Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 98

Phó Vân anh thấy ánh mắt y dường như hàm chứa ý gì sâu xa nhưng cũng không lảng tránh, mỉm cười với y, "Nhị ca?"

Phó Vân Chương đặt chén trà trên tay xuống, liếc nhìn về phía cái người đang nằm ngả ngớn trên sập thao thao bất tuyệt là Chu Hòa Sưởng kia, hình như y có chuyện gì muốn nói với nàng.

Nàng nghĩ ngợi một lát rồi sai Vương Đại Lang qua viện của nàng lấy một bức tranh, nàng bảo Chu Hòa Sưởng: "Sắp đến sinh nhật huynh rồi, ta vẽ tặng huynh một bức họa. Đại Lang, mang bức họa tới đây."

Vương Đại Lang thưa vâng, khom người ra ngoài.

Chu Hòa Sưởng vui mừng khôn siết, ngay lập tức nghếch đôi chân dài, bật dậy, cảm thấy không thể chờ nổi, muốn xem bức tranh ngay lập tức, vội vàng lao như tên bắn ra ngoài cửa, chạy theo Vương Đại Lang, "Để ta xem, để ta xem, đệ vẽ gì thế? Có phải vẽ ta không? Mấy hôm trước lúc chơi chủy hoàn đệ cứ nhìn ta mãi, ha ha, ta biết mà, phong thái chơi chủy hoàn của ta nhất định là quá tuyệt vời!"

Đợi hắn đi xa, Phó Vân Chương mới nói: "Mấy hôm trước nhận được thư của thầy, Thôi đại nhân sắp tới phủ Võ Xương, thầy muốn ta ra mặt tiếp đón. Thôi đại nhân giờ chính tam phẩm Lại Bộ Hữu Thị lang, chuyên quản lý việc thuyên chuyển, tuyển chọn quan lại, đứng hàng đầu trong lục bộ."

Phó Vân anh giật mình.

Từ Lễ Bộ thị lang lên Lại Bộ thị lang, mấy phe phái trong triều tranh đấu, cuối cùng người thành công gia nhập Nội Các là Vương các lão lại không phải người thắng lớn nhất, mà là Thôi Nam Hiên, người lặng lẽ trở về trung tâm quyền lực.

đã đạt được vị trí cao lại còn không khiến cho quá nhiều người chú ý. hắn chỉ còn một bước nữa thôi là có thể gia nhập Nội Các.

Thảo nào Thẩm Giới Khê bắt đầu chèn ép hắn mặc dù về mặt chính kiến mà nói, bọn họ không có quá nhiều mâu thuẫn.

Phó Vân Chương lại tiếp: "Ngày kia hắn tới nhà, muội sang Sở Vương phủ chơi đi, tới tối ta bảo Liên Xác đi đón muội về."

Cái giọng điệu này nghe thế nào cũng giống như đang dỗ trẻ con đi chơi.

Phó Vân anh mỉm cười, "Tại sao lại muốn muội tránh đi?"

Phó Vân Chương nhìn nàng, nói: "Muội không thích hắn."

Nàng ghét Thẩm Giới Khê, giờ y đã biết điều này. Nhưng việc nàng không thích Thôi Nam Hiên y đã biết rõ từ lâu. Y vẫn còn nhớ như in sự lạnh lẽo toát ra từ trong xương của nàng khi nàng nhìn thấy tập văn của Thôi Nam Hiên trong thư phòng của y ngày trước. Dường như tại khoảnh khắc ấy, nàng bỗng nhiên già đi rất nhiều tuổi, trong mắt có một sự nặng nề và thê lương vốn không thuộc về nàng.

Từ đó về sau, y không còn đọc sách của Thôi Nam Hiên trước mặt nàng nữa.

"Thực ra cũng không nhất thiết phải tránh né." Phó Vân anh trầm ngâm hồi lâu, ngón tay miết nhẹ trên chén trà, "Nhị ca nói chuyện với Thôi đại nhân ở phòng khách, muội ở trong phòng không ra ngoài là được rồi."

Dù sao có phải nàng chưa gặp Thôi Nam Hiên bao giờ đâu.

Phó Vân Chương lắc đầu, "hắn từng dạy học ở Giang Thành thư viện, cũng coi như là thầy của muội, ta tiếp đón hắn, về tình hay về lý thì muội cũng phải ra ngoài bái kiến, nếu trốn trong phòng không chịu ra thì quá thất lễ rồi."

Đặt chén trà lên bàn, Phó Vân anh khẽ khép mắt lại, lên tiếng, "Được rồi, vậy sáng sớm mai muội sẽ ra ngoài vậy."

Hôm ấy Chu Hòa Sưởng đã mang bức họa Phó Vân anh vừa vẽ xong về nhà. Nàng không vẽ người mà là một bức phú quý trường xuân (tranh vẽ hoa xuân), cành hoa thẳng tắp tú lệ, đóa hoa kiều kiễm, nét bút tinh tế, chỗ đơn giản, chỗ phức tạp kết hợp hài hòa, cả bức tranh thanh nhã đường hoàng, có ý nghĩa hàm súc nhưng vẫn sống động như thật, tươi sáng vui vẻ.

Phó Vân anh không vẽ người. Tuy Triệu Thiện không đồng ý nhận nàng làm học sinh nhưng sau khi xem tranh của nàng, bà đánh giá cao sự sống động của cảnh vật dưới ngòi bút của nàng nên qua Triệu sư gia, bà đã chỉ dẫn thêm cho nàng cách đưa bút và kỹ thuật pha mực. Vẽ tranh là thú tiêu khiển của nàng, nàng thích cái gì sẽ vẽ cái nấy. Về sau, những bức họa nàng vẽ giúp Viên Tam để minh họa cho tiểu thuyết được phổ biến rộng rãi. Những bức họa của nàng khác với những bức họa của văn nhân, tranh của nàng thiên về phong cách chân thực tinh xảo nhưng vẫn giàu cảm xúc, tự nhiên tạo thành một trường phái mới lạ.

