Ngoài cửa có tiến bước chân lén lút.
Hoắc Minh Cẩm hơi cau mày, gác đôi đũa xuống, đứng dậy ra ngoài mở cửa.
Ly Xương đang khom lưng chờ bên ngoài, không dám nhìn vào trong, giọng điệu hơi cợt nhả, "Nhị gia, thuộc hạ mang cho ngài ít thịt thú rừng."
Hoắc Minh Cẩm không trả lời.
Lý Xương nâng chiếc hộp đựng thức ăn trong tay lên, nụ cười có phần hơi thô bỉ, nháy mắt, thì thầm: "Nhị gia, toàn là đồ cho ngài dùng thôi đấy, kích thích một tí, thịt hươu, tiết hươu, pín hươu [1]..."
[1] Nghe nói các bộ phận của hươu đều có tác dụng bổ thận tráng dương. Cho bạn nào không biết thì pín là từ chỉ dương v*t và tinh hoàn của động vật.Hoắc Minh Cẩm mặt không đổi sắc, lườm hắn một cái, đóng cửa lại.
Qua khe cửa đang đóng lại chỉ có một chữ lạnh lùng bay ra: "Cút."
Ngoài cửa, Lý Xương gãi đầu, mặt mày hậm hực, ôm hộp thức ăn ra khỏi đó, đây cũng là ý tốt của các anh em mà! Nếu không phải hắn suy nghĩ cho Nhị gia thì mấy thứ bảo bối này đã bị cướp sạch rồi!
Phó Vân anh không nghe rõ Hoắc Minh Cẩm và Lý Xương nói gì, nhưng thấy Hoắc Minh Cẩm chỉ đi một lát đã quay lại, chắc không có việc gì nghiêm trọng.
Hoắc Minh Cẩm không ăn thêm gì nữa, hỏi nàng: "Trước kia lúc đón giao thừa nàng thường làm gì?"
Nàng cúi đầu nói: "Chơi cờ, trạng nguyên trù với nhị ca, cửu ca, ngồi đợi đến giờ Tý, nướng khoai sọ, hạt dẻ ăn."
Nếu là ở huyện Hoàng Châu thì vui rồi, Đại Ngô thị, Lư thị, Hàn thị, Phó tam thẩm ngồi quây quần quanh chậu than tán gẫu, Nguyệt tỷ nhi, Quế tỷ nhi, Thái ca nhi và Khải ca nhi ngồi bên cạnh vừa ăn vặt vừa đùa giỡn, quấy quýt lấy Đại Ngô thị xin tiền tiêu vặt, Phó tứ lão gia, Phó tam thúc ngồi ở bàn bên cạnh uống rượu, nha hoàn, bà tử cũng ở đó đón giao thừa với bọn họ. Nàng thích nhìn người khác tụ tập vui vẻ, nhưng bản thân lại không thích đùa giỡn, nên vẫn thường ngồi với Phó tứ lão gia bàn bạc chuyện làm ăn ở cửa hàng. Mấy năm nay ăn Tết với Phó Vân Chương thì an tĩnh hơn nhiều, quây quần quanh chậu than nói chuyện cả đêm, hong trà, một ấm trà, một bộ cờ, mấy quyển sách, chờ tới tận nửa đêm, nghe tiếng chuông chùa ở ngôi chùa trên ngọn núi xa xa vọng lại, tiếng pháo đốt đì đùng vui vẻ vang lên liên tục, đón năm mới như thế khiến cho người ta có cảm giác năm tháng bình yên.
Có một năm, lúc đón năm mới, nàng không về huyện Hoàng Châu, ở lại Giang Thành thư viện đón giao thừa. Nàng ngồi một mình trước cửa sổ sắp xếp lại đống sách chất cao như núi, trong phòng thắp một ngọn đèn, ánh đèn vàng nhạt ấm áp, trên lò than nhỏ có gác một ấm trà nóng, nước sôi sùng sục. Tới giờ Tý, Chu Hòa Sưởng sợ nàng cô đơn, phái người tặng nàng rượu nóng và điểm tâm, còn ra lệnh ép người hầu trong Vương phủ ở lại thư viện với nàng.
Nếu là con gái thì không thể tự do như vậy, có khi nếu không lấy chồng xa, cả đời này nàng sẽ không thể rời khỏi huyện Hoàng Châu. Bởi khoác nam trang đối mặt với đời, nàng mới có thể thoát khỏi trói buộc, tới trường học tập, mở rộng tầm mắt, giao tiếp với nhiều người khác nhau, muốn đi đâu là có thể tới đó du lịch, không cần suy canh cánh trong lòng chuyện thanh danh hoặc những gánh nặng khác.
nói xong, nàng ngước mắt lên, nhìn thẳng vào Hoắc Minh Cẩm, "Hoắc đại nhân, ta rất thích cuộc sống hiện tại, muốn làm cái gì thì được làm cái nấy... Sau này ta có lẽ cũng có thể quay lại mặc nữ trang, nhưng ta nhất định sẽ không ru rú trong nhà, cả ngày đóng cửa không ra ngoài, chỉ biết giúp chồng dạy con."
Nàng không khinh thường những người phụ nữ giúp chồng dạy con trong nội trạch. trên đời có ngàn ngàn vạn vạn phụ nữ, ai trong số họ cũng có chỗ đáng khâm phục, nhưng kiếp trước nàng đã quen với việc chỉ biết nghe lời cha mẹ dạy dỗ, kiếp này, nàng không muốn giẫm lên vết xe đổ đó nữa.
