Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 182

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



” Lan Huyên không nghe ra được giọng nói của ai, Lan Huyên không có khả năng mặc kệ Tô Khánh Thành.

Dù sao thì người đó cũng là cha ruột của cô.

Giọng nói của người phụ nữ kia trong điện thoại rõ ràng đã được xử lý.

Tô Lan Ninh và Tân Huệ Mẫn đều đã bị tống tù, còn người nào có hiềm khích với cô nữa?
Ngoại trừ Tân Nhã Viên, Lan Huyên thật sự không nghĩ ra được ai.

Thấy sắc mặt Lan Huyên không ổn, Lục Đồng Quân hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Có người muốn hại cha em”
Lan Huyên nghiêm mặt nói: “Lục Đồng Quân, em nói trước với anh một câu, nếu lần này người hãm hại cha em là Tân Nhã Viên, chẳng may khiến cha em xảy ra chuyện không hay, mặc kệ mối quan hệ giữa anh và Tân Nhã Viên trước kia là thế nào, em sẽ tuyệt đối không nương tay” Lục Đồng Quân vừa mới đến tìm Lan Huyên, Tô Khánh Thành đã xảy ra chuyện khiến Lan Huyên không thể không quay về thủ đô, mà một khi cô trở về, Lục Đồng Quân cũng phải trở về.

Dùng đầu ngón chân để suy nghĩ, Lan Huyên cũng biết là ai làm.

Nguyên tắc làm người của Lan Huyên là người không xúc phạm ta, ta không xúc phạm người, nếu người xúc phạm ta, ta nhân nhượng trước ba phần, hễ tiếp tục tái phạm, tuyệt đối sẽ diệt cỏ tận gốc.

“Lan Huyên, để anh gọi điện cho Vạn Hoài Bắc hỏi trước xem sao.” Lục Đồng Quân nhíu mày, nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề.


Lục Đồng Quân đi gọi điện thoại còn Lan Huyên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về Thủ đô.

Lúc này Lâu Yến Vy cũng nhận được cuộc gọi, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chị, lần này chỉ sợ em không thể đi cùng chị, phía cậu xảy ra chuyện, em và Hồng Hoa phải quay về tổng bộ một chuyến.”
“Được” Lan Huyên cũng muốn đi tổng bộ, nhưng cô không thể phân thân ngay lúc này.

“Yến Vy, có việc gì thì nhớ gọi cho chị”
“Được- Hai người đều thuộc phái hành động, Lâu Yến Vy nói vài câu với Hoàng Sơn, sau đó ngay lập tức rời đi trước cùng với Bạch Hồng Hoa.

Lục Đồng Quân cũng kết thúc cuộc điện thoại: “Vạn Hoài Bắc nói Nhã Viên luôn ở biệt thự Nam Sơn, chưa từng đi ra ngoài.

Anh đã phái người đến nhà họ Tô kiểm tra, sẽ sớm có tin tức báo về” Lan Huyên dẫn theo Hạ Bảo: “Đi thôi” Cách nhanh nhất để trở lại thủ đô là đi máy bay.

Cũng may, máy bay trực thăng của Lục Đồng Quân đỗ ở cách đó không xa, ba người liền lập tức lái xe qua đó.

Người mà Lục Đồng Quân phái đến nhà họ Tô cũng nhanh chóng gửi lại tin tức, báo rằng hiện tại Tô Khánh Thành không có ở nhà, kiểm tra camera giám sát phát hiện vào lúc sáng sớm, Tô Khánh Thành đã rời khỏi nhà với một người phụ nữ trẻ trung trong tay.

Nói cách khác, Tô Khánh Thành đã gặp chuyện không may trong vòng chưa đến một tiếng đồng hồ.

Nhưng đối phương chỉ gọi cho Lan Huyên một lần, không gọi lại lần thứ hai.

Lục Đồng Quân thử điều tra theo tín hiệu điện thoại của Tô Khánh Thành, nhưng vì di động đã tắt máy nên không có cách nào theo dõi.

Chỉ có thể chờ đối phương gọi lại lần nữa.