Văn nhân trong vùng thấy tiếc cho nàng, mấy người bạn của Phó Vân Chương đã viết thư cho nàng mấy lần, dặn dò nàng nên vẽ tranh giống như viết chữ, phải hòa mình vào xu hướng thẩm mỹ của văn nhân nếu không sẽ bị đánh đồng vào hàng họa sĩ thấp kém.

Nàng viết thư hồi âm, cảm ơn sự quan tâm của họ nhưng vẫn làm theo ý mình như cũ.

Người trong phủ Võ Xương tranh nhau bỏ ra số tiền lớn để mua những bức tranh chữ nàng tự tay vẽ, lúc nhàn rỗi nàng sẽ dựa theo yêu cầu của bọn họ để vẽ mấy bức tranh cảnh đình đài lầu các hoặc cảnh sắc bốn mùa, chỉ có điều nhất định không vẽ người.

Chu Hòa Sưởng mang bức tranh về Vương phủ.

Sở Vương nhìn thấy, gật đầu nói: "Cũng khá đẹp."

Chu Hòa Sưởng khấp khởi vui mừng: "Đây là do Vân ca nhi tự tay vẽ cho con, giờ tranh của đệ ấy có giá rồi, con phải bảo quản cho cẩn thận mới được."

hắn cố tình nhấn mạnh bức họa này là có một không hai rồi luôn miệng sai bảo tôi tớ, "Treo trong phòng ngủ của ta đi, cẩn thận vào, nếu có gì sơ sẩy ta sẽ tống cả đám các ngươi ra ngoại viện làm việc."

Đám tôi tớ rón ra rón rén bưng bức tranh ra ngoài.

Sở Vương liếc nhìn hắn đầy khinh thường, có giá thế nào cũng làm sao có giá bằng vàng được, Sở Vương phủ này còn thiếu bảo bối gì nữa? Nhân dịp sinh nhật con trai, ông ta đã sưu tầm bao nhiêu kỳ trân dị bảo, vậy mà con trai ông ta nhìn thấy một lần đã đặt sang một bên, cuối cùng lại coi bức họa của Phó Vân anh như bảo bối hiếm có ở đời, chỉ thiếu nước xây một cái miếu để thờ nữa thôi, thật không công bằng chút nào!

Có anh em liền quên cha!

một ngày sau, Sở Vương phủ phái người tới phố Cống Viện đón Phó Vân anh.

Như thường lệ, Phó Vân Chương tiễn nàng ra tận cổng.

Bởi lần trước Chu Hòa Sưởng đã bảo muốn chơi chủy hoàn, hôm nay nàng mặc một bộ đồ chơi bóng màu trắng bó tay, vấn tóc bằng khăn gấm, khí phách hăng hái, lên ngựa ra ngoài.

Kiều Gia vẫn luôn nghiêm túc như thế, theo sát phía sau nàng.

Vừa mới ra ngoài đường cái nàng đã nhìn thấy mấy hộ vệ mặc giáp nhẹ đang đi tới. Họ đứng xung quanh bảo vệ cho một chiếc kiệu lớn, phía trước có mấy tiểu lại cầm thanh la bằng đồng đi mở đường, báo hiệu cho người đi đường tránh sang một bên.

Người dân trên đường nghe thấy tiếng thanh la vội vàng lùi về bên đường, đợi chiếc kiệu đi qua.

Đại quan tam phẩm ra đường, khí thế thật hoành tráng.

Phó Vân anh không ngờ Thôi Nam Hiên sẽ tới sớm như vậy, ra hiệu cho tôi tớ đứng vào một góc, chờ chiếc kiệu quan này đi qua.

Nàng vừa mới kéo dây cương dừng ngựa, trên con phố dài, một bàn tay đã vén một góc mành kiệu ra, người bên trong nói với hộ vệ mấy câu. Hộ vệ kia chắp tay thưa vâng, đi thẳng một mạch về phía Phó Vân anh, "Phó tướng công, đại nhân là chúng ta mời tướng công qua bên đó có mấy lời muốn nói."

Đôi mắt này của Thôi Nam Hiên cũng quá tinh tường.

Phó Vân anh chẳng còn cách nào khác đành xuống ngựa, đi theo hộ vệ về phía chiếc kiệu, hành lễ với Thôi Nam Hiên.

Mành kiệu chỉ được vén lên một góc nên nàng chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của Thôi Nam Hiên, vẫn là khuôn mặt nhu hòa như ngọc như trước kia, vẫn trẻ trung tuấn lãng, từ khuôn mặt này, không ai có thể nhận ra nổi dấu vết của lần bị chèn ép chốn quan trường vừa rồi.

hắn nghiêng đầu nhìn Phó Vân anh, thấy nàng mặc trên người bộ đồ chơi bóng bó tay, làm nổi bật eo nhỏ chân dài, quả nhiên có phong thái trẻ trung hào sảng, nhíu mày hỏi: "đi ra ngoài sao?"

Phó Vân anh không muốn giải thích dài dòng, trả lời: "Vâng."

Thôi Nam Hiên nhướn mày, "Lần này ngươi đi thi đứng đầu bảng, ở Quốc Tử Giám Tô Đồng cũng đứng đầu, sau kỳ thi hương này các ngươi nhất định có thể tề tựu ở kinh sư, đề thi của Hồ Quảng không khó bằng đề thi ở phía nam, không được chủ quan, phải nghiêm túc ôn tập chuẩn bị cho kì thi, đừng có chểnh mảng."

Câu này nghe qua thì không thấy có ý gì đặc biệt, dường như chỉ là lo nàng chìm đắm trong men say chiến thắng, chủ quan, lơ là nên mới dặn dò vài câu nhưng thực ra lại có ẩn ý sâu sắc trong đó.

Lẽ nào hắn chính là quan chủ khảo của kỳ thi hội năm sau?

Phó Vân anh không biểu hiện cảm xúc, cúi đầu, đáp lời: "Đa tạ sự chỉ bảo của đại nhân."

Thôi Nam Hiên ừ một tiếng.