Hoắc Minh Cẩm nhìn lại nàng, chân mày hơi nhíu lại, một lúc lâu sau, chàng chậm rãi nói: "Nàng cho rằng ta muốn nàng ru rú trong nhà à?"
Phó Vân anh không đáp.
Có lẽ huynh ấy sẽ không nghĩ thế nhưng phụ nữ, một khi đã lấy chồng, sẽ có rất nhiều chuyện không tự quyết định được.
Hoắc Minh Cẩm bật cười, kéo nàng đứng dậy, "đi một chỗ với ta đi."
Chàng cầm đèn lồng lên, đợi nàng khoác thêm áo choàng rồi đưa nàng ra ngoài biệt viện.
Tuyết vẫn đang rơi, nhưng cũng đã nhỏ đi nhiều. Tuyết đọng xóa tan đi bóng tối đêm đông, bên ngoài sáng trưng, tuyết trắng đầy sân, khiến bầu trời cao đen như mực như càng đen thêm.
Hoắc Minh Cẩm đi phía trước, mặt đất phủ tuyết nên rất khó đi, một tay chàng cầm đèn lồng, một tay nắm chặt bàn tay của Phó Vân anh, thi thoảng lại quay đầu lại nhìn nàng, sợ nàng không theo kịp.
Nàng không trốn tránh, cúi đầu, tuyết mới rơi xuống nên còn mềm, người đi đến đâu, dấu chân để lại đến đó.
Hai người không nói một lời, dắt tay nhau dưới trời tuyết, chậm rãi đi từng bước về phía trước.
Những đề kỵ náu mình trong bóng tối yên lặng theo sau họ, Kiều Gia cũng nằm trong số đó.
không biết đã đi được bao lâu, ánh đèn lồng leo lét bỗng chớp lên, tắt ngấm.
Đưa đèn lồng cho đề kỵ phía sau, Hoắc Minh Cẩm quay đầu lại nhìn Phó Vân anh, mặt mày nàng vẫn bình tĩnh, trong bóng đêm, đôi mắt nàng vừa trong vừa sáng.
"Tới rồi."
Chàng chỉ tay về một tứ hợp viện [2], khẽ lên tiếng.
[2] Kiểu nhà gồm bốn dãy nhà bao quanh một cái sân, kiểu nhà đặc trưng của Bắc Kinh.Tứ hợp viện tường trắng ngón đen. Trời tối, ánh sáng lờ mờ nên chỉ có thể thấy rõ dáng hình cơ bản của khu nhà, cửa đóng chặt.
Đề kỵ đi tới trước cổng, gõ cửa. Chỉ một lát sau, một ông lão tóc hoa râm ra ngoài mở cửa, nhìn thấy Hoắc Minh Cẩm, "Nhị gia, ngài tới rồi."
Nghe giọng điệu của ông ta, hình như ông ta vẫn đang chờ Hoắc Minh Cẩm.
Hoắc Minh Cẩm ừ một tiếng, kéo tay Phó Vân anh đi vào trong.
Chính đường đang sáng đèn, ánh đèn xuyên qua cửa sổ dán giấy bồi, một thứ ánh sáng màu vàng mông lung rọi xuống hành lang.
"Canh giữ bên ngoài." Hoắc Minh Cẩm nói.
Mấy đề kỵ thưa vâng, khom người lui về phía sau, ông lão mới mở cửa khi nãy cũng lui ra.
Phó Vân anh theo Hoắc Minh Cẩm đi vào chính đường, bên trong trống không, đến cái ghế để ngồi cũng không có, trong phòng chỉ đặt một chiếc đèn trường minh rất lớn, có vẻ đã rất lâu năm, làm bằng đá khắc.
Ở vài địa phương có phong tục vào đêm giao thừa phải đốt một ngọn đèn trường minh, một khi đã đốt đèn thì không được thổi tắt giữa dừng, phải để tự nó cháy hết, dầu hết đèn tắt.
Hoắc Minh Cẩm lấy hay chiếc đệm hương bồ từ trong góc ra, ý bảo Phó Vân anh ngồi xuống.
Nàng ngồi trên đệm hương bồ, khép chặt áo choàng.
Hoắc Minh Cẩm đi ra ngoài một lát, sai người mang một chậu than tới, bên trên đặt một ấm trà đen bóng, hai chiếc bát bằng sứ thô, một giỏ khoai sọ và một ít hạt khô như hạt dẻ, óc chó, hồ trăn
(hạt dẻ cười), đặt bên cạnh chậu than.
Chàng đóng cửa lại, ngồi xuống bên cạnh Phó Vân anh, dựa sát vào nàng, vùi mấy củ khoai sọ vào trong chậu thân, "Chỗ này đơn sơ, chỉ có thể đề nàng chịu thiệt thòi, cùng đón giao thừa với ta như vậy."
nói xong, chàng rót cho nàng một bát trà nóng.
Nàng nhận bát trà, nâng trong lòng bàn tay cho ấm. Nước trà màu nâu nhạt, không biết có cho thêm trần bì táo đỏ gì không mà có vị ngòn ngọt thơm thơm.
Hoắc Minh Cẩm đưa nàng tới đây làm gì vậy?
Hoắc Minh Cầm chủy thủ trong tay, khía một hình chữ thập trên vỏ hạt dẻ sau đó ném hạt dẻ vào chậu than để nướng. Nướng trực tiếp như vậy rất dễ nướng cháy nhưng chàng nhanh tay nhanh mắt, động tác rất linh hoạt, dường như không sợ bị bỏng, dùng tay không lấy hạt dẻ đã nướng chín từ trong chậu than ra, vứt vào một cái bát đã đặt sẵn bên cạnh, "Trước kia ta vẫn đón giao thừa ở đây một mình, lần nào cũng ngồi tới tận sáng, không làm gì cả."
