Thế nhưng chỉ có Vân Ly (云离) sau khi họ xuất hiện, nhẹ nhàng liếc qua liền thu hồi ánh mắt, vẫn như lúc trước, tựa hồ người tới chỉ là hai cây cải thảo.
Tô Du (苏俞) đối với sự xuất hiện của Hoá Thần đại năng cũng không kinh ngạc. Xuất hiện đồng đạo mới, tu sĩ gần đó tất nhiên sẽ hiếu kỳ, bởi Hoá Thần đại năng đủ để thay đổi một số cục diện. Chỉ là Tô Du nhướng mày, vào khoảnh khắc trước khi họ xuất hiện, hắn đã cảm nhận được ba động không gian lân cận. Quả nhiên ngay sau đó có người vượt không gian mà tới.
Theo tu vi tăng lên, năng lực cảm nhận lực lượng không gian cùng ba động của hắn cũng đang không ngừng đề cao.
Bốn vị thành chủ cùng Ưng Ngột (鹰兀) sau khi hai vị này xuất hiện, đều mặt mũi cung kính tiến lên hành lễ. Điều này cũng khiến Tô Du cùng đồng bạn hiểu rõ thân phận của họ. Một vị là Thái Thượng Trưởng Lão Sư Tộc (狮族) đại tộc Sư Tuyết (狮雪), tức nữ đại lão xuất hiện. Vị kia thì xuất thân từ dị chủng yêu thú Song Đầu Giao (双头蛟), ở Nam Đại Lục (南大陆) cũng là nhất phương yêu tu đại lão hiển hách, hắn cùng Ưng Ngột, Hùng Thác đẳng yêu đều không thuộc bất kỳ đại tộc nào.
Sư Tuyết nhìn Hùng Thác bị lôi kiếp đánh thương tích đầy mình, cười nói: "Ta liền nói người độ kiếp phương hướng này, ngoài Hùng Thác không còn ai khác có thể nghĩ tới. Hơn nữa hắn có thể đột phá độ kiếp, tất nhiên là đạt được kỳ ngộ đột phá huyết mạch hạn chế. Hiện tại xem ra quả nhiên đúng như thế, một thân Thực Thiết Thú (食铁兽) huyết mạch nồng đậm phi thường." Nàng lại nhìn sang Ưng Ngột, "Ngươi không cần lo lắng, Hùng Thác lần này có kinh không nguy, thuận lợi độ kiếp thành công tấn giai. Nam Đại Lục chúng ta lại sẽ thêm một vị Hoá Thần đại năng."
Ưng Ngột nghe xong vừa kinh vừa mừng, vội vàng cảm tạ: "Đa tạ Sư tiền bối."
Sư Tuyết nhìn rất thân thiện, Song Đầu Giao Giao Vô Song (蛟无双) lại hiện ra vẻ âm trầm, một thân hắc bào khiến người ta trông thấy sinh sợ, không dám tới quá gần. Giao Vô Song cười lạnh: "Long tộc (龙族) vừa tới chiêu mộ Hùng Thác, nói muốn tặng Hùng Thác một trận cơ duyên. Kết quả Hùng Thác hiện tại tự mình đã đột phá độ kiếp. Không biết Long tộc biết tin tức sau sẽ là tâm tình gì?"
Không ai dám hồi đáp lời Giao Vô Song, bởi đây là bí mật công khai ở Nam Đại Lục. Giao Vô Song đối với Long tộc cực kỳ không ưa, hai bên gặp nhau liền đánh tới trời đất tối sầm, cũng từng có Long tộc chết dưới tay Giao Vô Song, thế nhưng Long tộc cũng không làm gì được Giao Vô Song.
Giao Vô Song trước khi tấn giai Hoá Thần bị Long tộc cực kỳ coi thường, chê huyết mạch hắn quá thấp kém. Gặp Giao Vô Song, bọn Long tộc kia đều ỷ vào tu vi đánh cho hắn một trận. Giao Vô Song cũng cứng cỏi, không muốn Long tộc huyết mạch, không muốn thành tựu long thân, trực tiếp lấy Giao (蛟) làm họ, lì lợm dựa vào huyết mạch mà Long tộc cho là thấp kém đột phá hạn chế, thành tựu Hoá Thần. Sau đó Giao Vô Song chuyên môn nhắm vào Long tộc, Nam Đại Lục đại năng khác cũng không nói gì được. Ai bảo Long tộc trước đó tạo quá nhiều nghiệp chướng, chẳng lẽ không cho Giao Vô Song báo thù?