Thấy hắn dường như không có gì muốn nói tiếp, mấy hộ vệ thúc giục kiệu phu đi tiếp.

Phó Vân anh vẫn đứng tại chỗ, chờ đoàn mấy chục người kia kéo nhau đi được một quãng mới ngẩng đầu lên.

Chiếc kiệu tới phố Cống Viện, trước tiên hộ vệ đi về phía đầu ngõ xua đuổi những người không liên quan, mấy nhà hai bên đường chưa từng gặp cảnh nào hoành tránh như thế, kéo thang ra gác lên tường ngóng ra bên ngoài xem.

Lúc Thôi Nam Hiên bước ra khỏi kiệu, khắp con ngõ vang lên những tiếng hít vào.

Vị đại nhân này tuấn tú quá!

Phó Vân Chương đứng chờ trước cửa, thấy Thôi Nam Hiên xuống kiệu liền chủ động ra đón.

Khắp hàng xóm láng giềng lại vang lên tiếc tặc lưỡi khen ngợi.

Thôi Nam Hiên mặt không đổi sắc, nhìn kỹ Phó Vân Chương một hồi, "Hình như ngươi gầy đi."

Phó Vân Chương bình tĩnh trả lời: "Cảm ơn đại nhân đã quan tâm, có lẽ là do đợt trước mùa hè giảm cân mà thôi."

một đại quan tam phẩm tỏ ý quan tâm y như thế mà y vẫn chưa hề biểu hiện sự kinh ngạc hoặc cảm động rơi nước mắt, đây là một người thận trọng, bình tĩnh.

Thôi Nam Hiên bước vào chính đường, người hầu dâng trà, hai người hỏi han mấy câu xã giao, cuối cùng hắn nói: "Tuy lần trước ngươi bỏ lỡ kì thi đình nhưng Vương các lão có ấn tượng sâu sắc về ngươi, sang năm lên phía bắc thi lại, chuẩn bị thế nào rồi?"

Phó Vân Chương cúi đầu trả lời: "Đương nhiên phải dốc hết sức ạ."

Thôi Nam Hiên gật đầu, bưng ly lên dùng trà, chậm rãi nói: "Thực ra lần trước ngươi bỏ lỡ kì thi đình chưa chắc đã là không tốt. Vụ vận chuyển muối ở Sơn Đông liên lụy tới quá nhiều người, Cẩm Y Vệ cũng đã nhúng tay vào, giờ trong kinh ai cũng lo lắng, bất an. Đợi hết đợt tuyển tú này, Hoắc Minh Cẩm nhất định sẽ tiếp tục điều tra vụ này cho rõ ràng, triều đình đã cấm quan viên kiếm chác thông qua giấy tờ cho phép vận chuyển muối, lần này không chỉ có những người ở Sơn Đông mà rất nhiều tôn thất cũng sẽ bị lôi ra, Hình Bộ, Đại Lý Tự đều đã không thể ém nghẹm việc này được nữa, sợ rằng đến cả Thẩm thủ phụ cũng sẽ thí xe giữ tướng. Đến khi đó trong triều sẽ có nhiều vị trí trống, ngươi tham gia thi đình lần nữa lại đúng vào dịp này, đúng là cơ hội tốt, không sợ bị đưa tới vùng khác làm tri huyện."

Thực ra được cử đến vùng khác để lấy kinh nghiệm cũng chẳng có gì không tốt nhưng Phó Vân Chương có tư chất thế này, như thế thật lãng phí, dù sao càng ở gần trung tâm quyền lực càng dễ đạt được thành tựu.

Phó Vân Chương hơi nhìn xuống, yên lặng nghe Thôi Nam Hiên phân tích tỉ mỉ tình hình trong triều, khuôn mặt vẫn bình tĩnh, không rõ đang vui hay buồn.

Thôi Nam Hiên nhìn thì có vẻ rất thoải mái, vừa dùng trà vừa nói chuyện nhưng thực ra vẫn luôn quan sát kĩ càng phản ứng trên mặt Phó Vân Chương qua khóe mắt.

Y không thân thiện lấy lòng nhưng cũng không kiêu căng ngạo mạn, dường như đã có suy nghĩ riêng của mình.

Thôi Nam Hiên không khỏi nhớ tới bản thân hồi trẻ.

Vương các lão và Diêu Văn Đạt đều đánh giá cao y, vừa hay y cũng là người Hồ Quảng...

Thẩm Giới Khê già rồi, Thẩm gia cũng chẳng có nhân tài trẻ tuổi xuất chúng nào đáng chú ý, ông ta là nhân vật trung tâm của Thẩm đảng, một khi ông ta thất thế, Thẩm đảng chắc chắn sẽ sụp đổ.

Bên này giảm ắt bên kia sẽ tăng, đến khi đó, trong triều nhất định sẽ có một đảng phái mới ra đời.

một cây làm chẳng nên non, muốn thực hiện lý tưởng chính trị của chính mình, Thôi Nam Hiên cần nhiều sự giúp đỡ hơn nữa, nhiều đồng minh hơn nữa, càng nhiều càng tốt. Nếu như có thể, hắn hy vọng sau khi Thẩm Giới Khê mất đi sự tin tưởng của Hoàng thượng, hắn có thể tập hợp tàn dư của Thẩm đảng để phục vụ cho mục đích của mình.

Phó Vân Chương rất có tiềm năng, bồi dưỡng thêm vài năm nữa, nói không chừng có thể trở thành phụ tá đắc lực cho hắn.

hắn tin vào mắt nhìn người của mình, hiện giờ Phó Vân Chương vẫn còn trẻ tuổi, non nớt, thực ra đã không thiếu thủ đoạn, nhưng dùng sao đi nữa y vẫn là kẻ lớn lên trong tay đàn bà, chưa từng trải qua sóng to gió lớn nên có vẻ quá mức nhu hòa. Tới khi y thực sự nếm trải mưa gió máu tanh chốn quan trường, y sẽ hiểu nếu muốn nắm được quyền lực trong tay thì không thể có lòng dạ đàn bà.

...