Chàng ngẩng đầu nhìn tới ngọn đèn trường minh đang cháy lặng lẽ trên bàn, "Đó là đốt cho thuộc hạ cũ của ta."
Phó Vân anh đặt bát trà xuống, cầm hạt dẻ trong bát lên, bóc vỏ từng hạt một, hạt dẻ mới được lấy từ chậu than ra, vẫn còn nóng, nàng bóc rất chậm.
Nàng từng nghe người ta nói, thuộc hạ của huynh ấy chết ở trên biển, thi thể không chuyển về được, chỉ có thể chôn trên đảo hoang. Triều đình cho rằng người chết thì cũng chết rồi, không cần phải lãng phí sức người sức của vì bọn họ, không muốn lo liệu việc này, chính bản thân huynh ấy đã nhờ người ra biển đưa hài cốt của những người đó về Trung Nguyên an táng, tìm lại ghi chép về quân tịch của họ lúc nhập ngũ để chắc chắn rằng binh lính nào cũng có thể được đưa về quê nhà, lá rụng về cội.
trên chiến trường, huynh ấy là tướng quân trẻ tuổi mặt lạnh vô tình. Rời khỏi chiến trường, huynh ấy quan tâm, quý trọng thuộc hạ. Bởi thế, năm đó huynh ấy mới mười mấy tuổi đã gánh vác trọng trách chỉ huy Hoắc gia quân cũng chẳng có ai không thực lòng phục tùng.
Đáng tiếc toàn bộ quân tinh nhuệ của Hoắc gia quân đều đã bỏ mạng.
Hoắc Minh Cẩm quay đầu sang phía Phó Vân anh, chăm chú nhìn thẳng vào mặt nàng, "Từ khi ta có ý thức đã lớn lên trên chiến trường, chuyện sống chết ở ngay trước mắt, hôm trước mọi người vẫn ngồi cạnh nhau uống rượu ăn thịt, hôm sau có thể đã kẻ sống người chết... Nàng cảm thấy ta sẽ còn quan tâm tới những lễ nghi phiền phức đó hay sao?"
Chàng ngừng lại một chút, cầm tay nàng, đặt hạt dẻ mà nàng đang bóc dở sang một bên, cúi đầu, một nụ hôn nóng bỏng dừng lại trên đầu ngón tay mảnh dẻ của nàng.
Nụ hôn này không có bao nhiêu hương vị tình dục nhưng lại khiến cho nàng chấn động cả người. Người ta bảo bàn tay nối liền với tim, cảm giác tê dại truyền ra khắp cả người nàng, nụ hôn dường như đã thấm vào tận đáy lòng nàng.
Cảm giác tê dại này thật xa lạ, hơi giống như lúc nàng đứng trên bến tàu bên bờ Trường Giang, nhìn về phía những cơn sóng phía xa, sóng lớn ngập trời, vỗ ầm ầm, như thể muốn cuốn cả những con thuyền lớn nhất vào trong đó, ngay cả những người gan dạ cũng không thể không cảm thấy kính sợ.
Trái tim trong lồng ngực Phó Vân anh bỗng nhảy lên liên hồi, giống như những con thuyền kia, có cảm giác như sắp lật tới nơi.
Hoắc Minh Cẩm biết nàng muốn né tránh, nắm chặt lấy tay nàng, không chịu buông ra, hôn mấy cái, bật cười khe khẽ, ngẩng đầu, "Ngọt."
Nàng mới bóc hạt dẻ, trên tay vẫn còn dính mấy mảnh thịt hạt dẻ chín nục, thực ra hạt dẻ không ngọt lắm nhưng chàng lại cảm thấy còn ngọt hơn cả mật.
Phó Vân anh không biết nên nói gì bây giờ, chỗ bị chàng hôn lên vừa tê vừa ngứa.
Hoắc Minh Cẩm lại nói tiếp: "Trước kia ta từng nói nàng muốn làm cái gì thì chỉ cần làm thôi, ta sẽ không trói buộc nàng trong nội viện. Chỉ cần nàng giống như lúc này, đồng ý ở lại bên cạnh ta là đủ rồi."
Chàng không ép nàng thể hiện thái độ rõ ràng, nói xong câu đó, buông tay, lấy mấy củ khoai sọ vừa chôn khi nãy ra, vứt trên mặt đất, ấn nhẹ mấy lần, "Chín rồi, có muốn ăn không?"
Phó Vân anh nhìn chàng rồi lại cúi đầu suy nghĩ.
Đúng vậy, nếu huynh ấy chỉ cần một người vợ ngoan ngoãn nghe lời, lúc nhận ra nàng chỉ cần cướp nàng về là được rồi, nàng có cố cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay huynh ấy, cần gì phải phí công như thế chứ.
Khóe miệng Hoắc Minh Cẩm khẽ cong lên, cúi đầu bóc vỏ khoai.
Nàng mặc nam trang, không tô son điểm phấn nhưng vẫn thanh tú lại kiều diễm, dưới ánh lửa bập bùng, chỉ một động tác cúi đầu rũ mắt thôi cũng đã toát ra vẻ quyến rũ không thể miêu tả bằng lời.
Đương nhiên, đây chỉ là do chàng vốn đã có ý đồ xấu, nếu như nàng biết hiện giờ chàng đang suy nghĩ những gì trong đầu thì nhất định đã sợ hãi chạy mất từ lâu.
