Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 144



Năm đó, Lục Đồng Quân vội vã đi tìm Tân Nhã Viên, vì để thuốc trên người mau chóng tiêu tan, anh nhớ rằng lúc đó mình rất thô bạo.
Đã qua nhiều năm như vậy, dường như còn có thể loáng thoáng nghe được tiếng khóc cầu xin tha thứ của cô gái kia.
Nhiều năm như vậy trôi qua, Lục Đồng Quân cũng không để chuyện này trong lòng, hơn nữa khi đó Tân Nhã Viên gặp chuyện, anh lại càng không có lòng nào đi tìm cô gái kia để chịu trách nhiệm.
“Đồng Quân, có thấy khá hơn chút nào không?”
Lan Huyên đẩy cửa đi vào.
Cô làm kiểm tra xong đã vội vã tới đây.
“Không có việc gì.

Lục Đồng Quân đưa tay ra, Lan Huyên đặt tay lên, Lục Đồng Quân kéo nhẹ một cái, ôm người vào trong lồng ngực: “Sợ sao?”
“Sợ chứ”
Lan Huyên nghĩ đến nguy hiểm mới vừa rồi, trong lòng vẫn còn sợ hãi, căng thẳng đến nỗi tim đập rộn lên.
Nếu như Lục Đồng Quân phi đao chậm một chút, có thể cô đã không thể nào đỡ được Hạ Bảo, nếu như Hạ Lăng không có bản lĩnh linh hoạt, tránh né một nhát súng trí mạnh như vậy, cô thật sự không biết nên làm gì nữa.
Cô không thể mất đi bất kỳ ai trong số bọn họ.

Lục Đồng Quân vuốt ve đầu của Lan Huyên: “Lan Huyên, theo anh, chuyện như ngày hôm nay sẽ còn phát sinh, Bóng Đêm có không ít kẻ thù”
Lan Huyên ngẩng đầu lên, rời khỏi lồng ngực Lục Đồng Quân: “Xem ra sau này em cũng phải tăng cường luyện tập rồi, cho dù không thể kề vai chiến đấu cùng anh, cũng không thể thành kẻ vướng chân được, nói không chừng trong thời khắc mấu chốt còn có thể bảo vệ anh”
Lục Đồng Quân ấm lòng cười cười: “Lan Huyên, cuộc đời này có em, là đủ rồi”
Lục Đồng Quân cao ngạo, thân ở trong một gia tộc lớn, tranh giành quyền lực, nguy hiểm trùng trùng, sau khi thành lập Bóng Đêm, anh càng chẳng khác nào một con sói cô độc, từ trong mưa bom bão đạn mà có được địa vị trong Bóng Đêm như ngày hôm nay.
Mấy năm nay Lục Đồng Quân chẳng biết đã bị thương bao nhiêu lần, Lục Minh Húc và Lục Tử Việt gây ra tai nạn xe ô tô muốn lấy mạng của anh.

Khi ấy anh mới có nhiệm vụ, một tuần không thể nào chợp mắt nổi, mệt mỏi đến cùng cực mới có thể khiến cha con Lục Tử Việt chui vào kẽ hở.
Sau này, anh tương kế tựu kế, giả bộ tàn tật, ngấm ngầm phát triển thế lực của Bóng Đêm, mượn vỏ ngoài tàn tật, thân phận của anh cũng có thể che giấu được kỹ càng.
Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy một người phụ nữ nói muốn bảo vệ anh, đáy lòng vắng lặng của anh bị đụng mạnh một cái.
Lục Đồng Quân anh không chọn lầm người.
“Cậu Lục.”
Lý Kính Hòa gõ cửa đi tới: “Lan Huyên, con không bị thương chứ?”
“Cha nuôi, con không sao.” Lan Huyên hỏi: “Lý Thái thế nào rồi ạ?”
“Vẫn khỏe, còn vui vẻ lắm, vẫn còn đang khoác lác với mẹ nuôi của con, kể là mình anh dũng ra sao, dũng cảm như thế nào.”
“Lần này quả thực là làm phiền Lý Thái rồi” Lan Huyên rõ ràng ân oán.
“Lý Thái cù bất cù bơ hai mươi năm, cuối cùng thì bây giờ cũng an ủi cho cha đôi chút” Trong lòng Lý Kính Hòa thực sự vui vẻ, Lý Thái đã biết chịu trách nhiệm rồi.
Lý Kính Hòa liếc nhìn vết thương nơi bả vai của Lục Đồng Quân: “Cậu Lục, đã đỡ hơn chưa?”
“Không có gì đáng ngại” Lục Đồng Quân nói: “Cảm ơn chú Lý quan tâm”
Một tiếng chú Lý khiến cho Lý Kính Hòa được ưu ái mà lo sợ.
Lục Đồng Quân là ai?
Đây chính là người cầm quyền không ai bì nổi của nhà họ Lục, lại là thủ lĩnh giết người không chớp mắt của tổ chức Bóng Đêm.
Lục Đồng Quân vậy mà lại gọi ông ta một tiếng chú?
Việc này sao mà không khiến Lý Kính Hòa kích động được cơ chứ.
Qua ngày hôm nay, quan hệ giữa hai nhà Lục Lý càng thêm bền vững, lần này Lý Thái thực sự làm đúng đắn.
Lý Kính Hòa nhắc nhở: “Cậu Lục, cậu tốt nhất nên dưỡng thương đi, cuối tuần là tiệc mừng thọ của ông lão Lục, chắc hản lại có thêm sóng gió.
Lục Đồng Quân đã đoán được từ lâu, nói: “Chú Lý yên tâm”
Lục Đồng Quân đã nói như vậy, Lý Kính Hòa cũng không muốn nói nhiều nữa.