Ở Sở Vương phủ, Chu Hòa Sưởng lệnh cho tôi tớ dẹp bớt cây cảnh, biến đình viện thành sân bóng, lấy những tảng đá tự nhiên trên lối đi làm chướng ngại vật, dựng năm lỗ đánh bóng, mỗi lỗ cắm một chiếc cờ màu, tỳ nữ đứng ở bàn điều khiển đọc tỷ số, dựa vào tỷ số này để phân thắng bại.

Phó Vân anh cầm gậy đánh bóng trong tay, đánh một đường.

Quả bóng nhỏ lăn lộc cộc về phía lỗ đánh bóng, người hầu đứng bên lỗ nhấc tay lên ý bảo đã vào lỗ.

Chu Hòa Sưởng trầm trồ khen ngợi, những người hầu xung quanh vội vàng vỗ tay hưởng ứng.

"Vân ca nhi, các chị em gái của đệ đều đã có nơi có chốn rồi cả chứ?" Chu Hòa Sưởng nháy mắt với Phó Vân anh, "Ta biết nhiều công tử nhà giàu lắm, muốn ta đề cử cho đệ mấy người không?"

Phó Vân anh đứng sang bên cạnh nghỉ ngơi, trả lời: "không cần đâu, đưa họ về quê là được rồi, tới khi hết tuyển tú lại đón về."

Những người Chu Hòa Sưởng quen biết đa phần là mấy kẻ ăn chơi đàng điếm ăn không ngồi rồi, toàn những người được mười ba mười bốn tuổi đã qua lại chốn phong lưu, Phó tứ lão gia trèo cao không nổi, cũng không muốn trèo cao, tránh cho con gái gả sang đó lại phải chịu thiệt thòi.

Thấy nàng từ chối thẳng thừng, Chu Hòa Sưởng cảm thấy hơi tiếc nuối.

hắn còn tưởng phen này có thể trở thành thân thích với Vân ca nhi cơ đấy!

...

Trong một thôn nhỏ vùng núi, trên sườn núi lác đác mấy cây quýt sai chi chít quả, đầu cành quýt treo đỏ rực, dưới chân núi trồng lê, hạnh, đào, cây nào cây nấy cành lá sum suê, xanh mướt um tùm, bên cạnh có một dòng suối nhỏ uốn lượn chảy qua, suối chỉ sâu tới đầu gối, nước chảy róc rách.

Phó Quế rẽ khóm cỏ lau trước mặt, đi tới bên dòng suối nhỏ, nhấc váy lên, cúi đầu nhìn xuống thấy đôi giày thêu đã ướt nước bùn, lấm len hết cả.

Nàng ảo não kêu ai một tiếng, giật một nắm cỏ khô, ngồi xuống tảng đá xanh ẩm ướt bên bờ, lấy nắm cỏ cẩn thận lau sạch bùn trên giày.

"Quế tỷ nhi! Quế tỷ nhi!"

Có tiếng gọi nôn nóng gần đó truyền lại, tiếng gọi dồn dập, có vẻ người gọi đang lo lắng.

Phó Quế không ngẩng đầu lên, hơi bực bội nói: "Muội ở bên bờ suối."

Tiếng gọi bên kia ngừng lại, Phó Nguyệt bước xuống một con đường mòn nhỏ hẹp quanh co toàn sỏi đá mấp mô, đi tới bên bờ suối, đúng ở phía bờ đối diện, nàng thở phào nhẹ nhõm: "Hóa ra muội ở đâu, tỷ tìm muội mãi."

Phó Quế lau sạch đôi giày thêu, đứng dậy, từ bờ suối bên này lườm nàng một cái, "Tỷ tìm muội làm gì chứ? Muội không trốn đâu, tỷ yên tâm, muội hiểu mà, cái loại chuyện như tuyển tú này nào có đến phiên muội được, vùng này từ trước đến nay chưa từng sinh ra vị nương nương nào cả, đến cả phiên vương phi cũng không có nữa là, muội tự biết suy xét, sẽ không nhân lúc tỷ không để ý để trốn về thành đâu."

Mặt Phó Nguyệt đỏ ửng lên, "Tỷ, tỷ đâu có nghi ngờ muội, tỷ chỉ sợ muội không quen đường, lạc xa qua không tìm được đường về thôi."

Phó Quế lau khô tay, nói: "Được rồi, về thôi, muội chỉ ra ngoài ngắm cảnh, trong thôn cũng chẳng có ai nói chuyện, muội buồn chết đi được."

Phó Nguyệt thở phào, "Về sớm một chút thì tốt rồi."

Rồi nàng cúi đầu nhìn về phía dòng suối nhỏ, sợ làm bẩn giày và váy áo, lại quay lại nhìn con đường khi nãy, bên kia có một con đường nhỏ có thể vòng sang bên đó, "Muội đợi tỷ chút, tỷ sang bên đấy ngay đây."

Phó Quế đứng bên suối chờ nàng, chờ mãi chờ mãi vẫn chưa thấy Phó Nguyệt sang tới nơi, lo lắng cất giọng gọi: "Nguyệt tỷ nhi?"

không ai đáp lời.

Nàng vừa sợ hãi vừa lo lắng, vội vàng xách váy lên, bất chấp dòng nước lạnh lẽo, lội thẳng qua dòng suối, loạng choạng bước tới bờ bên kia, xuyên qua một đám cỏ lau, đi tới bên đường cái.

Đường cái thực ra chỉ là một con đường đất, lầy lội bẩn thỉu. Lúc này đang có một chiếc xe ngựa dừng lại giữa đường, bánh xe kẹt trong sình lầy, không đi tiếp được, phu xe và những người có vẻ như là tôi tớ đang cố sức đẩy xe lên chỗ đất cao hơn. Mấy người trông có vẻ như là tùy tùng xúm lại xung quanh một người đàn ông trung niên không để râu đang đứng nghỉ ở ven đường.

Người đàn ông trung niên kia trắng trẻo, dáng người mập mạp, giọng cười lanh lảnh, đang nói chuyện với Phó Nguyệt.

