Lời của Trần Cảnh khiến sự phấn khích của Kiều Vạn Hải giảm bớt đôi chút, nhưng vẫn rất vui mừng. Sau khi vượt qua Bạo Loạn Hải tới đây, ngoại trừ Tổ sư, đây là lần đầu tiên có người từ Lưu Quang Thư Viện tới, mà người tới lại là Hà sư thúc.
Kiều Vạn Hải biết rồi, Tô Du cũng biết chuyện này. Hắn cũng không ngờ rời đi chỉ mấy ngày, bên kia đã có người tới, mà người tới lại là sư phụ của La Nhạc, nói ra quan hệ cũng khá gần. Hắn có thể hỏi thăm Hà trưởng lão tình hình của La Nhạc và La gia tửu phường, đợi Hà trưởng lão về nhờ hắn mang ít đồ cho La Nhạc và Triệu Thiết Ngưu. Cùng Kiều Vạn Hải, hắn cũng rất mong chờ Hà Tự quay lại.
Tô Du vốn định ngày hôm sau tới thành chủ phủ thăm dò phản ứng của đại đệ tử Ô Dương, không ngờ vừa quay về hôm nay, đã cảm thấy có ánh mắt dò xét lén lút bên ngoài phố tử. Hỏi qua Đoàn Tử, nhận được câu trả lời khẳng định, bên ngoài quả nhiên có người đang theo dõi hắn.
Tô Du v**t v* Đoàn Tử nói: "Hẳn là đại đệ tử của Ô Dương, khả năng lớn nhất là hắn phái người theo dõi Đan Tửu phố tử. Xem ra không cần ta đặc biệt chạy tới thành chủ phủ, giờ hắn đã nhận được tin ta trở về bình an vô sự. Không biết hắn tiếp theo sẽ phản ứng thế nào."
Đoàn Tử lật người, không hứng thú với nhân vật này.
Tô Du lại nói: "Đệ tử của Ô Dương họ gì nhỉ? Họ Điền phải không?"
Tô Du thật sự không có ấn tượng, hình như lúc ở thành chủ phủ nghe người khác tán gẫu nghe qua một câu, nhưng vì không để tâm nên giờ không nhớ tên, ngay cả họ cũng không có ấn tượng. Nghĩ không ra thì thôi, Tô Du quay người quăng sau đầu, Đoàn Tử cười khẽ, xem ra hắn cũng không coi nặng tiểu tử kia lắm.
Như Tô Du dự đoán, Tống Điền Lương, đại đệ tử của Ô Dương, sau khi nhận được tin tức mới, đột nhiên đứng phắt dậy khỏi ghế, đồng tử co rút lại. Đúng lúc này hắn không ở trong chỗ ở của mình, mà đang ở ngoài giao tế với người khác. Đây là thủ đoạn của hắn, khác với sư muội Ô Yến, Tống Điền Lương trong giới trẻ thành chủ phủ danh tiếng khá tốt, kết giao với một số tu sĩ trẻ. Nếu không phải vì Tô Du là người thiếu thành chủ mời tới, sớm đã có người chạy tới trước mặt Tô Du thay Tống Điền Lương bênh vực.
Dĩ nhiên cũng có không ít người không ưa hắn, những người này cho rằng Tống Điền Lương rất giả tạo, đạo đức giả thấu xương.
"Tống ca, xảy ra chuyện gì vậy?" Thấy Tống Điền Lương đột nhiên có phản ứng như vậy, tu sĩ đang trò chuyện với hắn quan tâm hỏi. Động tác đứng phắt dậy vừa rồi khiến hắn giật mình, Tống Điền Lương hiếm khi có biểu hiện kinh ngạc như vậy.
Tống Điền Lương tim đập thình thịch, người hắn phái đi theo dõi Đan Tửu phố tử lại báo cáo với hắn, vị Dư lão bản kia đã trở về, mà còn nguyên vẹn không suy suyển. Chuyện này sao có thể? Chuyện tuyệt đối không thể xảy ra lại xảy ra, vậy sư phụ đâu? Còn mấy tên hắn liên lạc kia? Bọn họ không phải cam đoan chắc chắn hoàn thành nhiệm vụ sao?