Lý Kính Hòa cũng thức thời, không ở trong phòng bệnh quá lâu kẻo làm phiền đến hai người.
Đêm khuya, Trần Hương Thủy cũng tới bệnh viện, thấy mọi người không có gì nguy hiểm đến mạng sống, bà thở phào nhẹ nhõm.

Lan Huyên đi đến phòng bệnh của Lý Thái ở sát vách, Trần Hương Thủy hỏi: “Con trai này, rốt cuộc thì lần này xảy ra chuyện gì thế, tại sao.
những người đó lại muốn bắt Hạ Lăng và bé Bảo vậy?”
“Có người ném đá giấu tay, nói Hạ Lăng và bé Bảo là con riêng của con” Lục Đồng Quân nói: “Hai đứa trẻ này gần đây thường xuyên ra vào nhà họ Lục, có lẽ là bị người khác hiểu lầm theo dõi”
Trần Hương Thủy nhỏ giọng thì thầm: “Tại sao lại có người nói như vậy, chẳng lẽ nào đúng là máu mủ của nhà họ Lục sao?”
Thăm Lục Đồng Quân xong, Trần Hương Thủy bỏ Lục Đồng Quân qua một bên, đi thăm bé Bảo và Hạ Lăng.
Hai đứa trẻ đều không bị thương, không bị hoảng sợ.
Trần Hương Thủy vừa nghĩ tới cảnh tượng hai đứa trẻ bị người khác đuổi giết, vô cùng đau lòng, đưa tay ra ôm lấy hai cậu nhóc: “Bé Bảo và Hạ Lăng đáng thương của bà, sợ lắm đúng không?”
“Bà nội Trần, bọn con không sợ”
Hạ Lăng và Hạ Bảo cùng lắc đầu.
“Đúng là đứa bé vừa ngoan vừa dũng cảm” Trần Hương Thủy cười cười, nói với Lan Huyên: “Lan Huyên này, đêm nay vất vả cho cháu phải ở lại để chăm nom Đồng Quân rồi, cô dẫn hai đứa về nghỉ ngơi.”
Lan Huyên muốn ở cùng hai đứa trẻ, nhưng Lục Đồng Quân cũng bị thương phải nằm viện, hơn nữa Trần Hương Thủy cũng đã nói như vậy rồi, cô cũng chỉ đành gật đầu đồng ý: “Vâng ạ”
Đối với chuyện Chu Bình Long khăng khăng nói Hạ Lăng và Hạ Bảo là con riêng của Lục Đồng Quân, Lan Huyên không để trong lòng.
Tính cách của Lan Huyên chính là như vậy, trong lòng cô biết rõ rằng Lục Đồng Quân không thể nào là người cha của đứa bé được, nên cũng không suy nghĩ nhiều.
Bọn nhỏ không có việc gì, Lan Huyên cũng không truy cứu những việc khác nữa.
Trần Hương Thủy dẫn theo hai đứa bé đi về, sau khi bọn nhỏ ngủ say, bà lặng lẽ vào phòng, cắt mấy cọng tóc trên đầu của hai đứa nhỏ, rồi lại lặng lẽ rời đi.
Lục Minh Húc biết Chu Bình Long bị diệt toàn quân, Lục Đồng Quân chỉ bị thương nhẹ thì vô cùng kinh ngạc.
“Chu Bình Long đã lăn lộn trong gi u như vậy, tính tình hung ác độc địa, cho dù trước đó bang Hoàng Long bị thiệt hại nghiêm trọng, nhưng theo lý mà nói, đối phó với một kẻ què cụt, hẳn là vẫn dư sức chứ” Lục Tử Việt cũng không thể nào nghĩ ra nổi, vô cùng kinh hãi.
Lục Minh Húc nắm chặt lấy góc bàn, vẻ mặt nghiêm trọng: “Cha, cha đã phái người đến đồn cảnh sát hỏi chưa, rốt cuộc thì tối nay đã xảy ra chuyện gì?”
¡, Chu Bình Long đã chết, một phát súng trí mạng, đàn em của hắn ta cũng chết không ít, thủ đoạn rất tàn nhẫn, đều mất mạng với một phát trí mạng” Lục Tử Việt nói: “Những người còn lại cũng đều chạy cả, Chu Bình Long chết, bang Hoàng Long hoàn toàn tan rã, những người đó cũng không dễ gì mà tìm được.