Nếu như cố gắng ép buộc, với tính cách của nàng, chắc chắn nàng sẽ từ chối một cách thẳng thừng. Nàng từng trải qua quá nhiều đau khổ, tiểu thư xinh đẹp ngây thơ ngày trước đã biến thành tư trực lý trí lãnh đạm ở Đại Lý Tự. Có thể khiến nàng do dự, khó xử vì chàng thế này đã là khó lắm rồi.
Hai người không nhắc lại đề tài trước đó nữa, nói vu vơ về mấy tập tục đón năm mới, trong lúc lơ đãng đã ăn hết một giỏ hạt khô.
trên núi tĩnh lặng, trên cửa sổ có một khe hở để thông gió, tiếng than cháy trong chậu hòa với tiếng tuyết rơi bên ngoài, lách tách loạt soạt, thong thả, ung dung.
Mí mắt Phó Vân anh trĩu nặng, nàng đã buồn ngủ lắm rồi. Đầu gật gù, ngã vào một nơi ấm áp nhưng hơi cứng rắn, nàng hơi mơ hồ, ngơ ngác, trong một khắc nàng tưởng mình đã về tới nhà, cọ cọ, tìm một tư thế thoải mái, nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.
Hoắc Minh Cẩm cẩn thận điều chỉnh dáng ngồi để khiến nàng có thể ngủ một cách thoải mái trên đùi mình. Chàng giũ chiếc áo choàng của mình ra, đắp lên người nàng, nhẹ nhàng cuốn lại cho chặt, tay dừng lại trên mái tóc nàng, tháo chiếc khăn lưới buộc chặt trên đó ra. đi ngủ mà vẫn mang khăn lưới, sáng hôm sau đầu sẽ đau.
Lúc ngủ, nàng không lạnh lùng một cách đầy đề phòng như bình thường, hàng mi dày hắt xuống khuôn mặt tạo thành một cái bóng mờ. Dưới ánh lửa, hai má đỏ bừng lên như đánh phấn hồng.
Cánh môi đầy đặn căng bóng, tựa như một đóa hoa nở rộ ở đầu cành trong ánh mặt trời rực rỡ của tháng ba, ướt át kiều diễm.
Chàng không kìm nén nổi, cúi đầu xuống, định âu yếm hôn lên đó.
Tới khi sắp nếm được mùi vị, cảm thấy hơi thở nàng vững vàng, chậm rãi, chàng bỗng ngừng lại, ánh mắt vẫn dính chặt vào đôi môi đỏ ấy một lúc lâu rồi nụ hôn dừng lại trên vầng trán trơn mềm của nàng.
Chàng ngắm nhìn vẻ mặt nàng lúc ngủ, nhìn không chớp mắt.
Chậu than cháy cả đêm.
Sáng hôm sau, Phó Vân anh tỉnh dậy trong tiếng chim hót ríu rít, giật mình sửng sốt đờ người ra một chút, nàng bật dậy, phanh một tiếng, nàng đã đụng vào cằm của ai đó.
Hoắc Minh Cẩm bị nàng đập vào nên tỉnh ngủ, che cằm kêu lên một tiếng.
Bên ngoài, mặt đất đã phủ một lớp tuyết sáng lòa, ánh sáng bên ngoài hắt vào cửa sổ, tạo thành những ô vuông sáng trên sàn phòng.
Trời đã sáng.
Vậy mà nàng lại ngủ qua cả giờ Tý.
Giờ Tý, tất cả các chùa miếu đều sẽ gõ chuông, tiếng chuông vang lên hết đợt này tới đợt khác, có thể truyền ra khắp toàn bộ đô thành, giấc ngủ của nàng từ trước đến nay không sâu lắm, tại sao lại không tỉnh cơ chứ?
Phó Vân anh dần dần lấy lại ý thức, cúi xuống nhìn áo choàng trên người.
"Năm mới."
Có tiếng nói trầm trầm vang lên bên tai nàng, mang theo chút ý cười nhàn nhạt, Hoắc Minh Cẩm xoa chiếc cằm đỏ bừng, đường nét trên khuôn mặt góc cạnh như đao khắc, vẻ mặt hiền hòa, lấy một bao lì xì từ trong tay áo ra, "Bốn mùa như ý, sống lâu trăm tuổi."
Phó Vân anh vừa tỉnh ngủ, phản ứng vẫn hơi chậm chạp, lúc tỉnh táo lại thì bật cười.
Hoắc Minh Cẩm định cho nàng bao lì xì sao?
Nhưng mà nàng chưa chuẩn bị quà đáp lễ.
Có vẻ như đã nhìn ra suy nghĩ của nàng, Hoắc Minh Cẩm nhét bao lì xì vào tay nàng, dịu dàng nói, "Nàng cùng đón giao thừa với ta, đã là quà năm mới cho ta rồi."
Tốt nhất là về sau năm nào cũng đón giao thừa với chàng.
trên bàn, đèn trường minh vẫn đang cháy hừng hực.
Phó Vân anh nhận bao lì xì, nhìn về phía một bóng cây đang hắt vào cửa sổ, "Ta phải về đây."
Hoắc Minh Cẩm ừ một tiếng, đỡ nàng đứng dậy, "Ta bảo Lý Xương đưa nàng về thành."
...
Lý Xương nhìn thấy Phó Vân anh đi ra ngoài, thoải mái sải bước, leo lên lưng ngựa, sửng sốt tới độ trợn mắt há mồm.
Nhị gia đang tuổi tráng niên, thân thể khỏe mạnh, tinh lực tràn đầy. Đáng lẽ ra Phó tiểu công tử sáng nay hẳn là phải không thể bò ra khỏi giường được mới phải chứ, kết quả là người ta thong dong thoải mái, anh khí bừng bừng, không chỉ đi lại bình thường mà còn có thể cưỡi ngựa đi đường núi, vậy có nghĩa là tối hôm qua Nhị gia không làm gì "y" cả.