Nghe câu hỏi của tu sĩ kia, Tống Điền Lương vội ổn định tâm tình: "Là sư muội bên đó lại gây chuyện, ngươi cũng biết, sư phụ rời đi mấy ngày rồi nhưng vẫn chưa về. Hiện giờ sư muội không thể rời sư phụ, xin lỗi, lần này không thể tiếp tục uống rượu với ngươi, ta phải đi xem sư muội."
"Ôi, Tống huynh đi đi." Người bạn này rất hiểu và thông cảm hoàn cảnh của Tống Điền Lương. Là bạn của Tống Điền Lương, há không biết tính tình Ô Yến ngang ngược lại ương ngạnh? Tống Điền Lương vì sư muội này chịu không ít khổ, nhưng đó là sư muội của hắn, con gái ruột của sư phụ. Bạn hữu cũng biết Tống Điền Lương chỉ có thể chịu đựng, trong lòng thầm đồng tình.
"Hẹn ngày khác, ta đi trước."
Tống Điền Lương vội vàng rời đi, trên đường đi liên tục xác nhận tin tức. Người theo dõi nhiều lần khẳng định chính là Dư lão bản. Ở nơi không người, Tống Điền Lương mới lộ ra vẻ mặt không dám tin, chuyện này sao có thể? Vậy sư phụ đâu? Hắn vẫn không thể liên lạc với sư phụ.
Sư phụ không phải gặp chuyện rồi chứ? Tống Điền Lương đột nhiên nảy ra ý nghĩ này, sau đó tự mình lại giật mình. Không thể nào, sư phụ là Kim Đan tu sĩ, lại là tam phẩm trận pháp sư, gặp đồng giai dùng trận pháp cũng có thể bảo toàn. Họ Dư chỉ là một tiểu tu sĩ Trúc Cơ, sao có thể là sư phụ gặp chuyện mà hắn lại bình an vô sự? Nhưng chỗ nào sai sót? Tình huống khó xảy ra nhất lại xảy ra.
Kỳ thực Tống Điền Lương đối với sư phụ Ô Dương rất có ý kiến. Người khác chỉ thấy hắn bái vào cửa tam phẩm trận pháp sư, tương lai ít nhất cũng là một tam phẩm trận pháp sư. Nhưng chỉ có hắn biết mình làm đệ tử cực khổ thế nào. Ô Dương thu hắn làm đệ tử chỉ là để lấy lòng con gái Ô Yến, lúc hắn không có thời gian thì chăm sóc con gái hắn. Trên phương diện tu luyện lại giữ lại mấy tay, đặc biệt là trận pháp, căn bản không truyền thụ tận tâm. Nhưng hắn không cách nào nói với người khác, chỉ có thể một mặt nịnh sư phụ, một mặt lấy lòng Ô Yến, khiến Ô Yến ngày càng coi trọng hắn. Nắm Ô Yến trong lòng bàn tay, là chuyện hắn đắc ý nhất, trong lòng cũng có chút cảm giác kh*** c*m báo thù.
Nhưng hắn cũng rất rõ một chuyện, đó là trong thành chủ phủ, có sư phụ ở, mới có địa vị của hắn. Sư phụ là trận pháp sư cung phụng của thành chủ phủ, hắn và Ô Yến cùng tiểu sư đệ mới có thể lưu lại thành chủ phủ. Không có sư phụ, bọn họ chẳng là gì cả, thành chủ phủ sao có thể nuôi bọn họ không công?
"Không thể hoảng loạn, sẽ không có chuyện gì đâu. Đúng vậy, nhất định là có chuyện gì đó khiến sư phụ bị trở ngại, có tình huống ngoài ý muốn ta không biết. Sư phụ chắc chắn sẽ trở về, Trúc Cơ tu sĩ sao có thể đánh bại Kim Đan tu sĩ?"
