Lão Công Một Vạn Tuổi - Bắc Phong Xuy

Chương 337

Vu đạo hữu (于道友), toàn danh Vu Tăng Tuyền (于曾泉), là một vị nhân tu mà Tô Du (苏俞) bọn họ tiếp xúc khá nhiều, hắn còn có một tình huống đặc biệt, đó là hắn có một đạo lữ đồng tính, bởi vậy thấy hắn, Tô Du (苏俞) không khỏi liếc nhìn phía sau hắn, hỏi: "Liễu đạo hữu (柳道友) đâu? Liễu đạo hữu chưa cùng ngươi đi chung?"

 

Vu Tăng Tuyền (于曾泉) cười chỉ chỉ nơi không xa nói: "Thừa Lộ (承路) đang chữa thương cho tu sĩ bị thương trên đài chiến đấu, đúng rồi, Thừa Lộ tu luyện là y sư (医修) cực kỳ hiếm có, chúng ta có thể bén rễ ở nơi đây, đa tạ thủ đoạn này của Thừa Lộ."

 

Việc này Tô Du (苏俞) bọn họ thật sự không rõ ràng, tuy nghe nói qua thanh danh của y sư (医修), nhưng trong đời thực đây là lần đầu tiên gặp tu sĩ chuyên tu y đạo, mấy người vô cùng hiếu kỳ, ngay cả trận chiến kịch liệt trên đài cũng không để ý nữa, chạy tới xem Liễu Thừa Lộ (柳承路) chữa trị cho tu sĩ bị thương.

 

Y sư (医修) có chỗ tương đồng với đan sư (丹师), y sư (医修) trong nhiều điều kiện cũng sẽ mượn đan dược (丹药) để chữa thương cho bệnh nhân, nhưng lại có khác biệt rất lớn, y sư (医修) có thể dựa vào linh lực đặc thù của mình để chữa trị cho bệnh nhân, giống như hiện tại một yêu tu (妖修) vừa kết thúc trận đấu trên đài bị đánh nứt xương đồng thời nội tạng xuất huyết, dưới tác dụng kép của đan dược (丹药) và linh lực đặc thù của y sư (医修), yêu tu (妖修) vừa r*n r* trước đó, không bao lâu sau liền lại nhảy nhót tưng bừng, so với việc hoàn toàn dựa vào đan dược (丹药) thì tốc độ hồi phục nhanh hơn nhiều.

 

Dẫu khác với đan sư (丹师), nhưng Tô Du (苏俞) vẫn cảm thấy, vị y sư (医修) Liễu Thừa Lộ (柳承路) này, với Từ Ngôn Ninh (徐言宁) hẳn sẽ có rất nhiều ngôn ngữ chung.

 

Liễu Thừa Lộ (柳承路) cũng cười chào Tô Du (苏俞) mấy người, dường như cũng không nghĩ tới bọn họ sẽ xuất hiện ở nơi như thế này, nhưng Tô Du (苏俞) bọn họ cũng nhìn ra, Liễu Thừa Lộ (柳承路) ở đây rất được yêu tu (妖修) hoan nghênh.

 

Ngay trong chốc lát này, hai yêu tu (妖修) vừa chiến đấu kịch liệt trên đài, đánh nhau không phân thắng bại, cuối cùng chiến thành hoà, cả hai đều mang thương thế không nhẹ, sau đó cùng nhau tới tìm Liễu Thừa Lộ (柳承路) chữa thương cho bọn họ.

 

Bề ngoài hai yêu tu (妖修) thật thảm không đành lòng nhìn, cách chiến đấu không giống với nhân tu (人修), yêu tu (妖修) đa số chọn chiến đấu cận chiến, bọn họ sẽ chọn lợi dụng một bộ phận thân thể của mình sau khi mài dũa làm thành vũ khí của bản thân, cũng chính là pháp bảo nhân tu (人修) sử dụng, mà bọn họ cũng lấy việc da dày thịt dạn cận thân chiến đấu lực cường hãn làm vinh, coi thường da non thịt mềm của nhân tu (人修).

 

Bọn họ tôn kính thủ đoạn chữa thương y sư (医修) của Liễu Thừa Lộ (柳承路), nhưng Liễu Thừa Lộ (柳承路) tuyệt đối là kẻ mặt trắng bất lực nhất trong mắt bọn họ.

