Lão Công Một Vạn Tuổi - Bắc Phong Xuy

Chương 352

Hóa Thần (化神) cấp bậc đại lão (大佬) ra tay, trừ phi có cách khống chế đối phương, lại thêm thực lực chênh lệch quá lớn, bằng không một người muốn g**t ch*t người khác cực kỳ khó khăn. Hóa Thần (化神) đại lão (大佬) có lẽ đánh không lại đối thủ cùng Hóa Thần (化神), nhưng muốn bảo toàn tính mạng đào tẩu vẫn là chuyện tương đối dễ dàng.

 

Cũng vì vậy, Hùng Thác (熊拓) một vị Hóa Thần (化神) đại lão (大佬) vừa đột phá, đánh trọng thương tên kia của Sài Lang tộc (豺狼族) đã Hóa Thần (化神) mấy trăm năm, khiến đối phương tháo chạy thục mạng, mới khiến các đại lão (大佬) khắp Nam đại lục (南大陆) càng chú ý tới Hùng Thác (熊拓) hơn. Điều này mang ý nghĩa, so với những vị Hóa Thần (化神) đại lão (大佬) thành danh đã lâu, vị hậu bối Hùng Thác (熊拓) này không thua kém bọn họ là mấy. Thử hỏi bọn họ đối mặt với tên kia của Sài Lang tộc (豺狼族), lại có thể làm được tới mức độ nào? Có thể làm tốt hơn Hùng Thác (熊拓) hay không?

 

Điều này cũng khiến các phương tu sĩ quy phục Phi Ưng Thành (飞鹰城) càng thêm yên tâm, đồng thời triệt để quy phục Hùng đại nhân (熊大人).

 

Khi Viên Cương (猿刚) dẫn theo tộc nhân tới Phi Ưng Thành (飞鹰城), Tô Du (苏俞) cùng Kiều Vạn Hải (乔万海) cũng hoàn thành nhiệm vụ của mình, tức là kiến lập một tòa đại trận (大阵) phòng ngự cực mạnh. Trong thời gian này, hai người còn động thủ với chính bản thân truyền tống trận (传送阵). Tô Du (苏俞) kỳ thực sau khi mục kích sự tồn tại của truyền tống trận (传送阵), đã có một tham vọng: Tiền nhân có thể kiến lập truyền tống trận (传送阵), vì sao hậu nhân lại đánh mất bản lĩnh này? Trên cơ sở nghiên cứu đầy đủ, liệu hắn có thể sao chép ra đại truyền tống trận (传送大阵) này không?

 

Ví dụ như bốn tòa thành khác quy phục Phi Ưng Thành (飞鹰城), tương lai còn có thành khác quy phục. Có tòa thành cách xa chút, sẽ dẫn đến khả năng kiểm soát không đủ. Lúc này, kiến lập truyền tống trận (传送阵) giữa các thành, thực hiện sự qua lại nhanh chóng giữa hai bên, thì vấn đề trên căn bản không tồn tại.

 

Đồng thời việc kiến lập truyền tống trận (传送阵), cũng có thể khiến tu sĩ năm đại lục Đông Tây Nam Bắc Trung (东南西北中) qua lại với nhau dễ dàng hơn. Không như hiện nay đại truyền tống trận (传送大阵) đều nằm trong tay thế lực lớn. Bọn họ thường lợi dụng truyền tống trận (传送阵) phục vụ chính mình. Tu sĩ bình thường muốn sử dụng truyền tống trận (传送阵) thì ngàn nan vạn khó. Điều này cũng dẫn đến tài nguyên tu luyện của các đại lục khác chỉ rơi vào tay thế lực lớn. Khoảng cách giữa tu sĩ bình thường cùng đệ tử thế lực lớn cũng liên tục bị kéo rộng, dẫn đến kết quả ác tính tuần hoàn.