Ưng Ngột hiểu ra, vị Giao tiền bối này, cho dù chỉ vì tát vào mặt Long tộc, cũng sẽ hy vọng Hùng Thác thuận lợi tấn giai, chứ không làm ra sự tình phá hoại độ kiếp. Đây đối với tất cả tu sĩ đều là đại kỵ. Ngươi hôm nay phá hoại lôi kiếp người khác, lẽ nào lần sau người khác không chạy tới phá hoại lôi kiếp của ngươi? Ai dám nói sau này mình không còn độ kiếp nữa?
Sư Tuyết làm Thái Thượng Trưởng Lão đại tộc, càng không thể làm ra việc mất mặt Sư tộc. Ưng Ngột trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Còn bốn vị thành chủ kia, cũng không biết trong lòng có ý nghĩ gì, vừa ghen tị Hùng Thác có thể đột phá, nhưng lúc này nếu có người xuất thủ can thiệp Hùng Thác độ kiếp, bọn họ cũng là lạc kiến kỳ thành (樂見其成 – sẽ rất vui khi thấy nó xảy ra). Xét cho cùng, ai hy vọng có đại lão đè lên đầu mình chứ?
Thế nhưng sự tình trái với ý nguyện. Khi tầng cuối cùng Tâm Ma Kiếp (心魔劫) giáng xuống, trung tâm độ kiếp bị hắc vụ bao phủ, Hùng Thác chỉ tốn một khắc thời gian liền trời quang mây tạnh. Thanh tươi nồng đậm linh khí phả vào mặt, thiên địa giáng xuống Cam Lâm (甘霖). Điều này mang ý nghĩa Hùng Thác đã vượt qua lôi kiếp, tấn giai thành công.
Hùng Thác bị đánh tơi tả ngồi trong hố sụt, toàn lực hấp thu hồi báo của thiên địa, như rồng hút nước hấp thu sạch sẽ từng mảng lớn Cam Lâm. Thiên địa sau đó lại bổ sung. Thương thế trên người Hùng Thác cũng đang lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà khôi phục.
Tô Du bọn họ ở gần cũng vướng được chút quang, vội vàng ngồi xuống hấp thu Cam Lâm thiên địa tràn ra ngoài. Thứ Cam Lâm này vừa là linh khí thiên địa tinh thuần nhất, đồng thời lại có tác dụng trị liệu ám thương. Ai dám nói từ khi tu luyện tới nay trong cơ thể không có bất kỳ ám thương nào? Có cái bản thân đều không phát hiện, nhưng rất có thể tại thời điểm tấn giai đột phá bộc phát, trở thành chướng ngại tiến lên.
Khoảnh khắc này, khí tức trên người Hùng Thác cũng đang từng tầng tầng leo lên.
Tâm tình Sư Tuyết khá phức tạp. Như Giao Vô Song cùng Hùng Thác loại yêu tu đơn đả độc đấu này tấn giai Hoá Thần, đối với bọn họ những đại tộc tồn tại uy h**p nhất định. Nếu có thể, nàng đương nhiên hy vọng uy h**p như vậy càng ít càng tốt. Thế nhưng chính bởi Sư tộc là đại tộc cần mặt mũi cần thanh danh, nên nàng không thể làm ra cử động can thiệp phá hoại.
Thế nhưng nhìn thấy Giao Vô Song bên cạnh, Sư Tuyết trong lòng lại thở phào. Có lẽ áp lực lớn nhất không phải Sư tộc bọn họ, mà là Long tộc. Trước có Giao Vô Song, sau có Hùng Thác, Long tộc đại khái đau đầu lắm. Giao Vô Song quá ngang ngạnh khó lòng chiêu mộ, nhưng nếu có thể cùng Hùng Thác xử tốt quan hệ, đối với Sư tộc cũng cực kỳ có lợi.
Nghĩ như vậy, Sư Tuyết liền rất nhanh điều chỉnh tốt tâm thái của mình, chân thành vì Hùng Thác độ kiếp thành công cao hứng lên.
Giao Vô Song không ưa nàng: "Các ngươi từng đứa tâm nhãn nhiều như cái sàng, chẳng hơn được mấy tên nhân tộc các ngươi không ưa là bao."
Sư Tuyết bị chặn họng, tên khốn này không chút kiêng kỵ, cái gì cũng dám nói ra. Nàng chỉ đành nói lập lờ: "Sư tộc chúng ta cùng nhân tộc tiếp xúc cũng không nhiều."