 

Liễu Thừa Lộ (柳承路) bận chữa thương cho yêu tu (妖修), Vu Tăng Tuyền (于曾泉) đi cùng Tô Du (苏俞) bọn họ nói chuyện, lúc này Vu Tăng Tuyền (于曾泉) nhớ tới hỏi mục đích bọn họ tới đây.

 

Trần Cảnh (陈景) nhanh miệng nói: "Tới đây đương nhiên là để đánh đài chiến đấu, sớm nghe nói nơi đây có khu đài chiến đấu đã muốn tới xem rồi, bây giờ rốt cuộc có rảnh."

 

Mấy yêu tu (妖修) bên cạnh đều vểnh tai nghe bọn họ bàn luận gì, nghe thấy Trần Cảnh (陈景) nhân tu (人修) này huênh hoang nói muốn lên đài, đều hùa theo.

 

"Nhân tu tiểu tử (人修小子), đài chiến đấu này không phải nơi vui chơi gì đâu, lên đó là phải bị đánh đấy, nhân tu (人修) chịu được mấy quyền đấm của yêu tu (妖修) không?"

 

"Đúng, đúng, nhân tu tiểu tử (人修小子), ta sợ lên đài ngươi sẽ bị đánh đến khóc cha gọi mẹ."

 

Trần Cảnh (陈景) một chút cũng không tức giận, thậm chí còn mang theo vẻ hả hê, coi thường nhân tu (人修) chúng ta? Cho rằng quyền đầu của nhân tu (人修) yếu? Đó là bọn họ căn bản chưa từng thấy quyền đầu của Tô sư huynh (苏师兄), lúc đó không biết ai mới là kẻ bị đánh đến khóc cha gọi mẹ đây.

 

Vu Tăng Tuyền (于曾泉) vốn muốn nhắc nhở Trần Cảnh (陈景) mấy người, nhưng nhìn biểu cảm của Trần Cảnh (陈景) không đúng, trong lòng cũng hiểu ra, mấy vị này không phải kẻ yếu. Phi Ưng thành (飞鹰城) liên hệ với nhân tộc bên kia không nhiều, bởi vậy hiểu biết về nhân tu (人修) có sự phiến diện rất lớn, nhưng Vu Tăng Tuyền (于曾泉) thân là một thành viên nhân tu (人修) lại rất rõ ràng, trong nhân tu (人修) không ít thiên tài, chiến đấu lực cường hãn càng không bao giờ thiếu, thiên tài trong thiên tài là có thể sánh ngang với thiên chi kiêu tử (天之骄子) trong Long tộc (龙族) Phượng tộc (凤族).

 

Thế là Vu Tăng Tuyền (于曾泉) không nói nữa, cũng ôm cánh tay đứng một bên chuẩn bị chờ xem kịch, cũng muốn xem trình độ thực sự của Tô Du (苏俞) mấy người như thế nào.

 

Tô Du (苏俞), Kiều Vạn Hải (乔万海) và Trần Cảnh (陈景) ba người bàn bạc, quyết định mỗi người chọn một đài chiến đấu lên chiến đấu, xem ai thủ đài thời gian lâu nhất, đương nhiên kết quả chưa ra nhưng kỳ thực đã đoán trước, chiến đấu lực của Kiều Vạn Hải (乔万海) và Trần Cảnh (陈景) cách Tô Du (苏俞) một khoảng không nhỏ.

 

"Được, chúng ta mỗi người chọn một đối thủ thử sức trước, vậy ta chọn đài này." Kiều Vạn Hải (乔万海) chỉ về một đài chiến đấu bên cạnh, yêu tu (妖修) đang hò hét trên đó thực lực tương đương với hắn, chính là đối tượng luyện tay tốt nhất, không cầu chiến thắng đối phương, chỉ cầu có thể khiến hắn được rèn luyện.

 

Nói xong Kiều Vạn Hải (乔万海) liền nhảy vọt ra ngoài, tiếng hò hét của yêu tu (妖修) trong trường càng vang dội, bọn họ không nghĩ nhân tu (人修) thật dám ứng chiến.

 

"Ta cũng tới, Tô sư huynh (苏师兄) mau lên đi, mau đánh cho bọn họ gào khóc đi!" Trần Cảnh (陈景) cũng nhanh chóng tự chọn cho mình một đối thủ.

 

Tô Du (苏俞) nhìn nhìn, trực tiếp bay lên đài chiến đấu vừa rồi hai yêu tu (妖修) đánh thành hoà đã trống không, đứng giữa đài hướng bốn phương thi lễ: "Nhân tu Tô Du (人修苏俞), thỉnh giáo chư vị yêu tu đồng đạo (妖修同道)."