 

Tuy nhiên loại đại truyền tống trận (传送大阵) vững chắc có thể cung cấp vô số lần truyền tống này, so với truyền tống trận bàn (传送阵盘) do Tô Du (苏俞) chế tác, độ phức tạp vượt xa không dưới trăm lần. Tô Du (苏俞) nghĩ, khẳng định không chỉ mình hắn có chủ ý như vậy. Ngay cả những Hóa Thần (化神) đại lão (大佬) cũng không sao chép ra. Thành quả tốt nhất chính là truyền tống trận bàn (传送阵盘) của Ngũ Hành Tông (五行宗). Vì vậy, độ khó sao chép đại truyền tống trận (传送大阵) này có thể tưởng tượng được.

 

Nhưng Tô Du (苏俞) ta lại thích thách thức nghịch cảnh, việc càng tưởng chừng bất khả thi, hắn lại càng muốn biến nó thành hiện thực. Trong khoảng thời gian này, để xây dựng đại trận phòng hộ, ngày nào cũng gắn bó với truyền tống trận, Tô Du thu hoạch không nhỏ. Càng nghiên cứu sâu, Tô Du càng cảm thấy hứng thú. Có lẽ là do đã có nền tảng từ trận bàn truyền tống trước đó, cộng thêm sự lĩnh ngộ độc đáo của hắn về lực lượng không gian, đại truyền tống trận trong mắt hắn ngày càng trở nên trực quan rõ ràng.

 

Biểu hiện trực tiếp nhất chính là, trong quá trình lĩnh ngộ truyền tống trận, tầng bình cảnh ngăn cách với Kim Đan đỉnh phong, lại chính lúc bản thân hắn không hề ý thức được, đã lung lay rồi tan vỡ. Vẫn là Vân Ly (云离) bay ra nhắc nhở một tiếng, Tô Du mới phát hiện tình trạng của mình, vội vàng buông công việc trong tay xuống, chạy đến động phủ tạm thời mà Vân Ly chuẩn bị sẵn bên cạnh, bế quan một lần nhỏ. Lúc ra ngoài, hắn đã là Kim Đan đỉnh phong.

 

Kiều Vạn Hải (乔万海) thu hoạch cũng không nhỏ. Với trình độ trận pháp của hắn, đặt ra ngoài tông môn, tuyệt đối sẽ là cao thủ trận pháp số một số hai trong tông môn.

 

Ba người không để Hùng Thác (熊拓) hay Ưng Ngột (鹰兀) tới đón, tự mình bay về Phi Ưng Thành (飞鹰城), thuận tiện ngắm nhìn sự thay đổi của Phi Ưng Thành trong khoảng thời gian này. Ưng Ngột lần trước tới đã nhắc với bọn họ, Phi Ưng Thành thời gian này biến hóa không nhỏ.

 

"Nhìn kìa, Phi Ưng Thành hướng về phía thâm sơn mở rộng, mà mức độ mở rộng còn không nhỏ. Có lẽ không cần bao lâu nữa, Phi Ưng Thành có thể bao quát cả vị trí đặt truyền tống trận rồi."

 

Từ trên cao nhìn xuống, có thể thấy Phi Ưng Thành hướng về phía thâm sơn mở rộng rất nhiều. Ba người trên không bay hơn nửa vòng, phát hiện trong thời gian ngắn, diện tích Phi Ưng Thành tăng gấp bội trở lên. Có thể nhận ra đâu là thành cũ, đâu là thành mới. Dân cư ở thành mới thậm chí cũng không ít, đủ thấy trong khoảng thời gian này có bao nhiêu tu sĩ nghe danh Hùng Thác mà tìm đến Phi Ưng Thành.

 

Ba người rất thấp tầm tiến vào thành, trong thành dạo chơi hồi lâu. Trong thành mọc lên rất nhiều cửa hiệu, các loại vật phẩm càng thêm đầy đủ, sau này mua sắm ở Phi Ưng Thành sẽ thuận tiện hơn.

