Trong xe.
Thượng Tuyết dè dặt liếc nhìn Đặng Tuyển đang phẫn nộ thở phì phò kế bên, nàng muốn mở miệng hỏi Đặng Tuyển là cô đã nói những gì với Đặng Khuynh Nhan, nhưng cuối cùng vẫn giữ im lặng không hỏi.
Nhiều năm như vậy, Thượng Tuyết vẫn luôn yêu Đặng Tuyển, yêu một cách hèn mọn và đến mức cẩn trọng. Nàng xưa nay không dám suy đoán liệu Đặng Tuyển trải qua thời gian lâu dài có yêu nàng hay không, liệu theo năm tháng đi qua mà cô sẽ quên lãng người luôn ngự trị ở tận đáy lòng của cô hay không. Thượng Tuyết vẫn không bao giờ dám đưa ra bất kỳ suy đoán nào. Không phải vì nàng nhát gan, chẳng qua là nàng quá yêu Đặng Tuyển. Nàng cam chịu bản thân không đoán không nghĩ, như vậy sẽ không tổn thương trái tim của nàng nữa. Bởi vì nàng sợ nếu càng nghĩ, thì cánh cửa của dục vọng càng ngày một lớn ra, nàng sợ bản thân sẽ trở nên tham lam hơn.
Ngay từ đầu, nàng cũng vì yêu Đặng Tuyển, cho nên mới muốn ở bên cạnh cô.
Có thể như người đời thường nói, tình yêu giữa những người đồng tính là thuần túy nhất. Sẽ không bị ràng buộc bởi hôn nhân hay con cái. Từ đầu đến cuối, mối quan hệ của hai người đều được duy trì bởi tình yêu. Chính là thứ tình yêu mà người người luôn nhắc đến, nhưng lại không thể chạm tới hay cảm nhận được sự tồn tại của nó, nên tình yêu đồng tính mới trở nên tốt đẹp và thuần khiết tới như thế.
Thượng Tuyết yêu Đặng Tuyển, đó là điều không thể nghi ngờ. Chính vì nàng yêu Đặng Tuyển, cho nên nàng nguyện ý nhốt mình trong vỏ bọc mà người ngoài không thấu hiểu được. Nàng không cần tiền của Đặng Tuyển, không tham quyền lực của Đặng Tuyển, không vì bề ngoài của Đặng Tuyển. Nàng chỉ yêu mỗi con người thật của Đặng Tuyển mà thôi.
Vì đó là Đặng Tuyển, nên cô có trở thành một tên ăn mày, nàng cũng thích.
Vì đó là Đặng Tuyển, nên cô không yêu nàng, nàng vẫn chấp nhận.
Chuyện trên đời này, khó mà hiểu hết được. Tựa như, nếu có ai đó phát hiện ra một đôi vợ-vợ thường ngày ân ân ái ái chỉ có Thượng Tuyết là người đơn phương, e rằng người người đều giật mình nhỉ?
Chỉ là một người phụ nữ mà thôi, hà tất phải đem cả đời mình vây quanh bên cạnh người đó? —— Đa số mọi người hẳn sẽ nghĩ vậy, đều không hiểu được hành vi của Thượng Tuyết, nói nàng dại khờ và ngu ngốc. Đồng thời cũng sẽ khắc họa hình ảnh Đặng Tuyển thành một người máu lạnh, vô tình.
Dù sao Thượng Tuyết yêu cô nhiều như vậy, lại ở bên cạnh cô lâu tới thế. Đặng Tuyển không động tình giống như loại chuyện thiên lý bất dung(1).
Bất kể mọi người suy nghĩ như thế nào, Thượng Tuyết vẫn như cũ không cách nào ngừng yêu Đặng Tuyển được. Đặng Tuyển là người đáng giá để nàng yêu, ngay cả khi không ai chấp nhận với nàng, nàng cũng sẽ như trước mà làm như vậy, vẫn tiếp tục tình yêu này. Cho dù có thương tích khắp người, nàng cũng không hối hận. —— Đây là mẫu người phụ nữ kiên trì theo đuổi tình yêu nhất.