Lý Xương thở dài thườn thượt, hơi hối hận một chút, biết thế tối qua đã lén thêm mấy thứ đại bổ đó vào đồ ăn rồi.
...
Về đến nhà, quản gia ra ngoài đón Phó Vân anh, cười nói: "Tối qua mọi người thức đêm, giờ vẫn đang ngủ, chưa dậy."
Hôm qua Phó Vân Chương đọc sách cả đêm, đèn trong thư phòng vẫn luôn không tắt.
Viên Tam thức đêm, chỉ có một mình nên rảnh rỗi nhàm chán nhưng lại không dám quấy rầy Phó Vân Chương liền rủ đám người hầu chơi bài, chơi đến tận sáng sớm mới về phòng ngủ.
Hai người họ giờ này vẫn đang ngủ, năm nay không cần tới nhà người khác chúc Tết, không cần dậy sớm làm gì.
Phó Vân anh về phòng tắm rửa, thay một bộ áo gấm màu xanh ngọc, bao lì xì Hoắc Minh Cẩm đưa cho nàng rơi ra, nàng nhặt lên đặt sang một bên, nghĩ ngợi một lúc rồi mở ra xem.
Cũng may không phải ngân phiếu, là một xâu tiền hoa [2] mừng tuổi được cột lại bằng dây đỏ.
[2] Những đồng tiền có hoa văn đặc biệt dùng để mừng tuổi lấy may chứ không phải để tiêu, có thể là hình hoa cỏ, con giáp hoặc các dấu hiệu may mắn, để dưới gối cho trẻ em, xua đuổi tà ma.Tiền hoa dùng để mừng tuổi, trừ tà, ngụ ý bình an.
Xâu tiền mừng tuổi có hoa văn tinh xảo, nhất định không phải là do Hoắc Minh Cẩm tiện tay lấy ra, vậy là dù nàng có không tới biệt viện ở ngoại ô tìm huynh ấy, huynh ấy vẫn sẽ cho nàng bao lì xì.
Ngón tay Phó Vân anh rà trên hoa văn hình mẫu đơn trên đồng tiền hoa, nhớ tới nụ hôn nóng bỏng trên đầu ngón tay, thất thần một lát, đặt xâu tiền mừng tuổi dưới gối đầu.
Nàng ăn một bát sủi cảo, bảo người hầu bê bàn ra sân, kê dưới giàn hoa tường vi, ngồi trong sân viết chữ.
Theo quy củ của chốn quan trường, vào dịp Tết cần phải gửi thiếp, tặng tranh chữ, năm nay không đi chúc Tết, vậy càng không thể thiếu thiếp. Phó Vân Chương bận quá nhiều việc, làm không xuể, nàng đã nhận việc này, lúc trước đã viết nhưng vẫn còn chưa đủ, vẫn còn phải viết thêm mấy tấm nữa.
Nàng muốn nhân cơ hội này để thăm dò xem rốt cuộc sẽ có bao nhiêu người sẽ đứng về phía Chu Hòa Sưởng.
Vương các lão và Diêu Văn Đạt cơ hội cao là sẽ ủng hộ Chu Hòa Sưởng, bọn họ cho rằng công việc trong Nội Các phải do các đại thần trong Nội Các bàn bạc, quyết định, Hoàng thượng cần phải san sẻ một phần quyền lực nhất định cho Nội Các. Tuy Chu Hòa Sưởng mềm yếu, dễ bị triều thần khống chế, nhưng xét từ một góc độ khác, hắn không phải kiểu người khắc nghiệt, thiếu tình cảm, hơi một tí là giết một đống triều thần để lập uy, lần tranh đấu giữa các phe phái này đã gây tổn hại quá nhiều rồi, giờ triều đình cần một vị quân vương có thể xoa dịu mâu thuẫn, chứ không phải một quân vương tàn bạo vừa lên ngôi đã đổ thêm dầu vào lửa.
Trị đại quốc như phanh tiểu tiên [3].
[3] Trích "Đạo đức kinh" của Lão Tử, nghĩa là: Thống trị một nước lớn chẳng khác nào nấu một nồi cá con. Nấu cá con mà cứ lo đảo đi đảo lại thì cá sẽ nát hết.Những vị đại thần trong Nội Các là đồng minh của Thẩm Giới Khê, chỉ cần Thẩm Giới Khê rớt đài, để bảo vệ mình, họ sẽ chủ động sẵn sàng góp sức, không cần tốn nhiều công sức.
Về phần Thôi Nam Hiên...
hắn không có lập trường thực sự rõ ràng, có lẽ sẽ bàng quan, ngồi yên quan sát lần biến động này.
Dưới chế độ quân hộ [4], Vệ Sở ở các nơi đều là một đám ô hợp, lúc đánh giặc Oa thường chưa đánh đã chạy. Hoắc Minh Cẩm không nói rõ nhưng nhìn huynh ấy, nàng cũng đoán được trong tay huynh ấy có binh lính. Chỉ riêng uy tín và danh tiếng của huynh ấy trong quân đội thôi cũng đã đội khiến đội quân canh giữ kinh thành kinh hãi. Kinh Vệ không có gì đáng lo.