 

Trở lại sân viện nơi ở, mới truyền tin cho Ưng Ngột, Hùng Thác. Cùng nhau ước định ngày mai tới thành chủ phủ tham gia yến tiệc chào mừng đoàn người Viên tộc (猿族) mà bọn họ tổ chức. Nhưng đêm hôm đó, Hùng Thác đã ẩn tức chạy tới. Hùng Thác giờ đây biết trình độ trận pháp của Tô Du cao tới mức nào. Người ngoài chỉ biết trong mấy nhân tu này có một đan sư cực phẩm, lại không biết còn giấu một trận pháp sư cực phẩm. Trong mắt Hùng Thác, đây quả thật là chuyện hạnh phúc của Phi Ưng Thành. Trận pháp ở nơi truyền tống trận, dựa vào những người nguyên bản của Phi Ưng Thành căn bản không có năng lực bố trí.

 

Trong lúc nói chuyện phiếm, Hùng Thác biết được ý tưởng của Tô Du, muốn bố trí truyền tống trận cự ly ngắn, tức là lấy Phi Ưng Thành làm chủ thành, thiết lập truyền tống trận với bốn thành còn lại. Hùng Thác nghe xong mắt sáng rực, kích động nói: "Thật sự được sao? Cần ta chuẩn bị thứ gì? Tô huynh đệ (苏兄弟) ngươi cứ nói, bất luận thế nào ta cũng nghĩ cách kiếm về."

 

Tô Du lo lắng hỏi: "Sẽ không khiến Phi Ưng Thành trở thành mục tiêu chung chứ?"

 

Hùng Thác cười ha ha: "Tô huynh đệ không cần lo cho ta. Chỉ cần Tô huynh đệ quyết định, ta có thể lôi kéo được Giao Vô Song (蛟无双). Có ta cùng hắn trấn thủ, phàm tộc bình thường căn bản không dám đánh chủ ý tới chúng ta. Còn những tộc như Long Phụng (龙凤), ta đoán quá kiêu ngạo, cũng chẳng thèm để ý tới chúng ta."

 

Tô Du vỗ tay nói: "Đã Hùng tiền bối (熊前辈) không sợ chuyện, vậy thì bố trí thôi. Đêm nay ta sẽ liệt kê một danh sách, ngày mai mang cho Hùng tiền bối. Truyền tống trận cự ly ngắn không thể so với truyền tống trận cự ly dài giữa năm đại lục, nguyên liệu cần thiết cũng không quá khó tìm."

 

"Vậy thì tốt. À, còn chưa chúc mừng Tô huynh đệ tu vi tấn giai."

 

Tô Du khoát tay: "So với Hùng tiền bối, không đáng nhắc tới."

 

Hùng Thác cười ha ha rời đi, khiến Tô Du có chút khó hiểu, không rõ lời mình nói sao lại khiến Hùng Thác cười vui đến thế? Hùng Thác rời đi âm thầm lắc đầu, nào có không đáng nhắc tới, không nghĩ xem Hùng Thác hắn tu luyện bao nhiêu năm, còn Tô Du mới bao nhiêu tuổi? Không nói so với yêu tu, ngay trong nhân tộc, tốc độ tấn giai của Tô Du cũng thuộc hàng nhất lưu. Lần tấn giai này lại không kinh không sóng, cứ thế mà qua.

 

Mà tốc độ tu luyện của nhân tộc vốn nhanh hơn yêu tu rất nhiều. Thiên phú của nhân tộc thường khiến yêu tu ghen tị đỏ mắt.

 

Hôm sau, Tô Du một đoàn cuối cùng cũng gặp được hảo huynh đệ của Ưng Ngột – Viên Cương (猿刚). Viên Cương thân hình cực kỳ cao lớn, vượt quá hai mét rưỡi, nhưng kỳ lạ là trên người hắn cũng có khí chất chất phác giống Hùng Thác. Nhưng Tô Du dám khẳng định, Viên Cương hiện tại có thể đảm nhận tộc trưởng một chi Viên tộc kia, không thể nào đơn giản chất phác như bề ngoài được.