Còn đối với Đặng Tuyển mà nói, trong nhật ký của cô, từng ghi rằng thế giới của cô cũng chỉ tồn tại mỗi Đặng Khuynh Nhan. Bất chấp việc mọi người nói Đặng Khuynh Nhan là một đứa bệnh thần kinh hoang tưởng, cô cũng như cũ mà yêu Đặng Khuynh Nhan. Đó là giấc mộng tuổi trẻ năm ấy, là lý do để cô sống.
Đặng Tuyển —— Người được Đặng Khuynh Nhan lựa chọn.
Cô vì Đặng Khuynh Nhan mà tồn tại, nên cô đã rất hạnh phúc mà dâng tặng cả trái tim mình cho Đặng Khuynh Nhan, dù cho tận mắt thấy Đặng Khuynh Nhan giẫm đạp lên nó, cô cũng không bao giờ trách cứ Đặng Khuynh Nhan.
Khi còn trẻ, mỗi người chúng ta đều từng thích một ai đó thật sâu đậm. Trải qua thời gian mài mòn, người đó có thể sẽ thay đổi thành một người hoàn toàn mới lạ. Tuy nhiên, ở tuổi trẻ năm ấy, người đó cũng đã từng là người đẹp nhất trong mắt ta. Vì lẽ đó, Đặng Tuyển yêu Đặng Khuynh Nhan nhiều năm như vậy, dù Đặng Khuynh Nhan có tàn nhẫn mà thương tổn cô, cô cũng chưa hề oán giận Đặng Khuynh Nhan một lời.
Bởi vì yêu nên sẽ không có lời oán trách.
Nhưng tình yêu sẽ chết đi.
Tình yêu mà Đặng Tuyển dành cho Đặng Khuynh Nhan, cuối cùng cũng đã hoàn toàn biến mất. Một thời mộng mơ của tuổi trẻ, Đặng Tuyển rốt cục tỉnh lại. Sau khi tỉnh giấc, cô mới phát hiện nguyên lai sự thâm tình của cô đang tổn thương tới tình thâm của một người phụ nữ khác dành cho cô.
Thượng Tuyết không thể ngờ được nàng đã thành công, tình yêu lâu năm của nàng đã biểu lộ ra cho Đặng Tuyển hiểu được tình cảm của nàng. Nhưng điều khiến Đặng Tuyển tức giận nhất bây giờ chính là lúc Thượng Tuyết không tự tin khi đối mặt với Đặng Khuynh Nhan.
Yêu cô làm cho Thượng Tuyết rất thống khổ sao?
"Sao không nói lời nào?" Đặng Tuyển ngẩng đầu xoa huyệt thái dương, mỗi lần cô lên cơn giận đều làm động tác này.
"..." Thượng Tuyết trầm mặc.
Nàng phải nói cái gì đây? Đặng Khuynh Nhan nói không sai, nàng nên phản bác như thế nào? Nàng vốn dĩ không hề xứng với Đặng Tuyển, không đúng sao?
Đặng Tuyển liếc nhìn thê tử mình cúi đầu im lặng không trả lời, cô thở dài một hơi:
"Vì sao không trực tiếp nói cho tôi biết, em bận tâm tới Đặng Khuynh Nhan?"
"Nói rồi thì thế nào..." Thượng Tuyết khẽ thì thầm, trong lòng cười cay đắng.
"Tôi luôn cho rằng có mấy lời không cần nói ra, em cũng sẽ cảm nhận được." Đặng Tuyển trầm mặc một hồi, mới mở miệng nói. Nhưng mà lại đưa mắt nhìn ngoài cửa xe, giọng điệu thản nhiên như thường lệ, có chút cảm giác thẹn thùng giấu trong đó, "Tính tình của tôi, em cũng biết..."
"..."
"Tuyết Nhi, chúng ta vốn đã kết hôn." Đặng Tuyển nhẹ giọng nói, "Em là thê tử của tôi, cho nên chuyện xứng hay không xứng không hề tồn tại."
"Thế nhưng..."
Thế nhưng chị không hề yêu em... Thượng Tuyết nghĩ thầm.
"Tôi yêu em, Thượng Tuyết." Đặng Tuyển xoay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt Thượng Tuyết, nói, "Tuy rằng muộn hơn nhiều so với thời gian em yêu tôi, nhưng tôi thực sự rất yêu em."