Cụ thể thì đêm nay đã xảy ra chuyện gì, cũng chỉ có Lục Đồng Quân biết”
“Hai người Lục Đồng Quân và Lan Huyên cùng đi, một người thì què, một thì là đàn bà con gái, cha, cha thấy rằng có thể giết được Chu Bình Long sao? Những người đó đều có súng cả đó.”
Lục Tử Việt nói: “Hiện giờ không có khả năng đều thay đổi thành có khả năng rồi, lần này cứ cho là Lục Đồng Quân mạng lớn, tránh được một kiếp.


Nhưng lần tiếp theo, không còn may mắn như vậy nữa đâu, con trai, con không dây dưa nữa đâu đúng không? Ngộ nhỡ Lục Đồng Quân tra ra được con, vậy thì nguy to.”
“Yên tâm, Chu Bình Long chết rồi, không ai biết là con đâu” Lục Minh Húc nói: “Hiện giờ chỉ chờ đến mừng thọ của ông nội, lần này nhất định phải ép ông nội giao cổ phần công ty ra, chỉ thứ chúng ta bị chỉ chính đè ép nhiều năm như vậy, thời thế nên xoay chuyển rồi, cũng đến phiên chỉ thứ chúng ta quản lý rồi”
Lục Minh Húc cũng quá xem thường Lục Đồng Quân rồi, chỉ cần anh muốn điều tra, sẽ không thể nào không tra ra được.
Khi một súng giết chết Chu Bình Long, Lục Đồng Quân đã đoán được là ai.
Quả nhiên, bên phía Vạn Hoài Bắc nhanh chóng kiểm chứng, cuộc điện thoại cuối cùng gọi đến cho Chu Bình Long là một dãy số xa lạ, là một số điện thoại tiện tay mua được ở hàng vỉa hè bên đường, tra hơi vất vả một chút, nhưng lại không khó.
Khi điều tra ra được là Lục Minh Húc, Vạn Hoài Bắc nở nụ cười.
Đúng là không sợ chết.
Lục Đồng Quân nằm viện suốt một ngày, hôm sau đã xuất viện.
Tiệc mừng thọ của ông lão Lục sắp đến, Lục Đồng Quân vốn định đưa Hạ Lăng về đảo, lại nghĩ đến Hạ Lăng và Hạ Bảo mới vừa nhận lại nhau nên vì thế cũng để cho Hạ Lăng ở lâu thêm một chút, sau khi tiệc mừng thọ qua thì đi.
Trải qua mối nguy hiểm lần này, Lan Huyên vô cùng căng thẳng với hai đứa bé, cô không tới công ty, không thèm để ý đến cả Lục Đồng Quân, ở cạnh chăm sóc hai đứa bé.
Chẳng mấy chốc, đã đến ngày mừng thọ của ông lão Lục.
Trần Hương Thủy dẫn Hạ Bảo và Hạ Lăng lên lầu thay quần áo, Lan Huyên ở gian phòng trang điểm, Thanh Bình gõ cửa đi vào: “Cô Tô, có thư của cô”
“Thư?”
Lan Huyên nghi ngờ, bây giờ đã là thời đại nào rồi, còn có người gửi thư?
Cà ai đây? Lan Huyên tò mò nhận Lấy, mở ra nhìn một chút, mím môi nở nụ cười: "Lục Đồng Quân Lại giở trò mèo gì thế này”
Trong thư có viết một dòng chữ: Đến khách sạn Nhân Sâm, anh cho em ở đây.
Ký bút là Lục Đồng Quân.
Thanh Bình trêu ghẹo nói: "Cô Tô, cậu chủ sáng sớm nay đã đi ra ngoài, nói không chừng là thật sự chuẩn bị ngạc nhiên gì đó cho cô Tô đó.
"Ừ, vậy tôi đi trước, chốc nữa cô nói một tiếng với bác gái giúp tôi”
Can Huyên thay quần áo rồi ra khỏi cửa, Hồ Như Quỳnh nhìn Lan Huyện đi ra ngoài, nhếch miệng lên, trong đáy mắt toát ra sự thỏa mãn Vui vẻ..


Bình Luận (0)
Comment