 

Không có sự cho phép của Vân Ly, Hùng Thác không thể nói mối quan hệ giữa hắn và Vân Ly cho Viên Cương biết. Nhưng bởi vì Tô Du một đoàn là do Hùng Thác và Ưng Ngột mời tới, nên dù bọn họ là nhân tu, Tô Du mấy người vẫn là Kim Đan, tại chỗ ngoài Hùng Thác đại lão Hóa Thần này, thực ra còn có mấy vị Nguyên Anh, nhưng Viên Cương không hề lộ chút khinh thị nào với bọn họ. Ngược lại, rất chất phác giao lưu, tựa như đại thúc láng giềng ôn hòa, khiến người ta rất thoải mái.

 

Mà các tộc nhân Viên tộc khác cũng nhìn theo thái độ của tộc trưởng Viên Cương, trong tiệc không ngừng uống rượu nói chuyện với Trần Cảnh (陈景) mấy người, bầu không khí rất hòa hợp. Cũng đủ thấy Viên Cương trong tộc rất có uy vọng.

 

Về sau có lẽ rượu uống nhiều, Viên Cương mắt đỏ lên, giơ chén rượu nói với Hùng Thác: "Hùng lão (老熊), đệ ta thật không nghĩ ngươi có thể tấn giai Hóa Thần. Lần này không có Hùng lão kịp thời tới cứu, tính mạng đệ ta đã phải bỏ lại nơi đó rồi. Lời cảm tạ khác đệ ta không muốn nói nhiều, chỉ muốn nói thêm một câu: từ nay về sau đệ ta tùy Hùng lão sai khiến. Ngươi bảo ta đi đông, ta tuyệt không đi tây."

 

Ưng Ngột dùng sức vỗ vỗ Viên Cương. Những huynh đệ thuở trước của bọn họ đi đến hôm nay đều không dễ dàng. Một nửa đã thất lạc liên lạc hoặc đã vẫn lạc. Những kẻ thất lạc liên lạc ước chừng cũng không còn. Mấy huynh đệ có thể tụ hội lại, là nhân duyên khó được dường nào.

 

Hùng Thác rất hào sảng cùng hắn cạn chén rượu này: "Từ nay về sau cứ ở lại Phi Ưng Thành làm tốt. Giờ Phi Ưng Thành đang mở rộng cần nhân thủ, lưu lại cơ hội nhiều vô kể."

 

Viên Cương gật đầu dùng dằng. Vừa mới tới đã cảm nhận được khắp Phi Ưng Thành ngập tràn sức sống hừng hực xán lạn hưng thịnh. Có thể tưởng tượng nơi đây sau này sẽ phồn hoa tới mức nào. Ngay cả tộc nhân của hắn tới đây cũng sẽ không hối hận vứt bỏ tộc địa đầu nhập nơi này.

 

Lúc này hắn còn không biết, sau này Phi Ưng Thành sẽ càng phồn hoa hơn hắn tưởng.

 

Tô Du vừa tới đã đưa danh sách nguyên liệu liệt kê đêm qua cho Hùng Thác. Hùng Thác đã sắp xếp người đi chuẩn bị nguyên liệu trên danh sách. Chưa qua mấy ngày, Viên Cương mang một chiếc không gian giới chỉ tới chỗ Tô Du, và nói rõ nhiệm vụ Hùng Thác giao cho hắn, chính là trong khoảng thời gian này nghe theo sự sai khiến của Tô Du, đồng thời phụ trách bảo vệ an toàn cho hắn.

 

Viên Cương không xem trong giới chỉ có những gì, đối với nhiệm vụ này của Hùng Thác có chút mờ mịt, nhưng như hắn đã nói, từ nay về sau tùy Hùng Thác sai khiến, nên không nói hai lời liền nhận nhiệm vụ chạy tới.