Tống Điền Lương không ngừng an ủi chính mình, vội vàng trở về chỗ ở, nào có rảnh đi tìm Ô Yến. Sư phụ gặp chuyện, Ô Yến với hắn không có ý nghĩa gì, chỉ còn một mình hắn. Tống Điền Lương đi tới đi lui, nghĩ cách nào để hạ thủ Tô Du, tốt nhất là có thể từ miệng hắn moi ra tình hình mấy ngày đó, tại sao hắn có thể an toàn trở về Hoài Chu thành.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui hắn không tìm được nhân tuyển tốt, trừ phi lại ném tiền tìm đoàn đội bên ngoài chuyên làm việc này. Nhưng đã có một lần kinh nghiệm, họ Dư kia còn có thể lại mắc lừa không có chút cảnh giác nào sao? Hắn may mắn là lúc đó giấu thân phận tìm người, không lộ ra bộ mặt của mình, bằng không họ Dư há không phải tìm tới thành chủ phủ chất vấn trực tiếp sao?
Sau khi không ngừng an ủi bản thân và tính toán kỹ càng, Tống Điền Lương mới đi tìm Ô Yến. Ô Yến đại tiểu thư tính tình lại nổi lên, nhưng trước mặt đại sư huynh, nàng vốn thu liễm rất nhiều, muốn để lại mặt tốt nhất dịu dàng nhất cho đại sư huynh. Vì vậy chỉ là Tống Điền Lương oán vài câu, nàng cũng truyền tin cho phụ thân, nhưng phụ thân lại không hồi âm.
"Sư huynh, ngươi nói phụ thân ta lúc này đi làm gì? Không biết con gái cưng của ngài đang dưỡng thương sao?"
Tống Điền Lương hắng giọng, nhẹ nhàng dỗ dành: "Sư phụ hẳn là tạm thời có chuyện quan trọng phải xử lý, nên không kịp nói với sư muội và chúng ta. À sư muội, ngươi biết nơi sư phụ thường quan tâm nhất là đâu không?"
Ô Yến đối với Tống Điền Lương không che giấu chút nào, trong lòng nàng, đại sư huynh cùng phụ thân đều là người yêu thương nàng nhất, đáng tin cậy nhất, cũng là người sẽ không phản bội nàng nhất. Vì vậy nàng cố gắng nghĩ một lúc: "Phụ thân ta quan tâm nhất không phải là nơi cất giữ trận pháp trận đồ trong thành chủ phủ sao? Ngươi biết đấy, phụ thân ta muốn nhất là nâng cao trình độ trận pháp của mình, bận lên sẽ quên cả con gái cưng."
"Sư muội quên rồi, mấy năm nay sư phụ luôn có lúc không ở thành chủ phủ. Ngươi nói sư phụ đột nhiên rời đi, có phải là tới đó không?"
Là người thân thiết nhất, dù Ô Dương có giấu giếm con gái, cũng không thể hoàn toàn không lộ ra chút nào. Ô Yến trên mặt lộ ra vẻ chợt hiểu: "Đúng vậy, có một lần phụ thân nói với ta muốn bế quan, nhưng ta lại gặp phụ thân vừa từ bên ngoài về, không phải từ phòng bế quan ra. Ta đặc biệt hỏi phụ thân, phụ thân nói tạm thời không thể nói với ta, đợi ta thành tam phẩm trận pháp sư sẽ biết. Ngươi nói phụ thân rốt cuộc đang làm gì?"
Tống Điền Lương tim đập nhanh hơn, sư phụ quả nhiên giấu một bí mật lớn, ngay cả người con gái yêu quý nhất cũng không hé lộ, nhưng cũng để lộ một manh mối, phải đợi đến khi trở thành trận pháp sư tam phẩm mới có thể biết được. Điều đó có nghĩa là, bí mật trong tay sư phụ liên quan đến Kim Đan thậm chí tu sĩ cấp cao hơn Kim Đan, hơn nữa còn liên quan đến trận pháp sư.
