*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Chu Văn Triệt nhìn Lan Huyên, do dự đắn đo hồi lâu rồi mở lời: "Thật ra tôi cũng khá giàu có đấy, cô cũng có thể cân nhắc tới tôi."
Gì cơ?
Lan Huyên vội vàng xua tay, vẻ mặt như nhìn thấy tất cả cười gượng gạo nói: "Cậu chủ Chu, chúng ta đừng nên đùa giỡn như vậy. Tuy rằng đúng là tôi rất mê tiền, nhưng cũng biết chừng mực, làm sao có thể tham lam tiền của anh được."
Chẳng biết hôm nay Chu Văn Triệt lên cơn điên gì mà lại nhìn trúng cô vậy?
"Sao thế, tiền của Lục Đồng Quân là tiền, còn tiền của tôi không phải là tiền sao?” Sắc mặt Chu Văn Triệt tối sầm lại, trông vô cùng ảm đạm: “So với Lục Đồng Quân, chúng tôi đều bị què chân, nhưng suy cho cùng thì trong tôi cũng khá đẹp trai, sức khỏe cũng rất tốt, sẽ không để cô phải trở thành một góa phụ trẻ đâu."
Lan Huyên: ".."
“Cậu chủ Chu, anh có bị sốt không vậy?” Lan Huyên rất muốn đưa tay lên sờ trán của Chu Văn Triệt, để xem là phát sốt hay là đầu bị đập trúng cửa rồi.
Chu Văn Triệt lại buồn bực không được vui: "Lan Huyên, cô có thể suy nghĩ cân nhắc đến những gì tôi nói, tôi thấy cô cũng không tệ."
"Đây cũng không phải là chuyện mua rau ở ngoài chợ, chỉ cần anh thấy được là ra giá" Lan Huyên không nói nên lời: "Thành thật xin lỗi, tôi sẽ không suy nghĩ cân nhắc gì hết, con người tôi khá nhất quán, trước giờ chỉ thích ham muốn tiền của nhà họ Lục mà thôi".
Lan Huyên đã nói rõ ràng như vậy rồi, không ngờ Chu Văn Triệt lại nói tiếp một câu: "Hay là cô chê bai tôi sống lâu, cô sẽ không thể kế thừa được gia sản phải không?"
“Hả?” Lan Huyên không nhịn được cười: “Thành thật xin lỗi”.
Cô cũng không muốn cười, nghiêm túc mà nói thì Chu Văn Triệt đang tỏ tình với cô phải không, cô bật cười thành tiếng như vậy, đúng là không được lịch sự cho lắm thì phải.
Sắc mặt Chu Văn Triệt lập tức tối sầm lại: "Lan Huyên, chỉ cần có đồng ý, tôi có thể cam đoan với cô mỗi tháng sẽ cho cô năm trăm triệu tiền tiêu vặt, nếu sinh được một đứa con trai có thể thưởng cho cô ba trăm tỷ, và tặng thêm một căn biệt thự, nếu đó là con gái, tôi sẽ thưởng cho cô trăm rưỡi tỷ.."
Lan Huyên mỉm cười, nghe hết những gì Chu Văn Triệt nói về cơ chế khen thưởng, sau đó gật đầu: "Cậu chủ Chu này, điều kiện mà anh đưa ra rất hấp dẫn người ta, nên chắc chắn sẽ có rất nhiều cô gái bằng lòng sinh con cho anh, sinh một đội bóng luôn cũng được ấy chứ, nhưng người đó chắc chắn không phải là tôi, tôi đã có người trong lòng rồi."
"Khuôn mặt của Lục Đồng Quân đã bị hủy hoại như vậy rồi, cô đừng nói với tôi là mình thích Lục Đồng Quân rồi nhé".
"Tin hay không đó là chuyện của anh, tôi còn có chuyện phải làm, xin phép anh tôi đi trước đây” Lan Huyên nhún vai nói: “Tôi rất vui khi được kết bạn với anh, nhưng chỉ có vậy mà thôi”.