Lục Đồng Quân biết tâm trạng Lan Huyên lúc này không được tốt nên suốt cả con đường, anh không dám trêu chọc cô chút nào, chỉ nghiêm túc lái máy bay của mình.

Lan Huyên nhìn chằm chẳm ra bên ngoài cửa sổ, tâm trạng có chút ngẩn ngơ.

Lục Đồng Quân không biết Lan Huyên đang nghĩ gì, trong lòng sốt ruột, chỉ biết bí mật nháy mắt với Hạ Bảo để cậu bé dỗ dành Lan Huyên.

Nóng giận không tốt cho phụ nữ mang thai.

Hạ Bảo bí mật làm động tác OK đối với Lục Đồng Quân rồi đi tới chỗ Lan Huyên nói: “Mẹ, mẹ đừng tức giận.

Nếu mẹ tức giận, sau này em gái của con trông sẽ không xinh đẹp nữa” Lan Huyên liếc mắt nhìn Lục Đồng Quân, đương nhiên đoán ra anh đã cử Hạ Bảo đến làm người hòa giải.

Vì một người ngoài mà tức giận với Lục Đồng Quân đương nhiên không đáng.

Lan Huyên nói: “Mẹ không tức giận.” Việc quan trọng nhất lúc này là tìm ra người đã đưa Tô Khánh Thành đi, cô chỉ hoài nghỉ Tân Nhã Viên chứ không hề đến mức phải tức giận, chỉ có điều trong lòng có phần sốt ruột.


Trong trường hợp Tân Nhã Viên thực sự là Hồ Ly của Địa Sát, nếu cô ta chính là người đưa Tô Khánh Thành rời đi, thì Tô Khánh Thành lúc này nhất định sẽ dữ nhiều lành ít.

Lan Huyên đã được chứng kiến sự hung ác của Hồ Ly Địa Sát, điên cuồng muốn lấy mạng của cô, thậm chí còn mua chuộc Lâu Yến Vy đến sát hại cô bằng được.

Nhưng tất cả những điều này chỉ là suy đoán của mình Lan Huyên.

Máy bay hạ cánh tại biệt thự Nam Sơn trong thủ đô.

Vừa xuống máy bay, Lan Huyên đã nhìn thấy bóng dáng Tân Nhã Viên, cô ta nở nụ cười tươi rói trên môi, tao nhã quý phái tựa như một đóa phù dung xinh đẹp.

“Đồng Quân, cô Tô, hai người đã trở lại.” Tân Nhã Viên không tới gần, chỉ cười hỏi: “Không phải cô Tô đi du lịch sao, chỉ mới mấy ngày đã quay trở về sớm như vậy? Vì Đồng Quân đến đón cô à?”
Lan Huyên nhìn chằm chằm vào mắt Tân Nhã Viên, tỏ vẻ bản thân đang vô cùng khó chịu nói: “Đúng vậy, anh ấy nhớ tôi quá, nửa đêm nửa hôm còn chạy tới đón tôi về.

Thật quá dính người, sau này cô Tân tìm bạn trai, nhớ nhất định ngàn vạn lần không nên tìm một anh chàng dính bạn gái như vậy.”
Lục Đồng Quân đi ở phía sau, tới bên cạnh Lan Huyên nói: “Em mang theo Hạ Bảo ở bên ngoài, làm sao anh có thể yên tâm được” Còn rất biết phối hợp cùng cô.

Lan Huyên liếc mắt nhìn Lục Đồng Quân nói: “Đưa xe cho em, em muốn quay về nhà họ Tô một chuyến, xem cha em thế nào” Lan Huyên cố ý nói những điều này trước mặt Tân Nhã Viên.

“Được, anh đi cùng em” Lục Đồng Quân không yên tâm để một mình Lan Huyên bụng mang dạ chửa chạy khắp nơi, rồi một mình chạy đi cứu Tô Khánh Thành nữa.

“Ừm, cũng được.” Lan Huyên cũng không giả vờ, trực tiếp đồng ý: “Em đi vệ sinh trước.

