Lão Công Một Vạn Tuổi - Bắc Phong Xuy

Chương 365

Tu sĩ ôm mèo đen được nhân viên phách mại trường ân cần đưa đến gian phòng quý tịch chuyên dự trữ, Tô Du (苏俞) từ các loại âm thanh bên ngoài hiểu rõ hai sự thật, một là vị tu sĩ ôm mèo đen kia, nguyên lai chính là Cựu Thành chủ của thành này Lôi Báo (雷豹), hiện tại là Lôi Phó Thành chủ, sự thật thứ hai càng khiến người ta chấn kinh hơn, những tu sĩ khác bên ngoài cũng đồng dạng với Tô Du (苏俞), nguyên lai con mèo đen bị Lôi Báo (雷豹) vị Cựu Thành chủ này ôm kia, chính là Hắc Thành chủ hiện tại của Đệ Nhị Thành (第二城).

 

Tô Du (苏俞) cảm thấy hàm dưới mình sắp rơi xuống, vội vàng quay đầu hướng Vân Ly (云离) cầu chứng, con mèo đen kia thật sự là Hắc Thành chủ Đệ Nhị Thành (第二城)? Bản thể của Hắc Thành chủ là một con mèo đen?

 

Vân Ly (云离) nhìn tu sĩ tự nhiên không phải nhìn bề ngoài, ngay lần đầu thấy con mèo đen kia, trên mặt Vân Ly (云离) đã lóe lên vẻ hiểu ra, sau đó thưởng thức kỹ biểu cảm kinh ngạc của Tô Du (苏俞), tâm tình vui vẻ vô cùng, đồng thời rất vui lòng vì Tô Du (苏俞) giải đáp: "Chỉ là bề ngoài nhìn giống mèo mà thôi, kỳ thực cách biệt với mèo đen nhân gian mười vạn tám ngàn dặm."

 

"Vậy bản thể là gì?"

 

Vân Ly (云离) nói: "Ngươi biết Mộng Yểm Thú (梦魇兽) không?"

 

Tô Du (苏俞) kinh hãi: "Con mèo đen kia là Mộng Yểm Thú (梦魇兽)?!"

 

Vân Ly (云离) lắc đầu: "Có chút tương tự tình huống của Hùng Thác (熊拓), chỉ là kế thừa một phần huyết mạch Mộng Yểm Thú (梦魇兽), chưa thể hoàn toàn chuyển hóa thành Mộng Yểm Thú (梦魇兽), huyết mạch Mộng Yểm Thú (梦魇兽) vô cùng đặc thù, sau khi hoàn toàn kích hoạt huyết mạch, có thể hành tẩu giữa hư và thực, đại đa số tồn tại cấm chế kết giới đối với nó mà nói đã mất đi ý nghĩa, nơi lợi hại nhất còn ở chỗ có thể thôn phệ linh hồn lực cùng hồn phách của người."

 

Tô Du (苏俞) nghe mà lè lưỡi, thủ đoạn này đối với tu sĩ hiện tại xác thực có chút đáng sợ, đây là thứ khó phòng bị nhất, gặp phải Mộng Yểm Thú (梦魇兽) như vậy nên chống địch thế nào?

 

Hắn hiểu ra: "Khó trách vị Hắc Thành chủ này tự xưng là nhân vật thứ hai dưới trướng Hùng tiền bối, hắn xác thực có chút bản lĩnh, Hắc Thành chủ giác tỉnh một phần huyết mạch Mộng Yểm Thú (梦魇兽), sợ rằng ngay cả những đại tộc kia cũng không vào mắt, cũng chỉ có Hùng tiền bối thân phụ Thực Thiết Thú (食铁兽) huyết mạch mới có thể cùng hắn so tài cao thấp thôi."

 

Vân Ly (云离) nhướng mày, con Mộng Yểm Thú (梦魇兽) không hoàn toàn này thực lực thế nào tạm không bàn, khẩu khí này xác thực rất ngông cuồng.

 

"Vị Lôi Thành chủ kia Nguyên Anh đỉnh phong, nhưng con mèo đen lại chỉ có Nguyên Anh hậu kỳ."

 

Tô Du (苏俞) nghe lại lè lưỡi: "Quả nhiên có chút bản lĩnh, nhìn vị Lôi Thành chủ kia đối với con mèo đen kính cẩn vô cùng, xem ra tu sĩ thượng tầng Đệ Nhị Thành (第二城) đối với bản thể của Hắc Thành chủ cũng không lạ lẫm nhỉ."