Phó Nguyệt nhát gan, nhìn thấy nha hoàn, bà tử trong nhà từ xa đang đi dọc theo bờ ruộng tìm về bên này liền không dám nói chuyện với người đó nữa, chạy thẳng về hướng bà tử.

Phó Quế hoảng sợ, lườm gã đàn ông trung niên kia rồi cất bước chạy theo Phó Nguyệt.

Người đàn ông trung niên nọ lắc đầu bật cười, quay về tùy tùng phía sau, "Ngươi nhìn tiểu nương tử kia mà xem, có phải có dáng dấp của Tôn nương nương ngày trẻ không?"

Tùy tùng cẩn thận đáp lời: "Trịnh gia gia thấy giống thì nhất định là giống rồi."

Trịnh Bính hơi mỉm cười.

...

Tới tối, Liên Xác tới Sở Vương phủ đón Phó Vân anh về thật.

"Thôi đại nhân về rồi ạ. Ngài ấy bận lắm, lúc ăn cơm tri phủ đại nhân tới tìm ngài ấy. Bao nhiêu người đứng chờ bên ngoài, Thôi đại nhân chẳng thèm để ý tới bọn họ chút nào, để bọn họ chờ dưới hành lang, mấy vị quan gia đó chỉ có thể đứng đó trơ trơ mà chờ với đợi trong khi Thôi đại nhân cứ làm như thể chẳng có gì phải bận tâm, nói chuyện với thiếu gia về chuyện học hành thi cử một lúc lâu rồi mới đi."

Sắp đến giờ giới nghiêm, trời đã tối, những người về muộn vội vã quay về nhà, những tòa nhà lớn bắt đầu thắp đèn lồng, chụp đèn lay động trong gió.

Phó Vân anh không hỏi nhiều, cưỡi ngựa trên đường cái, đang cúi đầu suy tư bỗng ven đường có mấy người xông ra dừng ngựa của nàng lại.

Kiều Gia phản ứng tức thì, rút đao ra, giục ngựa đi nhanh về phía trước mấy bước, che chắn trước mặt Phó Vân anh.

Tuy vậy, mấy người cản ngựa kia cũng không hề nao núng, chắp tay nói: "Phó tướng công, tiểu nhân là người Triệu gia, tam thái gia có việc cần nói với tướng công."

một người nói, lấy một phong thư từ trong vạt áo ra.

Kiều gia không nói một lời, xuống ngựa, nhận thư rồi đưa cho Phó Vân anh.

Trời đã tối, Phó Vân anh thấy những người vừa cản ngựa của nàng thực sự là người Triệu gia thật, nhận thư, giơ ra trước ánh đuốc đọc thật kỹ, trên đó là chữ của Triệu sư gia thật, nàng kinh ngạc, "Thầy đã về phủ Võ Xương rồi sao?"

Mấy người cản ngựa trả lời: "Hôm qua đã về rồi ạ, giờ đang ở biệt viện của Triệu gia ở ngay cuối ngõ kia thôi."

Nơi này cách phố Cống Viện không xa, chỉ cách mấy bước chân. Đúng là Triệu sư gia từng nói Triệu gia sẽ thuê một tòa nhà mới ở phủ Võ Xương.

Phó Vân anh xuống ngựa, bảo người kia dẫn đường.

Hộ vệ Vương phủ thấy nàng đã về gần tới nhà, sợ tới giờ giới nghiêm lại không về kịp nên chắp tay chào từ biệt nàng.

Mấy người hầu Triệu gia kia dẫn Phó Vân anh đi vào một ngõ nhỏ, bỗng có một có một nha hoàn chải tóc kiểu trẻ con chạy từ trong góc ra, chỉ vào nàng, lớn tiếng nói: "Họ lừa công tử đấy, công tử mau chạy đi!"

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Người hầu Triệu gia là những người đầu tiên có phản ứng, một người chạy về phía nha hoàn, che miệng nàng ta lại, không cho nàng ta nói gì nữa, mấy người khác lập tức tách ra, vây Phó Vân anh và Kiều Gia lại, chặn kín đường lui.

Trời càng lúc càng tối, mấy chiếc đèn lồng treo trước cổng phủ tỏa ra ánh sáng vàng mờ nhạt, chiếu sáng khuôn mặt của nha hoàn kia, nàng ta căm phẫn, liều mạng giãy giụa, mấy người hầu định đuổi nàng ta đi nhưng lại không dám làm nàng ta bị thương, chỉ bảo nàng ta tránh ra chỗ khác.

Nha hoàn vừa chạy vừa thét lớn: "Chạy mau chạy mau!"

Đám người hầu khóc không ra nước mắt, chạy đuổi theo nàng ta, kéo nàng lại nhưng nàng là con gái, họ không dám nặng tay, cả đám người quấn lại với nhau lộn tùng phèo.

Phó Vân anh nhướn mày.

Kiều Gia tiến lên một bước, "Công tử?"

Nàng lắc đầu, bằng võ công của Kiều Gia, có hắn ở đây, không ai có thể làm nàng bị thương, hơn nữa chỗ này ở ngay gần tòa nhà Phó gia, "không sao đâu, ta đoán là vì chuyện tuyển tú thôi."

Giống như Phạm gia, Triệu gia cũng muốn cướp cho con gái nhà mình một chàng rể.

Nàng đi xem cho vui vậy.

Cánh cổng mở ra kẽo kẹt, một tiểu nương tử mặc quần áo đẹp đẽ quý giá, đầu cài trâm vàng hoa ngọc chạy ra, phía sau là một đám nha hoàn bà tử.

Tiểu nương tử đi một đôi giày thêu đế cao tinh xảo nhưng lại chạy nhanh hơn hẳn người hầu phía sau, nhấc váy chạy một mạch về phía này, tới lúc chạy xuống bậc thang, nhìn thấy Phó Vân anh, bước chân bỗng nhiên khựng lại, nổi giận đùng đùng, quay sang chỉ thẳng vào mặt kẻ hầu người hạ đứng trước cửa, cao giọng mắng: "Ai cho phép các ngươi ra ngoài cướp người về đây? Ta dù có cạo đầu làm ni cô cũng không thể dùng cái thủ đoạn này để lấy chồng được!"