Đúng vậy, cô kỳ thực rất yêu Thượng Tuyết.
Nếu không yêu, thì cô phải đối mặt với tình cảm của Thượng Tuyết như thế nào? Bản thân cô cũng không nhớ rõ vì sao mình yêu Thượng Tuyết, cô chỉ biết từ khi có Thượng Tuyết ở bên cạnh, cô không còn cảm thấy cô đơn nữa.
Ở bên nhau, là cách tốt nhất để bày tỏ tình cảm.
"Khi ấy tôi cần kết hôn với một người để ngăn chặn nguy cơ phải kết hôn với một người ở công ty nào đó, nhưng tôi không chỉ muốn tìm đại một ai đó..."
"Sau khi kết hôn, tôi phát hiện bản thân rất thích ở bên cạnh em... Tôi nghĩ mình thẹn với tấm lòng của em, nên tôi cố gắng đối xử thật tốt với em..."
"Tôi quả thật không biết Đặng Khuynh Nhan lại gây ám ảnh cho em nhiều như vậy... Tôi và chị ấy, chỉ là chị em mà thôi. Qúa khứ, hiện tại, và tương lai cũng thế."
...
Thượng Tuyết ngơ ngác mà lắng nghe lời tâm tình của Đặng Tuyển dành cho nàng, thì ra Đặng Tuyển yêu nàng nhiều tới thế. Cả hai đều cẩn thận mà tới gần nhau rồi suy đoán vẩn vơ. Nguyên lai bản thân từ lâu đã chiếm cứ được trái tim của đối phương...
"Em vẫn chưa nói cho chị nghe một chuyện sao?" Thượng Tuyết bỗng nhiên mở miệng nói.
Đặng Tuyển sững sờ:
"Cái gì?"
"Em yêu chị, Đặng Tuyển, yêu từ rất lâu rồi."
Ngay từ cái nhìn đầu tiên của tuổi mười tám cho tới hai mươi sáu tuổi bây giờ của nàng, quả thật, rất lâu rồi.
Thượng Tuyết tiến lên ôm chặt Đặng Tuyển, nói ở bên tai cô.
Thật tốt, thật may là Đặng Tuyển không làm cho tình yêu của nàng thất vọng.
Đặng Tuyển khẽ cười ôm lấy Thượng Tuyết, cô nhẹ giọng nói:
"Cám ơn."
Cám ơn vì em đã yêu tôi lâu như vậy, để tôi không còn là người cô độc nữa.
Cám ơn em đã cho phép tôi yêu em, để tôi có cơ hội ở bên cạnh em.
"Vẫn còn nhớ lời nói lúc chúng ta kết hôn chứ?"
"Dĩ nhiên..."
【"Cô Đặng Tuyển, cô có đồng ý lấy Thượng Tuyết làm vợ hay không. Dựa theo lời dạy của Kinh Thánh mà ở bên cạnh nàng, trước mặt Thượng Đế mà cùng nàng hòa hợp làm một, yêu nàng, an ủi nàng, tôn trọng nàng, bảo vệ nàng, giống như cô yêu chính mình như thế. Bất luận nàng sinh bệnh hay khỏe mạnh, giàu có hay bần cùng, luôn luôn chung thủy hết lòng với nàng, mãi cho đến khi rời khỏi thế gian?"
"Tôi đồng ý."
"Cô Thượng Tuyết, cô có đồng ý lấy Đặng Tuyển làm vợ hay không. Dựa theo lời dạy của Kinh Thánh mà ở bên cạnh nàng, ở trước mặt Thượng Đế mà cùng nàng hòa hợp làm một, yêu nàng, an ủi nàng, tôn trọng nàng, bảo vệ nàng, giống như cô yêu chính mình như thế. Bất luận nàng sinh bệnh hay khỏe mạnh, giàu có hay bần cùng, luôn luôn chung thủy hết lòng với nàng, mãi cho đến khi rời khỏi thế gian?"
"Tôi đồng ý."】
(Hoàn)
+Chú thích:(1) Thiên lý bất dung (天理难容): chỉ việc làm mà đạo trời không thể bao dung, tha thứ cho được.