[4] Cơ cấu của quân đội trong truyện thiên nhiều về cơ cấu quân đội triều Minh. Chế độ vệ sở là thiết lập các "vệ sở" (tương đương với doanh trại) tại các địa phương có ý nghĩa quân sự quan trọng trong cả nước, mỗi "vệ sở" có quy mô quân đội gồm 5.600 người, bên dưới có các đơn vị như thiên hộ sở (1000 quân), bách hộ sở (100 người), tổng kỳ và tiểu kỳ. Các vệ sở đều trực thuộc Ngũ Quân Đô Đốc Phủ, cũng thuộc về Binh Bộ, mỗi khi có chiến sự sẽ được điều động ra chiến trường, không có thì lại về vệ sở. Nguồn gốc của quân đội là chế độ quân hộ chế tập, mỗi hộ cử ra một người làm "chính đinh" đến vệ sở làm binh, quân nhân trong vệ sở luân phiên canh gác đồn điền, đồn điền dùng để đáp ứng nhu cầu của quân đội và quan tướng. Mục tiêu của chế độ này là nuôi binh nhưng không làm tiêu hao tài lực của quốc gia, nhược điểm là quân đội ít được tôi luyện chuyên nghiệp nên thiếu sức chiến đấu.Nàng chỉ có một chức quan nhỏ, lại từng là người bên cạnh Thái tử, như vậy nàng càng thuận lợi trong việc âm thầm liên lạc, chiêu mộ người ủng hộ cho Chu Hòa Sưởng.
Phó Vân anh vừa viết vừa sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu.
đang hết sức tập trung, một bóng người từ từ tới bên cạnh nàng.
"Công Bộ hữu thị lang thích quy phạm, hàm súc, viết thiếp cho ông ta thì chữ viết cũng nên đơn giản một chút."
Giọng nói trong trẻo ôn hòa, một bàn tay đặt lên tay phải đang cầm bút của nàng, cầm tay nàng viết từng nét sổ, nét ngang trên giấy.
Phó Vân anh không nhúc nhích, đợi viết xong chữ phúc này, nàng buông bút, đặt tờ giấy sang một bên cho khô mực. Nàng quay đầu lại nhìn Phó Vân Chương, bên ngoài y mặc một chiếc áo bào cổ tròn màu trà, áo trong màu trắng, chỉ dùng khăn lưới, quanh vành mắt là một quầng xanh nhạt.
"Nhị ca, tối hôm qua lúc nào huynh mới ngủ thế?"
Phó Vân Chương cười, "không nhớ nữa, nhưng cũng phải vì chờ muội đâu, đọc một quyển sách, quên cả thời gian."
"Muội ra khỏi thành, cửa thành đóng rồi, chỉ có thể ngủ lại bên ngoài. Muội quên mất không nói với nhị ca một tiếng, lần sau sẽ không thế nữa."
Y nói như vậy, Phó Vân anh vẫn cảm thấy y có thể đã đợi suốt một đêm, rót cho y một chén trà nóng, nghiêm túc nói.
Phó Vân Chương nhận chén trà, nhè nhẹ xoa đầu nàng, thấy mặt nàng hồng hào, có cảm giác như đã trút được gánh nặng. Sau khi giải quyết được tâm sự trong lòng, y uống một ngụm trà, lấy nắp khẽ gạt vụn trà, "Có phải là đã đi gặp Hoắc Minh Cẩm không?"
Nàng gật đầu, trải một tờ giấy khác ra, cầm bút, tiếp tục viết.
Tuyết ngừng, trời trong xanh, bầu trời phía tên tường viện xanh thẳm không mây, giàn hoa tường vi chỉ còn những cành khô bò khắp giàn, người hầu kẻ hạ đã quét sạch tuyết đọng.
Phó Vân Chương ho khan một tiếng, đặt chén trà xuống, "Hoắc đại nhân thực sự cũng là người hiếm có... Nhưng mà nếu hắn làm khó muội, muội muốn nói ra nhưng lại ngại không dám nói, ta sẽ giúp muội từ chối."
Thân phận của nàng rất đặc biệt, gặp phải hoàn cảnh này, nói thế nào cũng sẽ ở vào thế yếu.
Phó Vân anh lắc đầu, "Ngài ấy không làm khó muội."
Nàng từng đối mặt hỏi huynh ấy có phải huynh ấy thích Long Dương hay không, thử như thế rất nguy hiểm nhưng huynh ấy cũng chỉ cười mà thôi.
"Nếu như đã không ghét hắn thì chi bằng thử một lần xem sao."
Phó Vân Chương giữ lại bàn tay đang viết chữ của Phó Vân anh, cầm lấy bút, đổi sang một tấm thiệp xuống, viết tên mình xuống.
...
Tuy Hoắc Minh Cẩm hơi lớn tuổi, còn lớn tuổi hơn cả y... nhưng anh tỷ nhi vốn trưởng thành khá sớm, những người xấp xỉ tuổi nàng chưa chắc đã có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng nàng. Lớn tuổi có chỗ tốt của lớn tuổi, lớn tuổi một chút sẽ biết yêu thương người khác. Nếu không ở tuổi này, Hoắc Minh Cẩm cũng không thể nắm giữ nhiều quyền lực trong tay như bây giờ. một người như vậy lại có thể nhường nhịn anh tỷ nhi tới nước này, có thể thấy tình cảm của hắn sâu sắc vô cùng.
Quan trọng nhất là tuy trước mặt người khác, anh tỷ nhi vẫn là con trai nhưng trong Giang Thành thư viện vẫn có rất nhiều người ái mộ nàng. Từ trước tới nay nàng vẫn chưa tỏ ra mềm lòng trước bất cứ ai, đối xử với bọn họ giống như với Chu Thiên Lộc, không vờ vịt, không nể nang, khiến những người trẻ tuổi đó phải rút lui trong thất vọng.