Đám người hầu cúi đầu, không dám biện bạch gì.

Triệu Thúc Uyển quay sang phía Phó Vân anh, nhìn nàng, "Phó Vân, ngươi nói đi, ngươi có muốn cưới ta không?"

Những người xung quanh nhìn nhau, mấy bà tử lúc này mới chạy tới nơi, mệt bở hơi tai, nghe thấy câu này suýt nữa không thở được nữa.

Ôi đại tiểu thư ơi, làm sao có thể hỏi một câu như thế ngay trước mặt người hầu kẻ hạ cơ chứ! Người có còn muốn giữ thanh danh nữa hay không?

Tới xem cho vui cũng có cái giá của nó. Phó Vân anh không dám nhìn Triệu Thúc Uyển nữa, đưa mắt về phía đám người hầu Triệu gia mới đưa nàng tới đây, "Thầy ta đâu?"

Đám người hầu Triệu gia chột dạ, không dám ngẩng đầu đối diện với nàng, nói: "Tam thái gia vẫn còn ở phủ Giang Lăng..."

"Đừng hỏi tam gia gia nữa, là cha mẹ ta dùng thư của tam gia gia lừa ngươi tới đây đấy, họ muốn ngươi cưới ta." Triệu Thúc Uyển giơ tay lên, cắt ngang cuộc đối thoại giữa hai người, nhìn thẳng vào mặt Phó Vân anh, nhấn mạnh từng chữ, "Ngày mai thái giám tuyển hôn tới đây rồi, ta vẫn chưa chọn được hôn phu... Phó Vân, ta hỏi ngươi, ngươi có cưới ta không?"

Phó Vân anh chắp tay, cúi đầu nói: "Nếu thầy không ở đây thì ta không quấy rầy nữa."

Rồi nàng xoay người dẫn Kiều gia đi khỏi đó.

Người Triệu gia trơ mắt nhìn nàng ra về, thở dài, "Tiểu thư, Phó tướng công là người xuất chúng, còn là tú tài, sắp thi hương tới nơi rồi, còn có danh là Đan Ánh công tử, đất Hồ Quảng này có ai là không biết, nếu lần này không phải có người Dương gia đứng giữa gây khó dễ, người tới nhà cầu thân có khi đã đạp vỡ ngạch cửa nhà bọn họ từ lâu rồi, khó khăn lắm mới lừa được cậu ta tới đây, sao tiểu thư lại nói năng lỗ mãng như thế..."

Triệu Thúc Uyển nhìn theo bóng Phó Vân anh ra về một cách dứt khoát như thế, mắt dần đỏ hoe, hừ lạnh một tiếng, nói: "Ta từng bắt nạt em gái hắn, cái kẻ đó thù lâu nhớ dai, tới tận bây giờ vẫn còn nhớ đấy! Các ngươi có lừa được hắn vào phủ cũng chẳng có tác dụng gì đâu, dù cha ta có quỳ xuống cầu xin hắn đi chăng nữa, hắn cũng sẽ không mềm lòng."

"Vậy giờ phải làm sao? Cửa thành đóng rồi, tiểu thư không ra khỏi thành được nữa, ngày mai thái giám tuyển hôn tới nhà rồi!"

Mấy bà tử lo lắng như kiến bò chảo nóng.

Triệu Thúc Uyển trầm mặc không trả lời.

Nàng nhỏ tuổi nhất nhà, lúc nhỏ các anh chị trong nhà ai cũng nhường nhịn nàng, cha mẹ nâng niu nàng như châu như ngọc, ý chỉ tuyển tú vừa tới, người Triệu gia lập tức tìm chồng cho nàng, thực ra cũng chẳng phải do Triệu gia không màng danh lợi mà họ biết nàng kiêu ngạo như vậy, vào cung nhất định chẳng phải chuyện gì tốt lành. So với việc nàng phải vào cung để rồi khổ sở như thế, chi bằng gả nàng cho một người trong vùng, họ hàng thân thích lúc nào cũng có thể quan tâm chăm sóc cho nàng. Nàng lại nhất định không chịu gả bừa cho một người nào đó, trong những người cha mẹ chọn cho nàng, nàng chẳng vừa ý ai hết. Sau này có người đưa ra ý kiến kết thân với Phó gia, nàng sững sờ hồi lâu nhưng rồi cảm thấy không muốn từ chối.

Trước giờ Phó Vân luôn rất lãnh đạm với nàng, "y" và Triệu Kỳ đã biến thù thành bạn nhưng nàng có cố gắng thế nào "y" vẫn chẳng để ý tới nàng. Mỗi lần Phó Vân tới nhà tri phủ thăm Triệu sư gia, nàng cũng mặt dày mày dạn đi tới nói chuyện với "y", "y" lạnh lùng, lúc nói chuyện với nàng lúc nào cũng nhìn xuống, rất quy củ, rất đúng mực nhưng cũng đẩy nàng ra xa ngàn dặm.

không hiểu sao Phó Vân càng lãnh đạm, nàng càng muốn ép Phó Vân nói chuyện với mình. Nàng muốn tặng quà nhận lỗi cho anh tỷ nhi ở Trường Xuân Quan, nàng nghiên cứu thật kỹ càng những bức họa của Phó Vân để xem nét vẽ của "y" có điểm nào khác với những bức họa của nàng, có như thế thì lần sau "y" tới nàng mới có cớ để trò chuyện với "y"... Nàng chưa từng tìm cách trở nên thân thiết với bất cứ người nào một cách nghiêm túc như thế.

Nhưng Phó Vân vẫn chẳng thèm quan tâm tới nàng.

Triệu Thúc Uyển vô cùng tủi thân, vậy mà lúc nghe cha mẹ nàng nói sẽ phái người tới Phó gia cầu thân, sự tủi thân trong lòng nàng lập tức tan thành mây khói, thay vào đó là niềm vui thầm lặng mà chính bản thân nàng cũng phải bất ngờ.