Chu Văn Triệt không có ngăn cản Lan Huyên, anh ta đang ngồi trêи xe lăn, đưa mắt nhìn Tô Lan. Huyên rời đi, đưa tay sờ lên cái chân gãy của mình, hỏi những người xung quanh: "Có phải là cô ấy chế bai người tàn phế như tôi không?"
Các vệ sĩ đưa mắt nhìn nhau, đây là một câu hỏi chí mạng đấy.
Một vệ sĩ lại rất nhanh trí trả lời: "Vậy thì cậu chủ tục kia không chỉ tàn phế mà còn đoản mệnh nữa. Cô Tô nhất định không chê bai anh đâu"
"Cậu chủ Chu, cậu và cô Tô mới quen nhau cách đây không lâu, có lẽ cô Tô còn ngại ngùng đấy thôi. Chỉ cần theo đuổi cô ấy bằng tấm lòng chân thành, cô Tô nhất định sẽ đồng ý"
Một người khác cũng lập tức phụ họa theo: "Nếu thực sự không được thì anh cứ đợi đến khi Lục Đồng Quân chết rồi thì thừa nước đục thả câu thôi. Dù sao Lục Đồng Quân cũng sẽ không sống được bao lâu nữa đâu."
Chu Văn Triệt nhìn người vệ sĩ đưa ra ý kiến này, gật đầu nói: "Anh nói cũng có lý."
Lan Huyên mới rời đi chưa được bao lâu, Lục Đồng Quân đã gọi điện thoại tới: "Khi nào thì em trở về?" Giọng điệu như thể sợ hãi rằng cô ấy sẽ bỏ chạy là có ý gì đây?
“Em vừa làm xong việc, định sẽ đi xem xem bé Bảo sao rồi” Lan Huyên dỗ anh như dỗ một đứa trẻ ba tuổi: “Anh ngoan ngoãn ở nhà dưỡng bệnh, em ăn cơm tối với bé Bảo rồi mới về nhà”
Lục Đồng Quân: ".."
Anh không bị bệnh.
Lục Đồng Quân chỉ mong rằng Lan Huyên sẽ sớm quay trở lại, nhưng lời đã đến miệng rồi vẫn trở thành: "Được rồi, em cứ chơi từ từ, chú ý an toàn, đừng vội vàng quay trở về, anh sẽ tự biết cách chăm sóc tốt cho bản thân"
ẤY! Sao đột nhiên lại trở nên hào phóng rộng lượng như vậy?
Đây không giống phong cách của Lục Đồng Quân. Lời nói thì có vẻ rất rộng lượng nhưng giọng điệu thì...
Nghe thấy giọng nói ấm ức nũng nịu của Lục Đồng Quân, Tô Lan Huyên mềm lòng nói: "Trước đó em. đã hứa với bé Bảo sẽ đưa thằng bé tới khu vui chơi rồi, không thể nuốt lời được, nhưng mà em sẽ trở về sớm thôi"
"Được!"
"Em sẽ mang quà về cho anh” Lan Huyên nghĩ rằng vẫn nên giành cho Lục Đồng Quân có chút bất ngờ để an ủi anh.
“Được.” Khóe miệng Lục Đồng Quân hơi nhếch lên, tâm trạng bỗng nhiên trở nên vui vẻ.
Đàn ông cũng cần phải được dỗ dành. Hai người nói chuyện điện thoại một lúc, rồi Lan Huyên cúp máy, đi thẳng đến nhà họ Lý. Dẫn theo Hạ Bảo, lại kêu thêm An Nhã Hân một tiếng, ba người cùng nhau đi tới khu vui chơi.
Đã lâu như vậy rồi mà Lan Huyên vẫn chưa bao giờ đưa bé Bảo tới khu vui chơi, trước đó cũng chỉ đi dạo trung tâm mua sắm và khu phố ăn vặt mà thôi.
Hạ Bảo là cậu bé rất can đảm, cả trò tàu lượn siêu tốc và tàu cướp biển đều dám chơi, dù sao thì Lan Huyên cũng vừa mới bị tai nạn ô tô cách đây không lâu, cơ thể chưa được khỏe hẳn nên quyết định sẽ không chơi với bé Bảo, để An Nhã Hân chơi cùng cậu bé.