 

Cho nên thấy Lôi Thành chủ ôm con mèo đen, từng người từng người đều kính cẩn vô cùng, tưởng cũng là biết chút thủ đoạn của con mèo đen này, cũng phải, yêu tu có thể hàng phục Lôi Báo (雷豹) thực lực không yếu, há lại như bề ngoài nhìn kia yếu đuối như vậy.

 

Tô Du (苏俞) cũng tăng thêm kiến thức, không ngờ sau khi ra ngoài lại thấy một con mèo đen giác tỉnh Mộng Yểm Thú (梦魇兽) huyết mạch, quả nhiên ra ngoài đi lại là quyết định chính xác.

 

Tu sĩ cùng Tô Du (苏俞) kinh ngạc không ít, đặc biệt là sau khi biết con mèo đen kia chính là Tân Thành chủ hiện tại, đơn giản không dám tin vào mắt mình, con mèo đen kia nhìn như đồ chơi sủng vật, thật sự có thực lực đánh bại Lôi Báo (雷豹) Thành chủ nguyên lai, lại còn có thể khiến Lôi Báo (雷豹) Thành chủ làm phó thủ cho hắn?

 

Liễu Hoằng Dục (柳宏毓) trong gian phòng quý tịch cũng như vậy, Lôi Báo (雷豹) vị Cựu Thành chủ này hắn là biết, bởi vì một thân Lôi thuộc tính lực lượng, chiến đấu lực trong tu sĩ đồng giai không yếu, Liễu Hoằng Dục (柳宏毓) tuy coi thường yêu tu, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không xung đột với những yêu tu này, thật sự đánh nhau, hắn rõ ràng bản thân cùng Liễu gia (柳家) phía sau đều không phải đối thủ của hắn ta, trừ phi sớm lợi dụng trận pháp bố trí bẫy rập.

 

Lúc trước tiến thành nghe đồn thấy khó tin, yêu tu có thể đánh bại Lôi Báo (雷豹) lại là thánh thần phương nào, kết quả ngay tại phách mại trường này thấy Lôi Báo (雷豹) ôm con mèo đen xuất hiện, đặc biệt là nghe người khác nói, con mèo đen đó chính là Tân Thành chủ hiện tại.

 

"Ngươi nói chính con mèo đen này đánh bại Lôi Thành chủ, đồng thời thay thế?" Liễu Hoằng Dục (柳宏毓) hỏi một vị quản sự phách mại trường bên cạnh.

 

Quản sự cũng biết người bình thường rất khó tin điểm này, nhưng hắn hướng Lưu thiếu chủ bảo đảm: "Tuyệt đối xác thực, nhưng Hắc Thành chủ rốt cuộc đánh bại Lôi Thành chủ thế nào, toàn bộ quá trình ngay cả tu sĩ trong Thành chủ phủ đều không thể nhìn rõ, thời gian rất ngắn ngủi, những tu sĩ đó liền thấy Lôi Thành chủ bị đá ra ngoài, đồng thời hôn mê đi, đợi Lôi Thành chủ tỉnh lại, liền lập tức thừa nhận bản thân là thủ hạ bại tướng, nhường ra vị trí Thành chủ, Lôi Thành chủ muốn rời đi, lúc cuối cùng lại bị Hắc Thành chủ lưu lại."

 

Tin tức truyền ra lúc đó, thật sự là cả thành xôn xao, nguyên lai vị trí Thành chủ này không phải không có yêu tu đến cướp đoạt, nhưng Lôi Báo (雷豹) chiến đấu lực cường hãn, không dễ đánh bại như vậy, nhưng cuối cùng lại khó tin thất bại dưới tay một con mèo đen, bọn họ ngay cả mèo đen ra tay thế nào đều không rõ, Lôi Thành chủ đối với việc này cũng tránh không nói, khiến người ta cảm thấy con mèo đen kia càng thêm thần bí.
Liễu Hoằng Dục (柳宏毓) tốn chút thời gian để bản thân tiêu hóa những tin tức này, sau đó hỏi: "Vậy trong thời gian dài như vậy, các ngươi vẫn chưa nghe được tin tức gì thêm? Bản thể của Hắc Thành chủ thật sự là một con mèo đen?"

 

Tu chân giới đích thực lưu truyền qua một loại yêu mèo cực kỳ lợi hại, đó là Cửu Mệnh Linh Miêu (九命灵猫), nhưng loại yêu mèo này giống như truyền thuyết trong tu chân giới, chỉ thấy qua ghi chép, chưa từng thật sự xuất hiện, đại chúng đối với nhận thức về mèo, ngoài mèo phàm sống ở nhân gian, chính là yêu mèo ở đáy tầng đại lục yêu tu.

