*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Bây giờ Lan Huyên chỉ hận không thể vạch rõ ranh giới với Sở Lâm Minh nhưng Chu Văn Triệt lại đẩy anh ta về lại phía cô, vậy chẳng phải là đang gây rắc rối cho cô sao?
Lời của Chu Văn Triệt khiến cho Sở Lâm Minh cảm thấy rất vui, anh ta nói với vẻ rất nhiệt tình: “Lan. Huyên, anh vẫn luôn yêu em, chưa từng thay đổi. Nếu như không phải vì Tô Lan Ninh luôn bám lấy anh thì anh đã ly hôn với cô ta từ lâu rồi”
Sở Lâm Minh vừa nói vừa nhìn về phía Chu Văn Triệt và bày tỏ thái độ: “Cậu Chu, nếu như anh có thể giúp tôi thoát khỏi Tô Lan Ninh để tôi quay trở về với Lan Huyên thì Sở Lâm Minh tới đây nhất định sẽ báo đáp ân tình này cho anh.”
Tô Lan Ninh vừa nghe thấy thì liền gấp gáp nói: “Sở Lâm Minh, trong bụng của em đang có đứa con của anh, vậy mà anh lại muốn ly hôn với em, anh có còn là con người không hả?”
Tô Lan Ninh đứng dậy, đi qua cấu xé Sở Lâm Minh.
“Ai mà biết được rốt cuộc đứa con trong bụng cô là của ai. Tô Lan Ninh, Sở Lâm Minh tôi cũng đã hết tình hết nghĩa với cô rồi” Sở Lâm Minh đẩy cô ta ra rồi nói với giọng gay gắt: “Cô đã chia rẻ tối và Lan Huyên khiến tôi có lỗi với cô ấy. Người phụ nữ ác độc như cô thì đến tư cách xách giày cho Lan Huyên cô cũng không có nữa là, sao Sở Lâm Minh tôi có thể yêu cô?”
Tô Lan Ninh khóc đến nước mắt giàn giụa rồi nói: “Đứa con trong bụng em là con của anh, Sở Lâm Minh, anh không thể không có lương tâm mà vu oan cho em như thế?
“Cô nói tôi uống say nên mới đụng vào cô nhưng tôi hoàn toàn không có ấn tượng gì. Nói không chừng cô đã cắm sừng tôi rồi giá họa đứa con này cho tôi cũng nên” Sở Lâm Minh chỉ muốn phủi sạch quan hệ với Tô Lan Ninh cho rồi nên lời lẽ gì anh ta cũng có thể nói ra được cả.
"Sở Lâm
Lan Huyên, đều tại người phụ nữ độc ác như cô hại Lan Huyên hiểu nhầm tôi. Lan Huyên, nhất định em phải tin anh, anh thật sự yêu em, tất cả đều do Tô Lan Ninh ép anh thôi, đêm tân hôn cũng là do cô ta bỏ thuốc anh đấy”.
“Tôi khinh” Tô Lan Ninh phun nước bọt, tức đến mất kiểm soát rồi nói: “Anh đừng tưởng tôi không biết lúc đó anh đang tỉnh táo nhé, anh chỉ giả vờ thôi. Anh vừa nghe thấy tôi là con gái của Chu Đức Độ thì đã vì tương lai của mình mà cam tâm tình nguyện bỏ rơi Lan Huyên, là anh ích kỉ, tôi không hề ép buộc anh.”
Hai người họ bóc phốt lẫn nhau, trước đây họ ở bên nhau là vì lợi ích, nhưng bây giờ Tô Lan Ninh đã không còn giá trị lợi dụng nữa, đương nhiên Sở Lâm Minh chỉ muốn đá cô ta đi thôi.
Sở Lâm Minh liếc nhìn Lan Huyên không biểu lộ cảm xúc gì thì hạ quyết tâm, hất mạnh Tô Lan Ninh ra, giận dữ chỉ vào Tô Lan Ninh và nói: “Đủ rồi, cô hãy thử nhìn dáng vẻ bây giờ của mình đi, có gì khác với mấy bà chanh chua ngoài chợ đâu? Chúng ta đã kết thúc rồi, nếu như cô biết điều thì hãy sảng kɧօáϊ ly hôn đi, vui vẻ đến với nhau thì cũng vui vẻ xa nhau, nói không chừng tôi còn có thể bù đắp cho cô được chút đỉnh”
“Muốn ly hôn sao? Đừng hòng.” Tô Lan Ninh ôm bụng, mặt mày tái nhợt, cơn đau ở bụng cứ ập đến. từng luồng. Hành động của Sở Lâm Minh khiến cô ta thất vọng đến đỉnh điểm, cô ta cười châm biếm rồi nói: “Sở Lâm Minh, anh thật sự cho rằng Lan Huyên sẽ tái hợp lại với anh sao? Rõ ràng là anh đang nằm mơ mà. Chị ta đã với tới được nhà họ Lục rồi, anh chỉ là một đứa con riêng thôi, vốn dĩ chị ta chẳng xem anh ra gì, anh không tin thì cứ hỏi chị ta mà xem”
Sở Lâm Minh nhìn sang Lan Huyên, mở miệng nhưng lại không dám hỏi.
Từ sau khi anh ta trở mặt với Lan Huyên thì Lan Huyên đã như biến thành một con người hoàn toàn khác, dù cho anh ta có tặng hoa thì cũng không có tác dụng, anh ta đã dùng hết mọi lời đường mật nhưng vẫn không thể nào khiến Lan Huyên quay đầu.