Anh lái xe đến trước cửa chờ em” Lục Đồng Quân đi lái xe, Lan Huyên giao Hạ Bảo cho Hạ Đình, bảo Hạ Đình đưa cậu bé đến nhà họ Lý.

Ít nhất lúc này ở nhà họ Lý sẽ an toàn.

Hạ Đình đưa Hạ Bảo rời đi, Lan Huyên đi vào phòng tắm, vừa rửa tay xong định bước ra ngoài thì nhận được điện thoại của Tô Khánh Thành.

“Cha, cha có làm sao không?” Lan Huyên lo lắng hỏi.

“Lan Huyên, cha không có việc gì.

Tô Khánh Thành ở đầu bên kia điện thoại vẫn có cảm giác sống sót sau thảm họa: “Cha không biết chuyện gì vừa xảy ra nữa.

Bọn họ trói cha lại, sau đó lại thả ra”
“Bây giờ cha đang ở đâu?” “Vùng ngoại thành phía Tây, bọn họ thả cha ở chỗ này rồi rời đi, chỉ để lại cho cha một cái điện thoại di động.


Nơi này cũng không tiện bắt xe, cha chỉ có thể gọi điện cho con” “Được rồi, cha ở yên đó đừng di chuyển, con sẽ tới ngay lập tức” Lan Huyên cúp điện thoại, quả nhiên đúng như cô dự đoán, đối phương đã lợi dụng Tô Khánh Thành để ép cô trở về.

Chính xác mà nói là đưa Lục Đồng Quân trở về.

Vừa rồi Lan Huyên cố ý nói những điều ấy trước mặt Tân Nhã Viên, mục đích để kéo dài thêm một chút thời gian.

Cô đang đánh cược rằng đối phương không thực sự muốn lấy mạng của Tô Khánh Thành.

Bởi vì đối phương hoàn toàn không nói ra địa điểm cụ thể, nói gì đến chuyện đi cứu người?
Mục đích của đối phương đã rất rõ ràng.

Đó là muốn Lục Đồng Quân trở về.

Lúc Lan Huyên đi ra ngoài, Tân Nhã Viên vẫn ở trong sân lúi húi cắt tỉa hoa, dáng vẻ thoạt nhìn như một tiểu thư khuê các, không hề có tính sát thương.

Lan Huyên nhìn chằm chằm vào Tân Nhã Viên một lúc lâu.

Tân Nhã Viên, rốt cuộc có phải là cô ta hay không?
Phí nhiều công sức như vậy chỉ để đưa Lục Đồng Quân trở lại.

Lục Đồng Quân đã lái xe ra ngoài, Lan Huyên đi tới, trực tiếp ngồi vào ghế lái: “Cha em không có chuyện gì, em tự mình đi đón ông ấy được.

Anh cứ ở nhà đi”
Lục Đồng Quân lập tức hiểu ra ý của Lan Huyên: “Được rồi, vậy em nhớ chú ý an toàn”
Lục Đồng Quân đứng ở ven đường nhìn Lan Huyên rời đi, sau đó bước về phía Tân Nhã Viên đang cắt tỉa cành hoa: “Nhã Viên, chúng ta trò chuyện một chút.”
“Được” Tân Nhã Viên cười yếu ớt nói: “Đồng Quân, có chuyện gì sao?”
“Liên quan đến việc năm đó cô bị Địa Sát mang đi, tôi muốn biết thêm một chút” Lục Đồng Quân nói: “Người dân ở Địa Sát gân đây không được an phận cho lắm.

Cô đã từng tiếp xúc với họ, chắc hẳn sẽ biết nhiều hơn so với chúng tôi.”
lao-dai-phu-nhan-duoi-toi-roi-182-0.jpg
đeo chiếc mặt nạ hồ ly đó, chắc hẳn cô đã từng gặp qua rồi, đúng không?” Ánh mắt Tân Nhã Viên có chút rời rạc, hoảng hốt dựa theo lời của Lục Đồng Quân, đờ đẫn trả “Em chính là…”.


Bình Luận (0)
Comment