 

Xuất hiện Thực Thiết Thú (食铁兽) huyết mạch, lẽ nào đại lục yêu tu lại xuất hiện Cửu Mệnh Linh Miêu (九命灵猫)? Liễu Hoằng Dục (柳宏毓) vẫn cảm thấy khó tin.

 

Quản sự lắc đầu nói: "Không có bao nhiêu tin tức truyền ra, vị Hắc Thành chủ này từ khi ngồi lên vị trí Thành chủ, làm việc lớn nhất chính là ra lệnh người đổi tên thành trì, đặt tên như hiện tại là Đệ Nhị Thành (第二城), sau đó liền luôn lấy hình thái mèo đen ở trong Thành chủ phủ ăn uống ngủ nghỉ, quản lý sự vụ thành trì vẫn là Lôi Thành chủ, ngoại trừ tước hiệu và tên thành có biến hóa, cái khác dường như không có thay đổi bao nhiêu."

 

Liễu Hoằng Dục (柳宏毓) mê hoặc: "Lẽ nào Hắc Thành chủ này chỉ vì một cái tước hiệu và tên thành trì? Lôi Thành chủ cũng buông lỏng tất cả phát sinh? Hắn không đối ngoại nói gì sao? Những tâm phúc của hắn đâu?"

 

Quản sự tiếp tục lắc đầu cười khổ: "Hạ nhân cũng nói, ngoại trừ tước hiệu và tên thành, cái khác đều không có gì thay đổi, hơn nữa Lôi Thành chủ còn áp chế dị nghị của tu sĩ dưới tay, thời gian lâu dần, mọi người dường như đều quen, bởi vì nguyên lai thế nào hiện tại vẫn thế, đãi ngộ cũng không tệ hơn, thậm chí có tu sĩ cho rằng, đến một tu sĩ còn lợi hại hơn Lôi Thành chủ, Đệ Nhị Thành (第二城) chỉ càng thêm an toàn."

 

Liễu Hoằng Dục (柳宏毓) đều không hiểu trong đầu những yêu tu này rốt cuộc nghĩ gì, đổi thành Liễu gia (柳家) bọn họ, tuyệt đối sẽ không cam tâm nhường ra, cho dù chỉ là một cái tước hiệu, nhưng Liễu gia (柳家) lợi cũng muốn, danh tiếng cũng muốn, hắn cho rằng, đầu óc con mèo đen kia càng hỏng, không thể dùng tư duy nhân tộc để lý giải những yêu này, quả nhiên thú là thú, vĩnh viễn không thể cùng nhân tộc đặt ngang hàng.

 

Liễu Hoằng Dục (柳宏毓) không cố gắng hiểu đường suy nghĩ của những yêu này, vẫy tay để quản sự lui xuống.
Ngoại trừ tu sĩ bản thành, gian phòng của tu sĩ ngoại lai khác, cũng phát sinh đối thoại tương tự, mọi người đối với con mèo đen và Lôi Báo (雷豹) ôm đều hiếu kỳ vô cùng.

 

Trong gian phòng quý tịch Lôi Báo (雷豹) và mèo đen ở, Lôi Báo (雷豹) thời gian qua hiểu rõ tính tình mèo đen, vẫy tay liền gọi người đều lui xuống, trong gian phòng chỉ lưu hắn và mèo đen, sau đó mèo đen từ cánh tay hắn nhảy lên bàn trước mặt, rõ ràng một con mèo thân hình không lớn, lại bày ra tư thế coi thiên hạ các ngươi đều là phàm nhân, đối với Lôi Báo (雷豹) thốt ra tiếng người: "Những tên kia có phải đều đang chiêm ngưỡng uy phong vĩ đại của bản thành chủ không?"

 

Khóe miệng Lôi Báo (雷豹) khẽ giật giật, từ lúc Hắc Miêu (黑猫) bắt hắn đổi tên thành và biết được nguồn gốc cái tên này, hắn đã dự liệu được tương lai của mình. Trong lòng buồn cười không nhịn nổi, nhưng bề ngoài vẫn phải tán đồng: "Phải, uy phong của Hắc Thành chủ (黑城主) há phải kẻ ngoại nhân có thể thấu hiểu?"

 

Hắc Miêu càng đắc ý ngẩng cao đầu nhỏ, đi hai vòng trên bàn với dáng vẻ kiêu ngạo: "Tàm tạm thôi, cứ để bọn chúng chiêm ngưỡng đi. Lôi Phó Thành chủ (雷副城主) à, ngươi nói xem bản thành chủ ta nên khi nào tới Phi Ưng Thành (飞鹰城) gặp Hùng Thác (熊拓) đây?"