Giao Vô Song liếc sang bên: "Bên này không phải có mấy tên nhân tộc sao? Xem ra Hùng Thác cùng nhân tộc xử được không tệ. Tiểu Ưng, tới đây giới thiệu cho bản tọa một chút."
Giao Vô Song tùy ý vẫy tay gọi Ưng Ngột, giống như gọi chó con. Thế nhưng Ưng Ngột không dám phản kháng, đành ngậm bồ hòn làm ngọt tiếp nhận xưng hô này, sau đó ngoan ngoãn chạy tới bên Giao Vô Song, vì hắn giới thiệu Tô Du mấy người. Trong đó Tô Du cùng Kiều Vạn Hải (乔万海) là trận pháp sư, Từ Ngôn Ninh (徐言宁) cùng Diệp Vân (叶芸) là đan sư, Trần Cảnh (陈景) thì là khí sư. Đương nhiên thanh danh cực phẩm đan sư của Từ Ngôn Ninh còn chưa truyền tới tai hai vị này, Ưng Ngột cũng không nói thêm.
Còn Vân Ly, hắn không biết nên giới thiệu thế nào. Sư Tuyết cũng ở bên lắng nghe. Nàng cùng Giao Vô Song lúc tới liền phát hiện dị thường trên người Vân Ly, thế nhưng càng quan sát càng kinh hãi, bởi ngay cả bọn họ đều không nhìn thấu sự tồn tại của vị này. Giao Vô Song nói Sư Tuyết tâm nhãn nhiều, kỳ thực hắn cũng như thế. Không phải mượn miệng Ưng Ngột muốn thăm dò lai lịch vị này sao? Đáng tiếc Ưng Ngột nói tới Vân Ly liền tắc tị.
Ưng Ngột nói lập lờ: "Vị này ta cũng không rõ lắm, là cùng Tô lão bản bọn họ tới Phi Ưng Thành (飞鹰城). Lão Hùng cùng bọn họ xử rất tốt, trước khi bế quan gửi gắm ta chiếu cố bọn họ."
Sư Tuyết cùng Giao Vô Song nghe xong càng kinh hãi. Ngay cả bọn họ đều không nhìn thấu, vậy là tu vi gì? Tu giới này còn có nhân vật bọn họ không nhìn thấu sao? Lại nghe Ưng Ngột nhắc tới Hùng Thác, hai vị không khỏi nghĩ, lần này Hùng Thác có thể đột phá huyết mạch hạn chế của bản thân, chẳng lẽ liên quan tới sự tới nơi của vị này? Nhưng rốt cuộc hắn là người hay là yêu?
Sư tộc tuy là đại tộc, nhưng cùng Long Phụng (龙凤) những đại tộc này vẫn tồn tại khoảng cách không nhỏ. Vì vậy Sư Tuyết khi hành sự bên ngoài cũng rất thận trọng. Bởi không dò được lai lịch Vân Ly, nàng đành giữ vẻ thân thiện chủ động cùng Vân Ly chào hỏi: "Vị đạo hữu này, tại hạ Sư tộc Sư Tuyết. Đạo hữu là lần đầu tới Nam Đại Lục chúng ta sao?"
Vân Ly thản nhiên nhìn bọn họ một cái, gật đầu: "Không sai, lần đầu."
Nam Đại Lục là sau vạn năm trước trận đại chiến kia mới phân liệt ra, nguyên bản không có xưng hô như vậy. Vì vậy cách nói của hắn cũng không sai. Vùng đất hắn từng đặt chân tới khi đó không gọi là Nam Đại Lục.
Sư Tuyết tiếp tục mỉm cười: "Sư tộc chúng ta vốn hiếu khách, Vân đạo hữu rảnh có thể tới Sư tộc chúng ta làm khách, mấy vị nhân tộc tiểu hữu cũng vậy."
Tô Du mấy người cung kính nói: "Đa tạ tiền bối."
Thế nhưng cho tới khi Hùng Thác hấp thu xong Cam Lâm thiên địa, Sư Tuyết cùng Giao Vô Song cũng không dò được lai lịch Vân Ly, đành bỏ cuộc.
Mảnh sơn lâm này cũng nhận được hồi báo của thiên địa. Nơi vốn bị đánh tan tành, trong thời gian ngắn lại trở nên xanh tươi tốt, còn có không ít linh thảo nhú đầu, linh khí so với trước độ kiếp còn tới nồng đậm.