Chẳng lẽ sư phụ tìm thấy một di phủ của ít nhất là trận pháp sư tam phẩm, và trong di phủ đó có được truyền thừa trận pháp? Nếu không thì làm sao giải thích trình độ trận pháp của sư phụ tăng lên? Vì vậy cũng phải đợi sư phụ đột phá Kim Đan, trở thành trận pháp sư tam phẩm, mới đủ tư cách tiến vào nơi đó?
Chẳng lẽ sư phụ bây giờ đã một mình đi đến đó? Vậy thì sư phụ chắc chắn vẫn còn sống chứ?
Tống Điền Lương trong lòng chuyển động rất nhiều ý niệm, trên mặt lại nở nụ cười ôn nhu: "Nếu sư phụ đã nói như vậy, thì sư muội phải nỗ lực hơn nữa, nhưng dựa vào thiên phú của sư muội, sẽ sớm trở thành trận pháp sư tam phẩm thôi."
Ô Yến bị nịnh nọt đến mức đắc ý không thôi: "Sư huynh cũng vậy, chúng ta sẽ cùng nhau trở thành trận pháp sư tam phẩm, lúc đó em sẽ bảo phụ thân dẫn chúng ta cùng đi."
Tống Điền Lương ánh mắt lóe lên, hắn hao tâm tổn sức nịnh nọt Ô Yến, chẳng phải là muốn từ nàng ta kiếm chút lợi ích sao.
Nếu sư phụ bình an trở về, sớm muộn gì hắn cũng sẽ thông qua Ô Yến moi hết đồ quý giá trên người lão già kia, ai bảo lão già đó cưng chiều cô con gái này nhất.
Nếu sư phụ không trở về, thông tin từ miệng Ô Yến lúc này, có thể sẽ trở thành thứ để hắn đầu hàng, lúc đó tất nhiên không thể ở lại thành chủ phủ nữa, hắn có thể lợi dụng tin tức này để tìm cho mình một chỗ dựa tốt hơn, ví dụ như Thuỷ Nguyệt Các.
Hắn quyết định song quản tề hạ, bên kia họ Dư cũng phải theo dõi, không có cơ hội thì tạo ra cơ hội, tìm người bắt sống tên họ Dư kia.
Tô Du luôn để ý hai tu sĩ đang theo dõi hắn bên ngoài, phát hiện bọn họ vẫn chưa rút lui, hắn có chút không hiểu nổi, Kiều Vạn Hải biết được tình huống này lo lắng hỏi: "Có phải tên họ Tống kia biết chút gì đó không?"
"Tên họ Tống?"
"Đại đệ tử của Ô Dương, Tống Điền Lương đó."
Tô Du chợt hiểu: "Thì ra hắn tên là Tống Điền Lương, ta còn tưởng hắn họ Điền cơ."
Kiều Vạn Hải nghe xong không biết nên khóc hay cười, sư đệ để ý vào chỗ nào vậy, quan tâm hắn họ gì làm gì?
Tô Du suy đoán: "Có lẽ hắn biết sư phụ mất tích có liên quan đến ta, dù sao trước đó cũng đã sắp xếp kế hoạch kỹ lưỡng như vậy, tên họ Tống này hẳn là người trong cuộc, nhưng Ô Yến lại không có bất kỳ động tĩnh gì, có lẽ Ô Yến không biết gì cả."
"Như vậy cũng dễ xử lý hơn, Kiều sư huynh, chi bằng chúng ta làm như thế này..." Tô Du thì thầm với Kiều Vạn Hải một hồi, Kiều Vạn Hải cũng thấy chủ ý này không tệ.
[Chi3Yamaha] Thằng họ Tống này não phẳng hả trời, mướn 4 đứa Trúc Cơ cộng thêm sư phụ nó là Kim Đan cũng ko xước được miếng da người ta mà nó còn dám tính toán người ta tiếp. Vãi.