 

Lôi Báo biết rõ con mèo đen này ngay cả Long Phượng nhị tộc cũng chẳng thèm để mắt, duy nhất khiến nó nhớ nhung chính là tiền bối Hùng Thác ở Phi Ưng Thành. Dĩ nhiên, kể từ khi Hùng Thác đột phá và trọng thương đại lão Hoá Thần (化神) của Sài Lang tộc (豺狼族), Lôi Báo cũng vô cùng sùng bái hướng vọng vị này. Nhưng dù vậy, hắn vẫn không cho rằng Hùng Thác có thể trở thành nhân vật số một đại lục yêu tu. Hắc Miêu dám nói thế, e rằng ngay bản thân tiền bối Hùng Thác cũng chẳng dám nhận.

 

Không biết khi Hắc Miêu gặp trực tiếp tiền bối Hùng Thác sẽ gây ra động tĩnh gì, Lôi Báo không thể dự liệu nổi.

 

Lôi Báo nói: "Hắc Thành chủ gấp như vậy sao?"

 

"Đương nhiên, bản thành chủ xuất sơn chính là vì Hùng Thác." Hắc Miêu dùng giọng điệu đương nhiên.

 

Lôi Báo có ý trì hoãn thời gian này, bởi tính tình Hắc Miêu không phải ai cũng chịu nổi: "Hắc Thành chủ, nhưng hiện tại Đệ Nhị Thành (第二城) không thể thiếu ngài, vẫn cần ngài trấn thủ nơi đây."

 

Hắc Miêu lập tức khinh bỉ Lôi Báo: "Quả nhiên, Phó Thành chủ so với bản thành chủ ta còn kém xa." Lôi Báo thầm nghĩ: "Ngài vui là được, chỉ cần ở lại không gây chuyện là tốt." Không ngờ Hắc Miêu chuyển giọng: "Nhưng bản thành chủ nghe nói Phi Ưng Thành đã chế tạo ra Truyền Tống Trận (传送阵), ngươi nói nếu bản thành chủ đích thân tới đàm phán với Hùng Thác, đề nghị hắn thiết lập truyền tống trận giữa Phi Ưng Thành và Đệ Nhị Thành thì sao? Như vậy bản thành chủ qua lại giữa hai thành cũng tiện lợi hơn, ngươi cũng không phải lo lắng không có bản thành chủ thì phải làm sao nữa."

 

Lời lẽ già đời khiến người ta nhịn cười không nổi, nhưng Lôi Báo đã rèn luyện được bản lĩnh, lúc không nên cười tuyệt đối không cười. Hắn không ngờ Hắc Thành chủ lại nghĩ tới việc thiết lập truyền tống trận. Nếu thực sự thiết lập được thì cực kỳ tốt, địa vị Đệ Nhị Thành sẽ tăng lên đáng kể. Dĩ nhiên hắn cũng hiểu Hắc Thành chủ không nghĩ phức tạp như vậy, đơn giản chỉ vì tiện đi lại mà thôi.

 

Đối thoại với Hắc Thành chủ không cần vòng vo, thẳng thắn càng tốt.

 

"Hắc Thành chủ tin thật Phi Ưng Thành có truyền tống trận? Gần đây hạ thần nghe không ít lời chất vấn. Hiện tại thiếu chủ Liễu gia (柳家少主) cũng xuất hiện ở Đệ Nhị Thành, e rằng cũng muốn tới Phi Ưng Thành dò xét thực hư, lại còn đi lén nữa." Lôi Báo không ngu, những chuyện trong thành hắn đều nắm rõ. Liễu Hoằng Dục (柳宏毓) tuy chưa tới Thành chủ phủ gặp hắn và Hắc Thành chủ, nhưng vừa xuất hiện ở Đệ Nhị Thành, hắn đã nhận được tin tức, đại khái đoán được mục đích của đối phương.

 

Ngay cả thuộc hạ của hắn cũng đang nghi ngờ chuyện truyền tống trận, không ngờ Hắc Thành chủ lại hoàn toàn không hồ nghi.

 

Hắc Miêu khinh bỉ Lôi Báo: "Hùng Thác cùng bản thành chủ ta, tuyệt đối không thèm nói dối lừa gạt yêu tu. Vì vậy hắn nói có truyền tống trận thì tất có truyền tống trận."

 

Trong lòng Lôi Báo lại dâng lên cảm giác buồn cười bất lực.

Bình Luận (0)
Comment