Hùng Thác lần nữa hóa thành nhân hình, thay bào phục mới, vẫy vẫy tay áo đi ra, khách khí nói với hai vị Hoá Thần đại lão: "Đa tạ nhị vị đạo hữu tới nơi vì Hùng mỗ hộ pháp."
"Chúc mừng Hùng đạo hữu tấn giai thành công, Nam Đại Lục chúng ta lại thêm một vị Hoá Thần đại năng." Sư Tuyết nói lời tốt đẹp.
Giao Vô Song thì nhìn sâu Hùng Thác, nói: "Đợi ngươi tu vi ổn định lại, ngươi với ta ngồi xuống uống một chén."
Hùng Thác (熊拓) khoái hoạt cười lớn: "Tốt! Không chỉ một chén, ngươi cùng ta nhất định phải uống say mới thôi."
Giao Vô Song (蛟无双) cũng nở nụ cười, hai bên đạt được sự tương đắc nhất định. Giao Vô Song vô cùng hài lòng, trong khi Sư Tuyết (狮雪) lại cảm thấy bất đắc dĩ. May thay, giữa Sư tộc cùng hai vị này đều không có ân oán gì, tương lai cũng lấy giao hảo làm chủ.
"Hai chúng ta không quấy rầy Hùng đạo hữu bế quan nữa, cáo từ đây. Đợi Hùng đạo hữu xuất quan rồi tụ hội sau."
"Tốt, khi đó lại tụ."
Hai vị đại lão như lúc đến, xé rách hư không bước chân vào, thân ảnh lập tức biến mất khỏi tầm mắt đám người. Đám tu sĩ phía sau mới ồn ào bàn tán. Khi hai vị đại lão tại trường, bọn họ ngay cả thanh âm cũng không dám phát ra. Đặc biệt một trong hai vị còn là Giao Vô Song tính tình thất thường, sợ rằng chọc hắn không vui sẽ b*p ch*t mạng nhỏ của ai đó.
"Thật không ngờ Sư Tuyết đại nhân cùng Giao Vô Song đại nhân đều sẽ tới. Nghe thấy không? Hùng đại nhân nói hai vị này tới hộ pháp cho hắn!"
"Đương nhiên rồi! Hiện tại Hùng đại nhân cũng là Hóa Thần đại năng rồi, Phi Ưng thành (飞鹰城) địa vị của chúng ta khác biệt. Tương lai Hùng đại nhân giao du chính là đại lão cấp độ này. Không chừng sau này ở Phi Ưng thành thường xuyên thấy được mặt các đại lão này."
"Không nói cái khác, đợi Hùng đại nhân bế quan kết thúc, tu vi củng cố, nhất định sẽ tổ chức đại lễ khánh điển trọng thể. Khi đó nhất định sẽ có đại lão các phương tới dự."
Hai vị đại lão rời đi, mới tới lượt bốn vị thành chủ che giấu tâm tình phức tạp, tiến lên chân thành chúc mừng Hùng Thác. Đã thành sự thực, vậy cố gắng để cục diện nghiêng về phía bọn họ. So với đợi Hùng Thác mở miệng, chi bằng bọn họ tự mình thành khẩn quy phục.
Phải, những ý nghĩ do dự trước kia, vào khoảnh khắc Hùng Thác thành công độ kiếp đều trở thành thừa thãi. Trừ phi bọn họ nương tựa đại lão khác, bằng không còn đường nào khác.
Từng người trước mặt Hùng Thác ngoan ngoãn xưng Hùng đại nhân. Hùng Thác nửa cười nửa không liếc bọn họ một cái, dùng một đạo lực lượng nhu hòa nâng dậy: "Mấy vị khách khí rồi. Đợi ta bế quan xong rồi thương nghị sau."
"Vâng, chúng ta đợi Hùng đại nhân xuất quan."
Đối xử với thái độ Ưng Ngột (鹰兀) lại khác hẳn. Hùng Thác vỗ vai Ưng Ngột đang kích động không thôi: "Huynh đệ tốt! Ta phải đi bế quan trước, bên ngoài vẫn do ngươi chiếu cố."
"Yên tâm đi, Lão Hùng!" Ưng Ngột vỗ ngực đáp.
Sau đó, Hùng Thác hướng Vân Ly (云离) cung kính hành lễ, thân người biến mất khỏi tầm mắt đám người, đi vào chỗ sâu hơn bế quan.
Cử động cuối cùng của hắn cũng khiến bốn vị thành chủ xác định: Vị tu sĩ khiến Sư Tuyết, Giao Vô Song đều lấy lễ đối đãi này, mới là nhân vật thần bí nhất tại trường.