 

"Khá lắm, nhân tu (人修) này muốn hướng tất cả yêu tu (妖修) phát khiêu chiến, khẩu khí quá lớn đi."

 

"Đó là Tô lão bản (苏老板) của tạp hoá phố tử (杂货铺子), nhưng Tô lão bản, lên đài cùng ngươi chiến đấu có thể, nhưng sau này không thể gây khó dễ bọn ta đấy, bọn ta tới tạp hoá phố tử (杂货铺子) mua đan dược (丹药) không thể khấu trừ nhé." Cũng có yêu tu (妖修) cười nói đùa.

 

Tô Du (苏俞) cũng cười: "Yên tâm, tạp hoá phố tử (杂货铺子) làm ăn tuyệt đối công bằng, tu sĩ đồng giai, nếu có thể khiến Tô mỗ ta nhận thua, vậy Tô Du (苏俞) tặng hắn một hạt cực phẩm Hoá Hình Đan (极品化形丹)."

 

Lời này vừa thả ra, cả khu đài chiến đấu đều sôi trào, một hạt cực phẩm Hoá Hình Đan (极品化形丹) a, dù chính mình dùng không hết, buông tay bán ra cũng thu về bao nhiêu tiền, nhìn giá cả đấu giá ngầm trước kia là biết, mà thứ này ở ngoài khan hiếm cỡ nào.

 

"Ta tới!"

 

"Không, ta tới trước!"

 

Để tranh lên đài, yêu tu (妖修) phía dưới sắp đánh nhau, Vân Ly (云离) dưới đài nhìn vẻ tươi cười, Hùng Thác (熊拓) thì đối với bọn yêu tu (妖修) tranh giành muốn lên đài vô cùng bất lực, cũng không nhìn xem mình trình độ gì dám tranh, chút thực lực đó trước mặt Tô Du (苏俞) căn bản không đủ xem.

 

Lúc này một quản sự (管事) của thành chủ phủ phụ trách duy trì trật tự khu vực này xuất hiện, quản sự (管事) này nhận được truyền âm của Hùng Lão Đại (熊老大), Lão Đại (老大) có lệnh, đương nhiên cần mẫn hoàn thành nhiệm vụ, nhưng trong lòng hắn đánh giá không đủ thực lực của Tô lão bản (苏老板), sợ yêu tu (妖修) lên đài thực lực quá mạnh, khiến Tô lão bản (苏老板) mất mặt, bởi vậy cân nhắc một chút, chỉ một Lộc tộc yêu tu (鹿族妖修) thực lực Kim Đan hậu kỳ lên, tính tình Lộc tộc yêu tu (鹿族妖修) thường ôn nhu hơn nhiều, thực lực ở mức hạ du trong tu sĩ đồng giai, theo hắn, Tô Du (苏俞) dù có thua cũng sẽ không thua quá thảm.

 

Yêu tu (妖修) cao gầy còn đội hai chiếc sừng hươu bước lên đài chiến đấu, Hùng Thác (熊拓) trong khoảnh khắc không muốn nhìn đài chiến đấu nữa, tên quản sự (管事) kia quá không biết làm việc, hoàn toàn không hiểu được ý của hắn.

 

Hùng Thác (熊拓) ấp úng nói với Vân Ly (云离): "Bọn yêu tu (妖修) này quá vô tri, nhận thức về thực lực nhân tu (人修) cực kỳ thiếu sót."

 

Ngay cả hắn cũng không dám cho rằng, khi chạy đến địa bàn nhân tu thì sẽ không tìm được đối thủ. Trong cùng một cảnh giới, nhân tu vẫn có tu sĩ đủ sức đánh bại hắn, ví như Kiếm tu chiến lực cường hoành trong nhân tu. Hơn nữa so với yêu tu, nhân tu giỏi sử dụng quá nhiều thủ đoạn, đây cũng là điểm yếu của yêu tu.

 

Vân Ly (云离) nhướng mày nói: "Vô ngại, Tô Du (苏俞) chơi vui là được."

 

Hùng Thác (熊拓) giờ mới biết, vị này đối với Tô Du tương đối coi trọng, hay nói cách khác, địa vị của nhân tu Tô Du này trong lòng hắn cực kỳ cao. Vậy nên, chỉ cần hắn chiều vui Tô Du, vị này hẳn sẽ vui đúng không? Hùng Thác cảm thấy cần phải đầu tư nhiều công sức hơn vào Tô Du.

