì thế Hoài Hướng Tề nói: "Vậy theo ý Dư lão bản, chúng ta tạm ở lại, quan sát tình hình. Khi hỗn loạn xảy ra, mọi người tự hành động, ai đoạt được thì thuộc về người đó, không cần nói với người khác. Chỉ cần không ai nhìn thấy, đối ngoại đều nói là không đoạt được, hiểu chưa?"

 

Hắn lo lắng nội bộ xảy ra mâu thuẫn, hoặc không kiềm chế được lòng tham, nên tốt nhất là thống nhất trước, coi như mọi người đều không đoạt được.

 

Bốn người còn lại nhìn nhau, đều gật đầu đồng ý. Điều này cũng hợp ý Tô Du, bởi có Đoàn Tử hỗ trợ, tỷ lệ thành công của hắn khá cao.

 

Những tu sĩ khác có lẽ cũng nghĩ như Tô Du, lúc này đều tìm chỗ trống tạm nghỉ ngơi. Bề ngoài có vẻ yên ổn, nhưng ai cũng biết đây chỉ là tạm thời. Tất cả đợi đến ngày mai liên tử chín muồi, lúc đó tranh đoạt sẽ kịch liệt hơn trước, có lẽ nơi này sẽ thành lò xay tu sĩ, không biết bao nhiêu người sẽ ngã xuống.

 

Mọi người đều âm thầm chuẩn bị, chờ ngày mai tranh đoạt.

 

Tô Du cũng vậy, cùng Đoàn Tử truyền âm bàn kế hoạch hành động, thời điểm nào ra tay thích hợp nhất, phối hợp như thế nào, che mắt người khác ra sao. Dù đoạt được liên tử, cũng phải khiến mọi người nghĩ hắn và Đoàn Tử – con gấu con này, là kẻ ít có khả năng đoạt liên tử nhất.

 

Ngay bây giờ đã có người nhìn Tô Du bằng ánh mắt coi thường. Một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ dám ở lại, khi tranh đoạt bắt đầu, tu sĩ yếu thế như hắn sẽ là kẻ chết trước. Vì vậy ánh mắt nhìn hắn lúc này không khác gì nhìn người chết.

 

Đoàn Tử cũng dùng ánh mắt coi thường nhìn quanh một lượt, dừng lại ở Thiên Thần Châu giả trên không một lúc, rồi nằm vạ trong lòng Tô Du ngủ. Trông vô tâm vô phế nhất, nhưng ai ngờ được, ngày mai hắn mới là kẻ chủ đạo.

 

Đêm xuống, nhưng không khí hiện trường không yên tĩnh. Một là do tu sĩ không ngừng kéo đến, như những người ở đây gọi đồng bạn tới tăng cường lực lượng. Hai là do liên tử sắp chín, hương thơm càng lúc càng nồng, khiến người ta say mê và nóng lòng. Lý trí nói với họ liên tử chưa chín, hiệu quả không đến một thành, nên mới kìm nén được, chưa nhảy ra tranh đoạt.

 

Sáng hôm sau, trời vừa sáng, mọi người đã nóng lòng bước ra khỏi chỗ nghỉ, tinh thần phấn chấn. Hương liên tử cũng có tác dụng, hơn nữa linh khí xung quanh đều bị Thất Hà Liên hút tới, khiến nơi này linh khí cực kỳ nồng đậm, một đêm không ngủ tinh thần vẫn rất tốt.

 

Quả nhiên, hiện tại đã có gần trăm tu sĩ, chắc chắn sau này còn có người tới. Theo tốc độ linh khí tụ tập, tu sĩ gần đó khó mà không nghi ngờ có thiên tài địa bảo xuất thế, đều sẽ tới xem.

 

Tô Du bọn họ chọn vị trí có thể nhìn thấy liên tử nhưng cách xa, không muốn thành đợt đầu bị cuốn vào, lúc đó cũng nguy hiểm nhất. Trừ phi có thực lực tuyệt đối áp đảo mọi đối thủ.

 

Đến khoảng mười giờ sáng, hương liên tử càng thêm nồng, lấy gương sen làm trung tâm, linh khí tụ tập thành xoáy nước. Không khí hiện trường trong mắt Tô Du như một thùng thuốc súng, chỉ cần một tia lửa là bùng nổ ngay.

 

Hắn có thể nghe thấy hơi thở nhiều tu sĩ trở nên gấp gáp, chân không kiềm chế bước về phía Thất Hà Liên. Những tu sĩ tự tin đủ sức đối địch với Hạ Cảnh Hoài thì chạy tới bên bể nước, ánh mắt thèm khát không che giấu nhìn liên tử sắp chín.

 

Hạ Cảnh Hoài quanh người kiếm khí lượn lờ. Hà Trác và đệ tử Huyền Thiên Tông đi theo tức giận nhất. Theo họ, không có Thiên Thần Châu giả, làm gì có Thất Hà Liên và liên tử? Rõ ràng họ có tư cách nhất đoạt liên tử, nhưng giờ đây mọi người đều tranh giành.

 

Hà Trác ánh mắt cực kỳ không thiện cảm nhìn tu sĩ tới bể nước. Những người tới sau cũng e dè nhìn Thiên Thần Châu giả trên không, tình hình cụ thể họ đã nghe người khác nói. Đây mới là phiền phức nhất. Dù Hạ Cảnh Hoài mạnh đến đâu, mọi người hợp lực cũng có thể áp chế. Nhưng nếu trận pháp bạo động thì sao?