Vậy thì nàng phải gả cho Phó Vân, để rồi xem "y" còn dám mặt sưng mày xỉa như thế cả ngày hay không!

Người tới cầu thân trở về nói Phó gia không dám nhận lời chuyện hôn nhân này, Phó Vân chỉ là con nuôi, người Phó gia không thể quyết định được chuyện hôn nhân của "y". Dương gia cũng lên tiếng, Phó Vân là con rể được tôn thất lựa chọn, về sau có thể sẽ cưới con gái trong tôn thất ở Hồ Quảng.

Do vậy, người trong phủ Võ Xương có ngứa ngáy đến thế nào cũng không dám tới nhà hỏi thăm xem Phó Vân đã có mối nào hay chưa.

Triệu lão gia và Triệu phu nhân hoàn toàn thất vọng.

Triệu Thúc Uyển cũng hụt hẫng vô cùng.

Tối nay, Triệu lão gia và Triệu phu nhân mời tất cả những người họ đã lựa chọn tới nhà, bảo Triệu Thúc Uyển chọn lấy một người vừa mắt, họ không thể để nàng cứ tiếp tục muốn làm gì thì làm như thế được, ngày mai thái giám tuyển hôn tới nhà rồi, tới lúc đó có muốn gả cũng không được đâu!

Triệu Thúc Uyển rầu rĩ cả ngày, dưỡng nương của nàng biết nàng có ý với Phó Vân liền lặng lẽ nói với Triệu phu nhân, Triệu phu nhân thương con gái, nghĩ nếu Phó Vân vẫn còn chưa đính hôn với ai thì không bằng lừa "y" tới nhà rồi khóc lóc cầu xin một hồi, bà ta không tin "y" sẽ không mềm lòng.

Biết được ý định này của mẹ mình, Triệu Thúc Uyển vừa xấu hổ vừa giận dữ.

Nhất định Phó Vân sẽ xem thường nàng. Vốn dĩ "y" đã chẳng thích nàng, nếu thực sự lừa "y" tới nhà, cả đời này y sẽ coi nàng là một tiểu thư ương ngạnh, kiêu ngạo, phách lối...

Triệu Thúc Uyển sai nha hoàn canh giữ trước cổng, những thiếu gia khác có tới cũng không cần quan tâm, nhưng một khi nhìn thấy Phó Vân thì nhất định phải cản "y" lại!

Ít nhất phải để nàng giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng trước mặt "y".

Phó Vân đã đi được một lúc lâu, hình bóng đã biến mất nơi cuối tầm mắt.

Nếu biết trước Phó Vân sẽ giận lâu như thế, trước đây đáng ra nàng không nên bắt nạt em gái "y"... Nếu như nàng không đắc tội với em gái "y", liệu "y" có đồng ý cưới nàng hay không?

Triệu Thúc Uyển giơ tay gạt lệ, quay người trở về.

Mấy nha hoàn, bà tử không dám nói một lời, thấy nàng khác vội vàng xúm lại, đưa nàng về nội viện.

...

Về tới nhà, Phó Vân anh thở dài.

Phó Vân Chương đang ngồi bên cửa sổ đọc sách dưới ảnh đèn, nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên, thấy biểu hiện trên khuôn mặt nàng rối rắm bèn nhướn mày, "Sao thế này?"

Phó Vân anh kể chuyện Triệu Thúc Uyển.

Phó Vân Chương bật cười nói: "không sao đây, tiểu thư Triệu gia sẽ không bị lựa chọn đâu."

Phó Vân anh nghĩ ngợi một lúc, "Thôi đại nhân bảo huynh thế à?"

Thôi Nam Hiên giám sát lần tuyển tú này, nhất định sẽ biết ai được lựa chọn ai không.

"Ta đoán thôi, nếu Thẩm gia muốn đưa tú nữ vào cung thì con gái Triệu gia nhất định sẽ không bị chọn. Phủ Giang Lăng chỉ có thể có một tú nữ, người Triệu gia không cần phải chọn chồng cho con gái vội vã như thế." Phó Vân Chương từ từ nói, lật một trang sách, hỏi nàng, "Ăn chưa? Trong bếp vẫn còn canh ngó sen nóng, là ngó sen tươi dưới hồ."

Nàng ăn xong mới đi về, thức ăn của vương phủ rất tinh tế nhưng vẫn nói: "Nhị ca ăn bữa đêm với muội đi."

Rồi nàng quay sang sai người dưới xuống bếp bưng canh lên.

Phó Vân Chương đặt sách trong tay xuống, nghe nàng nói thế tự nhiên lại cảm thấy đói bụng bèn hỏi: "Làm sao muội biết ta cũng đói bụng?"

"Nhị ca ăn cơm với Thôi đại nhân, chắc chắn ăn không đủ no."

Phó Vân anh nói.

Cũng may Thôi Nam Hiên không thích uống rượu, nếu không sẽ lại giống cái lần y ăn cơm với Lý Hàn Thạch, uống không biết bao nhiêu rượu.

Bà tử dưới bếp bưng canh lên, hai người ngồi ở phòng bên cạnh ăn bữa đêm rồi ra vườn ngắm trăng, nhân tiện đi lại cho tiêu. Ánh trăng như bạc, hai anh em đối qua đối lại mấy câu thơ, Phó Vân anh không đối được, bị Phó Vân Chương cốc nhẹ mấy cái vào đầu.

Sau đó ai lại về phòng nấy, rửa mặt chải đầu nghỉ ngơi.

Ban ngày Phó Vân anh chơi chủy hoàn với Chu Hòa Sưởng, giờ mới thấm mệt, chỉ một lát đã chìm vào giấc ngủ.

Lúc nửa tỉnh nửa mê, nàng bỗng nghe thấy tiếng cửa phòng bị ai đó đẩy ra.

Nàng lập tức tỉnh táo, khoác chiếc áo ngoài lên vai, vén màn lên.