Mấy năm nay, cũng chỉ có lúc ở trước mặt Hoắc Minh Cẩm, nàng mới thể hiện thái độ khác hẳn bình thường.
Phó Vân Chương không hiểu tại sao nàng lại đối xử đặc biệt với Hoắc Minh Cẩm như thế, nhưng y nhìn ra được nàng rất tin tưởng Hoắc Minh Cẩm. Lúc ở bên cạnh Hoắc Minh Cẩm, có cảm giác như hai người đã quen nhau lâu lắm rồi.
Y từng tình cờ nhìn thấy cảnh nàng ở bên cạnh Hoắc Minh cẩm, nàng trông rất thoải mái, rất tự tại, Hoắc Minh Cẩm cúi đầu nghe nàng nói, nhìn nàng chăm chú.
Đều là đàn ông, y nhìn ra được suy nghĩ trong lòng Hoắc Minh Cẩm.
“Hoa xinh phải bẻ liền tay, chớ để lâu ngày lại bẻ cành khô” [5]. Nàng tốt như vậy, xứng đáng được người khác yêu thương quý trọng.
[5] Trích "Kim lũ y" của Đỗ Thu Nương. Bản dịch lấy từ thivien.net....
Nghe Phó Vân Chương nói thế, Phó Vân anh hơi kinh ngạc. Trước kia y cực kỳ phản đối nàng qua lại thân thiết với Hoắc Minh Cẩm, nay tự nhiên lại khuyên nàng thử tiếp nhận tình cảm của Hoắc Minh Cẩm.
"Nhị ca, còn huynh thì sao?" Nàng vén tay áo, đứng bên cạnh mài mực, "Diêu đại nhân làm mối cho huynh, chọn được bao nhiêu tiểu nương tử tốt như vậy, huynh không thích ai à?"
Phó Vân Chương nhướn mày, viết xong một tấm thiếp, đặt sang một bên, liếc nhìn nàng một cái, cười, "Được rồi, ta không nói gì muội nữa, cuối cùng lại đổ cả lên người ta. Năm nay tới nhà thầy chúc Tết, muội đi cùng ta đi."
Phó Vân anh gật đầu đồng ý.
Nhưng mà không chờ được tới khi bọn họ đến Diêu gia chúc Tết, Diêu Văn Đạt đã đích thân tới tận nhà.
Bước qua cổng Phó gia, ông ta lập tức giữ chặt tay Phó Vân Chương, "Ngươi cẩn thận đấy, Thẩm gia nhắm ngươi rồi!"
Phó Vân anh nhíu mày, "Tiên sinh nghe được từ đâu vậy ạ?"
Diêu Văn Đạt thở hắt ra, "Ta nghe Vương các lão bảo Thẩm gia đang gấp gáp gả con gái. Mấy ngày nay người Thẩm gia liên tục hỏi thăm các quan viên trẻ tuổi chưa lập gia đình trong kinh."
Ông ta chỉ thẳng về phía Phó Vân Chương, "Thằng nhãi này là người Hồ Quảng, lại còn tuấn tú như thế..." nói đến đây, ông ta trợn trắng mắt, nói tiếp, "Thẩm gia không chọn ngươi mới là lạ đấy!"
"Chuyện tang ma của Thái tử mới xong chưa được bao lâu, Thẩm gia làm sao gả cưới gì được?"
Phó Vân Chương không hề hoảng loạn, hỏi một câu.
Diên Văn Đạt chống nạnh, nói: "Cứ đính hôn trước đã, toàn là người làm quan với nhau, ai dám hối hôn cơ chứ?"
Đối với dân chúng bình thường, hối hôn cũng là chuyện bình thường, hoặc là nhà bên kia sa cơ lỡ vận, hoặc là nhà bên này đột nhiên bị bệnh, hoặc là hai nhà kết thù với nhau. Các gia đình làm quan coi trọng thể diện thì không thể muốn hối hôn thì hối hôn được, nhẹ thì sẽ bị người ta châm chọc là loại tham phú ngại bần, nặng thì sẽ bị đồng liêu hoài nghi xa lánh, có ảnh hưởng không tốt tới con đường làm quan và chuyện hôn nhân cho con cái sau này.
Thẩm gia là tộc lớn được người đời chú ý, ai đã đính hôn với con gái Thẩm gia rồi sau đó lại hối hôn sẽ bị người đời nhạo báng.
"Nhị ca không đồng ý, bọn họ còn có thể cưỡng ép nhà chúng ta đính hôn với nhà bọn họ chắc? Nhà chúng ta không cưới con gái nhà bọn họ! Có cho làm thiếp cũng không cần!"
Viên Tam đứng bên cạnh lầm bầm vài câu.
Diêu Văn Đạt lườm hắn, thằng nhãi này chui từ đâu ra không biết?
"không sao đâu, con tự có cách xử lý." Phó Vân Chương bình tĩnh nói.
"Còn ngươi nữa!"
Thấy Phó Vân Chương tỏ ra bình tĩnh như vậy, Diêu Văn Đạt biết y nhất định đã có cách từ chối chuyện hôn nhân này. Đừng nhìn y lúc nào cũng mỉm cười mà tưởng là hiền, trong bụng toàn âm mưu quỷ kế cả đấy. Ông ta lại thở hắt ra, đầu ngón tay chuyển sang chỉ vào mặt Phó Vân anh, chỉ thiếu nước chọc vào mắt nàng, "Tuy rằng ngươi chưa phải là tiến sĩ nhưng dù sao cũng làm quan rồi, thanh danh lại hay ho, vừa hay cũng là người Hồ Quảng, Thẩm gia còn có mấy đứa cháu gái con vợ lẽ chưa xuất giá đâu, ngươi cũng đề phòng chút cho ta!"