 

Vân Ly dưới đài nhướng mày, Tô Du trên đài nhìn thấy vị Lộc tộc yêu tu này cũng không khỏi nhướng mày. Quản sự thật biết chiều chuộng ta quá.

 

Tu sĩ Lộc tộc cung kính chắp tay hướng Tô Du: "Tô lão bản, tại hạ sẽ cẩn thận."

 

Ý tứ là sẽ cẩn thận chú ý không để Tô lão bản bị thương. Khóe miệng Tô Du giật giật, bề ngoài trông khá thật thà, kỳ thực không phải kẻ chân chất.

 

"Ta còn muốn đánh thêm vài trận, chi bằng chúng ta tốc chiến tốc thắng đi."

 

Tô Du thẳng thắn ngay cả găng tay cũng không đeo, cứ thế c** tr*n đấm đá lên đài. Lời hắn vừa dứt, khí tức trên người đột nhiên bốc lên, trở nên lợi hại dữ dội. Rõ ràng vừa nãy còn mang dáng vẻ ôn hoà của một ông chủ, phút chốc đã biến thành chiến sĩ sắc bén, vung quyền liền tấn công đối thủ.

 

Tu sĩ Lộc tộc vốn cho rằng vận may quá tốt, được quản sự chọn làm đối thủ của Tô lão bản, mơ màng nghĩ phải sử dụng viên Cực phẩm Hóa hình đan (化形丹) này thế nào, cuối cùng vẫn quyết định tự mình dùng. Hắn hóa hình chưa triệt để, lộc giác không thu vào được, đi lại vướng víu. Kết quả ngay phút sau, hắn cảm thấy toàn thân khí cơ bị một luồng khí tức cường hãn khóa chặt, nhìn thấy một quả đấm hướng mình đập tới. Vừa kinh hồn bạt vía vừa bị buộc phải dốc toàn lực chống đỡ. Bởi nếu không dùng hết sức, hắn có linh cảm rằng mình sẽ thua rất thảm.

 

Sao có thể như vậy được?

 

Sự biến hóa khí tức của Tô Du khiến đám tu sĩ đang xem đấu cũng kinh ngạc, đặc biệt là thấy hắn c** tr*n đấm đá liền khai chiến, càng thêm kinh dị.

 

"Trực tiếp dùng nắm đấm đối chiến với Lộc yêu? Tu sĩ Lộc tộc tuy thực lực kém hơn chút, nhưng so với nhân tu cũng là da dày thịt béo, Tô lão bản sắp chịu khổ rồi."

 

"Ai chà, lão Lộc này được mùa rồi."

 

Vu Tăng Tuyền (于曾泉) và Liễu Thừa Lộ (柳承路) xem mà mắt sáng lên, Tô Du vừa xuất quyền họ đã nhìn ra. Tô Du rốt cuộc là tu sĩ giỏi cận chiến, đây thuộc loại rất ít trong nhân tu, không ngờ lại cho họ gặp được. Không trách dám chạy đến địa bàn yêu tu này đấu lôi đài, lũ yêu tu tự đại này sắp chịu khổ rồi.

 

Nói thì chậm lúc đó nhanh, một người một hươu chính diện đụng độ. "Rầm" một tiếng, trên đài phát ra âm thanh kịch liệt.

 

Đám tu sĩ trợn mắt nhìn, sau đó thấy một bóng người bay ngược ra ngoài, trực tiếp bay ra khỏi phạm vi lôi đài.

 

Họ tưởng người bay ra sẽ là nhân tu Tô Du, kết quả khi tiếng rơi "bịch" vang lên, họ tập trung nhìn kỹ thì thấy một cái đầu hươu đỏ bừng mặt. Cái đầu hươu còn cố chôn mình xuống, xấu hổ chết đi được, ngay một kích cũng không đỡ nổi, thua thảm hại như vậy mà còn dám tham lam Cực phẩm Hóa hình đan.

 

Trần Cảnh (陈景) và Kiêu Vạn Hải (乔万海) còn chưa bắt đầu chiến đấu, chính là muốn chờ xem màn kịch hay này. Tô Du quả nhiên không phụ lòng mong đợi của họ, trực tiếp một quả đấm đánh bay đối thủ, kết thúc chiến đấu cực kỳ sạch gọn.

 

"Hay quá! Tô sư huynh thắng rồi! Ha ha..." Trần Cảnh trên đài chống nạnh cười lớn, như thể chính hắn thắng trận vậy.

Bình Luận (0)
Comment