Kiều Gia rảo bước vào phòng nhưng không đi vào phòng trong, dừng lại trước tấm bình phong bên ngoài, chắp tay nói: "Công tử, chị ngài bị thái giám tuyển hôn lựa chọn rồi."

Phó Vân anh sửng sốt, bước chân trần xuống đất, vội vàng ngẩng đầu vén tóc, chạy ra khỏi phòng, "Tin này là thật sao?"

Kiều Gia cúi đầu nhìn xuống đất, đáp: "không dám nói dối công tử, Phó Nguyệt đã bị thái giám tuyển hôn đưa lên thuyền rồi, mấy ngày nữa sẽ đưa lên phía bắc."

"Ai nói với ngươi như thế?" Phó Vân anh cau mày.

"Bên cạnh thái giám tuyển hôn Trịnh Bính có người quen của tiểu nhân." Kiều Gia nói, "hắn chỉ nói với mình tiểu nhân, đến cả Sở Vương cũng chưa biết việc này."

Trịnh Bính là người phục vụ trong cung đã lâu, từ nhỏ đã hầu hạ Hoàng thượng, hiểu rõ sở thích của Hoàng thượng, người trong cung đều gọi ông ta là "hổ mặt cười", nhìn thì có vẻ ôn hòa nhưng trong lòng không biết giấu giếm bao nhiêu ý đồ xấu xa.

Phó Nguyệt đã về quê rồi cơ mà? Tại sao lại có thể bị Trịnh Bính lựa chọn được cơ chứ? Chỉ là vô tình bắt gặp hay là do Trịnh Bính có ý định từ trước...

Phó Vân anh suy tư trong chốc lát, khép chặt vạt áo ngoài, nói: "đi sang nhà bên cạnh mời tứ thúc ta sang đây, không được để những người khác biết."

Kiều Gia thưa vâng.

Nàng thắp đèn lồng, đi ra sân tìm Phó Vân Chương.

Giờ đã là nửa đêm nhưng Phó Vân Chương còn chưa ngủ, vẫn đang ngồi đọc sách bên cạnh cửa sổ, bóng y ngồi bên bàn hắt lên tấm bình phong, phòng tĩnh lặng không một tiếng động.

Liên Xác đang ngồi dưới đất ngủ gà ngủ gật, Phó Vân anh không đánh thức hắn, đẩy cửa đi vào, gió lùa vào phòng ngủ khiến ánh đèn cũng lay động.

"Nhị ca." Phó Vân anh vào phòng, không hỏi y sao đã đêm rồi mà còn chưa đi ngủ, nói, "Nguyệt tỷ nhi bị Trịnh Bính lựa chọn đưa đi rồi."

Phó Vân Chương khẽ nhíu mày, đặt sách trong tay xuống.

Chỉ một lát sau, Phó tứ lão gia cũng sang bên này, nghe Kiều Gia bảo Phó Nguyệt đã bị lựa chọn, ông to lắng đến mức mồ hôi túa ra như tắm, "Phải làm sao bây giờ? Tính cách của Nguyệt tỷ nhi... Đến gả cho nhà giàu có ta cũng sợ con bé phải chịu vất vả, huống hồ là vào cung, lá gan con bé nhỏ như gan chuột, vào cung chẳng phải là để người ta giày xéo hay sao?"

Phó Nguyệt được đích thân thái giám tuyển hôn lựa chọn rồi đưa đi, không cần qua bước tuyển chọn nào khác đã bị đưa lên thuyền, vậy có nghĩa là tới kinh sư, Phó Nguyệt nhất định sẽ vào cung.

Phó tứ lão gia lo lắng tới mức sắp khóc tới nơi.

Phó Nguyệt không được như Phó Quế, tính tình hiền hòa, nhu nhược, bình thường đến nói chuyện cũng không dám nói to, nếu không phải có Lư thị và Phó Quế để ý, ngay cả kẻ hầu người hạ trong nhà cũng dám bắt nạt nàng. Con người mềm yếu như thế mà bị đưa vào cung thì nhất định không thể là đối thủ của những kẻ khác.

Mặt mày Phó Vân Chương vẫn bình tĩnh, y nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Bị chọn thì cũng bị chọn rồi, giờ chỉ còn cách nhờ Thôi đại nhân giúp đỡ."

Phó Vân anh đang rót trà cho Phó tứ lão gia, nghe thấy vậy, ấm trà trong tay cũng run rẩy.

Tuy vậy khuôn mặt nàng vẫn không thể hiện cảm xúc gì, nàng rót hai ly trà nóng, đặt xuống trước mặt Phó tứ lão gia và Phó Vân Chương, mắt khép hờ, "Nhị ca, huynh định nhờ Thôi đại nhân sao?"

Phó Vân Chương gật đầu.

Phó tứ lão gia lo lắng ra mặt, "Thôi đại nhân thiết diện vô tình, còn đường đường là Lại Bộ thị lang, hoàng thân quốc thích rơi vào tay ngài ấy, ngài ấy cũng nhất định phải dọn cho bằng sạch. Nhà chúng ta và ngài ấy không thân cũng chẳng quen, cứ đi nhờ vả như thế, liệu ngài ấy sẽ chịu giúp đỡ sao?"

Phó Vân Chương nhìn ra ngoài, bóng đêm đặc sệt, y nói: "Để cháu thử xem sao."

"Đợi trời sáng, muội đi Sở Vương phủ một chuyến." Phó Vân anh lắc đầu phản đối, "Nhị ca, để xem Sở Vương nói sao trước đã."

Người như Thôi Nam Hiên lúc nào cũng tính kế cẩn thận, Phó Vân Chương tới nhờ hắn giúp đỡ, coi như nợ hắn một lần, về sau hắn nhất định sẽ vin vào đó ép Phó Vân Chương phải làm việc cho hắn.

Nàng không muốn bởi vì nàng mà Phó Vân Chương lại mắc nợ Thôi Nam Hiên.

Phó Vân Chương biết nàng đang lo lắng điều gì, ừ một tiếng, "Cũng được."
Bình Luận (0)
Comment