Phó Vân anh dở khóc dở cười, Thẩm gia có dòng dõi cao quý, con gái nhà bọn họ làm gì lo không lấy được chồng, sao tự nhiên lại cứ như thể ế tới nơi rồi, nhất định phải chọn con rể từ nhà nàng cơ chứ?
Hơn nữa ai mà không biết nàng đi lại thân thiết với Hoắc Minh Cẩm, Thẩm gia có vội vã thế nào cũng không chọn nàng đúng không?
Diêu Văn Đạt cũng không rõ nguyên nhân thực sự là gì, suy đoán: "Có thể là Thẩm các lão cảm thấy mình sắp xong đời rồi nên vội vã sắp xếp chuyện hậu sự."
Giờ Thẩm Giới Khê đã rơi vào thế tướng thoái lưỡng nan, các triều thần đều đang chờ đợi xem Hoàng thượng sẽ làm khó ông ta trước hay là ông ta sẽ sử dụng thủ đoạn để áp đặt, khống chế Hoàng thượng trước.
Tới nước này, Thẩm Giới Khê đã cưỡi lên lưng cọp, khó lòng tụt xuống.
Tiễn Diên Văn Đạt ra về xong, Phó Vân Chương trầm ngâm một lát rồi nói với Phó Vân anh: "Có hai khả năng. một là, Thẩm các lão cố ý dùng cách này để đánh lạc hướng mọi người, khiến người trong thiên hạ cho rằng ông ta đang sợ hãi. Hai là, Thẩm gia sắp hành động."
Việc này chắc chắn không phải do Thẩm Giới Khê bày mưu tính kế, ông ta làm quyền thần cả đời, tới lúc về già uy phong vô cùng, làm sao có thể không quan tâm đến mặt mũi mà chịu thua cho được.
Bởi một khi ông ta chịu thua, ông ta sẽ phải đối mặt với sự trả thù tàn nhẫn của những kẻ khác.
Viên Tam ra ngoài dò la tin tức, tối mới về nhà, hắn nói: "Chuyện này hình như là thật đấy, nghe nói các lão phu nhân bệnh nặng, cảm thấy mình chắc không qua nổi năm nay nên vội vàng đính hôn cho cháu gái trong nhà. Thẩm đại công tử không đồng ý nhưng không lay chuyển nổi các lão phu nhân, chỉ có thể sai người đi hỏi thăm."
Phó Vân Chương và Phó Vân anh nhìn nhau.
Thảo nào lại nghĩ tới hai anh em họ, các lão phu nhân Triệu thị vừa là cháu gái, vừa là học sinh của Triệu sư gia, coi như là đồng môn với hai anh em họ. Triệu thị là phụ nữ trong nội trạch, tuổi đã cao, lúc chọn cháu rể đương nhiên sẽ không quan tâm đến chuyện phân tranh trên triều đình.
Hoặc cũng có thể đây là một cách vãn hồi, gả cho người ngoài Thẩm đảng mới có thể đảm bảo cho sự bình an của các cháu gái.
Năm ấy Triệu sư gia đã lên kinh cùng người nhà Triệu Thúc Uyển. Sau đó, để lo chuyện hôn nhân cho Triệu Thúc Uyển, bọn họ lại lặn lội xuống tận Sơn Đông.
Phó Vân anh vẫn thường viết thư cho Triệu sư gia. Ông ta không có chỗ ở cố định, nay đây mai đó, có đợt ở phía nam, có lúc lại ở phía bắc. Gần Tết ông ta viết thư cho nàng, đòi nàng vẽ cho ông ta mấy bức họa, trong thư ông ta nói ông ta đang du lịch ở Chiết Giang.
Ông ta chưa từng nhắc tới học sinh cũ Triệu thị.
"Chuyện của ta thì dễ thôi nhưng muội phải cẩn thận." Phó Vân Chương dặn dò Phó Vân anh, "Nếu người bên Thẩm gia nhờ đại thần trong Nội Các làm mai, muội có cách nào để từ chối việc hôn nhân này đây?"
Khóe môi khẽ cong lên, nàng cười nói: "Nhị ca, huynh yên tâm, muội có tính toán rồi."
Hôm sau, nàng vừa tới Đại Lý Tự, mấy vị bình sự liền hùa nhau trêu ghẹo nàng, "Gần đây thấy ngươi mặt mũi hồng hào, quả nhiên sắp có chuyện vui."
Trong suy nghĩ của bọn họ, Thẩm gia không thể sụp đổ trong chốc lát như thế được, dù sao trong bụng Thái tử phi vẫn còn có Thái tôn. Nếu kết hôn với cháu gái nhà họ Thẩm thì về sau nhất định nàng có thể một bước lên mây.
Phó Vân anh cười cười không nói lời nào.
một lát sau, tiểu lại bên người Triệu Bật tới tìm nàng, "Thiếu khanh tìm đại nhân."
Nàng cho rằng Triệu Bật định hỏi chuyện hồ sơ bèn sắp xếp công văn, bê sang bên đó.
Tới phòng làm việc của hắn, vẫn chưa vào phòng, đã nghe thấy tiếng nói trong phòng vọng ra.
Trong đó có một giọng nói trầm trầm lạnh lẽo, có vẻ quen quen.
Tới tận ghi tới gần của, nàng mới phát hiện ra người đang nói bên trong chính là Hoắc Minh Cẩm.
Hóa ra bình thường huynh ấy vẫn dùng loại giọng điệu mang đầy cảm giác bề trên này để nói chuyện với người khác.