Trong buổi tiệc từ thiện, Sở Lâm Minh đã nhận ra quan hệ của Lan Huyên và Lục Đồng Quân không bình thường, nhất định là có chuyện gì đó. Nếu như anh ta hỏi mà lại không có được đáp án như mình
mong muốn thì chẳng phải là đang tự vả vào mặt mình sao?
Chu Văn Triệt chau mày, liếc nhìn Lan Huyên rồi nói với giọng khinh thường: "Sao trước đây cô nhìn người kém vậy hả? Loại đàn ông thế này mà cô cũng thích cho được.”
Lan Huyên nhún vai, xòe tay ra và nói: “Đời người ai mà không gặp phải vài tên cặn bã chứ?”
“Lan Huyên” Sở Lâm Minh nhìn Lan Huyên với ánh mắt dạt dào cảm xúc rồi nói: “Tất cả mọi thứ đều là do Tô Lan Ninh thọc gậy bánh xe, bây giờ anh sẽ ly hôn với Tô Lan Ninh ngay, sau đó sẽ cho em một đám cưới hoành tráng. Chẳng phải trước đây em nói muốn tổ chức hôn lễ ở Provence sao? Chúng ta sẽ đến Provence.”
“Xin lỗi vì đã cắt ngang” Lan Huyên vội vã đưa tay lên và cắt lời Sở Lâm Minh: “Anh Sở à, tôi không quen anh.”
Cô thật sự không thể chịu nỗi thứ tình cảm giả tạo đó của Sở Lâm Minh, cứ nghĩ đến việc trước đây mình từng yêu đương với loại đàn ông thế này thì cô chỉ muốn xuyên không trở về lại lúc mình quen biết với Sở Lâm Minh và tát cho bản thân mình một bạt tai.
Đó thật sự là đoạn lịch sử đen của cô. Lan Huyên nhìn sang Chu Văn Triệt và nói: “Nhờ anh xử lý người mà anh đưa đến nhé”
Chu Văn Triệt cũng thật sự thấy chướng mắt trước bộ mặt và những lời lẽ giả tạo đó của Sở Lâm Minh, rõ ràng là làm mất mặt cho giới cậu ấm con nhà giàu mà.
"Xin lỗi nhé, đã gây thêm rắc rối cho cô rồi” Chu Văn Triệt đặc biệt chân thành xin lỗi Lan Huyên, trong giọng nói còn có vài phần đồng tình với cô nữa. Sau đó anh ta dặn dò vệ sĩ của mình: “Mời cậu Sở ra ngoài đi”
Chu Văn Triệt ra lệnh thì vệ sĩ liền tiến về phía Sở Lâm Minh với dáng vẻ nếu như Sở Lâm Minh không ra ngoài thì sẽ ném anh ta ra ngoài ngay.
Sở Lâm Minh nhìn Lan Huyên với ánh mắt lạnh lùng và nói: “Lan Huyên, anh chỉ cần một câu nói của em thôi, rốt cuộc em và Lục Đồng Quân có quan hệ gì với nhau? Có phải vì anh ta nên em mới từ chối anh không?”
Lan Huyên thật sự thấy cạn lời.
Anh ta nói với giọng điệu như thể cô đang có lỗi với anh ta là có ý gì?
“Sở Lâm Minh, anh làm ơn hãy nghĩ cho kĩ đi, tôi đã không còn quan hệ gì với anh từ lâu rồi, tôi ở bên ai hay không ở bên ai thì cũng đâu có liên quan gì đến anh đâu.”
Nếu như không phải vì trước đây từng ở bên nhau thì Lan Huyên thật sự đã muốn chửi tục.
Cô đã từng cảm thấy đó là một khoảng ký ức đẹp đẽ, dù sao thì anh ta cũng là người đàn ông đầu tiên mà cô thích khi vừa biết yêu. Nhưng bây giờ cô chỉ ước gì có thể xóa bỏ Sở Lâm Minh ra khỏi cuộc đời của mình mà thôi.
Sở Lâm Minh tỏ vẻ như bị tổn thương nghiêm trọng, đau lòng nói: “Lan Huyên, đúng thật là em và Lục Đồng Quân đã bên nhau rồi. Lục Đồng Quân đã không còn sống được bao lâu nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể ra đi. Sao em lại ngốc như thế, sao lại tìm một người gần chết để trả thù anh? Ngoại trừ anh ra thì em còn có thể tìm được ai đối tốt với em hơn anh nữa chứ?”
“Anh Sở, anh đã nghĩ nhiều quá rồi” Lan Huyên đã hết kiên nhẫn với anh ta, cô cười lạnh lùng rồi nói: “Lục Đồng Quân tốt hơn anh rất nhiều, hơn nữa, nếu ngày nào đó anh ấy qua đời thì tôi sẽ được thừa kế gia tài cả nghìn tỷ, đó là chuyện mà người ta có nằm mơ cũng không sao mơ thấy được.”
Tô Lan Ninh và Sở Lâm Minh vừa nghe nói đến tài sản cả nghìn tỷ thì hai mắt liền sáng rỡ lên, không thể nào che giấu được sự tham lam và ngưỡng mộ phát ra từ trong đáy mắt.
Tô Lan Ninh buột miệng nói: “Nhiều vậy sao?”
Chu Văn Triệt cũng kinh ngạc liếc nhìn Lan Huyên, dã tâm của người phụ nữ này lớn thật và cũng... vô tình thật.
Người ta vẫn còn chưa chết thì đã bắt đầu nhòm ngó đến tài sản của người ta rồi.
Sở Lâm Minh bị vệ sĩ đuổi ra ngoài, Tô Lan Ninh cũng muốn đi nhưng Chu Văn Triệt vẫn chưa lên tiếng nên cô ta cũng không dám đi.
Tô Lan