 

Một tu sĩ cười nói: "Trác thiếu không cần nhìn chúng ta như vậy. Dù kết quả thế nào, Trác thiếu cũng là người có công đầu, chúng ta sẽ không tranh giành với Trác thiếu. Nhưng mọi người đều muốn chia chút lợi, bởi bảo vật tốt như vậy khó gặp, không ai muốn về tay không. Trác thiếu nói có đúng không?"

 

Hà Trác cười khẩy, ngạo khí ngập tràn: "Ta muốn một nửa liên tử."

 

Xung quanh vang lên tiếng hít khí. Ngay cả tu sĩ vừa nói cũng lè lưỡi: "Trác thiếu tham lam quá đấy."

 

Nếu hắn thật sự lấy một nửa liên tử, nghĩa là gần trăm tu sĩ còn lại chỉ tranh giành chín hạt. Cắt nhỏ liên tử cũng không đủ chia.

 

"Hà Trác ngươi đừng nói khoác, có lấy được một nửa hay không còn xem bản lĩnh của ngươi." Giọng nói vang lên từ phía sau. Mọi người quay đầu, hóa ra là đệ tử Tử Tiêu Tông kịp thời tới. Người khác sợ trận pháp bạo động, lẽ nào Hà Trác không sợ? Người khác kiêng dè Huyền Thiên Tông, chứ Tử Tiêu Tông đâu có sợ họ cùng Hà Trác tổ tôn?

 

"Ngươi..." Hà Trác (何卓) không ngờ Tử Tiêu Tông (紫霄宗) cũng có người tới, tình thế đối với bọn họ vô cùng bất lợi, nhưng khí khái này vẫn phải tranh, hơn nữa hạt sen hắn cũng phải tranh thủ, "Vậy thì xem bản lĩnh của mỗi người thế nào!"

 

"Tốt! Nói hay! Thất Hà Liên (七霞莲) sắp chín, có tranh được hay không, tranh được mấy hạt, đều xem bản sự của mỗi người, ha ha, tính Thủy Nguyệt Các (水月阁) ta một phần, thấy là có phần!"

 

Những tu sĩ chờ sẵn ở đây trong lòng càng tuyệt vọng, phút cuối cùng, những thế lực đại tông môn này đều tới, bọn họ còn có cơ hội tranh đoạt sao? Hi vọng vốn đã mong manh, giờ lại càng không có cửa.

 

Ngay cả Hoài Hướng Tề (淮向齐) bọn người sắc mặt cũng không được tốt, nhưng rất nhanh cũng nghĩ thông, nguyên bản tranh đoạt đã khó khăn, bản ý của bọn họ là nhân lúc hỗn loạn xem có cơ hội đoạt được hay không, những người này tới, cái nên loạn vẫn phải loạn, thậm chí còn loạn hơn, lúc đó xem bọn họ tùy cơ ứng biến.

 

Khi hương sen đậm đặc đến cực điểm, Thất Hà Liên cũng bừng nở thất sắc hào quang, hiện trường quả nhiên như thùng thuốc súng bị châm ngòi, nổ tung ngay lập tức. Và ngay tại thời khắc cuối cùng này, đệ tử Ngũ Hành Tông (五行宗) vốn chưa từng xuất hiện, cũng có người tới, ngay khi tới nơi đã bay lượn từ trên không phóng tới, không biết trên người có bảo vật gì áp chế trận pháp cấm chế trên không, khiến hắn trực tiếp bay tới phía trên Thất Hà Liên, giơ tay liền muốn cướp đoạt bông sen phía dưới.

 

"To gan! Ngũ Hành Tông quả nhiên ngang ngược, dám muốn độc chiếm tất cả hạt sen!" Một tiếng quát lớn, mấy bóng người công kích đệ tử Ngũ Hành Tông trên không, chiến đấu cũng ngay lúc này bùng nổ.

 

Cũng ngay lúc này, Phỏng Chế Thiên Thần Châu (仿制天辰珠) đang lơ lửng giữa không trung áp chế trận pháp xung quanh, đột nhiên bạo động nhảy lên, có người kinh hô: "Phỏng Chế Thiên Thần Châu hình như muốn chạy!"

 

Nghe qua tưởng như trò đùa, nhưng bản thân Hà Trác cũng lộ ra vẻ mặt khó tin, toàn lực khống chế Thiên Thần Châu, sắc mặt đều hơi tái, dù là phẩm phỏng chế nhưng cũng là lục phẩm linh khí, đâu dễ dàng khống chế. Phỏng Chế Thiên Thần Châu nhảy lên một hồi, sau đó bay về một hướng, không ít người đến hạt sen cũng không kịp đoạt, kinh hô: "Phỏng Chế Thiên Thần Châu thật sự chạy mất rồi!"

 

"Không tốt, trận pháp bạo động!"

 

"Chạy nhanh!"

 

"Cướp hạt sen!"

 

Hiện trường lập tức rơi vào hỗn loạn, đồng thời, Thất Hà Liên Tử chín muồi cũng b*n r*, hóa thành mười tám đạo thất sắc hào quang bay tứ phía, tiếng nổ đánh nhau liên tục vang lên, những tu sĩ vừa tới ngoài rìa nhìn mà há hốc mồm.

Bình Luận (0)
Comment