Đây cũng là lý do tại sao cô lại kêu An Nhã Hân đi cùng.
Hạ Bảo trông trắng trẻo mềm mại, vừa dễ thương vừa đẹp trai, trêи đường đi đã có thêm rất nhiều fan nữ nhí.
Chơi hết một vòng rồi đi xuống, Lan Huyên đi đến khu nghỉ ngơi để mua nước, bé Bảo đã bị cô em gái bàn bên cạnh dắt đi, mấy đứa nhỏ đang cùng nhau chơi đùa.
Mấy em gái nhỏ cứ luôn miệng gọi anh ơi, giọng điệu vô cùng dễ thương, trong lòng bé Bảo rất vui, làm bộ dạng đúng chuẩn anh trai cả, hào phóng nói: "Đợi đến khi anh lớn lên rồi, anh sẽ cho em làm vợ hai, còn em sẽ là vợ nhỏ của anh."
Các em gái nhỏ hỏi: "Vậy ai sẽ là vợ cả?"
"Đương nhiên là chị gái của anh rồi." Vị trí của Lan Huyên trong lòng bé Bảo trước giờ chưa từng lung lay.
Lời của bọn nhỏ không chấp trách làm gì, Lan Huyên vui vẻ, An Nhã Hân cười nói: "Lan Huyên, thằng nhóc Bảo lớn lên nhất định sẽ gây tai họa cho mà xem."
Lan Huyên đưa mắt nhìn Hạ Bảo, không khỏi cảm thán: "Từ sau khi nhận nuôi bé Bảo, tớ có thêm rất nhiều niềm vui. Nói thật là nếu như cha mẹ ruột của thằng bé tìm tới tớ sẽ có chút tiếc nuối không nỡ rời xa."
"Tìm tới cái gì chứ? Bé Bảo đã lớn như vậy rồi, muốn tìm thì người ta đã tìm từ lâu rồi." An Nhã Hân nói: "Cậu đúng là suốt ngày lo lắng không đâu"
“Nhã Hân, Bé Bảo rất thông minh, cũng rất kháu khỉnh, có gen tốt như vậy, điều này chứng tỏ cha mẹ của thằng bé nhất định cũng không tệ, nói không chừng không phải là bị bỏ rơi đâu.” Lan Huyên nhíu mày: “Bé Bảo nói mình còn có một anh trai nữa, cũng không thể vứt bỏ cả hai đứa con đi chứ."
An Nhã Hân trầm ngâm: "Hình như cũng có lý."
Hai người nhìn Hạ Bảo đang chơi đùa với tụi trẻ con, sống chung với nhau lâu rồi, cũng nảy sinh tình cảm, nếu thật sự có một ngày như thế, đúng thật là không dễ dàng có thể chấp nhận được.
“Tớ đi vệ sinh một lát, cậu để ý đến bé Bảo, đừng để nó đi lạc đấy.” Lan Huyên đứng dậy vỗ vai dặn dò An Nhã Hân.
“Đi đi” An Nhã Hân vẫy vẫy tay.
Lan Huyên đi về phía nhà vệ sinh, trong khu vui chơi có rất nhiều người, nên trước cửa nhà vệ sinh cũng có rất nhiều người đang đứng xếp hàng.
Lan Huyền lại đi tới cái nhà vệ sinh tiếp theo, vừa bước tới gần liền nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé quen thuộc.
“Hạ Lăng, sao cháu lại ở đây?” Lan Huyên cảm thấy vô cùng ngạc nhiên nhìn khắp xung quanh: “Cháu đi một mình à?
“Cô Tô” Hạ Lăng chỉ tay vào nhà vệ sinh: “Cha nuôi...Vạn đang ở trong đó ạ”
Chỉ một câu nói của Lục Đồng Quân mà chẳng hiểu vì sao cậu lại có thêm một người cha nuôi, Hạ Lăng tỏ ra bất lực chẳng biết nên làm sao.
"Cháu tới đây cùng với