 

Tô Du tiếp nhận không gian giới chỉ, dùng thần thức thăm dò. Hảo gia hỏa, quả nhiên đã phú cường, trong thời gian ngắn đã chuẩn bị ba phần nguyên liệu hắn cần. Nghĩa là hắn có thể có hai cơ hội luyện tập thất bại: "Đa tạ Viên tiền bối (猿前辈). Bảo Ưng thành chủ (鹰城主) chuẩn bị sẵn địa điểm, cho ta năm ngày chuẩn bị. Năm ngày sau bắt đầu, Viên tiền bối đến lúc đó hãy qua nhé."

 

Viên Cương gật đầu đáp ứng, trở về thành chủ phủ đem hồi phúc này nói cho Ưng Ngột nghe. Ưng Ngột trong lòng đại hỉ. Hắn là người biết nội tình. Chỉ cần năm ngày chuẩn bị, đủ thấy Tô Du rất tự tin. Thấy Viên Cương bộ dạng chất phác cũng không nhiều lời, Ưng Ngột hiếu kỳ hỏi: "Viên đại ca (猿大哥), ngươi không tò mò Tô lão bản (苏老板) rốt cuộc muốn làm gì sao?"

 

Viên Cương đáp: "Năm ngày sau chẳng phải biết sao? Nhưng ta thấy sắc mặt của Ưng huynh đệ, chắc chắn là chuyện tốt rồi. Thế thì có gì phải lo lắng nữa?"

 

"Ngươi à." Ưng Ngột lắc đầu bật cười, "Vậy được rồi, đợi năm ngày sau ngươi tự mình xem đi."

 

Viên Cương lúc này hơi có chút thất vọng nhỏ. Hắn vốn tưởng dựa vào tính cách của Ưng Ngột, hắn càng không muốn biết gấp, Ưng Ngột càng muốn nói cho hắn biết. Đủ thấy trong những năm xa cách, Ưng Ngột ngồi ở vị trí thành chủ cũng đã rèn luyện ra, so với trước cũng có chút khác biệt, đành nói: "Vậy cũng được."

 

Năm ngày thời gian rất nhanh trôi qua. Ngày thứ sáu, Viên Cương tới đón người, tổng cộng đón bốn người. Kiều Vạn Hải phải giúp Tô Du đánh tay dưới. Vân Ly thì không rời Tô Du nửa bước. Trần Cảnh theo tới xem náo nhiệt. Chuyện hiếm có như vậy đương nhiên phải tận mắt chứng kiến.

 

Viên Cương đưa bốn người tới thành chủ phủ. Trong thành chủ phủ đã khoanh riêng một khoảng đất trống dùng làm nơi đặt chủ truyền tống trận. Bên ngoài có đội vệ thành bảo vệ, ngăn cản tu sĩ khác dòm ngó. Viên Cương cũng mang người đảm nhiệm vai trò hộ vệ, bảo vệ an toàn cho Tô Du một đoàn.

 

Tô Du không nói hai lời liền ném ra đống lớn nguyên liệu, cùng với trận đồ truyền tống trận cự ly ngắn mà hắn đã chuẩn bị tinh tế. Chưa bao lâu, trận pháp sư do thành chủ phủ chiêu mộ cũng tới. Những trận pháp sư này đều là nhân tu, nhưng khi được chiêu mộ, họ còn không biết phải kiến tạo trận pháp gì. Thấy bọn họ tới, Tô Du rất trực tiếp nói với bọn họ, hắn muốn xây một tòa truyền tống trận. Nhiệm vụ của bọn họ là hoàn thành nhiệm vụ hắn giao phó với khả năng lớn nhất, tiến hành lượng lớn công việc lặt vặt.

 

Cảnh tượng lập tức náo loạn.

 

Bình Luận (0)
Comment