*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đôi mày Hoắc Minh Cẩm nhíu chặt, sai thị nữ đi chuẩn bị nước ấm. Phó Vân anh vừa mới toát mồ hôi lạnh đầy người. Hoắc Minh Cẩm ôm nàng trong tay, cách mấy lớp quần áo cũng có thể cảm giác được sự khó chịu của nàng.
Phó Vân Chương không nói gì, đứng bên bình phong nhìn một lúc, xoay người đi ra ngoài.
Hoắc Minh Cẩm sắp trở thành chồng nàng, hắn có biết giữa Thôi Nam Hiên và nàng từng có chuyện gì xảy ra hay không? Nếu như nàng lại gọi mấy chữ Thôi Nam Hiên, Hoắc Minh Cẩm sẽ nghĩ ra sao đây?
Cũng may sau đó nàng không nói mê lần nào nữa, có lẽ lúc ở trong xe ngựa, nàng gọi tên Thôi Nam Hiên hẳn là do y dùng giọng địa phương gọi nàng khiến nàng liên tưởng tới điều gì.
Đợi nàng tỉnh lại, y phải nói chuyện tử tế với nàng mới được.